1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43. Lời kinh thiên

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar
      "Dựa vào y thuật của ta, vô lực." Tề đại phu đáp.



      Tộc trưởng nghe vậy, sắc mặt mừng rỡ, trong hai mắt tràn ngập vui mừng che giấu, đứng lên : "Khá lắm Tạ thị, nàng thế nhưng giấu Thẩm gia gian díu với người ngoài, còn sinh hạ hai cái nghiệt chủng, người đâu, lập tức đem nàng kéo tới, đưa đến dòng họ Từ Đường tẩm lồng gia nghiệp, đem hai cái nghiệt chủng kia cũng cùng nhau mang !"



      Chỉ cần Tạ thị vừa chết, hai đứa trẻ cũng còn, Thẩm gia liền hoàn toàn còn chỗ dựa, tộc trưởng phảng phất thấy được tòa núi bạc cao ngất bày ở trước mắt, vô số vinh hoa phú quý lập tức theo tới rồi.



      theo tộc trưởng là tộc nhân Thẩm thị ở phía sau vừa nghe, lập tức muốn vọt vào.



      "Ai dám xông loạn Thẩm phủ ta, liền thẳng tay đánh cho ta!" Vân Khanh tiếng la, toàn bộ hộ vệ Thẩm gia cùng hạ nhận đồng loạt cầm lấy gậy gộc đứng chắn ở bên ngoài.



      Tộc nhân Thẩm thị vừa thấy tư thế kia, làm sao còn dám động, chỉ biết nhìn tộc trưởng, biết làm như thế nào cho phải!



      "Ngươi làm càn! nữ nhi tóc còn xanh, cũng dám ngăn cản tộc trưởng làm việc! Ngươi rốt cuộc có đem tộc quy đặt ở trong mắt ?!" Tộc trưởng thấy Vân Khanh cũng dám phái người vây quanh ở bên ngoài, công nhiên cùng lão chống lại, tức giận hai mắt phun lửa, rống lớn .



      "Tộc trưởng, ông cũng đừng làm càn, nơi này là Thẩm phủ, phải chuyện gì cũng chỉ bằng câu của ông liền có thể định tội, chỉ bằng ông dựa vào câu của đại phu này, liền kết luận nương ta ngoại tình, đệ đệ của ta là dã loại, ông cũng tránh khỏi nghĩ rất đơn giản rồi!" Vân Khanh khinh thường cười lạnh, toàn thân tản mát ra loại khí thế nghiêm nghị, khuôn mặt trắng như ngọc nay như được phủ tầng băng lãnh, phát ra vô tận hàn khí.



      Nghĩ đến Thẩm Mậu có ở nhà, Thẩm gia chính là trái hồng mềm? Bọn họ thể đắc ý, người Thẩm gia cho tới bây giờ cũng phải là loại nhu nhược, bọn họ muốn cầm, vậy cho bọn họ biết, cây xương rồng đến tột cùng là đâm người ra sao!



      Thẩm Bình cũng ngờ tới Vân Khanh thậm chí có chuẩn bị, sớm bảo người vây quanh ở bên ngoài, xem ra hôm nay nếu là lấy ra chứng cứ ràng, Thẩm gia là dễ đối phó, đưa tay vỗ lên bàn, trách mắng: "Tề đại phu là đại phu nổi danh ở Dương Châu, lời của tự nhiên là có thể tin, ngay cả đều khám và chữa qua nhiều loại bệnh, khẳng định ai có thể có năng lực hơn ! Tạ thị nàng có ngoại tình hay , cho nàng ra đối chất biết!"



      ý kiến hay, biết rất ràng Tạ thị bị ngất, còn muốn bà ra đối mặt với loại chuyện đáng xấu hổ này, là tâm muốn đem Tạ thị tức chết hay sao? Vân Khanh nghe vậy, tà liếc liếc mắt cái nhìn vị Tề đại phu vẫn nâng dậy nổi đầu kia, khinh thường : "Tề đại phu, bọn họ cho ông lợi lộc gì? Đủ để ông đời lo sao?"



      Tề đại phu nghe được, toàn thân run lên, ngập ngừng chút, ngẩng đầu lên : "Ta có biện pháp, mấy ngày trước đây ở trong sòng bạc thua tiền, thua mất ngàn lượng bạc, nếu trả được, bọn họ chặt tay ta. . . . . ." ở Thẩm gia xem bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn là có quỷ, mắt thấy nay Vân Khanh vị tiểu nương bị đám người thay nhau bức bách, lương tâm băn khoăn, vẫn chọn ra .



      Đáng tiếc loại này, Vân Khanh có hứng thú muốn biết, người lúc hoạn nạn, có thể dễ dàng nhìn ra lòng người, lòng người có loại rất dễ thay đổi, giống như lúc trước Thẩm gia dùng bạc ngăn chặn miệng của Tề đại phu, hôm nay người khác cũng có thể dùng bạc cạy miệng Tề đại phu, chỉ là miệng này cạy mở cũng vô dụng rồi!



      Nghe được lời này của Tề đại phu, Thẩm Bình trừng mắt, vất vả lập kế, chính là biết được lúc trước giúp Thẩm Mậu chẩn bệnh tám chín phần mười là Tề đại phu, phái người dẫn Tề đại phu đánh bạc, rốt cục chiếm được cơ hội cạy miệng , nhưng đến đây là đủ rồi.



      Thẩm Bình quay đầu nhìn Vân Khanh, "Lúc trước Tề đại phu là thu bạc của các ngươi, ra, nay đem báo cho ta biết, có cái gì được! Ngươi nếu là tin, vậy hãy đem hai cái dã loại kia ra đối chất !"



      "Lời Tề đại phu , dù đến công đường cũng làm gì khác được, thu tiền của các ngươi, tự nhiên là phải thay các ngươi chuyện! Nhưng ra ta muốn hỏi chút, đường cữu ông làm sao biết được cha ta bị người hạ tuyệt tử dược, loại tình này những người khác cũng biết, ông làm sao có thể biết, chẳng lẽ lúc trước người sai khiến Bạch di nương kê đơn chính là ông, ông ngay từ đầu liền hi vọng Thẩm gia chúng ta tuyệt hậu, chờ cơ hội như vậy để có thể khiến Thẩm gia chúng ta rơi đài, chỉ sợ ngay cả việc cha ta gặp đá lở, cũng là do ông nhúng tay vào, ông muốn cho cha ta gặp nạn, sau đó dẫn người đến nuốt chửng sản nghiệp của Thẩm gia!"



      Vân Khanh khí thế bức người, từng câu ép sát khiến Thẩm Bình ngồi ghế cũng phải nhảy dựng lên, "Ngươi bậy bạ gì đó, ta sao có thể làm loại chuyện như vậy! Phụ thân ngươi gặp đá lở, đó là thiên tai, đâu có liên quan tới ta!"



      "Nếu là như thế này, vậy ông thừa nhận ông là người kê đơn rồi sao?" Vân Khanh cười lạnh vài tiếng, nhìn Thẩm Bình trong nháy mắt sắc mặt liền vặn vẹo, lúc này mới phát dưới dồn ép của nữ tử bé yếu ớt này, rơi vào bẫy rồi.



      "Đừng cho là ta biết, ông cùng Đường biểu ca của Bạch di nương quen biết lâu, cho nên bảo Đường biểu ca kêu Bạch di nương đến cùng nhau mưu đoạt gia tài Thẩm gia, đến lúc gia sản Thẩm gia có người kế thừa, đều phải rơi vào trong tay tộc nhân, cho Đường biểu ca cưới Bạch di nương, ông cho rằng những việc này có thể lừa được người khác sao, muốn người biết, trừ phi mình đừng làm!" Vân Khanh lưu loát ra hơi, khiến Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão trợn mắt há hốc mồm, bọn họ căn bản là ngờ tới còn có việc này, chỉ nghe thấy Thẩm gia bị bêu xấu, Tạ thị ngoại tình, ai ngờ còn có việc Thẩm Bình làm ra chuyện như vậy.



      Thẩm Bình nhìn thiếu nữ trước mắt, ràng mới mười bốn tuổi, nhưng toàn thân tỏa ra khí thế, ăn lanh lợi, quả thực khiến người ta cảm thấy thể tưởng tượng được, cơ hồ ra lời, việc này làm lặng lẽ như thế, nàng làm sao lại biết, nàng rốt cuộc là người, hay là quỷ, Thẩm Bình từ trong lòng toát ra cỗ hàn khí.



      "Ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, nếu có chứng cớ ngươi lấy ra! Nếu là lấy ra, cho Tạ thị cùng hai cái dã loại kia ra đối chất!" Tộc trưởng  câu đem Thẩm Bình suy nghĩ kéo lại. Đúng vậy a, nếu là có chứng cớ, khi đó Thẩm Mậu ở nhà, chắc chắn làm ầm ĩ trận, theo tính cách của Thẩm Mậu, cũng phải nén giận.



      Rốt cuộc gừng càng già càng cay, tộc trưởng nghe ra thâm ý trong lời của Vân Khanh. phen vừa rồi, thực đúng như Vân Khanh  đoán, nhưng nay nàng tin chắc, việc này chính do Thẩm Bình làm, món nợ này nàng ghi tạc trong lòng, trước mắt còn chưa được, đợi thời cơ đến nàng khiến Thẩm Bình trả cả vốn lẫn lời.



      "Dựa vào cái gì các ngươi muốn đối chất liền đối chất, nếu thực cùng các ngươi đối chất, đây phải là thừa nhận mẹ ta chột dạ, các ngươi suy tính gì đừng cho là ta biết!" Lúc này trong lời của Vân Khanh lại còn tia khách khí nữa.



      "Ngươi đây là chột dạ  sao? cho ngươi biết, nếu như đối chất, Thẩm gia các ngươi cho dù vô hậu, Thẩm Mậu chết, nay trong tộc dựa theo tộc quy, sản nghiệp Thẩm gia toàn bộ do tộc nhân nhận lấy!" Thẩm Bình hùng hổ chỉ vào Vân Khanh.



      "Vô hậu? Các ngươi chẳng lẽ nhìn thấy ta đứng ở trước mặt của các ngươi sao?"



      "Ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là cái nữ tử, ngày sau gả ra ngoài chính là người nhà chồng, gia nghiệp Thẩm gia cùng ngươi tí quan hệ cũng có! Ta cho ngươi biết, bất luận ngươi ngăn cản như thế nào, dù là náo loạn lên công đường, gia nghiệp Thẩm gia cũng rơi vào tay tộc nhân thôi !" Tộc trưởng hoàn toàn lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm, lão vỗ tay lên ghế chỗ ngồi đứng lên, nâng tay chỉ vào Vân Khanh, trong miệng phun nước miếng, đáy mắt lóe lên tia tham lam đáng sợ, giống như muốn dùng hết toàn lực, đoạt được tài sản Thẩm gia tuyệt bỏ qua!



      Vân Khanh tới trước từng bước, đối với tộc trưởng cười lạnh, vẻ mặt đáng ghê tởm như thế, nàng hy vọng phụ thân có thể tới nhìn xem, nhìn xem những tộc nhân này ngày thường chân chó nịnh nọt ông, nay vào lúc ông ở nhà, lại đến ức hiếp người nhà ông như thế nào.



      Nàng hít sâu hơi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, từ trong lồng ngực ra câu khiến mọi người khiếp sợ.



      "Nếu phụ thân gặp chuyện may, ta, Thẩm Vân khanh, đời này kiếp này vĩnh viễn lấy chồng, chiêu tế ở rể, lấy tên gia chủ quản lý toàn bộ sản nghiệp Thẩm gia!"



      Vẫn là giọng đặc biệt ôn nhuyễn của nữ tử Giang Nam, lại có khí thế như hoa đào nở rộ tháng ba, trộn lẫn mảng băng tại Tuyết Sơn, băng hỏa giao nhau cùng tụ hội trong tiếng kia, gằn từng tiếng như ngọc chạm băng, ở trong chính sảnh vang vọng.



      Tất cả mọi người chợt ngẩn ra, bọn họ làm tốt mọi chuẩn bị, lại ngờ đến nữ tử mười bốn tuổi cũng dám ở trước mặt mọi người ra những lời như vậy, quả thực là trước nay chưa từng có, khiếp sợ cực kỳ, mặc dù bọn họ vô sỉ tới cực điểm, cũng phải lúc sau, mới hồi phục lại tinh thần.
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43. Lời kinh thiên

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Vẫn có ai mở miệng  Đại Trưởng Lão lúc này mạnh vỗ vào đùi cái, "Hồ náo (hồ đồ náo loạn)! Ngươi cái khuê trung nữ tử, sao có thể ra lời lẽ cuồng vọng như thế!"



      "Có phải hay hồ nháo, Vân Khanh trong lòng mình khắc biết! Quân tử nhất ngôn giống như khoái mã nhất phi, nữ tử lời tự nhiên cũng là Tứ Mã Nan Truy! Hôm nay nếu tộc trưởng ở đây, vậy các ngươi cũng vừa hay làm người chứng kiến! Nếu có chút chút giả dối, ta Thẩm Vân Khanh bị thiên lôi đánh xuống, chết tử tế được!"



      Tộc trưởng cứng lại, so với những người khác, nội tâm lão trừ bỏ khiếp sợ ra, còn có loại cảm giác mắt thấy thịt béo tới tay, lại bị giựt mất, giống như sói đói lâu năm ở thân thể rục rịch, làm mất lý trí, kiên nhẫn : "Ngươi cái nữ nhi loạn há có thể sao! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải đem Thẩm gia tổ truyền ngọc bích lấy ra đây! Nếu ngươi lấy ra, ta đến thay ngươi tìm ra!"



      Vô sỉ!



      Quả thực vô sỉ tới cực điểm!



      Thế này là muốn công khai chiếm đoạt!



      Vân Khanh hoàn toàn phẫn nộ rồi, làn váy lụa mỏng sáng của nàng, phảng phất biến thành ánh lửa đỏ, đem nàng cả người bao vây trong bầu khí cực đoan, hai tròng mắt của nàng như đêm đen, khóe miệng gợi lên chút tươi cười, gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, tỏa ra loại khí thế như loại hoa thể tới gần.



      Nàng từ trong bao vải được Lưu Thúy ôm, xôn xao  tiếng, rút ra thanh bảo kiếm, màu bạc của kiếm sáng ngời trong chính sảnh, từ đáy mắt mỗi người đều sinh ra đạo ánh sáng lạnh lùng tàn khốc.



      "Hôm nay, ai nếu dám làm loạn trong Thẩm phủ của ta, ta liền chém chết ! Dùng máu của để tế điện gia nghiệp Thẩm phủ ta!" Mặt của tựa hồ bị kiếm quang bao phủ, giống như quỷ mỵ, rốt cuộc nhìn ra nhu nhược thường ngày.



      Toàn thân phát ra khí thế, khiến chân mọi người nhất thời bủn rủn, bọn họ biết, Vân Khanh phát ra, đó là loại sát khí, trong tay nàng, sớm có hai mạng người, cái là Vi Ngưng Tử kiếp trước, cái là gã nam nhân mỏ nhọn kiếp này, nàng sớm đối với việc giết người còn sợ hãi! Có đôi khi người bị bất đắc dĩ, chỉ có Kiếm Tẩu Thiên Phong (vứt bút cầm kiếm)!



      Ở trong lòng nàng, có gì so với bảo vệ gia sản quan trọng hơn!



      Địch nhân muốn tới đánh cướp, nàng liền lấy mạng liều mạng!



      Cả đời này nàng ngộ ra rất nhiều, nếu có người muốn làm nàng đường để , nàng khiến cho những người đó cùng nàng xuống địa ngục!



      Đại đa số mọi người là tham tài, nhưng người vì tài muốn sống vẫn là rất ít!



      Nhìn thấy trong tay Vân Khanh là thanh kiếm tôi luyện sắc bén bọn người tộc trưởng có ý rút lui, bọn họ như thế nào cũng ngờ, nàng được chiều chuộng giống như Mẫu Đan, lại có tính cách cứng rắn như vậy, lấy bàn tay như bạch ngọc của mình cầm lên thanh kiếm lạnh như băng.



      Nhưng mọi chuyện xảy ra này, đều cho bọn biết, đây là !



      Chỉ cần bọn họ dám vọng động, thanh kiếm kia chút do dự mà đâm vào thân thể của bọn họ.



      giọt mồ hôi lạnh, hai giọt mồ hôi lạnh từ trán của Thẩm Bình chảy xuống, Mạc thị sợ đến xụi lơ ghế, bọn họ chỉ có ý niệm trong đầu, tác phong của Thẩm Vân Khanh, so với Thẩm Mậu chỉ có hơn chứ có kém.



      Đối thủ của bọn họ phải là con cừu non như trong tưởng tượng, mà là đầu sói hộ gia mẫu (sói mẹ đầu đàn bảo vệ gia đình)!



      Kinh ngạc chỉ có là bọn , tổng quản Thẩm phủ Mộc Sâm, còn có hộ vệ và nha hoàn bên ngoài, xuyên qua cửa lớn nhìn vào tình cảnh bên trong, đều bị loại khí thế này chinh phục , bọn họ trong lòng đều sinh ra loại sợ hãi, mà loại sợ hãi, vì Vân Khanh vào lúc quản lý Thẩm gia sau này, trở thành trụ cột quan trọng.



      Nhìn bọn người trước mặt chỉ còn có sợ hãi, Vân Khanh đáy mắt khinh bỉ cùng khinh miệt, nàng phía trước từng bước, những người đó liền đồng loạt lui về sau từng bước.



      "Mặc kệ là hôm nay, hay là ngày mai, các ngươi nếu muốn từ trong tay ta cướp gia nghiệp Thẩm gia, kiếm trong tay ta chính là đáp án! Mặc kệ cha ta trở về hay ! Gia nghiệp Thẩm gia các ngươi vĩnh viễn đừng hòng đoạt được!"



      Thấy tròng mắt nhiều chuyện của tộc trưởng chuyển động, Vân Khanh liếc mắt cái nhìn thấu hành động của , "Nếu các ngươi muốn mượn chuyện này bôi đen Thẩm phủ, cũng đừng trách Thẩm phủ ta chừa thể diện! cho cùng, Thẩm gia ta đều là thương hộ, cho dù đánh mất mặt, cũng có thể làm, căn bản có gì ảnh hưởng! Nhưng ta tất nhiên dựa vào các khoản nợ phụ thân có ghi lại, đem những gì gia tộc mượn như tế điền, ngân lượng, thôn trang cùng các loại sản nghiệp, toàn bộ lấy lại! Nếu các ngươi thấy sao, vậy cứ như thế mà làm!"



      Mấy người tộc trưởng đối mặt với khí thế sắc bén như thế, hoàn toàn có cách nào ứng phó, mấy năm nay Thẩm phủ cho tộc bạc, tính ra là con số lớn, nếu truy cứu lên, cho dù bọn họ bán gia sản, cũng hoàn lại được, bọn họ chỉ hận trước mặt là quá mức lợi hại, lưu lại cho người ta chút mặt mũi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, hôm nay, bọn họ chưa từng lưu lại cho Vân Khanh các nàng con đường sống. Đoàn người cao hứng ngẩng đầu mà đến, lại xám xịt rời khỏi Thẩm phủ. Tuy rằng chuyện này từ đầu đến cuối cũng có truyền ra, nhưng câu Vân Khanh ‘chiêu tế ở rể’ vẫn lập tức truyền khắp toàn bộ thành Dương Châu.



      Toàn bộ Dương Châu đều oanh động lên, đại tiểu thư Thẩm phủ vốn là quốc sắc thiên hương, hơn nữa sau lưng gia nghiệp hùng hậu, nhất thời rất nhiều người đều có chủ ý, muốn lọt vào tầm mắt của Thẩm đại tiểu thư.



      Mà sau khi Tạ thị tỉnh lại biết biện pháp mà Vân Khanh là việc này, nhất thời nội tâm rối rắm, giận đến phun ra máu.



      Chiêu tế ở rể.



      Nữ nhi thế nhưng ra lời chiêu tế ở rể này.



      Đường đường Dương Châu Thẩm phủ đại tiểu thư thế nhưng muốn chiêu tế ở rể.



      Lý ma ma bên vụng trộm lau nước mắt, như tư cách của đại tiểu thư, cho dù gả cho Hầu gia cũng là tệ, nhưng hết lần này tới lần khác ra câu chiêu tế ở rể, nay truyền ra ồn ào huyên náo, đến lúc đó lão gia vẫn chưa về, đại tiểu thư liền chỉ có con đường này để rồi.



      Tạ thị hai mắt nhìn tấm rèm thêu hoa hồng lưu vân màu tím, nước mắt mãnh liệt chảy ra, "Ma ma, ta đây làm nương có phải hay thực vô dụng a, thế nhưng để nữ nhi chiêu tế ở rể, mới có thể  bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia  . . . . . ."



      Lý ma ma xoa xoa khóe mắt, làm bộ như có việc gì : "Phu nhân, người cũng đừng nghĩ như vậy, người xem tiểu thư cũng phải là bảo khố trong lòng người hay sao, gả tới nhà người khác, chừng còn phải chịu ức hiếp, nếu như chiêu tế, người lại có thêm người con trai, tiểu thư ở nhà cũng bị người bắt nạt, đây phải là tốt lắm sao?"



      Tạ thị nước mắt vẫn ngừng được, bà biết Lý ma ma là tốt cho bà nghe, nhưng đời này có nam tử tốt nào nguyện ý ở rể, nam nhân ở rể  có gì tốt, bị người khác đồn đãi gièm pha, lời ra tiếng vào chịu nổi, về sau sinh đứa cũng là theo họ gia đình nhà , ở gia đình nhà cũng có địa vị. Chỉ có thể siêng ăn lười làm, cả ngày muốn hưởng lợi mới chịu ở rể.



      Vân Khanh của bà xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, sao xứng với người như thế cơ chứ?



      Lý ma ma biết Tạ thị nghĩ cái gì, bà nghẹn ngào chút, mới mở miệng : "Phu nhân, người cũng biết, nếu phải bị bọn tộc nhân này làm cho còn cách nào, đại tiểu thư khẳng định làm như vậy, nàng làm như vậy là vì bảo toàn Thẩm gia cùng người, còn có hai đệ đệ a, còn nữa, đại tiểu thư cũng , nếu là lão gia mất, nàng mới có thể làm như vậy, đến lúc đó lão gia trở lại, câu hứa hẹn này cũng trở thành lời thừa thãi, người tội gì lại thương tâm như vậy, người cũng biết sau khi người phun máu, tiểu thư lo lắng đến độ cả đêm cũng chưa ngủ sao?"



      đến nước này, Lý ma ma chỉ có dùng Vân Khanh đến bức Tạ thị mới được, nếu để Tạ thị mặt tự trách cùng thương tâm, chỉ sợ Vân Khanh càng khó chống đỡ.



      tại Vân Khanh mỗi ngày ngủ đến hai canh giờ, sáng sớm phải dậy lo xử lý việc trong nhà, sau đó phải theo Lý Tư vườn dâu, phường nhuộm, khuê phòng để quen thuộc công vụ, đến tối mới có thể trở về, sau khi trở về lại phải lo chuyện nhà, lại xem xét nợ, chỉ cần mở mắt ra, còn phải xử lý những chuyện trời dưới đất, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng có.



      đến ba ngày, cả người liền gầy vòng, Lý ma ma là xem ở đáy mắt, để ở trong lòng, "Phu nhân, ngài nếu mau khỏe lại, tiểu thư bị mệt tới chết. Đến lúc đó cho dù là lão gia trở lại, tiểu thư chỉ sợ muốn ngã xuống rồi!"



      Tạ thị rốt cục cũng bị những lời này thức tỉnh, nay nữ nhi lấy đôi vai yếu chống đỡ toàn cục, bà tại đây tiêu cực suy sút, đây là chuyện vị mẫu thân nên làm sao? Cho dù bà làm được chuyện lớn gì, nhưng cái nhà này, bà vẫn quản được, cũng có thể vì nữ nhi chia sẻ phần. Tạ thị khởi động thân mình, : "Lý ma ma, nấu cho ta chén cháo sơn sâm lại đây."



      Lý ma ma vừa nghe, sắc mặt mừng rỡ, vậy là phu nhân rốt cục vực dậy tinh thần, vội vàng phân phó nha hoàn hầm cháo.



      Mà lúc này Vân Khanh ở nhạn các, nhìn mấy chục con chó săn thân hình khỏe mạnh trước mặt, vừa lòng gật đầu, "Đem chúng nó dẫn , dùng thịt tươi nuôi, đến ban đêm thả ở bên trong viện nơi tường thấp, ban ngày lại đem chúng nó cột lại."



      Nàng lần trước mặc dù dùng phương pháp cực đoan bức lui tộc nhân, nhưng thể chắc chắn là có tên nào biết xấu hổ bày ra trò bẩn thỉu để đối phó Thẩm gia, nên nàng mua đám chó săn được huấn luyện đến coi sân, lúc tối, vừa hay dùng để đối phó bọn trộm trèo tường.



      Mà ngay tại lúc Thẩm phủ nhốn nháo, từ kinh thành có tuấn mã ngày đêm chạy như điên, cũng rốt cục lặng yên tiếng động tiến vào Dương Châu.



      ------ lời ngoài mặt ------



      Tuấn mã từ kinh thành, là ai ta?



      p/s: tg chỉ nhá hàng thôi nhá, hô hô ^^!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44. Sắc Thương

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Trời còn chưa sáng, Vân Khanh liền tỉnh lại, Thải Thanh ngủ ở gian ngoài nghe được động tĩnh cũng ngồi dậy, mang nước cho nàng uống thông cổ, sau đó mới lấy xiêm y lại đây, sau khi hầu hạ nàng mặc vào, các nha hoàn khác cũng theo mà tỉnh.



      Chủ tử đều dậy, làm nô tỳ sao có thể nằm ngủ, trong viện nấu nước, pha trà , hầm cháo, nhất thời bận rộn hẳn lên.



      Vân Khanh chải đầu thành búi tóc đơn giản, cài cây trâm bạc nạm vàng, thay đổi bộ xiêm y thích hợp, sau khi chuẩn bị xong, bên ngoài đám người quản nội vụ cũng đến, nghe các nàng đám báo cáo xong những chuyện quan trọng, Vân Khanh lại phân phó ít chỗ phải chú ý, sau đó liền qua thỉnh an Tạ thị.



      Tạ thị lúc này cũng dậy, Vân Khanh từ tay Lý ma ma đón lấy chén thuốc, từng muỗng đút cho Tạ thị, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau khóe miệng cho Tạ thị, dáng vẻ cẩn thận, Lý ma ma xem vừa thấy an ủi lại thương tiếc.



      "Con mỗi ngày đều như vậy, sáng sớm cũng đừng đến chỗ ta nữa, có thể nghỉ ngơi nhiều chút tốt." Tạ thị uống thuốc, nhìn nữ nhi từ ái , mấy ngày này những gì nữ nhi làm bọn họ đều xem vào trong mắt, thân làm mẫu thân bà làm sao đau lòng cho được.



      "Cũng khác nhau lắm." Vân Khanh cười tiếp chén trà sâm từ tay Phỉ Thúy, "Hơn nữa, nữ nhi cũng là hi vọng nương sớm khỏe lại, liền có thể cần vất vả như vậy, đây chính là mỗi ngày đến thúc giục nương thôi!"



      Tạ thị nở nụ cười, "Quỷ nha đầu con đó, thế nào con cũng có lý, đều là nương vô dụng, nếu cũng liên lụy con ra lời như vậy."



      "Lời kia làm sao, tuy rằng nghe qua kinh thế hãi tục, nhưng khi cha trở lại, cũng phải là trở thành thừa thãi rồi sao." Vân Khanh cười cười, đương nhiên có đơn giản như vậy, Vân Khanh ra những lời này, là đại nghịch bất đạo dưới con mắt thế nhân, cho dù Thẩm Mậu trở lại, nhưng nữ tử có thể ra lời như vậy, hành vi quá lớn mật, danh môn thế gia ai dám muốn.



      Tạ thị làm sao biết, nhưng lúc này cũng biết nữ nhi là có cách nào mới bước này, cũng nhiều lời nữa, trong lòng nhớ Thẩm Mậu, "Con vẫn luôn lão gia về, sao dám khẳng định như vậy chứ?"



      Vân Khanh nào biết rằng Thẩm Mậu rốt cuộc có trở về hay , nhưng vì để Tạ thị an tâm, nàng vỗ vỗ tay Tạ thị, cười : "Nương, người biết đâu, nữ nhi mấy ngày nay nằm mơ, mơ thấy cha có việc gì, ở trời xuất vị lão nhân râu tóc bạc trắng cho cha cái hồ lô, cha cưỡi ở phía , chút thương tổn cũng có."



      Lão nhân râu tóc bạc trắng quăng hồ lô, đây phải là thần tiên sao? Tạ thị ngày thường luôn tin Phật, nghe được Vân Khanh liên tiếp vài ngày đều mơ thấy cảnh này, trong lòng ổn định chút, biết đâu là , bà cầm tay Vân Khanh, "Ân, cha con nhất định là có việc gì, hai mẹ con chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt nhà này, chờ khi cha con trở về, Thẩm gia vẫn là dáng vẻ như trước, sức khỏe ta tốt lên ít, chuyện trong nhà toàn bộ liền giao cho nương, con cứ lo quản lí tốt chuyện buôn bán ở bên ngoài là được."



      Nghe được lời này của Tạ thị, Vân Khanh chỉ biết Tạ thị có vấn đề gì nữa, thêm vài câu săn sóc, liền đến tiền viện.



      Lúc này trời sáng hẳn, Lý Tư đến từ lâu, cùng Vân Khanh tuần tra phường nhuộm ở ngoài thành phía nam, phường nhuộm của Thẩm gia so với phường dệt của hoàng gia, cũng chỉ là hơi chút, bên trong từ xuống dưới cộng lại ít nhất cũng có 3000 người, toàn bộ phường nhuộm nơi nơi đều phơi các thước vải đầy màu sắc, bên trong thùng nước nhuộm là những cuộn vải có màu sắc riêng biệt, nhóm công nhân vất vả cần cù bận rộn, đối với việc Vân Khanh đến, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng trì hoãn việc quan trọng hơn.



      Mà khi Vân Khanh ra ngoài, vẫn luôn đeo tầng mũ sa, đó cũng do Tạ thị cố gắng cường điệu nên mới đáp ứng, bởi vì mỗi ngày phải ra vào chỗ đông công nhân, Lý Tư cũng hiểu được dựa vào dung mạo của Vân Khanh, đội mũ sa tốt hơn.



      Khi đến phường nhuộm , Lý Tư mang Vân Khanh vào, bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn khác, hiển nhiên là nơi cơ mật của Thẩm gia.



      Lý Tư đứng trước chảo nhuộm, cho người ta lấy ra miếng vải, đặt ở trước mặt Vân Khanh, "Đại tiểu thư, người xem, đây là vải dệt mà trước khi lão gia gặp nạn cho người làm."



      Vân Khanh nhìn miếng lụa màu sắc diễm lệ trước mắt, ngón tay ở mặt phất qua, giống như đám mây mềm mại, cơ hồ có xúc cảm, lại suy nghĩ hồi, quả thực như mây, nàng quay đầu, lại phát màu sắc vải dệt theo tầm mắt mà chuyển biến, lại bày ra sắc màu khác, mới vừa rồi nhìn xem trực diện là màu hồng tím, nay nghiêng đầu xem, lại là màu xanh biển, nàng kìm được điều chỉnh bước chân, lại thay đổi hướng khác để xem, lại là vàng màu tím, cho dù là từ mặc quần áo cao cấp nhất như Vân Khanh, cũng khỏi kinh ngạc : "Tơ lụa này thực thần kỳ, mỗi cái góc độ, biến hóa sắc thái, sờ lên xúc cảm cũng đặc biệt tốt, quả thực như nước, lại mềm mại như mây."



      Lý Tư gật đầu : "Đúng vậy, đây là lão gia cho đại sư phụ tơ lụa ở phường nhuộm làm, là loại mới của năm nay."



      Hàng dệt của Thẩm gia vẫn chiếm lĩnh thị trường, đó là do hàng năm đều sản xuất những sản phẩm tơ lụa mới, hơn nữa chất lượng tốt, giá thích hợp, mới có thể chiếm cứ thống lĩnh thị trường hàng dệt tơ.



      "Nhưng loại tơ lụa này, hẳn là rất khó làm, thể tiêu thụ phạm vi lớn được." Đối với kỹ thuật nhuộm tơ lụa, Vân Khanh có hiểu biết, tơ lụa thượng đẳng trước mắt này, số lượng làm ra nhiều, huống chi phải căn cứ vào độ khúc xạ của ánh sáng màu nhuộm để vải có màu sắc phong phú, khẳng định hao phí rất nhiều nhân lực và thời gian.



      Nghe Vân Khanh , Lý Tư gật đầu, đem vải vóc thả xuống, cùng Vân Khanh ra ngoài, đứng ở góc yên tĩnh của phường nhuộm rồi : "Đại tiểu thư, việc này nô tài vẫn đặt ở trong lòng, cho người biết, nhưng hôm qua nghe được chuyện tộc nhân Thẩm thị tới cửa, nô tài cảm thấy vẫn là nên ra."



      Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của ông ấy, Vân Khanh sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn, "Lý quản , ông có việc cứ ."



      Lý Tư nhìn trái nhìn phải, xác nhận có người, mới mở miệng : "Loại gấm này lão gia mất hai năm để sáng tạo ra, dùng tơ của Bích Thủy tằm phun ra, trải qua bảy bảy bốn chín lần xử lí, ba tháng mới có thể ra thước vải dệt, tất cả đều dùng thuốc nhuộm tốt nhất, sư phụ tốt nhất, kỹ thuật cũng là lão sư phụ và lão gia cùng nhau nghiên cứu ra." Thanh của liền trở nên rất , "Lão gia muốn tham gia tranh cử hoàng thương năm nay."



      Qua lời của Lý Tư vừa , Vân Khanh liền hiểu được, loại tơ lụa này tất cả đều là tốt nhất, Bích Thủy tằm là trong các loại này được nuôi nấng tốt nhất của Thẩm gia, phun ra tơ lụa liền có màu xanh nhạt, luôn dùng tơ của loại tằm này trực tiếp dệt thành vải, làm thành tơ lụa thượng đẳng để bán.



      Mà nay năm, cũng chính là lúc quan hệ của Liễu gia cùng Thẩm gia tốt, trước kia ở Dương Châu, ai dám tới cửa ức hiếp Thẩm gia, thứ nhất Thẩm gia là vọng tộc trăm năm tại Dương Châu, thứ hai cũng là bởi vì có Liễu gia ở phía sau làm chỗ dựa, hành vi của Liễu gia bại lộ, cùng với chuyện phát sinh sau đó, Thẩm Mậu dời mục tiêu sang nơi khác.



      Hoàng thương tuy rằng cũng là thương, nhưng cùng hoàng tộc có quan hệ, trước kia có Liễu gia che chở, căn bản cần lo lắng cái gì, nay. . . . . . Vân Khanh nhớ tới màn cưỡng bức của tộc nhân, chẳng phải chính là nhìn thấu Thẩm gia ai ở phía sau làm chỗ dựa sao.



      Phụ thân tính toán cực kỳ lâu dài, nhưng ý định này vẫn chưa làm xong lại gặp phải nạn đá lở rồi.



      "Đoạn gấm ngày hôm nay chính là thành phẩm sao?" Vân Khanh hỏi, nay nàng phải làm tốt việc chuẩn bị, nếu phụ thân xảy ra chuyện, vậy vị trí đứng đầu của hoàng thương năm nay nàng nhất định phải tranh, có hoàng quan hệ với hoàng gia, những người đó cũng dám kiêu ngạo nữa rồi.



      Lý Tư thấy Vân Khanh trầm tư, biết nàng hiểu ý của mình, "Theo báo cáo đây là loại mới ra tốt nhất hôm nay, Đại Sư Phụ còn nghiên cứu loại tốt hơn, hy vọng có thể thêm vào nhiều màu sắc diễm lệ hơn nữa, gắng đạt tới độ thuần túy tự nhiên, để lộ chút vết tích nào. Năm nay tranh cử hoàng thương cũng sắp bắt đầu, ước chừng vào tháng chín, đem vải dệt tranh cử của các nơi dâng lên."



      Hoàng thương Đại Ung cũng phải cố định, mỗi năm tiến hành lần cạnh tranh, những thương gia có thực lực có thể trình lên sản phẩm mình ưng ý nhất, để cho chủ tử ở kinh thành bình chọn, tuyển ra ba hạng đầu là có thể đảm nhiệm chức hoàng thương. Đương nhiên, trừ điểm này ra, còn có các khác cầu, như quy mô cửa hàng sở hữu, còn có sản lượng sản xuất hằng năm, bao gồm tất cả các chủng loại hàng hóa kinh doanh, bởi vì trong cung thể chỉ mặc loại xiêm y, giống như quy mô của Thẩm gia, đương nhiên thành vấn đề.



      "Ân, nhất định phải tham gia." Vân Khanh chậm rãi mở miệng, xem ra Lý Tư trong lòng cũng có lo lắng, chỉ sợ nàng thiếu nữ chống đỡ nổi đại gia đình lớn như vậy, sau khi chuyện hôm qua phát sinh, mới khiến cái nhìn của Lý Tư đối với nàng hoàn toàn thay đổi, cũng đem việc này cho nàng, "Vậy Lý quản , loại gấm này được đặt tên chưa?"



      p/s: dạo này thấy lượng comt nhiều lên nên hăng hái post bài ah ^^!

      AELITA, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44. Sắc Thương

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      cái tên hay cho loại gấm tranh cử của Thẩm gia cũng là rất quan trọng, người trong cung nhất định dùng loại tên như ‘khúc cải trắng hay ‘hoa lan gấm’.



      "Việc này nô tài cùng những quản khác cũng nghĩ qua, tơ lụa diễm lệ này, nhất định phải xứng với cái tên kiều diễm, nhưng quá kiều diễm, lại sợ rơi vào khuôn sáo cũ, cho nên vẫn đều chưa quyết định được." Lý Tư tuy rằng bán buôn giỏi, nhưng vẫn là thương nhân, những từ ngữ văn nhã, vẫn là thấy khó giải quyết, "Đại tiểu thư, người có cái tên nào hay chăng?"



      "Ta nhớ năm năm trước có sa tanh được tuyển gọi là ‘Thiên Thủy Bích’." Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu lên dải ánh sáng màu lúc nãy, "Dao Quang chi tinh, trân quý tột cùng; màu cầu vồng, cảnh Tinh chi văn, gấm này vì dùng để tiến cống lại có màu sắc tươi đẹp, ‘Dao Quang gấm’ tên này như thế nào?"



      "Dao Quang, ngôi sao sáng bầu trời, ánh sáng rực rỡ động lòng người. Tên này tệ." Lý Tư niệm mấy lần, cảm thấy thanh lịch cao quý, thực thích hợp với sở thích của các phu nhân phong nhã trong kinh thành, lập tức khen ngợi dứt.



      "Vậy việc này làm phiền Lý quản đốc thúc nhiều hơn, loại gấm này nhất định phải ở lần tranh cử này được xếp vào ba hạng đầu." Chỉ cần tiến vào ba hạng đầu, như vậy Thẩm gia có thể bước vào hàng ngũ hoàng thương rồi.



      Lần này mục đích đến phường nhuộm chủ yếu là đến xem Dao Quang gấm, hai người xem xong rồi trở về, bao lâu liền thấy gã người làm vội vàng chạy tới, ở trước mặt Lý Tư mấy câu, Lý Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh, tới : "Tiểu thư, trong cửa hàng phía trước xảy ra chuyện."



      "Chuyện gì?" Vân Khanh nhíu mày, nàng biết những người đó an phận, trong lòng sớm chuẩn bị kỹ càng, cho nên biểu tình cũng bất ngờ lắm.



      "Có người kéo xe hàng trở về, là Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, muốn chúng ta phải đóng cửa ngay lập tức." Lý Tư .



      "Nha, ta đây cùng ông liền thuận tiện xem ." Vân Khanh thản nhiên cười, vừa vặn nàng muốn lập uy tín, có người đưa lên cửa, cơ hội tốt như vậy, nên uổng phí.



      Lý Tư hiểu gật đầu, ở phía trước dẫn đường, mãi cho đến khu phố có cửa tiệm xuất nhiều hàng hóa, cửa tiệm cao bốn thước rộng mở, trước cửa đứng rất nhiều người, giọng nghị luận xôn xao.



      ra chuyện này có gì lớn, chỉ là tại thời điểm rối loạn này, gì việc cũng có thể biến thành ảnh hưởng lớn, cho nên Vân Khanh cũng có coi mọi chuyện, nếu hôm nay để cho người ta tìm được cái cớ, hàng hóa Thẩm gia tốt, đến vài ngày, truyền mười, mười truyền trăm, đến lúc đó đám tộc nhân kia lại có cớ tới cửa, nàng quản lý tốt cửa hàng vân vân.



      Lý Tư vừa xuất , người xem nhận ra là Đại quản gia vụ của Thẩm gia, liền tránh ra bên, lộ ra người bên trong chửi ầm lên.



      Lý Tư đầu tiên làm ra cái tư thế xin mời, "Đại tiểu thư, mời."



      câu kia, chính là đem thân phận của Vân Khanh công khai, Lý Tư biết, Vân Khanh là muốn mượn chuyện hôm nay, ở trước mặt mọi người đem quả pháo đầu tiên khai hỏa, thái độ của như vậy, đại biểu cho thái độ kính trọng của tất cả các quản khác của Thẩm.



      Quả nhiên, thấy cung kính như thế, mọi người cũng hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lý Tư là thủ hạ đắc lực nhất của Thẩm Mậu, người có thể được tôn kính, nhất định là rất có bản lĩnh, trong lòng đầu tiên liền coi trọng vài phần.



      Mà Vân Khanh tư thái tuy rằng thướt tha, nhưng lại đoan trang, động tác giơ tay nhấc chân, có tỏ ra nhu nhược yếu ớt như những nữ nhân khã vốn có, mà chứa loại vững vàng, cũng khiến cho đám người ở đây dám xem thường.



      Nàng xuyên qua mọi người, tới bên trong, chỉ thấy gã nam tử cao gầy mặc trường bào màu lam khoác áo choàng ngắn, đầu đội mũ quả dưa, vỗ cái bàn trong sảnh, nổi giận quát: " Thẩm gia các ngươi dám bán hàng nhái, thế nhưng còn thừa nhận, cho là Thẩm Mậu vừa , các ngươi liền loạn hết cả lên, muốn làm mưa làm gió hay sao! Như vậy về sau cần buôn bán nữa chắc! Nếu hôm nay cho ta câu trả lời, ta liền ngồi ngay cửa !"



      Nghe lời này, Vân Khanh nhất thời nhíu mày, người này sao mà tới chuyện, thoạt nhìn càng giống đến kiếm chuyện vậy!



      Bên trong chưởng quầy lúc này cũng tức giận, "Trương chưởng quỹ, ngươi cũng thể lung tung, Thẩm gia chúng ta là nhãn hiệu trăm năm nay, chưa bao giờ làm chuyện bán hàng nhái chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, hàng này của ngươi khẳng định phải là hàng của chúng ta!"



      Trương chưởng quỹ vừa nghe lời này, càng thêm tức nhảy dựng lên, "Trước kia các ngươi đương nhiên a, nhưng tại, chủ của các ngươi là nữ nhân, nàng còn phải muốn mỗi ngày đều nhanh chóng kiếm ra tiền sao, làm sao còn lo chuyện có danh dự hay chứ!"



      Lời này khiến người bên cạnh trận thổn thức, chuyện Thẩm Mậu mất tích, toàn bộ Dương Châu cao thấp đều bàn tán ồn ào huyên náo, mà tại quản lí Thẩm gia đúng là trưởng nữ Thẩm gia Thẩm Vân Khanh, nữ tử này mới mười bốn tuổi, khó chắc là có loại ý nghĩ này, moi được bao nhiêu tiền moi, dù sao Thẩm gia tiền nhiều, cho dù ngồi nhúc nhích, đời này cũng cần lo rồi.



      Vân Khanh từ từ thong thả vào, Lý Tư theo ở phía sau, đối với Trương chưởng quỹ cười : "Đây phải là Trương chưởng quỹ sao? Như thế nào ngày hôm nay tức giận đến vậy, rốt cuộc có chuyện gì chọc đến ngài rồi?"



      Trương chưởng quỹ vừa thấy là Lý Tư, lập tức quay đầu đối với oán thán : "Ngươi còn , hôm nay việc này ngươi phải cho ta câu trả lời, nay ngươi rốt cuộc còn có làm chủ được hay ?"



      làm như thấy Vân Khanh đứng bên cạnh Lý Tư, Lý Tư mỉm cười, "Ta hôm nay có làm chủ hay quan trọng, bởi vì ngày hôm nay đại tiểu thư nhà ta ở trong này, tin rằng nàng nhất định cho ngươi cái công đạo."



      Trương chưởng quỹ thế này mới đem tầm mắt chuyển đến người Vân Khanh, lại hàm chứa tia khinh miệt, hừ : " cái nữ tử, có hiểu việc này hay a, đừng có đứng ở chỗ này đặng lấy sắc đẹp đến bàn việc buôn bán . . . . . . Ha ha. . . . . ."



      xong, cảm thấy lời của mình tựa hồ rất buồn cười, liền điên cuồng cười vài tiếng, Lý Tư nghe xong, sắc mặt lại lộ ra nét giận dữ, dùng sắc đẹp bàn việc buôn bán, đó là ám chỉ Vân Khanh giống kỹ nữ trong kỹ viện.



      Đám người chung quanh cũng phát ra vài tiếng cười râm ran, mang theo đáng khinh, lộ ra vài phần có ý tốt.



      Lý Tư theo bản năng quay đầu nhìn Vân Khanh, mặc dù nhìn thấu bộ dáng dưới mũ sa của nàng, nhưng có thể cảm nhận được nàng cũng có vì vậy mà tức giận.



      Vân Khanh thản nhiên cười vui vẻ nhìn Trương chưởng quỹ, khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt ở dưới cái khăn che mặt lộ ra thong dong trấn định, thanh chuyện thậm chí mang theo nhợt nhạt ý cười, "Trương chưởng quỹ trong ngày thường chắc là làm qua ít sắc thương, nếu vừa nhìn thấy nữ tử nghĩ đến phương diện kia, chỉ tiếc, Thẩm gia là kinh doanh vải, nếu Trương chưởng quỹ còn muốn bàn chuyện vải dệt ta tiếp tục bàn, nếu muốn làm sắc thương, ta tin tưởng, nơi phía trước cách đây xa bên sông Tần Hoài, là nơi thích hợp nhất cho ngài ."



      "Ngươi nữ tử chưa lấy chồng, tại đây lại há mồm ngậm miệng ‘sắc thương’, chẳng lẽ biết cái gì là xấu hổ?" Trương chưởng quỹ đoán được nàng có gan phản kích, lập tức chỉ trích .



      "Trương chưởng quỹ ông nếu biết ta là nữ tử chưa lấy chồng, lại vì sao còn cố ý muốn dùng ‘sắc đẹp sinh ý’ bốn chữ này đến vũ nhục ta, hay là cho rằng ta chỉ là nữ nhân, ông liền coi thường, khi như vậy, ông liền đem vấn đề ra, kể từ đó, ta và ông đều đem chuyện buôn bán giải quyết, cũng có thể xem xem như ta có năng lực giải quyết vấn đề hay , nên tại đây lãng phí sức lực đấu võ mồm." phen năng lưu loát, ngụ ý Trương chưởng quỹ đúng, lại tự nhiên thay đổi đề tài, hai ba câu liền xoay lại vấn đề, nên nghĩ nàng còn mà coi thường.



      Đứng ở bên trong đám người, có nam tử thân hình cao lớn mặc tử y đứng ở trước cửa, nâng mắt phượng nhìn nữ tử che mặt bên trong, đáy mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.



      Thanh của nữa tử này, tựa hồ cảm thấy có chút quen tai, dường như nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nhớ nổi, số lần đến Dương Châu nhiều lắm, người gặp qua cũng ít, đến tột cùng là ở đâu gặp qua nàng nhỉ?



      Bên cạnh là gã sai vặt theo bên người, giọng : "Gia, đây là cửa hàng người ta cãi nhau, chúng ta vẫn nên chỗ khác ."



      ", ở lại đây nhìn xem chút." Nam tử thân hình bất động, ánh mắt tối tăm mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn Vân Khanh đứng ở giữa cửa hàng.
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44. Sắc Thương

      Edit: anhsaobang

      Beta: Ishtar


      Mà Trương chưởng quỹ nghe vậy, ý thức được đề tài của mình vừa rồi quá xa, lại khôi phục dáng vẻ nổi giận đùng đùng, quát: "Ta và Thẩm gia các ngươi buôn bán cũng phải năm hai năm, làm ăn lâu như vậy, vẫn luôn tin tưởng các người, chín ngày trước, ta từ Thẩm gia các ngươi nhận 700 cuộn Liễu lăng, cũng kiểm tra liền kéo trở về, nhưng hôm qua có khách đến, là muốn lấy Liễu lăng, ta đến trong kho hàng vừa nhìn, Thẩm gia các ngươi giỏi a! Các ngươi dám là Liễu lăng, ở trong Liễu lăng thế nhưng trộn lẫn Ni Miên lăng giao cho ta!"



      Lăng là loại vải dệt bóng loáng mềm mại, tính chất mỏng , thường dùng để làm váy cùng xiêm y, mà Liễu lăng là loại lăng tốt nhất, thuộc loại tố lăng (chỉ thuần 1 màu trắng), toàn bộ chỉ dùng tơ tinh khiết của con tằm làm nguyên liệu, mà Ni Miên lăng khác, nó tuy cũng là lăng, nhưng là trong đó trộn bông cùng những thứ khác , tuy rằng thoạt nhìn cũng như Liễu lăng, nhưng khi sờ lên, cảm giác thô hơn rất nhiều, màu sắc đủ xinh đẹp, xúc cảm cũng đủ mềm mại, giá đương nhiên cũng rẻ hơn phân nửa, là loại hàng dệt kém nhất, hai loại kém nhau xa.



      Trương chưởng quỹ sau khi xong, cố ý sai người bê cuộn vải tiến vào, ở trước mặt Vân Khanh mở hàng, sau đó đưa ra trước mặt mọi người, phẫn nộ : "Ngươi xem, Liễu lăng thực để xuống mềm mại như nước, ngươi lại nhìn này, phía dưới cuộn sóng to như vậy, ràng phải dệt từ tơ tằm, lại nhìn xem màu sắc, soi dưới đèn ánh sáng màu tán loạn mà nhợt nhạt!"



      Trương chưởng quỹ càng càng tức, cầm lấy cuộn vải ấy ném lên bàn, chỉ vào mắng: "Ngươi nhìn cho kĩ, đây rốt cuộc là cái gì?!"



      Vân Khanh khẽ cau mày, nàng cần nhìn kỹ, Liễu lăng cùng Ni Miên lăng khác nhau quá lớn, nàng liếc mắt cái có thể phân , nàng quay đầu đối với Lý Tư : "Cho chưởng quầy tra sổ sách, giao dịch này có phải là bán ra vào chín ngày trước hay ?"



      Lý Tư được lệnh, tra sổ sách, mà Vân Khanh đối với người làm phân phó: "Còn mau rót chén trà ngon tới cho Trương chưởng quỹ."



      "Trương chưởng quỹ, mời ngồi, nếu Ni Miên lăng này là Thẩm gia làm sai, ta hôm nay tất nhiên cho ngài câu trả lời!" Vân Khanh khách khí chuyện, làm cho Trương chưởng quỹ thể trợn mắt mà mắng tiếp nữa, chỉ phải hừ mạnh tiếng, ngồi xuống ghế nhận trà.



      lát sau, Lý Tư liền lại đây : "Đại tiểu thư, chín ngày trước đúng là Thẩm phủ ta có bán ra 700 cuộn Liễu Lăng, sổ ghi rất , chúng ta đưa là Liễu lăng.



      "Đúng , ta , các ngươi còn chưa tin! Liễu lăng này của Thẩm gia các ngươi là hàng tốt nhất, ta đương nhiên là đến chỗ các ngươi lấy hàng, nhưng cũng bởi vì tin tưởng bọn ngươi, ta kiểm cũng chưa kiểm liền lôi , ai biết lại xuất loại chuyện này!" Trương chưởng quỹ uống ngụm trà, thanh càng lớn, cơ hồ chỉ dùng để rống, hận thể để toàn bộ thế giới đều biết Thẩm gia bán hàng nhái.



      Vân Khanh mở miệng, đến xe chở Ni Miên lăng ở bên ngoài, đem hàng xé mở ra, nhìn đến mặt tiếp theo là mảnh màu trắng, đáy mắt lộ ra chút trào phúng.



      "Thế nào, đều là Ni Miên lăng chứ, ta lừa các ngươi chứ! Ta cho ngươi biết, việc này khiến cho ta bị tổn thất rất lớn! Các ngươi làm hại khách của ta bỏ , còn tổn thất danh dự, những tổn thất này, Thẩm gia các ngươi đều phải bồi thường!" Trương chưởng quỹ hơi đem nước trà uống hết, cả người đứng lên thoải mái .



      Vân Khanh dung nhan giấu ở dưới mũ sa, lụa mỏng màu trắng ngà theo gió lay động, tạo ra từng đợt từng đợt gợn sóng, nàng chậm rãi gật đầu, "Đương nhiên, nếu là Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, như vậy lấy đền mười là lẽ đương nhiên."



      Trương chưởng quỹ vừa nghe, ánh mắt sáng hẳn lên, lấy đền mười, phải là 7000 cuộn Liễu lăng, giá thành cao đến ngờ, đương nhiên muốn phát tài liền lập tức gật đầu : "Nếu đại tiểu thư ngươi thừa nhận, vậy lấy đền mười !"



      "Đợi , Trương chưởng quỹ, giá trị của Liễu lăng, ta và ông đều biết , lấy đền mười, Thẩm gia tổn thất quá nặng, như thế nào cũng phải để ta phân chút mới được." Vân Khanh nhìn Trương chưởng quỹ .



      "Được thôi, ngươi liền xem ." Dù sao xem đến xem cũng nhìn ra cái gì khác biệt, Trương chưởng quỹ lần này tự động ngồi xuống, vẻ mặt thần thanh khí sảng.



      ", cho người vào trong kho hàng ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Miên lăng lại đây." Vân Khanh phân phó, Lý Tư lập tức sai người làm vào kho hàng, quay đầu nhìn Trương chưởng quỹ bật cười.



      lát sau, hai người làm liền ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Miên lăng đặt ở bàn, Vân Khanh cố ý cho người ta đặt ở chỗ gần tầm mắt mọi người nhất, sau đó cầm lấy Ni Miên lăng trong đó đối với Trương chưởng quỹ : "Trương chưởng quỹ, ông xem, đây là Ni Miên lăng do Thẩm phủ ta sản xuất, mời ông nhìn xem cùng hàng của ông có gì khác nhau?"



      Trương chưởng quỹ nhìn lướt qua, hừ : "Đều là thứ phẩm như nhau." Trong tiệm của toàn bán loại vải dệt cao cấp, thứ Ni Miên lăng này, đương nhiên để ở trong mắt.



      Vân Khanh gật gật đầu, "Trương chưởng quỹ ông cần phải nhìn ràng , Ni Miên lăng tuy là thứ phẩm, nhưng cũng có bất đồng."



      "Có cái gì bất đồng, ngươi hiểu, ngươi đúng là hiểu, Ni Miên lăng bởi vì là hỗn tạp đan thành, cho nên dù là do nhà nào dệt, chất lượng của Ni Miên lăng khác biệt cũng lớn, dưới ánh sáng màu sắc hỗn tạp, thể tìm ra quy luật, khác nhau như thế nào?" Trương chưởng quỹ rất là khinh thường.



      "Đương nhiên, theo lời ông đúng vậy!" Vân Khanh đem vải dệt hàn xé mở, sau đó ở trước mặt mọi người : "Ni Miên Lăng vải dệt chắc phát có cái gì bất đồng, nhưng dấu hiệu của Thẩm gia chúng ta là bất đồng ."



      Nàng tay cầm khúc vải vừa rồi từ kho nhà mình xé mở, tay còn lại cầm khúc vải do Trương chưởng quỹ xé mở, ra ở mọi người trước mặt, " Thẩm gia Chúng ta nửa tháng trước, toàn bộ sửa dùng ba tầng sắc giấy làm mối hàn (chỗ đầu cuộn vải), mà lần giao dịch này, ràng là chín ngày trước xuất kho, nhưng mọi người xem chỗ hàn này, sắc giấy chỉ có màu đỏ thẫm, đây ràng phải là hàng của Thẩm gia!"



      Nửa tháng trước, vừa được biết Thẩm Mậu gặp chuyện may, Vân Khanh nghĩ đến chuyện của cửa hàng, liền cùng Lý Tư thương lượng, suốt đêm đem toàn bộ chỗ hàn của hàng hóa cải trang, bề ngoài vẫn tiếp tục sử dụng giấy hàn màu đỏ thẫm như trước, nhưng kỳ trang giấy bên trong là ba tầng sắc giấy cực mỏng, như vậy ở mặt ngoài nhìn, nếu từ mép sườn xé mở, phải nhìn kĩ mới thấy cạnh giấy màu vàng và màu xanh trong giấy hàn.



      Loại dấu hiệu này, vì đúng là để đề phòng có người đến lấy hàng , sau lại dùng hàng thứ phẩm đến bôi nhọ danh dự Thẩm gia, lúc ấy Lý Tư còn cảm thấy có chút quá mức hưng sư động chúng (ý là lo xa), nay xem ra, đại tiểu thư là có tầm nhìn xa, có thể nhìn đến điểm này.



      Chỗ giấy hàn được truyền qua tay mọi người, bọn họ đều thấy được bên trong  khác nhau, trong đám người có người bắt đầu bàn tán, " đúng là giống nhau."



      "Đúng vậy a, bên trong này là tam sắc, hoàn toàn bất đồng, ngươi xem, là lợi hại, chưa thấy qua loại này dấu hiệu ."



      . . . . . .



      Trương chưởng quỹ mặt liền cứng lại, ngờ thế nhưng chỗ hàn ở bên trong còn có loại thủ đoạn này, nhất thời thẹn quá thành giận : "Ngươi cho ta là Liễu lăng, ngươi tại lấy ra Ni Miên lăng, đương nhiên giống rồi!"



      Vân Khanh thản nhiên cười, "Trương chưởng quỹ đúng, Liễu lăng của Thẩm gia tự nhiên cũng làm dấu hiệu, bất quá Trương chưởng quỹ ông muốn đánh mất hết mặt mũi sao? Mối hàn tất cả vải dệt của Thẩm gia chúng ta đều có những kí hiệu đánh dấu khác nhau, mặc kệ là vải vóc hay là hàn, chúng ta đều lấy ra chứng cứ. Lúc trước cha ta định ra quy củ trong vòng mười ngày nếu phát hàng hóa có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể đổi hàng, là vì để bảo đảm lợi ích của mọi người, phòng ngừa hàng hóa bị tổn thất ngoài ý muốn. Nhưng loại này quy củ, lại bị ông lấy ra kiếm lời! Ông từ Thẩm gia chúng ta mua 700 cuộn Liễu lăng, sau đó cho người ta tìm Ni Miên lăng đến, làm giả thành Liễu lăng của Thẩm phủ ta, lại đến Thẩm gia chúng ta kiếm chuyện! Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, bại hoại thanh danh Thẩm gia, mục đích ông làm như vậy, là muốn kiếm lời vố, sau lại cùng Thẩm gia chúng ta trở mặt sao?"



      Đối mặt với chất vấn như thế, Trương chưởng quỹ cũng nhịn được đứng lên, nhìn trái ngó phải, tức giận : "Cái gì hàng nhái, nhất định là người làm của ta lầm hàng rồi! Ta trở về nhìn kĩ lại đến!"



      Sau khi xong, vội vàng sai người kéo xe hàng giả kia về, cúi đầu nhanh chóng chạy.



      "Ai nha, Trương chưởng quỹ a, về sau ta cũng dám nhà ông mua vải, nếu ông lầm lẫn lấy Ni Miên lăng đổi Liễu lăng của ta, ta đây phải là chịu thiệt rồi sao. . . . . ." người ở trước mặt Trương chưởng quỹ cao giọng trêu ghẹo, khiến đám người kìm được cười to.

      Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :