1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cây Xương Sườn Thứ Hai - Tô Già Mục (52/52) Hoàn - Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cây xương sườn thứ hai - Tô Già Mục

      [​IMG]


      Converter: ngocquynh520 aka Quỳnh Súc Vật
      Editor: Ngáo Ộp
      Designer: Mia Leo
      Nhân vật chính: Trì Đông Chí x Lương Hạ Mạt
      Nguồn: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu


      Theo truyền thuyết, khi bẻ gãy cây xương sườn thứ hai ở bên trái, trái tim tan nát....

      Trang của Trì Đông Chí:

      Năm 15 tuổi nhìn thấy ấy nắm tay người khác về, trở về liền cởi váy .

      Năm 18 tuổi nhìn thấy ấy theo người khác học nghiên cứu sinh, trở về liền hành xử ngay tại chỗ.

      Năm 23 tuổi nhìn thấy ôm vai người khác trở về nước, trở về liền cầu hôn .

      Năm 27 tuổi, thích những độc thân sao, lần này đến lượt tôi chủ động, Lương Hạ Mạt, chúng ta ly hôn.....

      Lương Hạ Mạt:

      bình thường nha.....

      Năm 15 tuổi đau bụng để cho xoa nắn, chỉ là tiện thể nghiên cứu cấu tạo cơ thể vợ tương lai chút.

      Năm 18 tuổi dùng phim con heo quyến rũ , còn chỉ là hưởng thụ sớm chút phúc lợi của người chồng.

      Năm 23 tuổi phải em kết hôn gả cho sao, dám cầu hôn hả?

      Năm 27 tuổi, em lại nổi điên cái gì hả? Trì Đông Chí, tại sao em lại muốn ly hôn với tôi.....​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 11/1/16
      yellowmice, chon_dang_yeu, AnAn3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      “Reng reng reng…..” Tiếng điện thoại trênđầu giường vẫn ngừng reo.

      Trì Đông Chí nằm ở giường giống như con cá chết, lười biếng khẽ động.

      Hôm nay bận bịu quá, giữa trưa nhậnđược điện thoại tố giác, công nhânđang làm việc tại công xưởng nhặt đượcmột túi du lịch ở bên ngoài bức tường, ta tưởng rằng đó là thứ gì tốt, xem như bảo bối ôm về nhà, về đến nhà mở ra xem,bên trong toàn bộ đều là ngòi nổ.

      Trước tiên Trì Đông Chí và đồng đội đếnnhà người công nhân kia, khi nhìn thấy chiếc túi du lịch, ngay lúc đó toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tổng cộng là mười ngòi nổ, chuỗi dây điện rối loạn nằm cùngmột chỗ, mạng lưới vô cùng phức tạp, cho dù bọn họ hiểu về việc phá gỡ bom mìn, nhưng cũng biết số lượng ngòi nổ nhiều như vậy khi kích nổ, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Phó đội trưởng đội cảnh sát hình Lý Trường Hà xoa xoa tay, loại tình huốngnhư thế này cũng dám tự tiệnhành động, chỉ huy cấp dưới trước tiên sơ tán nhũng người liên can ra, đưatay về phía Trì Đông Chí vẫy vẫy.

      “Đông Chí à, chuyện này lại phải phiềnđến người nhà rồi.”

      Trì Đông Chí vụng trộm trừng mắt, trong lòng nghĩ phiền toái, giờ đangchiến tranh lạnh với Lương Hạ Mạt, gọiđiện thoại lúc này khác nào chủ động làm hòa chứ.

      “Thế nào? Có khó khăn sao?”

      Trì Đông Chí ngượng ngùng giật giật khóemiệng, nụ cười lộ ra chút vô lại, “Độitrưởng, xin giúp đỡ cho bộ đội chuyên nghiệp tháo gỡ bom mìn như , cứ trực tiếp đề nghị với cấp theo nhưtrình tự bình thường là được mà.”

      Lý Trường Hà theo thói quen đưa tay lên,dọa cho Trì Đông Chí rụt cổ lại.

      “Nha đầu kia, tinh thần sa sút lười biếng, nếu phải có ba tôi sớm đá ra khỏi đội cảnh sát hình rồi.”

      Trong lòng Trì Đông Chí lại trợn trừng mắt, muốn đá tôi tôi cũngtìm cách để điều , ai muốn đứng ở đây làm con của cấp để bị súng dí vào đầuđâu, muốn dựa dẫm vào ba mình,có lẽ rằng thể bảo toàn tính mạngrồi.

      Lý Trường Hà suy tính lúc, “Như vậyđi, trước tiên gọi điện thoại trao đổi vớianh Lương nhà , tôi lập tức xin chỉthị của cấp .”

      Trì Đông Chí tình nguyện lấy điện thoại ra, suy nghĩ chút, trực tiếp gọi điện thoại cho cấp của Lương Hạ Mạt, phó trạm trưởng kho vũ khí đạn đượccủa quân khu S……Khúc Trực

      Khúc Trực lải nhải trong điện thoại ít nhấtnăm phút, lại bắt đầu lặp lặp lại vài câu ‘nhất định phải sơ tán nhân viên’ ‘nhấtđịnh được đến gần’ 'nhất định được tự tiện gỡ bỏ’….. Trì ĐôngChí nghe mà lỗ tai muốn mọc vết chai, hiểu nổi người mặt mũilạnh lùng bao giờ cười như KhúcTrực, như thế nào mà lại nảy sinh ra cái linh hồn biết quan tâm lo lắng như vậy?

      “Được rồi, được rồi, dài dòng đến mứcbất tỉnh luôn mà, sau này sao mà tìm đượccô dâu đây?”

      Khúc Trực im lặng lúc lâu, lúc sau lạicó thanh vang tới, “Hạ Mạt cũng ởđây, sao em gọi điện cho cậu ấy?”

      Trong lòng Trì Đông Chí lại thầm nhủ: chẳng những rất quan tâm, mà còn là linh hồn rất bát quái.

      Muốn về tình bạn với Khúc Trực đương nhiên cũng là vì Lương Hạ Mạt,năm đó hai người là bạn học tại Học việnkỹ thuật quân ngành đạn dược, KhúcTrực sắp tốt nghiệp, còn Lương Hạ Mạtvừa mới nhập học, cũng biết qua lại thế nào lại thân thiết đến mức độ này.Lương Hạ Mạt xem Khúc Trực như mộtngười trai.

      Mấy năm nay Trì Đông Chí đều chạy tới Thạch Gia Trang, mỗi lần Khúc Trực đều nhiệt tình chào đón, rất có khí phách của trai. Sau khi tốt nghiệp thi nghiên cứu sinh vào Đại học Quốc phòng, đến Bắc Kinh, liên lạc giữa Khúc Trực và em này cũng gián đoạn, cuộc gọi bình thường chỉ là hỏi thăm sức khỏe,lại còn gửi quà mừng năm mới và đồ dùngnày nọ, những chi tiết như vậy cũng khiến người khác có cảm giác thân thiết.

      *Thạch Gia Trang: là thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc,cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phíanam.

      ****

      Trì Đông Chí cũng nghĩ rằng, giờ sau, Lương Hạ Mạt lại tự mình đếnhiện trường, cũng rất lo lắng nên cũng chào hỏi gì, nhưng vốn người nhà cũng để ý đến , ngay lập tức và đồng đội ở bên nghiên cứuphương án gỡ bỏ, lúc sau, mặc đồng phục bảo hộ chuyên nghiệp, tiến vào trường.

      Nửa giờ sau, Lương Hạ Mạt ra, trongtay cầm những dây điện được tháo gỡ, pha loãng thuốc nổ, ngăn chặn đường của ngòi nổ, thuận tay đưa cho tiểu nhađầu mặc quân trang ở bên cạnh.

      “Hồng Kỳ, mang ngòi nổ này về trạm giaocho Khúc Trực, xử lý bằng lò thiêu hủy.

      Trì Đông Chí bĩu môi, đúng là cáo già bản tính khó dời, nhìn thấy phụ nữ giọngđiệu liền dịu dàng, đương nhiên là trừngười phụ nữ là ra. Đáng tiếc là tiểunha đầu Hồng Kỳ này lại để ý đếnanh, chỉ nâng ngòi nổ lên rồi nghiên cứu cẩn thận.

      Sắp xếp xong liền theo nhân viên, Lương Hạ Mạt mới dành chút thời gian nhìn cái. Trì Đông Chí thấy thếliền kiêu ngạo hếch cằm lên, bộ mặt đáng đánh đòn. Lương Hạ Mạt chăm chú nhìn hồi lâu, hiểu nổi tại saonăm đó mình bám đít ta ầm ĩ đòi phảigả cho mới được.

      Lương Hạ Mạt biết Trì Đông Chí chưa nguôi giận, sờ sờ cái mũi, khó khăn đếngần , giả bộ như có như ,“Thẩm Linh về, buổi tối cùng nhaugặp mặt?”

      Giọng điệu hỏi thăm.

      Trì Đông Chí cười lạnh. Thẩm Linh trở vềthì có thời gian hả? Tại sao cả nửatháng nay lại thấy bóng dáng củaanh đâu hả? Thẩm Linh trở về ta cốtình thông báo cho ? Chẳng phải ta là người bắt đầu sao! Lúc này còn giả bộ hỏi? Hai người là nam quả nữ có nhà có nghiệp, mình gặp nhau khôngthích hợp hay sao?

      “Đúng đúng đúng, đương nhiên là gặpmặt, em còn biết là ấy về.” Trì Đông Chí lười biếng tháo bao tay và mắt kính xuống, giả bộ như trông mình rấtngầu.

      “Giữa ngày hè mà mang bao tay?” LươngHạ Mạt cố ý đểu , nhìn thấy Trì Đông Chí sắp nổi giận liền lảng sangchuyện khác, “Tối hôm đó gọi điệnthoại cho em.”

      “Ừ.” Trì Đông Chí theo đồng đội lên xe cảnh sát, quay lại nhìn .

      ****

      Trì Đông Chí về nhà liền nằm ườn trêngiường, từ trong ra ngoài, mỗi tấc da tấc thịt đều lộ ra mệt mỏi. Đương nhiênlà biết Thẩm Linh về, còn biết rằng Lương Hạ Mạt cũng lén lút gặp ta ít lần, mẹ cũng sớm chuyện này cho biết, rằng Thẩm Linh và Tô Nhượng ầm ĩ đòi ở riêng, người về nước, nghe ý tứ trong lời có vẻ rấtthê thảm.

      Cũng khó trách bà chỉ vì chuyện này mà gọi đến đây, đừng đối với mấy ngườitrong phường Lão Nhai, cho dù Trì Đông Chí nghe xong cũng kinh hãi khép được miệng.

      Trước đây bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên, Thẩm Linh Tô Nhượng, giống như Lương Hạ Mạt, mọi người đều biết, chỉ là tình của Thẩm Linh tươngđối phách lối, náo loạn sống chết nhiềulần mới giành được Tô Nhượng về tay.

      việc mà Trì Đông Chí bao giờ thừa nhận, chồng của Lương Hạ Mạt, người thực là Thẩm Linh.

      ****

      Điện thoại ở đầu giường vẫn vang lên ngừng, mí mắt Trì Đông Chí thể mở nổi, sờ vào điện thoại, cầm lấy, sau đó buông ra, vô tình tắt luôn, lười biếngnhận điện thoại.

      Dường như là ngay lập tức, chuông điệnthoại vẫn cứ vang lên, Trì Đông Chí cắn răng chửi ‘mẹ nó’, cầm lấy điện thoại, lầnnày tắt , mà trực tiếp đặt bên tai cho xong việc.

      Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âmthanh kìm nén cơn giận của Lương HạMạt, “Trì Đông Chí em còn ầm ĩ cái gì,mấy ngày nay cáu kỉnh vậy chưa đủ sau?Đến đây nhanh , Thẩm Linh đợiem đó, chuyện với em, này, này này…..”

      phút sau, thanh quấy rối cũng đãbiến mất, yên tĩnh lại được khôi phục. Trì Đông Chí lật người, có chút đờ đẫnnhìn chiếc gối ở bên cạnh. Giống như bốn năm trước, đêm tân hôn của bọn họ,khách chưa còn bước chân ra khỏi, Lương Hạ Mạt bị đơn vị gọi , cũng nằm nhìn chiếc gối cả đêm.

      Khi đó chỉ biết rằng cuộc hôn nhân nàydo ép buộc, nhưng trong lòng vẫn mong chờ. Trì Đông Chí từ từ thở ra mộthơi, dường như sau khi kết hôn đánh mất mình, ra trước kia khôngnhư vậy, lúc trước khi vẫn còn thân thiết với Lương Hạ Mạt, bản thân có chút kiêungạo, phải dùng điêu ngoa và quá đángđể che dấu cảm giác an toàn tronglòng, giống như sau khi kết hôn, sẽvì những động tác, sắc mặt của để quyết định vui vẻ của bản thân, vẫn từtừ chậm rãi tiếng động nảnlòng.

      Khi đó cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽcó ngày Lương Hạ Mạt thương , nhưng cho đến tận bây giờ, còn đơn thuần như ngày trước, hai mươi mấy năm trước đây và cả bây giờ Lương Hạ Mạt vẫn , hôn nhân đâu có thể thay đổi điều gì đâu?

      ****

      Buổi tối Lương Hạ Mạt về qua mườigiờ, lấy chìa khóa mở cửa phòng, trongphòng khách là mảnh tối đen. LươngHạ Mạt cởi quân trang rồi tùy tiện ném sang bên, buồn bực kéo kéo cổ áo, cả người nằm dài ghế sofa hờn dỗi.

      là nên chỉnh tốn nha đầu chết tiệtkia, trong nhà hỗn loạn khác gì cái ổ chó, trước khi bị bức hôn những thời thề đều như cơn ăn trong bụng, đừngnói là lên phòng khách, xuống phòng bếp, ngay cả điều tối thiểu nhất là sạch cũng chưa làm được.

      Nhắc đến bụng, Lương Hạ Mạt xoa xoa bụng, là đói bụng, cả đêm phải an ủi Thẩm Linh, biết nêu ra baonhiêu chủ ý, đều bị bác bỏ hết, đến cuối cùng, tự mình hoài nghi rằng cuối cùng mình có bao nhiêu nhẫn nại với ấy.

      Trong phòng bếp có những thứ gì có thểăn được cũng sớm nghĩ đến, trong tủ lạnh vẫn còn trứng gà và sữa mà mangvề cách đây nửa tháng. Ừm, mì ăn liềncũng ít, chỉ là khẩu vị đều là siêucay, đói quá cũng có thể dùng tạm.

      Lương Hạ Mạt cố ý cho nhiều mì, bỏ thêmba cái trứng gà và ba cái xúc xích, bên bưng tô vào phòng ngủ, nhấc chân đá cửa phòng, thế nhưng lại nhúcnhích tí nào. Trong miệng còn ngậm cây xúc xích, lộ ra nửa, Lương Hạ Mạt nhanh tay xoay khóa cửa, nhưng vẫn mở được.

      Mẹ ơi, ra nha đầu kia ở trong phòng khóa trái cửa rồi.

      “Trì Đông Chí, tại sao em lại khóa trái cửa, có phải em dấu mặt trăng ở trongđúng ?”

      “Cút Nhị Đại gia”

      *Đại gia: chỉ những người có tính kiêu ngạo.

      Nghe thấy mắng chửi, Lương Hạ Mạt lại yên tâm, cười hừ hừ vài tiếng, xoayngười ăn sạch tô mì, tắm rửa sạch , rồiđem chiếc chìa khóa dự phòng mới tìmđược, thoải mái vào phòng ngủ.

      Vừa vào phòng ngủ trực tiếp nhào đến chặn miệng, tuyệt đối cho thờigian phản kháng, tay chân nặng chui vào trong vạt áo, mân mê nửa ngày cũng mở được, cúi đầu mới phát ra, té ra là nha đầu kia chưathay quần áo mà ngủ, cứ mặc đồngphục cảnh sát mà ngủ.

      Trì Đông Chí dùng cả tay chân, kịch liệtgiãy giụa, cắn vào cằm của cái.

      Lương Hạ Mạt đau đến mức phải hít mộtngụm khí, sờ sờ cái eo có tí thịtnào của mà béo, “Tiểu súc sinh, dám cắn , nhanh thay quần áo ra.”

      Khuôn mặt Trì Đông Chí liền đỏ bừng, miệng vẫn ngừng kêu gào, “Ông vừa vào cửa liền chèn ép người khác là ý gì? Ngài nhớ ai thế?”

      “Xin lỗi, có lẽ do chui vào chăn của nhiềungười quá, tôi còn nhớ nổi ngài nữa rồi.”

      Lương Hạ Mạt kiên nhẫn nhắmchặt mắt lại. Lại nữa rồi.

      Trì Đông Chí cảm thấy mình giống như súc sinh, Lục Thân Bất Nhận, thà rằng bịtổn thương nghìn lần, cũng muốn đảthương người khác tám trăm lần, đối vớimẹ cũng hề ngoại lệ, đừng nóingười phạm sai lầm là , nhất định là dùng thanh đao kia, ghim vào .

      *Lục Thân Bất Nhận: nhận ngườithân, bao gồm sáu người: ông, bà, cha, mẹ,, em.

      Từ khi trần truồng Lương Hạ Mạt và đãcùng nhau lớn lên, kinh nguyệt lần đầutiên của cũng là do mua vải đệm lót cho, lần đầu tiên thủ dâm của cũng là do giúp đỡ, từ tinh thần đến sờ soạng thân thể cũng hiểu nhau triệt để, thậm chícó vài cọc tóc xíu cũng đều ràng, làm sao mà biết tính cách hỗn hào ăn mềm ăn cứng của đâuchứ?

      Lương Hạ Mạt trần trụi cọ cọ vào ngườiTrì Đông Chí, bắt đầu châm lửa xoa nắn bộ ngực , miệng còn hôn hôn vào cổ ,“Đông Tử, đừng nóng giận, biết em vì tổ chức sinh nhật cho bỏ ít thờigian, phải cố ý quên, là vì trongđơn vị bận bịu quá.”

      “Công việc bận quá mà còn hẹn hò với giainhân?”

      “Thả rắm thế? Giai nhân ở đâu ra?”

      ra Lương Hạ Mạt cũng có chút chộtdạ, chính cũng nhớ ngày sinhnhật vì ngày đó bận việc ở cùng vớiThẩm Linh, dường như hai kiện này đãchiếm hết thời gian của , có ký hiệu lịch, nhớ cũng là chuyện đương nhiên.

      Trì Đông Chí lôi chăn che đầu, nửa ngàysau mới có thanh rầu rĩ phát ra, “Ly hôn thôi.”

      “À?” Lương Hạ Mạt lắp bắp kinh hãi, néngiận túm túm góc chăn, “ phải chỉ là cái sinh nhật thôi sao, còn về phần em sao? Lúc trước là ai ép buộc kết hôn…..”

      ràng là Trì Đông Chí muốn choanh nhìn thấy cả cái ót, cả người trốn trong chăn, thân thể khẽ run.

      Lương Hạ Mạt rất tức giận, dùng hai bàn tay vỗ mông , “Hành hành hành, em muốn ly ly, giống như đứa trẻ con,qua khoảng thời gian rồi tiếp.”
      em là em thấy bực nam 9 rùi đấy,bạn bè sao chứ,vì "ở cùng" vs thẩm linh mà quên mất ngày sinh nhật mình,quên mất vợ mình

      chả biết "ở cùng"rồi có cùng nhau lên giường lun ko đây

      ss Ngáo ,cho em biết nam 9 sạch ko vậy ss ngáo @@ calm down, calm down, mấy nàng cứ bình tĩnh, bộ thiếu tá chuẩn bị tung ngoại truyện nên ta mạn phép bỏ bê bên này vài ngày
      Chương 2

      Trì Đông Chí bớt chút thời gian trở về nhà mẹ chồng, cũng là nơi mà và Lương Hạ Mạt sinh ra và lớn lên.

      và Lương Hạ Mạt cùng sinh ra ở đạiviện, người nhà của hai nhà rất thân thiếtnên liền biến thành nhà, cho nên mộtđứa sinh ra khi mùa hạ gần kết thúc, nên gọi là Hạ Mạt, đứa sinh ra bắt đầumùa đông, nên gọi là Đông Chí.

      Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là đoạn nghiệt duyên ràng, từ Trì Đông Chí nguyện ý ở cạnh Lương HạMạt người chỉ lớn hơn có nửa tuổi,ngay cả người đẹp trai dịu dàng nhất nhưTô Nhượng cũng phải đứng sang bên.Còn Lương Hạ Mạt mỗi ngày chỉ tìm mọi cách để bỏ lại cái đuôi này, cảnhtượng truy đuổi này, khiến chomọi người trong đại viện sôi nổi rằng con nhà họ Trì là vợ của con trai nhà họ Lương. Mỗi lần Tô Nhượng nghe được, đều nhảy ra bênh vực kẻ yếu,nhưng Trì Đông Chí thèm để ý đếnbạn bè liền ưỡn ngực, tôi chính là vợ của Hạ Mạt.

      Mãi đến năm mười tuổi, cha của hai ngườicùng thi hành nhiệm, hy sinh vì bom nổ,Lương Hạ Mạt mới lặng lẽ cho phép theo sau mình, còn Trì Đông Chí lại càngbám chặt hơn.

      ****

      Bà Vương Thục Hiền là người phụ nữnội trợ điển hình, sau khi chồng qua đời,lãnh đạo cấp sắp xếp cho bà đến làm việc ở căn tin của đồn công an, cứ làmnhư vậy cũng được mười năm, cótái giá.

      giống như mẹ Tiết Bình, chođến bây giờ cũng là người an phận, hồi cả ngày đều bỏ ở nhàLương Hạ Mạt, ba qua đời chưa đếnhai năm, người nhà liền hùng hùng hổ hổ gả , lại gả cho người có máu mặt.

      Tiết Bình cũng quên rằng mình còn đứa con , khi tái giá cũng muốndẫn theo , lại bất đắc dĩ khi Trì Đông Chí cứ bám chặt lấy Lương Hạ Mạt sốngchết buông tay, Vương Thục Hiền lại rất thích , liền thương lượng với bànói rằng muốn nuôi dưỡng Trì Đông Chí,như vậy thuận tiện cho cả hai mẹ con, hàng tháng Tiết Bình gửi tiền sinh hoạt làđược.

      Tiết Bình hùng hùng hổ hổ, còn VươngThục Hiền dịu dàng như nước, hai tính cách hoàn toàn đối lập vậy mà có thể ở cùng nhau, Tiết Bình tin ai ngoàiVương Thục Hiền. Cứ như vậy, Trì ĐôngChí công khai vào cửa nhà họ Lương.

      “Người chết thể sống lại, người còn sống phải hướng về phía trước, tính cáchcủa mẹ con và bác giống nhau, táigiá có nghĩa là trong lòng mẹ con quên ba con, con đừng khiến mẹ con khó xử.” Vương Thục Hiền luôn dạy dỗ như vậy.

      Cho đến tận bây giờ Trì Đông Chí cũngkhông cãi lại Vương Thục Hiền, cho nên đến lúc này cũng dám hé răng, cúi đầu biết làm gì. Vương Thục Hiền hiểu , cái này gọi là im lặng phản kháng.

      ****

      Trì Đông Chí nắm thời gian bà tan ca,tiện đường về mua ít củ cải và xương sườn, Vương Thục Hiền thích thứ khác,chỉ cần có củ cải hầm với sườn, mỗi lần cóthời gian về nhà đều quên mang theo ít.

      Trong tiểu khu vẫn có đám người ngồibên cạnh bồn hoa, đều là các cụ già hàngxóm, Trì Đông Chí đứng lại chào mọingười tiếng rồi mới về hướng nhà chồng. Vừa chưa được hai bước, liền nghe thấy có người thầm to , “Saonhà họ Lương có con dâu kết hôn nhiềunăm như vậy mà chưa thấy mang thainhỉ?”

      “Có phải là thể sinh chứ?”

      “Đâu, phải là kết hôn xong nửa năm sau có thai rồi sao, sau này cẩn thận sinh non rồi.”

      sao, thế này hỏng rồi, hay là cơ thể bị thương thể sinh con đượcnữa…..”

      Trì Đông Chí lặng lẽ nắm chặt tay, trongngực đột nhiên nhói đau, thở rahơi.

      Nhà họ Trì còn ai, bây giờ mọi người cũng ít khi nhắc đến, nhưng mẹ chồng luôn ở đây, tránh khỏi việc mọi tin đồn đều hướng về nhà họ Lương.

      Đến cửa nhà, Trì Đông Chí lấy chìa khóamở cửa, kịp đổi giày, Vương ThụcHiền ra đón.

      “Mẹ, mẹ tan ca rồi à.”

      “Con là, hôm nay Chủ nhật mẹ được nghỉ, sao con lại về trễ như vậy, mẹ con cũng vừa cách đây lâu.”

      Trì Đông Chí cũng lười trả lời, ngã vàotrong sofa, nghĩ nghĩ lại hỏi câu, “Bà ấy đến đây làm gì vậy?”

      Lúc này Vương Thục Hiền mang dưa hấu đến, ngồi vào phía đối diện , “Còn chuyện gì nữa, đưa vài thứ, hai người gặpmặt cũng chỉ có ầm ĩ, bà ấy cũng chỉ đếnđây nơi này của mẹ để giải sầu thôi.”

      Trì Đông Chí lại lên tiếng, nhắm mắt ra vẻ im lặng.

      Vương Thục Hiền thấy thế chỉ có thể lắcđầu bất đắc dĩ, cầm lấy túi sườn và củ cảichuẩn bị vào phòng bếp. Trì Đông Chíở sau lưng bà mới từ từ mở miệng, “Mẹ, mẹ xem có phải là do con khôngthương cơ thể mình nên thể sốnglại, nếu vài năm nay lại thấyđộng tĩnh gì?”

      Vương Thục Hiền quay qua đánh vào bảvai cái, “Suốt ngày đoán mò gì vậyhả, người khác thích gì mặc kệ họ, con định dựa vào lời của họ mà sống qua ngày sao? Bản thân ta nuôi con dâu lớn, thấy bóng dáng cháu trai nhưng vẫnkiên cường.”

      Trì Đông Chí xoay người, lặng lẽ lau nướcmắt.

      Khi mang thai, kết hôn đến nửa năm có tin vui, khi đó mọi người đều rất vui vẻ, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ đểchào đón sinh mệnh bé bỏng, Lương HạMạt cũng chỉ ở nhà, dường như mỗi phút đều ở bên cạnh , đều dán lỗ tai lên bụngcô, ngại chào hỏi đứa bé chưa ra đời. Khi đó cảm thấy cuộc hôn nhân cưỡng ép này cũng rất hạnh phúc.

      Nhưng đứa bé trong bụng chỉ ở lại có ba tháng, cuối cùng là vẫn bỏ , chỉ vìmột lần bị ngã, liền bị sinh non. Từ khi đó, cũng thể có thai, đâycũng là trong những nguyên nhân màTrì Đông Chí muốn ly hôn.

      ****

      ra từ nhà chồng, Trì Đông Chí đến bênngoài tiểu khu bắt xe về, đúng vào thờiđiểm mọi người tản bộ sau bữa cơm, xungquanh luôn có tốp năm tốp bảy người qua. Trì Đông Chí vài bước rồi dừng lại, tầm mắt dừng lại hai bóng người ởcách đó xa, người mặc quânphục, người mặc váy trắng.

      Thẩm Linh có thể khiến mình xinh đẹpnhư nàng công chúa, hồi mặcquần lụa mỏng màu hồng nhạt rối bù, đầu là vương miện nát bét, giọng điệuvà vẻ mặt đều ngây thơ như công chúa bé, đương nhiên, người đàn ông theo đuổi công chúa cũng ngượng ngùng. biết sau này thế nào, đột nhiên đem thể diện đánh cược, biết làmcách nào mà có thể đoạt được Tô Nhượngmà thích vào tay.

      Khi đó Lương Hạ Mạt đều phải học theo Thẩm Linh, rằng yếu đuối người ta mới thương. Bộ dạng Trì Đông Chí cực kỳ bình thường, vóc dángbình thường, xương cốt cũng bình thường,đặc biệt là ngũ quan khá đẹp, khuônmặt lộ ra vẻ quật cường, ràng là vóc người Thẩm Linh cao hơn , thể tíchcũng lớn hơn , cái chính là khônghọc theo được phong thái như Thẩm Linh.

      mảnh mai, ngủ dậy mảnh mai sao? Lại được đàn ông theo đuổi dễdàng vậy sao? Theo đuổi phải cùng bước , cho nên khi Lương Hạ Mạt họctrường quân , Trì Đông Chí sống chết cũng muốn thi trường cảnh sát, khi bị mộtđám con Tỉnh ở tổ Taekwondo vọt vào. còn thời gian về thăm , liền trốn học dối xin phép đếnThạch Gia Trang (ghi chú ở chương 1), ngồi xe lửa mấy chục tiếng, cho dù là ngồi ghế cứng cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi.

      Trì Đông Chí cúi đầu nhìn bản thân, vấnđề hình tượng vẫn canh cánh trong lòng.Quần cảnh sát màu xanh, tôn lên màuxanh cảnh sát, loại tính tình lưumanh, cũng phải là vừa mắt,dù thế nào cũng rất đẹp trai.

      Kiểm tra thấy có chỗ nào ổn,Trì Đông Chí mới cười nhạt về phíangười kia chào hỏi, “A, có phải là công chúa Thẩm của chúng ta .”

      Thẩm Linh ngẩng đầu nhìn , hé miệngcó chút kinh ngạc, “Đông Tử, cậu ở đây à, Hạ Mạt vừa mới rời .”

      Nụ cười của Trì Đông Chí lại càng ấm áp, “ sao, hơn nửa tháng rồi mình có gặp ấy, ra ấy bận rộn như vậy.”

      Thẩm Linh cong môi, như đùa giỡn như làm nũng, “Đừng những chuyện khác, chồng mình có tìm cậu hay ?”

      Trì Đông Chí buồn cười mở to mắt,“Chồng cậu tìm mình để đòi hỏi gì chứ?Chồng mình muốn mà còn gặp được vậy gặp cậu đòi hỏi gì vậy! Lại còn họ tên, chồng của cậu làvị nào vậy?”

      Thẩm Linh tức đỏ mặt, “Cậu……Cậu vậy là có ý gì? Mình chỉ gả lần, mình chỉ có chồng, chồng của mình là Tô Nhượng.”

      “Đúng, đúng, cậu là vị công chúa thuần khiết nhất thế giới.”

      về việc chơi xấu, từ đến lớn Thẩm Linh đều thua , Trì Đông Chí cũng có cảm giác thành tựu. “Về phần Tô Nhượng, nếu là Tô Nhượng mà mìnhbiết, chắc là tìm người phụ nữkhác ngoài chồng mình để qua lại đâu,cũng biết có phải người cậu là Tô Nhượng mình biết hay .”

      Giọng điệu Thẩm Linh cũng hòa hoãn hơn, “Cậu còn ấy tìm cậu, ràng bởi vì ấy…..”

      ràng bởi vì sao?”

      Đợi nữa ngày cũng thấy câu trả lời,Trì Đông Chí kiên nhẫn khoát tay,“Được rồi, mình đây, lần sau nhốtchồng mình lại , đừng để đánh mất rồi đihỏi người khác.”

      Cũng quan tâm xem Thẩm Linh ở phía sau có bị chọc cho tức điên ,Trì Đông Chí hào hứng về nhà, có taxi cũng có xe bus, dọc đườngđi đều tươi cười, vừa cười vừa khóc, giống như người ngoài cuộc bước đến xem trò vui, trò vui này có ai thắng, làm sao lại buồn cười chứ.

      Sau khi về nhà ăn bữa cơm, tắm rửaxong, gọi điện thoại di động cho LươngHạ Mạt. Bấm số, có người nghe,tiếp tục bấm số, tiếp tục có ai nghe, bám lấy tha, rốt cuộc cũng có ngườinghe, là giọng nữ khàn khàn.

      “Chào ……Được, kỹ sư Lương làm việc, có chuyện gì có thể nhắn lại,hoặc là…..Chuyển lời.”

      là ai thế.” Trì Đông Chí quát to, dọacho lắp bắp.

      “Tôi……Tôi……Tôi…..Tôi là Vệ HồngKỳ.”

      Trì Đông Chí cau mày suy nghĩ, hẳn là mà mấy ngày trước xuất cùng vớiLương Hạ Mạt. nhịn được khẽcười tiếng, ràng này có gương mặt và thân thể bé, làm sao lạikhông sợ hãi chứ?

      “Vậy phiền chuyển lời cho Lương Hạ Mạt, cha ấy đợi ấy về ăn cơm.”

      “Cha đợi về nhà ăn…..”

      Điện thoại cúp xuống ‘bộp’ tiếng.

      Trì Đông Chí liền ném điện thoại di động,dọa chết người ta.

      Lương Hạ Mạt sau khi cúp điện thoại liền nổi giận đùng đùng, vừa nãy ở tiểu khu cũng nhìn thấy Trì Đông Chí, buổisáng còn với là buổi tối trực ban nên thể quay về, trong nháy lại bị bắt trúng nhược điểm, còn lòng dạ nào sao? Gần đây biết nổi điên cái gì, náo loạn đòi ly hôn với , nha đầukia là tâm bệnh của , ngang ngược nhưvậy, cho nên khi gọi điện thoại khôngthể nhận, từ hồi tiểu học dóc đều cà lăm,còn phải phiền cúp điện thoại, vì thế, lộ rồi.

      rằng cha đợi về ăn cơm?Thua với trí tưởng tượng của luôn, cha gặp Chủ tịch Mao từ tám trăm năm trước rồi, với trình độ này chắc đanguống rượu cùng với các cụ già rồi.
      Nhatchimai, hoadaoanh, Trâu2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Ngày hôm sau làm đôi mắt có chútsưng, em ở gần đó trêu là tìnhdục quá độ, Trì Đông Chí rằng lão nương ăn đồ mặn cả tháng nay, có mà em phóng túng có! Đại khái là nhìn ra tâm tình tốt của , đôi mắt giống như hồ nước, liền ào ào đề ra chủ ý, mua hai tá bia về uống thâu đêm, có lẽ là hồi phục lại.

      Trì Đông Chí ghi nhớ lời này trong lòng, khi tan ca trở về liền mang theo mấy lon bia, chờ khi ánh trăng và những ngôi sao xuất , chạy đến ban công uốngđiên cuồng.

      Chất cồn trong người bắt đầu bốc lên, tầmmắt cũng mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú giận giữ mà giống như cười, biết là xuất trong đầu hay là ở trước mắt.

      mặt Trì Đông Chí có chút dịu dàng,vươn tay ra sờ, chỉ là mảnh hư , biết chạm vào khí, nhưng cũng chịu thu tay lại, đầu cũngnghiêng qua dựa vào, khẽ cọ cọ, giọng thầm, “Vì sao lại thươngem? Cũng đúng, em hư như vậy, tính toán đemThẩm Linh mà thích cho Tô Nhượng, ép kết hôn, bây giờ ngay cả đứa trẻ cũng thể cho , em nợ nhiều như vậy, thương em có gì lạ.”

      biết mưa từ khi nào, từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt , tại thành mảnh. nghiêng đầu, dường như làmnhư vậy là có thể kéo dài mãi mãi, có thểgột rửa tất cả hận và cả nợ nần, hoặc là khi mở mắt ra, có thể trở lại nhiều năm trước đây, trở lại làm chiếc đuôi nhỏcủa , nếu có thể lựa chọn thêm lầnnữa, bao giờ liếc nhìn Lương Hạ Mạt.

      Nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng cho biết rằng, đời này có hối hận, chỉ có thuốc chuột mà thôi.

      Cho nên phải trả giá rất đắt vìchuyện trước đây, lần lượt hiểu ra năm tháng tuổi thanh xuân kia. Đó là bản nhạc do bốn con người còn non nớt viết ra,dùng sai điệu ngâm xướng, kỹ thuậtbiểu diễn hỏng bét, tuy rằng bọn họ đều có lòng, nhưng vì tuổi trẻ cố chấp, cuốicùng rơi vào khoảng u mê.

      Khi đó mọi chuyện đều ở quỹ đạo của nó, và Tô Nhượng đều học chung lớptừ Tiểu học đến Trung học, còn Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh cũng chưa từng tách ra.Nhưng vận mệnh mỗi đầu ngón tayđều thích nhảy nhót và đùa giỡn, Trì Đông Chí hề để ý rằng ngày nào Tô Nhượng cũng theo sau lưng , vì côchỉ suy nghĩ đến việc theo sau lưngLương Hạ Mạt.

      Từ ngày còn học tiểu học, ngày nào ThẩmLinh và Lương Hạ Mạt cũng ăn ngủ vuichơi cùng nhau, Trì Đông Chí vô cùngchán ghét nên chia rẽ Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt và cả Tô Nhượng suốt ngàybám lấy , tất cả mọi chán ghét đều đổvào Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh. Còn lửa giận luôn trút lên đầu Tô Nhượng, ‘đềutại cậu hết, Hạ Mạt cũng cho mình chơi chung, trước kia đâu cậu ấycũng mang mình theo, sau này cậu đừng theo mình nữa, phiền chết thôi.’ Bình thường Tô Nhượng đều dùng đôi mắt đẫm lệ, lôi kéo đong đưa cánh tay , ‘ĐôngĐông, để mình chơi với cậu nha, mình sẵn sàng chơi với cậu mà, cái gì mìnhcũng nghe theo cậu hết.’ Nếu đồng ý với Tô Nhượng, nước mắt của ta rơi xuống rất nguy hiểm.

      Vương Thục Hiền dạy dỗ và Lương Hạ Mạt, rằng từ Tô Nhượng sốngcùng với ông bà nội ở thành phố khác, học Piano, học Thư pháp, học rất nhiều thứ mà từ hồi đó đến giờ bọn họ chưađược nhìn thấy, dường như có thờigian vui chơi, càng có bạn bè, nênnhất định bọn họ phải cho Tô Nhượngchơi chung.

      Đối với lời dạy của mẹ chồng tương lai Trì Đông Chí luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ cóthể buồn bực mang theo Tô Nhượng bày đồ hàng ra chơi. Lương Hạ Mạt khôngthèm nhìn xem bọn họ chơi trò chơi ngây thơ, khi nhìn thấy Tô Nhượng ngây thơikêu Trì Đông Chí ‘Mẹ Đông Đông, bảobảo của chúng ta ngủ rồi, ăn cơm thôi’, lại càng thêm khinh thường.

      Mội lần như vậy Trì Đông Chí với Tô Nhượng là ‘cùng ăn’, Lương Hạ Mạtcảm thấy Trì Đông Chí như vậy gây phiền hà cho người khác, liền kéo tay Thẩm Linh ‘, chúng ta đừng ở đây làmphiền vợ chồng nhà người ta ăn cỏ.’

      Đến tận bây giờ Trì Đông Chí vẫn vô cùng chán ghét Tô Nhượng và Thẩm Linh, Thẩm Linh sợ cái gì Trì Đông Chí sẽlàm cái đó, bỏ con ếch vào trong cặp sáchcủa ấy, ở ghế ngồi bỏ đinh mũ, làm dơ váy công chúa, ngày nào Thẩm Linhcũng nước mắt lưng tròng, tố cáo thànhcơm bữa, Trì Đông Chí lại làm như vậy, làm với mình như thế, Lương Hạt Mạt liềnnổi giận đùng đùng tìm tính sổ, túm lấy đánh đòn, Thẩm Linh được mình bảo vậy, lại dám ăn hiếp cậu ấy xem mình xử lý cậu thế nào.

      Lương Hạ Mạt đều nghe theo, chỉ riêng chuyện này, càng ngày càngnghiêm trọng, hôm đó tóm được Thẩm Linh mình liền dòn vào góctường uy hiếp ‘nếu còn theo Lương HạMạt nữa mình bỏ chuột vào cặp củacậu đấy’. Thẩm Linh ôm đầu khóc, liềnnói rằng mình nhường Lương Hạ Mạt cho cậu chơi chút, nhưng cậu phải nhường người kia cho mình chơi với nha?

      Vì thế Trì Đông Chí liền mang chủ ý ápdụng lên người Tô Nhượng, đe dọa, dụ dỗ,dọa Tô Nhượng đâu cũng phải mang theo Thẩm Linh, còn Trì Đông Chí quang minh chính đại, hăng hái theoLương Hạ Mạt. Ai ngờ lại chê phiền muốn chết, chê dáng người côkhông mảnh mai, chê gan dạ quá nênkhông hù dọa được, chê cái này chê cái kia, tóm lại là tốt bằng Thẩm Linh, đẩy tìm Tô Nhượng, để chơi với Tô Nhượng, chỗ nào khôngthích cũng phải dẫn Tô Nhượng theo.

      Trì Đông Chí liền hung ác trừng Thẩm Linh, dọa cho Thẩm Linh và Tô Nhượngsợ quá. Dĩ nhiên, Lương Hạ Mạt khôngthích Tô Nhượng nhưng cũng thểhiện ra bên ngoài, tính chuyện anhmắng chê Tô Nhượng trắng trẻo như mộtcô , giống như cái bánh nhân đậu, công phu bám chặt lấy người khácgì so với Trì Đông Chí.

      Cứ lảo đảo như vậy cho đến năm mườituổi, năm ấy, cha Trì và cha Lương cùnggiự chức tại đội cảnh sát hình phải chấphành làm nhiệm vụ bị bom nổ chết,nước mắt bắt đầu tràn ngập ở hai gia đình , chỉ có Tiết Bình vẫn kiên trì nhưtrước, chăm sóc hai đứa bé, chăm sóc cảVương Thục Hiền chịu nổi đả kíchliền sinh bệnh.

      Khoảng thời gian này Trì Đông Chí đều imlặng, mỗi ngày chỉ làm ba việc: ăn cơm,ngủ và khóc, để ý đến ai ngoàiLương Hạ Mạt. Rốt cuộc ánh mắt của Lương Hạ Mạt cũng dừng lại người , dỗ ăn cơm, ôm ngủ, thèmtrêu chọc , cùng Tiết Bình phân chiacông việc, người khỏe chăm sóc người bệnh, đứa trẻ chăm sóc đứa trẻ buồn bã.

      Đến khi học, Trì Đông Chí bám lấy Lương Hạ Mạt càng chặt hơn, dường như trong ánh mắt của còn ai khác,khi phạm sai lầm thầy giáo tìm đến phụ huynh, Tiết Bình bất đắc dĩ khi nghe đánh phục, nhưng chỉ cầnLương Hạ Mạt khẽ trừng mắt, Trì ĐôngChí lập tức ngoan ngoãn nhận sai. Sau nàyTiết Bình cho Thầy giáo nghe, mỗi khiTrì Đông Chí phạm sai lầm lại trực tiếp tìm Lương Hạ Mạt ở lớp bên cạnh làđược.

      Từ lâu, ai cũng biết người theo sauLương Hạ Mạt là vợ , đương phát biểu ý kiến gì, dương dương đắc ý,chỉ có Tô Nhượng bắt chó cày chõ mõm vào, mỗi lần nghe thấy thế đều bước lêncãi lại, Trì Đông Chí giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải giải thích thêm lần nữa, chính là vợ của Lương HạMạt. Tô Nhượng thấy tức giận, biết xấu hổ, Trì Đông Chí liền đuổianh tìm Thẩm Linh, bắt nhất địnhphải coi chừng Thẩm Linh.

      Sau này khi Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh ở cùng nhau đều công khai, thứnhất là do Trì Đông Chí cứ bám dính lấy, thứ hai nữa là Trì Đông Chí theo dõi rấtchặt. Dù sao bọn họ cũng học chungmột lớp, nhiều lần nhìn thấy Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh vụng trộm gặp nhau, trò chuyện vui vẻ, kề vai sát cánh ởcùng nhau, cười cười , khác hẳn bộ mặt nghiêm túc khi ở cùng với .

      thẳng ra, Thẩm Linh là nhỏrất khiến cho người khác quý, thíchkhóc giận hờn, cho dù là TrìĐông Chí ức hiếp thế nào, khóc xong quên ngay, thấy có vật gì đẹp mắt cứ như trước đây giao nộp cho Trì Đông Chí. Tuy ở cùng chỗ với LươngHạ Mạt rất vui nhưng vẫn quên thích Tô Nhượng, lại ngày nghiêmtrọng hơn, tuổi nên chỉ biết đỏ mặt vụng trộm nhìn Tô Nhượng.

      Trì Đông Chí nhân cơ hội này dạy dỗ Tô Nhượng trận, bắt mỗi ngày phải ởcùng với Thẩm Linh, nếu sẽhận cả đời.Tô Nhượng sợ nhất là Trì Đông Chí chơi với , chán ghét , hận , vì thế chỉ có cách là nghe lờicô, cò kè mặc cả hết buổi trưa mới bất đắcdĩ về nhà cùng với .

      Trì Đông Chí giải quyết xong chuyệnvướng mắc trong lòng, bộ cũng mang theo gió, lúc này Tiết Bình tái giá, cũng bắt đầu sinh sống lại nhà họ Lương.Khi về đến nhà, còn chưa bước chân vàocửa, liền nhìn thấy bộ mặt nham hiểmhung ác của Lương Hạ Mạt, Tô Nhượng bị dọa cho chết khiếp, nhanh chân chạy về nhà. Lương Hạ Mạt hung hăng đánh hai quyền vào lưng , rồi xoay người kéo Trì Đông chí về nhà, đặt lên cánh cửa, to tiếng quát , “Mẹ nó, lại ra ngoài chơi hả, viết văn xong rồi hả?” Tạm dừng mộtchút suy nghĩ, lại to tiếng hơn, “Có phải lànghĩ ra chủ ý ôi thiu gì để ức hiếp Thẩm Linh đúng ?”

      Tuy mọi chuyện Trì Đông Chí đều nghe theo Lương Hạ Mạt, nhưng phải là ngang ngược, rất hay cáu kỉnh,bình thường đều bướng bỉnh với Lương Hạ Mạt, cố tình gây , chỉ là người talười phải lãng phí thời gian để so đo với côthôi.

      Lúc này bọn họ lên cấp hai, bắt đầu cósự rung động giữa nam nữ. Trì Đông Chí thấy vẫn duy trì với Thẩm Linh, trong lòng vô cùng khổ sở, cứng đầu quát ,“Thích ra ngoài chơi với Tô Nhượng đó, viết văn đó, sao nào? Thích ứchiếp Thẩm Linh đó? Có phiền đến cậu…..”

      Lương Hạ Mạt nổi giận đùng đùng, môi hề do dự liền hạ xuống, chỉ phát trúng ngay môi , khó khăn ngậm lấy, trong miệng đều là hương vị trong veo. Trì Đông Chí bị răng của cọ cóchút đau, sợ đến mức dám thở, bị bắt buộc phải đón nhận đầu lưỡi của ,nó khuấy đảo trong khoang miệng . Cảmgiác choáng váng bắt đầu ập về, phía dưới có luồng nhiệt trào ra, đột nhiên bụngbắt đầu đau nhức.

      Lương Hạ Mạt dừng lại, kiên nhẫn cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”

      Trì Đông Chí tội nghiệp ôm lấy bụng, “Mình đau bụng.”

      Lương Hạ Mạt xoay người nhìn vào giữa hai chân , thấy chiếc quần trắng tinh đãnhuộm hồng, lại trở về nơi môi , ngậm thêm lúc lâu, mới bất đắc dĩ ôm vai , “Hôn môi dì cả lại đến, cólẽ cậu cũng là người đầu tiên đó.”

      Lương Hạ Mạt ở nhà lục tung mọi thứ lêncũng tìm được miếng bông lót, bấtđắc dĩ phải mua, mua về lại nghiên cứu cách dùng, tự mình chỉ cách dùng, buổitối lại nấu nước đường đỏ cho uống.Trước khi ngủ còn uy hiếp , “Sau này cho tìm Tô Nhượng nữa, lại còn ức hiếp Thẩm Linh nữa , xem mình xử lý cậu thế nào.”

      Trì Đông Chí đỏ mặt túm lấy tay , “Cậu hôn mình, có phải mình chính là bạngái cậu đúng ?”

      Lương Hạ Mạt khinh thường hất tay ra, “ trang điểm, ai thèm hôn cậu, đó là do mình đứng vững. Muốn làm bạngái mình, trước tiên phải đáng nhưThẩm Linh .”

      Vào năm này, bọn họ mười ba tuổi.

      ****

      Nếu như lúc đó đạp thắng dừng xe lại,nhất định sau mọi chuyện hoàn mỹhơn, ít ra là có hôn nhân của haingười họ, cũng có cưỡng ép,tranh cãi, chiến tranh lạnh, cam lòng và phản bội.

      Trì Đông Chí cầm lon bia cuộn mình ởgóc ban công run rẩy, thân thể giống nhưchiếc lá bị trận cuồng phong cuốn lấy bay lên trung, cảm giác có hơi ấmtruyền khắp toàn thân, sau đó rơi vào đámmây mềm mại. Sau đó, bên trong cơ thể tồn tại cảm giác quen thuộc, sảng khoái truyền khắp thân thể.

      Tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ miệng ,va chạm càng trở nên mãnh liệt, eo bị nắm lấy, trong miệng cũng bị lấp đầy, từtrên xuống dưới đều bị khuấy đảo mộttrận. Bụng Trì Đông Chí cuộn lên, nôn khan vài tiếng, giống như bị ai chọc giận, thắt lưng đột nhiên bị nhấc lên cao, phíadưới nhàng, bị loại va chạm cuốn lấy phía sau, lại bị chiếm lấy từ phía sau.

      Lần này dịu dàng, chiếc lưỡi mềm mạidi chuyển lưng mẫn cảm của , thoải mái đến mức khiến cho người ta nhịn được thở dài, cơ thể gần như nhũnra, khoái cảm bao phủ lấy toàn thân…..



      Chương 4

      Khi tỉnh lại, cảm giác được vùi mình trongmột gian vô cùng ấm áp, Trì ĐôngChí thầm kêu được rồi, mở mắt ra, quả nhiên trước mắt là bức tường thịtcùng với khuôn mặt đẹp trai ngủ say của Lương Hạ Mạt.

      Trì Đông Chí cắn răng mắng cha mắng mẹ,mẹ nó lại bị bắt lên giường rồi, mỗilần có mâu thuẫn luôn là dưới giường cãivả giường làm hòa, khúc mắc tronglòng thể gỡ bỏ, cơ thể dây dưa vớinhau, làm hồi nhàng vui vẻ đầmđìa, hai người lại ngọt ngào như ban đầu.Cứ như vậy, khúc mắc càng ngày càng nhiều, thường xuyên tranh cãi, chỉ có thểgiảng hòa ở giường. Trì Đông Chí cho rằng Lương Hạ Mạt thương , lại thể bỏ mặt mũi xuống mà bới móc,cuộc hôn nhân vô vị và đơn phương trả giá những gì tốt đẹp nhất, vì thế mượn đề tài để chuyện của mình, oán trách anhkhông quan tâm, oán trách mỗi ngàycũng chỉ bận bịu công việc.

      Mà vốn là trước đây Lương Hạ Mạt khôngđồng ý việc kết hôn này, bởi vậy liền trảlời cách khinh thường, sớm biết như vậy đánh chết tôi cũng cưới . câu nổi nóng vô ý trở thành tử huyệt của Trì Đông Chí, vì thế phảnkích ngày nghiêm trọng.

      Cùng nhau cởi truồng mà lớn lên, tính cách và cơ thể đều giống nhau, sớm chonhau sờ mó triệt để, nên tất cả đả kíchcũng bắt đầu từ đó, cái gì khó nghe, chuyện từ tám trăm năm trước cũng lôi ra mà nả đạn, Tranh cãi kịch liệt qua lại là hồi đương nồng nhiệt, vòng tuần hoàn ác tính, chính là cho dù xúc phạm nhau đến mức độ nào, Trì Đông Chívẫn chưa từng đề cập đến Thẩm Linh lần nào.

      ****

      Trì Đông Chí đẩy bức tường thịt kia ra, chịu đựng đau nhức giữa hai chân màngồi dậy, cho dù thế nào, vẫn làm điểmtâm cho . Vừa mới chuẩn bị xuống giường, bị người phía sau vật ngã, Lương Hạ Mạt nhắm mắt lại, bắt đầu đốt lửa người .

      Đối với thân thể của Lương Hạ vẫn cảm thấy rất hứng thú, từ lần đầu tiên cho đến bây giờ cũng mười năm, cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ cần về nhà, việc chính đầu tiên đó là làm hai lần,cửu biệt trùng phùng lại càng nghiêm trọng hơn. Trước kia khi học ở Họcviện quân , Trì Đông Chí đến Thạch Gia Trang (ghi chú ở chương 1) gặp , chỉcần có thể ra khỏi cổng, đảm bảo làphải làm đủ, ở lại bao lâu liềnnhốt người ở lại khách sạn bấy lâu, làm việc ngừng nghỉ.

      Tính toán chút, lần này là cả tháng nay bọn họ có gần gũi nhau, thếnào cũng được coi là lần tiểu biệt, nếu mà theo , hôm nay cũng đừng mong làm được việc gì khác.

      Trì Đông Chí đẩy được ra, nhắm ngay mông mà đánh cái,“Cút ngay, đừng có đụng vào em.”

      Lương Hạ Mạt buồn ngẩng đầu,nằm ở trước ngực nhàng cắncắn mút mút, trong miệng ngậm điểm phấnhồng mà hàm hàm hồ hồ trả lời , “ làm được đâu, nhịn bao lâu rồi chứ, tối hôm qua phải làsợ em ói lên người , như vậy mà ghiền gì chứ.”

      “Con mẹ nó, giống như cái đầu lợn,đừng có chạm vào em, đồ ghê tởm.”

      Lương Hạ Mạt ngậm chặt miệng mà tậnhưởng hương vị ngọt ngào, hương vị khátốt, nhưng cũng khiến cho người ta hận,nghĩ đằng nẻo, chưa bao giờ ra câu gì dễ nghe, làm tổn thương anhnhư vậy giống như cơm bữa. Nhiều nămgần đây bọn họ ở chung chỗ mà liềuchết, công kích nhau, gây tai họa cho nhau, quan hệ giữa hai người ác liệt đếnmức giống như cừu nhân giết cha, khi lạingọt ngào đến mức thể phân biệt ai là Lương Hạ Mạt, ai là Trì Đông Chí, chỉ hận thể biến hai người thành mà thôi.

      cho chạm vào em? Hả? Ghê tởm? Hả? Đêm qua ai kêu thoải mái giống như con mèo hoang, có lẽ nên khắc sâu chút nữa.”

      Cho đến bây giờ ở giường Trì ĐôngChí đều thể thắng , thấy giảydụa thoát, liền há mồm cắn vào đầu lưỡi cho đến khi máu tươi tràn ngậpkhoang miệng.

      Lương Hạ Mạt quay đầu phun ra bụm máu, vô cùng tức giận, cứng rắn đẩy haichân của ra thẳng lưng tiến vào, ở bên kích thích bên hung hăng mắng , “Mẹ nó, bây giờ em ở đây mà giả vờ làm Thánh nữ, cái vẻ mặt em như vậy, mười năm hơn ba ngàn ngày, hai chúng ta cũng có làm hết ba ngàn ngàynhưng cũng khoảng hai ngàn ngày, mẹ nó,bây giờ em ở đây cái gì nữa hả.”

      Trì Đông Chí cắn răng tiếp nhận những cúva chạm của , miệng lại càngkhông buông tha người, “Bố đây giả vờthuần khiết thế nào, cho dù có động lòngcũng có phần cho .”

      Gương mặt Lương Hạ Mạt tức giận đến mức đỏ bừng, thân dưới liều mạng hướng vào sâu bên trong cơ thể , muốnnghe những lời ác động phun ra từ miệngcô, dùng bản thân mình để che kín, chodù cắn đến mức nào cũng buông.

      ****

      Sau khi kết thúc hồi kịch chiến, haingười cũng tránh khỏi việc bị thương, tấm lưng trần của Lương Hạ Mạt đều là vết móng tay.

      Sau khi bôi thuốc cẩn thận, thấy có gì đáng ngại. Lương Hạ Mạt mở tủ đầu giường lấy ra chiếc bấm móng tay, véo đùi Trì Đông chí, “Ngồi dậy, cắt móngtay cho.”

      Trì Đông Chì lười biếng vươn cánh tay ra, cho dù tình nguyên, nhưng cũngkhông có biểu ra ngoài. nhìn đến những vết thương lưng , tronglòng cũng rất đau, từ đến lớn, hề nhường chút tổnthương nào, nếu mà đau, cònđau hơn gấp mấy lần, nhưng ngoài miệngthì bao giờ .

      Lương Hạ Mạt len lén cười, cố ý cắt sâu chút, Trì Đông Chí đau quá liền cănmôi, đánh vào mông , “ cố ý!”

      “Ai biểu em cấu .”

      Trì Đông Chí liếc cái, “Em làquân địch sao? Sao lại mạnh tay như vậy. Hay là còn có tính tình tàn bạo sao?”

      Lương Hạ Mạt ngậm lấy ngón tay mút sạch máu, chuyện hàm hồ, “ có tính tình tàn bạo hay em còn khôngbiết? Về điểm này tất cả mọi thứ anhđều dâng hết cho em, rất thích việcnày, đừng với là em chưa quennha.”

      “Em đây cũng biết.” Trì Đông Chí cố ý sửa thành, “Em còn biết còn dâng lên cho ai nữa , khôngđúng em tống ra ngoài bây giờ.”

      “Từ sáng đến tối cứ như vậy em có thấyphiền ?” Lương Hạ Mạt bỏ tay ra, thân thể trần truồng dạo khắp phòng, “ làm gì có thời gian tìm người khác, cả ngày làm việc ở miệng núilửa, đúng có ngày bị nổ chết, khi đó em có vui hay ?”

      xong cũng thèm để ý đến người ngồi ở giường, ra ngoài vài bước,rồi lại vào phòng tắm. Trì Đông Chí bị nghẹn ra lời, cầm lấy chiếc gốihung hăng ném về hướng ra, khichơi rất vui vẻ, đến lúc kéo quần lênliền trở mặt như thằng khốn.

      Chết, là từ mà muốn nghe thấy nhất, vào năm mười tuổi, thần chết mang người cha thân của , nămmười lăm tuổi, từ ấy lại mang chú chó mà nuôi nấng từ đến lớn. Trong khi đó, công việc tại của chồng ,cũng giống như những gì , mỗingày phải phân tích hàng ngàn quả đạnpháo khác nhau. Kéo đạn, gỡ đạn, chothuốc súng, phá hủy….Từng công đoạnđều so chiêu với Tử thần. Lương Hạ Mạt là kỹ sư phụ trách toàn bộ kỹ thuậttiêu hủy, lại càng giống như ở trước mặt Tử thần diễn trò, trọng trách vai càngnặng thêm.

      Tốt nghiệp trường quân đội năm đó,Lương Hạ Mạt đạt được thành tích tốtnghiệp loại ưu, từ bỏ cơ hội được nghiêncứu khoa học, dứt khoát muốn đến trạm thiêu hủy của Khúc Trực. Lúc ấy Trì ĐôngChí nắm chặt hành lý của nhất định buông tay, nghĩ rằng Lương Hạ Mạt học ngành này vì muốn nghiêncứu, nghĩ rằng lại muốn lên tuyến đầu. chưa bao giờ cầu xinngười khác, liền gào thét khóc lóc, quỳxuống dập đầu trước , chỉ mong cóthể giữ lại cái mạng này, có hay cũng trở thành mây trôi.

      Lương Hạ Mạt đỡ đứng lên, đứng trướcmặt Vương Thục Hiền mà hôn thắm thiết. Khi đó Tô Nhượng và Thẩm Linh có ở trong nước, đây là khoảng thời gian mà hai người họ nhau, Trì Đông Chí cũng tin rằng thời gian đó Lương HạMạt , có lẽ là do tình chưa đủ sâu, cho nên vẫn bỏ tay ra, lao ra khỏi cửa mà hề quay đầu lại.

      Trì Đông Chí nằm giường ănuống gì cả ba ngày trời, ngày thứ tư đứng lên, trang điểm xinh đẹp, người làbộ đồ mà Tiết Bình đưa cho , bìnhthường đều rất lười trang điểm, im lặng đitìm Lương Hạ Mạt.

      Bức hôn.

      Lương Hạ Mạt đồng ý, cũngkhông vội, đứng canh giữ ở cách đó xa trạm thiêu hủy. Khúc Trực đến khuyên cũng được, Tiết Bình đánh cũng được, cuối cùng là khi Vương Thục Hiền ôm lấy khóc lóc, mới miễncưỡng về nhà, ý muốn kết hôn vẫn kiên trì như trước. bao lâu sau, Tô Nhượngvà Thẩm Linh về nước, bốn người họ bớt chút thời gian tụ họp, cũng biết chuyệnhọ chung sống với nhau ở nước ngoài. Cũng biết như thế nào, tối hôm đóLương Hạ Mạt liền cầu hôn .

      ****

      Trì Đông Chí thở dài hơi, bỏ nửa gói sa tế cay vào trong bát nước canh, nấumì xong, chùi rửa nồi rồi đổ nước canh hảisản vào, lại nấu thêm nồi mì sợi.

      Lương Hạ Mạt tắm rửa xong ra ngoài uống chén canh nóng lạnh,cười hì hì sờ sờ hai má Trì Đông Chí, ngồi xuống bắt đầu ăn.

      Vừa nãy mới bị cắn, đầu lưỡi cảm thấytê dại khi vừa miếng canh. Lương Hạ Mạt dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía TrìĐông Chí, nghĩ bụng muốn mài răng củacô.

      Trì Đông Chí ngẩng đầu, cứ thế khuấy khuấy đống mì sợi tê cay ở trong chén, máy móc đưa vào miệng.

      Lương Hạ Mạt nhìn vào trong chén mình ràng là có lòng, nhịn được lại sờ sờ hai má Trì Đông chí, “Sợ lưỡi thể ăn cay nên cho hải sản, sợbát mì này để lâu khó ăn, liền cho ăn bát sau. Em như vậy mà còn sođo như bà cụ vậy chứ, nếu ngày nàođó muốn bị nổ bay , nhìn em khóc……”

      xong chưa?” Trì Đông Chí hunghăng quăng đôi đũa, lớn tiếng quát ,trong đôi mắt lập tức lóe lên những ánh sáng.

      Lương Hạ Mạt biết mình sai, chạy nhanh tới ôm lấy , vừa dỗ dành vừa xin lỗi, chỉ sợ nước mắt của rơi xuống.

      sai rồi sai rồi, cái miệng thúi, ôi,em đừng khóc mà! Đông Tử…..Yêumà…..Bảo bối, ôi khóc rồi, sai rồimà, sau này nữa, nếu khôngthì em đánh vài cái cho hả giận , được ?”

      Trì Đông Chí đẩy khuôn mặt vô lại đangtiến gần lại của ra, dùng tay áo hunghăng lau nước mắt, quay đầu thèm để ý đến , ngang ngược như con trâu.

      Đừng ăn cơm, trước tiên phải dỗ vợ. Lương Hạ Mạt lôi lôi kéo kéo Trì ĐôngChí ôm vào trong ngực, ngậm lấy vành taicô, “Làm sao lại giống như hồi đùa giỡn vậy? Hả? cũng cố ý những lời này, hai ta thể ở cùng nhau mỗi ngày, vất vả lắm mới có thể gặp nhau, đừng hờn dỗi làm lãng phí thời giannha, còn bằng làm nhiều lần đâu.”

      Trì Đông Chí khịt khịt mũi, tránh khỏi , biểu cảm hề biết sợ, “Lương Hạ Mạt, em hỏi , có phải vụng trộm ở sau lưng em gặp Thẩm Linh đúng ?”

      Lương Hạ Mạt nhíu mày, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Chuyện như vậyem đừng có xen vào.”

      “Em xen vào?” Trì Đông chí đẩy ra đứng bật dậy, “Chồng của em vụngtrộm gặp người phụ nữ khác, bảo em đừng có xen vào?”

      gặp ấy sao, thế nào gọi là vụng trộm, ấy chơi với chúng ta từ ,còn là bạn học của , so với em cònthân hơn bậc đấy.”

      láo, làm như em biết ýđịnh của dành cho ấy sao?”

      Thấy đứng lên gào thét, Lương Hạ Mạtcũng yếu thế, “ có ý định gì? Tám trăm năm trước chọc em chút em cũng nhớ, thấy em mới là người lòngdạ hẹp hòi.”

      là kẻ xấu trước, ….. lưu manh.” Trái tim Trì Đông Chí siết đau, khối thịt này rất đau vì .

      “Tôi lưu manh, tôi cho biết, chuyện chia rẽ tôi và Thẩm Linh, tôi muốn làmgì cũng đến lượt quản.”

      Điểm tâm ngon lành bị phá rối, Lương HạMạt sập cửa bỏ , để lại Trì Đông Chíngồi dưới đất run rẩy.

      ****

      ra lúc trước khi Trì Đông chí ép kếthôn, bao gồm cả người ở trong nhà Lương Hạ Mạt cũng đồng ý, Vương Thục Hiền khuyên để mấy năm nữa rồi kếthôn, nhưng khi hai người mới tốt nghiệp ra làm. Tiết Bình lại càng phản đối dữ dội, ngay từ đầu đồng ý cho haingười ở cùng nhau, tính tình hai người đều ngang ngược, người người phản đối, ai cũng nhường ai, quan trọng nhất là, từ Trì Đông chí bị Lương Hạ Mạt ăn sạch sành sanh, tương lai theo ngày tốtlành.

      câu khiến ba người tối cả mặt, lần đầu tiên Vương Thục Hiền nổi giận đuổi ra khỏi nhà, từ này về sau cũng có ý muốn phản đối cuộc hôn nhân này.

      Có lẽ do Tiết Bình phản đối nên lại có tác dụng ngược, có lẽ do tin tức truyền đến tai hai người ở nước ngoài, rốt cuộcLương Hạ Mạt cũng đồng ý kết hôn, còn trịnh trọng cầu hôn Trì Đông Chí.

      Trước đây lâu, nhà họ Lương có phòng sách cũ ở ngoại ô bị quy hoạch và được đền bù, liền dùng số tiềnđó để mua căn hộ cho đôi vợchồng, nợ ít, vào thời điểm khókhăn này, những việc đó Trì Đông Chí đều biết đến, ôm hành lý của mình đến căn hộ của Lương Hạ Mạt, xem như là chính thức ở cùng chỗ, ngoại trừ giấy đăng ký kết hôn, cái gì cũng cần. Sau này Vương Thục Hiền vẫn đồng ý, khó khăn gom chút tiền mua cho hai người cặp nhẫn.
      Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      số việc, khi bắt đầu thìkhông thể dừng lại, nụ hôn đầu tiên của họ là bắt đầu vào năm mười ba tuổi, sau này thể ngăn cản nữa rồi.

      Lương Hạ Mạt từng thừa nhận chuyện đương của hai người, khi hỏi đây là luyện tập, đềphòng sau này có hôn Thẩm Linh cũng sẽkhông bị bẽ mặt. mặt là nụ cười cùng với giọng điệu nửa nửa giả, làmcho người khác đầu đuôi. Trì Đông Chí rất tức giận, gì cũng chịu theo , Lương Hạ Mạt liền dỗ dành , hôn vài cái, thành thói quen baogiờ thay đổi. Thời gian đó Trì Đông Chí vô cùng ngu ngốc, thể chống cự lại được những cử chỉ thân mật của , đãthành thói quen chờ được ôm, nhưngsau lưng chỉnh chết Thẩm Linh.

      Lương Hạ Mạt vô cùng to gan, ở nhà cũngdám càn rỡ, mỗi khi Vương Thục Hiềnquay lưng lại níu chặt lấy , khi Vương Thục Hiền quay người lại thìanh liền buông người ra, nhưng chính haiđôi môi hồng ẩm ướt khiến ngườikhác nghi ngờ, Lương Hạ Mạt mặt khôngđỏ, hỏi xem mẹ nhìn cái gì vậy? như thế chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi,Hạ Mạt có hôn Trì Đông Chí. Trì Đông Chí đứng trước mặt Vương ThụcHiền xấu hổ thôi, chờ đến khiLương Hạ Mạt ôm lần nữa nhất định từchối.

      Sau này hai người liền đặt ra quy định,tuyệt đối được làm ở nhà, ở ngoàikhi có người nhìn thấy có thểhôn. Lương Hạ Mạt mẹ biết cũng sao, nếu muốn chịutrách nhiệm, mẹ cũng thể làm gì . Trì Đông Chí tức giận cấu , liền cười ngọt ngào rồi chạy biến , nhưng rốt cuộc cũng làm theo ý giở trò càn rỡ nữa, nhưng lại thườngxuyên vi phạm, mỗi đêm đều vụng trộm bò vào phòng , bình thường học về ăn cơm tối xong, đều túm dạo trong công viên rồi hôn triền miên.

      Nhưng bí mật trăm năm cũng có ngày bịlộ, ngày hôm đó trong rừng cây ở côngviên khi hai người ôm nhau hôn say đắm, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng hét chói tai của , Trì Đông Chí bị dọa sợ liền tránh khỏi miệng Lương HạMạt, nhìn thấy cách đó xa là TôNhượng nắm tay Thẩm Linh.

      đẩy Lương Hạ Mạt, nhưng có đẩy ra, trong đôi mắt của Lương Hạ Mạttràn ra ánh sáng rạng rỡ, thở hổn hển, đôi môi lại đặt xuống, nhưng Trì Đông Chí lạinhanh chóng nghiêng đầu , nhưng cơ thểbị nhốt ở thân cây thể cử động được, chỉ có thể hất cằm ý bảo với là đằng sau có người.

      Lương Hạ Mạt vẫn chịu tránh ra, Trì Đông Chí nhìn thấy Tô Nhượng bỏ tay Thẩm Linh ra chạy , Thẩm Linh liềnđuổi theo sau……

      Ngày hôm đó Trì Đông Chí về nhà mộtmình, lúc đó Lương Hạ Mạt đẩy ra, đuổi theo Thẩm Linh. về nhà nằm trùmkín chăn rơi nước mắt, hận Lương Hạ Mạt đến nghiến răng nghiến lợi, càng hậnchính bản thân mình có lập trường,vẫn cứ cố chấp chờ mong lời hứa nhàng: chờ thói quen của .

      Năm đó mười lăm tuổi, cũng phải khổ sở với tính nết xấu xí của , biết phíatrước là sơn cùng thủy tận, vẫn bướngbỉnh chịu buông tha, cắn răng kiêntrì, có lẽ chỉ có cách ngoan cố kiên trì mới có thể gánh vác phần tình cảm cốchấp của mình.

      *Sơn cùng thủy tận: đường cùng.

      Thực ra cũng đối xử rất tốt với , thành tích môn văn của kém vô cùng, lời văn khô khan buồn chán khiến cho điểm thành tích của bị kéo xuống thấp, liền gằn từng tiếng phân tíchgiảng giải cho nghe, khi giảng bài cũngcó lúc tức giận chỉ có thể điên cuồng vỗ vào đùi mình. học rất tốt các môn tự nhiên, liền cố gắng đuổi theo, kiểmtra hàng tháng ở lớp thành tích của cũng ngang sức với .

      Cho nên đa số thời gian đều là tự mìnhmơ mộng, rất tin vào bản thân rằng địa vịcủa mình trong lòng rất khác vớingười bình thường, như vậy là do sángchiều ở chung nên mới bồi dưỡng đượcnhư vậy, Thẩm Linh cũng thể thắngđược, cho nên vẫn như trước đây chấpnhận làm người hai mặt.

      Giống như tối hôm đó, sau khi trở vềvẫn theo thói quen mò vào phòng , biếtcô tức giận, liền mang khuôn mặt tươicười kiên trì dỗ dành . Trì Đông Chí trốn dưới chăn thèm để ý đến , né khi thượng cẳng chânhạ cẳng tay, kéo góc chăn chui vào trong, ôm lấy mà xin lỗi, cũng dám nhắc lại chuyện hồi tối, bàn tay bắt đầu vạch áo ra, nhàng đặt bụng ,“ phải lúc nãy bảo đau bụng sao, mình xoa cho cậu nha.”

      mười lăm tuổi thể hiểu được hành động cự tuyệt cậu con trai là ra vẻ mời chào, đối với dịu dàng chút, lại càng thêm tin tưởngrằng: quả ở trong lòng ấy mình có địa vị khác với người bình thường.

      Bàn tay nhàng chậm rãi xoa bụngrồi lại biến thành xoa nắn bộ ngực , nụ hoa trong lòng bàn tay run rẩy nở rộ, đầy đặn mềm mại có khó thể cưỡng lại.

      còn trẻ và trong sáng, thân thể trắngnoãn cùng với hương thơm tinh khiết, dường như tất cả những điều này có thểlàm cho khí huyết sôi trào trong con ngườicòn ngây ngô của Lương Hạ Mạt,bao nhiêu lần nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của , đều là cố gắng chịu đựng mới cưỡng bức . Nhưng đêm nay, ngoài cửa sổ là ánh trăng xấu hổ ôm cột nhà cùng với làn gió nhè dườngnhư cố ý chạy đến chứng kiến ôm ấp của hai người họ, bàn tay Lương Hạ Mạt vuốt ve trước ngực mang theokhao khát cùng với tò mò chậm rãi dò dẫmxuống dưới.

      giữ chặt váy cho, liền đè người thương cầu xin, đôi môikhẽ lướt qua khuôn mặt , hút thần chí .

      Cứ như vậy, từng chút , thểcứu vãn, ở bên tai cầu xin khiếncho phòng tuyến tâm lý của dần lung lay, rốt cuộc cũng thả lỏng bàn tay đangnắm chặt lấy váy.

      vào giai đoạn tuổi trẻ này, ai cũng cókhát khao được tìm tòi bản thân và ngược lại, chất lỏng từ trong cơ thể tản ra mùi rất hấp dẫn, nhưng mà chỉ có thể quan sát rồi vội vàng dừng lại, lôi kéo tay cônắm lấy vật cứng rắn của bản thân, kéo cùng tiến lên hạ xuống, rốt cuộc lòng bàntay nhẵn nhụi của lần đầu tiên tiến hóa,bàn tay đều là tinh dịch tanh nồng trắng đục, đó là đoạn ký ức rất ấn tượngcủa , và cũng bị lôi kéo vào trong đó.

      Rất nhiều năm sau vào khoảng thời gianhọc đại học, rốt cuộc tình cuồng nhiệt của họ cũng nằm chung chỗ nhưnglại thể lúc nào cũng gặp mặt nhau, những lúc trước khi ngủ đều nằm dưới ánh trăng nhàn nhạt mà khẽ ngâm nga: chỉ là người con luôn dễ dàng với mối tình thắm thiết, luôn đau khổ vì tìnhyêu, rốt cuộc lại càng lún càng sâu, nhưng linh hồn của chính là người con , có thể dùng cả cuộc đờimình, vì người …..

      Ngày tiếp theo mua giấy viết thư có mùi hoa quả, sau đó đem những nốt nhạc tuyệtvời đó chăm chút viết xuống, bức thư chứa đầy những nhung nhớ vô tận được gửi đến .

      Vốn dĩ lúc đó cũng biết rằng mình phảitrả giá cho tình đó, nhưng vẫn cách trong sáng như vậy, năm này sang năm khác, này mùa xuân xanh lá, mùa hè xanh lam, mùa thu vàng, mùa đôngtrắng đều có thể làm chứng cho điều đó.

      ****

      Cũng sau chuyện này, mới mờ mờ ảoảo hiểu tấm lòng của Tô Nhượng. Ngày hôm sau, Tô Nhượng đưa cho bức thư dài, giữa những con chữ đều trànđầy ý nghĩa. Thành tích môn văn của rất kém, đọc xong chỉ cảm thấy vô cùng vớ vẩn, căn bản hiểu được giữa những con chữ văn vẻ hoa mỹ đó là cả tấmlòng chân thành của chàng trai.

      Sau khi lớn lên thỉnh thoảng Trì Đông Chílại nhớ lại chuyện cũ, kinh ngạc khi nhận thấy ý chí sắt đá mà mình dành cho Tô Nhượng, ra có thể dùng cách mềm mại uyển chuyển để từ chối hoặc thuyết phục, chứ phải dễ dàng chà đạp lên ý tốt của người khác dành cho .

      Từ khi họ là bạn ngồi cùng bàn, hơn nữacòn là bạn bè thân thiết, Trì Đông Chí ở trong nhà Lương Hạ Mạt, Tô Nhượng vô cùng lo lắng Lương Hạ Mạt bắt nạt . Trì Đông Chí xem Tô Nhượng như emtốt, bảo cứ yên tâm, Lương Hạ Mạtđánh dùng tay mắng dùng miệng. Tô Nhượng còn lo lắng ăn ngon, dù sao cuộc sống ở nhà họ Lương cũng hạn chế, vì thế hộp cơmtrưa đầy thịt cá đều nằm trong bụng Trì Đông Chí, chỉ cần đồng ý ăn, trênkhuôn mặt xinh đẹp đều là thỏa mãn.

      lớp ngủ canh gác, làm bài tập xong, liền bắtchước nét chữ của mà làm dùm, càng bị áp bức lại càng cảm thấy mỹ mãn, giống như có thể tác động đến , đólà việc hạnh phúc nhất thế giới.

      Đó là chàng trai xinh đẹp hay xấu hổ, móc tim móc phổi ra cho , nhưng lại cần, lại lãng phí tâm tư của mình theo đuổi người khác, cuối cùng khiến cho Tô Nhượng khóc điên loạn, Trì Đông Chí, cậu có biết hay , cuối cùng thìcậu có biết hay , mình thích cậu, thể thích người khác.

      Nhưng phải nắm tay ThẩmLinh sao? Vậy chỉ cần cố gắng, có khả năng thích Thẩm Linh, chỉ cần cố gắng.

      Thử qua rồi mới biết là thể, ngày đó Tô Nhượng cho biết, Đông Đông, nắm tay Thẩm Linh mới biết là thể, phải là cậu, nhất định là khôngđược.

      Đây là mười mấy năm ngắn ngủi mà lầnđầu tiên trong cuộc đời chàng trai tỏ tình, chàng trai này đẹp trai dịudàng, tuy yếu đuối nhưng cũng rất kiêncường, nụ cười như có thể làm tan chảy cả kẹo mạch nha, bất lực nhưng lại khátkhao nhìn , rằng phải được. Nhưng Trì Đông Chí lại hề cảm động, trong đầu chưa từng xuất hai chữ ‘rung động’, hai tay liềnnắm lấy, nếu thích mình nghe theo mình, thử ở cùng với Thẩm Linh .

      giao cho Tô Nhượng lời nguyền rủa, để cho sau này mọi người đều xem thường mình. Dần dần lớn lên Trì Đông Chí mới hiểu rằng, lúc trước bản thân mình xấu xa và vô sỉ đến mức nào, lợi dụng người thích mình để đá văng tình địch, làm gì có quyền sắp xếp Tô Nhượng tìm tình cảm của mình, khôngphải là do Tô Nhượng thích sao, cho nên mới trắng trợn mà tỏ lòng thương hạianh, mà điều này hề công bằng vớiTô Nhượng.

      -------❤❤❤-------

      Xin chào mọi người, tại nhóm editor tụi mình tổ chức 1 tṛò chơi và ṿòng 2 rất cầnsự giúp đỡ của mọi người, hy vọng mọi người có thể nhấn f-like và G+ bên dưới topic này hộmình. Cảm ơn các bạn.
      DOAN THAO, trangtrongnuocBilly Nguyễn thích bài này.

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Giới thiệu hấp dẫn qua. Hóng.. truyện bao nhiu chương vậy b ui..lich up lun b

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :