1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thủy di nương

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar
      Sau lưng nàng lúc này, nàng cần quay đầu nhìn cũng biết, Vi Ngưng Tử tất nhiên là càng cố gắng bày ra tư thế của bị ấm ức, Cảnh Hựu Thần cũng ở lại đó nhàng an ủi. Kiếp trước chẳng phải việc là như thế đó sao? Mỗi lần nàng thấy Cảnh Hựu Thần đến hậu viện của Vi Ngưng Tử đều hiển nhiên mang dáng vẻ của kẻ quân tử lòng như lửa đốt vì sợ ta bị ủy khuất đó thôi.


      Nhưng vì Vân Khanh hề quay đầu nhìn lại nên thấy, lúc này, tuy Cảnh Hựu Thần an ủi Vi Ngưng Tử, nhưng ánh mắt lại giống như nàng nghĩ, mà là hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của nàng đến xuất thần.


      Tay áo màu đỏ vung vẩy tự nhiên theo bước chân của nàng như đóa hoa hải đường di động kia, nữ tử mang vẻ mặt tuyệt đẹp nhưng xa cách kia, tuy hề làm ra vẻ ta đây mà xoay người bước trước mặt , hề biểu tí xíu dáng vẻ đáng thương ủy khuất nào, nhưng lại làm cho thương tiếc.


      “Cảnh công tử, mời theo hướng này.” Hai người có thể có cơ hội đứng chung chỗ, Vi Ngưng Tử cũng vui vẻ. Đây là tướng công ta để dành cho tương lai, ta phải nghĩ cách kết thân cho khéo. Nay ta có cha, nương lại quá nóng nảy xúc động, rất nhiều chuyện ta phải tự tay chuẩn bị.


      thể giống như tại làm đóa hoa gió đáng thương lúc nào cũng bị thổi bay, chỉ có bám vào mới có thể sống sót thật tốt. Bất quá, nam nhân ấy mà, loại hình đứng trước mắt này mới là người thích hợp nhất để thỏa mãn lòng hư vinh của nàng ta.


      Cảnh Hựu Thần ôn nhu gật đầu, cười : “Hôm qua học, cách đánh đàn của ngươi ra khá tốt...”


      Quy Nhạn các.


      Vừa từ thôn trang về gặp phải đống loạn thất bát tao, Vân Khanh phiền lòng đến thốt ra lời. Sau khi bước vào viện của mình, Lưu Thúy vừa thấy sắc mặt nàng liền biết ngay tâm trạng của nàng tốt, phân phó tiểu nha hoàn: “Kêu phòng bếp chuẩn bị nước, tiểu thư muốn dùng.”


      Vân Khanh bôn ba đường từ sáng sớm, muốn được tắm rửa cho thoải mái từ lâu, nên nghe vậy liền liếc Lưu Thúy cái tán thưởng rồi ngồi vào ghế bành hoa hồng trong phòng, nhận ly trà tâm sen uống ngụm. Vị đăng đắng của trà vừa vào trong miệng liền khiến nàng cảm thấy cả người như thư thái lên được chút.


      Nàng cúi đầu nhìn tâm sen xanh biếc chìm dưới đáy chén, thầm nhẩm, tâm sen vị đắng tính hàn, có thể công dụng trị nóng bụng, giải nhiệt, ổn định nhịp tim, trấn an buồn bực, giải cơn tức. Coi như là loại dược.


      Nàng cười thầm, đúng là xem nhiều sách thuốc nên nhìn đâu cũng thấy dược tính...


      Lúc này, Thải Thanh cũng cất trữ mọi thứ xong, vào trong phòng. Vừa nhìn thấy Vân Khanh trong lòng dâng lên nỗi tức giận khó tả, liền mở miệng : “Lão phu nhân đúng là quá bất công, Thủy di nương kia ràng là muốn hãm hại phu nhân, bà lại đỡ cho di nương như vậy, làm sao phu nhân...”


      Lưu Thúy mở miệng trách: “Thải Thanh, quần áo của tiểu thư còn chưa xếp gọn gàng, ngươi xem , xem có đổ ngang đổ ngửa hay .”


      Quần áo vừa rồi nàng sắp xếp xong, sao giờ lại phải nữa? Thải Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Vân Khanh cái, thấy sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh lãnh đạm biết ngay vừa rồi mình sai, nên lập tức ngậm miệng, lại vào phòng trong.

      Lưu Thúy nhìn nhìn sắc mặt của Vân Khanh, thấy nàng cũng có dấu hiệu giận chó đánh mèo mà chỉ thuần túy là tâm trạng tốt mà thôi. Tuy Lưu Thúy đến Vinh Tùng đường, nhưng nàng cũng biết chuyện gì xảy ra. Trong phủ, muốn giấu giếm bất cứ việc gì xảy ra đều có khả năng cực , đặc biệt chuyện này lại có đám người vây quanh như vậy nên bao lâu toàn bộ trong phủ đều biết được. Nàng hiển nhiên cũng biết.



      Trong phủ bị Thủy di nương biến thành nơi khói lửa mù mịt như vậy, thiếu điều hắt nước bẩn đến phu nhân. Tình cảm giữa hai mẹ con phu nhân và tiểu thư tốt như vậy nên giờ tiểu thư có tâm trạng xấu cũng là chuyện đương nhiên. Nghĩ vậy, Lưu Thúy ra hiệu bằng mắt, kêu Vấn Nhi ra ngoài đuổi tiểu nha đầu bàn tán xôn xao chỗ khác, đừng có mà ở đây rồi chọc giận tiểu thư khổ.



      Tâm trạng của Vân Khanh, Lưu Thúy chỉ nghĩ được đến mặt mà thôi. Còn kiện khác mới ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng.



      Vốn lần này sau khi nàng biết được chuyện Xuân Xảo đổi dược muốn mượn tay Xuân Xảo để trực tiếp xóa sạch đứa bé trong bụng Tô Mi. Nhưng sau khi nghe câu phân tích của Ngự Phượng Đàn lúc bên dòng suối, Vân Khanh mới ý thức được ý tưởng giết mẹ giữ con của mình và nương cũng được ổn lắm. Cho dù khó đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ, nhưng nếu là nam, giữ lại nuôi lớn dù gì sau lưng Tô Mi vẫn còn cha mẹ tại chức quan, nếu sau này chuyện này lộ ra, đứa bé nhớ ơn nuôi nấng dưỡng dục hay là luôn tâm niệm báo thù cho mẹ rất khó có thể xác định. Nàng muốn giữ lại trong nhà quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.



      tại, Tạ thị còn có thể sinh sản, về mặt này phụ thân cũng còn vấn đề gì, cho nên việc Tạ thị có thể sinh được đứa con trai phải là có khả năng. Mà xét về sâu xa, cho dù có con, nàng cũng nghĩ được biện pháp nào đó. Gia sản của Thẩm gia đừng ai nghĩ có thể lấy được, đây là tài sản mà Thẩm gia chắt chiu dành dụm từ đời này sang đời khác. Chẳng qua, phương pháp kia khá kịch liệt, vạn bất đắc dĩ nàng dùng đến.



      ngờ vận khí của Tô Mi vậy mà quá tốt, xe ngựa vì say xe mà ói ra hai lần, phun ra phần lớn thuốc nước nên giờ còn đáng ngại gì nữa. nay nàng cũng chỉ có thể một bước xem một bước thôi.



      phải Vân Khanh thiện tâm gì, mà là theo bản năng, nàng cảm thấy việc tự tay hại chết người lương tâm cũng cắn rứt, nếu có thể mượn tay người khác là tốt nhất.



      Lúc nàng suy nghĩ, các bà tử nâng bồn nước tiến vào. Lưu Thúy kêu: “Tiểu thư, nước được rồi.”



      Vân Khanh nghe vậy mới thu hồi suy nghĩ, vào phòng tắm rửa. Sau khi tắm sạch, Thanh Liên cầm khăn giúp nàng lau nước mái tóc dài, Lưu Thúy đứng bên cầm quạt lụa trắng phe phẩy gió hong khô.



      Trong phòng lúc này im lặng, có bất cứ thanh nào. Vân Khanh cầm quyển sách lẳng lặng đọc kỹ, mấy ngày nay nàng về nông thôn có thể thả lỏng, nhưng trở về đây khắc cũng thể lơi lỏng được.



      Lúc này trời còn sáng do chưa đến chạng vạng, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến thanh của các tiểu nha đầu kề tai bàn tán với nhau. Vân Khanh nghe được loáng thoáng hai chữ ‘Tuyết Lan’.



      Liền ngẩng đầu nhìn thoáng bên ngoài, hỏi: “Thải Thanh đâu?”



      “Vừa thu dọn xiêm y, chắc giờ cầm chúng đến phòng giặt đồ rồi.” Lưu Thúy cũng nghe được thanh của tiểu nha hoàn bên ngoài, nhân tiện : “Tiểu thư, ta ra ngoài đuổi các nàng, miễn cho các nàng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến việc đọc sách của tiểu thư.”



      “Ngươi ra hỏi xem nhóm các nàng vừa rồi cái gì.” Nếu là chuyện có liên quan đến ‘Tuyết Lan’, nàng muốn nghe xem là chuyện gì.



      Lưu Thúy buông quạt, lập tức lui xuống.



      Thời gian ước chừng qua khoảng chén trà , Lưu Thúy quay trở lại, đem tin tức vừa rồi nghe được từ tiểu nha hoàn kia cho Vân Khanh nghe.



      ra là...
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21: Lật tẩy mưu, Tuyết lan bị đuổi

      Edit:

      Beta: Ishtar

       

      Hóa ra mọi chuyện là như thế, đám tiểu nha hoàn xôn xao trò chuyện, Thẩm Mậu cách đây lâu có mua nha hoàn bên đường đưa về phủ, đó chính là Tuyết Lan, nàng ta vốn được phu nhân cho đến phòng châm tuyến để học may vá thêu thùa, nhưng Tạ thị vừa trở về được bao lâu lại được điều trở về bên cạnh bà làm tiểu nha hoàn.

      Làm nha hoàn bên cạnh Tạ thị, tuy chỉ là tiểu nha hoàn thôi nhưng so với ở trong phòng châm tuyến mà hãnh diện hơn nhiều, chừng có ngày có thể được thăng làm nha hoàn bậc hai gì đó, thế nên đám tiểu nha hoàn mới hâm mộ ngừng tụ tập ở chỗ trò chuyện.

      Đuôi lông mày Vân Khanh nhăn lại, đem sách đặt ở gối, “Nàng ta làm ra chuyện gì mà được điều ?” Nếu có nguyên nhân gì, nương điều nha đầu ở phòng châm tuyến đến bên cạnh mình.

      Lưu Thúy do dự nhìn Vân Khanh, cuối cùng vẫn đem tin tức vừa rồi nghe được từ đám tiểu nha hoàn kia ra: “Bốn ngày phu nhân ở trong viện, Thủy di nương và Thu di nương lại có nguyệt , có đứa nha hoàn trong viện của phu nhân gọi là Trân Châu nổi lên tâm tư, vụng trộm lúc lão gia tắm rửa vào câu dẫn lão gia bị Tuyết Lan phát , nha đầu này chạy báo cho Phỉ Thúy, sau khi phu nhân trở về, Phỉ Thúy đem chuyện của Trân Châu bẩm báo lại cho phu nhân, phu nhân mới phát mại nàng ta ra bên ngoài, thuận tiện điều Tuyết Lan tới trong viện của người làm tiểu nha hoàn.”

      Đúng là khôn khéo, người khác nhìn thấy Trân Châu câu dẫn Thẩm Mậu mà nàng ta chỉ là đứa nha hoàn nho ở phòng châm tuyến lại có may mắn thấy được, còn có thể nhanh chóng thông báo cho Phỉ Thúy.

      Người khác có thể tin Tuyết Lan này may mắn, nhưng có đánh chết Vân Khanh cũng tin tưởng. Người như Tuyết Lan, Vân Khanh và nàng ta làm chủ tớ bao nhiêu năm sao lại có thể hiểu, đầu óc nhạy bén, luôn muốn ́ vươn lên đổi đời, chuyện này chắc chắn là nàng ta ở phía sau động tay chân, trong nhà có người chăm nom mọi việc, vừa vặn tạo cơ hội cho Trân Châu, Tuyết Lan lại đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió, chẳng phải là cứ như vậy biết liêm sỉ mà lao đầu về phía trước sao?

      Phản ứng im lặng của Vân Khanh làm cho Lưu Thúy và Thanh Liên thấy khó hiểu, chỉ cho rằng việc Trân Châu muốn trèo lên giường của Thẩm Mậu làm trong lòng nàng thấy thoải mái, nên cũng nhiều, im lặng tự làm việc của mình.

      Bây giờ Tuyết Lan ở trong viện của Tạ thị, Vân Khanh vốn có ý nếu nàng ta an phận làm việc ở phòng châm tuyến thôi, nhưng ngờ dù dùng cách thức giống như kiếp trước, nàng ta vẫn có tâm tư như vậy, quyết tâm muốn tìm cơ hội, tốt nhất vẫn nên để nàng ta bên cạnh nàng, tránh cho nàng ta ở trong viện của Tạ thị gây ra sóng gió gì, đến lúc ấy dù là nữ nhi nàng cũng tiện nhúng tay vào.

      “Nha đầu ấy bây giờ vẫn ở phòng châm tuyến sao?” Vân Khanh quay đầu hỏi Lưu Thúy.

      “Dạ vẫn còn, mặc dù hôm nay phu nhân có điều nàng ta qua viện của người, nhưng nàng ta vẫn về phòng châm tuyến sắp xếp đồ dùng của mình mới có thể được, nhanh nhất là ngày mai đến viện của phu nhân.” Lưu Thúy nghĩ nghĩ lại, hiểu được vì sao Vân Khanh lại để ý đến tiểu nha hoàn nhiều như vậy.

      Vậy tốt, nếu còn chưa đến viện của Tạ thị nàng trước bước rồi giải quyết sau vậy.

      Phân phó Thải Thanh vấn tóc thành kiểu mai hoa biện, thay bộ xiêm y làm từ gấm màu thiên thanh thêu cây trúc, váy cùng màu, lại giày vải đế bồi, dẫn theo hai người đến phòng châm tuyến.

      Nghe rằng, lúc này Tuyết Lan thu dọn đồ đạc trong phòng châm tuyến, trong tay nàng ta vốn chiếc váy mùa hè của Vân Khanh thêu dở, muốn đưa cho ma ma quản của phòng châm tuyến nghe thấy người bên cạnh kêu lên: “Đại tiểu thư.”

      Nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trước cửa là nữ tử, quần áo đơn giản tự nhiên, tóc đen được vấn lên, chỉ cài cây trâm điệp làm từ ngọc bích, mắt phượng mày ngài, đứng ở chỗ đó lộ ra khí chất giống người thường.

      Vân Khanh cũng nhìn thấy nàng ta, cũng như những nha hoàn bình thường khác, mặc người y phục nha hoàn màu xanh, tuổi cũng còn nhỏ, ở Thẩm gia được đãi ngộ tệ nên da dẻ vàng vọt, thân thể gầy gò lúc trước cũng còn, sắc mặt còn lo lắng hoảng sợ, đôi con ngươi linh hoạt quá mức, luôn xoay tròn đảo quanh.

      Từ lúc thấy Vân Khanh, hai tay cầm quần áo của Tuyết Lan siết chặt, sau đó thả lỏng, đem chiếc váy thêu hoa của mình trình ra trước mặt nàng.

      Vân Khanh chú ý đến động tác nho kia, theo ý của nàng ta bước lại gần, cầm lấy chiếc váy thêu dở kia, cười hỏi: “Mẫu đơn váy này là ngươi thêu sao?

      Vốn chủ ý của Tuyết Lan là muốn gây chú ý với Vân Khanh, lúc này cúi đầu, ngượng ngùng cười, cầm lấy xiêm y kia gật đầu : “Là nô tỳ thêu thưa tiểu thư.”

      “Thêu cũng tệ, đường thêu tỉ mỉ gọn gàng, kỹ thuật thêu rất tốt, phối màu cũng khá đẹp.” Những lời Vân Khanh cũng phải là tùy tiện khen thưởng, có lẽ do gia cảnh nghèo khó, từ học thêu thùa để giúp đỡ gia đình nên Tuyết Lan thêu thùa cũng tệ.

      Tuyết Lan cầm xiêm y của Vân Khanh trong tay, chiếc váy được thêu hoa mẫu đơn xinh đẹp này được may từ gấm Tô Châu thượng hạng.

      Bất luận là hoa hay lá, sắc hoa và thân cành đều hài hòa sống động, mỗi đóa hoa váy sắc màu đậm nhạt khác nhau, màu lá cây cho dù nó ở chính diện, ở bên hay khuất màu sắc ở mặt trái luôn nhạt hơn mà mặt phải. Mà để màu sắc liên tục từ đậm đến nhạt phải dùng châm pháp đối ngược. Chính là dùng châm thêu mặt sau rồi tiếp đó lại thêu mặt trước, làm cho màu sắc từ từ loang dần ra, làm cho màu sắc hoa cỏ vừa hài hòa lại vừa chân .

      Vân Khanh từng học qua những thứ này cùng tú nương, nhìn thấy mẫu thêu của nàng ta cũng nhận ra nàng ta là người có kinh nghiệm, mỉm cười : “Nhìn hoa mẫu đơn mà ngươi thêu, hoa văn xinh đẹp, mũi thêu tinh xảo, trong viện của ta cũng có bức tranh thêu cần dùng châm pháp này, hay là ngươi đến đấy giúp ta?”

      Tuyết Lan vốn chỉ muốn tiểu thư chú ý đến mình, ngờ tiểu thư lại đến xem y phục mà mình thêu, vội vội vàng vàng : “Chỉ cần tiểu thư muốn, nô tỳ tất nhiên là nguyện ý.”

      Ma ma quản phòng châm tuyến cũng biết nha đầu kia được tiểu thư coi trọng, nhìn Tuyết Lan cười cười, vừa được phu nhân nhìn trúng, nay lại được tiểu thư để ý, Tuyết Lan này xem chừng cũng phải là người đơn giản.

      Vân Khanh xoay người bước ra phòng châm tuyến, Tuyết Lan đưa y phục cho ma ma quản rồi vội vàng theo, đến đình nghỉ chân vắng vẻ tĩnh lặng, bước chân Vân Khanh chậm dần rồi dừng lại.
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21: Lật tẩy mưu, Tuyết lan bị đuổi

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Tuyết Lan nhìn trái nhìn phải chút, nàng ta nhớ Quy Nhạn các của tiểu thư còn cách chỗ này hành lang gấp khúc dài nữa mới đến, sao lại dừng ở chỗ này, bèn cúi đầu thầm suy nghĩ.

      Vân Khanh vào trong đình, Thanh Liên dùng khăn lau ghế đá mấy lần rồi mới mời nàng ngồi xuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn Tuyết Lan.

      Trong lòng Tuyết Lan lúc này cực kỳ khó hiểu, phải là đại tiểu thư muốn mình đến Quy Nhạn các thêu tranh sao, như thế nào lại gọi mình đến chỗ này mà câu nào. Từ lúc vào phủ đến nay, nàng cũng chỉ mới được gặp đại tiểu thư lần ở viện của Tạ thị, theo lý mà , nàng ta cũng chưa làm gì đắc tội đại tiểu thư, nhưng nhìn tình huống như thế này giống như là tiểu thư muốn trừng phạt nàng ta.

      “Ngươi đã báo lại chuyện của Trân Châu sao?” Thấy áp lực mà mình tạo ra cũng khác biệt lắm, Vân Khanh mới thản nhiên mở miệng hỏi.

      Tuyết Lan chờ nửa ngày, nghĩ đến Vân Khanh vừa mở miệng hỏi chuyện này, tức khắc con ngươi trong hốc mắt đảo hai vòng mới gật đầu: “Dạ đúng, chuyện của Trân Châu là nô tỳ thấy được sau đó báo cho Phỉ Thúy tỷ tỷ.”

      Vân Khanh từ lúc xong vẫn tỉ mỉ theo dõi thần sắc của Tuyết Lan, thấy ánh mắt nàng ta hơi rối loạn, trong lòng cũng phần nào ràng chân tướng câu chuyện.

      Nếu lúc trước là nghi ngờ, bây giờ khẳng định chắc chắn, tâm tư của Tuyết Lan đứng trước mắt nàng này rất quỷ quyệt, có lẽ để bên cạnh nàng mới có thể yên tâm phần nào.

      Tuổi tác của Vân Khanh và Tuyết Lan cũng có nhiều cách biệt, nhìn đại tiểu thư dịu dàng trầm tĩnh, đối xử với hạ nhân cũng vô cùng độ lượng, nhưng biết tại sao hôm nay đứng trước mặt nàng lại cảm thấy khí thế của nàng so với Tạ thị kém nửa phần, đôi mắt phượng khép hờ nhìn như mơ màng ngủ nhưng bên trong lại lộ ra tia sáng làm lòng người căng thẳng đến tột cùng.

      Chuyện nàng bày kế Trân Châu những người khác thể biết được, nhân lúc nàng ta đến phòng châm tuyến lấy đồ, nhìn nàng ta thoa phấn, chải đầu, xiêm y gọn gàng, lại nghe người ta Trân Châu là người có tâm tư muốn leo cao, liền làm như vô ý khen bộ dạng nàng ta xinh đẹp, so với Thủy di nương cũng kém là bao, nhìn qua cũng biết là người có mệnh cẩm y ngọc thực, nhưng nếu Trân Châu có sẵn tư tâm nàng có gì cũng vô dụng.

      Nàng ta là do lão gia mua vào, trong phủ cũng có chỗ dựa, nếu có tâm cơ cả đời này cũng chỉ biết ở trong phòng châm tuyến làm nha hoàn nho , đây phải là cuộc sống mà nàng ta mong muốn.

      “Ngươi là nha hoàn cha ta mua về ở bên đường sao?” Vân Khanh giống như vô tình mở miệng hỏi, Tuyết Lan lại có chút thấp thỏm yên, đại tiểu thư có ý gì, thấy nàng có gia đình nên tin tưởng nàng, muốn cho nàng đến Quy Nhạn các sao?

      Vân Khanh khẽ liếc mắt cái, biết nha đầu này tâm tư ngay thẳng, cũng vạch trần mà tiếp: “Ngươi được lão gia mua về cho vào làm trong viện của phu nhân, nhưng phu nhân lại cho ngươi đến phòng châm tuyến, trong lòng ngươi chắc cũng rất oán giận đúng ?”

      Oán giận?! Điều này tất nhiên là Tuyết Lan có, nhưng bị Vân Khanh thẳng ra như thế sao nàng ta dám thừa nhận, lập tức quỳ xuống thể lòng trung thành: “Mạng của nô tỳ là được lão gia mua về, phu nhân muốn an bài thế nào là thế ấy, nếu có thể hầu hạ phu nhân là phúc của nô tỳ, nếu thể nô tỳ cũng làm tốt bổn phận của mình, đền đáp ân tình của lão gia và phu nhân.”

      Mồm mép trơn tru, xoay chuyển cũng nhanh, lại biết ăn .

      Vân Khanh chỉ mỉm cười, kiếp trước nàng bị nàng ta dỗ dành đến choáng váng mơ hồ cũng phải là có lý do, chẳng qua nàng vẫn thấy kỳ quái, Tuyết Lan tỏ vẻ nàng ta muốn trèo lên giường của Thẩm Mậu, nàng ta lúc ấy phải là di nương sao? Dù thế nào cũng muốn làm di nương là vì sao? Chẳng nhẽ Tuyết Lan hề có ý muốn làm di nương?

      Nàng giống như vô ý hỏi câu: “Trong viện của ta còn thiếu tiểu nha hoàn may vá thêu thùa, ngươi có muốn làm ?”

      Nghe thấy thế, hai mắt Tuyết Lan tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Khanh, vừa định mở miệng ra lại khẽ mím môi, ánh mắt có vẻ tối , quỳ cảm ơn: “Được đại tiểu thư nhìn trúng là phúc của nô tỳ, nhưng hai canh giờ trước phu nhân cho gọi nô tỳ đến viện của người, được người khen ngợi, nô tỳ cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi.”

      Nếu có ký ức của kiếp trước, Vân Khanh chắc chắn bị những lời này của Tuyết Lan làm cho xúc động, ý của nàng ta là nàng ta rất muốn đến viện của nàng, nhưng vì phu nhân trước, thà rằng đáp ứng đến chỗ của Vân Khanh cũng phải nghe lời phu nhân, đúng là trung thành.

      Nhưng nàng biết, Tuyết Lan là người thông minh, nàng ta hiểu được nếu như mình muốn đến viện của tiểu thư, đến viện của phu nhân tất nhiên đắc tội người, nàng ta từ chối nàng, có trước có sau, hơn nữa Vân Khanh cũng cùng mẫu thân giành người, mà cho dù Vân Khanh lòng muốn có nàng ta Tạ thị lẽ nào lại cho nàng sao?

      Nhưng Vân Khanh muốn theo con đường mà nàng ta vạch sẵn, thản nhiên nhìn Tuyết Lan khẽ : “Nếu ngươi muốn thôi vậy.”
      xong, nàng đứng lên bước ra ngoài, Tuyết Lan lập tức nôn nóng bổ nhào ra, lôi kéo tà váy của nàng: “Đại tiểu thư, nô tỳ nguyện ý, nô tỳ tất nhiên là nguyện ý, nhưng phu nhân… phu nhân…” Nàng ta cắn môi, cuối cùng vẫn ra.

      Đây là nàng ta nhào lên van xin, như thế cho dù Tuyết Lan có đến viện của Vân Khanh nàng ta cũng có lý do gì mà tự đề cao mình. Lưu Thúy đem mọi hành động của Vân Khanh thu vào đôi mắt, thầm ghi nhớ trong lòng.

      Lúc này Vân Khanh mới nở nụ cười: “Ta với phu nhân việc này, ngươi thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến viện của ta .”

      Cúi xuống nhìn Tuyết Lan quỳ lạy, ra kiếp trước ta cũng rất được lòng nàng, cũng có chút bản lĩnh, ngoại trừ thêu thùa rất khá, đối nhân xử thế cũng coi như ổn thỏa, chuyện đùa giỡn mồm miệng cũng kém phần lém lỉnh.

      Lúc nãy hỏi như vậy, nàng cũng nhìn ra nàng ta có tâm tư làm di nương của Thẩm Mậu, bởi vì làm nha hoàn của nàng vô duyên với Thẩm Mậu, vì có phụ thân nào để ý đến nha hoàn trong viện của con mình, Thẩm gia cũng chứa nổi người này.

      Nhưng trái lại nàng có chút khó hiểu, Tuyết Lan tuy rằng có chút tinh ranh, cũng thích tỏ vẻ như vậy, lúc này cũng có ý niệm ấy trong đầu, vậy đến tột cùng là vào lúc nào mà nàng ta lại nổi lên tâm tư muốn làm di nương, rồi phản bội lại tất cả mà đứng bên cạnh Vi Ngưng Tử.

      Nghe được những lời ấy của Vân Khanh, Tuyết Lan lập tức trở về phòng châm tuyến thu dọn đồ đạc còn Vân Khanh xoay người đến viện của Tạ thị.

       
      Minhang, Bé Bi, bornthisway0110919 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21: Lật tẩy mưu, Tuyết lan bị đuổi

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Tạ thị nửa dựa vào đệm lớn màu xanh nghỉ ngơi, nghe thấy Vân Khanh đến ngồi dậy, mà lúc này Vân Khanh cũng vén mành trúc lên bước vào, nhìn sắc mặ Tạ thị vẫn bình thường như lúc ở Vinh Tùng viện, có lẽ nghe thấy chuyện của Trân Châu mà nổi giận. Nàng cũng nghĩ thêm chuyện gì quấy rầy bà nghỉ ngơi, liền thẳng: “Nương, vừa rồi nữ nhi đến phòng châm tuyến thấy có tiểu nha hoàn châm pháp cũng tệ nha, đúng lúc con thiếu người, con muốn nha đầu ấy có được ?”

      Tạ thị vốn tưởng con đến có chuyện gì quan trọng, mỉm cười: “Nếu con thích cứ bảo nó đến chỗ con thôi, sao con phải vội vàng đến với nương?”

      “Ai bảo giá của tiểu nha hoàn này cũng quá cao, dù thế nào con cũng phải hỏi ý của người mới được.” Vân khanh cười.

      “Ai mà được con chú ý thế?” Tạ thị nhìn nàng tỏ vẻ bí mật, trong phủ cũng có tiểu nha hoàn đáng giá vậy sao.

      “Chính là tiểu nha hoàn lần trước cha mua về tên là Tuyết Lan, con thấy nha đầu kia thêu mẫu đơn tệ, so với tú nương trong cửa hàng nhà chúng ta cũng kém nên muốn để nha đầu này chuyển đến viện của con, chỉ là biết nương có đồng ý hay thôi?” Vân Khanh bước đến trước mặt Tạ thị ra vẻ thông minh .

      Tạ thị giật mình ngờ Vân Khanh lại muốn tiểu nha hoàn kia, nha đầu này bà vẫn nhớ , từ lúc nhập phủ vẫn luôn được Lý ma ma cẩn thận quan sát, có biểu gì khác thường, lần này lại có công nên bà mới muốn cho đến viện của mình.

      Nhưng nếu nữ nhi đã nhìn trúng cũng sao, chỉ là tiểu nha hoàn, nữ nhi thích cũng có vấn đề gì, gật đầu: “Con cố ý cướp người của nương sao.Chỉ biết ỷ vào nương thương con.”

      Vân Khanh cười hì hì, cầm lấy tay Tạ thị : “ đời này nếu nương thương con còn ai thương con nữa đây.”

      “Được rồi, tiểu nha đầu con, với nương rồi ngày mai để nó đến chỗ con , tuổi hơn kém con, cũng tệ.” Tạ thị nhìn khuôn mặt dịu dàng nhắn của nữ nhi, vuốt tay nàng .

      So với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, Vân Khanh cảm ơn Tạ thị rồi mới đứng dậy, “Nương, từ sáng sớm người ngồi xe ngựa về, chắc mệt lắm rồi, người nghỉ ngơi .”

      Tạ thị vốn có chút mệt mỏi, nhưng trong đầu đều là những lời mà lão phu nhân ở Vinh Tùng viện, dù nhắm mắt lại cũng ngủ được, nhìn thấy nữ nhi thân thiết, vuốt ve hai má nàng rồi : “Con cũng thế, nghỉ ngơi , mai còn đến học đường.”
      Vân Khanh gật đầu, lui ra ngoài trở vê Quy Nhạn các, đợi tóc khô mới về giường nghỉ ngơi.


      Cho đến lúc trời tối, tiểu nha hoàn đến báo Thẩm Mậu và Lý Tư trở về, nhớ lại chuyện mua nhà cho Tạ di, Vân Khanh ăn mặc chỉnh tề rồi đến chủ viện, đúng lúc Lý Tư đứng bên ngoài.

      Hôm nay Thẩm Mậu ra ngoài xã giao uống ít rượu, Lý Tư đón ông về, vốn qua cửa thùy hoa có thể để cho nha hoàn bà tử đỡ vào, nhưng Thẩm Mậu sống chết chịu cho hạ nhân chạm vào người, Lý Tư thấy đứng ở đấy mà lôi kéo cũng ra thể thống gì mới đỡ Thẩm Mậu vào trong.

      Lúc này người toàn là mùi rượu, hai má ửng đỏ nhưng đôi mắt vẫn còn tỉnh táo, hẳn là có uống rượu nhưng chưa say, thấy Vân Khanh thở hắt ra: “Tiểu nhân gặp qua tiểu thư.”

      Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, mặt trời cũng lặn dần, phía chân trời còn sót lại ánh tà dương mơ hồ lúc đỏ lúc đen giao vào nhau, ráng chiều nhuộm lên bầu trời kia sắc màu bi thương đau xót.

      cần đa lễ.” Vân Khanh nhíu mày, nàng thích bầu trời như thế, nhìn vào có cảm giác trong lòng nặng nề, u ám, khoát khoát tay hỏi: “Chuyện mua nhà như thế nào rồi?”

      Lý Tư vốn cũng muốn chuyện này với nàng, nhắc đến cũng thấy lạ, từ lúc đó đến nay vẫn luôn hỏi thăm xem có nhà nào thích hợp , ở Dương Châu người muốn nhà nhiều nhưng cũng ít, tìm kiếm ba lần cũng phải là có, nhưng nghe thấy dùng cửa hàng để đổi lấy nhà khi hỏi ba nhà có hai nhà đều muốn dùng bạc, vì vậy việc này vẫn trì hoãn.

      Nhưng trưa hôm nay, lúc ở trà lâu ăn cơm, người muốn cùng dùng cửa hàng đổi nhà lại tìm đến, đồng ý cùng giao dịch, lúc trước muốn mang theo bạc, cả nhà chuyển , nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu cửa hàng kinh doanh có lãi, so với lấy bạc còn tốt hơn gấp mấy lần.

      Việc thuyết phục có thể cho qua nhưng chính thái độ thay đổi bất ngờ, hơn nữa bất kể điều kiện gì mà đưa ra, đối phương đều đáp ứng ngay lập tức làm cho thể nghi ngờ căn nhà kia có vấn đề gì ổn, nhưng buổi chiều sau khi sai tiểu nhị hỏi thăm căn nhà vị trí cực tốt, có kiêng kị gì.

      Bao nhiêu năm theo Thẩm Mậu buôn bán, những chuyện tốt phải là chưa từng gặp qua, nhưng chính là ngờ đến mua căn nhà cũng có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

      xem qua nhà, vốn là của thương nhân buôn bán châu bảo, cả nhà muốn chuyển đến Thần Châu mới bán , bố cục, trang hoàng trong nhà đều xem xét, cũng tệ lắm.”

      Vân Khanh thèm để ý phong thủy của căn nhà kia có tốt hay , nhưng thành thực mà càng tốt nàng càng thích, đương nhiên suy nghĩ này nàng thể cho Lý Tư biết, bèn hỏi: “Thời gian thuê cửa hàng là bao lâu?”

      “Căn nhà kia ít nhất cũng phải hai ngàn hai trăm lượng bạc, thời gian thuê cửa hàng ít nhất cũng phải bốn năm.” Lý Tư cùng thương gia kia bàn bạc, bốn năm cũng quá dài.

      “Tốt, thúc nhanh chóng bàn bạc tiếp rồi lấy địa khế về.” Vân Khanh lại hỏi những chuyện khác, thấy có sơ hở gì, Lý Tư là nam nhân trưởng thành, thể ở lại hậu viện lúc trời tối, thở dài cáo từ, được bà tử tiễn ra cửa thùy hoa.

      Vừa vào phòng ngửi thấy mũi rượu gay mũi, Vân Khanh chun mũi, Tạ thị vừa mới bưng bát canh giải rượu cho Thẩm Mậu uống, lúc này ông tỉnh táo hơn nhiều, giống như lúc nãy muốn đứng còn vững, tựa vào giường La Hán, mắt khép hờ, nhìn Vân Khanh vào, “Đây phải là con bảo bối Khanh Khanh của cha sao?”

      Tạ thị thở dài, vẫn còn say. Khanh Khanh là cách Thẩm Mậu gọi Vân Khanh lúc nàng trước sáu tuổi, sau này lớn hơn chút, vì quá thân mật nên ông chỉ gọi là “Vân Khanh”.

      Bây giờ ràng vẫn say, nhìn thấy nữ nhi mới thân thiết gọi như vậy, đúng là dọa người.

      Nhưng Vân Khanh nghe thấy xưng hô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, đến bên cạnh Thẩm Mậu nhàng đáp, “Cha, là con đây.”

      “Sao hôm nay muộn như vậy rồi còn chưa ngủ.” Thẩm Mậu cảm thấy đầu óc tuy còn choáng váng nhưng đến nỗi phân biệt được phương hướng bèn bày ra dáng vẻ phụ thân hỏi.

      “Cha, vừa nãy ở ngoài kia con gặp Lý quản , thúc ấy cùng con chuyện mua nhà cho dì.” Vân Khanh mỉm cười .
      AELITA, Minhang, Bé Bi10 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Lật tẩy mưu, Tuyết lan bị đuổi

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Thẩm Mậu vươn tay bóp trán, Tạ thị ấn huyệt thái dương cho ông, vừa nghe được chuyện của Tạ di, nhớ lại chuyện Tạ Tố Linh làm, hừ lạnh tiếng: “Tìm , tìm được rồi để nàng ta chuyển ra ngoài.”

      “Cha, nếu chuyện tìm nhà cho dì ổn thỏa Lý quản để mọi chuyện giao cho con giải quyết nhé.” Vân Khanh nhận lấy chén nước tay Hổ Phách.

      “Ừ, đều giao cho con quản hết, để cho con quản lý, cần lấy chuyện của ta đến làm phiền cha…” Nhìn thấy Thẩm Mậu bị men rượu làm cho tự chủ giảm xuống, Tạ thị lấy nước, cho Thẩm Mậu uống chén. Cũng thể để cho Vân Khanh nhìn dáng vẻ say rượu của phụ thân làm tổn hại đến uy nghiêm của người làm cha, Tạ thị mở miệng đuổi người, quay đầu với Vân Khanh: “Cha con say rồi, con với ông ấy làm gì, mau trở về viện .”

      Mục đích đạt được, mọi chuyện sau này Thẩm Mậu đáp ứng cho Vân Khanh xử lý, nàng cũng muốn ở trong này quấy rầy cha mẹ, mân mê miệng rồi ra ngoài.

      ràng nghe thấy chuyện của Tạ di, Thẩm Mậu vui, Vân Khanh biết vì sao nhưng nàng luôn có cảm giác mẫu thân, Tạ di và phụ thân còn có bí mật gì đó, mà bí mật này dường như có lợi cho nàng, mẫu thân hiển nhiên nắm chắc nàng cũng vội vàng làm gì.

      Mặt trăng dần nhô đầu cành liễu, treo trung giống như khối bảo thạch màu bạc.

      Nữ nhi vừa , Tạ thị sai Lý ma ma cùng bà đỡ Thẩm Mậu vào nội phòng, cho ông uống thêm chén canh giải rượu, dần dần thanh tỉnh, ngẩng đầu lên thấy búi tóc của Tạ thị buông lỏng bên, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống mặt mày như mang theo sương khói mờ ảo, bà cầm khăn lụa, cẩn thận lau từng ngón tay cho ông. Bàn tay trắng mịn mềm mại chạm vào da thịt tức khắc làm cho ông cảm thấy tâm viên ý mãn, vươn tay ra ôm lấy Tạ thị, kéo bà đặt xuống dưới thân mình.

      Tạ thị thấp giọng kêu lên, giả bộ từ chối, chỉ lát sau trong phòng vang lên thanh kẽo kẹt.

      Có thêm rượu trong người đúng là đặc biệt vui thích, hơn nữa đêm nay Tạ thị lại còn đặc biệt hùa theo Thẩm Mậu, ông chỉ cảm thấy đêm nay quá tiêu hồn, ép buộc hai lần còn chưa thỏa mãn, cho đến khi thở hồng hộc, toàn thân đều là mồ hôi mới ngừng lại.

      Lúc này hơi rượu gần như tan hết, cả người chỉ còn lại cảm giác thoải mái sau khi qua chuyện phòng the, trong lòng ôm thê tử kiều mị, Thẩm Mậu lại càng thêm đắc ý, vừa lúc định cúi xuống mấy câu thân mật với Tạ thị, vừa kêu lên: “Văn nương…” lại phát ra trước ngực mình có cảm giác ươn ướt.

      Cúi đầu nhìn xuống thấy Tạ thị gục đầu trong ngực mình, im lặng chảy nước mắt, vội vàng nâng mặt nàng kên hỏi: “Có chuyện gì sao? Tại sao yên lành lại khóc?”

      Tạ thị chỉ vùi đầu câu nào, lại càng làm cho Thẩm Mậu đau lòng, nhớ đến lần trước hai đầu gối nàng bầm xanh, nhíu mày hỏi: “Có phải mẫu thân lại ép buộc gì nàng ?”

      Tạ thị vốn muốn nhân cơ hội này với Thẩm Mậu, bà cùng Thẩm Mậu là vợ chồng từ thủa thiếu niên, có tình cảm, dù lúc này lão phu nhân gây náo loạn lớn thế nào, nếu bà chỉ sợ Thẩm Mậu cũng biết, trước đây bà bởi bà cảm thấy sinh được con trai là lỗi của mình, giờ biết đó phải là do bà, oan ức bà có thể nhịn, nhưng việc hôm nay bà nghĩ tiếp tục nhịn nữa.

      “Hôm nay lúc thiếp vừa về đến, Tô Mi…” Bà đem mọi chuyện qua lượt, “Nương đứng trước mặt phu tử ở học đường của nữ nhi và hạ nhân muốn hưu thiếp, nếu bình thường người cũng sao, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, nương làm thế sao thiếp có thể đối mặt với hạ nhân trong phủ cùng các phu nhân bên ngoài kia. Nếu sau này cũng như vậy, thiếp nghĩ đặt chân ra khỏi cửa…”

      xong nước mắt cuồn cuộn rơi xuống từng giọt từng giọt tay Thẩm Mậu, ông thu cánh tay lại, nhăn mặt, từ trước đến nay ông cũng biết mẫu thân đối xử với Tạ thị tốt, lấy cớ sinh con để ép buộc bà, ông tiện mở miệng, mà trong lòng cũng sốt ruột, nhưng bây giờ biết nguyên nhân, lại thấy mẫu thân như thế, liền cảm thấy Tạ thị làm cho lòng ông càng lúc càng đau, nhiều năm chịu oan ức như vậy, mẫu thân của ông càng lớn tuổi lại càng hồ đồ, tính cách càng ngày càng tốt, ông cũng có cách để , suy nghĩ lúc mới mở miệng: “Ngày mai ta thỉnh an nương ta uống rượu bên ngoài thân thể tốt nên mới thể sinh con, bây giờ chữa trị…”

      Tạ thị lắc đầu ngăn cản: “Nếu bây giờ lão gia , chỉ sợ mẫu thân cho rằng thiếp trách móc người, nếu mẫu thân cho mời đại phu xem mạch cho người, bây giờ thân thể người lại sao, lại càng thêm hài lòng với thiếp…”

      Thẩm Mậu thấy bà khóc như mưa rơi hoa lê, đau lòng, xưa nay ông luôn mặc kệ chuyện ở hậu viện, cũng thấy buồn chán, nhớ đến Tô Mi lại nổi giận: “Ta phải cho nương biết cái thai trong bụng ta đúng, nhanh chóng cho ta dùng thuốc hủy .”

      Nam nhân khi hung ác cũng kém nữ nhân, đặc biệt là về chuyện đứa trong bụng Tô Mi, Thẩm Mậu cho rằng đó chính là cái nón xanh, vì cái thai kia mà làm thê tử bị phạt, ông đương nhiên hung dữ hạ quyết tâm.

      Tạ thị lúc đầu là sửng sốt, nhưng nghĩ đến ngày ấy nữ nhi trong bụng Tô Mi có khả năng là con của Thẩm Mậu, do dự lúc lâu mới buồn bã : “Vân Khanh có đến hỏi Vấn lão thái gia, lão thái gia nếu dùng thuốc trong thời gian dài có thể mất công hiệu, trong bụng Tô Mi có thể là con của người.”

      Giọng của bà càng lúc càng , ánh mắt mang theo đơn ra lời, Thẩm Mậu bị ánh mắt kia làm trong lòng cuộn sóng, nhìn Tạ thị ràng là do dự cùng muốn mà vẫn lựa chọn cho ông biết cái thai trong bụng Tô Mi có thể là của mình, nếu hôm nay Tạ thị , ngày mai ông có thể cho người hủy cái thai ấy , vị trí của Tạ thị bị uy hiếp dù chỉ là chút.

      Ông thầm cảm thán, bao năm nay lăn lộn ở thương trường, luôn thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, chỉ có những lúc trở về, mới có thê tử lòng đối xử tốt với ông, vươn tay dịu dàng lau nước mắt mặt Tạ thị, ôm vào lòng rồi hôn lên trán bà : “Mặc kệ đứa trong bụng ta, ta chỉ hy vọng con ta được sinh ra từ bụng nàng, nàng cần lo lắng những chuyện này, chỉ cần chăm sóc lão gia ta tố, sớm sinh cho ta một nhi tử là được.”

      Ông giọng dỗ dành như vậy làm trong lòng Tạ thị thoải mái hơn, bĩu môi : “Có thể có sớm mới tốt, ngày nào nương cũng lấy chuyện này để nhắc nhở thiếp.”

      Thẩm Mậu cũng phiền lòng mẫu thân luôn nhắc đến chuyện này, đây phải là lúc nào cũng thuyết giáo ông biết sinh con sao? Nghĩ nghĩ lúc hai mắt sáng ngời: “Mọi chuyện ta cần làm cũng xong, vài ba ngày nữa ta sắp xếp chút, đưa nàng đến núi Thần nữ Thanh Châu nhé, vừa cầu phật vừa du ngoạn.”

      “Có ?” Tạ thị từ lúc gả đến đây cũng ra ngoài, Thẩm Mậu cũng chỉ đưa bà chơi hai, ba lần cách đây ba, bốn năm, sao bà lại có thể vui.

      “Tất nhiên là .” Thẩm Mậu nhìn thê tử cười vui vẻ, ánh mắt có chút ẩm ướt như nước hồ mùa xuân, hai má vừa qua trận mây mưa còn chưa tan hết ửng hồng, làm ông nhìn thấy lại bắt đầu động lòng.

      “Văn nương, chúng ta lại cố gắng nhé…”

      Tạ thị bị ông ôm lấy, khóe miệng ngập tràn ý cười, chỉ cần bà có thể sinh con trai, vị trí chủ mẫu Thẩm gia này ai có thể lay chuyển, lời của lão phu nhân quan trọng, nhưng Thẩm Mậu mới là người chân chính có quyền quyết định, điều này bà vẫn biết . Vì vậy vươn tay ôm cổ Thẩm Mậu, trong trướng lụa màu thiên thanh lại thêm phen tình ý ngọt ngào.

      Ngày tiếp theo, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên con đường trước phủ, làm tan những giọt sương ven đường.

      Sau khi Vân Khanh sống lại, mỗi ngày đều đến thư viện học tập, nàng quen với cuộc sống năm mười ba tuổi, từ thiếu phụ hai mươi tuổi trở thành nương mười ba tuổi, dù cách sáu năm nhưng nàng cũng cảm thấy có gì mới lạ. Tất cả những gì của kiếp trước tựa như giấc mộng hoàng lương, trong giấc mộng ấy biết người nào mới là cảnh trong mơ.

      Lớp đầu tiên là kỳ nghệ, kiếp này với kỳ nghệ nàng vô cùng thích thú, để có thể tránh được những chuyện phát sinh kiếp trước, nàng cho rằng kỳ nghệ tất nhiên phải học.

      Phu tử ở phía giảng giải: “Đối với đối thủ linh hoạt, giao chiến mạnh mẽ, thế trận thay đổi liên tục, người chơi cờ phải trầm ổn, thong thả mới có thể giành được thắng lợi, cho nên người chơi cờ vây đều có thể gặp nguy loạn, bình tĩnh vững vàng…”

      Cờ vây xem trọng tự suy nghĩ, mỗi quân cờ đều có tác dụng, cả ván cờ đấu trí hơn đấu dũng, nhanh chóng kịch liệt, có thể làm cho người chơi cờ phát huy khả năng tập trung, khả năng tính toán, quan sát sâu sắc, khả năng cẩn thận phân tích, khả năng linh hoạt ứng biến, tính toán toàn bộ thế trận, những thứ này kiếp trước nàng đều biết nhưng xem trọng mới để cho Vi Ngưng Tử có nhiều biểu dị thường trước mặt nàng mà nàng chú ý đến.

      Hết sức chăm chú nghe phu tử giảng bài, canh giờ nhanh chóng trôi qua, phu tử tuyên bố cho nghỉ ngơi nén nhang, lúc này nàng mới vươn thắt lưng mệt mỏi, kéo An Tuyết Oánh ra ngoài.​
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      AELITA, Minhang, Bé Bi12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :