1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Thủ Lĩnh Bá Đạo chương 098: tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt

      Edit: GauMew

      Beta: Ái Nhân


      Sau khi Thượng Quan Sở nhận được tin liền vội chạy đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố B. Lúc đoàn người vội vàng chạy vào khoa phụ sản của bệnh viện, Dịch Hiểu Huyên cũng vừa vặn nhìn thấy màn này, hung hăng nhìn đám người chạy vào bệnh viện, rồi cũng chậm rãi bước vào.

      Lúc này, Lãnh Thần phấn khởi lấy ra quần áo chuẩn bị cho đứa , : "Thanh Linh, em xem này, bộ áo em bé này đáng !"

      "Ừ!" Diệp Thanh Linh cười .

      Lãnh Thần lại lấy ra bộ quần áo em bé khác để trước mặt của Diệp Thanh Linh, :“Bộ này mà mặc lên người em bé nhất định nhìn rất đẹp."

      Diệp Thanh Linh cười nhìn Lãnh Thần cầm , : "Chúng đều rất đẹp." Lãnh Thần đối với rất tốt, chỉ chuẩn bị quần áo giúp , còn thay chuẩn bị luôn cho đứa , bộ dạng của hưng phấn như thể chính mình làm cha vậy. Nghĩ đến đây khiến Diệp Thanh Linh nhớ đến sắc mặt hưng phấn của Thượng Quan Sở khi làm cha, khỏi tươi cười lớn hơn nữa.

      Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh tươi cười, có chút si ngốc, qua hồi lâu : "Thanh Linh, chúng ta là bạn bè, để làm cha nuôi của con trai em thế nào?"

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt thành khẩn và ánh mắt chờ mong của Lãnh Thần, mỉm cười : "Rất tốt!"

      " được!" Ngay lúc Diệp Thanh Linh vừa đồng ý, thanh lạnh lung của Thượng Quan ở cửa vang lên.

      Diệp Thanh Linh ánh mắt sáng ngời, nhìn về hướng thanh truyền đến, tiếp theo mặt lộ ra nụ cười tươi xuất phát từ nội tâm.

      Lãnh Thần nghe được có người phản đối, liền muốn phát hỏa, đúng lúc này, Diệp Thanh Linh cười : "Con em, em làm chủ."

      Lãnh Thần nghe xong,ánh mắt cười đến cong mắt.Thượng Quan Sở cười hì hì nhìn Diệp Thanh Linh lâu, mi mắt nhíu thành đoạn, vẻ mặt bất đắc dĩ : "Hết thảy đều nghe theo bà xã."

      Diệp Thanh Linh nhất thời tươi cười rạng rỡ, ánh mắt tán thưởng nhìn Thượng Quan Sở, gật đầu :"Mấy tháng gặp, quy luật thiểu số phục tùng đa số vẫn có quên, ừm! tệ nha”.

      Thượng Quan Sở vui vẻ nhận 'Tán thưởng' của Diệp Thanh Linh, tươi cười bước đến trước mặt Diệp Thanh Linh, nhìn gương mặt , sau đó ánh mắt chuyển xuống bụng, tiếp theo tay xoa bụng , cười : "Thanh Linh, vất vả cho em."

      Diệp Thanh Linh cười , : " cũng vất vả." biết nhất định rất cố gắng để tìm , mấy tháng qua cũng chút vất vả gì, hơn nữa chỗ sơn cốc nơi ở còn là nơi dưỡng thai rất tốt.

      Nhạc Nhạc nhìn hai người trao đổi nhớ nhung, muốn nhìn thấy bộ dáng mọi người gặp lại liền khóc sướt mướt, vui vẻ đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, khách khí chen vào tách Thượng Quan Sở ra, ôm cổ Diệp Thanh Linh, thanh cao vút : "Thanh Linh, ngươi đinh giết à, mấy tháng nay em đâu?"

      Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc ôm lấy Thanh Linh, vẻ mặt vui trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, : "Ẻo lả, cậu làm cái gì?" Mỗi câu chữ đều từ kẽ răng rít ra, thanh tràn đầy sát khí.

      Nhạc Nhạc tự giác run cái buông Diệp Thanh Linh ra, bỉu môi hồng, làm nũng với Diệp Thanh Linh :"Thanh Linh, em xem, tên nghiệt này lại khi dễ . Lúc em có ở đây, mỗi ngày cậu ta đều khi dễ ..... ... đáng thương." Nhạc Nhạc xong còn làm bộ che mặt khóc, chọc cười tất cả mọi người ở đây.

      Thượng Quan Sở chán ghét liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc cái,ngay lúc tính cướp lại vị trí vốn là của mình, Mễ Lam Nhi cũng đến, khách khí chen vào tách ra Nhạc Nhạc, kích động cầm lấy tay của Diệp Thanh Linh : " Tiểu thư Diệp, có khỏe ?"

      "Vâng! Mình khoẻ." Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi liền đặc biệt đau lòng, lúc ấy vì mình mà trúng đạn nằm giường, xem ấy như chị em tốt của mình. muốn nhìn thấy ấy sống vui vẻ và hạnh phúc.Ở trong lòng , Mễ Lam Nhi cũng quan trọng như Đình Đình, họ đều là người thân của .

      Nhạc Nhạc nhìn bộ dạng cảm động của Diệp Thanh Linh sợ ấy vì vậy mà rơi lệ, vừa cười vừa : "Thanh Linh, vừa nghe em để người khác làm cha nuôi của con trai em, cũng muốn."

      Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn vẻ mặt đố kị lúc này của Lãnh Thần, :"Cậu đương nhiên cũng được làm cha nuôi của con tôi."

      Nhạc Nhạc nghe xong, vẻ mặt vặn vẹo nhìn Diệp Thanh Linh, liền bỉu môi : "Thanh Linh em xem, tên nghiệt này lại khi dễ ."

      Diệp Thanh Linh nâng tay nhàng vỗ vỗ cánh tay Nhạc Nhạc, an ủi : " sao, ấy đồng ý, nhưng em đồng ý."

      " sao? biết Thanh Linh là tốt nhất." Nhạc Nhạc vẻ mặt hưng phấn và đắc ý nhìn Thượng Quan Sở mặt nhăn mày nhíu.

      Ngay lúc Nhạc Nhạc vui vẻ như sắp bay lên trời Diệp Thanh Linh lại thản nhiên mở miệng, "Em đồng ý cho làm mẹ nuôi của con trai em."

      Cảm giác giống như vừa rơi từ thiên đàng xuống khiến Nhạc Nhạc nhất thời đầu đầy hắc tuyến, tiếp theo oa oa kêu to, "Thanh Linh, em thể giúp đỡ nghiệt khi dễ người khác như vậy."

      Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh làm cho Nhạc Nhạc cao hứng hồi liền cho ta nếm mùi thất vọng, nhìn bộ dạng mất mát của Nhạc Nhạc, cười ha ha : "Thanh Linh là bà xã tôi, đương nhiên là giúp đỡ tôi." Vẻ mặt đắc ý, Nhạc Nhạc nhìn thấy muốn đấm cái vào khuôn mặt tuấn tú nghiêng nước nghiêng thành của .

      Bộ dáng vặn vẹo của Nhạc Nhạc và sắc mặt đắc ý của Thượng Quan Sở khiến mọi người thể nhịn cười. Ngay cả Tiền Nguyên, người vẫn luôn lạnh lùng,cũng phải mỉm cười. Chỉ có vẻ mặt của Lãnh Thần càng ngày càng tái nhợt, trong mắt đầy mất mát cùng hâm mộ.

      Mọi người cười xong, Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Thần, : "Thanh Linh là ai bắt cóc?"

      Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhìn về phía Lãnh Thần, : " ấy là người bắt em, nhưng cũng là ân nhân của em." Nếu phải Lãnh Thần là người giết phụ nữ trẻ em, có lẽ chết. Bởi vậy ta chính là ân nhân của mẹ con .

      Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc mặc kệ có phải là ân nhân hay , chỉ biết người đàn ông thoạt nhìn rất tuấn tú này bắt cóc Thanh Linh, hai người nhất thời đứng cùng trận tuyến. trừng mắt nhìn Lãnh Thần, ánh mắt như muốn khoét hai cái động người Lãnh Thần.

      Vài giây sau, Nhạc Nhạc đột nhiên cười : " nghiệt, tôi thấy thẳng nhóc kia hình như rất thích Thanh Linh, tình địch ngay trước mắt, cậu còn tiến lên giải quyết."

      Lúc bọn họ vào phòng bệnh,Thượng Quan Sở sớm nhìn ra tình ý của ta với Thanh Linh, nghĩ đến Thanh Linh và ta ở chung với nhau mấy tháng, khỏi tức giận, sau đó vẻ mặt tà cười : "Muốn giải quyết như thế nào?" Vừa rồi Thanh Linh mới ta là ân nhân của , phải giải quyết thế nào bây giờ?

      "Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, lên quyết đấu a!"Nhạc Nhạc mang vẻ mặt ám chỉ ' ngốc’ nhìn Thượng Quan Sở.

      Thượng Quan Sở nhìn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Nhạc Nhạc, chỉ biết hồ lô trong bán thuốc tốt, cười : "Thanh Linh vốn là bà xã của tôi, tôi vì cái gì phải hạ thấp bản thân tranh giành với ta chứ?"

      Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, vốn tưởng trở thành hủ dấm chua, sau đó ra tay chỉnh Lãnh Thần, nhưng ngờ lại có phản ứng như vậy.Biết được rất có niềm tin đối với mình, khiến gương mặt nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

      Lãnh Thần ngẩn người, cười khổ chút, : "Thượng Quan Sở quả nhiên giống người phàm." Người đàn ông phòng độ như vậy, tin tưởng hề hoài nghi như vậy, ta nên có được tình của . Muốn trách trách ông trời để quen biết Thanh Linh trễ hơn Thượng Quan Sở. Bởi vậy, chỉ có thể đứng xa nhìn hạnh phúc là đủ rồi.

      Thượng Quan Sở cười nghiệt, vui vẻ nhận khen ngợi của Lãnh Thần, : "Người đàn ông mà Thanh Linh thích dĩ nhiên phải bình thường."

      Nhạc Nhạc hừ lạnh tiếng, : "Chỉ có biết xấu hổ tự khen chính mình, da mặt dày."

      Diệp Thanh Linh rất hứng thú nhìn ba người biểu diễn, lại thấy nụ cười của Lãnh Thần và Thượng Quan Sở dần trở nên tự nhiên, biết này hai người về sau nhất định trở thành kẻ thù của nhau. Đây cũng là điều mong muốn, có nhiều bạn vẫn tốt hơn có nhiều kẻ thù, hơn nữa Lãnh Thần cũng phải là đối thủ bình thường.

      Đúng lúc này, y tá đến, : "Diệp Thanh Linh, bây giờ đến phòng siêu B làm kiểm tra trước sinh." Y tá xong liền xoay người rời .

      Y tá vừa rời khỏi, Thượng Quan Sở liền vỗ về Diệp Thanh Linh đến phòng siêu B, mọi người cũng theo, đặc biệt là Lãnh Thần đặc Hòa Nhạc Nhạc, hai người khẩn trương thôi.

      Mễ Lam Nhi nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người, trêu ghẹo : "Chỉ là làm kiểm tra trước sinh mà thôi, các khẩn trương cái gì?"

      "Tôi là cha nuôi đứa ." Lãnh Thần xoay người nhìn Mễ Lam Nhi, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, khiến Mễ Lam Nhi khổi thất thần,vẻ mặt của Tiền Nguyên luôn lạnh lùng, nhưng nụ cười của Lãnh Thần lại dịu dàng như ánh mặt trời khiến nhất thời như bị chói mắt.

      Mễ Lam Nhi sửng sốt vài giây, cho đến phát hiệnTiền Nguyên lạnh lùng kéo chút, mới lấy lại tinh thần, : "Ách! sai, là cha nuôi của đứa ,nên khẩn trương cũng đúng." Tiếp theo lại nhìn nhìn Nhạc Nhạc bên cạnh, khỏi nở nụ cười, "Ha ha! là cha nuôi của đứa , Nhạc Nhạc lại là mẹ nuôi của đứa ? Ha ha... Hai người là đôi." Mễ Lam Nhi sau khi xong, cười đến thắt lưng thẳng nổi, nếu phải Tiền Nguyên giúp đỡ sợ là muốn ngồi xổm xuống.

      Lãnh Thần nghe xong xấu hổ cười, Nhạc Nhạc lại xoay người trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi cười đến đứng vững, giọng the thé : "Lam Nhi ý kiến sai nga, biết..." Nhạc Nhạc xong, ánh mắt trực tiếp ngoắc ngoắc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thần, " biết vị soái ca này có nguyện ý hay ?"

      Lãnh Thần nghĩ tới Nhạc Nhạc hỏi như vậy, sợ tới mức tới trước vài bước, trực tiếp đến bên người Diệp Thanh Linh, vẻ mặt vội vàng như gặp quỷ : "Thanh Linh, bạn của em là đồng tính luyến ái nha!"

      Những gì bọn họ ở phía sau Diệp Thanh Linh đều nghe được, biết Nhạc Nhạc lại chơi với lửa, cười : "Nhạc Nhạc coi trọng sao?"

      Lãnh Thần đầu đầy hắc tuyến, : "Thanh Linh, em biết là thích đàn ông, chỉ thích em." Lãnh Thần chút suy nghĩ .

      Thượng Quan Sở vừa nghe, lạnh lùng trừng mắt Lãnh Thần, : "Tôi biết bà xã của mình rất mê người, nhưng cũng cần ở trước mặt ông xã người ta mà thổ lộ như vậy!" xong cúi đầu nhìn biểu của Diệp Thanh Linh, khi thấy vẫn thờ ơ, mới yên lòng.

      Lãnh Thần bình thường ở trước mặt Diệp Thanh Linh có cái gì cái đó, cũng che dấu tình cảm của chính mình, nghe được Thượng Quan Sở như vậy, trong lòng hiểu sao cảm thấy thoải mái, vẻ mặt tươi cười : "Thích Thanh Linh là của chuyện của tôi, cự tuyệt là của quyền lợi của ấy. Chúng tôi cũng cùng nhau."

      Thượng Quan Sở nhìn Lãnh Thần, đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân theo đuổi Thanh Linh, phải lúc đó cũng rất giống Lãnh Thần bây giờ hay sao? Chẳng qua may mắn hơn, Bây giờ Thanh Linh là bà xã của , hơn nữa còn sắp sinh con trai cho . cũng phản đối việc có người thích Thanh Linh, chỉ cần làm những chuyện gì khác thường với Thanh Linh, cũng như ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn họ, có thể xem như bạn của Thanh Linh mà đối đãi, giống như Nhạc Nhạc vậy.

      Bất tri bất giác, bọn họ đến ngoài cửa phòng kiểm tra, y tá mời Diệp Thanh Linh vào, Thượng Quan Sở cũng muốn theo, nhưng y tá lại lạnh lùng : "Đàn ông được theo." Thượng Quan Sở ngây ngốc ở cửa phòng kiểm tra, biết làm thế nào mới tốt.

      Trong lúc Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh chậm rãi bước vào cửa kiểm tra , đột nhiên trong đầu dần ra hình ảnh, tâm lí thầm kêu tốt, liền kêu lên: "Thanh Linh." Tiếp theo cả người vọt vào cửa kiểm tra, về phía Diệp Thanh Linh.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Thủ lĩnh bá đạo 099: sinh con ngoài ý muốn

      Edit: Ái Nhân


      Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh ưỡn bụng bầu từ từ vào phòng kiểm tra, đột nhiên trong đầu dần lên hình ảnh, trong lòng kêu tốt, kêu lên: “Thanh Linh.” Tiếp theo người vọt vào phòng kiểm tra, về phía Diệp Thanh Linh.

      Gần như cùng lúc Lãnh Thần kêu lên, Thượng Quan Sở cũng nhận ra nguy hiểm, theo sau Lãnh Thần, vọt vào phòng kiểm tra. Lãnh Thần bằng tốc độ nhanh nhất đẩy ngã Diệp Thanh Linh.

      Ngay lúc bọn họ lên tiếng, tiếng súng vang lên bên trong phòng kiểm tra, chỉ nghe được tiếng kêu đau đớn của người đàn ông, do cố hết sức đỡ lấy Diệp Thanh Linh.

      Thượng Quan Sở cấp tốc rút súng chạy vào phòng kiểm tra, ngay lúc tiếng súng vang lên, Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi với Ngô Vân Tô Phi gần như trong nháy mắt chạy vào phòng kiểm tra. Mễ Lam Nhi nhìn khuôn mặt thống khổ của Diệp Thanh Linh toát ra mồ hôi hột, biết phụ nữ có thai ngã sấp nghiêm trong bao nhiêu, mà lúc này cố tình Diệp Thanh Linh lại thể động đậy, thân thể Lãnh Thần đè lên thân thể . Lãnh Thần bị đạn bắn trúng ở sau lưng, viên đạn từ sau lưng xuyên thủng ngực, cũng sau vài giây, liền bất tỉnh nhân .

      Diệp Thanh Linh ngã mặt đất, đột nhiên cảm thấy dưới chân có cái gì chảy ra, biết Lãnh Thần vì cứu mình mà trúng đạn rồi, chịu đau, nhìn Mễ Lam Nhi bên cạnh : “Mau, mau cứu ấy.”

      Mễ Lam Nhi cũng nhiều, chỉ gật đầu, liền bảo người nâng Lãnh Thần đến phòng cấp cứu. Sau đó nâng Diệp Thanh Linh dậy, : “Tiểu thư Diệp, làm sao vậy?” Nhìn mặt ấy nhăn lại, biết Diệp Thanh Linh nhịn đau.

      “Tôi… Tôi đau bụng, có thể… sắp sinh.” Bởi vì đau đớn, Diệp Thanh Linh chuyện cà lăm.

      Mễ Lam Nhi nhìn khuôn mặt thống khổ của Diệp Thanh Linh, vội vàng gọi người, “Mau, mau gọi bác sĩ.” Ngay lúc Mễ Lam Nhi phân phó, Thượng Quan Sở xuất trước mặt, sắc mặt có chút tái nhợt, chút suy nghĩ ôm lấy Diệp Thanh Linh đến phòng sinh sản.

      “Thanh Linh sao rồi? Có phải rất đau hay , sao, chúng ta sắp đến phòng sinh rồi, bác sĩ giúp em.” vừa ôm chạy vừa an ủi.

      Diệp Thanh Linh nhìn khuôn mặt khẩn trương của Thượng Quan Sở, khỏi muốn đưa tay vuốt lông mi nhăn lại của , bỏi vì bụng quá đau, khiến có cách nào vuốt hàng mi nhăn lại của , chỉ có thể cố gắng kéo ra nụ cười, : “Em sao.”

      Lúc này bác sĩ đến rồi, bảo Thượng Quan Sở khẩn trương ôm Diệp Thanh Linh vào phòng sinh. Thương Quan Sở nhàng đặt Diệp Thanh Linh lên bàn mổ, an ủi Diệp Thanh Linh hai câu, nhìn bác sĩ : “Tôi muốn ở lại bên cạnh ấy.”

      Bác sĩ sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Sở, lại vẻ mặt kia, giống như nếu bà đáp ứng ta lập tức hủy bệnh viện này, bác sĩ cười gượng, : “Tùy .” Vốn dĩ bệnh viện có quy định cho người nhà vào phòng sinh, nhưng nhìn ánh mắt Thượng Quan Sở, bác sĩ dám chữ , chỉ đành thỏa hiệp.

      Diệp Thanh Linh vốn phải là người ồn ồn ào ào, cho dù đau đơn cũng yên lặng chịu đựng, bác sĩ phụ trách đỡ đẻ là bác sĩ 40 tuổi, kiểm tra chút : “Vỡ nước ối, sắp sinh.” Bác sĩ xong nhìn Thượng Qian Sở ở bên cạnh vẫn nắm tay Diệp Thanh Linh, : “Người mẹ dũng cảm, rất bình tĩnh, tâm lý tốt như vậy nhất định có thể thuận lợi sinh nở.”

      Lúc khi sinh con Diệp Thanh Linh cũng đọc rất nhiều sách về trẻ em, biết sau khi vỡ nước ối người mẹ nên giữ tâm lý bình tĩnh đối mặt với quá trình sinh sản, quá căng thẳng chỉ tạo thành khó khăn cho sinh nở.

      Từng đợt từng đợt đau đớn tập kích tứ chi Diệp Thanh Linh, nhưng rất bình tĩnh, cũng rất kiên cường, bác sĩ có thể sinh sản thuận lợi, tuyệt đối mổ bụng sinh. Điều này chỉ vì sức khỏe của đứa bé mà còn vì sức khỏe của mình.

      Thượng Quan Sở nhìn mồ hôi hột trán Diệp Thanh Linh, rất sốt ruột cầu cứu bác sĩ, “Bác sĩ, vợ của tôi rất đau, phải làm sao bây giờ? Có cách nào để khiến ấy đừng đau đớn như vậy ?” Nhìn bộ dáng nhịn đau của , lòng thót lại, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng trước kia nài sinh đứa bé, nếu biết sinh con khiến đau đớn như vậy, tuyệt đối để sinh con.

      Bác sĩ nghe xong, phiền chán nhìn Thượng Quan Sở, : “Phụ nữ sinh con đều như vậy.” Cũng phải ta sinh con, ta khẩn trương cái gì? Nhìn bộ dáng người ta sinh con cũng chưa khẩn trương, đau đớn như ta.

      Đều như vậy? Ai ? rất muốn mang bác sĩ ra ngoài chém, vợ đau muốn chết như vậy, còn là bình thường.

      Diệp Thanh Linh nhìn sắc mặt như đèn nháy của Thượng Quan Sở, chịu đau, thản nhiên : “Em đánh ngất rồi! đau nữa.” Nhìn khẩn trương như vậy, rất muốn đánh ngất ta, như vậy ngược lại bình tĩnh nhiều hơn

      “A…” Thượng Quan Sở sợ hãi than tiếng, lập tức kịp phản ứng lại Diệp Thanh Linh định đánh , nhất thời biết nên cái gì cho tốt.

      Qua lúc lâu, bác sĩ bắt đầu đỡ đẻ cho Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở gì nữa, chỉ yên lặng nắm tay , cung cấp năng lượng cho , ủng hộ , làm bạn với .

      Nửa giờ sau, thanh ồn ào của đứa vang vọng toàn bộ phòng sinh, cuối cùng Thượng Quan Sở cũng nhàng thở ra.

      Y ta ôm đứa được tắm rửa tốt giao cho Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xem, tuy Diệp Thanh Linh ra hơi, cũng rất muốn nhìn bộ dáng của con mình, thều thào : “Ôm đến cho em xem.”

      Y tá nghe xong vốn mông giao đứa bé vào tay Thượng Quan Sở, nào biết Thượng Quan Sở bộ dáng thiếu hứng thú quét mắt nhìn khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn của đứa bé, vẻ mặt ghét bỏ : “Xấu như vậy, có gì dễ nhìn đâu.”

      Diệp Thanh Linh cực kỳ biết gì, chỉ con trai mới sinh đắc tội gì với đại thiếu gia Sở . Lẳng lặng nhìn .

      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh lời nào, còn nghĩ rằng tức giận, vội vàng cười nhận đứa bé từ trong tay y tá, giống như ôm cái bọc mang đứa bé đến trước mắt Diệp Thanh Linh, : “Thanh Linh đừng nóng giận.”

      Diệp Thanh Linh nhìn bộ dáng Thượng Quan Sở lấy lòng mình, lại nhìn con trai, có sức cười, : “Em con trai chúng ta xấu ma! Luôn bậy.”

      Thượng Quan Sở thấy tức giận, cười : “Vốn cũng rất xấu mà! Căn bản tuấn tú bằng chồng em!”

      Nghe như vậy, Diệp Thanh Linh xem như hiểu lòng dạ hẹp hòi của Thượng Quan Sở, mắt mặt hạnh phúc cười nhìn mặt Thượng Quan Sở, người đàn ông này a! quá đáng , lại còn ăn dấm chua với con trai, vẻ mặt ghét bỏ kia của , sợ là trách con trai khiến mệt !

      Diệp Thanh Linh thỏa mãn cười, lát sau cảm thấy mệt chết liền nhắm mắt lại ngủ say.

      Sinh xong, Thượng Quan Sở liền rời khỏi Diệp Thanh Linh, đến con trai mới sinh cũng thèm liếc mặt thêm cái, để cho y tá bế đến phòng sơ sinh.

      Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi giống nhau trước xem tình trạng của Diệp Thanh Linh, tiếp theo hỏi tình trạng của đứa bé, mà Tô Phi cùng Tiện Nguyên lại đợi ở ngoài phòng phẫu thuật Lãnh Thần.

      Lúc Diệp Thanh Linh ngủ,Thượng Quan Sở rời nửa bước chăm sóc , thấy Nhạc Nhạc tiến vào, liền : “Lãnh Thần sao rồi?” Nếu phải ta nhận viên đạn thay cho Diệp Thanh Linh, bây giờ người nằm trong phòng phẫu thuật chính là Thanh Linh, nếu như Thanh Linh trúng đạn, việc biết có bao nhiêu gay go.

      “Còn ở trong phòng phẫu thuật, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.” Nhạc Nhạc giọng trả lời, sợ đánh thức Diệp Thanh Linh ngủ.

      "Chu Ngao đâu?" Thượng Quan Sở thản nhiên hỏi.

      “Nghe đến thành phố S.” Nhạc Nhạc nhíu mày trả lời, tiếp theo thở dài : “Nếu như thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cho dù là Chu Ngao cũng có cách nào cứu chữa.”

      “Hy vọng ta có việc gì.” Thượng Quan Sở nhìn mặt Diệp Thanh Linh, lẩm bẩm .

      Đúng lúc này, Diệp Thanh Linh tỉnh lại, mở to mắt, câu đâu tiên là: “Lãnh Thần sao rồi?” Vừa rồi trong mộng còn nhìn thấy ta, vẫn vẻ mặt tươi cười, ở trong thung lũng tưới nước cho vườn rau bọn họ cùng nhau trồng.

      Thượng Quan Sở giọng trả lời: “Thanh Linh đừng lo lắng, ta sao.”

      Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Sở úp mở đáp liền chứng tỏ Lãnh Thần bị thương rất nghiêm trọng, hạ mi mắt xuống nghĩ : “Chu Ngao đâu? Chúng ta có thể tìm Chu Ngao giúp đỡ.” Lãnh Thần vì cứu mà bị thương, nếu như cứ tiếp tục như vậy, rất khổ sở.

      Thượng Quan Sở tiện tay rót cho Thanh Linh ly nước, dùng thìa đút cho , : “Chu Ngao đến thành phố S.”

      “Đến thành phố S làm cái gì?” Diệp Thanh Linh tò mò hỏi, có nghe Chu Ngao có công việc ở thành phố S, cũng nghe có bạn bè ở đó.

      Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở săn sóc đút nước uống cho Diệp Thanh Linh, : “Còn nhớ Chu Du giống như con vẹt bên cạnh nguyệt ?”

      Diệp Thanh Linh lập tức hiểu , thở dài: “Chu Ngao, Chu Du, ngao du(rong chơi)? Bọn họ phải là em chứ!” Điểm đó vẫn chưa nghĩ đến, bây giờ nghe Nhạc Nhạc như vậy, khả năng này quả rất lớn.

      “Ừ, bọn họ là em cùng cha khác mẹ.” Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh uống cũng được rồi, thuận tay đăt ly lên ngăn tủ bên cạnh.

      Lúc Diệp Thanh Linh có hứng thú với thân thế Chu Ngao, bây giờ cả đầu đều là hình ảnh Lãnh Thân chắn đạn thay . trầm tư lúc lâu, : “Mang Chu Ngao đến đây !”

      “Tính tình Chu Ngao em cũng biết, ta là quái nhân, nếu là chuyện ta muốn, người nào có thể mời được ta.” Nhạc Nhạc căm giận xong, ngược lại tự mình gọi điện thoại cho chu Ngao, nhưng tên kia cái gì cũng , liền ta có việc rồi tắt điện thoại.

      “Đưa di động cho em.” Diệp Thanh Linh vươn tay .

      Thượng Quan Sở biết muốn làm gì, lấy di động ra, : “Vẫn là tự mình gọi !”

      Diệp Thanh Linh gật đầu, tin tưởng có chuyện Thượng Quan Sở thể làm được.

      Thượng Quan Sở tìm ra số di động của Chu Ngao, điện thoại rất nhanh được kết nối, : “Tìm được Thanh Linh rồi, ở bệnh viện thành phố B, có chuyện rất nguy cấp cần đến .”

      Đầu kia điện thoai Chu Ngao còn chưa kịp phản ứng lại xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được ràng Thanh Linh ở bệnh viện thành phố B. chút suy nghĩ, tắt điện thoại liền thắng đến sân bay.

      Nhạc Nhạc nghe xong lời của Thượng Quan Sở, sửng sốt vài giây, vẻ mặt khinh thường : “Còn tưởng rằng có biện pháp hay ho gì, ra là lợi dụng danh nghĩa Thanh Linh lừa ta đến!”

      Ngược lại Diệp Thanh Linh rất đồng ý với cách làm của Thượng Quan Sở, : “Chỉ cần có thể mời Chu Ngao đến, mặc kệ là cách gì, đều là cách tốt.” Cứ nghĩ đến lần nước Mễ Lam Nhi vì cứu mà trúng đạn nằm ở giường, rất khó chiu. Bây giờ Lãnh Thần lại vì mà chắn đạn, ân tình đối với bọn họ, tuyệt đối cả đời bao giờ quên.
      dunggg, rittiemeow, laula2 others thích bài này.

    3. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Cố lên nha bạn, mình thích bộ này lắm :yoyo63::063:
      laula thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby
      laula thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Thủ Lĩnh Bá Đạo Chương100: Ý nghĩ an phận

      Edit: Ái Nhân và PHUONGLINH87^^


      Diệp Thanh Linh ngược lại rất đồng ý với phương pháp của Thượng Quan Sở, : “Chỉ cần có thể mời Chu Ngao đến, cho dù là cách gì, đều là cách tốt.” Cứ nghĩ đến lần trước Mễ Lam Nhi vì cứu mà trúng đạn nằm giường, rất khó chịu. Bây giờ Lãnh Thần lại lãnh đạn thay , ân tình với bọn họ, tuyệt đối cả đời quên.

      Đêm đó Chu Ngao liền chạy đến thành phố B, vào bệnh viện, thấy Diệp Thanh Linh nằm ở giường, biết sinh nở thuận lợi, vẻ mặt tươi cười. Sau khi biết nguyên nhân Diệp Thanh Linh mời đến thành phố B, sắc mặt Chu Ngao lập tức trắng bệch, lạnh mặt nghiêm túc : “ cứu.”

      Nhạc Nhạc nghe xong trêu ghẹo : “Tôi thấy là có biện pháp cứu đúng hơn!” Bây giờ Lãnh Thần vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cho dù Chu Ngao có bản lĩnh, cũng thể cướp người trong tay Diêm Vương a!”

      Chu Ngao cực kỳ vui vì Nhạc Nhạc hoài nghi y thuật của , lạnh lùng hừ tiếng : “ phải là trúng đạn sao? Chỉ cần lúc đó chết, vốn có gì mà Chu Ngao tôi thể cứu.” có khoa trương, y thuật của biết cao hơn Khương Thừa bao nhiêu. Khương Thừa có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y thuật, hẳn chẳng qua thích hư danh này mà thôi.

      Nghe xong lời Chu Ngao , Diệp Thanh Linh vẻ mặt tươi cười, : “Lần này đừng 3 câu, 10 cái cũng được.”

      Chu Ngao có chút tâm động, cúi đầu do dự. Qua lúc lâu, : “Hứa hẹn của căn bản vô dụng.” Phải biết rằng Thượng Quan Sở là người phân phải trái, cho dù đáp ứng cầu đổi ý liền đổi ý, chút biện pháp cũng có.

      Diệp Thanh Linh hiểu băn khoăn của Chu Ngao, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở hơi sửng sốt, cười : “Tôi vẫn câu kia, chỉ cần quá phận, cầu gì cũng được.”

      Này chẳng khác nào sao? Chu Ngao cũng dễ bị dọa, hai tay khoanh vào nhau, để ý nhún vai : “ như vậy, coi như tôi chưa qua.” xong liền định rời .

      Chu Ngao quay đầu lại, nhìn Diệp Thanh Linh bởi vì sinh con mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, : “Tôi muốn làm cha nuôi của đứa bé, hơn nữa còn thường ở lại nhà họ Diệp.” Cứ nghĩ đến Nhạc Nhạc xấu ở lại nhà họ Diệp mãi làm khó chịu, muốn danh chính ngôn thuận ở lại nhà họ Diệp.

      Thượng Quan Sở vốn định cự tuyệt, luôn cảm thấy mục đích của Chu Ngao quá mức quái dị. Nhưng Diệp Thanh Linh nhàng chau mày lắc lắc đầu với , lời đến bên miệng bị cứng rắn nuốt lại vào bụng.

      "Chỉ có cầu này?" Diệp Thanh Linh thản nhiên .

      “Đúng.” Chu Ngao đáp rất kiên định, biểu tình còn rất nghiêm túc.

      "Tôi đồng ý với ." Diệp Thanh Linh nhàng .

      Chu Ngao thấy Diệp Thanh Linh đồng ý, tươi cười mặt dần dần vui lên, : “Tôi đến phòng phẫu thuật xem sao.”

      Chu Ngao rồi, Nhạc Nhạc cười : “ nghiệt, sợ Chu Ngao có suy nghĩ an phận đối với Thanh Linh?” Lãnh Thần chắc chắn là thích Thanh Linh, mà Chu Ngao cầu gì cũng có, chỉ muốn ở lại nhà họ Diệp, phải ta định lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chứ!

      phải cũng ở nhà họ Diệp.” Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc .

      “Thanh Linh, em biết, tuyệt đối chỉ có tình cảm em với em.” Nhạc Nhạc cười giải thích.

      “Em biết.” Đối với Nhạc Nhạc, so với ai Diệp Thanh Linh đều ràng tâm tư của ta hơn.

      “Biết em còn ?” Nhạc Nhạc trắng mắt liếc Diệp Thanh Linh cái, còn bộ dáng bị dọa sợ vỗ vỗ ngực.

      “Tâm tư người khác, sao em biết.” Nhạc Nhạc phản bác, còn quên với Thượng Quan Sở bên cạnh: “ nghiệt, vẫn nên chú ý chút, đừng để vợ bị đoạt biết.” ra Nhạc Nhạc cũng biết tâm tư Chu Ngao như thế nào, nhưng vẫn muốn như vậy, để Thượng Quan Sở càng để tâm đến Thanh Linh nhiều hơn.

      Diệp Thanh Linh muốn đấu võ mồn với Nhạc Nhạc, nhìn mắt Thượng Quan Sở, hơi cười, : “Đứa bé có khỏe ?”

      “Khỏe.” Thượng Quan Sở trả lời, hỏi tiếp: “Thanh Linh muốn ăn chút gì ?”

      “Em muốn thăm con.” Diệp Thanh Linh .

      “Có gì đẹp để nhìn, em bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc thân thể.” vẫn , thằng nhóc đó vừa sinh ra, lực chú ý của vợ liền chuyển sang người thằng nhóc đó. Như vậy là được.

      Nhạc Nhạc cũng xen mồm : “Thanh Linh phải là muốn cho đứa bú sữa chứ!”

      “Nghe sữa mẹ rất tốt cho trẻ sơ sinh.” Đây là đọc trong sách, làm mẹ, đương nhiên suy nghĩ cho đứa .

      Thượng Quan Sở nhíu mày, : “Đứa bé có sữa bột, y tá chăm sóc tốt lắm, Thanh Linh đừng lo lắng.” phải cho nuôi con, mà là thân thể tai của thích hợp. Lúc ngủ, bác sĩ đến kiểm tra, thân thể của bây giờ rất yếu.

      Diệp Thanh Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thượng Quan Sở, vẫn nhúc nhích. Rất lâu sau mới : “Được rồi, đều nghe .”

      Thượng Quan Sở rất vừa lòng với phối hợp của Diệp Thanh Linh, cười đắp chăn cho : “Vậy mới ngoan chứ, em nghỉ ngơi lát, chuẩn bị chút thức ăn cho em.” Thượng Quan Sở xong liền xoay người ra ngoài.
      "Tôi !" Nhạc Nhạc thấy thế đem tình hãm xuống dưới.
      "Cũng tốt." Thượng Quan Sở cũng khách khí.

      ……………………….(ta là phân cách tuyến..meomeo)…………………………


      Trương Đình Đình cùng Má Trương nghe tìm được Diệp Thanh Linh, hơn nữa còn bình an sinh ra đứa , hai mẹ con đè xuống kích động vui mừng, Má Trương vội vàng với Trương Đình Đình: "Đình Đình, nhanh đặt vé máy bay bệnh viện B, Thanh Linh sinh đứa có người chăm sóc là được." Má Trương chỉ cần tưởng tượng tới đứa bé mới sinh cùng Thanh Linh mẹ con mà má yên tâm rồi. Sợ đám đàn ông chăm sóc tốt cho sản phụ.


      "Mẹ, còn vừa đặt vé rồi, buổi chiều 6h30 máy bay cất cánh, bây giờ hai mẹ con ta thu thập hành lý là vừa đủ thời gian tới sân bay mà." Trương Đình Đình sau khi xong liền trở về phòng sửa soạn. Má Trương mặc kệ khi nào máy bay cất cánh, dù sao má muốn đến sân bay bây giờ luôn, liền trở về phòng thu thập vài thứ sau đó chạy đến bên cạnh Trương Đình Đình lải nhải:"Đình Đình sao còn chưa thu xếp xong, sao lại như chậm như vậy, nhanh lên con!"


      Trương Đình Đình đối với lải nhải của mẹ chỉ có thể nghe vào trong tai, : "Mẹ, con lập tức thu xếp xong, mẹ đến phòng khách chờ con được ?"
      "Được rồi! Chẳng qua con phải nhanh tay lên nếu để chậm trễ thời gian xem mẹ lột da con thế nào?! " Má Trương vừa cười vừa vừa ra khỏi cửa phòng.


      " biết, biết." Đối với mẹ vì Thanh Linh muốn lột tầng da của , Trương Đình Đình nhưng ra chút cũng phản đối, chỉ cần Thanh Linh tốt, đừng hủy da của mà có là lóc xương cũng chịu.

      ……………………..(ta là phân cách tuyến….meomeo)…………………………

      Khi má Trương cùng Trương Đình Đình vào bệnh viện B, nghe thấy Nhạc Nhạc làm loạn mua đồ ăn. Má Trương nghe xong, liền ném cho Nhạc Nhạc chính là trận lải nhải: "Các cậu đám đàn ông này chút cũng biết chăm sóc tốt cho sản phụ, bây giờ là lúc nào rồi còn lấy đồ ăn cho Thanh Linh, các cậu muốn bỏ đói con bé sao?" Nhớ lại lúc má sinh Đình Đình, lúc đó sinh xong lập tức ăn vài quả trứng gà để gia tăng khí huyết. Đối với việc mẹ lải nhải, Trương Đình Đình bất đắc dĩ nhìn Nhạc Nhạc phe phẩy đầu, : " thôi, để mẹ mua đồ ăn, chúng ta thăm Thanh Linh."


      "Vậy thôi!" Bọn họ đến thành phố B được mấy tháng và lâu thấy Đình Đình. Hai người vừa vừa hàn huyên chút chuyện Thanh Linh sinh đưa thế nào, mới đó mà tới phòng bệnh. Diệp Thanh Linh vừa nhắm mắt lại trong chốc lát, còn chưa ngủ, nghe được thanh liền lặng lẽ mở mắt nhìn, nhìn thấy theo bên cạnh Nhạc Nhạc là Trương Đình Đình, mặt nhất thời tràn đầy tươi cười, : "Đình Đình đó phải ?" lâu gặp Đình Đình, trông cao gầy, cũng nhiều nét hấp dẫn hơn. Diệp Thanh Linh nhìn liền trận đau lòng, Đình Đình nhất định là vì chuyên mất tích mà lo lắng, hơn nữa còn mình gánh vác kinh doanh của Diệp thị, là khổ cho ấy.

      Trương Đình Đình kích động tiêu sái đến bên giường, cầm tay Diệp Thanh Linh, : "Mình tốt lắm, Thanh Linh có khỏe ?" xong nước mắt liền như vậy tuôn rơi . Diệp Thanh Linh nâng tay lau nước mắt giúp Trương Đình Đình, cười : "Đừng khóc, biết còn tưởng rằng Đình Đình muốn lấy chồng đến nhận nhà mẹ đẻ nữa?"


      Trương Đình Đình nín khóc mỉm cười, đỏ hồng mắt : "Thanh Linh chỉ thích giỡn, mình muốn lấy chồng khi nào?" biết Thanh Linh như vậy là muốn ngừng khóc, Thanh Linh và giống nhau, luôn hy vọng cao hứng khoái hoạt.
      Nhạc Nhạc cũng cười : "Thanh Linh biết đó chứ, Đình Đình cùng Đường Tử kia tiến triển rất tốt, chừng Đình Đình đúng là ở khóc gả đâu?"

      Trương Đình Đình nhìn về phía Nhạc Nhạc, cười lạnh giơ nắm đấm, : "Hừ hừ! Tôi thấy Nhạc Nhạc quên mùi vị nắm đấm của tôi."

      Nhạc Nhạc nhìn nắm đấm của Trương Đình Đình, khuôn mặt cười hi da : "Thanh Linh, Đình Đình lại khinh người, thấy chúng ta vẫn nên nhanh chút gả ấy ra ngoài thôi."

      "Được rồi." Diệp Thanh Linh cười trả lời. Nhìn Nhạc Nhạc cùng Đình Đình đùa giỡn lại nghĩ đến thời gian tốt đẹp ba người chơi chung chỗ.’

      "Ầm ầm, làm cái gì?" Má Trương bưng cái khay tiến phòng bệnh.

      Diệp Thanh Linh nghĩ Má Trương cũng tới, kích động đến hốc mắt ửng đỏ, nhàng kêu tiếng: "Má Trương.”

      Má Trương nhìn nhìn Diệp Thanh Linh ửng đỏ hốc mắt, đặt khay lên bàn, : "Nha đầu kia, làm mẹ liên thay đổi. Thấy Má Trương cao hứng hỏng rồi !"

      Diệp Thanh Linh vốn dĩ cảm động nước mắt mới sinh ra liền nuốt trở lại, thanh thanh cuống họng, thản nhiên : "Có Má Trương tới chiếu cố đứa , con đương nhiên cao hứng."

      Má Trương cười cười, ở trong lòng thán, nha đầu Thanh Linh kia, chính là mạnh miệng mềm lòng.

      Má Trương vốn muốn tự tay đút Diệp Thanh Linh ăn, nhưng Thượng Quan Sở đoạt lấy bát đút, trước khi đút cho Diệp Thanh Linh ăn, còn nhàng thổi lạnh lại cho ăn. Má Trương vốn tính lải nhải Thượng Quan Sở giành giật, thấy cẩn thận đút Diệp Thanh Linh ăn, lời đến bên miệng liền nuốt lại, cười : "Về sau chuyện chăm sóc Thanh Linh liền giao cho con."
      Thượng Quan Sở đồng ý gật đầu, : "Như vậy đứa liền giao cho Má Trương chăm sóc."
      "Được, đươcụ!" Má Trương liên tục được, ánh mắt đều cười đến khép thành đường.

      Má Trương nguyện ý chăm đứa , Diệp Thanh Linh ngược lại rất cao hứng, liền đơn giản cái gì cũng .

      Đúng lúc này, Ngô Vân vào phòng, : "Sở thiếu, có bắt được người nổ súng, chỉ bắt được y tá giả kia."

      "Là loại người nào?" Thượng Quan Sở vừa đút Diệp Thanh Linh ăn cơm vừa hỏi giống như chuyện phiếm.

      "Nam." Ngô Vân hữu lực ra chữ.

      "Cái gì?" Lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất , Thượng Quan Sở tà ác cười, : "Để y tá giả kia có cơ hội đào tẩu."

      "Vâng." Ngô Vân cười với Thượng Quan Sở, tiện đà rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :