1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15. Thế Tử, Vân Khanh và cuộc hẹn ở dòng suối

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Vi Trầm Uyên đợi hai cỗ kiệu biến mất ở đầu thôn, mới quay đầu vào phòng, Tần thị lúc này muốn ngừng ho, tựa vào đầu giường sắp ngủ, Vi Trầm Uyên tay chân bước qua, muốn đỡ bà nằm xuống, ngờ vừa đến gần, Tần thị liền mở mắt ra, giọng hỏi: "Thẩm phu nhân các nàng chưa?"

      " rồi." Vi Trầm Uyên , "Nương nếu mệt, mau mau nằm xuống, tránh cho cảm lạnh."

      Tần thị lắc đầu, nhìn nhi tử gầy như cây trúc trong gió ở trước mặt, thở dài : "Đều là nương sức khỏe tốt, để con chịu khổ rồi."

      "Nào có, phụng dưỡng nương là chuyện nhi tử nguyện ý làm, cam tâm tình nguyện làm." Vi Trầm Uyên cười , "Nương lại suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa tại Thẩm phu nhân nguyện ý giúp chúng ta, về sau thuốc của nương bị ngừng nữa, sức khỏe như vậy mà tốt hơn"

      "Con cứ thế mà cam tâm tình nguyện nhận giúp đỡ của người khác?" Tần thị sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, tuy rằng vẫn là gương mặt bệnh tật, nhưng lại có vài phần uy nghiêm.

      Vi Trầm Uyên lập tức : " có, nhi tử , là mỗi khoản bạc đều ghi vào sổ, ngày sau nhi tử trưởng thành, nhất định đồng thiếu trả lại cho Thẩm gia."

      Thấy như vậy, Tần thị trong lòng thở dài nhõm hơi, bà chỉ sợ nhi tử cho rằng đời này những sự trợ giúp kia đều theo lẽ thường mà làm, thanh liền mềm mỏng : "Con biết làm như vậy là tốt, mặt khác còn có chuyện, con nhất định phải đọc sách giỏi, thi đậu tú tài, như vậy mới có thể chân chính báo đáp Thẩm gia."

      Vi Trầm Uyên nao nao, "Xin nương chỉ dạy?"

      Tần thị thấy gương mặt thiếu niên của hắn lộ ra vẻ khó hiểu, mỉm cười, hỏi: "Con cũng biết hôm nay đến là người gì của Thẩm gia?"

      "Nhi tử đương nhiên biết, là thôn chủ của đại thôn trang, phú  hào Dương Châu Thẩm phủ." Vi Trầm Uyên sớm nghe được chuyện của Thẩm gia.

      "Ân, Thẩm gia vẫn luôn là phú hào, gần mười năm nay đều như thế, chủ nhân nay đem Thẩm gia quản lý đến phát triển ngừng, bọn họ vẫn làm việc thiện, có thể là danh cũng có, tiền cũng có, lại chỉ thiếu thứ mà ai cũng muốn." Tần thị vẫn chưa thẳng ra, mà là hướng dẫn nhi tử tự giải đáp.

      Vi Trầm Uyên đầu óc xoay chuyển, kinh ngạc : "Mẫu thân là quyền thế?" Tiền có, danh có, còn lại đó là quyền thế, Thẩm gia cũng có người quan trường.

      Tần thị gật đầu : "Con đúng, Thẩm phu nhân vô duyên vô cớ đối tốt với mẹ con chúng ta như vậy, con ở nông thôn đọc sách cho tới nay đều rất giỏi, vậy Thẩm phu nhân cũng biết, mới vươn tay giúp đỡ."

      Vừa như vậy, mặt Vi Trầm Uyên liền ra tia thất vọng, mới vừa rồi còn đối với Tạ thị vô cùng cảm động, nay nghe mẫu thân , hình tượng trong lòng đã bị hạ thấp chút.

      Tần thị hiểu con của mình nhất, nghĩ gì mặt liền ra, bèn cười : "Con cũng chớ có thất vọng, đời người đọc sách giỏi chỉ mình con, nhưng Thẩm phu nhân biết tình cảnh của ta và con, liền đến thăm, còn cung cấp sân cho chúng ta ở lại, bà là một người tốt, cũng là một người thiện tâm, bất quá người sống đời, cũng vì mình mà suy tính hai, bà tại giúp con, là suy tính thiệt hơn, chỉ là muốn con về sau nếu có trúng cử, có thể nhớ đến ân tình của Thẩm gia, có việc giúp đỡ một chút mà thôi."

      Nhi tử tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, rất nhiều chuyện cùng con mắt nhìn người còn chưa đủ cao, đó cũng là nguyên nhân vì sao bà có lo lắng mà nhận giúp đỡ của Tạ thị, chỉ có ở kinh thị phồn hoa, tiếp xúc càng nhiều người, gặp càng nhiều tình huống khác nhau, tư duy mới có thể trưởng thành, mới có thể hoàn toàn thông suốt những đạo lí trong sách.

      Bà thể để cho cốt nhục của lão gia biến thành cái nông thôn dã phu, nhớ tới lời dặn của lão gia năm đó, nội tâm bà liền càng thêm chắc chắn muốn cho nhi tử đọc sách, sau đó trở nên nổi bật.

      Nghe được mẫu thân như vậy, Vi Trầm Uyên trong lòng lại thông thấu rất nhiều, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần thị, cảm giác mẫu thân còn hiểu lễ hơn các phu nhân ở nông thôn gấp trăm lần, nếu phải từ sinh trưởng ở nông thôn, cảm thấy cử chỉ ngôn ngữ của mẫu thân cũng có vài phần phong cách quý phái.

      Lắc lắc đầu, Vi Trầm Uyên vì ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên xuất trong đầu mà thấy buồn cười, nghĩ đến việc có thể đến Bạch Lộc thư viện học tập, liền nhanh chân thu thập đồ đạc, chuẩn bị tốt để từ ngày mai cùng Tạ thị chuyển đến Dương Châu.

      Ngồi ở kiệu, Vân Khanh dọc theo đường đều suy nghĩ vấn đề, nghe chuẩn đoán của đại phu và nhớ tới khuôn mặt của Tần thị, tuy nàng học y chưa lâu, nhưng xem sắc mặt này, mặc dù da mặt chuyển vàng, hai mắt lại có thần, giống người sắp chết.

      Nhớ ở kiếp trước, nàng cũng nghe được Vi Trầm Uyên Tần thị chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi tốt khỏe, nhưng sau hai tháng Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới thăm, Tần thị liền bệnh phát qua đời, sau đó Tạ di cùng Vi Ngưng Tử còn giúp Vi Trầm Uyên xử lý tang cho Tần thị, làm Vi Trầm Uyên cảm động, mới nhận lời làm con thừa tự của Tạ di. Nhưng nay nàng cũng dựa vào câu chuyện này, đại phu vẫn chưa Tần thị sức khỏe chuyển xấu, dễ bị bệnh phát mà qua đời, theo lý mà Tạ di cùng Vi Ngưng Tử nếu muốn giả làm người tốt, nhất định tiết kiệm tiền thuốc.

      Chẳng lẽ năm đó cái chết của Tần thị phải vì bệnh phát qua đời ? Mà là bị Tạ di cùng Vi Ngưng Tử độc chết, dựa vào bản lĩnh của Vi Trầm Uyên lẽ nào phát được mẫu thân mình bị độc chết a, chuyện kì lạ như vậy làm sao có thể biết.

      Kỳ Vân Khanh nghĩ sai, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử nhận bạc của nàng, lại lấy danh nghĩa của nàng ta đưa cho Vi Trầm Uyên, khi trở lại Thẩm phủ Vi Ngưng Tử nhắc tới chuyện này, Tạ di nương liền động tâm, nàng dưới gối con, tuy Vi Ngưng Tử, nhưng là nữ nhi sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài, đến lúc đó có người ở bên cạnh hầu hạ rất bất tiện, lại nghe Vi Trầm Uyên đọc sách rất giỏi, liền động tâm suy nghĩ, mượn cớ thăm bệnh của Tần thị, nghe đại phu Tần thị nếu được chăm sóc tốt có trở ngại, Tạ di lại tiếc bạc làm chuyện tốt vô ích này, hơn nữa Tần thị vẫn còn sống, cho dù Vi Trầm Uyên làm con nuôi của bà, nhưng mẹ ruột người ta vẫn còn sống.

      Bất quá Tạ di cũng phải hạ độc độc chết Tần thị, mà là tìm cơ hội, với Tần thị nếu bà còn sống với sức khỏe như vậy hao phí lượng bạc rất lớn, Vi Trầm Uyên đời này cũng chỉ có thể ở quê nhà sống uổng phí cả đời, nhân tài tốt như vậy lại chỉ có thể mỗi ngày làm việc nông, là quá lãng phí rồi. Nếu Tần thị chết, hề liên lụy Vi Trầm Uyên, bà ngược lại có thể lo bạc trợ cấp Vi Trầm Uyên đọc sách thi đỗ khoa cử.

      Lời ám chỉ ràng như vậy Tần thị sao lại nghe ra, ý của Tạ di chính là muốn Tần thị chết sớm chút, miễn cho liên lụy nhi tử, Tần thị bị tức đến ngũ tạng bốc lên, lo lắng đến tiền đồ của nhi tử nhưng lại thể nuốt xuống cơn giận này, vừa tức vừa tủi, vì thế bệnh tình chuyển nặng, hơn nữa bà cũng nghĩ Tạ di đúng, vụng trộm đem phần thuốc mỗi ngày đều đổ bỏ.

      người bệnh vốn nặng lại chịu uống thuốc, lòng muốn chết, hai tháng sau, Tần thị liền như đèn đã cạn dầu mà chết, Vi Trầm Uyên cũng biết mọi chuyện, chỉ nghĩ rằng mẫu thân do bệnh chuyển nặng mà qua đời, liền ngay cả Vân Khanh cũng biết ra còn có nguyên nhân này.

      Chuyện của kiếp trước cũng qua, kiếp này bởi vì hành động vừa rồi của Vân Khanh, mà Tần thị cũng phải chịu uy hiếp của Tạ di nữa.
      AELITA, Minhang, Bé Bi10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15. Thế Tử, Vân Khanh và cuộc hẹn ở dòng suối

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Trong lúc đắn đo, cỗ kiệu đến cửa hậu viện của thôn trang, Tạ thị cùng Vân Khanh xuống kiệu, sau khi vào cửa, Vân Khanh theo Tạ thị đến chủ viện.



      "Phu nhân trở lại, muốn dùng bữa tối hay chưa?" qua lại thời gian liền trôi qua rất nhanh, lại đến hoàng hôn rồi, Hổ Phách vào hỏi Tạ thị muốn dùng bữa tối hay .



      Tạ thị bởi vì buổi chiều ra ngoài chuyến, liền có chút mệt mỏi, khẩu vị cũng tốt, ngẩng đầu hỏi Vân Khanh: "Con đói bụng chưa? Nếu đói bụng, ta liền cho các nàng đem đồ ăn bưng lên."



      Sáng sớm phải ra ngoài hái vải nên đã tiêu hao rất nhiều thể lực, giữa trưa Vân Khanh có ăn hai chén cơm, cho tới bây giờ cũng chưa đói lắm, liền kêu: "Làm hai chén cháo và đem hai đĩa điểm tâm lên là được rồi."



      Hổ Phách được dặn dò, lập tức ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn thông tri đầu bếp nữ hầm cháo, Vân Khanh liền chuyển cái ghế tròn ngồi ở bên cạnh Tạ Thị, giúp bà bóp chân.



      "Tô Mi cũng bình thản a, cho tới bây giờ còn chưa tới chỗ ta đây để thỉnh an." Tạ thị híp mắt lại suy nghĩ, trong giọng mang theo tia giễu cợt.



      Vân Khanh nhìn bà cái, mở miệng : "Nàng ta biết chúng ta ngày mai còn phải ở lại ngày, đương nhiên vẫn bình thản như , nếu ngày mai còn chưa đến, thế coi như nàng ta lợi hại rồi."



      Nàng tin Tô Mi muốn quay về thành Dương Châu, dựa vào tính tình của nàng ta mà có thể ngây người ở nông thôn là chuyện thể xảy ra, chẳng qua là chưa đến giới hạn chưa có chịu tìm cớ để nhún nhường mà thôi.



      Nhưng ra người mà Thủy di nương an bài, tại sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh, nàng ta rốt cuộc là có chủ ý gì?



      Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Hổ Phách dạy dỗ tiểu nha hoàn, "Cho ngươi đến phòng bếp mượn lọ thuốc đến, tại sao lại lâu như vậy, phu nhân lát nữa vẫn còn phải uống thuốc đấy!"



      Thuốc này là do Vấn Lão Thái Gia kê đơn để an thần bổ thân, Tạ thị mỗi ngày đều phải dùng, hôm qua tiểu nha hoàn cẩn thận làm vỡ ấm thuốc tử sa mang theo, cho nên ngày hôm nay Hổ Phách cho nàng ấy phòng bếp của thôn mượn đến để hầm thuốc.



      Tiểu nha hoàn ngập ngừng : "Lúc ta vừa cầm thuốc đến phòng bếp, cẩn thận đụng phải Xuân Xảo tỷ tỷ, nàng chân của nàng bị trật, ta đỡ nàng qua ngồi hồi, cho nên trì hoãn thời gian."



      Vân Khanh nhíu mi, Xuân Xảo? Đây phải là nha hoàn bên người Tô Mi sao? Ngẩng đầu nhìn Tạ thị muốn ngủ, liền ngừng tay, nhàng ra bên ngoài.



      Vừa ra sân, liền nhìn thấy Hổ Phách tiếp nhận lọ thuốc cùng gói thuốc kia, muốn đem vào phòng bếp để nấu, Vân Khanh qua, giọng gọi nàng lại, : "Hổ Phách, đem lọ thuốc cùng gói thuốc kia đưa cho ta nhìn xem."



      Hổ Phách nhìn nhìn lọ thuốc cùng gói thuốc trong tay, nhớ tới Xuân Xảo là người của Tô Mi, cũng lo lắng, liền đưa qua cho Vân Khanh, : "Đại tiểu thư, thuốc này người xem có vấn đề hay ?"



      Chuyện Vân Khanh trở thành đồ đệ của Vấn Lão Thái Gia, trừ vợ chồng Thẩm Mậu và Tạ thị ra, còn có Phỉ Thúy, Hổ Phách cùng Lưu Thúy mấy người biết, những người khác đều biết .



      Đó cũng là chủ ý của Vấn Lão Thái Gia, trước khi được ông đồng ý cho xuất sư, Vân Khanh thể đối với bên ngoài tuyên bố nàng là đệ tử của ông, để tránh y thuật thông, nhưng thanh danh bị xung quanh thổi phồng, lại thêm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, chỉ sợ Vân Khanh chìm đắm trong đó, ngược lại thể tận tâm học y thuật. Đối với việc này, Vân Khanh cũng rất đồng ý, cây to đón gió, trước khi y thuật của nàng chưa vững, tốt nhất vẫn là nên khoe khoang. ‘Thần vốn vô tội, trọng thần luôn mang tội’ chính là đạo lý này, khó tránh khỏi những người khác bởi vì nàng là đệ tử của Vấn Lão Thái Gia mà sinh lòng khiêu khích hoặc ghen tị, chẳng phải phiền phức hơn sao?



      Mở ra gói thuốc, Vân Khanh lấy dược liệu bên trong ra xem xét, lại bốc lên ngửi chút, lại đem lọ thuốc kiểm tra, rồi trả lại cho Hổ Phách : " sao, ngươi cầm cho người hầm ."



      Nhưng việc Xuân Xảo đụng phải nha hoàn của Tạ thị, là trùng hợp sao? Phượng mâu lóe lên tia sáng, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, Thủy di nương muốn gài bẫy nàng, nàng nhưng ra muốn vờ lọt bẫy mới có thể uổng công người ta lập mưu a.



      Gọi Thanh Liên dặn dò chút, Vân Khanh mới xoay người trở vào phòng, lát sau, tiểu nha hoàn đem cháo và điểm tâm bưng lên, cùng Tạ thị ăn bát cháo, Vân Khanh ngồi hồi, liền trở về đông viện.



      Lúc này màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng sáng ở cao, như viên minh châu tản ra ánh sáng, lấn át tất cả ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.



      Vân Khanh mặc váy trắng ngang ngực, khoác áo ngoài màu trắng ngà đem tay áo giấu ở bên trong, đem khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng tôn lên vẻ quý phái thanh thoát, phảng phất như nàng tiên dưới ánh trăng, phiêu diêu như gió. Nàng nằm xích đu bằng trúc trong viện, lẳng lặng nghe tiếng côn trùng kêu vang ở xung quanh, gió lạnh thổi tới, phe phẩy mái tóc xõa dài của nàng, đảo qua gương mặt nàng, mang đến chút ngưa ngứa, nàng lấy tay vén lên tai, ánh mắt như trước nhìn bầu trời.



      Từ khắp sân nhìn ra ngoài, bầu trời cũng trải dài rộng lớn, cảnh vật như bị nhét vào khuôn thành khối vuông cứng ngắc, rơi vào trong mắt liền được linh động như lúc ban ngày.



      Nàng tay cầm quạt cung nữ bằng ngà voi chậm rãi phe phẩy, trong đầu xuất cảnh sắc bên đường của vườn trái cây, bị thúc ép sinh trưởng, lại mang hơi thở hoạt bát, khiến người ta chìm đắm trong đó.



      Nếu ngày mai chỉ còn có ngày, nàng nhất định phải ra ngoài nhìn xem mới được, nếu chẳng phải là lãng phí cảnh đẹp nơi này rồi sao.



      Nghĩ đến đây, Vân Khanh liền bất giác chờ mong đến ngày mai, đứng dậy vào phòng, phân phó Thanh Liên : "Ngươi tìm Hoàng trang chủ, cho Hoàng Tiểu Muội sáng mai đến hậu viện trong thôn trang đợi ta."



      Thanh Liên đáp lời liền ra ngoài, Nã Thanh hiếu kỳ : "Tiểu thư, ngày mai người còn muốn hái vải sao?"



      " hái nữa, ngày mai cho Hoàng Tiểu Muội mang ta xung quanh xem phong cảnh." Vân Khanh cười , bảo nàng ấy đem tóc xõa xuống, nấu nước tắm.



      Đến ngày thứ hai, Vân Khanh thay bộ quần áo nhàng, trước đến chỗ Tạ thị thỉnh an, Tạ thị biết nàng muốn ra ngoài dạo, có ngăn cản, chỉ là dặn dò Nã Thanh cùng Thanh Liên phải chăm sóc Vân Khanh tốt, Hoàng Tiểu Muội càng phải cẩn thận chút, nên đến nơi hoang vu.



      Lần này đích du sơn ngoạn thủy, Vân Khanh tâm tình so với hôm qua thoải mái hơn rất nhiều, hôm nay vẫn như cũ từ cửa sau hậu viện ra ngoài, trừ dòng suối vẫn chảy nước róc rách ra, Vân Khanh còn ngẩng đầu nhìn ra phương xa, thấy chung quanh đỉnh núi đều là hoa đào nở rộ trắng hồng, tươi mát đáng , trong khí cũng ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, so với Thẩm phủ tươi mát khoáng đạt hơn rất nhiều, nàng liên tục hít sâu hai cái, sau đó nhìn đầu kia của dòng suối : "Tiểu Muội, chúng ta theo suối xuống, đến bên kia ngắm hoa đào và hoa lê ."



      "Được, tiểu thư, ngay từ đầu ta muốn mang người qua bên kia rồi, theo dòng suối xuống, nơi đó liền đến bờ sông, còn có bãi cỏ, ta thích nhất chỗ đó chơi." Hoàng Tiểu Muội cao hứng .



      Nã Thanh nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhịn được nở nụ cười, Thanh Liên lại nghiêm túc mở miệng : "Ngươi thật biết lớn , ở trước mặt tiểu thư nên tự xưng nô tỳ."



      "Ai, ra ngoài chơi còn nô tỳ nô tỳ, có ý nghĩa." Hoàng Tiểu Muội thèm để ý lời của nàng ấy, với Vân Khanh: "Tiểu thư, mau cùng ta thôi."



      Bốn người liền theo dòng suối xuống, dọc theo đường Vân Khanh đều chìm đắm trong cảnh sắc xinh đẹp, nghe Hoàng Tiểu Muội giới thiệu, nhìn nàng tươi cười hồn nhiên, cùng giọng sang sảng, trong lòng thản nhiên sinh ra hâm mộ, nàng từ sống ở Thẩm phủ, mọi chuyện đều phải theo quy củ mà làm việc, làm sao có thể cười vui vẻ tự nhiên thế này, chơi đùa ầm ĩ, muốn đâu thì , đây là cuộc sống nàng chưa từng nghĩ tới. Đáy lòng liền quyết định chủ ý, hiếm khi được tự do ra ngoài như vậy, hôm nay nên thả sức mà chơi thôi.
      AELITA, Bé Bi, Lăng Vũ7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15. Thế Tử, Vân Khanh và cuộc hẹn ở dòng suối

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Chợt đến nơi có đường, phía trước là đoạn suối, qua nơi này, mới có thể tiếp.

      "Cái này làm sao qua a?" Vân Khanh cau mày hỏi, nàng còn muốn đến phía trước xem hoa nữa nha.

      Hoàng Tiểu Muội cười khanh khách, mũi chân nhún cái, nhảy lên tảng đá trong dòng suối, sau đó xoay người : "Cứ như vậy mà nhảy qua thôi."

      Vân Khanh vừa thấy những tảng đá bóng lưỡng, lại nhìn nước suối sâu đến đầu gối, lắc lắc đầu : "Ta sợ ngã vào nước."

      Hoàng Tiểu Muội buồn cười : "Người sợ cái gì, tảng đá lớn như vậy, làm sao có thể ngã a!" Nàng còn làm mẫu ở tảng đá nhảy qua nhảy lại, nhảy đến bờ bên kia lại nhảy lại đây : "Nhìn xem, ta chút cũng bị gì hết nè."

      Vân Khanh vẫn dám, chỉ là hâm mộ nhìn dáng vẻ linh hoạt của Hoàng Tiểu Muội, quay đầu : "Nã Thanh, Thanh Liên, hai người các ngươi nhảy qua thử xem."

      Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người phải lớn lên trong phủ, cũng lớn lên từ gia ̀nh nghèo khổ, đối với việc nhảy đá này có lá gan rất lớn, thấy vậy cũng im lặng, nhìn bốn bề vắng lặng, đem làn váy vén cao chút, cà nhắc liền nhảy lên tảng đá, vài bước đã nhảy tới bờ bên kia.

      "Tiểu thư, khó, người có muốn nhảy thử hay ." Nã Thanh hô.

      Thanh Liên nhanh chóng nhảy trở về bên bờ, đứng ở bên người Vân Khanh : "Tiểu thư, người nếu dám nhảy, chúng ta hướng này nữa, hướng nơi khác thôi."

      Vân Khanh nhìn cỏ cây hoa lá phía trước, lại nhìn tảng đá lớn trong dòng suối, nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hai tay nắm chặt lại mở ra, vừa nhấc chân, kết quả lại thả xuống, nàng chưa từng làm qua loại chuyện này a, đường đều là bước từng bước , nhảy xa như vậy, nếu lỡ trượt xuống, chẳng phải toàn thân đều ướt đẫm?

      Nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, giống Hoàng Tiểu Muội, Nã Thanh, Thanh Liên các nàng, ban ngày dám ra ngoài chơi đột phá.

      Hoàng Tiểu Muội nhìn nàng do dự, gấp đến độ hô to: "Tiểu thư của ta a, người đưa chân liền có thể đứng vững, người còn do dự cái gì a, những tảng đá này đều bằng phẳng như sàn, té ngã đâu."

      Vân Khanh nhìn xuống nước, bên trong phản chiếu ra khuôn mặt nhắn tràn đầy sợ hãi của mình, nàng khỏi giật mình, chẳng qua chỉ là dòng suối mà thôi, nàng còn sợ, vậy về sau nàng làm sao có thể vì Thẩm gia đối mặt với Tứ hoàng tử, thậm chí là càng nhiều địch nhân, chút chướng ngại trong lòng đều đột phá được, vậy làm sao bây giờ?

      Nàng cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chặt vén lên làn váy, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đặt chân, mũi chân nhún cái, nhảy xuống chỗ kia.

      Giờ khắc này trái tim của nàng bay đến chỗ cao nhất, thân mình cũng nháy mắt bay lên, rơi xuống đất trừ tiếng vang , nàng lại vững vàng đứng ở tảng đá, cũng có đáng sợ như nàng tưởng tượng, cũng dễ bị rơi vào trong nước, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười, hoan hô : "Ta nhảy qua rồi, ra khó a, chỉ cần nhàng nhảy là có thể nhảy tới."

      Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, Nã Thanh che miệng cười trộm, Thanh Liên nhếch miệng lên ở phía sau nhìn nàng, sợ nàng té ngã ở trong nước, Hoàng tiểu muội lại mang theo đồng tình nhìn Vân Khanh, nghĩ rằng tiểu thư trong thành đáng thương a, ngày thường khẳng định thể chơi đùa, lá gan còn hơn so với con kiến, ngay cả nhảy qua một tảng đá đều kích động như vậy, dáng vẻ kia thật giống với khi cha tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho nàng, đợi lát nữa phải đưa nàng chơi nhiều nơi hơn mới được.

      Vân Khanh tự nhiên biết Hoàng Tiểu Muội lại đem nàng liệt vào hàng tiểu thư đáng thương, còn chìm đắm trong sung sướng khi mình có thể nhảy qua tảng đá kia, những hòn đá tiếp theo đều là từng bước từng bước nhảy quaa, thuận lợi đến bờ bên kia, Thanh Liên cũng theo sát ở phía sau nhảy lại đây.

      Nàng biết là, lúc nàng nhảy qua con suối, còn có người đứng ở chỗ tối, thần kinh so với nàng còn muốn khẩn trương hơn, sợ nàng nhảy qua liền ngã vào trong nước, chuẩn bị tùy thời mà hùng cứu mỹ nhân, cho đến khi thấy nàng bình yên mà qua được bờ bên kia tâm mới dần thả lỏng.

      Từ khi Vân Khanh nhảy qua con suối như khúc mở màn, bốn thiếu nữ dần dần mở lòng ra chơi, vốn tuổi cũng lớn, ngày thường phải ở trong phòng tuân theo quy củ, lúc này bên cạnh lại có người nhìn, tự nhiên liền cười đùa vui vẻ.

      Đến bên cạnh rừng hoa đào, Vân Khanh vui vẻ khi những cây đào này tuy được người trồng, lại có cảm giác dã ngoại phong tình trong biển hoa, cây này xuyên tới xuyên lui cách tự nhiên, liền hái hai nhánh đào cho Thanh Liên cầm, đợi lát nữa trở về cắm vào bình hoa.

      Hoàng Tiểu Muội quan tâm chuyện ngắm hoa, nàng mỗi ngày đều xem, nhìn ra cái gì khác biệt, nhưng lại đem váy buộc tới eo, đem ống quần kéo lên, xuống nước, chỉ thấy trong tay nàng cầm nhánh cây, đối diện mặt nước trong vắt lần lượt đâm xuống.

      Vân Khanh liền bị động tác của nàng hấp dẫn, tò mò đứng ở bên bờ, hỏi: "Tiểu Muội, ngươi đây là làm cái gì a?"

      "Ta xiên cá, đợi lát nữa nếu có thể xiên được cá, ta nướng cho người ăn." Hoàng Tiểu Muội ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trong nước, nhìn trong dòng suối có con cá lượn lách trong những khe đá, hung hăng đâm nó.

      Nước bắn tung tóe, thiếu chút nữa bắn lên mặt Vân Khanh, nàng chút cũng chú ý tới, hưng phấn hỏi: "Có đâm trúng cá ?"

      Hoàng Tiểu Muội ánh mắt hụt hẫng, nhìn con cá trong nước bơi , lắc đầu : " có, ta lại đâm, ngày hôm nay nhất định phải xiên trúng con cho ngươi nướng ăn."

      Vân Khanh nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, len lén buồn cười, nàng hâm mộ nhìn Hoàng Tiểu Muội cởi giầy, nhúng chân ở trong nước, chỉ nhìn như vậy, cũng cảm giác lạnh thích, nếu nàng có thể nhúng vào tốt rồi.

      Nhưng dù có to gan cỡ nào, nàng vẫn dám vào ban ngày ban mặt cởi giày, cũng học Hoàng Tiểu Muội, lấy cái gậy, đem vòng tay gở xuống cho Thanh Liên cầm, vén tay áo lên, đứng tảng đá trong dòng suối, nhìn thấy cá liền đâm xuống.

      Nã Thanh thấy nàng cũng xiên cá, đứng ở bên tảng đá, liên tục hô: "Tiểu thư, nơi này có cá. . . . . ."

      "Ai nha, nó rất giảo hoạt , chạy . . . . . ."

      "Ai nha, tiểu thư, người tại sao lại xiên được cá a. . . . . ."

      Vân Khanh là lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng, trạc năm sáu chục cái, cá trạc được, nhưng ra lại đem cá dọa sợ tới mức dám đến đây, vì thế tức giận lên, nhìn Nã Thanh nó : "Giỏi cho Nã Thanh ngươi, lúc xiên cá cần im lặng, được dọa đến cá, ngươi như vậy ở bên cạnh kêu, nó còn phải chạy hết a!"

      Nã Thanh biết nàng thực tức giận, cũng sợ, cười hì hì : "Tiểu thư là mềm lòng, nỡ xiên cá nha." Nàng bất quá chỉ đến xem náo nhiệt, ngay cả Tiểu Muội đều xiên được con cá giảo hoạt này, tiểu thư xiên được là bình thường.

      Vân Khanh lại liếc nàng cái, hừ : ", chúng ta đổi nơi khác xiên."

      Hoàng Tiểu Muội ở khúc hạ lưu, bị các nàng náo loạn, cá cũng thấy, muốn bảo các nàng đừng xiên nữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy dưới tàng cây lê cách đó xa, có vị nam tử phong hoa tuyệt đại đứng, khuôn mặt đẹp thể tả, mặc trường bào màu trắng đẹp đẽ quý giá, lười biếng tựa vào thân cây, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm tiểu thư, khóe miệng còn mang theo nụ cười tà mị.

      Hoàng Tiểu Muội khỏi tim đập loạn nhịp, ánh mắt liếc cũng dám liếc nhìn nam tử, là khi nào xuất , vì sao nàng chút cũng có phát giác, hơn nữa, đời này thậm chí có người đẹp như vậy sao, cánh mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, so với Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại còn dễ nhìn hơn nhiều. . . . . .

      chẳng lẽ phải. . . . . . phải là người a?

      Nhớ tới thường ngày ca ca nàng thường hay kể chuyện ma hồi xưa, bên trong  có tinh ăn thịt người có bề ngoài rất ưa nhìn. Hoàng Tiểu Muội lại sợ hãi, chẳng lẽ phải người, là quỷ? đúng, có quỷ nào lại đẹp như vậy, là tinh rồi, nghe tinh chuyên ăn nữ hài tử xinh đẹp, tiểu thư của ông chủ bộ dạng xinh đẹp như vậy, cho nên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thư của ông chủ, là muốn ăn luôn nàng sao? !

      thể! Nếu tiểu thư của ông chủ bị ăn, cha đánh chết nàng!

      Nghĩ đến đây, Hoàng Tiểu Muội cầm gậy gộc trong tay quăng về phía nam tử, xoay người đối với Vân Khanh : "Tiểu thư chạy mau, có tinh muốn tới ăn thịt người!"

      P/S: ta cười ngất đoạn cuối, hóa ra đẹp cũng khổ, ko là tiên thì là quỷ ~o~

      Mỗi ngày sẽ đăng 1 chương, 60 likes sẽ có thêm chương mới nhé.
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16: Vân Khanh – Thế tử uyên ương hí thủy

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar



      Giọng Hoàng Tiểu Muội vốn lớn giờ còn la toáng lên như vậy nên khiến Vân Khanh đứng tảng đá giật bắn cả mình. Ban ngày ban mặt làm gì có tinh? Quay đầu lại nhìn thấy Ngự Phượng Đàn khoanh tay trước ngực, thong thả bước từ tàng cây u ra ngoài, gương mặt đoạt lòng người kia từ trong bóng râm dần dần ra trước mặt mọi người, ánh dương quang vàng rực chiếu vào mặt khiến cho toàn thân như bừng sáng rực rỡ.



      Sao Ngự Phượng Đàn lại có thể xuất hiện ở đây? Đây là nông thôn nha, có quan hệ quái gì đến Cẩn vương Thế tử như đâu, đừng có việc gì nên chạy tới nơi này thưởng thức phong cảnh nha? Đúng là đáng ghét! Vân Khanh cầm nhánh cây trong tay, dùng sức đập mạnh lên mặt nước vài cái.



      Hoàng Tiểu Muội xắn quần giắt váy để chân trần chạy thảm cỏ, nhưng khi thấy Ngự Phượng Đàn ra dưới ánh mặt trời rồi mà bị hóa thành tro lập tức cẩn thận nhìn nhìn lại vài lần, rồi mặt đột nhiên đỏ ửng lên, nhanh chóng kéo ống quần, thả váy xuống dưới, rồi mới lắp bắp hỏi: “Ngươi... là ai, sao lại chạy tới đây nhìn lén?”



      “Sao, kêu ta là tinh nữa à?” Ngự Phượng Đàn nhìn vẻ hồn nhiên của Hoàng Tiểu Muội trước mặt, mỉm cười hỏi.



      “Ngươi sợ ánh mặt trời, tinh quỷ quái đều sợ ánh mặt trời.” Hoàng Tiểu Muội còn nghiêm chỉnh giải thích, sau đó lại hỏi: “ mau, ngươi là ai, sao lại chạy đến đây nhìn lén?!”



      tiểu nha đầu có tâm bảo vệ người khác. Ngự Phượng Đàn cười nhạt, mắt ánh lên nét tinh quái, hướng tới Vân Khanh : “Ta là ai à, thế nên hỏi tiểu thư của các ngươi kìa!”



      Hoàng Tiểu Muội hồ nghi quay đầu nhìn sang Vân Khanh thấy nàng ngồi xổm tảng đá, đưa mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Ngự Phượng Đàn, nhánh cây tay tức tối quật mạnh xuống mặt nước. Lực quất cũng chút nào, cứ như là quật vào nam tử trước mặt này vậy.



      Thải Thanh đứng bên mở miệng dò hỏi: “Tiểu thư, người biết chứ?”



      Vân Khanh nhếch khóe miệng, trả lời tiếng nào mà vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của . Tên tinh Ngự Phượng Đàn chết tiệt này, đến đây du sơn ngoạn thủy cũng được , sao lại cố tình chạm mặt nàng thế này, vậy nàng còn bị nhìn thấy hết dáng vẻ khi thoải mái vui chơi nữa chứ. Đúng là thực đáng ghét mà.



      Nàng tức tối thu hồi tầm mắt, đứng lên, nâng cằm nghênh Ngự Phượng Đàn cái, “Ai biết ngươi là ai, ta biết ngươi.”



      Thải Thanh nghe ngữ khí của tiểu thư cảm thấy trong đó có tia tức giận, ràng đây phải là cách khi biết người ta là ai. Nàng liền đưa mắt nhìn sang Thanh Liên, dùng mắt ra ý hỏi, ngươi có biết nam tử này ? Thanh Liên cầm hai cành hoa đào, khoanh tay đứng bên bờ suối, lắc lắc đầu tỏ vẻ nàng chưa từng gặp qua người này bao giờ.



      Chỉ riêng Hoàng Tiểu Muội là hoàn toàn cảm nhận được sóng ngầm giữa hai người, tay chống nạnh, tay duỗi ra đuổi thẳng: “Tiểu thư nhà ta biết ngươi là ai. Đồ háo sắc kia, mau tránh ra, bằng ta khách khí đâu!”



      Dám biết ? Hai người dù gì cũng gặp met vài lần, còn từng cùng nhau ăn bữa cơm nữa mà, thế mà giờ chỉ cần câu như vậy của nàng liền biến thành hai người xa lạ. Ngự Phượng Đàn rất tức giận, phăm phăm bước đến bên dòng suối nhìn đứng tảng đá: “Nàng biết ta? Chẳng lẽ ta nhận lầm người, nàng phải là đại tiểu thư Thẩm Vân Khanh của Thẩm gia à? Ái chà, vậy đúng là kỳ lạ , đời lại có hai người giống hệt nhau thế cơ à. Khóa kỵ xạ tới chắc ta phải cho Thẩm Vân Khanh biết lúc ta ở nông thôn có gặp được giống nàng ấy như đúc mới được!”



      nhíu mày, nhàng bâng quơ, trong giọng mang vẻ vô cùng kinh ngạc giống như đúng là nhìn lầm người đứng trước mặt vậy. Nhưng Vân Khanh lại nghe ra được trong lời của mang tính uy hiếp ràng. Nếu hôm nay nàng thừa nhận đây chính là nàng, dù gì cũng là sư phụ môn kỵ xạ của nàng, về sau rất có khả năng động tay động chân vào thành tích của nàng đấy. Hơn nữa, có lẽ rêu rao trước mặt nhiều người rằng này xắn quần nhảy choi choi qua những tảng đá bên bờ sông để xiên cá, dù có bảo rằng đó chẳng qua là người nhìn giống nàng như đúc, nhưng trước đó vì nàng xin phép nghỉ vài ngày để về thôn trang nên ai nghe vậy mà chẳng biết đó chính là nàng. Đến lúc đó, thanh danh của nàng mang tiếng là thô lỗ vô lễ, truyền ra ngoài liệu nàng có thể chịu được ?



      Nàng biết ngay rằng chỉ cần xuất có chuyện gì tốt mà. Đôi mắt phượng của Vân Khanh ánh lên phẫn nộ, cực kỳ bất đắc dĩ mà chọn lựa thái độ thức thời, mở miệng : “Vừa rồi ta nhìn , giờ ra ngoài sáng nhìn kỹ mới thấy, dung mạo tú lệ thiên thành như thế này đúng là phu tử trong thư viện rồi!”



      Thanh Liên từ nãy biết là tiểu thư nhất định có quen biết với nam tử đứng trước mặt, chỉ hiểu tại sao tiểu thư lại muốn thừa nhận mà thôi. Giờ lại đột nhiên nghe tiểu thư chuyển giọng biết là phu tử trong học viện, nhưng mà cách năng kiểu này chẳng dễ nghe chút nào.



      Ngự Phượng Đàn đương nhiên biết Vân Khanh câu “Tú lệ thiên thành” là ý muốn mắng ẻo lả giống con , nhưng cũng thèm để ý. Tốt xấu gì nàng cũng chính miệng thừa nhận dáng dấp của coi cũng tốt lắm đó thôi. Đây đúng là lần đầu tiên Vân Khanh ca ngợi vẻ bề ngoài của đấy. Có tiến bộ! Nghĩ thế, vươn tay ra, vẻ mặt mang theo nét tươi cười : “Đứng ở tảng đá làm gì, sợ ngã xuống à. Lại đây.”



      Ai cần ngươi lo! Tâm trạng của Vân Khanh lúc này đặc biệt khó chịu. Hôm nay khó khăn lắm mới tìm được chút thời gian thả lỏng chút, hưởng thụ trời xanh mây trắng, cây cỏ xanh tươi trong lành, nắng vàng ấm ám, nào ngờ tên Ngự Phượng Đàn ngọn nguồn của tất cả mọi tai họa này thế mà cũng xuất ở đây. Nàng nhìn bàn tay với những ngón tay được tu chỉnh cẩn thận vươn ra trước mặt, giọng khinh khỉnh: “Người được nuông chiều từ tấm bé đương nhiên ngã, ta .”



      Nàng quăng nhánh cây cầm trong tay vào nước, hất tóc, xoay người qua bờ đối diện, nhấc chân nhảy qua. Hừ, nàng nhảy bảy tám lần rồi, đương nhiên ngã...



      Nhưng ai nào ngờ, vì cảm xúc của nàng lúc này được tốt bởi bực bội với tên Ngự Phượng Đàn đáng ghét kia nên mũi chân nhún lấy đà đặt vào vị trí đúng, bởi thế lúc nhảy lên bờ chân tiếp đất trượt , ngã ngửa ra sau. May mà Thanh Liên vươn tay kéo lại nên đến nỗi chật vật té vào trong nước. Nhưng mà dù vậy, vì để giữ thăng bằng, chân phải của nàng buộc phải lùi ra sau bước dẫm vào trong dòng nước bên bờ suối, khiến cho nó bị nhúng ướt đẫm đến bắp chân.



      Hay nhỉ, vừa rồi nàng còn mạnh miệng mình ngã, giờ lại cố tình té xuống nước ngay trước mặt . Mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, tức giận xách váy bước lên bờ. Thải Thanh vội vàng nhảy lại, cầm góc váy của Vân Khanh lên vắt nước, Thanh Liên cũng nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cổ tay Vân Khanh, đặt hoa đào sang bên, hỏi: “Tiểu thư, giầy của tiểu thư nhúng nước, bên trong chắc ướt sũng rồi. Tiểu thư nên cởi ra đổ nước bên trong rồi sau.”



      Vân Khanh giậm giậm chân phải, cảm thấy bên trong ướt nhẹp rất khó chịu, vậy còn rất nặng, nhất định thấm ít nước. Nàng càng nhìn Ngự Phượng Đàn lại càng tức giận, răng nghiến vào nhau kêu kèn kẹt. Đồ quỷ sứ xấu xa chết tiệt này, gặp đúng là xui xẻo mà. Nhìn , có đám nữ nhân háo sắc bên cạnh mà vẫn còn có thể làm hại nàng giẫm vào trong nước, đúng là đáng ghét đến cực điểm!



      Ngự Phượng Đàn vô tội đứng bên bờ bên kia, bực mình rút tay về. nhắc nàng đứng tảng đá rất dễ ngã rồi đó thôi nên mới đưa tay ra định tiếp nàng nhảy sang. Ai bảo nàng cố tình nhảy về phía bên , nhúng nước rồi thấy chưa. Ai dà, Khanh Khanh là nghịch ngợm quá , hơn nữa cái vẻ mặt khi tức giận kia rất đáng nha, giống y như con cá vàng phun bọt nước phì phì á.



      nhăn răng cười rất vui vẻ, nhưng trong mắt Vân Khanh lại thành châm biếm cực kỳ. Đột nhiên, nàng giận quá hóa liều, quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi bước đến dưới gốc cây, cầm lấy ống trúc đựng nước, rồi quay sang cười tươi như hoa với Ngự Phượng Đàn, trong khi tay múc ống nước hất mạnh về phía .
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16: Vân Khanh – Thế tử uyên ương hí thủy

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Ngự Phượng Đàn thấy nàng cười rạng rỡ với mình nhất thời ngây người ra, nhưng ngay kế tiếp, mặt lại hứng trọn cả ống nước tạt đến. Nước đọng lông mi, lông mày, cánh mũi, miệng và nguyên vạt áo trước ngực. đưa tay lên vuốt mặt rồi nhìn Vân Khanh ngồi xổm bên dòng suối nhìn với vẻ đắc ý, trong tay vẫn còn cầm cái gì đó dùng để múc nước, với vẻ vui sướng hài lòng: “Phu tử à, ta cố ý. xin lỗi nha.”



      Thải Thanh và Thanh Liên lập tức nghẹn họng. Hôm nay tiểu thư làm sao vậy, cố ý tìm đồ đựng tạt nước phu tử, chứng cớ còn cầm rành rành trong tay thế kia mà còn phải cố ý, bộ người ta mù à. Hoàng Tiểu Muội tuổi còn mà lúc này cũng cảm nhận được khí có chút kỳ lạ, nhảy lên cạnh bờ ngồi cỏ nhìn hai người giằng co.



      Ngự Phượng Đàn bị hắt nước đầy mặt, cố ý lầu bầu: “Như vậy là được. Hành vi thế này được xem là tôn sư trọng đạo. Nếu hôm nay ta bỏ qua cho nàng, phu tử khác mà biết được nhất định ta quá nuông chiều đệ tử.”



      Phu tử nào mà biết được? có ai khác biết được chứ? Muốn dùng chiêu ‘rung cây dọa khỉ’ mà uy hiếp nàng đấy à, nàng sợ đó sao. Nàng đứng dậy, cười nhạo : “Ngươi muốn thế nào, ra nhanh !”



      hiểu được nha, vì sao Khanh Khanh cứ hễ nhìn thấy liền phụng phịu vậy? Vừa mới nãy nàng còn vui đùa thoải mái, vừa vừa cười, vẻ mặt thiên chân như nắng xuân khiến nhìn mà muốn rời mắt,“Chỗ thôn trang này là của gia đình nàng phải . Nếu ta đến đây, vậy nàng mang ta chung quanh xem chút . Thế nào, được ?”



      xem xung quanh chút? Vân Khanh nhìn ra chung quanh, biển hoa đào bồng bềnh như mây, non xanh nước biếc xa xa trông thanh bình, phong cảnh tuyệt đẹp, đẹp cách tinh khiết nhàn tĩnh. Chẳng lẽ ‘ngài’ Thế tử này nhàn rỗi đến nỗi chân tay ngứa ngáy nên muốn đến nơi này du sơn ngoạn thủy đấy à? Vậy đúng là khéo nhỉ! Nàng đưa mắt nhìn cây cầu gỗ đằng trước, hôm qua lúc hái vải, nàng và những người khác qua nơi đó.



      Nơi đó...đúng là có thể mang Ngự Phượng Đàn xem đây. Nếu làm hại nàng đạp vào trong nước, nàng cũng phải trả lại lần mới được.



      Vì thế,Vân Khanh khẽ nhếch khóe miệng, như bất đắc dĩ lắm lắm: “Được rồi, vậy ngươi cũng được với các phu tử khác về việc hôm nay.”



      “Chỉ cần nàng dẫn ta xem xung quanh chút, đương nhiên ta nhắc lại việc này.” Ngự Phượng Đàn gật đầu ra vẻ hắn rất biết điều, trong đôi mắt đen như có tia sang ánh lên: có Khanh Khanh cùng du sơn ngoạn thủy với đương nhiên là chẳng có cáo trạng nào đáng để nhắc tới rồi.



      “Tiểu thư, người muốn dẫn cùng du ngoạn sao?” Thanh Liên hơi lo lắng hỏi. Tuy nơi đây có bóng người, nhưng tiểu thư dù gì cũng là tiểu thư khuê các, ở chỗ cùng với nam nhân hình như được thỏa đáng cho lắm, đúng .



      “Chứ làm sao bây giờ, về sau lúc nào cũng bị uy hiếp à?” Vân Khanh nhấc chân lắc lắc giầy, cố gắng vẩy bớt nước bên trong, nhíu mày : “Vả lại, có ngươi cùng Thải Thanh và Hoàng Tiểu Muội theo còn sợ gì ai , có phải mình ta hẹn hò riêng với đâu.”



      Biết Vân Khanh tuy tính tình nhu hòa nhưng khi quyết định chuyện gì rất khó thay đổi, Thanh Liên nhắc lại nữa. Thải Thanh vắt kiệt vạt áo đến khi nước hết ra nữa lại nhìn xuống chiếc giày ướt đẫm của nàng, : “Nếu tiểu thư chê, hay là đổi giày với nô tỳ . Mang giày ẩm lâu bệnh thấp khớp theo bàn chân xâm nhập vào tận xương cốt đấy, sau này bị bệnh phong thấp.”



      Vân Khanh cúi đầu nhìn chân phải, lắc đầu : “ đến mức đó đâu, lát nữa chúng ta về thôn trang rồi thay cũng được. Vả lại, ta mang bị bệnh phong thấp, chẳng lẽ ngươi mang sao?” xong, lại lắc lắc chân phải cách thoải mái, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn nhảy các tảng đá qua tới, liền : “ thôi.”



      Hoàng Tiểu Muội đuổi theo, nhìn đôi hài trân châu thêu hoa của Vân Khanh rồi lại nhìn giày vải chân mình. Vốn nàng cũng định đổi giày với tiểu thư, bình thường nghĩ ngợi gì, nhưng giờ so sánh với giầy của tiểu thư ông chủ đúng là thể thốt ra lời. Giầy của nàng xấu như vậy làm sao xứng với tiểu thư, vì thế đành thu lại lời muốn , hỏi sang chuyện khác: “Tiểu thư, giờ chúng ta đâu?”



      hướng con đường bên kia vườn cây . Bên đó có cánh rừng xanh mướt um tùm, có thể chứ?” Vân Khanh nheo mắt liếc Ngự Phượng Đàn cái, may mà biết thân cách xa nàng chút, chứ nếu lại gần nàng, có khi nàng đá văng cái giầy ẩm ướt này lên mặt rồi.



      “Đương nhiên có thể.” Bị ánh mắt kia uy hiếp cách trắng trợn, Ngự Phượng Đàn cho dù có muốn gần chút cũng dám nha. Nếu chọc giận Khanh Khanh, nhỡ nàng mặc kệ hết thảy mà bỏ lại chẳng phải mệt mỏi chuyến này mà lại xôi hỏng bỏng hay sao.



      Vân Khanh liếc xéo cái rồi tiếp tục dẫn đầu. Thanh Liên chạy theo lên, được hai bước ngoảnh lại vẫn thấy Thải Thanh đứng ngẩn người giật giật tay nàng, hạ giọng : “ mau, còn ngẩn người làm gì, phải đuổi kịp tiểu thư chứ.”



      Thải Thanh nghe thế mới sực tỉnh, đăm chiêu đưa mắt nhìn bóng người mặc bạch y phiêu dật đằng trước. Nàng cũng từng tiếp xúc với các thiên kim tiểu thư khác, nhưng chưa từng nghe ai ra câu giống như Vân Khanh vừa . Nàng làm nô tỳ, chăm sóc chân của tiểu thư là bình thường, bởi dù sao nàng cũng bán mình cho Thẩm gia, chức trách của nàng là phải hầu hạ cho tiểu thư vui vẻ. Thế mà ngờ tiểu thư còn có thể coi nàng như con người, điều này làm cho nàng vui.



      Nông thôn vắng vẻ, khung cảnh núi non lại yên tĩnh, trong tai lúc này chỉ có tiếng thông reo xào xạc, tiếng chim hót vui tai, tiếng dòng suối róc rách chảy qua những tảng đá, cùng với từng đợt gió núi thoang thoảng lướt qua hai má, qua mu bàn tay, mang theo làn hương nhàng khoan khoái thanh khiết làm cho người ta vui vẻ thoải mái, khỏi muốn nghỉ chân thưởng thức.



      Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, khiến người ta say mê như vậy, ngoại trừ tên nam nhân đáng ghét bên cạnh này.



      “Đây là cái gì?” Ngự Phượng Đàn hỏi.



      Vân Khanh liếc mắt cái, “Hoa đào.”



      “Vậy à. Thế đây là cái gì?”



      Lại liếc mắt cái, “Hoa hạnh.”



      “Thế này lại là cái gì?”



      “Cá...”



      “Vậy...” Ngự Phượng Đàn còn muốn mở miệng hỏi. Vân Khanh cảm giác gân xanh trán muốn giật bần bật nên cắn răng, ổn định giọng , cắt lời: “Ngươi đừng cố ý biến mình thành kẻ chỉ biết bay lơ lửng mây chưa nhìn thấy nhân gian khói lửa bao giờ, chẳng lẽ ngươi muốn làm tinh!”



      Ngọng. Muốn chuyện với nàng thêm mấy câu mà hình như lại chọc giận Khanh Khanh rồi! Ngự Phượng Đàn cười lộ hàm răng tuyết trắng lấp lánh như ngọc dưới ánh mặt trời, vươn ngón trỏ ra lắc lắc: “, ta phải tinh. Nàng xem, ta có biến thành bụi dưới mặt trời đâu...”



      Hoàng Tiểu Muội phía sau nên chú ý tới phần đối thoại trước đó, chỉ nghe được câu cuối cùng, liền chạy chậm đến cạnh Vân Khanh, bằng giọng vô cùng khẳng định: “Tiểu thư, người yên tâm, chắc chắn phải là tinh đâu. Bất quá, bộ dạng nhìn được như vậy, phải tinh chẳng lẽ lại là tiên nhân?”



      Ngự Phượng Đàn tủm tỉm cười lắc đầu với Hoàng Tiểu Muội, “, , ta cũng phải là tiên nhân.” Tiên nhân tình , cần gì làm kẻ như vậy, nếu Khanh Khanh làm sao bây giờ.



      Tiên nhân? Có loại tiên nhân luôn thời thời khắc khắc xuất trước mặt nàng như vậy sao?! biết Vân Khanh vì bị ánh sáng phản xạ từ hàm răng trắng bóng của làm cho nheo mắt lại, hay là vì tức quá mà nheo mắt, nghiến răng rít từng từ: “Ngắm cảnh !”



      Ngự Phượng Đàn gật gật đầu. Khanh Khanh ngắm phong cảnh, ngắm Khanh Khanh. (~o~)
      AELITA, Minhang, Bé Bi12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :