1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giá lại có một người như em - Lâm Phỉ Nhiên (29 chương) [Hoàn]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. loveless87

      loveless87 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      1
      Truyện hay quá! Cảm ơn bạn @Vinhan nhé!

    2. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 17.1

      Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?


      Đổi nick MSN khác, Nguyễn Ân đóng giả người xa lạ, lặng lẽ quan tâm tất cả mọi thứ liên quan tới Hòa Tuyết. Hai người trở thành bạn tốt mạng, tâm đủ chuyện trời dưới biển.

      Hòa Tuyết lấy làm lạ, biết tính mình nóng nảy, thường xuyên có những hành động và lời quá đáng, thế nên trước đây ngoài Nguyễn Ân, tựa hồ ai đủ nhẫn nại để chịu đựng nổi tính tình tiểu thư của . Vậy mà tại tự dưng xuất người xa lạ để thổ lộ tâm .

      Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?

      Hai người hay tán gẫu những chuyện vụn vặt, chuyện công việc, nhưng lại hề nhắc nửa chữ tới chuyện tình cảm. Hễ gì sắp động chạm tới hai vấn đề này, cả hai đều tự động lái sang chuyện khác.

      ba ngày thấy Hòa Tuyết lên mạng, Nguyễn Ân mơ hồ đoán già đoán non, biết ấy có xảy ra chuyện gì . Đến ngày thứ tư, rốt cuộc MSN của Hòa Tuyết cũng sáng, hơn nữa chỗ trống ở mục thông tin cá nhân nghiễm nhiên xuất câu buồn man mác: “Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi!” Vì thế, lần này cái danh từ “tình ”, hai rốt cuộc thể tiếp tục mà né tránh.

      Chim Cánh Cụt: “Có thể ra được ?”

      Hòa Tiểu Tuyết: “?”.

      Nguyễn Ân copy lại câu kia, gửi cho Hòa Tuyết. Đại khái năm phút sau, đối phương mới có phản ứng, có lẽ ấy còn đắn đo xem có nên kể chuyện riêng tư của mình với người xa lạ hay . Nhưng, chính vì xa lạ nên mới an toàn, phải ư? Hòa Tuyết bắt đầu gõ từng chữ xuống màn hình notebook.

      Hòa Tiểu Tuyết: “Tớ ghét ta”.

      Dù chỉ có bốn chữ, nhưng Nguyễn Ân cảm nhận ràng đáy lòng Hòa Tuyết rất giãy giụa. Trước đây, bị Mạc Bắc phản bội, ấy cũng chẳng hề đến chữ “ghét” này, ngược lại, luôn nỗ lực tươi cười. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nguyễn Ân rất lo lắng. giờ có thể làm bạn với Hòa Tuyết ở khoảng cách xa thế này, cảm thấy vẫn đủ, đủ chút nào hết, sợ Hòa Tuyết làm chuyện gì ngốc nghếch.

      trong lúc băn khoăn, Nguyễn Ân bỗng thấy dòng chữ ký trong bảng thông tin cá nhân của Hòa Tuyết được đổi thành: “Nguyễn Nguyễn, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu”.

      Biết mình tiếp tục hỏi cũng có tác dụng, Nguyễn Ân hỏi nữa, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ kia, trong lòng đưa ra quyết định.

      muốn gặp Hòa Tuyết, ngay lập tức, thể chờ đợi thêm nữa! muốn Hòa Tuyết biết, ấy chỉ có mình.

      Vì thế, Nguyễn Ân thăm dò: “Có lẽ nên đâu đó giải khuây tốt hơn”.



      “Nếu cậu tin tưởng, tớ rất hoan nghênh tiếp đón cậu ở Washington.”

      Khi gửi những dòng chữ này , Nguyễn Ân có phần căng thẳng chờ đợi câu trả lời. ấy đến chứ? Dù sao hai người cũng chỉ chuyện qua mạng, mà mạng lại là thứ hư ảo, quay về thực, mọi thứ có lẽ thành hình dạng khác.

      Bên này, Hòa Tuyết nhìn những dòng chữ màn hình, quả thực là nghĩ tới nhận được lời mời khó hiểu như thế. đắn đo, đắn đo rất nhiều. Muốn ? Nhưng mà rất muốn giải sầu, kỳ nghỉ thường niên còn chừng mười ngày nữa vẫn chưa dùng hết. Chỉ có điều, kết bạn mạng như thế này xưa nay Hòa Tuyết chưa từng làm, thậm chí luôn khinh thường mấy cái chuyện tào lao mạng, vậy mà tại, ừm, chẳng phải mình cũng làm cái chuyện tào lao ấy ư? Hơn nữa, đối phương tốt xấu gì cũng là tác giả nổi tiếng, nguy hiểm gì đó hẳn là có, gặp lần cũng chẳng mất miếng thịt nào của mình, cũng rất tò mò muốn biết đối phương rốt cuộc là người thế nào.

      Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Hòa Tuyết gửi chữ: “Được”.

      Hòa Tuyết lên máy bay vào lúc mười giờ.

      Nguyễn Ân cả đêm mất ngủ, mãi đến khi sắc trời hừng sáng, rốt cuộc khống chế được bản thân, bò dậy khỏi giường rửa mặt. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng mọng trong gương, Nguyễn Ân bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra nên ngủ nhiều hơn mới đúng, vác bộ dạng này gặp Hòa Tuyết ư? đành phải dùng phấn trang điểm để che quầng thâm mắt.

      Đoán chắc Nguyễn Ân thấp thỏm nên Cố Nhậm đặt báo thức dậy rất sớm, nghe thấy phòng bên vang lên tiếng nước, vừa tủm tỉm cười, vừa thay quần áo. Mặc dù biết ba chữ Cố Tây Lương vẫn còn nằm trong trái tim Nguyễn Ân, nhưng Cố Nhậm càng ngày càng hài lòng.

      có thể cảm nhận được nỗ lực của , còn buồn bã, còn oán trách số phận như lúc đầu nữa, tìm được con đường mình muốn , cũng quyết tâm tiến về phía trước. Nhìn thấy , nở nụ cười, hai lúm đồng tiền đáng xuất , lúc vui cũng nhíu mày, trán xuất hình chữ “xuyên”[1]. Mặc dù thể bước vào nổi trái tim , nhưng thỏa mãn rồi, ít nhất là lúc này.

      [1] Ba nếp nhăn nằm dọc giữa hai hàng lông mày tạo thành hình chữ “xuyên”.

      Trước khi ra khỏi nhà, Nguyễn Ân giơ tay lên, dò hỏi ý kiến Cố Nhậm.

      Trông em có ổn ? Có tiều tụy lắm ? Có cần buộc tóc lên ?

      Cố Nhậm tóm lấy đôi tay , nhịn được mà cười: “Ừ, rất tiều tụy! Thế thôi ra sân bay đón người nữa nhé?”.

      Nguyễn Ân trợn tròn mắt, liên tục khoa tay múa chân.

      Sao làm thế được chứ!

      Cố Nhậm nữa, chỉ nháy mắt với cái, Nguyễn Ân cũng chớp mắt nhìn , rồi đột nhiên bật cười.

      Mới gần chín giờ, hai người tới sân bay. Sợ muộn nên Nguyễn Ân ăn sáng mà luôn. Quanh đây có quán ăn nào, Cố Nhậm tài xế tới cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua chiếc bánh bông lan dâu tây và hộp sữa đưa cho Nguyễn Ân. vốn có thói quen ăn sáng, chỉ cần để bụng rỗng bữa dạ dày phản kháng thế nên nhận lấy bánh, vội vàng cắn hai miếng, khóe miệng dính bơ cũng biết. Người đàn ông bên cạnh đưa tay lên lên giúp , cử chỉ dịu dàng, nâng niu.

      Sinh nhật Nguyễn Ân lần trước cũng như thế này, bốn người ngồi bàn, chính Cố Nhậm là người lau thức ăn dính khóe miệng giúp . Hôm nay, vẫn là . Mặc dù được người đàn ông này chiều chuộng đến mức năng còn e ngại, tức giận tùy tiện bộc phát, nhưng thỉnh thoảng vẫn mất tự nhiên trước những cử chỉ bất ngờ của .

      Đôi khi nghĩ, nếu gặp được Cố Tây Lương tốt biết mấy, nếu xuất trong sinh mệnh của sớm hơn Cố Tây Lương tốt biết mấy. Nhưng có tốt hơn ? người đối xử với bạn cực kỳ tốt, bạn có thể đảm bảo dồn hết tâm trí mà ta ? Nếu có đời này chẳng xuất nhiều hối tiếc và phụ bạc như thế. Hơn nữa, nếu gặp được , cũng thể cảm nhận sâu sắc thế nào là rung động, là đau lòng.

      Chừng mười giờ mười lăm phút, loa phát thanh thông báo chuyến bay XX tới nơi. Nguyễn Ân thể kiềm chết được hồi hộp, vốn đứng chỗ khá lâu, vậy mà lúc này lại giơ tay lên chỉnh đốn lại mái tóc, tay ra hiệu với Cố Nhậm.

      Có rối ?

      Cố Nhậm bật cười: “Em gặp bạn hay gặp người thế hả?”.

      Nguyễn Ân có chút ngượng ngùng nhưng sắc mặt Cố Nhậm lập tức khôi phục vẻ bình thường, : “Có điều, sợ hai người gặp nhau…”.

      Nguyễn Ân vội vàng giơ tay lên ngăn lại.

      Em hiểu ý , yên tâm, Tiểu Tuyết nhiều chuyện đâu. Hơn nữa, ấy biết có sao? giờ chúng em, à , em và ấy chẳng còn liên quan gì nữa rồi.

      Dù những lời của khiến yên lòng hơn, nhưng Cố Nhậm vẫn gạt được hết lo lắng trong lòng. Làm sao lo lắng cho được? Nguyễn Ân phần lớn thời gian đều cố gắng giữ khoảng cách với , điều này hoàn toàn cảm nhận được. Hơn nữa, nếu Tây Lương biết còn sống, mọi chuyện chắc chắn có biến đổi, mà biến đổi ấy, Cố Nhậm thể dự liệu trước được.

      Hòa Tuyết đứng ở vị trí hẹn khoảng mười phút, thấy ai tới đón, trong lòng thầm nghĩ mình quả nhiên là ngây thơ, chẳng qua chỉ là người bạn qua mạng, vậy mà mình cũng tin tưởng chạy tới đây? Chẳng trách Hàn Duệ hay chỉ được cái giỏi cãi, có đầu óc. Ảo não kéo vali ra ngoài, Hòa Tuyết định bụng bắt taxi vào nội thành tìm khách sạn nào đó. Đột nhiên có người vỗ vai, quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

      Cơn chấn động qua , Hòa Tuyết định thần lại, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt đối diện, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da đối phương, khóe mắt bất giác hoe đỏ.

      Đó là lần đầu tiên Nguyễn Ân được tận mắt thấy Hòa Tuyết rơi lệ. Giống như câu chuyện thần thoại thủa xưa, những hạt ngọc trong suốt từ miệng con trai rơi xuống biển sâu, từng hạt lại từng hạt, ồ ạt nối đuôi nhau. Hoàn toàn còn thứ mang tên gọi là ngụy trang và mạnh mẽ, khó xử và lẩn tránh.

      Chóp mũi Nguyễn Ân cũng ửng đỏ, lặng yên nhìn Hòa Tuyết.

      Tóc mái sửa rồi, đuôi tóc cũng cắt tỉa bớt, làn da càng ngày càng đẹp, thân hình, ừm, hình như béo hơn chút. Nguyễn Ân còn mải quan sát, đối phương giơ tay lên. biết Hòa Tuyết muốn làm gì, biết Hòa Tuyết rất tức giận. Vì mình vô duyên vô cớ biến mất, rồi lại vô duyên vô cớ xuất , trở thành bạn mạng của ấy, tuyệt nhiên để lộ thân phận. Thế nên, Nguyễn Ân né tránh.

      Bàn tay Hòa Tuyết dừng lại cách khuôn mặt chừng ba xemtimet, lúc lâu mới chạm vào gò má , rất khẽ. Sau đó, là cái ôm chặt.

      Hai người cứ như vậy bộc lộ nỗi lòng của mình, mặc kệ mất mặt cỡ nào, điên khùng cỡ nào. Có lẽ cảnh tượng này trở thành hình ảnh đáng trân trọng nhất trong sinh mệnh hai người.

      Tình thân, là thứ tình cảm có thể chịu đựng được thử thách tàn khốc nhất của thời gian và gian. Mà tình bạn cũng là thứ thể thiếu trong cuộc đời chúng ta.

      Ba người ngồi xe, dọc đường im lặng. Hòa Tuyết muốn gì đó để hòa hoãn bầu khí, nhưng Nguyễn Ân chỉ gật và lắc, đôi khi chỉ trao đổi cho ánh mắt rồi thôi. Cuối cùng, Cố Nhậm đành lòng nhìn tiếp, đành mở lời vàng ngọc của mình: “ ấy thể được”.

      câu , Hòa Tuyết bị nhấn chìm vào mê cung.

      thể được là sao? Thần kinh có vấn đề? Hậu di chứng? đúng, thần kinh có vấn đề làm sao viết được tiểu thuyết?”

      Trải qua thời gian dài, ai rồi cũng hình thành ỷ lại và quán tính. Nguyễn Ân và Cố Nhậm ở bên nhau nửa năm trời thành quen, thay đồ giơ tay, ăn cơm há miệng, phải chịu chút giận dữ nào, cả hai từ lâu được đối phương chiều chuộng đến biến dạng. Vì thế, lúc đến công ty giải trí, nhìn thấy nữ sinh rụt rè kia, Nguyễn Ân tưởng như thấy chính bản thân mình năm xưa, nên mới đứng ra bảo vệ, mặc dù gì quá đáng nhưng bộ dạng lạnh lùng của chính là học được từ Cố Nhậm.

      Thời gian đầu, vì muốn chăm sóc mang hết công việc về nhà làm. Có lần thấy cửa phòng làm việc chưa đóng, Nguyễn Ân chợt nghĩ tới trước kia Cố Tây Lương thỉnh thoảng cũng như vậy, bèn kìm được mà muốn vào xem xem, rốt cuộc những người thành công khi làm việc có bộ dạng ra sao. Khi đó, Cố Nhậm chuyện qua webcam, hẳn là bàn công việc, thứ tiếng giọng Mỹ trôi chảy tuôn ra. Nguyễn Ân đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, vì sao bản thân thể có quyết đoán như vậy? quật cường từ trong xương tủy trỗi dậy, nghĩ, cứ tiếp tục sống kiểu này có vẻ ổn lắm, cần phải ra ngoài tìm việc làm. Thế nhưng, công việc cho người câm nhiều, Cố Nhậm chắc chắn cũng đồng ý để làm. Sau đó, có thể là vì sở thích đọc tạp chí mà ý tưởng viết tiểu thuyết nảy sinh trong đầu. thế nào trước kia cũng được bầu làm đại diện văn nghệ của lớp, mỗi lần có hoạt động ngâm thơ hát hò gì đó, đều xung phong đầu tiên, tiếc rằng tự tin ấy từ sau khi gặp được Cố Tây Lương hoàn toàn biến mất. giờ, bị lây nhiễm tác phong làm việc nghiêm túc của Cố Nhậm, cũng bất giác chuyển hướng trở thành mẫu “phụ nữ văn phòng” điển hình, càng ngày càng giống.

      Có lẽ trước đây ở bên Cố Tây Lương chịu chèn ép quen rồi, Nguyễn Ân giống như người thợ lặn trang bị bình dưỡng khí, giờ đây rốt cuộc cũng có thể nhô lên khỏi mặt nước mà hít thở. Thế nên, vừa rồi nghe Hòa Tuyết mình thần kinh có vấn đề, Nguyễn Ân nhất thời cam lòng, lấy di động ra bấm liên hồi.

      Tiểu Tuyết, tớ mà thần kinh cậu cũng dở hơi. Chẳng phải trước đây cậu rất hay câu “phúc cùng hưởng, họa cùng chịu” sao? Được thôi, , mau tới chịu cái họa này cùng tớ !

      Hòa Tuyết giật nảy mình, giơ tay lên sờ trán bạn thân: “Nguyễn Nguyễn, cậu rốt cuộc là chịu đả kích gì thế?”

      Cố Nhậm ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười, tâm trạng có vẻ khá tốt.

      “Nguyễn Nguyễn bị đả kích từ lâu rồi, tôi cũng quen rồi!”

      Cố Nhậm đương nhiên biết Nguyễn Ân muốn noi gương , chỉ là vào ngày nào đó, Nguyễn Ân bỗng dưng những lời lạnh lùng sắc bén như hôm nay với Hòa Tuyết, khiến lúc đó bị sốc nặng, về sau mới làm quen dần dần.

      Thực ra, chuyện này đối với ai cũng là chuyện tốt, nếu muốn lời vĩnh biệt với quá khứ nên làm triệt để.

    3. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 17.2

      Nghe Cố Nhậm , Nguyễn Ân tỏ ra đắc ý. Hòa Tuyết thấy tinh thần và tâm trạng của rất tốt, bấy giờ mới tin phải ngụy trang.

      Trong biệt thự còn có phòng ngủ cho khách, nhưng Hòa Tuyết quyết muốn ở chung phòng với Nguyễn Ân, Nguyễn Ân cũng thích như vậy.

      giúp Hòa Tuyết lấy quần áo, đồ đạc ra khỏi va li thấy Cố Nhậm gõ cửa rồi vào.

      đặt chỗ ở nhà hàng, tối nay chúng ta ra ngoài ăn, chào đón Hòa Tuyết đến chơi.”

      Hòa Tuyết vội vàng ngăn cản: “ cần rắc rối như thế, ăn ở nhà cũng được mà”, xong, ấy còn liếc mắt với Nguyễn Ân.

      Nguyễn Ân ngầm hiểu ý, quay sang ra dấu cho Cố Nhậm.

      Ăn ở nhà !

      Cố Nhậm ép nữa, chỉ : “Được thôi”, rồi ra khỏi phòng, quên đóng cửa để hai chị em họ tâm .

      Thấy Nguyễn Ân chốc chốc lại giơ tay lên làm kí hiệu, Hòa Tuyết vẫn kìm được xót xa, kéo Nguyễn Ân lên giường, hai tay ôm hai má Nguyễn Ân mà ngắm nghía rất lâu, cuối cùng mới thốt lên: “ được à?”

      Nguyễn Ân gật đầu.

      Hòa Tuyết lại khẽ chạm tay vào bụng : “Con… còn?”.

      Thấy Hòa Tuyết e dè hỏi từng chút , Nguyễn Ân kìm được cười chua xót, với chiếc di động, bấm chữ.

      gần mười tháng rồi, nếu vẫn còn bụng tớ sao được bình thường như thế này? Tiểu Tuyết, cậu vẫn hài hước như thế!

      Xem xong dòng chữ, gương mặt vốn mếu máo của Hòa Tuyết lại càng thêm nghiêm trọng.

      “Bà nó, Cố Tây Lương khốn kiếp kia khiến cậu thảm ra nông nỗi này!... Nhưng mà Cố Nhậm cũng được lắm, dám lừa tất cả mọi người. Tớ bảo từ đầu mà, ta hề đơn giản, ngờ chẳng những đơn giản mà còn thâm tình nữa.”

      Nghe người khác trắng tâm tư của Cố Nhậm ra, Nguyễn Ân vẫn có chút xấu hổ.

      Đừng lung tung.

      lung tung cái gì? Nếu ta có tình ý với cậu cần gì phải hao tốn tâm sức đưa cậu sang Mỹ! ta đối xử với cậu tốt hơn tên kia nhiều! Cậu biết đâu, sau khi cậu xảy ra chuyện bao lâu tên đó đưa con bé dở hơi kia ra ngoài công khai, chẳng ra làm sao cả!”

      sớm biết được nhưng nghe vậy, trái tim Nguyễn Ân vẫn kìm được mà nảy lên. lúc sau lại viết điện thoại.

      Tớ biết rồi.

      Hòa Tuyết tròn mắt nhìn : “Cậu biết? Thế chắc cậu cũng biết chuyện hai người đó sắp kết hôn?”

      Kết hôn.

      Kết hôn?

      Lâu lắm rồi Nguyễn Ân theo dõi tin tức trong nước, Cố Nhậm cũng xem. Hai người đều sợ cái tên kia đảo lộn cuộc sống bình lặng của mình, nhưng cái gì đến vẫn cứ đến, chỉ ngờ nó lại đến bằng cách này.

      Thấy sắc mặt Nguyễn Ân đột ngột biến đổi, Hòa Tuyết mới vỡ lẽ ra ấy còn chưa biết chuyện. Tự trách miệng mình lắm lời, vội vàng chữa cháy, nhưng lại biết phải gì cho phải: “Thế… thế… mặc kệ cái đôi gian phu dâm phụ ấy”.

      Nguyễn Ân hít sâu mấy hơi, ngón tay tiếp tục bấm điện thoại.

      Khi nào?

      Hòa Tuyết kích động: “Cậu hỏi làm gì? Cậu muốn tham gia đấy à?”

      Nhận được cái gật đầu của đối phương, giọng của Hòa Tuyết càng thêm bức xúc: “Tớ cho cậu biết, tớ cho cậu ! Cậu làm gì? Để họ trực tiếp làm đau cậu lần nữa chắc? Tên khốn kia là đồ có nhân tính. Cậu quên ta !”.

      Tớ cũng muốn quên, nhưng cậu bảo tớ làm sao quên được đây? Câu này đúng, chỉ có người buộc chuông mới tháo được chuông. Có lẽ phải tận mắt nhìn thấy tớ mới chịu từ bỏ. Hơn nữa tớ chỉ lén lút xem thôi, chắc chắn lộ diện, quấy rối cuộc sống đối phương.

      Dù sao ấy có cuộc sống của ấy, tớ có tương lai của tớ.

      Vì thế, Tiểu Tuyết, cậu nhất định phải giúp tớ.

      Hòa Tuyết buồn bực, đứng dậy lại vài vòng, sau đó khẽ vuốt tóc Nguyễn Ân, gọi to: “Nguyễn Nguyễn”.

      Nếu là trước kia, thấy bộ dạng khó xử của Hòa Tuyết, Nguyễn Ân nhất định từ bỏ ý định. Nhưng giờ khác, kiên quyết tiếp tục hỏi: Ngày?

      Hòa Tuyết còn cách nào khác, đành thành trả lời: “Thứ Bảy tuần sau”, còn bổ sung thêm câu: “Tớ xem Hoàng lịch rồi, ngày hôm đó thích hợp cưới xin. Họ nhất định hạnh phúc!”

      Nguyễn Ân kìm được mà liếc xéo ấy cái. Hòa Tuyết thấy vậy mới bớt lo lắng.

      muốn buông xuôi rồi phải ? sao, Nguyễn Nguyễn, còn có tớ bên cậu.

      Nghe theo ý kiến của Hòa Tuyết và Nguyễn Ân, Cố Nhậm dặn dò đầu bếp làm nhiều đồ ăn ngon. Lúc ăn cơm, ai lên tiếng, Nguyễn Ân được, Cố Nhậm là người ít , Hòa Tuyết trong lòng còn mải đắn đo. nghĩ tới dáng vẻ cầu xin của Nguyễn Ân chiều nay, do dự biết có nên yểm trợ ấy trở về ? Bữa cơm lặng lẽ trôi qua như vậy, giữa chừng, Cố Nhậm gặp thức ăn cho Nguyễn Ân, chỉ câu: “Em thích ăn món cay ngọt, ăn nhiều vào”.

      Hòa Tuyết lại càng băn khoăn. Mặc dù quá hiểu con người Cố Nhậm, nhưng tại ở nhà ta, nhận được tiếp đãi chu đáo của ta, có câu ăn cây nào rào cây ấy. Huống hồ, ta đối xử với Nguyễn Ân ân cần như thế, ràng là vô cùng Nguyễn Ân. Nếu bây giờ đưa Nguyễn Ân gặp người nào đó, nhất định có cảm giác tội lỗi.

      Rốt cuộc phải làm sao đây?

      Buổi tối nằm giường, Hòa Tuyết ôm lấy cánh tay Nguyễn Ân, dường như rất sợ đây chỉ là giấc mộng. Nguyễn Ân đành để mặc ấy muốn làm gì làm, sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu “ chuyện”.

      Tớ là người ! Vẫn còn sống! Thế nên, giờ là lúc chuyện của cậu!

      Tâm trạng vốn kích động của Hòa Tuyết bỗng nhiên như bị tạt nước lạnh, buông tay Nguyễn Ân, miệng hé rồi lại ngậm, mắt mở rồi lại nhắm.

      Nguyễn Ân thúc giục, kiên nhẫn đợi đến khi Hòa Tuyết lên tiếng.

      “Tớ muốn chia tay với ấy!”

      xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng ấm áp của Cố Nhậm truyền tới: “Nguyễn Nguyễn, hôm qua ngủ ít, đừng thức khuya quá!”, sau đó là tiếng bước chân rời . Mặt Hòa Tuyết đỏ rần, vừa nãy Cố Nhậm có nghe thấy hét lên câu kia ? Mất mặt quá mất! Chẳng trách Hàn Duệ … Dừng! Lại Hàn Duệ, là muốn chia tay với ta cơ mà!

      Nguyễn Ân cũng nhận ra Hòa Tuyết xấu hổ, cười đến rung cả người. Hòa Tuyết buồn bực thò tay vào cù , hai người vật lộn giường lúc, cuối cùng Nguyễn Ân chịu nổi, giơ tay ra hiệu dừng lại, bấy giờ Hòa Tuyết mới chịu thôi. Hai người nằm im để bình phục sức lực rồi mới tiếp tục chủ đề dang dở.

      Mau trút hết khổ tâm ra , quá hạn có hiệu lực đâu!

      “Thực ra cũng có gì, chỉ là nhiều lúc tớ cảm thấy ấy giống tớ tưởng tượng.”

      tốt với cậu à?

      Trong đầu Hòa Tuyết chợt lên hình ảnh lúc hai người bên nhau, vừa ngẫm nghĩ vừa : “Cũng tàm tạm! Nhưng tớ luôn có cảm giác ấy giấu giếm tớ chuyện gì đó. là tớ nghĩ quá nhiều hay là làm sao, nhưng mà quan trọng, vấn đề là ấy quát tớ!”

      Quát thế nào?

      hỏi còn tốt, Hòa Tuyết vừa thấy dòng chữ liền nhớ tới chuyện cũ, lập tức phát điên. Hàn Duệ gắt gỏng là vì và em của luôn đấu khẩu với nhau, ai nhường ai, sau đó có quá lời chút. Hàn Duệ cứ đứng ở vị trí trung lập còn chấp nhận được, đằng này ràng là tỏ ra bênh vực người nhà! Bênh vực người nhà sai, nhưng ta lại dám cảnh cáo , ý tứ là cho phép ai bắt nạt Hàn Mẫn, kể cả . Thực ra nghĩ tới chuyện bắt nạt Hàn Mẫn, chẳng qua cảm thấy đấu khẩu với ta rất thú vị, nhưng thái độ của Hàn Duệ lại khiến bị tổn thương.

      Cảnh cáo!

      Trong lòng Hòa Tuyết dùng tới hai chữ nghiêm trọng này. Mặc dù Hàn Duệ biểu ra ngoài ràng nhưng có thể cảm nhận được quan tâm tới mình. Thế nên cứ ngây thơ cho rằng mình rất quan trọng đối với , chẳng qua ăn có phần khó nghe mà thôi. Nhưng sau việc lần đó, Hòa Tuyết bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Hai người cãi nhau trận, rồi lẳng lặng mua vé máy bay Mỹ.

      Nghe xong, Nguyễn Ân cảm thấy Hòa Tuyết vẫn còn quá trẻ con, hệt như hồi còn học đại học, chẳng bao giờ chịu nhường nhịn ai. Vốn chỉ là chuyện cỏn con, đâu cần thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế. Nhưng như vậy mới là Tiểu Tuyết.

      Trút hết nỗi lòng, Hòa Tuyết cảm thấy nhõm hẳn. Hai người nghe, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Hôm sau, Hòa Tuyết và Nguyễn Ân định dạo phố, Cố Nhậm bảo tài xế đưa họ nhưng Nguyễn Ân từ chối, bộ sao gọi là dạo phố? Cố Nhậm đành để tùy ý , dặn dò mấy câu rồi làm. Hai hí hửng dắt nhau tới khu mua sắm, đường, bỗng có chiếc ô tô dừng lại bên cạnh, Nguyễn Ân giật mình kéo Hòa Tuyết lùi lại. Hòa Tuyết định mở miệng mắng đối phương cửa xe mở ra, người bước xuống từ xe mới khiến cho hoảng hốt .

      Người đàn ông sắc mặt sa sầm kia, phải Hàn Duệ còn ai vào đây?

      Tối qua làm về, Hàn Duệ phát người nào đó biến mất, điện thoại liên lạc được, đến nhà họ Hòa cũng thấy đèn sáng. có thể đâu? lái xe đường cao tốc cực nhanh, đột nhiên nghĩ tới mỗi lần tâm trạng vui Hòa Tuyết đều ra ngoài giải khuây, lần trước trong nhà gặp chuyện may, cũng câu mà xuất ngoại du lịch. Hàn Duệ tay lái xe, tay gọi điện cho ai đó.

      “Giúp tôi kiểm tra tất cả các chuyến bay nội địa và nước ngoài ngày hôm nay.”

      Thấy người đàn ông kia từng bước tới trước mặt mình, Hòa Tuyết cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ là thanh niên ưu tú, nhưng chỉ có những người ở bên cạnh mới biết , Hàn Duệ càng tỏ ra lễ độ với bạn bạn càng phải khiếp sợ. Điều này, xác thực là rất giống năm xưa Nguyễn Ân hình dung về Cố Tây Lương. Chẳng trách hai người họ hợp tác rất ăn ý thương trường. Quả nhiên là tính cách và chí hướng hợp nhau.

      Liếc mắt về phía Nguyễn Ân, Hàn Duệ khỏi rùng mình. Nếu nhầm người phụ nữ này chính là vợ trước của Cố Tây Lương. Chỉ có điều phải ta yên ổn nằm trong quan tài rồi ư? Vì sao lại xuất bằng xương bằng thịt ở đây? Xưa nay chưa bao giờ bắt gặp chuyện quỷ quái giữa ban ngày ban mặt thế này, vì thế chỉ có khả năng duy nhất, có người cố ý sắp đặt. Tuy nhiên, chuyện tình cảm này, Hàn Duệ mấy hứng thú lo nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh chờ đợi lời giải đáp từ từ được gợi mở hơn.

      Nguyễn Ân nhận ra nghi hoặc của đối phương, nhưng vì được nên chỉ có thể tiếp tục che chắn cho trốn sau lưng mình.

      Hàn Duệ cũng chẳng bận tâm tới động tác thập thò của Hòa Tuyết, chỉ thản nhiên mở miệng: “Em ngoan ngoãn về hay là muốn trói em vác lên máy bay?”

      Hòa Tuyết chột dạ, dẫu sao cũng là mình nhất thời xốc nổi bỏ , kịp nghĩ tới hậu quả. Bây giờ người ta đuổi đến tận đây rồi, vẫn chưa biết bản thân có muốn về cùng người ấy hay . Tối qua tâm hết với Nguyễn Ân, cũng cảm thấy hình như đúng là chuyện nhặt , nhưng mà cứ dễ dàng theo Hàn Duệ về chẳng phải rất mất mặt rồi ư?

      Hòa Tuyết còn do dự bị Nguyễn Ân đẩy lên trước, Hàn Duệ đỡ lấy, thừa dịp Hòa Tuyết còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng bế ngang lên xe. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng hét bằng giọng giả thanh của Hòa Tuyết vang lên: “Nguyễn Nguyễn!”

      Hàn Duệ trước khi lên xe quên quay lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt nửa cười nửa . Hình như còn là yếu ớt trước kia nữa.

      Nguyễn Ân thở dài, vì sao người ta nhau có thể đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, còn thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối mà kết cục lại dở dang? tìm được câu trả lời, Nguyễn Ân lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hòa Tuyết: “Đừng trẻ con như thế nữa, rồi đến lúc hối hận kịp đâu. Còn nữa, mau nghĩ xem nên báo đáp tớ thế nào. cuối tuần sau tớ xuống máy bay hãy để tớ trông thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của cậu là được”.

      Hòa Tuyết nhận được tin nhắn liền bật cười, tóm lại là vì viết tiểu thuyết thời gian nên ngôn từ ấy mới trở nên quanh co vòng vèo như vậy!

      Hàn Duệ lấy làm lạ, vừa rồi hình như đối phương vẫn còn tỏ ra muốn chuyện. Hòa Tuyết buồn để ý tới , soạn tin nhắn hồi Nguyễn Ân: “Cậu bỏ sớm như thế làm gì chứ? Nếu cậu tỉnh lại sớm hơn chút có phải bây giờ Cố Tây Lương là thứ trong tay cậu rồi ? Đâu đến lượt bà kia chứ! Chúng ta song kiếm hợp bích làm cho ta thịt nát xương tan !”

      Nhìn chằm chằm cái tên vẫn còn ảnh hưởng tới mình kia, Nguyễn Ân mãi mới định thần lại, trả lời Hòa Tuyết câu liên quan: “Thịt nát xương tan? Này, cậu hận người ta cứ như người ta cướp mất chồng cậu bằng!”

      Bên kia có hồi .

      Gần năm nay, có lẽ Nguyễn Ân học được bản lĩnh gì đặc biệt ngoài tài đánh trống lảng.

      Hòa Tuyết lúc này xác thực là vô cùng lo lắng, tuần sau nhất định phải đưa Nguyễn Ân đến hôn lễ của Cố Tây Lương ư? được cũng vô dụng, giờ có cảm giác mình chẳng khác nào con cún bị bắt cày.

      làm về, Cố Nhậm thấy trong nhà chỉ có mình Nguyễn Ân ngồi ở ghế đọc báo, khỏi lấy làm lạ hỏi: “ ấy đâu rồi?”

      Nguyễn Ân bấy giờ mới phát ra có người, giơ hai ngón tay ra hiệu.

      “Bị đón rồi à?”

      gật đầu.

      Cố Nhậm vừa thay dép vừa : “Cãi nhau vụn vặt, thúc đẩy tình cảm”.

      Nguyễn Ân nghe vậy, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc tờ báo tiếng . còn có thể gì được nữa? luôn luôn lảng tránh vấn đề tình cảm, muốn cùng tới chuyện này. Nhưng Cố Nhậm để thoải mái, ngồi xuống cạnh , trong giọng đầy chờ mong.

      “Nếu em cũng như vậy, thỉnh thoảng giận dỗi, thỉnh thoảng cãi nhau với tốt biết mấy.”

      Nguyễn Ân biết thể trốn tránh được nữa, đành ngẩng lên mỉm cười, cố ý bóp méo lời của .

      Thiếu gia Cố Nhậm đối xử tốt với em như thế, em có muốn giận dỗi cũng được.

      Thấy cố tình trêu đùa, Cố Nhậm chỉ im lặng. biết hiểu ý , cố tình lảng tránh, nhưng muốn vạch trần, cũng muốn bức bách . Thời gian, vẫn còn nhiều. Thấy , khiến thể chống cự. đối xử với rất tốt? Đúng là như vậy.

      Cố Nhậm lên gác, Nguyễn Ân mới đặt tờ báo sang bên, trong đầu lại xuất hai chữ kia…

      Kết hôn. Kết hôn…
      Chris thích bài này.

    4. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 18.1

      Lục Thành đón Hà Diệc Thư thử váy cưới, sau đó lại đưa về nhà rồi mới quay trở lại công ty.

      Hà Diệc Thư về tới nhà, thay bộ quần áo thoải mái, sau đó quan sát phòng ngủ lần, nên thay đổi lại chút rồi nhỉ? Khung ảnh trước đây bị tháo xuống, giờ Cố Tây Lương đem bày trong phòng làm việc. Tình và nỗi nhớ của dành cho Nguyễn Ân, trước giờ hề giấu giếm. Tranh giành với người chết, bạn luôn là người thua. Hà Diệc Thư hiểu điều ấy.

      Quá khứ quan trọng, quá trình quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.

      Nhưng, khi nhìn khắp phòng lượt, Hà Diệc Thư chợt phát ra tờ đơn ly hôn. Vị trí chữ ký của người chồng trống khiến trái tim nhói đau.

      Ngẫm nghĩ lúc, Hà Diệc Thư đặt túi tài liệu về chỗ cũ.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, thất vọng mặt lập tức được thay thế bằng vẻ tươi cười. Cố Tây Lương lên gác, Hà Diệc Thư cũng vừa ra khỏi phòng ngủ, chào câu. Cố Tây Lương nhìn thẳng về phía phòng làm việc, lúc sau chợt nhớ ra điều gì, mới dừng chân rồi quay lại hỏi: “Váy hợp ?”.

      Hà Diệc Thư cảm động gật đầu: “Em rất thích”.

      Cuộc đối thoại kết thúc, người đàn ông tiếp tục về phía trước, cánh cửa ngăn cách hai nơi.

      Hà Diệc Thư vẫn đứng yên.

      Tây Lương, ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Ân là quyết tâm, nhưng em cũng có, hơn nữa, em còn có thời gian, em có thể chờ.

      Nguyễn Ân dối Cố Nhậm rằng Hòa Tuyết có việc cần mình giúp, nhất định phải quay về Đài Loan chuyến. Cố Nhậm muốn cùng về nhưng lại bị từ chối,

      Gần đây rất bận mà, em cũng phải trẻ con.

      Cố Nhậm im lặng, sắc mặt biến đổi, mãi mới khôi phục lại trạng thái bình thường: “Em mình nhớ cẩn thận, đặt vé máy bay chưa?”

      Nguyễn Ân kinh ngạc, dễ dàng để như vậy sao? suy nghĩ rất nhiều, tìm rất nhiều cớ để thuyết phục , ngờ lại dễ dàng đối phó như vậy.

      Ừm, sáng mai.

      Hôm sau, Cố Nhậm đưa Nguyễn Ân ra sân bay, trước lúc vào cửa soát vé, dường như mấy lần muốn mở miệng lại thôi. Nhưng gần đến giờ bay, vẻ mặt càng trầm xuống.

      biết . Tối hôm ấy nghe ràng những điều mà Hòa Tuyết với Nguyễn Ân, mà cho dù nghe được, ngay sáng hôm sau cũng nhận được điện thoại của Cố Tây Lương, mời mình về dự hôn lễ. Thời gian này công ty khá bận rộn, hơn nữa sợ Nguyễn Ân đòi theo mình về nên lấp lửng từ chối. Mấy ngày nay đều thấp thỏm bất an, nếu hối hận, nếu muốn quay về phải làm sao?

      chưa từng biết cảm giác sợ hãi ra sao, ngay cả năm xưa bỏ ra khoản vốn lớn kinh doanh cũng hề có lấy chút sợ sệt, bởi biết ông trời thương xót kẻ yếu đuối, nếu muốn đứng vững trong xã hội này, bản thân thể cầu xin, mà chỉ có thể trở nên mạnh mẽ. Vậy mà khi có Nguyễn Ân ở bên, lại cảm nhận sâu sắc được thế nào là suy tính được mất. Tiếc rằng, những chuyện mình càng sợ hãi lại đến càng nhanh. Nguyễn Ân chủ động đề nghị về Đài Bắc, còn kiếm cái cớ vụng về như vậy. Cố Nhậm vạch trần ý đồ của , từ trước tới giờ luôn hành động theo ý nghĩ mình mà nghĩ tới cảm nhận của , đứng lập trường của mà suy nghĩ, thế nên giờ, cho cơ hội lựa chọn.

      Thấy Nguyễn Ân ra hiệu tạm biệt rồi chuẩn bị quay người , Cố Nhậm rốt cuộc thốt lên câu hỏi chôn giấu nơi đáy lòng từ lâu.

      “Em có quay lại đây ?”

      Nguyễn Ân ngẩn ra, biết vì sao tự dưng Cố Nhậm lại hỏi điều này. Chẳng lẽ ấy phát ra điều gì? đúng, nếu biết sao ánh mắt ấy lại bình thản như thế? Hơn nữa, lại dễ dàng để cho mình ? Cho dù chiều chuộng đến mức nào, Cố Nhậm cũng luôn muốn giữ trong tầm mắt của mình, vì thế Nguyễn Ân suy nghĩ nhiều nữa, giơ tay lên trả lời.

      quay lại em còn đâu được nữa? Quốc sắc thiên hương phải, kinh nghiệm làm việc có, lại còn tàn tật thế này, làm sao nuôi nổi bản thân. Ngoài ra chẳng còn ai chịu nhận em cả.

      Trông khóe mắt khẽ nheo lại vì nụ cười, Cố Nhậm ít nhiều cũng cảm thấy an tâm.

      “Em đấy nhé, Nguyễn Ân, nếu em trở lại…”

      Đối phương nổi hứng trêu đùa, giơ tay lên ngăn lời .

      trở lại sao?

      Cố Nhậm trả lời, chỉ tay vào đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Nếu em còn vào là khỏi cần luôn đấy”.

      Nguyễn Ân giật mình, vội vàng chạy vào phòng soát vé. Cố Nhậm mỉm cười.

      Thực ra, cũng hề thay đổi, Nguyễn Nguyễn, em vẫn mơ mơ màng màng như vậy.

      Sau đó, trong lòng xuất câu trả lời.

      trở lại sao?

      sao? dùng mọi thủ đoạn để mang về, nếu còn thế nào được nữa?

      Hòa Tuyết giúp Nguyễn Ân đặt phòng ở khách sạn. Sợ Nguyễn Ân chưa quen với chênh lệch múi giờ nên sáng sớm hôm sau, Hòa Tuyết đặt báo thức sớm rồi đến khách sạn gọi dậy.

      Nguyễn Ân cũng để mặc Hòa Tuyết loay hoay hồi, đến khi đứng trước gương, thấy bộ trang phục người, mới nhíu mày, cầm di động lên gõ chữ.

      Hòa Tiểu Tuyết, cậu xác định giúp tớ trở nên lạ mắt? Thế này chẳng những bố mẹ tớ nhận ra, mà cho dù có nhận ra cũng bị dọa cho hết hồn.

      Trừ trường hợp cần thiết, bình thường Nguyễn Ân đều để mặt mộc, bây giờ lại bị Hòa Tuyết làm cho biến thành cái dạng này, trang điểm quá đậm, quả thực ai nhận ra được. Sao dám ra ngoài trong bộ dạng này? Hoàn toàn trái ngược với phong cách xưa nay, quần dài bó sát màu vàng, cái này tạm chấp nhận được, nhưng sao lại có chiếc mũ rộng vành đầu thế kia? Nhìn thế nào cũng thấy giống nghỉ mát ở Hawaii.

      Hòa Tuyết còn đắc ý với thành quả của mình thấy vẻ mặt cau có của Nguyễn Ân, phụng phịu dẩu môi: “Tớ thấy rất đẹp mà. Cậu mặc thế này, tớ đảm bảo Cố Tây Lương đứng đối diện cũng nhận ra cậu được”.

      Đúng là như thế, nhưng mặc thế này ra ngoài đường, người khác cảm nhận thế nào quan trọng, vấn đề là thấy mất mặt. Giằng co hồi, cuối cùng Nguyễn Ân vẫn bị Hòa Tuyết kéo ra ngoài. Ra khỏi thang máy, qua người nào Nguyễn Ân cũng có cảm giác đối phương nhìn mình mà cười. May mà ra khỏi khách sạn, thấy gần đó có cửa hiệu, bèn bảo Hòa Tuyết đứng chờ, mình vào trong, năm phút sau ra, mặt xuất thêm chiếc kính râm màu rượu vang. Lần này đến lượt Hòa Tuyết cười lăn lộn: “Cậu đeo kính râm tớ còn thấy bình thường, giờ trông cậu đúng là ở Hawaii ”.

      Nghe vậy, Nguyễn Ân tay nắm điện thoại, tay đánh vào cánh tay đối phương. Hòa Tuyết chưa kịp phản ứng phải chịu đòn đánh bất ngờ, lập tức nhéo má Nguyễn Ân, ấm ức : “Tớ rất nghi ngờ cậu phải là Nguyễn Nguyễn! Trước đây cậu chỉ động khẩu, động tay chân! Mau trả lại cho tớ dịu dàng đáng trước kia!!!!”.

      Hòa Tuyết tưởng rằng thay đổi của Nguyễn Ân chỉ là ăn có phần hoa mỹ, nội tâm còn yếu đuối như trước, còn chỉ biết ngồi chỗ chờ chế. Nhưng ngờ lại thay đổi lớn đến thế, nhất thời thể tiếp thu.

      Nguyễn Ân chớp mắt, lại dùng di động viết mấy chữ

      Xin lỗi… Tớ thể động khẩu, nên mới phải động tay chân.

      Hòa Tuyết suýt té xỉu. Bình thường đấu khẩu với mình Hàn Duệ khiến hao tâm tốn sức lắm rồi, giờ lại có thêm Nguyễn Ân nữa, ông trời muốn lấy mạng rồi chăng?

      Liếc nhìn đồng hồ, tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, hai người vội vàng gọi taxi.

      Hôn lễ được cử hành bãi cỏ của khách sạn Victoria, khách khứa đều đến đông đủ. Chủ hôn là ông ngoại Chu Tử Ninh, mặc dù là ngày vui nhưng vẻ mặt ông vẫn lạnh băng như thường. Cố Tây Lương mặc trang phục trang trọng, tay bưng ly rượu mời khách, bộ dạng như bàn chuyện làm ăn, vẻ mặt hề tỏ ra vui mừng. Tất cả chờ đến mười hai giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu.

      Hàn Duệ bận việc, đến muộn, nên Hòa Tuyết kéo Nguyễn Ân núp núp ở hàng người cuối cùng, trong miệng ngừng lẩm nhẩm: “ cậu nhất định phải tới đây rồi mà. Ngay tớ còn chẳng nghĩ tham gia nữa là! Cậu nhìn xem, nhìn xem, lúc cậu kết hôn với ta, người nhà ta có ai xuất ?”.

      Thực ra, Nguyễn Ân cũng cho rằng Hòa Tuyết rất đúng, vốn dĩ cần trở về. Nhưng, nhưng cái gì? trắng ra là cam lòng, khi chưa tận mắt chứng kiến đối phương hạnh phúc chưa chịu từ bỏ hi vọng, cho dù niềm hạnh phúc ấy chẳng có tý chút nào liên quan tới mình.

      viết ra rất nhiều những cuộc tình thăng trầm trắc trở, sắp xếp rất nhiều ngọt ngào cay đắng cho người khác, hào hiệp và quyết liệt. Thế nhưng khi đặt mình vào đó, mới biết bản thân làm được. Cố vẫn là Nguyễn Nguyễn của ngày xưa, chẳng qua chỉ học thêm được cách mặc áo chống đạn lên người mà thôi.

      hiểu vì sao, nhìn vào khuôn mặt mà ngày đêm mong nhớ kia, lại cảm thấy mơ hồ.

      đấy ư? Là người đầu tiên em , là người em nhất đấy ư? Xin lỗi, em thể xác định. vẫn đĩnh đạc, tự tin như xưa, đối diện với bất cứ ai vẫn là cái vẻ mặt thản nhiên, hờ hững ấy. Hồi tưởng lại những tháng ngày , chỉ chữ “mệt mỏi” thể nào khái quát hết được. hèn mọn của em khi ấy, giờ nghĩ lại em thấy hổ thẹn biết bao. Vì sao em nhất định phải chịu đựng do dự của , vì sao lại coi thường cảm nhận của em như thế, vì sao có thể thản nhiên nhận lấy tình của em?

      Nguyễn Ân cứ suy nghĩ miên man, rồi đột nhiên nhận ra mình cần quay lại đây. Mặc dù trong tiềm thức còn tia hi vọng rằng mình và Cố Tây Lương có thể nối lại duyên xưa, rằng cái chết của mình chưa biết chừng khiến hoàn toàn giác ngộ ra tình cảm của bản thân. Thế nhưng, như vậy sao? Hà Diệc Thư chính là nút thắt giữa , càng muốn tháo gỡ, nút thắt ấy càng thêm chặt. muốn tiếp tục những tháng ngày phải sống trong áp lực và nỗi sợ hãi kia nữa, ràng người ấy nằm bên cạnh mình nhưng giây tiếp theo lại có thể nằm bên cạnh người nào khác. Giống như câu trước đây của Cố Tây Lương, cố điên, nhất định phát điên.

      Rốt cuộc Nguyễn Ân cũng đứng lên, chút do dự mà ra cửa..

      Em suy nghĩ lại đều thấy tương lai giữa em và , là quá xa vời… Cố Tây Lương, mặc dù, em còn chưa học được cách quên .

    5. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 18.2

      Hòa Tuyết vẫn ngồi lẩm nhẩm mình mà mắng nhiếc người đàn ông bạc bẽo kia, hề phát Nguyễn Ân bỏ . Lúc quay đầu lại nhìn bên cạnh còn bóng người, hoảng hốt nhìn quanh, rất sợ có người nhận ra Nguyễn Ân. Đúng lúc này di động trong túi kêu lên mấy tiếng tít tít, Hòa Tuyết lấy ra xem, tin cực ngắn.

      “Cậu đúng, tớ cần phải tới tham gia lễ cưới này.”

      Khóe miệng Hòa Tuyết mấp máy.

      Bạn thân , tớ biết cậu buông tay.

      Trong lòng vô cùng nhõm, vô số người xa lạ lướt qua, Nguyễn Ân lại cảm thấy rất an toàn. lấy di động lên mạng, đặt vé chuyến bay Washington chiều nay. Lúc ngẩng đầu lên, may đụng phải người qua đường.

      Bình thường nếu đụng phải người khác, câu xin lỗi là xong. Nhưng đơn giản như thế, vì lực quá mạnh mà cơ thể Nguyễn Ân theo quán tính ngửa ra sau, lúc đứng vững lại, chiếc mũ rộng vành rơi xuống đất. Rơi mũ cũng phải là chuyện gì to tát, nhưng vấn đề là nó kéo luôn cả cặp kính mặt theo. Đương nhiên cả hai điều này đều thành vấn đề, quan trọng là gương mặt lọt hoàn toàn vào tầm mắt của Mạc Bắc.

      Lúc ấy Mạc Bắc vừa mới xuống xe, thấy Nguyễn Ân cũng có phản ứng gì đặc biệt. Bời vì sau khi sang Mỹ lâu, Nguyễn Ân đổi kiểu tóc xoăn, thế nên dáng vẻ và Hà Diệc Thư lại càng có gì khác biệt. Hơn nữa, trong tiềm thức của Mạc Bắc, Nguyễn Ân từ lâu thi thể lạnh lẽo, lúc này nhận nhầm là Hà Diệc Thư cũng là điều dễ hiểu.

      Mạc Bắc lấy làm lạ, Hà Diệc Thư lẽ ra ở trong hội trường làm dâu mới đúng chứ? Sao lại ăn mặc thế kia mà chạy ra ngoài? vội vàng về phía trước, gọi tiếng “Diệc Thư!”, nhưng đối phương có phản ứng, cuối cùng Mạc Bắc cho rằng mình nhận nhầm người.

      Vào hội trường tổ chức hôn lễ, Mạc Bắc liếc mắt nhìn thấy Cố Tây Lương ở giữa đám người. Những người chung quanh đều khách khí chào tiếng: “Giám đốc Mạc!”. Nhận lấy ly rượu mà người phục vụ vừa đưa đến, Mạc Bắc tới chỗ Cố Tây Lương, vừa lúc người chủ trì thông báo hôn lễ sắp bắt đầu. Thấy vẻ mặt Cố Tây Lương vẫn dửng dưng như , Mạc Bắc liền trêu chọc: “Mặt đần thối ra thế? phải là dâu chạy trốn rồi chứ?”.

      Cố Tây Lương lườm Mạc Bắc cái, đúng lúc này Hà Diệc Thư xuất trong bộ váy trắng tinh khiết, Mạc Bắc vô cùng băn khoăn, giọng lầm bầm câu: “Chẳng lẽ mình hoa mắt ?”.

      Cố Tây Lương thuận miệng hỏi: “Hoa mắt cái gì?”.

      Mạc Bắc nhấm nháp chút rượu, ngẫm nghĩ lúc mới : “Vừa nãy tớ xuống xe, nhìn thấy ấy ăn mặc bình thường đứng ở ngoài cửa, sao thoáng cái xuất ở đây?”.

      Cảm giác của Cố Tây Lương lúc này, nên hình dung thế nào cho đúng?

      Giống như khi bạn mình trong đêm tối. , cứ , con ngõ hẹp càng ngày càng mù mịt, bạn cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng kiếm tìm tia sáng ở phía trước. Nhưng đột nhiên, có người cho bạn cây gậy vào đầu từ phía sau.

      Tục ngữ gọi là: đánh đòn cảnh tỉnh.

      Cả đời này, Cố Tây Lương làm hai việc cực kỳ ngu xuẩn.

      Việc thứ nhất, tin rằng Hà Diệc Thư rời khỏi mình là vì tiền.

      Việc thứ hai, chưa từng nghĩ tới chuyện chứng thực cái chết của Nguyễn Ân.

      Ngày ấy tỉnh lại trong bệnh viện, mọi người đều cho rằng bị mất trí nhớ, tang của Nguyễn Ân, càng nhúng ngón tay. Chu Tử Ninh già yếu, mọi chuyện đều được giao cho Cố Nhậm xử lý. Bao lâu nay, Cố Tây Lương trốn tránh rồi lại trốn tránh, dám tới trước mộ phần của Nguyễn Ân, sợ nhìn thấy gương mặt tươi cười của được khắc tảng đá lạnh lẽo. sợ mình khống chế nổi bản thân.

      Ngày hôm nay, những lời Mạc Bắc giống như hồi chuông cảnh tỉnh . Mạc Bắc mới đến đây được chừng mười phút, trong miệng lại thốt ra “ăn mặc bình thường” và “đứng ngoài cửa”, Cố Tây Lương ngầm phán đoán được điều gì đó. Nhưng dám tin, chỉ sợ Mạc Bắc hoa mắt .

      Người chủ trì gọi chú rể trở về vị trí, Chu Tử Ninh cũng đứng dậy gọi tên , Mạc Bắc đẩy về đằng trước, Hà Diệc Thư nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn. Nhưng, Cố Tây Lương chỉ đứng bất động, siết chặt cái ly trong tay. Trong đầu thoáng lên cuộc gọi điện thoại lần trước khi gọi sang Mỹ mời Cố Nhậm về dự lễ cưới, rốt cuộc cũng nhận ra điểm kỳ lạ ở chỗ nào.

      Chết tiệt!

      Vì sao lại quên mất tính cách của Cố Nhậm? Vì sao lại coi tình cảm mà Cố Nhậm dành cho Nguyễn Ân?

      Chiếc ly đột ngột rơi xuống đất, vì có tấm thảm mềm mại bảo vệ mà bị vỡ. Nhưng hình ảnh Cố Tây Lương lao ra khỏi hội trường lại khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Trái tim Hà Diệc Thư đột nhiên đập kịch liệt, vội vã nâng làn váy bồng bềnh của mình chạy theo.

      Cuối cùng, lễ cưới này có chủ rể, và cũng dâu.

      Thực ra lúc này, Cố Nhậm có mặt ở đây, tự cấp cho mình cái danh nghĩa người bảo vệ để trở về. Nhưng trong lòng có vô vàn điều lo lắng, rât sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

      Cố Nhậm dừng xe khá xa cửa vào hội trường hôn lễ. Chứng kiến bầu khí vui vẻ bên trong, lòng lại xuất nỗi chơi vơi. nhìn đồng hồ, thời gian cử hành hôn lễ sắp đến, sau đó, cuộc va chạm xuất trong tầm mắt . ấy hơi cúi đầu làm tư thế xin lỗi người đối diện, rồi lập tức thu nhặt “trang bị” rơi vãi, cầm điện thoại ấn gì đó.

      Chẳng lẽ bị phát rồi ư?

      đúng, nếu Nguyễn Ân bị phát , Cố Tây Lương chẳng để rời như thế. Chưa nghe thấy thanh báo hiệu lễ cưới bắt đầu. Chẳng lẽ, ấy có quyết định?

      dám ôm niềm hi vọng này ư?

      Lần đầu tiên đủ tự tin với thứ, lần đầu tiên đau lòng vì người, lần đầu tiên lo lắng cho người, lần đầu tiên nhượng bộ, thỏa hiệp, dịu dàng cũng vì người.

      Hóa ra, bao nhiêu cái “đầu tiên” của tôi, đều chỉ dành cho em.

      Ánh mắt Cố Nhậm khóa chặt vào bước chân hấp tấp của Nguyễn Ân. sai người lái xe tới chỗ .

      Nguyễn Ân đứng bên đường bắt taxi nhìn thấy chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía mình. lùi về sau mấy bước để nhường đường cho đối phương, nhưng lúc cúi đầu bỗng nghe được tiếng người ta gọi mình: “ Ân!”.

      Nguyễn Ân lập tức ngước nhìn lên, thấy lão Trần ngồi ở ghế lái.

      kinh ngạc chỉ thoáng qua vài giây, lại khôi phục vẻ bình thản. nên sớm đoán ra mới đúng, Cố Nhậm đâu có dễ lừa như vậy? do dự nhiều, Nguyễn Ân lên xe, thậm chí nghĩ tới chuyện phải giải thích.

      Cố Tây Lương đuổi ra đến nơi liền thấy bóng dáng y hệt Hà Diệc Thư vừa mới ngồi vào chiếc xe màu đen, sau đó chiếc xe lập tức lăn bánh, lẫn vào giữa dòng người tấp nập. Biển số kia, làm sao biết?

      còn nghi ngờ gì nữa, chút cũng .

      Cố Tây Lương nắm chặt hai bàn tay, chậm rãi xoay người. Ánh mắt chạm vào người con vừa mới đứng lại, vẫn còn thở hổn hển. hạ mi mắt, hổ thẹn thoáng qua mặt.

      Nỗi hổ thẹn ấy tượng trưng cho điều gì? Hà Diệc Thư sao có thể biết. Vừa rồi cũng nhìn thấy mồn , người con kia chẳng phải Nguyễn Ân còn là ai được nữa? Ngay cả chiếc xe đó cũng nhận ra, từng ngồi trong đó mà quan sát người con có gương mặt giống mình đến từng đường nét kia. Dựa vào những gì biết về con người Cố Nhậm, chuyện này hoàn toàn đáng ngạc nhiên.

      Toàn bộ thế giới này trong mắt Hà Diệc Thư bỗng lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập.

      Chưa đến vài phút, thanh bình thản và tĩnh lặng như mặt nước đột nhiên truyền đến.

      Hà Diệc Thư nâng làn váy có đính những hạt trân châu mịn màng lên, giọng khẽ run rẩy: “Em từng , nếu ấy còn sống, em tình nguyện tác thành cho hai người”.



      “Vì thế, Cố Tây Lương, em cần nữa.”

      Em cần nữa.

      Trong lòng Hà Diệc Thư hiểu rất , thể từ bỏ được Cố Tây Lương, cũng chính là thể từ bỏ được bản thân. cố chấp ở lại bên cạnh , rốt cuộc là vì nhiều hơn, hay vì Nguyễn Ân liều mạng cứu nên muốn thay ấy canh giữ người trong lòng nhiều hơn? Thực ra, mỗi người đều có mặt kiên cường, cho dù là Nguyễn Ân hay Hà Diệc Thư, họ đều cần người có thể đẩy mình từ trong căn nhà ấm cúng ra ngoài để hứng chịu mưa rền gió dữ.

      Và rất trùng hợp, người đấy Nguyễn Ân và Hà Diệc Thư lại là .

      “Xin lỗi. Cảm ơn.”

      Hai chữ mà cả đời này Cố Tây Lương ít dùng nhất, hôm nay, rốt cuộc phải dùng tới.

      Trông theo Hà Diệc Thư rời , nặng nề thở dài hơi. Sau đó, quay đầu, nhìn về hướng chiếc xe kia mất hút, đôi mắt híp lại, con ngươi lóe lên. Dường như Cố Tây Lương bất khả chiến bại trước kia quay về, à, đúng, phải quay về, vẫn luôn như vậy, chẳng quay giờ phút này mới biểu mặt mà thôi.

      Nguyễn Ân, em giỏi lắm! Dám lừa lâu như vậy.

      Thế nhưng sau đó, ý nghĩ cuối cùng xuất trong đầu Cố Tây Lương chính là:

      Em còn sống, tốt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :