[TS] Ta Yêu Nhà Ta - Phong Phi Phượng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      ta gato với tốc độ của nàng rồi đấy @Otaku Bi
      Otaku Bi thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nỗ lực hết mình
      Otaku Bi thích bài này.

    3. huongtron092

      huongtron092 Active Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      42
      chờ đợi quá trình lột xác của nc:th_61:
      Otaku Bi thích bài này.

    4. xixon

      xixon New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      :yoyo19: mong chương tiếp theo
      Otaku Bi thích bài này.

    5. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      Chương 7:
      Edit: @Otaku Bi

      Nhà bếp chuẩn bị xong thức ăn, mọi người vừa ồn ào chuyện, vừa ngồi vây quanh bàn ăn cơm, đến nhiều nhất, chính là việc Lâm Yến mang quà tặng về.


      Mẹ chồng cùng em chồng, đại khái chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, ngồi ở bên cạnh Lâm Yến, ánh mắt nhìn tràn đầy cảm kích, khiến Lâm Yến vô cùng cảm động trong lòng, cha mẹ cùng em của , nếu là giống mẹ chồng và em như vậy, quý trọng tấm lòng của Lâm Yến, là tốt biết bao.


      "Yến, con và Vĩ Lương bây giờ cũng khó khăn, tiêu nhiều tiền như vậy làm gì." Hàng xóm về hết, mẹ chồng cảm động xong rồi, lại bắt đầu nghĩ thương con trai, bà vào thành phố, thấy nhà con dâu cũng có gì, cũng bằng dân quê ngày sống tốt hơn, trong lòng rất là ái ngại, lúc trước oán hận, giờ cũng hóa thành áy náy.


      "Mẹ, đại cả đời của Ngọc Lương, con và chồng phải lo cho em. Vĩ Lương làm mấy tháng, tiền nộp thuê nhà đúng hạn , tiền lương của ta đủ dùng, tiền mua đồ hôm nay đều là tiền Vĩ Lương kiếm được."


      "Yến, con cũng cần mua đồ trong nhà mình chứ, nhìn. . . . . ." Bà dám nhà con dâu chẳng có gì, bà hối hận trước kia cho con dâu sắc mặt tốt.


      "Mẹ, nhà chúng con sau này, tốt hơn ."


      "Ừ, ." Mẹ chồng theo ý Lâm Yến .


      Ngày hôm sau, bác dâu cả Hoàng gia tới sớm tìm quay vòng, thấy bác dâu thứ đâu, liền vội vội vàng vàng ra ngoài, bác cả lấy chồng gần thôn, thế nhưng lại cùng lấy chồng ở xa cùng tới, họ đưa cho Ngọc Lương quà tặng, là ga giường bằng vải bông, người khác lại là cái đệm, giá khoảng hơn mười đồng gì đó, tốt xấu cũng là lòng người, Lâm Yến nhìn mẹ chồng cũng gì , nhưng hành động sau của hai bà bác, làm cho mấy người ở đây cũng rất là giật mình, họ cầm tay Ngọc Lương, đeo vào đôi vòng bạc, mấy vòng bạc xoắn lại với nhau, nặng trĩu rất đáng tiền, nhìn là biết là đồ gia truyền.


      "Tiểu Ngọc, bác cũng còn cái gì tốt, vòng tay này, là bà nội cháu cho chúng ta làm của hồi môn, kiểu dáng đẹp, cháu đừng chê."


      "Bác, cháu sao dám ghét bỏ." chỉ Ngọc Lương ngạc nhiên, Lâm Yến cũng cảm thấy kỳ lạ, cha chồng rời nhà bỏ con trở lại, người của Hoàng gia, đối với mẹ chồng đều là khinh bỉ, nếu có đứa con trai Hoàng Vĩ Lương này, bọn họ có lẽ buộc mẹ chồng tái giá, mặc dù xã hội đổi mới rồi, nhưng bọn họ nếu là cố tình chèn ép, mẹ chồng chỉ sợ cũng sống được, trước giờ, thân thích Hoàng gia nhìn mẹ chồng cho tới bây giờ đều là nhìn kẻ dưới, khi Lâm Yến kết hôn, bọn họ hi vọng hai người này đều học đại học, có lẽ có thể thăng quan phát tài, lúc đầu còn rất nhiệt tình sau thấy họ túng quẫn, cũng còn tươi cười niềm nở, hôm nay sao lại vậy?


      Đội ngũ rước dâu, nghe thấy tiếng sáo và trống tới cửa thôn, hai bác dâu nhà Hoàng gia vội vội vàng vàng đến tham dự, họ cho Ngọc Lương quà tặng, là bộ vật dụng trong giường, bốn bộ toàn làm từ vải bông, Lâm Yến làm trong ngành sản xuất, biết ràng giá tiền, bên ngoài giá bán cũng phải 7-80 bộ, chất lượng thành vấn đề, in hoa đẹp lắm, loại này ở nông thôn, cũng thuộc hàng cao cấp rồi, Lâm Yến chú ý thấy mẹ chồng có vẻ nghi ngờ, mới hiểu ra, những người thân thích này, bình thường có hào phóng như vậy .


      Những quà tặng này, dĩ nhiên cũng nhập vào khối đồ cưới của Ngọc Lương, rồi sau đó, đồ cưới đều được để ở cửa nhà trai, khiến mọi người đều thấy.


      Những biến hóa này của thân thích bên nhà Hoàng gia, Lâm Yến cảm thấy rất là nghi hoặc, đời trước quà tặng cũng tốt như vậy, Lâm Yến mua bộ vật dụng trong giường, là xa hoa nhất rồi , đại khái tốn hơn hai trăm đồng, đồ cưới Ngọc Lương, có gì có thể để cho dân quê cảm thấy có thể khen .


      "Chị dâu, cả đời em đều nhớ ơn lòng tốt của chị!" Ngọc Lương khóc đến nước mắt ràn rụa cáo biệt Lâm Yến.


      "Ngọc Lương, con lấy chồng phải sống cho tốt, đừng khóc, tí nữa tới, còn phải gặp nữa." lời này của Lâm Yến khiến cho nét buồn mặt Ngọc Lương càng sâu thêm.


      "Ngọc Lương, nước mắt tân nương là đậu vàng đó, cứ khóc vậy, chị phải lấy bồn để đỡ." Lâm Yến nhanh nhạy, đùa câu.


      "Ha ha ——" Ngọc Lương vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu mặt vô cùng quái dị, nước mắt cũng thu lại rồi.


      Chú rể cùng Ngọc Lương cùng hành lễ với bà Hoàng, ra hiệu phù dâu đỡ Ngọc Lương lên đường.


      Bà Hoàng nước mắt ràn rụa, nhìn con ngồi lên máy kéo rước dâu của nhà trai.


      "Yến, con đối với Ngọc Lương như vật, mẹ dù có chết rồi, cũng yên tâm." Bà lau nước mắt, "Nhờ có con, người Hoàng gia mới nhiệt tình đối xử với Ngọc Lương."


      Lâm Yến còn muốn mình làm được gì nhiều, mẹ chồng vỗ vỗ tay của : "Kể từ khi Vĩ Lương lên đại học, trong tộc có đại gì, cũng phải gọi nó về bàn bạc, con lại hào phóng như vậy, làm cho các bà ấy cảm thấy Vĩ Lương rất quý em này , đối xử với em nó tốt sợ tương lai nó biết chuyện."


      ra là hành động của Lâm Yến có ảnh hưởng sâu xa như vật, điều này làm cho đau sót dứt khi đời trước mình đối với mẹ chồng và em chồng nhiều sơ sót như vậy.


      Nhà trai đón dâu đều dùng máy kéo, thấy người mà Ngọc Lương gả cho, kinh tế cũng bình thường. Lâm Yến cùng mẹ chồng chịu đựng xóc nảy, tới nhà chồng Ngọc lương, ăn bữa cơm, lại xóc nảy trở về, ngày cứ như thế mà qua.


      Nhìn mẹ chồng bộ dạng buồn bực vui, Lâm Yến quyết định ở lại nhà hai ngày, dù sao ngày mai là thứ bảy, Tiểu Tường cần học.


      Mẹ chồng vô cùng mừng rỡ: " Con ở trong phòng của Ngọc Lương , con và Tiểu Tường ở cùng chỗ, chật lắm." Bà vội vội vàng vàng giúp Lâm Yến trải giường chiếu, để cho lại cảm động trong lòng .


      Ngày hôm sau, Lâm Yến cùng mẹ chồng nấu cơm, thấy con trai ỉu xìu ngồi chơi ở sân, có chút chán nản.


      "Tiểu Tường, đố biết đây là gì?" Lâm Yến mở balo ra, lấy ra máy học tiếng .


      "Mẹ, mẹ mua lúc nào vậy?" Hoàng Bằng Tường vui mừng ra mặt.


      "Mẹ mua tủ lạnh được đại lý khuyến mãi, vốn là phải mua tủ lạnh loại 3000 đồng mới được, mẹ mua đủ tiêu chuẩn, nhưng là vì mẹ lại mua thêm cai máy giặt quần áo, người ở đại lý mới đồng ý."


      Bà nội nhìn cháu trai vui sướng như vậy, lặng lẽ hỏi Lâm Yến: "Cái đó để làm gì?"


      "Cho Tiểu Tường Học ngữ ."


      "A, được, được, Tiểu Tường học giỏi, nhất định có thể thi lên đại học."


      "Mẹ, bây giờ con muốn nghe, nhưng lại mang theo băng rồi ." Hoàng Bằng Tường giọng mà .


      "Bà thấy ở nhà ông nội Bằng Huy cũng có cái như vậy, bà nội mượn cho con." Bà nội vừa nghe là cháu nội muốn học, vui mừng cười khép miệng lại được, Lâm Yến cùng mẹ chồng thụ thập 1 chậu đậu phụ khô dùng hết, trần lại thịt, rồi bà mang ra ngoài.


      Cho dù làm đám cưới con to, đồ chuẩn bị kiểu gì cũng phải có thừa, phong tụ ở đây, đồ còn dư lại, bao nhiêu cũng phải cho hàng xóm ít, Lâm Yến dùng tô và mâm, thu dọn xong, chờ mẹ chồng biếu quà về, mình lấy bát cất vào giỏ lớn đựng đồ, dùng nilon che kỹ. Trước kia, nàng về cũng vội vàng, rất ít làm việc nhà, bây giờ nhìn thấy phòng ốc cũ kỹ, gia cụ đơn sơ, trong lòng biết là tư vị gì, năm xưa mẹ chồng ly hôn, khổ cực nuôi lớn em Hoàng Vĩ Lương, cho Hoàng Vĩ Lương học lên đại học, lại theo con trai hưởng phúc ngày nào, chỉ có Ngọc Lương tận hiếu, Hoàng Vĩ Lương giấu Lâm Yến, len lén cho bà chút tiền xài, cuộc sống về già của bà mới bớt khổ cực. Lâm Yến tự trách dứt, mình mất công nuôi đám bạch nhãn lang bên nhà mẹ để, lại bỏ quên người của bên nhà chồng, cũng biết Hoàng Vĩ Lương rất đau lòng, sau đó quan hệ của hai người cũng lạnh nhạt dần.


      Bà nội vui mừng ôm hộp băng trở về: "Tiểu Tường, bà bác cũng biết cháu học cái nào, bà ấy cho bà cầm về hết."


      Hoàng Bằng Tường cười đón bà nội, nhận lấy hộp trong tay bà, chọn cái, sau đó với bà: "Bà nội, bà mệt , nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi chút, cháu băng còn lại trả."


      " cần cần, bà bác , Huy cháu khi về tự sang đây lấy, cháu cứ học ." Lâm Yến kết hôn mấy chục năm, cũng còn nghe được giọng vui mừng của mẹ chồng nhiều, trong lòng lại chua sót.


      Đoán rằng mẹ chồng muốn vào nhà trong thành phố chật chội bí bách, muốn cùng, Lâm Yến thừa dịp ở nhà hai ngày, dọn dẹp trong ngoài lần, trong lòng mẹ chồng cảm động, đối với Lâm Yến đặc biệt hiền từ, con trai lấy vợ tám năm, lần đầu tiên bà tin tưởng con dâu mang lại phúc. Lâm Yến chưa từng nghĩ cho mẹ chồng, cũng có được trìu mến của bà, trong lòng cũng ấm áp.


      Chủ nhật là ngày em chồng lại mặt, Lâm Yến giúp mẹ chồng làm bàn thức ăn ngon, chồng của em là chàng nông thôn tuấn, cùng với Ngọc Lương duyên dáng rất là xứng đôi, mẹ chồng thấy con dâu hiếu thảo, con gả được cho người tốt, cả ngày cười miệng khép lại được, bà nửa đời cơ khổ, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.


      Lâm Yến dẫn Hoàng Bằng Tường trở về thành phố, mẹ chồng nhất định bắt họ mang theo quả lựu cất trong vại lúa mạch.


      "Bà nội, cần đâu, để lại cho bà ăn." Hoàng Bằng Tường rất hiểu chuyện từ chối.


      "Yến, con cầm , phải cho cả bác Lý đấy, bác ấy giúp đỡ mẹ và Tiểu Tường, phải tốt với bà ấy, cũng coi như tấm lòng của mẹ."


      Nhớ tới Lý Tuệ, Lâm Yến thoài mái nhận. Mẹ chồng chưa ở trong thành phố , chắc là gặp phải rất nhiều khó khăn, Lý Tuệ là người nhiệt tình, bỏ mặc. Cây thạch lựu này từ rất lâu rồi, vị chua ngọt rất ngon, Lâm Yến xách theo, mang con trai về.


      Vào khu nhà tập thể, thấy trong phòng Lý Tuệ mảnh hỗn độn, Lâm Yến ảo não vỗ đầu.
      Hết chương 7
      ( Xong chương này mới đoán liệu cái máy “Repeater” theo bản convert có phải cái walkman nhỉ, năm 2003 chắc phổ biến cái loại này, thôi cứ để là “ máy học tiếng ” cho nó thống nhất, hiểu sao cũng được).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :