1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã là bộ đội đặc chủng - Hàn Dạ Sơ Tuyết (63+KT - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: muốn kết hôn sao?


      Ngày hôm sau Ngô Ngôn quả nhiên gửi báo cáo lên, quá vài ngày, Chu Lăng liền nhận được thông báo mời thẩm tra chính trị.

      Hôn nhân của quân nhân là cần phải thẩm tra chính trị, bất quá tại cơ bản chỉ là hình thức, có ai phái người đến từng bước từng bước điều tra cuoc sống của quân nhân.

      Chu Lăng chỉ cần điền tốt vào tờ giấy, về nhà tìm Cục công an cùng Uỷ ban nhân dân là tốt rồi.

      Về nhà tự nhiên nhận được nhiệt liệt hoan nghênh của lão ba lão mẹ, lão mẹ bên nhắc tới việc cứ ở bên ngoài chịu về nhà, gầy như thế cũng là đáng.

      bên mua đồ ăn chất đống lớn trở về làm bàn lớn đồ ăn, lập tức muốn đem dưỡng béo lên.

      Chu Lăng tuy rằng cảm động, nhưng mà ăn nhiều lắm, lại sợ nhất là mấy món thịt cá, quá hai ngày liền nhịn được kháng nghị lên.

      Tuy rằng lão mẹ thầm cái gì đó nghe được, nhưng cũng biết lão mẹ luôn thiên vị , nên trình độ làm việc nhà ,nấu ăn của cũng chỉ tạm được mà thôi.

      Nhà Chu Lăng chỉ là gia đình bình thường, ai làm quan, cũng có người đại phú, Chu Lăng khi đưa con dấu cũng liền được tránh có đụng tới tình huống tranh cãi .

      Chu Lăng ngày thường nhìn ôn hòa, thậm chí còn có chút hướng nội thành quá mức, kỳ cũng là người tính tình nóng nảy, qua vài lần đều bị chọc đến tức giận đến mức đập bàn ở nhà, cuối cùng ba thể để cho ở nhà nghỉ ngơi, tự mình thay chạy.

      【 Băng: NND, đám quan liêu này đều nên bị bắn chết

      Thiên thượng lam nguyệt: Làm sao vậy?

      Băng: Mấy ngày nay mình chạy thẩm tra chính trị, bị chọc tức chết rồi.

      Băng: Mình đến Cục công an trươc, Cục công an mình trước hết phải xin con dấu của Uỷ ban nhân dân, chứng minh mình có vấn đề, bọn họ mới đóng dấu.

      Màu sắc rực rỡ: bạn có hay có vấn đề gì, hồ sơ Cục công an hẳn là có lưu trữ .

      Băng: Mình cũng nghĩ như vậy a. Nhưng là người ta như vậy, mình cũng có biện pháp, đành phải Uỷ ban nhân dân. Lần đầu tiên , 3 giờ rưỡi, có người.

      Băng: ràng là thời gian làm a.

      Băng: Buổi sáng ngày hôm sau mình lại , lúc này có người, kết quả người ta , con dấu này phải tìm lãnh đạo của bọn họ, người ta có ở đó, bảo mình buổi chiều hãy lại .

      Caro vàng xanh: Choáng váng.

      Băng: Buổi chiều 4 giờ mình lại trở lại lần, lại có người.

      Mình liền nghĩ ra, cho dù thời tiết nóng, bọn họ ngủ trưa cũng cần ngủ thẳng cẳng như vậy .

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: Những người này đều là như vậy.

      Băng: Như thế nào lại đổi MJ ? Là cặp lồng cơm?

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: Là mình.

      Caro vàng xanh: Vậy tại bạn làm tốt chưa?

      Băng: Đừng nữa, ngày thứ ba mình rốt cục cũng gặp được lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân kia, kết quả người ta , bọn họ có quyền đóng con dấu trước tiên, muốn mình trước tiên phải xin Cục công an chứng minh con người của mình có vấn đề chính trị bọn họ mới đóng dấu. (*lau lau mồ hôi* Mấy người này cũng là…)

      Quả cam vàng: …

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: gì.

      Caro vàng xanh: Âu yếm.

      Màu sắc giết người: Té xỉu, chuyện này cũng quá hết chỗ rồi.

      Băng: Mình thât tức chết rồi. có biện pháp, đành phải lại Cục công an.

      Băng: Nhưng mà Cục công an cũng vẫn là cho mình làm, cái gì là vạn nhất mình có vấn đề tạo thành tổn thất thể đo lường cho bộ đội. NND, mình tôi có thể làm cả bộ đội đều biến mất sao?

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: Phốc.

      Băng: Cháo của bạn phun đầy màn hình, thực ghê tởm.

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: Sút bay, bạn mới ăn cháo, cả nhà cậu đều ăn cháo.

      Băng: Bay trở về, mình cũng thích ăn cháo. bạn ăn cũng đưng cho mình.
      Màu sắc rực rỡ: Vậy bạn làm thẩm tra chính trị xong rồi chứ a?

      Băng: Mình thiếu chút nữa làm ầm ỹ lên với bọn họ, cuối cùng có biện pháp, ba mình thất quải bát loan (ý chỉ vòng vèo hay sao ý http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif) tìm vài người quen, lại tặng lễ, vấn đề thế này mới được giải quyết.

      Băng: NND, những người này đều nên bị bắn chết.

      : bạn cũng đừng tiết kiệm quá, người ta muốn bạn tặng lễ, bạn còn phát hỏa với bọn họ.

      Băng: (ngẩng lên 45 độ ưu thương nhìn trời) Mình vốn hiểu mấy thứ này, muốn cách khác cũng tức giận đến công ty từ chức, biến việc viết tiểu thuyết Internet trở thành công việc, mình cũng phải là đại thần gì.

      Màu sắc rực rỡ: Mọi việc được giải quyết là tốt rồi, vậy hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?

      Băng: Còn chưa biết.

      Băng: Mình vừa đem đơn ký gửi qua. Chờ bộ đội phê xuống còn biết muốn mất bao lâu, sau đó ta lại xin thời gian nghỉ kết hôn cái gì đó nữa.

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: bạn đừng quên bánh kẹo cưới của chúng ta là được.

      Băng: Húp cháo của bạn .

      Thiên thượng lam nguyệt: Bánh kẹo cưới bánh kẹo cưới.

      Băng: ( hình ảnh )


      Thiên thượng lam nguyệt: Uy ,bạn đây là gặp nạn dễ thấy ảo giác sao?

      Băng: Oa, Nguyệt có học vấn tốt, lại biết đến thành ngữ gặp nạn dễ thấy ảo giác này.

      Thiên thượng lam nguyệt: Sút bay, lão tử phải thất học.

      Băng: Quay trở lại, minh nghĩ rằng bạn là thế.

      Màu sắc rực rỡ: +1

      Muốn ăn cơm cần ăn cháo: +2

      Thiên thượng lam nguyệt: Lăn! 】

      Chu Lăng mấy ngày về nhà cũng giống như ở bên ngoài, mỗi ngày đều xem văn, đánh máy, chuyện phiếm, ăn cơm, ngủ.

      Chỉ khác là cần tự mình nấu cơm, có cơ hội ăn mấy đồ ăn tốt cho sức khỏe, còn có mỗi ngày đều có người lải nhải ở sát lỗ tai.

      Chu Lăng buồn bực cực kỳ, đáng lý nên trở về nhà, nên trực tiếp ký hết đống giấy rồi nhờ lão ba xin con dấu .

      “Con ngồi ở trước máy tính suốt giờ cũng chưa đứng lên hoạt động a, mỗi ngày đều ngồi ở trước máy tính, thân thể còn muốn giữ hay ?”

      Chu Lăng ngồi bất động, di chuyển.

      “Phóng xạ máy tính lớn như vậy, con ngày đều ngồi mười mấy giờ với máy tính, con xem xem hai mắt của mình, ngươi xem xem làn da của con kìa…”

      Chu Lăng thăm dò nhìn thoáng qua gương—— nương này như thế nào xinh đẹp như vậy chứ? (=D)

      Lão mẹ tức giận đến cơ hồ muốn nở nụ cười, nửa ngày sau mới oán hận lấy tay chỉ chỉ đầu : “Để xem Tiểu Ngô ghét bỏ ngươi như thế nào.”

      Nhìn xem, thân với con rể còn hơn với con , đối tượng xem măt trước kia lão mẹ cũng thân thiết, càng đừng đến chàng rể này, tại gọi là Tiểu Ngô, còn gọi thân thiết như vậy.

      Ánh mắt lão ba lợi hại, giải thích cho nữ nhi: “Tiểu Ngô gọi điện thoại đến nhà, đem tình huống của mình cùng tình huống trong nhà nó đều giới thiệu ràng, còn cam đoan chiếu cố con tốt.”

      Chu Lăng có chút cảm động, hoàn toàn nghĩ tới Ngô Ngôn tính tình mộc mạc ngơ ngác thế kia, thế nhưng còn có thể nghĩ đến chuyện gọi điện thoại đến nhà .

      Bất quá, cả ngày ở trong bộ đội, như thế nào có thể chiếu cố ?

      Nếu muốn tùy quân, nhất định phải hỏi hoàn cảnh dừng chân ràng.

      Nghe điều kiện ký túc xá người nhà bộ đội phi thường rất kém, cho dù đơn sơ râm mát, còn có khả năng có nước dùng, phải chạy rất xa múc nước.

      Hoặc là có nhà vệ sinh, chỉ có cái loại hố nguyên thủy này, còn thực bẩn thực thối.

      Nếu là loại địa phương này, cũng dám ở, hai mươi năm nay dùng đến loại đó ? Rất ghê tởm.

      Đúng rồi, Ngô Ngôn tựa hồ là viên chức dân , điều kiện trong đại viện cũng nên tốt lắm.

      Lâu như vậy vẫn là nhớ hỏi làm ở đơn vị gì, là năng lực dẫn dắt đề tài của Ngô Ngôn quá mạnh mẽ?

      Hay là bề ngoài có tính biểu , làm cho luôn theo bản năng cho rằng nhất định là làm ở văn phòng?

      tạm thời còn nghĩ muốn tùy quân a, bộ đội khẳng định đều là ngủ sớm dậy sớm, như là con cú nha.

      Chu Lăng sớm nghe bộ đội cũng là văn hóa đen, vốn nghĩ đến báo cáo kết hôn gửi lên mất lâu mới có thể phê xuống dưới, nghĩ tới chỉ tuần sau, Ngô Ngôn gọi điện thoại đến, mọi việc đều làm thỏa đáng, lấy được thời gian nghỉ kết hôn, chờ lấy vé xe lửa.

      Hành động quả nhiên nhanh chóng. Chu Lăng phát ra chính mình chút cũng cảm thấy hưng phấn, tựa hồ xuất chứng sợ hãi tiền hôn nhân.

      vốn luôn do dự muốn nhanh như vậy kết hôn cùng Ngô Ngôn hay , hay lại nhất thời xúc động đáp ứng lời cầu hôn của , trong lòng cũng nghĩ lại nghĩ tới vấn đề này, tại muốn đăng ký, lại bắt đầu do dự khẩn trương.

      Nếu với hoãn thời gian chậm lại chút ?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Con rể gặp mẹ vợ


      Chu Lăng đứng ở cửa ra vào, nhà ga nhìn xung quanh, tay trái thỉnh thoảng sờ đến chiếc túi xách , đợi được nửa giờ.

      vốn là đến trước 10 phút, nhưng đài phát thanh báo xe lửa tối nay đên muộn 20 phút, tại Ngô Ngôn hẳn là cũng nên ra rồi .

      Nhà ga là nơi cực kì rối loạn, có kẻ trộm nhiều nhất. Chu Lăng khi ra khỏi nhà luôn cẩn thận, thường theo bản năng sờ lấy túi xách kiểm tra, ánh mắt lại nhìn về cửa ra.

      Lúc này xe lửa có thể đến rồi, số lớn nam nữ già trẻ vẻ phong trần mệt mỏi đầy mặt quyện sắc với nhau ra khỏi nhà ga, trong đó người quân nhân cao lớn kia lại phá lệ hấp dẫn chú ý của người khác.

      Chu Lăng vội vàng nhón chân lên hướng vẫy tay, đề cao thanh kêu lên: “Ngô Ngôn, ở đây này!”

      Ngô Ngôn rất nhanh tìm được ở trong đám người, ánh mắt sáng ngời rực lên, nhanh tới.

      Đến lúc này, Chu Lăng sai biệt lắm gần nửa năm rồi chưa thấy được , thời gian gặp nhau cũng ít, ngay cả ảnh chụp cũng khống có, cơ hồ cảm thấy chính mình sắp quên mất vị hôn phu, là cái dạng gì rồi.

      Ngô Ngôn được vài bước, đột nhiên chạy lên.

      Chu Lăng liền cảm thấy sắc mặt của thay đổi, ràng mặt vẫn là có biểu tình gì, lại có thể làm cho người ta cảm giác tức giận.

      Kỳ quái là khi, Ngô Ngôn lấy loại tốc độ làm cho mọi người chung quanh kinh ngạc đến rớt cằm chạy vọt đến bên người Chu Lăng, vươn tay hướng ôm lấy.

      Chu Lăng mặt chợt đỏ, theo bản năng lui từng bước ra sau, lại đụng tới thân thể ấm áp ở lưng liền vội vàng trở lại tại chỗ.

      Ngay sau đó, nghe thấy có thanh kêu đau của người phía sau vang lên: “Thả… Buông tay…”

      cả kinh, còn chưa có xoay người, bị Ngô Ngôn phen kéo ra phía sau, trong tay còn chặt chẽ cầm lấy người đàn ông, người đàn ông kia bị xoay bẻ cổ tay, đau đến sắc mặt trắng bệch, thể động đậy, mà miệng lại còn mở lời uy hiếp:

      “Lắm chuyện… Xen vào việc của người khác… Mày… Mày liệu muốn… muốn sống à?”

      Chu Lăng hết sửng sốt rồi lại sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cúi đầu xem xét túi xách của chính mình, phía sau thế nhưng bị rạch lỗ hổng dài, ví tiền cũng còn ở miệng rách nửa chừng, mọi thứ đều vẫn còn nguyên.

      nhàng thở ra, trái phải nhìn xem xung quanh chút, muốn tìm cảnh sát để đem giao người ra, nghĩ tới lại thấy vài người đàn ông cầm mã tấu ngắn trong tay bức xúc tiến lại gần.

      khỏi vô cùng kinh ngạc, kéo kéo quần áo Ngô Ngôn : “Cẩn thận, có đồng lõa.”

      Ngô Ngôn vô tình liếc mắt cái, cũng biết làm như thế nào, chỉ lôi kéo đẩy cái, kẻ trộm kia liền té thẳng mặt đất ai ải kêu, ôm lấy cánh tay, chạy lên phía trước rồi quay mặt trở lại lần nữa.

      Lúc này, vài đồng lõa của kẻ trộm kia xông tới.

      “Dám rảnh rỗi lắm chuyện quản chuyện của mấy ông đây, mày là muốn sống sao?”

      “Tiểu tử, ngoan ngoãn đem tiền giao nộp ra đây, tự mình đánh mười cái tát, lão tử đây liền để ngươi .”

      “Nhị ca, cùng làm cái gì, trực tiếp phế là được.”

      Chu Lăng biết có nên ôm tin tưởng vào Ngô Ngôn hay .

      Lẽ ra Ngô Ngôn là quân nhân, ở bộ đội khẳng định được học chút cước quyền quân đội gì đó, nhưng là ngày thường có tham gia huấn luyện sao?

      phải chỉ là học được mấy cái động tác võ thuật đẹp mắt thôi chứ?

      Hơn nữa đối phương lại nhiều người như vậy, trong tay còn có mã tấu .

      hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa là tìm cảnh sát, vừa là hy vọng có thể có người hỗ trợ báo cảnh sát.

      phân tâm như vậy, Ngô Ngôn liền cùng cùng vài người kia bắt đầu lao vào đánh nhau.

      đưa cánh tay lên chống đỡ mã tấu , tung quyền đánh vào đầu gã kia,

      Chu Lăng che miệng lại sợ chính mình kêu ra tiếng sợ hãi làm cho Ngô Ngôn phân tâm.

      người thường, xem hiểu mỗi chiêu thức này, nhưng là có thể nhìn ra Ngô Ngôn tựa hồ rất lợi hại, tựa hồ như mã tấutrong tay tên côn đồ này là đầu gỗ, mà đầu quyền Ngô Ngôn lại là thiết quyền, từng quyền đấm vào da thịt.

      đến 2 phút sau, bay tám kẻ kia liền đều nhanh chóng rên rỉ ngã xuống đất, mà cảnh sát cũng khoan thai đến chậm giống như chiếu trong TV vậy.

      “Ở nhà ga đánh nhau gây nháo loạn, tất cả đều mang !”

      Trong đó có người lên phân phải trái trắng đen như thế nào , liền nắm tay Ngô Ngôn kéo ra.

      Chu Lăng giận dữ, thân thủ vội vàng ngăn đón, kêu lên: “Cái này mà gọi là đánh nhau sao? nhìn xem túi xách của tôi này!

      Đây ràng là công việc của các ngươì lại đến, để cho những người này ở nhà ga có thể càn rỡ đến như vậy, trộm được ví tiền liền muốn mượn mã tấu đánh người.

      Các bắt người như vậy, về sau ai dám thấy việc nghĩa hăng hái làm a?

      Tôi đây về sau bị trộm bị cướp có phải hay chính là rất xứng đáng?” (*bật ngón cái*)

      Khuôn mặt của vị cảnh sát kia liền trong khoảng thời gian ngắn hết xanh rồi lại đỏ, vị lão thành ở bên cạnh vội vàng kéo , cười

      : “Là cậu ta hơi lỗ mãng chút, nhưng mà vị tiên sinh bắt kẻ trộm này, cũng phải theo chúng tôi trở về cục để làm bản ghi chép, còn nhờ giúp chút việc.”

      Chu Lăng vốn là ăn mềm ăn cứng, cũng biết đây là lúc có chuyện, liền gật gật đầu hướng Ngô Ngôn : “Vậy chuyến ?”

      Ngô Ngôn có ý kiến, đoàn người liền ngồi lên xe cảnh sát.

      Chu Lăng vừa ngồi xong liền nhớ tới còn chưa có với người trong nhà, liền lấy ra di động ở trong túi xách, nghĩ nghĩ lại đều đem hết đồ trong túi xách lấy ra, để vào trong tay Ngô Ngôn :

      “Em có túi, những vật này trước tiên hãy giữ , về nhà rồi đưa lại cho em .”

      xong cũng quản phản ứng gì, chính mình gọi điện thoại cho lão mẹ,

      “Mẹ, chúng con trở về trễ chút, xe lửa vốn trễ giờ, ở nhà ga còn đụng phải kẻ trộm… Con sao, cũng có bị mất gì, Ngô Ngôn bắt được kẻ trộm… Ân, ấy là rất lợi hại, người đánh bảy, tám người… Dạ, chúng con tại đường đến Cục công an, phải làm bản ghi chép… Tìm rể?

      cần phiền toái như vậy … Được rồi, con gọi điện thoại cho rể.”

      rể, là em… Đón được rồi, vừa mới từ nhà ga ra thôi, cùng chị buổi tối đến ăn cơm nha… rể, em cho nghe ,vừa nãy ở nhà ga em đụng phải kẻ trộm… có việc gì, chính là Ngô Ngôn cùng bảy, tám người đánh nhau trận, làm em sợ muốn chết…

      Chúng em tại xe cảnh sát a, là muốn đến Cục công an để làm bản ghi chép…” đột nhiên che di động quay đầu sang hỏi Ngô Ngôn, “ ăn cơm chưa?”

      Ngô Ngôn hạ giọng: “Ở xe lửa ăn rồi.”

      Chu Lăng gật gật đầu buông tay ra: “ rể, em muốn uống Pepsi, phải Coca Cola… phải mời em ăn cơm đâu, em mà thấy Pepsi liền cùng chị chuyện, khi dễ em. thèm nghe nữa, bây giờ em phải xuống xe đây . Ân, bye bye.”

      Thành phố J chỉ là thành phố cấp huyện, mới gọi hai cuộc điện thoại, xe cảnh sát cũng đến trước Cục công an. Ngô Ngôn theo phía sau Chu Lăng xuống xe, vừa mới đứng ổn định liền thấy Chu Lăng cười chạy hướng đến cảnh sát ba mươi lăm, sáu tuổi đứng ở trước cửa.

      Lý Điển Hoa cười nhìn em vợ chạy tới, muốn chuyện, đột nhiên có loại cảm giác nguy hiểm, theo bản năng liền đưa tay đến bạt súng lục bên hông, lại sờ soạng bộ đàm. (=D Đây gọi là bản năng của cảnh sát à)

      Chu Lăng chạy tới, cười : “ rể, Pepsi của em đâu?” Lý Điển Hoa lo lắng trả lời , tay nắm lấy tay kéo ra phía sau, xoay người hướng mặt đến chỗ nguy hiểm.

      Chu Lăng ngẩn người, theo ánh mắt của nhìn lại, thấy Ngô Ngôn đứng ở bên cạnh xe, tuy rằng vẫn là có biểu tình gì, Chu Lăng lại cảm thấy lúc này cũng là tức giận giống như ở lúc nhà ga bắt kẻ trộm.

      “Ai nha, em quên mất ấy.” Chu Lăng thè lưỡi, lôi kéo tay áo của rể, “ rể, đó là Ngô Ngôn. Ngô Ngôn, mau tới, đây là rể.”

      Lý Điển Hoa lập tức phát sát khí kia biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, quân nhân đứng ở cạnh xe cảnh sát từng bước lại đây, thẳng nghiêm cúi chào: “Xin chào, rể , em là Ngô Ngôn.”

      Chu Lăng thổi phù tiếng bật cười, Lý Điển Hoa buồn cười đáp lễ, : “Đều là người nhà cần khẩn trương như vậy, đến, uống Pepsi.”

      Cảm giác về người này vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bất quá khí thế này cũng giống với đơn vị cơ quan ngồi văn phòng như Tiểu Lăng a, chiến hữu trước kia của , tại là đội trưởng quân bộ dã chiến X cũng có sát khí bức người như vậy đâu. (Xuỳ xuỳ là bộ đội đặc chủng, đặc chủng đại nhân đó >o<!!!)

      Có Lý Điển Hoa là đội trưởng đội cảnh sát hình , việc làm bản ghi chép rất nhanh liền xong, 20 phút sau, Chu Lăng cùng Ngô Ngôn đều an vị ngồi xe đại đội trưởng trở về nhà. (Cái nhà này toàn là dân quân đội với cảnh sát ko nhể =.= Chỉ thấy tội cho bọn trộm vớ nhầm người =D)

      Ngô Ngôn đại khái là khẩn trương, thấy cha mẹ Chu Lăng, lại làm cái cúi chào thẳng nghiêm, khiến cho hai người giật mình hoảng sợ. (*nín cười run người*)

      “Xin chào ,Ba mẹ !”

      “Tốt, tốt .” Lão mẹ lôi kéo hai người lại nhìn xem, thẳng cho đến khi khuôn mặt trắng nõn của Ngô Ngôn đỏ bừng lên. (>o<!!! E mún cắn 1 phát cho miệng a)

      Chu Lăng buồn cười : “Mẹ, có việc gì, mẹ xem cánh tay của ấy này, có bị làm sao cả.”

      có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi, hai đứa doạ mẹ sợ chết mất.

      Đến đây , cơm nấu xong rồi, Ngô Ngôn a, con cứ coi như đây là nhà của chính mình, cần phải khách khí " Dạ mẹ ".

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      quân nhân . tình lớn của đời ta :)

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7:Bưã cơm lực lưỡng

      Lão mẹ tuy rằng tay nghề so vơí đầu bếp còn kém xa ,nhưng đồ ăn nấu vẫn ngon .

      Ngô Ngôn có chút giật mình nhìn lên bàn đầy ắp thức ăn , bát đĩa kín mít trước mặt mình , Chu Lăng ngồi ở bên buồn cười, nhìn lão mẹ dùng sưc gắp đồ ăn vào bát của , bên còn tư tốn :

      "Ăn nhiều chút ,con lần đầu tiên đến đây ,bà già này cũng biết con thích ăn cái gì."

      Lão ba tuy động thủ . nhưng cũng :

      "Về sau chính là người nhà , con cũng nên coi nơi này là nhà của mình ,đừng khách sáo....Đến uống rượu .

      Ta cũng hay uống rượu ,nên ít nhiều gì con cũng phải làm hai chén"

      Ngô Ngôn tay chân luống cuống :"Mẹ ,con cái gì cũng ăn....mẹ cứ để con ....Ba ,con cũng hay uống rượu... Con kính ba ly , chúc ba thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh.

      "Hai người cụng chén ,Ngô Ngôn đảo mắt thấy Chu Lăng trừng mắt nhìn mình ,vội ,

      " Ba sao , sao mà."

      Lão ba cườì :"Đừng để ý nó ,ta tuy rằng hay uống ,nhưng chỉ có hai chén thành vấn đề.

      " xong liền đem chén rươụ còn lại ,uống hơi ,thỏa mãn nhìn hai người."Dùng bưã ,dùng bưã."

      Ngô Ngôn ăn xong đồ ăn bát ,lại bưng cái chén đứng lên hướng mẹ vợ :

      "Mẹ ,con kính mẹ ly....Mẹ uống nước trái cây là được rồi . Chúc mẹ sống càng ngày càng trẻ tuổi."

      Lão mẹ cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra mở ra:

      " Tốt , mẹ cũng chúc con nghiệp thành đat , ,hai năm này mẹ lúc nào cũng quan tâm đến vấn đề chung thân đại sư của Tiểu Lăng , bây giờ rốt cục nó cũng nguyện ý kết hôn ,về sau con phải chiếu cố đối tốt vơí nó.

      Lớn tuổi như vậy , nhưng tính cách lại giống trẻ con ,đều bị chúng ta chiều hư rồi , có gì con hãy bao dung cho nó ."

      Ngô Ngôn mặt trắng ửng đỏ, nhìn Chu Lăng liếc mắt cái , :" ấy tốt lắm .Mẹ yên tâm ,con chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng."

      Chu Lăng đối loại tình huống này nếu xử lý nhanh còn kéo dài đến tối mất ,đành nghiêm mặt :

      "Tốt lắm ,Tốt lắm ,con lớn như vậy còn chiếu cố đươc bản thân mình sao?

      Rượu cũng uống rồi , nhanh ăn cơm , buổi tối gia đình của cậu bọn họ lại đây còn có uống nữa."

      Ngô Ngôn đặt ly rượu xuống, ngồi liền vùi đầu dùng bữa .

      Chu Lăng thấy bọn họ uống nưã ,liền lấy bát đơm cơm ,hôm nay là chính cắm cơm ,ngày thường nhà ba người chỉ cần hai chén rưỡi gạo là đủ ,nhưng hôm nay cố ý nấu năm chén gạo ,cũng biết có đủ hay .

      Bất qua dù sao cũng nhiều đồ ăn như vậy , có thể ăn nhiều đồ ăn chút , chắc cũng sao ?

      Sợ ngượng ngùng giám ăn nhiều , nên Chu Lăng vẫn chú ý đến bát của , ăn hết cái liền nhanh cầm lấy bát chạy đơm cơm ,còn cố ý cầm cái bát lớn nhất của thường dùng để ăn mỳ ,đưa cho dùng.

      Ngô Ngôn vùi đầu ăn ,hết bát này rồi đến bát khác ,nhìn xem lão mẹ vui tươi hớn hở ngừng gắp đồ ăn cho .

      Người nấu ăn , nhìn người khác ăn đồ do mình làm, mà ăn ngon lành ,nên rất cao hứng ,chính là trong nhà ba người ăn rất ít, Chu Lăng đặc biệt kén ăn ,bây giờ có người cổ động như vậy ,bà cao hứng vô cùng.

      Bưã cơm gia đình ,Chu gia ba người ,mỗi người bát ,còn lại đều Ngô Ngôn ăn, nhìn nuốt miếng cơm cuối cùng ,Chu Lăng cười hỏi :"Ăn no "

      Ngô Ngôn vội vàng gật đầu:" Ăn no ,ăn no rồi"

      Chu Lăng trừng :"Đừng dối , em hỏi , em phải biết ăn được bao nhiêu , sau này mớí có thể nấu cơm a, cho dù bây giờ ăn no ,em cũng nấu tiếp."

      Ngô Ngôn nghĩ nghĩ ,:" cũng tính qua ,bất quá hôm nay ăn no."

      nhìn bàn bát đĩa hỗn độn ,mặt lại đỏ đỏ lên,"Nấu như thế này cũng sai biệt lắm."

      Chu Lăng tính toán về sau cần phải nấu nhiều hơn chút nữa, chậc chậc , so vơí ba người nhà bọn họ ăn còn nhiều hơn, mà nhìn cũng béo a , biết ăn đến như vậy mà đâu hết.

      Ăn cơm xong xuôi ,mọi người ngồi trong phòng khách hàn huyên trong chốc lát ,Chu Lăng nhìn đồng hồ xem qua nưả tiếng , liền đứng lên :

      "Ngô Ngôn ,em dẫn xem phòng khách , tắm rưả qua chút ,nếu mệt quá ngủ giấc ,đến tối còn buổi chiến đấu nữa."

      Ngô Ngôn khó hiểu.

      Chu Lăng nhìn trong ánh mắt của tất cả đều mê hoăc cùng tò mò ,trong lòng đột nhiên ngưá ngáy đứng lên.

      là xuy nghĩ lung tung a a a.. ho tiếng ,xoay ngươì :" Buổi tối em mời gia đinh cậu đến nhà ăn cơm ,chỉ sợ tối bắt uống rươụ , nên tốt nhất hãy chuẩn bị ">

      Ngô Ngôn lập tức đần mặt hỏi:"Cậu có thể uống sao?"

      Chu Lăng rốt cục cũng nhịn được nở nụ cười ,khoanh tay vào :

      "Cậu mợ, chị lớn , rể lớn , rể thứ , trai ,chị dâu, tất cả đều uống , cơ bản uống vài chai cũng thành vấn đề, chỉ có chị thứ là uống đươc."

      vưà vừa nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngô Ngôn,tuy rằng Ngô Ngôn có biểu tình gì ,nhưng trong ánh mắt này lại phong phú .

      lúc này lại lộ ra vẻ khẩn trương ,tuyệt vọng!

      Được rồi , đươc rồi, chuyện kia để sau , ngồi xe cả đêm ,chắc là mệt mỏi, trước tắm gội ,sau đó ngủ giấc trưa .

      Ngô Ngôn liền lấy ba lô quân dụng mở ra :" mua ít đặc sản của thành phố N về cho ba mẹ."

      Cũng biết cái ba lô kia như thế nào ,mà có thể để nhiều đồ vào đó vậy ,đồ đặc sản để đầy sô pha ,mà cái ba lô kia cũng chỉ bị lấy quá nưả.

      Ngô Ngôn tiếp tuc lấy nưã ,mà lấy cái túi ở bên theo Chu Lăng đến phòng khách.

      "Ga giuờng ,chăn, gối đều là sạch ,hôm qua phơi nắng cả ngày ,cho nên ở phòng này ,phòng tắm ngay đối diện .

      Chu Lăng xong định rời , tay bị Ngô Ngôn giữ chặt lại:" Tiểu Lăng đây là tặng cho em." đem tất cả mọi thứ đưa cho , rồi cầm quần áo vào phòng tắm.

      Đó là hộp gỗ ,Chu Lăng đem lên đặt ở giường mở ra , khỏi sợ hãi than lên.

      Ở bên trong hộp là mô hình xe tăng làm bằng vỏ đạn chiều dài khoảng 40cm ,chiều rộng 25cm ,chiều cao 20cm, mỗi cái vỏ đạn đều đươc mài ra ,tinh tế hàn gắn lại vơí nhau ,cực kỳ,đẹp mắt.

      cẩn thận cầm xe tăng lên, chuẩn bị về phòng bày ở bàn ,lại phát cái hộp nữa ,đó là cái dây đeo cổ hình chữ thập ,cũng làm từ vỏ đạn ,tinh xảo kheo léo ,ở giưã còn dùng nước sơn màu hồng tạo thành viên ngọc nho làm tâm ,dây là màu vàng ,cùng đồng vỏ đạn hòa lẫn.

      Chu Lăng đeo dây lên cổ , cầm xe tăng đến phòng khách khoe vơí ba mẹ:

      "Ba ba, me hai người xem coi ,đẹp quá ?

      Gia đình cậu vơí gia đình quan hệ rất tốt ,mấy chị đối vơĩ vơí Chu Lăng cũng giống như em ruột vậy .

      Bây giờ vất vả mơí kết hôn ,thân là ,chị ,tự nhiên là muốn nghiêm khắc kiểm tra chút ,và đương nhiên rượu uống cũng ít.

      Chờ lúc tiễn mọi người về , hơn mươì giờ ,Chu Lăng hắt xì cái ,cầm quần áo tắm rưả ,lúc ra , vưà vặn gặp Ngô Ngôn ở phòng, tập hít đất , có vẻ tập thời gian cũng hơi hơi lâu rồi , để trần ở phía ,tấm lưng sáng bóng , mặt .,cằm ,đều là mồ hôi ,từng giot ,từng giọt , chảy xuống nền nhà ,làm ướt chỗ , cũng biêt mệt mỏi ,tiết tấu nhàng , động tác thoải mái , cánh tay cơ bắp của theo từng đông tác.... ,bỗng nhiên giật mình ,che dấu đứng lên.

      Lại xuy nghĩ lung tung , qua rồi lại , cũng may còn giữ được bản năng rụt rè của phụ nữ , đến bên cạnh Ngô Ngôn , thán phục nhìn tiếp tục rèn luyện , hỏi:" hít đất bao nhiêu cái"?

      Ngô Ngôn dừng lại , bên tiếp tục hít đất , bên : " đếm ,bình thường đều làm nưả tiếng."

      Chu Lăng chậc lưỡi , cho dù sai , tiêu chuẩn có thể làm mười cái . Nhìn phập phồng mà thân thể vẫn duy trì trạng thái thẳng tắp ,đột nhiên nảy ra ý tưởng :

      "Nếu em ngồi ở lưng , có thể làm được ?"

      Ngô Ngôn dừng lại :"Có thể ,thời điểm bọn tập huấn chiến hữu cũng ngồi lên ,so vơí em còn nặng hơn."

      Chu Lăng nhìn mồ hôi thấm lưng ,kiễng chân nhàng mà ngồi lưng ,Ngô Ngôn chờ ngồi ổn định ,lai bắt đầu cân bằng động tác ,tốc độ cân sứng.

      Chu Lăng ngồi ở bên , có cảm giác như là sắp bị ngã nào cả.

      " , quá lơị hại."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Kết Hôn.


      Ngày hôm sau, Chu Lăng liền cầm sổ hộ khẩu, bản chứng minh thư ,lôi kéo Ngô Ngôn , ba mẹ cùng đến cục dân chính.

      Giấy chứng nhận đầy đủ hết ,mấy người chỉ đứng đơị trong chốc lát , rồi giấy tờ cũng làm xong.

      Chu lăng tranh đưa tiền nộp cho nhân viên làm việc ,cười ;

      "Ngô Ngôn ,hôm nay kết hôn em trả, về sau ăn ,mặc ,ở , lại , phải lo nha."

      Nhân viên công tác ngồi bên cạnh , nhịn được ,cười ra tiếng , Ngô Ngôn nhìn thực tế :

      " đương nhiên là phải nuôi em .'

      Lão mẹ bên ,lấy trong túi ra gói lớn bánh kẹo ,cưới ra phân phát cho mấy nhân viên làm việc , bên trừng mắt con liếc cái:

      " Ý tứ trong lơì chính là, muốn tìm người nuôi dưỡng, vậy mà lúc nào cũng ,chính mình có thể tự nuôi sống bản thân , cần đàn ông nuôi dưỡng.

      Chu Lăng chính mình cũng nhịn được cươì :

      "Đó là con chướng mắt với bọn họ , cần bọn họ nuôi dưỡng ." hướng Ngô Ngôn làm cái mặt quỷ ,"Em cho nuôi dưỡng nha ."

      "Được , nuôi em !"Ngô Ngôn cười, chữ , chữ của đều hết sức là sư.

      Chu Lăng cười, thực tế nhìn chằm chằm Ngô Ngôn ,nhìn trong chốc lát ,gật đầu ;

      "Được chúng ta nuôi nhau "

      nuôi em" Ngô Ngôn phục .

      Chu Lăng rũ mắt ,sau lúc lâu cười :

      " cũng phải cho em cái cơ hội hào phóng nha . là tưởng em ,của là của em ,còn của em cũng là của em sao?"

      " ngại như vậy ."Giọng của Ngô Ngôn xuống.

      Chu Lăng làm bộ như nghe thấy gì ,cười hướng cha mẹ :

      "Con đói bụng ,vì chúc mừng con ,hôm nay còn là thánh nữ nữa ,con mời mọi người ăn mỳ sơị!"

      Bên ngoài gần tiểu khu nhà bọn họ ,có quán mỳ sơị thịt bò ,thế là nhà bốn người vào trong quán.

      Tuy rằng phải mì sợi chính gốc,nhưng mà hương vị thực tế là rất ngon,

      Chu Lăng cùng lão mẹ gọi bát ,còn lão ba và Ngô Ngôn đều là bát lớn -- khẳng định Ngô Ngôn ăn đủ no, nên chỉ có thể ăn xong lại gọi tiếp ,cùng thêm mấy đĩa rau trộn ăn sáng.

      Mỳ sơị rất nhanh đươc bưng lên ,Chu Lăng lúc này mơí phát mình quên cần rau thơm , nhìn bát có mấy cái cọng màu xanh lá cây buồn bực nhăn mi lại.

      Chuẩn bị gắp rau thơm ra , đôi đũa của ngươì bên cạnh, rất nhanh chóng mà chuẩn xác đem rau thơm gắp hết ra bỏ vào bát của mình.

      Chu Lăng ngoảnh lại về phía Ngô Ngôn cảm kích cười cười:"Cám ơn ,em thích nhất là ăn rau thơm...à mà thích ăn hạt tiêu sao? Chỗ này mỳ sơị hạt tiêu ăn cũng được lắm ,muốn hay gọi thêm phần tơí ăn thử ?"

      gọi người bán hàng đến, rồi lại hỏi qua ba mẹ , "Hai người ăn có đủ ? Nếu cũng gọi thêm phần đến ăn thử ?''

      "Chúng ta ăn bát này là đủ rồi ,còn tiểu Ngôn chắc là ăn cũng đủ no ,nên chỉ cần gọi thêm cho Tiểu Ngôn là được rồi.

      Gọi thêm xong Chu Lăng ,hướng đến bát mỳ của mình bỏ thêm rất nhiều hạt tiêu vào ,rồi từ từ ăn , rất sợ nóng ,cho nên ăn mỳ đến là chậm ,cầm đôi đũa cuốn chút mỳ vào, rồi mới cho vào miệng.

      ăn , nghe thấy giọng của lão mẹ hướng tới phía Ngô Ngôn :

      "Tiểu Ngôn, con lúc này có tháng nghỉ phép ? vậy tiệc rượụ chuẩn bị như thế nào đây ?

      Tiểu Lăng còn chưa có gặp ba mẹ con a ?

      Ngô Ngôn nuốt mỳ sợi vào miệng :

      "Mẹ nhà con còn mỗi mình con ,họ hàng nội ngoại ở nơi nào,cũng biết ,cho nên họ hàng thân thích cũng có".

      Việc này Chu Lăng cũng biết , kinh ngạc há to miệng ,hỏi :"Kia... nhi?"

      Ngô Ngôn lắc đầu :"thời điểm ở quân giáo đọc sách ,trong nhà ba mẹ may bị ngạt khí than, đươc cứu giúp kịp thời ,nên chết.

      Chu Lăng há miêng thở dốc , biết gì. Lão mẹ cười :

      "Đừng khổ sở ,con cùng Tiểu Lăng kết hôn ,chúng ta chính là người thân của con ,nơi này cũng chính là nhà của con."

      Chu Lăng gì , chính là đem chân nhàng hướng đến bên cạnh huých chạm vào chân Ngô Ngôn ,tỏ vẻ an ủi .

      vốn là hay an ủi người khác , nên cũng chỉ có thể dùng hành động để tỏ vẻ .

      Ngô Ngôn tay trái nắm lấy tay , có ý buông ra ,:" Cám ơn ba mẹ ".

      Chu Lăng liền chuyển hướng đề tài :

      "Tiệc rượu làm ,tiền đó, bằng để cho bọn con du lịch ."

      Hai mắt sáng lên nhìn ,"Ngô Ngôn ,hay là chúng ta xa kết hôn ?

      Dù sao tháng nghỉ phép ,chúng ta chọn vài nơi có phong cảnh đẹp , chơi nửa tháng ,sau đó ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng ,thế nào ?"

      Lão mẹ nóng nảy kêu lên :" bậy!" Giọng quá lớn ,dẫn đến mọi người trong quán ai cũng quay đầu lại nhìn , bà vội vàng đè thấp thanh,

      "Con xem ,mẹ biết trong đầu con xuy nghĩ cái gì , lúc trước chịu kết hôn mẹ mỗi ngày đều uống rượu mừng của người khác , tại rốt cục cũng kết hôn , để mẹ mời lại người ta lần sao?

      may người ta có hỏi đến , mẹ trả lời như thế nào?"

      Chu Lăng ăn xong ,liền gọi chủ quán lại tính tiền ,lão mẹ chỉ biết dừng lại lải nhải ,trừng mắt nhìn liếc mắt cái.

      Lão ba vội chạy nhanh đến hòa giải:"Được rồi ,được rồi ,chuyện này chúng ta hãy trở về nhà rồi, từ từ thương lượng ."

      Về đến nhà ,lão mẹ thở phì phò ngồi lên sô pha ,lớn tiếng :

      "Mặc kệ như thế nào ,mẹ đồng ý làm tiệc rượu! kết hôn ,tiệc rượu cũng làm ,người ta cho ra cái gì a?"

      Chu Lăng kiên nhẫn :

      "Mẹ mỗi ngày chỉ sợ ngươì ta này nọ, con làm chuyện gì ám muội sao? Lại phạm pháp ,thậm chí cũng làm chuyện gì trái vơí đạo đức xã hội ,vậy người ta cái gì ?"

      "Đây là phạm pháp ,cũng trái với đạo đức xã hội , mà là trái vơí nhân tình!

      Người ta làm tiệc rượu ,người tặng lễ vật , cho nên con cũng phải làm tiệc rượu ,để cho người ta có cơ hội đến để mà trả lễ nưã chứ.

      Con lên tiếng mà lặng lẽ kết hôn , rồi may ngươì ta biết được , cho ra cái gì đến nha?"

      "Mẹ chỉ là sợ người ta đến ,con kết hôn là chuyện của của con ,cũng phải kết hôn để cho người ta xem."

      "Được rồi ,Tiểu Lăng ," xem hai người đều bắt đầu bốc hỏa ,lão ba vội vàng nghe theo vợ "Mẹ con cũng chỉ vì tốt cho con ,bà ấy mấy năm trước đều đám cưới của con nhà người ta ,trong lòng chịu khổ sở ,con hãy lui bước ,làm cho bà ấy vui vẻ lần ."

      Chu Lăng vui ý , nghĩ đến, phải bỏ ra mấy vạn ,để mời người ta đến ăn cơm ,lại còn làm cho chính mình mệt chết khiêp ,có cái gì mà tốt.

      Có nhiều tiền như vậy , bằng mua mấy quyển sách , chơi chuyến ,đến nơi nào đó chơi vài ngày, ra nước ngoài chuyến.

      Ai nha ,cũng biết làm quân tẩu còn có thể hay được du lịch nước ngoài?

      Như vậy mới có thể mệt được ,trước kia có tiền để ,bây giờ có tiền lại cũng được a.

      Bất quá lúc này cũng phải thời điểm để chuyện này,còn biết trước được, trong hôn nhân, có thể hay xảy ra nhiều vấn đề nghiêm trọng rồi li hôn , hơn nữa Trung Quốc lớn như vậy, đến địa phương nào đó chơi cũng được.

      Ngô Ngôn ở lại phòng khách xem hai người cãi nhau ,mà trực tiếp trở về phòng ,trong tay cầm lấy hai quyển sổ tiết kiệm ra :"Mẹ ,trong này có năm vạn ,mẹ hãy cầm lấy để làm tiệc rươụ."

      Tất cả mọi người đều sửng sốt . Lão mẹ đắc ý nhìn ánh mắt con ,cười :

      "Vẫn là Tiểu Ngôn ngoan , nghe lời . Bất quá tiền này cũng cần đến, con hãy giữ lại để sau này mà dùng, trong nhà tuy rằng có nhiều tiền ,nhưng vẫn bỏ ra được mấy vạn để lo đại cho con .

      "Mẹ, chỗ này con còn có nưã ."Ngô Ngôn cầm quyển sổ tiết kiệm khác,nhét vào trong tay Chu Lăng hơn dỗi bĩu môi .

      "Tiểu Lăng , chỗ này có ba mươi hai vạn, cho em bảo quản ,bất luận du lịch hay là chi tiêu cái gì khác , em hãy lấy tiền trong đây mà dùng".

      dừng dừng lại, tiếp ," nghỉ phép được tháng ,theo sắp xếp như này ,chúng ta dùng nưả tháng để du lịch ,còn ba mẹ vừa vặn ở nhà chuẩn bị tiệc rượu , chờ chúng ta trở về tổ chức ,sau đó nghỉ ngơi vài ngày rồi mới về quân đội, mọi ngươì thấy thế nào?"

      Hai lão nhân đương nhiên là có ý kiến gì ,Chu Lăng tuy rằng vẫn muốn làm tiệc rươụ ,nhưng cũng đành lòng bỏ ý tốt của Ngô Ngôn, trong lòng đành phải đáp ứng ,lôi kéo trở về phòng lên mạng ,tìm kiếm địa điểm du lịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.