1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      lại thêm hố mới nữa...hô...hô...:yoyo40::yoyo40::yoyo40:
      thanks nàng:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Hồ Thiên Khả Du thích bài này.

    2. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Mở đầu: Người ta thường hay “Chưa vì duyên chưa tới”. Nhưng có những kẻ ngốc nghếch đến nỗi duyên chạm tay mà biết nắm giữ!


      [Chương 1]- Hiệp ước đạt thành


      Máy bay hạ cánh, là máy bay tư nhân, cặp vợ chồng sang trọng, lịch lại mang vẻ vội vã xuống. Chẳng ai với ai câu nào. Cùng lên chiếc Maybach bóng loáng rời khỏi. Lo liệu công việc khiến họ mệt mỏi muốn chết.

      Buổi tối ở đô thị cao sang này làm người ta hoa mắt. Đài Bắc ồn ào nhộn nhịp đôi khi lại khiến người ta muốn hộc máu vì tắc nghẽn giao thông. Doãn Đường Viễn chiếc Ferrari tới quán bar mà cách đây năm năm là quen thuộc với cùng bạn bè.

      “Doãn Đường Viễn… ai nha… lâu quá rồi mới gặp lại cậu, mau vào, mau vào.”- Kiều Gia Linh giơ móng vuốt đỏ chót kéo bạn thân vào bên trong- “Mọi người tới đủ rồi, thiếu mỗi cậu thôi.”

      Doãn Đường Viễn nở nụ cười, hai người cùng vào, hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh. Nam đẹp trai, cao ráo, lạnh lùng bức người. Nữ xinh đẹp nhưng nhiệt tình khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác suồng sã. Nhưng họ là ban nha, cần giữ quá nhiều lễ nghi như vậy.

      “A… Đường Viễn…”- Lâm Nghị Vũ hô to, chợt như nhớ ra gì đó, trợn mắt- “Ồ , tôi sai rồi, cần đuổi việc tôi, từ giờ tôi nên gọi cậu là Doãn tổng mới phải.”

      Xong ta ngửa cổ lên cười sảng khoái, mọi người xung quanh cũng là bạn thân liền ồn ào cười trận.

      “Lâm Nghị Vũ, đừng đùa nữa.”- Doãn Đường Viễn ngồi xuống. mọi người cũng rất ồn ào mà hỏi thăm mấy năm nay thế nào? sống ra sao? Ở bên kia có tốt ? Rồi có người hỏi có bạn chưa?

      Bao nhiêu vấn đề đều trả lời, duy chỉ có câu về bạn nhắc đến. Gì chứ? Nhắc đến để họ chế cười sao?

      “Thôi, bao nhiêu vấn đề vớ vẩn, người ta đều trả lời, duy chỉ có vấn đề quan trọng lại tránh . Mọi người thấy lạ à?”- Lâm Nghị Vũ cười lớn, quay sang Doãn Đường Viễn- “ phải cậu định làm hòa thượng chứ?”

      “Thời học biết bao nhiêu nữ nhân theo đuổi. Năm năm ra nước ngoài chẳng lẽ lại?”- thấy mọi người mắt to, miệng há ra hàng loạt ồ à, Vương Nhật Hải ngồi nên kia chèn vào- “Vẫn chưa có nếm trái cấm sao?”

      Doãn Đường Viễn đối với trêu chọc của bạn bè là để ý. vốn có thói quen hay sở thích quan hệ với người mình .


      cảm thấy khó chịu, mà cảm thấy mình nên như vậy.


      “Duyên chưa tới mà thôi.”- phải đó là câu mọi người hay hay sao? Doãn Đường Viễn trước kinh ngạc của bạn bè, uống chút rượu vang. Hơi rượu này cay nồng hơn mọi khi phải. chậm rãi tiếp.


      “Hơn nữa, chuyện tôi bên Mĩ, các cậu biết được sao?”- câu của Doãn Đường Viễn khiến xung quanh im lặng rồi lại cười ầm lên.


      cúi đầu cười , dù sao cũng kệ, đây lại phải chuyện có thể quản.


      Ngồi chuyện gần hai tiếng. Biết bao chuyện trời dưới biển. Doãn Đường Viễn nhớ tới những ngày cấp ba, rồi nhìn tới bây giờ, hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ cũng như dự định của chính mình.


      Sáng nay sau khi nhậm chức, từ chối ở lại dự tiệc mà tụ tập cùng bạn bè, bạn bè xa nhau năm năm có quá nhiều chuyện để .


      vui vẻ, Lâm Nghị Vũ như nhớ tới điều gì, rót ly rượu đầy rồi uống hơi cạn sạch.


      “Lâm Nghị Vũ, cậu uống rượu hay nước lã thế?”- Kiều Gia Linh giằng lại chai rượu. phải vì tiếc, mà là hôm nay cho Lâm Nghị Vũ nhờ xe, nếu cậu ta say quá, ngày mai phải lết xác bộ làm.


      Vương Nhật Hải cũng cảm thấy chai rượu kia có chút đáng thương. Bất quá sau đó Lâm Nghị Vũ lại nhìn Doãn Đường Viễn, nở nụ cười “tiện” nhất từ trước tới nay.


      Mọi người thấy nụ cười đó, bao gồm cả Doãn Đường Viễn cũng cảm thấy gai người.


      “Doãn Đường Viễn, chúng ta cá cược .”


      Nét mặt Doãn Đường Viễn trở nên kì quái, rồi rất nhanh, giọng trầm xuống.


      “Giờ tôi là tổng tài Doãn Tư, làm gì cũng phải có lợi cho tập đoàn.”- phải như năm năm trước, mười tám tuổi cùng bạn bè làm mấy chuyện loạn thất bát tao.


      “Yên tâm, lần này khác.”- Lâm Nghị Vũ khom khom miệng, nheo mắt gật gật đầu.


      Doãn Đường Viễn khẳng định có cái gì hay ho thốt ra từ miệng của Lâm Nghị Vũ, nhưng vẫn bình thản, ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực.


      .”


      Mọi người xung quanh im lặng lắng nghe, Kiều Gia Linh ghé sát tai để nghe.


      “Doãn tổng, nếu cậu tự hào chuyện tình New York lắm, vậy chúng ta cá xem, nếu trong khoảng thời gian nhất định, cậu tán được đêm nay chúng ta chọn, cậu thắng mảnh đất làm sân golf, rất thích hợp với Doãn tư, và hợp tác đính kèm xây dựng với Cố thị.”


      Lâm Nghị Vũ xoay xoay ly rượu, xung quanh mọi người xem những tấm ảnh về mảnh đất đó.


      Doãn Đường Viễn tiện tay cầm lên tấm. lô đất đó cũng để ý cách đây ba tháng, xem qua vị trí thấy thích hợp. Xét phương diện rộng và địa hình đều rất ổn. định bao giờ nhậm chức mua lô đất đó.


      Nhưng xem ra bây giờ, cần bỏ ra số tiền quá lớn để có được nó.


      “Được.”- cần suy nghĩ, Doãn Đường Viễn đồng ý ngay.


      tin bằng mị lực của mình nào từ chối. Trước giờ chỉ có từ chối họ, cũng chưa thấy ai từ chối bao giờ. chưa từng ai, nhưng vẫn nghĩ điều đó là dễ dàng với mình.


      “Hiệp định đạt thành, lời định.”- Lâm Nghị Vũ cười nham hiểm.


      Doãn Đường Viễn cùng mọi người đều ngờ Lâm Nghị Vũ chuẩn bị sẵn từ trước cả bản hợp đồng. bật cười cầm bút kí xuống.


      Cũng biết rằng, thứ hiệp định này sau này khiến trở nên thế nào.

      P/S: Tiến độ 1 chương/ ngày nhé. Tối mai có chương mới!
      quỳnhpinky, dhtt, Avehil2 others thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Hồ Thiên Khả Du Chào mừng bạn đến với CQH =D

      Ờ gì nhỉ, à.... Khi nào có chương mới, bạn hãy update tên topic và cập nhật mục lục post #1 cho truyện để người đọc dễ theo dõi nhé, mình sửa mẫu cho bạn chương 1=D

      Các chương sau bạn chỉ cần làm theo thôi nhé ^^~~

      Cách làm mục lục
      Bước 1: https://archive.khiemngon.com/cungquanghang/2014/08/CUNGQUANGHANG.9351.png

      Bước 2: https://archive.khiemngon.com/cungquanghang/2014/08/CUNGQUANGHANG.57022.png
      Hồ Thiên Khả Du thích bài này.

    4. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Avehil thích bài này.

    5. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      [Chương 2]- Chọn lựa mỹ nhân- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả


      Nhóm người Doãn Đường Viễn ngồi ở phòng bàn khá yên tĩnh, lúc sau, khi Doãn Đường Viễn uống rượu mọi người lại cùng nhau ngồi ngắm và tìm mỹ nữ. Nhưng tìm đến nửa ngày cuxng thấy ai vừa mắt.


      Rượu hết, Lâm Nghị Vũ gọi thêm chai nữa, vài phút sau, nữ nhân bước vào.


      “Oa…”- mọi người ồn ào trận nho nhìn mang rượu tới.


      “Mắt nâu, lông mày mảnh mai, hàng mi dài và cong như cuốn lấy người đối diện. Mũi cao, nhắn, đôi môi đỏ rực như đóm lửa. Nụ cười nhàng nơi khóe môi làm toàn bộ mấy chục con mắt ở đây điêu đứng.


      ăn mặc kín đáo, nhưng dường như lại tăng lên cùng quyến rũ trong . Đặt chai rượu xuống bàn, nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu rồi ra. Để lại bên trong những ánh mắt tiếc nuối.


      “Tôi chọn ấy.”- Doãn Đường Viễn đung đưa ly rượu, ánh mắt thâm trầm nhìn màu đỏ máu trong ly, miệng nở nụ cười đầy thâm ý.


      Lâm Nghị Vũ tiếc nuối nhìn nữ nhân vừa rời khỏi. Biết thế bày trò cá cược cho xong.


      chuyện thêm lúc lâu, nhìn đồng hồ muộn, cả đoàn người ra. Nhìn xung quanh, nữ nhân xinh đẹp thấy.


      “Ấn địng sáu tháng. Thế nào?”- Lâm Nghị Vũ vênh mặt khiêu khích.


      “Được.”- lời định, Doãn Đường Viễn quay , môi vẫn là nụ cười đắc thắng. Ra bên ngoài, lên xe. Chiếc xe lái thẳng về Doãn gia. Ngày mai dọn ra ở riêng. Và bắt đầu thực vụ cá cược.


      Nằm giường, Doãn Đường Viễn nhớ đến nữ nhân xinh đẹp kia. Nếu làm trong sáu tháng, sau sáu tháng, êm đẹp chia tay rời khỏi, lằng nhằng lô đất kia và hợp tác đó là của .


      Quả là dễ dàng. Cũng đáng để thử chứ. Nhắm mắt lại vào giấc ngủ, thấp thoáng thấy được nụ cười ấy.


      “Mặc Như…”- tiếng gọi nhàng của nam nhân khẽ bên tai Bạch Mặc Như.


      Đêm qua say quá, uống nhiều rượu khiến đầu như muốn nổ tung.


      “Chuyện gì?”- Bạch Mặc Như uể oải, gượng sức ngồi dậy.


      Khang Dật Long ngồi lên giường, cậu lấy cái gối đánh lên đầu .


      “Mau dậy , tối qua cậu say mèm, lại chạy tới chỗ tôi làm loạn. Dây tôi đưa cậu về. Lát nữa Trầm Khải tới đây, đời tôi chỉ có thảm.”


      “Cậu chỉ lo cho cái tên khốn nhà cậu thôi.”- Bạch Mặc Như mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, vơ chiếc áo bông tắm khoác lên người. Che thân hình quyến rũ chỉ độc bộ đồ lót.


      “Chứ sao?”- nhìn theo đường nét người Bạch Mặc Như, cậu vọng theo- “Giá như thân hình tôi được đẹp như cậu tốt.”


      Thở ngắn than dài sờ xuống cơ bụng rắn chắc, lại hướng lên chạm vào bộ ngực phẳng lì, Khang Dật Long khóc ra cả máu.


      “Oan nghiệt a…”


      “Oan nghiệt nỗi gì? Tôi mới là người phải câu đó.”- Bạch Mặc Như vừa đánh răng rửa mặt vừa vọng ra- “Đẹp trai lại đa tình như cậu, lại can tâm làm nữ nhân làm ấm giường cho tên khỉ Trầm Khải. Nếu tôi là cậu, nhất định lừa tờ giấy chuyển nhượng tài sản, ôm gia tài chiếm được rồi cùng ả xinh đẹp nào đó đến cùng trời cuối đất. Hơi đâu ở cạnh kẻ độc tài như ?”


      Im lặng.


      Bạch Mặc Như cũng để ý nhiều đến im lặng khác thường đó, mặc quần áo rồi ra.


      Đến lúc nhìn về phía ghế salon.


      “Trầm Khải tổng tài đại nhân, đại giá quang lâm.”- Bạch Mặc Như mắt chớt, miệng cứng ngắc hô to. Hoàn toàn ý thức được toàn bộ những lời vừa rồi của mình bị tên độc tài này nghe thấy.


      Mà Khang Dật Long rất tự nhiên gục vào vai kẻ kia cười sung sướng khi người gặp họa. Mà người này, tình cờ lại là bạn thân nhất của cậu.


      “Bạch tiểu thư hình như rất rảnh rỗi phải.”- Trầm Khải ngồi sofa uống ly cà phê, mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp lúng túng đứng trước cửa phòng tắm.


      “Được rồi, tôi chịu đủ rồi, hai người đoàn tụ, vậy tôi lập tức .”


      Bạch Mặc Như cầm túi xách rồi mạnh mẽ ra cửa. cần ở nơi này tự đốt mình thành bóng đèn.


      Xuống khỏi chung cư, bắt chiếc taxi. Bạn thân giờ cũng ôm ấp tình rồi, còn … nghĩ lại nghĩ, cũng may hôm nay sếp cho nghỉ, hai tuần vừa rồi công việc bề bộn về nhi viện thăm các sơ và bọn trẻ. Bây giờ đến phải là ý tồi.


      Chiếc taxi hướng nhi viện Bảo Hiên tới.


      “Tiếu Mặc, con về.”- sơ Mary ôm lấy - “Ơn Chúa, con về hai tuần, nghe giọng con qua điện thoại ta lại càng thêm nhớ.”


      Bạch Mặc Như mỉm cười. Chỉ có nơi này mới cho cảm giác bình yên cùng vui vẻ.


      “Bọn trẻ đâu rồi sơ? Nhi Nhi và Bảo Bảo đâu rồi ạ?”


      “Chúng ở sân sau.”- sơ Mary nhìn về phía sau rồi lại nhìn - “Số tiền lần trước con gửi về tuần trước ta cho nửa vào tiết kiệm trong ngân hàng, nửa ta để cho lũ trẻ học.”


      Bạch Mặc Như khoác tay sơ Mary, hai người vừa về phía sân sau vừa chuyện vui vẻ.


      “Sắp tết rồi, sơ lấy số tiền đó sắm tết cho bọn trẻ. Con sắp tới lĩnh lương, cũng chỉ dùng chút ít trả tiền phòng và tiền ăn. Sơ đừng lo.”


      “Con bé này.”- Sơ vỗ cánh tay - “Ta lo thiếu, nhi viện Bảo Hiên chúng ta được tài trợ nhiều, ta chỉ lo cho con. Bao nhiêu tiền dùng lại gửi hết cho chúng ta. Hơn nữa…”- sơ ngập ngừng- “Tiền của họ lại cần.”


      Nụ cười môi Bạch Mặc Như vụt tắt, chăm chú nhìn những đứa trẻ hồn nhiên vui đùa vô tư trước mắt.


      ước ao mình được như chúng, còn cha mẹ nữa. Còn … hoàn cảnh so với mất cha mẹ còn chán ngán hơn.


      “Con , con sống ở đây, chết cũng chôn tại nơi này.”


      “Vậy con định lấy chồng sao?”- Sơ Mary nhéo tay cười cười.


      Bạch Mặc Như vén tóc, thấy Nhi Nhi cùng Bảo Bảo chạy đến với , mặt cười rất tươi.


      “Con chưa nghĩ tới, nếu lấy chồng con mang Nhi Nhi và Bảo Bảo về làm con nuôi được rồi.”


      , hai mươi hai tuổi, cũng nghĩ tới chuyện tình dù có nhiều người theo đuổi.


      “Con nha…”- Sơ Mary bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với chuyện Bạch Mặc Như muốn làm bà mẹ đơn thân cũng là thầm mà đồng ý. Đứa tâm hồn thiện lương, ngoan ngoãn, lại tài giỏi thông minh. Làm thư kí giám đốc tập đoàn lớn, còn lo nuôi nổi đứa trẻ sao?”


      “Mẹ… mẹ…”- Nhi Nhi cùng Bảo Bảo rối rít chạy đến bên Bạch Mặc Như. cúi xuống ôm chúng vào lòng. Hai đứa trẻ sinh đôi bị cha mẹ bỏ rơi khi mới hơn tháng. phát ra và nuôi chúng gần ba năm, hai đứa luôn gọi là mẹ, cũng thương chúng như con.


      Bởi bản thân , cũng là bị cha mẹ bỏ rơi ở nhi viện.


      “Mẹ đây, hai đứa ở đây có ngoan ?”- nhàng vén tóc mai xòa xuống của Nhi Nhi, lau vết socols má Bảo Bảo. Hai đứa trẻ đáng mắt long lanh nhìn .


      “Ngoan ạ.”- hai đứa cùng đồng thanh.


      “Tốt lắm.”- đứng dậy nhìn sơ Mary- “Con cũng chỉ biết nhờ sơ thôi, cũng chẳng biết làm sao nữa.”


      “Ta biết…”- Sơ vỗ vai - “Thôi, con tới rồi thay quần áo , ở lại ăn cơm cùng chúng ta.”


      đồng ý, vào bên trong thay quần áo rồi trở ra, đưa lũ trẻ ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.


      Các sơ cũng ngồi vào, bữa trưa ngoài trời diễn ra vui vẻ trong khí đầm ấm. Bạch Mặc Như nhìn khung cảnh xung quanh, kì thực đây mới chính là nhà của .


      Xế chiều, Bạch Mặc Như sau khi chào tạm biệt hai đứa con cũng trở về căn phòng thuê của mình. ngày tuy dài nhưng vui vẻ. Tối nay mong rằng được nghỉ ngơi.


      P/S: Chiều mai có chương tiếp nha :3
      gaubonganvung, quỳnhpinkyAvehil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :