1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 30. Thủy di nương bị hủy dung, hoàn toàn rơi đài

      Edit:

       Beta: Ishtar

       


      Hai người Lưu Thúy và Thải Thanh vội vàng lên lôi kéo Trần ma ma gần như điên cuồng, Vân Khanh dửng dưng nhìn bộ dáng bà ta hai mắt tóe lửa, cười càng thêm tùy ý, quay đầu lại đối với ma ma quỳ gối trước mặt lão phu nhân : "Ngươi xác định đây chính là tờ giấy ta đưa cho ngươi sao?"



      Ma ma kia gật đầu đáp: "Già nô sau khi cầm tờ giấy này vẫn luôn để trong người, trừ bỏ ra ngoài cho thầy lang ở hiệu thuốc xem ra, cũng để những người khác cầm qua."



      Nghe xong lời của bà ta, Vân Khanh gật đầu, cười lạnh : "Theo lời ngươi sau khi ta đưa đơn thuốc cho ngươi, chỉ có thầy bốc thuốc xem qua, cho nên là dựa theo này nội dung đơn thuốc này mà bốc thuốc, có ai khác từng xem qua?"



      Ma ma kia do dự chút, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên, như là nhớ ra cái gì đó : "Lúc già nô mới cầm đơn thuốc ra ngoài, còn có Thủy di nương cũng xem qua."



      xong, liền ngẩng đầu nhìn Thủy di nương : "Thủy di nương, già nô biết chữ, đơn thuốc này vẫn luôn mang người, người lúc đó cũng cầm qua nhìn, người có thể làm chứng đơn thuốc này là hay giả mà!"



      Thủy di nương nghe vậy, trong đôi mắt đẹp toát ra tia độc, gắt gao nhìn chằm chằm lão ma ma kia, sắc mặt thay đổi, siết chặt chiếc khăn trong tay, thủy chung vẫn lời nào.



      Vân Khanh nhìn nàng ta, nhợt nhạt cười, trong đôi mắt phượng xinh đẹp như nhìn thấu tất cả, ánh mắt lại chuyển đến người lão phu nhân, nhìn đến lão phu nhân cảm thấy có vài phần chột dạ, giận dữ : "Thủy di nương, nếu nàng muốn chứng cớ, vậy ngươi tới nhìn xem phương thuốc này có phải nàng viết hay !"



      Thủy di nương vốn muốn ra mặt, nàng ta cắn chặt môi dưới nhìn lão bà tử kia hồi lâu, do dự  hồi, Vân Khanh thấy vậy, cũng vội vàng, cầm phương thuốc lắc lắc, "Nếu Thủy di nương xem, vậy phương thuốc này ta cũng có thể thừa nhận là ta viết, ai biết có phải ma ma này cầm ra ngoài cho người ta đổi cái khác chứ?"



      Nghe vậy, ma ma cả người run lên, nhìn Thủy di nương liếc mắt cái, sau đó lớn tiếng hô: " có, xin đại tiểu thư đừng oan cho già nô, già nô tuy rằng chỉ là ma ma hạ đẳng, nhưng làm người luôn thành , cầm phương thuốc xong già nô liền hiệu thuốc bốc thuốc, làm sao đổi phương thuốc khác a."



      "Ngươi ngươi có, có sao, lão phu nhân sao lại tin tưởng lời của hạ nhân như ngươi kia chứ?" Vân Khanh cho là đúng mở miệng.



      Lão phu nhân nghe vậy lại biết như thế nào, cháu đúng vậy, ma ma có bằng chứng là nàng kê đơn thuốc, nàng cũng có thể thừa nhận a, chuyện hại chết người này phải chuyện , tuyệt đối thể khinh xuất xem thường, nhưng nghĩ đến tôn tử của mình liền như vậy có, bà sao có thể cam lòng được đây, tóm lại phải Vân Khanh có vấn đề, chính là ma ma này có vấn đề!



      Bạch di nương ở bên nhìn việc biến đổi, lặng lẽ tự nhiên ra ngoài, đối với tiểu nha hoàn bên cạnh  : "Nhanh thỉnh phu nhân lại đây, chỉ sợ đại tiểu thư sắp bị lão phu nhân trách phạt rồi."



      Tiểu nha hoàn kia thấy tình hình trong viện cũng tốt, vụng trộm len ra khỏi đám người chạy ra ngoài, hướng sân của Tạ thị chạy tới.



      Lão phu nhân nhìn bộ dáng của Vân Khanh tựa hồ là dầu muối đều chịu, liền quay lại nhìn chằm chằm ma ma kia gắt giọng: "Ngươi thành cho ta! Phương thuốc này có phải ngươi đem cho người khác đổi lại rồi hay !"



      Ma ma bị ánh mắt hung ác của bà dọa co rụt cổ lại, chịu đựng giận dữ của bà : " có, già nô có, già nô , phương thuốc này Thủy di nương từng xem qua, lão phu nhân nếu như tin già nô, liền có thể cho Thủy di nương xem!"



      "! Cầm nhìn!" Lão phu nhân lúc này quyết đoán lên, phân phó Vương ma ma tiến tới lấy phương thuốc trong tay Vân Khanh, đem đến trước mặt Thủy di nương.



      "Ngươi cẩn thận nhìn xem, phương thuốc này có phải Vân Khanh kê hay !

      Thủy di nương cầm phương thuốc, nội tâm tức giận đến run người, sao nàng ta có thể tìm ma ma ngu ngốc như vậy làm việc kia chứ, chết sống phải lôi nàng ta vào chuyện này, hung hăng trừng mắt nhìn ma ma kia.



      Ma ma cụp đôi mắt xuống, đáy mắt lên tia sáng, lần trước việc Thủy di nương đem Mã ma ma và Xuân Xảo ra làm đệm lưng bà ta chưa hề quên, lúc này đây Thủy di nương lại dùng bạc mua bà ta làm việc, bà ta cũng ngốc như vậy, bằng mọi giá cũng phải kéo Thủy di nương vào chuyện này mới được.



      Thủy di nương nhìn thoáng qua, tùy tiện : "Ta nhớ ."



      Bích Bình lại nhìn nàng ta cái, mở miệng : "Nô tỳ nhớ lúc đó Thủy di nương xem rất cẩn thận, còn nội dung trong đơn phương đều dùng để an thai."



      Bị phản kích như vậy, lão phu nhân cũng hồ nghi nghiêng đầu nhìn nàng ta, "Như thế nào! Ngươi xem lâu như vậy, cho dù ghi nhớ toàn bộ, cũng nhớ được nửa trong đó chứ, đơn thuốc này rốt cuộc ngươi xem có phải nàng kê hay !"



      Thủy di nương cắn chặt răng, hôm nay nàng ta bố trí đâu vào đấy, nếu như nàng ta còn chịu thừa nhận đơn thuốc này, như vậy Vân Khanh có thể dựa vào đó kiên quyết chịu thừa nhận nàng ta viết, mà là ma ma giữa đường cố ý thay đổi dùng để hãm hại Vân Khanh, chỉ có nàng ta khẳng định, lão phu nhân mới có thể tin tưởng, nàng ta tỏ vẻ nghiêm túc nhìn phương thuốc hồi, mặt lộ ra chút khó xử nhìn mắt Vân Khanh, gật đầu : "Chính là phương thuốc này."



      Nghe vậy, Lưu Thúy nội tâm run lên, đứng ra : " có khả năng, tiểu thư có khả năng kê đơn thuốc như vậy, Thủy di nương ngươi cần phải nhìn cho !"



      "Đương nhiên, lão phu nhân, tì thiếp xem rất kỹ, tờ giấy này chính là đơn thuốc mà đại tiểu thư viết!" Thủy di nương muốn có đường lui, chỉ có thể đứng ra .



      Ma ma kia thấy Thủy di nương rốt cục cũng chịu mở miệng, vì thế bắt đầu gào khóc hô: "Lão phu nhân a, già nô đơn thuốc này là mà, nay Thủy di nương làm chứng cho già nô, nếu già nô bị người ta oan uổng, muốn kêu oan cũng được rồi!"



      Tiếng gào khóc ầm ĩ truyền , Trần mẹ ở bên nghe càng thêm nhận định tất cả là Vân Khanh làm, bà ta hai mắt phừng phực lửa giận nhìn Vân Khanh, bi ai quát: "Đại tiểu thư, vốn ta nghĩ người là chân chính  thiện tâm, vì nương kê đơn trợ sản, ai biết người thế nhưng lại làm loại chuyện này, đứa trong bụng nương sinh hạ cho dù là con trai cũng chỉ là con vợ kế a, làm sao cũng trở ngại đến địa vị đại tiểu thư của người, hơn nữa phu nhân nay trong bụng cũng có, phu nhân mới là chủ tử trong phủ a, người làm sao có thể làm như thế. . . . . ."



      Trần mẹ xong muốn đứng lên, trong đôi mắt ngập nước thay thế bằng oán hận bén nhọn, hướng về phía Vân Khanh : "Ngươi mới nhiêu đó tuổi ngờ lại ngoan độc như thế, hại chết nương, hại chết đứa trong bụng nàng, hôm nay ta liều mạng mạng già, cũng phải lôi người chôn cùng với nương!"



      xong liền điên cuồng xông về phía Vân Khanh, lúc tất cả mọi người có kịp phản ứng, Tạ thị từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, bà vừa rồi nghe được tiểu nha hoàn Vân Khanh kê đơn thuốc trợ sản, kết quả làm hại mẫu tử Tô Mi tử vong, gấp đến độ lập tức liền hướng tới Lan Tâm viện tới.



      Vừa mới vào sân, liền nhìn thấy Trần mẹ hung mãnh chạy về hướng Vân Khanh, vừa vội lại sợ, xuất phát từ bản năng người mẹ, nhấc chân muốn tiến lên che chở nữ nhi, kêu lên: "Vân Khanh!"



      Bạch di nương ở bên cạnh nhìn đến, vội vàng hô: "Phu nhân, cẩn thận thân mình của người."



      Trần mẹ nghe được thanh của Tạ thị, thân thế rồi đột nhiên thay đổi, quay đầu hướng tới phía trước chạy hướng Tạ thị đánh tới, đôi mắt bà ta đỏ ngầu, trong lòng cũng chỉ có ý niệm trong đầu.



      Thẩm Vân Khanh giết Tô Mi, còn vì Tạ thị tranh giành sao, này hết thảy chừng đều là Tạ thị sai sử, bà ta có phải liều cái mạng già này, cũng muốn cho Tạ thị cùng đứa trong bụng chôn theo Tô Mi!



      Tình hình đột nhiên biến đổi, lại làm cho người ta khó lòng phòng bị, vốn có ma ma tiến lên kéo lại Trần mẹ lại bởi vì bà ta đột nhiên thay đổi phương hướng mà kéo hụt khí, Phỉ Thúy đỡ Tạ thị, lại bị bà nôn nóng là giãy khỏi tay nàng, Lưu Thúy tiến lên muốn kéo Trần mẹ, lại Bạch di nương làm bộ tiến lên ngăn cản Trần mẹ mà ngăn trở.
      AELITA, Minhang, Henlun5 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 30. Thủy di nương bị hủy dung, hoàn toàn rơi đài

      Edit:

       Beta: Ishtar

      Trong viện trận hỗn loạn, vừa lúc đó, Vân Khanh từ bên cạnh cầm lấy cái ghế dài, hướng về phía chân Trần mẹ dùng sức ném tới.



      Bốp tiếng, Trần mẹ vấp phải chân ghế, té nhào xuống đất, lúc này, bà ta chỉ cách Tạ thị tới nửa bước, Tạ thị nhìn Trần mẹ đột nhiên ngã quỵ, trong nháy mắt đứng ngẩn người.



      Lão phu nhân cũng bị tình hình hỗn loạn trước mắt dọa hoảng sợ, vừa rồi nếu phải Vân Khanh cái khó ló cái khôn nhặt lên chiếc ghế làm Trần mẹ vấp ngã, Trần mẹ khi lao qua được, chỉ sợ trong bụng con dâu bị bà ta làm hại.



      Vương ma ma đứng ra, phân phó mọi người : "Còn mau đem Trần mẹ áp chế đứng lên, đám ngẩn người cái gì! Mau chuyển ghế đỡ phu nhân ngồi xuống!"



      Nghe được lời của bà, mọi người lần nữa tỉnh táo lại, Vân Khanh vội vàng qua dìu Tạ thị, vội hỏi: "Nương, sao nương lại tới đây?"



      "Nương có thể lại đây sao? Vừa nghe được người ta , là con hạ dược hại chết mẫu tử Tô Mi, các nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Tạ thị đỡ bụng, ngồi vào đệm lót dày thêu hoa được đặt ghế hoa hồng, vẻ mặt lo lắng hỏi.



      Vân Khanh lắc đầu, gì, Tạ thị sắc mặt bởi vì kinh sợ trở nên trắng bệch, lúc này đáy mắt lại lộ ra tia kinh ngạc, "Nàng ta xảy ra chuyện gì, tại sao lại liên quan đến con?"



      Tuy rằng cảm thấy đồng tình với cái chết của Tô Mi, nhưng trong lòng ở Tạ thị, nữ nhi của mình luôn là quan trọng nhất.



      "Bởi vì ngay từ đầu thỉnh đại phu đến kịp, nữ nhi liền vào hỗ trợ nhìn xem, kê đơn thuốc sai người bốc, Tô Mi sau khi uống xong, chết, nay tất cả đều là nữ nhi kê phương thuốc có vấn đề." Vân Khanh bình tĩnh đem tình thuật lại.



      Tạ thị tắc lập tức lắc đầu : " có khả năng a, con làm sao có thể làm chuyện như vậy, đây phải có người động tay động chân ?"



      Lão phu nhân ở bên nghe hai người bọn họ chuyện, hừ : "Cái gì tay chân, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, còn có ai oan cho nàng!?"



      Tạ thị xoay đầu lại, khuôn mặt nhu hòa lại lộ ra thần sắc kiên định, "Con dâu tin tưởng Vân Khanh có!" Con của bà, bà ràng nhất, tuyệt đối phải loại người cố ý kê đơn hại người khác, huống chi lại là xác hai mạng, tuyệt đối có khả năng!



      "Ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ là ta oan uổng nàng, có ai làm con dâu như ngươi lại chuyện với mẹ chồng như vậy ?" Lão phu nhân nhìn Tạ thị, vô cùng bất mãn ý thái độ của bà, cầm đơn thuốc tay, : "Đây là phương thuốc nàng viết, vừa rồi đại phu , trong đó có hai loại tương khắc, làm cho phụ nữ có thai rong huyết, Thủy di nương cùng ma ma có thể làm chứng, phương thuốc này chính là Vân Khanh viết, ngươi làm mẫu thân lo dạy dỗ nữ nhi cho tốt, để nàng tùy ý bắt chước học y thuật rồi làm ra loại chuyện độc hại người này, nay còn cùng mẹ chồng cãi lại, đây là bất hiếu!"



      Đơn thuốc bị lão phu nhân hung hăng quăng tới, ném thẳng vào người Tạ thị ngồi bên cạnh, Vân Khanh vươn tay tiếp được đơn thuốc, nhìn Tạ thị tuy rằng đau tiếc nhưng ánh mắt chút nào hoài nghi nhìn nàng, trong lòng ấm áp, đời này bao giờ có người giống như nương vậy, vô luận làm cái gì, đều tin tưởng nàng là tốt, nàng đúng, cho dù là Thẩm Mậu, cũng ở lúc người khác lấy ra chứng cứ, còn có thể chút cũng do dự  tin tưởng nàng, chỉ có Tạ thị.



      Nàng đem nội tâm cảm động nuốt vào, mặt mang tươi cười theo lạnh lùng, đem đơn thuốc lại cầm tay, phân biệt đối với ma ma cùng Thủy di nương hỏi: "Các ngươi xác nhận, đây chính là ta viết à?"



      Thủy di nương cùng ma ma hai người trao đổi ánh mắt chút, ma ma thực khẳng định bà ta đem đơn thuốc Vân Khanh viết tiêu hủy, đời này còn chứng cớ có thể chứng minh Vân Khanh viết  đến tột cùng là cái gì, nay dược có, phương thuốc có, nhân chứng có, mẫu tử Tô Mi cũng chết, hết thảy đều bất lợi với Vân Khanh, các nàng còn có cái gì mà do dự!



      Vì thế phi thường xác định gật đầu : "Đúng vậy, đơn thuốc này chính là cái mà đại tiểu thư viết trước đó."



      "Hảo." Vân Khanh gật gật đầu, sau đó đem phương thuốc đưa tới tay Vương ma ma, đối với lão phu nhân : "Xin chờ chút, ta vào lấy phương thuốc ta viết ra cho mọi người nhìn xem, xem đấy có phải là ta viết hay ."



      Thủy di nương mở to hai mắt, "Người vào lấy cái gì, chẳng lẽ người lúc ấy viết là hai tờ phương thuốc?"



      Lão ma ma vội vàng phủ định : " có khả năng, đại tiểu thư lúc ấy chỉ viết phương thuốc, viết xong liền đưa cho nô tỳ, bên cạnh còn có những ma ma và vú già khác đều có thể làm chứng ."



      Trong đó vài có vài nha hoàn ở trong phòng sinh hầu hạ gật đầu : "Lúc ấy đại tiểu thư viết xong liền đưa cho bà ta, cũng có viết lại tờ khác."



      Thủy di nương có chút yên lòng rốt cục buông xuống, lúc này chắc chắn : "Đại tiểu thư làm vậy phải là vì kéo dài thời gian , người hại chết mẫu tử Tô Mi, kỳ cũng tính cái gì, chỉ cần người nhận sai, lão phu nhân khẳng định tha thứ cho người."



      Vân Khanh mỉm cười, sắc mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng giống như sương mù lượn lờ, nhìn vẻ mặt Thủy di nương mang chút đắc ý, khẽ với  Lưu Thúy phân phó vài câu, Lưu Thúy lập tức chạy vào trong phòng, ôm chồng giấy ra.



      Lão phu nhân lúc này trong lòng có chút sinh nghi, xem bộ dáng cháu bình thản ung dung, từ đầu tới cuối đều bối rối, chẳng lẽ phương thuốc này phải là nàng viết?



      Vân Khanh từ trong chồng giấy rút ra tờ, mặt trống , Thủy di nương cười lạnh : "Đại tiểu thư, người phải là muốn diễn ảo thuật làm cho chữ xuất tờ giấy trống kia đó chứ." Ma ma đem đơn thuốc nàng viết thiêu hủy rồi, nàng sao có khả năng lấy ra đơn thuốc chân chính chứ.



      Vân Khanh thèm nghe nàng ta , mà là đem trang giấy giơ lên, đối với lão phu nhân : "Tờ giấy này tên là giấy hoa đào, trang giấy mỏng mà uẩn mực, là chuyên dụng dùng để luyện tập thư pháp, ý đồ muốn cho người luyện tập khống chế lực bút và thời gian thẩm thấu của mực, chỉ cần ngừng bút thời gian dài, mực thấm quá nhiều, nó lập tức thấm đến tầng dưới, là loại giấy người viết thư pháp ưa dùng."



      Nàng chỉ chỉ đơn thuốc trong tay Vương ma ma, "Tờ giấy đơn thuốc kia cũng là giấy hoa đào, Vương ma ma có thể mang lên đối chiếu chút."



      xong, sai người cầm giấy hoa đào đưa cho Vương ma ma, sau đó nàng lại từ trong xấp giấy lấy ra tờ khác, mặt mơ hồ có vết mực, "Lúc ấy ta dùng loại giấy này viết phương thuốc, bởi vì thấm mực quá nhiều, cho nên nét mực toàn bộ thấm đến phía dưới, tờ giấy này, đồng dạng cũng có lưu lại dấu vết mực thấm."



      Bên kia Vương ma ma sớm tiến lên nhận lấy tờ giấy trong tay Vân Khanh, sau đó trình lên cho lão phu nhân xem.



      Tuy rằng Vân Khanh lấy ra tờ giấy kia mỗi nét bút phải đều ràng dễ nhìn, nhưng có thể thấy nội dung cần biết đó, mà hai tờ phương thuốc mặc dù giấy chất giống nhau, bút tích giống nhau, nhưng là thực hiển nhiên, tên thuốc đấy lại hoàn toàn bất đồng, trong đó có mấy vị thuốc cũng giống, lão phu nhân nhíu mày quét qua vài lần, hỏi: "Vậy ngươi vì sao ngay từ đầu đó là chữ của ngươi?"



      "Cháu là chữ cháu viết, mà đó là chữ của cháu, thế giới này có loại người chuyên kiếm sống nhờ vào việc bắt chước chữ viết người khác, mà chữ viết tờ giấy kia, chính là người ta bắt chước lại chữ của ta." Vân Khanh phi thường khẳng định , nàng sở dĩ lúc ấy như vậy, là muốn làm cho Thủy di nương đắc ý, con người khi chỉ cần đắc ý, để lộ sơ hở, đặc biệt là loại người như Thủy di nương, trong con mắt nàng ta, nàng ta luôn tự coi mình là người thông minh.



      Lão phu nhân vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại lần, sai Vương ma ma đem hai tờ giấy ghi phương thuốc đưa cho đại phu: "Ngươi xem có cái gì bất đồng" .



      Đại phu tiếp nhận hai tờ đơn thuốc, trái phải đối chiếu nghiên cứu cẩn thận, đáp: "Lão phu nhân, tờ giấy ghi đơn thuốc này vết mực thấm khá nhiều, dựa theo tên thuốc trong đó xem xét, đây chính là thang thuốc ôn hòa điều chỉnh khí tiết, thời điểm phụ nữ mang thai, đại phu đều kê thang thuốc ôn hòa, chủ yếu dùng để tăng cường thể lực của sản phụ, đối với sản phụ chỉ có lợi có hại. Mà bên trái này, như lúc đầu lão phu , bởi vì trong đó vài loại dược bất đồng, trở thành tương khắc làm cho sản phụ rong huyết, là loại độc dược!"



      Nghe được đại phu như vậy, lão phu nhân chống tay vịn đứng lên, hai tròng mắt trừng lớn, đối với ma ma quỳ gối phía dưới  cước đá xuống, sắc mặt từ hồng biến xanh, quát: "Ngươi phải phương thuốc này chính là đại tiểu thư viết ra sao? Vậy hai tờ giống là như thế nào hử! Giỏi cho ngươi kẻ nô tài, thế nhưng dám cả gan vu cáo đại tiểu thư!"



      "Già nô có, này ràng chính là phương thuốc đại tiểu thư viết đưa cho già nô a!" Ma ma kia thấy tình bại lộ, vẫn chịu cung khai, ôm đầu phủ nhận : "Thủy di nương phải cũng nhìn qua sao? Nàng ấy cũng đơn thuốc kia là do đại tiểu thư viết!"



      p/s: mấy chương dạo này bản ed lỗi khá nhiều, mình beta lại gần như toàn bộ nên tiến độ post chậm lại nha.
      Minhang, Henlun, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 30. Thủy di nương bị hủy dung, hoàn toàn rơi đài

      Edit:

       Beta: Ishtar

      Thủy di nương còn ngây người nhìn ma ma bị lão phu nhân bị đá lăn cù meo mặt đất, oa oa kêu to, ràng bọn họ tính kế rất chu toàn , buộc Vân Khanh vào xem, chỉ cần nàng mở dược, nàng ta đem phương thuốc thay đổi, sau đó đem phương thuốc gốc tiêu hủy, có phương thuốc, xem Vân Khanh còn biện giải thế nào được, cũng tẩy sạch được hiềm nghi người, cho dù hoài nghi ma ma, cũng có biện pháp chỉ chứng.

      Nhưng là khắc trước ràng thắng lợi cận kề, lúc này đột nhiên chuyển biến, tình huống hoàn toàn đảo ngược.

      Nghe được ba chữ Thủy di nương, lão phu nhân lần này là phẫn nộ rồi, tiện tay bắt lấy món đồ gần đó ném xuống người ma ma kia, "Tiện nhân nhà người, cũng dám gạt ta, , rốt cuộc là ai sai sử ngươi tới hại tôn tử của ta! mau!"

      Ấm trà bằng sứ trắng nện trúng đầu ma ma kia, khoét cái lỗ sâu đầu bà ta, máu tươi chảy ròng ròng, lão phu nhân vừa thẹn vừa giận, chỉ hận thể lập tức ném chết lão ma ma này, hoàn toàn bất chấp dáng vẻ trưởng bối, ngón tay run rẩy chỉ thẳng, hai tròng mắt sung huyết : ", ngươi có hay , rốt cuộc là ai sai ngươi đến hại tôn tử và cháu !"

      Lúc này đây, lão phu nhân rốt cục cũng nhớ đến Vân Khanh, đáng tiếc Vân Khanh nửa điểm cảm giác vui sướng đều có, nàng chỉ giống như người xem diễn, nhìn lão phu nhân lại lần phát sai lầm của bà, thẹn quá thành giận  muốn bù đắp lại.

      ma ma kia đầu toàn là máu, chảy xuống cả trong mắt, toàn thân bắt đầu lạnh run, lăn mặt đất hô lớn: "Lão phu nhân, xin người mau bảo đại phu xem cho già nô a, lỗ hổng lớn như vậy chết người mất a!"

      "Ngươi bây giờ còn dám người chết? Ngươi nếu là ra người phía sau sai sử ngươi, ta cho cả nhà ngươi theo chôn cùng ngươi!" Lão phu nhân nâng tay chỉ vào ma ma rống to.

      Theo tiếng rống giận này, ma ma kia gắng gượng giãy dụa đứng lên, mở miệng : ". . . . . ."

      Thủy di nương ở bên vô cùng sợ hãi, biết kế theo nếu để cho ma ma kia chỉ chứng nàng ta, nàng ta còn hy vọng gì nữa, vội vàng nhìn trái ngó phải, phát đầu tường có bình sứ, đứng phía sau nâng bình sứ lên, quát to tiếng: "Độc phụ nhà ngươi, dám mưu hại đại tiểu thư!"

      Đáng tiếc, Tạ thị sớm có phòng bị, từ lúc ma ma ra Thủy di nương chỉ chứng, bà đoán được việc hôm nay cùng Thủy di nương khẳng định có liên hệ, dặn Phỉ Thúy quan sát hành động của nàng ta, mà Phỉ Thúy vẫn luôn đứng đó lưu ý, lúc này vừa thấy nàng ta nâng lên bình sứ lớn, muốn giết người diệt khẩu, lập tức qua, ở phía sau đẩy nàng ta phen.

      Thủy di nương giơ bình sứ, chính là muốn đập chết lão ma ma kia, bịt miệng bà ta lại, ai ngờ phía sau có người đẩy, nàng ta được nuông chiều từ bé, lúc này lại bưng bình sứ lớn hướng lên ném , tự mình ngã quỵ xuống đất. Mà lúc bình sứ từ giữa trung rơi xuống, oành tiếng vỡ tung tóe trước mặt nàng ta, mảnh sứ vỡ văng ra vừa vặn sượt qua má trái nàng ta, lưu lại vệt máu sâu.

      "A. . . . . ." Thủy di nương bắt đầu thất kinh thét chói tai, mà ma ma kia lúc này cũng đứng lên, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, khóc kể : "Lão phu nhân, là Thủy di nương sai sử già nô, mấy ngày trước nàng ta cho già nô năm trăm lượng bạc, đến thời điểm dụ đại tiểu thư tiến vào kê đơn thuốc, lại sai già nô đem đơn thuốc tiểu thư viết ra bên ngoài đưa cho kẻ vẽ tranh chữ kiếm sống sao y lại, án xong rồi đem phương thuốc đó lấy thuốc, đem phương thuốc thiêu hủy, già nô cũng là nhất thời bị bạc che mờ mắt, mới làm ra chuyện này, xin hãy lão phu nhân niệm tình già nô tận tâm hầu hạ Thẩm phủ lâu, tha cho người nhà già nô!"

      "Tha ngươi cùng người nhà của ngươi? Tuyệt đối có khả năng!" Lão phu nhân lớn tiếng rống to, "Ngươi hại chết tôn tử của ta, thế nhưng còn muốn ta tha cho ngươi, mơ mộng hão huyền! Người tới a, đem ma ma này cùng toàn bộ người nhà bà ta kéo ra ngoài đánh 80 đại bản, xong rồi kéo ra ngoài phát mại!"

      Tiếp theo lão phu nhân quay sang, nhìn Thủy di nương quỳ rạp mặt đất, còn bụm mặt đau kêu, trong mắt lộ ra nồng đậm thất vọng, lại trong thoáng, thất vọng  kia biến thành nồng đậm oán hận.

      Loại oán hận này mặc dù được bà đè nén nhưng Thủy di nương cũng cảm nhận được, nàng ta biết tình lúc này, nàng ta có gì đều vô dụng, cũng bất chấp vết thương mặt, đứng lên ôm chân lão phu nhân : "Thím, phải chất nữ a, đều là lão tặc này mượn cớ oan uổng của ta. . . . . ."

      "Nếu là oan uổng ngươi, vậy ngươi vì sao lúc đầu thừa nhận phương thuốc là ?" Lão phu nhân lạnh lùng .

      mặt Thủy di nương bê bết hỗ hợp máu và nước mắt loang lổ, con ngươi xinh đẹp loạn chuyển, hoảng loạn : "Đó là, đó là chất nữ nhìn thấy ràng, đúng vậy, nhìn ràng, chỉ liếc mắt cái, ta như thế nào nhớ a."

      Vân Khanh cười yếu ớt : "Thủy di nương, lúc trước khi ta hỏi ngươi có phải chính là phương thuốc này hay , ngươi phải khẳng định rất chắc chắn sao?"

      Lão phu nhân lại hừ mạnh tiếng, "Ngươi cho là tất cả mọi người đều ngu xuẩn như ngươi sao? Nếu phải ngươi gây nên, ma ma kia vì sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy, cố tình chỉ đích danh ngươi! Nếu phải ngươi gây nên, lúc đầu vì sao ngươi lại mớm lời để Vân Khanh vào trong đó! Ngươi nếu phải trong lòng có quỷ, sao lại chứng thực phương thuốc kia, chẳng lẽ ngươi biết khi phương thuốc được thừa nhận, Vân Khanh bị mang tai tiếng xấu sao?"

      Thủy di nương bị lão phu nhân liên tiếp đặt câu hỏi, căn bản biết trả lời như thế nào, nàng ta vốn là phải là người thông minh gì, dưới bối rối dứt khoát khóc lóc kể lể: "Chất nữ phải cố ý, cháu là bị Tô Mi chọc giận, nàng ta thừa dịp chất nữ bị cấm chừng ở trong từ đường, nhục nhã chất nữ, chất nữ là nhịn được cơn tức này, nàng ta chỉ là ả thông phòng, dựa vào cái gì mà chất nữ. . . . . ."

      Nàng khóc ‘lê hoa đái vũ’, khuôn mặt hỗn tạp nước mắt và máu pha lẫn, cố tỏ ra thê thảm cùng cực, phen đau khổ kể lể, đổi lấy cái hất tay và cú đạp hung hăng của lão phu nhân.

      "Người tới a, đem Tương Thủy di nương đuổi ra cho ta!" Lão phu nhân lồng ngực phẫn nộ nên lời, bà lúc đầu vốn muốn cho nhi tử cưới chất nữ này của mình, đáng tiếc Lão Thái Gia đồng ý, chất nữ này kiến thức hạn hẹp, lại là cái nhiều chuyện ngốc nghếch, còn bằng hỏi cưới nữ nhi Tạ gia, bởi vì chuyện như vậy, sau khi Tạ thị vào cửa bà mực thích, nhưng là nay xem ra, so với Tạ thị vẫn luôn an phận, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, ánh mắt bà là sai lầm rồi, Thủy di nương bình thường cậy thế cũng thôi , thế nhưng vì mấy câu  khắc khẩu, dám hại chết tôn tử của bà.

      Thủy di nương chưa từng dự đoán được lão phu nhân đuổi nàng ta , nàng ta là thiếp, hoàn toàn giống với thê, thê muốn bị đuổi , hoặc là phạm lỗi nặng dẫn tới bị hưu, hoặc là cùng cách (li hôn), nhưng nàng ta là thiếp, nay phạm phải sai lầm này, trực tiếp có thể đóng gói về nhà, cái gì đều có.

      Nàng ta lôi kéo chân lão phu nhân, khóc hô : "Thím, người thể đối với ta như vậy, người , chỉ cần ta sinh nhi tử, là có thể nâng ta lên làm phu nhân, ta đương nhiên thể để cho con tiện nhân kia đoạt vị trí của ta a. . . . . ."

      Tạ thị ở bên nghe thấy sắc mặt trắng bệch, trong ngày thường mẹ chồng như thế nào bà cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng làm sao bà cũng nghĩ tới, mẹ chồng thế nhưng với Thủy di nương chỉ cần nàng ta sinh  nhi tử, liền nâng lên làm phu nhân Thẩm phủ, vậy bà sao, bà là cái gì, là muốn để cho lão gia hưu bà sao? Đuổi bà ra khỏi phủ sao? khi bà bị hưu, Vân Khanh làm sao bây giờ? Làm nữ nhi có mẫu thân bị hưu, chỉ có thể ở Thẩm phủ xấu hổ mà sống thôi sao?

      Trong nháy mắt, Tạ thị đối với lão phu nhân hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hai tròng mắt bà mở to, mang theo loại ánh mắt dám tin, nhìn chằm chằm lão phu nhân.

      Lão phu nhân lúc này thấy hối hận, Vương ma ma ra hiệu bảo những ma ma khác dùng sức ngăn Thủy di nương lại, gặp Thủy di nương còn muốn lớn tiếng hô hào, tiện tay lấy cái khăn nhét vào miệng nàng ta.

      Trong viện mọi người đều mang theo biểu tình kinh hãi, ngay từ đầu thẩm án cái chết của mẹ con Tô Mi càng về sau, cho tới bây giờ, tình biến đổi bất ngờ, cuối cùng có kết quả.

      Vân Khanh nghe vậy làm như nghe thấy, đứng ở bên người Tạ thị, che chở cho bà, nàng phải đứa ngốc, người chỉ mới học y được năm, mặc dù là nàng học được rất nhiều kiến thức an thai ở Vấn Lão Thái Gia, nhưng hiểu biết về giữ thai, nàng cũng chỉ là học trò chưa chính thức xuất sư, nàng dựa vào cái gì mà kê đơn thuốc cho Tô Mi chứ.

      Bất quá bởi vì thái độ của Thủy di nương quá mức ân cần, khiến cho nàng  hoài nghi, nếu người ta lớn tiếng hô hào đẩy nàng vào cạm bẫy, nếu vẫn nhảy, chẳng phải là lãng phí tâm ý của người ta sao.

      Nàng liền thuận theo tự nhiên vào bắt mạch cho Tô Mi, sau đó kê đơn thuốc ôn tính, thang thuốc giúp sản phụ có thêm thể lực, nếu như có người muốn hãm hại nàng, phương thuốc này cũng có thể tiếp thêm chút hơi sức cho Tô Mi, đợi đại phu đến, còn nếu có người muốn tới hãm hại nàng. . . . . .
      Minhang, Henlun, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 30. Thủy di nương bị hủy dung, hoàn toàn rơi đài

      Edit:

       Beta: Ishtar
      Cho nên thời điểm nàng viết đơn thuốc, cố ý sử dụng giấy hoa đào bàn, hơn nữa cố ý chọn bút lông sói, lại viết chữ to, như vậy mực nước đọng nhiều, chữ lâu khô, chữ viết thấm xuống trang sau, làm sẵn chứng cứ dự phòng.



      Kế hoạch của Thủy di nương rất chu toàn, đáng tiếc, nàng ta thích văn chương, mà người bình thường, cũng biết giấy hoa đào còn có công dụng này, chỉ có người thường xuyên luyện thư pháp mới biết được.



      Sai bước, mất cả thế cờ.



      Đúng lúc này Thẩm Mậu được nô tài thông báo bước vào viện, nghe người bên cạnh thuật lại ông biết toàn bộ câu chuyện, quả thực là giận kềm được, chỉ vào Thủy di nương : "Đem nàng ta đuổi về cho ta, đuổi trở về!"



      Thủy di nương bị ma ma giữ ở bên, căn bản thể chuyện, chỉ có thể ngô ngô  kêu ngừng, dung nhan xinh đẹp ngày nào bởi vì tóc mây tán loạn, bẩn thỉu hèn mọn, càng thêm ghê người, Thẩm Mậu cái liếc mắt cũng thèm nhìn nàng ta, khoát tay bảo người kéo nàng ta ra ngoài.



      Tạ thị nhìn lướt qua bọn nha hoàn ma ma đứng xung quanh, ánh mắt mang theo uy nghiêm, : " việc hôm nay, các ngươi ai được phép truyền ra ngoài, nếu có người để lộ chữ, chớ trách ta niệm tình chủ tớ!"



      Tô Mi rốt cuộc cũng là thứ nữ quan gia, nếu như truyền ra ngoài bởi vì có người cố ý mưu hại mà chết ở Thẩm phủ, cho dù có Thủy di nương là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, khó trước được Tô gia có thể vịn vào cớ này gây ra chuyện gì hay , có thể tránh được chút phiền toái càng tốt.



      Sinh con khó sanh mà chết so với bị người mưu hại mà chết, dễ giải quyết hơn.



      Lúc này Trần mẹ vẫn còn bị người kéo ở bên, bà ta dần dần bình tĩnh lại, ma ma thấy bà ta còn kịch liệt điên cuồng như trước nữa, trong lòng cũng nảy sinh chút đồng tình với bà ta, đến cùng, Trần mẹ cũng chỉ là nô tài hộ chủ mà thôi.



      Bà ta chạy đến trước mặt Thẩm Mậu, quỳ xuống : "Lão gia, lão nô biết vừa rồi lỡ mạo phạm tới phu nhân là đúng, chỉ hy vọng lão gia có thể nhớ tới năm tình cảm mà nương theo người, an táng cho nương tốt, lão nô nguyện ý lấy cái chết đền tội!"



      Thẩm Mậu nghe bà ta vừa rồi tưởng Vân Khanh xuống tay, điên cuồng lao về phía Tạ thị, vốn là vô cùng tức giận, nhưng tại nghe lời bà ta , lại hơi hơi mềm lòng.



      Lúc Tô Mi theo ông chỉ có mười bảy tuổi, lúc đầu ông cũng rất mực cưng chiều nàng ta, nay nghĩ đến, tuy rằng đến đứa trong bụng nàng ta đến tột cùng là của ai, nhưng thời điểm nàng ta theo ông vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, sau đó lại vẫn luôn cạnh bên người ông, ở tại Thẩm phủ, hẳn là cũng quen biết được với bao nhiêu người.



      Người chết, lại truy tới cùng cũng có ý nghĩa gì, ông quay đầu nhìn xem Tạ thị, đến cùng, chuyện ở hậu viện, vẫn do Tạ thị định đoạt.



      Trần mẹ xem thần sắc của Thẩm Mậu, lập tức dập đầu quỳ lạy Tạ thị, tiếng bang bang vang lên vô cùng, "Cầu phu nhân an táng tốt cho nương, vừa rồi nô tỳ mạo phạm phu nhân là có tội, nguyện ý lấy cái chết đền tội." Bà ta có nhi tử, vẫn luôn bên cạnh Tô Mi, cơ hồ đem Tô Mi trở thành con của mình, loại cảm tình này so với Tạ thị và Vân Khanh, có lẽ chỉ thiếu công sinh đẻ mà thôi.



      Tạ thị nhớ tới hành động vừa rồi của bà ta, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thế nhưng thể đối với hành động của Trần mẹ nảy sinh lòng đồng cảm, làm chủ tử  hi vọng nhất bên người là nô tài trung tâm, tỷ như ma ma vừa nãy, chính là con sâu làm rầu nồi canh trong phủ, nếu phải Vân Khanh sớm có phòng bị, lúc này bị phạt là các nàng, Trần mẹ tuy quá khích, nhưng rốt cuộc vẫn là trung tâm .



      "Vừa rồi lời của ta, ngươi nhớ kỹ chưa? !" Tạ thị .



      "Sau khi mai táng Mi nương do khó sanh mà chết, chuyện khác cùng nô tỳ quan hệ." Trần mẹ cúi đầu .



      Tạ thị gật gật đầu, nghĩ đến Tô Mi vì sinh đứa mà cứ như vậy chết , lại bởi vì là thông phòng nên được vào phần mộ tổ tiên, khe khẽ thở dài : "Ta sai người mua cho nàng ta khối mồ thích hợp."



      "Đa tạ phu nhân." Trần mẹ nâng lên cái trán do dập đầu nhiều mà loang lổ máu, Tạ thị nhìn khuôn mặt bi ai của bà ta, lại mở miệng : " tại ngươi hãy thu thập , ta sai người ta lấy khế ước bán thân của ngươi, ngươi ra ngoài mà tìm kế mưu sinh khác."



      Cho dù trung tâm, Trần mẹ cũng là chỉ trung tâm với Tô Mi, bà muốn người như thế ở trong phủ, tùy thời đều có thể nhiễu loạn trong phủ.



      Trần mẹ cũng là người thông minh, tức lại dập đầu ba cái, đáy mắt có loại quyết tuyệt, : "Phu nhân, ngài là người tốt." Liền đứng lên, vào bên trong thu thập đồ của mình.



      Mà lão phu nhân dù sao tuổi lớn, vừa rồi tâm tình phập phồng lên xuống, cả người liền chống đỡ nổi nữa, vừa đứng lên muốn trở về liền gục xuống người Vương ma ma.



      Thẩm Mậu lập tức phân phó các nàng dìu lão phu nhân quay về Vinh Tùng đường, cũng may đại phu vẫn còn ở đây, liền trực tiếp thỉnh sang đó.



      Hai bà đỡ sớm được mời sang sân khác, Tạ thị phân phó người cho các bà hai thỏi bạc, dặn các bà kín miệng, hai bà đỡ cũng phải là người tốt lành gì, cầm bạc tự nhiên là câm miệng.



      Thấy Tạ thị sắc mặt mệt mỏi, Vân Khanh : "Cha, người đỡ nương về viện nghỉ ngơi trước , nơi này có con rồi."



      Mấy tháng qua đều là nàng làm chủ, trong nhà cũng có việc gì hỗn loạn, nên Thẩm Mậu thấy tình đều xử lý xong, Lan Tâm viện được dọn dẹp, dặn  dò vài câu liền đỡ Tạ thị quay về viện của bà.



      Vân Khanh nhìn người trong viện, Lý ma ma chỉ huy các nàng quét sạch , còn có xử lý thi thể của Tô Mi, cả viện đều bận rộn.



      Bạch di nương và Thu di nương cũng tiến lên cáo từ, Vân Khanh quét mắt nhìn các nàng cái, gật gật đầu, bảo hai người các nàng xuống trước.



      Trong phòng, vài ma ma nâng thi thể Tô Mi ra ngoài, ván giường màu trắng, nhìn thấy được thi thể Tô Mi, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng nổi lên, cùng ngưng kết lại vết máu màu đỏ sậm, tích tóc rơi mặt đất.



      " là đáng thương a, bà đỡ đều là cái nam thai đâu."



      "Đúng vậy a, nếu được sinh ra, cũng là trưởng tôn, cho dù là thứ tôn, cũng coi như tệ rồi."



      "Có cái gì đáng thương đồng cảm ở đây chứ, hậu viện nhà nào mà phải như thế, di nương thông phòng khó sinh mà chết còn thiếu sao? Nhanh chút chuyển ra xe ngựa bên ngoài, là xui xẻo!"



      ". . . . . ."



      Hạ nhân giọng nghị luận, tiếng dần dần thấp xuống, nhưng cũng đủ truyền cả vào tai Vân Khanh rồi.



      Thải Thanh ở bên ngửi thấy mùi máu tươi phát ra từ chậu nước nha hoàn bưng ra, ôm cái mũi : "Tiểu thư, chúng ta về Nhạn Các thôi."



      Lưu Thúy cũng hiểu được tình cảnh trước mắt này nhìn thoải mái, tiểu thư còn vào trong đó, cũng muốn sớm trở về tẩy rửa hương vị người, mở miệng : "Tiểu thư, nơi này Lý ma ma xử lý, chúng ta trở về ."



      Tà dương đỏ rực, chiếu vào trong viện, chén sứ đựng thuốc kia còn đặt bên cạnh chưa được bê ra, cũng bị lấy , Vân Khanh qua, lấy khăn lụa bao quanh chén sứ cầm lên, sau khi nhìn vài lần, gật đầu : "Trở về."



      Nàng cảm giác, cảm thấy có điểm gì là lạ, việc hôm nay có chút quái dị, nhưng nàng nghĩ ra quái lạ ở chỗ nào, Thủy di nương đúng là người hạ dược, ma ma kia cũng thừa nhận, mẹ con Tô Mi cũng chết.



      Hết thảy cũng có thể thực viên mãn, nhờ cái bẫy này, trong phủ loại bỏ được hai người.



      Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào thích hợp?



      Vân Khanh hạ mí mắt suy nghĩ, lơ đãng nắm chặt chiếc khăn trong tay, đường nghĩ ngợi trở về, đến Nhạn Các, Lưu Thúy phân phó ma ma nấu nước, nhìn tay Vân Khanh : "Tiểu thư, người đừng dùng khăn này nữa, phía còn thấm nước thuốc kìa."



      Vân Khanh cúi đầu nhìn lại, hai tay mình để ý nắm chặt khăn khiến nước thuốc chảy ra, mỉm cười, là suy nghĩ đến thất thần rồi, Thải Thanh ở bên : "Tiểu thư, người nhanh rửa tay a, nước thuốc này có độc đó."



      "Làm sao . . . . . ." Vân Khanh cười đáp, lại nửa chừng ngưng bặt, mâu quang xẹt qua khăn tay, nhất thời trầm mặt, xoay người lập tức tiến vào thư phòng.



      Nàng từ giá sách lấy xuống hai quyển sách thuốc, lướt nhìn hàng chữ trong đó, sắc mặt càng thêm trầm trọng: việc hôm nay, có cổ quái!
      AELITA, Henlun, Huỳnh Thượng Hỷ7 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 31. Thai nhi chết

      Edit:

      Beta: Ishtar



      Vân Khanh đem sách đóng lại, ngồi ở ghế trầm tư, Phượng mâu hơi trầm xuống, sau đó liền đứng lên, ra ngoài.

      Thải Thanh thấy nàng vừa mới vào sân lại muốn ra ngoài, đuổi theo gọi: "Tiểu thư, nước tắm chuẩn bị xong, người chưa tắm rửa lại muốn đâu?" Tiến vào phòng sinh, lại xảy ra chuyện như vậy, giống như gặp phải điềm xui, nhất định phải dùng nước lá gột rửa mới được.

      " sao, ta lát thôi." Vân Khanh khoát tay, vẻ mặt trầm ngâm xuyên qua phòng ngoài, đứng ở đó đợi hồi, liền nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa đại phu ra cửa.

      Nàng liền tiến lên, sau khi hành lễ với đại phu, thăm dò hỏi: "Làm phiền đại phu, hôm nay vất vả rồi."

      " sao, thầy thuốc là như thế." Đại phu hôm nay nhìn thấy thứ nên thấy, sớm có người cho bạc, biết cái nào là nên , chỉ là biết vị đại tiểu thư này tới tìm để làm gì.

      Vân Khanh cầm khăn ở trong tay, mặt hơi lộ ra nghi hoặc, "Ta ở học viện cũng có học chút y lý (kiến thức về y học), cho nên đối với y thuật có chút hiểu biết, hôm nay phương thuốc kia đại phu ngươi nghĩ sau khi uống xong, trừ việc khiến cho rong huyết, còn có tác dụng phụ nào khác hay ?"

      Đại phu nhớ lại đơn thuốc vừa nãy, lắc đầu : "Nàng ta thay mấy vị thuốc trong đó mà thôi, xác nhận có vấn đề gì."

      Chỉ biết như thế, Vân Khanh trong lòng kinh hãi, nàng lúc ấy ở trong viện bị việc Thủy di nương sửa phương thuốc làm mất tập trung, tất cả mọi người đều nghĩ việc mẫu tử Tô Mi đều là bị Thủy di nương nhẫn tâm xuống tay gây nên, Tô Mi sau khi rong huyết cũng liên quan đến việc thai nhi trong bụng hít thờ thông. Lúc đầu nàng cũng có nghĩ nhiều, bởi vì ngay từ đầu bà đỡ trước lấy cuốn rốn ra, nhưng khi trở lại trong viện, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng, cho đến khi Thải Thanh vô ý ra hai chữ có độc.

      Bình thường khi sản phụ rong huyết chắc làm cho thai nhi lập tức tử vong, cho dù sản phụ tử vong, thai nhi cũng có thể thông qua phương pháp mổ bụng lấy ra. Thai nhi trong bụng Tô Mi muốn đủ tháng, mặc dù nàng ta rong huyết, chỉ cần thai nhi khỏe mạnh, như vậy nửa khắc sau có vấn đề gì. Nhưng căn cứ lời của Trần mẹ, Tô Mi sau khi uống xong thuốc tác dụng mãnh liệt, dẫn đến rong huyết mà chết, trước sau cộng lại có tới canh giờ, mà lúc thai nhi được bà đỡ lấy ra tim ngừng đập.

      Nàng nghi ngờ đứa bé trong bụng bị người ta động tay động chân! Trước đó Tề đại phu cũng từng đến bắt mạch, đều thai nhi trong bụng Tô Mi trừ việc có chút suy nhược, còn lại đều khỏe mạnh.

      đến mức cơ thể người mẹ khi rong huyết, thai nhi liền lập tức tử vong.

      Vừa rồi nàng xem qua y thư, cũng điểm này, nàng sợ chính mình học nghệ tinh, vì thế ra xác nhận với đại phu, mới tin tưởng phán đoán của mình có sai.

      Nội tâm như sóng triều lên xuống, Vân Khanh sắc mặt trầm ổn, thi lễ với đại phu : "Ta đây liền quấy rầy ngươi nữa." Đại phu chắp tay hoàn lễ, theo tiểu nha hoàn ra khỏi viện.

      Trở lại Quy Nhạn các, Vân Khanh cởi quần áo, ngâm mình trong nước, trong đầu ngừng lặp lặp lại suy nghĩ xem mình có gì sơ sẩy bỏ sót chi tiết nào , khó đoán là người xuống tay chỉ có , trừ Thủy di nương, còn có người khác nữa?

      Chẳng lẽ chính là người bỏ tuyệt tử dược vào canh của phụ thân? Cái người hạ tuyệt tử dược có mục đích thực ràng chính là muốn Thẩm gia vô hậu, nếu như thế, vậy việc Tô Mi sinh sản hôm nay có tay can thiệp rồi, cho phép Thẩm phủ có con nối dòng ra đời, tự nhiên cũng cho phép đứa trong bụng Tô Mi ra.

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi đem tất cả mọi người ở trong viện lúc ấy từng người tra xét, thời điểm đó người ở chỗ này rất nhiều, lão phu nhân, Tạ thị, Thẩm Mậu chắc chắn để người khác xuống tay với đứa trong bụng Tô Mi, như vậy còn lại là những người đối với đứa được sinh ra này sợ làm ảnh hưởng đến địa vị của mình.

      Thủy di nương nếu muốn hạ dược rong huyết, nàng ta cần thiết dùng biện pháp khác mà trực tiếp đến kê đơn cho Tô Mi là được, việc kê đơn như vậy chỉ vừa xảy ra, cho nên hiềm nghi về Thủy di nương được loại bỏ đầu tiên, như vậy còn lại Bạch di nương cùng Thu di nương, đứa của Tô Mi khi được sinh ra, Tô Mi tất nhiên được phong lên làm di nương, đối với hai người bọn họ có uy hiếp lớn nhất.

      Bạch di nương vẫn an phận thủ thường, tranh thưởng, hề có câu oán hận, mà Thu di nương tuy có chút tính toán, nhưng cũng phải là loại to gan dám ra tay hại người, là có người nào khác, hay là trong hai người bọn họ có người mình kín đáo, làm cho những người khác hoàn toàn phát được?

      Vân Khanh chưa bao giờ nghĩ đến, Thẩm phủ hài hòa trong lòng nàng, lại cũng có nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, còn có những người trong bóng tối hạ độc thủ khiến người thể tra ra, ra sau khi cẩn thận lưu ý, mới biết được nàng kiếp trước sớm ở trong hang sói.

      Trong bể tắm hơi nước từ từ bay lên, nóng hầm hập đem cả phòng đều tràn đầy hơi nước mông lung, giống như việc suy nghĩ trong đầu, cũng là sương khói mông lung, nhìn tới sau lưng chân tướng .

      Hai tay nàng ở trung quơ vài cái, muốn đem hơi nước lượn lờ này vén lên, lại phát như thế nào cũng được, nhụt chí buông thỏng tay, hai tay vốc nước, ở mặt liên tục vỗ hai cái, để chính mình tỉnh táo lại.
      AELITA, Minhang, Henlun8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :