1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 41. Thống khoái hết giận

      Edit: anhsaobang

      Beta: Ishtar
      "Biểu tỷ chuyện vẫn nên cẩn thận chút, cha ta có gặp chuyện may hay , quan phủ cũng ràng, làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi tận mắt thấy cha ta xảy ra chuyện?" Vân Khanh dừng chút, nhìn Vi Ngưng Tử, lần này thanh lại có chút lãnh ý, như cơn gió lạnh tiếp tục : "Nếu là có, vậy làm phiền biểu tỷ cùng dì chú ý chút, về sau khi đến nhà người ta làm khách, vẫn là đừng nên ăn mặc thân màu trắng (tang phục) tốt hơn, đến Thẩm phủ của chúng ta sao, nếu là quý phủ khác, phạm vào kiêng kị, đến lúc đó còn liên lụy Thẩm phủ ta gia giáo tốt!"



      Vừa tiến vào, Vân Khanh liền nhìn thấy Tạ di cùng Vi Ngưng Tử mặc y phục trắng toát cả người, hết sức chói mắt, cũng hiểu được các nàng hôm nay tới là có ý gì tốt, nếu phải mẫu thân vừa rồi phát uy đánh Tạ di trận, nàng còn muốn gọi người trực tiếp đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài, là nhìn thế nào cũng chói mắt!



      Vi Ngưng Tử bị chỉnh đến sắc mặt khó coi, kêu nha hoàn đỡ Tạ di, liền xoay người dẫn đầu ra ngoài, trong lòng chỉ mong sớm chút tìm được thi thể của Thẩm Mậu, cho Tạ thị cùng Thầm Vân Khanh hai người thừa nhận phải đối diện với ! Thẩm Vân Khanh tại dựa vào đâu mà quát mắng nàng ta, còn phải là nhờ vào chuyện kế thừa gia sản của Thẩm phủ, nếu Thẩm Mậu chết, phần gia sản đó đều có, xem nàng còn đắc ý được gì!



      Ra khỏi cửa Thẩm phủ, Vi Ngưng Tử đỡ Tạ di lên xe ngựa, Tạ di miệng bị đánh, còn mắng người, "Tạ Văn Nương ả thối tha, thế nhưng dám đánh ta, ôi. . . . . . Đau chết mất. . . . . . Con mẹ nó ác độc. . . . . ."



      Vi Ngưng Tử nghe bà ta miệng đầy lời thô tục, hơi hơi lay động lông mi, lại vừa hay rơi vào trong mắt Tạ di, liền nâng tay tát nàng ta cái, "Ngươi ăn cây táo, rào cây sung, nhìn thấy ả ta đánh ta, thế nhưng cũng biết đến hỗ trợ, đứng ở đó xem kịch vui đúng . . . . . ."



      Rốt cuộc là bị thương, Tạ di sau khi đánh cái tát, lại nằm ở bên rầm rì, bà ta có nhìn thấy Vi Ngưng Tử bụm mặt, đáy mắt nhìn bà ta toát ra tia cừu hận.



      Tạ di vừa , Tạ thị cũng có chút chống đỡ nối, vừa rồi những lời của Tạ di, mỗi câu mỗi chữ như khắc vào trong lòng bà, khiến phần dũng khí giúp bà chống đỡ bấy lâu nay lung lay sụp đổ.



      Bà tựa vào chiếc gối đầu lớn, ngẩng đầu nhìn lên , nhàng hỏi: "Vân Khanh, cha con về sao?"



      Vân Khanh nhanh chóng ngồi cạnh bà, kéo tay bà, nắm chặt, tiếp thêm cho bà sức mạnh: "Nương, cha nhất định có việc gì, người xem phụ thân rơi xuống sông, nếu là có chuyện, nhiều ngày như vậy khẳng định cũng được vớt lên rồi, cha nhất định là biết ngã ở chỗ nào, hoặc là được người ta cứu rồi cũng nên."



      Những việc này trong lòng Tạ thị cũng từng nghĩ qua, khi nữ nhi vừa như vậy, tựa hồ tiếp thêm lòng tin trong tâm bà, tiếng ôn nhu kia phảng phất như rót thêm thứ sức mạnh vô hình vững vàng nào đó.



      "Con rất đúng, lâu như vậy chưa vớt được, nhất định là được người ta cứu , lúc trước khi ta và cha co miếu sơn thần nữ ở Lôi châu, cho người ta coi tướng số, ni kia mạng cha con là sống lâu trăm tuổi, chống lại sóng to gió lớn, rơi xuống con sông vậy nhằm nhò gì." Tạ thị bỗng nhiên trong lòng liền sáng lên, nữ nhi mới mười bốn tuổi, mấy ngày này còn sợ cái gì, bà trải qua nhiều việc như vậy, nếu còn chống đỡ nổi, sao có thể làm tấm gương cho nữ nhi.



      Nhưng đời này luôn luôn có những loại người như vậy, mong người ta gặp chuyện may, mong người ta tìm chết, bởi vì khi người ta gặp nạn, bọn họ mới có được lợi ích.



      Thẩm Mậu gặp chuyện được nửa tháng, ngày hôm sau, tộc trưởng liền mang người tới cửa.



      Vào giữa hè, sau khi mưa to thời gian, bầu trời trong veo tựa như tia tạp chất đều có, thuần túy trong trẻo làm cho lòng người đều cảm giác thư thái.



      Mà Thẩm gia lúc này lại như vậy, lão phu nhân tại sức khỏe vừa hồi phục chút ít lại bị bắt ra tiếp đãi ba tên đầu sõ hung mãnh trong tộc.



      Cùng lão phu nhân ngồi song song là tộc trưởng Thẩm thị, vẻ mặt đầy nếp nhăn, lão nhân râu bạc trắng, hai người khác ngồi ở trái phải phía dưới người so với trưởng lão Thẩm thị có phần già hơn là Đại Trưởng Lão, là chính trực trung niên  Nhị Trưởng Lão, lúc này bọn họ bưng ly trà, đều mang thần thái suy tư, cuối cùng tộc trưởng mở miệng đầu tiên: "Chuyện của Thẩm Mậu trong tộc đều cảm thấy bất hạnh, xin bà hãy nén bi thương."



      Vân Khanh vừa nghe có người trong tộc tới thăm, liền chạy đến Vinh Tùng đường, lão phu nhân còn chưa lên tiếng, nàng đành đứng ở bên nhìn. Lúc Vân Khanh nghe câu này, trong lòng thoải mái, chỉ mong tổ mẫu có thể mạnh mẽ kiên định, vào lúc này, nàng mạo muội mở miệng, rất dễ bị người bắt trúng nhược điểm, mình bất kính.



      Lão phu nhân nhìn thoáng qua tộc trưởng Thẩm thị, đột nhiên nở nụ cười, "Tộc trưởng đại giá quang lâm, Thẩm gia cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng lão bà ta phải là người ai muốn khi dễ cũng được!"



      Vân Khanh và cả ba vị tộc nhân kia đều ngạc nhiên, Vân Khanh thể nghĩ đến, tổ mẫu lúc này thế nhưng có hồ đồ, mà lại bình tĩnh đến lạ thường.



      Mà phản ứng của ba vị tộc nhân kia vẫn thể lý giải, "Chúng ta đều biết bà tâm tình được tốt, nhưng bà coi như là chuyện gì cũng có xảy ra chứ, Thẩm Mậu bị rớt xuống sông hơn nửa tháng, quan phủ từng , nếu sau nửa tháng còn vớt được, khả năng còn sống là rất thấp."



      Lão phu nhân khụ hai tiếng, hiển nhiên cơn ngất lần trước ảnh hưởng tới sức khỏe của bà rất lớn, Vân Khanh vội vàng bưng chén nước cho lão phu nhân uống vài hớp, lão phu nhân thế này mới đỡ hơn, hơi có chút trầm ổn : "Tộc trưởng cũng biết, tuy cơ hội rất , nhưng cũng có nghĩa là có cơ hội, ông tại đây nguyền rủa con ta, người ta biết cũng hay đâu."



      Lão phu nhân chuyện rất có phong phạm, lại, cũng chừa mặt mũi, câu nguyền rủa khiến tộc trưởng, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão mặt có chút khó coi.



      Tộc trưởng so với lão phu nhân cũng là lớn tuổi hơn, chuyện cũng có cân lượng, qua lúc sau, liền hừ lạnh tiếng, "Dư thị, bà như vậy thực kỳ quái, vì sao lại chúng ta nguyền rủa Thẩm Mậu, gặp chuyện may cả thành Dương Châu tất cả mọi người đều biết, ba gia đình khác đều làm tang , chỉ có nhà các ngươi còn mỗi ngày cười vui ngừng, việc này chẳng khác nào khiến cả thành Dương Châu chê cười Thẩm gia!"



      vốn nghĩ đến tỏ ý chút, cho Dư thị biết Thẩm gia nhà lớn nghiệp lớn, nay Thẩm Mậu chết, vài người nhi quả phụ bọn họ thể trông nom, để người trong tộc qua giúp đỡ là hợp lí nhất, đến lúc đó chia cho các nàng vài phần ăn là được, ai ngờ lão phu nhân này thế nhưng chết cũng thừa nhận Thẩm Mậu chết, phải là tham chút tiền tài ấy mà chịu buông tay.



      Lão phu nhân sống hơn nửa đời người, mặc dù có lúc mù quáng, nhưng lúc này phải tập trung đối ngoại, bà nếu bình tĩnh, ngày hôm nay ba người trong tộc này tới vì mục đích gì, bà rất ràng, muốn nuốt sản nghiệp của Thầm gia vào bụng mình, phải coi lại mình ăn có được hay !



      Lão phu nhân cười cười, tà liếc mắt nhìn tộc trưởng, đôi tinh quang nhìn thấu mọi thứ hàm chứa ý cười khẩy : "Ba nhà kia, trong đó hai nhà thu thi thể, đương nhiên phải làm tang , bọn họ làm mới kỳ quái!"



      "Nhưng còn có nhà tìm được thi thể cũng làm!" Tộc trưởng bắt lấy kẽ hở, lập tức phản bác.



      "Đó là bọn họ hấp tấp muốn chia gia sản, cũng lo là người còn sống hay chết, sau đó thân thích liền tới cửa náo loạn, đem gia nghiệp của người ta liền chia cắt trắng trợn, cũng biết đến lúc đó nếu người còn sống trở về, nhìn đến bọn súc sinh này, có khả năng cầm dao tiễn cả đám này chầu tổ tiên đó!"



      Lão phu nhân ý ở trong lời, đem ba người tọc nhân châm chọc đủ cả, nhưng ở ngoài mặt bà chữ cũng tộc trưởng đúng.



      Tộc trưởng hiển nhiên là mất bình tĩnh, khiển trách : "Dư thị, bà trung niên tang phu, lúc tuổi già tang con, nay trong tộc thấy các ngươi quả phụ đáng thương, muốn giúp các người xử lý gia nghiệp, ngươi cảm kích cũng thôi, lại còn châm chọc khiêu khích cái gì!"



      Lời lẽ như vậy là quá đáng, ngay cả khi nàng cảm thấy tổ mẫu rất đáng giận nhưng Vân Khanh cũng chưa bao giờ qua lời như thế, mà lão phu nhân tức giận nắm chặt tay vịn, sắc mặt như u "Ta trung niên tang phu, lúc tuổi già tang con làm sao! Nay Mậu nhi của ta còn chưa có chết, chỉ là tung tích, cho dù chết, trong nhà ta còn có cháu , còn có hai cháu trai! Có rất nhiều người quản lý gia nghiệp! cần người trong tộc nhúng tay vào!"



      Lão phu nhân kích động xong liền ho khan, Vân Khanh vỗ lưng của bà, nhịn được mở miệng : "Tộc trưởng, nếu các ngươi có chuyện gì khác, tổ mẫu thân thể tốt, các ngươi có thể ngày khác lại đến."



      Tộc trưởng ba người làm sao chịu bỏ qua như vậy, mắt thấy sản nghiệp Thẩm gia lớn như miếng thịt béo này, bọn họ nếu sớm xuống tay, lỡ như bị người khác giành mất phần biết làm sao, đặc biệt là tộc trưởng, mơ ước lâu, Thẩm gia có tiền như vậy, nhưng mỗi năm chỉ đưa cho tộc hai vạn lượng bạc, là quá ít, còn có tế điền này, đều dưới danh nghĩa của Thẩm gia, cũng phải trong tộc, Thẩm gia khi có tiền như vậy, nên chia cho tộc ít nhất là phân nửa. Trước kia Thẩm Mậu còn, dám cùng Thẩm Mậu đấu, nay Thẩm Mậu chết, tin mình thắng được bọn người nhi quả phụ này.



      cũng cười lạnh : "Cháu của ngươi sớm hay muộn đều phải lập gia đình, nàng cũng thành người nhà khác, về phần hai đứa cháu trai, hừ! Ngươi vẫn là đừng nên ra, đứa trẻ con vừa sinh ra còn hôi sữa, hiểu được cái gì chứ!"



      Lão phu nhân vừa dứt cơn ho, lại nghe được lời của tộc trưởng, quay đầu hướng phía mà khụ khiến mặt đầy nước miếng, sau đó hung hăng nhổ ngụm, "Ta còn sống ở nơi này! Con ta và con dâu cũng còn sống ở nơi này! Ngươi chẳng lẽ muốn hai đứa chỉ trong chốc lát có thể biến lớn được chứ? Ta cùng con dâu thể nuôi lớn hai đứa cháu của ta sao?!"



      Lão phu nhân thở hổn hển hơi, tiếp: "Ta cho ngươi biết, Thẩm gia ta có hậu! Các ngươi cần ở trong này nghĩ cách phá đám! Con ta cũng có chết, nếu để cho ta ở Thẩm phủ nghe được các ngươi nguyền rủa con ta, chớ trách lão bà bà ta cho các ngươi mặt mũi! Ngày hôm nay ta sức khỏe tốt, cùng các ngươi bàn nữa! Vương ma ma, thay ta tiễn khách!"



      Tộc trưởng bị bà phun đầy mặt nước miếng, hé ra nét mặt già nua cơ hồ là nhịn được, vểnh chòm râu chỉ vào lão phu nhân mắng: "Dư thị, ta cho ngươi biết, hôm nay ta đến, là cho ngươi thể diện, ngươi cần tí mặt mũi này, chớ trách ta vô tình, ngươi chờ mà nhìn Thẩm phủ của ngươi bị gièm pha ! Ta xem ngươi đến lúc đó còn có thể là Thẩm phủ có hậu hay !"



      Tộc trưởng mắng xong, phất tay áo, là người đầu tiên xông ra ngoài, Đại Trưởng Lão Nhị Trưởng Lão nhìn rồi, sắc mặt cũng khó coi mà theo ra!



      Ba người bọn họ vừa , lão phu nhân ngã ngửa ra sau, Bích Liên Bích Lăng vội vàng gọi người mời đại phu, Vân Khanh sau khi sắp xếp cho lão phu nhân xong, liền nghĩ tới câu trước khi của tộc trưởng, cảm thấy có tràng mưu mưu tính lâu thầm tiếp cận Thẩm phủ!



      Gièm pha? Thẩm phủ bị gièm pha việc gì?

      p/s: bức màn từ từ vén ra, kẻ đứng phía sau sắp từ từ lộ diện rồi.

      AELITA, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 42. nửa ma quỷ

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Từ khi người trong tộc rời , Vân Khanh vẫn suy nghĩ cái gọi là gièm pha đến tột cùng là về chuyện gì, thế nhưng có thể cho tộc trưởng cái cớ hợp tình hợp lý để cưỡng đoạt tài sản Thẩm gia, chẳng lẽ phụ thân có nhược điểm gì trong tay bọn họ sao?



      Nàng có ý định an vị ở chỗ này chờ người đem chứng cớ cầm tới cửa, nhưng muốn biết được lời gièm pha này đến tột cùng là cái gì, hiển nhiên chẳng phải dễ dàng.



      Mọi việc trong nhà nàng cơ bản đều ràng, cũng có cái gì có thể để người ta lấy ra bàn tán, chẳng lẽ việc làm ăn buôn bán có điều gì bị người ta nắm thóp?



      Vân Khanh đến chính sảnh, chờ Lý Tư từ bên ngoài trở về, qua chừng nửa canh giờ, Lý Tư thần thái mệt mỏi vào chính sảnh, "Tham kiến đại tiểu thư."



      " cần đa lễ." Vân Khanh gọi người dâng trà, mời Lý Tư ngồi xuống, mới mở miệng hỏi: "Lý quản , ta muốn hỏi chút, cửa hàng Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì hay ?"



      Nghe vậy Lý Tư ngẩn ra, đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc, "Đại tiểu thư, người sao có thể thu được tin tức nhanh như vậy."



      Vân Khanh hơi giật mình, nhìn ánh mắt Lý Tư, tựa hồ mang theo vài phần lo âu, chẳng lẽ thực xảy ra việc gì sao? Đôi mắt nàng thâm trầm, ngồi thẳng lưng hỏi: "Ông tỉ mỉ cho ta nghe."



      Lý Tư gật đầu, nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng : "Từ khi lão gia xảy ra chuyện đến nay tin tức, trong thành ba thương gia tơ lựa khác cũng báo tang, khiến thị trường vải dệt biến động, lượng đặt hàng ở thành Dương Châu của Thẩm gia giảm xuống hai phần, nhưng việc này coi như còn tốt, bởi vì trước khi lão gia rời bến giao dịch thành công vụ buôn bán nên sinh ý (lợi nhuận) năm nay đạt được hơn phân nửa."



      "Vấn đề ở đây, vậy ở đâu?" Vân Khanh phát , theo như lời của Lý Tư, vấn đề giống như nàng muốn hỏi lúc ban đầu, Lý Tư tại là chuyện sau khi Thẩm Mậu gặp nạn, Lý Tư sợ là hiểu lầm rồi.



      Nhưng loại hiểu lầm này cũng là chuyện tốt, cũng có thể cho người phía dưới cảm thấy kinh sợ nể phục.



      "Lúc trước các cửa hàng lớn trả tiền cho Thẩm gia, cửa hàng tháng lần kết sổ, cửa hàng hơi lớn, hoặc là khách hàng quen biết lâu năm mỗi quý mỗi trả, nay đúng là thời điểm kết sổ quý thứ hai, nhưng. . . . . ." Lý Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh ngồi ở ghế, mấy ngày nay đều thấy được là đại tiểu thư dần lấy được tin phục của mọi người trong phủ, quản lý hết mọi chuyện trong nhà, thân mình bé và yếu ớt này, có cốt khí bất khuất, còn có đôi mắt tinh tường như lão gia, bên trong lộ ra kiên nghị sáng ngời, có thể nhìn thấu lòng người.



      tựa hồ lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục : " tại các khách hàng có bộ phận muốn trả tiền đúng hạn."



      Nghe xong lời , Vân Khanh tiếp: "Bởi vì bọn họ cảm thấy cha ta có khả năng gặp chuyện may về được, mà Thẩm gia chỉ dựa vào nhi quả phụ, sớm hay muộn đều phải đóng cửa, có thể trả cũng được, phải ?"



      Lý Tư gật đầu: "Chính là như vậy, chúng ta bên này nhiều lần phái người làm đến tìm bọn họ, nhưng bọn họ luôn lấy cớ từ chối, hoặc là dứt khoát đóng cửa gặp, hoặc là thẳng có tiền, như vậy, chúng ta dễ gì đòi được nợ, trước mắt đúng là thời kì mẫn cảm, nếu như lúc trước cầm hiệp ước quan phủ cáo trạng, ra có thể cáo được, nhưng như vậy, tạo thành hậu quá tốt, những thương hộ khác đều làm như vậy, Thẩm gia chúng ta cũng thể đem tất cả đều cáo trạng, kể từ đó, làm cho người ta cảm thấy Thẩm gia có năng lực xử lý tình, chỉ có dựa vào công đường mà giải quyết, hơn nữa khi lên công đường, việc vốn rất đơn giản, trở nên thực phức tạp, đến lúc đó trong phủ còn phải chuẩn bị từ xuống dưới, khó tránh khỏi có người thừa dịp này, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, vét sạch Thẩm gia."



      Vân Khanh sớm chuẩn bị tinh thần, nếu cả thân thích đều có thể nhân lúc ngươi rơi xuống nước mà đánh ngươi gậy, huống chi là người ngoài thân thích, thói đời là vậy, cho nên nàng cũng cảm thấy kỳ quái, cười : "Lý quản , mấy ngày này vất vả ông rồi, may mắn là ông vẫn quản lý tốt xưởng và cửa hàng."



      "Đại tiểu thư, ngài vậy lão đây dám nhận." Lý Tư cảm giác sâu sắc hổ thẹn, từ theo Thẩm Mậu, Thẩm gia đối tuyệt bạc đãi gì, nay mặc dù ở Thẩm gia làm việc, nhưng bản thân cũng có nhà có sân, cũng có tiểu nha hoàn, Lý Tư là người tốt, có thừa dịp tại khó khăn mà nảy ra ý xấu, chỉ nghĩ đến có thể bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia, đời này có người xấu, nhưng cũng có người tốt.



      Vân Khanh biết nhiều lời khách khí vào lúc này cũng vô dụng, nàng cùng Lý Tư tiếp xúc lâu như vậy, cũng hiểu được con người của , hơi hơi trầm ngâm hồi, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: "Lý quản , chuyện tập thể quỵt nợ này, tuyệt đối vô duyên mà có, trong đó tất nhiên có người cầm đầu khởi xướng, nên những người khác mới có lá gan này?"



      Làm người ai cũng có ý nghĩ xấu, có đôi khi ý niệm trong đầu thoáng qua, dù là ý tưởng xấu hay chuyện xấu gì đó, cũng thể dễ dàng thực như vậy, trừ phi có người trước mở đầu, người phía sau có chướng ngại trong lòng, liền thực tự nhiên mà theo.



      Lý Tư hết sức bội phục Vân Khanh, chỉ bằng những tin tức này, có thể suy đoán ra nguyên nhân của nó, đáp: " đúng vậy, nhà đầu tiên bắt đầu quỵt nợ là nhà cùng Thẩm gia có giao tình nhiều năm - Tiết phú hộ, có 38 cửa tiệm có 20 nhà là dùng hàng của Thẩm gia cung cấp, cũng là trong các khách hàng lớn của Thẩm gia ở Dương Châu, bởi vì chi tiền lớn, mua hàng nhiều, chủng loại đa dạng, lại cùng Thẩm gia mua bán cũng được sáu năm, cho nên tính tiền là theo quý, lúc ấy người làm đến chỗ tính tiền, chính là đông tây, như thế nào cũng chịu giao tiền. Nô tài cũng hai chuyến, cuối cùng dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, có mở đầu, những thương hộ phía sau khi nô tài thu tiền cũng bắt chước làm như vậy."



      Nhắc tới Tiết phú hộ, mặt Lý Tư còn mang theo tức giận, trước giờ tính tình ông rất tốt, ngay cả ông cũng cảm thấy tức giận, có thể thấy được chỉ Tiết phú hộ này chịu tính tiền, chỉ sợ cùng các thương hộ khác châm ngòi thổi gió, kích động những người khác cùng làm như , chiếm tiện nghi của Thẩm gia.



      "Vậy ông xử lý thế nào?" Vân Khanh uống ngụm trà, trong mắt có chút ý cười.



      Lý Tư thở dài, "Nay trước hết nô tài để cho người làm có thể thu được thu về, chuyện quỵt nợ này trước tạm gác sang bên, cũng cho người ở chi nhánh 18 châu mau chóng thu khoản kết toán trở về, cũng may là khác châu nên tin tức truyền cũng chậm, cơ bản trong vòng nửa tháng các khoản đều thu về kha khá, nay chỉ còn ở Dương Châu bên này, gần nửa vẫn chưa có thu hồi."



      Mà thị trường tiêu thụ vải dệt ở Dương Châu, mới là nguồn tiêu thụ cao nhất của Thẩm gia, bởi vì Dương Châu thương nhân vải dệt là nhiều nhất, bọn họ nhập hàng của Thẩm gia, sau đó tiêu thụ đến bốn phương tám hướng, nếu nửa khoản sinh ý Dương Châu kia thu lại được, chẳng khác nào năm nay ở Dương Châu những buôn bán kia toàn bộ đều thành công cốc.



      "Tiết phú hộ kia, Lý quản ngại phái hai người thông minh chút, thay phiên theo phía sau , xem mỗi ngày đều làm cái gì, đến lúc đó cho ta biết." Vân Khanh thản nhiên cười, nhanh chậm xong.



      Lý Tư nghe vậy ngẩng đầu, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu : "Đại tiểu thư yên tâm, nô tài cho người chú ý."



      "Ân, mặt khác, ông đem danh sách những thương hộ quỵt nợ và số tiền quỵt nợ, cùng với những thương hộ cùng Thẩm gia làm giao dịch lâu năm toàn bộ làm thành quyển tập cho ta, ta muốn xem kĩ chút."



      Bàn tiếp chuyện công việc, Vân Khanh lại cùng Lý Tư hai người thương nghị  như thế nào đối phó với những vấn đề phát sinh sau này, nay gia nghiệp Thẩm gia lớn như vậy, nếu quản lý tốt, lúc nào cũng có thể tạo ra lỗ hổng cho người ta làm việc xấu.



      Mãi cho đến khi trời sắp tối, hai người mới rời , Vân Khanh xoa xoa bả vai đau nhứt, Lưu Thúy vội lên giúp nàng mát xa, Thải Thanh bưng trà lại đây, Vân Khanh liền buông lỏng hai tay, nhắm mắt lại hít hơi sâu.



      Ngày xưa xem phụ thân xử lý vụ, biết là có cái gì vất vả, nay mình mới được buổi trưa, cảm thấy ót mỏi, trong đầu mọi thứ đều rối rắm thành đoàn, các loại số liệu vải dệt bay tới bay lui trong đầu.



      Chỉ vào hóa đơn xuất nhập kho bàn mà Lý Tư phái người lấy ra, Vân Khanh phân phó: "Đem chúng chuyển đến trong viện ta, đêm nay ta muốn xem."



      Thải Thanh tự mình sắp xếp xong, sau đó ôm ở trong tay, cảm thán : "Tiểu thư, chỉ xem hết đống này, nô tỳ cảm thấy làm thương nhân thực rất giỏi, nhiều con số như vậy, sao có thể nhớ kỹ a."



      "A. . . . . ." Vân Khanh nhợt nhạt cười, "Từng ngành sản xuất đều có người tài giỏi, mỗi ngày làm chút, xem nhiều quen thôi."



      "Nhưng cũng phải mỗi người đều có thể giống lão gia, đem việc buôn bán làm lớn như vậy . . . . . ." Thải Thanh vừa xong, liền phát Lưu Thúy trừng mắt nhìn nàng, thanh càng ngày càng .



      Mà Vân Khanh vừa suy nghĩ việc làm ăn buôn bán, lại nghĩ tới lời của tộc trưởng lúc rời , câu "gièm pha" mang lạnh lùng cùng khẩu khí chắc chắn đó, lúc này, nàng lại nghĩ tới chuyện khác, chuyện này làm cho nàng tựa vào ghế bỗng thẳng người lên, nàng phát ngay từ đầu nàng nghĩ đến phương hướng kia là sai lầm rồi, tộc trưởng nhất định là chỉ việc khác, chỉ có kiện kia, mới có thể giúp đem nghiệp của Thẩm gia tiếp nhận cách danh chính ngôn thuận.



      Nàng lập tức đứng lên, suy nghĩ chút, mang theo Lưu Thúy về phía viện của Tạ thị.



      Tạ thị ngồi ở đầu giường, trong tay ôm tả lót đỏ thẫm, đùa với Mặc ca nhi, thấy Vân Khanh tiến vào, đem Mặc ca nhi đưa cho bà vú, ân cần hỏi han: "Nghe xế chiều con tìm Lý quản , mãi tới khi nãy mới trở về, dùng qua bữa tối chưa?"



      "Dùng qua rồi ạ." Kỳ Vân Khanh còn chưa có dùng, nhưng nếu nàng là chưa ăn, Tạ thị nhất định muốn nàng ăn cơm mới được, nay nàng có việc muốn bàn với Tạ thị, hơn nữa việc này lại rất khẩn cấp, nàng nháy mắt ra hiệu cho Lý ma ma, Lý ma ma liền cho các nha hoàn khác lui xuống, hai vị vú nuôi muốn dẫn Mặc ca nhi, Hiên ca nhi xuống, Vân Khanh kêu lại : "Ta lâu thấy hai đệ đệ, để bọn hai đệ ấy ở lại đây cho ta chăm sóc, các ngươi cũng xuống , lúc sau lại đến đón hai đệ ấy trở về ngủ."
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 42. nửa ma quỷ

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Vú nuôi được dặn, gật đầu lui xuống, Phỉ Thúy và Hổ Phách cũng lui xuống, canh giữ ở cửa.



      Lúc này, Tạ thị mới mở miệng : "Con là có chuyện quan trọng muốn cùng với nương?"



      Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt thận trọng : "Nương, người cũng biết chuyện buổi sáng tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão đến?"



      "Ừ, phái đoàn lớn như vậy, ta như thế nào lại biết!" Tạ thị mím môi, trong ánh mắt mang theo khinh thường, "Những người này, mượn cớ là người trong tộc, cha con nay mới mất tích chừng nửa tháng, bọn họ liền nhanh chóng tới cửa muốn lấy tài sản Thẩm gia, mặc kệ như thế nào, sản nghiệp này đều do phụ thân con cùng tổ phụ bọn họ đời đời thế thế dốc sức làm nên, chưa từng nhờ cậy gì tới tộc nhân, thể để cho bọn họ lấy như thế được. Ta dù có thế nào cũng đem Mặc ca nhi và Hiên ca nhi nuôi lớn, Thẩm gia cũng phải có hậu, bọn họ chiếm được tiện nghi nào cả."



      Tạ thị trong lời tuy rằng có thẳng thắn như lão phu nhân, nhưng ý tứ vẫn giống nhau, khinh bỉ hành vi của đám người tộc trưởng.



      Vân Khanh nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào, tuy rằng trong nhà bất hòa, nhưng khi có chuyện xảy ra, mặc kệ là già đến hồ đồ như tổ mẫu, hay là hiền lành nhu nhược như mẫu thân, đều biểu lộ lập trường rất ràng, làm ra chuyện cản trở người nhà, Vân Khanh rất vui vẻ.



      Nhưng vui vẻ vui vẻ, nan đề khó giải tại cũng cần phải giải quyết, Vân Khanh uống ngụm trà, "Vậy nương cũng biết tộc trưởng trước khi câu?"



      "Ông ta Thẩm gia chúng ta bị gièm pha, nhưng ta chưa bao giờ biết Thẩm gia có việc xấu nào có thể bị bắt lấy nhược điểm, dùng để mưu đoạt gia sản Thẩm phủ." Tạ thị có đem những lời này để trong lòng, bà tự hỏi quản lý nội viện có sơ hở, mà chuyện bên ngoài, phải bà đối Thẩm Mậu quá tin tưởng, mà là người trong tộc có bản lĩnh mà từ trong tay Thẩm Mậu nắm được nhược điểm gì, phương diện buôn bán càng , Thẩm Mậu là người được mọi người cả thành Dương Châu khen ngợi.



      Thấy dáng vẻ này của Tạ thị, Vân Khanh càng khẳng định, trong nhà có việc gì bị người bắt được, nàng hơi hơi cúi đầu, thanh hơi chút trầm xuống : "Nương, người có cảm thấy Bạch di nương có chút kỳ quái hay ?"



      tới Bạch di nương, ánh mắt Tạ thị liền u ám, ả nha hoàn này theo bà hai mươi năm, liền như vậy phản bội bà, để lại trong lòng bà bóng ma rất lớn, nhưng khi nghe Vân Khanh như vậy, bà đúng là cảm thấy có chút kỳ quái.



      Lý ma ma ở bên dỗ hai đứa , nghe Vân Khanh nhắc tới việc này, xoay người lại đây : "Đại tiểu thư vừa như vậy, nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nàng ta lúc trước có thể hạ tuyệt tử dược nhiều năm như vậy, sau lại thiết lập bẫy dụ cả đàn rết, cuối cùng lại bị phát rơi xuống giếng, việc hạ tuyệt tử dược này có thể là nghiêm trọng hơn so với con rết."



      Vân Khanh nghe xong cũng hiểu, "Lý ma ma rất đúng, cho nên ta vẫn cảm thấy, lúc trước Bạch di nương cũng phải tự mình cẩn thận rơi xuống giếng, có thể là có người hẹn đến nơi đó, sau đó —— giết người diệt khẩu!"



      Tạ thị hít sâu hơi, mở to mắt kinh ngạc : "Nếu là như vậy, người nọ rốt cuộc là ai?"



      Lý ma ma ôm hai đứa , phản ứng nhanh , "Ý của Đại tiểu thư chẳng lẽ là người nọ là tộc trưởng?!"



      Thanh của bà rất , cho dù ở trong phòng, cũng chỉ có Tạ thị cùng Vân Khanh có thể nghe được chút, hiển nhiên kết quả suy đoán này, là làm cho người quá đỗi kinh ngạc.



      Tạ thị hiển nhiên là bị kinh hách, bà nghĩ như thế nào, cũng nghĩ đến tộc trưởng cùng Bạch di nương thông đồng, "Này. . . . . . Bạch di nương hạ tuyệt tử dược, cùng tộc trưởng có quan hệ gì?"



      "Sau khi Bạch di nương nhảy giếng, con cho người theo dõi biểu ca của ả, vị Đường biểu ca kia cùng con cả của tộc trưởng là bạn tốt." Vân Khanh muốn nhiều, nàng cho là cho Tạ Thị mọi chuyện phía sau là lựa chọn sáng suốt, nhưng chỉ cần hai câu vừa rồi, cũng có thể để cho nương đại khái đoán ra.



      Tộc trưởng vẫn có ý định hãm hại Thẩm gia, bọn họ hạ quyết tâm muốn cho Thẩm gia vô hậu, ai ngờ lại cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến Thẩm gia biết được trong canh có dược.



      "Vậy gièm pha là?" Tạ thị loáng thoáng đoán được, nhưng quá ràng.



      "Vấn lão thái gia kê đơn cho cha, trong nhà cũng có ai biết cả, Bạch di nương cũng biết, như vậy tộc trưởng cũng biết, bọn họ biết là, cha có khả năng có con, mà nương, người lại sanh ra hai đứa con trai, người bọn họ nghĩ sao?!"



      Giống như trái bom nổ ầm trong lỗ tai Tạ thị, bà gắt gao bắt lấy khăn, "Bọn họ cho rằng, cho rằng Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi, là do ta tuân thủ phụ đức mà có."



      Vân Khanh ở bên, yên lặng gật đầu, đúng như lời của Tạ thị, tộc trưởng bọn họ sở dĩ dám chắc chắc như thế, chính là bởi vì lúc trước người kê đơn là bọn họ, chỉ có người kê đơn, mới dám ra lời như vậy, mới dám chắc chắc, trận gièm pha này nhất định có thể làm cho Thẩm phủ còn lý do để cự tuyệt tộc nhân nhúng tay vào sản nghiệp Thẩm gia chúng ta.



      Lúc trước sau khi biết được Đường biểu ca cùng Thẩm Bình là bạn tốt, Vân Khanh liền mơ hồ hoài nghi, nhưng có chứng cứ xác thực, nàng cũng có cách thẳng ra, mà Thẩm Mậu đột ngột phát sinh chuyện này, khiến người phía  sau màn, hoàn toàn lộ ra.



      Tạ thị nghĩ đến Thẩm Mậu còn chưa biết sống chết, tộc nhân lại bức tới cửa, thế nhưng còn muốn tuân thủ phụ đức, khi đem chuyện này nháo lớn lên, chỉ có là Mặc ca nhi, Hiên ca nhi biến thành dã loại bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả Tạ thị cũng bị kéo tẩm lồng heo, cứ như vậy, toàn bộ Thẩm phủ chỉ còn lại lão phu nhân nằm giường bệnh, cùng vừa tròn 14, đến lúc đó Thẩm phủ thành như thế nào, còn phải tùy ý tộc nhân sao.



      Hai hàng nước mắt cứ như vậy chảy xuống, mặt Tạ thị đầy nước mắt, khóc thành tiếng.



      Lý ma ma trầm ổn hơn, bà dù sao cũng lớn tuổi, kiến thức nhiều, nghĩ nghĩ, "Nếu như thế, bọn họ chứng minh như thế nào? Cũng thể chỉ bằng việc bọn họ mở miệng kết luận Mặc ca nhi và Hiên ca nhi phải con của lão gia là được!"



      Vân Khanh cầm khăn tay lau nước mắt cho Tạ thị, nhìn Lý ma ma : "Bọn họ chứng minh bằng cách rất đơn giản chính là tìm ra đại phu lúc trước chuẩn mạch cho cha ta đến, ở trước mặt mọi người ra kết quả chẩn đoán, việc này mặc dù có hiệu quả, nhưng là hiệu quả ngắn hạn, dù sao đại phu như thế, phải là thánh chỉ, hơn nữa Vấn lão thái gia xem mạch cho cha ta tuần trước kinh thành, chúng ta cũng vô pháp chứng minh. Mặt khác chính là, cầu Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi lấy máu nhận thân, đây là phiền toái nhất, nay cha ở nhà, nếu bọn họ cầu, tạm thời tìm được người lấy máu nhận thân, bọn họ có thể lấy cớ là con nối dòng để ‘tạm thời’ quản lý Thẩm gia." Thẩm Vân Mặc cùng Thẩm Vân Hiên hai đứa còn chưa đầy tuổi, ngay cả gia phả cũng chưa vào, nếu là tộc trưởng cố ý ngăn trở, phát sinh rất nhiều biến cố.



      Nghe đến đó, Tạ thị lau nước mắt, thanh nức nở : "Còn có con, con cũng là con của lão gia, bọn họ cũng thể phủ nhận, có thể để cho con lấy máu nhìn xem máu mình cùng đệ đệ dung hợp hay dung hợp."



      "Vâng" Vân Khanh cũng biết điểm ấy, đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, quay đầu nhìn ở hai đệ đệ giường, quay đầu lại : "Nương đúng, điểm này cũng có thể lợi dụng, có lẽ bọn họ đề xuất, cho nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị."



      "Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Tạ thị nghe như thế liền hơi ngạc nhiên, lấy máu nhận thân còn phải chuẩn bị à?



      Vân Khanh trong đầu nhớ tới Vấn lão thái gia cho nàng cuốn sách bên trong có đoạn nội dung viết về việc lấy máu nhận thân, theo Vấn lão thái gia , nội dung bên trong cuốn sách kia, là kết quả lúc trước Vấn gia tổ cùng Khôn Đế nghiên cứu ra, bên trong ghi lại là vài y thuật tân tiến. Năm đó Khôn Đế đối với độc thuật rất tinh thông, hơn nữa biết được nhiều hơn người khác, Vấn gia tổ trước kia cùng Khôn Đế quan hệ rất tốt, bởi vậy cũng giải thích cho ngài biết ít y thuật mới. Trong đó cũng có ưu điểm và nhược điểm của việc lấy máu nhận thân.



      Mặc dù là cùng phụ mẫu sinh ra, nhưng máu cũng có khả năng giống nhau. (y học đại có , con trai con có cùng cha mẹ có thể có nhóm máu giống nhau. Ví dụ: cha mẹ nhóm máu AB+B, như vậy con khả năng nhóm máu là: A, B, AB .v.v…. )



      Nàng cũng bởi vì điểm này, nên mới vội vàng tới chỗ Tạ thị, để có thể ứng phó với các tộc trường làm khó dễ, nàng phải chuẩn bị kĩ.



      Nghe đến đó, Lý ma ma tuy rằng cảm thấy luận điệu này rất mới lạ, nhưng người Đại Ung đối với kỳ nữ khai quốc Khôn Đế này rất kính ngưỡng, hơn nữa tin tưởng vào y thuật của Vấn gia, bà cũng hiểu được trước tiên có thể thử xem.



      Tạ thị do dự hồi, cũng gật đầu, cho Lý ma ma lấy cái chén trà đến, rót nước sạch vào.



      Vân Khanh dùng châm đâm vào ngón trỏ, giọt máu xuống chén, Lý ma ma đem Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi ôm đến, cũng máu của hai đứa vào trong bát.



      Mặc ca nhi, Hiên ca nhi bị đâm ngón tay, bắt đầu méo miệng muốn khóc, Tạ thị cùng Lý ma ma người ôm đứa dỗ, tầm mắt lại dừng ở trong chén dời.



      Nhìn vào chén trà có ba giọt máu, chỉ thấy khi ba giọt máu chìm vào, giọt máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi nhanh chóng dung hợp, lại cùng máu của Vân Khanh tách biệt.



      "Này. . . . . ." Tạ thị thất kinh: " dung hợp. . . . . ." Chính bà ràng nhất Mặc ca nhi, Hiên ca nhi có phải là con của Thẩm Mậu hay . Mặc dù nghe Vân Khanh qua nhưng khi nhìn thấy kết quả trong bát, Tạ thị vẫn cảm thấy thực kinh ngạc, dù sao trong khái niệm của người đương thời chỉ cần là con cùng cha, làm sao có việc máu dung hợp .



      Lý ma ma cũng cảm thấy khiếp sợ, "Này, nếu là kết quả như thế, vậy ngày mai làm sao lấy máu nhận thân?"



      Vân Khanh gắt gao nhăn mày lại, nàng đắn đo lâu như vậy, sợ tình huống xấu nhất này xuất , nhưng nay lại cố tình xuất , máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi và nàng dung hợp!



      "Nếu như vậy, bằng mọi giá cũng thể cho bọn họ có hội cơ dùng máu nhận thân!" Vân Khanh mở miệng, tầm mắt dời khỏi cái bát, dừng người hai đệ đệ mặt phấn nộn như ngọc, cũng may nàng lo liệu chu đáo, việc lấy máu nhận thân này, nếu thử trước, lúc tộc trưởng đến, Thẩm gia rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.



      "Nếu cho bọn họ lấy máu nhận thân, chẳng phải là cũng có cớ để họ ! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chột dạ, đến lúc đó là được tấc lại muốn tiến thước, đạt tới mục đích bỏ qua!" Tạ thị bị các loại tình huống làm cho cả kinh thần sắc, vấn đề liên tục xảy ra, chuyện này còn đáng lo lắng hơn.

      "Nương, có nữ nhi ở đây, bọn họ đừng hòng!" Vân Khanh nhìn giọt máu tách biệt trong bát, con ngươi đen như hai viên Hắc Diệu Ngọc, trầm lãnh làm người ta kinh hãi. Ngọn đèn trong phòng bên cạnh tỏa ra ánh sáng hắt lại phía nàng, mặt nàng nửa tối nửa sáng, giống như bên ma quỷ bên tiên nhân, u ám mơ hồ.

      Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43. Lời kinh thiên

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Có lẽ bị sốc với kết quả lấy máu nhận thân nên Tạ thị bị đả kích quá mạnh, ngày hôm sau giờ Thìn, vào lúc Phỉ Thúy bưng thuốc cho Tạ thị uống, Hổ Phách vội vàng tiến vào.



      "Phu nhân, tộc trưởng mang theo đám người Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão lại tới đây, chờ ở đại sảnh trước sân, mời người ra ngoài gặp bọn họ!"



      " tới rồi sao?" Tay Tạ thị run lên, làm thiếu chút nữa đổ thuốc lên người, Phỉ Thúy tay mắt lanh lẹ cầm lấy, Tạ thị còn lo lắng chuyện máu của hai đứa dung hợp, nếu tộc trưởng muốn thử máu, vậy làm sao bây giờ? Bà tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, nhưng nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.



      Phỉ Thúy nhận chén thuốc, đưa cho nha hoàn bên cạnh, phát cả người Tạ thị đều run run, khỏi lo lắng, mấy ngày nay phu nhân gắng gượng tinh thần quản lý mọi việc trong phủ, ngoài mặt như mọi ngày, ra cà ngày lẫn đêm đều nghỉ ngơi yên ổn.



      Nàng dùng ánh mắt đánh ý cho Hổ Phách, để nàng thông tri đại tiểu thư, Hổ Phách gật gật đầu, ý bảo cho người mời rồi.



      "Phu nhân, người nên gấp gáp, tối hôm qua đại tiểu thư phải là có biện pháp đối phó bọn họ rồi à, người vẫn nên uống thuốc trước rồi sau." Phỉ Thúy lo lắng .



      Tạ thị ngờ rằng tộc trưởng bọn họ quá thiếu kiên nhẫn như vậy, thế nhưng ở ngày đầu tiên bị cự tuyệt, sáng sớm hôm sau lại tới nữa, đây quả thực là cho Thẩm phủ chút thời gian để thở.



      Vân Khanh vừa vào cửa, liền thấy Tạ thị sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt ôn nhu thay bằng lo lắng đến kiệt sức, có quầng thâm sâu dưới mắt, ngay cả môi cũng trắng bệch.



      Mấy ngày này mọi chuyện Tạ thị làm, là vượt qua giới hạn chịu đựng của bà, trượng phu sống chết , bà còn phải đối mặt với tộc nhân tới cửa cướp đoạt, bà chỉ là phu nhân nơi hậu viên, sao có thể đối phó với những biến cố này.



      "Nương." Vân Khanh kêu tiếng, ngồi xuống bên người Tạ thị, Tạ thị xoay người lại, nhìn nữ nhi có đôi mắt như trượng phu, lệ như suối trào, "Vân Khanh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, bọn họ tới cửa , nếu là, nếu là. . . . . . Ta đây cùng đệ đệ con . . . . ."



      Nắm hai tay run rẩy của Tạ thị, Vân Khanh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bà, nàng gắt gao nắm chặt hai tay, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra loại kiên nghị, "Nương, bọn họ đến Thẩm phủ là có chuẩn bị, Thẩm gia chúng ta cũng phải mặc cho bọn người đó khi dễ, nương yên tâm, nữ nhi có biện pháp ứng phó, bảo đảm bọn họ có cách nào đụng đến nương cùng đệ đệ, cũng thể lấy của Thẩm gia cây tơ!"



      Nữ nhi thanh như sứ như băng, cứng rắn mạnh mẽ lại lộ ra cỗ quyết tuyệt lạnh lùng, đem tâm tư rối bời của Tạ thị bình ổn lại, "Tốt lắm, nương cùng với con, có thế nào cũng phải ngăn bọn họ, cho bọn họ đem cơ nghiệp mà cha con vất vả gầy dựng đoạt !"



      Tạ thị đứng lên muốn rửa mặt chải đầu, nào ngờ chân vừa chạm đất, đầu liền trận trời đất quay cuồng, chân nhuyễn ngã xuống, Lý ma ma ôm cổ Tạ thị, "Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy?"



      Vân Khanh tay đặt lên mạch của Tạ thị, mắt hơi hơi lạnh, Tạ thị mấy ngày nay ưu tư quá nặng, đêm thể ngủ, mạch đập suy yếu, gan tích tụ, nếu phải vì bãn lĩnh kiên cường, sớm ngã xuống, cho tới hôm nay, là tới cực hạn mà mẫu thân có thể làm rồi.



      Nàng kêu Phỉ Thúy dìu Tạ thị nghỉ ngơi, Hổ Phách nhớ tới bọn người chờ bên ngoài, thấp giọng : "Đại tiểu thư, phu nhân té xỉu, vậy bên ngoài tộc trưởng bọn họ, có phải hay đuổi trở về?"



      Đuổi trở về? Đám người kia người người đều là sói đói muốn đến phân miếng thịt béo là Thẩm phủ này, thịt đến miệng, làm sao có thể trở về? Cho dù là hôm nay trở về, ngày mai cũng muốn tới cửa, hôm nay, nàng đem bọn sói này đuổi , nếu là đuổi , nàng cho dù dốc hết tài sản Thẩm gia, cũng phải kéo đám người kia cùng nhau xuống Địa ngục.



      Nàng của tại, nếu phải sống qua kiếp cái gì cũng hiểu rồi!



      Vân Khanh nhìn phía cửa, khuôn mặt đoan trang diễm lệ lộ ra cỗ khí phách kinh người, như chém đinh chặt sắt với bên ngoài: "Phu nhân bị bệnh, trong phủ từ giờ trở ta làm chủ, Lưu Thúy, Thải Thanh, gọi người tới, chúng ta gặp bọn họ!"



      Gặp nguy loạn, khí thế này nhất thời trấn trụ mọi người, Lý ma ma ở trong phòng, lòng sinh ra ngàn phần kính nể, có đại tiểu thư như vậy, Thẩm phủ tuyệt đối đổ được.



      Dưới vòng vây của đám người hầu, Vân Khanh ra chính sảnh trước sân.



      chính vị trong đại sảnh ngồi vào lão già râu tóc bạc trắng, mặc kiện trường bào tơ lụa hơi ngả màu, dường như đăm chiêu suy nghĩ, hoặc là khinh thường người đến nên lười mở mắt, chính là tộc trưởng Thẩm thị, hai người ngồi phía dưới lão, cũng là lúc trước gặp qua - Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão, trừ lần đó ra, hôm nay đến còn có thêm hai người, người có làn da trắng nõn, ánh mắt sắc bén là con cả của tộc trưởng Thẩm Bình, còn có phụ nhân mặt dài, là vợ của Thẩm Bình, Mạc thị.



      Tổng quản phủ là Mộc Sâm ở bên chiêu đãi, bên cạnh là vài gã sai vặt và nha hoàn, toàn bộ chính sảnh đều đứng đầy người, quang cảnh như thẩm vấn đường.



      Vân Khanh biết đây là tộc trưởng bọn họ cố ý bố trí, kể từ đó, liền có thể ở trong lòng người khác tạo ra khí thế bức người, nhưng bọn họ nghĩ sai rồi, nơi này là Thẩm phủ, cho dù nhiều người hơn nữa đứng ở chỗ này, cũng là ở trong phòng của Thẩm phủ, Vân Khanh cảm thấy có chút bất lợi mà thấy được tự nhiên.



      Lúc Vân Khanh vừa vào cửa, Mạc thị liền lớn tiếng hô: "A, như thế nào đến là Vân Khanh a, nương ngươi đâu?" Theo tiếng la của bà ta, ánh mắt của mọi người đều quét tới nhìn Vân Khanh, bị nhìn chăm chú như vậy, Thải Thanh phía sau Vân Khanh đều cảm thấy có chút được tự nhiên, nhưng Vân Khanh cước bộ vẫn trầm ổn thoải mái tiến vào, khí định thần nhàn, chút nào bối rối.



      "Vân Khanh tham kiến các vị biểu thúc bá." Nàng nhợt nhạt cười, đối với mọi người nhàng thi lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ở mặt từng người đảo qua.



      Hôm nay nàng vì đối mặt với những tộc nhân này, cố ý mặc bộ váy Vân Tuyết bằng gấm đỏ thẫm thêu vân màu vàng ôm ngang ngực, bên ngoài khoác chiếc áo ngoài bằng lụa mỏng màu trắng bạc, mái tóc đen được giữ vào cây lược, tạo thành búi tóc hình tròn, búi tóc còn có cây trâm sắc nhọn bằng sừng tê giác, trừ những thứ đó, còn vật phẩm trang sức nào khác, mặc dù kim quang chói lọi, nhưng khuôn mặt nàng bình tĩnh, hai tay giao ở trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn mọi người, vô hình phát ra khí chất nghiêm nghị, trước phần đông trưởng bối trong sảnh, cũng có nửa điểm yếu thế.



      Mạc thị vốn tưởng rằng lần này đến đây, Tạ thị luống cuống tay chân, ai ngờ đến là Vân Khanh, trong lòng vốn vui vẻ, nghĩ tới đối phương sau khi tiến vào, nửa câu cũng , làm cho bà ta cảm thấy xấu hổ.



      "Vân Khanh, ta hỏi ngươi đó, nương ngươi đâu?" Giọng của bà ta nhất thời có chút tốt, lặp lại câu trước.



      "Mẹ ta thân thể khoẻ, nằm giường nghỉ ngơi."



      Nghe những lời này, trong tộc mọi người đáy mắt đều lên tia vui mừng, lão phu nhân hôm qua ngã bệnh, ngày hôm nay Tạ thị thân thể cũng khoẻ, vậy trong phủ chỉ còn lại đứa con trước mặt cùng hai đứa trẻ gào khóc, Thẩm gia như vậy dùng cái gì mà khiến bọn họ sợ hãi nữa, xử lý đống thịt béo này còn phải là dễ như trở bàn tay, muốn cắn thế nào cắn thế ấy sao?



      Trong lòng mừng thầm, nhưng biểu bên ngoài vẫn phải có, Mạc thị mang theo ân cần hỏi han: "Nương ngươi thân mình khoẻ, ngươi hẳn là phải nên chiếu cố nhiều hơn mới đúng, nay cha ngươi muốn mất, nếu nương ngươi cũng xong, vậy Vân Khanh ngươi có thể. . . . . ." Mạc thị tựa hồ khổ sở ra lời, cầm khăn chấm chấm khóe mắt.



      Đây là chuẩn bị đánh ván bài tình thân sao? Vừa lên đến liền chơi chiêu thức ấy, xem ra là trước khi cưỡng đoạt vẫn muốn tiên lễ hậu binh.



      Vân Khanh nhìn bộ dáng của bà ta, thản nhiên cười cười, "Làm phiền đường cữu bà (bà bác bên ngoại) quan tâm, mẹ ta thân thể chỉ là nhất thời mệt nhọc, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, khiến bà thất vọng."



      Tuy rằng Mạc thị tuổi lớn, nhưng theo vai vế, cho dù là Thẩm Mậu cũng phải kêu bà ta là thím, trước lúc muốn trở mặt, Vân Khanh cũng muốn khách khí đôi chút.



      p/s: chương này là ta thix nhất nè ^^!
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43. Lời kinh thiên

      Edit: anhsaobang 

      Beta: Ishtar


      Mạc thị nhất thời sắc mặt rất khó coi, "Cái gì thất vọng hay thất vọng, ta chẳng qua là lo lắng ngươi, phụ thân chết, mẫu thân lại bị bệnh, trong lòng đương nhiên dễ chịu."



      "Vậy hi vọng đường cữu bà chuyện chú ý chút, nay cha ta bị rơi xuống sông tung tích, bà câu nào câu nấy đều ‘tử’, chẳng lẽ bà hi vọng cha ta chết sớm chút hay sao?" Vân Khanh vẫn tươi cười như trước, nhưng đáy mắt lại có nửa điểm ý cười, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Mạc thị, như muốn đem bà ta nhìn thấu.



      Mạc thị bị nàng nhìn có chút chột dạ, bà ta đương nhiên hi vọng Thẩm Mậu chết, Thẩm Mậu khi chết , là có thể đem gia sản phân đến trong tộc, đến lúc đó nhà bà ta có thể lấy được phần to nhất, gia sản Thẩm gia, cho dù là phần mười, cũng có thể cho bà ta ba đời ăn sung mặc sướng, nhưng lời này đương nhiên là thể ra, nếu bà ta thẳng ra muốn Thẩm Mậu chết, như vậy bà ta lập tức bị đuổi ra bên ngoài.



      "Vân Khanh, ngươi phải chăng là bị áp lực quá lớn, sao lại hồ ngôn loạn ngữ, cha ngươi mất tích nửa tháng, phải gặp nạn còn có thể có nguyên nhân khác sao, ngươi cần sợ đối mặt với ." Mạc thị sau lưng có chỗ dựa, bà ta dám như vậy, nhất định là được người chỉ bảo.



      Vân Khanh quay đầu nhìn các tộc nhân lóe lên tia tham lam ngồi ở ghế, lạnh lùng cười, lúc này cũng khách khí: "Ta có hồ ngôn loạn ngữ, cha mất tích nửa tháng, có nghĩa là ông gặp nạn, nhưng ra các ngươi hôm nay tới cửa, phải là vì muốn cho ta biết, cha ta chết, sau đó lại cho ta biết, muốn bảo hộ mẹ con ta chứ gì?! Nếu là như thế, vậy cần , các vị nếu có lòng này, vậy nên phái người tìm tung tích của cha ta !"



      Những người này chuyển trăm cái ngàn cái vòng luẩn quẩn, rốt cuộc đề tài đều phải chuyển tới trước mặt, bằng trực tiếp ra, tránh hao phí sực lực của nàng.



      Bên kia tộc trưởng sớm kiềm chế được, đem trà đặt ở bên, hai tay bám đầu gối, bày ra bộ dáng cực kỳ bi ai, lâu thở dài : "Hôm qua ta cùng lão phu nhân qua, hôm nay lại đến, ai ngờ lão phu nhân cùng nương ngươi đều bị bệnh, như vậy ngươi là trưởng nữ Thẩm gia, ta tại đây cũng cùng ngươi tiếng, cơ nghiệp Thẩm gia lớn như thế, cha ngươi quản lí nửa tháng, nghe rất nhiều thương hộ đều quỵt nợ, vậy ngươi cũng biết, bọn họ sở dĩ dám làm như vậy, chính là bởi vì biết Thẩm gia nay có đương gia làm chủ, ỷ vào các ngươi nhi quả phụ hiểu chuyện buôn bán, chuyện như vậy, chúng ta đều nhìn thấy, vẫn chôn trong đáy lòng, càng nghĩ càng xót thương, nay trong tộc thương nghị, để chúng ta bỏ ra chút sức, giúp các ngươi quản lý cơ nghiệp, mà ngươi cùng nương ngươi, ở nhà quản lí tốt vụ trong phủ, quyết định như vậy ngươi xem như thế nào?"



      Từ lúc Vân Khanh ra lão liền khinh thị trong lòng, nha đầu mới mười bốn tuổi còn chưa cập kê, huống hồ lại được nuông chiều từ bé hiểu được cái gì chứ, trước tiên là ngon ngọt, tận tình khuyên bảo giống như muốn tốt cho Thẩm gia, ra là muốn dụ Vân Khanh tin tưởng lão, đem gia nghiệp Thẩm gia toàn bộ giao vào tay lão.



      Đáng tiếc Vân Khanh lại ngây ngô như trong mắt bọn họ vẫn nghĩ, trải qua kiếp trước và sau năm học hành ở kiếp này, suy đoán, suy nghĩ vụ, tuy rằng chỉ có mười bốn tuổi, nhưng nội lực linh hồn lại khác với người ba mươi tuổi, tộc trưởng lời vừa ra khỏi miệng, như là quỷ , rắm , khi sản nghiệp Thẩm gia giao cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối có thể đem hết thảy đều lặng lẽ  hóa thành sản nghiệp của chính mình, đến lúc đó toàn bộ Thẩm gia bị bọn họ đào thành cái hố, chừa cho bọn nàng, chỉ là vô tận khốn khổ.



      Vân Khanh cũng lật mắt cùng bọn họ, khẽ mĩm cười : "Tộc trưởng lời hữu lễ." Nàng dừng chút, ngay lúc tộc trưởng muốn mặt mày hớn hở, Vân Khanh lại tiếp: "Nhưng tộc trưởng dựa vào cái gì cảm thấy sản nghiệp của Thẩm phủ khi giao cho vào tay các người nhất định mất chứ? Những khoản nợ thu về này, chỉ vì ta là nữ tử, mà các người là nam nhân như vậy liền có thể thu hồi hay sao? Nếu là như thế, quản trong phủ chúng ta cũng có thể làm được, bất quá họ thể, bởi vì bọn họ nhận thức chúng ta - dòng dõi Thẩm gia là chủ tử, mà phải chỉ dựa vào ta là nam nhân hay nữ nhân."



      tràng dài đem tộc trưởng đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lão căn bản là chưa từng nghĩ qua muốn xen vào chuyện đòi nợ này, bạc thu về được hay vốn liên quan gì đến lão, lão chỉ muốn tiếp nhận sản nghiệp của Thẩm gia, sau đó bán của cải lấy tiền mặt bỏ vào túi của mình là xong chuyện, khoản bạc này giúp thương hộ thêm lời, dù sao cũng phải là tiền của lão. Lúc trước lão lời này là vì muốn đưa ra cái cớ, ai ngờ bị Vân Khanh bắt được túm tóc, lấy ra cự tuyệt. Nhưng qua hồi, lão lại bình tĩnh xuống, tiếp tục ôn nhu khuyên nhủ: "Ngươi lời này nhưng ra có lý, nhưng nay Thẩm gia có nam tử, chỉ có ngươi cái nữ tử, như thế nào quản lý việc buôn bán?"



      "Việc này tộc trưởng yên tâm, cha sớm bắt đầu dạy ta xử lý việc buôn bán, nửa tháng nay vẫn đều do ta xử lý, hơn nữa ta mặc dù tuổi , nhưng trong phủ còn có Lý Đại Quản , theo cha ta hai mươi mấy năm, lại là người tri ân đồ báo, giống có số người, ăn của ta, dùng của ta, còn muốn ở sau lưng đâm ta dao, loại này người lang tâm cẩu phế này là làm cho người ta khinh bỉ!" Vân Khanh xong, ánh mắt quét qua dừng mặt tộc trưởng, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, Thẩm Bình, Mạc thị từng người , hàm ý ám chỉ.



      Mạc thị nghe xong muốn đứng lên chỉ trích, Thẩm Bình lại mở miệng trước, "Cho dù là để chất nữ ngươi xử lý, nhưng ngươi cũng sắp cập kê, qua hai năm nữa phải lập gia đình, đến lúc đó sản nghiệp này cũng phải cho tộc nhân quản lý, bằng tại trước để cho bọn ta nhúng tay giúp ngươi ."



      Thực hiển nhiên, Thẩm Bình này lấy lui làm tién, lời tuy cực kỳ tốt đẹp, là cho tộc nhân hỗ trợ quản lý, nhưng để họn nhúng tay chỉ e Thẩm gia việc thêm nhiều, quả thực là phóng hổ tiến heo oa (vừa dâng heo sữa vừa thả hổ).



      "Theo lời của đường cữu ông (ông bác bên ngoại), cho dù vài năm sau Vân Khanh xuất giá, nhưng Vân Khanh phía sau còn có đệ đệ, chờ đệ đệ lớn lên chút, cũng có thể giúp đỡ việc trong nhà, làm sao chưa gì muốn nhờ người hỗ trợ được! Ý tốt của mọi người Vân Khanh xin nhận, chỉ là nhà ai quản nhà ấy, chuyện Thẩm gia cũng dám phiền các ngươi!" Vân Khanh ngữ khí vẫn mềm như trước, nhưng trong lời lại làm cho người có cảm giác bị đấm đau, vô luận như thế nào, Vân Khanh đều có thể ứng phó, tuyệt đối cho người khác có cơ hội nhúng tay vào Thẩm gia dù chỉ chút.



      Thẩm Bình ở bên híp mắt nhìn Vân Khanh, sớm nghe người nọ qua, ở Thẩm gia lợi hại nhất phải Tạ thị, mà là đại tiểu thư này, hôm nay vừa thấy, đúng là như thế, đúng là thể xem thường, xem ra rốt cuộc cũng phải xuất ra chứng cớ mới được.



      Nay đề tài vòng đến điểm này, Thẩm Bình khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt mang theo châm chọc, "Ngươi lời này đúng, nếu là phía dưới có đệ đệ, như vậy gia nghiệp Thẩm gia rốt cuộc vẫn có người kế thừa, nếu phải, vậy cũng thể để rơi vào tay dã loại!"



      việc rốt cục cũng đến điểm này, Vân Khanh sắc mặt cũng dần dần lạnh, trong mắt phượng chợt sáng, lại phảng phất như mặt nước trong đầm lầy, lộ ra từng cỗ lãnh khí, "Cái gì là dã loại, hi vọng đường cữu ông có thể đem chuyện ràng, ngày hôm nay nơi này ngồi nhiều trưởng bối như vậy, biết ông có chứng cứ xác thực sao?"



      Thẩm Bình đương nhiên là có chứng cớ, hôm nay đến là vì mục đích này, hướng bên ngoài vung tay lên, chỉ thấy Tề đại phu từ bên ngoài đến, Vân Khanh vừa thấy ông ta, hai mắt liền bắn ra cỗ sắc bén, "Tề đại phu, ngươi có chứng cớ gì chứng minh đệ đệ của ta là dã loại sao?"



      Tề đại phu bị ánh mắt kia nhìn, vốn đầu thấp, càng thêm thấp, Thẩm Bình cười lạnh tiếng, cười : "Tề đại phu, ngày hôm nay chúng ta nhiều người như vậy ở chỗ này, ông hãy đem kết quả chẩn đoán năm trước của Thẩm Mậu, cho mọi người nghe chút!"



      Tề đại phu nghe xong thanh của , cả người run lên, mấy năm nay, ông ta vẫn vì Thẩm gia xem bệnh, Thẩm gia đối với ông ta tệ, nhưng lúc này đây ông ta còn cách nào, ông ta dám ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, quay đầu nhìn Thẩm Bình : "Năm trước khi ta xem bệnh cho Thẩm lão gia, chẩn đoán ra Thẩm lão gia còn khả năng sinh dục."



      Lời này vừa ra, cả sảnh đường huyên náo, hạ nhân của Thẩm gia sắc mặt đều biến đổi, bọn họ cũng biết Tề đại phu có thể là đại phu chuyên dùng của Thẩm gia, khi đó cũng từng xem mạch cho lão gia, nếu như thế, vậy hai tiểu thiếu gia làm sao mà có? Nhất thời mọi người đáy mắt có điểm phức tạp.



      Vân Khanh sớm có chuẩn bị, lúc này cũng có nửa điểm bối rối, trấn định thong dong hỏi: "Vậy xin hỏi Tề đại phu, ông lúc trước chẩn đoán ra nguyên nhân vì cái gì khiến Thẩm lão gia sinh dục được?"



      Tề đại phu cúi đầu : "Là vì dùng loại tuyệt tử dược, cho nên thể sinh con."



      "Vậy cũng là , cha ta là sau này bị người kê đơn mới tạo thành bệnh này đúng hay ?" Vân Khanh từng bước ép sát, Thẩm Bình nghe ra nàng ngụ ý trong câu hỏi của nàng, chỉ đành để nàng hỏi.



      "Đúng vậy, Thẩm lão gia là vì ăn trúng tuyệt tử dược trong thuốc bổ, mới dẫn đến việc bất lực." Tề đại phu đến chỗ đó, Thẩm Bình lập tức tỉnh ngộ, lập tức ngắt lời : "Tề đại phu, ông chỉ cần , loại dược này ăn vào về sau còn có thể chữa khỏi hay ?"

      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :