1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 55: DƯƠNG MỘC HOAN ĐIÊN CUỒNG SINH SÁT Ý

      EDIT: THU NGÂN

      BETA: HẠNH NHƯ

      " An Ninh, chết sớm !".

      Đột nhiên, tiếng quát chói tai vang lên, chiếc ngân trâm sắc bén hướng chỗ An Ninh đâm tới. An Ninh thân hình ngẩn ra, linh hoạt tránh né, nhưng quần áo trước ngực như trước bị ngân trâm cắt qua, nhìn tay cầm ngân trâm, mặt đầy sắc bén, ý đồ ám sát của nàng, con ngươi của An Ninh lên nét sợ hãi.

      Dương Mộc Hoan! Đúng là tứ phu nhân Dương Mộc Hoan!

      "Hộ giá!" An Như Yên đứng bảo hộ trước người hoàng hậu , biến cố đột nhiên xuất làm cho mọi người nhất thời hoảng sợ, hoàng hậu được che chở, lui ra phía sau vài bước.

      Còn lại An Ninh đứng cách Dương Mộc Hoan cách đó xa, Thương Địch biết khi nào đến giữ thân thể của nàng, cả người tràn ngập sát ý nhìn Dương Mộc Hoan điên cuồng, lông mày An Ninh nhíu chặt lại, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      An Bình hầu gia cũng nhất thời mất phương hướng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Lão tứ, ngươi còn muốn làm gì? Còn mau buông cây trâm!"

      ngờ nàng lại tới đây gây chuyện, nếu bị thương đến hoàng hậu nương nương làm như thế nào cho phải!

      Dương Mộc Hoan lại coi như nghe đến lời , nhìn chằm chằm vào An Ninh, điên cuồng tăng lên chứ giảm, nắm chặt ngân châm trong tay, cắn răng cái, mạnh mẽ nhìn về phía An Ninh, vẫn như cũng đánh thẳng yếu điểm của nàng. Chính là lúc này đây, nàng cũng được như ý. Thương Địch nắm lấy lưng áo An Ninh, linh hoạt tránh ngân trâm trong tay Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan vẫn còn phát điên, nắm chặt giữa ngân trâm trong tay đâm loạn xạ.

      " Giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!" Dương Mộc Hoan trong miệng ngừng lặp lại những lời này, ở đây rất nhiều tân khách đều thối lui đến bên ngoài Hầu phủ, sợ bị liên lụy đến.

      biết vì sao, An Ninh cảm thấy Dương Mộc Hoan giờ phút này có chút quái dị. Nàng cẩn thận nhớ lại, đều nhận thấy được An Như Yên mặt mơ hồ lên tươi cười, trong lòng căng thẳng, trong đó chắc chắn có điểm kỳ quái, mở miệng khẽ với Thương Địch: " Đánh nàng choáng váng !"

      Ánh mắt Thương Địch di chuyển, muốn sử dụng động tác, lại chỉ thấy An Bình hầu gia bắt lấy cổ Dương Mộc Hoan thẳng tắp đánh vào cây cột trong đại sảnh.

      " A…" Dương Mộc Hoan thê lương kêu ra tiếng, cái trán bị đánh vỡ, máu tươi chảy ròng, nhưng An Bình hầu gia có ý ngừng lại, tiếp tục va chạm, chút lại chút, vẻ mặt sắc bén làm cho người ta rét mà run, Dương Mộc Hoan hô đau tiếng vang vọng toàn bộ đại sảnh, tiếng so với tiếng thê lương.

      " Nương… Cha a, người thả nương a… Nương đổ máu… Nương…" An Lan Hinh nghe được Dương Mộc Hoan kêu thảm thiết, bất chấp nguy hiểm, xông lên phía trước, ôm chân An Bình hầu gia, đau khổ cầu xin, nhìn đến vẻ mặt dính máu tươi của Dương Mộc Hoan, lại khóc lớn tiếng.

      An Ninh nhìn phụ thân chính mình, trong mắt trồi lên tia lãnh ý, đối với Dương Mộc Hoan xuống tay có chút lưu tình, liền ngay cả nữ nhi khóc cầu xin như vậy, cũng hoàn toàn để ý đến, đây là An Bình hầu gia, lãnh huyết vô tình, mặc dù là đối với nữ nhân của chính mình cũng vẫn là như thế.

      Chính là Dương Mộc Hoan... Nghĩ đến Dương Mộc Hoan hành động dị thường, An Ninh hạ mắt xuống, rốt cục đợi cho An Bình hầu gia ngừng lại, Dương Mộc Hoan ngất xỉu từ lâu, An Bình hầu gia buông lỏng tay, nàng có người đỡ ngã rơi mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đầy máu tươi, vô cùng thê thảm.

      "Nương, người tỉnh tỉnh a... Người cần dọa Hinh Nhi, người mau tỉnh lại a." Mặc cho An Lan Hinh như thế nào la lên, Dương Mộc Hoan đều có chút phản ứng.

      An Bình hầu gia cũng là quỳ mặt đất, "Tiện nhân này làm cho hoàng hậu nương nương chấn kinh, mặc cho hoàng hậu nương nương xử trí."

      An Bình hầu gia trong lòng vẫn là yên, ở Hầu phủ phát sinh chuyện như vậy, mới vừa rồi dùng phương pháp vô tinhg như vậy kiềm chế Dương Mộc Hoan, đó là cho mọi người, Dương Mộc Hoan sở tác sở vi cùng quan hệ, nếu là Dương Mộc Hoan liên lụy , định làm cho nữ nhân này chết có chỗ chôn!

      Lông mày hoàng hậu như trước thể giãn ra, thần sắc lạnh lùng nhìn lướt qua An Bình hầu gia, ánh mắt cuối cùng dừng ở người Dương Mộc Hoan ngất xỉu, "Đây là chuyện nhà của Hầu ohủ, bản cung tiện nhúng tay, nhưng mà, chuyện này nên điều tra ràng cho bản cung, bản cung vừa nhận thức Ninh Nhi làm nghĩa nữ, bên người nàng liền có nguy hiểm như vậy làm sao bản cung yên tâm?"

      "Thần nhất định nghiêm khắc trừng phạt." An Bình hầu gia lớn tiếng hứa hẹn.

      Hoàng hậu có ở lại bao lâu, trước khi , mở miệng làm cho An Ninh cùng nàng tiến cung ở vài ngày, nhưng An Ninh lại uyển chuyển cự tuyệt, hoàng hậu cũng có nhiều lời, mang theo Thiều Hoa quận chúa cùng với Ngân Sương cung nữ bước ra Hầu phủ, mà tân khách ở bên ngoài phủ cũng theo sau đều tự rời .

      Ngồi trong đại sảnh là thành viên Hầu phủ, sau khi An Bình hầu gia tiễn tân khách rời , suốt cái buổi chiều đều có mở miệng câu , ngũ phu nhân Tần Ngọc Song ở bên trấn an An Bình hầu gia tức giận, đại phu nhân cùng An Như Yên bình thản ung dung uống trà, mọi người đều đợi, Dương Mộc Hoan tỉnh lại.

      muốn đến đêm, An Lan Hinh vẫn ghé vào người Dương Mộc Hoan khóc kêu, thanh muốn khàn khàn, An Ninh nhìn thoáng qua trong đại sảnh duy nhất người thuộc An Bình hầu phủ, khỏi có chút nhíu mi, nàng châm trà giọng ghé vào lỗ tai mở miệng, "Sắc trời tối muộn, Thần vương điện hạ bằng..."

      Thương Địch ngẩng đầu, chống lại tầm mắt An Ninh, ánh mắt hờn giận làm cho An Ninh ngẩn ra, nhưng lại quên muốn gì, Thương Địch lập tức di chuyển tầm mắt, tiếp tục uống trà, tựa hồ có đem "Lệnh đuổi khách" của nàng để vào mắt.

      Khoe miệng An Ninh khỏi co rút, đây là tình huống gì đây? Hôm nay sau khi tân khách đều rời khỏi, Thương Địch đem nơi này trở thành Thần vương phủ của , ngồi xuống đứng lên. Tất cả mọi người e ngại thân phận của , dám mời rời , cho tới bây giờ, như trước có ý tứ rời khỏi.

      Thương Địch có thể nào rời ? Mặc dù có Phi Phiên từ nơi bí mật gần đó bảo hộ An Ninh, cũng vẫn lo lắng nàng người lưu lại!

      "Người tới, lấy chậu nước lạnh, đem tiện nhân này hắt tỉnh." An Bình hầu gia tựa hồ chờ kịp , lạnh giọng phân phó hạ nhân.

      bao lâu, hạ nhân liền đưa lên chậu nước lạnh, An Lan Hinh nhìn người nọ muốn hướng Dương Mộc Hoan người hắt nước, trong lòng nhất thời hoảng, "Các ngươi tránh ra, ta cho các ngươi thương tổn nương... Cha, cầu người, đừng tàn nhẫn với nương như vậy."

      Thời tiết như vậy, nước này hắt xuống, đối Dương Mộc Hoan mà , thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, thân thể của nàng như thế nào mà chịu được!

      "Hừ, tàn nhẫn? Ngươi nhìn xem nương ngươi hôm nay làm nên tình gì." An Bình hầu gia hung hang đập lên mặt bàn, khó nén tức giận.

      Phanh tiếng, sợ tới mức An Lan Hinh thân mình co rụt lại, đại phu nhân cùng An Như Yên cũng là nhìn nhau, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, An Như Yên khẽ nhíu mày, giống như quan tâm tiêu sái đến An Lan Hinh trước mặt, "Hinh Nhi, ngươi chớ chọc cha tức giận."

      Vốn tưởng rằng Dương Mộc Hoan cách An Ninh gần như vậy, có thể làm An Ninh bị thương, nhưng có dự đoán được lại có Thương Địch ở bên cạnh nàng, An Như Yên lén nhìn thoáng qua Thương Địch, lại còn , chẳng lẽ đường đường Thần vương điện hạ còn muốn lưu lại ăn cơm chiều?

      Nhưng mà, tuy rằng có thương tổn đến An Ninh, nhưng là phá hủy lễ cập kê này, Dương Mộc Hoan làm ầm ĩ như vậy, mặc dù nàng đem lễ cập kê làm lại long trọng, sợ cũng có cách nào ở cha trước mặt chiếm được chú ý rồi!

      "Còn thất thần làm cái gì? Hắt cho ta!" An Bình hầu gia lớn tiếng phân phó, hạ nhân lập tức đem chậu nước lạnh hắt hướng Dương Mộc Hoan.

      "A..." Rét lạnh thấu xương làm cho Dương Mộc Hoan ngất tỉnh lại, lập tức ý thức ràng đứng lên, đầu kịch liệt đau đớn.

      "Nương..." An Lan Hinh vội vàng đến bên người Dương Mộc Hoan, nhìn đến nàng cả người kịch liệt run run, "Cha, cầu người mau làm cho đại phu xem vết thương của nương a !"

      "Xem vết thương?" An Bình hầu gia mạnh đứng dậy, đến gần Dương Mộc Hoan, phen thô bạo đem nàng nhắc tới, đẩy An Lan Hinh giãy dụa muốn che chở Dương Mộc Hoan ra, sắc bén chất vấn, ", hôm nay vì sao phải làm như thế này ?"

      Nàng rốt cuộc có biết phá hủy lễ cập kê làm tổn hại mặt mũi Hầu phủ hay ? Nếu là bị thương đến hoàng hậu, chính là có trăm đầu cũng đủ chết!

      Dương Mộc Hoan cố nén đau, vẻ mặt nghi hoặc, "Lão gia, thiếp làm cái gì?"

      Nàng làm cái gì? Cố gắng hồi tưởng, nàng lại như thế nào cũng nhớ ràng, nàng rốt cuộc làm cái gì, làm cho lão gia như thế phẫn nộ!

      "Làm cái gì? Tứ muội a, ngươi lúc này nhưng ra biết sửng sốt giả ngu, chúng ta tất cả mọi người thấy ngươi phát điên muốn giết Ninh Nhi, ngươi phải là ghen tị nữ nhi của ta thành nghĩa nữ hoàng hậu, trong lòng cam lòng, sinh sát ý đúng ? nghĩ tới ngươi Dương Mộc Hoan tâm địa độc ác như vậy!" Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, Dương Mộc Hoan tưởng đoạt quyền của nàng, tưởng cùng nàng đấu, còn chưa đủ trình độ đâu!

      "Ngươi bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể ám sát Ninh Nhi? Lão gia, ngươi đừng tin nàng, lão gia, nàng oan uổng ta, ta làm sao có thể ám sát Ninh Nhi chứ?" Dương Mộc Hoan vội vàng giải thích, đầu đau cùng thân thể rét lạnh làm cho nàng lạnh run, vết thương người nàng là chuyện gì xảy ra?

      "Oan uổng? Chê cười! Ta oan uổng ngươi?" Đại phu nhân khinh cười ra tiếng, đến bên cạnh An Ninh, vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng, "Ninh Nhi, ngươi cho nàng, nương rốt cuộc có hay oan uổng nàng!"


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI
      CHƯƠNG 56: GIA PHÁP HẦU HẠ VÔ CÙNG THÊ THẢM
      EDIT: THU NGÂN
      BETA: QUẢNG HẰNG





                An Ninh giật mình, đại phu nhân thế nhưng đem nàng đẩy ra, ngước mắt chống lại tầm mắt Dương Mộc Hoan, mê mang trong mắt nàng ta làm cho nàng nhíu mày, nhớ tới nàng ta mới vừa rồi điên cuồng, nghi hoặc trong lòng An Ninh càng đậm, đại phu nhân cùng An Như Yên tìm thấy nhược điểm của Dương Mộc Hoan, đương nhiên bỏ qua, nhưng nhược điểm này quá mức quỷ dị, quỷ dị đến mức nàng có loại trực giác chuyện này tựa hồ có liên quan đến mẹ con nàng ta.

                " Con ra ! Con quên nàng ta con ra tay độc ác với như thế nào sao? Đừng sợ, cứ lớn tiếng ra, nương ở bên cạnh con, nương che chở cho con." Đại phu nhân áp chế tức giận trong lòng, sắc mặt từ ái nhìn An Ninh nhưng vẫn là vẻ dối trá quen thuộc.

                " Ninh nhi…" Dương Mộc Hoan giật mình nhìn An Ninh, trong mắt sợ hãi cùng khẩn cầu đan xen, lòng của nàng ta càng ngày càng bất an.

                An Ninh gật gật đầu, Dương Mộc Hoan muốn giết nàng, tất cả mọi người đều thấy, giả được, nhưng việc chân tướng trong đó rốt cuộc là cái gì? An Ninh cúi đầu, nàng nhất định phải biết ràng.

                " Làm sao có thể? có khả năng…" Trong đầu Dương Mộc Hoan oanh tiếng, cả người lập tức bị An Bình hầu gia đẩy mạnh ngã mặt đất, bên trong đại sảnh vang lên tiếng quát chói tai của An Bình hầu gia.

                " tại ngươi còn cái gì để nữa ? tình như vậy, cũng cần thiết hỏi lại, người đâu đem gia pháp ra cho ta." An Bình hầu gia ánh mắt sắc bén, lời vừa ra, tất cả mọi người ở đây thần sắc khác nhau.

                Gia pháp? Gia pháp của An Bình hầu phủ có hai loại là quất roi cùng điền tỉnh, mỗi dạng đều tàn nhẫn đến cực điểm.

                Dương Mộc Hoan nghe được hai chữ " Gia pháp", trong mắt chứa đựng sợ hãi, cả người hoảng loạn cả lên, " Lão gia, tha cho nô tỳ, nô tỳ là bị oan uổng nha…"

                Đại phu nhân cùng An Như Yên nhìn nhau, ánh mắt dừng ở người An Bình hầu gia, trong mắt lặng lẽ xẹt qua tia ác độc, oan uổng? tại ai còn tin tưởng tiện nhân Dương Mộc Hoan này? Ngay cả nàng ta có trăm cái miệng, cũng đều .

                Nghĩ đến gia pháp, trong lòng đại phu nhân lại ngoan, gia pháp nhà này lâu được sử dụng đến, nhưng hôm nay muốn cho Dương Mộc Hoan hảo hảo nếm thử mùi vị của gia pháp!

                Quản gia rất nhanh liền đem gia pháp trình lên, cây roi dài, mặt đầy những mũi nhọn sắc bén, vừa nhìn thấy trong lòng liền nhịn được sinh ra sợ hãi, thể tưởng tượng được khi chiếc roi đó đánh ở người tàn nhẫn như thế nào.

                "Động thủ!" An Bình hầu gia lạnh giọng phân phó, tròng mắt lạnh lẽo hề có chút cảm tình.

                Dương Mộc Hoan nặng nề kéo thân mình lui về phía sau, trong mắt nàng quản gia cầm trong tay cầm roi giống như quỷ sứ đến câu hồn.

                " Tứ muội, muội sợ cái gì? Tốt xấu gì muội cũng giúp tỷ quản phủ vài ngày, thân là đương gia, phạm sai lầm, lấy thân chịu phạt, làm sao phục chúng?" Đại phu nhân thản nhiên mở miệng, đem sợ hãi của Dương Mộc Hoan xem ở trong mắt, tại mới biết sợ sao? Hai tháng trước lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, thời điểm đoạt quyền của bà ta, phải thực kiêu ngạo sao?

                Dương Mộc Hoan nhìn thẳng vào mắt của đại phu nhân, trong lòng ngẩn ra, nàng hình như hiểu được cái gì, cùng lúc đó lưng ba tiếng, mũi nhọn đánh vào da thịt, lại bị người dùng lực mạnh đánh, đau đớn thay nhau đánh úp tới, bao phủ lấy người nàng.

                "A…" Dương Mộc Hoan kêu đau thê lương, nụ cười của đại phu nhân càng phát ra quỷ dị, là bà ta! Là tiện nhân Lưu Thiên Hương này, nhất định là bà ta hãm hại nàng, nàng giống giống như Vân Trăn, bị bà ta loại bỏ!

                Trong mắt bị hận ý thay thế, trong chốc lát nàng còn chưa thích ứng với trận đau đớn tàn khốc vừa rồi, chiếc roi lại lần nữa đánh lên thân thể nàng ta, cái lại cái, da thịt bị xé rách, máu tươi chảy ròng, xiêm y sớm bị máu tươi thấm nhiễm đầy chỗ, vô cùng thê thảm.

                " Nương…Đừng đánh nương ta… Cha, người tha cho nương !" An Lan Hinh khóc ruột gan đứt từng khúc, chính mình cầu tình lại có làm cho An Bình hầu gia động lòng chút nào, bất chấp mọi thứ, tự mình tiến lên, định dùng thân thể che chở Dương Mộc Hoan.

                Chiếc roi đều đều hạ xuống, hành động này ở trong mắt mọi người đều ngẩn ra, chiếc roi hạ xuống chuẩn xác đánh lên người An Lan Hinh, An Lan Hinh đau đớn phát ra tiếng, mặt nhăn nhúm vì đau đớn

                Đại phu nhân cùng An Như Yên cười vui sướng khi người gặp họa, nhìn trò hay như trước, An Ninh có chút nhíu mi, mới vừa rồi chút kia, bản thân Dương Mộc Hoan có thể giúp An Lan Hinh tránh cái quất roi kia nhưng nàng ta hề làm.

                An Lan Hinh bị hai roi, Dương Mộc Hoan vẫn hề có hành động che chở cho nàng ấy, trong lòng An Ninh trồi lên tia châm chọc, nàng từng nghĩ Dương Mộc Hoan rất thương nữ nhi, nhưng giờ phút này xem ra phần tình thương của mẹ cũng hơn được quyền lợi!

                Mâu trung ngưng tụ chút lạnh như băng, An Ninh nhìn hết thảy cảnh này. Trong đại sảnh, ngũ phu nhân Tần Ngọc Song vẫn trầm mặc nãy giờ cũng tiến lên đem An Lan Hinh kéo ra, mở miệng cầu tình," Lão gia, đánh tiếp nữa, gây chết người."

                " Ngũ muội, trong quý phủ này khi nào đến phiên muội lên tiếng chuyện vậy?" Đại phu nhân hừ lạnh, Tần Ngọc Song này xưa nay cùng Dương Mộc Hoan qua lại gần gũi, muốn giúp Dương Mộc Hoan cầu tình à, có cửa đâu, Tần Ngọc Song chẳng qua xuất thân từ thanh lâu, mặc dù vào hầu phủ nhưng thân phận vẫn đê tiện như trước, nàng ta làm sao có tư cách chuyện này.

                Tần Ngọc Song ngẩn người, mặt lúc xanh lúc trắng, cúi đầu, hề lên tiếng, nhưng nàng ta nắm tay An Lan Hinh chặt, động tác rất đến bản thân nàng ta cũng phát , nhưng An Ninh sâu sắc lưu ý đến hành động của nàng ta, nàng cúi đầu, nghĩ đến kiếp trước của Tần Ngọc Song có nhiều chuyện xấu xảy ra, hôm nay nàng cầu tình cho Dương Mộc Hoan, nếu sau này biết Dương Mộc Hoan từng đối với nàng làm ra tình như vậy, biết như thế nào? Nàng biết Ngũ phu nhân Hầu phủ Tần Ngọc Song này cũng đơn giản, nữ nhân này xuất thân phong trần, hiểu được nhãn là như thế nào. Tại hầu phủ hàng năm nàng ta chiếm cứ nhiều sủng hạnh nhất của An Bình hầu phủ, vì nàng biết dịu ngoan cùng thân thể tuổi trẻ của nàng trong mắt An Bình hầu gia là vũ khí có lợi nhất.

                Bên trong đại sảnh, gia pháp vẫn chấp hành như trước, mùi máu tươi ở trong khí càng phát ra nồng đậm, An Lan Hinh thừa nhận hai roi vừa rồi muốn đau đến hôn mê bất tỉnh, Dương Mộc Hoan quỳ rạp mặt đất, hấp hối nhưng mà ánh mắt của nàng ta lại vẫn hung hăng trừng mắt nhìn đại phu nhân, đau đớn làm cho nàng ta chết lặng, nàng ta thể tưởng tượng tình huống người mình giờ phút này bi thảm như thế nào, hay là hôm nay nàng ta phải chết ở chỗ này? , nàng ta thể chết được! Nàng ta thể bị chết oan uổng như vậy!

                An Ninh thấy Dương Mộc Hoan cũng kinh hoàng đến cực hạn, thản nhiên nhìn lướt qua đại phu nhân cùng An Như Yên, cố ý mở miệng " Cha, đại ca … sắp trở lại rồi!"

                Đại công tử An Lạc Phong của An Bình Hầu phủ là do Dương Mộc Hoan sinh ra, nay lĩnh hoàng mệnh ra kinh thành làm việc, nếu trở về phát Dương Mộc Hoan bị đánh chết, sợ là ngay cả An Bình hầu gia cũng khó dẹp an phủ.

                Quả nhiên con ngươi An Bình hầu gia căng thẳng, " Đủ rồi!".

                Quản gia thu được mệnh lệnh, liền ngừng đánh, trong mắt đại phu nhân xẹt qua tia tức giận, " Lão gia…"

                " Đem nàng ta dẫn xuống". An Bình hầu gia lạnh giọng đánh gãy lời của đại phu nhân, phân phát sở hữu gia quyến, Dương Mộc Hoan được khiêng trở về viện Quỳnh hoa, Tần Ngọc Song cho hạ nhân ôm An Lan Hinh trở về chỗ ở của nàng, đại phu nhân cùng An Như Yên tuy rằng cam lòng, nhưng cũng thể trở về sân viện của mình.

                An Ninh vừa bước vào cửa viện của Thính Vũ Hiên, liền nghe được thanh quen thuộc vang lên ở bên tai.

                " Vì sao nàng cứu nàng ta?"

                An Ninh giật mình, dừng chân lại, ánh mắt lên đạo hào quang, " Nàng ta vẫ chưa thể chết được!"

                Dương Mộc Hoan thể chết được, nếu nàng ta chết liền trúng ý của đại phu nhân cùng An Như Yên, lưu lại mạng sống của Dương Mộc Hoan còn có chỗ hữu dụng!

                " Nàng hoài nghi tình hôm nay có điểm kỳ quái?" Thương Địch nhìn An Ninh dưới ánh trăng, đôi mắt sáng lóng lánh còn chói mắt hơn cả ánh sao bầu trời, làm cho người ta đui mù.

                "Khong phải trong lòng Thần vương điện hạ cũng có hoài nghi sao?" Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, ngước mắt nhìn thẳng tầm mắt của , nàng có thể nhìn ra tầm thường trong đó, khôn khéo như Thương Địch làm sao có thể nhìn ra được?

                Thương Địch có chút nhíu mày, tựa hồ xuất tia tức giận, nhưng lát lại khẽ bật cười, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm trở nên mềm mại, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai cúi người tới gần An Ninh. An Ninh ngẩn người, muốn lui về phía sau, lại bị Thương Địch giữ chặt cái ót, toàn bộ thân thể bị lôi kéo dựa vào .

                An Ninh chỉ cảm thấy đầu oanh tiếng, độ ấm thân thể tăng vọt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy ý cười của Thương Địch.

                " Ngài…Muốn làm gì?" Khuôn mặt tuấn tú tới gần, An Ninh cố gắng duy trì trấn định, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra tia ửng đỏ mê người, nam nhân này vẫn sâu lường được như thế, dù là nàng cũng khong có biện pháp tìm hiểu ra chút ý định gì trong hai tròng mắt này, ngược lại còn bị con ngươi đen thâm thúy này cuốn hút vào!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI
      Chương 57: được gọi là Thần vương điện hạ
      EDIT: THU NGÂN
      BETA: QUẢNG HẰNG



               Trán của hai người chạm vào nhau, trán truyền đến độ ấm làm cho tim An Ninh đập loạn nhịp. Kiếp trước, nàng là nữ tử được gả , chuyện nam nữ vô cùng thân thiết đối với nàng cũng xa lạ. Kiếp trước, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cũng chưa từng làm cho nàng rối loạn tâm tư như vậy.

               Thương Địch nhìn nàng luống cuống tay chân. sai quả hoài nghi tình hôm nay có kỳ quái, nha đầu này quả nhiên sinh ra là người cực kì thông minh, ai có thể nhìn ra tâm tư của nhưng An Ninh là ngoại lệ!

               thích trí tuệ của nàng, nhưng biết vì sao trí tuệ của nàng lại làm cho sinh ra tia bất an, nhất là trấn định cùng ẫn nhẫn của nàng vượt qua tầm thường, làm cho cảm thấy trong lòng nàng có bí mật to lớn, nhưng mà cách nào tìm hiểu xem bí mật này rốt cuộc là gì.

               Nhớ tới ngày hôm qua, ba người ở trong nội viện Vũ hiên cùng nhau uống rượu tâm , lúc đó nàng say nhưng vẫn duy trì cảnh giác, cho dù làm mọi cách thiết kế cũng hề tìm được bí mật được giấu kín trong nội tâm của nàng. Bất quá, cũng phải hoàn toàn có thu hoạch, nghĩ đến tình kia khóe môi của Thương Địch khẽ nhếch.

               Giờ phút này nhìn trong mắt nàng thoáng chút bối rối, mặt Thương Địch xuất tia vừa lòng, ra chỉ cần như vậy tới gần liền có thể phá vỡ trấn định của nàng, điểm này nhớ kỹ!

               Thoáng nhìn mặt đỏ mắt choáng váng, trong lòng Thương Địch khẽ động, làn sóng tình dâng tràn, thân thể nhất thời buộc chặt, thoát ra tia khác thường. đương nhiên biết kia là cái gì, tâm tư của tuy bao giờ đặt người nữ nhân, nhưng người nam tử bình thường, hôm nay An Ninh làm cho người ta kinh diễm, nhất là đôi môi mê người kia… làm cho người ta nhịn được..

               Nhịp điệu hô hấp rối loạn, Thương Địch ý thức được cái gì, đôi tay nhanh chóng buông ra, tạo khoảng cách giữa hai người, thần sắc quỷ dị nhìn An Ninh, đối với nàng…

        An Ninh được thả tự do, há miệng to hô hấp, ngực phập phồng bên dưới lớp quần áo nhìn được cực kì ràng, rơi vào trong mắt Thương Địch, mắt càng lúc càng thâm trầm.

               " Ngài … làm sao vậy?". An Ninh thử hỏi.

               Trong bóng đêm Thương Địch giật mình bừng tỉnh, khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ có chút tia ửng đỏ bình thường xuất , mở mắt ra từ trong lòng lấy ra các thứ này nọ, câu nhét vào trong tay An Ninh.

               An Ninh khẽ nhíu mày, nghi hoặc mở ra khăn gấm ở trong tay, nhìn đến bên trong là vật gì, thân thể cũng ngẩn ra.

               " Chỉ chút linh tinh, biết có vừa ý với mắt nàng, nếu nàng cần, tùy tiện ném nó là được." Thương Địch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, thanh bình thản, nhưng cẩn thận xem xét nghiên cứu, có thể nghe ra vài phần cố ý che dấu.

               " … Ta muốn". Thanh An Ninh mang theo tia run run, đây phải thứ linh tinh, mà là kẹo ngào đường, món ăn nàng nhất do tự tay nương làm, nhưng từ sau khi nương mất, nàng liền còn được ăn qua!

               Cầm lấy miếng bỏ vào trong miệng, hương vị quen thuộc tan ra tràn ngập ở trong miệng, trong đầu ra thân ảnh của mẫu thân, từ ái tươi cười, ôn nhu nỉ non… Trong suốt thời gian dài, mỗi khi nàng nhớ đến nương, trong lòng đều tràn ngập thù hận. Nhưng giờ phút này, lòng của nàng lại chỉ có ấm áp, cảm thấy giống như trước đây khi nàng rúc vào lòng mẫu thân vậy.

               " Ngài làm sao mà biết…" An Ninh trầm giọng mở miệng, Thương Địch làm sao mà biết được nàng thích món kẹo ngào đường này?

               " Ăn đồ của ta, về sau liền được lại gọi ta là Thần vương điện hạ." Thương Địch vội vàng đánh gãy lời của An Ninh, bên trong bá đạo lại mang theo tia cứng rắn, giống như che dấu cái gì đó.

               An Ninh nhíu mày, nhìn kẹo đường trong tay, gọi là Thần vương điện hạ, thế gọi là gì đây?

               muốn mở miệng hỏi, thân hình tuấn của Thương Địch liền xoay người rời .

               " Thần vương…" An Ninh muốn gọi lại, lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn đến bóng dáng nam tử phía trước cứng đờ.

               Thương Địch dừng lại bước chân, đôi mày rậm hơi nhíu, mơ hồ chứa tia tức giận, khí thế sắc bén kia cho dù quay đầu lại, An Ninh cũng có thể cảm nhận được, trong lòng ngẩn ra, nghĩ đến xưng ho mình vừa gọi , do dự hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, " Thương Địch,,, Cảm ơn kẹo đường của ngài."

               Nghe được thanh phía sau truyền đến, khuôn mặt trầm từ từ giãn ra, vừa lòng gật đầu, tiếp tục sải chân, liền ngay cả chính cũng có phát khóe miệng kia chút ý cười nhưng lại ôn nhu đến mức véo ra nước, so với xa cách xưng hô Thần vương điện hạ, càng thích nàng trực tiếp kêu tên của !

               Mà tươi cười này lại lạc vào trong mắt Phi Thiên ở chỗ tối, khiếp sợ, người cười toe tóet kia… Thần vương thế nhưng nở nụ cười!

               Ở trong ý thức của , Thần vương cười cao thâm hoặc khôn khéo, hoặc lạnh lùng, tính kế, nhưng mới vừa rồi trong mắt nhìn thấy là ôn nhu! Là vì An Ninh gọi tiếng " Thương Địch" sao?

        Phi Thiên cau mày, ánh mắt dừng ở người An Ninh, nhớ tới hôm nay Thần vương dặn dò mình đưa cho An Ninh viên thuốc vô giá, mi tâm của Phi Thiên nhăn càng chặt, bảo bối như thế, Thần vương lại đem làm thuốc giã rượu cho An Ninh, phải biết rằng, vật vô đó đó chỉ có cong hiệu là giã rượu mà thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Phi Phiên khi nhìn An Ninh càng trở nên tràn ngập dò xét.

      Thần vương phủ.

      Thương Địch vừa xuống xe ngựa, vào đại môn Vương phủ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, phân phó Đồng Tước ở phía sau, " Ngày mai đem người làm kẹo đường đưa vào trong phủ."

      Nghe chủ nhân nhắc tới kẹo đường, mi tâm của Đồng Tước khỏi cau lại, tối hôm qua, khi chủ nhân hồi phủ, liền phân phó tìm khắp kinh thành người làm kẹo đường, tìm nhà rồi lại nhà nhấm nháp, rốt cuộc tìm được thứ vừa lòng, thị vệ như nghe thấy kẹo đường mà biến sắc, trời mới biết bụng của Thần vương nghĩ cái gì?

      " Vâng." Đồng Tước lĩnh mệnh, phát đêm nay tâm tình của chủ nhân tựa hồ rất tốt, là vì món kẹo đường kia sao?

      Nghĩ đến cái gì, con ngươi Đồng Tước thu lại, " Chủ nhân, bên Điện Cực Lạc có tin tức."

      Thương Địch trước hơi dừng lại chút, thu lại gương lại tươi cười, thần sắc trở nên nghiêm túc," ."

      " lâu nữa đến Tứ quốc tế, Bắc Yến quốc phái đại hoàng tử Thương Dực đến Đông Tần, nhưng theo Son bẩm báo, người nọ cũng tự mình đến." Đồng Tước trầm giọng mở miệng, dừng chút, lại mở miệng " Trước mắt phái người thầm hành động."

      Son, nữ tử duy nhất bên trong bát tuấn, chưởng quản Cực Lạc điện, tin tức của nàng chưa từng có sai lầm.

      " Vậy ư? Tự mình đến? A, cái tứ quốc tế nhưng lại có thể làm cho tự mình xuất thủ!" Thương Địch hừ lạnh ra tiếng, trong mắt hề có chút độ ấm.

      Tứ quốc tế, từ xưa đến nay bốn nước ước định buổi lễ long trọng, mỗi mười năm tổ chức lần, tứ quốc thay phiên chủ , các quốc gia phái sứ đoàn trước, cực kì long trọng, nhưng ở trong mắt Bắc Yến quốc cường đại, xưa nay xem tứ quốc tế là gì, lúc này đây, tứ quốc tế tổ chức ở Đông Tần, nghĩ tới có thể làm cho người nọ phá lệ.

      Nghĩ đến người kia, tay Thương Địch lập tức nắm chặt thành quyền, giống như cực lực nhẫn nội tâm mãnh liệt, lần này đến Đông Tần có ý định gì đây?

      " Chủ nhân có muốn cho 'Kinh Trập' hồi kinh đợi mệnh hay ?" Đồng Tước thử nhìn Thương Địch, đợi chủ nhân định đoạt.

      Thương Địch khẽ thu lại biểu tình mặt, con ngươi thâm thúy thay đổi bất ngờ, nhìn bóng đêm, căng thẳng, " Cho Cực Lạc điện tiếp tục đem tin tức đại hoàng tử Thương Dực của Bắc Yến đến Đông Tần quốc rơi vào tay hoàng cung Tây Lăng."

      " Chủ nhân là muốn…" Đồng Tước lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng sau lát lại như vừa chợt hiểu, mắt sáng lên, chắp tay lĩnh mệnh," Dạ, thuộc hạ hiểu."

      Lần trước đại hoàng tử Thương Dực của Bắc Yến muốn cưới công chúa Tuệ Mẫn, muốn cùng Tây Lăng quốc kết minh, bị "Kinh trập" nhân nhất trộn lẫn, chẳng những có kết thành liên minh, còn làm cho song phương thành kẻ thù, nếu để cho Tây Lăng quốc biết Thương Dực xuất ở tứ quốc tế, nghĩ rằng lại có trò hay để xem rồi !

      " Đừng quên việc ta mới dặn dò." Thương Địch bỏ lại câu cuối cùng, thân hình chợt lóe, chỉ chớp mắt, người biến mất vào trong bóng đêm.

      Đồng Tước giật mình, nhận thấy được hướng mà chủ nhân rời , phải hướng chủ viện mà ở, nghĩ đến lời chủ nhân vừa bỏ lại, lời dặn vừa rồi? đều nhớ kỹ nha, nhưng mà... Đột nhiên, trong đầu giật mình cái, nhất thời chợt hiểu, nhìn vào thở dài, "Dạ, chủ nhân, sáng sớm ngày mai, chuyện đầu tiên mà thuộc hạ cần làm là đem người làm món kẹo đường mang vào phủ!"

      Bên trong Thính Vũ hiên, An Ninh thay bộ quần áo của Chiêu Dương trưởng công chúa ra, tự tay khâu lại thứ vừa bị Dương Mộc Hoan làm rách, sau khi xong xuôi, , muốn chuẩn bị vào giấc ngủ, liền nghe được ngoài phòng có động tĩnh, nháy mắt cảnh giác đứng lên.

      "Ai?"

      "Ta!"

      Nghe được thanh , mi tâm của An Ninh nhăn càng chặt, "Là ngươi!"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI
      CHƯƠNG 58: CÙNG CHUNG NHẬN THỨC HAI NGƯỜI LIÊN THỦ
      EDIT: THU NGÂN
      BETA: QUẢNG HẰNG


      An Ninh ngờ người đứng ngoài cửa phòng là Nam Cung Thiên Duệ, mặc thêm kiện áo choàng, nàng bước ra cửa, mở cánh cửa, thanh bào Nam Cung Thiên Duệ đưa lưng về phía nàng, tấm lưng kia lộ ra vài phần sương gió, An Ninh giật mình trong lòng. Mấy năm nay, Đông Tần quốc cùng Nam Chiếu quốc vẫn chiến tranh ngừng, hai năm này sống ở quân doanh sợ là cũng dễ dàng !

      " Nam Cung tướng quân có việc gì sao?" An Ninh bình tĩnh mở miệng, đến bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ, đứng sóng vai cùng .

      " Nàng vẫn khỏe chứ?" Nam Cung Thiên Duệ dám nhìn An Ninh, rốt cuộc cũng hỏi ra được câu xoay quanh ở trong lòng bấy lâu nay. Nhưng tiếng " Nam Cung tướng quân" kia coi như ở hai người trong lúc đó họa xuất đạo thâm thúy hồng câu, tiểu Ninh Nhi của cho tới bây giờ đều gọi là " Thiên Duệ ca ca", nàng quả nhiên là giống như theo lời trong lá thư hai năm trước, hẳn là quên hoàn toàn rồi sao?

      Khỏe sao? Khóe miệng An Ninh khẽ gợi lên chút châm chọc, bị mưu hại đến tánh mạng, bị hai mẹ con kia làm thành ngốc tử mà lợi dụng, đó là khỏe sao? Bất quá tại nàng chưa bao giờ hối hận, vô luận như thế nào, kế hoạch báo thù của nàng vẫn tiếp tục, mặc dù con đường phía trước khói súng tràn ngập, bụi gai tùng sinh, nàng vẫn như cũ lùi bước, cuộc đời này nàng chỉ vì báo thù mà sống!

      đợi cho An Ninh trả lời, trong đầu Nam Cung Thiên Duệ ra hình ảnh An Ninh mặt tươi cười sáng lạn khi đứng trước mặt Thương Địch ăn kẹo đường, sao lại có thể tốt chứ? Đường đường là Thần vương lại đối với nàng như thế dụng tâm, nàng nên hạnh phúc !

      Nhớ tới hôm qua lời An Ninh trong lúc say rượu, biết nàng vẫn thích kẹo đường, Nhưng dự đoán được, chỉ câu , Thương Địch liền đem kẹo đường đưa đến tận tay nàng, xem nàng thỏa mãn đem thức ăn này bỏ vào trong miệng, trong lòng Nam Cung Thiên Duệ biết nên là cảm giác gì

      Nụ cười tươi đầy thỏa mãn đó hề vì mà nở rộ?

      "Sắc trời tối muộn, nhị tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm, Thiên Duệ cáo từ." Giống như nhiều sợ hãi nếu lưu lại thêm giây, nhịn được mà thất thố đem nàng ôm vào lon gf. Thân hình nhảy ra tường viện, An Ninh nhìn đến địa phương mà bóng người bên cạnh biền mất mà trong đầu suy nghĩ thâm trầm.

      Nam Cung Thiên Duệ rời rất xa Thính Vũ hiên, rồi sờ sờ thứ gì đó vẫn đặt ở trong lòng, khóe miệng gợi lên chút chua xót, Ninh Nhi thích ăn kẹo đường, chung quy vẫn có đưa ra cho nàng!

      " Uống chén nhé?"

      Phía sau truyền đến thanh làm cho Nam Cung Thiên Duệ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy Tô Cầm về hướng , bộ dáng cà lơ phất phơ như trước, nhưng ở trong mắt mọi người lại rất là mê người.

      Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, mặt xuất chút tức giận, nhưng lát khóe miệng lại dấy lên chút tươi cười thoải mái, " Chỗ cũ!".

      Hai người nhìn nhau, chỗ cũ, hai năm trước, hai người bởi vì say rượu mà kết bạn, chỗ cũ đương nhiên là địa phương tốt để uống rượu.

      " Người nọ là An ninh!" Tô Cầm đột nhiên mở miệng, nụ cười nơi khóe miệng còn thản nhiên như trước, " Người đáy lòng huynh."

      Nam Cung Thiên Duệ cười mà , nhưng mà nụ cười đầy chua xót trả lời vấn đề mà Tô Cầm hỏi. Tô Cầm nhún vai, vốn đoán ra nhưng là muốn chứng thực suy đoán của mình. Trong lòng lại có tia quái dị, chưa từng bao giờ có quá cảm giác, chua chua , ngực nặng nề yên.

      Trong đầu lên thân ảnh của An Ninh, Tô Cầm thở ra hơi dài, nháy mắt lại khôi phục bản tính cà lơ phấp phơ, ôm lấy cổ Nam Cung Thiên Duệ cười to , ", uống rượu!".

      Trong bóng đêm, hai thân ảnh càng lúc càng xa, biến mất ở trong đem đen…

      Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Hầu phủ khí quỷ dị lạ thường, Dương Mộc Hoan bị gia pháp, rồi bị nhốt tại viện Quỳnh Hoa, đại phu nhân lần nữa lấy lại quyền lợi bị Dương Mộc Hoan đoạt , lúc trước hạ nhân lấy lòng Tứ phu nhân, toàn bộ bị đại phu nhân giận chó đánh mèo, toàn bộ hạ nhân Hầu phủ đều cẩn thận, mỗi người đều cảm thấy bất an.

      An Ninh bước vào viện Quỳnh Hoa, trước mắt lộ vẻ tiêu điều, khóe miệng lên chút cười lạnh, Dương Mộc Hoan nay thất thế, sợ là ai ai cũng đều né tránh kịp rồi!

      "Tiểu thư... Chúng ta tới nơi này làm cái gì?" Bên cạnh Bích Châu nghi hoặc hỏi, tại tất cả mọi người muốn tới gần chính là viện Quỳnh Hoa này.

      An Ninh chỉ cười nhưng . Vào phòng, chỉ thấy tứ phu nhân Dương Mộc Hoan tựa vào giường, toàn bộ lưng lộ ở bên ngoài, miệng vết thương mặc dù trải qua xử lý, nhưng vẫn huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Dương Mộc Hoan trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ, bên An Lan Hinh khóc lại nhìn thấy An Ninh đến, hai mắt khóc đỏ ửng lại dâng lên tia oán hận.

      "Ngươi tới làm gì?" An Lan Hinh hung hăng trừng mắt An Ninh, nắm chặt nắm tay, nhằm phía An Ninh, ngừng ở người nàng đánh đấm, "Đều là tại ngươi... Đều là tại ngươi... Nương ta có ý định giết ngươi, ngươi đưa nương ta ..."

      An Ninh đem hận ý của nàng ta xem ở trong mắt, nghĩ đến nha đầu kia giờ phút này lại đem thê thảm của mẫu thân nàng ta trách tội đến đầu nàng, tùy ý đẩy cái, An Lan Hinh lập tức ngã ngồi dưới đất, An Ninh thản nhiên liếc nàng ta cái, lạnh giọng mở miệng, "Người mà ngươi nên hận phải là ta!"

      An Lan Hinh từng gặp qua nhị tỷ tỷ như vậy, lúc trước nàng ấy đều là cười thản nhiên, làm cho nàng ta sợ hãi, giờ phút này khí thế lạnh lùng người nàng ấy, làm cho nàng ta ngẩn ra.

      An Ninh để ý đến An Lan Hinh, thẳng đến trước giường của Dương Mộc Hoan, nhìn đến bên cạnh làm có chén thuốc, đưa tay bưng lên, "Dương di nương, đem thuốc này uống hết! Uống xong vết thương mới có thể tốt hơn."

      Dương Mộc Hoan cứng người, nàng suy yếu, chua xót bật cười thành tiếng, "Tốt? Tốt để làm gì? Cho dù có khỏe lên, thân thể của ta cũng là phế nhân."

      Ngày ấy quất roi, có lấy mệnh của nàng ta, là may mắn, nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, mắt Dương Mộc Hoan căng thẳng, bình tĩnh nhìn An Ninh, "Ta có muốn giết ngươi."

      "Thế sao? Tất cả mọi người đều thấy ngươi ra tay, ngày đó mọi người tại đây đều là nhân chứng" An Ninh có gì dao động, trước đem chén thuốc đưa đến bên môi Dương Mộc Hoan, làm cho nàng uống xong.

      Thanh bình tĩnh của An Ninh làm cho Dương Mộc Hoan giật mình, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh hồi lâu, cái chớp mắt cũng chuyển. Đột nhiên, nàng xem như hiểu cái gì, liền ha ha cười lớn, " An Ninh, hay cho An Ninh, ta nhìn lầm ngươi, chúng ta đều lầm ngươi!"

      Trước mắt là nữ tử nhát gan yếu đuối, hay bị đại phu nhân chế lợi dụng An Ninh đó sao?

      Nàng từng muốn lợi dụng An Ninh, lại ngờ, nữ tử này sợ phải dễ dàng bị người ta lợi dụng như vậy.

      Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, " Dương di nương gì thế, An Ninh nghe hiểu."

      " hiểu sao?" Dương Mộc Hoan nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng, "Nhị tiểu thư có phải nhớ lại thân thế của mình rồi?"

      Tay An Ninh khẽ run chút, "Nhớ lại sao? nhớ lại như thế nào?"

      Dương Mộc Hoan mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh cùng ánh mắt đầy lạnh lẽo đó, nàng suy yếu, mạnh mẽ nắm lấy tay An Ninh, " Cầu nàng, giúp ta!".

      " An Ninh có bản lĩnh để có thể giúp người khác?". An Ninh khẽ cúi mặt, trong lòng cũng là hiểu , tứ phu nhân biết mình bị hãm hại, xem tính tình của nàng ta, cho dù là phải chết, cũng muốn cá chết lưới rách, huống chi, nàng ta lại rơi vào trong tay đại phu nhân, làm sao có thể cam tâm?

      Dương Mộc Hoan giật mình, nắm bàn tay An Ninh chặt, lập tức nghe được thanh An Ninh truyền đến," Có thể giúp ngươi, cũng chỉ có chính ngươi." Dứt lời lập tức phân phó với Bích Châu, " "Bích Châu, tam tiểu thư mệt mỏi, mang nàng xuống nghỉ ngơi, thuận tiện nấu chén cháo, cho nàng ấy ăn, đừng bị đói ."

      ", ta ." An Lan Hinh kêu lên.

      " Hinh Nhi, con nên nghe lời của nhị tỷ tỷ con." Dương Mộc Hoan suy yếu mở miệng, An Ninh muốn cho Lan Hinh , nhất định là có chút chuyện khó muốn làm cho Lan Hinh biết, tại, nàng cũng chỉ có thuận theo An Ninh.

      An Lan Hinh bị Bích Châu mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có An Ninh cùng Dương Mộc Hoan hai người, Dương Mộc Hoan thấy An Ninh hồi lâu lời nào, liền dẫn đầu mở miệng, "Nhị tiểu thư... Có thể báo cho di nương ta biết, ta phải làm như thế nào mới có thể giúp chính mình?"

      Khóe miệng An Ninh gợi lên chút độ cong, "Di nương là người thông minh, cùng nương ta ở chung nhiều năm như thế, hẳn là hiểu được tính tình của bà mới đúng, nay ngươi trở thành như thế này, hai ngày nay, bà ấy cũng chưa đến thăm ngươi sao?"

      Thăm nàng? Dương Mộc Hoan giống như bị điểm tỉnh, đúng vậy, tiện nhân Lưu Hương Liên kia đem nàng hại thành cái dạng này, tất nhiên đến xem trò hay của bà ta, chế ngạo cười nhạo nàng phen, "Ý của ngươi là... Lợi dụng ta, ta lợi dụng chính ta! Ta nhất định phải làm cho lão gia thấy bộ mặt của con tiện nhân Lưu Hương Liên kia!"

      An Ninh cười , thấy bộ mặt của Lưu Hương Liên? Xem ra Dương Mộc Hoan này vẫn là hiểu nam nhân mà nàng ta theo nhiều năm!

      Buông chén thuốc trong tay, mục đích tiến đến lần này muốn đạt tới, An Ninh liền hề ở lâu, khẽ nghiêng người thi lễ, ôn nhu mở miệng, đáy mắt có hào quang chợt lóe mà qua, "Dương di nương hãy bảo trọng, Ninh Nhi chờ xem biểu của ngươi."

      Dứt lời, xoay người xuất môn, Dương Mộc Hoan nhìn bóng dáng của An Ninh, tia sáng trong mắt dị thường chói mắt, điên cuồng cười lớn, "Lưu Hương Liên ơi là Lưu Hương Liên, ngươi cũng thể tưởng được đúng ! Ngươi cũng chẳng hay biết gì đúng ! Ha ha... Nàng ta nhớ ra rồi! Nếu ngươi biết được, sợ rằng hộc máu mà chết! Ha ha... Ta chờ , chờ nhìn kết cục của ngươi!"

      Phía sau thanh dần dần phiêu xa, khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, nếu đại phu nhân biết mình phải là An Ninh của trước kia như thế nào?

      Nàng cũng chờ ngày nào đó đến, đến ngày đó, nàng muốn chính bàn tay này đưa mẹ con hai người xuống địa ngục!




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI
      CHƯƠNG 59: THIẾT LẬP BẪY DẪN ĐẠI PHU NHÂN VÀO
      EDIT: THU NGÂN
      BETA: QH



                Trong Cẩm tú các, Cố đại nương vào phòng đại phu nhân, đưa mắt ra hiệu cho hạ nhân hầu hạ, khiến cho hạ nhân lui ra ngoài, bưng ly trà long tỉnh ngon nhất đến chỗ đại phu nhân xem sổ sách. Đại phu nhân nghe hương trà, khóe miệng gợi lên chút cười đắc ý " Vẫn là hương trà thơm này."

                Lúc trước, thời điểm tiện nhân Dương Mộc Hoan kia nắm giữ quyền lợi trong phủ, còn nàng ta lại nằm giường dậy nổi, ngay cả uống trà cũng đều bị Dương Mộc Hoan cắt xén , ra vẻ đưa tới cấp cho nàng số thứ thấp kém gì đó.

                " sao, về sau xuất tình huống giống như lúc trước." Cố đại nương phụ họa , nghĩ đến tình huống tứ phu nhân tại, ánh mắt híp lại,

      " Nay Tứ phu nhân kia ở quỳnh hoa viện, nhận hết tra tấn đau đớn, nửa đêm vẫn còn kêu thảm, hạ nhân đều oán giận, tiếng kêu kia quá mức thê lương, làm cho buổi tối bọn họ thể nào nghỉ ngơi được."

                " Ha ha…" Đại phu nhân ánh mắt sáng lên, đó là thời gian nàng vội vàng tiếp nhận quyền lực trong hai tháng bị Dương Mộc Hoan nắm trong tay, nhưng thực ra lại quên mất chuyện của Dương tiện nhân kia, nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Cố đại nương tán dương cái," Ít nhiều ngươi vì ta mà thỉnh cao nhân này, ngày khác ta phải tự mình tạ ơn ."

      " Cao nhân kia quả có chút bản lãnh, việc này tình làm được thiên y vô phùng, ngày đó có bao nhiêu ánh mắt nhìn Tứ phu nhân muốn giết nhị tiểu thư thế nào, ai cũng hoài nghi đến đầu chúng ta" Cố đại nương cười , nhưng lập tức lại nhíu nhíu mày, nghĩ đến phu nhân trước đó vẫn chưa dặn nàng, trong lòng chung quy là có kết luận

      Giống như nhìn ra tâm tư của Cố đại nương, đại phu nhân buông chén trà, lôi kéo Cố đại nương ngồi xuống bên cạnh chính mình, " Trước đó nội dung chưa cho ngươi biết được, là vì ở trong Hầu phủ này, nếu ngươi biết quá nhiều, nếu chẳng may bị người ta phát , chẳng những hỏng đại , còn liên lụy đến ngươi, từ lúc ở Lưu gia ngươi vẫn theo ta cho đến bây giờ, ngươi vốn là trợ thủ đắc lực của ta , nhất định ta thể cho ngươi mạo hiểm.

      "Nô tỳ hiểu được." Cố đại nương thoải mái, ánh mắt lại kiên định, "Nô tỳ kiếp này  nhất định tận tâm hết sức với phu nhân, cho dù là chết cũng đáng ."

      " cái gì có chết hay , ngày lành của chúng ta còn dài rất! Yên nhi cũng lớn, tại, liền chỉ mong tìm cho Yên nhi phu quân xuất sắc, nha đầu kia, lòng mê luyến tướng quân Nam Cung gia, là đứa bé cố chấp." Đại phu nhân nhắc tới An Như Yên, vẻ mặt từ ái.

      "Nam Cung gia là trong tứ đại thế gia, lại nắm hết  toàn bộ đường bộ cùng đường thủy của Đông Tần quốc, sản nghiệp khác cũng là ít, mà Nam Cung tướng quân tuấn tú lịch , lại là Uy viễn đại tướng quân chạm tay có thể bỏng, tại triều đường lại còn là người được hoàng thượng coi trọng! Tiểu thư đúng là tinh mắt, nếu lên làm tướng quân phu nhân, cũng kém gì vương gia vương phi nha!" Cố đại nương vừa xong, liền gặp An Như Yên vội vàng từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt hờn giận, "Tiểu thư làm sao vậy? Là ai chọc giận tiểu thư ?"



      An Như Yên mới từ bên ngoài phủ trở về, nghĩ đến vừa rồi mình đến Nam Cung phủ tìm Nam Cung Thiên Duệ, lại chạm phải lời từ chối nhã nhặn, ta tránh né chịu gặp, là làm cho ngạo khí của nàng ta bị làm nhục.

      " Nương, ngày đó sao tiện nhân Dương Mộc Hoan kia giết chết An Ninh luôn ?" An Như Yên ngồi xuống mạnh, từ hai năm nay, tâm của Nam Cung Thiên Duệ vẫn luôn ở người An Ninh, nàng ta làm sao có thể cam tâm?

      Đại phu nhân liếc nhìn cái liền nhìn ra tâm tư nữ nhi, nhất định ở chỗ Nam Cung Thiên Duệ bị ấm ức, nhấp ngụm trà," Ngày ấy ra là may mắn  giết nàng ta ".

      Lời của Đại phu nhân làm cho An Như Yên ngẩn ra, trong mắt xuất tia tức giận càng đậm, " Nương, người phải là đem nàng ta trở thành nữ nhi của mình chứ? Đừng quên mẫu thân của nàng ta …"

      " Yên nhi!" Đại phu nhân lạnh lùng đánh gãy lời của An Như Yên, " Nương như vậy, đương nhiên là suy nghĩ cho con."

      " Nương, người có ý gì?" An Như Yên tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn đại phu nhân.

      Đại phu nhân cười cao thâm, " Con từng là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ, nhưng ngày An Ninh cập kê, con cũng tận mắt thấy danh hào đệ nhất mỹ nữ của con sợ là tràn ngập nguy cơ."

      " Con phá hủy dung nhan của nàng ta, xem nàng ta làm sao có thể cạnh tranh với con!" Mắt An Như Yên trợn trừng, mặt đầy vẻ tàn độc.

      " cần gấp, mặc dù muốn hủy dung mạo của nàng ta, cũng phải chờ tới sau tứ quốc tế. Đến lúc đó, con thực muốn giết nàng, ta ta cũng ngăn cản con." Đại phu nhân lần nữa xem sổ sách, khóe miệng tràn ngập tính kế.

      " Tứ quốc tế?"

      " Tứ quốc tế, mười năm tổ chức lần, chẳng lẽ con muốn đánh mất cơ hội tốt nổi danh tứ quốc?" Đại phu nhân nhìn thoáng qua An Như Yên, ngầm ám chỉ, " Nổi danh nhất Đông Tần quốc như thế nào? Làm sao so được với danh hào thứ nhất tứ quốc chứ?"

      " Người là…" An Như Yên bị điểm tỉnh, nhất thời như chợt hiểu ra," Đúng vậy! Vượt qua An Ninh, mẹ nhất định có thể giúp con, nếu con được đứng đầu, đến lúc đó tướng quân..."

      " Ha ha… Trong lòng con, chỉ có tướng quân của con thôi, nữ đại bất trung lưu mà! Nhưng con cũng đừng quên, về sau đối với muội muội con tốt chút, thời điểm có việc gì qua lại nhiều chút, trước kia như thế nào bây giờ như thế ấy, hiểu chưa?" Đại phu nhân công đạo , ngữ khí khó nén sủng nịch.

      An Như Yên vui mừng đứng dậy, tiến đến dựa vào trong lòng đại phu nhân, tự tin tràn đầy, " Nương, Yên Nhi biết, nha đầu An Ninh kia, phải vẫn luôn gạt được nó sao?"

      Gạt được sao? Đại phu nhân khẽ nhíu mày, bà luôn cảm thấy An Ninh có chỗ nào đó thích hợp, nhưng tìm ra tung tích cụ thể, nghĩ đến Vân Trăn, đại phu nhân bất chợt nắm chặt tay, nếu thực dễ nắm trong tay, như vậy sau tứ quốc tế, nhất định thể nương tay đối với An Ninh!

      " Tốt lắm, tại nương xem tứ di nương của con, xem nàng ta khi nào tắt thở." Ánh mắt của Đại phu nhân lạnh lẽo, đem sổ sách ném mạnh lên bàn.

      Mắt An Như Yên sáng lên, đến đây nhất thời cũng hưng trí, nghĩ đến chính mình bởi vì Dương Mộc Hoan mà bị cấm đoán hai tháng, lập tức đứng dậy cùng đại phu nhân xem hình dạng Dương Mộc Hoan, nàng ta làm sao có thể bỏ qua được chứ?

      Trong viện Quỳnh hoa, An Ninh cho An Lan Hinh ăn cháo, gặp ánh mắt tràn đầy địch ý của An Lan Hinh, nhưng An Ninh thản nhiên cúi mặt.

      Bích Châu vội vàng tiến vào, ở bên tai An Ninh thầm câu, khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, trong mắt đạo hào quang chợt lóe qua, rốt cuộc đến rồi sao?

      " Bảo Phi Thiên bố trí chút, ngoài ra dựa theo kế hoạch cho người mời lão gia đến." An Ninh thấp giọng phân phó, Dương Mộc Hoan nghĩ rằng thỉnh cầu, An Bình hầu gia là người như thế nào, nàng ràng hơn ai hết, nhưng nếu như Dương Mộc Hoan cầu như vậy, nàng cũng làm cho nàng ta như nguyện, nhưng  kết quả … Mắt khẽ khép, An Ninh khỏi thở dài, Bích Châu lĩnh mệnh xuống, đứng thẳng dậy, đến bên cạnh An Lan Hinh, kéo tay nàng ta về hướng của phòng.

      An Lan Hinh lại mạnh tay hất tay nàng ra, vẫn đối địch nàng như trước.

      An Ninh cười lơ đễnh, " Nếu muốn biết ai mới là người hại mẹ muội, liền theo ta , nếu mượn, xin mời tự tiện chính muội lựa chọn."

      Bỏ lại câu này, An Ninh hề để ý tới An Lan Hinh, thẳng vào phòng Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan nhìn đến An Ninh, vội vàng hỏi," Đến rồi sao?".

      An Ninh gật gật đầu, hai đêm này Dương Mộc Hoan vất vả quát to, nghĩ rằng có uổng phí," Kế tiếp liền giao cho người."

      Dứt lời, An Ninh vào gian nội cách phía sau giường.

      " Nhị tỷ tỷ…" An Lan Hinh lạnh run kêu lên, theo phía sau An Ninh.

      Trong mắt An Ninh xẹt qua chút hiểu , ý bảo nàng ấy đứng ở bên cạnh mình, chính vào lúc này, bên ngoài vang lên trận tiếng bước chân, lập tức truyền đến thanh của đại phu nhân…

      " Ai nha, tứ muội của ta, tại sao lại bộ dáng này? Vết thương này … Mấy ngày nay do ta bận rộn giải quyết chuyện lớn trong phủ, thể thoát thân đến thăm muội, muội trách người làm tỷ tỷ là ta đây chứ?" Gương mặt Đại phu nhân đầy tươi cười, nhìn đến vết thương lưng Dương Mộc Hoan, nhiều chỗ bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, trong lòng dâng lên chút đắc ý.

      Tiện nhân Dương Mộc Hoan này muón đấu cùng bà ư, còn non lắm, cũng suy nghĩ xem chính mình có bao nhiêu cân lượng, đây ràng là tự tìm đường chết!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :