1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan (Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      có chương 1. Ủng hộ bạn @ Sấu Dầm:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Truyện có vẻ hay, hóng tiếp thôi :uong2:

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      lót dép ngồi hóng:063:

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks.văn phong qúa tuyệt

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 2
      Edit: Sấu Dầm
      Beta: lyly

      Giờ Mão


      Lúc này trời vừa tảng sáng, nhóm nô tài đều sớm thức dậy, thu dọn đồ đạc, sẵn sàng chờ chủ tử dậy để hầu hạ. Trong khoảng thời gian này nếu có công việc bị phân phó là thời gian rảnh rỗi. Thừa dịp này Tần Thúc ở bên nhớ lại vài chữ trong sách, bên lấy tay dính chút nước viết lên bàn. Ở trong cung, thái giám bình thường đều biết chữ, cũng có thời gian và giấy để hoang phí, vậy nên lén lút học được như thế này cũng tốt lắm rồi, biết chút còn hơn biết gì. Tần Thúc chính là tự mình tiến cung, cái gì cũng phải khiêm tốn học hỏi chút. Vì chính mình sau này còn có thể có tiếng , dựa vào đó mà lên. Vụn vặt nhớ lại vài kí tự, bỗng nhiên Tần Thúc nghe thấy có thái giám vội vàng tới gọi :


      “Tần Thúc, ngươi mau lên, Thái Hậu triệu ngươi lên có việc phân phó."


      Thái Hậu nương nương gọi ? Thấy vậy Tần Thúc liền ngẩn ra, giật mình rồi vội vội vàng vàng khiến tay bị đập vào cạnh bàn xuất vết xước rướm máu. để ý chút đau đớn đó, vội vã đứng lên về phía trước hỏi người đến báo tin:


      “Trước đó ma ma cũng là có chuyện gì sao?"


      thường ngày chính là tiểu lãnh đứng ở ngoài điện chờ chủ tử, có việc làm chân sai vặt. Ở trước mặt Thái Hậu nương nương nhất định được ưa thích, rất ít khi có cơ hội diện kiến, bỗng nhiên hôm nay bị triệu kiến làm khỏi cảm thấy bối rối trong lòng. Tần Thúc đầu tiên nghĩ đến chính là Thái Hậu nương nương phát chút tâm tư nho của , tại muốn bắt hỏi tội. Nhưng liền tự trấn an mình, thường ngày cũng làm gì quá phận, nhiều nhất chỉ dám nhìn lén lúc nàng lên triều, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của nàng, hẳn là bị người khác phát giác. Nếu thực bị phát giác, chỉ sợ trực tiếp bị loạn côn đánh chết chứ làm sao còn có khả năng triệu gọi .


      “Ngươi lên đó chẳng phải ràng sao, ngươi vẫn là nhanh lên thôi.”


      “Ta biết rồi.”


      Tần Thúc vừa vừa len lén lau tay, chút máu dính vào áo liền trở thành vệt máu khô, dùng tốc độ nhanh nhất đến tẩm điện của Thái Hậu. Ở cửa có cung nữ chờ sẵn, thấy liền vẫy tay ý bảo vào. Tần Thúc đứng ở cửa hít hơi sâu bình phục lại hô hấp, lúc này mới cúi đầu vào tẩm cung ấm áp dễ chịu. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn tinh xảo của thảm, chút cũng dám nhìn nơi khác, tiến về phía trước liền vội quỳ xuống thấp giọng:


      “Thái Hậu nương nương cát tường.”


      “Thái Hậu nương nương, Tần Thúc đến rồi.” Ma ma đẩy tấm màn che, khẽ với Liễu Thanh Đường.


      Liễu Thanh Đường mở mắt nhìn người quỳ phía trước màn che lạnh nhạt :


      “Ma ma, lui xuống dưới ."


      Ma ma lặng lẽ tiếng động lui ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc. Tần Thúc nghe thấy thanh của Liễu Thanh Đường mang theo chút buồn ngủ nồng đậm, hô hấp thoáng ngừng lại, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình.


      “Tiến lên phía trước.”


      Tần Thúc kìm hãm lại cảm xúc, nghe lời bước từng bước tiến lên, đầu vẫn như cũ dám ngẩng lên. Lần đầu tiên có thể gần với Thái Hậu nương nương đến như vậy, mùi hoa lan thoang thoảng chui vào trong mũi giống như thẳng tắp chui vào trong lòng, tinh thần có chút mơ hồ, chỉ mong thói quen cung kính quỳ gối có thể che giấu giúp phần nào. Hồi lâu thấy động tĩnh gì từ mạn giường của Thái Hậu nương nương, Tần Thúc cảm giác có chút kỳ quái, bỗng nhiên có bàn tay trắng nõn, thuần khiết vươn đến trước mặt . Sau đó nhàng nâng cằm . Theo cỗ lực đạo ngẩng đầu, Tần Thúc có chút kinh ngạc nhìn dung nhan của Thái Hậu nương nương. Nàng vẫn chưa rời giường, vẫn mặc kiện áo trung y, đầu tóc có chút rối, chưa son phấn nhưng vẫn xứng với danh xưng quốc sắc thiên hương như trước, chỉ là gương mặt quan sát mang theo chút phức tạp.


      Chạm đến ánh mắt của Liễu Thanh Đường, Tần Thúc vội giật mình tỉnh táo lại, nhanh chóng hạ tầm mắt xuống, dám nhìn thẳng vào nàng rồi liên tục thỉnh tội:


      “Nô tài vô tình mạo phạm nương nương, nô tài đáng chết.”


      Liễu Thanh Đường ra để ý, nhưng động tác đột ngột của nàng khiến trở tay kịp, khi nâng mặt lên ở trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, nàng nhìn thấy trong ánh mắt lúc này với lúc Tần Thúc sắp chết đều giống nhau. Nhưng mà rất nhanh bị dùng vẻ kinh sợ che dấu. Tần Thúc chính là đối với nàng có loại tình cảm ái mộ, nhưng khi đến loại tình nam nữ này, Liễu Thanh Đường lại có cảm giác thể lý giải được.


      Nàng sinh ra trong đại gia tộc - Liễu thị, từ được nghiêm khắc dạy dỗ, chỉ cầm kỳ thư họa, thi thư lễ nghi, nữ hồng trù nghệ thậm chí triều chính đại cũng đều phải biết. Nàng cẩn tuân lễ giáo, bảy tuổi chưa từng nhìn thấy nam tử bên ngoài. Khi mười lăm tuổi, tỷ tỷ nàng cũng chính là hoàng hậu qua đời, tuyển nàng làm người kế nhiệm ví trí hoàng hậu. Nhưng thân thể hoàng đế vốn tốt hơn nữa lại vì thương thê tử qua đời mà chịu đả kích liên miên giường bệnh. Sau khi nàng trở thành hoàng hậu hữu danh vô thực ngay tháng sau người cũng băng hà. Năm ấy thái tử mới bảy tuổi, nhờ phụ thân nàng - Liễu quốc trượng cùng với vài vị lão thần tận lực bảo hộ đưa thái tử lên ngôi hoàng đế, tôn nàng lên làm Thái Hậu chấp chưởng quốc gia đại .


      Nàng - mới mười lăm tuổi trong cùng tháng từ thiếu nữ khuê các lên làm Hoàng Hậu rồi thành Thái Hậu, triều đình, hậu cung tầng tầng lớp lớp dâng tấu cần nàng xử lý, làm gì có tâm tư nghĩ đến tình cảm nam nữ. Sau này lại luôn ở trong thâm cung, cho dù quyền thế khuynh đảo nhưng cũng chưa bao giờ đối với nam tử khác có chút tình cảm gì.


      Bởi vậy nàng kiếp trước sống đến ba mươi tuổi, nhưng đến tận trước khi chết mới nhận ra Tần Thúc có tình cảm với nàng, cứ thế trong lòng có chút xúc động. Liễu Thanh Đường có chút tò mò, đến cuối cùng là loại tình cảm gì mà có thể làm cho Tần Thúc cam tâm tình nguyện bỏ qua sinh mệnh của chính mình, chỉ vì mong cho nàng có con đường sống. Nhưng hôm nay xem ra Tần Thúc đối với nàng sớm mang lòng ái mộ, vậy kiếp trước ở những năm này, ôm tâm trạng gì ở bên cạnh nàng, trái phải phụng mệnh.


      Nghĩ tới chút truyện kiếp trước, Liễu Thanh Đường nhất thời quên mất mình còn nâng cằm Tần Thúc, chờ nàng phục hồi lại tinh thần phát duy trì tư thế này lúc lâu. Bởi vì nàng lên tiếng, Tần Thúc cũng dám vọng động, cằm được tự nhiên cứ vậy bị nàng nắm lấy. Bộ dáng của tiết lộ rất khẩn trương, đôi lông mi ngừng run nhè , trán chảy 1 tầng mồ hôi mỏng. Nàng phát bởi vì sợ hãi mà thân hình trở nên cứng ngắc, đầu ngẩng lên. Liễu Thanh Đường bỗng nhiên có loại cảm giác đắc ý bởi vì nàng có thể thấy được Tần Thúc vì thế mà khẩn trương. Kiếp trước ở trước mặt nàng có chút tác dụng, qua ba năm sau có bộ dạng của tổng quản thái giám, đừng khẩn trương, bình thường cũng chưa bao giờ thấy có biểu gì khác ngoài lãnh đạm, nét mặt u. Chuyện gì cũng từ chối, bất kể việc gì nàng phân phó đều làm thỏa đáng, kể cả nàng phân phó cũng có thể nghĩ đến và sắp xếp thỏa đáng. Trừ bỏ việc tàn nhẫn, người lãnh thể được lời hay ý đẹp, còn năng lực làm việc lại phi thường xuất sắc. Chỉ cần trong tay có lưỡi dao sắc bén thích dính máu loang lổ vẫn đều dọn sạch mọi chướng ngại. Tần Thúc khi đó cho tới tận lúc mang nàng thoát khỏi Từ An Cung, biết đón chính là đường chết cũng thấy chút cảm xúc gì là bối rối. Liễu Thanh Đường cảm thấy rất kỳ quái, Tần Thúc ái mộ nàng sao? thảm người nào đó sao. đem tâm tư che giấu rất tốt, nếu phải xảy ra chuyện kia, chỉ sợ qua vài thập niên nàng cũng phát được có tình cảm với nàng.


      đến cũng kỳ quái, nàng từ tiếp nhận giáo dưỡng, khi kẻ có thân phận thái giám mà có tâm tư tình cảm với thiên kim tiểu thư như nàng, nàng phải cảm thấy bị mạo phạm, ít nhất cũng có chút cảm giác chán ghét, dù sao giai cấp chủ tớ cũng thể vượt qua. Nhưng sau khi biết tâm tư Tần Thúc, nàng căn bản cũng xuất chút phản cảm, nhiều nhất là dám tin cùng chút tâm tình , hay là nàng quan tâm đến cái gọi là luân lý của người đời chăng?


      “Tần Thúc, ngươi có phải rất sợ ai gia?”


      Liễu Thanh Đường phát nàng thích cảm giác nhìn thấy tâm trạng bị buộc chặt vì khẩn trương, vậy là liền nảy sinh ý đồ tà ác cố ý kề sát lỗ tai giọng . Quả nhiên thấy Tần Thúc nắm chặt tay có chút hoảng loạn trả lời:


      “Nô, nô tài dám, Thái Hậu nương nương thân phận tôn quý. . . . "


      đến đây Tần Thúc vội im lặng bởi vì Liễu Thanh Đường đột nhiên đưa tay sờ hầu kết của , mọi lời còn lại của đều bị nghẹn ở trong họng thế nào cũng thốt ra được.


      Tần Thúc chưa từng nghĩ đến có ngày, vị chủ tử đặt ở đáy lòng lại chủ động tới gần . Giờ khắc này Tần Thúc hoài nghi có phải ở trong mộng hay .


      “Như thế nào? Sao tiếp?” Liễu Thanh Đường thu hồi thân mình tựa vào đệm, nghiêng đầu nhìn .


      Sắc mặt Tần Thúc phút chốc trắng bệch, ở trước mặt chủ tử, bất kể nàng làm chuyện gì, đều vừa mừng vừa sợ nhưng lại dám đón ý hùa theo, thất thố vừa rồi của đủ để trị tội nhiều lần. Vừa định dập đầu thỉnh tội thấy khóe miệng Thái Hậu chậm rãi gợi lên nụ cười, trước giờ khi người đối nhân xử thế đều luôn mang theo thần sắc thản nhiên. Nụ cười kia giống như hoa đào tháng ba, xuân phong hé mở, mê hoặc nhân tình.


      “Hôm nay ai gia thấy thế là được rồi.” Liễu Thanh Đường lại nhìn ra cửa sổ xuyên qua những mái đình lầu các.


      “Thời gian còn sớm, ngươi lui xuống trước .”


      Tần Thúc cảm tạ ân điển rồi mù mờ ra khỏi tẩm phòng. Vừa ra khỏi cửa, gió thu nhè quét tới, làm cảm thấy có chút lạnh. Nơi cổ bị Thái Hậu nương nương chạm qua lại nóng như lửa đốt. nhàng xoa chỗ kia, trong mắt từng gợn sóng mạnh mẽ lăn, lập tức bị áp chế . Kéo kéo tay áo, quay trở lại thần sắc bình thường ảm đạm, cúi thấp đầu về chỗ của mình.
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :