1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại (Drop vì đã có nhà làm hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      @Hằng Lê e đọc thấy nc zậy á, còn có đụng vào ko e ko chắc. Nhưg riêng e nghi là có, lỡ ảnh lấy mấy ng đó trc khi luyện quỳ hoa bảo điển sao?
      Tiểu Quyên thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      À, nhớ rồi, ảnh hem đụng ai hết :3

    3. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Hên thế zậy là bao lâu nay e hỉu lầm ảnh, tội lỗi tội lỗi....:runintears::040:
      tn99 thích bài này.

    4. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Chương 2: Rắn là sinh vật nguy hiểm
      Edit: Phương My



      Để đường núi mà bị rắn cắn, Nghi Lâm đã tùy tiện bịa chuyện rồi mượn Nghi Mẫn hai cái hà bao có hùng hoàng (1 loại thuốc có thể giải độc) với ngải thảo bên trong, riêng cũng có hai cái, tổng cộng được bốn, đeo ở người để phòng sâu rắn hẳn là dư dả. Ngoài ra, còn muốn vụng trộm đem theo kiếm của Nghi Mẫn để phòng thân, tiếc rằng thân kiếm quá nặng, cầm bằng hai tay còn nổi, cuối cùng chỉ có thể buông tha, ở trong sân nhặt một nhánh cây làm vũ khí.


      Huyền tự ở núi Thúy Bình, nằm gần Thuý Ngọc Bích Ba am của Định Tĩnh sư bá, trung gian là khe vực sâu thấy đáy. Nghi Lâm cẩn thận vừa đường vừa bám vào vách đá, dù biết con đường đủ rộng, nhưng vực sâu tối om này vẫn làm cho người ta e sợ, mà tại là tháng tư, đúng là thời điểm các loài bò sát linh tinh như sâu rắn hoạt động, cho dù người có mang theo hà bao để phòng ngừa bọn chúng nhưng vẫn làm cho lo lắng.


      Con đưởng càng càng gập ghềnh, Nghi Lâm một hồi này, phỏng chừng mất hơn nửa giờ, liền mệt thở hồng hộc, chân vừa mỏi vừa đau, lâu con đường núi này đứa bảy tuổi bình thường cũng ăn tiêu huống chi bản thân vốn đã yếu ớt. Nhìn lên Huyền tự cao cao phía , Nghi Lâm bi ai ý thức được, tuy rằng tự nhận đã lâu rồi, nhưng kỳ cách mục tiêu vẫn là thực xa xôi a.


      Khi tới chỗ rẽ của vách núi, chợt có trận gió núi thổi qua, che mờ mắt , dùng tay áo cọ cọ khóe mắt, chờ thị lực khôi phục bình thường, Nghi Lâm liền có cảm giác muốn khóc...


      Đó là con rắn có màu tối, xám nhạt xen kẽ lốm đốm đen, đầu bẹt hình tam giác ngược, mũi hếch, theo kiến thức có hạn của Nghi Lâm thì, con rắn này tuyệt đối là có kịch độc. Nó bò ngang vách núi đá, chỉ còn cách vị trí của khoảng bảy tám mét, người thường nếu chú ý sẽ nhìn thấy nó lười nhác bò giống như tản bộ vách núi đá, con rắn này nguỵ trang vô cùng tốt, nhưng chả biết là hên hay xui, mà con rắn này lại bò ở độ cao tương đương với thị lực của , cao cũng thấp, rất tinh chuẩn.


      Nếu lúc này quay đầu bỏ chạy, nguy hiểm phỏng chừng liền sẽ được giải trừ, nhưng kiếp trước Nghi Lâm sợ nhất chính là rắn, nên tại chân đã sớm mềm nhũn, căn bản bước nổi.


      Mắt thấy con rắn độc hư hư thực thực kia cách chính mình càng ngày càng gần, bản năng muốn sống liền chiến thắng nỗi sợ hãi nơi đáy lòng, Nghi Lâm xoay người nghĩ chạy , chính là còn chưa kịp bước, thân thể đột nhiên lại thể động đậy, sau đó liền nghe thấy thanh già ̃i truyền vào lỗ tai, "Thiếu chút nữa là nhóc con làm hỏng đại của ta." Giọng điệu có chút oán giận.


      Đại ? ! Nghi Lâm nổi giận a, trừng lớn mắt nhìn con rắn xám chỉ còn cách chính mình đến mét, há mồm nghĩ kêu to, đáng tiếc thân thể thể động đậy, miệng cũng phát ra tiếng, đây phỏng chừng chính là điểm huyệt trong truyền thuyết, nhưng vì sao chính mình bị điểm huyệt như thế nào cũng biết?


      Đương nhiên, tại cũng vô tâm rối rắm vấn đề này, con rắn kia bò cách chỗ đứng khoảng mấy chục centimét, sau đó nó ngừng lại, bám dính vào vách đá rồi vươn mình, ngửa đầu phun lưỡi nhìn chằm chằm vào Nghi Lâm, giống như quan sát , lại giống như chuẩn bị tấn công, lòng Nghi Lâm nhất thời ngã vào đáy cốc.


      Đột nhiên, con rắn chuyển động! Cái đuôi của nó đập nhanh vào vách núi, phát ra những tiếng tê tê tê tê kì quái, sau đó thân thể của nó chậm rãi duỗi thẳng, hai bên sườn bụng thần kỳ duỗi ra hai cái cánh trong suốt mỏng manh! ? Nghi Lâm trợn tròn mắt, đây là rắn bay sao? ! Bình thường cũng biết rắn bay, nhưng kêu là rắn bay, cũng có cánh thật, chỉ là dựa vào chuyển động xương sườn đạt tới trạng thái giống như bay. Nhưng con rắn này giống vậy, nó có cánh thật a!


      Ánh mắt Nghi Lâm trừng to, sợ hãi nơi đáy lòng muốn đạt tới điểm cao nhất từ trước cho đến nay. gian nan nuốt nuốt nước miếng, nếu có thể, hy vọng chính mình có thể lập tức ngất xỉu , cái gì cũng biết, chết cũng chết im lặng. Nhưng vấn đề là, ràng sợ muốn chết, cố tình đại não cho phép, đầu óc cực kì tỉnh táo.


      Ngay lúc Nghi Lâm nghĩ đến hôm nay là thời điểm chấm dứt số phận, kỳ tích lại xuất ! Trước mắt chỉ cảm thấy một bóng trắng chợt lóe, con rắn tính tập kích chính mình bị ông lão đầu đầy tóc bạc, dáng người cao gầy nắm chặt. Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng kịp.


      "Nhóc con bị dọa choáng váng?" Ông lão vừa lòng xem xét con rắn bay vặn vẹo phản kháng phí công trong tay, loài rắn này giảo hoạt vô cùng, số lượng cực , độc tính rất mạnh, nhưng nếu vận dụng thích đáng sẽ là một vị dược liệu vô cùng tốt, chỉ có Hằng Sơn mới có loại rắn này. Lão ở trong này tìm ba tháng mới xác định được phạm vi hoạt động hằng ngày của con rắn bay, mắt thấy nó sắp vào địa phương mình ngồi canh chừng, lại ngờ đột nhiên toát ra một bé, lúc ấy toàn bộ tâm tư của lão đều đặt ở con rắn bay này, bé bước nhàng chậm chạp đến gần cho nên phát , sau lại chú ý tới, lão cũng thể để bé chuyển động, nội trong năm mét chỉ cần có một tiếng vang nhỏ đều có thể doạ chạy loại rắn rất khó bắt, có tốc độ cực kỳ nhanh này, hết cách đành phải dùng đá vụn tiếng động điểm huyệt đạo của bé.


      Ông lão nghiêng đầu nhìn về phía đứa nhỏ thiếu chút nữa làm hỏng đại của mình, vừa nhìn liền kinh ngạc, a, đứa này bộ dạng tốt. Nhấc tay lên giải khai huyệt đạo, dùng tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Nghi Lâm, xoay người ̣nh rời khỏi, chính là vừa bước được vài bước, hình như nghĩ tới cái gì lại trở về, ông lão cẩn thận cao thấp đánh giá Nghi Lâm, trong chốc lát lắc đầu, trong chốc lát lại gật đầu, thỉnh thoảng lại than thở. Biểu tình thực phong phú, làm cho nét mặt già nua khô quắt càng có vẻ dữ tợn.


      Vừa mới trải qua một đường sinh tử nên hơn nửa ngày Nghi Lâm mới hồi phục tinh thần, giật giật ngón tay, muốn có thể tự do hoạt động, vì thế nương xúc động, nghĩ há mồm mắng to lão già trước mặt này, nếu phải lão ta điểm huyệt đạo của , thì làm sao có một màn kinh tâm động phách như vừa rồi! Chân của bây giờ vẫn còn run rẩy nè!


      Nhưng còn chưa kịp há mồm, ông lão giành trước hỏi, "Nhóc con là người phái Hằng Sơn?"


      Nghi Lâm trừng mắt nhìn lão ta, thấy ông lão này tuổi , những lời thô tục vừa đến miệng liền đành nuốt trở vào, hừ tiếng, quay đầu muốn . Nhưng vừa giật mình, lại liền bị điểm trúng huyệt đạo, thể động đậy .


      Ông lão lười biếng nhìn , " ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ để rắn cắn ngươi." xong liền biết xấu hổ lắc lư con rắn độc còn giãy dụa trong tay trái, hoàn toàn cảm thấy thẹn khi bắt nạt con nít.


      Đe dọa xong rồi, ông lão lập tức giải khai huyệt đạo cho Nghi Lâm, nương này vừa thấy rắn độc liền khuất phục, chịu đựng run run, cắn răng vâng. Ông lão lại hỏi, "Ngươi là đệ tử của ai?" Nghi Lâm , "Sư phụ con là Định Dật sư thái." Ông lão ba phải gật gật đầu, "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Nghi Lâm kiên nhẫn nhíu mày, tiếc rằng con rắn giãy dụa trong tay kia rất có uy lực, chỉ phải buồn thanh trả lời , "Bảy tuổi." Lão nhân lại gật gật đầu, , "Ta thiếu một đồ đệ, ngươi quỳ xuống lạy ta ba lạy." Nghi Lâm có chút há hốc mồm, lão già này chẳng lẽ là người điên?


      "Nhóc con muốn bị rắn cắn?" Ông lão hoàn toàn biết xấu hổ de doạ. Nghi Lâm nhăn đôi mày thanh tú lại, cực nhanh lựa chọn giữa việc bị rắn cắn cùng với việc quỳ xuống dập đầu cho người ta, liền rầu rĩ lưu loát quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, vị này là một cái có ́t khí, hoàn toàn coi xét quy củ giang hồ, lễ nghi đạo đức cũng cần, nếu Định Dật sư thái có ở đây, bà ấy tức đến hộc máu mới là lạ. Ông lão cười ha ha ba tiếng, "Đồ nhi ngoan." Nghi Lâm cúi đầu ra tiếng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tiểu nữ tử co được dãn được, ở trong lòng muốn hoàn toàn đem ông lão này đặt ngang hàng với người bị bệnh thần kinh.


      Ông lão đem Nghi Lâm túm đến trước mặt, hỏi tên cùng chỗ ở cụ thể của , thật ra Nghi Lâm muốn nói dối lừa gạt lão ta, tiếc rằng ông lão , dám láo, liền cho mười bảy mười tám con rắn bắt , giọng điệu giống như hù con nít, nhưng Nghi Lâm sợ a, sợ lão già điên khùng này được làm được, vậy rất khủng bố, cân nhắc lợi hại liền ngoan ngoãn . nghĩ đến võ công sư phụ nhà mình cũng kém, đệ tử ở Bạch Vân am có hơn hai trăm người, lão già này phỏng chừng cũng dám quá kiêu ngạo.


      Ông lão cũng giải thích vì sao đột nhiên muốn thu nhận Nghi Lâm làm đồ đệ, biết được chính mình muốn biết, thân mình bay lên trời, đạp vách núi lăn lộn mấy vòng liền thấy tăm hơi bóng dáng, thân hình phi thường phiêu dật, Nghi Lâm biết ông lão này là một vị cao thủ danh phù kì thực, dễ gặp. Chính là bị chuyện vừa rồi nháo loạn, lại ngắm nhìn Huyền tự giống như ờ gần trong gang tấc kì thực lại xa xôi... Nghi Lâm thở dài tiếng, quên , trở về thôi.


      Vốn nóng lòng chờ mong bất giác phục hồi như bình thường, cho dù đến Huyền tự, xác định vị kia chính là mẹ ruột của khối thân thể thì lại như thế nào? Tưởng nhận thức? Trong nguyên tác Á bà bà tình nguyện im lặng bảo vệ khuê nữ nhà mình sau mười năm cũng muốn chủ động nhận thức, chẳng lẽ chỉ cần làm nũng, dùng chút tiểu thông minh là có thể khiến bà ấy nhận thức chính mình sao?


      Chính mình tưởng tượng thật tốt đẹp a.


      Huống hồ cho dù cùng Á bà bà nhận thức lại như thế nào? Bảo bà ấy mang theo chính mình rời phái Hằng Sơn? Lý do đâu? lẽ nói là muốn tìm cha ruột Bất Giới hòa thượng? Trong nguyên tác , khi Á bà bà ra ngoài giặt quần áo về nhà thì nhìn thấy một nữ tử xa lạ thần sắc xấu hổ tức giận với chồng mình, lúc nàng ta chật vật rời còn Bất Giới hòa thượng khi nhục nàng ta, tuy rằng tính oan uổng, nhưng cũng tới mức đó, Bất Giới hòa thượng quả miệng có điểm tiện, nhưng mẹ của Nghi Lâm chỉ vì như vậy liền phẫn hận rời nhà, bỏ mặc khuê nữ lúc ấy chỉ vừa mới đầy tháng, , cho dù Bất Giới hòa thượng đùa giỡn nữ nhân khác, bà ấy cũng nên mang theo con gái rời mới đúng, bởi vậy có thể thấy được người này tính tình cổ quái, tính cách mẫn cảm, đủ ngoan cũng đủ quyết tuyệt, cho dù qua mười mấy năm vẫn mai danh tích yên lặng trông coi Nghi Lâm, thật làm cho người ta thể làm bừa.


      Tuy rằng bà ấy là mẹ ruột của khối thân thể này, nhưng ở trong lòng của Nghi Lâm, cha mẹ ruột chỉ có Hàn ba Hàn mẹ.


      Khi trở lại Bạch Vân am, còn đến giữa trưa, Nghi Lâm đẩy cửa vào phòng, ngã vào giường liền ngủ, quyết định chủ động tiếp cận vị kia ở Huyền tự, dù sao cũng xem vị kia là mẹ ruột, thì cần gì lợi dụng người ta, rất phúc hậu.


      Nghi Lâm hoàn toàn để tâm đến việc gặp ông lão kia ở đường, qua hai ngày liền đặt ở sau đầu. ngờ đêm khuya ngày thứ ba, chính lúc ngủ say, đột nhiên bị người ta dùng lực thôi tỉnh, Nghi Lâm mơ hồ mở mắt ra, tưởng là Nghi Mẫn sư tỷ, nhưng nhìn kỹ, thần a, là lão già kia!


      Nghi Lâm ̣nh há mồm kinh hô, tiếc rằng thủ pháp điểm huyệt của ông lão cao siêu, chưa thấy lão ta cử động gì, thể phát ra thanh, chỉ có thể giương miệng làm khẩu hình, giống như một kẻ ngốc.


      "Đồ nhi ngoan, đêm nay vi sư sẽ bắt đầu truyền y bát cho ngươi, ngươi nên ́ gắng học, học tốt, hừ hừ, sẽ cho nó cắn ngươi." xong liền quơ quơ thứ gì ở trong tay, Nghi Lâm nhờ ánh trăng nhìn xem, nhất thời thở ra lãnh khí, con rắn trắng bóng dài một mét! Có độc hay có độc trước , chỉ riêng con rắn này liền khiến sợ hãi.
      Phong nguyet, linhdiep17, vuhang929 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đông Phương Bất Bại ở trong truyện là gã biến thái bất nam bất nữ đúng ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :