1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở (Full 63+4NT) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Trạm dừng chân thứ nhất khi đến Đại Túc của là đỉnh Bảo Sơn, Hướng Vi hơi kích động, cảm xúc trong lòng thể nào bình tĩnh được, biết trong lòng mơ hồ chờ mong điều gì, nhưng thể khống chế được nội tâm kích động của mình.

      Lại lần nữa qua chốn cũ, cảm giác rất giống nhau, trước kia những tảng đá khắc hình này quá quen thuộc với , nên trong lòng hề có cảm giác gì. Hôm nay, mang thân phận khác, lần nữa nhìn những tảng đá khắc hình vừa quen thuộc, vừa xa lạ này, trong lòng cảm phục sâu.

      Quách Duệ vẫn chú ý nét mặt Hướng Vi, bỏ sót điều gì, thấy thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng lại giãn ra, chỉ cảm thấy như có cái gì đó ép chặt trái tim mình, trái tim nhảy bang bang. Lần này nghe Hướng Vi muốn đến nơi này chơi, trong lòng Quách Duệ rất vui mừng và hi vọng. thiếu niên mười tám tuổi, thận trọng bảo vệ đóa hoa trong trái tim mình, muốn thân cận lại sợ dọa người ta, nên chỉ có thể giấu lo lắng ở trong lòng.

      Có người , giống như Quách Duệ chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng biết tự lượng sức mình! Có lúc Quách Duệ cũng cảm thấy mình phải là con nhà quan mà lại đua đòi, thích ai được, cứ thích đóa hoa hồng có gai! Mấy năm nay nhìn những cậu con trai theo đuổi Hướng Vi, trong lòng cậu ta hận đến nghiến răng, nhưng nhìn Hướng Vi chấp nhận ai, trong lòng lại vừa vui mừng, vừa sợ hãi, càng dám bày tỏ lòng mình, thầm nhắc nhở chính mình được làm hành động thiếu suy nghĩ, thể hành động thiếu suy nghĩ!

      Tất nhiên Hướng Vi biết tâm tư của Quách Duệ, vừa thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật vô cùng đẹp này, vừa suy nghĩ làm cách nào mới có thể khiến Quách Duệ tránh lát, như thế mới có thể dễ dàng thực được kế hoạch của mình.

      Hướng Vi chụp rất nhiều hình, hai người chụp hình chung cũng có vài tấm. Hướng Vi buồn bực, Quách Duệ ở bên cạnh, dám thực kế hoạch của mình. Còn nữa, là khách, thể có lễ phép mà đuổi chủ nhà !

      Hướng Vi uống ngụm nước, với Quách Duệ, “Quách Duệ, cậu đừng theo mình mãi thế, muốn làm cái gì cứ làm, tớ lớn như thế này rồi, cậu còn sợ tớ lạc hay sao? Như vậy , 4 giờ chiều chúng ta tập trung ở cổng vào nhé?”

      Quách Duệ cũng phải là hiểu ý Hướng Vi, vừa nghe lời của biết thích mình theo, Quách Duệ gãi đầu, nhìn Hướng Vi, “Cậu chưa quen với cuộc sống ở đây, lại còn là con , như vậy , hay là tớ cách xa cậu chút được ?”

      Sắc mặt Hướng Vi khó xử, cười giải thích: “Quách Duệ, phải mình có ý đó, cậu đừng để trong lòng.”

      sao, sao, cậu muốn đâu cứ , tớ phía sau cậu là được.”

      Hướng Vi cười bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp về phía trước. Hôm nay là thứ bảy, các nhà xung quanh đều mang cả gia đình ra ngoài đây chơi. Hướng Vi biết gia đình trước của hôm nay có đến đây chơi hay , dù sao cũng là biển người mênh mông, làm sao có thể vô tình mà gặp nhau được đây!

      Thời điểm Hướng Vi chụp mấy tấm hình ở chỗ nuôi bò, hài lòng nhếch khóe miệng cười cười, định kết thúc việc chơi, lại thấy ở bên cạnh mình xuất hai em bé, đứa lớn khoảng tám tuổi, đứa khoảng bốn năm tuổi, Hướng Vi liền chụp mấy tấm về hai bé.

      Đứa lớn còn rất phối hợp với , nắm tay của đứa hướng về phía ống kính cười, Hướng Vi vốn rất thích trẻ con, thấy hai đứa bé đáng như vậy, Hướng Vi mở túi xách của mình ra, lấy hai cái bánh bao đưa cho hai bé.

      Lập tức đứa nhận lấy, đứa lớn nhìn Hướng Vi cái, rồi mới chậm rãi đưa tay ra lấy. Hướng Vi sờ sờ đầu hai đứa, định , nghe sau lưng có thanh truyền đến.

      “Hà Bân, Trương Hạo…….”

      Hướng Vi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, đây là Hà Mỹ chị của ở kiếp trước, chị hơn hai tuổi.

      "Chị. . . . . ."

      "Chị. . . . . ."

      Hà Mỹ mười bốn tuổi nắm tay hai em trai, nhìn Hướng Vi xấu hổ cười , “Đây là hai em trai của em, làm phiền chị rồi.” Rồi quay đầu với hai em trai của mình: “Lấy đồ của chị ấy, cũng biết cám ơn chị sao.”

      "Cảm ơn chị. . . . . ." Hai em bé mập mạp nhìn Hướng Vi cười tươi rói.

      Hà Mỹ hơi ngại ngùng, với Hướng Vi: “Hai em trai của em hơi nghịch ngợm, hi vọng chưa làm phiền đến chị.”

      Từ lúc Hướng Vi nhìn thấy Hà Mỹ liền bắt đầu suy nghĩ viễn vong, sau khi nghe Hà Mỹ lặp lại lần nữa mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng khoát khoát tay, “ có……. có, có, hai bé rất đáng , chị rất thích.”

      Hà Mỹ cười khanh khách, với Hướng Vi: “Nhà em có khách đến, giờ em phải về rồi………”

      Hướng Vi gật đầu, nhìn hai em bé, “Là em trai ruột của em sao?”

      “Dạ, đứa lớn là em em, còn đứa là con của đồng nghiệp ba em.”

      Sắc mặt Hướng Vi hơi căng thẳng, kiếp trước chính là đứa trẻ nhất nhà, phía dưới hề có em trai hay em , mặc dù sau này mẹ có mang thai tiếp, nhưng chưa được năm, mới sáu tháng bị sẩy thai. Bây giờ nghe thấy có người em trai này, mắt Hướng Vi chớp cũng chớp nhìn đứa bé kia.

      Hà Bân cũng mở to hai mắt nhìn Hướng Vi, Hướng Vi làm bộ tằng hắng cái, phục hồi lại tinh thần, cười : “ xin lỗi, chị lỡ mất hồn. Chị thấy em của em và em trai chị có chút giống nhau, nên nhất thời hơi hoảng hốt, khó trách ngay từ lần đầu tiên gặp em ấy chị có cảm giác thân thuộc.”

      “A, vậy sao?” Hiển nhiên Hà Mỹ cũng cảm thấy kinh ngạc

      Hướng Vi gật đầu, giống như vô ý hỏi: “Nhà em chỉ có hai chị em em thôi sao? có em sao?”

      Hà Mỹ lắc đầu, : “Em là chị cả, sau em chỉ có em trai, có em , ba mẹ em chỉ sinh có hai tụi em thôi ạ…….. J “

      Hướng Vi cố gắng ổn định tinh thần của mình, hơi ngượng ngùng hỏi: “ xin lỗi, chị còn nghĩ rằng em còn có em cơ đấy.”

      Hà Mỹ để ý lắc đầu, cười : “ ra e cũng rất hi vọng có đứa em , ngay cả tên của em ấy, em cũng nghĩ ra rồi, nếu em có em , em gọi nó là Tiểu Vi, Hà Tiểu Vi…………”

      Đôi mắt Hướng Vi trợn to, có chút chua sót, khóe miệng lại hơi mỉm cười.

      “A, tụi em phải rồi, chị ở chơi vui vẻ nhé!” Hà Mỹ vẫy tay với Hướng Vi, rồi nắm tay hai người em mất.

      Hướng Vi nhìn bóng lưng xa của tụi , móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay mà hề hay biết.

      Qua nhiều năm như vậy, vô cùng cẩn thận ôm trong lòng phần tưởng niệm quá khứ kia, cứ như vậy mà bị phá tan nát! sống lại, thế gian này có thêm người tên Hướng Vi, thiếu người tên Hà Tiểu Vi, rất công bằng phải ! Nhiều năm như vậy, thận trọng cất sâu bí mật của mình vào trong lòng, ra lại chỉ là “Trăng trong nước, hoa trong gương”, quay đầu nhìn lại chỉ là giấc mộng mà thôi.

      Hướng Vi nhàng quay đầu , giọt nước mắt trong suốt chậm rãi lướt qua gò má của , Hướng Vi hít hít lỗ mũi, nhanh chóng dụi mắt, sau khi ngẩng đầu lên như cũ mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhất định phải kiên cường! Mặc kệ có hay Hà Tiểu Vi, đời này chỉ có thể là Hướng Vi thôi!

      Quách Duệ biết Hướng Vi gì với bé kia, vẫn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát , thấy mặt vẫn nở nụ cừoi, nhưng biết sao, cậu ta cảm giác được tâm tình của Hướng Vi tốt chút nào.

      Quách Duệ tới, sờ sờ đầu, nhìn Hướng Vi, hỏi "Vi Vi. . . . . . Cậu thoải mái chỗ nào sao?"

      Hướng Vi ừ tiếng, nhìn Quách Duệ , cười : " có, chỉ là hơi nhớ nhà thôi. Cám ơn cậu, Quách Duệ."

      "À? Chuyện này. . . . . . Còn cảm ơn với cảm ơn, chúng ta là bạn học, thế khách sáo quá ."

      Hướng Vi thấy bộ dáng Quách Duệ lúng túng, bật cười hì hì, : “Cùng thôi.”

      “À, được……. Được, mình còn nghĩ cậu còn có chuyện muốn làm chứ?”

      Hướng Vi cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh bao la, rất thấp, tự lẩm nhẩm điều gì đó, Quách Duệ nghe được gì.

      Hướng Vi chỉ ở Đại Túc ba ngày , trước khi , Hướng Vi đứng từ xa nhìn qua nhà họ Hà, nhưng đến quấy rầy họ, biết họ vẫn sống mạnh khỏe, vậy là đủ rồi. Hướng Vi tìm công ty du lịch, tính theo đoàn, dù sao cũng làm xong việc cần làm, chơi mấy ngày tiếp theo chẳng phải là lỗ vốn rồi sao.

      Thấy Hướng Vi phải , Quách Duệ chỉ cảm thấy ba ngày này trôi qua quá nhanh, muốn ở đây chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng lại mở miệng được, nên đưa cho mấy món đặc sản, Hướng Vi nhìn đống túi lớn, cười còn phải du lịch nên thể mang theo được. Quách Duệ buồn thiu, cúi gằm mặt, sau đó Hướng Vi hay là cứ gửi về Thành Đô trước, đợi sau này về nhà rồi ăn, Quách Duệ mới vui vẻ trở lại.

      Hướng Vi chơi hơn hai mươi ngày mới lên đường về nhà, Trần Mai sớm vô cùng lo lắng, từ sau khi Hướng Vi liền bắt đầu oán trách Hướng Khai Hoa, hối hận vì để con ra ngoài. Đầu tháng tám, Hướng Vi về đến nhà, Trần Mai nắm tay con nhìn trước nhìn sau, thấy có gì ổn mới thở phào nhõm, điểm vào đầu của con , rồi quở trách phen.

      Hướng Vi về đến nhà, mới càng phát ra gia đình này rốt cục mới chân chính là gia đình của , Hướng Vi ôm mẹ khóc lớn, dọa Trần Mai sợ đến hoảng hốt, sau khi Hướng Vi khóc xong mới cười rộ lên là nhớ ba mẹ. Trần Mai dở khóc dở cười, con lớn như thế này rồi mới là lần đầu tiên ôm mẹ nó khóc, đứa làm cho người khác vừa hận vừa mà!

      Kì nghỉ hè trôi qua, Hướng Vi bước sang lớp mười hai, bởi vì hộ tịch của Hướng Vi là ở Bắc Kinh, nên thể ở Thành Đô tham gia thi tốt nghiệp trung học, phải trở về nơi ghi hộ tịch, vốn là Trần Mai muốn để Hướng Vi trực tiếp về Bắc Kinh học, nhưng Hướng Vi nhất quyết , nên chỉ có thể đồng ý để sau khi học hết lớp mười hai mới quay về Bắc Kinh.

      Kết thúc cuối kì lớp mười hai, Hướng Vi phải , bạn cùng lớp sớm nghe chuyện của , tất cả mọi người đều tặng quà chia tay cho Hướng Vi.

      Hướng Vi cũng hào phóng, trước khi mời các bạn cùng lớp hát, cả nhóm chơi suốt đêm, tửu lượng của Hướng Vi tốt, khi ở bên ngoài luôn giữ vững liều lượng của mình, để cho mình phải say, tuy nhiên hôm nay chơi rất dữ, nên uống hơi nhiều, đầu cũng rất đau, cũng may rượu phẩm của Hướng Vi cũng tệ, sau khi uống say chỉ ngủ.

      Vào lúc này, đa phần các bạn cũng uống rượu khá say rồi, rượu phẩm tốt nên bắt đầu đùa giỡn điên cuồng, Hướng Vi ngồi ghế sa lon nhìn mọi người quậy, cười đến mức đứng lên được.

      Quách Duệ cũng ngồi uống rượu giải sầu ở trong góc, tửu lượng của cậu ta rất tốt, lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị say lần nào. Từ đầu đến cuối chân mày của Quách Duệ chưa hề giãn ra, nhìn đồng hồ đeo tay, là ba giờ sáng, nhóm người ngủ thiếp , nhóm khác vẫn ngồi vung tay múa chân uống dưới đất…… Hơn nữa còn có mấy người hát loạn xạ, cả gian phòng bao đều loạn lung tung.

      Rồi nhìn Hướng Vi thấy thần trí còn tỉnh táo ngồi lệch ghế sa lon, Quách Duệ tới đá nam sinh say rượu ngồi cạnh Hướng Vi xuống đất, ngồi vào chỗ đó, cặp mắt thanh tĩnh nhìn chung quanh, ai muốn đến đây quậy cậu ta trực tiếp đá xuống đất.

      Khoảng sáu rưỡi sáng, mọi người mới dần dần tỉnh lại, sắc mặt ai cũng rất yếu ớt, từng người từng người nhìn nhau cười ha ha, bắt đầu kể chuyện hôm qua ai quậy như thế nào.

      Đầu Hướng Vi vô cùng nhức, mở trừng hai mắt, nhìn đồng hồ thấy gần sắp bảy giờ, Hướng Vi vẫy tay với mọi người, “A, hôm qua mọi người cũng mệt rồi, tất cả về nhà ngủ thôi.”

      Tính tiền xong, đoàn người đường ai nấy , Hướng Vi vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng tại sao hôm qua lại ngu xuẩn uống say ở bên ngoài. Nghiêng đầu thấy Quách Duệ đứng ở phía sau, Hướng Vi cười : “Tại sao cậu còn chưa ?”

      Quách Duệ nhìn sắc trời, : “Cậu trước , tớ còn muốn ngồi đây lát.”

      Hướng Vi cười ha ha, tìm xe taxi, ngồi lên xe, Hướng Vi quay cửa kính xe xuống, hướng Quách Duệ vẫy vẫy tay, “Quách Duệ, hẹn gặp lại!”

      Quách Duệ ấm áp, đứng lên hướng chiếc xe xa kêu lên: “Hướng Vi, tớ đến tìm cậu, nhất định tớ Bắc Kinh tìm cậu!”

      Chương 21

      Tháng ở Bắc Kinh rất lạnh, Hướng Vi mặc quần áo nhung dày, đội cái nón len màu trắng, kéo vali đứng chờ ở cửa sân bay. Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa thể đưa về, nên trực tiếp đánh điện báo cho mẹ nuôi của , nhờ gia đình Lý Hoan chăm sóc Hướng Vi.

      đến gia đình của cha nuôi, nhiều năm Hướng Vi trở về Bắc Kinh, nên chỉ nghe ba nhắc tới, là mấy năm trước cha nuôi chuyển nghề, bây giờ làm việc ở chính phủ, vẫn rất hòa đồng với mọi người.

      Hướng Vi nhìn đồng hồ đeo tay, chu chu miệng, nhìn người đến người ở đại sảnh, thở dài, có nên treo tấm bảng hiệu ở trước ngực nhỉ?

      Khoảng nửa tiếng sau, Lý Hoan và Lưu Khải mới đến sân bay, dọc theo đường Lý Hoan vỗ bả vai của con trai mình, trong miệng gì đó. Hai người vừa vào đại sảnh, Hướng Vi liền lập tức vẫy vẫy tay với họ, “Mẹ nuôi, con là Hướng Vi, con ở chỗ này………….”

      Lý Hoan cười ha ha, tiến lên nắm tay Hướng Vi nhìn chung quanh, “Ai da…….. Vi Vi nhà ta rồi, lớn lên thành mỹ nữ rồi, ha ha…….”

      Lưu Khải nhận lấy vali của Hướng Vi, nhìn hai người khó tách nhau ra, lên tiếng : “Mẹ, về nhà rồi tiếp được

      Lý Hoan nhanh nắm tay con trai, “Đều tại con, con sớm chút, con ỷ mình biết lái xe nên hoảng hốt vội vàng, còn phải là bị trễ nữa tiếng rồi sao.”

      Lưu Khải khó xử, cảm thấy mất hết thể diện khi đứng trước mặt em , nên xách vali trước bước.

      Lý Hoan hung hăng trợn mắt nhìn con trai, rồi nắm tay Vi Vi cười : “Hôm nay cha nuôi con có việc, đến được. con cũng vừa mới được nghỉ hè bao lâu, nó ở nhà ngày nào là mẹ nhức đầu ngày đó. thôi, về nhà rồi hai mẹ con mình chuyện tiếp.”

      Sau khi cha nuôi chuyển nghề, cả nhà mẹ nuôi dọn ra khỏi đại viện, mua căn nhà chừng trăm mét vuông để ở.

      Buổi chiều sau khi Lưu Minh Tuấn về nhà, nhìn thấy Hướng Vi liền khen ngợi hồi.

      Năm nay nhất định là thể đón tết cùng với ba mẹ rồi, nên Hướng Vi tính trở về Đại Liện đón lễ mừng năm mới với ông bà nội, mặc dù Lý Hoan muốn giữ con nuôi ở nhà mình cùng mừng lễ đón năm mới, nhưng cuối cùng cũng đồng ý cho trở về Đại Liên, chỉ nên sớm quay lại, còn chuyện trường học thu xếp tốt cho .

      Năm nay Trần Đức Cương được bảy mươi tuổi, mấy năm rồi người nhà họ Trần chưa từng nhìn thấy Hướng Vi, nên rất vui vẻ. Mợ út lại sinh thêm em trai, vốn mợ thích con , nhưng kết quả lại là con trai, khiến mợ út vô cùng tức giận, nghe trước khi đứa bé được tuổi, mợ út còn cho chú út vào nhà, mợ còn chú út là tên lường gạt!

      Hai em sinh đôi kia lên lớp ba, vì trong nhà có người chị quá vĩ đại, nên mấy năm nay hai em sinh đôi bị người lớn dạy dỗ rất nhiều. Thế nên, cho dù mấy năm rồi chưa được gặp nhau nhưng hai đứa hề mất ấn tượng đối với chị .

      Bé út mới chỉ hơn bốn tuổi, ầm ĩ như hai em sinh đôi lúc còn bé, là đứa bé yên tĩnh thích cười, Hướng Vi vừa mới gặp nó liền đặc biệt thích đứa này.

      Ở nhà ông ngoại mấy ngày Hướng vi , dù sao ở trường vẫn còn có chuyện.

      Bởi vì học kì hai của lớp mười hai, sức ép học hành rất căng, thể qua loa được, đây chính là con nuôi của mình nha. Sau khi tính toán kĩ lưỡng, Lý Hoan quyết định đưa con nuôi đến trường nổi tiếng, mặc dù có hơi xa, nhưng may là có xe, có thể đưa đón nó dễ dàng.

      Thời điểm Hướng Vi học, học sinh cấp ba tựu trường được thời gian. Giáo viên chủ nhiệm lớp 12/3 của Hướng Vi họ Hoàng, lúc trước có chút hề muốn tiếp nhận Hướng Vi vào lớp, suy nghĩ liền biết, làm giáo viên, chính là muốn tỷ lệ lên lớp của học sinh cao, đứa học ở trường địa phương như mấy năm, ai biết được sức học như thế nào!

      Hướng Vi nghĩ đến mà thấy oan uổng, tình nguyện được học ở trường bình thường, đâu cần phải nhờ mối quan hệ của mẹ nuôi với thầy hiệu trưởng đâu, thầy hiệu trưởng sảng khoái vung bút, phân vào ngay lớp chọn. Nhìn cái vẻ mặt muốn của thầy chủ nhiệm, Hướng Vi chỉ biết cười khổ.

      Bạn cùng lớp đối với học sinh mới chuyển trường tới cũng thích thú lắm, chuyện cười, đều là đối thủ lúc thi cả, ai quan tâm mới lạ! Đến kì thi tháng, Hướng Vi nổi bật đó vậy mà lại là học sinh đứng trong top mười của trường, mấy bạn trong lớp dám xem thường bạn Hướng Vi này nữa, dốc hết sức liều mạng học tập, thề nhất định phải hạ được học sinh mới chuyển đến này.

      Hướng Vi đối với mấy chuyện này đều luôn coi trọng lắm, tùy ý họ, đối với thành tích của mình cũng quan tâm. Càng gần đến kì thi tốt nghiệp trung học, Lý Hoan càng làm thức ăn ngon cho con nuôi, và tâm với , muốn giúp làm giảm áp lực. Ngược lại, Hướng Vi được ăn ngon, ngủ ngon, nên tinh thần rất tốt, càng gần đến cuộc thi, càng chơi dữ dội. Kì thi trung học thường tổ chức vào tháng bảy, nên được gọi là “Tháng bảy đen”, tháng bảy ở Bắc Kinh hơi nóng, mấy bạn cùng lớp rất khẩn trương, sau khi kết quả kỳ thi thử cuối cùng có, có người vui cũng có người buồn.

      Buổi tối trước kì thi tốt nghiệp trung học ngày, Hướng Vi tắm xong, rồi coi TV, chuyện với cha mẹ nuôi, đến mười giờ lên giường ngủ, trước khi ngủ kiểm tra lại lần nữa hộp bút, thấy mọi thứ chuẩn bị tốt, rồi mới bò lên giường ngủ.

      Sau khi thi hai ngày, tâm trạng của Hướng Vi cũng được thả lỏng xuống, có thể được học trong trường mà ao ước là được, cũng mong muốn nhất định phải trở thành thủ khoa.

      Thần tượng kiếp trước của Hướng Vi là Dương Lan, nên lần này trường mà đăng ký là Trung Truyền, Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa rất tốt, nhưng Hướng Vi thích mấy trường này.

      Hướng Vi thi xong gọi điện thoại cho ba mẹ, có thể đậu, nhắc bọn họ cần phải lo lắng. chuyện với ba mẹ, mới biết ba được thăng lên làm Đại tá, là chức lớn, nên đoán chừng năm sau về lại Bắc Kinh, đối với việc này Hướng Vi rất vui.

      Hướng Vi 16 tuổi cao 1m60, nặng 44 kg, bởi vì gầy nên nhìn có vẻ cao hơn, hơn nữa chân của tương đối dài, nên mặc quần ngắn cũng thấy lùn lắm. vô cùng buồn bực đối với chiều cao của mình, mẹ cao 1m72, ba cao 1m85, khi đứng bên cạnh ba mẹ mình cứ như là cọng cỏ, rất phát triển, hơn nữa đúng là vùng sông nước Giang Nam điển hình, ngay cả giọng cũng mềm mại dịu ngọt, làm Hướng Vi tức đến mức muốn đập đầu vào tường.

      ngày tháng tám, Hướng Vi nhận được cuộc điện thoại lạ, thanh ở đầu dây bên kia hơi kích động, sau khi Hướng Vi nghe xong cũng hiểu người ta gì, đến cuối mới mơ hồ nhận ra đó là Quách Duệ, Quách Duệ vô cùng kích động thông báo cậu ta thi đậu Đại Học Bắc Kinh, trước đó vài ngày du lịch Hải Nam, hôm nay mới về đến nhà, thư thông báo mới vừa mới được gửi đến mấy ngày trước.

      Tất nhiên Hướng Vi rất vui vẻ chúc mừng cậu ta, Quách Duệ hỏi Hướng Vi thi đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa, Hướng Vi cười thi nổi hai trường đại học kia, nên đăng kí Trung Truyền. Quách Duệ ở bên kia thể hiểu được thành tích của tốt như vậy, sao có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, còn có phải đùa cậu ta . Hướng Vi giải thích ngắn gọn cho cậu ta, còn chờ sau này Quách Duệ đến Bắc Kinh nhất định dẫn cậu ta dạo tốt.

      Lưu Khải thấy em mình chuyện vui vẻ với đứa con trai như vậy, lông mày nhíu lại, chờ Hướng Vi cúp điện thoại mới nghiêm mặt : “Vi Vi, là bạn trai em hở?” Kể từ khi Hướng Vi quay lại, Lưu Khải vẫn gọi là Vi Vi, còn gọi em nữa.

      Hướng Vi nghiêng mặt sang, “, gì vậy, đó là bạn học cấp ba của em, chỉ chơi hơi thân mà thôi, làm gì mà bạn trai hay bạn trai!”

      Lưu Khải nhanh chóng nhận sai, “Vi Vi, cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em còn , những chuyện này còn chưa hiểu, chỉ sợ em bị người ta lừa mà thôi.”

      Hướng Vi biết lớn vỗ đầu Lưu Khải, “Em mà bị người ta lừa? Nhìn em giống con cừu non dễ lừa vậy sao? Đừng có đánh giá thấp trí thông minh của em. à, thành khai báo mau, có phải có bạn rồi đúng ?”

      Lưu Khải vội vàng xua tay, “ , cái gì đó. phải em hôm nay shopping với bạn mua quần áo sao, còn nhanh .”

      Hướng Vi làm mặt quỷ, “ trai ngốc, để xem về sau có nào chịu để ý , hay là……….. , em giới thiệu bạn em cho nhé?” Trước khi Lưu Khải kịp nổi giận, Hướng Vi đeo túi xách lên, vội vàng chạy.

      Hai mươi tám tháng tám, Hướng Vi lại nhận được điện thoại của Quách Duệ, cậu ta ở sân bay, biết như thế nào. Hướng Vi sững sờ trong chốc lát, lập tức cậu ta đứng yên ở đấy, lập tức đến sân bay đón cậu.

      Lưu khải nằm giường bị Hướng Vi gọi dậy, nhờ mau chóng chở đến sân bay, đáng thương cho Lưu Khải tối qua chơi game mà ngủ muộn, vất vả mới ngủ được mấy phút, liền bị em gọi dậy, mặc dù ngooài miệng lãi nhãi Hướng Vi rất ác, nhưng động tác lại rất nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, cùng Hướng Vi đến sân bay.

      Lần này Quách Duệ đến Bắc Kinh mang theo rất nhiều đồ, Hướng Vi vừa đến cửa sân bay nhận ra Quách Duệ, nhanh chóng gọi cậu ta.

      Lưu Khải đen mặt theo Hướng Vi, nhìn hai người đó nhiệt tình thân thiết, Lưu Khải càng nhìn càng khó chịu, kéo tay Hướng Vi : “Được rồi, em à, chúng ta thôi.”

      Hướng Vi cười xin lỗi, chỉ vào Lưu Khải : “Quách Duệ, đây là trai của mình, tính tình ấy tốt lắm, nhưng là người tốt.” Vừa vừa giới thiệu Lưu Khải với Quách Duệ.

      Quách Duệ vội vàng chào hỏi Lưu Khải, Lưu Khải lại quay đầu ra ngoài, Hướng Vi nhìn dưới đất túi lớn túi , trợn mắt nhìn trai cái, có phong độ! Hướng Vi vừa cầm giúp Quách Duệ, vừa cười : “Cậu mang nhiều đồ đến như vậy làm gì, đến Bắc Kinh thiếu gì mua đó là được rồi.”

      Quách Duệ gãi gãi đầu xin lỗi, xấu hổ : “Đây là đặc sản của Trùng Khánh và Thành Đô, mình mang đến cho cậu”

      Hướng Vi mở to mắt, cười : “Ai nha, Quách Duệ, vậy tớ cảm ơn cậu nhiều. Tớ có lộc ăn rồi.”

      Trường của Quách Duệ chưa khai giảng, lại có chỗ ở, cũng may cha mẹ nuôi đều công tác, mấy ngày nữa mới trở về nhà, Hướng Vi thèm để ý đến vẻ mặt đen thui của trai, để Quách Duệ ở cùng nhà. Sau đó, Hướng Vi lặng lẽ tìm Lưu Khải lần trước Đại Túc, người nhà Quách Duệ đối xử với tốt như thế nào, nhờ Lưu Khải đừng bày vẻ mặt khiến khó chịu nữa. Cuối cùng Lưu Khải mới bất đắc dĩ : “Ai bảo là em của tôi chứ, haiz, em thiếu nợ, làm phải trả giùm em chứ sao.”

      Quách Duệ cũng coi như là biết nhìn sắc mặt của người khác, ở nhà họ Lưu hai ngày, có bạn học khác đến, tính thuê căn phòng trọ, hai người ở với nhau, cùng khai giảng vào đầu năm luôn. Hướng Vi xác nhận mấy lần mới thôi, thuê giùm hai người căn phòng trọ ở lân cận đại học Bắc Kinh, rồi đón người bạn học kia, đưa đến nhà trọ rồi Hướng Vi mới trở về nhà.
      Trâutrangtrongnuoc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22

      Ngày Hướng Vi khai giảng, cha mẹ nuôi còn công tác chưa về nhà, Lưu Khải nhập học, nên chỉ có thể tự đến trường mình.

      Trung Truyền hổ danh là Trung Truyền, hot boy hot girl nhiều như mây, Hướng Vi đối với quyết định đúng đắn của mình mà nhịn được bật cười. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, nên trong truờng có rất nhiều chị sinh viên cũ đón tiếp.

      “Xin chào, bạn học, em học ở khoa nào vậy.” Có đến hơn mười nam sinh vây đến hỏi thăm Hướng Vi.

      Hướng Vi cười , “Dạ, đàn , em là tân sinh viên khoa truyền thanh ạ.”

      “A………. Khoa này ở trường chúng ta đúng là rất mạnh, là chủ trì phát thanh viên của trường, tên Phùng Đào, là sinh viên năm hai. Em mang đến hai cái vali sao? Để cầm phụ em nào.”

      Hướng Vi cười : “Nhưng thưa , em với cũng học chung khoa.”

      “Có sao đâu em? thế nào em cũng là sinh viên trường này, chúng ta đều là bạn học, thôi, cũng xa lắm.”

      Sau khi đến nơi, Phùng Đào vỗ vai nam sinh, “ em, đây là đàn em của khoa chú, nhớ chăm sóc cho em ấy tốt nhé.”

      Phùng Đào với Hướng Vi mấy câu rồi tự rời , để các chị trong khoa dẫn làm tốt các thủ tục nhập học, sau đó họ còn giúp Hướng Vi mang hành lý đến kí túc xá, rồi mới rời .

      Phòng của Hướng Vi chứa được sáu người, từ sớm trong kí túc xá có người dọn đến ở trước .

      “Xin chào, mình tên là Hứa Lệ Lệ.”

      “Mình là Vương Đan.”

      Hướng Vi cười , “Mình là Hướng Vi.”

      “Ha ha, mình dọn giường mình xong rồi, bạn có cần mình giúp bạn dọn giường ?” cột tóc đuôi ngựa tên Vương Đan .

      “Cám ơn, mình có thể tự làm được.” Hướng Vi vừa cầm khăn lông ra ngoài, vừa .

      Chờ sau khi Hướng Vi dọn giường xong, có thêm ba nữ sinh nữa lại đến, vậy là phòng bọn họ đến đủ sáu người, lần lượt là, Lưu Hàm đến từ Thanh Đảo, Hứa Lệ Lệ đến từ Thạch Gia Trang, Cao Khiết đến từ Tứ Xuyên, Trịnh Lộ Lộ ở Quế Lâm Quảng Tây, còn lại là Vương Đan và Hướng Vi đến từ Bắc Kinh.

      Ở mới ngày, mọi người phân được lớn , chị cả là Vương Đan, mười chín tuổi, chị hai là Lưu Hàm, mới vừa tròn mười chín tuổi, chị ba là Trịnh Lộ Lộ, chị tư là Cao Khiết, rồi đến năm Hứa Lệ Lệ mười tám tuổi, ba người họ chỉ cách nhau mấy tháng tuổi, nhất là Hướng Vi, năm nay mới mười sáu tuổi.

      Sau khi tân sinh viên vừa nhập học, ngay lập tức phải huấn luyện quân , Hướng Vi đối với mấy chuyện này cũng có cảm giác gì, từ sớm quen đến việc thổi kèn trong quân đội, nên hề thấy đặc biệt gì, ngược lại mấy bạn cùng phòng kí túc xá lại thấy vừa vui mừng, vừa khổ sở, hỏi vì sao vui mừng? Đáp án chính là huấn luyện viên của họ lớn lên rất đẹp trai! Hướng Vi vô cùng bi phẫn (bi ai + phẫn nộ), đúng là tin đồn chết tiệt, làm tan nát trái tim trong sáng của rất nhiều thiếu nữ nha!

      Kiếp trước Hướng Vi cũng tập huấn rồi, tất nhiên biết chuyện gì xảy ra. Suy nghĩ kĩ càng mười ngày tập huấn cũng có chuyện gì lớn lao cả, duy có việc thê thảm nhất chính là vấn đề tắm rửa vệ sinh mà thôi.

      Chỗ huấn luyện của Hướng Vi nằm sát bên, huấn luyện viên họ Lý, mặt tròn trịa, da rất đen, tính tình rất hòa nhã, chỉ là vừa vào sân tập, trở mặt. Vừa mới huấn luyện được mấy ngày, có ít các bạn nữ trong liên đội bị té xỉu, mỗi tối khi các tụ tập với nhau cùng nơi đều cùng nhau oán trách, vụng trộm mắng huấn luyện viên phải là người.

      Đối với mấy việc như đều bước này mà với Hướng Vi đơn giản như ăn cơm, thế nào ba cũng là quân nhân hùng, là con ông phải để thể diện lại cho ông. Huấn luyện mới mấy ngày, Hướng Vi được huấn luyện viên gọi khác gia nhập vào đội quân danh dự.

      Cuộc sống huấn luyện khô khan trong quân đội rất làm cho người ta chán ghét, lúc này việc khiến cho mọi người thích chính là buổi tối có những cuộc so tài ca hát của các bạn sinh viên, có lúc mọi người cũng náo động tới cả huấn luận viên, khiến bọn họ cũng so tài với các sinh viên. Thời điểm cuộc so tài lên cao, lá gan của mấy nữ sinh cũng lớn hơn chút, trực tiếp tự mình đứng lên đối đầu với nam sinh, Hướng Vi chú ý thấy ở liên đội hai có học phát thanh, dẫn đầu nhóm nữ sinh, tên là Lưu Phỉ Phỉ, mình ấy đứng lên hát đối kháng mấy lần với các nam sinh.

      Lưu Phỉ Phỉ hát rất hay, lại giống như từng học múa, ở trong quân đội ai là biết . Sau khi ấy mở đầu cuộc so tài ca hát của các bạn sinh viên tối nay, sau đó có rất nhiều cặp so tài với nhau. Còn lại đại đa số mọi người đều giống như Hướng Vi, chỉ ngồi làm quần chúng xem náo nhiệt mà thôi!

      Sau khi gia nhập đội quân danh dự, mỗi buổi tối Hướng Vi đều cùng bạn nữ tên là Điền Nguyễn kiểm tra các phòng, rồi phải sắp xếp nhân viên quét dọn vệ sinh, có lúc còn phải đảm đương việc hòa giải tranh cãi xảy ra giữa các bạn học trong lớp. Ở dưới có bé nào làm tốt, huấn luyện viên Lý đều tới tìm đội quân danh dự mà hỏi tội, Hướng Vi và Điền Nguyễn cũng vì thế mà bị phạt ít lần.

      Ngày huấn luyện thứ mười , cả trường huấn luyện đều như lâm vào dầu sôi lửa bỏng, đối với việc huấn luyện học viên đặc biệt nghiêm khắc, tìm hiểu nguyên nhân, ra là do có vị lãnh đạo xuống dưới đây kiểm tra, nên các huấn luyện viên đều lấy ra hết trăm phần trăm tinh thần của mình, đặc biệt nghiêm túc, so với cà lơ phất phơ của mấy ngày trước, hôm này vô cùng sung mãn.

      Chỗ Hướng Vi tập huấn là bộ binh, nên đến thời điểm tập luyện đều đa phần là tập tháo dỡ và lắp ráp súng, tập thao diễn quân binh, còn những chuyện khác lơ được lơ. Tổng cộng hơn trăm người thao diễn, vậy mà đến lúc chân chính tham gia hội diễn chỉ còn chừng hai mươi người, thế nên huấn luyện viên Lý lại càng lựa chọn gắt gao, chọn lại chọn. Hướng Vi cười khổ, tốc độ tháo súng của còn nhanh hơn cả huấn luyện viên, lần đầu tiên thực việc tháo súng dọa cho huấn luyện viên Lý sững sờ chết lặng lúc lâu, Hướng Vi im lặng, điều này có thể trách sao? Ai cha là quân nhân, hơn nữa ông còn muốn bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp của ông, nên được ông huấn luyện qua rất nhiều lần, cho đến khi tỏ ý muốn làm lính ông mới thôi.

      "Hướng Vi, đến đây. . . . . ." Huấn luyện viên Lý vẫy tay gọi Hướng Vi.

      Hướng Vi nhìn nụ cười nịnh nọt mặt huấn luyện viên Lý mà trong lòng sợ hãi, “Huấn luyện viên………”

      “Hướng Vi, thầy tính thế này, khi lãnh đạo đến để em lên biểu diễn, trong mọi người em là người rành rõi nhất, nếu để những người khác lên chung lúc, phải là làm mất mặt bộ binh chúng ta hay sao. Dù sao hôm nay thủ trưởng đến cũng chỉ nhìn sơ qua chút thôi, cách hội diễn chân chính vẫn còn khoảng thời gian, chờ qua ngày hôm nay, thầy gia tăng huấn luyện, đến ngày hội diễn chắc là kịp…..”

      “Huấn luyện viên, thầy là để mình em trình diễn trước mặt toàn bộ các bạn sao? Cái này…… cái này……. Huấn luyện viên, như thế khác nào là bắt em nhảy vào hố lửa ? Nếu như làm tốt, biểu diễn thất bại, phải khiến thầy xấu mặt với thủ trưởng của thầy sao.” Mặt Hướng Vi nhăn như cái bánh bao .

      “Hướng Vi, coi như là thầy năn nỉ em được ? Chỉ có em thôi, chỉ mình em làm được, sau khi qua hôm nay, khụ khụ…….. Thầy mời em ăn bữa cơm nhé, em đừng cho người khác biết nha.”

      Hướng Vi nhìn khuôn mặt giống như con sói xám dụ dỗ chú thỏ của huấn luyện viên Lý, chỉ có thể vô cùng bi ai mà gật đầu cái, “Dạ, được rồi, nhưng thầy phải nhớ thầy thiếu nhân tình của em nhé.”

      “Được, được, được, bà của tôi ơi, chỉ cần em đồng ý là được.” ra huấn luyện viên Lý cũng chỉ mới mười chín tuổi, xấp xỉ tuổi với các bạn học khác, nên cũng thường hay giỡn với mấy học viên.

      Hai giờ chiều, tất cả tập trung, đều bước nghiêm chỉnh theo lệ thường xong, bắt đầu chuyển đến việc biểu diễn các tiết mục thao diễn để lãnh đạo xem qua.

      Hướng Vi khẩn trương, rất oán hận nhìn huấn luyện viên Lý, vì sao người ta đều là nhóm nhóm lên, còn ở đây chỉ có mình đứng lên mà thôi …..? Hướng Vi có thể biết sau này được nổi tiếng như thế nào rồi, mẹ ơi, hề muốn được mọi người chú ý như thế này đâu.

      Các chàng trai bên kia bắt đầu biễu diễn trước, sau khi phần nam sinh biễu diễn xong, đến lượt biểu diễn của các , cũng may là bắt đầu từ các liên đội lớn. Hướng Vi vô cùng khẩn trương, nên còn tinh thần nào mà nhìn mọi người thao diễn.

      “Hướng Vi, bạn nhìn xem, họ biễu diễn quá đẹp………” Lưu Hàm ngồi phía sau Hướng Vi, giọng .

      “Um………. ừ”. Hướng Vi còn hơi sức đâu mà trả lời nữa.

      “Hướng Vi, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, mọi người rất có lòng tin với bạn. Bạn chính là thần tượng của chúng ta nha……….” Lưu Hàm lại . Vừa nghe đến việc lần này chỉ có mình Hướng Vi phải biểu diễn, tất cả các bạn nữ khác đều thở phào nhõm, cảm thấy quyết định này của huấn luyện viên Lý quả là vô cùng sáng suốt!

      Hướng Vi trưng gương mặt đau khổ, bắt đầu suy nghĩ viễn vong, đợi đến khi liên đội hai ra sân, huấn luyện viên Lý nghiêng đầu nhàng gọi Hướng Vi, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lập tức đứng dậy chạy gánh lấy trách nhiệm của mình.

      Hướng Vi hít sâu hơi, ổn định tâm thần, mới vác súng vào bãi đất, mọi người thấy tự nhiên chỉ xuất nữ sinh bé , nên rất tốt bụng bật cười hì hì, lập tức liền bị các huấn luyện viên khác trợn mắt, nhanh chóng ngậm miệng.

      Lúc trước Hướng Vi ở phía dưới cảm thấy vô cùng hồi hộp, vậy mà chân chính lúc này đây lại cảm thấy tâm của mình tĩnh, ngay cả thanh giễu cợt ở bốn phía xung quanh cũng làm phân tâm, trong mắt chỉ còn có cây súng. Trong đầu Hướng Vi lúc này chỉ còn lại là những gì mà ba dạy khi tháo lắp súng, mỗi động tác của ba, mỗi câu , Hướng Vi vừa nhớ lại, động tác trong tay cũng chậm lại, giống như lúc này ba đứng bên cạnh ra lệnh cho thực .

      khẩu súng hoàn chỉnh, trong khoảnh khắc bị hướng Vi tháo gỡ ra, nhắm mắt lại, lập tức bắt đầu lắp rắp nhanh, tốc độ tháo súng vẫn còn thua với tốc độ lắp súng của . Cả đại đội vô cùng yên tĩnh, nguyên bản mấy bạn học lúc đầu còn có ý định cười nhạo lúc này cũng nhịn được phải nín thở.

      đặc công nếu bị che mắt mà tháo gỡ và lắp ráp súng cũng phải mất 30s mới hoàn thành. Khâu Thịnh Trạch nhìn đồng hồ đeo tay của mình, này hoàn thành việc này cũng chỉ mất có 30s. Điều này làm rất kinh ngạc, đợi sau khi mọi việc kết thúc, Khâu Thịnh Trạch xuống, đứng ở bãi đất trống nơi thao diễn.

      “Các bạn học, hôm nay tôi rất vinh hạnh và vui mừng vì có thể được quan sát các bạn thao diễn, các bạn đều rất lợi hại, làm cho tôi rất kinh ngạc, tôi tin tưởng, mấy ngày sau chính thức tổ chức hội diễn, các bạn có thể biễu diễn tốt hơn. Mặc khác, bạn , em làm tôi cảm thấy rất khiếp sợ, đúng, là khiếp sợ, cả quá trình em chỉ dùng đúng ba mươi giây, , tôi muốn được gặp em.” Khâu Thịnh Trạch hướng ánh mắt nhìn về phía Hướng Vi.

      Sắc mặt Hướng Vi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, bị người bên cạnh dùng tay đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa té ngã đất, những người đó lại còn cười to dụ ra ngoài.

      Hướng Vi ổn định thân thể, ngay ngắn đến trước mặt thủ trưởng, đứng nghiêm, chào, Khâu Thịnh Trạch nhìn gầy yếu, trong lòng càng thêm thưởng thức.

      mặt Hướng Vi vẫn bất động, nhưng trong lòng lại rối muốn chết, người thủ trưởng này, muốn gặp thể kín đáo hỏi thăm chút sao, ngay trước mặt đông đảo mọi người thế này, là…… Về sau muốn nổi tiếng cũng được rồi.

      “Em , em rất lợi hại, em sờ súng này bao lâu?” Nhìn bản lĩnh của mà bắt Khâu Thịnh Trạch tin tưởng là tân thủ, tin.

      Hướng Vi suy nghĩ chút, : “Báo cáo thủ trưởng, mười năm, từ sau khi học lớp mười mới sài súng nữa.”

      Phía dưới lại dội lên tràng cười, cộng thêm ít các thanh chậc chậc hâm mộ.

      “Trong nhà ai dạy em?”

      Hướng Vi nhìn vào mắt thủ trưởng, lắm trong lòng ta tính toán điều gì, đây phải là điều tra hộ khẩu sao? Trong lòng Hướng Vi rất thoải mái, nhưng vẫn thành đáp: “Báo cáo thủ trưởng, là ba dạy ạ, ba em là quân nhân.”

      “Em tên Hướng Vi, vậy ba em là ?”

      “Ba em tên là Hướng Khai Hoa.”

      Khâu Thịnh Trạch mở trừng hai mắt, vẻ mặt kích động, ngay cả thanh cũng lớn hơn nhiều “Ba em là Hướng Khai Hoa? Hướng Khai Hoa của quân đoàn 38? tại được điều đến quân khu ở Thành Đô, mới vừa được thăng lên làm đại tá Hướng Khai Hoa ?”

      Trong lòng Hướng Vi cảm thấy rất phiền, loại chuyện riêng thế này bị người thủ trưởng này trắng hết trơn? Trong lòng vô cùng khinh bỉ ta, nhưng vẫn gật đầu, : “Dạ, thưa thủ trưởng………” Hai chữ thủ trưởng đặc biệt cắn mạnh răng mà .

      Thần trí Khâu Thịnh Trạch lập tức trở về, vẻ mặt bình thường lại, nhìn chung quanh, cũng cảm thấy mới vừa rồi mình quá kích động. Khâu Thịnh Trạch gật đầu, để Hướng Vi xuống, rồi tới bên đại đội trưởng gì đó, người đại đội trưởng kia bày vẻ mặt ngạc nhiên liếc nhìn Hướng Vi, ngừng gật đầu.

      Chờ sau khi Khâu Thịnh Trạch rời , đại đội trưởng mới lớn tiếng : “Các bạn, hôm nay các bạn biễu diễn rất tốt, mọi người cực khổ rồi, thời gian còn lại huấn luyện nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi tốt, giờ cũng đến giờ cơm tối mọi người lập tức có thể đến căn tin.”

      Đại đội trưởng xong liền về phía trước, rỉ vào tai huấn luyện viên Lý mấy câu, huấn luyện viên Lý lập tức gọi Hướng Vi quay lại.

      Mấy phút sau………..

      “Ngồi , cần phải câu nệ như vậy.” Khâu Thịnh Trạch cười .

      Hướng Vi có thể cảm thấy gò bó sao? Vị thủ trưởng này mặc dù tuổi tác lớn, nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo.

      "Ngồi ngồi ngồi, hai chúng ta chuyện chút."

      Hướng Vi chỉ có thể đặt mông ngồi xuống, thân thể vô cùng cứng nhắc thẳng tắp.

      “Ba em có khỏe ?”

      “Sức khỏe ba em cũng tệ lắm, thân thể vô cùng tốt.”

      Khâu Thịnh Trạch gật đầu, nhìn Hướng Vi, “ ngờ con của đại đội trưởng lớn như thế này rồi. nhất định là em rất tò mò tại sao lại biết ba của em?”

      Hướng Vi gật đầu, lên tiếng, mở đôi mắt to nhìn vị thủ trưởng.

      Khâu Thịnh Trạch như nhớ lại quá khứ, qua lâu, mới : “Đội trưởng Hướng là lãnh đạo tốt, là cấp dưới của ba em, ba em từng cứu mạng của , còn vì mà bị thương, đội trưởng Hướng vĩnh viễn đều là người đội trưởng tốt của .”

      Hướng Vi suy nghĩ lát, liền hiểu, năm đó ra ba vì người này mà bị thương, chỉ là Hướng Vi biết đối phương là ai. Vào lúc này nghe lời của thủ trưởng, mới hiểu được.

      Hướng Vi gật đầu, tỏ ra hiểu. Khâu Thịnh Trạch cười : "Được rồi, chúng ta cùng ăn cơm thôi."

      Hướng Vi thụ sủng nhược kinh nhìn ta, biết nên điều gì mới phải.

      Khâu Thịnh Trạch cười : " tuổi hơn ba của em, về sau em cứ gọi Khâu được rồi.”

      Hướng Vi gật đầu, sắc mặt hơi cứng, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến tiêu hóa trôi

      Khâu Thịnh Trạch nhân viên bảo vệ vào, rồi với Hướng Vi: “ thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó cho người đưa em về.”
      Trâu, Phương Lăng, trangtrongnuoc3 others thích bài này.

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      cái hố này cũng sâu nha! nàng quá à, toàn truyện hay thui í :)

    4. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      hay wa, thanks ng :5::5::5::5::5::th_43::th_43:

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Hay quá xá luôn. Tiếp tục post chị nhé. Cám ơn chị nhiều.:yoyo58:
      :yoyo52::yoyo38::yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :