1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu (Full 48c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      truyen cua Luc Xu luc nao kug nguoc den dau log.....
      Nhung ma hay...
      voi lai HE k thi dqau log den chet mat:056:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      "Chị, hôm nay công việc rất nhiều sao?" tiếng của Trình Gia Đống từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay chị có về nhà hay ?"

      Trình Vũ Phỉ thể khống chế được nhíu chặt chân mày, người đàn ông người chút tính tự giác, hoàn toàn có ý định rời , ngược lại còn nhìn chằm chằm mặt , hình như bởi vì lúc này phản ứng của cứng đờ nên làm cho cảm thấy thú vị, tỉ mỉ thưởng thức cảm xúc mặt . Trình Vũ Phỉ trừng mắt liếc cái, muốn cướp điện thoại trong tay , nhưng An Diệc Thành chịu buông tay, đành phải thôi, nhưng sợ Trình Gia Đống nghe được cái gì, chỉ đành mượn tay An Diệc Thành cầm điện thoại trả lời, "Ừ, hai ngày nay có bận chút."

      "Vậy bây giờ chị còn ở công ty sao?"Trong giọng của Trình Gia Đống có lo lắng, trời tối rồi, lúc này mà chị còn ở công ty, lúc nào cũng cảm thấy yên tâm.

      Trình Vũ Phỉ cũng gật đầu nhanh theo bản năng "Ừ", An Diệc Thành quay đầu , dựa vào bên bả vai còn lại có điện thoại, tự dưng phát ra tiếng cười, giống như cười nhạo xạo, làm cho thu hồi lại lời muốn , mà An Diệc Thành phà hơi bên tai , làm cho cảm thấy ngứa ngáy.

      Cứ như vậy kéo dài lát, Trình Gia Đống cẩn thận mở miệng, "Chị, khi nào mới hết giờ làm?"

      Trình Vũ Phỉ muốn thân thể của mình bị An Diệc Thành kiểm soát, hơn nữa lúc này còn chuyện với em trai mình, muốn che giấu những hành động làm ảnh hưởng mình của An Diệc Thành, vì vậy tập trung tinh thần vào cuộc chuyện với em trai, "Chị có ở công ty, bây giờ ở chỗ Giai Nhu, sao vậy?"

      vừa mới dứt lời, bên tai lại truyền tới tiếng cười của An Diệc Thành, muốn để ý tới , Trình Gia Đống biết tình bạn của và Tiết Giai Nhu, như vậy Trình Gia Đống cũng nghi ngờ gì, sợ Trình Gia Đống phát ra chuyện gì, muốn em trai mình biết người phụ nữ như vậy.

      "Như thế à, có gì, chị ở lại với chị Giai Nhu , chào chị ấy giúp em."

      Trình Vũ Phỉ đồng ý, thở phào nhõm, cửa ải này coi như qua, chỉ là đột nhiên phát ra chuyện gì, "Gia Đống, bây giờ em ở đâu vậy?"

      Trình Gia Đống chần chờ chút, "Hôm nay từ trường chạy về, phát chị chưa về nhà, nghĩ chắc là chị làm thêm giờ, muốn đón chị!"

      Cơ thể Trình Vũ Phỉ cứng đờ, cũng may lúc nãy mình làm thêm giờ, nguy hiểm , "Chờ lát, lập tức chị về." ra câu này , nhìn An Diệc Thành cái, ý bảo nên buông ra.

      " cần, chị ở chỗ chị Gia Nhu là được rồi, sáng sớm ngày mai em còn có lớp, trở về trường rất sớm. Chị cần phải lo lắng cho em...em trưởng thành rồi." Trình Gia Đống suy nghĩ chút, "Chị tâm với chị Giai Nhu nhiều chút."

      Xem ra Trình Gia Đống cũng biết chuyện Tiết Giai Nhu và Từ Triêu Luân, cũng đúng, báo chí sao lại bỏ qua tin tức lớn này chứ, mỗi ngày đều lên trang đầu, ly hôn kết hôn cũng là kiện lớn.

      Trình Vũ Phỉ lúc này mới gì nữa, cũng đúng lúc này An Diệc Thành nhấn nút tắt, hơn nữa còn dùng răng nhàng cắn cắn tai , những lời trong điện thoại, đương nhiên cũng nghe thấy được, nếu chuyện xong rồi, nên tiếp tục chuyện làm nhưng bị quấy rầy thôi. run rẩy nhàng, muốn trốn khỏi cắn tai mình, nhưng được. Giữa người tình mới có hành động thân mật như thế này, nhưng lại cảm thấy thân mật, thậm chí có cảm giác bài xích, tại sao có thể làm hành động thân mật như vậy với mình?

      An Diệc Thành cầm điện thoại ném ra xa, bắt đầu hôn mặt , Trình Vũ Phỉ trong lòng khó chịu, vì vậy phối hợp, hình như hơi bất mãn, " biểu bất mãn của mình trong trường hợp này là ngu ngốc nhất."

      dùng hành động thực tế để chứng minh lời của mình, phản ứng, có thể ép có phản ứng với mình.

      Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, An Diệc Thành rời , toàn thân hết bủn rủn, nghĩ đến câu sau cùng của An Diệc Thành, thể cười khổ tiếng, loại đàn ông này chỉ thích hợp để mơ ước, bởi vì ở trong mơ mới có hoàn mỹ, khi đặt vào thực tế, tóm lại có nhiều hoặc ít chuyện như ý, chẳng qua điều làm càng cảm thấy buồn là, cho dù An Diệc Thành làm những chuyện mà hận, nhưng từ đáy lòng vẫn ghét .

      kéo cơ thể mềm nhũn của bò dậy mặc quần áo, sau khi chỉnh đốn mình xong, lúc này mới gọi điện cho Trình Gia Đống. Tối hôm qua hoàn cảnh thích hợp, cũng thêm được gì với Trình Gia Đống.

      Trình Gia Đống nghe điện thoại rất nhanh, "Chị, có chuyện gì vậy?"

      "Bây giờ em trở về trường sao?"

      " lên xe buýt."

      Nghe lời của em trai, Trình Vũ Phỉ cảm thấy được an ủi phần. Em trai của cũng giống những đứa con nhà giàu TV diễn, sau khi gia đình gặp biến cố tính khí còn cáu kỉnh, bất mãn với chuyện này, khó chịu với chuyện kia. Trình Gia Đống khi còn cũng dưới thương của ba mẹ lớn lên, cũng được coi là ngàn vạn cưng chiều lớn lên, nhưng sau khi gia đình gặp chuyện may, càng ngày Trình Gia Đống càng hiểu chuyện, muốn tạo cho thêm gánh nặng.

      Trình Vũ Phỉ trong lòng rất , em trai mình cũng phải là đứa bé rất hiểu chuyện gia đình, trong mắt mọi người từng làm ra chuyện hơi "Gấu", ỷ vào cha mẹ chiều chuộng cũng làm ít chuyện làm người khác tức giận. Nhưng kể từ sau khi được Trình Vũ Phỉ chăm sóc, cậu bắt đầu nghe lời và hiểu chuyện rất nhiều, Trình Gia Đống nhìn thấy chị mình cực khổ cỡ nào, lúc mới xảy ra biến cố, hai người hai bàn tay trắng, còn phải trơ mắt đứng nhìn nhà mình bị bán đấu giá, khi đó Trình Vũ Phỉ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, Trình Gia Đống chỉ có mười bốn tuổi, năm đó hai người biết , mình còn nhà.

      "Ngày hôm qua trở về có chuyện gì ?" Trình Vũ Phỉ đối với người em trai này chú ý càng ngày càng nhiều, phải bởi vì quan hệ máu mủ, cũng bởi vì nhiều năm như vậy, em trai làm có thêm dũng khí, thời điểm mà mệt mỏi nhất, cũng cắn răng kiên cường.

      " có chuyện gì, đột nhiên nhớ chị, trở về nhìn chị chút, đâu biết lại may mắn như vậy." Trình Gia Đống cười cười, "Chủ nhật chị phải mua những thứ em thích ăn, em phải bù lại ngày hôm qua được ăn."

      Trình Vũ Phỉ cười đồng ý, còn khuyên mấy câu, "Ở trường học tập tốt, đừng suy nghĩ chuyện khác, chuyện đó giải quyết xong rồi, em cũng cần phải có bất kỳ gánh nặng gì."

      Trình Gia Đống nghe chị càu nhàu cũng cảm thấy khó chịu, vẫn gật đầu đúng.

      Trình Vũ Phỉ cúp điện thoại của em trai, suy nghĩ lát, gọi cho Tiết Giai Nhu.Tiết Giai Nhu vừa bắt máy oán thán với Trình vũ Phỉ tìm được Nhân Nhân, tại nổi giận với bé. Tiết Giai Nhu ngừng cảm thán, trẻ em bây giờ khó dạy bảo, cũng biết trong đầu chứa những gì.

      Tiết Giai Nhu còn có thể như vậy, vậy lên có chuyện gì, Trình Vũ Phỉ lo lắng thở phào.

      Sau khi chuyện với bạn tốt xong cúp máy, Trình Vũ Phỉ nhanh chóng rửa mặt, còn phải làm, hơn nữa cũng muốn trễ. Lúc xuống lầu, người giúp việc chuẩn bị xong bữa sáng, ăn bữa sáng mình, hơi tò mò nghĩ, biết người giúp việc đối đãi mình với thân phận gì.

      Có phải là người tình ? Hay là bọn họ quen với mấy chuyện này, hoàn toàn tồn tại lòng hiếu kỳ.

      Ăn đầy bụng, ra ngoài, vốn muốn tới trạm xe buýt, dù khoảng cách có hơi xa. ngờ đến An Diệc Thành ngồi ở ghế tài xế chờ , định xem như nhìn thấy, nhưng lướt qua lại thay đổi. vốn ghét bỏ hành động của mình, việc gì phải tỏ ra cao quý khinh thường hành động của mình, giống như chỉ muốn ngoài thân thể hoàn toàn quan hệ với An Diệc Thành, nhưng tất cả đều là lừa mình dối người.

      Cuối cùng vẫn lựa chọn lên xe.***************

      Sau khi ngồi lên xe, tựa lưng vào ghế, gian ngột ngạt làm cho buồn buồn. Nếu như phải là người chị vô dụng, Trình Gia Đống cũng vì nghe lời người khác lừa mà bán thuốc giả. Những năm này, Trình Gia Đống nhìn cực khổ làm việc, nuôi cậu lớn lên, nuôi cậu học từ cấp hai cho đến đại học, mặc dù cậu , nhưng trong lòng đều nhớ, thậm chí khi có thời gian kiếm việc làm thêm, cần Trình Vũ Phỉ phải cung cấp phí sinh hoạt.

      Nhìn hành động của em trai, Trình Vũ Phỉ phải là cảm thấy chua xót.

      Mấy tháng trước, lúc Trình Gia Đống tìm việc làm thêm, gặp phải người ta kiếm được rất nhiều tiền, thấy có duyên với Trình Gia Đống, vì vậy bí mật cho Trình Gia Đống cách kiếm tiền, lúc ấy Trình Gia Đống thấy động lòng trước lời của ta, lập tức gia nhập vào. Nhưng Trình Gia Đống mới làm được ba ngày, nhóm người đó lại bị cảnh sát bắt, ra cảnh sát theo dõi nhóm này từ lâu, nhóm người này chuyên bán thuốc giả lừa gạt người lớn tuổi, số người bị lừa lên tới mấy ngàn người.

      Vụ án này cũng được gọi là lớn, Trình Gia Đống cũng được xem là người biết chuyện. Đầu tiên là sở cảnh sát với Trình Vũ Phỉ cần phải lo lắng, em trai của có chuyện gì. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới an tâm, Trình Gia Đống mới mười chín tuổi, cuộc sống thể có bất kỳ vết dơ nào.

      Nhưng lần sau khi Trình Vũ Phỉ đến cảnh sát lời của cảnh sát lại thay đổi, cấp truyền lời xuống, phải nghiêm túc xử lý vụ án này, bởi vì chuyện này xảy ra ở nhiều nơi, cho nên muốn đem chuyện này xử lí nghiêm túc. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới căng thẳng, nhưng vẫn thể gặp được Trình Gia Đống, biết hoàn cảnh của cậu ở bên trong như thế nào.

      Trình Vũ Phỉ còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tiết Giai Nhu, hi vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt chút. Nhưng đợi mấy ngày, cũng có bất kỳ tin tức nào của Tiết Giai Nhu truyền đến, sốt ruột, nhưng lại muốn làm khó bạn tốt của mình.

      ngày khi từ trong sở cảnh sát ra chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, người chủ xe mở cửa sổ, lấy mắt kính to đeo xuống, người đàn ông trong xe "Muốn cứu em trai sao?"

      lúc lâu, Trình Vũ Phỉ cũng thể thừa nhận, khi An Diệc Thành lấy mắt kính xuống cho rằng trước mắt mình là ảo giác, giống như giấc mơ khi mười mấy tuổi, hoàng tử từ trời bay xuống, chỉ vì cứu mình.

      Ý tưởng rất buồn cười, nhưng lại nhớ rất .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Trình Vũ Phỉ về đến nơi bận rộn công việc, lúc rảnh rỗi nghe đồng nghiệp trêu chọc nhau, "Thức dậy sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn bò, lương chỉ đủ mua cải trắng", lời này hơi cường điệu, nhưng vẫn có điểm đúng, ừ, tiền lương thấp. Trình Vũ Phỉ nghe lời này, ngược lại có cảm giác đúng, giống như , tiền mướn phòng chuẩn bị tăng lên, bây giờ thức ăn cũng lên giá, tiền lương tháng trừ ra tiền phòng tiền điện tiền nước, tiền lương còn lại được bao nhiêu.

      Ngược lại với cảm giác chân này còn bởi vì cảm giác chân thực đối với An Diệc Thành, biết mình và An Diệc Thành dính líu với nhau là , hoặc xảy ra, cũng thấy người đàn ông đó, trong tiềm thức của loại cảm giác, có lẽ chuyện xảy ra liên quan đến An Diệc Thành, toàn bộ đều là ảo giác của .

      Lí trí của chấp nhận"Ảo giác" này, nhưng trong lòng, trái ngược với lí trí.

      Sau này từng tìm hiểu về An Diệc Thành, làm sao có thể biết được em trai ở cục cảnh sát. An Diệc Thành là, đúng lúc có chuyện ở cục cảnh sát, vì vậy nhìn thấy, biết chuyện của , nhưng cố tình muốn giúp đỡ công, muốn ra tay giúp đỡ phải có lợi, mà hình như người lúc đó có thứ gì làm cho hứng thú, tiền bạc hay địa vị đều có, vì vậy cũng muốn giúp.

      Vì như vậy chỉ mình có lợi.

      An Diệc Thành mới vừa trở lại"Hoàng Thành", Nguyễn Ngộ Minh dùng ánh mắt bí dõi theo , chỉ là An Diệc Thành cũng muốn tò mò về hành động kì quái của người khác, mặt có thái độ gì qua Nguyễn Ngộ Minh. Nguyễn Ngộ Minh thấy chút cũng để ý tới mình, vì vậy bước tới cản An Diệc Thành lại, " Tư, tối hôm qua đâu vậy?" xong còn cố ý ngửi mùi người An Diệc Thành, " Tư mùi người bây giờ với lúc trước giống nhau, chẳng lẽ giống như mọi người , sau khi người đàn ông có phụ nữ, hơi thở trong cơ thể phát ra cũng khác."

      An Diệc Thành mặc kệ , "Lầu dưới công ty tuyển chó dẫn đường có hứng thú xem chút ."

      Nguyễn Ngộ Minh muốn phản bác, lầu dưới "Hoàng Thành" làm gì có công ty nào khác, chỉ là bịa chuyện, lời còn chưa ra khỏi miệng, nghĩ thông suốt lời châm chọc của An Diệc Thành, hận nghiến răng nghiến lợi.

      Lúc này An Diệc Thành cũng đến văn phòng của An Trường Dạ, báo cáo tình hình chuyến công tác này với Cố Trường Dạ, để cho Cố Trường Dạ cho phương án giải quyết.

      Nguyễn Ngộ Minh nhìn bóng lưng của An Diệc Thành, hừ tiếng, vẫn tin, mình hỏi được gì. thừa nhận mình hơi buồn chán, nếu cược với Lão Bát, có thể điều tra ra mẹ ruột của con trai An Diệc Thành, nếu như tìm ra được, Lão Bát chuyển sân chơi bowling qua cho quản lý. Nguyễn Ngộ Minh khẳng định mình tham tiền, chỉ muốn có được danh tiếng này, phải cố gắng chút, đây là vì danh dự.

      Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh vẫn chờ An Diệc Thành ra ngoài, để tiếp tục cố gắng vì danh dự của mình.

      Sau khi An Diệc Thành ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh vẫn còn ở đây, cũng thể khâm phục tính kiên nhẫn của Lão Thất, chỉ là ánh mắt của Lão Thất, khỏi làm cho người ta hoảng loạn.

      " Tư, buổi sáng hôm qua xuống máy bay, đến buổi tối vẫn về nhà, như vậy là được rồi." Nguyễn Ngộ Minh quyết định sử dụng kế sách uyển chuyển, " Tư, đừng hiểu lầm, em phải muốn quản chuyện riêng của , mà là Tiểu Gia gọi tới hỏi ở đâu, em vì cháu thôi, đương nhiên thể làm cháu thất vọng, nên mới chú ý tới hành tung của ."

      An Diệc Thành nhìn Lão Thất cái, .

      " Tư, tối hôm qua ở đâu vậy?" ra suy đoán của mình, "Dường như hôm qua có người nhìn thấy Hạ ở cùng chỗ. . . . . ."

      "Cậu tò mò với sinh hoạt cá nhân của tôi, tôi với cậu phải là đánh vào tò mò của cậu sao, cậu tiếp tục đoán ." An Diệc Thành nhìn lão Thất, xoay người rời .

      Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm bóng lưng An Diệc Thành, "Em đặc biệt nhờ đánh vào tò mò của em, em xin đánh em , đánh em nhanh lên, có được ?" lầm bầm lầu bầu lời quái dị.

      Sau khi An Diệc Thành xử lý tốt chuyện của mình ở công ty, liền rời . tự mình lái xe đến trường tiểu học trọng điểm; bây giờ, giờ tan học của trường tiểu học so với mấy năm trước sớm hơn rất nhiều, có rất nhiều phụ huynh đứng trước trường. Học sinh đều mặc đồng phục giống nhau, được giáo dẫn ra cổng trường. An Diệc Thành dừng xe ở khá xa, lúc tan học, xe quá nhiều, ngăn trước cửa trường học.

      đợi lát, bạn An Minh Gia băng qua lối bộ, đến gần xe cha. An Minh Gia mở to hai mắt nhìn người bên trong xe, xác nhận là cha mình, hài lòng mở cửa xe, ngồi xuống.

      An Diệc Thành liếc mắt nhìn cặp sách to của con mình, giống như thường ngày hỏi việc học ở trường của con. An Diệc Thành đối với con mình cưng chiều, từ lúc bắt đầu học kỳ, để bé mình tự xe buýt về nhà, chỉ khi nào An Diệc Thành có thời gian rảnh mới lái xe đón bé, mà An Minh Gia biết cha mình dừng xe ở đó, khi nhìn thấy xe, ngoan ngoãn ngồi xe buýt tự mình về nhà.

      "Con lại gọi điện thoại làm phiền Thất Thúc rồi hả?" An Diệc Thành vừa nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, vừa hỏi con trai mình.

      Người bạn An Minh Gia mở to hai mắt nhìn cha mình, xác nhận tức giận, mới gật đầu , "Ba rất lâu chưa trở về, con mới gọi điện hỏi Thất thúc ."

      An Diệc Thành đối với việc này gì, khuôn mặt nhắn của An Minh Gia rối rắm, cũng biết cha mình nghĩ gì.

      Sau khi về đến nhà, An Diệc Thành tự mình nhìn An Minh Gia làm bài tập, cũng chuẩn bị nội dung giáo dặn ngày mai học, Tiểu Gia có bất cứ chỗ nào hiểu, An Diệc Thành cũng tỉ mỉ giảng giải.

      "Cha, có phải lúc cha học rất lợi hại?" Tiểu Gia trừng mắt nhìn, cách cha giảng còn dễ hiểu hơn giáo, rất nhiều chỗ hiểu, chỉ cần cha hơi nhắc nhở chút, lập tức hiểu ngay.

      An Diệc Thành đối với vấn đề này hứng thú lớn, "Tạm được!"

      Sau khi làm xong bài tập, giống như bình thường Tiểu Gia có khoảng thời gian xem phim hoạt hình. Sau đó mới ăn cơm tối, tắm, sau đó xem sách ngoại khóa.

      Lúc Tiểu Gia tắm, kéo theo An Diệc Thành xuống, "Cha, cha tắm cho con !"

      "Con bao nhiêu tuổi rồi?" An Diệc Thành dùng ngón tay điểm điểm vào chóp mũi con trai, mặc dù như vậy, nhưng vẫn vén tay áo lên, chuẩn bị tắm cho Tiểu Gia.

      phát ra khi nhìn con trai mình ánh mắt luôn dịu dàng, lão Thất thường , Tư chỉ khi nhìn con mới có sắc mặt dịu dàng.

      Tiểu Gia hưởng thụ được cha tắm cho, nhiều năm nay, đều là An Diệc Thành chăm sóc bé lớn lên, bé đối với cha tình cảm rất sâu đậm, "Cha, có phải cha ở cùng chỗ với dì Hạ ?"

      Tiểu Gia hình như rất quan tâm vấn đề này, mắt mở to, An Diệc Thành nhìn chăm chú đôi mắt có chút giống với người đó, thoáng nghiêng đầu,"Nghe ai ?" cũng biết, con trai muốn tắm cho là có mục đích, mục đích là muốn ở riêng với , hỏi thăm chuyện bé muốn biết.

      "Mọi người ai cũng như vậy." Tiểu Gia phủi cái miệng, "Những tin tức báo."

      An Diệc Thành nở nụ cười, "Chuyện của người lớn, trẻ con được quan tâm."

      An Minh Gia vui , "Nếu như cha ở cùng chỗ với dì Hạ, dì Hạ cũng giống như làm mẹ con, việc này rất liên quan." bé rất quan tâm đến chuyện cần thiết này.

      An Diệc Thành nhìn con trai có dáng vẻ như quan lớn, nhưng biết nên cái gì mới đúng.

      Cảm giác của Tiểu Gia đối với dì Hạ ra tệ, dì Hạ dáng người rất đẹp, tính tình tồi, mỗi lần đến thăm bé đều mua rất nhiều đồ chơi, còn có thể chơi với bé, lúc bé làm ba tức giận tốt bé với ba. Nhưng trong lòng bé, vẫn có suy nghĩ muốn mẹ bé hơn, hơn nữa mẹ bé chắc hơn hẳn dì Hạ, nếu sao ba có thể cùng mẹ sinh bé được?

      "Tắm nhanh lên chút, coi chừng bị cảm." An Diệc Thành nhắc nhở.

      Tiểu Gia cũng rất phối hợp, "Cảm cảm , dù sao con cũng là đứa bé có mẹ, cha cũng thương ."

      An Diệc Thành cầm mặt nhắn của con trai, "Người lớn có rất nhiều chuyện phức tạp, con cũng hiểu, con chỉ cần biết cha vĩnh viễn con, vậy cũng tốt."

      Tiểu Gia đột nhiên hồng vành mắt, "Nhưng người khác đều có mẹ, nhưng con có, con cũng muốn có mẹ của mình."

      An Diệc Thành nhàng thở dài, lau khô cơ thể con trai, ôm Tiểu Gia đến giường bé. An Diệc Thành dỗ Tiểu Gia lâu, Tiểu Gia mới ngủ.

      ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của con. Đối với gia đình, mong muốn nhiều lắm, tưởng tượng cũng nhiều, chỉ hi vọng con mình có gia đình đầm ấm, có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho họ. Nhưng có làm được, con có mẹ.

      lắc đầu cười khổ, cũng có cha, được mẹ nuôi lớn lên, khi đó rất muốn, sau này để cho con mình có gia đình đơn thân, để con có cảm giác đơn giống mình, nhưng lại giống như vòng tuần hoàn, con , vừa sinh ra có mẹ.
      Phiên Nhiênlaula thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6

      Giản ngưng là bạn thời đại học của Trình Vũ Phỉ, năm đó còn ở cùng phòng, quan hệ của hai người vì vậy cũng tệ, Trình Vũ Phỉ đối với Giản Ngưng có nhiều chăm sóc. Trình Vũ Phỉ tự nhận mình phải là người có tình bao la, nhưng đối với Giản Ngưng, ngay cả có sai như thế nào, cho dù có chuyện phiền phức, cũng đồng ý giúp Giản Ngưng. Đối với điều này Tiết Giai Nhu cũng từng tò mò hỏi nhiều lần, Trình Vũ Phỉ luôn lắc đầu, chỉ dù sao cũng là bạn của nhau.

      Chỉ có Trình Vũ Phỉ mới hiểu, tình nguyện giúp Giản Ngưng, vì có suy nghĩ riêng.

      Trước khi gia đình tan nát cũng giống như Giản Ngưng, có nụ cười đơn thuần, cho rằng thế giới này tốt đẹp như truyện cổ tích, nhưng sau khi gia đình xảy ra biến cố lớn, thể ép mình phải trưởng thành, giống như đại đa số mọi người thế giới này vì cuộc sống bôn ba.

      Vì vậy khi nhìn thấy đơn thuần trong mắt Giản Ngưng theo bản năng hi vọng này có thể mãi mãi đơn thuần tốt đẹp như vậy, giống như để bù vào phần thiếu hụt mà mình mất .

      Trình Vũ Phỉ nhìn màn hình điện thoại Giản Ngưng gọi tới, vẫn đồng ý gặp Giản Ngưng.

      Các hẹn nhau ở công viên xa nơi làm việc, lúc này, cũng có nhiều người, cộng với nhiệt độ thấp, cảm thấy có hơi vắng vẻ.

      Khi Giản Ngưng tới nơi, ấy mặc bộ áo lông dày, cổ viền rất nhiều lông, vốn phải mang lại cảm giác ấm áp, nhưng lại làm nổi bật lên gương mặt nhắn của ấy. Trình Vũ Phỉ nghĩ, Giản Ngưng lại gầy hơn lần gặp trước rồi.

      Rất nhanh Giản Ngưng lí do muốn gặp.

      Hôm nay con trai Giản Ngưng được chồng của ấy mang , Giản Ngưng muốn tìm luật sư hỏi xem tại ấy có cơ hội giành lại con mình hay , nhưng chồng của ấy rất có thế lực, vì vậy nên có người nào muốn ra mặt giúp ấy. Giản Ngưng hi vọng Trình Vũ Phỉ có thể xin Tiết Giai Nhu giúp tay, để Từ Triệu Luân ra mặt.

      Trình Vũ Phỉ chỉ cắn môi, dám mở miệng, muốn bất kỳ đáp án nào mà Giản Ngưng hi vọng nghe, điều này khỏi làm cho người ta thấy khó chịu, nhưng trong mắt Giản Ngưng lại chứa cầu xin làm chịu được muốn khóc.

      cảm thấy mình bất lực, giống như cảm giác trước đây khi cứu được Trình Gia Đống ra. Nhưng thể gật đầu đồng ý với Giản Ngưng, Tiết Giai Nhu là bạn tốt nhất của , thể vào lúc quan hệ Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân xấu nhất mà làm phiền được, dù ngay cả cũng cảm thấy mình giả nhân giả nghĩa.

      Cho đến sau khi Giản Ngưng rời , Trình Vũ Phỉ vẫn ngồi ở đó. nhìn về phía mặt trời dần dần lặng xuống, ràng còn ánh nắng, nhưng thời tiết vẫn lạnh như cũ làm người ta phải kinh ngạc, tay hoàn toàn lạnh lẽo.

      đột nhiên cũng nhớ lần trước gặp Giản Ngưng.

      Lúc đó với Tiết Giai Nhu làm phẫu thuật, Tiết Giai Nhu thân thể tốt, lúc đó lại có thai, bác sĩ đề nghị Tiết Giai Nhu phá thai, từ trước đến nay Tiết Giai Nhu phải là người dong dài, lập tức quyết định ngày phẫu thuật phá thai. Trình Vũ Phỉ nhắc nhở ấy, muốn chuyện này với Từ Triệu Luân hay , lúc Tiết Giai Nhu ở bệnh viện, cũng chỉ lắc đầu.

      Những năm gần đây, Trình Vũ Phỉ biết lắm tình trạng hôn nhân của Tiết Giai Nhu, cũng biết rất trong lòng Tiết Giai Nhu phải cất giấu người rất sâu trong lòng, vẫn đưa ra ánh sáng, giống như người đó chưa bao giờ xuất .

      Sau khi và Tiết Giai Nhu ra, đúng lúc gặp Giản Ngưng. và Giản Ngưng lâu gặp, lập tức cảm thấy tò mò, ngờ có ngày còn có thể nhìn thấy Giản Ngưng ở thành phố này. Nhưng lúc ấy cùng với Tiết Giai Nhu, thể chuyện nhiều với Giản Ngưng, chỉ có thể để lại cách liên lạc và địa chỉ cho Giản Ngưng.

      Vào ngày thứ hai Trình Vũ Phỉ lại bệnh viện đó, tìm được Giản Ngưng. Lúc bước vào, Giản Ngưng rửa mặt cho người đàn ông giường bệnh, động tác của Giản Ngưng rất nghiêm túc, cũng rất tỉ mỉ, làm cho người ta thấy kiên định. Nhìn Giản Ngưng và người đàn ông kia ở với nhau, cũng có thể biết được, quan hệ của họ nhất định bình thường.

      Ý nghĩ đầu tiên trong lòng phải chúc phúc, chỉ đơn giản là cực kỳ muốn khóc. luôn nhớ Giản Ngưng từng , muốn tìm người đàn ông đẹp trai địa vị cao đối với ấy là người đàn ông tốt, thương ấy, cưng chiều ấy, bảo vệ ấy. Rất ràng, người đàn ông nằm giường bệnh này đáp ứng được giấc mơ thời thiếu nữ về thế giới cổ tích đó.

      kỳ lạ, chúng ta thường giữ được ngây thơ đơn thuần của mình, nhưng lại hi vọng người khác bảo vệ nó, đến khi người khác bảo vệ được, cuối cùng hòa tan vào cái thế giới thực này, giống như chỗ trong lòng tan vỡ cái gì đó, như thế thoải mái.

      Sau và Giản Ngưng lên sân thượng xong trở về phòng bệnh.

      chưa bao giờ nghĩ tới, sau nhiều năm và An Diệc Thành gặp lại. đứng ở bên trong phòng bệnh, thái độ lạnh lùng, mắt sáng như đuốc, giống như đêm khuya thấy ảo giác, nhưng phải, người cực kỳ ràng. Nhưng nhìn lần, cho dù gặp thoáng qua khi rời .

      Sau khi tránh trước mặt , nhàng nhắm mắt lại, ra suy đoán của , khi hai người gặp lại lần nữa, vẫn như cũ cần do dự, tên của khắc sâu trong lòng , cách nào xóa , nhưng đối với , chẳng qua là người liên quan tồn tại, hoàn toàn nhớ đến .

      Giản Ngưng để rời , yên lặng ra khỏi phòng bệnh, sau khi đứng trong thang máy, cũng khống chế được lòng mình, miệng há to hô hấp, chân cũng khống chế run lên, nhìn chân mình ngừng rung động, trong tim càng dâng lên chua xót. chỉ xuất lần trước mặt mà thôi, có nên phản ứng thái quá như vậy , buồn cười, mỉa mai biết bao nhiêu.

      dựa vào vách tường lạnh lẽo trong thang máy, nhìn chằm chằm hình ảnh chật vật của mình đối diện, đột nhiên cảm thấy lúc trước Tiết Giai Nhu mắng rất chính xác, đúng là kỳ tích, và người đàn ông kia cũng chưa từng đến, thế nhưng có thể biểu thành cái bộ dạng này, là đem mình trở thành nữ chính phim thần tượng rồi.

      nhắm lại mắt, khóe mắt tự dưng rơi ra giọt nước mắt.

      Bảy năm trước người thiếu niên đó luôn mặc áo sơ mi, màu trắng tinh khiết, giống như chỉ cần mặc ở người , nhất định dính hạt bụi. Khi Trình Vũ Phỉ theo phía sau lưng người thiếu niên đó, từng nghĩ rất nhiều lần, tại sao áo sơ mi của có thể luôn luôn trắng sạch như vậy? Mà giống quần áo của , mặc lâu, luôn có màu vàng xám xịt.

      Khi đó là học trò cưng của thầy giáo, chỉ cần giáo viên nhắc đến tên An Diệc Thành, luôn nở nụ cười, khen nghe lời hiểu chuyện, thành tích xuất sắc. Cho dù là nam sinh cao ngạo, cũng thể khâm phục , có thể giải được đáp án cuối cùng tất cả các bài thi, điểm tối đa đối với như cơm bữa.

      Làm sao có thể có học sinh thông minh như vậy, các giáo viên luôn cảm thấy ngạc nhiên về .

      Làm sao lại có thể có bạn học thông minh như vậy, các học sinh khác nhịn được cũng cảm thấy khâm phục.

      Trong lòng giáo viên và bạn học là học sinh xuất sắc nhưng kỳ lạ, nhưng lại biến thành ánh sáng xẹt qua trong lòng Trình Vũ Phỉ, nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy người thiếu niên áo trắng quần trắng giày trắng lúc đó.

      vĩnh viễn phía trước, chưa từng quay đầu lại, nhìn thấy được sau lưng, im lặng nhìn theo dõi .

      Khi đó Trình Vũ Phỉ, nỗ lực học tập, sử dụng toàn bộ thời gian để học tập, thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể đứng trong top 100, hơn nữa tiếp tục tiến bộ nữa. muốn đến gần chút, gần thêm chút nữa, nhưng dù cố gắng thế nào, cũng thể nào đem khoảng cách từ mình đến gần người đứng đầu top 100 bảng vàng được.

      Cái tên đó luôn đứng ở đỉnh bảng vàng mà tên của lại đứng ở cuối bảng vàng.

      Sau mỗi kỳ thi hàng tháng, mọi người đều đứng trước bảng vàng, bạn học vây xung quanh cuối cùng cũng rời , chỉ có , vẫn đứng ở đó, nhìn cái tên đó, dường như muốn đưa nó khắc sâu vào tim, dù dùng cách nào cũng biến mất

      cười khổ, ra khỏi thang máy.

      tới cửa chính khu nội trú bóng người chặn đường lại.

      " Tiểu thư Trình, lâu gặp."

      Người đàn ông đứng trước mặt , có khuôn mặt trắng ngần tinh tế, ngũ quan nhu hòa tốt đẹp, mắt khép hờ, lộ ra chút ý nghĩ sâu xa.

      Gương mặt quen thuộc này, ràng như vậy, so với bất kỳ tưởng tượng nào chân thực hơn, vươn tay, muốn xác định xem có đúng là hay , tay chỉ khẽ động, lập tức ngừng lại, dám. Dù cho đây là ảo giác, cũng muốn ghi nhớ lát, bảy năm, yếu đuối vẫn thể quên , còn đem hình ảnh người thiếu niên lúc đó đặt sâu trong lòng, thỉnh thoảng có thể lấy ra nhớ lại .

      muốn cười với , nhưng toàn thân cứng ngắc, thậm chí ngay cả hô hấp đều mang theo cảm giác đau đớn rất .

      An Diệc Thành nhìn mặt mấy giây, xoay người, nhanh chóng rời , lưu lại bóng dáng dài trong mắt .

      Nhìn bóng dáng của càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất thấy nữa, nụ cười chuẩn bị, cuối cùng cũng từ từ nở rộ, chỉ là nhìn thấy nữa, giống như quá khứ, cũng quay đầu lại với , lần này cũng giống vậy.

      Cho đến khi thấy nữa, mới hồi phục tinh thần, cuối cùng làm kẻ ngu đứng ở đó nữa.

      Trình Vũ Phỉ ngồi ở công viên rất lâu, nghĩ đến những chuyện trải qua, khỏi nhàng hết than lại thở. Nhưng giờ phút này, vô cùng ràng, nhớ , hình như vẫn luôn nhớ.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      Trình Vũ Phỉ ánh mắt vô hồn nhìn phương xa, lúc này cũng hề suy nghĩ bất cứ điều gì, trong lòng trống trải, thế nhưng phải là thản nhiên, ngược lại càng có nhiều phiền muộn hơn, khó trách người khác luôn muốn dựa vào người mạnh mẽ, ai hi vọng những gì mình muốn đều có thể thực , khi bản thân có cái năng lực này chỉ có thể dựa vào người khác. Giải thích này buồn cười biết bao nhiêu, xuất chỉ để thỏa mãn ham muốn của mình. Vào lúc này Trình Vũ Phỉ thể chấp nhận, mình biến thành người phụ nữ bình thường có gì thú vị, cuối cũng cách xa với hình mẫu phụ nữ mà mình muốn trở thành rồi.

      chưa bao giờ chủ động gọi cho An Diệc Thành, mỗi lần đều là gọi tới. cũng thường xuyên gọi lắm, hơn phân nữa là tài xế của gọi đến cho biết xe dừng ở chỗ xa trước cổng công ty, có ý hôm nay An Diệc Thành về, được "Tuyển dụng" .

      Lấy điện thoại di động ra, ngón tay ở danh bạ cố gắng tìm kiếm, giống như muốn che dấu cái gì. Tên An Diệc Thành, đứng thứ hai, sắp xếp theo thứ tự chữ cái điện thoại, buồn cười phát tránh đông tránh tây cũng thể tránh được. cố ý thêm chữ a trước tên của em trai mình, vì vậy Trình Gia Đống trở thành tên đầu tiên trong danh bạ, dùng hành động này chứng minh điều gì, như ý biết mình che dấu .

      Do dự lâu, cuối cùng mới nhấn nút gọi.

      hi vọng nghe điện thoại, điện thoại gọi được, hoặc tắt máy, mấy cái lí do này đều xảy ra, sau hai giây lập tức bắt máy.

      Thời gian ngoài giây gọi ra chỉ có giây sau, chưa có bất kỳ tiếng động nào, Trình Vũ Phỉ nhàng thở dài, "Tôi. . . . . ." Lời đến khóe miệng, nhưng biết phải gì, dường như vì kích động nên mới gọi cuộc điện thoại này.

      Bởi vì khó chịu, ngay cả tay mình cũng biết nên đặt ở đâu, sau đó im lặng.

      " ở đâu?" lúc lâu yên lặng, cuối cùng An Diệc Thành mở miệng .

      Trình Vũ Phỉ nhanh chóng địa chỉ mình đứng.

      "Ừ."

      Sau đó điện thoại khôi phục trạng thái yên tĩnh, chỉ là lần này cũng tính thời gian.

      nhìn thời gian ghi lại, cuộc chuyện nữa rồi khoảng chừng nửa phút, có ghi lại là thời gian hai người chuyện chưa tới 15 giây, thời gian còn lại chỉ nghe khí chuyển động thôi.

      tiếp tục ngồi hành lang dài bên cạnh, cho đến khi mặt trời nhanh chóng lặng xuống, mùa này thời gian ban ngày ban đêm thay nhau rất nhanh, dần dần xuất hơi mỏng màu đen.

      Trình Vũ Phỉ cũng biết mình đợi bao lâu, cuối cùng An Diệc Thành cũng lái xe tới, chân của có hơi tê, cẩn thận đứng lên, ép mình tới chỗ , người đàn ông kia tuyệt đối xuống xe về hướng , là tự giác. mở cửa xe ngồi vào cố gắng quan sát vẻ mặt của , có bất kỳ điều gì ổn, lúc này mới an tâm chút.

      chủ động gọi điện thoại, lại biết nên gì, cũng có gì muốn với nhau.

      Có lúc nghĩ, đối với "giá trị hứng thú" của duy trì được bao lâu, vui vẻ nông nổi bồng bột giống những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nữa, cũng thể giống những người phụ nữ khác làm nũng với , thậm chí cũng thể trang điểm để mình trở thành đóa hoa xinh đẹp ướt át được, cuối cùng nhìn thấy được điều gì ở , có lẽ thích loại khí trầm lặng ở kiểu phụ nữ này?

      biết mình phải là xinh đẹp động lòng người, cũng tất nhiên hiểu cho dù từng có người khác phái theo đuổi như cành hoa hải đường đầu cành, hải đường duyên dáng nhưng cuối cùng vẫn bằng hoa mẫu xinh đẹp động lòng người.

      An Diệc Thành thận trọng lái xe, dưới kính râm màu đen là ánh mắt khẽ nheo lại. Đây là lần đầu tiên ấy chủ động gọi cho mình, cho là có chuyện lớn gì, xem ra mình nghĩ sai rồi.

      "Giản Ngưng. . . . . . tại ấy có tốt ?" Hỏi xong những lời này cảm thấy mình giả dối, hỏi được mọi chuyện sao, cái gì cũng làm được.

      Đuôi lông mày An Diệc Thành khẽ nâng lên, mắt kính màu đen che giấu tâm trạng của .

      ra là vì chuyện của chị dâu, khẽ cười mỉa mai, An Diệc Thành, chẳng lẽ mày còn mong đợi điều gì ở ấy sao?

      ấy gọi điện, cũng chỉ vì muốn biết chuyện người khác. ấy cho rằng chuyện mình làm ai biết sao? Lúc đầu nếu phải vì , Từ Triệu Luân giúp chị dâu chạy trốn, nếu như hai truy cứu từng người, dù là ai cũng thoát khỏi liên quan, còn cố tình nhảy vào chuyện này, ngu ai bằng.

      " tốt nhất nên quên việc từng quen người phụ nữ kia ." Giọng mang theo đe dọa vang lên, đột nhiên làm lòng người ta thắt chặt.

      chu chu miệng, vẫn muốn điều gì.

      "Trình Vũ Phỉ, cho mình là thượng đế sao?" tháo mắt kính xuống, ánh mắt lạnh lùng quan sát .

      chỉ cảm thấy lồng ngực mình khó thở, nếu như là Thượng Đế, ngay cả chuyện của em trai mình còn giải quyết được sao? nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ câu "Giản Ngưng, rất xin lỗi" , thể làm gì được. Nhưng đối mặt với ánh mắt An Diệc Thành, lựa chọn nghiêng đầu né tránh, người đàn ông này là như vậy, câu nhàng cũng có thể làm cho trong lòng cảm thấy mình vô dụng.

      Sau khi xe chạy được đoạn xa, điện thoại Trình Vũ Phỉ vang lên.

      Trình Gia Đống gọi tới, kể từ sau lần trước trở về, Trình Gia Đống gọi điện thường xuyên hơn.

      Trong điện thoại, Trình Gia Đống cho biết, cậu tìm được công việc làm thêm được đối xử rất tốt, cũng mệt mỏi. Trình Vũ Phỉ vừa vì em trai hiểu chuyện cảm thấy vui mừng, nhưng lại sợ cậu khổ, cuối cùng cũng chỉ dặn dò vài câu, Trình Gia Đống hiểu chuyện muốn cố gắng phấn đấu là chuyện tốt, hoàn cảnh hai người bây giờ thể bằng lúc trước được, muốn có cuộc sống tốt hơn, chỉ có thể dựa vào chính mình đạt được, vừa nghĩ điều này, cũng bình thường trở lại, cũng thể để em trai mình biết gì được, tại ra ngoài tiếp xúc với cuộc sống, sau này cũng có ích.

      chuyện với Trình Gia Đống,mặt giấu được nụ cười, quan tâm trong giọng cũng giấu được, An Diệc Thành thể xuất buồn phiền.

      "Xuống xe ở đâu?"

      "Cái gì?" còn chưa hiểu được có ý gì.

      Nhưng có tâm trạng giải thích với , trực tiếp dừng xe lại, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc khó chịu, thúc giục lập tức xuống xe. Trình Vũ Phỉ cảm thấy hiểu nỗi, cho đến khi xuống xe, nhìn lái xe đoạn xa, mới hơi hiểu được ý của tìm để hỏi chuyện của Gỉan Ngưng, nếu ra ý kiến của mình, chuyện này cũng coi như kết thúc.

      Gió lạnh thổi, lắc đầu, hơi cười khổ.

      Tuần này Trình Vũ Phỉ siêu thị mua rất nhiều món ăn về, chọn tất cả rau xanh mà Trình Gia Đống muốn ăn, khi cậu về nhất định phải cho cậu ăn nhiều món. Nghĩ đến điều này, bắt đầu bận rộn.

      Sau khi Trình Gia Đống về nhà, khi ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, nhịn được vào đứng phía sau chị mình, "Oa, chị làm nhiều món ngon như vậy, hôm nay em nhất định phải ăn nhiều, mới có thể bù lại dạ dày lâu nay bị căn tin hành hạ."

      "Thức ăn trong căn tin trường rất khó ăn sao?" Trình Vũ Phỉ tỏ ra nghi ngờ, từng ngang qua trường học của cậu, biết điều kiện căn tin trường cậu cũng tồi.

      "Có tốt hơn nữa cũng bằng chị làm." Hơn nưã trường học to như vậy, cho dù mùi vị tạm được, cũng có khả năng ăn ngon ở đó, còn nấu với số lượng lớn chất lượng kém xa.

      "Được, em ra ngoài trước , chị xong ngay thôi." Trình Vũ Phỉ đẩy cậu ra ngoài.

      Trình Gia Đống do dự lát, có lẽ nên ra ngoài. Cậu biết, những năm nay chị của mình luôn cố chịu đựng, chưa bao giờ với cậu điều kiện kinh tế kém, cậu phải phụ giúp cái gì, cho dù chị , cậu cũng hiểu, cậu thể trở thành gánh nặng của chị, ví dụ lấy bạn chị ấy là Tiết Giai Nhu mà , con lớn như vậy, những năm này chị cũng kết hôn, thể đây là nguyên nhân, nhìn chị càng ngày càng lớn tuổi, cậu cũng bắt đầu quan tâm tới hôn nhân của chị mình.

      Trình Vũ Phỉ thức ăn lập tức xong ngay, lúc sau. Sau khi bưng thức ăn ra, Trình Gia Đống cũng rất tự giác lấy bát đũa, xới cơm lên. Trình Vũ Phỉ nhìn động tác của em trai, trong lòng xuất cổ ấm áp, cho dù đây là chuyện rất .

      lớn hơn Trình Gia Đống bảy tuổi, khi đó cũng biết, vì sao mẹ kiên trì sinh em trai. Cơ thể của mẹ tốt lắm, lúc sinh rất đặc biệt khó khăn, lúc mang thai em trai cũng thường xuyên phải đến bệnh viện, cho dù như vậy, mẹ vẫn kiên trì sinh em trai. Khi còn bé, thỉnh thoảng cũng nghĩ tới chuyện này, vì sao thời đại này rồi, còn trọng nam khinh nữ như vậy, đối với cách làm của mẹ luôn cảm thấy khó hiểu.

      Cho đến khi từ từ lớn lên, mới bắt đầu hiểu mẹ mình, thậm chí còn cảm ơn em trai từng bị ghét bỏ, có thể là sau khi mất tất cả, còn có người ở bên mình, cùng mình trải qua tất cả.

      nhớ, lúc còn rất , cha mẹ thường cãi nhau, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ ở trong phòng ầm ĩ, để cho biết, sau này cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, ở trước mặt cũng cảm thấy sao mà cãi nhau.

      Cho đến khi mẹ bất chấp tất cả sinh em trai, tình hình trong nhà hoàn toàn thay đổi.

      Cha mẹ cãi vã nữa, mẹ trở nên hòa nhã dễ gần, ba cũng nổi giận đùng đùng như lúc trước nữa, sau khi tan việc trở về nhà, bế em trai chơi đùa ở phòng khách, sau khi tan học trở về, luôn luôn thấy cha ôm em trai cười ở đó.

      Quan hệ ba mẹ cũng càng ngày càng tốt, thậm chí trở thành quan hệ vợ chồng được người khác hâm mộ.

      Lúc cảm thấy buồn chán Trình Vũ Phỉ nghĩ tới, nếu như có người em trai này như thế nào đây? Có lẽ, gia đình được như quá khứ, ba ngày trận , năm ngày trận cãi lớn. Mà ba của , có lẽ ba biến thành người đàn ông tệ hại, ở bên ngoài nuôi có vô số người tình, có vô số con riêng. Chỉ mới nghĩ như vậy, cảm thấy thượng đế ưu ái mình, ít nhất gia đình vô cùng đầy đủ, cha mẹ đối với em trai rất quí nhưng cũng nuông chiều, đối với cũng chăm sóc chu đáo để thua thiệt gì, đối những điều muốn cũng từ chối, đối với cuộc sống của mình rất hài lòng.

      Cuộc sống đại khái chính là như vậy, chỉ cần nghĩ, cũng có thể hạnh phúc. Tất cả bất hạnh, đến từ những theo đuổi hợp với cuộc sống của mình, hơn nữa mình cũng thể giành được.

      Trình Vũ Phỉ nhịn được bật cười, nhận lấy chén Trình Gia Đống đưa tới, bắt đầu gắp thức ăn cho em trai, "Em ăn nhiều chút, chị thấy em cũng gầy rất nhiều."

      Trình Gia Đống kéo ống tay áo của mình lên, gồng tay bàn, "Hoàn toàn biến thành bắp thịt, em tại con đường đầy sức mạnh."

      Trình Vũ Phỉ thổi phù, lần này cười đến lợi hại. Trình Gia Đống cũng nhàng bỏ tay xuống, ăn xong vài miếng cơm, mới đem dự tính của mình ra, “Chị, sau này em định chủ nhật ở lại trường."

      Trình Vũ Phỉ nhìn cậu, hiểu nguyên nhân, ánh mắt Trình Gia Đống rất kiên định, "Em tìm việc làm thêm, Chủ nhật làm, ở lại trường thuận tiện hơn." thực tế chỉ có Chủ nhật, bình thường cũng vội vàng , vì lần đầu dạy kèm cho học trò, nên bình thường khi hết giờ học phải lập tức chạy tới.

      Trình Vũ Phỉ trầm mặc lát, mới gật đầu, "Ừ, đừng làm mình mệt mỏi."

      Trình Gia Đống khỏi cảm thấy mắt ê ẩm, sau khi gia đình xảy ra chuyện, đều do chị mình nuôi cậu, cậu cúi đầu ăn cơm, muốn để cho chị nhìn thấy mình thất thường, "Em lớn rồi, còn là trẻ con, chị phải lo lắng cho em." Cậu điều chỉnh mình lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, " Chị, chị cũng nên có bạn trai."

      Trình Vũ Phỉ để ở trong lòng, "Sao đột nhiên lại chuyện này? Có phải em có bạn nữ nào thích rồi ?"

      Trình Gia Đống thở dài, "Sao lại đến chuyện của em, thôi, với chị nữa." Cậu thường ở nội trú trường, cũng hi vọng chị ở nhà chú ý đến bản thân, quan tâm nhiều hơn đến chuyện chung thân đại của bản thân.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :