1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16: Vân Khanh – Thế tử uyên ương hí thủy

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Thải Thanh nhìn hai người đằng trước, lặng lẽ đè thấp giọng: “Thanh Liên, trong học viện có phu tử trẻ tuổi như vậy sao?”



      Thanh Liên nhìn bóng lưng màu trắng kia, lắc đầu: “Ta cũng biết, hình như có rất ít phu tử học đường vừa trẻ vừa đẹp mắt như vậy. Nhưng tiểu thư học ở Bạch Lộc thư viện, có lẽ giống với mấy chỗ khác.”



      “Nếu có phu tử như vậy, học nhất định rất tốt.” Thải Thanh mang vẻ mặt mơ ước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngự Phượng Đàn, nhớ tới khoảnh khắc lúc vừa bước ra từ dưới tàng cây lúc nãy, đúng là từ nào trong vốn từ ngữ mà nàng biết có thể diễn tả cách thích hợp được. Nàng thầm nghĩ, nếu về sau gia của tiểu thư cũng đẹp mắt như vậy tốt rồi.



      Trong lúc Vân Khanh khó chịu mà Ngự Phượng Đàn tâm trạng vô cùng tốt, mọi người tiếp tục dọc theo dòng suối xuống phía dưới. Càng về sau, khi dòng suối này dần dần nhập lưu với những dòng suối khác, bắt đầu mở rộng ra và trở nên sâu hơn để hình thành dòng sông , cánh rừng mà Vân Khanh nhắc tới lúc nãy xuất ngay trước tầm mắt mọi người.



      Vân Khanh ngừng lại, với Ngự Phượng Đàn: “Ngươi cam đoan rêu rao việc hôm nay gặp ta ở chỗ này chứ?” Nếu chuyện này bị đám “hoa đào” của biết được biết còn gây khó dễ cho nàng đến mức nào nữa đây.



      “Đương nhiên .” Ngự Phượng Đàn thập phần khẳng định.



      Vân Khanh nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn vào mắt thấy trong cặp mắt sáng ngời kia chứa đầy ánh chân thành. Nàng gật gật đầu, bỏ thêm câu, “Quân tử nhất ngôn.”



      “Tứ mã nan truy.” Lần này, thập phần ăn ý tiếp lời. Vân Khanh nghe thế mới hơi hơi nhếch môi, nàng biết tuy rằng Ngự Phượng Đàn hành vi có hơi bừa bãi, nhưng vẫn là người chuyện giữ lời, nếu sau này cũng thể lĩnh quân mà uy danh lan xa.



      “Được rồi, chúng ta qua cầu sang bên kia .” Lúc này, tâm trạng của Vân Khanh dường như tốt lên, phóng tầm mắt nhìn ngọn núi xanh biếc như ngọc bích trước mặt, độ cong nơi khóe miệng lại lớn hơn chút. Nước sông trong xanh thấy cả những hòn đá cuội dưới đáy, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời tạo ra vô số hào quang vàng óng ánh nền ảnh ngược của rừng cây xanh thẳm bên . Nàng bước lên chiếc cầu gỗ, sau đó qua rất nhanh rồi đứng bên bờ bên kia ngoắc ngoắc Ngự Phượng Đàn: “Lại đây nhanh lên, bên này trông phong cảnh đẹp hơn.”



      Với Ngự Phượng Đàn mà , phong cảnh có đẹp hay hoàn toàn chẳng có tâm đâu mà thưởng thức, bởi áo trắng đối diện mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt lúc này. nhìn thoáng qua cây cầu gỗ được làm bằng vài ba miếng ván gỗ ghép lại, khóe miệng nhếch lên cái, rồi nhấc chân bước lên.



      Hoàng Tiểu Muội nhìn nhấc chân miệng mấp máy định gì đó, nhưng rồi cũng có phát ra tiếng. Thải Thanh và Thanh Liên cũng đồng thời e ngại nhìn nhìn cây cầu gỗ kia. Cái cầu này chỉ được ghép lại đơn sơ bằng vài tấm ván cho người qua, trông rất chông chênh, chẳng hiểu lá gan của tiểu thư lớn đến bực nào mà có thể hơi qua như vậy.



      Các nàng biết Vân Khanh lúc này ở mặt ngoài cười nhưng ra trong lòng đầy bụng hỏa, làm sao còn đầu óc đâu mà nghĩ cầu có nguy hiểm hay , chỉ chăm chăm nghĩ phải nhanh qua mới được.



      Ngự Phượng Đàn hoàn toàn lơ đãng, thong dong bước lên cầu, ánh mắt vẫn hề dời khỏi gương mặt Vân Khanh giây nào, cho đến khi đến giữa cầu, chân giẫm xuống chỗ nào đó bỗng nghe “rắc” tiếng. trong các tấm ván thân cầu lâu ngày bị sương gió và ẩm ướt ăn mòn, bên trong mục ruỗng, chỉ cần bước chân của đạp xuống liền lập tức gãy rời ra.



      “A!” Thải Thanh nhìn thấy thân mình Ngự Phượng Đàn nghiêng sang bên liền ôm ngực kêu lên tiếng hoảng hốt.



      Hoàng Tiểu Muội vung vẩy mạnh hai tay: “Mau xuống dưới , nơi đó gãy rồi!” Nàng vừa rồi quên nhắc là cầu này mấy bữa trước cha nàng phải sửa.



      Vân Khanh vẫn đứng ở bờ đối diện, nhìn thấy thân ảnh của Ngự Phượng Đàn nghiêng lệch sang bên nét cười nơi khóe miệng mở ra độ cong lớn nhất. Rơi , rơi vào nước ! Tên thế tử đáng ghét này nên rơi thẳng xuống sông rồi uống vào bụng mấy ngụm nước sông luôn mới tốt. Rồi từ nay về sau căm ghét nàng, xuất trước mặt của nàng khiến cho nàng bị phiền toái nữa mới đúng là phước đức cho nàng. Nàng bao giờ phải lo lắng đề phòng người khác phóng ánh mắt ghen tị lên người nàng như vậy nữa.



      Cái đám con Trời con Phật Hoàng thân Quốc thích này có bao giờ biết là bọn họ đem phiền toái đến cho người khác như thế nào đâu. Ngự Phượng Đàn cũng thế, An Ngọc Oánh cũng vậy, Trác Huỳnh cũng chẳng khác gì, bọn họ chỉ thích dựa vào ưu thế của chính cha mẹ mình để tác uy tác phúc, làm việc tùy hứng bất kể mọi người. Nàng vất vả lắm mới có thể rời xa cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau bằng mặt mà bằng lòng này để hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng, thế mà cứ muốn lôi nàng ra làm cái đinh trong mắt mọi người. vậy, cứ vào nước hưởng thụ lúc rồi sau.



      Thời gian cả ngàn suy nghĩ chuyển động trong đầu nàng thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.



      Ngay khi chân Ngự Phượng Đàn đặt xuống tấm ván rỗng nhận ra là tấm ván này mục. thoáng liếc xuống đúng là có cái khe chính giữa. Phản ứng tiếp ngay sau đó là ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, muốn với nàng rằng may mà nàng có dẫm lên tấm gỗ mục này. Nhưng lại phát , nàng bình thản đứng nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào , mặt hề có tia bất ngờ hay kinh hoàng nào mà chỉ có nét tươi cười vô cùng bình tĩnh, thậm chí có vẻ rất khoái trá, trong đôi mắt phượng xếch lên kia che giấu nét chờ mong đậm. Đúng vậy, nàng chờ, chờ ngã xuống, ngã vào giữa sông.



      vốn chuẩn bị động tác đề khí nhảy lên liền nhanh chóng kìm lại, cả người xuôi theo lực kéo tự nhiên mà ngã bùm vào trong nước.



      Vân Khanh vừa nhìn thấy vậy chỉ tiếc là mình thể nhảy dựng lên mà vỗ tay hoan hô. Ngã rồi, quả nhiên là ngã xuống nước rồi! Nhìn thân ảnh ngừng vùng vẫy trong nước kia, tay áo màu trắng cố gắng chuyển động chìm nổi tung đầy bọt nước kia, nàng nghĩ bụng, hóa ra con cháu Hoàng gia sang quý cũng có thời điểm bất lực đấy chứ. Cũng giống như khi nàng phải trơ mắt nhìn cha mẹ bị chém đầu, cảm giác lao tâm lao lực quá độ để tìm kiếm giúp đỡ xung quanh mà vẫn bất lực là như thế này đây.



      Hoàng Tiểu Muội đứng ở bờ bên kia, thấy nam tử nửa phàm nửa tiên kia rớt xuống nước phản ứng đầu tiên chính là quay sang nhìn vẻ mặt của Vân Khanh, lại phát vẻ tươi cười của tiểu thư lúc này như mang cỗ màu sắc vô cùng quỷ dị, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh ngừng vùng vẫy dưới nước, đôi mắt phượng như tản ra ánh thâm trầm như muốn nên nuốt hết toàn bộ nước sông vào mới thỏa lòng.



      Hoàng Tiểu Muội khỏi rùng mình cái. Vẻ mặt tiểu thư ông chủ lúc này sao quỷ dị thế nào ấy! Nàng dời mắt sang nhìn Ngự Phượng Đàn, la lớn: “ biết bơi!”



      tiếng rống to này làm cho Vân Khanh bừng tỉnh. Nàng trừng mắt nhìn sang Hoàng Tiểu Muội, rồi lại quay sang nhìn chỗ Ngự Phượng Đàn rơi xuống. Nơi đó bắt đầu nổi lên loạt bọt nước bùm bụp, đầu Ngự Phượng Đàn lâu lâu mới ló lên khỏi mặt nước, tay chân ngừng vùng vẫy.



      Chẳng lẽ biết bơi à? sắp chìm nghỉm rồi ư? Vân Khanh kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm trái tìm phải rồi nhặt bên cạnh cây sào trúc, phóng đầu về phía người trong nước, hô lớn: “Nhanh, nhanh bắt lấy sào trúc !” Ai dè, nàng khống chế đúng lực phóng, sào trúc đập xuống đúng chỗ, thành ra lại đánh vào đầu Ngự Phượng Đàn!
      AELITA, Minhang, Bé Bi6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16: Vân Khanh – Thế tử uyên ương hí thủy

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      mặt Ngự Phượng Đàn lúc này rốt cuộc mới lộ ra tia tự oán. Sao nàng lại nổi nóng ra tay với mình như thế, nhỡ đâu biết bơi thật, chết đuối ở trong này chẳng phải là nàng cũng xong đời hay ?!



      Ngự Phượng Đàn bắt đầu bị ánh mắt căm tức “sao chết tiệt ở dưới nước luôn ” của Vân Khanh làm cho tức giận, đầu bỗng chợt nảy ý: giờ cứ giả vờ lõm bõm biết bơi ở trong sông , xem nàng có phải nhẫn tâm để chết đuối luôn dưới này như vậy ? Thế mà khi vùng vẫy rồi chìm dần trong dòng sông cả lúc lâu, Vân Khanh vẫn đứng yên bên bờ sông nhìn hề nhúc nhích tẹo nào.



      Xuyên qua nước sông trong vắt, nhìn thấy vẻ tươi cười nơi khóe miệng của , cười đến là vui vẻ, đến là thích thú. Nàng muốn chết! Cũng may, khi thấy nàng rốt cục cũng có phản ứng tìm sào trúc đưa qua phía rồi bắt đầu bối rối kêu to, trong lòng mới tốt lên chút, vừa rồi chắc là Khanh Khanh chỉ sợ đến choáng váng mà thôi. Nghĩ thế, bắt đầu khỏa hai chân trong nước, định nổi lên.



      “Bốp” tiếng, sào trúc nàng đưa qua bỗng nện vào đầu , lập tức khiến cho kẻ hề chuẩn bị sẵn như lúc này bị đập chìm vào trong nước cách đột ngột, do bất ngờ nên uống ngụm nước to. Ngự Phượng Đàn cũng nổi giận, ló đầu ra khỏi mặt nước, trong đôi mắt đen như ưng nhìn chằm chằm vào Vân Khanh ra tia sáng lạnh. Nàng tính để cho bị chết đuối cũng bị đánh chết hay sao vậy? Nghĩ vậy, liền nâng tay lên bắt lấy đầu sào trúc, dần dần xiết chặt các ngón tay, cánh tay dùng sức giật cái mạnh.



      Vân Khanh đứng sát bên bờ sông bỗng bị lực lớn kéo giật lên phía trước vài bước. Sức nàng vốn yếu, vì muốn cứu Ngự Phượng Đàn nên tay nắm sào trúc rất chặt, giờ đột nhiên bị lực giật mạnh ngược chiều hoàn toàn có lực cản gì khác nên bị kéo lọt vào giữa sông.



      Sau khi lọt vào trong nước, đầu tiên là cảm giác mát lạnh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, xuyên thấu qua đám quần áo dán da thịt. Vân Khanh giờ mới ý thức được mình cũng rơi vào giữa sông, trong đầu bắt đầu kinh hoảng vô cùng. Nàng hoàn toàn biết bơi đó nha! Tay chân nàng bắt đầu quơ loạn xạ, miệng há hốc uống nước sông ừng ực, hô lớn: “Cứu mạng, cứu mạng...”



      Ngự Phượng Đàn nổi lên mặt nước, nhìn bóng người ngừng vung vẩy tay chân cạnh bờ, trong lòng vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. Vừa rồi lúc gài bẫy cho rơi xuống nước sao nàng lại cười đắc ý như tiểu hồ ly thế, giờ chính nàng rơi vào liền giống y như con vịt mắc cạn, quơ quào loạn xạ mà chẳng bơi chẳng nổi lấy chút nào.



      vung cánh tay dài khỏa nước, bơi tới bên cạnh Vân Khanh, tức giận hỏi: “Sao, giờ lại kêu cứu mạng hả... Kêu ta nè! Kêu ta , ta lập tức cứu nàng!”



      Nước tiếp tục ồng ộc sộc vào trong miệng nàng, Vân Khanh chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nặng, trong mắt toàn là bọt nước, tay chân cũng càng lúc càng nặng như chì còn chút sức lực nào mà vùng vẫy nữa, chỉ còn cách ngóng trông có người nào đó nhanh chóng đến cứu nàng lúc này.



      Ai biết khi có người xuất lại là kẻ nàng ghét cay ghét đắng ghét đến muốn chết như vậy. Cứu nàng chút đứt tay à, sao cứ nhất định bắt nàng phải kêu đích danh thế!



      Đồ Thế tử quái đản!



      Nhớ việc nàng muốn sửa trị người ta thành, giờ ngược lại bị người ta sửa trị, nàng liền vô cùng ủy khuất, dù chết cũng cầu cứu tên Thế tử làm bộ làm tịch biết bơi này! Đồ cái tên xấu xa!



      Ngự Phượng Đàn ôm ý định chờ xem Vân Khanh nhất định mở miệng cầu cứu, nhưng chỉ thấy được nàng nửa ngày vẫn chịu mở miệng, mà thân thể nàng lại bắt đầu trôi ra giữa sông. Đây đúng là bé vô cùng quật cường mà, thà chết đuối chứ muốn mở miệng cầu cứu . Nàng chắc mẩm rằng nhất định luyến tiếc để nàng chết đấy à?



      Thở dài bất đắc dĩ hơi, Ngự Phượng Đàn ngụp vào trong nước. Còn ba người Thải Thanh, Thanh Liên và Hoàng Tiểu Muội đứng bờ lúc đầu ngẩn người, đến sau đó khi thấy Vân Khanh rơi xuống nước hoàn toàn bị dọa đến ngốc nghếch đứng đơ như tượng chỗ, cho đến khi Ngự Phượng Đàn xoải tay bơi qua lại bắt đầu chờ mong đến cứu Vân Khanh –



      Sau đó... ngay cả bóng dáng hai người cũng hoàn toàn thấy!



      Đến khi thấy mặt nước có bọt nước nổi lên vỡ lộp bộp, ba người mới bắt đầu bối rối.



      Thải Thanh hoàn toàn hoảng sợ đến ngây người, sao chỉ trong nháy mắt mà cả tiểu thư và phu tử của tiểu thư đều cùng nhau rớt xuống sông vậy? Giờ phải làm sao bây giờ? Nàng muốn nhảy xuống cứu người, nhưng mà nàng cũng đâu có biết bơi. Thế phải làm sao bây giờ?



      Thanh Liên chạy lên phía trước vài bước, nhìn vào trong sông, quay đầu nhíu mày hỏi: “Tiểu Muội, ngươi biết bơi chứ?”



      “Biết, biết.” Hoàng Tiểu Muội thấy Ngự Phượng Đàn biết bơi vốn dĩ cũng lo lắng an nguy của Vân Khanh cho lắm, giờ thấy cả hai đều biến mất khỏi mặt nước cũng dám coi thường nữa, phóng lên phía trước, đá giầy, nhảy bùm xuống sông.



      Ngay khi nàng bơi ra được giữa sông bỗng “ầm” tiếng, mặt nước đột nhiên bùng ra đám hoa nước cao vài thước, nước bắn tung tóe ra xung quanh, bóng người màu trắng tung người nhảy lên. Dưới ánh mặt trời, bóng người áo trắng tóc đen như mực thấm nước ướt rượt như con cá vảy bạc nhảy ra từ trong nước, chớp mắt sau lại hóa thành con rồng trắng, bọt nước bắn ra vạn dặm xung quanh rồi rào rào rớt xuống bờ sông và thành cầu gỗ.



      Hai người Thải Thanh và Thanh Liên nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm. Thân hình kia lúc này trông giống như con rồng trắng bay lượn mà phát ra ánh cầu vồng, toàn thân mang theo bọt nước phản xạ hoàn toàn ánh mặt trời sáng rọi. Thoáng chốc, mặt nước như lên chiếc cầu vồng bảy màu rực rỡ.



      Hai chân Ngự Phượng Đàn liên tục đá giữa trung, thân thể ôm Vân Khanh trong lòng xoay tròn, nước thấm trong y bào trắng vì động tác xoay tròn này mà văng ra khắp nơi, rồi dần dần nhàng phiêu dật đáp xuống bờ cỏ đối diện.



      Thải Thanh nhìn bóng dáng gầy trong lòng , nghĩ ngay, là Vân Khanh còn có thể là ai đây, liền vội vàng hô to: “Tiểu thư, tiểu thư...”



      tay còn rảnh của Ngự Phượng Đàn kéo giật đại bào người xuống, trải tung mặt đất rồi đặt Vân Khanh lên. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng lúc này, hai mắt của híp chặt lại, cau mày kêu lên: “Khanh Khanh, Khanh Khanh...”



      Cả Thải Thanh và Thanh Liên nhìn cái cầu gỗ bị gãy đoạn giữa, lo lắng đến độ dậm chân. Tiểu thư rớt xuống sông xin đừng có hôn mê hay bị gì nha, nếu để phu nhân biết được sai người đánh chết hai nàng mới là lạ! Tiểu thư là thiên kim bảo bối của phu nhân đó, nếu tiểu thư mạnh khỏe, các nàng cũng đừng sống nữa!



      Ngự Phượng Đàn kêu mấy tiếng mà vẫn thấy Vân Khanh mở mắt ra. Nhìn đôi mắt phượng với hàng lông mi dài thấm đẫm nước kia, rồi nhìn vẻ tái nhợt càng khiến khuôn mặt nhắn của nàng trông càng gầy yếu, khỏi tức giận chính mình. Sao lại chọc ghẹo nàng như vậy chứ, có phải là biết nàng trước giờ vẫn thích xuất ở trước met nàng đâu, nếu xảy ra việc gì làm sao bây giờ? Đôi mắt đen vẫn mang theo vẻ thích ý nhàn nhạt giờ rốt cục cũng lên nét lo lắng, ngón tay thon dài nhàng vỗ vỗ vào hai má của Vân Khanh: “Khanh Khanh, mau tỉnh lại ...”



      Nhưng vẫn nhận được đáp lại nào. hít sâu hơi, nhớ tới Vấn lão thái gia từng qua, nếu người rơi vào trong nước sau nửa khắc mà vẫn có hô hấp đó là do trong nước khí để thở, khiến não thiếu dưỡng khí làm cho hôn mê. Nếu có thể đưa khí vào phổi, như vậy người ngộp nước mới có thể sống được.



      nhìn nhìn cánh môi vốn phấn hồng nho mềm mại của Vân Khanh giờ trở nên trắng bệnh, khỏi mím chặt môi lại, khụ khụ... giờ chỉ có thể dùng biện pháp này...



      Mắt Ngự Phượng Đàn trở nên đầy mị hoặc, liếc nhìn lên trời xanh cái, Lão Thiên gia à, ta có cách nào khác mới phải làm như vậy đó nha, đây là vì để cứu người đó nha. hô hấp sâu hơi, rồi cúi xuống mặt Vân Khanh... Trong mắt lên tia sáng tinh ranh, đương nhiên, nếu Khanh Khanh nguyện ý buộc phải chịu trách nhiệm cũng rất tốt...



      Thải Thanh nhìn thấy Ngự Phượng Đàn ghé đầu xuống lập tức đưa tay lên che miệng, hai mắt trợn to. Hành động đó là muốn làm gì vậy?



      Thanh Liên hơi khựng bước, nhìn động tác này của nam tử mà biết nên rống to lên hy vọng có thể dùng thanh mà bảo trụ trong sạch của tiểu thư, hay là nên nhanh chóng xoay người làm bộ như nhìn thấy cái gì, đến chết cũng thừa nhận tiểu thư có bất kỳ dính líu nào với tốt hơn...



      Hoàng Tiểu Muội bơi vòng dưới sông mà tìm được tiểu thư ông chủ đâu trồi lên mặt nước để thở, vừa ló đầu ra hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại mang tính kích thích đến thế, miệng mở ra để thở cũng kịp khép lại mà cứ há hốc ngơ ngác nhìn bờ cỏ đối diện. Nàng cũng băn khoăn biết nên bịt kín mắt hay bịt kín mắt mới tốt. Ca ca nàng vẫn thường , đây là hình ảnh thiếu nhi nên nhìn nha...
      Minhang, Bé Bi, NGÂN TRÚC6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Thế tử - Vân Khanh hô hấp nhân tạo [chương ngọt ngào dành cho ngày Thất Tịch (7 tháng 7)]

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Ngay lúc môi Ngự Phượng Đàn chỉ còn cách môi Vân Khanh có nửa tấc, đôi mắt phượng sâu thẳm dung nhan như bạch ngọc kia bỗng mở ra. Vân Khanh tỉnh...

      Ngự Phượng Đàn trợn mắt, Vân Khanh cũng trở nên cứng đờ trong nháy mắt. Lúc này, động tác của hai người tuy giống nhau nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn bất đồng.

      Sao Khanh Khanh lại tỉnh lại ngay lúc này thế? phải làm gì bây giờ, vẫn tiếp tục hôn xuống hay là nên ngẩng đầu lên?

      Còn Vân Khanh chưa hoàn hồn lại sau khi chìm vào nước, đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn trong chớp mắt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú từ từ phóng đại trước mặt này nhủ bụng, người này là ai vậy, sao trông quen thế nhỉ? Đầu óc nhanh chóng chuyển động, người này là Ngự Phượng Đàn đây mà, cúi sát vào nàng như vậy để làm cái gì?

      “Ngươi tránh ra cho ta!” Vân Khanh nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, hai tay đẩy mạnh ngực Ngự Phượng Đàn, quăng té đập mông đất.

      Ngự Phượng Đàn đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông, hỏi: “Nàng có khỏe ?”

      “Đừng vờ tốt bụng!” Vân Khanh vừa nghĩ đến vẻ mặt của khi thấy chết mà cứu lúc nãy phát ghét, liếc xéo Ngự Phượng Đàn, tiếc sao thể bước tới đá thêm hai đá cho bõ tức.

      Ngự Phượng Đàn bị chỉ trích bất công như vậy nên cảm thấy vô cùng ủy khuất, “ ràng là nàng cố ý làm cho ta té từ cầu xuống nước nha. May mà ta biết bơi chứ thôi hôm nay cả ta và nàng chắc chết đuối giữa sông thành đôi uyên ương dưới nước rồi!”

      Uyên ương?

      Ai làm uyên ương với ?!

      “Ta cố ý đó sao?” Vân Khanh lúc này tỉnh táo hẳn. Sau khi nhìn kỹ, nàng phát chỉ còn mặc người bộ trung y màu tím nhạt, còn đại bào trắng kia trải rộng cỏ, vừa rồi nàng chính là nằm ở mặt của đại bào kia. Nghĩ đến đây, nàng cũng biết Ngự Phượng Đàn là người cứu nàng lên bờ. Nhưng cứu sao chứ, chính là người kéo nàng rơi vào trong nước mà, suýt chút nữa làm cho nàng chết đuối rồi. Vân Khanh cau mày, tức giận mở miệng : “Chẳng lẽ ta kêu ngươi tới nơi này? Ta làm đường này cho ngươi ? Ta qua cầu sao, ngươi qua có chuyện, vậy chứng tỏ là ngươi đức hạnh tốt nên Lão Thiên gia cũng muốn trừng phạt ngươi, vừa thấy ngươi lên cầu lập tức giáng sét chặt đứt cầu gỗ cho ngươi ngã xuống đó thôi. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Biết vậy, ta quăng sào trúc ra cứu ngươi, cứ thấy chết mà cứu nhìn ngươi chết đuối cho rồi!”

      Ngự Phượng Đàn ngờ nàng ào ào tuôn ra hơi dài như vậy khiến biết phải trả lời thế nào. Đúng vậy, tại tự vụng trộm theo nàng đến nơi này, cũng chính buộc nàng phải dẫn đường du ngoạn, lúc nàng qua cầu đúng là cũng có vấn đề gì. Nhưng mấy cái đó và những việc phía sau có liên quan gì đâu? ràng chính nàng cố ý dẫn lên cái cầu có vấn đề này, trời trong mây trắng thế này sét đánh ở đâu ra? Bị nàng liên mồm chỉ trích như thế, vừa tức vừa buồn cười, khóe miệng hơi hơi gợi lên, mũi chân hẩy cái tung áo bào trắng ướt đẫm cỏ lên, khoác lên người, cười cười ngạo nghễ: “Nàng chớ nghĩ sai như thế, nếu ta ra tay giờ người chết đuối mà cứu được là nàng đó.”

      Nhớ tới cảm giác khi bị rơi xuống giữa sông bị dòng nước bốn phương tám hướng vọt tới vùi dập mà thân mình càng lúc càng vô lực, nhớ lại gương mặt đắc ý của khi muốn nàng mở miệng cầu cứu, Vân Khanh còn muốn thêm câu nào với nữa, quay đầu với Thải Thanh và Thanh Liên vừa phải chạy đường vòng để đến được bờ bên này: “Chúng ta trở về .”

      Ngự Phượng Đàn đến nơi nông thôn này là vì muốn có thời gian trò chuyện riêng với Vân Khanh vài câu, thế mà hai người chung đụng trước sau chưa tới nửa canh giờ nàng xoay người rời , khiến trong lòng bất giác có chút thất vọng. Liếc mắt cái, chợt thấy cái váy trắng của nàng giờ ướt đẫm dán chặt người, vải áo vì thấm nước mà trở nên gần như trong suốt dán sát da thịt, có thể nhìn thấy da thịt trong suốt như ngọc bên dưới, dù thấy nhưng cũng hiển lộ những đường cong lung linh khiến chúng càng thêm mê người. Đôi mắt hẹp hơi tối lại, Ngự Phượng Đàn dời mắt sang nơi khác, : “Nàng...nên hong khô quần áo rồi hãy .”

      Thanh Liên lúc này cũng chú ý thấy váy của Vân Khanh ướt đẫm nên vội vàng bước tới hai bước, đứng ở phía trước che khuất thân thể Vân Khanh lộ ra bên ngoài, liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn cách cảnh giác. May mà vừa rồi tiểu thư tỉnh lại đúng lúc, chứ bằng nàng biết phải làm thế nào cho phải. Nàng thu hồi ánh mắt, đè thấp giọng với Vân Khanh: “Tiểu thư, quần áo ướt hết rồi, đường người ta nhìn thấy đó.”

      Lúc này, Vân Khanh cũng cúi đầu nhìn váy áo bằng tơ mỏng màu sáng của mình. Hồi lúc đầu, vì muốn thoải mái nên nàng cố ý chọn bộ váy màu trắng này, giờ nó ướt mới biết hóa ra màu trắng trở thành trong suốt như vậy. Đuôi mắt khẽ liếc nhìn Ngự Phượng Đàn cố ý làm bộ như thưởng thức hoa đào bên đường, nàng nhịn được mà đỏ mặt. Vừa rồi nhất định là nhìn thấy gì đó nên mới cố ý dời mắt sang chỗ khác, kêu nàng hong khô quần áo rồi hãy . Nàng đưa tay lôi kéo vạt áo, trừng mắt liếc Ngự Phượng Đàn cái, đúng là chẳng tốt lành gì, giả vờ đưa mắt ngắm loạn xung quanh cái gì.

      Ngự Phượng Đàn vờ như thấy vẻ chỉ trích của nàng, nhìn lên trời mà nhủ bụng: cách tới hai lớp quần áo lận, cho dù có mờ mờ ảo ảo dát sát nhưng ra cũng chưa nhìn thấy cái gì ràng hết nha. là!

      Vài lọn tóc ướt dán lên hai má, búi tóc cũng vì sũng nước mà khá nặng, nếu cứ như vậy mà cố sống cố chết về tuy rằng phụ cận có ai nhưng đến gần thôn trang lượng người cũng ít. Nếu để cho người ta nhìn thấy nàng trong tình trạng này, nàng gặp phiền toái lớn. Nếu với Tạ thị là nàng bất cẩn rơi xuống nước Thanh Liên và Thải Thanh nhất định bị đánh đòn. Việc xảy ra hôm nay thể đổ cho hai bọn họ được, chủ yếu là do chính nàng muốn ra ngoài chơi đùa mà.

      Nghĩ đến đây, nàng liền gật gật đầu, “Nếu , chúng ta lại đến chỗ lúc nãy chơi thêm lúc . Chỗ đó trống trải, gió mạnh, chỉ cần thổi hai canh giờ chắc cũng khô.”

      được!”

      được!”

      Hai giọng đồng thời thốt lên. Thanh Liên ngẩn ra, quay đầu nhìn Ngự Phượng Đàn. giọng khác kia là giọng nam, thanh dày ấm dễ nghe như rượu ủ lâu năm kia nhất định là do thốt ra.

      “Sao giờ ngươi lại được? Chẳng lẽ muốn cho ta mặc như vầy về sao?” Lúc này, tâm trạng của Vân Khanh xấu đến cực điểm, mặt mày xanh mét. Tên Thế tử tinh này, nếu phải do kéo nàng xuống nước làm sao nàng có thể lôi thôi chật vật như vậy chứ.

      “Gió thổi mạnh nàng bị cảm.” Tầm mắt Ngự Phượng Đàn cuối cùng cũng nhìn về phía Vân Khanh được Thanh Liên chắn ở phía sau chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt trắng trẻo như bạch ngọc, trong mắt toát ra chút thất vọng. Tuy rằng cách hai lớp quần áo nên thấy lắm, nhưng mà cái gì cũng thấy như vậy đúng là cũng rất đáng tiếc à nha.

      Nhưng nhìn Vân Khanh lúc này giương nanh múa vuốt giống như một  tiểu hồ ly tức giận muốn vươn móng vuốt ra mà cào cắn người, bất giác sờ sờ hai má, đừng là muốn cấu xé nha...

      Đáng tiếc nghĩ đúng, Vân Khanh lúc này rất muốn tự tay cào hai hàng lên mặt Ngự Phượng Đàn. Ai mà chẳng biết dễ bị cảm, nhưng nàng còn biện pháp nào khác đâu? Chắc chắc nàng thể ra ngoài chơi chuyến lúc quay về thay bộ quần áo khác, như vậy Tạ thị nhất định phát ra ngay, đến lúc đó càng khó mà giải thích cho ràng, “Vậy nếu dùng gió thổi làm gì bây giờ?”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Thế tử - Vân Khanh hô hấp nhân tạo [chương ngọt ngào dành cho ngày Thất Tịch (7 tháng 7)]

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      “Vậy đơn giản thôi!” Dung nhan tuyệt mỹ của Ngự Phượng Đàn nở rộ ra nụ cười tươi như hoa bung cánh rực rỡ dưới ánh nắng vàng, chỉ vào Hoàng Tiểu Muội vẫn còn đứng ở bờ bên kia, : “Ngươi về lấy bộ quần áo lại đây.”

      Hoàng Tiểu Muội đứng bên bờ bên kia vắt quần áo ướt, nghe mình bị phu tử mặt mũi đẹp như tiên bên bờ đối diện điểm danh ngẩng lên nhìn, lập tức bị nụ cười như ngọc phát sáng kia làm cho hai mắt như mê như mộng, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót thôi, nhất thời mặc kệ mọi thứ mà gật gật đầu: “Được.” Vội vàng xỏ chân vào giầy, linh hoạt đạp lên tảng đá rồi nhảy lên đường .

      Tiếp theo, Ngự Phượng Đàn nghiêng mắt quay sang nhìn Thanh Liên và Thải Thanh, mắt phát ra tia sáng như ánh chiều tà mê hoặc lòng người, : “Hai người các ngươi mang tiểu thư các ngươi đến chỗ lúc nãy rồi chờ ta.”

      Thải Thanh muốn mơ mơ màng màng đông tây nam bắc, còn Thanh Liên định lực khá tốt nên còn có thể hỏi: “Tới đó làm gì?”

      “Tới đó để hong khô quần áo cho tiểu thư các ngươi chứ làm gì. Nhanh .” Ngự Phượng Đàn hất hất cái cằm thon gọn, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành độ cong đẹp mắt, quay đầu nhìn Vân Khanh : “Nàng qua đó trước cùng các nàng ấy , ta cam đoan lát nữa quần áo của nàng có cách hong khô, cũng bị cảm.”

      ràng cùng loại ngôn ngữ bất cần đời như xưa nay, nhưng hiểu sao giờ lại làm cho người ta tự giác nguyện ý nghe theo điều khiển của ngôn ngữ này, bởi trong thanh dày ấm đó phảng phất như có mang theo uy nghiêm. Nam tử cười , xoay người lướt vào trong rừng, chỉ để lại bóng thoáng trắng nhạt.

      Thải Thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Tiểu thư, chúng ta phải quay lại chỗ cũ sao?”

      Dựa theo loạt phân phó vừa rồi của Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh đoán được muốn làm gì. Đưa tay kéo kéo váy áo ẩm ướt khó chịu dán da thịt, nàng gật gật đầu : “ thôi, đến bờ suối chờ bọn họ .”

      Đại khái sau khoảng nửa nén hương, Hoàng Tiểu Muội và Ngự Phượng Đàn người trước người sau quay lại bãi cỏ cạnh rừng hoa đào bên bờ suối. Hoàng Tiểu Muội cũng thay cho mình bộ quần áo khô mát, tay còn cầm bộ váy vải mịn màu đỏ. Còn Ngự Phượng Đàn cõng bó củi lớn lưng bước tới quăng mặt cỏ, với Vân Khanh: “Nhanh thay quần áo .”

      Hoàng Tiểu Muội có hơi ngượng ngùng đưa quần áo cho Vân Khanh, : “Tiểu thư, đây là bộ xiêm y tốt nhất của ta.”

      Vân Khanh nhìn dáng vẻ của nàng toét miệng cười. ra, trong Thẩm phủ, nha hoàn bậc hai ăn mặc còn tốt hơn xiêm y trong tay nàng lúc này, nhưng Hoàng Tiểu Muội lấy đến chính là bộ xiêm y tốt nhất của mình để đưa Vân Khanh mượn mặc, đúng là tính tình thuần phác rất đáng quý của thôn dân. Nàng đưa tay tiếp nhận xiêm y: “Cảm ơn ngươi.”

      Thải Thanh và Thanh Liên lúc này mới sực hiểu Ngự Phượng Đàn muốn nhóm lửa hong khô quần áo cho Vân Khanh nên mới kêu Hoàng Tiểu Muội về nhà cầm bộ quần áo đến cho Vân Khanh thay. Cả hai trong lòng đều gật gù công nhận: thế mà lại là người chu đáo .

      Nhưng mà...

      “Tiểu thư, làm sao để thay quần áo đây?” Thải Thanh cảm thấy vấn đề này mới là quan trọng nhất, chắc chắn thể để tiểu thư vào trong rừng cây kia mà đổi rồi. Nơi đó cỏ cây cũng coi là rậm rạp, nhỡ đâu để người ta nhìn thấy làm sao!

      Ngự Phượng Đàn nhìn trái nhìn phải vài lần, rồi kéo phắt đại bào vẫn còn khoác người xuống đưa cho các nàng, : “Cầm cái này đến bên kia quây lại cho tiểu thư các ngươi vào bên trong thay quần áo.”

      Mặc dù bên trong có mặc trung y, nhưng lúc này đầu óc Thải Thanh và Thanh Liên đều thoát ly khỏi bầu khí lo lắng lúc nãy, nên khi nhìn thấy kéo xuống ngoại bào cách thoải mái như vậy sắc mặt cũng đỏ lên, dám bước lên nhận áo.

      Hoàng Tiểu Muội xưa nay vẫn sống ở nông thôn, chuyện nam nữ chung đụng nghiêm trọng như vậy, nên nhanh chóng bước lên tiếp nhận áo choàng, với Vân Khanh: “Tiểu thư, chúng ta sang bên kia thay quần áo .”

      Vân Khanh cũng biết lúc này phải là lúc để xét nét, mà cần phải nhanh chóng thay đổi xiêm y, hong cho chúng khô rồi còn quay về, bởi lúc này nàng trong ngoài gì đều ướt đến khó chịu.

      Bốn người vào trong cánh rừng cách đó xa, Thải Thanh và Thanh Liên quây áo choàng của Ngự Phượng Đàn thành vòng tròn. Cũng may đại bào của cũng rộng, hơn nữa thân hình của cũng to hơn Vân Khanh gấp đôi, nên quây lại cũng làm thành vòng đủ thay quần áo. Hoàng Tiểu Muội đứng canh chừngxung quanh phòng ngừa có người đến gần ngoài ý muốn.

      Ngự Phượng Đàn sau khi thấy các nàng tiến vào trong rừng xong liền ngồi xổm xuống bắt đầu đốt lửa, nhưng rồi bất ngờ phát góc độ chỗ ngồi lại vừa khéo nhìn đến đôi chân trắng xinh lộ ra bên dưới tà áo choàng.

      Đó là đôi bàn chân trần của Vân Khanh, vì thay quần áo nên mang hài, khi đại bào quây lại khoảng khoảng ba tấc chạm đất, chính vì vậy tạo cho cơ hội rình coi bất ngờ.

      Đôi chân xinh kia dẫm đám cỏ, mu bàn chân trắng nõn được cỏ xanh thấp thoáng bao quanh lộ ra trắng trong dưới ánh mặt trời như có thể phản xạ ra hào quang, màu sắc mềm mại như nước. Sau khi chân nâng lên, lúc hạ xuống góc váy màu xanh lam cùng, che khuất mất phong cảnh tốt đẹp vô hạn trong tầm mắt . rủa thầm trong bụng, bất tri bất giác cúi đầu xuống thấp chút nữa vì còn muốn tiếp tục nhìn hình ảnh kia. Bàn chân vừa ngắn vừa còn chưa to bằng bàn tay của như vậy nhất định mềm mịn, xinh xắn tinh xảo như ngọc khí giống như thân thể của Khanh Khanh, nếu nắm được rồi đặt trong lòng bàn tay để thưởng thức chi tiết ...

      “Xong rồi!”

      Tiếng hô to của Hoàng Tiểu Muội kéo suy nghĩ bay đến chín tầng mây của Ngự Phượng Đàn về lại thực tại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vân Khanh. Lúc này, nàng mặc bộ váy dài đỏ thẫm, chân là đôi giầy vải bồi màu đỏ thêu hoa lan, toàn thân lúc này như ngọn lửa rừng rực. Lẽ ra, màu đỏ thẫm này nếu người bình thường mặc vào phải trang điểm đậm rực rỡ mới tương xứng, mới có thể hợp lại cùng nhau mà tăng thêm vẻ đẹp của bản thân chứ bị sắc thái nóng bỏng như vậy lấn át khiến cho sắc mặt trở nên trắng toát. Nhưng với nhan sắc tố nữ của Vân Khanh, đứng trước rừng hoa đào tươi thắm làm nền, dưới ánh nắng vàng rơi xuống từ trời cao, phản xạ lên người khiến toàn thân nàng biến thành đỏ hồng ánh kim lấp lánh, theo khuôn mẫu thông thường nào mà lại vẫn có vẻ diễm lệ đến chói mắt, giống như đóa mẫu đơn đỏ thắm chậm rãi nở rộ từng cánh hoa thanh lịch tuyệt trần, quý báu lộng lẫy, cùng với đôi mắt phượng long lanh rực sáng như thần tiên kia như điểm thêm nét bút hoa lệ nhất vào hình ảnh ánh sáng đầy sắc màu rực rỡ này.

      Cạnh khoa thiên hạ vô song diễm, độc lập nhân gian thứ nhất hương. (*)

      (*) Câu này được trích trong bài thơ “Mẫu Đơn” của Bì Nhất Hựu, bài thơ như sau:

      text-decoration: underline'] *Bản gốc:

       牡丹
落盡殘紅始吐芳,
佳名喚作百花王。
意誇天下無雙艷,
獨立人間第一香。


      text-decoration: underline']*Bản dịch Hán Việt:

       Mẫu đơn
Lạc tận tàn hồng thuỷ thổ phương,
Giai danh hoán tác Bách hoa vương.
Ý khoa thiên hạ vô song diễm,
Độc lập nhân gian đệ nhất hương.


      text-decoration: underline']*Bản dịch thơ:

      Mẫu đơn
Hoa rụng cánh tàn mới toả thơm,
Tên hay đổi lấy “Bách hoa vương”.
Khoe rằng vẻ đẹp đâu sánh,
Đệ nhất nhân gian thứ hương.


      Editor: Chân thành cám ơn Bác Khán Nguyệt Quang của trang vantuongvi.wordpress.com giải thích bài thơ này trong truyện Đế Vương Họa Mi (https://vantuongvi.wordpress.com/category/dế-vương-họa-mi-hoan/), xin phép bác được trích nguyên văn phần giải thích ở đây.

       

      Sẵn cũng đây là trong những truyện dịch mà editor thích nhất, vì giọng văn của dịch giả Dương Mỹ Nhân, và vì những bài viết giải thích cặn kẽ về từng câu thơ từng bài thơ trong truyện này của bác Khán Nguyệt Quang.





      Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch vang dội ngừng, như muốn tung cánh bay lên tận chín tầng trời xanh, trong mắt hoàn toàn là mảng nhu hòa, mặt hiểu sao cảm giác như bị thiêu đốt đến nóng bỏng, hoảng hốt bèn vội vàng vùi đầu đánh lửa.

      “Ta vốn cảm thấy tiểu thư đẹp hơn ta chẳng qua là vì mặc quần áo xinh đẹp, nhưng hóa ra dù lúc này tiểu thư mặc xiêm y của ta cũng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.” Hoàng Tiểu Muội nhìn Vân Khanh từ rừng hoa đào ra, thốt ra miệng câu cảm thán xuất phát từ nội tâm.

      justify" align="Nghe ngôn ngữ vẫn còn chưa thoát khỏi nét ngây thơ của nàng, Thải Thanh và Thanh Liên đều nhịn được mà cùng nở nụ cười. Thải Thanh trêu: “Nhìn ra Tiểu Muội thích trang điểm điệu đàng như vậy nha.”
      AELITA, Bé Bi, bornthisway0110914 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Thế tử - Vân Khanh hô hấp nhân tạo [chương ngọt ngào dành cho ngày Thất Tịch (7 tháng 7)]

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Vân Khanh nâng tay che miệng. Nàng nghe qua vô số lời ca ngợi khích lệ, nhưng câu này của Hoàng Tiểu Muội lại khiến cho nàng vui vẻ nhất. Nàng biết nhan sắc của mình vượt thiên hạ, nếu , lúc Cảnh Hựu Thần tới cửa xin cưới, chênh lệch giữa hai nhà lớn đến như thế mà nàng cũng có lòng nghi ngờ chút nào, ngay cả Tạ thị và Thẩm Mậu tuy mới đầu cũng có nghi ngờ nhưng rồi cũng cho rằng đó là bình thường.



      Bởi vì nhan sắc rực rỡ của nàng tuyệt đối xứng đáng để cho nam nhân có thể ngại những ý kiến phản đối về dòng dõi xuất thân mà xin cưới nàng về nhà. Tuy rằng trước kia nàng ít ra khỏi cửa, người biết đến nàng nhiều lắm, nhưng phàm là ai từng gặp qua nàng người nào là hết lời khen ngợi.



      Chuyện này nàng nhớ loáng thoáng từng được phụ thân kể sơ qua. Trước giờ, dung mạo của người nhà họ Thẩm vẫn vô cùng xuất sắc, nghe là vì có bà cố cố cố cố tổ của dòng họ từng gặp nam tử tuyệt sắc vô song trong lần du ngoạn, vì vừa gặp thương nên thề đuổi theo nam tử này lấy được tuyệt đối bỏ qua. Cuối cùng, sau khi dùng thời gian đến mấy năm rốt cục cũng làm cho nam tử này cảm động, hơn nữa còn chấp nhận ở rể tại Thẩm gia. Nam tử này chỉ có dung sắc vô song mà còn có tài trí song tuyệt, nên từ đó về sau Thẩm gia cũng bắt đầu nhanh chóng phát triển. Nếu trung gian thế hệ con cháu bị tán gia bại sản e Thẩm gia là phủ đứng đầu của Đại Ung từ lâu.



      Dung mạo của các thế hệ tiếp sau của Thẩm gia đều tiếp tục kế thừa vẻ xuất sắc của vị tổ phụ kia. Nghe lúc ấy, mỗi khi vị tổ phụ kia cười rộ lên có thể làm cho trăm hoa thất sắc, ngàn người thất thần, chứ nếu cũng thể làm cho bà cố cố cố cố tổ vốn cũng vô cùng mỹ mạo kia vừa gặp thương. [Tác giả: ai xem Dục Hỏa Vương phi cũng biết vị tổ phụ này là ai.]



      Nàng tự biết mình còn chưa đạt tới được trình độ này của vị tổ phụ. Nếu có thể, nàng vô cùng muốn được nhìn thấy hình dáng của vị tổ phụ kia.



      “Lửa đượm rồi, các ngươi cầm quần áo đến hong khô .” Ngự Phượng Đàn châm lửa, đến lúc ngẩng đầu lên cả mặt đều là màu đỏ hồng, biết là do bị lửa táp hay là vì nguyên nhân nào khác. (~o~)



      Thanh Liên và Thải Thanh vội vàng cầm quần áo, cẩn thận bung chúng ra cách đám lửa khoảng cách an toàn, lần lượt xoay từng phần. Vật liệu may mặc của tiểu thư đều là tơ lụa thượng đẳng, nếu để gần lửa quá bị bắt cháy hoặc bị hoa lửa bắn tung tóe kia làm thủng lỗ. Các nàng phải cực kỳ cẩn thận mới được.



      Vân Khanh biết việc hong áo này cũng dễ làm nên quấy rầy các nàng, bước đến bên bờ suối, lẳng lặng nhìn mảng đất trời trước mặt.



      Ngày mai nàng quay lại thành Dương Châu, về sau biết khi nào nàng mới có thể quay lại nơi đây để ngắm nhìn phong cảnh yên bình thế này, có thể lại cùng giao tiếp với những con người thuần phác như Hoàng Tiểu Muội. Nghĩ đến tất cả những việc nàng phải đối mặt sau khi trở về, miệng nàng bất giác khẽ nhếch lên.



      Nàng thích loại cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau này, nhưng lại cố tình bị quăng vào sinh hoạt trong đó mà thể chạy ra. Nhân sinh là như thế, mỗi người đều phải liều mạng giãy dụa phấn đấu trong chiếc lưới to lớn vô hình chỉ để có thể chạy thoát thân khỏi những sợi dây thừng chồng chéo ngừng quấn quít trói buộc tay chân kia, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt cũng dám phút nào buông tay.



      Ngự Phượng Đàn chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, người khoác chiếc áo bào trắng được gió thổi khô hơn phân nửa. nhìn mảnh đất trời trước mặt, tuy thể nhìn đến nơi tận cùng của bình nguyên và núi non mênh mông vô bờ, nhưng rừng cây chập chùng nơi đây khiến nhớ tới Hoàng Cung rộng lớn nhấp nhô cao thấp trong kinh thành kia, ở nơi đó cũng là sâm nghiêm tĩnh mịch, tường đỏ ngói xanh nơi nơi đều tản ra khí thế uy nghiêm của Hoàng gia. Hai nơi đều giống nhau ở chỗ cao lớn và trùng điệp, nhưng lại đem đến cho người ta những cảm thụ hoàn toàn bất đồng.



      Đứng ở chỗ này, tâm linh dường như được lần gột rửa lẳng lặng tiếng động, trở nên tĩnh lặng và cũng sạch rất nhiều. Dòng nước trong vắt kia chỉ len lỏi chảy qua những khe nước mà còn chảy qua trái tim của con người, khiến người ta thầm mong được đắm mình trong đó, muốn để cho bất cứ người nào hay việc gì khác quấy rầy vẻ thanh thản trước mắt.



      quay đầu nhìn mặt đứng cạnh. Vẻ mặt nàng bình tĩnh ôn hòa, nhưng tầm mắt lại tập trung tại chỗ, trong mắt toát ra loại khát vọng hâm mộ sâu sắc. Nhìn theo tầm mắt của nàng, thấy được Hoàng Tiểu Muội lại chạy vào trong suối để xiên cá, mày cau chặt, mắt tuần tra dưới nước. biểu cảm như vậy, đơn giản mà chuyên chú, đơn thuần mà ngây thơ, đúng là khiến cho người ta hâm mộ.



      vẫn cho rằng nàng là có tâm kế rất sâu, hoặc có thể là bản lĩnh che dấu của nàng trước mặt được tốt như đối với người khác. Từ lần đầu gặp nhau trong rừng trúc, đứng sau tường nghe nàng dùng loại ngữ khí vô cùng bình tĩnh để cãi lại, rồi đột nhiên biến sắc mặt giả vờ đáng thương, đến mỗi lần gặp nhau sau đó, nàng đều có thể hóa giải từng việc cách tinh tế. Nhưng cũng phát , bản tính của nàng ra phải như vậy, ở thời điểm xuất hiện nguy hiểm đe dọa tới nàng, nàng bày ra tính cách chân chính của mình, mười ba tuổi bình thường đáng hoạt bát.



      Ví như, lúc đầu tiên khi nhìn thấy nàng đứng bên bờ sông xiên cá, khóe miệng tươi cười cong cong, khóe mắt cũng giãn ra giống như trăng non, toàn thân tản ra hơi thở hiền lành dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lúc nào cũng đề phòng mà thấy trước giờ. Đây là những điều mà người khác thể nhìn thấy ở nàng.



      nhớ tới ngày ấy trong thư viện, thấy được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa nàng và Vi Ngưng Tử, nhớ tới lúc ở trong nhà của An Tri phủ, nàng ngầm hiểu và hành động chiều theo các tiểu thư quý phụ nơi đó. Nàng thông minh, có óc xét đoán, hiểu biết tiến thoái cách lễ nghĩa. Lúc ấy, thấy được trong mắt lão thái quân và Tri Phủ phu nhân sâu tán thưởng. Nhưng tán thưởng đó chẳng qua là vì Vân Khanh ‘biết điều’ để lại cơ hội cho tiểu thư An Cư.



      Tất cả những tính cách này của nàng tương tự với biết bao. Làm Cẩn vương Thế tử, bản thân đáng lẽ phải được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực trong vương phủ, kiêu căng thành tính, nhưng lại hoàn toàn tương phản. Mẫu thân thân sinh ra thích nhìn thấy , phụ thân suốt ngày tầm hoa vấn liễu xung quanh nên thường xuyên ở trong phủ. Đến chín tuổi, Minh Đế muốn đưa tới kinh thành, từ đó về sau sống cuộc sống chênh vênh của hạt nhân (con tin) ngay tại thế giới phồn hoa rực rỡ kia. thể quá xuất sắc, bởi xuất sắc liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị những mưu dương mưu quấn chặt lấy thân biết hay. Nhưng cũng thể quá kém cỏi, bởi quá kém cỏi tổn hại đến uy nghiêm của Minh Đế, bởi vì Minh Đế thay đệ đệ của nuôi con, tất nhiên thể nuôi dưỡng “Thế tử” thành phế vật rồi, như vậy tốt lắm để đối mặt với dư luận từ các tầng lớp trong thiên hạ.



      Giỏi cũng được, kém cũng được. Làm bất cứ điều gì đều phải thận trọng như bước lớp băng mỏng, mỗi bước đều có thể giẫm lên vị trí có thể rạn nứt bất cứ lúc nào mặt băng, chỉ hy vọng bước tiếp theo có thể bình yên vô mà vượt qua.



      Nàng hâm mộ, ra, cũng rất hâm mộ.
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :