1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:
      Editor: vandamphongkhinh
      Beta: Chjcbjbj

      “Con theo đuồi Tần kia à?”

      “Sao thế, ba muốn giúp tay ạ?” Lục Cảnh Diệu chút kiêng nể đáp lời Lục Hoà Thước.

      Lục Hòa Thước á khẩu trả lời được, bởi vì bị cả con trai lẫn cháu trai áp bức, nên lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Sau đó quay đầu liếc nhìn cháu trai Hi Duệ, có vẻ nó ăn cơm rất ngoan ngoãn, nhưng đừng tưởng ông nhận ra nó gạt hết thức ăn ông gắp cho nó sang bên. Bát canh cá ông bảo giúp việc múc cho nó, nó cũng chẳng thèm động đến.

      ăn nữa.” Lục Hoà Thước đặt đũa xuống, với quản gia, “ ăn nổi, đỡ tôi về phòng.”

      “Ba.... sao ba lại thế?” Lục Gia đứng lên, nhưng chữ “Lại” mà bà lại tiếp tục chọc phải tâm hồn già nua nhạy cảm của Lục Hoà Thước, chỉ khuyên ngăn được Lục Hoà Thước mà còn thêm dầu vào lửa.

      Lục Hoà Thước đập cây gậy, giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, “Mấy đứa đều giận ông già này phải , đều giận ông già này phải ....”

      “Ôi trời, ba, chúng con có gì đâu, lão Lục chọc tức ba đấy chứ, ba đừng giận lây sang chúng con, công bằng chút nào....” Trương Kỳ bất mãn mở miệng, được nửa bị ông chồng Lục Cảnh Thành đưa mắt nhìn nên im bặt.

      “Ba, chúng con có giận ba đâu. Vừa rồi là do lão Lục vô tâm, ba còn lạ gì tính tình đáng ghét của nó, chắc chuyện với Tần suôn sẻ, bị lời của ba kích thích nên tâm trạng mới khó chịu đấy.”

      Lục Hoà Thước: “Vậy sao?”

      “Dĩ nhiên, cho nên ba mau ngồi xuống ăn cơm .... Chúng ta tranh cãi với lão Lục nữa....” Người kéo Lục Hoà Thước chính là Lục Gia Mẫn, cả nhà cũng chỉ có mới có thể trị được tính khí trẻ con của ông. Nhưng đó là trước khi Tần Dư Kiều vào cửa, sau này mỗi khi ông cụ Lục cáu kỉnh, hai chị em nhà họ Lục lại đẩy ra sân.

      Được Lục Gia Mẫn trấn an nhưng Lục Hoà Thước vẫn nghiêm mặt, Lục Gia nháy mắt với Lục Hi Duệ. Lục Hi Duệ luôn là người dỗ dành ông nội đầu tiên nhưng lần này lại chịu đứng lên, còn sưng mặt lên : “Ông nội, lãng phí thức ăn như vậy là đúng, nếu ông biết mình ăn được nhiều, nên bảo dì Vương chuẩn bị nhiều như vậy....”

      Hi Duệ ơi là Hi Duệ....

      Lục Cảnh Diệu yên lặng rũ mắt, sau đó với Lục Hoà Thước: “Ba, Hi Duệ đúng, ba có thể về phòng, nhưng trước khi về phòng phải ăn hết bát cơm .”

      “Đúng là tức chết, lãng phí nửa bát cơm cũng bị chúng mày .... Được, được, được.... Đỡ tôi về bàn.... Tôi lãng phí, lãng phí!!! Già như vậy còn bị này nọ....” Sau khi Lục Hoà Thước lục tục trở lại bàn ăn, vẫn nhịn được hỏi Hi Duệ câu, “Con ông nội lãng phí, nhưng còn con, ông nội múc cho con bát canh cá nhưng con lại chịu uống ngụm nào là sao?!”

      Lục Gia và Lục Gia Mẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, ra vấn đề phát sinh từ đây.

      “A.... Gần đây con thích ăn cá....” Lục Hi Duệ chột dạ cúi đầu .

      ra là như vậy, nhưng ăn cá thông minh.” Khúc mắc trong lòng Lục Hoà Thước được giải toả, mặt mày lập tức hớn hở, sau đó lại bảo người giúp viễc gắp những món khác vào bát Hi Duệ, “Vậy chúng ta ăn rau cải có được ?”

      Lục Hi Duệ nhìn ông nội, sau đó tình nguyện gật đầu: “Con cảm ơn ông ạ.”

      “Ngoan quá.”

      Già trẻ già trẻ, già trẻ là gì? Chính là người già nhưng tính tình lại hệt như đứa trẻ con.

      Sau khi vợ Lục Hoà Thước qua đời, tính khí ông lại càng thất thường, hồi sầm sì, lát sau lại tươi tỉnh. Mỗi khi cáu lên đều đòi hỏi cháu cháu trai cùng ra trận mới có thể làm ông nguôi giận.

      Nhưng tật xấu “già trẻ" của Lục Hoà Thước vô cùng nghiêm trọng, nhúng tay vào rất nhiều chuyện, dù là chuyện của công ty hay là việc trong nhà.

      Sau bữa tối, Lục Nguyên Đông về trước, Lục Hoà Thước giữ vợ chồng Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh ở lại. Lục Cảnh Diệu cũng chịu về, theo Dương Nhân Nhân tới thư phòng của Lục Hoà Thước.

      “Con tới làm gì?” Mặc dù Lục Hoà Thước nghiêm mặt, nhưng có ý đuổi Lục Cảnh Diệu .

      Lục Cảnh Diệu cười, che giấu mục đích mình tới đây: “Con nghe Vương và Lục Nguyên Đông vừa chia tay. Con lấy làm lạ....”

      Dương Nhân Nhân nhìn Lục Cảnh Diệu, lên tiếng.

      Lục Hoà Thước ngồi ghế đệm khắc hoa lê như vị quan lớn, với Lục Cảnh Thịnh và Dương Nhân Nhân: “Ba biết hai đứa rất dễ mềm lòng, nhưng hôn của Nguyên Đông thể tùy tiện. Nếu như lần này ba xử lý, các con định để Nguyên Đông lấy cái Vương Bảo Nhi đó phải ?”

      Dương Nhân Nhân than thở, liếc nhìn chồng mình: “ phải Nguyên Đông thích ấy sao? Hơn nữa gia thế bé ấy cũng khá trong sạch, xinh đẹp lại hiểu chuyện. Ngoại trừ có gia thế, con thấy có gì tốt cả.”

      “Cái gì mà có gì tốt?” Lục Hoà Thước ho khan hai tiếng, ném xấp tài liệu thư ký chuẩn bị sẵn cho Dương Nhân Nhân xem: “Ba mẹ là công nhân nhà máy, cậu từng ngồi tù, em trai cắt tóc.... Loại phụ nữ này có thể vào nhà họ Lục sao?”

      Lục Cảnh Diệu ngồi xuống ghế sofa gỗ, chậm rãi mở miệng: “Con thấy cả và chị dâu chấp nhận Vương cũng vì ba thích ấy....”

      “Mấy đứa nhìn thế nào lại thành ba thích....con bé Vương Bảo Nhi đó?” Lục Hoà Thước tức giận.

      Lục Cảnh Diệu: “Tất cả mọi người đều thấy.”

      “Chẳng lẽ con còn biết đối với người trẻ tuổi, càng chèn ép nó càng phản kháng mãnh liệt sao?” Lục Hoà Thước uống hai ngụm nước, lập tức giải thích, “Hơn nữa.... Chẳng lẽ ba lại muốn Đông Đông hận ông nội nó, khiến nó cảm thấy.... ông nội nó lạc hậu sao?”

      “Chẳng lẽ đúng?” Lục Cảnh Diệu gác chân, “Ba lạc hậu mà.”

      “Đừng cho rằng ba biết con nghĩ gì?” Ánh mắt quắc thước của Lục Hoà Thước nhìn thẳng về phía Lục Cảnh Diệu, “Con sợ mình mất chỗ chứ gì?”

      Lục Cảnh Diệu nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu với Lục Cảnh Thành và Dương Nhân Nhân: “ cả chị dâu, ra em cũng thấy Nguyên Đông cần kết hôn gấp gáp như vậy. Lần này nếu ba có thể khiến Vương chủ động chia tay với Nguyên Đông, lẽ nào chị vui khi mọi chuyện thành?”

      Lục Cảnh Diệu chẳng thèm quan tâm bạn của Lục Nguyên Đông là Vương Bảo Nhi hay Lâm Bảo Nhi, bây giờ điều lo lắng chính là mẹ vợ tương lai Bạch Thiên Du này.

      ***

      Tần Dư Kiều và Bạch Thiên Du cãi nhau, sau đó bật thốt từng lời từng chữ khiến người khác tổn thương mà hề nghĩ ngợi.

      “Đúng, con chưa cưới sinh, nhưng con hề phạm pháp. Còn mẹ, mẹ là mẹ của con, là người giám hộ của con. Con chưa cưới sinh dưới giám hộ của mẹ, mẹ làm được gì?”

      “Mẹ biết người đàn ông cùng với con là ai, mẹ biết tại sao con chưa cưới sinh, cũng biết tại sao con lại gặp tai nạn.... Mẹ, nếu như phải viện trưởng bệnh viện biết ba dượng, có phải con chết mất xác.... mẹ cũng biết phải ?”

      “Mẹ.... Có lúc con nghĩ, trong lòng mẹ, con chỉ là tảng đá vướng chân mà thôi ....”

      , con rất hối hận vì năm đó chọn với mẹ....”

      “Còn nữa, con định kết hôn với ấy.... Đúng, chính xác hôn nhân phải trò đùa.... Về vấn đế tín nhiệm này, bây giờ con cảm thấy ấy còn đáng tin hơn mẹ. Còn thà tin ấy cũng muốn tin mẹ.”

      ***

      Lục Cảnh Diệu ngắt tai nghe bluetooth, những lời Tần Dư Kiều với Bạch Thiên Du đều lọt vào tai . Nghe thấy câu cuối Kiều Kiều tin tưởng mình, Lục Cảnh Diệu hơi hoảng loạn, nhưng cùng với nỗi lo là kích động, kích động vì mình có được lòng tin của Tần Dư Kiều. còn gì nhỉ.... muốn kết hôn với . ra trong chuyện kết hôn này, phải chỉ có mình đơn phương.

      Có rất nhiều chuyện, góc độ đối diện với vấn đề của nam nữ giống nhau. Ví dụ như chuyện dối để lấy được tin tưởng của đối phương, phụ nữ rất sợ thời khắc lời dối bị vạch trần, mà cảm nhận được “ tin tưởng” đó mang lại cảm xúc vui sướng như thế nào. Đàn ông khác, nhất là loại đàn ông như Lục Cảnh Diệu, niềm vui sướng hoàn toàn lấn át sợ hãi khi lời dối bị vạch trần.

      hoàn toàn tin câu “Thẳng thắn được khoan hồng” đó, hơn nữa đối tượng lại là Tần Dư Kiều. có chập mạch mới thẳng thắn với trước khi kết hôn, mà kết hôn cũng hề an toàn. Cho nên tốt nhất phải cùng Tần Dư Kiều sinh thêm mấy đứa nữa mới được.

      Về cánh cửa Bạch Thiên Du này, Lục Cảnh Diệu nghĩ ra cách đối phó: dối, đánh lạc hướng và che giấu đề tài đó, rồi cho Duệ Duệ ra mắt. Nếu còn được, xấu hổ, vậy .... cắn ngược phát thôi.

      ***

      Ngày hai mươi chín, Bạch Thiên Du lên máy bay đến thành phố S. Trong khoảng thời gian trước ngày hai mươi chín, trước mặt Tần Dư Kiều, biểu của Lục Cảnh Diệu rất tốt, chuyện gì cũng lấy làm trung tâm. Hơn nữa chỉ biểu tốt với Tần Dư Kiều, ví như đối với nhà họ Bạch, để cho Bạch Diệu đơn hàng hề ; còn tặng rất nhiều quà tết cho nhà họ Tần ở thành phố G; buổi tối đích thân hướng dẫn Hi Duệ làm bài tập nghỉ đông, lúc hướng dẫn làm bài cũng bớt những lời độc mồm độc miệng của mình, làm cho Lục Hi Duệ cũng phải thấy lạ.

      Nhưng biểu tốt nhất của Lục Cảnh Diệu là ở giường, sửa tật xấu gấp gáp, chỉ kéo dài thời gian của màn dạo đầu, còn chăm nom chu đáo hơn sau khi xong việc, phục vụ Tần Dư Kiều vô cùng....thoải mái.

      Song, Lục Cảnh Diệu cũng biết Bạch Thiên Du sắp tới nhưng vẫn giả vờ biết gì, chờ Tần Dư Kiều chủ động với mình. Có điều đến tối hai mươi tám mà Tần Dư Kiều vẫn lời với .

      Cho nên Lục Cảnh Diệu bắt đầu sốt ruột.

      .... Lúc sắp đạt tới cao trào, Lục Cảnh Diệu đột nhiên rút ra, Tần Dư Kiều vốn rầm rì thoải mái bất mãn nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu cười xoà, lật người Tần Dư Kiều lại, chuyển thành tư thế từ phía sau.

      ra Tần Dư Kiều rất thích tư thế từ phía sau, có thể lười biếng nằm lỳ giường cần nhúc nhích, nhưng Lục Cảnh Diệu lại thích. Tư thế này khiến có cảm giác như hai con cún giao phối với nhau, hơn nữa thấy được gương mặt động tình của Tần Dư Kiều.

      “Kiều Kiều, em thích làm.... như vậy sao?” Lục Cảnh Diệu thở hổn hển hỏi.

      Tần Dư Kiều hơi lúng túng, khẽ “Ừ” tiếng. Bởi vì Lục Cảnh Diệu chậm chạp vào, nên hơi bực: “Có.... muốn làm ?”

      “Làm, dĩ nhiên làm!” Lúc Lục Cảnh Diệu đưa vật kia của mình vào, Tần Dư Kiều nghe loáng thoáng thấy tiếng giao hợp. Vừa nãy Lục Cảnh Diệu ngừng lại lúc sắp ra, cho nên khi tiến vào, bên trong ướt át khiến mỗi lần Lục Cảnh Diệu rút ra lại phát lên tiếng.

      Sau đó Lục Cảnh Diệu bắt đầu ra sức di chuyển eo, cảm thấy Tần Dư Kiều sắp chịu nổi mãnh liệt của mình, nhằm đúng giờ phút này để chủ đề hết sức trong sáng: “Kiều Kiều, ngày mai chúng ta đưa Hi Duệ đến vườn thú chơi nhé.”

      Ngày mai, cũng chính là ngày hai mươi chín, Lục Cảnh Diệu hỏi xong liền chậm lại, từ mãnh liệt biến thành nhàng, “Kiên nhẫn” chờ câu trả lời của Tần Dư Kiều.

      Mà Tần Dư Kiều nằm gối lại im lặng, Lục Cảnh Diệu hơi khó chịu, đâm mạnh vào Tần Dư Kiều đến mức phải rên lên tiếng. lát sau, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng phản ứng, vòng vo hồi rồi : “Ngày mai mẹ em tới....”

      Lục Cảnh Diệu làm bộ như giật mình “A” tiếng, “Mẹ vợ sắp tới, cũng cần làm gì đó mới phải....”

      ra mấy ngày nay Tần Dư Kiều vẫn rất do dự, hôm đó cho sướng mồm xong lại cảm thấy hối hận. Nhưng vịt chết còn cứng mỏ, cho nên mấy ngày nay vẫn rối rắm phiền muộn, cũng nhận ra biểu rất tốt của Lục Cảnh Diệu trong khoảng thời gian này. Tuy nhiên, hôm qua Tần Ngạn Chi gọi điện tới: “Kiều Kiều, sang năm con dẫn Lục Nguyên Đông qua đây nhé.”

      Tần Dư Kiều thấy lạ, sau đó moi được từ miệng Tần Ngạn Chi, biết có người lấy danh nghĩa nhà họ Lục tặng quà tết cho nhà họ Tần. Hồi trước Tần Ngạn Chi biết và Lục Nguyên Đông hẹn hò nên cho rằng những thứ đó là do Lục Nguyên Đông tặng.

      ra còn mong mỏi được ba mẹ tâm nữa, nhưng Tần Dư Kiều vẫn còn rất tức giận, vì chuyện của Bạch Thiên Du nên giận lây sang Tần Ngạn Chi. Khác với Bạch Thiên Du, Tần Ngạn Chi biết dỗ dành , sau khi dỗ xong còn cho đường lui; còn Bạch Thiên Du chỉ biết lý lẽ, xong ném cho câu: “Tự con suy nghĩ kỹ , thông suốt rồi cho mẹ biết.”

      Mặc dù như vậy.... Hôm đó với Bạch Thiên Du rằng hối hận vì chọn theo bà, ra cáu lên mới vậy thôi. giận Bạch Thiên Du đòi ly hôn với Tần Ngạn Chi, chọc tức bà rằng quan tâm đến mình, tức giận tại sao từ ngôi nhà êm đẹp lại tan nát như vậy.

      ra trước mặt ba mẹ, dù lớn đến đâu nữa, con cái vẫn như đứa trẻ. Trước mặt Hi Duệ, Tần Dư Kiều kiên cường như người mẹ, nhưng trước mặt Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du, cũng chỉ là đứa bé muốn được quan tâm mà thôi.

      ***

      Mẹ vợ tới, ra căn bản cần Tần Dư Kiều khai báo, Lục Cảnh Diệu chuẩn bị đâu ra đấy rồi, thậm chí lén lút dạy Hi Duệ: “Lời gì nên , lời gì nên , cả rồi chứ.... Dù Bạch Thiên Du có nhận con hay , con vẫn phải gọi bà ấy là bà ngoại, biết ?

      “Tại sao bà ngoại nhận con?” Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, ra suy đoán của mình, “Bà cũng mất trí nhớ sao?”

      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai, sửa lại cổ áo cho nó: “Sao ba biết được, có thể con phải là kiểu bà ấy thích thôi....”

      phải kiểu bà ngoại thích? Hi Duệ bi thương cúi đầu, bà ngoại ghét nó sao? Lời của Lục Cảnh Diệu để lại ám ảnh trong lòng Lục Hi Duệ. Lúc Lục Cảnh Diệu đưa Lục Hi Duệ đến sân bay, Hi Duệ chưa thấy Bạch Thiên Du mà lòng bàn tay đẫm mồ hôi rồi.

      Năm giờ chiều, Bạch Thiên Du đến sân bay, ra từ lối kiểm tra an ninh. Tần Dư Kiều còn chưa nhìn thấy Bạch Thiên Du, Lục Cảnh Diệu tinh mắt nhìn thấy mẹ vợ, sau đó vỗ vai : “Kiều Kiều, mẹ vợ tới....”

      Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn Lục Cảnh Diệu: “ gặp mẹ em rồi à?”

      Lục Cảnh Diệu nhếch miệng cười: “Tiến sĩ Bạch tiếng tăm lưng lẫy, lên mạng xem ảnh.” xong, cười tươi ôm Tần Dư Kiều đến chỗ Bạch Thiên Du.

      Bạch Thiên Du rất trẻ, dĩ nhiên kiểu trẻ trung ngược với tự nhiên. Có điều ai nghĩ bà lên chức bà ngoại, hơn nữa cháu ngoại cũng bảy tuổi.

      Lục Hi Duệ biết khái niệm bà ngoại này có lẽ từ các bạn đồng trang lứa, hoặc có lẽ xem ti vi. Hình tượng bà ngoại trong lòng nó là người già nhân hậu có nếp nhăn, nụ cười hiền lành, len lén cho nó kẹo và chút tiền.

      Đúng, là người già, giống như ông nội vậy. Cho nên khi Hi Duệ ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung của Bạch Thiên Du tiếng “Bà ngoại” chuẩn bị trước dù làm thế nào cũng thể phát thành lời.

      Hi Duệ nhìn bà ngoại, Bạch Thiên Du cũng nhìn chằm chằm vào nó. Sau khi nhìn hồi, Bạch Thiên Du tính toán đâu ra đấy lại thấy thời nhức đầu, định mở miệng, Lục Cảnh Diệu thò tay nhận hành lý tay bà: “Mẹ vợ, chúng ta thôi.”

      Mẹ vợ, Bạch Thiên Du liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, lại tiếp tục quan sát Lục Hi Duệ.

      Bình thường Bạch Thiên Du thường dùng kính hiển vi để quan sát thành phần địa chất, cho nên ánh nhìn hơi bén nhọn. Ánh mắt sắc bén này rơi vào lòng Hi Duệ, khỏi tổn thương ảo tưởng tốt đẹp về bà ngoại của Hi Duệ .

      ra là phải tất cả bà ngoại đều là hiền hòa nhân ái. Ba đúng, quả nhiên bà ngoại thích nó.

      Tần Dư Kiều đặt tay lên vai Hi Duệ, vô cùng ra dáng người mẹ, sau đó gọi Bạch Thiên Du tiếng: “Mẹ.”

      Bạch Thiên Du mà chỉ gật đầu với Tần Dư Kiều.

      “Mẹ vợ, biết mẹ thích ở nhà hay là ở khách sạn, nhà con chuẩn bị phòng xong hết cả rồi. Về phần khách sạn, cũng có phòng.” Ở đây chỉ có Lục Cảnh Diệu còn có thể nở nụ cười.

      Về phần Hi Duệ đồng ý với Lục Cảnh Diệu dù bị xem thường thế nào nữa cũng phải gọi bà ngoại, quay đầu sang chỗ khác nhìn Bạch Thiên Du nữa rồi.

      “Đừng gọi tôi là mẹ vợ.” Bạch Thiên Du cất giọng thờ ơ, sau đó tự cầm hành lý của mình, “Cảm ơn cậu quan tâm, tôi đặt phòng khách sạn rồi, nhọc cậu phí tâm.”

      Đời này Lục Cảnh Diệu chưa từng tức giận đến thế, trong lòng mắng người, nụ cười mặt những giảm mà còn tăng: “Chuyện này.... Tiến sĩ Bạch đặt phòng ở khách sạn nào vậy? Con đưa .”

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bé Hi duệ vì nghe lời bố là sợ ông nội thích mẹ Dư Kiều nên liền phản kháng ăn đồ ông gắp cho, bé quá cơ. tại là Lục cảnh duệ phải đau đầu tìm phương pháp tấn công bà mẹ vợ để được chấp nhận là con rể, sao mẹ của Dư Kiều lại thích cậu con rể này nhỉ, có con trước khi cưới có làm sao, đặc biệt là bà còn sống ở nước ngoài cơ mà, mua vé bổ xung là OK. Mấu chốt cũng chỉ là thời gian Dư Kiều bị mất tích và mất trí nhớ. Mười biết nguyên nhân này có lẽ là mẹ và dượng của Dư Kiều, còn Lục cảnh duệ có chút thành với Dư Kiều. Mình rất hóng chap sau của bạn mong biết thêm chút manh mối. Cảm ơn bạn.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chỉ thấy những bà mẹ dạy con để lấy lòng ông bà nội chứ hiếm thấy ai dạy con để lấy lòng bà nội như Cảnh Diệu này cả :03:. Bạn cũng rất tò mò biết lý do mà hai người chia tay là gì mà LCD cứ úp úp mở mở rồi lại che đậy thế này :th_70:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42:
      Edior: vandamphongkhinh
      Beta: Chjcbjbj

      Người khác đều là "Ba mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng”, đến lượt lại đổi thành "Ba mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ngứa mắt". Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình gặp trắc trở trước Bạch Thiên Du, nhưng cố tình tỏ ra bình tĩnh biểu gì lên mặt. Dù Bạch Thiên Du bắt bẻ thế nào nữa, vẫn tươi cười hớn hở với bà mẹ vợ này.

      Nhưng Bạch Thiên Du lại mạnh bạo tiêu diệt trong chớp nhoáng, hận thể ném ra biển.

      "Tiến sĩ Bạch, đáng lẽ con nên đưa Kiều Kiều và Duệ Duệ đến Luân Đôn gặp , nhưng con và Kiều Kiều gặp lại chưa lâu, nên chuyện phải dời đến cuối năm. Cuối cùng lại phải để đích thân tới đây chuyến, xin lỗi, con tệ quá." Lục Cảnh Diệu cười chân thành, giọng tha thiết, cộng thêm mái tóc và cà vạt vô cùng chỉn chu, chỉ số thân thiện của cao vô cùng. Nhưng mà đối với nhiệt tình của Lục Cảnh Diệu, Bạch Thiên Du vẫn lạnh nhạt như cũ, với Tần Dư Kiều: "Chúng ta thôi."

      Ra khỏi sân bay, Lục Cảnh Diệu tranh thủ lái xe tới, sau đó mặc kệ Bạch Thiên Du có vui lòng hay , nhanh tay lấy hành lý của bà bỏ vào cốp xe.

      Nhưng phải lái xe đâu bây giờ?

      Từ sân bay ra ngoài đường, Tần Dư Kiều với Bạch Thiên Du: "Mẹ, hay là mẹ tới chỗ con ."

      " cần, đến khách sạn thôi."

      Lục Cảnh Diệu cũng muốn Bạch Thiên Du đến nhà Tần Dư Kiều, nhưng Bạch Thiên Du lại muốn ở khách sạn, về sau Bạch Thiên Du bị làm sao lại luận tội chăm sóc chu đáo, lúc đó biết phải giải thích thế nào.

      Cho nên Lục Cảnh Diệu xen vào đúng lúc: "Nếu như tiến sĩ Bạch chê, con có căn nhà trống ở Hải Đỉnh, trong nhà thiếu đồ đạc gì cả, hơn nữa gian xanh mát, tuyệt đối quấy rầy đến nghỉ ngơi của ."

      Tần Dư Kiều lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Sao chưa từng phát Lục Cảnh Diệu lại có thể nịnh bợ ton hót người khác như vậy?

      "Ha ha." Bạch Thiên Du khẽ hừ tiếng, ánh mắt liếc tới Lục Hi Duệ thèm để ý đến mình, với Lục Cảnh Diệu, "Như vậy , tôi đến chỗ Kiều Kiều ở."

      "Ha ha." Lục Cảnh Diệu dám hừ mà cười khẽ, xoay tay lái : "Chuyện này.... là tốt nhất." Cúi đầu, lại thêm câu, " và Kiều Kiều lâu rồi gặp, lý ra nên ở cùng với nhau, nhưng con sợ chỗ của Kiều Kiều hơi lộn xộn...."

      Bạch Thiên Du thẳng vào vấn đề, hỏi Lục Cảnh Diệu: "Cậu muốn tôi ở cùng với con của tôi?"

      "Làm sao có thể.... hiểu lầm rồi." Lục Cảnh Diệu lo lắng cơn giận trong đáy lòng ảnh hưởng đến nụ cười mặt, cố gắng cong khóe miệng, "Con chỉ sợ thôi. Kiều Kiều thường với con về công việc nghiên cứu địa chất của . .... con từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp nhà khoa học, hơn nữa còn là mẹ của Kiều Kiều. Cho nên con rất căng thẳng, cố gắng làm tốt nhưng lại thành ra dở, đừng để bụng...."

      Bạch Thiên Du tỏ thái độ gì với lời của Lục Cảnh Diệu, quay sang nhìn Tần Dư Kiều: "Mẹ liên lạc với bác con rồi, tối nay mẹ qua nhà bác ăn cơm."

      Tần Dư Kiều "A" tiếng.

      " đúng dịp, con đặt phòng tại khách sạn rồi." Bởi vì có đèn đỏ, Lục Cảnh Diệu dừng lại ở ngã tư, "Nhưng ăn cơm cùng trai quan trọng hơn, phần của con để sau cũng được. Nếu tối mai có được ạ?"

      Bạch Thiên Du trả lời.

      Đầu tiên Lục Cảnh Diệu cười, sau đó : "Vậy cứ thế nhé, tối mai để con mở tiệc chào mừng tiến sĩ Bạch."

      Tần Dư Kiều nhìn nổi nữa, gọi Bạch Thiên Du tiếng: "Mẹ."

      Vẻ mặt của Bạch Thiên Du dịu lại, với Lục Cảnh Diệu: "Cảm ơn."

      Lục Cảnh Diệu hớn hở như thể trúng số, lập tức được voi đòi tiên gọi Bạch Thiên Du tiếng: "Mẹ, đây là việc con phải làm."

      Sau đó sắc mặt Bạch Thiên Du trầm xuống.

      Lục Cảnh Diệu giải thích cho sai lầm của mình: "Mẹ.... À xin lỗi, tiến sĩ Bạch, xem con của con và Kiều Kiều cũng lớn như vậy rồi, đáng lý ra bảy năm trước con nên gọi tiếng mẹ mới phải, kéo dài nhiều năm như vậy mới gọi, đừng trách con...."

      Bạch Thiên Du: "...."

      ***

      Từ sân bay quốc tế đến chung cư Nhã Lâm mất khoảng nửa tiếng, nhưng bây giờ lại kéo ra hơn bốn mươi phút. Bình thường dù là đèn xanh đèn đỏ hay đèn vàng đều phóng bạt mạng, lần này lại làm công dân tốt, tuân thủ luật giao thông nghiêm chỉnh. Sau khi xuống xe, Lục Cảnh Diệu vừa mở cửa xe vừa xách hành lý.

      Vào nhà rồi, còn châm trà dâng trái cây, bỏ quên bất cứ việc gì, tất cả đều tự thân tự lực.

      Lục Cảnh Diệu gọt trái cây ra hình dạng gì cả, méo mó xiên xẹo. Lúc bưng đến trước mặt Bạch Thiên Du, Bạch Thiên Du chịu nổi nữa, với : "Cậu Lục, cậu ngồi xuống trước ."

      Hi Duệ sao? Bởi vì cậu cảm thấy bà ngoại muốn gặp mình, dọc đường Lục Hi Duệ biết phải gì. Sau khi về nhà lập tức chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó nhìn ngắm khuôn mặt nhắn trong gương. Bà ngoại thích nó bởi vì nó đen, bà cảm thấy nó giống chị Dư Kiều sao? Vừa nghĩ như thế, Lục Hi Duệ soi gương kéo cổ áo xuống, để lộ cái cổ trăng trắng của mình.

      Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ ra khỏi phòng vệ sinh có cái gì đó là lạ, sau đó mới phát cổ áo kéo hẳn hoi. giữ Hi Duệ lại, kéo cổ áo lên: "Coi chừng bị cảm."

      Hi Duệ lúng túng cúi đầu.

      Bạch Thiên Du kìm nén đến mức khó chịu, ngước mắt với Lục Hi Duệ: "Lại đây cho ta xem."

      Lục Hi Duệ do dự lát, vẫn ngoan ngoãn đến trước mặt Bạch Thiên Du .

      "Tên gì?"

      Lục Hi Duệ chớp mắt: "Duệ Duệ ạ."

      "Tên đầy đủ."

      ".... Lục Hi Duệ ạ. Lục trong đại lục, Hi trong hy vọng, Duệ trong trí duệ."

      Sau đó Bạch Thiên Du lại bị sặc, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Mấy tuổi rồi?"

      Lục Hi Duệ giương cằm mình lên: "Cháu bảy tuổi rồi ạ." Lục Cảnh Diệu đứng bên cạnh biết Bạch Thiên Du nghĩ gì, đứng dậy lấy tập tài liệu ở ngăn kéo trong phòng. Đó là kết quả xét nghiệm ADN của Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ, chuẩn bị thêm mấy bản từ lần trước rồi.

      "Mặc dù con cảm thấy hơi thừa thãi, nhưng con biết công việc của mẹ đòi hỏi cẩn thận chính xác, cho nên chuẩn bị chút, mẹ xem ." Lục Cảnh Diệu vừa vừa đưa kết quả xét nghiệm tới trước mặt Bạch Thiên Du, "Kiều Kiều, Duệ Duệ và cả con đều làm xét nghiệm. Kết quả đúng là người nhà."

      Bạch Thiên Du cầm tờ giấy kết quả, xem mấy lần, đúng là còn lời gì để , có vài lời tiện trước mặt Lục Hi Duệ. Đặt kết quả xét nghiệm xuống, Bạch Thiên Du với Lục Hi Duệ : "Lục Hi Duệ phải ?"

      Lục Hi Duệ vui lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

      " học tiểu học rồi phải ?" Bạch Thiên Du ngước mắt nhìn Lục Hi Duệ, "Bình thường học những thứ gì?"

      Lục Hi Duệ đảo mắt, trả lời câu hỏi của bà ngoại sói, "Trừ những môn học chính, còn có piano, cờ vây và tính nhẩm ạ."

      ra Bạch Thiên Du rất hài lòng với đứa cháu ngoại này, thấy trong phòng khách có đặt chiếc đàn piano, bà với Lục Hi Duệ: "Có thể đàn bản nhạc cho bà ngoại nghe được ?"

      Bà ngoại? Lục Hi Duệ hơi giật mình, lúc này Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống, xoa đầu Hi Duệ: "Duệ Duệ, bà là mẹ của chị Dư Kiều. Nếu em bằng lòng, gọi bà tiếng bà ngoại được ?"

      "Dĩ nhiên bằng lòng." Mở miệng trả lời là kẻ bán con cầu vinh Lục Cảnh Diệu, vỗ lên vai Lục Hi Duệ, "Gọi bà ngoại ."

      Lục Hi Duệ bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị mãi mới có thể khẽ khọt gọi Bạch Thiên Du tiếng bà ngoại: "Bà…ngoại."

      ***

      Buổi tối lúc Bạch Thiên Du dẫn Tần Dư Kiều đến nhà họ Bạch ăn cơm, Lục Cảnh Diệu cũng đưa Lục Hi Duệ về tổ của mình. Sau bữa tối, Lục Hi Duệ lập tức vùi ghế sofa cầm đếm tiền lì xì của bà ngoại, Lục Cảnh Diệu nhìn thấy, lại ngứa mồm trêu chọc.

      Sau khi tắm xong, Lục Hi Duệ lại lôi lì xì ra đếm.

      Đếm rồi lại đếm, sao lại nhiều hơn lúc nãy nhỉ? Đếm lại nữa, ra là đếm sai.

      Con cún Shar-pei Cầu Cầu là bạn tốt của Duệ Duệ cũng ngồi ghế nhìn Hi Duệ. Mỗi khi Hi Duệ đếm tờ, Cầu Cầu lại sủa tiếng. Lục Cảnh Diệu nghe mà phát bực, xuống nhà với Hi Duệ: "Con vào phòng mình đếm ."

      Hi Duệ vui vẻ chìa bao lì xì của Bạch Thiên Du cho Lục Cảnh Diệu xem, với Lục Cảnh Diệu: "Ba ơi, ra bà ngoại rất thích con phải ? Bà là người ngoài mặt lời gay gắt nhưng trong lòng lại mềm như đậu phụ, có phải ạ?"

      Lục Cảnh Diệu hơi bực: "Về phòng ."

      "Cầu Cầu, chúng ta lên tầng." xong, Lục Hi Duệ dép bông lên tầng. Gần đây Cầu Cầu càng ngày càng mập, cầu thang cũng hơi khó khăn. Hi Duệ cúi xuống ôm nó, còn kêu ca: " mày được ăn nhiều như vậy rồi. Ngày mai mày phải chạy bộ với tao."

      Lục Cảnh Diệu nhìn Hi Duệ lên tầng, lấy điện thoại di động ra nhìn. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, duy chỉ có của Tần Dư Kiều.

      ***

      Tần Dư Kiều ăn cơm tối ở nhà bác. Sau bữa tối, Bạch Thiên Du và Bạch Diệu vào thư phòng chuyện riêng. Tần Dư Kiều biết Bạch Thiên Du định chuyện gì với bác nên cũng sốt ruột. Bạch Quyên bất mãn lên tiếng: " là, có gì thể với chúng ta chứ."

      Bữa tối nay Tần Dư Kiều cũng ăn gì nhiều, bác mang trái cây tới, cũng có hứng ăn. Lấy điện thoại di động ra nhìn, Lục Cảnh Diệu hề gọi cho , lúc mấu chốt thế này phải cho chút sức lực chứ.

      lát sau, tin nhắn gửi tới, màn hình xuất dòng chữ ông xã. Mặt Tần Dư Kiều nóng bừng lên, Lục Cảnh Diệu đổi tên mình trong danh bạ thành ông xã từ lúc nào vậy?

      "Kiều Kiều, tình hình bên đó thế nào? Đừng lo, có con sớm cũng mất mặt, mẹ mười tám tuổi sinh cả của rồi."

      ra có lúc Lục Cảnh Diệu rất hiểu , hiểu Tần Dư Kiều vừa nhát gan lại sĩ diện hão. Cho nên dù nhớ chuyện ở Edinburgh, nơi nào đó trong lòng vẫn mách bảo rằng có thể tin tưởng Lục Cảnh Diệu.

      Tần Dư Kiều cúi đầu trả lời tin nhắn, qua tình hình bên này cho biết. Lục Cảnh Diệu trả lời rất nhanh, phân tích cho : " thấy mẹ em chỉ cho bác em biết thôi, cho nên nếu bác em hỏi gì, em cứ bảo bác em như thế."

      Như thế là sao? Tần Dư Kiều nhắn dấu chấm hỏi.

      "Nhắn tin với ai thế?" Bạch Quyên hỏi .

      "Bạn...." Tần Dư Kiều vén tóc mai ra sau tai, đúng lúc này, tin nhắn lại gửi tới, Lục Cảnh Diệu với :

      " cho họ biết, Tần Dư Kiều lấy Lục Cảnh Diệu lấy ai cả."

      ***

      Bạch Thiên Du tìm Bạch Diệu để bàn bạc, cuối cùng lại tìm lộn người.

      Bạch Diệu qua lại trong thư phòng, vừa vừa : "Tiểu Du, em cũng là. Lần trước gọi điện với em là giới thiệu bạn trai cho Kiều Kiều rồi, đối tượng chính là Lục Nguyên Đông của nhà họ Lục, em còn sao, bây giờ em lại với .... Kiều Kiều chính là mẹ ruột của con trai lão Lục.... Có phải em nghiên cứu mấy tảng đá đó mãi nên ngu người luôn rồi phải .....?"

      ", em cũng biết tại sao lại thế nữa."

      "Cũng biết?!" Bạch Diệu hơi cáu, nhưng để cho người ở ngoài nghe thấy nên cố gắng hạ giọng quở trách Bạch Thiên Du, "Có người mẹ nào như em ? Kiều Kiều gặp tai nạn giao thông ở nước ngoài, em lại trốn tránh trách nhiệm!"

      Bạch Thiên Du day cái trán đau đến sắp nứt ra của minh: ", em đến đây là để bàn bạc với nên làm thế nào mà?"

      "Làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào?" Bạch Diệu vài bước rồi dừng lại, "Em nghĩ nên làm thế nào?"

      Bạch Thiên Du ngán ngẩm: "Nếu em biết cũng chẳng tìm làm gì."

      Bạch Diệu cũng biết phải làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ : " ra lão Lục cũng tồi...."

      Bạch Thiên Du cố gắng dằn nỗi buồn bực trong lòng, chống tay lên bàn, thành bàn bạc với trai: "Em thể để Kiều Kiều bị người ta dị nghị. Cho nên nếu công bố Kiều Kiều là mẹ Hi Duệ, nhất định Kiều Kiều trở thành đề tài bàn tán, hơn nữa nó lại từng có quan hệ với Lục Nguyên Đông. Nhưng nếu công bố Kiều Kiều là mẹ ruột của Duệ Duệ, Kiều Kiều lấy cậu Lục gì đó kia mọi chuyện ra sao, nó phải mang tiếng vợ hai à?"

      Bạch Diệu xoay người, đầu cũng bắt đầu đau, sau đó hỏi Bạch Thiên Du: "Thái độ của Kiều Kiều thế nào, nhớ ra chuyện năm đó chưa?"

      "Vẫn chưa nhớ ra...." Bạch Thiên Du thở dài, "Có điều em thấy nó bị Lục gì đó tóm chặt rồi."

      "Là Lục Cảnh Diệu." Bạch Diệu cau mày .

      Bạch Thiên Du lại nghĩ đến vấn đề khác: "Nhà họ Lục nhiều con cháu như vậy, nếu Kiều Kiều vào nhà đó em cũng yên lòng."

      Bạch Diệu giội gáo nước lạnh: "Bây giờ mới bắt đầu lo lắng sao? Trước giờ lặn mất tăm ở đâu vậy?"

      ***

      "Bây giờ mới bắt đầu lo lắng sao? Trước giờ lặn mất tăm ở đâu vậy?"

      Lúc Lục Cảnh Diệu tìm Lục Gia bàn bạc, Lục Gia cũng quăng những lời này cho .

      "Nếu như năm đó chú trưởng thành và hiểu chuyện hơn, bây giờ còn phải nhức đầu đối phó với mẹ Kiều Kiều sao? phải là chị đả kích chú, nếu như năm đó chú cứ đưa Kiều Kiều về, bây giờ Duệ Duệ cũng có em rồi."

      Duệ Duệ có em . Lời này kích thích Lục Cảnh Diệu. Ngày hôm sau lúc còn tờ mờ sáng, xách đầu bếp dậy, làm bữa sáng rồi mang đến chung cư Nhã Lâm.

      Lục Cảnh Diệu có chìa khoá nhà Tần Dư Kiều, nhưng lại muốn giả bộ, vươn tay nhấn chuông cửa.

      Người ra ngoài mở cửa là Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu xách bữa sáng vào hỏi : "Mẹ vợ đâu rồi, dậy chưa?"

      Tần Dư Kiều ngáp cái, chỉ xuống dưới nhà: " chạy bộ."

      Lục Cảnh Diệu thở phào nhõm, mau chóng đặt bữa sáng lên bàn ăn. Tần Dư Kiều cũng nhìn thoáng qua, vẫy tay với Lục Cảnh Diệu: "Ghé tai lại đây."

      Lục Cảnh Diệu cười tiến tới, tâm trạng của Tần Dư Kiều cũng tốt như Lục Cảnh Diệu, : "Mẹ em ăn chay, buổi tối chọn chút rau dưa nhé, biết chưa?"

      Lục Cảnh Diệu xúc động ôm siết lấy Tần Dư Kiều, tì cằm lên bờ vai mềm mại của Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, rất vui khi có em đứng về phía ."

      "Ai đứng về phía ?" Khóe miệng Tần Dư Kiều cong lên, "Hơn nữa có quỷ mới biết năm đó có làm chuyện gì có lỗi với em . Em chỉ nể mặt Duệ Duệ nên mới giúp cho thôi."

      Lục Cảnh Diệu buồn cười, hít hà mùi hương mái tóc Tần Dư Kiều: "Năm đó .... Chủ yếu là da mặt mỏng nên mới để em chạy mất."

      Tần Dư Kiều cười ha ha, sau đó cảm thấy Lục Cảnh Diệu chợt buông cánh tay đặt eo ra. buồn bực, Bạch Thiên Du trở lại.

      Lục Cảnh Diệu đưa tay đặt khẽ lên hông Tần Dư Kiều: "Mẹ, mẹ dậy sớm thế."

      Tần Dư Kiều cười nhìn Lục Cảnh Diệu. Tai thính đấy!.

      ***

      Nhờ có nhắc nhở của Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu huỷ phòng ở Ngọc Phủ lâu, đổi thành nhà hàng chay nổi tiếng ở thành phố S.

      Nhà hàng này nằm ở khu Giang Đông của thành phó S, sắp bước sang năm mới, cây hòe bên bờ sông bắt đầu treo đèn lồng. Dọc theo con đường, cả mặt sông lung linh ánh đỏ, đẹp tả xiết.

      bao tiền lì xì cộng với bữa cơm, bây giờ Lục Hi Duệ trở nên thân thiết với Bạch Thiên Du hơn nhiều. Ở xe, Bạch Thiên Du hỏi nó: "Thành tích học tập như thế nào?". Hi Duệ đem báo cáo tất cả thành tích của mình cho Bạch Thiên Du nghe, sau đó nó còn cảm thấy vẫn chưa đủ, bổ sung, "Con cảm thấy môn tiếng của con còn chưa tốt lắm, cho nên dịp nghỉ hè sang năm con muốn tới chỗ bà ngoại chơi, học tiếng cùng những bạn người đó, có được ạ?"

      "Đương nhiên là được."

      "Bà ngoại, bà ngoại là nhà khoa học sao?"

      "Chính xác là bà ngoại làm công việc nghiên cứu khoa học."

      "Như thế sau này Duệ Duệ cũng làm nhà khoa học có được ạ?"

      "Được, Duệ Duệ cũng muốn làm nhà khoa học sao?"

      "Đúng vậy, ước mơ của con là tạo ra chiếc xe tăng." Lục Hi Duệ chia sẻ ý tưởng của mình với Bạch Thiên Du, sau đó nhìn về phía bà ngoại, "Bà ngoại, có nhà khoa học tạo ra xe tăng ạ?"

      Bạch Thiên Du xoa đầu Hi Duệ: "Đương nhiên là có. phải có Duệ Duệ rồi sao?"

      ***

      Lục Cảnh Diệu an phận ngồi phía trước lái xe, đối lập với Lục Hi Duệ, lại bị đối xử như thế này đây.

      Lúc ăn cơm xong, Tần Dư Kiều dẫn Hi Duệ rửa tay, lúc đó và Bạch Thiên Du đứng ở bên ngoài chờ. Bất ngờ gặp được người quen, Hoa Câu.

      "Tổng giám đốc Lục, trùng hợp quá." Hoa Câu tiến tới chào hỏi, liếc nhìn Bạch Thiên Du, "Đây là bạn sao? Rất xinh đẹp."

      Lục Cảnh Diệu lặng lẽ nhắc nhở: "Là mẹ vị hôn thê của tôi, mẹ vợ tương lai."

      Người kia lập tức đổi lời: "Dì trẻ quá."

      Sau khi người kia rời , Bạch Thiên Du đột nhiên lên tiếng: “Cậu phát ra vấn đề chưa?"

      Lục Cảnh Diệu ngẩn người, cười: "Vấn đề chính là mẹ rất trẻ."

      " phải." Bạch Thiên Du quay đầu, "Ngược lại."

      Lục Cảnh Diệu nén lửa giận: "Mẹ, con mới ba mươi tư mà."

      "Ba mươi tư mà trẻ sao? Kiều Kiều mới hai mươi sáu, hai đứa chênh nhau tám tuổi, nó sinh con khi mới mười chín tuổi."

      "Chuyện năm đó là con đúng, con khống chế được mình, con có lỗi...." Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình vứt hết da mặt của mình rồi, hàm răng cũng nghiến đến sắp nát luôn, nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ tươi cười, "Hơn nữa ba mươi tư là tuổi mụ của con, con sinh cuối năm, vào tháng mười ạ."

      "Ai sinh cuối năm là dấu hiệu của trẻ tuổi vậy?" Bạch Thiên Du đúng là cao thủ gây gổ, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, "Đúng rồi, cậu cậu sinh tháng mười ?"

      Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Vâng."

      Giọng điệu Bạch Thiên Du tương đối lạnh nhạt: "Nếu như tôi nhớ lầm, tháng mười thuộc chòm sao Thiên Yết."

      Lục Cảnh Diệu hơi bực bội: "Mẹ, chuyện này có vấn đề gì chứ?"

      Bạch Thiên Du: "Nếu như tôi nhớ lầm, đàn ông thuộc chòm sao này nổi tiếng là lòng dạ độc ác và mưu mô thủ đoạn."

      Lục Cảnh Diệu: "...."
      tart_trung, Nga Nhi, sakurahkk2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43:
      Editor: vandamphongkhinh
      Beta: Chjcbjbj


      Từ khi nào mà tiêu chí kiểm nghiệm người đàn ông có trẻ trung hay lại dựa vào số tuổi vậy? (Chic: dựa vào tuổi dựa vào gì??) phải chỉ tiêu quan trọng nhất là còn có thể cứng hay sao? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng những lời Bạch Thiên Du cũng ảnh hưởng phần nào đến Lục Cảnh Diệu.

      Buổi tối lúc tắm xong, Lục Cảnh Diệu nhìn ngắm mình trong gương rất nhiều lần, kết quả càng nhìn, Lục Cảnh Diệu càng thấy "Luận bàn về tuổi tác" của Bạch Thiên Du nực cười. Chắc là Bạch Thiên Du già cả mắt mờ nên mới có thể già.

      Về phần "Luận bàn về tuổi tác" đó, thấy càng càng vô lý, Bạch Thiên Du là cái gì, mưu mô thủ đoạn?

      Nếu người đàn ông muốn cưới người phụ nữ mình đều là mưu mô thủ đoạn, như vậy tất cả đàn ông muốn cưới vợ khắp đất nước này đều chẳng lương thiện gì.

      Cho nên sau khi Bạch Thiên Du lòng dạ độc ác và mưu mô thủ đoạn, Lục Cảnh Diệu lập tức thanh minh cho bản thân, vẫn cười ngớt, giọng điệu lại cho phép người khác xen vào: "Mẹ, đúng là con hơn Kiều Kiều nhiều tuổi, nhưng đàn ông càng lớn tuổi càng tốt chứ sao, phải càng thương vợ mình sao....?"

      "Còn chòm sao mà mẹ , đó là những thứ người nước ngoài tin, còn Trung Quốc chúng ta nhìn vào khuôn mặt. Lần trước đại sư xem tướng cho con, con có tướng của đàn ông chuẩn mực. Như huyệt thái dương đầy đặn là người chín chắn chững chạc; trán cao thông minh, dám nghĩ dám làm, bỏ dở nửa chừng; còn có sống mũi cao thẳng tắp, điều này chắc mẹ cũng biết, là người chính trực, là người đàn ông đáng tin."

      "Về phần cuối cùng, mẹ con mưu mô thủ đoạn, con cũng giấu mẹ, con sợ cho mẹ biết, đúng là con có mưu mô, nhưng mưu của con lại chỉ có , đó chính là Kiều Kiều. Bằng lương tâm mà , con còn mưu đồ gì nữa chứ, phải muốn cả nhà chúng con mau chóng đoàn tụ sao?"

      Sau đó Bạch Thiên Du hoàn toàn bị Lục Cảnh Diệu chặn họng.

      "Mẹ, mẹ cảm thấy con có đúng ?" Lục Cảnh Diệu xong, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó đợi Bạch Thiên Du trả lời, đứng thẳng lên, liếc nhìn cái bóng ở cửa sổ thủy tinh, hơi chỉnh áo khoác của mình xuống. Cửa sổ thủy tinh in hình người đàn ông có thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang.

      ***

      Bởi vì Bạch Thiên Du còn ở chỗ của Tần Dư Kiều, cho nên buổi tối Lục Cảnh Diệu lại đơn gối chiếc trằn trọc khó ngủ. Sau đó gửi cho Tần Dư Kiều tin nhắn, cũng dài dòng, chỉ nhắn lại vỏn vẹn chữ "Ừ". lại gửi tiếp tin nhắn, ngay cả "Ừ" cũng gửi lại.

      Lục Cảnh Diệu đứng dậy, tới phòng của con trai, quả nhiên nó vẫn chưa ngủ. Lục Hi Duệ gọi điện thoại cho Tần Dư Kiều. Đây là điện thoại bàn dây, Hi Duệ mang từ lên từ phòng khách.

      Lục Hi Duệ thấy Lục Cảnh Diệu vào, cười với rồi tiếp tục báo cáo với Tần Dư Kiều: "Em đánh răng rồi, tắm cũng tắm rồi."

      "Tóc ạ?" Lục Hi Duệ sờ tóc của mình, "Cũng gội rồi ạ."

      "Kem dưỡng da ạ? Em bôi...." Hi Duệ khôn vặt, "Em biết buổi tối cũng phải bôi. Trước kia ban ngày ra ngoài bôi là được rồi mà."

      "...."

      Lục Cảnh Diệu ngồi xuống giường Lục Hi Duệ, sau đó đưa tay về phía nó, bảo nó đưa điện thoại cho . Hi Duệ nâng mí mắt lên, có phần cam chịu, nhưng mà vẫn với Tần Dư Kiều, "Chị Dư Kiều, ba tới rồi nè, ba muốn chuyện với chị."

      Lục Cảnh Diệu ho tiếng, lấy điện thoại mở miệng: "Kiều Kiều."

      Lúc Tần Dư Kiều gọi điện thoại, Bạch Thiên Du vẫn nhìn chằm chằm vào . Tần Dư Kiều ra ngoài sân, với Lục Cảnh Diệu: "Có chuyện gì à?"

      Phụ nữ hay thay đổi, vừa rồi còn như vậy, bây giờ đổi giọng rồi. Lục Cảnh Diệu suy nghĩ chút, đắn đo hỏi: "Mẹ ở bên cạnh à?"

      Tần Dư Kiều cười khẽ tiếng: "Trước kia còn gọi là mẹ vợ, bây giờ thành mẹ rồi hả?"

      Đòi được quyền lợi chuyện với , Lục Cảnh Diệu thèm ở lại trong phòng Lục Hi Duệ nữa, vừa cầm điện thoại dây chuyện Tần Dư Kiều, vừa ra khỏi phòng Lục Hi Duệ nhân tiện đóng cửa lại, trước đó còn trừng mắt ra hiệu cho con trai ngủ.

      Sau đó Hi Duệ hậm hực ngồi giường, kéo chăn. Ngày mai nó nhất định phải kể cho mẹ biết ba đàn áp nó ác liệt như thế nào.

      Nhưng vừa nghĩ tới mẹ, cũng chính là chị Dư Kiều, Hi Duệ lại vui vẻ.

      Mẹ, Hi Duệ chu mỏ tập phát từ này. Đọc hai lần, hạnh phúc đắp chăn, nó cảm giác mình đúng là đứa trẻ hạnh phúc. Điều ước bao năm cuối cùng thành thực rồi.

      Cho nên sinh nhật năm sau nó có thể đổi điều ước khác rồi, còn là điều ước "Mong mẹ mau chóng trở lại" nữa. Nhưng sang năm nó phải ước gì đây?

      Hi Duệ lại bắt đầu buồn bực, đây chính là buồn bực trong hạnh phúc mà giáo sao?

      ***

      Tần Dư Kiều ra ngoài sân chuyện điện thoại xong vào, Bạch Thiên Du vẫy tay bảo tới ngồi cạnh bà.

      Tần Dư Kiều biết Bạch Thiên Du muốn chuyện với . Lâu rồi đối mặt chuyện với Bạch Thiên Du như vậy, nên hơi mất tự nhiên.

      Bạch Thiên Du đột nhiên nhắc tới Giang Hoa: " ra mẹ tưởng con Giang Hoa."

      Tần Dư Kiều định giải thích với Bạch Thiên Du, nhưng vẫn nhắc nhở bà: "Giang Hoa và Hạ Nghiên Thanh sắp kết hôn rồi."

      "Hạ Nghiên Thanh là con của Hạ Vân sao?" Bạch Thiên Du bóp mi tâm, suy nghĩ của mình, "Kiều Kiều, ra năm đó con cần ra nước ngoài với mẹ. Nếu như con ở lại thành phố G, cuộc đời con thuận lợi hơn rất nhiều."

      Bạch Thiên Du năng rất uyển chuyển, "Dù sao con cũng là tiểu thư nhà họ Tần, con sống ở thành phố S như vậy cũng thích hợp...."

      "Mẹ, mẹ cảm thấy bây giờ những lời này còn có ý nghĩa gì nữa rồi sao?" Tần Dư Kiều cười lâu, "Hơn nữa, ý của mẹ là để con sống bên cạnh ba, cuối cùng có thể chiếm thêm phần gia sản sao?"

      "Kiều Kiều." Bạch Thiên Du nghiêm mặt nhìn , "Nếu mẹ loại đàn bà tiền ban đầu ly hôn với ba con rồi."

      Tần Dư Kiều quay đầu lại. Đúng là có mẹ con nào như và Bạch Thiên Du, chưa mấy câu giương cung tuốt kiếm rồi.

      Đúng, Bạch Thiên Du phải là người tiền, bà đất đá nham thạch.

      Tần Dư Kiều nở nụ cười giễu cợt, nhưng sợ mình lại những lời làm tổn thương Bạch Thiên Du, Tần Dư Kiều lựa chọn im lặng gì.

      Bạch Thiên Du nhìn Tần Dư Kiều, đổi đề tài: "Con suy nghĩ chưa, muốn cưới Lục Cảnh Diệu sao?"

      Tần Dư Kiều nhìn thẳng vào Bạch Thiên Du: "Thái độ của con phải vẫn rất ràng sao?"

      ra vừa nãy Tần Dư Kiều kiềm chế với Bạch Thiên Du bằng giọng điệu đối địch nữa rồi, nhưng mà bởi vì trong lòng còn trách cứ, nên giọng điệu khó tránh khỏi hơi cứng rắn, như thể cố tình làm trái ý Bạch Thiên Du vậy.

      Mặc dù và Bạch Thiên Du đều muốn làm dịu bầu khí giữa hai người, nhưng trời sinh hai người tương khắc, gì cũng dễ gây gổ với nhau.

      "Tần Dư Kiều, con có biết thái độ của mình với hôn nhân là rất tuỳ tiện ?" Bạch Thiên Du quay mặt sang hỏi ngược lại.

      "Đúng vậy, con vẫn rất tùy tiện, nếu làm sao có chuyện chưa kết hôn mà có con?" Mặt Tần Dư Kiều lộ vẻ châm biếm, "Nhưng mà con thấy tính tình tùy tiện này chắc được di truyền từ mẹ. Năm đó thái độ của mẹ với hôn nhân nghiêm túc lắm sao?"

      "Tần Dư Kiều!"

      Tần Dư Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Thiên Du giơ cao tay lên, Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Thiên Du vài giây: "Mẹ muốn đánh con sao?"

      Bạch Thiên Du thả tay xuống, phiền muộn tới lui: "Kiều Kiều, con đừng đối xử với mẹ như vậy nữa được ? Chuyện năm đó mẹ cảm thấy có lỗi với con, nhưng mẹ quan tâm tới con.... Bây giờ con cũng là mẹ rồi, con cũng có thể hiểu mẹ mà, đừng chuyện với mẹ bằng giọng điệu gai góc như thế nữa được ? Con như vậy làm mẹ rất đau lòng."

      Tần Dư Kiều khẽ cười tiếng: "Con xin lỗi."

      Nhưng trông có vẻ gì là muốn xin lỗi cả, Bạch Thiên Du nhìn , day huyệt thái dương: "Mẹ thấy chúng ta thể nào sống cùng nhà nữa rồi, chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Như vậy , mẹ đến chỗ bác con, tốt nhất con nên nghỉ ngơi ."

      Bạch Thiên Du xong, lấy cái túi ghế sofa: " ngủ sớm chút. Con ."

      Tần Dư Kiều quay đầu , đưa mắt nhìn Bạch Thiên Du ra khỏi phòng. Sau khi Bạch Thiên Du rời , quay đầu lại, sau đó cầm bình hoa bên ghế sofa lên, đập mạnh xuống đất.

      Lúc chuyện điện thoại ở ngoài sân, Lục Cảnh Diệu hỏi : "Kiều Kiều, cho biết, tình cảm giữa hai mẹ con em như thế nào?"

      phải với Lục Cảnh Diệu thế nào đây? ra hai ngày nay là thời gian hai mẹ con hòa hợp nhất rồi, vậy mà vẫn có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai mẹ con tốt ư?

      Bình hoa rơi xuống đất, "choang" tiếng, lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Dưới ánh đèn màu xanh nhạt, những mảnh vỡ phiếm nét u ám. Tần Dư Kiều lặng lẽ nhìn mảnh sứ rải đầy đất, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh.

      Lâu rồi bệnh của tái phát, đây là lần đầu tiên sau khi về nước.

      chiếc bình hoa, nhưng mang về nước. Chiếc bình hoa đó chắc bị đập hơn chục lần, sau mỗi lần đập vỡ đều nhặt từng mảnh vụn, ghép thành bình hoa hoàn chỉnh.

      Sau đó lại đập, lại ghép, rồi lại đập....

      rất thích thú cảm giác được thấy bình hoa tan tành trong nháy mắt, sau đó có lẽ biết hành vi của mình đúng, mang theo tâm trạng mâu thuẫn nhặt lại những mảnh vỡ của bình hoa rồi ghép lại. may khi đó có rất nhiều thời gian.

      ***

      Hồi bé Giang Hoa hâm mộ có mẹ là tiến sĩ, còn lại hâm mộ Giang Hoa mỗi ngày đều được ăn những món ăn do bà Giang nấu.

      khoảng thời gian, thậm chí còn hâm mộ Hạ Nghiên Thanh có người mẹ tốt như Hạ Vân.

      Khi đó Hạ Nghiên Thanh còn chưa trở thành em của . Hồi cấp hai, và Hạ Nghiên Thanh còn là bạn thân. Họ cùng dạo phố, tặng quà cho nhau, còn chia sẻ bí mật cho nhau.

      kêu ca mình chưa bao giờ được mẹ nấu cho ăn, Hạ Nghiên Thanh lập tức dẫn về nhà mình, mẹ của ấy nấu ăn rất ngon. Đúng là Hạ Vân nấu ăn rất ngon, lúc ấy còn chưa biết cuộc đời như trò đùa.

      Sau khi ăn cơm ở nhà Hạ Ngiên Thanh hai lần, đùa bảo Hạ Vân nhận làm con nuôi.

      "Dì Hạ, nếu như ngày nào dì cũng nấu cho con ăn tốt quá."

      ***

      Sau đó, ước mơ của trở thành . Hạ Vân cần nhận làm con nuôi, bà làm mẹ kế của luôn.

      số việc, Tần Dư Kiều muốn nghĩ tới. Chuyện quá trào phúng, quá nực cười, nhưng lại thể thay đổi.

      Vì vậy, năm đó mặc dù Tần Ngạn Chi rất tốt với , vẫn lựa chọn ra nước ngoài với Bạch Thiên Du mà hề chùn bước. Hồi ấy có rất nhiều người kinh ngạc bởi lựa chọn của . Vì ai ai cũng nhận ra rằng, từ đến lớn luôn bám lấy Tần Ngạn Chi.

      Lúc ấy khi chọn Bạch Thiên Du, thậm chí Tần Ngạn Chi còn cầu xin : "Kiều Kiều, đừng giận ba.... Ba đối xử tốt với con mà, con đừng rời khỏi ba, có được ?"

      Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ngạn Chi khóc, nhưng lại cảm thấy đó là nước mắt cá sấu, gào lên với ông: "Ba, con rất ghét ba."

      "Kiều Kiều.... Con biết là ba hiểu con nhất, con theo mẹ nhất định chịu khổ, cho nên con ở với ba có được ? Nhất định ba thương con hơn, con muốn gì ba cũng cho con tất.... phải con rất thích dì Hạ sao? Về sau mỗi ngày dì Hạ đều có thể nấu cơm cho con..."

      Tâm trạng của vốn ổn định trở lại, nhưng nghe Tần Ngạn Chi câu sau, lập tức sụp đổ. Lúc ấy ít người ở nhà họ Tần như bà nội, bác đều tới khuyên ở lại.

      Nhưng vô dụng, ngày đó Tần Dư Kiều nghe bất kỳ lời khuyên nào, quyết liệt, dùng lời bén nhọn nhất làm tổn thương người thân của mình, làm tổn thương bà nội của , làm tổn thương bác cả bác hai của .

      Rốt cuộc khi : "Con ghét cái nhà này, ghét tất cả, con muốn làm con của nhà họ Tần nữa", bà nội lên tiếng: "Được, Kiều Kiều, bà nội giữ con lại nữa, con với mẹ con ."

      ....

      Chuyện cũ mồn trước mắt, những lời điên rồ đó vẫn quanh quẩn trong đầu . Về sau mỗi lần nhớ lại, Tần Dư Kiều lại cảm thấy cực kỳ đau khổ. Cho nên về nước lâu như vậy, phải muốn về thành phố G thăm bà nội, thăm các bác, nhưng còn mặt mũi nào mà trở về nữa. Năm đó lời của quá tuyệt tình, làm tổn thương trái tim của họ, cho nên họ ghét lắm nhỉ?

      Nhưng nếu ghét tốt, chỉ sợ bà nội và các bác quên rồi. Cũng vì thế, dám trở về, có gan trở về.

      Lần trước Trần Manh liên lạc với , cho xem blog của Hạ Nghiên Thanh. Blog của Hạ Nghiên Thanh có khoảng mấy chục trang, mở ra xem từng bài post. Có ít bài post về cuộc sống bây giờ của Hạ Nghiên Thanh, cũng có chút thuộc về "người nhà" của ấy.

      Ví dụ như blog có tấm hình ấy chụp chung với bà nội. Trong hình bà nội ngồi xe lăn, nhưng nụ cười vẫn hiền từ như xưa. Phía sau là chùa Thiên Duyên vào lúc cuối thu, lá đỏ ngập tràn khắp núi rất đẹp.

      ảnh có caption: "Hôm nay là ngày bồ tát chùa Thiên Duyên khai quang. Bà nội muốn đích thân lễ chùa, nhưng chân bà nội tốt, mọi người trong nhà đều đồng ý để bà nội lên núi. Nhưng bà nội khăng khăng muốn , là thành tâm mới có thể linh nghiệm. Năm nay bà nội tám mươi chín tuổi rồi, tôi mong sao bà nội có thể trường thọ khỏe mạnh...."

      Chân bà nội tốt, bà nội ngồi xe lăn rồi.... Lúc ấy mặc dù làm tổn thương trái tim bà nội, nhưng ngày , bà nội vẫn đến sân bay tiễn . Lúc ấy mặc dù chân bà nội tốt, nhưng cần phải ngồi xe lăn như bây giờ.

      ***

      Lúc Tần Dư Kiều gom từng mảnh vỡ lại, đầu ngón tay bị cứa, máu chảy rất nhiều. Máu cứ chảy mãi ngừng, giọt khắp mọi nơi, thích mắt.

      Cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ được gom lại, trong lòng Tần Dư Kiều cuồn cuộn khó chịu. Tại sao lại bắt đầu khống chế được mình như vậy?

      Tần Dư Kiều che mặt mình lại, đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay. Kết quả lại nhìn thấy gương mặt dính máu của mình, chắc dây vào từ tay.

      Nhìn chằm chằm gương mặt của mình, Tần Dư Kiều cảm thấy tầm mắt dần dần mơ hồ. Mấy vết máu dường như lan dần ra, thấy gương mặt mình đầm đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ.

      Tần Dư Kiều hét lớn tiếng rồi khuỵu xuống, gục dưới đất mà khóc òa lên.... Tại sao lại phát bệnh? Tại sao có thể phát bệnh? muốn khống chế bản thân mình.

      Tần Dư Kiều sợ hãi nhìn xung quanh. May mà cả ngôi nhà chỉ có mình . tốt quá, bị nhìn người khác nhìn thấy. tốt quá.

      Người Tần Dư Kiều run rẩy, tuyệt đối thể, thể để cho Duệ Duệ biết, thể để cho Duệ Duệ biết mẹ nó bị thần kinh được, thể để nó biết mẹ mình mắc bệnh phân liệt nhân cách được.

      ***

      Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, đầu tiên là tiếng kính koong kính koong, sau đó là tiếng gõ cửa rầm rập, cuối cùng là tiếng mở cửa. đáng sợ, Tần Dư Kiều muốn trốn , nhưng tìm được chỗ nào cả. đành chui vào nhà vệ sinh, cuối cùng ngồi trong góc.

      Cửa sổ phòng vệ sinh để mở, cuối cùng Tần Dư Kiều cũng bình tĩnh trở lại. ngẩng đầu, góc độ của tầm mắt vừa vặn nhìn thấy những vì sao kia. Bầu trời đêm mênh mông mà sâu thẳm, những ngôi sao toả sáng, đẹp thể tưởng tượng nổi.
      tart_trung, Nga Nhi, Phamthanhhuong2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :