1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại (Drop vì đã có nhà làm hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Thanks @mèo lẩm cẩm nha. Mình sẽ ́ gắng, chắc tối sẽ có chương mới đó :063:

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Chương 5: Hình tượng là một vấn đề
      Edit: Phương My



      Gia cảnh nhà Trương thợ săn nhìn qua khá giàu có, ở là nhà ngói, trong viện buộc con chó vàng lớn, nhìn thấy mấy người vào sân lập tức sủa ăng ẳng lên. bao lâu một phụ nhân (phụ nữ có chồng) từ gian nhà chính bước ra, khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng có vẻ phúc hậu, trắng trẻo mập mạp, khiến Nghi Lâm có chút hâm mộ, vị này phỏng chừng được ăn ít món ăn dân dã.

      "Nhị thúc, sao lúc này thúc lại đến đây?" Đôi mắt nhỏ của phụ nhân như xuyên thấu qua thôn trưởng nhìn về phía Nghi Lâm ba người, mặt ý cười lập tức phai nhạt chút, "Nhà ta cũng dư thừa lương thực để cho các sư thái." Thì ra là nàng ta nghĩ thôn trưởng dẫn ni đến nhà nàng ta xin hoá duyên. Nghi Lâm cúi đầu nhếch miệng, thôn trưởng xụ mặt quát lớn, "Nói bậy bạ cái gì đó! Sư thái tới đây là để chữa chân cho Trương nhị!" Phụ nhân vừa nghe, mặt một lần nữa lại mang theo ý cười, "Các sư thái là tới làm việc thiện a, mau mau, vào trong nhà ngồi ." xong liền nghiêng người mở cửa ra.

      Mọi người theo phụ nhân vào phòng bên trái gian nhà chính, người trung niên đại hán ngồi dựa giường lò (một loại giường bên trong rỗng để đốt lửa), làn da hắn ta ngăm đen, khuôn mặt râu quai nón, nhìn qua rất dọa người.

      Thôn trường hai ba câu, khi phụ nhân kia nghe thấy là một tiểu nương như Nghi Lâm sẽ chữa chân cho trượng phu nhà mình, liền lập tức muốn, "Nhị thúc, cả nhà con về sau đều hoàn toàn trông cậy vào Trương nhị, thúc để một nha đầu lừa đảo xem bệnh cho , vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào chỗ chết." Thôn trưởng vừa định quát lớn, Nghi Lâm liền xen mồm , "Có bản lĩnh hay xem qua mới biết được, ta là đệ tử phái Hằng Sơn, tuyệt đối bôi nhọ sư môn." Thanh của tinh tế nhu hòa, nồng đậm điệu trẻ con, lẽ ra lời nói phải bén nhọn nhưng từ miệng ra lại cố tình mềm nhẹ, chút khí thế cũng có.

      Phụ nhân vừa định mở miệng -ngươi là đệ tử phái Hằng Sơn, nông phụ như ta nào dám trêu trọc, thì thợ săn Trương nhị vẫn im lặng nãy giờ lại trước, "Làm phiền nương." Trương nhị hiểu việc đời, năm mới cũng từng vào Nam ra Bắc, mặc dù làm được gì ra trò, nhưng vẫn biết người nào có thể đắc tội người nào thể đắc tội, cũng hiểu được danh môn đại phái đối với danh dự có bao nhiêu coi trọng, lần này chân của hắn bị thương có vẻ nghiêm trọng, thầy thuốc khám cho nói, dù tốt lên cũng bị thọt, đã có hy vọng gì, thì cứ cho bé này nhìn cái cũng sao.

      Nghi Lâm hai lời mặt cứng ngắc tiến lên xem chân bị thương của Trương nhị, phụ nhân còn muốn cái gì, bị trượng phu nhà mình mãnh liệt trừng mắt dám hé răng.

      "Bị thương mấy ngày rồi?" Nghi Lâm lấy tay nhéo nhéo cẳng chân của Trương nhị hỏi.
      Trương nhị trả lời, "Ba ngày."

      "Xem qua thầy thuốc?" Thấy Trương nhị gật đầu, Nghi Lâm lại hỏi, "Thầy thuốc chân của chú sẽ bị thọt, phải ?" Trương nhị lại gật đầu, Nghi Lâm , "Ta có thể trị tốt chân của chú, để lại bệnh căn." Trương nhị nhất thời hai mắt trừng to, vẻ mặt hoài nghi, Nghi Lâm thản nhiên , "Nhưng điều kiện tiên quyết là chú phải làm theo của lời ta phối hợp trị liệu." Trương nhị còn chưa kịp trả lời, phụ nhân vừa im lặng một lúc lập tức tiếp, "Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên." Lúc này nàng ta quên vừa rồi là ai muốn chữa.

      Nghi Lâm gì nữa, bảo phụ nhân lau sạch thuốc ban đầu đùi của Trương nhị, lộ ra cẳng chân bị thương sâu đến nỗi thấy được xương, vết thương cỡ mét, rất là dữ tợn đáng sợ, Nghi Lâm mặt đổi sắc lấy ra túi châm, trước tiên là lần lượt châm cứu vào các huyệt Tam giao, huyệt Dũng tuyền, huyệt lăng tuyền, sau lại xuất ra một bình sứ màu trắng, vừa mở bình ra, cỗ mùi bạc hà thơm ngát tràn ngập trong phòng, Nghi Lâm rất nhanh đem bột thuốc màu xanh biếc trong bình sứ rắc lên phía miệng vết thương, Trương nhị chỉ cảm thấy cỗ khí mát lạnh thấm nhập vào cẳng chân, lập tức tiêu giảm rất nhiều đau đớn.

      Cứ như thế nén nhang trôi qua, Nghi Lâm đem ngân châm rút ra, nói với Trương nhị, "Ngày mai ta lại đến, miệng vết thương được dính nước, cũng được uống rượu hay ăn cay, dấm chua cũng được dùng." Dứt lời xoay người ra khỏi phòng, Nghi Quang Nghi Mẫn cũng theo ra ngoài, thôn trưởng tò mò hỏi Trương nhị, "Cảm giác thế nào?" Trương nhị nói, "Quả tốt lên rất nhiều, lúc trước con còn cảm thấy cẳng chân sưng đau, bây giờ lại cảm thấy đau nữa, chân giống như nhàng rất nhiều." Thôn trưởng cùng vợ Trương nhị vừa nghe nhất thời chân mày vui vẻ nhếch lên, vợ Trương nhị sau khi biết chân trượng phu nhà mình bị thọt liền rất ưu sầu, lúc này nghe trượng phu chân còn đau, lập tức liền tăng thêm tin tưởng, cao hứng vô cùng. Lão thôn trưởng thấy nàng ta như thế, khẽ với nàng ta, "Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, phải chờ chân của Trương nhị tốt lên mới được." Ông sống đến từng tuổi này, hiểu nhất cái gì tên là vui quá hóa buồn.

      Bất luận như thế nào, thôn trưởng đối với y thuật của Nghi Lâm vẫn có chút tin tưởng, chỉ bằng tốc độ châm cứu chính xác vừa rồi của tiểu nương này, liền mạnh hơn các thầy thuốc mà ông từng gặp qua.

      Sau đó Nghi Lâm ba người theo thôn trưởng đến ba nhà, trong ba nhà này, một nhà có đứa bé năm tuổi bị nhiễm phong hàn, Nghi Lâm cho đứa bé ăn một viên thuốc, sau nửa canh giờ đã khoẻ mạnh, vui vẻ lên; còn có một nhà là lão bà hơn sáu mươi tuổi bị đau bụng, thượng thổ hạ tả, Nghi Lâm đâm mấy châm cho bà ấy, cũng cho bà ấy ăn một viên thuốc, bao lâu cũng tốt lên ít, lưu lại phương thuốc cho người nhà của lão bà, bảo bọn họ chiếu theo phương thuốc mà bốc thuốc, hai ngày sau có thể hết bệnh; nhà thứ ba có vẻ phiền toái, trong nhà này có một cậu bé bảy tuổi, vừa là một ngốc tử, vừa câm điếc, xem qua rất nhiều thầy thuốc đều trị hết. Nghi Lâm xem sắc mặt tái nhợt của cậu bé này, nhìn qua chỉ lớn cỡ bốn năm tuổi, vẻ mặt đần độn, hành động cùng đường, đứng thẳng đều phi thường chậm chạp, lưỡi màu nhạt, mạch đập nhẹ yếu ớt, điển hình là chứng bệnh ngũ trì (Chứng ngũ trì là xỉ trì, phát trì, lập trì, hành trì, ngôn trì. Ngũ trì chủ yếu là do thận bị suy nhược. Còn gọi là bệnh chậm phát triển trí tuệ).

      Bệnh này thầy thuốc bình thường quả chữa khỏi, ở đại, khám Tây y là tốt nhất, nhưng thời đại này có Tây y, cho nên liền chậm trễ bệnh của đứa .

      Nghi Lâm trước châm cứu cho cậu bé, viết phương thuốc bảo cha đứa đến trấn mua thuốc, luôn mãi cam đoan rằng đứa này có thể trị hết, nhưng phải kiên trì uống thuốc, vậy mà cha mẹ đứa nhỏ vẻ mặt xanh xao cầm phương thuốc đứng tại chỗ nhúc nhích, khuôn mặt có chút xấu hổ nan kham. Nghi Lâm nghĩ nghĩ liền hiểu được, họ sống trong căn nhà làm bằng cỏ tranh, ngay cả trong phòng thứ giống cái ghế đều có, ở đường nghe thôn trưởng người nhà này mời mười mấy thầy thuốc xem bệnh cho đứa đều có chữa khỏi, phỏng chừng lúc đó tiêu tiền ít, vợ chồng này là thôn dân bình thường, dựa vào trồng trọt mới có tiền để sống, tại có tiền cũng lạ. Tuy rằng tự nhận mình phải là nhà làm từ thiện, nhưng vẫn nhịn được từ trong bao quần áo tùy thân lấy ra tờ ngân phiếu năm mươi hai lượng, cho dù biết mức độ tiêu phí trong thế giới này, nhưng chừng này tiền đã là ít, bởi vì từng nghe sư tỷ qua, bánh bao dưới chân núi văn tiền cái, mà ngàn văn tiền là một lượng bạc.

      Lén vụng trộm đem ngân phiếu đưa cho mẹ của đứa nhỏ, phụ nhân chối từ chịu, Nghi Lâm rằng chữa bệnh cho đứa nhỏ mới quan trọng, phụ nhân liền chỉ có thể ngàn ân vạn tạ nhận lấy. Nghi Lâm dặn dò , số tiền này đừng cho người ngoài biết, có người hỏi, thì là tìm người bên ngoài mượn tiền bốc thuốc cho đứa . Vốn cần dối, vì tiền của là sư phụ để lại, lai lịch thực chính đáng. Dù vậy có thể tưởng tượng được các sư tỷ phái Hằng Sơn ngẫu nhiên tới thôn lý hoá duyên, thôn này lại nhiều người ngu dốt, nếu để họ biết cho người nhà này nhiều tiền như vậy, phỏng chừng có nhàn ngôn toái ngữ truyền ra, cái gọi là một truyền mười, mười truyền trăm, về sau các sư tỷ Hằng Sơn nếu muốn tới gần thôn trấn hoá duyên có thể sẽ dễ dàng.

      Phụ nhân thực tự giác phát ra thề độc tuyệt đối sẽ cho người ngoài biết, Nghi Lâm nghĩ tới nàng ta sẽ thề, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi than, cổ nhân đối thuyết thần quỷ rất tin tưởng, chỉ cần tuyên thệ sẽ thể vi phạm lời thề.

      Chuyện này đương nhiên giấu giếm được hai vị sư tỷ, người tập võ tai thính mắt tinh, Nghi Quang Nghi Mẫn sau khi nghe được đều ở trong lòng tán thưởng tiểu sư muội tâm địa Bồ Tát, đối với sư muội từ nhỏ thương này càng thêm quý mến.

      Nghi Lâm ở thôn này dừng lại nửa tháng, trong lúc đó chẩn trị cho ba mươi hai người, đại đa số đều là tiểu bệnh, thực dễ trị, Trương nhị tại có thể thong thả lại, Nghi Lâm để lại cho hắn một phương thuốc, cho một vài hạng mục cần chú ý, bảo chỉ cần dựa theo dặn dò của tiếp tục kiên trì, trong hai tháng có thể bình phục; về phần đứa bị chứng ngũ trì, mỗi ngày kiên trì châm cứu, uống thuốc, tắm thuốc nước, tại sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, hai ngày trước mở miệng kêu cha mẹ, làm đôi vợ chồng kia kích động hỉ cực mà khóc, song song quỳ xuống đất ngừng dập đầu với Nghi Lâm, khiến Nghi Lâm rất được tự nhiên.

      Khi rời Lê Hoa thôn, Nghi Lâm cảm thụ chính mình được chúng tinh củng nguyệt trong truyền thuyết, thôn dân quá nhiệt tình, đưa rau xanh lương khô đống lại đống, cuối cùng vẫn là Nghi Quang đứng ra ba người các nàng còn muốn xa, thể cầm theo nhiều thứ mới làm giảm nhiệt tình của thôn dân. Kỳ Nghi Lâm càng muốn , các ngươi nếu đưa thịt cho ta ăn, ta càng thực vui mừng.

      Ba người đường hướng nam, đường gặp thành trấn thôn xóm đều phải dừng lại mấy ngày, tiếc rằng bộ dáng của Nghi Lâm rất la lỵ, bệnh nhân đúng là ít, nhưng chịu để trị liệu nhiều lắm, phải bệnh nguy kịch sắp chết cần cứu chữa, thì chính là trong nhà nghèo đói có tiền xem bệnh, hơi có tiền cho chẩn trị. là thầy thuốc phải thần tiên, nhiều bệnh nguy kịch cũng đành bó tay, thường thường những lúc đó đều bị người ta ít khó nghe, thật sự muốn ra tay đánh người, tiếc rằng hai vị sư tỷ Nghi Quang Nghi Mẫn định lực cường hãn, nghiêm cấm động thủ với thường dân.

      đường đả kích vô số, Nghi Lâm phi thường buồn bực, cũng may trong khoảng thời gian này thức ăn có điều cải thiện, tuy rằng có cơ hội ăn thịt, nhưng thức ăn chay thay đổi đa dạng ít, còn ăn đến rất nhiều bánh kẹo điểm tâm chưa từng được ăn ở đại, nhờ đó mà trấn an được tâm linh yếu ớt của . Nghi Quang ngẫu nhiên sẽ khuyên , "Sư muội, chúng ta là người tu hành, thể tham ăn tham uống, tiền bạc phải tiết kiệm." Nghi Lâm mỗi lần đều nhu thuận gật đầu vâng dạ, cam đoan tuyệt đối sẽ loạn tiêu tiền, nhưng mỗi khi đến thành trấn nhìn thấy các món ngon, đều lập tức quên cam đoan của chính mình, còn thừa dịp tiêu tiền may cho chính mình mấy thân quần áo, nhan sắc tuy rằng trắng trong thuần khiết, nhưng kiểu dáng đều thực thanh nhã, mặc lên như thế nào cũng giống người của phái Hằng Sơn, đổ càng giống như là thiên kim nhà ai.

      Ngoài ra, Nghi Lâm còn muốn mua hài mới cho Nghi Quang Nghi Mẫn, nhưng vì đệ tử phái Hằng Sơn khi ra ngoài quần áo đều thống nhất định chế là tăng bào màu đen, cho nên chỉ có thể buông tha ý ̣nh đó. Đến cuối cùng Nghi Quang Nghi Mẫn cũng nhìn ra, tiểu sư muội chính là thể làm chủ được chính mình, các nàng lần này xuống núi sư phụ Định Dật sư thái có cho lộ phí, nhưng Nghi Lâm xài, chỉ dùng tiền của chính mình, Nghi Quang Nghi Mẫn đối việc này cũng chỉ đành cam chịu. Huống chi các nàng cũng muốn quản nghiêm, dù sao Nghi Lâm còn , trong khoảng thời gian này lại bị đả kích liên tục, để muội ấy cao hứng cũng tốt.

    3. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Khoẻ re!!!! 2 ngày nữa sẽ có chương mới nha mn. :042::04(1):

    4. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      Truyện có thực tế nè, ko phải bệnh gì NL đều chữa khỏi, cảm giác nhân vật hơn nhiều :013:sau đợt xuống núi này NL mập ra vì ăn vặt dữ quá hehehe :full: Thanks nàng
      thomapPhương My thích bài này.

    5. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Mập ko nổi đâu @ushio sắp bị nam9 bắt tới nơi òi. Mình cũng thấy truyện thực tế :05(1):
      ushio thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :