1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Cưới - Đệ Tứ Cá Bình Quả L (73c Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Trộm Đêm

      Hàn Mai ở lại nhà mẹ mấy ngày mới về. Buổi tối trước hôm về nhà, Hàn mẹ thần thần bí bí kéo vào trong phòng bếp, hỏi ít chuyện.

      “Con , bụng con có tin tức gì chưa?”

      “Mẹ, xem mẹ gấp gáp kìa, con mới kết hôn có nửa năm thôi đấy. Mẹ cũng biết, nửa năm này Kiến Quốc cũng ở nhà thường xuyên, con muốn sinh, cũng phải có người...!”

      “Nếu , con chờ mang bầu rồi sinh đứa bé ra, chờ nó lớn chút rồi theo quân có được ?”

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? phải nửa năm nữa con tới bộ đội sao? Ban đầu mẹ cũng đồng ý mà.”

      “Con là cái đồ có lương tâm. Để cho con theo quân xong hai mẹ chúng ta phân ra hai nơi, quanh năm sốt tháng cũng gặp nhau được mấy lần. có chồng ở bên cạnh, phụ nữ có thể sống tốt được ? Mẹ phải là đau lòng cho con nên mới đồng ý sao? Nhưng để con đến bộ đội, mẹ yên lòng! gì khác, sau khi con đến bộ đội rồi, cũng muốn sinh đứa bé đúng ? Ở bộ đội, lúc con mang bầu rồi cũng có mấy người biết cách chăm sóc. Phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, con biết chứ, sinh con chẳng khác nào qua quỷ môn quan lượt. Nếu thực chẳng may có chuyện gì, mẹ biết đâu tìm con ? Đến khi sinh xong đứa bé rồi, tháng cữ làm tốt sau này phải chịu khổ. Đứa bé sinh ra cũng cần có người giúp trông nom. Triệu Kiến Quốc là đàn ông, nó có thể hiểu được bao nhiêu chứ!....”

      Hàn Mai nghe cũng thấy rất bất đắc dĩ, mẹ cũng phải có đạo lý. Kiếp trước lần đầu tiên sinh non đó liền khiến vĩnh viễn mất khả năng sinh đẻ, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng . Ban đầu khi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cũng thể chất của khi mang thai có khả năng sinh non cao hơn người khác. Kiếp này mặc dù thân thể coi như khỏe mạnh nhưng bởi vì xương chậu quá hẹp, về sau khi sinh con rất có thể khó sinh tự nhiên, cần sinh mổ mới được. Nhưng, mặc kệ có nhiều khó khăn, và Triệu Kiến Quốc tuyệt đối tách ra, đứa bé cũng nhất định phải sinh.

      “Mẹ, những chuyện này mẹ cần quá lo lắng, con sớm nghĩ đến cả rồi. Bình thường ở nhà con đều hỏi Thạch thẩm cách chăm sóc Tiểu Thúy, nên những điều căn bản con đều biết, tự chăm sóc mình tốt. Huống chi, trong bộ đội cũng phải chỉ có mình con, những quân tẩu khác đều lớn tuổi hơn con, bình thường cũng chăm sóc lẫn nhau, nhà ai có việc gì cũng nhiệt tình giúp đỡ. Con của các chị ấy đều học cả rồi, làm sao còn hiểu chuyện sinh đẻ chứ! Trước kia mọi người đều sinh tại nhà, bà đỡ trong thôn cũng nhiều, cho nên mới gặp nguy hiểm. tại ở thành phố lớn người ta đều đến bệnh viện kiểm tra định kỳ trong thời gian mang thai. Cái gì có thể ăn, cái gì được ăn, cái gì có thể làm, cái gì được làm, bác sĩ hướng dẫn tất cả, so với ở nhà an toàn hơn rất nhiều. Mẹ đừng lo lắng.”

      “An toàn chứ?” Hàn mẹ hoài nghi hỏi.

      mà, chuyện này con lừa mẹ làm gì.?”

      “Được rồi, nhưng mẹ cho con biết, nếu con mang bầu nhất định phải viết thư báo về nhà ngay lập tức. được giống như chuyện mở tiệm ăn chưa? Chuyện lớn như vậy cũng dám gạt cha mẹ.”

      “Con biết rồi, tất cả đều nghe lời mẹ được chưa?”

      “Con đấy… Quỷ nha đầu…”

      ………….

      Sau khi về nhà được mấy ngày, Hàn Mai liền nhận được thư của Triệu Kiến Quốc, trong thư chuẩn bị ổn thỏa, ở nhà thu dọn chút là có thể lên đường được rồi. Trong thư còn cố ý bảo chỉ cần mang vài bộ quần áo tắm rửa là được, những thứ khác đến nơi rồi mua sau. Hàn Mai biết Triệu Kiến Quốc sợ mệt, trong lòng rất là hưởng thụ.

      Lần trước Hàn Mai vội vã muốn gặp Triệu Kiến Quốc, đến bộ đội thăm cũng là ý muốn nhất thời, cho nên Thạch Đầu chỉ mua được vé ghế cứng, Lần này lại khác, thời gian chuẩn bị đầy đủ, Thạch Đầu chờ mấy ngày cũng mua giúp Hàn Mai được ghế giường nằm. Sau khi mua được vé tàu liền hồi lại cho Triệu Kiến Quốc, cho biết số tàu và thời gian tàu đến ga.

      Bởi vì ngồi tàu nên thể mang theo Cầu Cầu, Hàn Mai cũng có biện pháp, chỉ có thể đem nó đến tiệm ăn giao cho Quách Hồng nuôi. Trước khi mấy ngày, Cầu Cầu hình như biết phải chia lìa với chủ nhân, tấc cũng rời theo sau chân Hàn Mai, ban đêm im lặng canh giữ bên giường của . Trong lòng Hàn Mai cũng bỏ được nó, lúc Triệu Kiến Quốc mới đều ngủ mình, sợ là giả. Sau có Cầu Cầu, mới dần dần thích ứng. Nhìn con vật dần dần lớn lên, có cảm giác như nhìn đứa bé của mình lớn lên vậy. Về sau nếu có thể, phải bảo Triệu Kiến Quốc nghĩ chút biện pháp, đem theo Cầu Cầu tới bộ đội.

      Hàn Mai sửa sọan lại vài bộ quần áo thường ngày của mình, xếp gọn vào trong túi xách. sợ chăn đệm mùa đông bị chuột cắn nên cột chặt, bọc kỹ trong túi, nhờ Thạch Đầu treo lên xà nhà. Tất cả chén đĩa bỏ hết vào trong ngăn kéo khóa lại, còn đồ ăn dự trữ đưa hết cho Thạch gia.

      Buổi tối trước ngày lên đường, Hàn Mai cực kỳ hưng phấn, nằm ở giường lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng ngủ được. lúc nghĩ đến chuyện sau khi đến bộ đội, và Triệu Kiến Quốc sống cùng nhau như thế nào Cầu Cầu nằm bên giường đột nhiên dựng lỗ tai lên, chạy tới cửa phòng, ngừng cào chân cửa.

      “Cầu Cầu, sao thế?” Nhưng mặc cho Hàn Mai gọi như thế nào, nó vẫn ngừng. Hàn Mai buồn bực, trước giờ nó như vậy lần nào. Chẳng lẽ ở ngoài phòng có cái gì?

      Hàn Mai nghĩ tới khả năng này, bất giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh. lấy đèn pin trong ngăn kéo ra, bật lên, nhàng mở cửa. Cầu Cầu thừa dịp mở cửa, trong nháy mắt chui ra ngoài, trực tiếp chạy về chân tường phía đông bắc, ngẩng đầu sủa liên tục.

      Hàn Mai cầm đèn pin, khoác thêm áo lên người, ra sân.

      Tối nay trăng rất tròn, nhưng có sao, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống sân, có thể nhìn thấy cảnh vật khá ràng.

      Sân nhà Hàn Mai ba phía đều là tường bùn, vì phòng ngừa nước mưa nên nóc tường rào đều được lợp ngói. Tường cũng cao hơn người bao nhiêu, người đàn ông chỉ cần giơ tay lên là có thể dễ dàng nhảy qua được.

      Hàn Mai đứng dưới chân tường hồi lâu cũng nhìn thấy cái gì đáng nghi. Ngay lúc Cầu Cầu sủa lớn tiếng nhất ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng gõ vội vàng.

      “Ai?” Lòng bàn tay Hàn Mai cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      “Tôi, Thạch Đầu.”

      chờ chút.”

      Hàn Mai thở phào nhõm, tới mở cổng.

      “Có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy tiếng Cầu Cầu sủa ngừng nên chạy sang. sao chứ?”

      “Tôi cũng biết là chuyện gì, ngủ nó bắt đầu sủa. Sau đó tôi thả nó ra ngoài, nó liền chạy đến chỗ kia ngừng sủa.”

      chờ ở đây, tôi ra ngoài xem thế nào.”

      Thạch Đầu cầm theo con dao chặt củi ra ngoài. Hàn Mai biết đây là Thạch Đầu muốn ra bên ngoài tường nhìn chút.

      Hàn Mai ở nhà chờ lâu mà thấy Thạch Đầu quay lại, trong lòng lo lắng, lấy can đảm ra.

      Bên ngoài bờ tường phía đông bắc kia là mảnh đất của Triệu gia. Trước kia ai động đến nên cứ thế bỏ hoang đến bây giờ. Hàn Mai nghĩ dù sao đây là đất hoang, liền có ý để Thạch thúc tới khai khẩn trồng trọt. Thạch thúc nghe Hàn Mai cũng khách khí liền đồng ý, mảnh đất kia thực ra chỉ cần dọn dẹp sạch đám cỏ dại là có thể trồng trọt được. Hơn nữa, Thạch thúc nghĩ đến việc tiệm ăn ngày nào cũng phải dùng đến xe rau để nấu ăn, nếu có thể tự trồng cũng tiết kiệm được chút tiền, cần phải mua của người khác nữa. Mảnh đất này cũng cách nhà ông xa, muốn chăm sóc cũng dễ dàng, đỡ tốn công lại. Mấy ngày trước Thạch thúc dọn dẹp hết đống cỏ dại, đem hạt giống gieo xuống.

      Hàn Mai tới khu đất trống liền nhìn thấy bóng người đứng dưới góc tường. lặng lẽ đến gần, ra là Thạch Đầu.

      “Sao lại ra?”

      mang đèn pin theo, tôi sợ cần dùng nên mang tới. Sao rồi? Phát ra cái gì chưa?”

      Thạch Đầu nhíu chặt mày, đứng lên, dùng chân chỉ vào mặt đất , “ xem.”

      Bở vì ngày hôm qua Thạch thúc mới tưới nước nên bùn đất tương đối lỏng, hơn nữa còn rất ướt. Hàn Mai đến gần, dùng đèn pin chiếu lên, chỉ thấy đất hai chuỗi dấu chân! Những dấu chân này hướng về phía tường đất tới, chuỗi dấu chân còn lại là từ góc tường trở lại, nhẫm hư rất nhiều rau non. mặt tường ràng có dấu vết bị leo lên. Điều này vừa rồi có người muốn trèo tường, sau đó muốn làm gì cũng ai biết.

      Hàn Mai ngẩn người đứng thẳng tắp nhìn hai chuỗi dấu chân.

      cảm thấy là người nào làm?” Thạch Đầu nhìn chằm chằm Hàn Mai hỏi.

      Hàn Mai hồi phục lại tinh thần, tránh ánh mắt Thạch Đầu , “Tôi làm sao biết được? Có lẽ là thừa dịp ban đêm, muốn tới trộm đồ cũng nên.”

      Ánh mắt của Thạch Đầu làm Hàn Mai cảm thấy hết sức thoải mái, giống như muốn đem lột da hủy cốt vậy.

      “Có lẽ thế …!! Vừa rồi Tiểu Thúy cũng tỉnh, ngồi trong phòng, tôi cho ấy ra ngòai. tại trời cũng sắp sáng rồi, đến nhà tôi ngồi . Chờ ăn xong điểm tâm, tôi đưa đến ga tàu.”

      “Ừ.”

      …………

      Lúc Hàn Mai vào Tiểu Thúy mặc thêm áo.

      “Tôi mới vừa thắc mắc sao hai người còn chưa trở lại, muốn ra. Như thế nào? xảy ra chuyện gì? Thạch Đầu đâu?”

      “Có người ban đêm muốn trèo tường vào ăn trộm, bị Cầu Cầu phát . Thạch Đầu dọn dẹp chỗ rau non bị giẫm hư.”

      “Vậy bị sao chứ?”

      “Tôi sao.”

      “Vậy tốt, trước ngồi xuống nghỉ ngơi chút , tôi nấu cháo. Chút nữa còn phải bắt tàu, điểm tâm phải ăn sớm mới kịp giờ.”

      như vậy, có tiện ?” Hàn Mai nhìn bụng Tiểu Thúy lo lắng.

      “Có gì tiện chứ? Cũng phải công việc nặng nhọc gì! cứ ngồi , tôi làm chút là xong.”

      Hàn Mai nhìn Tiểu Thúy rời , cúi đầu thở dài, trong lòng tại lọan cực kỳ. Những dấu chân kia nhìn kỹ, là do người đàn ông lưu lại, hơn nữa còn phải người bình thường, bởi vì từ dấu giày có thể nhìn ra được người kia đôi giày da!

      Đàn ông trong thôn bình thường đều giày cao su xanh lá cây của bộ đội, vừa thoải mái vừa tiện lợi. Lọai giày này có đinh dưới đế, rất dễ dàng để phân biệt. Mà dấu giày vừa nãy có hoa văn ô lưới bắt chéo, hơn nữa hình dáng hoa văn này chỉ giày da mới có.

      Trong những người biết, giày da, có thể nửa đêm trèo tường nhà người khác chỉ có người. Lý Khải Dân! Trừ ra, cũng nghĩ ra được người thứ hai. Lúc đầu nếu chỉ dựa vào dấu giày để lại chưa thể kết luận người kia là Lý Khải Dân, nhưng sau khi xem xét cẩn thận lại dấu giày, chân trái ràng là to hơn và lún sâu xuống bùn hơn chân phải. Kiếp trước, sau khi ở cùng với Lý Khải Dân, mỗi đôi giày đều là mua. Bởi vì bàn chân trái của to hơn chân phải, cho nên mỗi lần mua đều mua được giày vừa chân, giày của đều là trực tiếp đặt làm tại xưởng. Kiếp trước, quần áo và giày của đều là giúp chuẩn bị, cho nên tuyệt đối thể nào nhận lầm được!

      Điều tại Hàn Mai hiểu nhất là tại sao lại làm thế? đều tận lực tránh xa , muốn khơi lên bất kì quan hệ nào với , tại sao còn liều chết quấn lấy như vậy? Nếu như Lý Khải Dân là bởi vì thấy xinh đẹp, muốn vui đùa chút, vậy kiếp trước kết hôn với . Lấy điều kiện của , tội gì phải cưới nông thôn, lại còn là người qua đời chồng chứ?

      Nhưng nếu như , muốn cùng sống qua ngày, Hàn Mai cũng tin tưởng. Kiếp trước sau khi bỏ trốn cùng Lý Khải Dân cũng chưa từng sống qua ngày tốt đẹp nào. Mặc dù kết hôn, nhưng chưa bao giờ muốn dẫn về nhà ra mắt cha mẹ , bình thường cũng hề chuyện trong nhà cho nghe. Mỗi lần hỏi, đều sang chuyện khác. Lúc ấy cũng đần, phản bội Triệu Kiến Quốc, trộm tiền trong nhà, hai việc này đồng nghĩa với việc đem đường lui của mình phá hỏng . Tiếp tục cùng Triệu Kiến Quốc là thể nào, về nhà mẹ đẻ cũng được, cho nên chỉ còn con đường duy nhất là theo Lý Khải Dân. Bây giờ mới thấy khi đó là đáng thương, bị lang sói đuổi vào góc chết nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó giương to miệng hướng tới mình mà thể làm gì được.

      ra dưới tình huống ly hôn căn bản là thể rời bỏ Lý Khải Dân. Người ta thường , người phụ nữ, nếu như thể độc lập về kinh tế mà phải dựa vào đàn ông nuôi người phụ nữ đó vĩnh viễn thể tức giận trước mặt đàn ông. Bây giờ mới thấy điều này là đúng!

      Đối với Lý Khải Dân, có thể cũng từng , thế nhưng trở thành quá khứ. Bây giờ chỉ muốn sống bên cạnh Triệu Kiến Quốc, sinh con cho , cùng già . Nghĩ đến chuyện xảy ra ban đêm, liền thấy sợ. Nếu như lúc ấy có Cầu Cầu bên cạnh, hoặc hôm qua đem nó giao cho Quách Hồng, dám nghĩ xảy ra chuyện gì. Còn có ánh mắt Thạch Đầu nhìn khi nãy, phải là hoài nghi gì chứ? Nếu Thạch Đầu đem chuyện này với Triệu Kiến Quốc sao? Triệu Kiến Quốc nghĩ sao về ?

      Hàn Mai có cảm giác lồng ngực giống như bị đè nặng, sắp thở nổi.

      …………………..
      leotitonannhieu, xixon, lion30123 others thích bài này.

    2. xatieuman

      xatieuman New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      3
      hóng nha hóng nha khi nào mới có chap mới chứ:roft::roft::roft:

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      :yoyo57::yoyo57::yoyo57:Thương Hàn Mai quá, vào thời của xảy ra chuyện nửa đêm có đàn ông trèo tường vào nhà, dù k xảy ra vấn đề j nhưng phụ nữ ở nhà 1 mình luôn bị nghi ngờ là điều k thể tránh đc. mà kiếp trc có nhiều bí mật chưa hé lộ quá

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Bọn Buôn Người

      Ăn xong điểm tâm, Thạch Đầu lái xe đưa Hàn Mai đến ga tàu. Hành lý của Hàn Mai cũng nhiều, túi quần áo, chủ yếu là quần áo mùa đông, quần áo mùa hè chỉ mang theo vài bộ, sau khi đến nơi mua thêm sau. Còn túi nữa chứa ít đồ cá nhân để dùng tàu. Ngoài ra còn có túi đặc sản Hàn mẹ ép buộc Hàn Mai cầm theo, bà đến bộ đội phải tạo quan hệ tốt với hàng xóm nên những đồ này là thể thiếu được. Trước khi , Thạch thẩm lại đưa thêm cho túi thuốc, có thuốc cảm, thuốc tiêu chảy… Tiểu Thúy đưa cho túi đồ ăn vặt để ăn tàu.

      Sau tối hôm qua, Thạch Đầu xích Cầu Cầu lại, cho nên lúc Hàn Mai chỉ nghe thấy tiếng của nó ở trong sân nhà truyền ra.

      Đến sân ga, Thạch Đầu đích thân đưa Hàn Mai lên tàu, tìm được chỗ ngồi, đem hành lý cất cẩn thận xong mới xuống tàu.

      Giường nằm của Hàn Mai bên cạnh cửa sổ, cầm khăn ướt lau qua lần rồi mới dám ngồi lên. Ở tại giường đối diện là đôi vợ chồng trẻ và con khoảng bốn năm tuổi. Giường bên giường Hàn Mai biết là của ai, tàu khởi động mà người còn chưa thấy tới.

      Hàn Mai nhìn bé kia, hai bím tóc như hai sừng dê , khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt to ngập nước rực sáng, rất đáng . Bé cũng mở to mắt, tò mò nhìn Hàn Mai. Hàn Mai cười với bé, lấy ra quả lê từ trong túi.

      “Con cầm ăn .”

      bé kia nhìn Hàn Mai, cắn môi, lại quay đầu nhìn mẹ của mình.

      “Dì cho con con nhận , nhớ cám ơn dì!”

      bé nhận lấy quả lê, ngọt ngào lên tiếng, “Cám ơn dì.”

      “Ừ, biết nghe lời! Nhanh ăn , dì rửa sạch rồi.”

      bé nghe lời, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.

      “Em , em đâu đấy?”

      “Em đến chỗ chồng em, ấy làm lính trong bộ đội.”

      nhìn ra a! Em còn trẻ tuổi như thế mà là quân tẩu rồi, dễ dàng.”

      “Cũng bình thường. Con chị là đáng ! Bé năm nay mấy tuổi rồi?”

      “Đình Đình nhà chị mới bốn tuổi rưỡi.”

      ………….

      Hàn Mai ngồi ở giường tiếp tục trò chuyện với mẹ Đình Đình, cha Đình Đình chuyện, ôm con lên đùi, cẩn thận lau nước miếng cho bé.

      Lúc này, người phụ nữ thấp bé vào, tay bế đứa trẻ khóc to, lưng vác bọc màu đen lớn, đầu đội cái mũ lưỡi trai cũng màu đen. ta nhìn lượt quanh khoang tàu liền tới trước mặt Hàn Mai.

      “Cái đó… à, thương lượng với chuyện này được ?”

      “Chị cứ .”

      có thể đổi giường cho tôi được ? xem tôi bế đứa bé, cứ leo lên leo xuống cũng tiện.”

      “Chuyện này có gì khó khăn đâu, chị chờ chút, tôi mang đồ lên.”

      “Vậy cám ơn .”

      Hàn Mai lại tốn thêm nửa ngày đem giường sửa sang lại sạch . Vừa định nằm xuống ngủ giấc, đứa bé ở giường dưới khóc suốt ngừng, Hàn Mai thực có cách nào ngủ được. Mới vừa rồi mải dọn giường để ý, giờ cẩn thận nghĩ lại mới thấy hình như đứa bé kia từ lúc bắt đầu lên tàu khóc rồi. Người mẹ kia cũng kỳ quái, lại dỗ dành con của mình để cho nó khóc lâu như vậy. Hàn Mai tò mò thò đầu nhìn xuống bên dưới, vừa vặn nhìn thấy đứa bé kia bị quấn chặt. Đứa bé này thoạt nhìn rất , khuôn mặt nhắn trắng trắng, mắt cũng mở ra, chỉ có miệng là mở rộng khóc ngừng, Hàn Mai chưa nuôi trẻ con bao giờ, biết bé trai kia bao nhiêu tuổi rồi. Hơn nữa, lúc vừa đến tiếng khóc vẫn còn lớn, lúc này thanh càng ngày càng . Hàn Mai cẩn thận quan sát người phụ nữ kia, chỉ thấy ta đội mũ lưỡi trai, đem vành mũ kéo xuống thấp, Hàn Mai chỉ nhìn được nửa đoạn cằm lộ ra ngoài.

      “Con của chị có phải là đói bụng ? Khóc dữ như vậy, chị cho nó bú sữa .” Mẹ Đình Đình nằm đối diện nhìn nổi, lên tiếng giảng đạo.

      “Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ là bé đói bụng, khóc từ lúc lên tàu đến giờ, nó còn như vậy, nếu để đói bụng quá sợ tốt đâu.” Hàn Mai thấy người phụ nữ kia có phản ứng gì, lên tiếng phụ họa.

      Người phụ nữ kia nghe xong, gì, chậm chạp nâng đứa bé lên cho bú.

      Hàn Mai thấy đứa bé ngừng khóc, nghĩ còn chuyện của nữa, liền nằm sấp lên giường chuẩn bị ngủ. tại thấy rất mệt, tối hôm qua bởi vì quá hưng phấn ngủ được; sau nửa đêm lại xảy ra chuyện kia, muốn ngủ cũng ngủ được; cơ hồ là đêm thức trắng.

      Nhưng ngay khi Hàn Mai sắp ngủ, đứa bé ở giường bên dưới lại khóc nữa. thò đầu nhìn ra, thấy đứa bé kia vừa bú vừa khóc thú thít. Là do hút ra sữa sao?

      “Chị đủ sữa sao? Nếu thử cho bé ăn chút sữa bột .” Mẹ Đình Đình hỏi.

      “Chị để sữa bột ở đâu? Lấy ra, tôi pha giúp chị.”

      Mọi người nhìn chằm chằm người phụ nữ kia hồi lâu, ta mới ấp úng lúc lên tàu quên mang theo.

      “Vậy bây giờ phải làm sao?” Hàn Mai nhìn ta, thế nào cũng thấy giống người mẹ.

      , đừng trách tôi lắm mồm. Đứa bé nào cũng là thịt trong bụng mẹ, nào có người mẹ nào như chứ? Con còn như vậy, bản thân đủ sữa, thích hợp xa nhà, thậm chí sữa bột cũng quên mang theo, chẳng may đứa xảy ra chuyện gì, có hối hận cũng kịp đâu.”

      “Giờ cũng phải lúc chuyện này, để tôi lấy chút nước ấm tới đút tạm cho bé ăn, chị tới giường khác xem có ai mang trẻ theo , hỏi người ta có sữa bột xin ít, chứ cứ để như này, bé làm sao chịu được?” Hàn Mai cầm bình nước lên, ra ngoài.

      Mẹ Đình Đình xoay người với chồng,” ở lại trông con nhé.. Em , chờ chút ,” theo sau ra ngoài, “Haiz….. em thấy gì à?”

      “Thấy cái gì cơ?” Hàn Mai bị hỏi câu đầu cuối làm cho mung lung.

      Mẹ Đình Đình kéo Hàn Mai đến bên cạnh lối , nhìn chung quanh, hạ thấp giọng , “Còn có thể là cái gì nữa? Đứa bé kia a!”

      “Đứa bé kia thế nào?”

      “Em còn trẻ, khó trách em biết. Từ lúc đầu người phụ nữ kia đến, chị cảm thấy quái lạ rồi. Trời nóng như vậy, cho dù có sợ đứa bé cảm lanh cũng thể đem con quấn chặt vậy được. Hơn nữa, ta nhìn đứa bé khóc dữ dội cũng lo lắng gì. Tám phần phải là mẹ ruột của đứa bé. đời này làm gì có người mẹ nào nhìn con khóc thành như vậy lại có thể quan tâm? Chị nhìn lúc ta cho đứa bé bú sữa, cũng là bộ dáng giả vờ giả vịt, ta căn bản là có sữa a! Có người mẹ nào lại quên mang sữa bột cho con ?”

      “Chị chứ?”

      “Em đừng có tin. Vừa nhìn thấy đứa bé kia, chị dám vỗ ngực đảm bảo nó còn chưa đủ tháng đâu. kia chừng còn là bọn buôn người đấy. Chỉ sợ đứa bé kia còn như vậy, biết có thể sống sót hay ? Nếu bị bán cho người trong sạch coi như còn đường sống, bằng phải chịu khổ!”

      Hàn Mai nghe xong liền nhớ tới những lời của mẹ chồng trước khi lâm chung, bà cũng là rơi vào tay bọn buôn người, chịu ít khổ. Ngẫm lại mới thấy vừa rồi mặt đứa bé kia trắng bệch, tiếng khóc yếu đuối, Hàn Mai liền cảm thấy đành lòng.

      “Em …. Em … Làm sao vậy? Sao câu nào?”

      “Em sao, trước hết chúng ta cứ lấy nước cho đứa bé kia .”

      …………

      Hàn Mai tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được người mặc đồng phục.

      “Đồng chí… Tôi có chuyện muốn báo cáo…” Hàn Mai thở hổn hển .

      Lục Hạo nhìn thở ra hơi vịn tay bên cửa, khuôn mặt trắng noãn, đôi mắt biết đặc biệt có thần. Hai cái đuôi sam rũ xuống hai bả vai, trông hãy còn tuổi, đứng thẳng cũng mới tới ngực mình.

      cứ từ từ …” xong liền đưa cho Hàn Mai chén nước.

      Hàn Mai để ý tới nước, kể lại chuyện lúc nãy trong khoang tàu cùng phỏng đoán của mẹ Đình Đình cho Lục Hạo nghe.

      “Theo như người phụ nữ kia rất giống với bọn buôn người. Nếu đúng như vậy, tôi lập tức liên lạc với đồn cảnh sát ở ga kế tiếp. ổn định người phụ nữa kia, trước tiên phải giải quyết vấn đề đứa bé mới là mấu chốt.”

      “Được, các phải nắm chặt chút! Mặc dù biết có đúng như vậy hay , nhưng chuyện này cẩn thận cũng tốt. phải là tốt nhất, nếu thực đúng như vậy cũng cứu được đứa bé.”

      yên tâm, chúng tôi mau chóng xử lý.”

      “Vậy được rồi, tôi về trước.”

      Lục Hạo ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nho biến mất cuối khoang tàu, qua lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, tìm trưởng tàu.

      Hàn Mai cầm bình nước ấm về giường, mẹ Đình Đình trở lại, xin được ít sữa bột, Hàn Mai vội vàng đút cho đứa bé uống.

      Đứa này phải đói bụng lắm, Hàn Mai nhìn mẹ Đình Đình dùng thìa đút cho bé ăn từng thìa . Cái miệng nho , khẽ mở khẽ đóng, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra liếm môi, bộ dáng vô cùng dễ thương.

      Mẹ Đình Đình sợ đứa bé bị cảm lạnh, vội vàng đem áo bông cởi ra khi nãy mặc lại. Ăn no rồi đứa bé cũng có tâm tình chơi đùa. Hàn Mai nhàng ôm nó, đứa bé tay giống như nặng chút nào vậy. Tiểu tử nằm trong ngực Hàn Mai, lần đầu tiên mở mắt, mắt đen nhánh cứ như vậy lăng lăng nhìn Hàn Mai, đầu lưỡi còn duỗi ra cái, Hàn Mai đụng ngón tay lên môi nó cái, nó lập tức le lưỡi ra, đầu lưỡi nhàng liếm đầu ngón tay Hàn Mai.

      Hàn Mai suy nghĩ, sau này con của và Triệu Kiến Quốc có đáng như vậy ?

      “Mẹ, em trai !” Đình Đình biết trèo xuống khỏi người cha từ lúc nào, bò lên giường, đứng tựa vào sau lưng Hàn Mai, mở mắt to ngập nước nhìn chằm chằm đứa nằm trong ngực .

      “Lúc con bằng em trai này còn hơn đấy! Đúng rồi, , con trai lúc sinh nặng mấy cân?”

      Sắc mặt người phụ nữ kia tốt trả lời, “Đứa bé là sinh tại nhà, có cân qua.”

      Mẹ Đình Đình liếc Hàn Mai cái, lại hỏi,” Tôi thấy đứa này lúc ra đời sợ là ít cân, bây giờ nhìn vẫn như chưa đủ tháng. Con được mấy tuần rồi hả?”

      Người phụ nữ kia nín nửa ngày, mới thoát ra câu, “Sắp hai tháng.”

      “Nha! Vậy tốt nha! Nhìn này, cái mũi , đôi mắt ti hí, còn chưa nảy nở hết! Đứa này bình thường ăn cái gì? Thế nào hai tháng còn như vậy được?”

      Người phụ nữ kia biết là tức giận hay là nổi lên nghi ngờ, tới muốn ôm lại đứa bé từ trong tay Hàn Mai. Hàn Mai xoay người tránh khỏi. Đúng lúc này, Lục Hào mang theo mấy người nữa đến, trực tiếp bắt người mang .

      Lục Hạo tới bên cạnh Hàn Mai , “Chúng tôi thẩm tra qua, ta chính là tội phạm buôn người của vùng này, gọi là ‘Phương tỷ’. Những năm gần đây, chúng tôi mực điều tra vị trí của Phương tỷ, nghĩ tới hôm nay có thể ở nơi này bắt được ả. Lần này phải cám ơn phối hợp của !”

      “Có gì mà cám ơn tôi chứ. Tôi cũng chỉ là thấy ta khả nghi, mới ôm ý tưởng thử lần xem sao. Người phải cám ơn chính là mẹ Đình Đình kìa. Nếu phải chị ấy nhìn ra khác thường của Phương tỷ, tôi cũng báo với các .”

      “Mặc kệ thế nào cũng phải cám ơn . Chúng tôi liên lạc với cha mẹ đứa bé rồi, bọn họ đường tới đây. Đến ga tiếp theo, chúng tôi giao đứa bé cho đồng chí trực ban ở đó chăm sóc, chờ cha mẹ nó đến. Vì thế tại tôi muốn đem đứa bé .”

      Hàn Mai nhìn đứa bé trong ngực, tiểu tử biết ngủ từ lúc nào rồi, đầu cứ như vậy lẳng lặng tựa trước ngực . , có chút bỏ được nó.

      Lục Hạo nhận lấy đứa bé, mùi sữa thơm người trẻ con nhàng tỏa ra, ở giữa còn kèm theo mùi thơm thoang thoảng, biết là mùi gì, rất thoải mái. Lục Hạo biết đây là mùi hương người Hàn Mai, lúc trước khi đưa nước cho cũng ngửi thấy mùi hương này.

      Sau khi Lục Hạo khỏi, mẹ Đình Đình mới từ trong câu chuyện của hai người nghe ra mang mối, quay sang với Hàn Mai, “Thảo nào khi nãy em lấy nước lâu như vậy.. ra là làm việc này.”

      Hàn Mai cũng tiếp, là mệt mỏi, cần nghỉ ngơi tốt, trực tiếp bò lên giường, ngủ.
      linhdiep17, leotitonannhieu, xixon4 others thích bài này.

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      :th_53::th_53::th_53:chị ý là hùng cứu đc đứa bé vô tội rồi, cứ tưởng chị ý ôm về làm con nuôi cơ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :