1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 60: ĐẦU SỎ GÂY CHUYỆN SA LƯỚI

      EDIT: THU NGÂN

      Beta: Ishtar
                " Lưu Hương Liên, là ngươi hại ta thê thảm như vậy, ngươi còn có hảo tâm thế sao?" Dương Mộc Hoan cắn chặt hàm răng, nhìn đại phu nhân đắc ý cười, hận thể kéo nàng cùng xuống địa ngục với mình.

      Đại phu nhân mặt lại vui mừng, đến bên giường, lấy khăn thêu trong tay tại miệng vết thương lưng Dương Mộc Hoan nhàng phất qua, động tác kia mặc dù nhìn như mềm , nhưng khăn thêu va chạm vào chỗ da thịt bị tróc bong, tựa như châm thêm đau đớn lên thân thể Dương Mộc Hoan, đau đớn khó nhịn, nhưng Dương Mộc Hoan lại như trước cắn chặt hàm răng, để cho bản thân kêu ra tiếng, muốn ở trước mặt Lưu Thiên Hương yếu thế.

      "Nghĩ đến ngươi cũng tệ, biết ai là người khống chế hết thảy, nhưng ngươi lại có chứng cớ, có chứng cớ, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Ngươi phải muốn quyền chủ mẫu Hầu phủ to lớn kia sao? Hai tháng qua ngươi cũng nếm trải đủ mùi vị trong đó mà trước nay ngươi chưa được thử qua, cảm giác như thế nào nha? Tứ muội muội của ta!" Đại phu nhân nâng cằm của nàng ta lên, buộc nàng ta nhìn thẳng vào mình, nàng muốn Dương Mộc Hoan nhìn thấy thắng lợi của nàng, đó là hậu quả cho việc an phận.

      " Ngươi được lắm, xem như Dương Mộc Hoan ta bại dưới tay của ngươi!" Dương Mộc Hoan mặt quật cường mơ hồ có tia suy yếu.

      " Hừ, tứ di nương, ngươi sớm chút nhận thua, đừng có tâm tư muốn tính kế nương của ta, cũng rơi vào kết cục như thế này." An Như Yên hừ lạnh. "Dù mạng của ngươi lớn, ta muốn mạng ngươi, nhưng thương thế của ngươi sợ cũng sống được bao lâu."

      "Phong nhi hồi kinh, ta nhất định để nó báo thù cho ta." Dương Mộc Hoan hung hăng trợn mắt nhìn An Như Yên, nữ nhân này cùng nương nàng ngoan độc giống nhau, nghĩ đến An Như Yên hại chết đứa trong bụng nàng, hận thù trong lòng nàng như nước thủy triều ngày cành tăng.

      "Ngươi nghĩ rằng ta và con ta lưu ngươi cho đến lúc đó sao?" Đại phu nhân mâu quang rùng mình, lòng của nàng sớm có tính toán, Dương Mộc Hoan khác được, chính là thay hầu gia sinh đứa con trai, An Lạc Phong kia cũng coi như có chút bản lĩnh, tuy là thứ xuất, nhưng ở trong triều đình có công danh .

      Nàng sinh được con trai, An Lạc Phong vẵn luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nàng!

      "Các ngươi muốn giết ta? Ha ha... Các ngươi giết ta, lão gia cùng Phong nhi chắc chắn phát manh mối, đến lúc đó, đến lúc đó chỉ cần Phong nhi điều tra biết chuyện tình xảy ra đều là hai người các ngươi làm trò quỷ, các ngươi đừng mơ tưởng thoát thân!" Dương Mộc Hoan càn rỡ phát ra tiếng cười, nghĩ đến mục đích của mình, lấy tính tình của đại phu nhân, phải kích thích nàng, mới có thể làm cho nàng ra chân tướng.

      An Như Yên cùng đại phu nhân nhìn nhau, như là nghe xong chuyện cười che miệng cười, ánh mắt trào phúng, An Như Yên lại mở miệng châm chọc, "Ngươi cảm thấy chúng ta để cho cái chết của ngươi bị điều tra ra sao? Đừng có nằm mơ, cao nhân kia bản …"

      " Yên nhi!" Đại phu nhân nhanh chóng đánh gãy lời của An Như Yên, cảnh giác đứng lên.

      An Như Yên lại lơ đễnh," Nương, nàng biết chuyện như thế nào chứ? Chỉ cần cao nhân kia vừa động thủ, liền có thể làm cho nàng chết thần biết quỷ hay, sợ nàng làm cái gì?"

      Ở cách vát thân thể An Ninh giật mình, cao nhân? Nghĩ đến ngày ấy ở trong phủ nghe được hạ nhân bàn tán, cao nhân kia là do chính đại nương thỉnh về? Trong mắt xẹt qua chút hiểu , trong lòng có tính toán.

      Dương Mộc Hoan nghe được chút manh mối, thu lại biểu tình, "Cao nhân? ha ha… Nguyên lai các ngươi tìm người đến đối phó ta, các ngươi đối với ta làm cái gì!"

      Đại phu nhân cuối mặt, đây vốn là bí mật, nên cho bất luận kẻ nào biết, nhưng nay Yên nhi lở miệng , Dương Mộc Hoan nếu biết có cao nhân kia tồn tại, liền thể giữ lại, nếu là người sắp chết, nàng cũng sợ nàng ta tiết lộ cái gì, khóe miệng gợi lên chút tươi cười, " Ngươi muốn biết, ta liền cho ngươi biết, ngày ấy lúc ngươi muốn giết An Ninh, lúc đó cảm thấy cái gì cũng biết a? Ha ha… Ngươi đương nhiên biết, đó là bởi vì…"

      Phanh tiếng, cửa phòng lúc này bị đẩy mạnh ra, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, An Ninh khẽ nhíu mày, cần xem, nàng cũng biết người đến là ai, chính là nhưng lại lựa chọn trước khi đại phu nhân sắp ra chân tướng phá cửa mà vào, nhưng cẩn thận nhớ lại, cũng là phù hợp tính tình của !

      " Lão gia…"

      " Cha…"

      Đại phu nhân cùng An Như Yên thấy người đứng ở cửa, sắc mặt phút chốc trắng bệch, nghĩ đến đối thoại vừa rồi của các nàng, có phải hay bị lão gia nghe thấy? Nhìn đến An Bình hầu gia lúc này sắc mặt bình tĩnh, các nàng cũng đoán ra.

      " Lão gia, người nên vì Hoan nhi làm chủ a, ngày đó chuyện tình là đại phu nhân cùng đại tiểu thư tính kế, là các nàng hãm hại Hoan nhi, cũng hãm hại nhị tiểu thư nha, tại các nàng còn buông tha cho Hoan Nhi, còn muốn giết Hoan nhi…" Tứ phu nhân bi thương khóc lên, nàng mới vừa rồi nhẫn nại lâu như vậy, chính là chờ giờ khắc này, nay lão gia nghe được chân tướng, nàng nhất định phải làm cho trả lại công đạo cho mình, đối với hai mẹ con lang tâm phế cẩu này thực thi gia pháp!

      Đại phu nhân cùng An Như Yên khẩn trương quỳ mặt đất, trong lòng bất an yên, " Lão gia, phải như người tưởng tượng đâu!"

      Giờ phút này, ngay cả đại phu nhân cũng rối loạn phương hướng, nhưng cẩn thận suy nghĩ, nhanh chóng bừng tỉnh, hung hăng trừng mắt Dương Mộc Hoan nằm giường, ánh mắt phát ra sắc bén, ả Dương tiện nhân này… Mới vừa rồi nàng quá sơ suất, đây là cái bẫy, Dương tiện nhân là cố ý gài bẫy nàng!

      " phải ta nghĩ như vậy? Vậy ngươi cho ta biết, chuyện là như thế nào?" An Bình hầu gia khuôn mặt lãnh liệt, nghĩ tới đúng là hai mẹ con các nàng nhiễu loạn gây rối, bước đến trước mặt đại phu nhân, cước đem đại phu nhân đá văng ra.

      "A…" Đại phu nhân ngực đau xót, cước kia thẳng tắp đá vào ngực của nàng, lực đạo kia dường như đá trúng xương sườn phải của nàng rồi.

      An Như Yên trong lòng ngẩn ra, sợ hãi co rúm lại, trước dám dựa vào.

      " Lão gia…" Dương Mộc Hoan thu lại tia vui sướng thực được trong mắt, suy yếu kêu.

      An Bình hầu gia đến bên người nàng, nắm tay nàng, "Nàng yên tâm, ta trả lại nàng cái công đạo, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, nhanh chóng dưỡng thân mình khỏe lại, ta chắc chắn bù đắp những đau đớn mà hôm nay nàng phải chịu."

      Dương Mộc Hoan vui sướng mà khóc, "Lão gia, đa tạ lão gia, lão gia có thể vì Hoan nhi mà chủ trì công đạo, Hoan nhi vô cùng cảm kích, đời này Hoan nhi có gả sai người."

      Dứt lời, ánh mắt lãnh liệt chuyển hướng vẻ mặt tái nhợt đại phu nhân cùng An Như Yên, "Còn mau cút ra đại sảnh, chờ gia pháp hầu hạ!"

      "Cha..."

      "Lão gia..."

      An Như Yên cùng đại phu nhân trong mắt lại tràn ngập hoảng sợ, nghĩ đến tối hôm đó cảnh Dương Mộc Hoan chịu quất roi, theo bản năng nhìn thoáng qua tấm lưng kia, trong lòng từng đợt phát lạnh, nếu những thứ kia đều đánh vào người các nàng... An Như Yên thể tưởng tượng, da thịt tinh tế của nàng biến thành cái bộ dáng gì.

      Dương Mộc Hoan trong lòng trồi lên tia vui sướng, nàng sở dĩ chịu đau, cũng muốn làm cho hai mẹ con độc ác này cũng chịu đựng nỗi đau giống nàng!

      Đợi cho những người khác đều rời , trong phòng chỉ còn lại có mình Dương Mộc Hoan, An Ninh và An Lan Hinh mới ra, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh, vẻ mặt hưng phấn, "Ta rốt cục trong sạch , Lưu Hương Liên tiện nhân kia rốt cục cũng bại dưới tay của ta."

      Giờ phút này nàng dường như quên mất đau đớn lưng, trong mắt là đắc ý, An Ninh đem phản ứng của nàng xem ở trong mắt, nghĩ đến mới vừa rồi Dương Mộc Hoan đối với An Bình hầu gia kia phen cảm kích, khóe miệng gợi lên chút châm chọc.

      có gả sai người sao? Hy vọng nàng có gả sai người, có thể An Bình hầu gia tính tình...

      An Ninh thu lại biểu tình, tính rời khỏi, người phía sau lại giựt mạnh tay áo của nàng, An Ninh nhìn qua, thoáng nhìn khuôn mặt nhắn An Lan Hinh rối rắm cùng chỗ.

      "Nhị tỷ tỷ... Hinh Nhi... Hinh Nhi hiểu lầm tỷ, tỷ để ý tới Hinh Nhi sao?" An Lan Hinh điềm đạm đáng nhìn An Ninh, nàng rốt cục biết người hại nương phải nhị tỷ tỷ, nghĩ đến nhiều ngày qua đối địch với An Ninh, An Lan Hinh trong lòng yên.

      An Ninh thản nhiên cười, chính là liếc mắt cái, liền nhìn ra băn khoăn trong lòng nàng, An Lan Hinh vẫn là sợ đắc tội nàng !

      "Nhị tỷ tỷ phải người keo kiệt như thế, Hinh Nhi, muội ở cùng nương muội trong chốc lát, trò chuyện với người ." An Ninh công đạo , lại nhìn thoáng qua Dương Mộc Hoan, nàng như trước đắm chìm ở bên trong vui sướng, trong lòng khỏi thở dài, nhanh như vậy liền quên nam nhân kia đối với nàng vô tình cùng lãnh huyết, quả nhiên là đáng buồn!

      Nghĩ đến suy đoán của mình, An Ninh lắc lắc đầu, Dương Mộc Hoan phía sau càng vui mừng, đợi đến khi nàng nhìn ra được bản tính thực của nam nhân mà mình gả cho, sợ là càng thêm thống khổ!

      An Ninh ra Quỳnh hoa viện, nghĩ đến tin tức mới vừa nghe được, hai mắt nheo lại, tại, nàng còn có chuyện càng trọng yếu phải làm, dựa theo lời đại phu nhân vừa , nàng muốn kiểm chứng chút!

      " ra!"

      Dứt lời, thân ảnh dừng lại bên cạnh An Ninh, cung kính chắp tay, "Tiểu thư có gì phân phó."

      " theo Cố đại nương hoặc là Dĩnh Thu, lúc này các nàng tất có hành động, xem các nàng cùng người nào bàn bạc." An Ninh trầm giọng công đạo, con ngươi có chút buộc chặt, cao nhân trong miệng mẹ con hai người kia, nàng nhất định phải bắt được , xem là thần thánh phương nào, lại như thế nào khống chế này hết thảy!
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 61: VÌ LỢI ÍCH TỰ TAY GIẾT NÀNG

      EDIT: THU NGÂN

      Beta: Ishtar
                Bên trong phòng, An Ninh lẳng lặng uống trà, vừa buông chén trà, liền nghe được có người tiến vào, ngước mắt nhìn, quả nhiên là Phi Phiên.

      "Tiểu thư chính là người này, ta theo Cố đại nương, quả nhiên tìm ra người này, ta phải mất rất nhiều công sức mới bắt được ." Phi Thiên sử dụng kiếm gõ mạnh lên đầu gã nam nhân kia, tỏ ra bất mãn.

      An Ninh đánh giá gã nam nhân bị Phi Thiên bắt được, nhìn người khoảng ba mươi tuổi, dáng cao gầy, râu cá trê hai bên mép, thân áo đạo bào, bên hông còn có cây phất trần, An Ninh nhíu nhíu mày, "Đây là cao nhân trong miệng của đại phu nhân?"

      "Hừ, còn mau thả ta ra, bằng các ngươi được yên đâu!" Nam tử trung niên kia rống to, nhưng biết vì sao, đánh giá tiểu   nương này, lại làm cho lòng sợ hãi, coi như nàng hạ thấp mí mắt, nhưng che dấu được khác thường trong đó.

      An Ninh khóe miệng gợi lên ý cười lạnh, "Tiên sinh đừng quên, tại ngươi nằm trong tay ta, , ngươi như thế nào lại làm việc cho Đại phu nhân của An Bình Hầu Phủ?"

      Trung niên nam tử mở to mắt, lại làm cho Phi Thiên tức giận, cước đá qua, gã ta rơi mạnh xuống đất, thống khổ kêu rên, Phi Thiên từ trong lòng lấy ra thứ, đưa cho An Ninh, "Đây là ta ở trong phòng tìm được."

      An Ninh nhìn rối gỗ trong tay Phi Thiên, trong lòng ngẩn ra, từ từ hiểu được.

      Bọn họ đúng là dùng phương pháp này khống chế Dương Mộc Hoan!

      Nàng từng nghe qua loại bí thuật này, dùng rối gỗ để khống chế người khác, chỉ cần đối với rối gỗ phát ra hiệu lệnh, người bị khống chế lập tức làm, cho dù là tự sát cũng chút do dự mà làm, kiếp trước, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cũng dùng loại phương pháp này loại bỏ đối thủ cạnh tranh lớn nhất Dự vương gia.

      Khó trách lúc Dương Mộc Hoan ám sát mình ánh mắt lại điên cuồng quái dị như vậy, khó trách sau đó Dương Mộc Hoan cái gì cũng nhớ, khá khen cho đại phu nhân! Chiêu mượn đao giết người này, hòn đá ném trúng hai con chim, vận dụng rất tuyệt diệu!

      "Vừa rồi Cố đại nương muốn ngươi làm cái gì?" An Ninh nhìn trung niên nam tử, vuốt ve rối gỗ trong tay, ánh mắt sâu thấy đáy.

      Trung niên nam tử hừ lạnh tiếng, như trước trả lời vấn đề của An Ninh, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, đứng dậy chậm rãi đến gần trung niên nam tử, nhíu mày, thản nhiên mở miệng, " phải ? Vậy để cho ta đoán thử xem, nàng có phải hay sai ngươi dùng rối gỗ khống chế Dương Mộc Hoan tự sát?"

      Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy trung niên nam tử kia thân thể ngẩn ra, An Ninh nhìn xem phản ứng của , đáy mắt xẹt qua chút hiểu , đại phu nhân dù bị vạch trần chân tướng, cũng bỏ qua cho Dương Mộc Hoan, nàng phẫn nộ nên muốn giết Dương Mộc Hoan trước tiên, để tiêu trừ mối hận trong lòng, may mắn, gã này còn chưa kịp động thủ liền bị Phi Thiên bắt được.

      Nghĩ đến Dương Mộc Hoan, đôi mắt An Ninh nheo lại. Chính vào lúc này, Phi Thiên đột nhiên kêu sợ hãi ra tiếng, An Ninh nhìn qua, chỉ thấy Phi Thiên chỉ vào gã trung niên nam tử kia, vẻ mặt quái dị, trong miệng khẽ lầm bầm," có khả năng… Làm sao có thể…"

      "Chuyện gì?" An Ninh mi tâm hơi nhíu.

      Phi Thiên đảo mắt nhìn về phía An ninh, "Người này nhưng lại bị người khác khống chế!"

      An Ninh cả kinh, nhìn đến ấn ký cổ gã nam tử này, kia đúng là… sâu hít hơi, bình phục nỗi khiếp sợ trong lòng mình, " Đây là thuật con rối!"

      Phi Thiên giật mình nhìn An Ninh, nghĩ tới nàng thế nhưng cũng biết loại tông phái bí thuật này, trong mắt khỏi xuất tia khen ngợi, trầm giọng mở miệng, " nghĩ tới hôm nay lại ở trong này nhìn thấy người sử dụng thuật con rối trong lời đồn!"

      Thuật con rối xuất phát từ bên trong Tây Lăng quốc, nổi tiếng quỷ dị cùng tàn nhẫn, lúc ấy, đại lục vẫn chưa xuất tứ quốc, sau khi tứ quốc hình thành, đưa ra quy định cấm loại bí thuận tà ác này, thế cho nên mấy trăm năm trước, thuật con rối dường như thất truyền, bọn họ như thế nào cũng nghĩ tới, đời này lại vẫn có người điều khiển thuật con rối!

      "Cao nhân…" An Ninh khẽ , "Sau lưng người khống chế con rối kia mới là chân chính cao nhân!"

      Rối gỗ này là vu cổ thuật ở con rối thuật trước mặt, bất quá chỉ là gặp sư phụ thôi, huống hồ, lấy tình huống trước mắt, người nọ có thể khống chế người làm con rối, vậy bản nhất định đồng nhất!

      "Tiểu thư, chúng ta tại làm như thế nào?" Phi Thiên nhìn về phia An Ninh, thấp giọng hỏi.

      An Ninh nhíu mày, thản nhiên nhìn qua trung niên nam tử, đáy mắt thâm trầm, "Đưa xuống dưới, vẫn còn hữu dụng."

      Người cao nhân này, nàng nhất định phải gặp mặt!

      Đêm khuya, bên trong Quỳnh hoa viện, đèn đuốc sáng trưng.

      Dương Mộc Hoan như trước ghé vào giường, giờ phút này nàng ta, trong lòng tràn đầy vui mừng, cố nén đau đớn người, mặt mang ý cười thản nhiên, vì cái gì khác, chỉ vì người nam nhân trước mắt này.

      An Bình hầu gia, lão gia của nàng quả nhiên như ban ngày hứa hẹn, buổi tối đến xem nàng.

      "Lão gia, đại phu nhân cùng đại tiểu thư các nàng..." Dương Mộc Hoan thử hỏi, có tự mình xem Lưu Hương Liên - ả tiện nhân kia chịu quất roi, vẫn có chút thất vọng, bất quá, nghĩ đến chính mình ngày ấy chịu đau đớn thế nào, trong lòng nàng ngược lại phá lệ vui sướng, Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, ngươi cũng có ngày bị đánh!

      An Bình hầu gia hơi cuối đầu, "Nàng quan tâm mẹ con nàng ta làm gì? Bọn họ làm hại nàng như vậy còn chưa đủ sao? Đến, để cho ta nhìn xem thương thế của nàng."

      An Bình hầu gia quan tâm làm cho Dương Mộc Hoan trong lòng càng thêm cao hứng, nở rộ ra chút sáng lạn tươi cười, "Lão gia, Hoan nhi tuy rằng chịu chút đau đớn, nhưng có lão gia quan tâm, Hoan nhi bị đau cũng là đáng giá.

      Bàn tay An Bình hầu gia vươn ra cứng đờ, mặt lên chút dị sắc dấu vết, đem Dương Mộc Hoan nhàng mà nâng dậy, "Ta... đành lòng để nàng chịu đau, lại đấy, mau uống thuốc ."

      "Lão gia uy Hoan nhi dược?" Dương Mộc Hoan nghe được kia tiếng ' đành lòng để nàng chịu đau', lại vô cùng vui mừng, xem ra lần này chịu gia pháp, gợi lên áy náy của lão gia với mình, về sau chắc đối với mình càng thêm ôn nhu săn sóc.

      An Bình hầu gia có cự tuyệt, ngụm ngụm uy Dương Mộc Hoan, mặt tuy rằng cười, nhưng nhìn kỹ, trong đáy mắt lại lộ ra vô tận lãnh ý.

      Nhìn lão gia ôn nhu săn sóc, Dương Mộc Hoan hoàn toàn đem đau đớn toàn bộ ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý đặt ở người An Bình hầu gia, ngụm ngụm uống thuốc.

      Thế nhưng, đột nhiên, bụng truyền đến trận đau đớn kịch liệt, cổ họng khí huyết dâng lên, phốc tiếng, ngụm máu tươi từ trong miệng Dương Mộc Hoan phun ra, rơi vào tay cầm bát của An Bình hầu gia, nàng ta cất tiếng.

      " Lão gia…" Dương Mộc Hoan nhìn vào vết máu người An Bình hầu gia, ánh mắt xuất tia khó có thể tin, ý niệm trong đầu càng thêm ràng, " … Lão gia…"

      Lão gia đút cho nàng uống thuốc…

      An Bình hầu gia thu lại biểu tình ôn nhu vừa rồi, mâu trung mảnh lạnh như băng, "Hoan nhi, ta đành lòng cho nàng chịu đau."

      đành lòng để cho nàng chịu đau? Ha ha... đành lòng để cho nàng chịu đau, liền muốn giết nàng sao?

      "Vì sao..." Bụng đau càng phát ra hung mãnh, Dương Mộc Hoan trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, "Vì sao... Muốn giết ta? Ta làm sai cái gì?"

      "Hoan nhi, chuyện này cần phải có người chịu tội, mới có thể ở trước mặt hoàng hậu nương nương nơi đó giao phó." An Bình hầu gia vỗ lưng của nàng, còn che dấu mục đích của bản thân nữa.

      Dương Mộc Hoan trong lòng trầm xuống, công đạo? Cho nên, giết nàng đó là công đạo? Chuyện này ràng là Lưu Hương Liên mẹ con bọn họ giở trò quỷ, nàng cũng là bị người ta hại, vì sao... Phải chết cũng là nàng?

      Mạnh, nàng coi như hiểu được, sau lưng Lưu Hương Liên có Lâm gia và Uyển quý phi, mà nàng sao? Bất quá nàng chỉ là nữ nhi của quan lại bình thường, nàng thể mang lại lợi ích cho , nên bằng Lưu Hương Liên!

      " Ha ha…" Dương Mộc Hoan cười đến thê lương, châm chọc, tuyệt vọng, là chuyện nực cười nhất thiên hạ, hôm nay nàng còn chính mình có gả sai người, vừa rồi còn đắm chìm trong tương lai ảo tưởng, nhưng là nam nhân này, chén thuốc, hoàn toàn đánh nát giấc mộng của nàng!

      "Nàng đừng như vậy, thuốc này còn có thể cho nàng sống nửa canh giờ, nửa canh giờ này, ta tấc cũng rời nàng, xem như chút bù đắp cho nàng." An Bình hầu gia thản nhiên mở miệng, coi như bố thí cho nàng.

      "Theo giúp ta? Nửa canh giờ?" Dương Mộc Hoan cười đến càng điên cuồng, nhiều năm vợ chồng tình nghĩa như vậy, nhưng lại chỉ đổi được nửa canh giờ bố thí của tướng công, nàng nên cảm tạ cuối cùng vẫn "thương tiếc" nàng sao?

      là đáng cười lại đáng buồn, nàng gả rốt cuộc lại là nam nhân lãnh huyết vô tình đến bực nào a? Nghĩ đến hai mươi mấy năm chung đụng, Dương Mộc Hoan trong lòng lại tuyệt vọng, khi đó nàng chỉ thấy quá vô tình , phải sao? đáng buồn, nàng lại vẫn như cũ đối mơ mộng ảo tưởng.

      Đau đớn khôn cùng đánh úp lại, Dương Mộc Hoan cảm thấy bản thân dường như ngã vào trong địa ngục, trong đầu ra thân ảnh đại phu nhân, là nữ nhân này làm hại nàng thành ra thê thảm như nay, c nữ nhi ủa nàng ta lại hại đứa trong bụng nàng, nàng cam lòng! Thù này...

      Bàn tay phút chốc nắm chặt, Dương Mộc Hoan cắn chặt hàm răng, hung hăng đem An Bình hầu gia đẩy ra, "Cút! Ta hiếm lạ nửa canh giờ của ngươi, cút ra khỏi Quỳnh hoa viện cho ta!"

      An Bình hầu gia con ngươi căng thẳng, trong lòng trồi lên tia hờn giận, vung ống tay áo, "Hừ, biết tốt xấu!"

      Lạnh lùng nhìn Dương Mộc Hoan liếc mắt cái, có chút lưu luyến xoay người rời ...

      Dương Mộc Hoan suy yếu ghé vào giường, nàng chết sao? , cho dù chết, nàng cũng muốn làm xong chuyện kế tiép mới có thể chết được, đúng, nàng còn có nửa canh giờ, bắt lấy sàng đan, cố nén đau, vội vàng đối với Mai Hương ngoài cửa phân phó, "Mau, nhanh thỉnh nhị tiểu thư... Cùng ngũ phu nhân... Lại đây, còn có Hinh Nhi, nhanh ..."


















    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 62: SẮP CHẾT ỦY THÁC QUÊN TÍNH KẾ

      EDIT: THU NGÂN

      Beta: Ishtar
      An Ninh vốn ngủ, thấy Mai Hương vội vàng đến gọi, An Ninh liền biết xảy ra chuyện gì, nhìn Dương mộc Hoan trước mặt, An Ninh khỏi nhíu nhíu mày.

      "Nhị tiểu thư... Là lão gia... Đúng là lão gia tự tay giết ta!" Dương Mộc Hoan nhìn chằm chằm An Ninh, ngữ khí tràn đầy tuyệt vọng cùng tự giễu, gặp An Ninh thần sắc có chút kinh ngạc, trong lòng liền giật mình, tiện đà điên cuồng đại cười ra tiếng, "Ha ha ha... Ngươi nghĩ tới phải ? Ngay cả ngươi đều nghĩ tới, ta lại còn nghĩ trở thành nam nhân ta có thể phó thác cả đời, ta bằng ngươi... Ta bằng ngươi a!"

      "Dương di nương, vốn là người lãnh huyết vô tình, giữa ích lợi cùng nữ nhân trong lúc đó, tự nhiên dễ dàng đưa ra lựa chọn, với , nữ nhân tác dụng đó là có thể mang đến cho bao nhiêu ưu việt." An Ninh thản nhiên mở miệng, nghĩ đến hai năm trước, đối mẫu thân vô tình, An Ninh nắm tay chặt, đáy mắt thâm trầm, "Mà di nương 'Sợ tội tự sát', liền có thể bình ổn chuyện này."

      Sợ tội tự sát? Dương Mộc Hoan trong mắt hận ý càng đậm, đúng vậy, ở trong mắt người khác, chắc chắn cho rằng nàng sợ tội tự sát, nhưng là, nàng là vì gánh tội thay cho Lưu Hương Liên tiện nhân kia, nàng có thể nào cam tâm?

      Ánh mắt rùng mình, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh, "Ninh Nhi, là Lưu Hương Liên hại mẫu thân Vân Trăn của con, là nàng đoạt vị trí chính thất phu nhân của mẫu thân con, tiện nhân An Như Yên kia hại con thành, khiến con mất trí nhớ, lại lợi dụng lời dối lừa gạt con, còn cho bất luận kẻ nào , các nàng ở mặt ngoài đối xử tốt với con, thực tế hận thể làm cho con chết, con chung quy vẫn là cái gai trong lòng hai mẹ con bọn họ, bọn họ cũng giống như trừ bỏ mẫu thân của con vậy, trừ bỏ con!"

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, chút châm chọc lên, "Hận thù của nương ta, ta tự nhiên báo, Dương di nương yên tâm, mẫu thân cừu chưa báo, ta để cho các nàng dễ dàng như vậy trừ bỏ ta!"

      Đại phu nhân cùng An Như Yên tính kế, trong lòng nàng đều có tính toán, trừ bỏ nàng? Kia phải xem các nàng có bản lãnh đó hay !

      Dứt lời, Dương Mộc Hoan mặt quả nhiên lên chút tươi cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

      Lưu Hương Liên tiện nhân kia, tự nhiên có người thu thập ả ta, nàng liền ở trời nhìn ả ta cuối cùng rơi vào loại kết cục nào!

      An Ninh đem thần sắc của nàng thu vào trong mắt, trong lòng hiểu , Dương Mộc Hoan suy nghĩ cái gì, đánh cái gì chủ ý, nàng lại làm sao có thể ? Nàng ta sắp chết, mà đại phu nhân vẫn hoàn hảo sống tốt, nàng ta cam lòng, cho nên, nàng ta tưởng kích thích lòng thù hận trong mình, lợi dụng mình vì nàng ta báo thù, hừ, lúc này, còn đánh chủ ý lợi dụng người khác, Dương Mộc Hoan quả nhiên cũng có ý tốt gì!

      Chính vào lúc này, An Lan Hinh vội vàng đuổi tới, phía sau theo ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, hai người nhìn đến Dương Mộc Hoan khóe miệng cùng ngực vết máu tươi chói mắt, trong lòng đều cả kinh, An Lan Hinh nhanh chóng tiến lên, "Nương, nương làm sao vậy? Nương đừng dọa Hinh Nhi a... Nương rốt cuộc làm sao vậy?"

      Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Lan Hinh là lúc, mặt tươi cười trở nên nhu hòa, vỗ về mặt An Lan Hinh dính đầy nước mắt, ôn nhu mở miệng, "Nương có việc gì, chính là nương... Sợ là thể chiếu cố con nữa rồi."

      Nàng thể yên lòng đó là An Lan Hinh, nàng vừa chết, Lưu Hương Liên mặc dù trảm thảo trừ căn, An Lan Hinh ngày sau tại đây trong phủ chỉ sợ cũng khổ sở.

      "Tứ tỷ, vì sao..." Tần Ngọc Song nhìn tình huống trước mắt, Dương Mộc Hoan tuy rằng bị thương, nhưng đến mức lại hộc máu, mà càng nghiêm trọng hơn là sắc mặt nàng đen sẫm lại, này ràng là dấu hiệu trúng độc.

      còn chưa xong, tay Tần Ngọc Song liền bị Dương Mộc Hoan bắt lấy, Dương Mộc Hoan tựa như bắt lấy cây cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tần Ngọc Song, "Ngũ muội, trước giờ trong phủ muội với ta giao tình rất tốt, ta luôn xem muội là thân muội muội của ta mà đối đãi, tại tỷ tỷ... gặp nạn, có chuyện muốn nhờ... Muội xem tỷ muội chúng ta hai người ngày xưa tình cảm rất tốt, thỉnh nhất định phải giúp giúp... Giúp giúp tỷ tỷ."

      "Tứ tỷ có chuyện gì, chỉ cần với muội là được." Tần Ngọc Song cầm tay Dương Mộc Hoan.

      "Sau khi ta chết, Hinh Nhi liền phó thác cho muội, nàng tuy rằng còn , nhưng tính tình lại bốc đồng, cái gì cũng hiểu, ngày sau, nàng chính là thân nữ nhi của muội, sau này, tìm cho nàng phu quân tốt... Được vinh hoa, nàng nhất định phụng dưỡng muội như thân sinh mẫu thân của mình." Dương Mộc Hoan xong, ngụm máu tươi lại dâng lên, chảy ra khóe miệng, nhìn thấy ghê người.

      "Tứ tỷ, sao tỷ lại như vậy? Hinh Nhi là nữ nhi của tỷ, muội đương nhiên thương nàng hết mực, huống hồ..." Tần Ngọc Song trong lòng vui mừng, cho tới nay, nàng vẫn chưa có mang thai, con nối dòng trong lòng nàng vẫn luôn là tảng đá lớn, khiến cho cuộc sống hàng ngày trong phủ của nàng vẫn rất khó qua, nàng biết, tại trong phủ này, có con đẻ, mặc dù tại ỷ vào tuổi trẻ mà được sủng ái, ngày sâu xuân sắc suy tàn ân sủng chặt đứt, nàng cái gì dựa vào cũng có, Dương Mộc Hoan tại nhắc tới, nàng tự nhiên là nguyện ý nhận .

      Dương Mộc Hoan thấy nàng đáp ứng, trong lòng thở dài nhõm hơi, nhưng là, nàng vẫn có an tâm, gian nan từ người lấy ra khối ngọc bội, đặt vào tay Tần Ngọc Song, "Phong nhi nay ở bên ngoài, sợ là... Sợ là kịp trở về gặp mặt ta lần cuối, cái này giao cho muội, ngày khác muội nếu có chuyện cần giúp đỡ, có thể đưa ra khối ngọc bội này, Phong nhi chắc chắn toàn lực trợ giúp muội... Mặt khác..."

      Dương Mộc Hoan bởi vì đau đớn mà dừng lại chút, hít hơi sâu, nhưng hơi thở lại càng phát ra suy yếu, nàng tựa hồ cảm giác được hơi thở tử vong tới gần, nghĩ đến chính mình còn chưa giao phó xong tâm nguyện, Dương Mộc Hoan cố gắng kiên trì, tay Dương Mộc Hoan nắm càng thêm dùng sức, "Ngũ muội, trong chiếc rương của ta, có phương thuốc, đó là lúc trước ta nhờ nhà mẹ đẻ cho người tìm, vốn sớm nên cho muội, nhưng mà thời gian gần đây... trì hoãn ... Hy vọng nó có thể giúp muội sớm ngày... Sớm ngày vì Hinh Nhi sinh thêm đệ đệ..."

      Tần Ngọc Song ánh mắt phút chốc sáng ngời, giây lát lướt qua, nàng đương nhiên biết ý tứ của Dương Mộc Hoan, phương thuốc kia nhất định là trợ giúp nàng dễ dàng mang thai gì đó, "Tỷ tỷ vì Ngọc Song suy nghĩ như vậy, Ngọc Song chắc chắn chiếu cố Hinh Nhi tốt, tỷ tỷ người có thể yên tâm, chờ nàng lớn lên, Ngọc Song dụng tâm tìm cho nàng nhà chồng tốt."

      Dương Mộc Hoan đây là lấy lòng nàng ta, vì tương lai của An Lan Hinh lấy lòng nàng ta! Xem ra, vì An Lan Hinh, nàng lấy ra cả vốn gốc, việc này cũng có chỗ tốt, đề cập tới phương thuốc kia hữu dụng hay , có phương thuốc này rồi, nàng ta có lẽ có thể thành công mang thai, vì lão gia sinh con trai.

      Chính là, nàng ta quá mức cao hứng, có chú ý tới trong mắt Dương Mộc Hoan chợt lóe lên tia sáng khi mưu thực được, Dương Mộc Hoan rốt cục an tâm, ở chung nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết Tần Ngọc Song để ý nhất đó là con nối dòng, có cái kia phương thuốc...

      "Hinh Nhi... Mau, mau cấp di nương quỳ xuống dập đầu, kêu di nương tiếng nương..." Dương Mộc Hoan vội vàng phân phó An Lan Hinh.

      An Lan Hinh cắn chặt môi, ngừng lắc đầu, nàng cần người khác thay thế nương của nàng, nàng tuy rằng còn , nhưng cũng biết khi quỳ xuống mang ý nghĩa gì.

      "Hinh Nhi... Nghe lời... Lời của nương... Con cũng nghe sao? Khụ khụ..." Dương Mộc Hoan gian nan cất cao giọng.

      An Lan Hinh ngẩn ra, nhìn Dương Mộc Hoan hồi lâu, thần sắc kia thay đổi bất ngờ, rốt cục, An Lan Hinh phanh tiếng quỳ xuống, nắm chặt nắm tay, đối với Tần Ngọc Song dập đầu ba cái, khẽ kêu, "Nương..."

      Tần Ngọc Song trong lòng vui vẻ, vội lên tiếng.

      Dương Mộc Hoan vừa lòng nhìn hết thảy mọi việc, ngực khí huyết dâng lên, tất cả tinh lực giống như bị rút mòn, hơi thở dần dần suy yếu, ánh mắt dừng ở người An Lan Hinh, "Hinh Nhi... Này... Đây là nương... Duy nhất … khả năng …vì con... Làm, nhớ kỹ, phải vì nương... Báo... Báo thù..."

      "Báo thù" hai chữ vừa xong, Dương Mộc Hoan thân mình liền mạnh rơi xuống, xụi lơ ở tại giường.

      "Nương... Nương... Ngươi thể bỏ lại Hinh Nhi..." An Lan Hinh đứng dậy nhào về phía Dương Mộc Hoan, khóc hô, hai mắt đẫm lệ sớm mơ hồ, kích động lay lay thân thể Dương Mộc Hoan, "Nương mau tỉnh lại a... cần bỏ lại Hinh Nhi... A..."

      Nương chết? Nương chết sao? Nương từng phải đợi nàng lớn lên, hưởng hết vinh hoa của nàng, nhưng nàng còn chưa lớn lên, nương liền bỏ lại nàng rồi sao?

      "Hinh Nhi..." Tần Ngọc Song bắt lấy An Lan Hinh kích động "Nương của con, nàng muốn... để cho nàng an tâm thôi."

      ", cần... Ta muốn nương, cần bỏ lại ta..." An Lan Hinh giãy dụa, mất nương thương làm cho nàng màng đến gì nữa cả.

      "Đừng sợ, về sau ta là nương của con." Tần Ngọc Song ôm An Lan Hinh, kiên định mở miệng, kia đôi mắt bên trong chứa nhiều lắm cảm xúc, đúng vậy, trước khi nàng chết, An Lan Hinh chính là "nữ nhi" của nàng.

      An Lan Hinh giật mình, như trước khóc hô, An Ninh nhìn hết thảy, nhất là nghe được Tần Ngọc Song kia câu "Về sau ta đó là của nương của con", trong mắt xẹt qua chút châm chọc, những lời này quen thuộc như thế, từng đại phu nhân cũng với nàng câu như vậy, kết quả là, nàng bất quá chỉ là quân cờ trong tay đại phu nhân mà thôi, mà An Lan Hinh sao? Nghĩ đến những chuyện xảy ra kiếp trước, cùng với phương thuốc Dương Mộc Hoan vừa , ánh mắt thâm trầm.

      Dương Mộc Hoan uỷ thác trước lâm chung, nhưng cũng quên tính kế, sao lại biết, nàng hôm nay tính kế, ngày khác thay đổi thành mầm tai vạ? Tần Ngọc Song cũng phải người đơn giản a!

      Dương Mộc Hoan chết, nhưng này Hầu phủ còn có Tần Ngọc Song, còn có tam phu nhân thần bí tĩnh dưỡng ở biệt viện thành nam.

      An Ninh nhìn An Lan Hinh khóc ruột gan đứt từng khúc, Dương Mộc Hoan chết, ở trong lòng An Lan Hinh gieo xuống mầm móng thù hận, hai người đại phu nhân cùng An Như Yên, về sau sợ là khó được an bình!

      Mà nàng, liền chờ xem màn kịch hay phía trước!

      tart_trung, Halong-ngoc, Bạch Phụng8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 63: Tỷ muội ngày xưa giết hại lẫn nhau

      EDIT: THU NGÂN

      Beta: Ishtar
                Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan của An Bình hầu phủ sợ tội tự sát, tin tức này rất nhanh liền truyền .

      An Bình hầu gia vốn định tùy tiện đem tứ phu nhân an táng, nhưng đại công tử của An Bình hầu phủ An Lạc Phong sau khi Dương Mộc Hoan chết ngay ngày hôm sau về tới phủ, nghe tin Dương Mộc Hoan chết, nổi giận bừng bừng, An Lạc Phong xưa nay an phận thủ thường nhưng lại ở trước mặt mọi người chất vấn An Bình hầu gia, An Bình hầu gia mắt tóe lửa, vì muốn trấn an An Lạc Phong, An Bình hầu gia chung quy vẫn phải đồng ý xử lý tang lễ đàng hoàng cho Dương Mộc Hoan.

      Nhưng Đại phu nhân cho rằng Dương Mộc Hoan là thiếp thất, nên huy động tất cả mọi người lo hậu cho nàng ta, chỉ có thể ở trong Quỳnh Hoa viện thiết lập cái linh đường.

      Tại đêm Dương Mộc Hoan chết, An Lan Hinh liền quỳ ở trong phòng khóc suốt đêm, cuối cùng khóc đến ngất xỉu, sau đó tỉnh lại, nàng liền khóc nháo, quỳ gối trước linh đường của Dương Mộc Hoan, chịu di chuyển nửa bước.

      "Tiểu thư, đây là bái thiếp do Thái tử Sở của Nam Chiếu cho người gửi đến." Bích Châu vừa từ bên ngoài trở về, từ trong tay áo lấy ra bái thiếp, dâng lên trước mặt An Ninh. Đây biết là cái thứ mấy rồi, nàng cũng nhớ . Từ lúc sau khi lễ cập kê kết thúc, Thái tử Sở Thiên Thiên liên tục đưa bái thiếp lại đây. Nhớ có lần tiểu thư xem xong nội dung, hề để ý tới tận bây giờ. Lúc này đây, chỉ sợ lần này cũng ngoại lệ.

      Quả nhiên, An Ninh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cái bái thiếp kia, lực chú ý lại dời tập trung ở quyển sách tay. Lúc này đây, ngay cả nội dung bái thiếp cũng có lật ra xem.

      An Ninh cúi mặt, bái thiếp kia đơn giản chính là muốn mời nàng tham dự tiệc gì đó, ở lễ cập kê ngày ấy, xa xa nàng có thoáng gặp qua thái tử Sở, chẳng qua cũng chỉ là cái liếc mắt, thái tử nước, nhưng lại mang thân phận của con tin. Thời gian gần đây, nàng nghe rất nhiều về chuyện của Thái tử Sở, giống như kiếp trước bộc lộ tài năng của mình mà chỉ sắm vai như vị công tử nhàn hạ, chung quanh kết giao bạn tốt. Xem ra, Thái tử Sở này sợ là cố ý che dấu mũi nhọn của mình.

      Ngay cả giấu mũi nhọn, nhưng bản tính lại biến đổi được, nam nhân mạnh mẽ như vậy, tác phong tàn nhẫn, giờ phút này lại vội vàng muốn kết giao với nàng, ở sau lưng đánh cái gì chủ ý cũng chưa biết , nàng làm sao có thể dự tiệc?

      "Tiểu thư, đây là hoàng hậu nương nương phân phó cung nhân đưa tới điểm tâm, đều là xuất phẩm Bát Trân các, còn rất nóng." Bích Châu lại cầm trong tay thực hộp đặt ở trước mặt An Ninh, nay tiểu thư là nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương năm ngày ba bữa luôn đưa ít thứ tốt đến cho nàng, tiểu thư nhà khác đều hâm mộ muốn chết.

      "Ngươi hãy ăn !" An Ninh thản nhiên mở miệng, giống như chút cũng có đem điểm tâm Hoàng Hậu nương nương ban cho để vào mắt. Bích Châu trong lòng vui vẻ, đây là điểm tâm Bát Trân các đó nha!

      Ngày thường tiểu thư quan gia đều khó có thể được ăn miếng. Nhưng đối với tiểu thư nhà nàng thế nhưng mỗi lần đều cho những thứ tốt như vậy, cuối cùng tất cả đều vào bụng của nàng, mà nàng lại có thân phận thấp kém chỉ là nha hoàn mà thôi. tại tâm tư tiểu thư trở nên bí hiểm, nàng đoán như thế nào cũng ra. Nghĩ đến nghi hoặc trong lòng mình, Bích Châu nhíu nhíu mày. Nhưng nhớ tới tặng là người nọ, Bích Châu mâu quang hơi đổi, chút trêu cợt chợt lóe, hạnh phúc, sung sướng mở miệng, "Vậy nô tỳ xuống với bọn tỷ muội cùng nhau ăn điểm tâm."

      muốn đem hộp điểm tâm xuống, quả nhiên nghe được thanh trong suốt của An Ninh truyền đến, "Đem đường hỏa thiêu lưu lại." Bích Châu khóe miệng khẽ nhếch, từ trong lòng lấy ra cái khăn gấm, đặt ngay trước mặt An Ninh, bỡn cợt mở miệng, "Đây là Thần vương điện hạ sai người đưa tới… Nô tỳ còn tưởng rằng người ngay cả thứ này cũng cần chứ."

      Thời gian này, Thần vương phủ mỗi ngày đều phái người đưa đường hỏa thiêu đến, bất chấp mưa gió.

      An Ninh mặt lộ ra chút tươi cười, lập tức lấy khối đặt vào trong miệng tinh tế nhấm nháp, tươi cười kia làm cho Bích Châu nhìn thấy ngây người. Sau lễ cập kê, tiểu thư càng thêm ra xinh đẹp động lòng người, người tỏa ra khí chất, càng làm cho người ta đui mù. Ở Đông Tần quốc phục sức chuyên môn giành cho nữ tử trưởng thành giống như đại diện cho vị tiểu thư đó, ngay cả nàng thân là nữ tử, khi xem tiểu thư nhăn mày cái, lần nào cũng vậy, nàng đều nhịn được say mê.

      An Ninh mắt nhìn sách, miệng ăn đường hỏa thiêu, trong đầu ra bóng dáng Thương Địch, mặt ý cười càng đậm. Trong khoảng thời gian này, lâu rồi nàng có gặp Thương Địch, biết có gặp chuyện gì nhỉ? lúc suy nghĩ Mai Hương vội vàng chạy vào Thính Vũ Hiên, vẻ mặt cuống cuồng, " tốt ... Nhị tiểu thư, mời người mau xem Quỳnh Hoa viện! Nô tỳ vừa rồi... Nhìn thấy Đại tiểu thư mang theo Dĩnh Thu, nô tỳ lo lắng Tam ctiểu thư..."

      "Ngươi là nên tìm đại thiếu gia hoặc ngũ phu nhân, đến tìm nhị tiểu thư làm cái gì? Bích Châu dẫn đầu đánh gãy lời của Mai Hương, đại tiểu thư kiếm chuyện với nhị tiểu thư, kia cũng là chuyện giữa nàng ta với Quỳnh Hoa viện, nàng hi vọng tiểu thư gặp xui xẻo.

      "Chuyện này…" Mai Hương vừa vội lại vừa loạn, cầu xin nhìn An Ninh, "Nhị tiểu thư… Là… Là tam tiểu thư từng phân phó nô tỳ, nếu có việc gấp, nô tỳ cần phải đến mời nhị tiểu thư, cho nên, nô tỳ mới…"

      An Ninh khóe mắt chợt lóe, nha đầu An Lan Hinh kia nhưng ra lại có đầu óc. Bất quá, An Ninh như nghĩ đến cái gì, thu lại biểu tình, thản nhiên mở miệng, "Nghe Hinh Nhi ngày gần đây gầy yếu, ta vẫn nên đến thăm muội ấy chút, Mai Hương ngươi nhanh tìm đại thiếu gia trở về, … Hinh Nhi chống đỡ nổi nữa, ở trước linh đường té xỉu."

      "Vâng, nô tỳ ngay." Mai Hương chút do dự nghe xong An Ninh phân phó, liền xoay người bước .

      "Tiểu thư, sao người muốn tìm đường chết?" Bích Châu cau mày, đến nàng là nha hoàn cũng nhìn ra nha hoàn này, dậu đỗ bìm leo. Tứ phu người chết, Tam tiểu thư có bị khi dễ cũng là đương nhiên. Thiên hạ đều biết, đại tiểu thư sớm muốn thu thập tam tiểu thư rồi!

      " tìm chỗ chết? Đây cũng xem là việc xấu gì, có trò hay, ngươi xem sao?" An Ninh nhíu mày, trong mắt lóe lên hào quang, cười khẽ liếc mắt nhìn Bích Châu cái, ", xem kịch vui."

      xong, liền bỏ lại quyển sách tay xuống, đứng dậy ra Thính Vũ hiên, Bích Châu theo, nhưng nghĩ đến cái gì, phút chốc dừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn bốn phía tìm tòi, cẩn thận hỏi, "Này, Phi Thiên, bóng dáng ngươi ở đâu?"

      bóng dáng ở chỗ tối chợt giật mình, bóng dáng? thân là "Bát tuấn" chi nhất, cao thủ thiên hạ khó gặp, lại bị người kia gọi là cái bóng sao "Chuyện là như thế này, ngươi cần cẩn thận bảo vệ tiểu thư đừng để cho người xảy ra bất trắc gì!" Bích Châu nhún vai chuyện với khí. Nhưng nàng biết, cái tên Phi Phiên kia nhất định ở xung quanh đây.

      Phi Phiên khóe miệng cười trừ, hé ra khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ, trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm. Xem , xem , tại ngay cả cái nha hoàn đều có thể sai khiến .

      Nếu đồng bọn khác biết chịu uất ức như vậy, sợ là cười đến rụng răng mất thôi. Trong lòng thở dài, nhưng vẫn đuổi theo chủ tớ hai người.

      Trong Quỳnh Hoa viện.

      Lúc An Ninh tới, trong linh đường truyền ra tiếng Dĩnh Thu quở trách. "Đại tiểu thư hảo tâm đến tế điện của nương ngươi, ngươi nhưng lại biết tốt xấu, dám mắng đại tiểu thư. Tiểu thư, hôm nay nô tỳ thay mặt nương quá cố của ngươi dạy dỗ ngươi tốt, cái gì là quy củ!" Dĩnh Thu vừa xong, tiến nhanh về phía trước, cái tát tai sắc bén liền đánh mạnh vào mặt An Lan Hinh.

      An Lan Hinh vốn mệt nhọc suy yếu, bạt tai này, Dĩnh Thu chút lưu tình, nhất thời thân thể cảm thấy chấn động, khóe miệng tràn ra tia máu tươi. An Lan Hinh nhẫn, nàng biết, An Như Yên là cáo đến chúc tết gà. Nghĩ đến mẫu thân là bị các nàng hãm hại, thù hận trong lòng đan xen vào nhau, nhìn sắc mặt An Như Yên càn rỡ, An Lan Hinh hận thể giết người ngay trước mặt này.

      Nhưng là, nàng tại trừ bỏ nhẫn, cũng chỉ có thể để An Như Yên đắc ý. Nhìn An Lan Hinh quỳ mặt đất, mặt tràn đầy ý cười, tiện nhân Dương Mộc Hoan kia tưởng có thể cùng mẫu thân nàng đấu sao, muốn vạch trần các nàng, thể nào? biết phụ thân suy nghĩ gì sau, biết phía sau mẫu thân là Lâm gia cùng với Uyển quý phi . Dương Mộc Hoan nàng ta bất quá chỉ là tiểu thư quan lại bình thường, xuất thân cũng được cao quý như họ, có cửa đâu.

      Kết quả là, phải nàng cùng nương được phụ thân giữ lại sao! lúc đắc ý cái gì đó màu trắng hướng về phía nàng, An Như Yên tránh kịp, toàn bộ thân thể bị té mặt đất. Nhìn kỹ, rốt cục nhận ra vật màu trắng kia, đúng là tiểu súc sinh được An Lan Hinh thường xuyên ôm vào trong ngực. "Tuyết Cầu..." An Lan Hinh thấy tình huống như thế, nghĩ tới ngay cả tuyết cầu cũng vì nàng mà xả giận, cắn , nếu như giết được An Như Yên càng tốt. Tuyết Cầu bám lấy người An Như Yên, móng vuốt vung loạn cả lên, làm cho An Như Yên cảm thấy rất chật vật.

      "A... A... Cút ngay..." An Như Yên kêu đau, các vết máu tay ràng. Dĩnh Thu vội vàng giúp đỡ An Như Yên, bắt được Tuyết Cầu, lại khiến cho Tuyết Cầu càng loạn thêm, An Như Yên lửa giận lại tăng vọt, nhìn tay mình có vài đạo màu đỏ do vết cào, trong mắt xẹt qua đạo sắc bén, cả người tràn ngập sát ý. " giỏi cho súc sinh ngươi, dám cả gan làm ta bị thương, xem ta có đánh chết ngươi ?" Dứt lời, nhanh chóng đoạt lấy tuyết cầu trong tay Dĩnh Thu, giơ cao lên, ba tiếng, quăng mạnh xuống mặt đất.
      tart_trung, Halong-ngoc, Bạch Phụng5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 64: CỐ GẮNG THAY ĐỔI LỊCH SỬ

      EDIT: THU NGÂN

      Beta: Ishtar


      …” An Lan Hinh kêu lên sợ hãi, nhưng kịp ngăn cản hành động của An Như Yên.

      Tuyết Cầu nức nở kêu vài tiếng, liền còn hơi thở, máu tươi bắn tung tóe, chuẩn xác vẩy hết lên người An Lan Hinh, máu tươi đỏ chói mắt, ở trong linh đường màu trắng càng thêm quỷ dị.

      An Lan Hinh đến bên người Tuyết Cầu, hai mắt đỏ bừng, nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy hận ý, nương chết, ngay cả Tuyết Cầu mà An Như Yên cũng buông tha, thù mới hận cũ cùng nhau nổi lên trong long, An Lan Hinh mạnh đứng dậy, liều lĩnh nhắm về phía An Như Yên, “Ngươi nham hiểm, ta muốn giết ngươi, vì nương ta cùng Tuyết Cầu mà báo thù.”

      Chính là nàng còn chưa va chạm vào thân thể An Như Yên, Dĩnh Thu liền tiến lên đem nàng ngăn cản lại, thô bạo đẩy nàng té ngã mặt đất, An Như Yên nhìn An Lan Hinh, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, “ Nhẫn tâm? Nhẫn tâm là như thế nào? Bất quá chỉ là con súc sinh mà thôi, cũng khiến cho ngươi theo ta liều mạng, hừ, báo thù? Nha đầu ngươi sợ là có năng lực kia đâu!”

      An Như Yên có đem An Lan Hinh để vào trong mắt, nữ nhi tiện nhân Dương Mộc Hoan kia sinh, có thể có bản lãnh gì? Nhiều nhất cũng là ở trong này khóc sướt mướt, bậy bạ mà thôi.

      “Ngươi…” An Lan Hinh cắn chặt hàm răng, trong long cam lòng, nàng có năng lực sao? An Như Yên thế nhưng lại khinh thường nàng, nắm chặt quyền đầu, trong lòng An Lan Hinh thề, ngày nào đó, nàng đứng ở trước mặt An Như Yên, chứng minh cho ả ta thấy, An Lan Hinh nàng có năng lực báo thù như thế nào!

      Hận ý trong mắt nàng làm cho An Như Yên khẽ nhíu mày, muốn tiến lên giáo huấn An Lan Hinh, phía sau lại truyền đến thanh An Ninh.

      “Tỷ tỷ, nguyên lai tỷ ở chỗ này a, cuối cùng muội cũng tìm được tỷ.” An Ninh chậm rãi tiến vào trong phòng, nhìn thoáng qua người An Lan Hinh, trong mắt lướt qua tia sáng dấu vết, dịu dàng tiêu sái đến gần An Như Yên, “Tỷ tỷ, tỷ tới nơi này làm cái gì?”

      An Như Yên mi tâm nhăn lại, nhìn đến An Ninh càng phát ra dung mạo xinh đẹp, trong lòng hờn giận càng đậm, nhưng nhớ lại lời mẫu thân lúc trước, Tứ quốc tế lần này, nàng còn cần An Ninh giúp, nghĩ đến đó, An Như Yên mặt nhanh chóng nở rộ ra chút tươi cười, “Tỷ là đến xem Hinh Nhi muội muội, muội tìm ta có chuyện gì?”

      An Ninh thu lại biểu tình, còn chưa kịp trả lời, chút thân ảnh liền vội vàng chạy vào, trực tiếp hướng An Lan Hinh xông đến.

      Người tới phải ai khác, chính là đại công tử Hầu phủ An Lạc Phong. An Lạc Phong xuất , nhất thời tất cả mọi người ở đây thần sắc khác nhau, An Như Yên cùng Dĩnh Thu liền thay đổi sắc mặt, Dĩnh Thu bất an nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, các nàng thừa dịp đại công tử có việc ra ngoài, mới đến Quỳnh Hoa viện này, sao mới bao lâu, liền trở lại?

      Các nàng đương nhiên biết đây là An Ninh thiết kế, An Ninh đem sắc mặt An Như Yên có chút tái nhợt thu vào trong mắt. Xem ra, An Như Yên tuy là kiêu ngạo, nhưng đối với đại công tử Hầu phủ, nàng vẫn có vài phần kiêng kị.

      “Ca ca!” An Lan Hinh nhào vào trong lòng An Lạc Phong, ủy khuất khóc lên.

      An Lạc Phong trong lòng căng thẳng, nhìn đến thân muội muội khóe miệng có vết máu cùng với Tuyết Cầu chết thảm, con ngươi rùng mình, “Là ai đánh muội?”

      An Lan Hinh lạnh rung tiến vào trong lòng , cũng câu nào, bộ dáng co rúm lại tràn ngập hoảng sợ, An Ninh nhìn thấy, trong lòng hiểu , An Lan Hinh có lên tiếng nhưng ra so với lên tiếng còn hữu dụng hơn. Quả nhiên, An Lạc Phong giương mắt hung hăng nhìn đến An Như Yên cùng Dĩnh Thu thần sắc khẽ biến, nhất thời hiểu được, đứng phắt dậy, chặt chẽ bắt lấy cổ tay của An Như Yên, ngày thường ôn nhuận nhưng giờ phút này trong mắt lại lộ ra hàn quang, làm cho người ta tâm sinh run rẩy.

      An Như Yên hoảng sợ, “ Huynh… Huynh đừng quên thân phận của huynh, đứa con vợ kế, nếu như động đến ta, ta nhất định làm cho huynh chết tử tế được.”

      An Lạc Phong tay càng bóp chặt, An Như Yên đau đến kêu ra tiếng, “ thể động đến đại tiểu thư ngươi phải ?” Trong mắt lên chút ngoan ý, mạnh bỏ tay An Như Yên ra, bạt tai hung hăng đánh vào mặt Dĩnh Thu, ba tiếng, vang vọng toàn bộ phòng.

      An Lạc Phong có luyện qua công phu, xuống tay dùng sức tự nhiên cần phải , cái tát này, làm cho Dĩnh Thu bay ra ngoài, mặt ràng in dấu năm ngón tay sâu, ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, cùng với máu tươi văng ra còn có hai cái răng.

      “Ta là con vợ kế, giáo huấn đứa nha hoàn, đại tiểu thư !” An Lạc Phong lạnh giọng mở miệng, ánh mắt sắc bén trừng An Như Yên.

      An Như Yên thân thể ngẩn ra, nhìn thoáng qua Dĩnh Thu kêu đau nằm mặt đất, trong lòng run lên, tự biết nơi này nên ở lâu, ưỡn ngực, giương cằm liếc mắt nhìn An Lạc Phong cái, “Đều biết phân biệt tốt xấu như nhau, chúng ta !”

      Dứt lời, xoay người nâng Dĩnh Thu dậy, căm giận rời , An Ninh nhìn thoáng qua An Lạc Phong, đối diện tầm mắt , An Lạc Phong hướng nàng gật gật đầu, trong mắt có ý tứ cảm tạ, An Ninh trong lòng hiểu , nghĩ đến có lẽ Mai Hương với , là chính nàng bảo nàng ta tìm trở về.

      Cũng tốt, ít nhất, tới mức nào đó, An Lạc Phong và nàng cùng đứng ở chung doanh trận.

      Mười ngày sau, đưa tang Dương Mộc Hoan, chỉ có ít ỏi mấy người đưa tang, chuyện này An Ninh đoán trước, từ ngày An Lạc Phong đánh Dĩnh Thu, An Như Yên rốt cuộc cũng dám Quỳnh Hoa viện gây chuyện, ngược lại mỗi ngày đều đến Thính Vũ Hiên của nàng, đối đãi tử tế với nàng, coi như giống với kiếp trước.

      An Ninh thu tất cả vào trong mắt, nghe nàng ta cố ý làm như vô tình nhắc tới chuyện tình của tứ quốc tế, trong lòng hiểu , mười năm tổ chức tứ quốc tế lần, nhân tài ưu tú của tứ quốc tế đều tề tụ về, cũng có nhà sử sách ghi lại các chuyện lớn trong tứ quốc tế, nếu ở trong đại hội tứ quốc tế nổi danh, nổi tiếng khắp thiên hạ, càng được sử sách ghi lại, đây là cơ hội tốt, An Như Yên làm sao có thể buông tha được?

      Tứ quốc tế là kiện chung của bốn nước, huống hồ… Nghĩ đến kiếp trước ở Đông Tần quốc tổ chức tứ quốc tế lần này, lúc này đây, chỉ đơn giản là kiện tứ quốc tế, liền ngay cả thuộc tứ quốc, Thuyền vương tung hoành tứ hải kia cũng bí mật tiến đến.

      Bên ngoài tứ quốc, có vương quốc độc lập ở biển, đó là dùng thuyền dựng nên đế quốc, mà chủ nhân vương quốc biển nắm toàn bộ trong tay, đó là Thuyền Vương, thế nhân biết đến Thuyền Vương xưa nay thần bí là cái lão nhân, lại biết ra Thuyền Vương thần bí kia là công tử!

      Kiếp trước, An Như Yên ở trong đại hội tứ quốc tế, lợi dụng nàng để tỏa sáng, chỉ được sử sách lưu danh, mà còn làm cho Thuyền Vương kia vì nàng mà mê muội, sau lại mượn sức Thuyền Vương, trợ lực trở thành quý phi Lam gia dịu dàng. Nghĩ đến đây, An Ninh trong mắt xẹt qua chút lãnh ý, buông chén trà trong tay, giương mắt nhìn về phía tên còn lại ở trong phòng, “ Biểu ca, ta nhờ huynh tra chuyện tình có kết quả chưa vậy?”

      “Ta dựa theo bức họa muội đưa, thầm điều tra nghe ngóng, quả nhiên vài ngày trước nhìn thấy người nọ xuất ở kinh thành, hai ngày này tựa hồ lại rất gần vơi thái tử Sở." Con ngươi của Vân Cẩm dưới mặt nạ lên chút nghi hoặc, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng , "Người nọ là ai? Làm cho biểu muội như vậy lo lắng?"

      "Kẻ địch tiềm tàng." An Ninh mâu quang vi liễm, nếu là địch nhân tiềm tàng, nàng liền phải ở lúc còn chưa trở thành kẻ địch chân chính chuẩn bị trước, vì cái gì khác, chỉ vì cho An Như Yên có được lợi thế trợ giúp.

      Nếu là người khác, nàng cũng thèm để ý, nhưng người này là Thuyền Vương, dù sao cũng là bá chủ của tứ hải, nàng thể phòng!

      Địch nhân tiềm tàng? bức họa ràng là nam tử nghiệt tà mị? Chỉ từ bức họa, liền mơ hồ cảm thấy nam tử kia khí thế bức người, nếu là kẻ địch, chỉ sợ cũng là kẻ địch khó giải quyết.

      "Biểu muội còn muốn ta làm gì, chỉ cần phân phó cho ta là được." Vân Cẩm nhìn An Ninh, thời gian này, An Ninh thầm tìm cách, ra mặt thực , hai người phối hợp thập phần ăn ý, ai có thể nghĩ đến Hồng Bát Trân Các ở trong xã hội quý tộc thượng lưu, lại xuất phát từ tay của An Ninh!

      Trừ lần đó ra, các sản nghiệp khác đều tiến hành ngầm, được An Ninh chỉ điểm, cho nên kinh doanh rất phát triển. sớm đối với biểu muội này bội phục tận đáy lòng. Có lần hoài nghi, biểu muội này chừng là thần tài chuyển thế! An Ninh tựa tiếu phi tiếu, nhíu mày, "Lấy năng lực của biểu ca, lấy danh thiếp tứ quốc tế, chắc hẳn cũng là chuyện dễ dàng !" Tứ quốc tế, cho dù là xứ thần tứ quốc vào, cũng phải có danh thiếp. Ở trong tứ quốc tế, danh thiếp đó tượng trưng cho thân phận của người sở hữu. Vân Cẩm là người thông minh, nàng vừa như vậy, liền lập tức hiểu được ý tứ của nàng, Ninh nhi muốn tứ quốc tế, chỉ có như thế. có thể lường trước, nàng cũng phải chỉ đơn giản xem náo nhiệt mà thôi, nhìn thấy trong mắt nàng mơ hồ lóe ra tinh quang, phía sau mặt nạ màu bạc, khóe miệng khẽ nhếch, "Tốt, biểu ca nhất định làm cho Ninh nhi thất vọng." Lấy được danh thiếp tứ quốc tế, đối với các vị quan to quý tộc thích Bát Trân các mà , bất quá là chuyện rất dễ dàng! "Như thế đa tạ biểu ca, ta chờ tin tức tốt của huynh." An Ninh cúi đầu, nghĩ đến ngày sắp diễn ra tứ quốc tế. Khóe miệng An Ninh ý cười càng phát ra nồng đậm, mười năm hội ngộ lần, khó có được kiện như vậy, An Như Yên bỏ qua, nàng đương nhiên cũng bỏ qua! Kiếp trước, nàng bị đại phu nhân cùng An Như Yên cùng nhau lừa gạt, cam nguyện mà trợ giúp An Như Yên. Nay sống lại lần nữa, nàng nhất định khiến cho lịch sử phải sửa lại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :