1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blackice

      blackice New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      1
      hơ hơ, đọc phần đầu truyện nam chính có vẻ lừa tình quá, tình huống "thất tình" của quá là bất ngờ luôn o.o

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Để cho chửi

      "Cái gì, còn phải suy tính, suy tính cái rắm!" Nằm ở trong phòng mát xa, người đàn ông khoác áo choàng tắm hút điếu thuốc giận dữ.

      "Hoắc thiếu gia, chuyện làm ăn phải làm cho ra vẻ, bọn họ phải tỏ ra mình suy tính kỉ càng." Vương Lỗi cười nịnh, " Hoắc thiếu gia là ai chứ, cho tám lá gan, cũng dám đắc tội với ngài."

      "Được vậy mà đòi thanh cao." Hoắc Đông Tuấn dùng sức đem điếu thuốc dập trong gạt tàn, nhịn được kêu, "Thợ mát xa sao còn chưa tới?"

      Vương Lỗi nghe xong, lập tức chạy tới cửa, mở cửa ra lớn tiếng chất vấn nhân viên phục vụ: "Chuyện gì xảy ra? Thợ mát xa sao còn chưa tới hả?"

      Mới vừa xong, hai thợ mát xa cũng vừa tới.

      Vương Lỗi yên lòng lại dặn dò đôi câu: "Người bên trong là Hoắc thiếu gia của tập đoàn Thiếu Đông, các phải cẩn thận chút."

      Sau khi phân phó xong, Vương Lỗi đẩy cửa vào: "Hoắc thiếu gia, người đến rồi."

      "Ừ." Hoắc Đông Tuấn hừ tiếng, xoay người nằm xuống, chờ thợ mát xa tới mát xa cho .

      Vừa hưởng thu nhân viên đấm bóp, vừa nghĩ tới chuyện ban ngày, càng nghĩ càng thoải mái: " được, ngày mai nếu bọn họ kí hợp đồng đó, ta làm cho bọn họ có chổ đứng tại thành phố này."

      "Ai u, rốt cuộc các ngươi có biết xoa bóp vậy? Đây gọi là xoa bóp mà là mưu sát?" Đột nhiên người mát xa ấn vào huyệt vị nào đó làm Hoắc Đông Tuấn đau đớn, nhịn được liền mắng.

      " xin lỗi, tiên sinh, tôi thành xin lỗi." Biết mình làm sai, nhưng Quyên Tử vẫn phải xin lỗi.

      "Xin lỗi xong sao? Nếu ngươi làm cho ta tàn phế, ngươi có đền nổi ?" Hoắc Đông Tuấn phát hỏa mà có chổ phát tiết, gặp dịp liền xã ra người của .

      Quyên Tử cúi đầu, ngừng lời xin lỗi.

      ra nghề lâu rồi, nên biết cái nào nhịn được nhịn, nhịn được cũng phải nhịn.

      Vì sinh tồn, vì muốn giữ phần công việc lương cao này, cho nên bắt buộc phải nhịn.

      Hoắc Đông Tuấn “đổi trắng thay đen” tức giận mắng, cúi đầu ngừng xin lỗi.

      " xin lỗi, Hoắc tiên sinh. Tôi lập tức an bài cho ngài thợ mát xa khác, mọi cầu hôm nay của ngài được miễn phí toàn bộ." Chủ quản của Quyên Tử là Triệu quản lý nghe được ồn ào, liền vội vàng chạy vào, cũng ngừng xin lỗi.

      Tập đoàn Hoắc thị ở thành phố này rất có uy tín, bọn họ kinh doanh ngọc thạch, châu báu, bởi vậy Hoắc Đông Tuấn phải là người bọn có thể đắc tội.

      "Miễn phí toàn bộ? cho rằng tôi có tiền sao?" Nếu là thường ngày, Hoắc Đông Tuấn so đo với những người thợ mát xa này, nhưng hôm nay bởi vì bản hợp đồng tức giận lắm rồi, sẳn dịp có người để cho phát tiết còn gì bằng.

      "Đúng, đúng, đều là lỗi của chúng tôi. Hoắc tiên sinh, người xem. . . . . ." Triệu quản lý ngừng hùa theo ý , trong khoảng thời gian đó liên tục nhìn Vương Lỗi, mong ta có thể giúp đở cho .

      Vương Lỗi chỉ đứng ở bên nhìn, Hoắc thiếu gia nổi nóng, ngu dại gì mà tự làm mất mặt mình.

      Triệu quản lý nhìn thấy vậy biết giúp mình rồi, chỉ có thể ngừng xin lỗi, cũng may tính tình của Quyên Tử rất tốt, chỉ cần cho Hoắc Đông Tuấn chửi chút liền nguôi giận.

      Hoắc Đông Tuấn khinh bỉ nhìn người quản lý và nhân viên ngừng lời xin lỗi, cũng có tâm tình so đo với hai người, liền mắng: "Đồ “tạp chủng” được dạy bảo!"

      "Sao còn chưa đổi cho ta người mát xa khác? Các người muốn làm nữa à?" Bụng tức của coi như phát tiết xong rồi, lên tiếng chất vấn.

      "Dạ, dạ, thợ mát xa mới lập tức tới ngay." Quản lý Triệu vừa nghe, liền biết mọi chuyện xong rồi.

      " mắng ai là “tạp chủng”?" Quyên Tử từ đầu tới cuối đều cúi đầu lời xin lỗi, bỗng nhiên ngẫng đầu lên hỏi.

      "Quyên Tử, muốn làm gì?" Quản lý Triệu hơi lo lắng, mọi chuyện vất vã lắm mới đè xuống được, Quyên Tử muốn làm cái gì?

      "Ta chính là mắng , sao nào?" Hoắc Đông Tuấn vất vả mới phát tiết được lửa giận bùng cái lại cháy lên mãnh liệt.

      " phải xin lỗi với tôi!" Tính tình của Quyên Tử mới vừa rồi còn mềm yếu, đột nhiên cứng rắn .

      "Ah, dám dùng thái độ này chuyện với tôi?" Hoắc Đông Tuấn giận quá thành cười, nhìn quản lý Triệu bên cạnh, ấy sợ đến nổi sắc mặt tái mét, hỏi, "Đây chính là thái độ phục vụ của các ."

      ", , Hoắc tiên sinh, phải như vậy." Quản lý Triệu liên tiếp lời xin lỗi với Hoắc Đông tuấn, quay đầu lại nhìn Quyên Tử mắng, " Quyên Tử, làm sao vậy? muốn làm nữa phải ? Còn mau xin lỗi Hoắc tiên sinh?"

      Quyên Tử giống như căn bản nghe thấy lời của quản lý Triệu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Tuấn.

      "Hoắc tiên sinh, ấy cố ý, ngài. . . . . ." Quản lý Triệu nhìn Quyên Tử chút phản ứng nào, gấp đến độ chỉ có thể quay đầu lại xin lỗi Hoắc Đông Tuấn.

      Mọi người tới đây đều là khách hàng, ai cũng có thể đắc tội chỉ riêng dám đắc tội.

      "Xem ra thợ mát xa của muốn." Hoắc Đông Tuấn cười lạnh, thợ mát xa thôi mà cũng dám khiêu khích , dám làm trái lời .

      "Quyên Tử!" Quản lý Triệu tức giận kêu.

      " phải xin lỗi với tôi!" Quyên Tử bước cũng nhường, kiên trì .

      có thể vì công việc mà cúi đầu, nhưng ai có thể xúc phạm đến lòng tự trọng cuối cùng của , đó là cha mẹ của , ai cũng thể mắng.

      Ngón tay Hoắc Đông Tuấn duổi ra thiếu chút nữa đâm vào mặt của Quyên Tử: "Tôi mắng đó, sao nào? người mát xa bẩn thỉu như , mà cũng bầy đặt lên mặt à. Có bản lãnh đánh tôi ? biết là loại người nào sinh ra . . . . . . Ai u!"

      "Tôi đánh chết tên khốn kiếp này!" Quyên Tử cầm lấy bình hoa dùng sức đập đầu Hoắc Đông Tuấn, "Tôi cho mắng ba mẹ tôi! Tôi cho mắng! Tôi đánh chết tên khốn kiếp này!"

      Đột nhiên Quyên Tử nổi điên lên, dọa mọi người sợ.

      ai ngờ rằng Quyên Tử tính tình dịu dàng như vậy lại nổi giận, đợi đến khi bọn họ phản ứng kịp, máu từ đỉnh đầu chảy xuống mặt Hoắc Đông Tuấn rồi.

      "Nhanh, mau kéo ấy ra!" Quản lý Triệu quát to, dẫn đầu kéo Quyên Tử ra.

      Nếu còn đánh Hoắc Đông Tuấn nữa, chịu nổi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8


      Trong phòng nghĩ của nhân viên, Quyên Tử ngồi ghế, mặt ghế lạnh như băng, cũng lạnh bằng lòng của .

      nghe Hoắc Đông Tuấn kêu gào, thấy đồng nghiệp đồng tình nhưng lại né tránh nhìn .

      biết chọc phải phiền toái lớn, đó là tập đoàn Hoắc thị, nghe Quản lý Triệu , Hoắc gia ở thành phố này rất có thế lực, họ bỏ qua cho .

      thấy họ gọi điện báo cảnh sát, hiển nhiên Hoắc Đông Tuấn muốn giải quyết riêng với .

      Đến bây giờ cũng chưa hiểu tập đoàn Hoắc thị là tập đoàn lớn như thế nào, ở tầng lớp cấp thấp, biết tầng lớp thượng lưu là như thế nào.

      ra căn bản cần biết đắc tội với ai.

      Mặc kệ là người nào, đều đắc tội nổi.

      Ngồi ở ghế, từ lúc đó tới giờ Quyên Tử vẫn ở trong tình trạng căng thẳng, hai tay vẫn luôn nắm chặt ống quần của mình.

      Theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn, nhìn tới nhìn lui biết phải gọi điện cho ai.

      nắm chặt điện thoại di động, đầu ngón tay trắng bệch.

      lo lắng, lo lắng mất công việc lương cao này, lo lắng vì cách nào kiếm đủ tiền để đón dì về ở chung.

      Nhưng lại tuyệt đối hối hận!

      mắng sao cũng được, nhưng được vũ nhục cha mẹ của !

      Mặc kệ là ai, đụng tới giới hạn của , cũng đánh!

      Phòng nghĩ của nhân viên được cách tốt, những tiếng bàn luận xôn xao ở bên ngoài đều truyền vào tai .

      nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn có cảm giác đau, lòng lúc này rất rối.

      Kết quả như thế nào?

      Đắc tội với người có tiền, kết quả của ra sao?

      Bọn họ muốn giết , chắc cũng giống như giết con kiến thôi?

      có thất nghiệp hay ?

      Về sau còn sống được ở thành phố này nữa ?

      có làm liên lụy tới dì ?

      ngồi ghế, toàn thân cứng ngắc, thân thể nghiêng về phía trước, hàm răng cắn chặt vào môi, gương mặt trắng bệch.

      biết phải gọi điện cho ai?

      Dì sao?

      hy sinh cho rất nhiều rồi, muốn quấy rầy dì nữa.

      Phan Kỳ sao?

      Bây giờ Phan Kỳ ngủ rồi, thể làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ấy?

      Mũi cay cay, cúi đầu thấp, trước mắt mọi vật điều trở nên mơ hồ.

      nổ lực liều mạng cho chính mình khóc. . . . . . hung hăng ra lệnh cho mình là được khóc, Quyên Tử, được khóc.

      có chuyện gì cả!

      được khóc!

      sao cả, phải kiên cường, chịu đựng nhiều rồi, trước mắt chỉ là chút chuyện thôi, đâu thể nào làm khó được ?

      dùng sức hít hít cái mũi, đem nước mắt sắp chảy ra hốc mắt ép trở về.

      Đùng, đùng, đùng. . . . . . Tiếng bước chân chạy loạn hành lang, tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đó làm cho lòng càng nặng nề hơn.

      Cánh cửa mở ra, những lời bên ngoài càng vào tim hơn.

      cắn răng, ngẫng đầu lên, mặc dù lòng sớm loạn thành đoàn, nhưng phải tỏ ra mình mạnh mẽ, được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

      ngẫng đầu lên, mĩm cười nhìn họ, những người này từng là đồng nghiệp của , bây giờ họ lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn .

      Đáy lòng Quyên Tử nở nụ cười lạnh, hôm qua có phải làm trò cười cho bọn họ hay ?

      đưa mắt nhìn quản lý Triệu, quản lý Triệu nhìn , sắc mặt cổ quái : " Quyên Tử, tới phòng làm việc của tôi chuyến."

      Tới phòng làm gì?

      Định đuổi việc sao?

      Hay kêu bồi thường tiền thuốc cho ta?

      Nội tâm của lo lắng, nhưng động tác của cũng chậm lại, vụt cái liền đứng lên.

      Cuối cùng là phúc hay là họa phải muốn tránh là tránh được.

      Quyên Tử vừa đứng dậy, điện thoại của quản lý Triệu reo lên, bắt máy, vừa mới "A lô" tiếng, sắc mặt của liền biến đổi, cúi đầu khom lưng cười : "Dạ, dạ, tôi ở phòng nghĩ của nhân viên, dạ , dạ, ấy ở chổ này, tôi lập tức mang ấy đến. . . . . . À? A, dạ, dạ. . . . . ."

      Cúp điện thoại, sắc mặt quản lý Triệu phờ phạc nhìn Quyên Tử gì, làm cho nhìn thấy vậy liền biết -- chết chắc.

      "Sao vậy, quản lý Triệu, phải cầu tôi đến phòng của sao?" Ngồi chờ chết phải là tính cách của , thích cảm giác như vậy.

      Cho dù kết quả là xấu nhất, cũng muốn biết.

      " cần , Hoắc đổng đến." Quản lý Triệu thở dài, vất vả mới đem tâm tình của Hoắc thiếu gia làm dịu xuống, còn kêu ông chủ của mình tới khuyên dùm, mặc kệ là đuổi việc Quyên Tử hay bồi thường tiền thuốc men nữa, cũng tốt hơn là đến pháp luật.

      Bây giờ tốt lắm, biết ai nhanh miệng đem chuyện này với Hoắc tổng, chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị, phen này rắc rối lớn rồi.

      biết có dính líu tới nữa, muốn bởi vì Quyên Tử mà phải mất phần công việc này.

      Nhân viên đứng ở hành lang, nghe quản lý Triệu chuyện, liền bắt đầu thảo luận sôi nổi.

      Quyên Tử biết bọn họ gì, nhưng biết bọn họ vì ánh mắt của bọn họ điều liếc về phía .

      Nhìn ánh mắt của bọn họ, hận thể tìm cái lỗ để chui vào trốn.

      Người như cho phép bản thân mình khóc, càng cho phép bản thân mình hèn yếu trước mặt bọn họ.

      Cho nên ngồi thẳng lưng trước mặt mọi người, giữa những tiếng nghị luận sôi nổi, những tiếng cười mĩa mai, vẫn cười, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của .

      ngã xuống.

      Dọc theo hành lang truyền đến tiếng bước chân, ít nhất cũng vài người đến, trong đó kèm theo là giọng nịnh hót của Vương Lỗi: "Hoắc đổng, ông xem Hoắc thiếu gia bị đánh thành như vậy, ông được bỏ qua cho thấp hèn đó. . . . . ."

      Tất cả các nhân viên đứng ngoài hành lang điều ngậm miệng, nhường đường, làm cho thấy được đoàn người tiến tới.

      trán Hoắc Đông Tuấn quấn băng gạt, nhìn là biết xử lý xong vết thương, kèm là người đàn ông hơn 50 tuổi mặt âu phục thẳng tắp, ông ta căn bản là để ý tới tiếng của Vương Lỗi, cùng với ông ta là ông chủ của .

      Quyên Tử rất sợ, tay chân lạnh cóng, ông chủ cùng với ông ấy, xem ra tập đoàn Hoắc thị thể đắc tội nổi rồi.

      cắn chặt hàm răng, chờ đợi quyết định cuối cùng của “thẩm phán” , dù kết quả ra sao, cũng sợ.

      Nghĩ vậy, từ từ thả lỏng chính mình, đứng thẳng dậy, tiếp đón những cơn cuồng phong sắp thổi qua.
      huyenlaw68, ChrisB.Cat thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: xin lỗi

      "Hoắc, Hoắc đổng. . . . . ." Quản lý Triệu ấp a ấp úng chào hỏi, người ở trước mắt này chỉ gặp qua TV, đây là lần đầu tiên được gặp người , quản lý bé như gặp ông lần đầu tiên cho nên rất khẩn trương.

      Hoắc đổng đến đây bàn về chén cơm của , khẩn trương mới là lạ?

      Điều do Quyên Tử làm hại!

      Nếu phải bởi vì Quyên Tử, cũng giống như bây giờ?

      ấy muốn chết cũng sao, tại sao còn kéo theo chén cơm của chứ!

      Quản lý Triệu len lén liếc nhìn ông chủ của mình, coi tình hình mình có giữ được chén cơm hay .

      Rất tiếc, sắc mặt của ông chủ được tốt lắm, lòng của quản lý Triệu càng hận Quyên Tử nhiều hơn.

      "Hoắc đổng, chính là ấy. Chính là ấy đánh Hoắc thiếu gia!" Vương Lỗi vừa thấy Quyên Tử liền kêu to, chỉ sợ người khác biết, ông còn đưa tay chỉ Quyên Tử, lập công trước mặt Hoắc đổng.

      Quyên Tử nhìn Hoắc đổng, bầu khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.

      " là Quyên Tử?" Hoắc đổng nhìn Quyên Tử, giọng rất trầm thấp, mơ hồ có loại khí thế, giận mà uy.

      "Dạ." Quyên Tử trầm giọng xong, sợ hãi nhìn Hoắc đổng.

      Phải mới vừa còn thấp thỏm, nhưng bây giờ trong lòng Quyên Tử là mãnh yên tĩnh, chuyện như vậy, có trốn cũng trốn được?

      Hoắc Đông Tuấn liếc xéo Quyên Tử, đầu còn rất đau, chưa bao giờ chịu qua loại đau đớn này.

      Con đàn bà đáng chết này, lại dám đánh , muốn nhìn xem chết khó coi như thế nào!

      Lúc đầu muốn tự mình giáo huấn này, ai biết Vương Lỗi lại tự động gọi điện cho cha mình, mặc dù vậy kết quả cuối cùng này sống yên đâu.

      là con trai duy nhất của cha , đánh có kết cục tốt.

      Ánh mắt của ông chủ liên tục đảo qua đảo lại lo lắng nhìn Hoắc đổng và Quyên Tử, cả thành phố ai ai cũng biết Hoắc đổng là người thương con đến cở nào, nếu cũng tạo thành Hoắc Đông Tuấn như ngày hôm nay.

      Quyên Tử lại làm chon trai bảo bối của Hoắc đổng đổ máu, Quyên Tử chạy thoát rồi, còn là ông chủ biết có bị liên lụy hay đây.

      Đây là tập đoàn Hoắc thị đó nha!

      Dù là mười người như cũng dám đắc tội với tập đoàn này, ông ta chỉ cần tùy tiện câu, câu lạc bộ của mình bị đóng cửa.

      tại chỉ chờ kết quả, chỉ cầu nguyện sao cho Hoắc đổng đừng tức giận quá.

      Chỉ là con trai của ông ta bị đánh thành như vậy, muốn ông ta tức giận khó còn hơn lên trời.

      Bầu khí lên tới cực điểm rồi, giống như là bình ga vậy, chỉ cần mồi lửa đem bọn họ nổ tung.

      Hoắc đổng chăm chú nhìn Quyên Tử, ánh mắt tràn đầy thâm thúy, người ông tản ra loại khí thế bức người, khiến người bên cạnh căng thẳng, biết ông ta nghĩ cái gì.

      Quyên Tử cứ như vậy trơ mắt nhìn chằm chằm Hoắc đổng, suy nghĩ ông ta muốn làm cái gì, đột nhiên phát Hoắc đổng hơi khom người, tạo thành tiêu chuẩn 90 độ, bên tai vang lên giọng trầm thấp, chỉ có ba chữ: " xin lỗi."

      Đầu óc Quyên Tử đột nhiên trống rỗng, trăm nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ được kết quả như bây giờ.

      "Cha, cha làm gì vậy?" Người phản ứng đầu tiên là Hoắc Đông Tuấn, giận đến kêu to, " ấy đánh bị thương đầu con, sao cha phải xin lỗi ấy?"

      Hoắc đổng đứng thẳng người, gì, giơ tay đánh cái tát, đánh vào mặt Đông Tuấn, gương mặt của lập tức đỏ lên, hiển nhiên là ông dùng hết sức lực để đánh.

      tát này, đừng là Hoắc Đông Tuấn bị đánh đến choáng váng, chính Quyên Tử cũng cảm thấy hồ đồ rồi.

      Chẳng lẽ lời đồn ở bên ngoài là tin tưởng được, họ luôn người có tiền hay ức hiếp người, ra họ ràng buộc chính mình sao?

      "Câm miệng." Hoắc đổng lạnh lùng quát lớn, sau đó xoay đầu lại, nhìn Quyên Tử , "Hà tiểu thư, rất xin lỗi. Nếu con tôi có mạo phạm đến , xin hãy tha thứ cho con tôi, nếu cầu gì, tôi cũng làm cho ."

      Đôi môi Quyên Tử giật giật, được câu gì, đầu óc giờ trống rỗng, biết tình lại tiến triển đến như vậy, so với ngồi cáp treo còn kích thích hơn.

      Hoắc đổng chờ đợi, thấy Quyên Tử có phản ứng gì, đưa tay vào ngực lấy ra bức thư đưa cho : "Bên trong có danh thiếp của tôi, Hà tiểu thư nếu là chuyện gì hãy liên lạc với tôi."

      Quyên Tử cúi đầu, nhìn lá thư màu vàng đất, có đưa tay tiếp nhận, biết Hoắc tổng muốn làm cái gì.

      "Con còn mau xin lỗi Hà tiểu thư!" Hoắc đổng quay đầu với Hoắc Đông Tuấn.

      Hoắc Đông Tuấn sợ đến run mình, chưa từng gặp qua cha nghiêm túc như vậy, lúc trước bất luận là chuyện gì đều có ba đứng ra giải quyết, còn lần này. . . . . .

      "Con nghe thấy lời ba sao?" Giọng Hoắc đổng trở nên lạnh lùng, hiển nhiên cơn giận bộc phát.

      Hoắc Đông Tuấn sợ trời sợ đất chỉ sợ cha , nghe vậy liền giọng lầu bầu: " xin lỗi."

      thanh so với muỗi kêu còn hơn.

      Quyên Tử có phản ứng, Hoắc đổng lớn tiếng khiển trách: "Con lớn tiếng chút, chưa ăn cơm à?"

      " xin lỗi." Vừa nghe cha mình nổi giận Hoắc Đông Tuấn vội vàng lại câu.

      "Hà tiểu thư, chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi , về nhà tôi dạy lại nó tốt." Hoắc đổng nhìn bảo đảm, mặt ông có nụ cười, nhưng nhìn thấy ông rất lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng mang theo chút gọi là lấy lòng.

      Lấy lòng?

      Quyên Tử trừng lớn hai mắt, nhìn lầm rồi sao?

      là nhân viên nghèo, sao Tổng giám đốc lại muốn lấy lòng chứ?

      Tình huống hoàn toàn mất khống chế, nằm trong dự đoán của Quyên Tử, nên chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi chổ này.

      Thân thể trung thành với ý tưởng, vội vàng xuyên qua đám người gọi là “đồng nghiệp” rời .

      "Hoắc đổng, chuyện này. . . . . ." Ông chủ lo lắng thôi, chuyện vừa rồi còn chưa hiểu gì hết.

      "Chuyện này là chúng tôi đúng, nếu ông muốn bồi thường tới tập đoàn Hoắc thị chúng tôi." Hoắc đổng xong, ánh mắt nghiêm nghị trừng mắt liếc Hoắc Đông Tuấn, "Con trở về với ta!"

      Thấy cha tức giận, Hoắc Đông Tuấn vội vàng ngoan ngoãn theo phía sau rời .

      Lên xe, Hoắc Đông Tuấn hiểu hỏi: "Cha, tại sao lại xin lỗi người phụ nữ thấp hèn đó?"

      "Đồ khốn kiếp!" Nhắc tới cái này, Hoắc đổng giận dễ sợ, " Ngày thường con làm chuyện xằng bậy gì ta liền nhắm con mắt mở con mắt, dù muốn gây chuyện cũng phải nhìn xem đối phương là người ai, là người con có chọc nổi , nhưng hôm nay con đụng vào người đàn bà của , con muốn cho tập đoàn Hoắc thị biết mất khỏi thành phố này đúng ?"
      huyenlaw68, lovenovel, Chris2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: xin lỗi

      "Hoắc, Hoắc đổng. . . . . ." Quản lý Triệu ấp a ấp úng chào hỏi, người ở trước mắt này chỉ gặp qua TV, đây là lần đầu tiên được gặp người , quản lý bé như gặp ông lần đầu tiên cho nên rất khẩn trương.

      Hoắc đổng đến đây bàn về chén cơm của , khẩn trương mới là lạ?

      Điều do Quyên Tử làm hại!

      Nếu phải bởi vì Quyên Tử, cũng giống như bây giờ?

      ấy muốn chết cũng sao, tại sao còn kéo theo chén cơm của chứ!

      Quản lý Triệu len lén liếc nhìn ông chủ của mình, coi tình hình mình có giữ được chén cơm hay .

      Rất tiếc, sắc mặt của ông chủ được tốt lắm, lòng của quản lý Triệu càng hận Quyên Tử nhiều hơn.

      "Hoắc đổng, chính là ấy. Chính là ấy đánh Hoắc thiếu gia!" Vương Lỗi vừa thấy Quyên Tử liền kêu to, chỉ sợ người khác biết, ông còn đưa tay chỉ Quyên Tử, lập công trước mặt Hoắc đổng.

      Quyên Tử nhìn Hoắc đổng, bầu khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.

      " là Quyên Tử?" Hoắc đổng nhìn Quyên Tử, giọng rất trầm thấp, mơ hồ có loại khí thế, giận mà uy.

      "Dạ." Quyên Tử trầm giọng xong, sợ hãi nhìn Hoắc đổng.

      Phải mới vừa còn thấp thỏm, nhưng bây giờ trong lòng Quyên Tử là mãnh yên tĩnh, chuyện như vậy, có trốn cũng trốn được?

      Hoắc Đông Tuấn liếc xéo Quyên Tử, đầu còn rất đau, chưa bao giờ chịu qua loại đau đớn này.

      Con đàn bà đáng chết này, lại dám đánh , muốn nhìn xem chết khó coi như thế nào!

      Lúc đầu muốn tự mình giáo huấn này, ai biết Vương Lỗi lại tự động gọi điện cho cha mình, mặc dù vậy kết quả cuối cùng này sống yên đâu.

      là con trai duy nhất của cha , đánh có kết cục tốt.

      Ánh mắt của ông chủ liên tục đảo qua đảo lại lo lắng nhìn Hoắc đổng và Quyên Tử, cả thành phố ai ai cũng biết Hoắc đổng là người thương con đến cở nào, nếu cũng tạo thành Hoắc Đông Tuấn như ngày hôm nay.

      Quyên Tử lại làm chon trai bảo bối của Hoắc đổng đổ máu, Quyên Tử chạy thoát rồi, còn là ông chủ biết có bị liên lụy hay đây.

      Đây là tập đoàn Hoắc thị đó nha!

      Dù là mười người như cũng dám đắc tội với tập đoàn này, ông ta chỉ cần tùy tiện câu, câu lạc bộ của mình bị đóng cửa.

      tại chỉ chờ kết quả, chỉ cầu nguyện sao cho Hoắc đổng đừng tức giận quá.

      Chỉ là con trai của ông ta bị đánh thành như vậy, muốn ông ta tức giận khó còn hơn lên trời.

      Bầu khí lên tới cực điểm rồi, giống như là bình ga vậy, chỉ cần mồi lửa đem bọn họ nổ tung.

      Hoắc đổng chăm chú nhìn Quyên Tử, ánh mắt tràn đầy thâm thúy, người ông tản ra loại khí thế bức người, khiến người bên cạnh căng thẳng, biết ông ta nghĩ cái gì.

      Quyên Tử cứ như vậy trơ mắt nhìn chằm chằm Hoắc đổng, suy nghĩ ông ta muốn làm cái gì, đột nhiên phát Hoắc đổng hơi khom người, tạo thành tiêu chuẩn 90 độ, bên tai vang lên giọng trầm thấp, chỉ có ba chữ: " xin lỗi."

      Đầu óc Quyên Tử đột nhiên trống rỗng, trăm nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ được kết quả như bây giờ.

      "Cha, cha làm gì vậy?" Người phản ứng đầu tiên là Hoắc Đông Tuấn, giận đến kêu to, " ấy đánh bị thương đầu con, sao cha phải xin lỗi ấy?"

      Hoắc đổng đứng thẳng người, gì, giơ tay đánh cái tát, đánh vào mặt Đông Tuấn, gương mặt của lập tức đỏ lên, hiển nhiên là ông dùng hết sức lực để đánh.

      tát này, đừng là Hoắc Đông Tuấn bị đánh đến choáng váng, chính Quyên Tử cũng cảm thấy hồ đồ rồi.

      Chẳng lẽ lời đồn ở bên ngoài là tin tưởng được, họ luôn người có tiền hay ức hiếp người, ra họ ràng buộc chính mình sao?

      "Câm miệng." Hoắc đổng lạnh lùng quát lớn, sau đó xoay đầu lại, nhìn Quyên Tử , "Hà tiểu thư, rất xin lỗi. Nếu con tôi có mạo phạm đến , xin hãy tha thứ cho con tôi, nếu cầu gì, tôi cũng làm cho ."

      Đôi môi Quyên Tử giật giật, được câu gì, đầu óc giờ trống rỗng, biết tình lại tiến triển đến như vậy, so với ngồi cáp treo còn kích thích hơn.

      Hoắc đổng chờ đợi, thấy Quyên Tử có phản ứng gì, đưa tay vào ngực lấy ra bức thư đưa cho : "Bên trong có danh thiếp của tôi, Hà tiểu thư nếu là chuyện gì hãy liên lạc với tôi."

      Quyên Tử cúi đầu, nhìn lá thư màu vàng đất, có đưa tay tiếp nhận, biết Hoắc tổng muốn làm cái gì.

      "Con còn mau xin lỗi Hà tiểu thư!" Hoắc đổng quay đầu với Hoắc Đông Tuấn.

      Hoắc Đông Tuấn sợ đến run mình, chưa từng gặp qua cha nghiêm túc như vậy, lúc trước bất luận là chuyện gì đều có ba đứng ra giải quyết, còn lần này. . . . . .

      "Con nghe thấy lời ba sao?" Giọng Hoắc đổng trở nên lạnh lùng, hiển nhiên cơn giận bộc phát.

      Hoắc Đông Tuấn sợ trời sợ đất chỉ sợ cha , nghe vậy liền giọng lầu bầu: " xin lỗi."

      thanh so với muỗi kêu còn hơn.

      Quyên Tử có phản ứng, Hoắc đổng lớn tiếng khiển trách: "Con lớn tiếng chút, chưa ăn cơm à?"

      " xin lỗi." Vừa nghe cha mình nổi giận Hoắc Đông Tuấn vội vàng lại câu.

      "Hà tiểu thư, chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi , về nhà tôi dạy lại nó tốt." Hoắc đổng nhìn bảo đảm, mặt ông có nụ cười, nhưng nhìn thấy ông rất lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng mang theo chút gọi là lấy lòng.

      Lấy lòng?

      Quyên Tử trừng lớn hai mắt, nhìn lầm rồi sao?

      là nhân viên nghèo, sao Tổng giám đốc lại muốn lấy lòng chứ?

      Tình huống hoàn toàn mất khống chế, nằm trong dự đoán của Quyên Tử, nên chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi chổ này.

      Thân thể trung thành với ý tưởng, vội vàng xuyên qua đám người gọi là “đồng nghiệp” rời .

      "Hoắc đổng, chuyện này. . . . . ." Ông chủ lo lắng thôi, chuyện vừa rồi còn chưa hiểu gì hết.

      "Chuyện này là chúng tôi đúng, nếu ông muốn bồi thường tới tập đoàn Hoắc thị chúng tôi." Hoắc đổng xong, ánh mắt nghiêm nghị trừng mắt liếc Hoắc Đông Tuấn, "Con trở về với ta!"

      Thấy cha tức giận, Hoắc Đông Tuấn vội vàng ngoan ngoãn theo phía sau rời .

      Lên xe, Hoắc Đông Tuấn hiểu hỏi: "Cha, tại sao lại xin lỗi người phụ nữ thấp hèn đó?"

      "Đồ khốn kiếp!" Nhắc tới cái này, Hoắc đổng giận dễ sợ, " Ngày thường con làm chuyện xằng bậy gì ta liền nhắm con mắt mở con mắt, dù muốn gây chuyện cũng phải nhìn xem đối phương là người ai, là người con có chọc nổi , nhưng hôm nay con đụng vào người đàn bà của , con muốn cho tập đoàn Hoắc thị biết mất khỏi thành phố này đúng ?"
      Chương 10: về nhà


      Biến, biến mất?

      Hoắc Đông Tuấn thể nào đem hai chử này hình dung tập đoàn Hoắc thị được, này so với sao chổi đụng địa cầu còn buồn cười hơn.

      Đợi chút. . . . . .

      Hoắc Đông Tuấn chợt nhớ tới mới vừa rồi cha ra điểm quan trọng—đó chính là , mà là ai?

      "Cha, là ai vậy?" Tuy rằng Hoắc Đông Tuấn chơi bời liêu lõng, nhưng điều đó cũng đại biểu cho đầu óc của ngu si.

      đó có gia thế, chẳng lẻ được người ta bao?

      Nhìn diện mạo tầm thường như vậy lại có người nhìn trúng sao?

      Có phải hay người đó ăn nhiều bào ngư di cá rồi nghĩ muốn thay đổi khẩu vị?

      Cái này có thể hiểu, cũng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị như vậy, dù sao ăn món riết cũng chán.

      "Câm miệng, con được hỏi." Hoắc Đổng Hiển muốn trả lời câu hỏi của Hoắc Đông Tuấn, những điều về “ dám tiết lộ.

      Lúc này, mới nhớ tới, thời điểm Vương Lỗi gọi điện cho cha, cha đường tới vậy?

      "Cha, có phải cha nhận được tin tức trước khi Vương Lỗi gọi điện cho cha phải ?" Hoắc Đông Tuấn trực tiếp hỏi.

      Hoắc đổng nhìn con trai của mình: "Con chơi gì chơi, có vài người con thể đụng." đau lòng nhìn đỉnh đầu Hoắc Đông Tuấn quấn băng gạt, " bệnh viện thôi."

      "Ừ, con biết rồi." Hoắc Đông Tuấn chơi được vui vẻ như vậy, ngoại trừ có cha là chổ dựa, còn biết nhìn xa, chổ nào chơi được chơi, chơi được bỏ qua, dám đụng vào.

      Vốn là loại chuyện này, tự mình xử lý, nhưng cuộc điện thoại của người kia, thanh từ trong ống nghe truyền tới làm từ giường nhảy dựng lên.

      Chỉ câu đơn giản, làm cho sợ đến mức đầu đều là mồ hôi, hề nghĩ ngợi liền lập tức ra ngoài, đường nhận được điện thoại của Vương Lỗi, sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ chạy đến kịp, biết Hoắc Đông Tuấn làm ra chuyện gì khiến cứu vãn kịp, trong điện thoại vội vàng giao phó, tất cả mọi chuyện phải đợi đến mới giải quyết.

      Cũng may có xảy ra chuyện gì nếu cứu vãn kịp, "" hẳn làm khó tập đoàn Hoắc thị chứ?

      nhìn thấy Quyên Tử, là tốt, chắc ấy làm to chuyện này đâu.

      Quyên Tử chạy khỏi chổ làm, chạy thẳng về phía trước, biết mình phải đâu, mới vừa rồi rất khẩn trương, rất sợ hãi, rất xấu hổ nên đầu óc rất loạn, biết phải làm gì, nên cứ liên tục chạy về phía trước.

      Đêm khuya, trời rất lạnh, nghe tim mình kịch liệt thở dốc.

      Từ từ hô hấp của càng ngày càng khó khăn, trái tim như muốn nổ tung ra, miệng có mùi vị ngai ngái, mằn mặn, lúc này mới ngừng lại, hai tay đặt đầu gối, người hơi cuối xuống, thở hổn hển.

      Trái tim của chịu nổi được đau đớn, trán đổ đầy mồ hôi từ từ chảy xuống.

      Gió lạnh thổi qua, lúc này mới phát mình mặc bộ đồng phục chạy ra khỏi chổ làm.

      Cúi đầu cười khổ, Quyên Tử trong lòng thầm mắng, chính là người hèn nhát. sợ, ngược lại còn sợ nhiều hơn.

      Đúng vậy, rất sợ.

      sợ mất việc làm, sợ cách nào sống ở thành phố này nữa, sợ mất cơ hội kiếm tiền, sợ tiền gửi ngân hàng của rất ít, lại càng sợ có tiền mua được nhà, lúc đó cách nào đón dì về ở cùng. . . . . .

      Bởi vậy rất sợ. . . . . .

      Dùng sức hít mũi, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, làm hại ho kịch liệt, thiếu chút nữa đem tim phổi ho luôn ra ngoài.

      biết là mồ hôi hay nước mắt, mà nó từ từ chảy xuống, làm mơ hồ tầm mắt .

      có chuyện gì, có chuyện gì nữa rồi.

      Quyên Tử giơ cánh tay lên lau nước mắt của mình, công việc của bị mất nữa rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp rồi!

      lâu sau mới đứng lên được, cảnh tượng trước mắt làm cứng người lại, ngây ngốc nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nơi quen thuộc, nơi mà ra vào biết bao nhiêu lần, đó là khu nhà ở của Thịnh Nhạc Dục.

      Tại sao lại chạy đến nhà !

      che ngực mình lại, nở nụ cười chua chát, chẳng lẽ mình vẫn còn nhớ tới ta sao?

      Trải qua tất cả mọi chuyện, nơi mà nghĩ đến đầu tiên lại là nơi này?

      Ngẫng đầu lên, nhìn vào khoảng đen kịt, từ dưới nhìn lên vẫn nhớ rất chính xác cửa sổ nhà .

      muốn nhìn vào bên trong, muốn xuyên qua tấm rèm dầy nhìn vào bên trong, nhưng vĩnh viễn thấy được, cũng giống như tình của vậy – ngu ngốc mà!

      Ngước đầu nhìn quá lâu, cảm thấy choáng váng, chỉ mặt bộ quần áo mỏng manh giữa trời rét thế này làm cho rất lạnh, nhưng cũng lạnh bằng lòng của .

      Xoay người bước khỏi chung cư, dọc theo đường bóng người, nhìn giống như hồn dạ quỷ.

      Tóc tai bù xù, sắc mặt tái xanh, bây giờ quay phim, chắc cần hóa trang, người ta vẫn cho đóng phim Liêu Trai.

      Đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, ngữi được mùi hương mát mẻ, Quyên Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp trai dịu dàng nhìn .

      Sao lại ở chổ này?

      còn mê mang suy nghĩ, mở miệng : "Sao lại ở chổ này?"

      ". . . . . ." Quyên Tử nghe được giọng của liền thức tỉnh, chưa kịp trả lời câu hỏi của , nhìn thấy áo lông đắp người mình, "Tôi sao, tôi lạnh, đừng để mình bị cảm lạnh."

      người Chu Duệ Trạch chỉ mặc cái áo len mỏng, cần hỏi cũng biết áo lông này từ đâu mà có.

      "Tôi so với còn ấm áp hơn." Chu Duệ Trạch ngăn lại động tác của , nhìn đường phố bóng người, , "Về nhà thôi."

      "Ưh?" muốn đem áo lông trả lại cho , nghe vậy liền ngây ngẫn người. Về nhà, về nhà sao?
      huyenlaw68, ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :