1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 10: Xương gà có thể giết người!
      Edit: Mục
      Đợi Tô Thanh Nhan rồi, vẻ mặt Bạch Tử Sơ liền thay đổi, lạnh như băng, tiến lại, xem xét những thứ kia ám khí rải rác trước mặt, lấy chiếc khăn gấm ra, cẩn thận cầm lên từng chiếc lật xem, đột nhiên kinh ngạc : "Đây là..."
      Lúc này, "Phanh" .....Tô Thanh Nhan đạp cửa tiến vào. Bạch Tử Sơ giật mình, vội vàng giấu vật trong tay ra sau lưng, sau đó cười hì hì bước lên phía trước, đánh giá người nằm trong tay Tô Thanh Nhan.
      "Tô tiểu Nhan, đây là.....?" Bạch Tử Sơ lệch nghiêng cái đầu nhìn.
      Tô Thanh Nhan ném tên này vào phòng.
      Thừa dịp Tô Thanh Nhan quay lưng với mình, Bạch Tử Sơ vội vàng đem chiếc khăn gấm kia nhét vào trong ngực, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ngốc nghếch.
      chạy tới trước mặt tên hắc y nhân kia, ngồi chồm hổm, nâng quai hàm ta, nhìn nhìn: "Tô tiểu Nhan, đây cũng là quỷ sao? giống, giống chút nào, trái ngược với ngươi a."
      Tô Thanh Nhan bĩu môi, giải thích: "Ai ngươi là quỷ, chính là sát thủ, cũng biết là người phương nào phái tới giết chúng ta."
      "Sát thủ?" Bạch Tử Sơ khoa trương hô to, "Vậy là loại quỷ gì, vì sao ta chưa từng nghe qua."
      "..." Tô Thanh Nhan sờ sờ đầu của , thở dài : "Trí lực cách nào chữa trị được a. Sát thủ chỉ là thân phận thôi, chuyên giết người kiếm tiền."
      "Bọn họ vì sao phải giết chúng ta?" Bạch Tử Sơ ngoan ngoãn hỏi.
      "Làm sao ta biết, chắc là bọn này nhìn Nhị giáo chủ ngươi thuận mắt nên tới ám sát ngươi."
      "A!" Bạch Tử Sơ kinh ngạc hô lên tiếng, lại bẻ ngón tay : "Đúng rồi, biết được thân phận của ta đều là người trong giáo, chẳng lẽ... Những tên sát thủ này đều là người trong giáo." cả kinh, vội vàng tiến đến trước mặt hắc y nhân kia, "Ta muốn nhìn bộ dạng người này chút."
      tháo lụa đen che mặt của sát thủ kia, hé ra gương mặt nam tử bình thường. Nhưng mà vừa nhìn thấy dung nhan người này, Bạch Tử Sơ liền kinh ngạc chỉ vào : "Ngươi ngươi ngươi..."
      "Bạch tiểu sơ, chẳng lẽ ngươi nhận ra ?" Tô Thanh Nhan ngẩn ra, vội vàng lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn Bạch Tử Sơ nóng rực.
      " ..." Bạch Tử Sơ trừng lớn hai mắt, quay đầu đối diện với khuôn mặt Tô Thanh Nhan, chậm rãi phun ra câu tiếp theo " xấu nha !!"
      "..." Tô Thanh Nhan lập tức cảm thấy, bản thân mình quả thực vô cùng sai lầm khi đem hi vọng đặt người Bạch Tử Sơ.
      Nàng sờ sờ cằm, thoáng suy tư, mình ở nơi này thân phận bất quá chỉ là nha hoàn làm việc vặt, cho dù bây giờ có hơn cũng chỉ là phu nhân của tên Nhị giáo chủ khù khờ, thân phận cực kỳ bình thường, người phương nào lại muốn tới giết nàng? Huống chi chuyện nàng biết võ công cũng chỉ có Bạch Tử Sơ biết được, như vậy vì sao đối phường lại phải phái tới những tên cao thủ giết người lợi hại như vậy.
      Hay là bọn chúng phải tới giết nàng, chính là tới giết Bạch Tử Sơ? Nàng lắc lắc đầu, nhìn cái người ngốc khù khờ kia chọt chọt mặt của tên sát thủ, miệng la hét " xấu xấu" , đột nhiên cảm giác được, phái người tới giết Bạch Tử Sơ, quả thực là lãng phí kiếm của sát thủ a.
      Trái lo phải nghĩ vẫn hề giải thích được, Tô Thanh Nhan dứt khoát thèm nghĩ đến nữa. Nàng đáy mắt thoáng tia hung ác, xụ mặt xuống, đem tay của mình đặt cổ, hung dữ với tên sát thủ: "Nếu người thành khai ra là ai phái ngươi tới, ta thả ngươi , bằng ..."
      "Bằng ngươi muốn cho ăn xương đùi gà sao?" Bạch Tử Sơ rất ư là thiếu đòn, chen vào .
      "..." Tô Thanh Nhan khinh bỉ liếc nhanh dò xét , "Ngươi cho ăn xương đùi gà làm gì, nếu chịu , trực tiếp hạ độc làm cho muốn sống được, muốn chết xong, phải là tốt hơn sao?"
      "Đúng là..." Bạch Tử Sơ chỉ vào miệng sát thủ miệng : "Ngươi sợ uống thuốc độc tự sát sao?"
      Tô Thanh Nhan liền giật mình, cúi đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy tên thích khách kia trong miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, nàng rùng mình, định tiến lên tách cầm tên sát thủ kia ra, mà lúc này, người còn nhanh hơn nàng bước, nhét ngay vào trong miệng sát thủ vật, định thần nhìn lại, dĩ nhiên là cái xương đùi gà a.
      "..." Tô Thanh Nhan thế mới biết, đùi gà này, xương cốt cũng có diệu dụng như thế!
      Mà Bạch Tử Sơ giống như là chơi rất vui, đánh quyền lên người sát thủ: "Ngươi hay , hay , rốt cuộc là người phương nào phái ngươi tới, vì sao phải giết Tô Tiểu Nhan, ngươi ghen ghét bộ dạng nàng ta còn xấu hơn so với ngươi phải ?"
      "Khụ khụ, " sát thủ kia bị đánh cho thổ ra máu tươi cùng nước bọt, độc dược vừa rồi mới nuốt xuống cổ họng đều bị đánh ra, chẳng những muốn chết chết được, còn phải chịu đả kích của Bạch Tử Sơ, quả nhiên là muốn sống được, muốn chết xong.
      Nghe tiếng kêu rên đau đớn bị nghẹn lại kia, Tô Thanh Nhan khóe miệng càng lúc càng co quắp, nàng lần đầu tiên được chứng kiến phương pháp bức cung tàn nhẫn như vậy a. Hơn nữa, cái xương đùi gà dùng để nhét miệng gì đó dính đầy nước bọt của Bạch Tử Sơ.....
      lâu sau, sát thủ kia dường như chịu nổi nữa, khụ ho khan vài tiếng, ngừng nháy hai mắt với Tô Thanh Nhan, ra hiệu cởi bỏ huyệt câm cho .
      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu chọc chọc Tô Thanh Nhan : "Tô tiểu Nhan, mắt của bị ta đánh cho tàn phế rồi a."
      "..." Tô Thanh Nhan cúi đầu nhìn lại, thấy ánh mắt tên kia liền đắc ý cười : "Như vậy là muốn thành khai báo rồi? Nếu ngươi có thể tiếp tục bị đánh a."
      Sát thủ kia liền gật đầu như bằm tỏi, sợ muộn bước lại bị Bạch Tử Sơ hại chết.
      Tô Thanh Nhan giải khai huyệt câm cho , đứng lên theo dõi : ", rốt cuộc người phương nào phái ngươi tới." Nàng kêu Bạch Tử Sơ khẽ dời xương đùi gà , khiến cho miệng tên sát thủ miệng có thể lộ ra cái lổ , làm cho chết, lại để cho thoải mái.
      Sát thủ kia ho khan vài tiếng, liền há to miệng a a a a : "Là giáo chủ..." Đột nhiên, đồng tử co rụt lại, mở to hai mắt, ngẹo đầu, liền tắt thở.
      Lần này, làm cho Bạch Tử Sơ cùng Tô Thanh Nhan đều bị hù dọa, người này rốt cuộc là chết như thế nào, hai người bọn họ đều đứng ở chỗ này, lại thấy , ngay cả ám khí thầm giết cũng có.
      Tô Thanh Nhan vỗ vỗ cánh tay Bạch Tử Sơ : "Mau nhìn xem, rốt cuộc chết rồi?"
      Bạch Tử Sơ cũng cảm thấy là kỳ quái, dùng khăn gấm, ngoan ngoãn lấy xương đùi gà ra, nhưng mà, vừa mới lấy ra, mặt của liền tối . Chỉ thấy phía dưới xương đùi gà có khối sườn bị cắn đứt, mà cai miếng sườn bị cắn đứt đó cũng tìm thấy trong miệng , chính xác là bị nuốt xuống cổ họng rồi....
      Vì vậy, vị sát thủ này, là vị độc nhất vô nhị trong lịch sử bị xương..... đùi gà hại chết.
      Từ nay về sau, tích vong quang của vị sát thủ này được truyền mười, mười truyền trăm, những trưởng lão đào tạo sát thủ trong Lưu Quang trước khi truyền thụ đều nhắc nhở chúng đệ tử, đó chính là, vô luận như thế nào cũng thể trêu chọc Nhị giáo chủ, nếu bị đùi gà hại chết... Còn nếu làm nhiệm vụ ám sát thất bại bị bắt, lúc tình thế cấp bách, có độc dược, liền cầu người bắt được ngươi ban thưởng cái xương đùi gà, chỉ cần động động thiết răng được tôi luyện, chắc chắn sớm có thể vui vẻ về miền cực lạc a...
      Lại về Tô Thanh Nhan lúc này, vẻ mặt hai người đều xanh mét nhìn đối phương, cuối cùng, Tô Thanh Nhan đánh mạnh lên đầu Bạch Tử Sơ: "Chủ ý của ngươi tệ hại."
      Bạch Tử Sơ bất mãn sờ sờ đầu, đánh lại Tô Thanh Nhan: "Nếu Ta đề ra chủ ý này, chỉ sợ sớm uống độc dược chết rồi."
      Tô Thanh Nhan vuốt vuốt đầu của mình, kêu đau tiếng. Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Vậy giờ tính sao, người chết hết rồi, còn thừa lại vài tên nhưng đều bị ta giết... Đúng rồi, vừa rồi hình như giáo chủ, chẳng lẽ, là đại ca ngươi?"
      Bạch Tử Sơ toàn thân chấn động, ra sức lắc đầu : " phải là đại ca ta." Nét mặt của vô cùng đứng đắn, vẻ mặt nghiêm trọng, chém đinh chặt sắt lặp lại lần nữa, "Tuyệt có khả năng là huynh ấy, ta tin, tên quyết tâm chết như vậy, thành ra chân tướng." Đáy mắt ra tia quang khó hiểu, như vậy hề có chút khờ khạo, ngược lại sinh ra loại phong thái giống người thường.
      Tô Thanh Nhan ngây ngẩn cả người, nàng lần đầu thấy Bạch Tử Sơ như thế này, nàng trầm mặc, hỏi: "Ngươi tại sao biết được phải là đại ca ngươi."
      "Bởi vì..." Bạch Tử Sơ xoay đầu lại, nghiêm mặt , " cho ta đùi gà ăn."
      "..." Tô Thanh Nhan cảm thấy, vừa rồi nàng nhất định là hoa mắt mới nghĩ tên Bạch Tử Sơ này trở nên nghiêm chỉnh. Nàng hung hăng trừng mắt, liếc Bạch Tử Sơ, sau đó cúi xuống lục lọi người tên sát thủ: "Nhìn những đồ người xem có thứ gì đặc biết ."
      Bạch Tử Sơ gật đầu, ngồi chồm hổm ở bên, nghiêm túc nhìn động tác của nàng.
      Chỉ thấy Tô Thanh Nhan tỉ mỉ sờ tới sờ lui người tên sát thủ kia, tìm ra ít thứ mà tên sát thủ chuẩn bị trước đó, thí dụ như chủy thủ, độc dược, thuốc trị thương, hợp hoan thuốc? Tiền đồng, đá đánh lửa, ách... Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật giật, xách lên cái yếm hồng trước mắt "Cái này dùng để làm gì ?"
      Bạch Tử Sơ kéo qua, nhìn kỹ dưới, lâu, mới dùng vẻ mặt đứng đắn : "Nếu cái khăn che mặt bị ngươi giật xuống, có thể dùng cái yếm che mặt."
      "..."
      Tô Thanh Nhan lại lấy ra chai hợp hoan thuốc: "Cái này dùng làm gì?"
      Bạch Tử Sơ hai mắt sáng lên: "Nếu là đâm tới trong lòng ngưỡng mộ, có thể dùng thuốc này để thực a..."
      "..."
      Tô Thanh Nhan hít thở sâu mấy hơi, từ từ đứng lên, thẳng ra ngoài: "Ta xem xét những người bên ngoài chút." Nàng cảm thấy, nếu nàng tiếp tục ở cùng chỗ với Bạch Tử Sơ, nàng nhất định bị bức điên.
      Bạch Tử Sơ phất phất cái yếm hồng trong tay : " sớm về sớm, lấy thêm mấy cái yếm hồng hồng cho ta nha, rất thơm a...."
      "..." Tay Tô Thanh Nhan nắm thành quả đấm nhưng rất nhanh liền buông ra, buông lỏng ra, cuối cùng nàng đành oán hận buông tay xuống.
      Nàng đến bên cạnh mấy tên sát thủ bên ngoài, lại lục lọi người ọn họ lần, cũng phát điểm nghi gì. Cuối cùng nàng đành phải bất đắc dĩ trở về phòng, thở dài : " có gì cả..." Nhưng mà, nhìn thấy tình huống đợi mình trong phòng, nàng đột nhiên giật mình.
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Sát thủ giằng co
      Edit: Mục
      Chỉ thấy đối diện Bạch Tử Sơ là người toàn thân trần truồng nằm mặt đất còn nhìn đông, ngó tây, rung đùi đắc ý biết làm gì. Nghe thấy tiếng động có người bước vào , Bạch Tử Sơ liền vẫy vẫy tay với Tô Thanh Nhan đứng ngoài cửa: "Ôi chao, Tô Tiểu Nhan, mau tới đây."
      Răng rắc.... Tiếng cằm Tô Thanh Nhan rơi chạm đất, nàng vội vàng quay lưng lại, che lấy khuôn mặt đỏ rực, : "Bạch Tử Sơ, ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm gì đó?" Tuy nam nữ giang hồ câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng còn chưa câu nệ đến mức xem nam nhân trần truồng.
      Bạch Tử Sơ nghiêng nghiêng đầu: "Ta nhìn thấy người cái rất đặc biệt a. Tô Tiểu Nhan, ngươi mau lại đây, người chỗ này có chút kỳ quái."
      Tô Thanh Nhan nuốt nuốt nước miếng, liền chậm rãi vòng qua thân, đem tay che ánh mắt của mình, chỉ mở ra cái khe nho
      "Tô tiểu Nhan, ngươi nhìn xem, người có chút kỳ quái gì nè." Bạch Tử Sơ chỉ ngón tay, chỉ đến bộ phận nhạy cảm của tên sát thủ.
      "Aaaaa - -" Tô Thanh Nhan kêu thảm tiếng, vội vàng đưa tay che kín cả mặt, lảm nhảm, "Ta cái gì cũng trông thấy, chưa trông thấy."
      Bạch Tử Sơ nghi ngờ hỏi: "Tô Tiểu Nhan, ngươi làm sao vậy."
      Tô Thanh Nhan có chút giận, "Vật kia nam nhân đều có, ngươi hiếu kỳ quá mức như vậy, chẳng lẽ ngươi có sao?"
      Bạch Tử Sơ tỉnh ngộ a tiếng, " ra là nam nhân đều có sao? Vậy ta có ? Để ta xem thử chút." xong, chỉ nghe vài tiếng cởi quần áo xột xoạt vang lên, Tô Thanh Nhan ngẩn ra, vội lặng lẽ mở ra cái khe , liền bắt gặp Bạch Tử Sơ mở đai lưng, chuẩn bị cởi quần xuống để nhìn.
      Tô Thanh Nhan cả kinh, vội vàng xông lên trước, chút nghĩ ngợi liền giữ chặt cái quần của .
      Mà lúc này, "Hỗn xược!" Bên ngoài cửa thanh lạnh lẽo chợt vang lên, mang theo khẩu khí tức giận.
      Tay cầm quần của Tô Thanh Nhan liền rút lại, hoá đá tại chỗ, ngượng ngùng nghiêng đầu, nhìn thấy thân xiêm y màu tím của giáo chủ cất bước vào, mặc dù nhìn vẻ mặt của do bị mặt nạ che khuất, nhưng nàng có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình của vô cùng tốt.
      "Ngươi làm gì ?" Giáo chủ bất mãn quát to tiếng.
      Tô Thanh Nhan nuốt nuốt nước miếng, định mở miệng, Bạch Tử Sơ chen vào : "Nàng cởi quần của đệ!"
      "..."
      Tô Thanh Nhan há to miệng, thể tin được, trừng mắt nhìn Bạch Tử Sơ.
      khí xung quanh Giáo chủ chợt lạnh xuống trong nháy mắt, hung hăng trừng mắt Tô Thanh Nhan, : "Còn chưa đón dâu, động thủ động cước, còn ra thể thống gì, ngươi..." nghiêng đầu, liền thấy được tên sát thủ trần truồng bên cạnh, thân thể run rẩy, cả giận : "Người này là ai?"
      " đến nhìn lén Bạch Tử Sơ cởi quần !" Tô Thanh Nhan lúc này tinh ý, mở miệng giành trước.
      Chỉ nghe vài thanh hít vào vang lên, Bạch Tử Sơ khóe miệng cũng kéo ra theo.
      Giáo chủ trầm, hơi thở càng sâu, tiến lên, đá tên sát thủ này cước: "Chết?"
      " sai." Tô Thanh Nhan .
      "Chết như thế nào ?"
      "Bị xương đùi gà nghẹn chết."
      "..."
      Giáo chủ khụ tiếng, nhìn khuôn mặt vô tội của Bạch Tử Sơ cái, nhân tiện : "Vừa rồi bổn tọa dạo gần đây, nghe thấy có động tĩnh, liền đến xem chút, nếu người này chết, lần này xem ra là điềm xấu. Người đâu, đem khiêng , xử lý luôn những thứ ngoài viện."
      "Vâng!" Vài thanh đồng loạt vang lên, vài người theo tiến lên trước, định khiêng thích khách này , nhưng Tô Thanh Nhan lại nhanh bước chạy đến trước mặt sát thủ, chặn lại bọn họ.
      Nàng mâu quang lạnh lẽo, mặt vui cười đều che dấu, lãnh thanh : "Giáo chủ như vậy là ý gì?"
      Giáo chủ có chút bất mãn, : "Ngươi đây cũng là ý gì?"
      Trầm mặc, quỷ dị trầm mặc ngưng tụ ở giữa hai người, mọi người chỉ cảm thấy tim chợt lạnh, đè nén hơi thở lưu chuyển trong phòng.
      Tô Thanh Nhan ở nơi này tuy luôn giả vờ làm yếu đuối mặc cho bọn họ khi dễ, nhưng cũng nghĩa là nàng ngu dốt. Giáo chủ này sớm tới, muộn tới, đúng lúc bọn họ tra xét thân phận bọn sát thủ đột nhiên xuất , lại muốn mang , chẳng lẽ đáng khả nghi. Huống chi, tân phòng của bọn họ tân cách tẩm điện của giáo chủ khoảng xa, trước mắt bất luận giáo chủ có nghe được động tĩnh hay , nhưng mà nếu là nghe được có tiếng vang lên nên đến, như thế nào lại đợi đến khi nàng giằng co với bọn sát thủ hồi lâu mới tới? Như thế, chắc chắn là có vấn đề. Còn nữa sát thủ vừa rồi đều là do giáo chủ sai đến, nàng cũng giống Bạch Tử Sơ, có thể tùy ý tin tưởng .
      Giáo chủ hai tay siết thành quyền, hừ lạnh tiếng, chắp tay : "Tô Thanh Nhan, ngươi đây là muốn đối nghịch với bổn tọa đối nghịch. Ngươi cũng nghĩ, nếu phải bổn tọa che chở ngươi, ngươi hôm nay vẫn còn có thể đứng ở chỗ này sao."
      "A, đúng là nhờ có giáo chủ chăm sóc, trải qua mấy ngày nay ta chính là chịu ít khổ đâu, việc này ta còn chưa tìm giáo chủ tính sổ đây." Tô Thanh Nhan mặt trầm xuống, ánh mắt léo lên tia linh động ngày thường có, lại mang tia sát ý.
      Giáo chủ cũng bất mãn, thanh của càng ngày càng thấp: "Ngươi tới bổn giáo, quả là có mục đích."
      " sai, ta có mục đích, mục đích của ta chính là..." Đột nhiên, ánh sáng lạnh chợt lóe, nàng vọt đến bên cạnh Bạch Tử Sơ, tay bóp chặt cổ Bạch Tử Sơ, "."
      "A?" Giáo chủ thân thể ngẩn ra, cố làm ra vẻ trấn định giơ giơ lên ngữ điệu, "Ngươi muốn tên khờ khạo này làm gì?"
      "Đúng vậy, ngươi muốn ta làm gì?" Bạch Tử Sơ biết nguy hiểm, vẫn còn cảm thấy chơi thú vị, giựt giựt tóc Tô Thanh Nhan hỏi.
      "A, mặc dù là người ngu ngốc vô dụng, nhưng, có thể dùng để uy hiếp giáo chủ ngươi a." Tô Thanh Nhan đưa tay bóp càng chặt hơn, Bạch Tử Sơ sặc ho khan vài tiếng.
      Giáo chủ hô hấp trầm thấp, giống như tùy ý mà : "Ha ha, ngươi cho rằng bằng là có thể uy hiếp được bổn tọa, buồn cười, quả thực là buồn cười!"
      "Có buồn cười hay , thử xem liền biết." Đáy mắt thoáng lên tia tàn ác, tay đặt cổ họng Bạch Tử Sơ càng thêm chặt, Bạch Tử Sơ sợ mở to mắt, dùng sức kéo kéo tay Tô Thanh Nhan, "Khụ khụ... Tô... Tiểu Nhan."
      Từng giọt mồ hôi lạnh trán giáo chủ chảy xuống, Tô Thanh Nhan mắt sắc thấy được bàn tay nắm thành quyền của kịch liệt run rẩy, nàng cười cười, nàng quả thành công. Giáo chủ này nhìn như vô tình, nhưng kỳ lại rất quan tâm đến em trai. Chỉ là biết giáo chủ này có liên quan thế nào việc ám sát này, chẳng lẽ, kỳ người muốn đâm giết là nàng chứ phải là Bạch Tử Sơ? Bạch Tử Sơ chỉ là bị liên lụy theo?
      Mà lúc Tô Thanh Nhan còn suy tư, giáo chủ rốt cục quát lên tiếng: "Dừng tay!"
      Tô Thanh Nhan sững sờ, liếc nhìn tên Bạch Tử Sơ bị kẹp chặt trong tay nàng, khuôn mặt vặn vẹo đỏ bừng, há mồm thở dốc, nàng cười : "Giáo chủ nghĩ kỹ chưa?"
      " có thể là phu quân của ngươi, ngươi lại tàn nhẫn như thế." Giáo chủ lạnh lùng .
      "Buồn cười, nhưng là đệ đệ của ngươi, ngươi cũng tàn nhẫn như vậy, ta có cái gì được." Tô Thanh Nhan đáp vô cùng có lý, nhưng cũng tiếc vì giáo chủ dùng mặt nạ che khuất, thể nhìn ánh mắt của .
      Thanh giáo chủ lại cất lên kèm theo cơn giận của : "Ngươi muốn thế nào?"
      "Đơn giản, ngài quay về nghỉ ngơi, chuyện đêm nay xem như xảy ra, sát thủ này, ngài cũng được mang ."
      Giáo chủ quả đấm nắm lại chặt, hừ lạnh tiếng, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Thanh Nhan, giằng co hồi, phát giác nàng có chút ý định nào buông tha Bạch Tử Sơ, chỉ đành phải oán hận phất tay áo rời : "Chúng ta !"
      Vừa mới đạp cửa ra, liền nghe sau lưng vọng đến câu: "Nhớ đóng cửa!" Giáo chủ vô cùng tức giận, hất tay áo, "bịch" cửa bị đập phá nặng nề.
      Đưa mắt nhìn sau khi rời , Tô Thanh Nhan cà nhắc xem xét, phát người xa, nàng mới từ từ buông tay ra, trấn an vỗ vỗ Bạch Tử Sơ : "Bạch Tiểu Sơ, vất vả cho ngươi."
      "Khụ khụ khụ..." Bạch Tử Sơ mặt đều đỏ lên, vuốt cổ của mình kịch liệt ho khan vài tiếng, rồi sau đó lại chỉ chỉ vào cổ họng của mình ra hiệu Tô Thanh Nhan.
      Tô Thanh Nhan cả kinh, vội vàng chạy tới rót nước cho , nhưng mà mới vừa vài bước, nàng liền phát giác có gì đó được bình thường.
      Nàng cứng ngắc cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc chỉ vào chút đồ vật cũng có mặt đất, hỏi: "Sát thủ nằm ở đây, chỗ nào rồi a!"
      Chỉ thấy cái nơi tên nam tử vừa nằm còn lại chồng quần áo, mà người lại thấy bóng dáng.
      "Khụ khụ..." Bạch Tử Sơ sặc ho khan vài tiếng, vuốt lồng ngực của mình, thở chậm mấy hơi, "Vừa rồi là ta muốn báo cho ngươi, tên sát thủ này bị tan biến mất."
      "Mất hết rồi? !" Tô Thanh Nhan kinh ngạc nhảy dựng lên, "Chẳng lẽ là hóa thi tán?"
      Bạch Tử Sơ lắc đầu, "Ta biết là cái gì, vừa rồi đột nhiên thấy thi thể dần dần bị phong hóa, cuối cùng chút cũng còn."
      " chút cũng còn...." Tô Thanh Nhan ngu ngơ lẩm bẩm, thể tin được ; " ... rốt cuộc là làm như thế nào." Tô Thanh Nhan đánh giá vị trí chút, vừa rồi lúc nàng kéo Bạch Tử Sơ kéo tới, vẫn là đứng trước mặt tên sát thủ, thính lực của nàng rất tốt, sau lưng hề có ai đánh tới. Như vậy kẽ hở duy nhất có thể nào là lúc nàng kéo Bạch Tử Sơ qua , thân thể nàng run rẩy, là lợi hại, quả nhiên là lợi hại, bất quá chỉ trong thời gian chốc lát, lại có thể làm được như vậy, xem ra tên giáo chủ này so với trong tưởng tượng của nàng còn đơn giản. được, nàng nhất định phải nhanh chóng đoạt được Ngọc Diệp hoa, sớm ngày rời là vừa, chỗ này là đáng sợ.
      "Tô Tiểu Nhan, Tô Tiểu Nhan." Bạch Tử Sơ chọc chọc cánh tay Tô Thanh Nhan, gọi nàng.
      "Ừ?" còn thi thể sát thủ, nghĩ đến việc thể điều tra ra là người phương nào hại nàng, nàng có chút vô lực đáp tiếng.
      "Kỳ , " Bạch Tử Sơ do dự lát, liền mở miệng , "Có lẽ, ta biết được sát thủ kia là người phương nào phái tới."
      Tô Thanh Nhan nghe tiếng liền chấn động, kinh ngạc, loạng choạng hỏi : "Là ai?"
      Bạch Tử Sơ nghiêng nghiêng đầu: "Cụ thể là người phương nào ta biết được, bất quá, ta nhìn thấy người cái ấn ký."
      "Cái ấn ký gì?" Tô Thanh Nhan vội vàng lên tiếng hỏi.
      "Ừm..., " Bạch Tử Sơ gõ gõ cằm của mình, tới trước bàn, lấy ra giấy bút liền họa, "Vừa rồi ta quan sát được chỗ bắp đùi của cái ấn ký rất kỳ quái, còn cho ngươi đến xem, nào biết ngươi..." dừng chút, hơi chút ít khinh bỉ dò xét Tô Thanh Nhan.
      Tô Thanh Nhan ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Khụ, ngươi tiếp tục."
      "Rồi sau đó, ta liền thấy được cái ấn ký này." Bạch Tử Sơ buông xuống giấy bút, chỉ vào cái ấn ký giấy.
      Tô Thanh Nhan ngưng mắt nhìn lại, kinh ngạc đứng lên: "Đây là..."
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 12: Chuẩn bị thành thân
      Edit: Mục



      "Là cái gì?" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, cắn ngòi bút hỏi.
      Tô Thanh Nhan chống cằm, nhớ lại : "Nếu ta nhớ lầm, cái này chính là ký hiệu của Hồng Hương Các."
      "Hồng Hương Các?" Bạch Tử Sơ kinh ngạc , "Đó là gì? Trong tên cũng có chữ hương a, " vui lên, liền kéo kéo tay áo Tô Thanh Nhan, "Chẳng lẽ chỗ đó cũng có hương đùi gà sao!"
      Tô Thanh Nhan mặc kệ tay dính đầy mực nước, lấy chiếc bút lông trong miệng ra, nhàng cất kỹ: "Ngươi động chút là nhớ đến ăn đùi gà, suy nghĩ đến việc gì khác được sao?"
      "Có oa, " Bạch Tử Sơ len lén lấy tay dính mực lau lau vào ống tay áo Tô Thanh Nhan, cười hì hì , "Ta còn muốn ngủ."
      "..." Tô Thanh Nhan vuốt ve chân mày, Bạch Tử Sơ này việc ngủ cũng thuộc hàng bậc nhất a, ầm ĩ như thế nào cũng tỉnh, ngoại trừ nhịn nổi tiểu đêm, lúc khác căn bản thể dậy nổi.
      "Hồng Hương Các này chính là tổ chức sát thủ bật nhất giang hồ, Các chủ của bọn họ chưa bao giờ xuất , cũng biết hình dáng như thế nào, nhưng nghĩ đến cái tên như vậy chắc là nữ tử thôi." Tô Thanh Nhan đưa ngón tay chỉ vào tờ giấy, bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo có vẻ giống với đậu hoa, "Mà đóa hoa này là dấu hiệu của Hồng Hương Các bọn họ, chỉ là thể nào nghĩ ra người bọn sát thủ lại xăm cái ấn ký này, mà lại, khụ, xăm ở chỗ đó..."
      "Hả?" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu hỏi, "Sát thủ phải đều là xăm ở đó sao, ta cho rằng thân là sát thủ nên giấu tốt thân phận của mình, đương nhiên phải xăm ở chỗ người khác nhìn thấy, mà chỗ kia phải là vừa vặn có người nào nhìn được sao?"
      "Đúng vậy, nếu phải ngươi quấy rối, chỉ sợ ta cũng nhìn ra a." Tô Thanh Nhan vuốt vuốt cái trán, cũng chỉ có Bạch Tử Sơ kẻ ngu ngốc này mới cởi sạch y phục của người ta để xem xét.
      Bạch Tử Sơ lại cầm bút lông sói lên, để tay của mình vuốt vuốt: "Cái Hồng Hương đùi gà các đến đây làm gì ? Bọn họ tại sao lại đến đoạt đùi gà của chúng ta ăn?"
      "..." Bạch Tử Sơ vấn đề của ngươi có thể bình thường chút được sao, Tô Thanh Nhan chống cằm suy tư : "Đại ca ngươi cùng Hồng Hương Các có liên hệ gì sao?" Nàng nhiều lần suy nghĩ hồi lâu, thân phận của nàng giang hồ cơ hồ có người nào biết được, mà tên ngốc tử Bạch Tử Sơ này càng cần phải , thân phận của hai người đều bí mật như thế, chắc chắn là gây hận thù với kẻ khác. Lại nghĩ đến thời gian này, nàng chỉ có tiếp xúc với người của Lưu Quang giáo, chẳng lẽ người trong Lưu Quang giáo lại tới cửa giết .
      Bạch Tử Sơ sững sờ, cười : "Có oa."
      "Có liên hệ gì?" Tô Thanh Nhan vội vàng hỏi.
      "Bọn họ đều có đùi gà oa." Bạch Tử Sơ kéo tay áo Tô Thanh Nhan qua, đứng đắn cân nhắc hỏi nàng có muốn vẽ đùi gà lên bức tranh hay .
      "..." Cùng ngốc tử đối thoại là phí sức. Tô Thanh Nhan giật lại ống tay áo của mình, tới lui trong phòng suy tư.
      Hồng Hương Các này mặc dù giang hồ vô cùng thần bí, nhưng cũng phải là thể tra ra, nàng có thể gửi thư về trong các, phái người thăm dò xem rốt cuộc bọn họ cùng Lưu Quang giáo có quan hệ gì, đúng là...
      Tô Thanh Nhan vừa suy tư vừa lại biết mấy vòng rồi, Bạch Tử Sơ cảm thấy chơi thú vị, liền tay nắm ống tay áo của nàng, tay kia bắt chước nàng chống cằm, ở sau lưng nàng lúc lúc .
      Đúng là, nếu muốn giết hai người bọn họ, bằng thân thủ của người trong Lưu Quang giáo, chỉ cần tìm vài cao thủ đứng đầu đến ám sát cũng có thể giết được, vì sao phải phái người Hồng Hương Các đến. Mà Hồng Hương Các có thể làm ăn to lớn được như thế, việc giữ kín tin tức của cố chủ chính là duy trì uy tín cần phải có thể thiếu, há lại dễ dàng khai ra cố chủ như thế.
      Như vậy, rất có thể, là do người khác giá họa cho Hồng Hương Các. Nhưng vì sao phải hết lần này tới lần khác giá họa Hồng Hương Các, nếu phải tối nay Bạch Tử Sơ quấy rối, chỉ sợ chính mình cũng phát giác ra, vậy những kẻ giá họa kia từ đâu đến?
      Cổ quái, quả nhiên là cổ quái, Lưu Quang giáo này sớm chừng nào tốt chứng ấy, nếu có ngày chết như thế nào cũng biết.
      Hơn nữa, rốt cuộc việc ám sát này mục đích là nàng hay là Bạch Tử Sơ? Nàng quay đầu lại nhìn cái tên vẽ tranh sau lưng nàng, sâu kín thở dài, Bạch Tử Sơ này...
      Đợi , làm gì? Nàng hoảng sợ mở to mắt, quay đầu lại kéo y phục của mình qua, phát đó vẽ cái đùi gà to...
      "Aaaa - - Bạch Tử Sơ, ngươi..... đùi gà!"
      "Aaaa - - Tô Tiểu Nhan, ngươi cầm đùi gà đánh ta được , ta muốn ăn xương đùi gà a."
      Vì vậy, bị Bạch Tử Sơ lăn qua lăn lại như vậy, Tô Thanh Nhan tâm tư để suy tư cũng còn, dứt khoát nghĩ đến nữa. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nàng tự tin võ công của mình kém, bất quá là đối với khói mê hồn năng lực chống cự có kém chút ít...
      Bên ngoài trăng ngã về hướng tây, xem ra đêm nay cách gì ngủ được rồi. Tô Thanh Nhan đại khái nhìn thoáng qua chỗ sát thủ kia tử vong, phát giác có manh mối gì, ra ngoài, ngạc nhiên phát thi thể mấy tên sát thủ còn lại kia cũng thấy bóng dáng.
      Nàng tức giận giựt giựt khóe miệng, dứt khoát bỏ cuộc, trở về phòng, lên giường, nhắm mắt luyện võ công. Mà Bạch Tử Sơ ngoan ngoãn bọc chăn mền ngủ thẳng ở bên trong, Tô Thanh Nhan nằm bên ngoài coi chừng .
      Từ sau đêm đó, cuộc sống của bọn họ lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ngày thường ngẫu nhiên Tống thúc đến chiếu cố bọn họ nhưng giờ cũng chẳng thấy. Bất quá ngẫm lại, Tô Thanh Nhan trở mặt với giáo chủ như vậy, cho người đến trông nom bọn họ cũng có thể lý giải được. Cũng may Tô Thanh Nhan mấy ngày này nay, tuy làm được gì, nhưng lại học được tài nấu nướng, để chính mình chết đói.
      Bạch Tử Sơ nhàn rỗi có chuyện gì làm, cả ngày luôn nằm dài giường nghỉ ngơi, quấn quít lấy Tô Thanh Nhan đòi cho ăn đùi gà. nay ngay cả phòng của , cũng thèm trở về, nằm vùi ở giường của nàng, Tô Thanh Nhan cũng lười quản.
      Tiệc cưới càng lúc càng gần, giáo chủ lại liên tục chẳng có bất kỳ tin tức gì, cả Lưu Quang giáo yên lặng hoàn toàn giống sắp có hỉ .
      Lần này, Tô Thanh Nhan cảm thấy có điểm gì là lạ. Thiếu giáo chủ cùng nàng đối nghịch, nàng luôn cảm thấy toàn thân được tự nhiên. Vì vậy, sáng sớm hôm nay, nàng liền lôi Bạch Tử Sơ ngủ ngon đập tỉnh dậy.
      "Ơ, Tô Tiểu Nhan ngươi làm gì vậy ?" Bạch Tử Sơ bất mãn, mơ màng đảo đảo tròng mắt .
      "Cái gì là cái gì! Ta , đại ca của ngươi vài ngày nay có tin tức gì, tại sao ngươi gặp chút, phải là Đại ca thân nhất của ngươi sao?" Tô Thanh Nhan vừa lôi vừa kéo muốn dắt .
      Nhưng mà, Bạch Tử Sơ đáy mắt khẽ sáng ngời, sau đó nhanh chóng thu lại, trực tiếp nằm lại xuống giường, dang tay dang chân thành hình chữ đại: " , ta buồn ngủ , Thiên Vương lão tử có đến đây ta cũng dậy nổi."
      "Ngươi..." Tô Thanh Nhan bực mình, tròng mắt đảo vòng, đột nhiên biết từ đâu móc ra cái đùi gà, đưa đến chóp mũi của Bạch Tử Sơ dụ hoặc , "Thơm , muốn ăn ..."
      Bạch Tử Sơ mũi giật giật, lại hít hà, híp mắt lại theo cái đùi gà kia, khoát tay áo, muốn bắt lấy cái đùi gà, nhưng mà tay Tô Thanh Nhan hồi nâng lên, hồi để xuống, để cầm lấy.
      Vì thế, Tô Thanh Nhan liền có thể dẫn dụ tên Bạch Tử Sơ quần áo chỉnh tề từ từ xuống giường, từ từ theo nàng. đường hỏi giáo chủ ở đâu, Tô Thanh Nhan đường mang theo đùi gà dẫn dụ Bạch Tử Sơ, thỉnh thoảng dừng lại, cho Bạch Tử Sơ cắn cái đùi gà, rồi sau đó lại tiếp tục bên quạt quạt cái hương đùi gà, kích thích mũi Bạch Tử Sơ, bên tiến thẳng đến tẩm cung giáo chủ.
      Đến ngoài điện, lại gặp phải tên thị vệ giữ cửa, Tô Thanh Nhan giật mình, cho Bạch Tử Sơ cắn miếng gà, rồi lừa gạt : "Ngươi cần thông báo."
      Bạch Tử Sơ hai mắt vẫn chưa mở ra, liếm liếm đôi môi, thỏa mãn hương vị, liền nhu thuận mà : " cần thông báo !"
      Tô Thanh Nhan cười cười với thủ vệ, : "Nhìn xem, Nhị giáo chủ của các ngươi cần thông báo."
      Thủ vệ khinh bỉ dò xét tên Nhị giáo chủ kia gì tự mình còn biết nữa là....nhưng lại nghĩ đến hai người bọn họ thể nào làm hại giáo chủ, nên chỉ đành tuân theo lời của Nhị giáo chủ, tiến vào thông báo.
      Tô Thanh Nhan thuận lợi dẫn dụ Bạch Tử Sơ thẳng vào tẩm điện giáo chủ. Tẩm điện của tên giáo chủ này quả là lớn, bố cục vừa vặn, bức rèm che bằng gấm, xem ra đem phòng của nàng so với kém vô cùng. Nàng than thầm vài tiếng khi nhìn thấy những cây cột nạm vàng kia, sau đó dẫn dụ Bạch Tử Sơ thẳng vào bên trong cùng, nàng vừa vừa lui, hoàn toàn phát mình thoái lui đến tận cùng bên trong căn phòng, dừng chút liền đụng phải vật cản
      Nàng giật mình, gấp rút xoay đầu lại, đập vào mắt là tình huống khiến nàng chấn động.
      Chỉ thấy nam tử lưng trần, đường cong tuyệt đẹp, da trắng mịn đến mức có thể so với những bình thường, nhưng mà, ngay vị trí ở lưng, hình như có ...
      Nhưng, còn chưa thấy , người nọ đột nhiên nghiêng đầu quay lại, mặt nạ bằng đồng xanh, đúng là giáo chủ. Lúc này giáo chủ chợt nhìn thấy Tô Thanh Nhan, liền nổi giận, nghiêm nghị quát: "Tô Thanh Nhan, lần này ngươi tới đây làm gì ?"
      Tô Thanh Nhan ngẩn ra, nghĩ tới giáo chủ này sau khi cởi xiêm y, thân thể lại đẹp như vậy, làm cho nàng tâm thần nhộn nhạo.
      "Tô Thanh Nhan!" Giáo chủ nhanh chóng tìm y phục mặc lên, nghiêm nghị quát tiếng làm cho Bạch Tử Sơ giật mình tỉnh lại
      Bạch Tử Sơ oa oa hét to tiếng, chợt mở mắt ra, liền nhìn thấy bộ dạng này của giáo chủ, vội vàng xông lên phía trước ôm lấy giáo chủ, khóc : "Đại ca! Người làm sao vậy ?!"
      Giáo chủ giật giật thân, thấy kéo tay ra được, liền bất đắc dĩ : " có gì, ngươi buông bổn tọa ra trước ."
      Bạch Tử Sơ đầu chôn ở ngực giáo chủ, ôm tay của , biết động trúng nơi nào, khiến thân thể giáo chủ chợt cứng đờ, hồi lâu sau mới kéo Bạch Tử Sơ ra : "Ngươi buông bổn tọa ra."
      Bạch Tử Sơ thò đầu ra : "Đại ca, là do Tô Tiểu Nhan khinh bạc người?" giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tô Thanh Nhan, "Nếu đúng vậy, hay là Đại ca, người cũng cưới nàng luôn , chúng ta cùng chung thê a."
      "..."
      Bạch Tử Sơ cười cười, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nhưng giáo chủ lại có cảm giác chỉ muốn đập cho trận.
      Cuối cùng, Bạch Tử Sơ theo lực đạo của giáo chủ mới chậm rãi buông ra, để mặc xiêm y.
      Tô Thanh Nhan sững sờ nhìn hai người bọn họ, nhưng trong lòng lại nghĩ tới, vừa rồi nàng vào lâu như vậy, vì sao giáo chủ lại phát ra hữu của bọn họ.
      Bất quá, giáo chủ rất nhanh liền giải thích: "Bổn tọa mấy ngày gần đây đột nhiên bị nhiễm phong hàn, phản ứng chậm chạp chút ít, nhưng lại nghĩ tới bị nương dã man như ngươi nhìn thấy, hừ!" Giáo chủ sửa sang lại quần áo, bất mãn .
      Tô Thanh Nhan thèm quan tâm đến lý lẽ của , vẫn nhìn trời, ngươi cứ mắng , để ta xem ngươi mắng người nào a.
      Giáo chủ lườm nàng cái, liền chắp tay hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"
      Tô Thanh Nhan : "Nhìn ngươi chút chết sao."
      "A, bổn tọa có thể so với ngươi vẫn sống lâu hơn ngày."
      " sao!" Bạch Tử Sơ cười , "Vậy ta có thêm ngày để nếm nhiều đùi gà rồi !"
      "..." Giáo chủ liếc cái, quyết định đếm xỉa , "Tiệc cưới của các ngươi còn cách mấy ngày?"
      "Ba ngày!" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu đếm, lại đột nhiên lắc đầu , " đúng đúng, là hai ngày!"
      Tô Thanh Nhan đẩy đầu Bạch Tử Sơ ra, đáp: " ngày."
      "..."
      Giáo chủ thở dài , " ra là chỉ còn ngày là đến rồi sao, thôi, ngày mai là ngày thành thân rồi, bổn tọa giờ đem sính lễ ra cho ngươi xem trước chút."
      Vừa nghe xong, hai mắt Tô Thanh Nhan đều phát sáng....

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. sính lễ là đùi gà cũng nên. mà sau lưng giáo chủ là cái gì đó a?

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      nam 9k biết là ngốc hay giả nữa.hóng.thank bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :