1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47


      Edit: Trang Phạm


      Beta: Ishtar




      Nửa đêm, A Manh đột nhiên tỉnh lại.


      Cảm giác bị ai cởi hết, sau đó lại bị lõa nam làm chuyện xấu khiến nàng tỉnh lại. Mấy ngày nay thời gian ngủ đầy đủ, được nghỉ ngơi thập phần hoàn hảo, hôm nay ngủ lại hay tỉnh dậy uống nước, khiến nàng ngủ được sâu giấc. Bất quá, hương bị quen thuộc len vào làm nàng bừng tỉnh, nhưng có sợ hãi mà lại giật mình bởi vì bóng tối nên nhìn khuôn mặt của nam nhân.


      "Chàng..." Như thế nào trở lại?


      Còn chưa hỏi xong, chặn môi nàng lại, đầu lưỡi ẩm ướt mà ấm áp liếm dọc theo môi nàng hồi lâu, cuối cùng cũng tiến vào khoang miệng nàng, bắt đầu cướp ý thức của nàng, khoang miệng tràn đầy hương vị của , còn có hương ngọt lành của trà, có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần, là loại trà mà nam nhân này rất thích dùng. Vậy tức là nam nhân này khi trở về uống trà …


      A Manh bị nam nhân hôn đến choáng váng, tim nhảy lên cách kịch liệt, hô hấp thuận, nhịn được mà giãy dụa, cuối cùng đành bất đắc dĩ cuốn lấy lưỡi , nặng nề cắn cái, để đoạt lấy hô hấp của mình nữa. Mà lực đạo của nàng rất so với khí lực của người tập võ, giãy giụa nho kia khiến thân thể hai người ma sát, tạo nên hưởng thụ khác thường, khiến cho thân thể đối phương nhàng phản ứng.


      Còn chưa phản ứng lại, nam nhân tách chân nàng ra ôm lấy thắt lưng , vật gì đó lớn lớn để trước nơi yếu ớt của nàng nhàng cọ cọ, sau đó bắt đầu chen vào trong, rất nhanh nàng bị cảm giác chống đỡ này khiến nàng giãy giụa càng lợi hại hơn.


      "Ngô, ngô, ngô..."


      Miệng bị chặn lại, chỉ có thể phát ra thanh kháng nghị . Thẳng cho đến khi nam nhân cong thắt lưng, toàn bộ thân mình chuyển xuống dưới, từ từ nâng mông lên kịch liệt đánh vào, rất nhanh cảm giác chống đỡ biến thành loại cảm giác sung sướng, khoái hoạt, khiến nàng nhịn được mà theo động tác của .


      Trong bóng đêm, nam nhân rốt cuộc buông miệng nàngvra, chuyển từ môi nàng xuống cằm, sau đó lại cắn cắn xương quai xanh của nàng, : “A Manh, có nhớ ta ?”


      "..."


      Nàng rất muốn nhớ”, có đại ma vương áp bức, nàng ăn được, ngủ được, thân thể khỏe mạnh, ăn uống rất tốt. Nhưng dưới áp bách của đại ma vương, dưới va chạm nặng nề, nàng rất nhanh đầu hàng, “Nhớ, nhớ, ta rất nhớ.” chí khí, chí khí, nam nhân đáng sợ này, nàng cùng đối mặt.


      Nhận được đáp án, động tác của nam nhân càng kịch liệt thêm, khiến cho ý thức của nàng ngày càng mơ hồ…


      biết qua bao lâu, A Manh cảm giác được nam nhân này ngồi dậy, sau đó đem thân thể mệt mỏi của nàng ôm vào ngực, nàng an vị ngồi bắp đùi , vật kia còn vẫn cọ cọ cái mông nàng, dựa lưng vào cánh tay , mà tay còn lại của chạy người nàng.


      Nàng tự động tiến sát vào ngực , đem mặt chôn trong ngực , để mặc tùy ý cắn cắn cổ nàng.


      “Tị hỏa đồ để trong ngăn kéo, sao thấy?”


      Trong bóng đêm, thanh khàn khàn mị hoặc của vang lên, khiến cho người ta bỗng cảm thấy lạnh như băng, tựa như băng xuyên thấu xương cốt. cảm giác mát lạnh chạy từ xương sống nhảy lên, khiến da đầu nàng bỗng run lên, thân thể cũng cứng nhắc.


      Thấy nàng mãi đáp, Ngu Nguyệt Trác cũng để ý đến, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng, để nàng ngẩng đầu lên, sau đó nam nhân này lại ôn nhu hôn lên môi nàng. Nhân lúc nàng để ý, bàn tay còn lại chuyển đến giữa hai chân nàng, nhàng ma sát địa phương yếu ớt kia.


      A Manh sợ hãi quá, vội vàng giữ tay lại, nuốt nuốt nước miếng, sau đó vội vàng đáp, thẳng: “Ta biết!”


      dối!” chút khách khí vạch trần lời dối của nàng.


      A Manh buồn bực, “Chàng làm sao mà biết ta dối … Ách…” Nàng vội ngăn lại tay , sau đó chỗ nữ tính bị tay tùy ý đùa bỡn, khiến nàng nhịn được mà ngâm ra tiếng. Trong bóng đêm, khuôn mặt nàng hồng rực lên, tự đáy lòng cảm tạ bóng đêm che giấu, khiến cho cách nào nhìn được thân thể của mình, cũng khiến nàng xấu hổ đến mức gặp người khác được.


      Ngu Nguyệt Trác thân mật với nơi ướt át của nàng, thanh ôn hòa mà tà ác, “Bởi mỗi khi nàng dối, luôn luôn hợp tình đúng lý.”


      A Manh còn gì để chống đỡ, sâu mới nghĩ chính mình như sao? Bất quá động tác trêu chọc của đại ma vương lại thêm lớn mật thân thể nàng, đến mức nàng thành thực: “Ta, ta thiêu…” A Manh đen mặt, thành , đều là người mới, thậm chí nàng còn vỗ ngực tự hào kiến thức của nàng so với nam nhân này còn phong phú hơn, nhưng sao chỉ có ngắn ngủi hơn nửa tháng, thủ đoạn của nam nhân này càng ngày càng cao siêu? Thậm chí, có thể làm ra nhiều chuyện biết xấu hổ, khiến tâm tình nàng càng thẹn thêm…


      Nghe được đáp án, Ngu Nguyệt Trác cũng tức giận, nhìn biểu bất an của nàng, rộng rãi : “Thôi, quên , thiêu thiêu, dù sao ta cũng nhớ kỹ, cần đến nữa. Lại , Trần Diêm Ly còn tặng ta rất nhiều, chúng ta thử thêm chút tư thế khó hơn nữa …”


      A Manh nháy mắt mấy cái, thân thể bỗng cứng như gỗ.


      Sau đó, khi nàng còn đờ đẫn, lại tiếp tục bị áp đảo, cũng mặc kệ, vô tâm bắt đầu ngủ tiếp.


      **********


      Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, mắt thể mở ra được, thân thể tựa như cái máy cũ mà linh kiện rời ra hết.


      A Manh khi tỉnh dậy liền muốn đứng lên, song thân thể lại lần nữa ngã xuống, sáng sớm, ánh sáng chiếu vào, khiến cho thân thể dày đặc dấu hôn lên, bộ ngực trắng noãn lên đường dấu hôn ngân, ở dưới hai chân còn dày đặc dấu hôn cách khủng bố, thậm chí còn có vết cắn.


      A Manh ngồi dậy, ngơ ngac nhìn nơi phía dưới của chính mình, sau đó mặt đỏ rực lên, ôm lấy chăn bao thân thể mình lại, nhào vào giường, nghiến răng nghiến lợi mắng tướng quân gia kia biết tiết chế.


      Chờ A Manh phát tiết xong, thân thể lười biếng còn khí lực, lúc này mới phát nam nhân kia còn ở giường nữa.


      Gọi nha hoàn Tri Hạ tiến vào, A Manh để nàng đỡ mình vào phòng tắm, hỏi: “Tướng quân đâu?”


      Tri Hạ nhìn thần sắc dữ tợn của nàng, cảm thấy nếu tướng quân ở đây giờ này, chủ tử hẳn cắn cái, khỏi thấy may mắn : “Tiểu thư, trước khi trời sáng, tướng quân trở về quân doanh, bảo nô tỳ được quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”


      "..."


      A Manh trầm mặc, sau đó hoài nghi thể lực của nam nhân kia. hồ nháo đêm, sau đó, trước khi trời sáng lại cưỡi ngựa hồi quân doanh, ép buộc như thế mà mệt mỏi sao? Ách,… có lẽ thực sao, cho nên mới có thời gian ép buộc nàng.


      Bởi vì buổi tối bị ép buộc quá lợi hại, cho nên A Manh rất buồn ngủ. Mãi đến chập tối, rốt cuộc cũng có tinh thần, đến phòng ăn cùng ăn tối với mẹ chồng và em chồng, sau đó, A Manh chậm rì rì trở về phòng rửa mặt chải đầu.


      Buổi tối, A Manh đương nhiên bị người ép tỉnh.


      Nàng có cơ hội mở miệng chuyện, rất nhanh bị đối phương kéo vào triền miên nam nữ.


      Hai ngày triền miên như thế, sáng ngày hôm sau A Manh bị đau thắt lưng đến tỉnh lại, nam nhân kia biến mất, chỉ có thể ôm gối phát tiết.


      Như thế liên tục mấy ngày, Ngu Nguyệt Trác luôn trở về lúc nửa đêm, đem nàng ép tỉnh dậy mà ngày hôm sau, trời chưa sáng cưỡi ngựa đến doanh trại, trừ bỏ A Manh cùng nha hoàn gác cửa, những người khác biết chuyện vị tướng quân này mỗi đêm đều trở về, thậm chí Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên đều nghĩ vì bận rộn mà trở về được.


      Buổi tối hôm nay, A Manh tức giận với Tri Hạ: “Buổi tối các ngươi cần gác đêm, nhớ khóa kỹ cửa.”


      Tri Hạ khó hiểu, nhưng nhìn thần sắc A Manh hung tàn, dịu dàng đáp ứng.


      Trước khi ngủ, A Manh tỉ mỉ khóa cửa lại, chuyển ghế lớn đến chống trước cửa, thế này mới an tâm lên giường.


      ********


      Màn đêm buông xuống, hai bóng đen ở ngã tư đường chạy gấp thẳng đến hậu viện của phủ tướng quân, hai người hỗ trợ nhìn xung quanh cái, sau đó trèo tường mà vào.


      Hai người vòng vo hồi, rốt cuộc cũng bước vào Toả Lan viện, đương nhiên phát ít thị vệ trong bóng đêm.


      người cười lạnh tiếng, thân thể nhanh như khói bay lên trước, nhàng tránh thị vệ, đến trước phòng ngủ, muốn đẩy cửa, đột nhiên phát cửa bị khóa.


      Bóng đen xuy tiếng, hiển nhiên nghĩ đến việc cửa bị khóa, phòng được quân tử lại phòng được tiểu nhân, tay dùng sức, muốn phá khóa, đột nhiên kình phong đánh tới, bóng đen lộn cái tránh được chưởng phong sắc bén đó.


      "Ngươi..."


      Nhìn người đến là thị vệ mặc áo đen, lòng bóng đen kia bỗng thất kinh. tự nhận mình võ công tầm thường, ở trong chốn giang hồ người có thể tiếng động tiếp cận có thể là cực ít, có thể suy ra được, võ công so với chính mình kém bao nhiêu.


      nghĩ đến, phủ tướng quân nho thế nhưng lại ngọa hổ tang long, xem ra thể coi khinh. Nghĩ vậy, mâu quang lóe lên, sau đó nín thở chờ chiêu.


      “Thích khách, nam giết, nữ đưa vào thanh lâu, ngươi là nam hay nữ?” Thanh của thị vệ áo đen cứng nhắc, tựa như có cảm tình.


      Hắc y nhân nghe thế, khóe miệng chế được run rẩy chút, sau lúc : “Chết !”


      Trong bóng đêm, chỉ có côn trùng kêu vang, trung có hai thân ảnh, ngươi đến, ta lui, chưởng phong như gió, chiêu số ngoan tuyệt, lại vô thanh vô tức, qua hồi, hai người đấu mấy trăm chiêu.


      “Phanh” tiếng, có thanh của thứ gì đó ngã mặt đất, A Manh bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn màn đêm, trong lòng bỗng thấy kỳ quái. Bởi vì sợ người nào đó nửa đêm đến làm phiền, ép nàng làm chuyện xấu, cho nên nàng ngủ thực sâu, tiếng động cũng làm nàng tỉnh lại.
      Last edited by a moderator: 3/8/14
      nkhanh3324, Hale205, Abby5 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      A Manh lắng tai nghe, nhưng nàng là người bình thường, thính lực cũng bình thường nên nghe được cái gì. Xong, hiểu tại sao, lại cảm thấy có chuyện gì đó, tự hỏi hai giây, quyết định rời giường nhìn xem có chuyện gì.

      A Manh đương nhiên mở cửa ra, mà chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đêm nay có trăng, chung quanh tối đen, đương nhiên nhìn được gì, chẳng lẽ nàng nghe lầm?

      Đúng lúc nàng nghi hoặc chuẩn bị quay về tiếp tục ngủ, đột nhiên lông tơ dựng đứng, A Manh máy móc quay đầu, nhìn thấy phía sau biết khi nào xuất bóng đen, thập phần im lặng đứng ở đằng kia, dùng ánh mắt thăm dò nhìn mình. Thấy nàng xoay người, hắc y nhân đột nhiên động….

      A Manh kêu lên: "Ngã sấp xuống!"

      “Phanh” tiếng, bóng đen kia đột nhiên té lăn đất, A Manh phản ứng cũng nhanh, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ. Đột bên hông căng thẳng, nàng bị người ôm lấy, rời cửa sổ, bay vào ngực người đứng ngoài cửa sổ. Người nọ tay nắm eo nàng, thầm tránh ám khí bay đến, thân mình như chim bay lui về phía sau, ở giữa trung nhàng đáp bước, thân mình hoàn toàn bay lên nóc nhà.

      bóng đen bay đến cửa sổ, đem hắc y nhân khác trong phòng khiêng lên, nhảy cửa sổ rời , rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

      Hai tay A Manh ôm nam nhân kia, gắt gao dính người , tránh cho trường hợp bất cẩn liền rơi xuống từ nóc nhà.

      Đúng thế, lúc này họ ngồi nóc nhà, gió đêm thổi lớn, tóc bị gió thổi đến loạn hết lên.

      A Manh ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm mình, hỏi: “Sao chàng có thể trở về đúng dịp vậy?”

      Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, thanh mang theo ý cười, “Bình thường ta đều về vào lúc này, nàng nhớ sao?” xong, ánh mắt ái muội nhìn áo ngủ đơn bạc của nàng che giấu được bộ ngực đáng .

      A Manh có chút tự nhiên, có cảm giác rằng dưới ánh mắt của , bản thân mình như xích lõa bày ra trước mặt .

      "Chủ nhân."

      bóng đen bay lên nóc nhà, dáng người trầm ổn, thanh cứng nhắc: “Các nàng chạy thoát.”

      Nhìn có người đến, A Manh theo bản năng tiến sát vào lòng Ngu Nguyệt Trác, về sau nghe , biết được là người mình, mới hết khẩn trương, ngược lại có chút tò mò nhìn hắc y nhân kia, khẳng định vừa sử dụng võ công, mới có thể lập tức bay lên nóc nhà. Ánh mắt nàng có chút nóng bỏng nhìn chằm chằm thị vệ kia. có biện pháp, ai đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung đều ước mơ có võ công, làm hùng hiệp nữ, vô luận nam nữ đều ước ao, nàng đương nhiên cũng ngoại lệ, thậm chí đối với võ công huyền diệu còn cực kỳ hứng thú.

      Bất quá, rất nhanh, phát tóc mình bị người nào đó kịch liệt kéo, sau đó bàn tay cứng rắn áp đầu nàng vào trong ngực, hô hấp thiếu chút thông.

      Ngu Nguyệt Trác đem kẻ dám nhìn nam nhân khác trấn áp xong, tâm tình cực tốt hỏi: “Nhất Dạ, tìm được lai lịch đối phương chưa?”

      Hắc thị vệ tựa như nhìn thấy động tác hẹp hòi của chủ nhân, cứng nhắc đáp: “Người của Thanh Môn!”

      Ngu Nguyệt Trác nghĩ nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, “Nga, chính là nữ nhân của Thanh Môn a.” xong, suy tư, “Năm năm trước, trong đại hội võ lâm, A Trần làm hỏng chuyện tốt của Thanh môn, chẳng lẽ các nàng muốn báo thù?”

      “Thuộc hạ biết, nhưng các nàng có sát ý.”

      Ngu Nguyệt Trác suy tư chốc lát, rất nhanh bỏ qua, với hắc thị vệ: “Vất vả rồi, lui xuống !”

      Sau khi hắc thị vệ rời , A Manh rốt cuộc cũng tránh được trói buộc của Ngu Nguyệt Trác, vội thở dốc, bất mãn : “Chàng cho ta nhìn?”

      Ngu Nguyệt Trác ôm mặt nàng, cười như : “Nhất Dạ có đẹp mắt sao?”

      Nghe được câu hỏi quen thuộc, khóe miệng A Manh kéo lên,
      suy nghĩ lát : “Tối như thế, làm sao ta nhìn được mặt ? Chàng gọi là Nhất Dạ, là ám vệ của chàng sao? Võ công của thế nào?” xong, khỏi có chút hưng phấn.

      phải là ám vệ, là thị vệ ta sắp xếp bảo vệ nàng. Về phần võ công của … đứng đầu sát lâu, nàng võ công có cao ?”

      A Manh nghiêng đầu, hỏi: “Sát lâu là sát thủ sao?”

      “À ~~” Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm nhìn nàng, sờ sờ mặt nàng, : “Danh tính của giang hồ là đệ nhất sát thủ, người nào rơi vào tay đều chết thảm hết, bất kể là người tốt, kẻ xấu, người già hay trẻ , nam hay nữ, chỉ cần bỏ tiền, đều giết, thậm chí chuyện diệt môn đều làm được…” Tinh tế đem tội của Nhất Dạ ra, Ngu Nguyệt Trác thập phần ôn hòa hỏi: “Có sợ ?”

      A Manh nhìn , trong lòng cân nhắc, nhiều như vậy, phải chăng chỉ là muốn đe dọa nàng, muốn nàng chú ý đến Nhất Dạ? Nhưng nàng thực thấy sợ gì hết, bởi bì tin vỉa hè thường có gì chân cả, tựa như ở xã hội đại, rất nhiều người biết phần tử khủng bố cực đáng sợ, nhưng bởi có quan hệ đến mình, lại cách xa, cho nên thực rất sợ.

      “Cái kia… Dù sao tại là thuộc hạ của chàng, lại giết ta, ta sợ!” A Manh thành thực , quả nhiên phát hơi thở nam nhân này có chút đúng, quả quyết câm miệng luôn!

      Ngu Nguyệt Trác hừ lạnh tiếng, phát người trong lòng giả ngu, khóe miệng nhếch lên cái, tà ác tươi cười, sờ sờ cằm của nàng, : “Đêm khuya, chúng ta nên về phòng thôi!”

      "..."

      mặt A Manh đau khổ, làm sao hiểu được ý của , đêm khuya, là nên trở về phòng làm chuyện xấu.

      A Manh tại chưa muốn trở về, nắm vạt áo , hỏi: “Ngu Nguyệt Trác, trong phủ chúng ta có thường xuyên xảy ra chuyện như hôm nay ? Có thường xuyên xuất nhiều cường đạo võ công cao đến ?”

      Tuy bóng đêm thâm trầm, nhưng người tập võ lại có thị lực cao, tuy được như ban ngày, nhưng cũng phải là nhìn thấy gì. Thấy gương mặt ngây thơ của nàng, Ngu Nguyệt Trác đột nhiên dâng lên cảm giác thương, cúi đầu hôn lên mặt nàng cái, ôn hòa : “Yên tâm, ta xử lý, để nàng gặp nguy hiểm.”

      Điểm này A Manh tin , nam nhân này tuy thích bắt nạt nàng, nhưng được làm được, đây được coi là lời hứa của .

      Bởi vì hứa như thế, nên nàng thực cảm động, ôm lấy đầu , chủ động hôn chút, sau đó, mặt đỏ bừng, chuẩn bị thối lui, lại bị chế trụ đầu, dùng sức đè nặng hôn lại.

      Thân thiết qua , A Manh nhất quyết cầu rời nóc nhà, nàng muốn ở lại nơi nguy hiểm này cùng biểu tình cảm, làm cho nàng nhớ đến vách núi đêm đó mang nàng đến chuyện. Cái này gọi là bóng ma trong lòng.

      Trở lại mặt đất, Ngu Nguyệt Trác lôi kéo nàng muốn mở cửa vào phòng, đột nhiên phát cửa khóa bên trong, nhìn về phía người nào đó, thấy nàng được tự nhiên quay đầu nhìn hướng khác, chớp mắt, làm sao mà phát ra chủ ý này là của nàng, là đáng làm cho lại muốn bắt nạt nàng.

      Ngu Nguyệt Trác vô cùng dễ dàng chặt đứt khóa cửa, sau đó nhàng đẩy ra, đương nhiên, chiếc ghế bên trong cũng bị đẩy ra nốt.

      Ngu Nguyệt Trác cười như cười, cúi nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận giữ của người nào đó, cười hỏi: “ muốn ta trở về sao?”

      A Manh đương nhiên dám trả lời “Đúng”, miễn cho lại có lý do ép buộc bản thân mình, tránh tay , bước vào phòng, được hai bước, liền bị người ôm khiêng lên, hướng chiếc giường lớn tiến tới.

      “Uy, buổi tối nào chàng cũng bận rộn như thế, lại còn phải trở về doanh trại, chẳng lẽ mệt sao?” Vì bản thân, A Manh thập phần khuyên nhủ : “Ngày mai chàng còn trở về doanh trại, đêm nay nên nghỉ ngơi chút !”

      “Yên tâm, tướng công nàng sức khỏe tốt, làm chút chuyện sao mệt được?” Ngu Nguyệt Trác đem nàng đặt lên giường, cắn cắn môi nàng, “Ngoan, đêm nay chúng ta đổi tư thế.”

      " cần..."

      Rất nhanh, trong phòng còn thanh nào nữa.



      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Mười lăm tuổi, thiếu niên họ Ngu trở lại kinh thành, nhưng chưa kịp tìm đến tiểu thanh mai bị nam nhân vô sỉ kia bắt buộc gia nhập giang hồ.

      ngày, khi bọn họ phá hủy đại hội võ lâm, bị người võ lâm đuổi giết, chạy vào rừng cây nghỉ tạm.

      “Ngươi thích nàng?” Thiếu niên có thanh trong trẻo hỏi.

      "Ai?"

      “Chính là nữ nhân đuổi đầu tiên.”

      “Làm sao có thể?” Ngu Nguyệt Trác quả quyết phủ nhận, mắt ánh lên chán ghét.

      “Nhưng nàng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm, ngươi sao có thể thích?”

      “Hừ!” Ngu thiếu gia kiêu ngạo hừ tiếng.

      “Nga, xem ra ngươi thích mỹ nhân đệ nhất võ lâm, mà là thích người nào đó trong kinh thành.” Vẻ mặt thiếu niên bỗng tỉnh ngộ, thấm thía : “Huynh đệ à, thích, nhanh cất nàng , cẩn thận có người mơ tưởng đến nàng.”

      .” Gương mặt tuấn nhã tươi cười, trong mắt lại là tia hung tàn, vuốt kiếm bên hông, “Dám nhìn nàng chỉ có đường chết!”

      “Nga, ý tưởng này tốt lắm, nhưng .”

      Ngu Nguyệt Trác nhìn , nhíu mày hỏi: “Làm sao ?”

      “Ngươi nên cắt đứt mọi mối nguy hiểm.” Thiếu niên xong, đen đàn ngọc đặt lên, bắt đầu chút để ý đàn lên, thanh trong suốt như nước lướt qua: “Đầu tiên, ngươi nên giấu kín nàng , cho dù nàng phản kháng cũng tha, đem nàng nhốt trong thế giới của ngươi, để cho trong lòng nàng, thậm chí thân thể nàng cũng chỉ có thể có ngươi. Tiếp theo, nàng dám nhìn ai bên ngoài, ngươi liền đem người đó giết chết, làm cho nàng dám nhìn ai nữa, nàng dám rời xa thế giới của ngươi, ngươi đem hai chân nàng bẻ gãy, để nàng rời ngươi được nữa; nếu tâm của nàng có ngươi, ngươi liền ép buộc nàng, làm cho nàng dục tiên dục tử, vĩnh viễn thể rời khỏi ngươi…”

      "..."

      Lại lần nữa, thiếu niên họ Ngu rốt cuộc thể nhìn được nữa, : “Cầu xin ngươi khi những lời này, có thể đàn loại nhạc mê hoặc lòng người được ? Nghe đàn của ngươi, hại ta cảm thấy phương pháp mà ngươi đưa ra chính xác …” A a a, có lẽ chờ cưới được người nào đó vào cửa rồi, cũng cần cẩn thận đem nàng cất kỹ?

      Thiếu niên kia nhìn về phía , gật đầu : “Đó là tự nhiên, đây là phương thức mà nam nhân dùng để biểu đạt tình , từ cổ chí kim, rất nhiều ví dụ chứng tỏ rằng phương pháp đó làm nam nhân thập phần hạnh phúc.”

      "... sao?"

      "Ta cam đoan!"

      "..."

      ~~~~~

      Nhưng là vì sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng?



      Last edited by a moderator: 3/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 48



      Edit: Trang Phạm


      Beta: Ishtar




      A Manh ngồi ở đình viện xa xa, gió xuân thổi nhè , toàn thân lười biếng, lại cảm thấy buồn ngủ.


      “Tiểu thư, Diêu tiểu thư đến.” Nha hoàn ở xa vọng đến.


      lát sau, A Manh mới mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp cái, nhìn về phía nha hoàn Tri Thu cách đó xa, mỹ nhân a, hình ảnh là đẹp, nàng chính là nha hoàn hồi môn của nàng.


      “Uhm, mời nàng đến đây…” Lật người cái, A Manh mơ hồ .


      Tri Thu chần chừ nhìn nàng cái, : “Diêu tiểu thư ở đại sảnh uống trà, tiểu thư cũng đến, các nàng …”


      "Làm sao vậy?"


      “Hai vị tiểu thư bất đồng, ầm ỹ lên ạ.”


      Nghe xong, A Manh thể ngủ tiếp, chậm chạp ngồi dậy, lấy tay xoa xoa cái trán để mình tỉnh ra chút.


      Lúc này, Tri Hạ cũng đồng thời mang cái chậu lại, chậu đặt cái khăn mặt trắng. Tri Hạ làm ướt khăn mặt rồi đưa cho A Manh lau, cuối cùng cũng làm nàng tỉnh lại.


      Chuyện này ràng phải vì A Manh lười nhác mà là vì đêm qua, vị tướng quân kia trở lại, lên giường, ép cuộc nàng quá đáng, đương nhiên nàng chỉ có thể ngủ bù vào ban ngày mà thôi.


      vào đại sảnh, vừa bước vào, A Manh liền phát khí ở đại sảnh có chút đúng, lại nhìn đến gương mặt của hai ngồi kia, lạnh lùng và trầm, liền đoán được cuộc chiến vừa xong của hai người, xem ra có kết quả tốt!


      “Thanh Thanh, Nguyệt Quyên, các ngươi làm sao vậy? Nguyệt Quyên hôm nay phải là cùng các tiểu thư Triệu gia dâng hương sao?” A Manh cười , lại bảo nha hoàn thay trà lạnh, đưa trà mới lên.


      Ngu Nguyệt Quyên lãnh đạm nhìn nàng cái, : “Triệu muội muội sinh bệnh, thời gian thay đổi.”


      “À, ra là thế.” A Manh gật đầu, “ thế, hay Nguyệt Quyên đến Tỏa Lan viện chơi nhé? Ta định cho đầu bếp làm chút điểm tâm ngon ngon để các ngươi thưởng thức chút, chúng ta cũng có thể cùng chuyện phiếm.”


      Ngu Nguyệt Quyên nhăn mày lại, khinh bỉ liếc A Manh cái, sau đó, cao ngạo cự tuyệt đề nghị của A Manh, bày ra bộ dáng khinh thường các nàng, rồi mang theo nha hoàn cao ngạo rời .


      “Xí, bày đặt!” Diêu Thanh Thanh đối với việc Ngu Nguyệt Quyên rời xuy tiếng, sau đó quay đầu nhìn A Manh, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Loại nha đầu biết điều này, ngươi khách khí với nàng làm gì? Chỉ cần nguyền rủa cái để nàng biết lợi hại của ngươi là được.”


      A Manh bất đắc dĩ nhìn nàng, tức giận : “Nàng có làm gì ngươi, sao lại tùy tiện nguyền rủa nàng?” Hơn nữa, chuyện nguyền rủa này cũng phải vạn năng, tuy rằng thể giải thích được năng lực quạ đen này của mình, nhưng nàng cũng muốn sử dụng nhiều, miễn cho chính bản thân bị ỷ lại, thành kẻ biết phân biệt phải trái, tùy hứng, lại bởi vì sắc mặt của người khác, liền nguyền rủa người.


      Nghe nàng , Diêu Thanh Thanh cũng hiểu A Manh đem Ngu Nguyệt Quyên để vào mắt, nên mới có thể khoan hồng độ lượng. Đối với A Manh, chỉ có kẻ chân chính phạm đến nàng, thời điểm mấu chốt, nàng mới phản kích, Diêu Thanh Thanh cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ hy vọng phải lần nào đợi người ta tìm đến cửa mới có phản ứng.


      “Quên , đến nàng nữa, ta hôm nay tìm ngươi là có việc.” Diêu Thanh Thanh xong, nhìn nhìn nha hoàn bên người A Manh.


      A Manh nhìn thần sắc nàng đúng, liền : “Đến Tỏa Lan viện thôi.”


      Chờ khi hai người yên vị trong phòng ngủ của A Manh, nàng mới bảo các nha hoàn rời , : “Hôm nay sao lại đến? Hai ngày nữa là tiệc ở Túc Vương phủ rồi, chẳng lẽ ngươi đối với Tam công tử gấp đến độ muốn đến chỗ ta lấy khẩu cung?”


      phải!” Diêu Thanh Thanh lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng cái, lại lo lắng : “A Nhan mất tích!”


      A Manh sửng sốt, trực giác : “Sao lại thế? A Nhan phải ở nữ y cục sao?”


      phải, ta cho người hỏi thăm, y nữ ở đó , A Nhan biến mất nửa tháng rồi!” Diêu Thanh Thanh lo lắng : “Hôm kia, thân thể nương ta khỏe, ta cho người mời A Nhan qua phủ, nhưng gặp được nàng. Lúc đầu ta để ý, nhưng khi nha hoàn của ta hỏi thăm, mới nghe được tin, nửa tháng trước đột nhiên A Nhan rời khỏi y cục, thần sắc vội vàng, cũng biết xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng hiểu tính tình A Nhan, nàng để ý đến chuyện gì cả, nếu có chuyện khiến nàng vội vàng rời để lại lý do, vậy là xảy ra chuyện gì đó, chúng ta quen biết nàng lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy nàng rời khỏi y cục mà.”


      “Hay là nàng muốn trở về Dung gia? Ngươi phái người qua Dung gia chưa?” A Manh lại hỏi.


      có khả năng!” Diêu Thanh Thanh quả quyết phủ nhận. “Dung gia đối xử với A Nhan như thế nào ngươi cũng biết rồi, làm sao A Nhan có thể về Dung gia? Ta cũng cho người đến hỏi, A Nhan về Dung gia. Ta lo lắng, nàng ở bên ngoài gặp nguy hiểm. Làm sao bây giờ, A Nhan chỉ là nữ tử, nếu về Dung gia, nàng có thể đâu? Nếu mà gặp phải người xấu sao?”


      Nghe Diêu Thanh Thanh lải nhải, A Manh lại càng thấy rối rắm, an ủi : “Ngươi nghĩ nhiều quá, chưa chắc gì A Nhan xảy ra chuyện mà! Ngươi tin vào bản lĩnh của A Nhan , nàng tuy là nữ tử, nhưng tính tình cùng y thuật của nàng, ngươi cảm thấy có ai có thể bắt nạt nàng sao?” ra, A Manh cũng hoài nghi điều mình .


      Diêu Thanh Thanh sửng sốt, sau đó suy sụp : “Ngươi ta quan tâm nhiều quá. Tính tình của A Nhan người bình thương đúng là chịu nổi. Chỉ là A Nhan cứu ta mạng, ta muốn nàng gặp chuyện gì. Nàng bị người của Dung gia bắt làm y nữ đủ đáng thường rồi, ta…”


      A Manh cười cười, đương nhiên hiểu tính tình thiện lương của Diêu Thanh Thanh, nàng đối với bằng hữu thập phần coi trọng, thậm chí có thể vì người ta mà hy sinh nhiều thứ, tựa như khi biết nàng gả cho nam nhân là người trong lòng mình, vì nàng, Diêu Thanh Thanh cũng rất nhanh buông ra, trái lại còn chúc phúc và động viên nàng nữa.


      A Manh vỗ nàng chút, “Yên tâm, A Nhan bình thường thể ra, nhưng nàng có bản lĩnh. A Nhan là người, cũng có chuyện riêng, chừng lần này là xử lý chuyện riêng đó, phỏng chừng qua vài ngày trở về. Đừng lo lắng quá, ngươi nên lo lắng đến vị hôn phu của ngươi mới đúng. Ngày mai ta cho ngươi mở to hai mắt mà nhìn Tam công tử kia chút, thuận tiện cho ngươi được thỏa mãn lòng hiếu kỳ ~~~”


      Nghe vậy, khuôn mặt Diêu Thanh Thanh bỗng hồng rực lên, nhìn bộ dáng bỡn cợt của A Manh, nhịn được mà nhào qua chọc A Manh, cho nàng lung tung. A Manh đương nhiên cho nàng thực được, tiếng cười cao hứng kéo dài trêu chọc nàng, khiến cho nương đĩnh đạc kia ngượng ngùng, hai người trêu chọc nhau cười đùa.


      lúc hai người nô đùa, thanh như kinh lôi vang lên: “Các nàng làm gì vậy?”


      Tuy rằng lượng thực bình thường, nhưng hiểu tại sao, lại tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến hai người cảm giác như có trận khí huyết quay cuồng, giật mình đánh trống ngực, tựa như có cái gì chặn ở cổ, hô hấp thông thuận.


      "Nôn!"


      A Manh quay đầu nôn khan tiếng, thân thể vô lực ngã xuống, rất nhanh được đôi cánh tay đón lấy, sau đó bàn tay to đặt lưng nàng, luồng nhiệt từ lưng lan tỏa ra, vuốt vuốt ngực nàng, gương mặt cũng khôi phục sắc hồng.


      A Manh ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm mình, vô lực nở nụ cười, “Sao trở lại? Trời tối đâu?”


      Nghe vậy, gương mặt Ngu Nguyệt Trác nhất thời có chút vặn vẹo. vốn giận dữ mà là lo lắng, nghe được lời của nàng, thành ra dở khóc dở cười, đủ loại biểu tình rối rắm đan lẫn vào nhau, hình thành loại biểu tình kỳ quái. Cũng đoán được A Manh hỏi như vậy, dù sao hơn nửa tháng nay, mỗi lần vị tướng quân này hồi phủ đều là nửa đêm, sau đó, trời còn chưa sáng tỏ vội vàng rời , trừ bỏ A Manh cùng vài nha hoàn ở Lan Tỏa viện, ai ở phủ tướng quân có thể gặp được , điều này khiến cho nhiều người trong phủ nghĩ tướng quân chỉ muốn quân doanh muốn thê tử, vì thế nha hoàn của em chồng nàng còn lén cười nhạo nàng – bất quá, A Manh đều để ý đến.


      “Hôm nay bận gì, cho nên trở về sớm hơn chút.”


      Ngu Nguyệt Trác trả lời, đem nàng đặt ngồi trở lại ghế, sau đó nhìn đến Diêu Thanh Thanh tài năng danh vọng ngồi ở ghế bên kia thở dốc.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Cũng như A Manh uể oải, vừa rồi, dưới cơn thịnh nộ của , Diêu Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, nhưng có thể thấy thể chất hai người cách biệt, thân thể Diêu Thanh Thanh tốt hơn A Manh nhiều, thoạt nhìn chính là bá khỏe mạnh.

      “A, Ngu biểu ca, ca về rồi!” Diêu Thanh Thanh miễn cưỡng cười cười, cảm thấy nguy hiểm, tự mình cách xa A Manh chút.

      Ngu Nguyệt Trác thần sắc bỗng chuyển, cười ấm áp: “Diêu biểu muội hôm nay sao lại đến chơi vậy?”

      “Ha ha, muội đến tìm A Manh… Ách, biểu tẩu…”

      Hàn huyên hồi, khí tốt lên, A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh ngốc nghếch bị nam nhân lòng lang dạ sói biến thái kia hai ba câu liền bị dụ, muốn che mặt, nhắm mắt làm ngơ. Tuy biết nam nhân này, công phu ngụy trang thuần thục đến lão luyện, nhưng nhìn chị em tốt của mình dễ dàng bị mê hoặc, thậm chí qua mấy câu hết mục đích của mình, thậm chí còn quên luôn nguyên nhân khiến vừa rồi thân thể các nàng khác thường, có chút buồn bực.

      ra ngày kia là tiệc đầy tháng của tiểu thế tử Túc Vương, xem ra ta hồ đồ mà thiếu chút nữa lại quên.” Ngu Nguyệt Trác lộ ra thần sắc hối hận, sau đó với Diêu Thanh Thanh: “Cám ơn biểu muội nhắc nhở, ta nghe trước kia muội giúp A Manh rất nhiều, trong lòng ta cũng thực cảm kích biểu muội đối tốt với A Manh như vậy!”

      Diêu Thanh Thanh rộng rãi cười : “A Manh là hảo bằng hữu của muội, muội giúp nàng là đương nhiên, huống hồ tại nàng còn là biểu tẩu của ta, gì đến cảm ơn!” xong nhịn được cười lên tiếng, trong lòng thầm cảm phục mình có thể tiếp xúc gần như thế với hùng Đại Sở.

      “Ân, Diêu biểu muội có lý. A Manh bình thường có hơi mơ hồ, hay bị thương, trong lòng ta cũng có chút lo lắng, bất quá sau này có Diêu biểu muội ở bên giúp đỡ, ta vẫn nên cảm tạ muội.”

      "Ngu biểu ca quá lời..."

      ... ...

      A Manh đờ đẫn nhìn hai người ngươi tới ta khách sáo, rất nhanh, con nhóc ngốc Diêu Thanh Thanh bị nam nhân dụng tâm hiểm ác cố ý dẫn đường, sảng khoái đem chuyện ngày bé của nàng ra kể, khiến nàng trừng mắt nhìn bọn họ.

      lúc A Manh nổi giận muốn bủng nổ lên phá đám bọn họ, Ngu Nguyệt Trác quáng ánh mắt bí hiểm đến, A Manh nhất thời ủ rũ.

      Nàng dám phá hư tâm tình của đại ma vương a.

      Chờ đến khi Ngu Nguyệt Trác biết được những chuyện muốn biết, thập phần thân thiết ôn hòa cùng A Manh tiễn Diêu Thanh Thanh ra khỏi cửa, sau đó quét mắt nhìn A Manh cái. Chỉ cái liếc mắt, mà làm A Manh hết hồn, da đầu run lên, thầm nghĩ sao mình lại làm đại ma vương tức giận vậy?

      Trở lại phòng, A Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, đối diện vẫn là nam nhân ưu nhã cười đến ôn hòa. Tình cảnh này, giống như tiểu hài tử làm chuyện sai chờ người lớn quở trách, thuyết giáo.

      Ngu Nguyệt Trác tựa lưng vào ghế nhìn nàng chằm chằm, khi nàng chuẩn bị có ý muốn chạy trốn, rốt cuộc mở miệng.

      “Nàng dám trốn ta vượt tường?” Thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên.

      “Gì?” A Manh kinh ngạc nhìn , phản bác : “Ta sao có thể làm ra chuyện này?”

      “Nàng dám sao? Ta tận mắt nhìn thấy!” Tiếp tục nghiến răng nghiến lợi.

      “Lúc nào?” Vẫn còn kinh ngạc.

      “Vừa rồi, ta tận mắt nhìn thấy!” Vẫn nghiến răng nghiến lợi.

      A Manh dại ra nhìn , tuy rằng ánh mắt hung tàn, nhưng vẫn duy trì nụ cười, toàn thân khí phái thập phần cao quý, nhưng thanh lại theo hàm răng nghiến bay ra, làm cho người nhìn khỏi cảm thấy trận tê dại, ràng là cười như hoa nở, nhưng ánh mắt cùng thanh lại đáng sợ hung tàn, hại nàng nghĩ chính mình làm chuyện gì sai hay sao?

      A Manh khỏi rùng mình cái, vội đem cái lý do vớ vẩn đó đá khỏi đầu, biện hộ cho bản thân, “Ta mới ở cùng với Thanh Thanh mà, đâu có hồng hạnh vượt tường, chàng được tùy tiện xấu người tốt a!” xong, tự nhiên cũng thấy nổi giận, loại chuyện xấu này thể giỡn, chết người đó nha! “Con mắt nào của chàng nhìn thấy? Chứng cớ đâu?”

      Nàng tự nhận sau khi gả cho , chưa bao giờ cùng nam nhân khác tiếp xúc, thậm chí hạ nhân hay thị vệ là nam ở trong phủ, khi tiếp xúc cũng đều có nha hoàn bên người, chưa bao giờ mình tiếp xúc với bọn họ, an thủ bổn phận, có nhược điểm, là ai dám xấu nàng?

      Thấy nàng còn dám dùng lý lẽ phản bác , Ngu Nguyệt Trác nheo mắt lại, ánh mắt hung thần, biểu tình tựa như muốn ăn nàng, “Chẳng lẽ chuyện ta nhìn thấy nàng ôm nữ nhân là giả? Ánh mắt ta còn chưa kém đến thế!”

      đến đây, A Manh nhíu mày, thanh có chút lạnh, “Quả nhiên, thảo nào lúc đó ta cảm thấy khó chịu, cũng phải ngoài ý muốn! , chàng làm gì?”

      Thấy nàng nhiều lần chất vấn mình, Ngu Nguyệt Trác mím môi, thân thủ trực tiếp ôm nàng lại, gắt gao vây trong ngực, hung ác cắn cổ nàng cái, làm nàng đau đến kêu lên!

      “Chàng, chàng làm gì…” Tuy rằng phải đau đến có cách nào chịu được, nhưng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại muốn chảy ra.

      Nhìn bộ dáng này của nàng, cơn tức giận cũng thể phát ra được, chỉ còn lại đau lòng mà thôi.

      Ngu Nguyệt Trác sờ sờ mặt nàng, sau đó lại liếm liếm chỗ vừa cắn nàng vài cái, ra vẻ hào phóng : “Quên , ta biết nàng cố ý, nên tha thứ cho nàng lần này. Chỉ lần này thôi, lần sau được lấy lí do này nữa! Về sau nếu dám hồng hạnh vượt tường, ta cũng biết bản thân làm ra chuyện gì đâu!”

      Nhìn trưng ra vẻ mặt “ta khoan dung đại lượng, nàng hẳn nên cảm động đến rơi nước mắt”, A Manh thiếu chút nữa phun huyết! Rốt cuộc, nhịn được nắm vạt áo rít gào lên: “Vượt với em chàng ấy!”

      Ngu Nguyệt Trác nhíu nhíu mày, bình tĩnh dùng tay áo lau nước miếng nàng phun mặt mình, nhắc nhở nàng: “Em ta cũng là em nàng, nàng cùng Nguyệt Quyên làm gì?”

      “Câm miệng! Chàng rốt cuộc có hiểu hay ?! Chàng bảo ta vượt tường là sao? Thanh Thanh là nữ! Nữ! Nữ! Nàng là bạn tốt của ta, hai nữ nhân cùng chỗ làm sao lại có thể xảy ra chuyện!?! đúng, ta có làm gì, cũng được là vượt tường! Chúng ta thực bình thường ở cùng chỗ chuyện, vượt tường gì? Tướng quân gia, ánh mắt chàng làm ơn nhìn kỹ chút, hiểu chuyện chút được ?!!! Khụ khụ khụ …”

      Thấy nàng vì kích động mà cẩn thận ho khan, Ngu Nguyệt Trác vội vàng vỗ vỗ lưng nàng để thuận khí, vì lời của nàng mà lại nhăn mày, có chút mất hứng : “Các nàng ôm lấy nhau mà …”

      “Khụ khụ khụ … Câm miệng!” A Manh thiếu chút nữa bị làm tức chết, nhịn được quát lên: “Ai là hai nữ nhân ở cùng chỗ là vượt tường???”

      A Manh nhất thời quên bộ dáng nhu thuận trước mặt , khí phách hùng hổ, khí thế đó làm cho người ta sợ hãi, khiến cho nam nhân xưa nay bá đạo nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời: “Trần Diêm Ly…”

      "Cái gì?"

      “Là Trần Diêm Ly !” Ngu Nguyệt Trác chút do dự bán đứng vị nhạc công kia, thấy nàng giật mình trừng to mắt bổ sung: “Bất quá, ta cũng hiểu được rất đúng. Trừ ta ra, nàng nếu chạm vào ai đó chính là vượt tường!” xong, nghĩ nghĩ đến việc vừa rồi trở về, cho nha hoàn thông báo, vốn muốn cho nàng niềm vui, ai ngờ, nghênh đón là hai nữ nhân cười đùa với nhau, lão bà của mình bị người khác chạm vào, cảm thấy thực tức giận (lời tác giả: =_=! Giới tính thực khó mà !)

      "..."

      Thân thể A Manh mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống đất dậy nổi, vẫn là Ngu Nguyệt Trác nhanh tay nhanh mắt đỡ thắt lưng của nàng ôm vào lòng, miễn cho nàng bị ngã xuống đất lạnh.

      Sau lúc lâu, A Manh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn , dùng loại ánh mắt thập phần kỳ quái mà xa lạ nhìn , nhàng : “Ngu Nguyệt Trác, ta vốn tưởng chàng chỉ vô sỉ chút, biết chàng lại có thể bị lừa như thế, đáng tiếc trước kia ta nhân cơ hội mà lừa chàng!” Kỳ , nàng càng muốn biết là kẻ nào dạy cho cái tư tưởng sai lầm này? A, thực đau đầu!

      Nghĩ nghĩ, A Manh vỗ vỗ cánh tay , để buông lỏng tay, nhảy khỏi vòng ôm của , ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với , nghiêm mặt : “Ngu Nguyệt Trác, xem ra thưởng thức của chàng, đến suy nghĩ đều sai chuẩn mực hết!”

      “Thưởng thức?” Ngu Nguyệt Trác híp mắt, mặt thực bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc chính mình làm sao biết thưởng thức? ràng là bình thường nha. Càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, khỏi nghiêm mặt, nghiêm túc : “Đừng trống lảng, nàng thề cho ta, thề sau này chạm vào người nào khác!”

      "..."

      Nhìn nam nhân này khó có được bộ dáng nghiêm túc, A Manh đột nhiên cảm thấy bi thương trong lòng, trong lòng thầm tan nát ...
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. nhanh post nhá nàng
      đây là bị người ta dạy hỏng rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :