1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 280: Dương Quân Nhu vui mừng.

      Edit: Mục


      Băng gạc người Quan Lãng cũng tháo ra rồi, chỉ là bắp thịt bị thiêu bỏng chút cũng có dấu hiệu lành lặn, hơn nữa phần lớn da thịt người đều bị hoại tử, bắp thịt của vừa đau vừa ngứa, trong nhà thường xuyên truyền ra tiếng rên cách nào khống chế của , Tề Hoàn đành phải cắt chỗ thịt vụn bị hoại tử, kết hợp với dùng dược liệu giảm đau.
      Nhưng rốt cuộc hiệu quả vẫn còn quá .

      "Đại sư huynh thế nào rồi?" Sau khi Vương Đại Bảo xử lý xong chuyện Hách Liên Lân liền quay về tiểu viện, mới vừa bước vào cửa nghe Quan Lãng thống khổ kêu tiếng, đáy mắt thoáng qua tia lo lắng.

      Quan Hâm đau lòng lắc đầu, "Vẫn vậy!"

      "Ta tìm mấy đại phu đến. . . . . ." Vương Đại Bảo giọng , giờ bọn họ còn sợ bị người của Tú Lệ Vân truy sát, cho dù có lật tung cả Đại Nguyệt quốc cũng chẳng sao.

      "Vô ích thôi, dù tìm bao nhiêu đại phu cũng chỉ vậy, mấy ngày nay huynh cũng đem nhiều dược liệu tới, đối với thương thế đại sư huynh rất hữu hiệu." Tề Hoàn từ trong phòng ra với Vương Đại Bảo.

      Bọn họ đều biết, Vương Đại Bảo tuy ra, nhưng vì vết thương của Quan Lãng, trong lòng vẫn luôn áy náy.

      Vương Đại Bảo nặng nề gật gật đầu.

      Thanh rên rỉ thống khổ của Quan Lãng dần dần yên tĩnh, Linh Nguyệt mực ở bên cạnh .

      Tề Hoàn nhìn Quan Hâm cái, tới bên cạnh bàn tự rót cho mình ly trà, "Nhị Sư Huynh, kế tiếp huynh tính thế nào?"

      "Có ý tứ gì?" Vương Đại Bảo nhíu mày hỏi.

      Kể từ sau khi khôi phục trí nhớ, tính tình Vương Đại Bảo cũng thay đổi ít so với trước kia, ngày càng thêm trầm mặc.

      "Cũng đến lúc chúng ta phải trở về Đại Chu rồi, y thuật cao cường, chừng có thể trị thương cho đại ca, chàng. . . . . . Chàng có phải theo chúng ta trở về?" Quan Hâm sợ hãi lôi kéo ống tay áo của , đầu ngón tay chạm vào chất liệu tơ lụa của y phục, lúc này mới phát ra y phục củaVương Đại Bảo so với lúc bình thường khác nhau rất nhiều.

      Nhìn đứng đấy cao cao tại thượng tựa như trích tiên, cao quý xa lạ chẳng thể chạm, còn là A Bảo của nàng rồi!

      Trở về Đại Chu. . . . . . Vương Đại Bảo thần sắc trong mắt hơi động, nhớ tới lúc nãy khi xuất cung, các vị đại thần đều quỳ trước mặt , bọn họ đều cầu nhanh chóng kế vị , Đại Nguyệt quốc giờ có quốc vương, mà người có thể chân chính khiến quan viên dân chúng cả nước tâm phục khẩu phục chỉ có duy nhất mình , làm sao có thể vứt bỏ cố quốc để quay về Đại Chu đây?
      Cho dù lớn lên tại nơi này, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Đại Nguyệt quốc, còn có nguyện vọng của phụ vương. . . . . .

      Cùng chung sống nhiều năm với Vương Đại Bảo như vậy, Quan Hâm có thể nào lại nhìn ra do dự của , trong lòng nàng vô cùng căng thẳng, nhưng lại giả vờ cười vui, " ra chàng cũng cần theo chúng ta trở về đâu, nếu về sau biết tên nào lên làm vương thượng của Đại Nguyệt quốc rồi lại gây thêm chuyện xấu xa làm sao? Chàng cứ nên ở lại , làm vương thượng rồi rất là oai phong a, đúng A Hoàn?”
      Vương Đại Bảo đau lòng nhìn Quan Hâm, khàn giọng , "Nếu như mà ta quay về, nàng có thể lưu lại được ?"

      Quan Hâm ngẩn ra, cúi đầu .

      Tề Hoàn nhìn bọn họ than tiếng, "Nhị Sư Huynh, cho dù huynh muốn cưới Hâm nhi, cũng phải đến gặp cữu mẫu cầu hôn chứ, sao có thể cứ để muội ấy lưu lại như vậy, việc này đối với thanh danh của muội ấy hay."

      "Ừ, ta xử lý xong chuyện ở đây, tìm nàng." Vương Đại Bảo với Quan Hâm.

      Quan Hâm ngượng ngùng cười, nhàng gật đầu.

      Vương Đại Bảo quay đầu nhìn về phía Tề Hoàn, "Lão Tam bên kia có tin tức gì ?"

      "Mới nhận được thư chàng gửi, quay về An Nam thành, làm xong việc, về kinh đô trước." Tề Hoàn , nghĩ thầm, có thể là hoàng thượng có chính khác giao cho chàng ấy, nếu chàng nhất định tới Đại Nguyệt quốc tìm bọn họ.

      “Tú Lệ Vân lúc trước đạt thành hiệp nghị với Đông Hồ quốc, muốn hai nước liên minh tấn công Đại Chu, giờ Sứ giả Đông Hồ quốc ở trong cung, sau khi muội quay về, việc này cho lão Tam biết, bề ngoài Đông Hồ quốc mặc dù đầu hàng, nhưng vẫn bí mật liên lạc các nước khác, muốn liên minh cùng nhau đối phó Đại Chu." Vương Đại Bảo nhìn màn cửa bên trong phòng cái, hạ thấp giọng .

      Tề Hoàn nhớ tới lúc trước ở khách điếm có thấy mấy người Đông Hồ, quả nhiên giống như nàng suy đoán, nàng khẽ gật đầu, "Muội chuyển lời cho chàng ấy."

      "Linh tiểu thư này có thể cùng quay về sao?" Vương Đại Bảo hỏi.

      "Việc này. . . . . ." Tề Hoàn cùng Quan Hâm bốn mắt nhìn nhau, bọn họ muốn đến kinh đô, Linh Nguyệt nếu theo chân bọn họ trở về, chừng bại lộ thân phận, chỉ sợ rước lấy phiền toái cần thiết a.

      "Ta muốn theo Quan Lãng, chàng đâu, ta đó, ta để cho người khác phát ra thân phận của ta." Linh Nguyệt chợt vén rèm ra, kiên quyết , sau đó quay sang Vương Đại Bảo, "Chàng muốn chuyện với huynh."

      Vương Đại Bảo vào trong nhà, bên ngoài này ba nữ tử liếc mắt nhìn nhau, Quan Hâm đối với Linh Nguyệt vẫn còn khúc mắc, khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, "Ta ra ngoài xem Dư đại ca bọn họ làm gì."
      Người và dược liệu của Quan gia trang bị bắt lúc trước cũng được thả ra, biết giờ Vương Đại Bảo đến nên đều tập trung bên phòng khách sát vách chờ .

      Cũng biết Vương Đại Bảo cùng Quan Lãng ở trong phòng chuyện gì lâu đến mức canh giờ trôi qua.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Kinh đô Đại Chu.

      Lục thị mang theo hai đứa con trai trở về cũng tháng, hạ nhân trong nhà thấy nàng quay về vô cùng vui mừng, nhưng cũng phải có kẻ mất hứng, Uông thị vất vả lắm mới nắm giữ được quyền uy trong nhà, năm này tích trữ được của cải cũng phải ít, giờ thấy Lục thị trở về, nàng ta làm sao có thể cam tâm đem những thứ ăn nửa chừng trả lại?

      Cho nên, lúc đối diện với Lục thị, sắc mặt nhìn có vẻ chẳng tốt chút nào, khỏi thầm oán trách mấy câu.

      Lục thị vốn dĩ muốn cùng nàng ta so đo, dù sao ai làm chủ nhà cũng đều sao cả, chẳng qua nàng nghe được bọn hạ nhân bàn tán, nàng mang theo hai đứa bé quay về, là vì Tề Chính Khuông ở An Nam thành sủng ái tiểu thiếp, coi thường chính thất là nàng, cho nên nàng mới giận dỗi bỏ về kinh đô, vốn là chỉ muốn làm bộ làm tịch, ai ngờ Tề Chính Khuông cũng thèm để ý tới nàng.
      Tề gia đối với hạ nhân quy củ cũng nhiều, nhưng Lục thị vẫn luôn nghiêm cấm hạ nhân bàn tán về chủ tử, chớ chi đến cái loại sau lưng huyên thuyên bịa đặt, nàng liền đuổi hết bọn hạ nhân này, thế nhưng trong đám ấy lại có hơn phân nửa là người do Uông thị năm nay cất nhắc.

      Uông thị tất nhiên vừa ý với việc làm của Lục thị, hắng giọng chất vấn Lục thị có phải nhìn nàng ta vừa mắt hay , tại sao vừa quay về đuổi hết người của nàng ta , nếu muốn chứng tỏ quyền uy trong nhà cũng cần phải sử dụng cái loại thủ đoạn hạ lưu này.

      Lời này thiếu chút nữa làm Lục thị giận đến ngã ngửa, nàng dĩ nhiên biết những hạ nhân kia huyên thuyên đa số là do Uông thị dung túng , chỉ là nghĩ tới Uông thị lại vẫn có thể thay trắng đổi đen như thế.

      Ở trong mắt Uông thị, Lục thị vẫn luôn mềm yếu sợ sệt, cho nên nàng ta mới nghĩ đến chuyện tới tận cửa tìm Lục thị tính sổ thị uy, nàng ta cho rằng Lục thị vẫn giống trước kia để mặc nàng ta định đoạt, ngờ chính mình lại bị giáo huấn trận tơi tả.
      ". . . . . . Ta lại biết ra ngươi quản giáo hạ nhân như vậy , dung túng hạ nhân ở sau lưng huyên thuyên, chẳng lẽ mọi cử chỉ của chủ tử cũng đều để hạ nhân có thể tùy tiện bàn luận, trong nhà này có còn quy củ hay ? Còn nữa, ngươi cảm thấy đây chính là quy củ của Tề gia ?" Lục thị cao giọng chất vấn, đến Tề Chính Khuông nàng ta cũng để trong mắt, Uông thị có gan đứng đầu nàng ta sao?

      " lại, ngươi vẫn là hài lòng ta chưởng quản cái nhà này." Uông thị gấp quá hồ hồ kêu lên.

      Lục thị cười lạnh tiếng, "Nhìn xem nhà này thành ra cái dạng gì rồi, ta đương nhiên là hài lòng, nếu như ngươi cảm thấy mình uất ức, đến bẩm báo với Lão Thái Gia ."

      "Lục Niệm Tâm, ngươi quá đáng!!" Uông thị tài nào nghĩ tới Lục thị lại có khí thế bức người như vậy, đây là Lục thị trước kia sao?

      "Bất kể như thế nào, năm này cũng cực khổ cho ngươi rồi, thu vén vẹn toàn cho cái nhà rộng lớn thế này cũng dễ dàng gì, mặc dù có công lao cũng có khổ lao, ta ghi nhớ trong lòng." Lục thị tiếp tục .

      "Nhìn xem xem,cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình rồi, ngươi chính là muốn cướp quyền làm chủ trong nhà, cần gì phải tìm nhiều cớ như vậy." Uông thị kêu lên.

      Lục thị cười cười, "Đệ muội hơi quá lời rồi, chẳng phải ta vẫn làm chủ cái nhà này sao, ta làm sao lại giành với ngươi rồi?"

      Uông thị tức đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sau khi trở về phát tiết với Tề nhị lão gia, còn muốn tìm Tề lão Thái gia đứng ra đòi lại công đạo, lại bị Tề nhị lão gia ngăn cản, "Nàng đứng lại ngay, đại tẩu sai, nàng đến tìm Lão Thái Gia, nàng có thể được chút lý lẽ nào ? là thiếu suy nghĩ, nàng vẫn coi thường đại tẩu, cho là sai hạ nhân bàn tán mấy câu sau lưng, đại tẩu cũng dám lấy lại quyền chưởng quản của nàng hả ?"

      "Chàng rốt cuộc là đứng bên nào? Ả ta nếu tốt như vậy, làm sao lại bị đuổi về đây?" Uông thị kêu lên.

      "Tóc dài não ngắn đúng là để chỉ nàng đấy, đại tẩu phải là bị đuổi về , về sau nàng cũng chớ trêu chọc phòng lớn, còn nữa, ta nghe Tam đệ trở lại, nàng tạm thời đừng có làm phiền Lão Thái Gia, tránh cho về sau chính mình lại bị thua thiệt." Tề nhị lão gia .

      Uông thị vừa nghe Tề Chính Thanh quay về, sắc mặt càng khó coi hơn, "Trong nhà lại thêm kẻ ăn ngồi rồi ."

      Tề Nhị lão gia lườm nàng ta cái, phất tay áo rời phòng.

      tới hai ngày, Lục thị đem toàn bộ quyền lực từ tay Uông thị thu hồi trở lại, cho đổi hết những kẻ do Uông thị cài vào, thủ đoạn so với lúc trước nghiêm nghị ít, làm cho bọn hạ nhân trong lòng phấp phỏng đều yên ắng trở lại, còn nghe thấy lời ra tiếng vào nào nữa.

      Lục thị quay về còn thu hút được ít người khác.

      ". . . . . . Ngươi , Tề phu nhân là bởi vì Tề Chính Khuông ở An Nam thành sủng ái tiểu thiếp, bỏ bê chính thê cho nên mới quay về kinh đô?" Dương Quân Nhu đứng ở phía sau án thư, cầm bút phác hoạ, nghe được Bích Ba đáp lời, đôi mày thanh tú khẽ khơi lên.

      "Bên ngoài đều như vậy." Bích Ba giọng trả lời, thầm than hoàng phi mãi cho đến bây giờ vẫn nhớ mãi quên cái tên Tề Chính Khuông đó, đây đúng là tự chuốc khổ, tên Tề Chính Khuông này rốt cuộc có gì tốt.

      Dương Quân Nhu ngẩng gương mặt diễm lệ lên, vui vẻ cười, "Ả ta cũng có ngày hôm nay !"

      Bích Ba biết nên đáp lời như thế nào.

      "Nghe Tương Vương phi qua hai ngày nữa đãi thọ yến, chắc ả ta cũng đến dự, ta muốn nhìn chút, nhiều ngày trôi qua như vậy, xem thử ả ta có tiếp tục giả vờ thanh cao hay ." Dương Quân Nhu mỉm cười .

      "Nhưng người phải cự tuyệt Tương Vương phi. . . . . ." Bích Ba do dự lát, nhắc nhở Dương Quân Nhu lúc trước lấy nguyên nhân đổ bệnh từ chối bữa tiệc đó rồi.

      "Ta tâm tình rất tốt, thân thể tự nhiên khỏi hẳn nhanh hơn." Dương Quân Nhu cười .

      "Vâng!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 281: Tiến thẳng hướng bắc.

      Edit: Mục

      Lúc đến đây, Tề Hoàn trong lòng luôn lo lắng thấp thỏm cho Quan Lãng, lúc quay về cũng chẳng khá khẩm hơn.
      Hơn nữa, chưa đến việc Linh Nguyệt lần này trở về Kinh Thành khả năng bị bại lộ thân phận rất cao, thương thế của Quan Lãng giờ lại thế này, Quan trang chủ nhìn thấy bọn họ chắc chắn vô cùng đau lòng, chừng đem toàn bộ nguyên nhân Quan Lãng bị thương đổ người Linh Nguyệt, hai người này trải qua biết bao nhiêu khó khăn, vất vả mới có thể ở bên nhau, ngàn vạn lần đừng xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.

      Bụng Linh Nguyệt càng lúc càng lớn, mang thai đến tháng thứ sáu, mặc dù đường gập ghềnh, nhưng có Tề Hoàn mang theo thuốn an thai bên cạnh, cũng cảm thấy mệt mỏi gì, chỉ là Quan Hâm đối với Linh Nguyệt vẫn xị mặt khó chịu như cũ.

      Linh Nguyệt biết Quan Hâm thích nàng, đường cũng cố gắng hết sức ít xuất trước mặt nàng ấy, chỉ luôn bên cạnh chăm sóc Quan Lãng tấc cũng rời, tự mình chăm lo hết mọi nhu cầu cuộc sống thường ngày của Quan Lãng, nếu phải Quan Lãng lo lắng cho nàng có mang chịu nổi mệt nhọc, sợ rằng nàng ta ngay cả thời gian ngủ cũng muốn tiết kiệm tối đa để bầu bạn bên .

      Lúc này, vào hạ tuần tháng mười, khí trời dần rét lạnh, bọn họ chỉ còn mấy ngày nữa là đến kinh đô.

      "Phụ thân cùng mẫu thân lúc này chắc là ở kinh đô đợi đại ca." Quan Hâm nhìn xa xăm vào bóng đêm tối om om bên ngoài, thở dài giọng .

      Từ lúc theo bọn họ lên đường trở về Đại Nguyệt quốc, Quan Hâm viết thư gửi về Quan gia trang, báo cho vợ chồng Quan Gia biết chuyện ít ngày nữa hồi kinh, giờ phụ mẫu khẳng định nhận được tin, chắc cũng đến kinh đô rồi.

      biết Triệu Ngôn Ngọc có phải cũng ở kinh đô hay ?

      Tề Hoàn cũng viết thư cho chàng ấy, bảo chàng ở kinh đô chờ bọn họ, tin rằng chỉ cần có chàng ở đó, những phiền phức sau khi hồi kinh giảm rất nhiều.

      Ít nhất chàng có biện pháp khiến cho vợ chồng Quan gia tiếp nhận Linh Nguyệt, cũng giúp Linh Nguyệt có thể an toàn ở lại kinh đô.

      Bất tri bất giác, nàng nhận ra rằng ra nàng lệ thuộc vào chàng ấy nhiều như vậy.

      Mấy tháng gặp, nàng rất nhớ chàng.

      Còn có mẫu thân. . . . . . biết bọn họ trở về kinh đô ra sao? Nàng chỉ hận được chắp thêm cánh, lập tức bay về bên cạnh bọn họ a.

      Tề Hoàn dời tầm mắt tới chiếc xe ngựa khác, vì chăm sóc thương thế Quan Lãng cùng thân thể Linh Nguyệt, Nhị Sư Huynh đưa tới hai chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ, thoải mái lại phái thêm hai mươi thị theo bảo vệ bọn họ hồi kinh, Quan Lãng cùng Linh Nguyệt chung chiếc, lúc này mơ hồ có thể nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Quan Lãng, chắc là do những bắp thịt kéo da non khiến vừa đau vừa ngứa ngáy rồi.

      "Nhịn thêm chút nữa, Quan Lãng, rất nhanh sao." Linh Nguyệt giúp Quan Lãng bôi thuốc lên vết thương người, đáy mắt ừng ực nước, nghẹn ngào an ủi.

      "A" Quan Lãng cắn chăn bông, toàn thân toát mồ hôi đầm đìa như tắm, trán nổi gân xanh, cảm giác như hàng vạn con kiến cắn xé thân thể của , vừa đau vừa ngứa, khó chịu đến mức chỉ hận thể đập đầu chết cho xong, cả người đều run rẩy, nếu như phải Linh Nguyệt bên cạnh , khống chế được bản thân mình gây ra những chuyện gì nữa.

      cắn chặt răng, cảm thấy được luồng máu tanh trong miệng, "Nàng ra ngoài ! Ra ngoài !!"

      "Thiếp muốn !!" Linh Nguyệt ôm chặt cánh tay của , khóc kêu lên, "Nếu chàng cảm thấy khó chịu, chàng cắn cánh tay của thiếp ..."

      Quan Lãng dám dùng sức đẩy nàng ra, chỉ thở gấp, "Linh Nguyệt, ta sợ cẩn thận thương tổn nàng, nàng mau ra !" ,

      ". . . . . ." Linh Nguyệt quật cường lắc đầu, nếu nàng ra ngoài, nhất định thương tổn chính mình, "Thiếp tìm A Hoàn, A Hoàn có cách..."

      Cách ở đâu ra chứ? Coi như châm cứu có thể giảm đau, nhưng toàn thân Quan Lãng các bắp thịt đều căng cứng, kim châm căn bản là đâm được, cách nào có thể dùng châm cứu để giúp giảm bớt nỗi thống khổ này.

      Quan Lãng nắm tay của nàng, khó nhọc lắc đầu, "Ta sao rồi..."

      Linh Nguyệt đẫm lệ nhìn , thấy sắc mặt của quả nhiên khá hơn chút, lúc này mới yên tâm, ôm khóc òa lên , "Thương thế này rốt cuộc khi nào mới có thể khỏi."

      Da thịt Nàng mềm mại dán vào khuôn mặt lồi lõm xấu xí của , Quan Lãng toàn thân cứng đờ, hồi lâu sau mới có thể thả lỏng người, nhè vỗ về lưng nàng, "A Hoàn khỏi rất nhanh thôi."

      "Sau khi trở về, chàng có thể lấy thiếp ?" Linh Nguyệt giọng hỏi.

      "Ta làm sao có thể để người khác nuôi nấng con trai của mình." Quan Lãng cười sang sảng, thương xót ôm chặt lấy nàng.

      Linh Nguyệt nín khóc mỉm cười, "Làm sao chàng biết là con trai?"

      "Là con trai sau này mới có thể cưới nữ nhi của lão Tam, ta thấy lão Tam kia khẳng định sinh nữ nhi a." Quan Lãng lại cười hì hì mà .

      " hưu vượn" Linh Nguyệt nở nụ cười.

      . . . . . .

      "Đại ca an tĩnh lại rồi." Nhĩ lực của Quan Hâm so với Tề Hoàn tốt hơn, mặc dù giữa hai xe cách nhau đến vài thước, nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng rên rĩ của Quan Lãng dần yên ắng.

      Tề Hoàn cau mày , "Ta có thể kê phương thuốc cho đại sư huynh, chỉ là. . . . . . Thuốc này quá mạnh, cần phải thương lượng với sư phụ xong mới dám dùng, chỉ có thể để huynh ấy ráng chịu khổ thêm mấy ngày."

      "Có Linh Nguyệt bên cạnh, huynh ấy có chỗ nào cảm thấy khổ chứ." Quan Hâm hừ .

      "Thế nào? Trong lòng vẫn oán hận Linh Nguyệt?" Tề Hoàn mỉm cười nhìn nàng ta, nàng biết Quan Hâm là người miệng cứng lòng mềm, ra sớm tha thứ cho Linh Nguyệt rồi.

      Quan Hâm xoay mặt, "Nàng ta sắp là chị dâu muội rồi, muội còn có thể oán nàng ta sao? Về sau ở cùng chỗ, chẳng lẽ gặp mặt đều làm ngơ?"

      "Phụ mẫu muội bên kia. . . . . ." Tề Hoàn chần chờ, biết bọn họ hiểu lầm Linh Nguyệt như thế nào.

      "Cái này tỷ yên tâm, đại ca để cho mọi người bậy, chuyện này ra cũng liên quan đến Linh Nguyệt, dù phụ thân với mẫu thân muội có để ý cũng là để ý đến thân phận của nàng ta thôi." Quan Hâm .

      Nếu chỉ là thân phận còn có thể dễ dàng giải quyết, chỉ sợ bọn họ cho rằng Quan Lãng trở thành như bây giờ đều là do lỗi của Linh Nguyệt, như vậy mới phiền toái.

      "Muội cũng sắp có cháu rồi." Tề Hoàn cười .

      Quan Hâm rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười vui mừng, "Nhi tử của Đại ca và Linh Nguyệt chắc chắn rất đáng ."

      "Về sau nhi tử của muội và Nhị Sư Huynh càng tú lệ hơn a." Tề Hoàn trêu ghẹo nàng, "Nhị Sư Huynh chắc cũng sắp đến gặp phụ mẫu muội xin cưới rồi."

      "Tỷ đừng có bậy !" Quan Hâm đỏ bừng cả mặt chọt chọt Tề Hoàn, hai người trêu ghẹo nhau trong chốc lát còn nhớ đến những tâm tình vui, Quan Hâm nhìn bụng Tề Hoàn, "Lại , tỷ cùng biểu ca thế nào mà chút tin tức cũng có vậy?"

      đến chuyện này, Tề Hoàn trong lòng mắng thầm Triệu Ngôn Ngọc hồi, "Chàng đợi ta đến tuổi cập kê rồi hẳn sinh nhi tử."

      "Biểu ca là ân cần, năm nay tỷ cũng đến tuổi cập kê rồi?" Quan Hâm ngưỡng mộ hỏi.

      Tề Hoàn ngượng ngùng gật đầu.

      Quan Hâm cười khanh khách , "Trước kia muội còn lo lắng biểu ca về sau có phải cưới nương tử lãnh đạm lạnh nhạt hay , hai người mỗi ngày đối diện nhau chỉ biết im lặng, tỷ phải biết, biểu ca trước kia có rất nhiều tiểu thư ngưỡng mộ a, nhưng mà huynh ấy mỗi lần nhìn đến người ta cũng đều làm mặt lạnh, giống như người ta thiếu nợ huynh ấy mấy ngàn lượng bạc bằng."

      "Đại sư huynh luôn chàng là hồ ly ngàn năm, nhìn ai cũng cười híp mắt." Tề Hoàn tin Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng với mấy tiểu thư kia.

      "Vậy cũng phải xem là ai, lúc tỷ mới quen huynh ấy, chẳng lẽ cảm thấy được biểu ca rất khó gần hay sao?" Quan Hâm hỏi.

      Tề Hoàn cẩn thận ngẫm lại, ban đầu ở thành Cẩm Châu, Triệu Ngôn Ngọc xác thực đối với nàng có chút hảo cảm, "Ừ, lúc ấy rất muốn đạp vào mặt chàng ấy."

      Quan Hâm ha ha cười, "Cho nên khi đó đến kinh đô, thấy biểu ca lại đối với tỷ. . . . . . ưmh.. dù sao cũng chính là hề giống bình thường, muội bị dọa sợ đến giật mình."

      Triệu Ngôn Ngọc từ lạnh lùng đến vô lại. . . . . . Tề Hoàn nhớ tới thời gian hai người quấn quít lấy nhau, cũng cảm thấy buồn cười.

      Xe ngựa lộc cộc về phía trước, Tề Hoàn cùng Quan Hâm hết đến chuyện Triệu Ngôn Ngọc lại chuyển sang những chuyện lý thú của ba huynh đệ bọn họ, chỉ cảm thấy lộ trình dần trở nên nhõm và ngắn ngủi hơn!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 282: Cười nhạo

      Edit: Mục


      Kinh Đô.



      Sắp bước sang tháng mười , bão tuyết kéo dài liên tục mấy ngày, cả Đô thành phủ màu trắng xóa, ngay cả nhánh cây bên ngoài cũng đóng băng, dưới ánh mặt trời, những mảnh băng ấy lóe ra ánh sáng rét lạnh.

      Lục thị buông sổ sách trong tay xuống, giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, khỏi lo lắng cho nữ nhi lúc này vẫn còn đường hồi kinh.

      "Phu nhân, tiểu thư chỉ hai ngày nữa là quay về rồi, người xem, bây giờ thời tiết cũng tĩnh lặng hơn, tuyết cũng ngừng rơi." Lý ma ma xoa bóp bả vai cho Lục thị, bà ta hầu hạ Lục thị nhiều năm như vậy, tất nhiên nhìn ra được lúc này Lục thị lo nghĩ chuyện gì.

      "Tuyết rơi cũng kéo dài mấy ngày rồi, chỉ lo bọn chúng phải trì hoãn lộ trình." Lục thị mỉm cười , tháng trước Triệu Ngôn Ngọc hồi kinh, lại thấy A Hoàn cùng y trở về, nàng còn tưởng dâu mới lại gây ra náo loạn gì, sau nghe Triệu Ngôn Ngọc giải thích, mới biết nha đầu kia phải Đại Nguyệt quốc.

      Mấy ngày trước nhận được thư của nàng, biết nàng sắp về, Lục thị mới đỡ lo lắng.

      "Lần này trở về, nhất định phải bồi bổ thân thể cho nó." Lục thị đột nhiên .

      Lý ma ma cười, "Phu nhân chắc là mong tiểu thư sinh cho người đứa cháu kháu khỉnh rồi."

      "Cũng vào cửa nhà người ta hơn năm rồi, mang thai, chỉ sợ người khác sau lưng đàm tiếu." Lục thị liếc Lý ma ma cái, khóe miệng khẽ cười.

      "Lại , phu nhân, Tứ hoàng tử phi kia khiến người ta chẳng thể giải thích được, cũng nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn chịu buông tha cho chúng ta." Lý ma ma nhớ tới nửa tháng trước khi tham gia thọ yến của Tương Vương phi, Dương Quân Nhu luôn lên tiếng châm chọc Lục thị.
      Lục thị khẽ hạ ánh mắt, nhớ lại tình cảnh hôm đó.

      Tương Vương phi và nàng vẫn luôn thân thiết, A Hoàn lại là học sinh của Mẫu Đan Quận chúa, Lục thị đương nhiên thể bỏ qua thọ yến của Tương Vương phi, lúc ấy tân khách đến đầy đủ, nàng được bố trí chỗ ngồi rộng rãi bên cạnh Tương Vương phi, cùng nàng ấy trò chuyện về những cảnh sắc đặc biệt ở An Nam thành.

      Lại đến việc tại sao nàng lại mang theo hai nhi tử trở về kinh đô trước. . . . . .

      "Thụy nhi sang năm là tham gia thi Hương rồi, hộ tịch lại ở kinh đô, nên phải quay về theo Hoàng Phủ tiên sinh học tập. . . . . . Thành nhi mặc dù còn , nhưng từ bé sống ở Kinh đô, điều kiện sống ở Kinh đô vẫn luôn tốt hơn ở An Nam thành." Lục thị mỉm cười .

      Tương Vương phi gật đầu, " ra là vậy, sao ngươi dẫn theo Thành nhi đến cho ta gặp mặt, nghe nó cũng là tiểu tử lanh lợi."

      "Qua hai ngày nữa dẫn huynh đệ bọn chúng tới thỉnh an người." Lục thị .

      "Vậy Tề đại nhân ở An Nam thành chẳng phải còn ai chăm sóc sao?" biết người nào đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Có người liền , "Làm sao như vậy được, chẳng phải vẫn còn có hạ nhân sao?"

      Lục thị cười nhạt .

      Dương Quân Nhu như cười như nhìn Lục thị, đáy mắt thoáng tia ghen tỵ dễ nhận ra, nàng ta tưởng tượng được Lục thị An Nam thành chuyến chẳng những tiều tụy hơn, ngược lại càng thêm phong vận đẫy đà, so với trước kia còn mỹ lệ đoan trang hơn, làm gì có cái bộ dạng bị trượng phu lạnh nhạt?
      "Nghe Tề đại nhân ở An Nam thành tiếng tăm cũng ít, ai ai cũng nghe danh ngài phong lưu, lại cùng Trần gia tranh giành hoa khôi của Phượng Hoàng lâu. . . . . ." Dương Quân Nhu che miệng cười yếu ớt, "Ai cũng bảo An Nam thành sinh nhiều mỹ nhân, xem ra phải là giả."

      Chuyện Tề Chính Khuông vì hoa khôi mà gây đánh nhau sớm truyền về kinh đô, giờ lại được Dương Quân Nhu giả vờ vô tình nhắc đến, khiến mọi người ai ai cũng hứng thú.

      Vốn dĩ mọi người định làm bộ như biết chuyện gì, nhưng giờ có kẻ giúp vén bức màn, nơi nơi đều bắt đầu bàn tán nghị luận.

      Lục thị cho dù có thể bình tĩnh thong dong trong mọi hoàn cảnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy chút lúng túng.

      Nàng cũng biết, vụ việc đó của Tề Chính Khuông nhất định truyền về kinh đô, nếu như chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tương lai nhi tử của nàng, thế phải làm sao?

      "Cũng chỉ là nữ nhân thôi, nam nhân uống say vào có chuyện gì mà thể làm, Tứ hoàng tử phi, ngươi cũng quá nhiều chuyện rồi." Tương Vương phi nhàn nhạt quét ánh nhìn về phía Dương Quân Nhu, trong mắt lóe lên tia vui.

      Dương Quân Nhu cười cười, "Ta cũng chỉ nghe thôi, ai mà biết được là hay giả, chỉ là phận nữ nhân nghe chuyện phu quân như thế chắc cũng khó tránh khỏi cảm thấy khổ sở trong lòng, Tề đại nhân cùng Tề phu nhân từ trước đến giờ tình cảm vẫn luôn sâu đậm, ta muốn kết quả lại thành như thế, cũng có thể thấy được a, nữ tử An Nam thành đơn giản."

      "Đúng vậy a, nghe ở đó rất ưa chuộng việc đem nữ nhân của mình dâng cho người khác, biết Tề đại nhân thu nhận được bao nhiêu người rồi?" dứt, người nọ bật cười nham nhở.

      Đây chắc hẳn chẳng phải lời đùa, ả ta cố ý làm xấu mặt Lục thị, ràng là châm chọc Tề Chính Khuông đội nón xanh.

      Lục thị đè nén phẫn nộ trong lòng, nàng cũng biết, giờ tới tham gia thọ yến nhất định gặp phải những kẻ cố tình gây , Tề Chính Khuông còn như lúc trước, Tề gia ở trong mắt người khác chỉ còn bề ngoài là có vẻ hào sảng, những kẻ chỉ biết sủng nịnh kia đương nhiên nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, "Nam nhân ở bên ngoài gặp dịp chơi, nữ nhân chúng ta đâu để ý được nhiều như vậy, nữ tử ở An Nam thành so với kinh đô đúng là có chút phóng khoáng hơn, các vị phu nhân nếu là muốn mở rộng kiến thức, bằng đợi ngày sau có dịp ta nhất định mời các vị đến thăm nhà?"

      Lời vừa ra, những nữ nhân hả hê kia sắc mặc liền biến đổi.

      "Tề phu nhân là hào phóng." Dương Quân Nhu châm chọc, cười .

      "Người cũng quá rồi, nữ nhân luôn nên vì trượng phu, nhi tử mà suy nghĩ, lão gia chúng ta con cháu ít ỏi, có nạp thêm vài thiếp thất nữa cũng là chuyện bình thường, còn vể nữ tử ở An Nam thành, chỉ trừ tính tình tương đối cởi mở, còn lại cũng có gì tốt, bên ngoài cũng chỉ là đồn đại xằng bậy làm hủy hoại thanh danh của các nàng ấy , phải ta khoe khoang, lão gia chúng ta ngày thường vẫn luôn hơn hẳn người khác, ra khỏi cửa ít nữ nhân theo đuổi, đây gọi là quang minh chính đại, giống như nhiều người chỉ giỏi việc đùa bỡn sau lưng." Lục thị liếc nhìn Dương Quân Nhu, cười .

      Dương Quân Nhu bị Lục thị ám chỉ như vậy vô cùng oán hận, nàng ta dĩ nhiên biết này ánh mắt kia là có ý gì, phải là cười nhạo nàng ta ban đầu cũng muốn câu dẫn Tề Chính Khuông hay sao? Mặc dù việc đó chẳng bao nhiêu người biết, nhưng Dương Quân Nhu lại xem đó là nỗi nhục lớn trong đời nên luôn hận thấu xương Lục thị và Tề Hoàn.

      ra mọi chuyện của lâu lắm rồi, rung động của nàng ta đối với Tề Chính Khuông dần dần phai nhạt theo thời gian, nhưng lại cách nào chân chính buông tay được.

      chiếm được vĩnh viễn khiến nàng ta nhớ mãi quên .

      Nàng ta vẫn chấp nhất cho là, nếu như phải do Tề Hoàn làm loạn, nàng ta giờ nhất định là nữ nhân mà Tề Chính Khuông thương sâu đậm nhất, có nàng ở bên cạnh giúp đỡ y, y tuyệt đối biến thành như bây giờ.
      Lục thị mềm yếu vô năng, căn bản phải là thê tử y cần.

      Mọi người nghe được Lục thị đến vấn đề con cháu, ánh mắt nhìn về phía Dương Quân Nhu lại thêm mấy phần ý nhị.

      Dương Quân Nhu gả cho Tứ hoàng tử lâu như vậy, bụng vẫn có tin tức gì, ngược lại hai thiếp thất mà Tứ hoàng tử vừa thu nhận hai tháng trước lại mang thai. . . . . .

      "Tốt lắm tốt lắm, bữa tiệc cũng nên bắt đầu thôi." Tương Vương phi cảm thấy khí càng ngày càng căng thẳng, thể làm gì khác hơn là ra mặt hoà giải .

      Lục thị giương mắt nhìn về phía Dương Quân Nhu, vừa đúng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng oán hận của nàng ta.

      Nàng cười yếu ớt, nhưng vẫn nhìn lại tỏ ra chút yếu thế nào , nàng biết, ân oán với Dương Quân Nhu sau ngày hôm nay càng nhiều hơn.

      ". . . . . . Phu nhân, phu nhân, tiểu thư hồi kinh rồi."

      Bên ngoài truyền đến thanh thanh thúy của nha hoàn, Lục thị lập tỉnh lại từ những hồi tưởng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 283: Trở về

      Edit: Mục




      Lục thị nghe nha hoàn bẩm báo, vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy đón nữ nhi.



      Nha hoàn mời vừa hồi báo vội vàng ngăn lại, "Phu nhân, tiểu thư hồi kinh chỉ cho người đến đây thông báo tiếng, giờ quay về Triệu gia rồi."

      "Ai da, ta quên mất, bây giờ A Hoàn quay về đương nhiên là phải quay về nhà chồng rồi." Lục thị vỗ vỗ trán, tự cười mình hồ đồ.

      Lý ma ma cười , "Đó là do người nhớ tiểu thư quá."

      Lục thị lắc đầu, với Lý ma ma, "Cho người trở về hồi báo với nó cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, cần phải gấp gáp tới đây, trong nhà mọi việc đều tốt, hơn nữa, nó cùng gia cũng xa cách mấy tháng rồi, đừng có lạnh nhạt với người ta."

      Lý ma ma đáp lời, "Nô tỳ tự mình chuyến."

      "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . ." Lục thị xoay người định về phòng, sau lưng lại truyền đến thanh non nớt của Thành nhi.

      Nàng quay đầu lại nhìn sang, là Tề Thụy mang theo Thành nhi cùng đến.

      "Mẫu thân." Tề Thụy buông tay Thành nhi ra, hành lễ với Lục thị, "Mới vừa vào cửa nghe tỷ tỷ hồi kinh, tụi con cùng đến thăm tỷ tỷ được ạ?"

      Lục thị ngoắc bọn chúng vào nhà, ôm Thành nhi vào lòng, quay sang với Tề Thụy, "Tỷ tỷ của con mới vừa trở về Triệu gia, để cho nó nghỉ ngơi vài ngày rồi hẳn đến thăm, cả đoạn đường dài lại gập ghềnh chắc là mệt đến chết rồi."

      Thành nhi nhảy từ đùi Lục thị xuống đất, cái chân ngắn, nhắn leo  lên cái ghế bên cạnh Tề Thụy, bắt chước Tề Thụy ngồi rất quy củ, đôi mắt tròn to đen nhánh nhìn Lục thị, "Đại tỷ tỷ phải mang thức ăn về cho con."

      "Chỉ có biết ăn thôi ." Lục thị khẽ mắng nó, hiền từ nhìn về hướng Tề Thụy, "Ở chỗ của Hoàng Phủ tiên sinh quen chưa?"

      Nhắc tới bậc trí giả nổi danh nhất Đại Chu, mắt Tề Thụy sáng rỡ, mang theo hưng phấn khó có thể đè nén, "Tiên sinh là bậc cao nhân, có thể theo lão nhân gia người học tập, là phúc đức của con.”

      Sau đó, lại sơ qua về điều kiện học tập ở chỗ Hoàng Phủ tiên sinh,"…Tiên sinh có gì là biết, có gì là làm được, cho dù những câu văn có khó hiểu như thế nào, qua lời người giảng giải cũng trở nên sinh động thú vị, lập tức có thể nhớ ngay."

      Lục thị cũng bị lây tâm tình vui vẻ của Tề Thụy, "Vậy con cần phải dụng tâm học, bình thường có việc gì tìm tỷ phu của con, tỷ phu con là đệ tử tâm đắc nhất của Hoàng Phủ tiên sinh, con theo y, cũng có thể học được ít thứ."

      "Dạ, mẫu thân." Tề Thụy gật đầu, ra cần Lục thị mở miệng, cũng thích tìm Triệu Ngôn Ngọc, cảm thấy vị tỷ phu này so với tưởng tượng lúc trước hề giống nhau, phải là thư sinh cổ hủ tầm thường, luôn có rất nhiều ý tưởng mà chính bản thân nghĩ cũng dám nghĩ , nhưng tỷ phu lại dễ dàng ra miệng.

      Thành nhi nghe mẫu thân và ca ca mỗi người cứ câu đáp câu, lại nhắc tới tỷ phu, cái đầu của lập tức nhớ tới cái người bế bổng đặt bả vai chơi đùa, lại nhớ tới việc mà tỷ phu đồng ý với , "Tỷ phu, cởi ngựa"

      Triệu Ngôn Ngọc hứa với Thành nhi, lần sau gặp mặt mang cởi ngựa.

      Lục thị cau mày, "Con còn , thể cởi ngựa."

      Thành nhi bĩu môi kêu lên, "Tỷ phu có thể cởi ngựa"

      "Vậy cũng phải chờ lớn lên mới được, ngoan, nghe lời." Lục thị dỗ dành .

      "Cởi ngựa! Cởi ngựa! Cởi ngựa!" Thành nhi lớn tiếng kêu lên, "Tỷ phu có thể mà… có thể"

      Tính tình ương bướng như vậy cũng biết là giống kẻ nào, Lục thị tức giận nghĩ tới, "Vậy cũng phải chờ tỷ phu rãnh rỗi mới được."

      Thành nhi híp mắt cười, trượt xuống ghế, kéo ống tay áo Tề Thụy, "Chúng ta tìm tỷ phu."

      Lục thị nhức đầu, "Thành nhi. . . . . ."

      "Phu nhân, đại thiếu gia tới thỉnh an người." Đúng lúc này, Nghênh Hà bước vào bẩm báo với Lục thị.

      Là Tề Kính đến!

      Lục thị nhàng cau mày, bảo Nghênh Hà mời Tề Kính vào.

      Thành nhi nghe là đại ca đến, lập tức im ắng trở lại, nghiêm túc đứng bên cạnh Tề Thụy, làm loạn nữa.

      Trở về kinh đô hai tháng, ba huynh đệ bọn họ tất nhiên cũng gặp qua mấy lần rồi, chỉ là chẳng biết tại sao, Thành nhi lại thân thiết với Tề Kính, Tề Thụy lạnh nhạt với Tề Kính là bởi vì thời gian ở gần nhau nhiều, vả lại trước kia Tề Kính luôn khi dễ Tề Thụy, giữa huynh đệ khó tránh khỏi có chút xa cách, nhưng Thành nhi lại chỉ là đứa trẻ, bất kể với ai cũng rất dễ dàng thân cận, duy chỉ có đối với Tề Kính là luôn có cảm giác sợ sệt giải thích được.

      Có lẽ là bởi vì ánh mắt Tề Kính nhìn Thành nhi luôn lộ ra thần sắc rất khó đoán định.

      Tề Thụy dắt tay Thành nhi đứng bên, nhìn bóng dáng người thiếu niên cao gầy ngẩng đầu ưỡn ngực vào.

      Lúc trước Tề Hoàn có tìm Vũ Sư dạy võ công cho Tề Kính, giờ thân thể của còn giống cái dạng bệnh tật yếu ớt của trước kia nữa, tuy nhiên luyện võ lâu ngày như vậy, nhưng vóc người cũng cao lớn hơn bao nhiêu, miễn cưỡng chỉ có thể coi như là bền chắc hơn chút.

      "Nhi tử thỉnh an mẫu thân." Tề Kính ngữ khí thập phần kính cẩn, thanh bình thản hành lễ, ánh mắt nhìn thẳng, giống như là nhìn thấy Tề Thụy cùng Thành nhi.

      Lục thị nhìn người trưởng tử này, lại nhớ tới người di nương ngang ngược coi ai ra gì kia, nhất thời trong lòng có chút cảm khái, "Ngươi mới học về?"

      Tề Kính giọng đáp vâng.

      "Nghe ngươi muốn tham gia kì thi Hương sang năm ?" Lục thị cố gắng để cho thanh của mình nhu hòa dịu dàng, Tề Kính khi còn bé đối với nàng phách lối vô lý, nhưng giờ còn di nương, tỷ tỷ ruột lại lấy chồng xa ở tận Cẩm Châu, nàng muốn so đo cùng nữa.

      "Nhi tử tư chất ngu độn, coi như có thi cũng đậu được, chi bằng ." Tề Kính .

      Lục thị đáp, "Sao lại tin tưởng bản thân như vậy, chưa thử làm sao biết mình được chứ?"

      "Tiên sinh cũng cảm thấy ta được. . . . . ." Tề Kính giọng , đối với việc Lục thị cùng hai huynh đệ đột nhiên trở lại, Tề Kính cũng có ý kiến gì, chỉ là thấy Tề Thụy có thể trở thành học sinh của Hoàng Phủ tiên sinh, trong lòng có chút ghen tỵ.

      Trước kia, luôn cho rằng đời này có thể giẫm Tề Thụy dưới chân, vĩnh viễn chèn ép nó, khi dễ nó, nhưng kể từ sau khi di nương qua đời, cuộc đời của thay đổi, tỷ tỷ thân nhất của lại lấy chồng xa ở thành Cẩm Châu, chỉ còn mình tự chăm sóc bản thân, nếu nhờ những năm gần đây chăm chỉ luyện công, làm sao có thể có được thể trạng như bây giờ? Chỉ sợ sớm bệnh mà chết rồi.

      cho là phụ thân coi trọng nhất, về sau đem Tề gia giao cho , nhưng ra phải vậy, Lục thị sinh hạ đích tử duy nhất cho Tề gia, từ trưởng tử được mọi người xem trọng, nâng như trứng trong lòng bàn tay giờ lại trở thành kẻ có hay cũng chẳng sao, buồn cười, thậm chí quên mất cảm giác cao cao tại thượng ngày trước là như thế nào, giờ cuộc sống này cũng chỉ là phụ thuộc. . . . . .

      Tề Thụy cũng như , di nương cũng bị Lục thị hại chết, nhưng tại sao nó lại có thể dễ dàng cho qua mọi việc? Chẳng lẽ nó chút cũng hận Lục thị, chút cũng ghen tỵ với Thành nhi?

      Làm sao có thể? Thu di nương là chết trong tay Lục thị.

      "Người khác cảm thấy ngươi được, ngươi liền nổi giận sao ?" Lục thị muốn khiển trách Tề Kính mấy câu, nhưng nghĩ đến nó và mình cũng thân thiết, lại đem lời nuốt vào, "Thôi, để đổi lại tiên sinh khác cho ngươi, vị tiên sinh kia có lòng tin vào ngươi, chỉ biết đả kích ngươi, chắc tính tình của cũng chỉ được như vậy, ngươi về , ngày mai ta sai người đổi lại tiên sinh cho ngươi."

      Tề Kính còn định tiếp, lại thấy Lục thị cau mày, đành nữa, "Mẫu thân, nhi tử xin cáo lui trước."

      Thành nhi trợn tròn hai mắt nhìn Tề Kính ra khỏi phòng, ngẩng đầu, giọng với Tề Thụy, "Nhị ca, đại ca vui."

      Tề Thụy sờ sờ đầu của , "Ta với đệ thăm tổ phụ, xem tổ phụ câu cá có được ?"

      "Được ạ!" Thành nhi cười híp mắt gật đầu, lập tức quên mất chuyện vừa đòi cởi ngựa khi nãy. . . . . .

      . . . . . .

      Vợ chồng Quan Gia mấy ngày trước đến kinh đô rồi, bọn họ cũng biết nhi tử của mình gặp chuyện may ở Đại Nguyệt quốc, bị thương rất nặng, nếu như nhờ Tề Hoàn Đại Nguyệt quốc, chỉ sợ nhi tử bọn họ thể cứu được.

      "Tới rồi tới rồi" Triệu phu nhân cũng lo lắng cho Quan Lãng, thấy ở góc đường xuất mấy chiếc xe ngựa hoa lệ, liền đoán ngay nhất định là bọn họ trở về.

      Đúng là xe ngựa của bọn họ.

      Dừng lại trước cửa chính Triệu gia, Tề Hoàn cùng Quan Hâm xuống xe, nhìn thấy vẻ mặt vợ chồng Quan Gia cùng Triệu phu nhân vô cùng lo lắng, họ liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía chiếc xe ngựa khác.

      Dư Tân qua đỡ Quan Lãng xuống xe.

      Quan phu nhân vốn là bước nhanh lên trước, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Quan Lãng, bước chân của bà ta giống như mọc rể mặt đất, bước cũng bước nổi, bà ta trừng to mắt nhìn nam tử trẻ tuổi từ phía xe ngựa ở xa tới, trong đầu lại nghĩ tới người đó chính là Lãng nhi tuấn bất phàm sao…?

      "Phụ thân, mẫu thân." Quan Lãng đứng lại, hướng về phía phụ mẫu phía trước, cười cười gọi.

      Là Lãng nhi của bà. . . . . . Là giọng của nó. . . . . .

      Quan phu nhân mặt liền biến sắc trong nháy mắt, bả vai của bà ta run rẩy, "Lãng nhi? A. . . . . . Lãng nhi. . . . . ." Tiếng khóc bi thống như muốn xé rách cả tim phổi truyền đến .

      Linh Nguyệt bước chân cứng đờ, chần chờ xuống xe ngựa, đứng sau lưng Quan Lãng.

      Quan trang chủ là đại hiệp nổi tiếng giang hồ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của nhi tử bị biến thành như vậy, ông cũng nhịn được mà rơi lệ, nếu phải cố dùng sức kiềm chế bản thân, sợ rằng so với Quan phu nhân cũng chẳng thể tỉnh táo hơn bao nhiêu.

      Đứa con trai mà luôn tự hào, lại bị bỏng thành bộ dạng này, đừng là tướng mạo giống người, đến cả thân thể cũng còn cường tráng như trước kia nữa.

      Cho dù biết Vương Đại Bảo thay bọn họ báo thù, vị phụ thân này trong lòng vẫn hận thể moi thây bọn súc sinh làm tổn thương nhi tử từ dưới đất lên.

      Triệu phu nhân hít sâu hơi, hốc mắt ửng đỏ, "Mọi người đường cũng mệt nhọc rồi, vào nghỉ ngơi trước ."

      Quan Lãng cúi đầu, kiềm chế xúc động để rơi lệ, cố hết sức tới trước mặt Quan phu nhân, "Mẫu thân, chúng ta vào thôi.”

      "Lãng nhi, Lãng nhi của ta!" Quan phu nhân khóc thành tiếng, cảm thấy hít thở cũng khó nhọc, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể yếu ớt ngã xuống.

      Triệu phu nhân lanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà ta, vội kêu ma ma tới giúp tay.

      Quan Lãng thống khổ hai tay nắm chặt thành quả đấm, chính bản thân hù dọa  mẫu thân của mình rồi!

      Mọi người luống cuống tay chân dìu Quan phu nhân vào cửa chính, Quan trang chủ vỗ vỗ bả vai Quan Lãng.

      "Mẫu thân chỉ là đau lòng cho huynh." Tề Hoàn giọng với Quan Lãng, "Chúng ta vào trước ."

      Triệu phu nhân nhìn về phía Linh Nguyệt, tầm mắt dời xuống bụng của nàng, hơi ngẩn ra, rất nhanh khôi phục lại thần sắc tự nhiên, "Mau cho người gọi thiếu gia về."

      Tề Hoàn tiến lên tới bên cạnh Triệu phu nhân, áy náy , "Mẫu thân, vết thương của đại sư huynh là do con năng lực còn yếu kém."

      "Con làm rất khá." Nơi này cũng chẳng phải là thời đại, có thể dùng tia laser xử lý những miếng thịt vụn kia, hay đổi da chỉnh dung, có thể từ trong tay Tử Thần đoạt lại sinh mạng của Quan Lãng ,Tề Hoàn cũng dễ dàng gì rồi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 284: Con dâu

      Edit: Mục




      Sau khi chịu đả kích lớn vì nhìn thấy bộ dạng bị thiêu bỏng của nhi tử, Quan phu nhân cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt tràn ngập bi thương pha lẫn áy náy của Quan Lãng, cũng dám đến phía trước, chỉ đứng nép sau lưng Quan trang chủ, cố gắng che giấu vết thương mặt mình.
      Có người mẹ nào nhìn thấy con mình bị thương thành như vậy mà đau lòng? Quan phu nhân hốc mắt lại tuôn lệ, "Lãng nhi. . . . . ."

      Quan trang chủ lo lắng bà ta cứ khóc lóc sướt mướt như vậy tổn thương Quan Lãng, trầm giọng , "Việc đến nước này, bà cũng đừng khóc nữa, Lãng nhi cũng rất vất vả mới trở về được."

      "Ta chỉ là đau lòng. . . . . ." Quan phu nhân khóc , gọi Quan Lãng đến bên cạnh bà.

      "Mẫu thân, con muốn dọa người." Quan Lãng bước chân bất động, giọng áy náy.

      Quan phu nhân nghe vậy, nước mắt càng rơi dữ tợn hơn, tức giận kêu lên, "Con cái gì vậy, con là nhi tử của ta, bất kể biến thành cái dạng gì cũng là máu thịt của ta, làm sao có chuyện dọa ta chứ, còn qua đây cho mẫu thân xem xem"

      "Mẫu thân" Quan Lãng khóe mắt ửng đỏ, từ từ về phía chiếc giường, bởi vì chân cũng có vết phỏng, lại thể nhanh nhẹn như trước kia, chỉ có thể khập khễnh, thấy vậy Quan phu nhân càng thêm đau lòng.

      "Bọn súc sinh kia, tại sao lại hại con đến nông nỗi này?" Quan phu nhân kéo Quan Lãng ngồi bên cạnh, ôm chặt bờ vai của , khóc hỏi.

      Quan trang chủ cùng Triệu phu nhân đứng ở bên cạnh nhìn cũng nhịn được khẽ lau nước mắt.

      Quan Lãng trong trí nhớ bọn họ luôn tiêu sái tuấn lãng, luôn tươi cười rạng rỡ tự phong chính mình là đại hiệp cướp của kẻ giàu giúp đỡ người nghèo khó. . . . . . hề giống bộ dạng như bây giờ, làm cho người ta chua xót.

      Quan Lãng lau nước mắt, cười , " ra do lúc trốn chạy cẩn thận, mẫu thân, con sao, đó, mọi thứ rất nhanh khá lên."

      Tại sao có thể nhàng như vậy? là bị Lỗ Trụ bắt , còn bị cưỡng chế chân dãi than cháy đỏ rực, lại tẩm rượu mạnh lên người sau đó ném vào biển lửa khiến toàn thân đều bị thiêu bỏng. . . . . .

      "Đáng lẽ A Bảo phải giữ lại cái mạng của bọn chúng, ta muốn đem lũ súc sinh ấy nghiền xương thành tro" Quan phu nhân thống hận kêu lên, bà cảm thấy hối hận về việc để Quan Lãng Đại Nguyệt quốc, nếu như có chuyện gì xảy ra, nhưng bà hiểu hơn ai hết, nhi tử của bà chẳng thể nào bỏ mặc chuyện của huynh đệ.

      Âu cũng là do số mệnh!

      Tầm mắt Quan phu nhân chuyển sang Linh Nguyệt vẫn đứng ở góc, đến khi nhìn thấy diện mạo nàng ta, bà lập tức quay đầu khiếp sợ, "Lãng nhi, nàng ta. . . . . . Nàng ta là?"

      "Nàng là tiểu thư mà con quen biết ở Đại Nguyệt quốc, mẫu thân, nàng tên Linh Linh, là thê tử của con, người xem, con có lợi hại , nàng dâu với tôn tử đều mang cả về cho người." Quan Lãng cố gắng khôi phục dáng vẻ sảng khoái lãng tử trước kia, lại gọi Linh Nguyệt tới trước mặt .

      Cái gì mà tiểu thư quen biết ở Đại Nguyệt quốc, ràng đó chính là Linh Nguyệt Quận chúa

      "Con. . . . . ." Quan phu nhân muốn mắng nhi tử, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy bụng Linh Nguyệt nhô lên câu cũng ra miệng được.

      Chẳng lẽ là nhi tử của mình cùng với Quận chúa bỏ trốn? Cho nên mới có chuyện Quận chúa bị hạ độc ở Đông Hồ? Chuyện này ngộ nhỡ bị triều đình phát , bất kể là ai có tội với ai, tội của Quan Gia nhất định vẫn nặng nhất.

      Nhi tử nhà bà lại dám làm cho Quận chúa người ta mang thai!

      Quan trang chủ so với Quan phu nhân suy nghĩ thông suốt nhanh hơn, khuôn mặt lập tức nổi giận nhìn chằm chằm Quan Lãng, "Mày còn có mặt mũi chuyện à, còn chưa thành thân lừa tiểu thư nhà người ta mang thai, Quan gia chúng ta lại làm việc có lỗi với phụ mẫu nhà người ta như vậy? Mày còn tỏ ra đắc ý hả?"

      "Phụ mẫu con còn." Linh Nguyệt chỉ sợ Quan trang chủ mắng Quan Lãng, vội vàng giải thích, "Dạ . . . . . Là do con muốn theo chàng."

      Cả trái tim đều đặt người nhi tử của bọn họ, bọn họ còn chưa trách mắng, vội vã đỡ cho .

      Nếu là lúc trước, bọn họ cũng cảm thấy gì, nhưng giờ nhi tử trở thành như vậy, nàng đường đường là Quận chúa lại chê bai khinh thường, hai người bọn họ làm sao có thể cảm động.

      Quan phu nhân nghẹn ngào , "Uất ức cho Linh Linh tiểu thư rồi."

      Tề Hoàn thấy phụ mẫu Quan Lãng đối với Linh Nguyệt thái độ hòa ái, trong lòng thở phào nhõm, nhìn về phía Quan Hâm sớm òa khóc, hai người lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhau đều nhìn thấy tia vui mừng.

      Quan Lãng cùng Linh Nguyệt trải qua quá nhiều khó khăn, chẳng ai đành lòng chia lìa  bọn họ lần nữa, về phần Dư Tân và những người khác, vì đứa trong bụng Linh Nguyệt, vì Quan Lãng, bọn họ cả đời này cũng nhắc chữ tới chuyện ở Đại Nguyệt quốc.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Vốn là Quan phu nhân còn muốn kéo Quan Lãng ở lại tiếp tục trò chuyện, Triệu phu nhân lại thân thể Quan Lãng vừa mới hồi phục vẫn còn rất yếu cần phải nghỉ ngơi, Linh Nguyệt mang bầu càng thể chịu mệt nhọc, lúc này mọi người mới chịu trở về nghỉ ngơi.

      Quan Lãng sau khi uống thuốc ngủ.

      Triệu phu nhân thay kiểm tra thương thế người, phát vết phỏng   được xử lý rất tốt, gật đầu vô cùng hài lòng, quay sang Tề Hoàn , " may là có con Đại Nguyệt quốc, nếu , ta thấy chẳng có mấy vị đại phu dám cắt bỏ khối thịt hoại tử cho Quan Lãng."

      Nghe thấy nhi tử của mình bị cắt thịt, Quan phu nhân lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.

      "Nhưng vẫn giúp được đại sư huynh khôi phục lại như trước." Tề Hoàn giọng .

      "Chỉ có thể tận lực." Triệu phu nhân , "Con về nghỉ ngơi trước , ta cũng phải về suy nghĩ chút, để xem có biện pháp nào giúp mấy vết sẹo khép miệng tốt hơn ."

      Quan trang chủ vội vàng hỏi, "Muội muội, nội lực của nó có bị đả thương ? Dáng vẻ chỉ là bề ngoài, thân thể mới quan trọng nhất."

      "Chỉ cần điều dưỡng tốt, nội lực của nó cũng có thể khôi phục đến tám phần, đại ca đại tẩu, mọi người đừng quá lo lắng, mấy ngày nay cũng được nghỉ ngơi tốt, mọi người về nghỉ , ở đây có muội lo liệu." Triệu phu nhân .

      Quan phu nhân nhìn về phía Linh Nguyệt tấc cũng rời Quan Lãng, "Vậy. . . . . . đứa trong bụng của nàng ấy?"

      Triệu phu nhân cười , "Rất tốt, dọc đường có A Hoàn giúp nàng an thai, yên tâm ."

      Tề Hoàn khuyên can Linh Nguyệt, ". . . . . . Có mẫu thân trông chừng đại sư huynh, có việc gì đâu, ngươi cũng cần nghỉ ngơi, coi như nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa bé."

      Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn Triệu phu nhân cùng Quan phu nhân, đành gật đầu theo Tề Hoàn ra ngoài.

      Quan Hâm vội vàng , "Ta lấy thuốc dưỡng thai cho đại tẩu."

      Triệu phu nhân và Quan phu nhân hai người nắm tay nhau từ trong phòng ra, ở bên ngoài  Minh Đường cùng ngồi xuống chuyện, ". . . . . . Muội xem, bụng cũng lớn như vậy rồi, bất kể như thế nào, cũng phải thành thân trước, nhưng thân thể Lãng nhi như vậy, sợ chịu được mệt nhọc."

      "Mệt nhọc cái gì? Trước mắt chỉ làm mấy lễ nghi đơn giản thôi, đợi sau khi Lãng nhi khỏe lại rồi hẳn quay về Quan gia trang tổ chức tiệc mừng, chúng ta đều là người giang hồ, cũng cần câu nệ lễ tiết rườm rà." Triệu phu nhân cười .

      "Aiii, ta cũng nghĩ vậy, nhưng tiểu thư kia. . . . . . Dầu gì trước kia cũng là. . . . . . Sợ là trong lòng vui." Quan phu nhân .

      Triệu phu nhân trầm ngâm suy nghĩ, "Tẩu nhắc muội cũng quên mất, cũng thể để tiểu thư nhà người ta cứ như vậy mà gả cho Lãng nhi, hơn nữa thân phận cũng là vấn đề, bằng thế này, muội nhận nàng ta là nghĩa nữ, về sau người khác có hỏi thân phận của nàng, cũng có cách để trả lời, miễn bị hoài nghi."

      Quan phu nhân ánh mắt sáng lên, "Vậy tốt quá, thân càng thêm thân."

      "Cũng biết Linh. . . . . . Linh Linh tiểu thư có đồng ý hay ?" Quan phu nhân còn chưa vui mừng xong, lại thở dài .

      "Muội để A Hoàn dò thăm ý tứ thử, tẩu hãy yên tâm , muội thấy nàng ấy cũng chẳng có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn gì,có thể  vì Lãng nhi như vậy, còn lo lắng vấn đề gì nữa? Tẩu cũng sắp được làm bà nội rồi , cũng đừng coi nàng như Quận chúa cao cao tại thượng gì đó, hãy đối đãi với nàng như đối với Hâm nhi ấy, chuyện gì nên cứ , nên quá để ý chuyện bên ngoài." Triệu phu nhân .

      Quan phu nhân mắng đùa, "Muội cho rằng chỉ có mình muội biết thương con dâu hả ?"

      Triệu phu nhân nở nụ cười, "So ra kém tẩu rồi."

      Bố trí Linh Nguyệt xong, Tề Hoàn cuối cùng cũng quay về, vào sân, Trầm Hương cùng Bạch Hủy ra đón, "Thiếu phu nhân, nước nóng mới vừa chuẩn bị xong, người trước mắt ngâm nước nóng chút cho đỡ mệt, nô tỳ chuẩn bị điểm tâm cho người."

      Nàng quả vừa mệt vừa đói, Tề Hoàn liền gật đầu, " cho người thông báo với Tề gia ta trở về rồi hay chưa?"

      "Khi nãy Lý ma ma có tự mình tới đây chuyến, là phu nhân giao phó, bảo người ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đừng để mình ngã bệnh." Trầm Hương trả lời.

      Tề Hoàn vội hỏi, "Hả? Lý ma ma đến đây?"

      "Biết thiếu phu nhân người có việc nên về rồi ạ." Trầm Hương .

      "Ừ." Tề Hoàn nghĩ ngày mai ghé thăm Tề gia chuyến, nên hỏi nữa, tùy hai nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa, sau khi ăn bát mì, liền nằm vật xuống giường ngủ.

      Những ngày qua nàng quá mệt mỏi, chẳng những lúc nào cũng phải trông chừng thương thế của Quan Lãng, còn phải giúp Linh Nguyệt an thai, bản thân chút cũng dám buông lỏng, giờ về đến nhà, có sư phụ nhận việc chăm sóc hai người bọn họ, nàng cuối cùng cũng có thể ngủ giấc ngon rồi.

      Phải nghỉ ngơi cho tốt, mới có tinh thần tiếp tục suy nghĩ biện pháp chữa trị cho Quan Lãng

      Lúc Triệu Ngôn Ngọc về, thấy bộ dạng ngủ ngon lành của tiểu sư muội, ánh mắt của nhu hòa nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, khẽ hôn lên trán nàng, sau đó mới lặng lẽ lui ra ngoài, tới phòng của Quan Lãng.

      Dư Tân cùng tất cả mọi người đều ở ngoài cửa chờ .

      "Bẩm thiếu gia. . . . . ." Bọn họ đến phía trước bước, định báo với Triệu Ngôn Ngọc chuyện ở Đại Nguyệt quốc.

      Triệu Ngôn Ngọc khoát tay áo, "Ta đều biết hết rồi, các ngươi cũng đường khổ cực, về nghỉ ngơi ."

      "Vậy thuộc hạ cáo từ trước." Mọi người chắp tay chào, mang theo đồ đệ trở về tiệm thuốc Quan Gia.

      Triệu Ngôn Ngọc vào trong phòng, đến bên cạnh chiếc giường, nhìn người huynh đệ luôn bên cạnh mình từ lúc còn đến khi trưởng thành, sớm nghe hai ám vệ mà Tề Hoàn mang theo bẩm báo chuyện xảy ra ở Đại Nguyệt quốc, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của Quan Lãng, tâm tình luôn bình tĩnh của cũng nén được lửa giận.

      Nếu như phải là A Bảo trở thành vương thượng của Đại Nguyệt quốc, chừng làm cho cả Đại Nguyệt quốc phải trả cái giá đắt. . . . . . chứ chỉ đơn giả là giết chết Tú Lệ Vân cùng Lỗ Trụ.

      đứng lặng tại chỗ biết bao lâu, sau lưng chợt truyền đến thanh của Triệu phu nhân, "Có loại thuốc gọi Tái tạo da, có thể làm da thịt bị hoại tử hồi sinh lại, nhưng loại thuốc này dược tính có mang độc, vả lại cách điều chế cũng dễ tìm. . . . . ."

      "Mẫu thân, người có biện pháp?" Triệu Ngôn Ngọc cũng quay đầu lại hỏi.

      "Ta đọc được trong quyển sách y thời Thượng Cổ, biết có hữu hiệu hay ." Triệu phu nhân giọng .

      " có hậu quả gì?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      Triệu phu nhân nhìn Quan Lãng ngủ say, "Có thể. . . . . có đời sau."

      Nếu như cái thai trong bụng Linh Nguyệt chẳng phải là con trai làm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :