1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 46. Tung tích của Thẩm Mậu

      Edit: Song Ngư

      Beta: Ishtar


      Vân Khanh dọc theo đường, bỗng nhiên lo lắng nâng nâng búi tóc, hỏi: "Lưu Thúy, bộ dáng ta ngày hôm nay thế nào, có tinh thần ?"



      Lưu Thúy cẩn thận nhìn chút, "Nếu là nhìn kỹ, vẫn có chút tiều tụy, bất quá nhìn vẫn bình thường, tiểu thư cần lo lắng."



      Vân Khanh cười cười, nàng tối hôm qua ngủ được tốt, đợi lát nữa gặp Tạ thị, chỉ sợ bà thêm lo lắng, nhưng Thải Thanh nhìn Vân Khanh, muốn lại thôi, ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc vẫn mở miệng.



      "Có lời gì cứ , hoặc là đừng ." Vân Khanh liếc nàng cái, thản nhiên mở miệng .



      Thải Thanh nhất thời có chút xấu hổ, cúi đầu : "Nô tỳ là muốn , tiểu thư vẫn nên mỗi ngày ra ngoài xuất đầu lộ diện."



      "Nha? Làm sao vậy?" Vân Khanh lúc này mới nghiêng đầu sang, giọng nhàng chậm rãi, bất động thanh sắc lại mang theo uy nghiêm.



      Nếu muốn mở đầu, lá gan Thải Thanh cũng lớn, cắn cắn môi, cúi đầu : "Tiểu thư là thiên kim, mỗi ngày lại xuất đầu lộ diện, nay bên ngoài đối với tiểu thư nghị luận rất nhiều, nô tỳ cảm thấy chuyện bên ngoài tiểu thư vẫn là chớ nhúng tay, Lý quản tự nhiên xử lý tốt."



      Vân Khanh cũng gì, nàng ấy đúng sai, hỏi ngược lại: "Các nàng ta cái gì?"



      Thải Thanh lá gan thêm lớn đáp, "… tiểu thư tham luyến phú quý của Thẩm gia, lại tuân thủ nữ tắc, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn muốn chiêu tế ở rể, chịu làm tang cho lão gia, là đại nghịch nữ, biết. . . . . ."



      Lưu Thúy nghe, giận đỏ cả mặt, đối với Thải Thanh nổi nóng, đập lưng nàng, "Ngươi ăn lung tung cái gì, những người đó , ngươi cũng tin sao?"



      Thải Thanh bị nàng đập cái, phục : "Ta làm sao lung tung gì đó, vốn người bên ngoài truyền nhau như vậy, ta là vì tốt cho tiểu thư, nay cả ngày đều ra ngoài xuất đầu lộ diện, để cho người ta nhảm, nữ tử cả ngày ra ngoài vốn là đúng."



      Vân Khanh nhìn Thải Thanh vẻ mặt chính trực, thản nhiên nhăn mày, mấy ngày nay nàng bận việc bên ngoài, hiển nhiên có nhiều tinh lực với người bên cạnh mình, mà Thải Thanh đại khái... trong lần biến cố này, sinh ra tâm tư khác rồi.



      Nàng cũng có vạch trần, chậm rãi : "Nay trong phủ xuất biến cố, ta là trưởng nữ Thẩm phủ, làm gì hết là khả năng, nếu là chỉ cần thanh danh, cần lo việc khác, điểm này, ta làm được, thời gian này, các ngươi cùng ta ở bên ngoài đông tây, cả ngày xuất đầu lộ diện xác thực cũng tốt lắm, nếu là muốn, có thể ở lại trong phủ, ta tuyệt đối trách móc."



      Thải Thanh nghe vậy, đỏ mặt lên, nhưng có hé răng, mà Lưu Thúy hung hăng trừng mắt nhìn Thải Thanh, cắn răng : "Tiểu thư ở đâu, em ở đó."



      Cảm tình giữa người với người, cũng phải nửa khắc mà tạo thành, Lưu Thúy sở dĩ cùng Vân Khanh giống như tình thân thâm hậu, cũng là bởi vì từ cùng nhau lớn lên, chỉ có cảm tình chủ tớ mà còn có tình cảm như tỷ muội, cho nên Lưu Thúy có thể chút do dự theo Vân Khanh ở bên ngoài bận rộn.



      Nhưng Thải Thanh bất đồng, nàng ta tuy rằng đối Vân Khanh trung tâm, nhưng loại trung tâm này, là thành lập khi mọi thứ đều bình thản, nay trong phủ xảy ra biến cố, Vân Khanh ở bên ngoài xử lý vụ, làm nha hoàn bên người như các nàng, nhất định phải tùy thân theo, như vậy thanh danh các nàng cũng cùng Vân Khanh bị hư hao.



      Thải Thanh muốn, Vân Khanh cũng miễn cưỡng, lòng người, vốn là biến đổi lường trước được, cũng thể cưỡng cầu.



      "Vừa vặn thời gian này ta ở trong viện, hậu viện cũng có chút loạn, Thải Thanh liền lưu lại quản lý ." Vân Khanh thản nhiên cười, xoay người liền ra bên ngoài.



      Đây cũng thời khắc xem tâm tư của mọi người, hoạn nạn cùng phú quý, phải ai cũng có thể cùng hưởng.



      Thải Thanh nhìn bóng lưng yểu điệu phía trước, cắn môi dưới lời nào, nàng ta biết, hôm nay ra những lời này, về sau tiểu thư đối với nàng ta cũng chỉ còn tình cảm bình thường, nhưng nàng ta mặc dù là nô tỳ, cũng đồng dạng như những nữ tử khác, mỗi ngày ở ngoài đường, phường nhuộm này nọ cùng nam nhân đối mặt, người ta khó nghe muốn chết, tiểu thư đương nhiên sao, nàng có làm như thế nào cũng có người ở phía sau chống đỡ, có thanh danh cũng có nam nhân tốt đến thú, nhưng còn nàng ta sao, vốn là ti tiện, nếu lại bị truyền ra tiếng xấu, chỉ sợ phải gả cho tiểu quản vô danh.



      Lưu Thúy căm giận : "Tiểu thư, Thải Thanh nàng quá đáng, sao có thể những lời này, nàng cũng nghĩ, nàng vào phủ năm nay, người đối với nàng như thế nào!" Ở trong lòng nàng, Thải Thanh ở phía sau những lời như vậy, chẳng phải là thêm dầu vào lửa, ngay cả người bên cạnh tiểu thư đều bị lời đồn đãi dọa lùi, những người khác phải càng thêm dũng cảm chửi bới tiểu thư hay sao.



      Vân Khanh vẻ mặt ủng hộ nhìn nàng, nhìn Lưu Thúy mặt tròn trịa tức giận lại có ba phần cảm động, kiếp trước Lưu Thúy cũng như vậy bất ly bất khí canh giữ ở bên người nàng, tại đời này, Vân Khanh đối nàng càng thêm quý trọng, " cần đêm cầu của bản thân, đến cầu người khác, nàng có lựa chọn của nàng, đến lúc đó ta an bài cho nàng gả ra bên ngoài."



      Lưu Thúy vừa nghe liền minh bạch rồi, nữ tử Đại Ung mười lăm tuổi cập kê, mười sáu tuổi xuất giá là bình thường, giống Thải Thanh Lưu Thúy là nhất đẳng nha hoàn, bình thường đều ở bên chủ tử vài năm, mười tám mười chín tuổi mới có thể gả , chủ tử thích cho phối hôn với quản đắc lực, giữ lại bên người làm vợ quản , Thải Thanh năm nay mới mười lăm, Vân Khanh muốn gả ra ngoài, Thải Thanh ở đáy lòng Vân Khanh địa vị hiển nhiên thấp xuống rồi, nha hoàn gả cho người là có thể lại hầu hạ tiểu thư, đãi ngộ khẳng định bất đồng.



      Đó cũng là nàng ta nên chịu, Lưu Thúy thầm nghĩ, nếu sau trận áp lực này có thể đứng vững cùng tiểu thư, đến lúc đó nhất định là ở trong lòng tiểu thư ghi công đầu, chỉ trách Thải Thanh quá nóng vội mà thôi.



      Đảo mắt lại qua hai ngày.



      "Tiểu thư, Lý quản , Tiết Hữu Tài hôm nay lại ra ngoài." Lưu Thúy đem lời gã sai vặt bên ngoài truyền đến, Vân Khanh thản nhiên cười, con cá cuối cùng là muốn mắc câu rồi.
      AELITA, Minhang, Henlun6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 46. Tung tích của Thẩm Mậu

      Edit: Song Ngư

      Beta: Ishtar


      Ánh mặt trời nóng rực, sau hai ngày chờ đợi, Tiết Hữu Tài thay xiêm y, chuẩn bị xuất môn liền bị thanh nghiêm khắc gọi lại: "Ngươi là cái tên hỗn đản, muốn chết sao mà dám phong lưu a?"



      Tiết Hữu Tài nhất thời cứng chân, quay đầu nhìn phụ nhân vẻ mặt sát khí, bộ dạng phi thường phúc khí chống nạnh đứng ở nơi đó, trợn mắt nhìn .



      nội tâm cả kinh, nhưng nhanh chóng che giấu, mặt ba ba tươi cười, chân chó : "Phu nhân, nàng hôm nay sao ngủ trưa thức dậy, ngủ trưa đối với làn da tốt a."



      "Ta dậy, lão gia vụng trộm chuồn đúng !" Tiết phu nhân hung ác hỏi.



      Đối với Tiết Hữu Tài, nàng luôn lo lắng, cảm thấy mỗi ngày ra ngoài cũng phải làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn phái người theo, lại nhìn ra có cái gì bất đồng.



      ", , ta đây phải cùng Cừu chưởng quỹ hẹn gặp bàn chuyện làm ăn sao? Làm sao là vụng trộm, ngày hôm qua cũng với nàng, nàng phải biết hay sao?" Tiết Hữu Tài ngay thẳng , bày bộ dáng thà nhìn ra nửa điểm giả dối.



      Tiết phu nhân từ xuống dưới đánh giá mấy lần, nhìn có gì dị thường, thế mới hừ tiếng, " ." Muốn tìm nữ nhân, cũng phải có bạc, dù là chưởng quầy cửa hàng Tiết gia, nhưng phần tiền đều phải qua tay Tiết phu nhân mới có thể cấp cho Tiết Hữu Tài.



      Rốt cục có thể , Tiết Hữu Tài xoa xoa ót đầy mồ hôi, thầm mắng mụ vợ mập, mỗi lần xuất môn đều phải hỏi tam hỏi tứ, thực phiền chết người! ra đại viện Tiết gia, lại về hướng đông, được khắc đồng hồ, liền cho xa phu đem xe ngựa ngừng lại, vào hiệu đá quý bộ vòng, rồi từ cửa sau ra ngoài, quẹo vào gian nhà trong phố .



      Gõ cữa theo tiết tấu năm lần, bên trong liền có người ra mở cửa, chỉ thấy nữ tử mặc váy hoa văn quế hoa đỏ tươi bó sát ngực, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn nà, bên ngoài khoác áo dài trong suốt, búi tóc cài lược hoa đào, trâm cài màu xanh biếc rũ như suối chảy, suối chảy dừng ở bên sườn, làm nhan sắc của nàng thêm phần mị, trong mị, lại mang theo cỗ nồng đậm phong trần.



      Nàng nhìn Tiết Hữu Tài, tà mắt liếc cái, tay giữ cây quạt, tay lôi kéo đai lưng Tiết Hữu Tài hướng vào bên trong, trong miệng sẳng giọng: "Đáng ghét, chàng còn bò được đến đây, đều năm ngày, chàng chết người mụ béo kia sao!"



      "Tâm can a, nàng lời này oan uổng ta, người mụ ta, ta như thế nào cũng chết a!" Tiết Hữu Tài hơn nửa tháng trước ở đường gặp tiểu phụ nhân mỹ mạo này, thoáng chốc bị mê hoặc chẳng phân biệt được, phen kéo nàng vào trong ngực, dâm tà cười , "Muốn chết, cũng phải chết ở dưới đóa hoa lựu như nàng, ta mới có thể cam tâm a!"



      "Chàng đáng ghét. . . . . ." Nữ tử ở ngực vẽ nên các vòng tròn, trong miệng : "Chàng chừng nào mới đem ta lấy về nhà a, chàng phải , lần này lấy lại bạc từ Thẩm gia, đủ cho chàng tự lập nghiệp sao!"



      Tiết Hữu Tài vừa nghe từ lập nghiệp, thầm nghĩ, điều này sao có thể, vốn là gã nông dân, dựa vào việc cưới Tiết phu nhân – nữ nhi của địa chủ, mới có của cải như hôm nay, nếu là tự mở điếm, trước Tiết phu nhân có thể hay trực tiếp đánh chết , chính là cái loại tư vị bắt đầu lại từ đầu, cũng muốn lại thử lần.



      Con người, từ nghèo hèn lên phú quý thích ứng phi thường dễ dàng, nhưng là muốn quay trở về, vậy khó khăn.



      Nhưng là trước mắt có đóa hoa mềm mại, cũng luyến tiếc buông tha cho, ở người nàng, mới có tư vị làm nam nhân, hưởng thụ cảm giác được người hờn dỗi sùng bái, đây là cảm thụ tuyệt đối người bà vợ béo của , cho nên mới làm liều đến đây, dưới giám thị nghiêm mật của Tiết phu nhân, cũng phải cùng đóa hoa này hô mưa gọi gió.



      dỗ dành : "Bạc của Thẩm gia kia tuy rằng ta lấy phần, nhưng đáy lòng mụ béo vẫn nắm hết thảy, nay mượn hai ngàn lượng bạc, có thể làm cái gì, còn chưa đủ mua cho nàng bộ đồ trang sức đâu, chờ lấy nhiều hơn rồi sau." mặt xong, mặt từ trong túi áo lấy ra cây trâm bảo thạch vàng ròng, "Tâm can, đến, nàng xem, ta đặt cho nàng, hơn trăm lượng đó, chưởng quầy là phong cách lưu hành nhất ở kinh thành, đến, tâm can, ta cài cho nàng, nhìn xem có đẹp hay a. . . . . ."



      Thấy có trang sức, nữ tử khanh khách nở nụ cười, cười duyên : "Chàng là chán ghét. . . . . . Liền giễu cợt người ta. . . . . ."



      "Làm sao, trong lòng ta nàng chính là đẹp nhất… Nhanh tới thân ái ta nào. . . . . ."



      Cho bạc là có thể làm việc, lửa bốc củi khô chút liền cháy, bên trong truyền ra tiếng vang giường gỗ dát chi dát chi.



      Chỉ nghe nàng kia la lớn: "Ôi, đáng ghét. . . chút. . . . . . Phải chết. . . . . . Rồi. . . . . ."



      Ngay tại lúc hai người bọn họ đánh nhau kịch liệt, thời điểm vong tình nhất, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ba bóng người từ bên ngoài đến, nhìn hai người giường khóe miệng hiểm cười.



      Nữ tử sợ tới mức lấy chăn chắn ngực, Tiết Hữu Tài cũng lấy gối chắn nửa người dưới, ánh mắt nhìn ba nam nhân, lại phát cái cũng nhận thức.

      "Các ngươi. . . . . . Các ngươi làm gì?" Tiết Hữu Tài cũng quên đem nữ nhân che ở phía sau mình, tuy rằng sợ hãi, vẫn lớn gan hỏi.



      "Bọn ta định làm gì cả! Vừa rồi ngang qua nơi này, nghe được trong viện có thanh vui vẻ, huynh đệ chúng ta liền tiến vào nhìn xem." người nam nhân cầm đầu tà tà cười, đáy mắt có hảo ý.



      "Này giữa ban ngày ban mặt, các ngươi tự tiện xông vào nhà dân, muốn làm cái gì!" Nghe được là cẩn thận vào nhằm, Tiết Hữu Tài thoáng nhàng thở ra, chỉ cần phải là người mụ vợ béo phái tới là tốt rồi.



      Ai ngờ ba nam tử kia nghe như thế, liền cười ha ha, : "Nơi này cũng giống như phải nhà của ngươi , ta nhớ nơi này là nhà của huynh đệ ta, như thế nào ngày hôm nay tiến vào là ngươi ngủ ở giường a, chẳng lẽ huynh đệ của ta thay đổi bộ dáng rồi hả?! Tẩu tử, ngươi có phải hay a?"



      câu sau ràng là hỏi nữ nhân kia.



      Tiết Hữu Tài quay đầu nhìn nữ nhân kia, đáy mắt đều là kinh ngạc. quả biết nữ nhân này là phụ nhân, nhưng bị mê hoặc, lại thấy lâu như vậy trong phòng cũng chưa có nam nhân, tưởng là quả phụ, xem tình hình trước mắt này, phụ nhân này vẫn còn có nam nhân.



      Nữ tử nắm chăn, vẻ mặt đỏ bừng giải thích: "Phu quân ta trường kỳ bên ngoài buôn bán, ta. . . . . . Bọn họ là huynh đệ của . . . . . ."



      Tiết Hữu Tài nghe xong, vốn vừa rồi thở ra hơi, lại toàn bộ hút lên, này. . . . . . Quả phụ cùng phụ nữ có chồng trong đó khác nhau quá lớn, nếu để cho người khác thấy được, là thông dâm a.



      vốn giỏi về việc buôn bán có tài ăn , nhưng lúc này cũng có chút cà lăm, "Kia. . . . . . Vậy các ngươi muốn như thế nào?"



      "Hắc hắc, ta biết ngươi, ngươi chính là Tiết Hữu Tài , nhưng ta cũng nhớ , lão bà ngươi là cọp mẹ, nếu việc hôm nay để cho nàng biết, ngươi như thế nào?" người cười đến thập phần gian trá hỏi.



      như thế nào? bị đánh chết a!
      AELITA, Minhang, dungcubi4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 46. Tung tích của Thẩm Mậu

      Edit: Song Ngư

      Beta: Ishtar


      Tiết Hữu Tài nghĩ đến Tiết phu nhân cầm trong tay thái đao, đuổi tới trước mặt , cắt thành mười tám khúc, cả người liền phát run, ngày thường ở trong phủ hai mắt chỉ cần liếc nhìn nha hoàn mỹ mạo, đều bị chài cán bột hầu hạ, nên đều dưỡng thành thói quen nhìn chớp mắt, mặc kệ là mỹ nhân, sửu nhân (xấu xí), ở trước mặt Tiết phu nhân, tuyệt đối xem. Nếu phải bị kiềm hãm lâu như vậy, cũng bỗng chốc bị nữ nhân bọc chăn ở phía sau mê hoặc.



      Người có thể đem việc làm ăn buôn bán phát triển phát đạt cũng phải kẻ ngu dốt, Tiết Hữu Tài hiểu được ba người này hôm nay khẳng định phải là muốn tới quan sát thực chiến, liền cố nhịn đau lòng : "Các ngươi muốn bao nhiêu bạc?"



      "A, hổ là Tiết Hữu Tài, đại khẩu mở ra lớn, ngươi cấp bao nhiêu a?" Nam nhân cầm đầu cười hỏi.



      " trăm lượng! Như thế nào, đủ , có thể đủ các ngươi ăn chơi đàng điếm tháng rồi!" Tiết Hữu Tài kỳ vẫn là thực đau lòng, vất vả ở khoản thu của Thẩm gia thu hơn ngàn hai tiền riêng, hôm nay cấp nữ nhân này mua cái trâm cài liền mất trăm lượng, lại tiếp tục như vậy, làm sao còn có tiền riêng a.



      " trăm lượng? Ngươi đùa chúng ta sao? Hừ!" Nam nhân hung hăng cười, từ trong lòng lấy ra tờ giấy đưa tới trước mặt Tiết Hữu Tài, Tiết Hữu Tài duỗi thẳng cổ vừa thấy, mồ hôi rầm rầm rơi xuống, nhịn được lấy tay lau cái trán, thời tiết tháng bảy là quá nóng a, chiếc chăn mỏng manh này quả thực khiến nổi sẩy ra luôn, "Này, này thể a!"



      " thể đúng ? , huynh đệ, đem hai kẻ gian phu dâm phụ trói lại, đưa đến quan phủ... , vẫn là trực tiếp đưa đến trước mặt Tiết phu nhân thôi ..." Nam nhân lập tức vẫy tay, hai nam nhân phía sau liền xông lên bắt Tiết Hữu Tài.



      "Đừng, đừng, đừng. . . . . . Ta ký, ta ký. . . . . ." Tiết Hữu Tài lau mồ hôi, nam nhân phía sau sớm cầm bút lông và con dấu lại cho , đứng ở bên trừng mắt nhìn , hổ nghiêm mặt :"Ngươi nhanh chút! Ta rãnh cùng ngươi dài dòng!"



      Tiết Hữu Tài sắc mặt như tro tàn, run lẩy bẩy đem tên của bản thân ký lên, lại lăn dấu tay, ánh mắt giống như nhìn mạng mình bị mất nhìn trang giấy bị nam tử cầm lấy, xếp gọn bỏ vào áo.



      "Tốt lắm, hai người các ngươi đem quần áo mặc vào, đợi lát nữa chủ tử ta tiến vào có chuyện muốn cùng ngươi." Nam tử nở nụ cười, mang theo hai nam tử khác ra ngoài.



      Tiết Hữu Tài còn giống như kịp phản ứng, thẳng đến nữ tử phía sau vỗ chút phía sau lưng của , "Chàng còn nhanh? Đợi lát nữa bọn họ lại đến thúc giục!"



      Tiết Hữu Tài quay đầu nhìn nữ tử dung nhan mị, trong lòng nhất thời nảy lên cỗ cảm giác xấu, "Vừa rồi giấy kia viết ngươi có biết là cái gì ?"



      "Thiếp biết chữ, làm sao mà biết, chẳng lẽ bọn họ tính kế chàng sao? Vậy tốt, lão gia, người nhanh đứng lên, thay đổi y phục , đừng để Tiết phu nhân biết, vậy phiền toái mất." Nữ tử vẻ mặt săn sóc nhặt lấy xiêm y hỗn độn tán mặt đất cùng giường, giúp Tiết Hữu Tài mặc vào.



      Tiết Hữu Tài bên hưởng thụ nữ tử ôn nhu săn sóc, nghĩ đến Tiết phu nhân bạo lực cùng hung mãnh, trong lòng run rẩy, dứt khoát tự mình cầm quần áo lung tung mặc xong, liền vội vàng ra ngoài.



      Bên ngoài chiếc xe ngựa màu xanh chờ, ba nam tử đứng ở trước cửa sân, chờ Tiết Hữu Tài.



      Ngõ này đích xác rất ít người ở, im ắng giống như chỗ người, đó cũng là nguyên nhân Tiết Hữu Tài dám đến nơi này hẹn gặp tình nhân, cũng sợ người khác nhìn thấy.



      Nhưng là nay. . . . . .



      Trong xe ngựa xuất bàn tay và dài trắng nõn xốc lên mành xe, lộ ra khuôn mặt nữ tử như bạch ngọc ngồi ngay ngắn ở bên trong, khóe miệng nở ra nụ cười, ôn nhu mở miệng : "Tiết Hữu Tài, lâu gặp."



      Tiết Hữu Tài nhìn đến nữ tử xinh như mẫu đan, phượng mâu mỉm cười bên trong, nhất thời minh bạch hết thảy phát sinh mới rôid, cùng nữ tử trong kia ‘ngẫu nhiên’ gặp nhau, hôm nay lại vừa vặn tốt bị ‘bắt gian’, này hết thảy đều do tiểu nương chưa tròn 15 tuổi bên trong này an bài, đẩu môi : "Ngươi. . . . . . Ngươi thế nhưng dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!"



      "Ngươi cái gì!" Vừa rồi nam tử cầm đầu phụ trách bắt gian, đúng là biểu ca Lục tử của Lưu Thúy, nay được nâng lên thành tiểu quản trong phủ, khí thế mười phần răn dạy Tiết Hữu Tài.



      Tiết Hữu Tài vừa nhìn thấy , liền nhớ lại vừa rồi ký vào tờ giấy kia, nhất thời yên lặng, sau mới hỏi, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!"



      Đối với những chuyện hạ lưu này, Vân Khanh từ chối cho ý kiến, cười cười, thứ thủ đoạn này, đối với người ác mà , chỉ cần có hiệu quả, bọn ta kiêng dè sử dụng.



      "Tiết Hữu Tài ngài cần giận quá, Vân Khanh bất quá là muốn cùng ngài bàn về tiền nợ quý trước, dù sao việc này trôi qua tháng, ta nghĩ, ngài quay vòng, cũng nên quay vòng đủ."



      Tiết Hữu Tài nhìn đến Vân Khanh, chỉ biết đại khái là vì việc này mà đến, tháng này, toàn bộ thành Dương Châu người nổi tiếng nhất chính là đại tiểu thư Thẩm gia này, sau khi Thẩm Mậu gặp chuyện may, tiếp nhận sinh ý của Thẩm gia, hoàn hảo đem những kẻ gây chuyện xử lý tốt, lại giết gà dọa khỉ làm cho người làm ở Thẩm gia đối với nàng tồn sợ hãi, trong Thẩm gia có biến cố, sinh ý cũng chỉ so với bình thường giảm đến hai tầng, thành tích như thế, xuất sắc cực kỳ.



      tháng này, về trướng vụ, nàng giống như có trực tiếp cùng thương hộ xung đột, nghĩ đến tiểu thư Thẩm gia là chuẩn bị đem những khoản tổn thất này yên lặng nuốt vào, ai biết, chuẩn bị của nàng là ở trong này.



      Nay chính mình có nhược điểm bị người ta nắm trong tay, cho dù cam lòng, thịt béo kia cũng phải nhổ ra, thái độ liền trở nên thành "Đúng vậy, đúng vậy, thời gian trước là nguồn tiêu thụ tốt, cho nên nợ tiền, đợi lát nữa ta trở về, lệnh trướng phòng đem tiền chuẩn bị tốt, ngày mai tiểu thư liền phái người tới lấy, chúng ta hai nhà hợp tác lâu như vậy, đương nhiên là phải ít bạc ."



      Trợn mắt dối, nghĩ làm người ai cũng là kẻ điếc sao.



      Vân Khanh cũng vạch trần, gật gật đầu : "Tiết Hữu Tài ngài ở Dương Châu cũng là người có danh vọng, tự nhiên là như thế, nhưng trước mắt, khoản của ngài xem như xong, nhưng còn có số người quay vòng cũng quá tốt, Tiết Hữu Tài ngài cho rằng, có biện pháp nào có thể giải quyết việc này ?"



      "Này, này nhà bọn họ có vấn đề, ta cũng biết giải quyết như thế nào nha." Tiết Hữu Tài bắt đầu đánh thái cực (đùn đẩy), lúc trước là kẻ đầu tiên trả tiền, những người đó mới theo bắt chước, cũng có ít là ở phía sau xúi giục, lúc trước tính chính là đông người náo laonj, tất cả mọi người đều trả, Thẩm gia liền bị khó làm rồi.



      "Nga, như vậy a, xưa nay nghe thấy Tiết phu nhân đối với ngài cảm tình thâm hậu, toàn thành đều biết, như vậy,  nữ tử Vân Khanh cũng muốn kết bạn phen, bằng ta ngày nào đó đăng môn bái phỏng, biết có được ?" Vân Khanh nhàng ôn nhu cười, giống như hoa sơn chi tốt đẹp đơn thuần, đáy mắt phát sáng như kim cương lóe ra.



      Nàng ngồi ở trong toa xe, ánh sáng theo cửa sổ lụa trắng chiếu vào, loại bỏ tinh thuần đồng nhất, tựa như mảnh ánh trăng sáng ngời dừng ở hai má trắng nõn, cả người phảng phất như chạm ngọc, đắc ý, cũng lãnh đạm.



      Tiết Hữu Tài ánh mắt tự chủ được chuyển xuống tới xe ngựa, cảm thấy mỹ nhân như vậy, tựa hồ ung dung đến dám nhìn nữa.



      biết Vân Khanh lời này ý vị như thế nào, ánh mắt khỏi lộ ra vài phần tàn, "Ngươi đây là uy hiếp ta?"



      Phảng phất có nhìn đến , Vân Khanh như trước cười đoan trang thanh lịch, tiếng nhuyễn nhu lạnh bạc.



      "Thực ràng, chính là như vậy."



      Mỹ nhân như cây thuốc phiện, độc mà biết.
      AELITA, Minhang, Henlun6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 46. Tung tích của Thẩm Mậu

      Edit: Song Ngư

      Beta: Ishtar


      Tiết Hữu Tài đầu bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy ánh sáng trong mắt phượng kia phải là ánh sáng của kim cương, mà là đao phong sắc bén, đưa ngoan ý mới vừa nghĩ liền như vậy chém rớt.



      "Muốn thuyết phục bọn họ, dễ dàng như vậy. . . . . . Cần có chút thời gian ."



      " việc gì, ta cho ngài bảy ngày, tin tưởng lấy năng lực Tiết Hữu Tài Phó hội trưởng cửa hàng, nhất định có thể giải quyết vấn đề này." Vân Khanh phi thường săn sóc cười, tầm mắt rơi xuống tay béo của Tiết Hữu Tài nắm chặt lại buông nhanh, chớp mắt cười, "Chúng ta ở Thẩm gia chờ, tờ giấy này ta tự nhiên cũng trả lại cho ngài."



      "Ngươi được phép tìm phu nhân ta!" Tiết Hữu Tài lập tức , còn nhớ trước đó Vân Khanh muốn đến bái phỏng Tiết phu nhân.



      "Bảy ngày này, ta đương nhiên , bảy ngày sau, liền tự ngài quyết định rồi!" Vân Khanh câu khóe môi, có thể thấy được trong tươi cười thanh nhã cất giấu mấy phần lãnh, chút cũng nhìn ra nàng là uy hiếp người.



      Tiết Hữu Tài thầm oán hận đầy mình, giờ tốt rồi, lén rút từ khoản nợ của Thẩm gia mấy trăm lượng bạc, giờ phải nghĩ biện pháp dùng tiền riêng của mình đắp vào, còn phải trong bảy ngày vì Thẩm gia chạy đứt chân, là ra sức mà đạt được gì, phần lời cũng kiếm được, bù thêm vào còn muốn nhiều hơn!



      Vì bảy ngày này, Tiết Hữu Tài là thể lưu lại nữa, chạy nhanh ra ngõ , vì khoản nợ mà bận việc rồi.



      lát sau, nữ tử trong viện ra, đôi môi đỏ mọng gợi lên châm chọc hướng tới đầu ngõ, khóe mắt : "Còn muốn diễn tiếp thế nào?"



      Vân Khanh ngồi ở trong xe ngựa, có mở miệng, Lưu Thúy : "Bảy ngày sau, đưa tiền, ngươi hãy rời , năm trăm lượng bạc cùng khế ước bán thân của ngươi có người đến giao cho ngươi."



      "Vậy là tốt rồi." Nữ tử có chút lễ nghi nào ngáp cái, vén chút tóc dài, mang theo tinh thần ủ rũ, "Buồn ngủ quá, ta ngủ."



      Nửa tháng trước, có người đến thanh lâu tìm nàng, muốn nàng câu dẫn người, phối hợp diễn bộ "Tiên nhân khiêu", đổi lại thay nàng chuộc thân cùng năm trăm lượng bạc, nàng có thể đồng ý sao, năm trăm lượng bạc, cũng đủ để nàng đến trấn khác mua cái viện , mở cửa hàng lo cơm áo gạo tiền nửa đời sau rồi.



      Trong bảy ngày sau, ngừng có thương hộ chủ động đến Thẩm gia kết toán: thanh toán khoản nửa năm trước, mà vài thương hộ, Vân Khanh đều nhất nhất nhớ kỹ, về sau cùng bọn họ ký kết, đều sửa thành nửa tháng kết sổ lần.



      Nàng phải thánh nhân, nếu những người này vì ham món lợi mà từ bỏ nguyên tắc chữ tín của thương nhân, nàng cũng cần thiết phải gia cố tình cảm, đương nhiên, cũng thể hoàn toàn để ý, sinh ý vẫn là làm, thể đưa bọn họ toàn bộ đuổi .



      Bảy ngày sau, Vân Khanh đúng hẹn đến nơi gặp mặt trong trà lâu, nàng sớm chọn gian phòng hoàn cảnh tao nhã, ngồi ở bên trong đợi người đến.



      "Tiết Hữu Tài quả nhiên thủ tín, thứ này, ta cũng giữ lại nữa." Trước mặt Tiết Hữu Tài, Vân Khanh đem giấy xé nát, sau đó đứng lên, đưa tay đặt ở cửa sổ, cho gió thổi giấy , mặt sau trà lâu là hồ nhân tạo, giấy vụn rơi xuống, tuyệt đối có khả năng còn tồn tại.



      Tiết Hữu Tài rốt cục dài thở dài, gật đầu : "Thẩm tiểu thư quả nhiên là hảo thủ đoạn, tại hạ bội phục."



      Hai người trò chuyện với nhau vui, quả thực là nhìn ra dấu vết trước đó Vân Khanh từng thiết kế , "Chỉ cần Tiết Hữu Tài ngài thành tâm hợp tác, về sau hết thảy vẫn như cũ."



      "Đương nhiên, đương nhiên. . . . . ." Tiết Hữu Tài cảm thấy có ý gì đó trong lời , nhưng ở ngoài mặt vẫn khách khí đáp lời.



      Ra khỏi trà lâu, Lưu Thúy lo lắng hỏi: "Tiểu thư, Tiết Hữu Tài này giống người tốt, nếu đem chuyện ngày ấy ra, phải làm sao bây giờ?"



      " cũng phải có cái lá gan kia, ra, Tiết phu nhân cũng biết được, sợ rằng chỉ phải lừa gạt cất giấu, chút cũng dám lộ ra." Vân Khanh tự tin cười cười, chút cũng để ý.



      Về khoản này, lại giải quyết xong cái vấn đề lớn, nàng cảm thấy cả người đều lộ ra loại cảm giác thoải mái.



      "Vậy nếu sau lưng lại cố ý bịa đặt sao?" Lưu Thúy mở hộp trữ đồ bên trong xe ngựa, lấy ra nước cùng điểm tâm bày lên bàn con.



      "Vậy chính là muốn sống chăng." Vân Khanh gian trá cười, theo bên hông rút ra tờ giấy đặt ở bàn con.



      "Này, vừa rồi tiểu thư, người phải xé rồi sao?" Lưu Thúy kinh ngạc nhìn tờ giấy trước mặt, đây là tờ giấy ngày đó Tiết Hữu Tài ký tên a, tại sao lại còn.



      "Ngươi nếu muốn, tiểu thư ta có thể xuất ra mười mấy cái này cho ngươi xé!" Nàng rồi, thủ đoạn cùng phương pháp phải nàng có, nhưng nên có tâm phòng bị người, lòng hại người nàng cũng có.



      Tiết Hữu Tài ngày ấy lộ ra ánh mắt lãnh làm cho nàng phải đề phòng, nàng bắt chước loại giấy, vừa rồi giáp mặt Tiết Hữu Tài xé bất quá là tờ giả.



      "Vậy là tốt rồi, chỉ bằng cái này, gã Tiết Hữu Tài kia về sau cũng phải thành thành , bằng cho nếm mùi sóng gió." Lưu Thúy cao hứng đem giấy xếp lại, thu vào trong bóp tùy thân.



      Bên này Vân Khanh chống đỡ Thẩm phủ, mà chuyện Ngự Phượng Đàn tìm kiếm Thẩm Mậu, cũng có chậm trễ, trừ bỏ quan phủ còn lực lượng tìm kiếm bên ngoài, Thẩm gia cũng vẫn phái người tìm kiếm, cho dù tìm phần còn lại của chân tay bị cụt, cũng phải tìm ra.



      tháng trôi qua, phần còn lại của chân tay bị cụt thấy, thi thể cũng tìm ra.



      Đây đối với Tạ thị cùng Vân Khanh mà , là tin tức xấu, cũng là tốt tin tức, khi vớt được thi thể, vậy còn hi vọng, tại loại tình huống này, tốt xấu cũng có cái hi vọng.



      Dịch Kính Thương cũng dốc hết toàn lực, trải qua nghiêm mật phân tích cùng phán đoán, cho rằng lúc trước đất đá trôi đem người đẩy xuống chân núi, khả năng bị đẩy xuống hạ du chỗ nước cạn, cũng có khả năng được ngư dân hai bờ sông cứu xuống.



      Phán đoán này, Ngự Phượng Đàn cũng tán thành, liền đem lực lượng chủ yếu triệu tập ở xung quanh thôn xóm lớn tìm kiếm, rốt cục ở ngày, có tin tức, hộ ngư dân ở hạ du, hơn hai mươi ngày trước, xác thực cứu sống gã nam tử.



      Được đến tin tức này Ngự Phượng Đàn mâu hẹp đều sáng ngời, hỏi: "Người nọ ngươi mang về đây sao?"



      " mang về đây." Dịch Kính Thương mặt lộ ra tia thần sắc khó xử, "Nhưng là..."



      AELITA, Minhang, Henlun10 others thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Thử comm tí, ko biết dc ko :)

      Truyện này hồi hộp lắm, mong ngóng ko biết tiếp theo ntn, editor cố lên nhé

      Nhưng mà cái vụ mất tích này xong, lại nhưng mà phía sau, nghi ngờ là bị mất trí nhớ lắm nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :