1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương8
      Edit :Bear

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Last edited by a moderator: 7/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 9
      Edit :Bear

      Ngày kế tiếp, mưa gió.

      A Manh tâm tư thoải mái, mình ở viện Linh tê thản nhiên tự đắc, người quấy rầy, lại biết bên ngoài náo nhiệt đến mức nào.

      Đầu tiên, nghe Tĩnh Viễn Đại Tương Quân cự tuyệt chỉ hôn của hoàng đế, nguyên nhân là khi còn sớm cùng nương định hôn ước, hai người cảm tình sâu nặng, tại khải hoàn trở về, chuẩn bị ít ngày nữa cưới nương kia vào cửa. Tuy rằng Tĩnh Viễn Đại Tương Quân này vừa hữu tình lại vừa có nghĩa, nhưng ràng là nể mặt cho hoàng đế cái tát, làm đế vương tức giận thôi. Nhưng vì vừa lập công lớn, hoàng đế thể động đến , vì vậy hoàng đế chỉ có thể ngầm đồng ý kháng chỉ.

      Vì thế, người ở kinh thành đột nhiên tò mò rốt cuộc là vị nương có thể lọt vào mắt xanh đại hùng là ai, để tình nguyện cự tuyệt cưới công chúa hoàng gia cũng muốn kiên trì cưới nàng làm vợ. Nhìn thế nào người ta cũng thấy Tĩnh Viễn Đại Tương Quân này có chút lý trí, dù gì cũng chỉ là hôn ước lúc , nếu ra, cũng người nào biết từng có việc này, mệnh vua khó cãi, bằng thuận theo ý Hoàng Thượng, đây là chuyện thường tình. Thậm chí còn có thể làm cho Diêu gia cùng Ngu gia càng nở mày nở mặt hơn, Ngu Nguyệt Trác rất nổi bật, tay lại nắm quân quyền, muốn công cao hơn chủ, chỉ sợ hoàng đế tức giận nhiều, tùy tiện phán cái tội danh đoạt lại quyền của , sau đó đem lưu đày.

      Mà ngày đó các khuê nữ tận mắt nhìn thấy phong thái Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn quân trở về thành mà càng ái mộ hùng, vì khí chất hùng của Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân khiến các quý nữ nhà thế gia trong kinh thành cùng các nương bản địa cũng bắt đầu nguyền rủa nữ tử cùng đại tướng quân từ đính hôn kia, cho rằng nàng ta đúng là trúng phải vận cứt chó gì mới được lọt vào mắt xanh của đại tướng quân.

      Tiếp theo, là con của Trấn Quốc công Ôn Lương khẩn cầu hoàng đế tứ hôn cho cùng nữ tử xuất thân bình dân, tin tức này cùng tin đính hôn của Tĩnh Viễn Đại Tương Quân so sánh với nhau đều đồng dạng làm người ta rung động.

      Ôn Lương là con trưởng duy nhất của Trấn Quốc công, là người thừa kế phủ quốc công tương lai, thế nhưng lại muốn kết hôn cùng nữ tử xuất thân bình dân, ràng giáng cho Trấn Quốc công bạt tai mà, vì thế, Trấn Quốc công như lửa đốt mông vào cung ngay đêm, khẩn cầu hoàng đế thu hồi ý chỉ, thẳng là do tiểu nhi hồ nháo, thỉnh tha thứ tiểu nhi niên kỉ còn trẻ hiểu chuyện vân vân...

      Ôn Lương ở chiến tranh Bắc Việt đảm nhiệm chức mưu sĩ, ra mưu hiến kế, lập công lớn, hoàng đế luận công ban thưởng, phong làmThái Sư, mà cũng là sư phó của thái tử tương lai, có thể là tiền đồ vô lượng. Chẳng những vậy phong tư trác tuyệt, là kinh thành đệ nhất mỹ nam, biết bao nhiêu quý nữ thế gia kinh thành sớm thầm thương trộm nhớ , thế nhưng lại cố ý bỏ qua những nữ tử thế gia kinh thành kia mà cưới dân nữ làm vợ, sao có thể làm cho người ta tức giận.

      Nhưng mà, còn có việc làm cho người ta kinh ngạc hơn đó chính là dân nữ Ôn Lương muốn cưới vào nhà vốn là nha hoàn bên người của Túc vương phi, chúng nữ lại càng phẫn nộ, chỉ kém là chưa mỗi ngày đánh tiểu nhân nguyền rủa nha hoàn kia gặp chuyện may.

      Vì thế, A Manh vào lúc vô tình, nàng cùng vị nha hoàn may mắn kia cùng nhau thành người được hâm mộ ghen tị nhất từ các nương trong kinh thành, cũng biết có phải do mấy nương đó ngầm đánh tiểu nhân mà A Manh đôi lúc cảm thấy xương cốt mình đau ê ẩm.

      A Manh hoàn toàn hay biết gì, lúc đến thượng phòng thỉnh an, đột nhiên phát muội muội kia nhà mình còn dùng vẻ mặt ghen tị nhìn nàng nữa, nàng biết nàng ta đem ánh mắt chuyển dời đến người nào bị nàng ta ghen tị nhất nay, thậm chí vẻ mặt thường thường còn lộ vẻ u buồn như bị người ta cướp chồng vậy.

      Hôm nay, trời nắng, tỷ muội ở trong thư phòng luyện chữ.

      La Ngọc Sa đột nhiên thở dài, có chút tâm phiền ý loạn cầm bút bỏ lại vào ống đựng.

      A Manh mi cũng động chút, nàng chú tâm luyện chữ, thần sắc còn hờ hững.

      Tâm tình La Ngọc Sa quả tốt, nhìn mặt A Manh từ từ hồng hào hơn, cũng thấy quá chướng mắt nữa, oán hận trong lòng nàng ta sớm di dời tới người nữ tử được người khác hâm mộ ghen tị nhất kinh thành kia rồi, đem nàng ta trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

      "Tỷ tỷ, ngươi quá là nhàn nhã ." La Ngọc Sa thở dài, nhớ tới A Manh chính là hai lỗ tai thông, dáng vẻ hề tiến thủ, nàng ta khỏi có chút xem thường mà chịu nổi nữa.

      A Manh viết xong chữ cuối cùng, đem bút gác qua bên, nàng vẫn để ý tới châm chọc móc ngéo của La Ngọc Sa. Tri Xuân hợp thời đem trà ấm vào cho nàng, A Manh nhấp ngụm, mặt lộ ra vẻ vừa lòng.

      La Ngọc Sa nhìn thấy lại ghen tị trận, A Manh vô luận làm chuyện gì, đều có loại dáng vẻ làm theo ý mình, tạo cho người ta cảm giác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động tự nhiên, mà bộ dáng nàng ngày thường rất tinh xảo đáng , vô luận làm động tác gì, đều có thể làm người ta thương, nàng ta nghĩ người này thường cố ý làm như thế nên mới có thể khiến cho phụ thân thương nàng như vậy.

      Đúng lúc này,lại có nha hoàn tiến vào bẩm báo,thiên kim Diêu phủ tới đây.

      cần phải cũng biết thiên kim Diêu phủ trong lời hạ nhân là ai, nữ nhân La gia có thể cùng nữ nhân Diêu gia giao hảo, là người La gia trèo cao. Ngoài Diêu Thanh Thanh đến đây nhiều lần còn ai, Hình thị sau khi ngầm báo cho La Hoằng Xương biết, cũng làm nghi thức xã giao gì mà trực tiếp bảo người dẫn Diêu Thanh Thanh tới đây.

      "A Manh, nhớ ngươi muốn chết ~~" Diêu Thanh Thanh vừa thấy khuôn mặt tinh xảo như búp bê bằng sứ của A Manh, liền nhịn được kêu ra miệng, nhưng động tác cũng coi như là còn nhàn nhã, có làm ra chuyện gì khác người, đơn giản vì trường còn có mặt La Ngọc Sa.

      "Thanh Thanh tỷ, người khỏe chứ." La Ngọc Sa tiến lên hành lễ, vẻ mặt nhu hòa cười.

      Diêu Thanh Thanh cũng hữu lễ đáp tiếng, rồi lại cười : "Ngọc Sa muội muội cũng ở đây sao, các ngươi làm cái gì vậy?"

      "Muội cùng tỷ tỷ cùng nhau luyện chữ." La Ngọc Sa trả lời.

      Hai người hàn huyên lát sau, A Manh khách khí thời tiết hơi nóng, liền mang theo Diêu Thanh Thanh đến lương đình pha trà ngắm hoa, La Ngọc Sa thấy thế cũng mặt dày theo qua.

      La Ngọc Sa tuy rằng thích A Manh, nhưng nàng lại cực kì ngưỡng mộ Diêu Thanh Thanh, cùng trưởng nữ đích tôn của Diêu gia tôn quý nhất giao hảo trăm lợi hại, vì vậy mỗi khi Diêu Thanh Thanh qua phủ đến thăm A Manh, nàng ta đều da mặt dày bám theo.

      Ba tiểu thư ngồi ở lương đình, tách trà bàn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

      Diêu Thanh Thanh tao nhã bưng chén trà nhấp môi, rồi : "A Manh, ngươi bao lâu có ra khỏi nhà rồi? Ta xem ngươi cũng biết chuyện gì xảy ra bên ngoài đúng ?"

      A Manh giương mắt nhìn nàng, biểu tình vừa nghi hoặc lại có chút ngơ ngác, nhìn Diêu Thanh Thanh vui mừng hồi, khóe mắt La Ngọc Sa cũng động theo.

      Diêu Thanh Thanh thấy vẻ mặt A Manh như vậy trong lòng liền có cảm giác xúc động trìu mến, đột nhiên thở dài, có chút thương cảm : "Nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao những nam tử vĩ đại luôn làm ra những chuyện ngoài dự đoán mọi người chứ ? Đại tướng quân, Tử Tu của ta..." xong, khuôn mặt minh diễm động lòng người phủ lên mảnh u buồn đua lòng.

      Nghe được ba chữ "Đại tướng quân" này, mí mắt A Manh kinh hoàng, trực giác cho nàng biết phải chuyện tốt gì.

      La Ngọc Sa nghe xong, giống như tìm được bạn tri , lập tức kích động chống bàn đá : "Thanh Thanh tỷ, tỷ quá đúng! là tướng quân hùng đại Sở, là đệ nhất mỹ nam Đại Sở Ôn Lương Ôn Tử Tu, đều là những nam tử tuyệt thế vô hạn, bọn họ đều thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà hai nữ nhân ai biết kia chiếm lấy, là đáng giận !"

      La Ngọc Sa hung tợn ra lời trong lòng của các nữ tử kinh thành, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.

      Diêu Thanh Thanh nghe xong, ấn tượng với La Ngọc Sa tự dưng tốt lên rất nhiều, phụ họa : "Chính là vậy ! Ngu tướng quân hoàn hảo, nếu sớm định chung thân do lệnh cha mẹ, lời của mai mối, cũng thể trái lời. Vốn dĩ Hoàng Thượng là muốn đem trưởng công chúa tứ hôn cho , nhưng ai biết sớm định chung thân, khiến cho trưởng công chúa cũng coi như bị đánh mất thể diện, nghe nàng ở trong cung khóc lóc với thái hậu khóc vài chập nữa kìa. Nhưng mà, Ôn Tử Tu vì sao lại lấy dân nữ có quyền thế chứ? làm cho người ta thất vọng mà..."

      "Chính là vậy, nghe dân nữ kia xuất thân còn là nha hoàn nữa. Mặc dù Túc vương phi tâm địa hiền lành để cho nàng ta thoát khỏi nô tịch, nhưng cũng thể che giấu thực chất nàng ta cũng chỉ là hạ nhân ti tiện, biết Ôn Tử Tu dùng mắt gì mà có thể vừa mắt người ti tiện như vậy."

      La Ngọc Sa cũng đồng lòng đầy căm phẫn, có thể biết, nàng đối với đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Ôn Tử Tu cùng với Ngu tướng quân cũng đều có hảo cảm như nhau.
      (editor: o bik phải do coi hiền thê khó làm nên thích tỷ nha hoàn o mà nghe 2 người này sao mà ghét 2 người này quá edit mà tức quá chai )

      "Đúng vậy." Diêu Thanh Thanh nhíu mi, u buồn : "Vì việc này, nghe Trấn Quốc công tức giận đến ốm đau liệt giường..."

      ......

      A Manh chậm rãi uống trà, nghe hai nàng thảo phạt kia hai nữ tử may mắn trong lời đồn đãi kia, trong lòng an nhàn thoải mái.

      Nàng cũng nghĩ tới Ngu Nguyệt Trác ác nam đó thế nhưng đính hôn, đúng là chuyện làm lòng người vui vẻ nhất. Được rồi, nàng cũng có chút thương cảm với nương cùng ác nam kia đính hôn, ở trong mắt nàng, vị nương kia tuyệt đối may mắn, tuyệt đối là tạo nghiệt tám đời mới có thể đính hôn cùng tên ác nam đó, cả đời bị ác nam bắt nạt.

      Ngu Nguyệt Trác bản tính gian ác, nàng tuyệt đối là người ràng nhất. Trước ngày bé chỉ gặp mặt vài lần, lưu lại ấn tượng khắc sâu với nàng, mà tại sau khi lớn lên, càng làm bản tính ác độc phóng đại ra thêm. Về phần vì sao lại có nhiều nữ tử thể chấp nhận chuyện đính hôn, A Manh phỏng chừng, là do bình thường rất biết đóng kịch, lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt tuấn nhã khí chất con nhà thế gia cao cao tại thượng, rất có tính lừa tình, nữ nhân bản chất của , tuyệt đối bởi vì là đại hùng mà quý mến .

      Về phần nữ tử trong miệng Ôn Tử Tu... A Manh nhíu mày, nàng lúc trước có lần tụ hợp với nhóm quý nữ cũng nghe qua tên Ôn Tử Tu, là nam tử tuyệt thế hào hoa phong nhã, đương thời vô song, phàm là nữ nhân từng gặp qua đều ái mộ . A Manh cảm thấy có lẽ quá rồi, dù sao đám quý nữ này đều là nữ nhân khuê phòng ít gặp qua nam nhân, mới có thể si mê người nam nhân như vậy.

      Bất quá nàng cũng có chút bội phục Ôn Tử Tu, trưởng nam của Trấn Quốc công, thế nhưng muốn kết hôn cùng nha hoàn, còn vì nàng thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, tuy rằng làm cho nàng có cảm giác như xem phim Quỳnh Dao, tuy biết việc này có thành công hay nhưng nàng rất bội phục dũng khí của . Theo như Diêu Thanh Thanh , hoàng đế bởi vì Trấn Quốc công suốt đêm vào cung khóc lóc kể lể, hoàng đế bị phiền thể chịu đựng nổi, vì thế liền đem ý chỉ tứ hôn để qua bên, chờ ngày nào đó Trấn Quốc công bị khan giọng được nữa, lại tiếp tục tứ hôn.

      "Ai, A Manh, chẳng lẽ những nam nhân tuyệt thế trong thiên hạ đều có sở thích khác người sao ?" Diêu Thanh Thanh bức xúc hỏi.

      A Manh nhìn nàng cái, lại nhìn La Ngọc sa cũng đồng cảm xúc, khóe miệng nàng nhếch lên, thầm nghĩ Ngu Nguyệt Trác cũng được tính là nam nhân tuyệt thế sao? phải chỉ là đánh thắng trận thôi à.

      "Ta cũng biết. Bất quá ta thấy nam tử trác tuyệt trong thiên hạ tuy rất hiếm có,nhưng chẳng qua hai nương đó vừa vặn đụng phải cơ hội gặp người nổi tiếng khắp nơi, làm cho ai cũng biết thôi." A Manh giải thích, sau đó lại nhịn được hỏi: "Thanh Thanh, ngươi có thích hay ..."

      Cùng Diêu Thanh Thanh là bạn tốt thời gian dài, A Manh vẫn là quan tâm nàng, chỉ sợ người có tính cách thẳng thắng đơn thuần như Diêu Thanh Thanh nhìn trúng cái tên ác nam kia, đến lúc đó nàng biết dùng tâm tình gì mà khuyên nàng ấy nữa. Nàng hy vọng tỷ muội tốt của mình nhìn người thích, thích nhầm cái gã nên thích kia.

      "Ngu tướng quân là biểu ca của ta, ta xưa nay kính nể hùng." Diêu Thanh Thanh .

      A Manh lại nhìn về phía La Ngọc Sa.

      La Ngọc Sa mặt đỏ lên, thấp đầu, giọng : "Ôn Tử Tu trời sinh thiên tài, mưu kế vô song, là mưu sĩ làm cho người ta kính nể."

      A Manh dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai người này, sau đó tự mình châm trà trấn an cõi lòng bi thương của hai người.

      Sau khi uống trà, Diêu Thanh Thanh đột nhiên tỉnh lại đứng lên, nâng cằm, kiêu ngạo : "Hừ, nam nhân trong thiên hạ đếm hết, nếu bọn họ có người trong lòng, ta cũng hiếm lạ !" Sau đó chớp mắt, nhìn A Manh ranh mãnh cười: "Nè, A Manh, bằng chúng ta cùng nguyền rủa hai nữ nhân may mắn đó gặp chuyện xui xẻo ."

      Chỉ cần A Manh xuất mã, câu thôi cũng có thể làm cho người ta xui tám đời.

      A Manh: "=__=! tốt lắm đâu, các nàng ấy cũng có làm sai chuyện gì..."

      chưa hết, nàng nghe thấy La Ngọc Sa ở bên cạnh hung tợn : "Thanh Thanh tỷ đúng, chúng ta nguyền rủa hai nữ nhân đó gặp xui xẻo! Ai bảo các nàng đoạt đại tướng quân cùng Ôn Tử Tu của mọi người!"

      Diêu Thanh Thanh vừa lòng liếc mắt nhìn La Ngọc Sa, nghe nha đầu kia xong, nàng lại ôn nhu kiều hướng A Manh : "Xem , Ngọc Sa muội muội cũng cho rằng hai nữ nhân kia hẳn là đáng bị nguyền rủa. Đến đây, đến đây đến đây, cùng nhau nào, nguyền rủa hai nữ nhân kia gặp xui xẻo,trù cho các nàng cả đời bị người ta đè!"

      "... Uy !"

      Đó là quý nữ thế gia sao? ! ! !

      *********

      Bên này ba nữ nhân nguyền rủa, mà trong thư phòng La phủ lại nghênh đón vị khách ngờ.

      La Hoằng Xương nhìn nam tử tuấn nhã nhanh nhẹn trước mặt, vẻ mặt kích động, trong lúc nhất thời ra lời.

      "Bá phụ, xin thứ cho tiểu chất đến chậm, chỉ vì nhiều việc bận rộn, nhất thời khó có thể phân thân đến đây, cho nên..." Ngu Nguyệt Trác áy náy giải thích, biểu tình chân thành, làm cho người ta khó có thể trách cứ.

      " có việc gì, có việc gì! Nguyệt Trác hiền chất tới đúng thời điểm." La Hoằng Xương chạy nhanh đến nâng đứng lên. có thể nhanh tới cửa như vậy, ngoài dự kiến của ông, hơn nữa lại có thể tự mình đến đây, muốn lên thái độ của Ngu Nguyệt Trác, nữ nhi của ông rốt cục có thể gả ra ngoài rồi.

      Nghĩ đến đây, La Hoằng Xương đột nhiên muốn chạy vọt đến từ đường ôm bài vị vợ trước qua đời mà khóc hồi, cho nàng biết, nữ nhi của hai người rốt cục cần trở thành già bị người ta nhạo bang nữa.

      Ngu Nguyệt Trác mỉm cười đỡ lấy La phụ kích động có chút phát run, sau đó từ trong lòng cẩn thận xuất ra cái hộp gỗ, đem hộp mở ra, bên trong là cây kiếm ngọc chạm ngọc nằm im.
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương10
      Edit: Bear


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Hale205, Dao hoa 14 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương11
      Edit: Bear


      Nàng cảm thấy đây là câu khủng bố nhất mà đời này nàng được nghe, khủng bố đến mức ngay cả chuyện khinh bạc nàng mà nàng cũng có cảm giác gì.

      Cái gì gọi là "Mau chóng tới cửa cầu hôn đem nàng cưới về, như vậy liền có thể mỗi ngày bắt nạt nàng" ? thực nghĩ nàng là bánh bao tùy ý khi dễ sao?

      tức giận, A Manh rốt cuộc nhịn được nữa, há mồm cắn vào trong lòng bàn tay cái, hung hăng mà cắn, hai bàn tay cũng ở người để lại vài vết cào.

      Ngu Nguyệt Trác bị đau đến nhíu mày, nghĩ tới nàng chỉ có răng nanh lợi hại mà ngay cả móng tay cũng sắc bén như vậy, cách lớp vải ở cánh tay xuất vài vết máu... Bất quá như vậy cũng đúng thôi, phản kháng có nghĩa là nàng nhận mệnh, mà là thức thời, biết có chống đối cũng chỉ tốn công vô ích, nhưng nếu là làm cho nàng quá nóng nảy nổi điên lên, con thỏ cũng cắn người nha.

      Ngu Nguyệt Trác rút bàn tay ra nắm cằm của nàng lại cho nàng cắn người nữa, dùng bàn tay to vòng qua vòng eo của nàng, dễ dàng hóa giải thế công của nàng, nhìn hai mắt sáng lấp lánh hoạt bát giống như Manh Manh luôn luôn im lặng ngẩn người, là làm người ta vui mừng.

      Vì thế nam nhân bị chọc cho vui vẻ nào đó lại khách khí nâng cằm của nàng lên, đem miệng mình tiến tới.

      Như tưởng tượng của , môi nàng mềm mại... Nghĩ như vậy, khỏi tăng thêm lực đạo cắn nàng.

      A Manh lập tức bị dọa đến choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc từ miệng nam nhân thô lỗ gặm cắn môi nàng mà cắn trả, nhưng căn bản thể chống lại mà ngược lại càng bị đem môi nàng cắn nát da, thẳng đến khi trực nhớ tới nam nữ trong lúc thân mật còn có loại phương thức thân thiết hơn răng của nàng muốn bị mãnh liệt tách ra, đầu lưỡi nóng nỏng như lửa ở trong miệng nàng càn quấy, làm cho miệng nàng đều tê rần...

      "A Manh, ba ngày sau, ta tới cửa cầu hôn cưới nàng về, biết chưa?"

      Thanh tuyến kỳ dị sàn sạt vang lên bên tai nàng, A Manh bị hôn có chút ngây ngốc hoàn toàn thể phản ứng gì. Chờ đến khi nàng rốt cục nghe hiểu được lời xong, lông tơ liền dựng thẳng, nàng theo bản năng muốn thét chói tai ra tiếng nhưng rất nhanh lại bị chận miệng.

      biết qua bao lâu, A Manh chỉ cảm thấy bàn tay ở bên hông càng ngày càng dùng sức hơn, chờ đến khi nàng rốt cục sắp mất hô hấp thở được mới phát tàn sát bừa bãi môi nàng xong, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem cả người nàng áp sát vào thân hình . Thân thể nóng như lửa, nhiệt độ tản ra từ người làm cho nàng có chút khó chịu. Nhưng mà, cái cảm giác ràng từ vật cứng rắn nào đó để ở bụng nàng càng đáng sợ hơn, mặt A Manh tái .

      Chưa ăn thịt heo cũng thấy qua dáng heo , kiếp trước nàng là trạch nữ, Internet phát triển, cái gì mà biết chứ?

      Nhưng mà, nàng chính là có cách nào chịu được cảm giác nam nhân này dựng lên là vì mình, điều này làm cho nàng cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy, tâm tình muốn chết đều có.

      Vì thế A Manh nổi giận, mạnh mẽ giãy dụa đứng lên. Bất quá chờ nàng cố chống đối vài lần nữa, A Manh mới có chút ngây ngốc dừng lại động tác này —— bị nam nhân có khả năng mạnh mẽ gấp trăm lần như gắt gao áp vào trong ngực, nữ nhân trong thời điểm này còn giãy dụa càng dễ khơi gợi thú tính của nam nhân hơn, giãy dụa chỉ phản tác dụng thôi. Đường này thông, nàng lập tức sửa sách lược, nhấc chân hướng hạ phúc yếu ớt nhất của nam nhân mà công kích, nhưng rất nhanh nàng lại bị đối phương khống chế.

      "Nàng dám giở thủ đoạn này sao?" Thanh khàn khàn mang theo ý cười, cúi đầu dán bên tai nàng vừa cười vừa .

      A Manh thở hổn hển khẩu khí mạnh bạo,tự trấn an mình chút, sau đó mới bình tĩnh : "Nơi nơi động dục, cẩn thận bị chó cắn đó."

      " ?" Ngu Nguyệt Trác thập phần thích bộ dạng tức giận kiềm chế này của nàng,bộ dạng nàng làm cho nhịn được muốn bắt nạt. Về phần A Manh châm chọc có hành vi động dục giống động vật, sao, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, đối mặt với nữ tử mình thích lại muốn bắt nạt, động dục mới là lạ nha. ( A Manh: =__=! Ngươi có thể vô sỉ hơn chút nữa ? ! )

      "Đúng vậy!" A Manh thập phần thành khẩn : "Nha, chó đến kìa ~~ "

      Vừa mới xong, chỉ nghe trận "Gâu gâu gâu " vang lên, con chó săn từ bụi hoa hướng tới đây, nhe răng công kích.

      Ngu Nguyệt Trác hơi hơi híp mắt, rồi toàn thân di chuyển cái, rốt cục buông nàng ra, sau đó hướng tới con chó đá cước.

      Phi Vân, cố lên! ! !

      A Manh trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, cổ vũ chú chó săn hãy cố lên, nàng vừa được tự do, thân mình nhanh chống tìm đường chui vào giữa đám Hạnh Hoa, dựa vào đám cây cỏ cao lớn cùng phức tạp.

      Tiểu chó săn bị đá ngã bay dưới tàng cây, lập tức bò dậy hướng Ngu Nguyệt Trác sủa lên, rồi lại phóng tới, bộ dáng trung thành hộ chủ.

      Ngu Nguyệt Trác để ý tới con chó săn đối với như hổ rình mồi, thoải mái mà tránh , rồi lại hướng bụng nó mà đá vào cước, rốt cục đem con chó săn đá ngã xuống đất nằm rạp người kêu ăng ẳng, ngước mắt nhìn về phía bụi Hạnh Hoa, Hạnh Hoa bay lả tả, mà giai nhân cũng bặt vô tâm tích.

      Lúc này, trận tiếng bước chân vang lên, đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, "A ——" sau đó là thân ảnh nhắn kiều hướng đến con chó bị thương nằm dưới tàng cây kia qua, miệng kêu: "Phi Vân, ngươi làm sao vậy? Là ai làm ngươi bị thương?" Thương tiếc ôm lấy con chó , người vừa đến lập tức phẫn nộ ngẩng đầu nhìn nam nhân từ đâu xuất ở nhà mình,thanh vốn muốn tức giận mắng to nhưng vừa thấy ràng diện mạo của nam nhân kia liền biến thành giật mình.

      "Ngu, Ngu tướng quân..." La Ngọc Sa ôm con chó săn giao cho đệ đệ nàng chiếu cố, giật mình nhìn nam nhân vốn có khả năng xuất ở nhà mình.

      Ngu Nguyệt Trác khí định thần nhàn, hướng lộ ra nụ cười tuấn nhã, bộ dạng phong độ, "Nàng là nhị tiểu thư của La Ngự sử sao? có lỗi quấy rầy, hôm nay ta tìm đến La Ngự sử đàm chút chuyện, nghĩ tới lại lạc đường ở nơi này."

      Vị tướng quân nào đó dối chớp mắt, hơn nữa còn bày ra bộ dáng khiêm tốn có lễ nghĩa của con nhà danh môn, ai có thể hoài nghi độ chân trong lời .

      "Là, sao?" La Ngọc Sa bày ra khuôn mặt ửng hồng, nàng được tiếp xúc gần gũi với đại hùng mà nhóm quý nữ kinh thành hâm mộ, làm cho trái tim của nàng ta cũng bang bang nhảy ngừng. Tuy rằng nàng ta cũng thích đệ nhất mỹ nam kinh thành Ôn Lương, nhưng tiếp xúc với dạng nam nhân con nhà thế gia phong độ này vẫn làm mặt nàng hồng tâm nhảy loạn cả lên.

      "Vâng, quấy rầy."

      Ngu Nguyệt Trác lại khách khí vài câu, buông xuống mí mắt che giấu ánh mắt hung ác đối với chú chó trong lòng kia, tiểu súc sinh này dám đánh gãy chuyện tốt của , thực đáng chết.

      Cũng biết kia chó săn kia có phải cảm giác được ác ý từ mà sủa inh ỏi trong lòng La Ngọc Sa, thậm chí giãy dụa muốn nhào qua cắn vị tướng quân nào đó nữa, việc này làm cho La Ngọc Sa trận khẩn trương xấu hổ, nhanh chóng ôm chặt chó săn , chỉ có thể liên tiếp giải thích : "Thực xin lỗi, Ngu tướng quân, Phi Vân bình thường rất ngoan, tùy tiện cắn người..."

      Chú chó săn này là Tam tỷ đệ bọn họ đến thôn trang chơi, ở nhà tá điền phát ra, khi đó nó mới sinh, giống con mèo , tỷ đệ ba người đều thực thích, nhưng bởi vì nó là chó săn, nữ hài tử nuôi dưỡng được tốt lắm, La Hoằng Xương liền làm chủ giao cho La Nghị nuôi dưỡng. Tuy rằng nó là sủng vật của La Nghị, nhưng chú chó săn này cũng rất thân với La Ngọc Sa cùng A Manh,khi La Nghị học, A Manh cùng La Ngọc Sa cũng thay nhau chăm sóc chú chó săn này.

      Ngu Nguyệt Trác đương nhiên lại lộ ra nụ cười trấn an, vài câu, liền cáo từ ly khai.

      Tỷ phu cùng em vợ, tốt nhất nên tránh tránh, đạo lý này biết, cũng muốn A Manh hiểu lầm.

      Ngu Nguyệt Trác cước bộ nhàng bước ra sân, liền nhìn thấy Phù Cửu ở trước cửa, phất tay áo : "Phù Cửu, thôi."

      Phù Cửu lên tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn chủ tử cái, thấy mặt mày tuấn nhã vui thích như như , trong lòng phỏng đoán vừa rồi La gia tiểu thư chắc lại bị ác nam bắt nạt rồi. Tuy rằng đáng thương, nhưng ác nam tâm tình tốt, bọn nô tài như họ mới có thể sống tốt được chút.

      Ra khỏi La phủ, Ngu Nguyệt Trác bộ dạng nhàn hạ thu lại nụ cười, Phù Cữu lững thững ngồi ở ngoài cửa xe ngựa đợi ngồi yên ổn, liền đánh xe ngựa rời khỏi La phủ.

      Ngu Nguyệt Trác ngồi ở trong xe ngựa, tao nhã dựa vào vách tường xe, sau đó mở ra lòng bàn tay phải, ở đó có dấu răng màu đỏ, nho , giống hàng bắp, là hết sức đáng .

      nhàng cười cười, nam nhân cúi đầu, hôn lên dấu răng ở lòng bàn tay.
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Hale205, Lùn4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :