1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 36: Bắt được độc thủ

      Edit:

      Beta: Ishtar
       

      Sau khi trải qua thẩm tra, chứng cứ phạm tội của vụ án Liễu Dịch Dương vô cùng chuẩn xác, chọn ngày xử trảm, tội trạng của Liễu Dịch Thanh càng thêm đầy đủ, bắt nhốt vào đại lao ba năm.

      “Lần này đa tạ huynh.” Vân Khanh với An Sơ Dương.

      “Tuy rằng việc này giải quyết xong, nhưng nếu sau này lại bị truyền ra chỉ sợ thanh danh của ngươi vẫn bị ảnh hưởng.” An Sơ Dương tất nhiên để bụng chuyện này, nếu nhận lời giúp đỡ, nghĩ đến việc được báo ân đền đáp cái gì, hơn nữa việc này đối với cũng phải có lợi.

      Vân Khanh thản nhiên cười, bỗng nhiên nhớ đến chuyện: “Hôm ấy làm sao mà huynh biết được ta ở đâu?” Chuyện này vẫn luôn ở trong lòng nàng, chẳng qua vì quá bận rộn đối phó với Liễu gia nên chưa kịp hỏi.

      trận gió thu thổi qua, đôi môi mỏng của An Sơ Dương  giống như lớp băng vừa tan, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười : “Chương Huỳnh cho ta biết, ngươi vào ngõ , sau đó bắt gặp bóng đen lướt qua.”

      Lúc đó cưỡi ngựa đường, bỗng phía trước có người gọi , nhìn lại mới biết đó là Chương Huỳnh của Toánh Xuyên Hầu phủ, hai người bọn họ xưa nay chưa từng gặp mặt, bất quá vì lễ nghĩa, vẫn dừng lại xem vì sao nàng ta gọi mình.

      “Nàng ta , nàng ta và Vi Ngưng Tử nhìn thấy ngươi bị bóng đen kia kéo , cũng biết là ai, bảo ta qua đấy xem thế nào.”

      Đối với chuyện Vi Ngưng Tử thấy mà làm như , Vân Khanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Vi Ngưng Tử cho dù tận mắt thấy nàng bị người ta đem bán, chỉ sợ cảm thấy thông cảm, mà trong lòng còn to tiếng vỗ tay tán thưởng, chỉ mong nàng càng thảm hại càng tốt. Chỉ là nàng nghĩ đến đó lại là Chương Huỳnh, Vân Khanh nhớ lại dáng vẻ ương ngạnh, bộ dáng thẳng thắn ở học viện của nàng ta, nhưng từ lúc ở trong hiệu thuốc, thấy nàng ta mặc bộ quần áo thuần khiết đơn giản, có vài phần thay đổi. Xem ra cũng thông hiểu, còn là con người như trước.

      Hai người với nhau vài câu, từ xa nhìn thấy có người lại gần, An Tuyết Oanh kéo tay Vân Khanh cùng chuyện, An Sơ Dương cũng im lặng, đứng bên nhìn muội muội và Vân Khanh hai người thân mật chuyện trò, càng càng xa.

      Thời tiết dần trở lạnh, khí lạnh cuối mùa thu làm Vân Khanh cảm thấy mát mẻ, khóe miệng cong lên, cười thoải mái.

      Toàn bộ việc lần này, vòng lại vòng, trong đó mấu chốt là sở thích biến thái của Liễu Dịch Dương, sau khi Hoàng thị và Đinh Tư chết , Vân Khanh sai người để ý hành động của Liễu Dịch Dương, ý của nàng là nhìn xem người nhà Liễu gia có đem chuyện Đinh Tư kê đơn đổ lên người nàng hay , ai ngờ nhờ đó lại biết được chuyện ngoài mong muốn, Liễu Dịch Dương sau khi biết mình còn khả năng sinh dục, tìm y tìm dược nhưng thể chữa khỏi, vốn là tên nam nhân háo sắc, dần dần trong lòng nảy sinh sở thích biến thái, lấy việc ngược đãi nữ tử làm niềm vui, thỏa mãn tâm lý thể của bản thân .

      Người nhà của nha hoàn xinh đẹp kia vốn nhận bạc của Liễu phủ, ôm suy nghĩ dân cùng quan đấu, tuy trong lòng mang oán hận cũng thể nhẫn nhịn việc này, cho đến khi Vân Khanh phái người đến với vợ chồng bọn họ, chuyện của con hai người có thể tố cáo lên công đường.

      Những việc này tưởng như dễ dàng, nhưng cũng cần người nhà Liễu gia tự tạo nghiệp chướng mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, chỉ trách là tự bọn họ đào cạm bẫy rất tốt cho nàng sử dụng, nếu tận dụng lần này lật đổ bọn họ, về sau Liễu gia đông sơn tái khởi, đối với Thẩm phủ mà , chắc chắn là chướng ngại vô cùng lớn.

      Vào thời gian này của kiếp trước, chính vì Vân Khanh cự tuyệt làm quý thiếp của Liễu Dịch Dương, Liễu gia đối với Thẩm gia tạo ra ít trở ngại, nhưng kiếp này, Liễu gia vì gây họa lớn mà chịu ảnh hưởng, bao gồm cả chi thứ hai của Liễu gia cũng chịu tác động kém, mà Liễu Khai Đông, Liễu Khai Hoa chỉ là chức Tri Huyện nho , chính mình cũng bị điều tra, rảnh để nhúng tay vào chuyện của Liễu Dịch Dương.

      Nàng vẫn giữ suy nghĩ người phạm ta, ta phạm người, lần nữa khoan dung với Liễu gia, nếu người ta muốn động đao gươm, vậy cũng trách được nàng.

      Vân Khanh có cảm tình gì với người nhà Liễu gia, Liễu gia bị hạ bệ đối với nàng mà , là bỏ được cái họa lớn, nhưng Tạ thị như vậy.

      Tạ thị và Liễu lão phu nhân vẫn còn tình cảm, hơn nữa song thân của bà sớm khuất núi, vẫn là người làm bác như Liễu lão phu nhân - người thân nhất đối xử tử tế với bà, trái lại ai ngờ, ra tay với mình, cũng chính là thân nhân của mình.

      Bà dùng khăn lau nước mắt, mặt đầy vẻ thương tâm, Lý ma ma thấy bà vốn ăn uống được tốt, hôm nay cũng ăn được hạt cơm nào, ra sức khuyên bảo: “Phu nhân, người tội gì phải đau lòng vì bọn họ, ngày ấy bọn họ làm ra cái chuyện kia, có xem người và tiểu thư là thân nhân sao? Bất kể tiểu thư có gả đến Liễu gia hay , nếu lời đồn đại kia truyền ra ngoài, tiểu thư cũng còn cách sống nổi đời này.”

      Lý ma ma cố tình giải thích chuyện tình theo hướng nghiêm trọng, muốn Tạ thị cần phải đau buồn, tuy rằng đối với Liễu gia thất vọng, nhưng Tạ thị cũng chưa từng nghĩ đến Liễu gia lại có ngày suy bại như bây giờ.

      “Ma ma, ta phải thương tâm vì bọn họ, ta là vì bản thân mình, mấy năm nay, đại biểu ca, nhị biểu ca làm được chuyện gì, đều là Thẩm gia dùng bạc mới từng bước leo lên cao được như thế, cái này cũng tính là gì, nhưng hết lần này đến lần khác bởi vì nguyên nhân này mà thân nhân ở sau lưng dùng dao đâm vào lưng ta, sau này ta phải đối mặt với lão gia như thế nào.” Ánh mắt Tạ thị có chút ảm đạm, chuyện của Liễu phủ, bà biết chắc chắn Thẩm Mậu có động tay chân vào trong đấy.

      Nếu , Tuần phủ đại nhân sao có thể đúng dịp như vậy mà đến Dương Châu, vừa lúc An Tri phủ thẩm tra án tử này, lại còn trong thời gian nhanh nhất, trình tấu chuyện của Liễu phủ lên kinh thành.

      Nhưng cũng thể trách Thẩm Mậu, đây đều là do Liễu phủ tự làm tự chịu, nếu phải bọn họ ép người khác đến đường cùng, ai làm ra chuyện như vậy.

      Ở bên này Dương Châu, mọi chuyện xử lý hoàn hảo, mà thư của Minh nhi xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đến được biên giới của Đại Ung và Tây Nhung.

      Gió bắc thổi mạnh, tuyết lớn từ trời cao rơi xuống như lông ngỗng, phủ lớp tuyết trắng dày, xa xa có chỗ trũng xuống, lại có những đụn tuyết trắng nổi lên, từ xa có thể nhìn thấy những điểm màu đen chuyển động.

      Ngự Phượng Đàn mặc quân phục rất dày, bên ngoài khoác áo choàng viền lông cáo trắng, đôi mắt dài hẹp lộ ra những tia sáng lạnh lẽo như gió bắc, miệt mài vùi đầu vào bản đồ bàn.

      Chiến dịch đánh chiến Tây Nhung thuận lợi, số lượng binh sĩ của quân địch vượt ngoài dự đoán của mọi người rất nhiều, từng nhóm từng nhóm riêng biệt dồn lên tấn công khiến binh sĩ Đại Ung mệt mỏi ứng phó.

      Mà thời tiết càng ngày càng lạnh làm cho binh sĩ Đại Ung có thói quen chịu đựng giá rét ngay cả nắm chặt binh khí cũng thấy khó khăn, thêm vào đó lương thảo và quân y tiếp viện càng ngày càng chậm, chênh lệch nhiều như vậy khiến cho việc tiến đánh cũng dễ dàng.

      Trước Ngự Phượng Đàn có ba vị lão tướng bại trận bởi Tây Nhung, nhiều lần thua trận, lui về sau bờ sông năm mươi dặm, tháng nay dựa vào Ngự Phượng Đàn mới trụ vững ở chỗ này mà phải lui binh.

      Binh sĩ canh cửa từ bên ngoài cầm phong thư bước vào, bẩm báo: “Tướng quân, có thư gửi đến.”

      Ngự Phượng Đàn nhìn lướt qua phong thư, gật đầu, bảo binh sĩ kia đặt qua bên, tiếp tục vùi đầu vào bản đồ, cho đến khi bố trí tốt đấu pháp cho trận đánh tiếp theo mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bức thư đặt bàn thấp màu đen.

      Là thư Minh nhi viết!
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 36: Bắt được độc thủ

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Đôi mắt lộ ra tia mong chờ, Ngự Phượng Đàn để côn gỗ cầm trong tay lên giá, bước qua cầm bức thư lên, thành thạo xé bỏ phong thư, xem nội dung bên trong.

      Vẫn giống như lúc trước, nhiều ngày nay Vân Khanh có gì khác thường, bây giờ đến học đường, rất hiếm khi gặp được nàng, tin tức mà Minh nhi gửi cũng vô cùng hạn chế, bất quá có tin tức gì cũng có nghĩa là mọi việc đều ổn.

      Cuộc sống buồn tẻ nơi quân doanh, trong lòng chỉ chờ mong vào bức thư này, ba ngày bức thư, nội dung bên trong có nhiều thay đổi, trong đầu Ngự Phượng Đàn căn cứ theo nội dung bức thư mà tưởng tượng thêm, ví dụ như nàng học y thuật rất tốt, nhớ đến dáng vẻ chăm chú phối dược của nàng, ví dụ như hôm nay nàng cưỡi ngựa có tiến bộ, nghĩ đến dáng vẻ nhắn của nàng con ngựa to lớn, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ…

      Bất quá, ánh mắt Ngự Phượng Đàn đảo bức thư vòng, chữ thư giống như là của Vấn lão thái gia, biết chuyện bảo Minh nhi gửi thư thể lừa được lão nhân gia, nhưng Vấn lão thái gia từ khi nào lại rảnh rỗi giúp người viết thư, ánh mắt lên tia nghi ngờ, Ngự Phượng Đàn đem giấy viết thư cuộn lại, đôi môi mím chặt.

      Chỉ thấy mặt trái của bức thư có mảnh lớn màu đen gì đấy, lấy ngón tay chạm vào, đầu ngón tay dính phải vết mực đen, giơ lên cao, hướng về phía ngọn đèn, mơ hồ có thể nhận ra vài chữ: “Thẩm… Danh… Nhân…”

      Đây là chữ của Minh nhi, chẳng lẽ Vấn phủ ngay cả bút cũng có nên phải dùng than để viết chữ giấy, trải qua vài lần chuyền tay, đường xóc nảy, bụi than đen sớm mờ , làm sao có thể đọc được?

      Ngự Phượng Đàn nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lộ ra tia sáng, Vấn lão thái gia tự mình viết thư, loại tin tức quan trọng này lão lại càng viết, nếu có chuyện quan trọng hơn là chuyện gì?

      Thẩm, danh, nhân, từ mấy chữ này mà có thể lấy được thông tin quả khó khăn.

      Thẩm Vân Khanh trở thành người nổi danh khắp thành Dương Châu?

      Thẩm Vân Khanh danh tiếng vang dội, người trong thiên hạ đều biết?

      Thẩm phủ gặp chuyện may, nổi danh thiên hạ?



      Ngự Phượng Đàn cảm thấy sắp xếp mấy chữ lộn xộn này làm có cách nào suy đoán đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể nhận ra, chắc chắn phải là chuyện gì tốt.

      Bất kể ra sao, đều phải đẩy nhanh tiến độ, đem trận chiến này nhanh chóng giải quyết.

      Nếu về chậm mất mấy tháng, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thể chấp nhận nổi.

      Đương nhiên là ở bức thư phía sau, Minh nhi vẫn đem chuyện này viết ra, chắc là thuận lợi giải quyết xong, Ngự Phượng Đàn sau khi biết được, hận thể phi như bay về Dương Châu, nhưng biết chỉ cần rời , Cẩn vương phủ xảy ra chuyện nên căn bản là có cách nào được, vì thế chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ chiến đấu.

      Vân Khanh từ chỗ Vấn lão thái gia cũng biết được chuyện Ngự Phượng Đàn bị phái đến chiến trường, khó trách nàng vẫn gặp lại .

      Trái lại bây giờ nàng mới nhớ đến, hình như Ngự Phượng Đàn vào năm này đánh thắng trận vô cùng lớn, đẩy lui binh mã Tây Nhung, Minh đế phong làm Trấn Tây Đại tướng quân, bây giờ giống y như kiếp trước, bắt đầu cuộc sống huy hoàng.

      Nhớ đến gương mặt nam tử tuyệt mỹ kia, Vân Khanh mỉm cười, sau khi trọng sinh có rất nhiều chuyện thay đổi, nhưng những việc quan trọng vẫn chuyển động theo quỹ đạo có từ trước, chỉ là biết, rất nhiều việc thay đổi, có thể ảnh hưởng đến việc lớn hay đây?

      Ví dụ như Thẩm gia diệt môn.

      Nàng cố khắc chế tâm tư hỗn loạn, chú tâm nghe Vấn lão thái gia giảng giải phương pháp châm cứu hôm nay.

      “Châm cứu chính là châm pháp và cứu pháp, châm pháp là dùng kim đâm vào các huyệt vị nhất định cơ thể, sử dụng cách xoay và dịch chuyển các kim châm vào sâu hơn trong cơ thể để chữa bệnh. Cứu pháp là sử dụng lá ngải cứu đốt lửa làm nóng da ở huyệt vị, lợi dụng hơi nóng để chữa bệnh. Như vậy, lúc chữa bệnh cho bệnh nhân, đầu tiên cần phải bắt mạch, chẩn đoán ra nguyên nhân mắc bệnh, tìm ra điểm mấu chốt của bệnh trạng, phân biệt tính chất của bệnh, xác định bệnh là do phần nào gây nên, sau đó lại phán đoán  nó thuộc trong hay ngoài? Nóng hay lạnh? Hư hay nhược? Những người mắc bệnh là những người như thế nào, qua đó mới đưa ra chẩn đoán. Lúc trước ta cho con học bắt mạch, qua kiểm tra thấy con có nền tảng rồi, còn với vị trí kinh mạch, trước đây đưa Linh Xu Kinh cho con, con nhớ rồi chứ?”

      Vấn lão thái gia vừa vừa đưa ra người gỗ giống hệt như người thường mà Vân Khanh từng gặp qua ở hiệu thuốc, bất quá người gỗ này ghi chú tên của kinh lạc, Vấn lão thái gia chỉ tay vào chỗ, cầu Vân Khanh phải nhanh ra.

      “Nơi này là?”

      “Đây là kinh mạch ở tay trong Thủ Tam Dương kinh!”

      *(Thủ Tam Dương: là ba đường kinh dương nằm ở mặt ngoài cánh tay, thuộc biểu, dẫn chân kí từ tay chạy lên đầu, bao gồm: Thủ Dương Minh Đại Trường, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu, Thủ Thái Dương Tiểu Trường.)

      “Hướng ?”

      “Thủ Tam Dương chạy từ cánh tay lên đầu…” Vân Khanh phút cũng dám chậm trễ, chỉ có nhỡ những điều này, nàng mới có thể học châm cứu tốt.

      Liên tục kiểm tra mấy vấn đề, Vân Khanh đều trả lời vô cùng tốt, bất kể là vị trí huyệt vị hay là hướng của kinh lạc, chỉ cần Vấn lão thái gia đặt ra vấn đề nàng đều có thể trả lời được.

      Vấn lão thái gia nhìn Vân Khanh vẻ mặt trầm ổn, đáy mắt càng phát ra tia vừa lòng, lão tuy rằng già, nhưng mắt vẫn chưa hỏng, có thể nhìn thấy được Vân Khanh trước mặt tràn đầy hăng hái và nhiệt huyết.

      Học y là phải khổ luyện, huống chi lão còn biết, thành tích ở thư viện của Vân Khanh, cả năm khóa đều xếp hàng đầu, có thể thấy được nàng đặt bao nhiêu tâm tư vào đó. Vì vậy đối với đồ đệ Vân Khanh mà mình thu nhận này, càng thêm hài lòng.

      Tất nhiên, ở năm chương trình học, Vân Khanh có chút mưu mẹo nho , kiếp trước cầm kỳ thư họa của nàng tệ, kiếp này thêm khóa cưỡi ngựa bắn cung, lại thêm Vấn lão thái gia ở nơi này, học y cũng dễ dàng, nếu nàng muốn kiếp này đem cả năm khóa học đều hoàn thành tốt, thức trắng đêm có khả năng.

      Vấn lão thái gia mỗi lần đưa ra thời hạn đều rất ngắn, nếu bỏ ra nhiều thời gian khó có thể ghi nhớ những thứ phức tạp như vậy.

      “Khá lắm, giờ con có thể học châm cứu được rồi!” Vấn lão thái gia để người gỗ sang bên, vừa lòng .

      Qua hai canh giờ sau, Vấn lão thái gia thu hồi kim châm, xoay xoay bả vai, cảm thán: “Già rồi, ngồi lâu chút xương cốt cũng thấy đau.” Lại quay đầu với Vân Khanh: “Chuyện xảy ra hôm trước, ngờ ta xem con.”

      “Đâu có, lấy đạo làm người để sửa trị người mà thôi.” Vân Khanh cười khiêm tốn nhìn Vấn lão thái gia lắc đầu, tiểu nương này giống người mới mười ba tuổi, biến cố này của Liễu gia nếu lão biết được đây là phương cách của Vân Khanh, lão đúng dám tin tưởng.

      Còn ít tuổi, làm việc sâu xa mưu lược, dù là nữ tử, về sau cũng khó lường.

      “Bọn họ xem như là trừng phạt đúng người đúng tội, hôm nay đến đây thôi.” Vấn lão thái gia nhấc chân đứng lên, có chút than thở, có đôi lúc trời làm bậy, có thể sống, tự làm bậy, thể cứu được.

      Cảm tạ Vấn lão thái gia, Vân Khanh thu thập đồ vật, rồi mang theo Lưu Thúy trở về Thẩm phủ.

      Ngồi trong xe, mùi hương thơm ngát lượn lờ trong khí, Lưu Thúy thấp giọng : “Tiểu thư, tra ra nơi mà Bạch di nương đến ngày hôm đó.”
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 36: Bắt được độc thủ

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Từ khi chuyện của Liễu gia chấm dứt, Vân Khanh vẫn có nửa điểm buông lỏng, nàng ràng nhớ được ngày hôm ấy vì đuổi theo thân ảnh mơ hồ của Bạch di nương mà rơi vào tay kẻ xấu, người giấu trong Thẩm phủ, nàng nhất định phải nhanh chóng điều tra ra.

      “Chắc chắn là nàng ta sao?”

      “Chắc chắn, nô tỳ sai người thăm dò, ngõ kia gọi là ngõ Hòe Hoa, bên trong có tám hộ, trong tám hộ này có nhà họ Đường, là biểu ca của Bạch di nương. Mà ngày đấy nô tỳ cũng hỏi qua bà tử canh cửa, Bạch di nương đúng là có báo với phu nhân, thân thích nhà nàng ta có việc, cần phải trở về thăm hỏi chuyến.” Lưu Thúy chắc chắn .

      Bạch di nương đến thăm bà con của nàng ta? Vân Khanh nằm nghiêng trong xe ngựa, trong đầu tự hỏi, “Bạch di nương phải là nha hoàn hồi môn của phu nhân à? Sao có thể có bà con ở Dương Châu?” Có thể đến thăm họ hàng thân thích, chứng tỏ bình thường quan hệ rất tốt.

      Tạ thị cũng phải là người Dương Châu, mà là ở vùng phụ cận Dương Châu, người Từ Châu. Bạch di nương trước đây là nha hoàn hồi môn của bà, tên là Đại Mạo, theo lý mà có thân thích ở Dương Châu.

      “Nô tỳ cũng thấy kỳ lạ, lúc ấy dò hỏi mới biết, người nhà này trước kia cũng ở Từ Châu, bất quá đến Dương Châu cũng được mấy năm, người họ Đường kia lần trước tham gia thi cử đỗ Cử nhân, đáng tiếc có tiền, cũng có chỗ dựa, vẫn nhàn rỗi ở nhà, đảm nhận chức vụ gì.”

      người sau khi đậu Tiến sĩ có thể trực tiếp được phong quan, thế nhưng thực tế là cho dù có chức quan để trống, nhưng cũng có rất ít Tiến sĩ được nhận, hơn nữa chức quan mà Tiến sĩ có thể nhận rất nhiều, nhưng Cử nhân lại giống vậy, bởi con đường xuất sĩ làm quan rất , chức quan để trống nhiều, hơn nữa số lượng chức quan thấp ko nhiều lắm này cũng có rất nhiều người xuất thân khác nhau cạnh tranh, cho nên sau khi tuyển chức quan, số lượng cử nhân thiếu hụt nhiều đếm xuể, nếu có thể đợi được hơn ba năm mà cử nhân nhận được chức quan đều có vận khí vô cùng tốt, đa số cử nhân đợi cả đời cũng nhận được chức quan nào.

      Đường biểu ca này, Vân Khanh cảm thấy nội tình bên trong hẳn là tương đối nhiều.

      Bạch di nương và Đường biểu ca kia quan hệ rốt cuộc là như thế nào? Vân Khanh tiếp tục cho người điều tra ràng, nàng tin chắc mọi chuyện đơn giản như vậy.

      Mà đối với Bạch di nương đơn thuần ngày thường câu này, Vân Khanh bắt đầu cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nàng ta mỗi ngày, càng nhìn trong lòng nàng càng thêm phát sinh nhiều nghi vấn.

      Vừa lúc đó, nha hoàn trước đây vân Khanh sai cẩn thận quan sát Bạch di nương đến Quy Nhạn các, muốn gặp Vân Khanh.

      “Tiểu thư, đêm qua lão gia nghỉ ở chỗ Bạch di nương, sáng nay nô tỳ nhìn thấy Bạch di nương nấu thuốc, bởi vì tỷ tỷ của nô tỳ làm việc trong phủ khác, thường xuyên ngửi thấy người tỷ ấy có mùi thuốc, cùng với mùi thuốc Đông y mà Bạch di nương nấu giống nhau, trong lòng nghi ngờ nên lấy đến đây.”

      Lưu Thúy từ tay nha hoàn kia nhận lấy bao thuốc, Vân Khanh vừa ngửi, sắc mặt liền trầm xuống, thuốc này là Tị Tử thang (Thuốc tránh thai)

      Phải biết rằng ở trong các gia đình giàu có, thường xuyên chuẩn bị Tị Tử thang cho thông phòng uống, chính là cho phép các nàng sinh hạ con nối dòng, nhưng Thẩm phủ con cái đơn bạc, hơn nữa Tạ thị nhiều năm sinh con, Tị tử canh này căn bản là cần dùng đến, lại càng cần sử dụng với di nương.

      Làm di nương, chỗ dựa trong phủ phải là phu nhân, phải lão gia mà là bụng của mình, nếu trước đây Tô Mi vì trong bụng hoài thai mà trở thành người quan trọng trong phủ.

      Bạch di nương thế mà lại lén lút uống Tị tử thanh, đến tột cùng nàng ta có ý gì, là đối với Tạ thị trung thành? Hay vẫn còn nguyên nhân khác?

      Vân Khanh rất nhanh biết được, trong tin tức thu được sau khi điều tra, vị Đường biểu ca này trước đây là thanh mai trúc mã với Bạch di nương, hai nhà lúc ở Từ Châu sát vách nhau, tuy rằng chưa định ra hôn ước nhưng vả hai bên đều có ý chờ hai người trưởng thành định hôn .

      Nhưng Bạch di nương được tuyển làm nha hoàn hồi môn cho Tạ thị, cùng Tạ thị đến Dương Châu, tự nhiên cùng Đường biểu cả kia dần dần phai nhạt, cho đến khi được nâng lên làm di nương quan hệ hai người hoàn toàn cắt đứt.

      Vị Đường biểu ca đến từ Từ Châu này, sau khi đến Dương Châu cưới tiểu nương, định cư hẳn ở đây, cũng xem như người có tài đọc sách, sau khi đỗ thi Hương lại tham gia thi Hội, bây giờ là Cử nhân, nhưng là thê tử mà cưới về kia, thân thể được khỏe, hai ba ngày lại sinh bệnh, lần trước Bạch di nương đến Đường gia là vì biểu tẩu sinh bệnh, Bạch di nương đến thăm nàng ta.

      Nghe qua chuyện này, quả đoạn chuyện xưa tốt đẹp, thanh mai trúc mã sau khi xa cách, trúc mã cưới vợ mới, thanh mai gả cho người, lại cùng vợ mới của trúc mã quan hệ rất tốt.

      Ngược lại cũng giống tính tình ôn hòa của bạch di nương, bất quá, Vân Khanh lại cảm thấy có chút kỳ quái, đến trong lòng thanh mai kia thoải mái hay , người vợ mới kia cũng thực hiểu biết được thứ tự, trái lại rất rộng rãi.

      Nàng cảm thấy đây là cánh cửa để đột phá mọi chuyện, trải qua chuyện tình của kiếp trước, sau khi cẩn thận suy xét rất nhiều chuyện, Vân Khanh vẫn cảm thấy có mưu giấu phía sau, nàng nhận thấy Đường gia là nơi có thể thông suốt mọi chuyện, sai người tiếp tục điều tra.

      Lông mày như trăng, dáng người như liễu.

      “Nhiều ngày rồi luôn có người tìm hiểu tin tức của ta, chỉ sợ rất nhanh phát chuyện của ta với nàng.”

      “Bây giờ trong phủ canh phong nghiêm cẩn, bọn họ sớm nghi ngờ, khi ra tay, thiếp bị lộ mất.”

      “Nhưng dù cho bọn họ có điều tra ra, như vậy kế hoạch của chúng ta phải thực ra sao? Chẳng lẽ nàng nghĩ sống cả đời như thế?”

      “…”

      Im lặng lúc, giọng kia vang lên: “Được, thiếp tìm cách.”

      Thẩm Mậu gần đây tâm tình rất tốt, tuy rằng cảm thấy Liễu gia kết thúc như vây, lãng phí tâm huyết và tiền bạc, nhưng còn tốt hơn so với việc lưu lại tai họa ngầm, cho nên ông thấy lợi còn lớn hơn hại, hơn nữa mỗi ngày nhìn bụng Tạ thị lớn hơn, đại phu cũng thai nhi thực khỏe mạnh, tám chín phần là con trai, vì thế càng thêm vui vẻ.

      Mà Tạ thị tuy trong lòng có chút buồn bực, cuối cùng được Vân Khanh mỗi ngay làm bạn, dỗ dành tâm tình khiến bà vui vẻ lên nhiều.

      Trong khi đó Vân Khanh mỗi ngày đều chờ căn cứ chính xác, có thể bắt được người đứng sau Bạch di nương, cho đến ngày.

      Tháng mười gió lạnh thổi về, hiếm khi có ngày mặt trời lên cao, Lý ma ma đỡ Tạ thị ra sau hoa viên tản bộ, bụng Tạ thị nay được sáu tháng, mặc quần áo nhiều lớp cũng khó có thể che được.

      Vân Khanh đặc biệt dặn dò, lúc bà rãnh rỗi lại nhiều chút, vận động lúc cũng có ích cho đứa trong bụng, lúc sinh sản cũng thuận lợi.

      Hậu viện lúc này cũng còn nhiều loại hoa xinh đẹp diễm lệ, chỉ có lá cây xanh mướt và lá phong đỏ rực, còn có hai cành mai nở sớm tĩnh lặng mà toát ra phong thái khác biệt.

      Tạ thị liếc mắt cái thấy hoa mai kia, tâm tình thanh nhã đọc câu: “"Sổ chi hàn mai trường tương thủ, nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão."

      Lý ma ma tuy rằng hiểu thi từ, nhưng “hồng nhan lão” vẫn hiểu được, vội vàng : “Phu nhân, gì mà ‘hồng nhan lão’, người còn rất trẻ mà.”

      ra Tạ thị cũng chỉ là thuận miệng đọc mà thôi, biết Lý ma ma kiêng kị này nọ, liền gật đầu: “Chúng ta đến bên kia nhìn xem.” Lý ma ma nhìn qua, thấy vùng hoa mai nở sớm, Tạ thị xưa nay thích hoa cỏ, nhưng thấy bên cạnh chỗ kia là hồ nước, liền khuyên nhủ: “Phu nhân, bên kia gần hồ nước, bây giờ nước lạnh lắm, người dính phải khí lạnh tốt.”

      “Ma ma, ngươi quá lo lắng rồi, ta qua đó nhìn chút, hoa mai nở sớm mà ngắm chẳng phải là rất đáng tiếc sao.” Tạ thị vốn là nữ nhi của Tạ Thư Thịnh, tất nhiên là có tính cách của văn nhân mắt khách thanh cao, bất quả sau khi gả cho Thẩm Mậu, Thẩm Mậu phải là người để ngắm trăng ngâm thơ, bà cũng kiềm chế tính cách này, bây giờ cảnh đẹp ở ngay trước mắt, bà tất nhiên là muốn ngắm nhìn.

      Lý ma ma nhìn xuống, thấy địa thế bên kia cũng quá cao, mới gật đầu, đỡ Tạ thị đến dưới tán mai nở sớm.

      Đứng dưới hoa mai mới nở, Tạ thị hơi ngước đầu lên nhìn vài bông hoa mai đỏ au, từng đóa nở rộ ở đầu cành, hít hơi sâu, nhưng ngửi thấy mùi hoa mai.

      Đứng gần như vậy sao thể ngửi thấy mùi hoa mai thơm mát, bà nảy ra ý nghĩ, vươn tay muốn hái bông xuống.

      Lý ma ma thấy bà nhón chân hái hóa, chỉ cười Tạ thị từ sau khi mang thai lại càng giống nương chưa lấy chồng, đa sầu đa cảm, quả nhiên nữ nhân mang thai đều như vậy, bà gọi với đến; ‘Phu nhân, bảo nha hoàn đến hái cho người, cẩn thận bụng của người.”

      Bà vừa quay đầu định gọi nha hoàn phía sau đến, lại nghe thấy tiểu nha hoàn bên cạnh thét chói tai, “A… rết, nhiều rết quá…”

      Lý ma ma cúi đầu xuống, chỉ thấy mặt đất đều là rết dài hơn tấc, dày đặp tập trung ở nơi này, toàn thân khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ lấy Tạ thị: “Phu nhân, chúng ta nhanh!”

      Nhưng trước mặt rất nhiều rết, tầng tầng lớp lớp, Tạ thị vừ nhìn thấy, cả người mềm nhũn, bà từ sợ nhất là rết, chỉ cần nhìn thấy cả người phát run, bây giờ thấy nhiều như thế, trong lòng run sợ.

      “Làm thế nào… làm thế nào… con rết…”
      AELITA, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 36: Bắt được độc thủ

      Edit:

      Beta: Ishtar
      Lý ma ma hai tay đỡ Tạ thị bước , từng bước tránh lũ rết, bà bị cắn quan trọng, nhưng trong bụng Tạ thị có đứa , nếu bị cắn trúng, liên lụy đến đứa , là chuyện lớn!

      Bốn tiểu nha hoàn theo phía sau, nhìn thấy rết sắc mặt cũng xanh mét, trong đó có người sợ đến mức xoay người bỏ chạy, Lý ma ma vừa thấy thầm mắng đồ vô dụng!

      Lúc này bất chấp tất cả, mắt thấy lũ rết từng bước tiến gần về phía các bà, Lý ma  ma chỉ biết lùi lại, bà quay đầu nhìn về phía sau, cũng là hồ nước lạnh như băng.

      Lũ rết ngừng vặn vẹo thân mình, nghìn chân ở cỏ di chuyển, vì số lượng nhiều mà phát ra thanh cọ xát, làm người ta nghe thấy mà nổi cả tóc gáy, Tạ thị sợ đến mức sắp ngất xỉu, nếu phải Lý ma ma ra sức đỡ, bà muốn ngã nhào lên cỏ.

      “Các ngươi nhanh tìm đại tiểu thư đến đây!” Cho dù Lý ma ma sợ rết, nhưng nhiều rết như vậy xuất , da đầu bà cũng run lên, bà hít sâu hơi, phân phó tiểu nha hoàn.

      Trong đó có người nhanh chóng chạy về hướng Quy Nhạn các, mà hai người khác sau khi sợ hãi, bắt đầu tìm cách đuổi rết .

      Vào Quy Nhạn các, Vân Khanh ngồi cùng Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi kết lạc tử, nhìn thấy nha hoàn rối loạn chạy vào, định mở miệng trách mắng, lại phát là người trong viện Tạ thị, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Tiểu thư! Phu nhân… có rết… rất nhiều rết…” Tiểu nha hoàn chạy kịp thở, câu cũng xong.

      Vân Khanh nghe thấy là chuyện của Tạ thị, trong lòng càng lo lắng hơn, bất quá lúc càng nóng vội, nàng càng phải trấn định, giọng nghiêm túc: “Thở trước , rồi từ từ chuyện.”

      Giọng uy nghiêm làm tiểu nha hoàn tự giác nghe theo, ngừng lại chút, hơi hơi thở gấp : “Phu nhân ở sau hoa viên tản bộ, đột nhiên xuất rất nhiều rết, vây phu nhân và Lý ma ma ở bên trong.”

      Con rết, thứ kia có độc!

      Bọn nha hoàn trong phòng kinh sợ, Vân Khanh nghe xong mặt run rẩy, lập tức phân phó: “Thanh Liên, em chạy nhanh tìm lá ngải cứu lại đây, càng nhiều càng tốt, Lưu thúy, lấy hết dầu trong phòng mang theo, lấy đá đánh lửa, gọi nha hoàn bà tử trong viện theo ta đến đó.”

      “Vấn nhi, em nhanh chân đến viện của phu nhân, sai bảo bọn a hoàn canh giữ cẩn thận, đừng cho ai vào.” Lúc này trong viện Tạ thị chắc chắn hỗn loạn, nếu cẩn thận để người ta thả thứ gì vào trong, cũng vô cùng nguy hiểm.

      Để lại Thải Thanh giữ viện, những người khác thu thập tốt những đồ cần dùng, nhanh chóng chạy đến hoa viên.

      Mắt thấy vòng vây ngày càng , Lý ma ma thể lui lại được nữa, vô luận thế nào Tạ thị cũng thể rơi vào trong nước chịu lạnh.

      Lý ma ma dốc lòng đem Tạ thị ngăn ở phía sau, nhấc chân bắt đầu đá những con rết từ trước bò đến.

      “Nhanh lên, hắt dầu qua đó .” Vân Khanh dẫn theo đám người từ bên này chạy đến, nàng so với bất kỳ ai còn gấp hơn, bởi vì đám rết lúc nhúc kia dường như chiếm hơn nửa ven hồ.

      Tạ thị đứng sau lưng Lý ma ma, vốn sợ đến mức xương cốt mềm nhũn, vừa thấy Vân Khanh lại đây, lập tức ngạc nhiên mà gọi to: “Vân Khanh, đừng đến đây! Đừng đến đây.”

      Chỗ này nhiều rết như vậy, thể để cho nữ nhi bị cắn được.

      Lý ma ma vội vàng đỡ lấy Tạ thị muốn ngã xuống, trong mắt lộ ra tia hy vọng nhìn Vân Khanh.

      Vân Khanh gọi to: “Nương, Lý ma ma, hai người cẩn thận.”

      Phía sau nàng, Thanh Liên cầm bao lá ngải đến gần vòng vây của bầy rết, Vân Khanh sai Thanh Liên buộc bao lá ngải vào vật nặng, ném về hướng Lý ma ma, gọi lớn: “Ma ma, nhanh đốt lá ngải!”

      Lý ma ma lập tức nhận lấy, mở bao lá ngải kia ra, bên trong có đá đánh lửa, lập tức hiểu , buộc lá ngải quanh người, dùng đá châm lửa đốt.

      Trong khí nồng đặc mùi lá ngải, đám rết lúc nãy ngừng đến gần cũng bắt đầu lui lại, khuôn mặt Lý ma ma mang theo vui mừng, đỡ lấy Tạ thị cười : “ có tác dụng, có tác dụng…”

      Vân Khanh chỉ huy bọn nha hoàn đâu vào đấy, từ bên ngoài hắt dầu vào đám rết, đợi lũ rết tản ra thành con đường, Lý ma ma mới đỡ Tạ thị chạy ra ngoài.

      Dùng đá đánh lửa ném vào trong đàn rết, chỉ nghe thấy thanh lốp bốp vang lên, vô số con rết bắt đầu bốc cháy trong ngọn lửa, bị đám lửa thiêu chết.

      Vân Khanh lập tức chạy đến, ôm Tạ thị : “Nương, nương!”

      Nàng vừa rồi bị dọa sắp chết, từ xa nhìn thấy lũ rết đủ mọi màu sắc vây lấy bà ở bên trong, chỉ thiếu chút nữa phải bị rết cắn mà là rơi vào trong hồ, nàng quả thực dám tưởng tượng.

      Tạ thị trong lòng còn sợ hãi, ôm lấy nữ nhi, toàn thân run rẩy: “Đừng sợ, đừng sợ…”

      Lý ma ma lại nhìn thấy dưới váy Tạ thị dần lộ ra màu đỏ của máu, vội vàng ; “Phu nhân, phu nhân, người chảy máu…”

      Sắc mặt Vân Khanh trắng bệch, vội sai người đỡ Tạ thị về chủ viện, để lại Lưu Thúy trông coi nơi này, đợi lũ rết cháy hết, mới dập tắt lửa.

      Mời đại phu đến, lão phu nhân cũng vội vàng chạy đến chủ viện, từ sau chuyện của Thủy di nương lần trước, lão phu nhân hoàn toàn im lặng ở trong phủ, trừ lúc nhất định phải gặp Vân Khanh và Tạ thị, bà đều ở Vinh Tùng viện, có lẽ trong lòng cũng áy náy, hôm nay nghe thấy Tạ thị bị lũ rết dọa sợ mới vội vã chạy đến.

      “Đại phu, con dâu ta thế nào rồi?” Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng hỏi.

      “May mắn, tuy chỉ động thai khí, nhưng trước đây nghỉ ngơi rất tốt, đưa cũng ổn, chỉ cần sau này cố gắng tĩnh dưỡng tốt có vấn đề gì.” Tề đại phu đứng lên dặn dò.

      Vân Khanh thở phào, nàng sợ bởi vì chuyện hôm nay, đứa trong bụng Tạ thị khó mà giữ được, hơn mười năm chờ đợi mới có được đứa này, chỉ là đứa , mà còn là mong đợi của Thẩm Mậu và Tạ thị, nếu đứa giữ được, Tạ thị chắc chắn đau lòng rất nhiều.

      Nàng nhìn Tạ thị sắc mặt trắng nhợt, nhưng tinh thần vẫn ổn, chỉ là trong mắt vẫn còn hoảng sợ, lúc nãy bị lũ rết vây kín trong lòng bà vẫn chưa hết lo lắng.

      Chuyện này thể trong chốc lát là ổn, phải có thời gian. Thấy Lý ma ma, Phỉ Thúy và Hổ Phách đều ở bên cạnh hầu hạ, Vân Khanh yên lòng, tự mình đến chỗ lúc nãy Tạ thị đứng.

      Bây giờ đầu mùa đông, bình thường lũ rết phải đầu mùa xuân hè mới gặp, tất nhiên đây phải là mùa rết ra ngoài, hơn nữa tập tính của loài này thích ánh nắng, ban ngày trốn kỹ, đến đêm mới chui ra, thích nơi u, ấm áp, tránh mưa gió và những chỗ thông thoáng. Tuy rằng hoa viên Thẩm phủ có đủ những cầu này, nhưng cách thời gian có người rắc thuốc, quét dọn, cho dù có rết cũng có khả năng nhiều như vậy xuất lúc, lại còn cố tình vây Tạ thị ở bên trong.

      trăm lần trùng hợp cũng có chuyện như vậy!

      Trừ khi có người cố ý! Bình thường đồ ăn của Tạ thị đều được Vân Khanh sai Lý ma ma kiểm tra chặt chẽ, đều tự mình làm, bất kể kẻ nào đưa này nọ cùng đồ ăn đến cũng có cơ hội chạm vào, cho nên người hạ độc thủ mới có cơ hội ra tay, đành dùng đến cách này.

      Dọc đường , sắc mặt Vân Khanh vô cùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại gợn sóng, nàng mơ hồ cảm giác được, người giấu mặt ở Thẩm phủ, rất nhanh bắt được.

      Đến sau hoa viên ven hồ, Lưu Thúy phân phó đám tiểu nha hoàn quét dọn, đem tàn tro làm ướt, tránh cho đốm lửa gây ra hỏa hoạn.

      Nhìn thấy Vân Khanh bước đến, liền kêu: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát cành hoa mai này có vấn đề.”

      Lưu Thúy bước đến dưới mấy cành mai nở sớm, dùng sức kéo mạnh, đem cành hoa mai kia kéo xuống, hơn nữa do lay động mạnh mà hoa mai nở sớm tươi đẹp kia nhanh chóng rơi xuống.

      Lại nhìn thấy cành mai vừa kéo xuống còn dính nhựa cây, ràng là đây phải hoa mai nở sớm mà có người gắn lên.

      Đây ràng là mưu được tính toán từ lâu!

      Trong mắt Vân Khanh lạnh lẽo, đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ bị đốt cháy đen kia.

      Mới vừa rồi lúc nàng nhìn đến chỗ này, phát lũ rết tập trung lại thành hình chữ “môn”, đem Tạ thị vây ở bên trong, đường lui duy nhất chính là hồ nước.

      Nàng kéo váy ngồi xuống, cẩn thận quan sát.

      có cành hoa mai kia, chắc chắn dưới này cũng có người động tay chân, nhưng là dùng đến biện pháp gì để nhiều rết như vậy tập trung ở chỗ này?

      Nàng cầm lấy cây gậy, ở mặt đấy đảo mấy cái, phát màu sắc ở dưới giống nhau, nàng lại đứng ở chỗ khác làm lại ở chỗ khác, hiển nhiên là cùng với chỗ có rết hoàn toàn khác biệt.

      Dùng tay lấy ít đất đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy mùi máu tanh nồng đặc tản ra.

      Lưu Thúy cũng học theo nàng ngồi xuống cầm ít đất lên ngửi, lập tức nhíu mày: “Tiểu thư, đây là máu gà.”

      Rết thích nhất là máu gà con, nơi này mùi máu tanh như vậy, hấp dẫn bao nhiêu là rết, biết phải dùng đến bao nhiêu máu gà mới đạt được hiệu quả, mà người kia có thể dùng hoa mai giả đính lên cây ở trong này, ràng vô cùng hiểu biết tính tình của Tạ thị.

      Người này là ai! Đáp án xác thực.

      Vân Khanh lập tức gọi người hỏi, lượng lớn máu gà như vậy, tuyệt đối thể lén lút mua được, mặt khác sai người phong tỏa viện của Bạch di nương, cho người ra vào, tránh cho người có cơ hội động tay chân.

      Ngay tại lúc Vân Khanh ở phòng bếp hỏi quản , bỗng thấy vài thô sử nha hoàn, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến, trong miệng hét lớn: “ hay rồi, có người chết…”

      Đúng là quá càn rỡ, thế lại còn có người chết! Vân trước tiên quát to: “Hô to gọi cái gì! Còn có quy củ nữa !”

      Vài thô sử nha hoàn kia bị nàng mắng, cả người mềm nhũn, quỳ xuống : “Đại tiểu thư, đúng là có người chết!”
      AELITA, Minhang, Henlun8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 37: Tạ thị sinh con

      Edit:

      Beta: Ishtar
       

      Vân Khanh xem sắc mặt bọn họ, giống như dối, nhíu mày: “Là ai chết?”

      biết là ai” Bọn nha hoàn đều lắc đầu, bọn họ nhìn thấy xác chết sợ đến mức toàn thân phát run, làm sao còn dám nhìn xem đấy là ai, chỉ có nha hoàn hơi lớn tuổi, suy nghĩ chút, mới kể lại tình từ đầu đến cuối, “Vì mùa thu lá rụng nhiều, ba người nô tỳ được quản hoa viên sai quét lá rụng, ai ngờ đến giếng nước phía sau hoa viên chuyên dùng để lấy nước để tưới…” Nha hoàn kia run lên, sau đó mới : “Phát cỗ thi thể, chúng nô tỳ chạy nhanh báo cho quản , cũng biết bây giờ thi thể đó được vớt lên chưa.”

      Thải Thanh đứng bên nghe được che miệng kêu lên: “ biết người chết là ai?”

      Vân Kanh nghe thấy vậy gật đầu, : “Em trước báo cho Mộc đại quản , hai người khác theo ta đến chỗ giếng nước xem người gặp chuyện may kia là ai.”

      Vừa nghe thấy Vân Khanh muốn , Lưu Thúy ngăn cản: “Tiểu thư, nơi đó vừa có người chết, người cần phải đến đó, tránh dính phải những thứ sạch .”

      Thải Thanh lập tức gật đầu: “Đúng thế tiểu thư, người đừng qua, quản trong phủ xử lý cẩn thận.”

      Những thứ sạch ? Vân Khanh cười thầm, nếu sạch nhất, chỉ sợ là nàng, nàng nhìn hai thô sử nha hoàn quỳ mặt đất : “Các người nhanh trước dẫn đường.”

      Thấy nàng cố tình muốn , Thải Thanh và Lưu Thúy còn cách nào khác chỉ có thể theo, cùng nàng đến phía sau hoa viên.

      Phía sau hoa viên của Thẩm phủ chiếm phần ba diện tích phủ đệ, bởi vì bên cạnh là Lệ viên, cho nên phía sau hoa viên chủ yếu dành cho người nhà của Thẩm phủ ngắm cảnh du ngoạn, tinh xảo có thừa, mà hoành cảnh hơi thiếu, bình thướng đều cần nhiều hạ nhân quét dọn, mùa thu lại càng thêm nhiều.

      theo thô sử nha hoàn dẫn đường, Vân Khanh đến chỗ bình thường trong góc ở sau hoa viên, thấy giếng nước rộng khoảng chừng sáu thước.

      Lúc này bên cạnh nhiều người vây quanh, Mộc quản mang theo người đến, ước chừng nửa canh giờ, từ trong giếng nước vớt ra thi thể nữ nhân, đợi hạ nhân vớt thi thể lên đặt sang bên, lập tức bên cạnh có người hét to: “Đây phải là Bạch di nương sao?”

      Ăn mặc đơn giản, thân hình nhắn, bởi vì trời lạnh, thời gian rơi xuống nước cũng chưa lâu, nên thân thể cũng bị biến dạng, chỉ có làn da trắng bệch, có chút trương phồng.

      Sao có thể là Bạch di nương? Trong lòng Vân Khanh kinh sợ.

      Mộc quản sau khi nhìn thoáng qua, cúi đầu : “Đại tiểu thư, thi thể này trước hết tiểu nhân sai người đưa xuống, rồi đem việc này bẩm báo cho lão gia.”

      “Được.” Cách giải quyết mọi chuyện là đúng, chuyện lớn như vậy tất nhiên là phải báo cho Thẩm Mậu, nhưng Vân Khanh thầm suy nghĩ, Bạch di nương này đến tột cùng là chết như thế nào?

      mình nàng ta chạy đến chỗ này làm gì? Nơi này hẻo lánh, cũng có cảnh đẹp để ngắm, chẳng lẽ nàng ta đến nơi này để hẹn hò sao? Hay là chỉ chạy đến đây để nhảy xuống giếng?

      Bất quá chuyện khám nghiệm tử thi vẫn nên giao cho người chuyên làm những việc này xử lý, nàng chỉ có thể chờ tin tức là được rồi. Vân Khanh mang theo những người liên quan, về hướng viện của Bạch di nương, nàng vừa sai người canh chừng viện của Bạch di nương, chẳng lẽ người trong viện của Bạch di nương ai biết nàng ta mất tích sao?

      Tiến vào cửa viện, Diệp nhi đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Khanh lập tức hỏi: “Đại tiểu thư, Bạch di nương chết rồi sao?”

      Vẻ mặt của tiểu nha hoàn đầy đau thương, ánh mắt phải giả vờ, Vân Khanh vào phòng của Bạch di nương, quay đầu hỏi: “Diệp nhi, bây giờ Bạch di nương chết, có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

      “Đại tiểu thư, người cứ hỏi , những việc nô tỳ biết nô tỳ hết.” Diệp nhi quỳ gối phía dưới, trong lòng biết tin Bạch di nương chết là , nếu tiểu thư nhất định như vậy.

      “Bạch di nương mấy ngày nay có chỗ nào khác thường ?” Chuyện đến mức này, Vân Khanh cũng muốn quanh co lòng vòng.

      Diệp nhi cẩn thận nhớ lại chút, gật đầu : “Nếu nghĩ cẩn thận đúng là có, nhiều hôm nay Bạch di nương cảm thấy phổi bị đau, ngay cả mấy hôm nay đều sai nô tỳ đưa gà đến, ninh nhừ cho Bạch di nương uống, mà sau mỗi lần giết gà, dù nô tỳ tìm thế nào cũng thấy máu gà đâu.”

      Quả nhiên là Bạch di nương, cùng với suy luận của nàng lúc trước sai tí nào.

      Chuyện Tạ thị sợ rết từ , có nhiều người biết đến, nhà cửa rộng lớn có rết cũng là chuyện bình thường, cho nên có rất ít người biết được, nhưng Bạch di nương là nha hoàn hồi môn, nằm trong số ít người biết được chuyện đấy.

      Máu gà, lũ rết, hoa mai.

      Xâu chuỗi những điều này lại, đáp án trực tiếp hướng về phía Bạch di nương.

      Như vậy, đến tột cùng là Bạch di nương tự sát hay là bị người đẩy xuống giếng?

      Thẩm Mậu ở bên ngoài thương hội trao đổi với những thương nhân khác, nghe được tin tức Tạ thị bị dọa lập tức trở về, lại nghe thấy Mộc Sâm bẩm báo chuyện của Bạch di nương, sắc mặt trầm xuống, “Trong phủ càng ngày càng náo loạn, trong hoa viên sao lại có rết? Di nương chết trong giếng nước, ngươi rốt cuộc quản lý mọi chuyện trong phủ như thế nào?”

      Mộc Sâm cúi đầu, nghe Thẩm Mậu trách mắng, đúng là đáng trách, Bạch di nương chết là chuyện , nếu trong bụng phu nhân xảy ra chuyện, kia mới là việc lớn.

      vén áo choàng, quỳ mặt đất: “Lão gia, may hôm nay có tiểu thư xử lý quyết đoán, cứu được phu nhân, phu nhân mới gặp chuyện.”

      Biết Tạ thị và đứa có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mậu liền rơi xuống, bất quá Bạch di nương theo ông nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, sai người tặng bạc cho người khám nghiệm tử thi để ta cẩn thận kiểm tra.

      Sau khi tặng bạc ước chừng hơn canh giờ liền nhận được hồi báo, theo kết quả khám nghiệm tử thi, người Bạch di nương có dấu vết của vũ lực, hẳn là do ở bên cạnh giếng cẩn thận trượt chân ngã, sau đó rơi vào giếng nước, thời điểm rơi xuống ước chừng là tối hôm qua.

      Phía quan phủ Bạch di nương buổi tối đến phía sau hoa viên nhìn giếng nước, cuối cùng vì cẩn thận mà rơi xuống, nhưng cũng có những ý kiến khác, là bởi vì Bạch di nương trước đây luôn hiền lành nhút nhát, nhất thời bị ‘mỡ heo’ làm mờ mắt, ra tay hãm hại phu nhân, lương tâm cắn rứt, tự mình chạy đến đây tự sát. Nhưng dù bất kể thế nào, Thẩm Mậu cũng sai người cẩn thận an táng Bạch di nương tốt.

      Đối với kết quả này, tất cả mọi người đều tin nhưng Vân Khanh tin, ngày ấy nàng đặc biệt sai người thu dọn di vật của Bạch di nương, phát Bạch di nương mới làm đôi quyên hoa hỷ tước.

      Loại quyên hoa này người Dương Châu dùng đến, kiếp trước Vân Khanh từng nhìn thấy người vị phu nhân, lúc ấy có mấy vị phu nhân hỏi phu nhân kia vì sao lại dùng loại quyên hoa này, hóa ra vị phu nhân kia là người Từ Châu, người Từ Châu vào lễ mừng năm mới, đầu nữ tử đều cài quyên hoa này, với ý nghĩa sang năm tốt hơn so với năm nay, bất qua đây là tập tục có từ lâu, chỉ có những người nghèo khổ mới có tập tục này, những người như Tạ thị bao giờ dùng đến.
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :