1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14. Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Lúc Hoàng Đại đến, Tạ thị ngồi ghế chủ trong sảnh, nói với : "Hôm nay tiểu thư cũng cùng các ngươi vườn trái cây."



      "Tiểu thư cũng muốn cùng ?" Hoàng Đại kinh hãi cùng kinh ngạc .



      "Đúng vậy a, ta tự tay hái vải cho tổ mẫu ngâm uống, muốn chọn trái lớn nhất ngon nhất." Vân Khanh cười cực kỳ vui vẻ, trong giọng lộ ra cỗ hoạt bát hăng hái, cuốn hút Hoàng Đại, đầu vẫn nâng lên, : "Nếu tiểu thư muốn , cũng là có thể, chỉ sợ sơn đạo gập ghềnh, tiện hành tẩu."



      " sao, ta đều chuẩn bị tốt, đến lúc đó chậm chút là đến nơi." Vân Khanh sớm có tính toán.



      Hoàng Đại thấy Tạ thị vẫn chưa mở miệng phản đối, vậy tiểu thư được cho phép của bà, liền đáp: "Nếu tiểu thư muốn , tiểu nhân trước xuống chuẩn bị chút."



      "Vậy ngươi nhanh chuẩn bị , chuẩn bị xong cho người cho ta biết." Vân Khanh sau khi nghe được, mừng đến mặt mày cong cong, vội vàng cho Hoàng Đại xuống.



      Tạ thị nhìn bộ dáng của nàng, hưng phấn cùng tràn đầy chờ mong, rực rỡ mặt cùng với vẻ mặt ngày thường ở Thẩm phủ hoàn toàn bất đồng, trong lòng xúc động. Trong Thẩm phủ an tĩnh như bên ngoài, tuy rằng trong phủ có người ngoài, chuyện đấu đá nhau cũng ít, Vân Khanh mỗi ngày sinh hoạt trong đó, ứng đối lão phu nhân cùng các di nương, cũng vui vẻ được bao nhiêu. Hai ngày này nếu đến thôn trang, vậy thì để nàng chơi cho sảng khoái . Nghĩ đến đây, Tạ thị liền mở miệng : "Hai người các nguoi coi chừng tiểu thư cẩn thận, đừng để con bé té ngã hay va chạm gì, xảy ra chuyện các người chịu trách nhiệm."



      Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người đồng thanh thưa vâng. Vân Khanh nhìn Tạ thị : "Nương, người cứ yên tâm, nữ nhi cẩn thận."



      lát sau, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của Hoàng Đại, "Tiểu thư, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi."



      Vân Khanh mang theo Nã Thanh cùng Thanh Liên ra sân, lại thấy bên ngoài đứng nhóm người, Hoàng Đại đứng ở đầu kiệu nhìn Vân Khanh chắp tay : "Tiểu thư, mời lên cáng tre."



      Đứng phía sau là sáu nam tử trưởng thành khỏe mạnh, ba cái cáng tre ở phía sau bọn họ, bày biện ngay ngắn chỉnh tề.



      Vân Khanh nhất thời có chút dở khóc dở cười, ra Hoàng Đại chuẩn bị này nọ, chính là chuẩn bị cái này a, có lòng, đáng tiếc hôm nay nàng đã chuẩn bị bộ, chuyến hôm nay, thập phần quan trọng, nàng muốn ngồi cáng tre để người ta nâng .



      Hoàng Đại nghĩ Vân Khanh là làm thiên kim tiểu thư muốn vườn trái cây chơi chút, ai ngờ nàng ngay cả cáng tre cũng ngồi, đúng là muốn bộ? Tuy sơn đạo nơi này cũng gập gềnh, cũng mất sức, nhưng là đối với tiểu thư từ dưỡng ở khuê phòng mà , lộ trình cũng tính gần, vẫn là có tính khiêu chiến. Nhưng xem ra các nàng sớm chuẩn bị tốt, mặc đồ gọn gàng lưu loát, Hoàng Đại liền đáp: "Như thế cũng có thể, tiểu nhân cho người nâng cáng tre ở phía sau, nếu tiểu thư mệt , liền có thể ngồi lên."



      Lo lắng như vậy ra rất chu toàn, Vân Khanh biết khẳng định cho rằng nàng là muốn đường, liền theo như đề nghị của , đoàn người do Hoàng Đại dẫn đầu, từ hậu viện ra ngoài.



      Bề ngoài thôn trang đơn giản hơn Thẩm phủ, có tường cao đại viện, từ sau viện ra, dòng suối xanh rì, dòng nước nhanh chậm, róc rác tiếng nước chảy giống như bản nhạc vui tươi, dọc theo dòng suối , đến ruộng lúa cấy mạ, lá còn đọng nước, như khối ngọc phỉ thúy lớn.



      Vân Khanh theo bọn trước, tuy bước chân tính lớn, nhưng Hoàng Đại chiếu cố nàng, đem tốc độ chậm dần, nàng cũng bị tuột lại phía sau, tuy rằng biết chung quanh cảnh sắc mới lạ, nàng lại vô tâm thưởng thức.



      Lần này mục đích chủ yếu đến ở thôn trang, kỳ trừ việc cùng Tạ thị phòng ngừa Tô Mi sinh ra quỷ kế ra, còn muốn tìm người. Nếu trí nhớ của nàng sai, kiếp trước nàng cùng Vi Ngưng Tử cũng là đến thôn trang này, vì tổ mẫu hái nho, khi đó bởi vì nàng sợ bị người chỉ trỏ, là mang khăn lụa mỏng mà ra ngoài, lúc ấy, chính là tại con đường này gặp người kia. biết đời này mọi việc còn có thể xảy ra hay .



      đường , cũng chỉ nghe hương hoa chim hót, gặp đều là nông dân trong trang. Vân Khanh trong đôi mắt mang theo chút suy nghĩ sâu xa thầm nghĩ: hôm nay vẫn nên hái vải trước, nhưng chuyện tìm người cũng phải nhanh làm xong. Nếu gặp được, nàng liền tới cửa tìm, dù sao thời gian nàng sống ở chỗ này nhiều lắm, nàng nên lập tức tận dụng thời cơ mới được.



      Theo đường mòn ruộng mà , tuy là đường bùn, nhưng cũng khó . Vân Khanh bởi vì sau khi sống lại rảnh rỗi thường xuyên ở trong phòng đứng thẳng, so với các thiên kim tiểu thư khác cước lực cũng tốt hơn rất nhiều, qua cầu đoạn nữa, từ xa liền trông thấy cái tường đỏ bao quanh vườn trái cây.



      Vào vườn trái cây, trước mắt đều là những cây vải sum suê trĩu quả, gốc cây đầy trái ở giữa vườn, những trái vải đỏ tươi to đẹp nặng trĩu những cành lá um tùm, giống như chùm trân châu đỏ gắn ở cành, trông rất đẹp mắt.



      Vân Khanh sau khi sống lại dù sao cũng là lần đầu tiên quãng đường xa như vậy, vẫn có chút mỏi mệt, vừa nhìn thấy vườn vải lại có cơn gió thổi mùi vải chín thơm ngát, nhất thời cảm thấy hương vị tươi mát từ mũi chảy vào toàn thân, người cũng thoải mái hơn rất nhiều, đối với Hoàng Đại hỏi: "Những cây vải này có thể hái được rồi sao?"



      Hoàng Đại quản lí thôn trang, đối với cây ăn quả đương nhiên là có kinh nghiệm, trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư, lúc này đúng là mùa vải chín."



      "Tốt lắm, ta liền vào hái vải thôi." Tuy chưa từng tự tay hái vải bao giờ, nhưng Vân Khanh đã ăn qua vải, biết trái nào ăn vào vừa ngọt vừa thơm, tay tiếp nhận giỏ do Hoàng Đại đưa tới, hướng tới bên trong vườn đến.



      Nã Thanh theo phía sau, ánh mắt ở trong vườn quét tới quét lui, cảm thán : "Tiểu thư, những trái vải này to a."Thanh Liên đáy mắt cũng có chút sợ hãi than, vườn trái cây lớn như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.



      Vì chiếu cố Vân Khanh, Hoàng Đại cũng theo phía sau các nàng, nghe được tiếng cảm thán của Nã Thanh, cười : " nương biết rồi, vải của thôn chúng ta là giống đông khôi, là loại vải có kích thước to nhất, nước quả phong phú, chua ngọt vừa phải, ở thành Dương Châu tiếng tăm lừng lẫy, hàng năm trước khi vào mùa vải chín, có người đến đặt mua rồi."



      lên những việc mà mình quen thuộc, mặt Hoàng Đại tràn đầy niềm tự hào, khuôn mặt ngăm đen do phơi nắng trở nên sáng bóng, cả người nhanh nhẹn đầy tự hào khi nói chuyện, Vân Khanh bị tấm chân tình thuần phác này lay động, xoay người đến dưới tàng cây, cười : "Ta đây cần phải hảo hảo chọn lựa vài giỏ thật tốt."



      "Tiểu thư cứ việc chọn, bảo đảm lão phu nhân thích, bà hàng năm đều thích ăn vải của thôn chúng ta đó." Nhìn thấy Vân Khanh cảm thấy có hứng thú với vải, Hoàng Đại cũng lên lời lòng.
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14. Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Vân Khanh đến dưới thân cây, đích thân hái xuống hai trái vải màu hồng tím, màu sắc tươi ngon căng tròn của trái vải ở trong bàn tay trắng nõn của nàng, càng cảm thấy mê hoặc, nàng nhịn được bóc vỏ đặt ở trong miệng, nước vải chua ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, nước bọt tự chủ được chảy ra, so với mơ giải khát hiệu quả hơn.

      Thanh Liên vừa thấy Vân Khanh hái được vải trực tiếp để vào trong miệng, vội la lên: "Tiểu thư, vải còn có rửa, người trực tiếp ăn vào lỡ bị tiêu chảy làm sao bây giờ?"

      Đáng tiếc nàng kịp khuyên can, Vân Khanh cầm lấy khăn nhổ ra hạt vải, nghe vậy mới biết được chính mình vừa rồi làm cái gì, trái cây hái xuống liền bỏ vào miệng, kì thực có chút quá mức, đại khái là ở nông thôn, người cũng phóng khoáng, liền lộ ra gương mặt tiểu nữ nhi, thoáng có chút ngượng ngùng : "Bởi vì thoạt nhìn ăn ngon, cho nên nhịn được vừa hái xong đã bỏ vào trong miệng, bất quá rất ngọt thực ngon miệng nha."

      Nàng thiên kim tiểu thư đích thân tới vườn trái cây, đường có gì oán giận hay tỏ ra yếu ớt, Hoàng Đại và hạ nhân trong lòng đối với nàng cách nhìn cũng có chút thay đổi, lúc này thấy nàng ngượng ngùng tươi cười, ngây thơ giống như , nhất thời thả lòng, toàn bộ cúi đầu cười rộ lên.

      Hoàng Đại lại mở miệng : "Tiểu thư có thể yên tâm, ngày thường lúc bọn tiểu nhân hái, cũng trực tiếp ăn, ai bị tiêu chảy."

      "Vậy là tốt rồi." Vân Khanh lại cười, phượng mâu khi cười tạo ra đường cong duyên dáng, nhiễm ánh nắng sáng rọi, giờ khắc này nàng như mười ba tuổi thực .

      Trái vải trong vườn chất lượng đạt tiêu chuẩn, đến nửa canh giờ, Vân Khanh liền hái được ba giỏ vải đầy, mà những hạ nhân khác cùng nàng bất đồng, còn vất vả cần cù ngắt lấy trái chín.

      Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem ba giỏ vải đặt dưới bóng râm, đến gốc cây trong vườn cách đó xa nghỉ tạm.

      bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh tới, cầm trong tay ba cốc sứ, ấm trà màu trắng bằng gốm sứ, hô: "Tiểu thư, các người uống trà ?"

      Nã Thanh vừa nghe nàng chuyện cả cười đứng lên, chỉ vào Vân Khanh : "Nàng mới là tiểu thư, chúng ta là nha hoàn."

      vừa thấy, cau mày, đánh giá ba người, cuối cùng : "Các ngươi mặc xinh đẹp như vậy vẫn là nha hoàn a, mặc có khi còn tốt hơn so với tiểu thư của địa chủ nơi này."

      Nàng chuyện ngây thơ thẳng thắn, Nã Thanh đều nở nụ cười, "̣a chủ nơi này đương nhiên thể so cùngThẩm gia chúng ta, ngươi tên là gì, làm gì ở đây?"

      "Cha ta là Hoàng Đại, ta là Hoàng Tiểu Muội, cha bảo ta lại đây hỏi các ngươi khát nước ?" Nàng xong đem ba cái chén đặt ở trong tay Vân Khanh cùng Nã Thanh và Thanh Liên, sau khi đổ đầy nước, chính mình cũng ngồi xuống ánh mắt nhìn quần áo của các nàng, tràn ngập thích thú cùng hâm mộ.

      Vân Khanh nhìn cốc sứ thô ráp màu trắng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu muội, này ở nông thôn này đều làm nông dân sao?"

      "Đại bộ phận đều là vậy, nhưng cũng có người đọc sách." Hoàng Tiểu Muội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vân Khanh, cũng có ngại ngùng cùng mất tự nhiên.

      Nã Thanh nghe ở nơi hẻo lánh này còn có người đọc sách, nhíu mày hỏi: "Cái người đọc sách này lợi hại sao?"

      "Đương nhiên lợi hại, nhà mẹ Tần Đại có Vi ca ca đọc sách rất lợi hại, liền ngay cả phu tử nơi này cũng khen , đáng tiếc trong nhà có tiền, nếu có thể trong thành. . . . . ." Hoàng Tiểu Muội ra những lời này Vân Khanh đáy mắt lên tia sáng bén nhọn, đây là điều mà nàng muốn hỏi, cũng may kiếp trước Vi Trầm Uyên cũng từ lúc đậu kì thi Hương mà nổi danh, đời này cũng có thay đổi, người này vẫn còn tồn tại.

      Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đường bên cạnh truyền đến thanh của hai người, xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, giọng của hai người đều thập phần ràng.

      "Thúc phụ, mẹ ta nhiều ngày chưa uống thuốc, người có thể cho ta mượn mười hai bạc mua thuốc?" Đây là giọng của thiếu niên mang theo chút khàn khàn như vịt phát ra, thanh lúc mang theo bức thiết thỉnh cầu.

      Tiếp theo là giọng người trung niên nam tử, "Nương ngươi bệnh cũng phải ngày hai ngày, nàng đó là bệnh nhà giàu, mỗi ngày đều phải dùng miếng nhân sâm nuôi bệnh, ta cho ngươi mượn lúc này, vậy lần sau ngươi lại làm sao bây giờ?"

      Nghe ra nam tử cũng muốn cho mượn tiền, nhưng thiếu niên tựa hồ còn cách nào, tiếp tục : "Thúc phụ, đại phu lần trước mẹ ta bệnh có khởi sắc, chỉ cần kiên trì uống thuốc, tốt. . . . . ." Lúc này đây ngữ khí của đầy đau khổ mà cầu xin.

      Đáng tiếc giữa chừng bị trung niên nam tử ngắt lời, "Ta cho ngươi mượn có thể, nhưng ngươi chừng nào mới có thể trả? Chỉ cần ngươi có thể ra lúc nào trả tiền, cho ngươi mượn khó?"

      đến đây dừng hồi lâu, tựa hồ là thiếu niên có biện pháp thời gian, sau đó nghe được bốp tiếng, giống như tiếng đầu gối thẳng tắp quỳ xuống, thiếu niên tựa hồ cắn răng cầu xin: "Thúc phụ, ta biết tại trong nhà khốn cùng, nhưng mẹ ta lại bắt đầu hộc máu, cầu xin người!" Tiếp theo đó là thanh dập đầu.

      Trung niên nam tử lần này ngữ khí mang theo vẻ đắc ý cao cao tại thượng, lại cố tình còn chỉ trích : " phải ta chịu cho ngươi mượn, mà là sau khi ta cho ngươi mượn, ngươi có cách nào trả ta, ngươi xem lúc phụ thân ngươi còn, trong nhà cũng tệ lắm, đáng tiếc vì nuôi bệnh của nương ngươi, càng ngày càng nghèo, nay ngươi trong phòng cũng còn lại cái gì? Ngươi giúp người ta làm ‘thợ khéo’ (thợ thủ công) tiền kiếm được tháng còn chưa đủ nửa tháng thuốc của nương ngươi, ta cũng biết ngươi có biện pháp mới đến tìm ta, nhưng vay tiền cho nương ngươi uống loại thuốc đáy kia, loại chuyện có có về này, ai làm! Ngươi vẫn là sớm chút thay đổi suy nghĩ, để nương ngươi như vậy mà chết rồi quên , miễn cho liên lụy ngươi!"

      "Đủ rồi! Thúc phụ chịu cho vay tiền thôi, cần rủa nương của ta!" Thiếu niên giọng vịt gông cổ họng rống lên, đem bốn thiếu nữ ngồi ở bên vô tình nghe cuộc đối thoại này dọa hoảng sợ, hiển nhiên trung niên nam tử kia cũng hoảng sợ nhẹ, trực tiếp quăng câu, phẫn thanh : "Với thái độ này của ngươi mà cũng muốn mượn tiền! Hừ, các ngươi nằm chờ chết !"

      xong, trận tiếng bước chân dồn dập từ đường phía sau truyền tới, trung niên nam tử mặc màu áo choàng màu lam sắc mặt giận dữ hung hăng bước ra, hướng tới Vân Khanh liếc mắt cái, sắc mặt lại mang theo xấu hổ vội vã rời .
      Minhang, Bé Bi, Lăng Vũ7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14. Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử

      Edit:

      Beta: Ishtar

      " ra là Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại, học thức cao, người lại hiếu thảo, vì tiết kiệm tiền cho Tần Đại nương xem bệnh, ngày chỉ ăn bữa cơm, giấy bút cũng chưa bao giờ mua, thường xuyên ở bờ hồ dùng nước luyện chữ, ở học đường dựa vào việc thay người làm bài tập đổi lấy trang văn chương, vốn sớm có thể thi đỗ tú tài, lại bởi vì có tiền nên thể ." Hoàng Tiểu Muội tựa hồ thập phần phẫn nộ, cái miệng nhắn mím lại trừng mắt nhìn bóng lưng của trung niên nam tử.



      Mà khóe miệng Vân Khanh tươi cười, ở đời này, Vi Trầm Uyên vẫn xuất , hơn nữa phương thức lại giống nhau, tình phát sinh chẳng qua thay đổi địa điểm mà thôi.



      Nàng đỡ tay Thanh Liên đứng lên, Nã Thanh lấy chiếc lá con dính váy nàng xuống, mà Vân Khanh để lại Nã Thanh cùng Thanh Liên, còn có Hoàng Tiểu Muội đứng ở chỗ này cần lại đây, chính mình hướng người thiếu niên kia tới, đứng ở chỗ cách trượng, tiếng động, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt mà quật cường của thiếu niên kia.



      Lúc này Vi Trầm Uyên còn chưa phải là cận thần thiên tử được Tứ hoàng tử trọng dụng, trước đó cùng mẫu thân ở quê hương sống nương tựa lẫn nhau, mà Vi Trầm Uyên là cái khung cứng rắn nhưng da mặt mỏng, dễ dàng mở miệng cầu người, cho dù vừa học vừa làm thợ khéo, cũng muốn dựa vào năng lực của mình mà nuôi sống mẫu thân, hôm nay có thể quỳ xuống trước mặt trung niên nam tử, nhất định là còn cách nào mới làm vậy.



      Nhớ tới kiếp trước, nàng cùng Vi Ngưng Tử ngang qua, cũng là nghe được đoạn đối thoại như vậy, lúc ấy nàng liền động lòng trắc , phải giúp đỡ thiếu niên này, Vi Ngưng Tử lúc ấy còn nàng quá dễ bị lừa, chịu để cho nàng ra tay, sau cùng do nàng rằng người đọc sách tốt, nên mai , tương lai có tiền đồ rộng mở. Có lẽ những lời này đả động Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử cầm 20 lượng bạc của Vân Khanh cho Vi Trầm Uyên. Sau đó vài ngày, Vi Ngưng Tử quay về Thẩm phủ, Tạ di lại cùng Vi Ngưng Tử thăm Vi Trầm Uyên, bao lâu sau, mẫu thân của Vi Trầm Uyên là Tần thị liền bệnh chết ở đầu giường, Tạ di đột nhiên phát ra từ tâm, cho Vi Trầm Uyên làm con thừa tự của bà ta, làm con trai nuôi của bà.



      Mà Vi Trầm Uyên là người nhận ân tất báo, cảm kích Tạ di cùng Vi Ngưng Tử hai người tương trợ, cố gắng hăng hái đọc sách, ở khoa thi năm đó thi được tú tài, ba năm sau trúng cử nhân, cùng năm Minh Đế thêm Khai Ân khoa, lại đạt được Thám Hoa vị (đứng đầu), từ nay về sau tiến nhập con đường làm quan, liên tục được thăng chức, khí thế thể đỡ.



      Kiếp trước tuy rằng Vi Trầm Uyên có tham dự vào mưu của Vi Ngưng Tử và Tạ di, lòng đọc sách, sau khi đọc sách lòng làm quan, nhưng là thể , Vi Ngưng Tử cũng là dựa vào , mới có thể vào phút cuối đạp đổ vị trí Hầu phủ phu nhân của Vân Khanh để chính mình ngồi lên, nếu có Vi Trầm Uyên này làm núi dựa, Vi Ngưng Tử còn có thể tùy tùy tiện tiện mà ngồi vị trí Hầu phủ phu nhân sao?



      Nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười, lúc ấy ràng là nàng hảo tâm muốn giúp đỡ Vi Trầm Uyên, còn bị Vi Ngưng Tử mắng nàng mềm lòng, kết quả sao, Vi Ngưng Tử cầm bạc của nàng, cầm lòng tốt của nàng, lại đổi lấy trụ cột cả đời, hại nàng cả đời.



      Trung niên nam tử rồi, thiếu niên vẫn như trước quỳ mặt đất, thân hình gầy gò giấu trong bộ y phục bằng vải bố màu lam, bố y muốn phai màu trắng bệch, vải dệt cũng trở nên nhăn nhúm, khiến bả vai đơn bạc của càng có vẻ gầy yếu, thậm chí có thể thông qua vải dệt, nhìn được xương vai cao ngất của .



      quỳ gối nơi đó, cúi đầu, cái gáy mảnh khảnh gập xuống ra loại cảm giác vô lực mãnh liệt, đột nhiên nắm tay, hung hăng ở cỏ đập vài cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm như con thú bị thương, phát tiết trong lòng khí giận cùng uể oải.



      "Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, mấy lượng bạc mà thôi, đáng để ngươi quỳ với hắn." Tiếng mềm mại mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng lọt vào trong tai, Vi Trầm Uyên nâng lên khuôn mặt trắng vàng nhìn qua.



      Đó là mặc bộ đồ giản dị màu xanh da trời, đứng ở bãi cỏ xanh biếc, gió thổi tung bay vạt áo, như ngọn sóng màu lam dâng lên bãi cỏ xanh, trong chốc lát , thiếu niên trong đầu nảy lên bài thơ. "Tiệc rượu bên hồ, tình cờ gặp. Hương phấn phảng phất, như hương hoa thoang thoảng. Nhìn kỹ mới hiểu rằng, đời người, cành liễu cong."



      Nhưng lại phát ra hai tiếng cười lạnh, này vừa nhìn biết là thiên kim tiểu thư, đứng lên, dáng người thẳng tắp, cao giọng : "Ngươi đương nhiên cho rằng  chỉ mấy lượng bạc mà thôi, tiểu thư chỉ biết sống phóng túng nào hiểu được cái gì gọi là nỗi khổ dân gian!"



      "Ngươi cái gì! Tiểu thư nhà ta như thế nào chỉ biết sống phóng túng chứ!" Nã Thanh trải qua hai ngày ở chung, biết Vân Khanh đối với người bên cạnh rộng rãi, tính cách cũng thân thiết, còn câu nệ, bắt đầu ra tính cách vốn có, lúc này vừa nghe có người chỉ trích Vân Khanh, liền mở miệng phản bác.



      Mới như thế liền hận đời rồi hảư Nhớ tới vị trọng thần sau này nổi danh lẫy lừng trong kinh thành, lại nhìn thiếu niên trước mặt trong mi mắt còn chứa ngây ngô, bởi vì cứu được mẫu thân mà trở nên oán giận, Vân Khanh nhợt nhạt nở nụ cười, các tiểu thư nhà khác đúng như , mỗi ngày cũng chính là sống phóng túng, hai tay dính chút bụi trần, nhưng đây là kiếp mệnh, sinh ở gia đình nào, có cuộc sống dạng đó, mỗi người đều có nỗi khổ, cho nên khi ngần ngại mà câu đó, phượng mâu nhíu lại như hai khe hẹp sâu, nhìn chằm chằm : "Ta có thể giúp ngươi."



      Vi Trầm Uyên ngẩn ra, trong con ngươi đầu tiên là lên chút kinh hỉ, tuy rằng hiểu biết về tú công (thêu thùa), nhưng vị tiểu thư trước mắt này, chỉ xem đai lưng bên hông của nàng, cũng biết khẳng định chỉ mười hai bạc, nếu nàng muốn ra tay tương trợ, đối với nàng mà chỉ là bữa ăn sáng, như vậy lại có thể mua thuốc cho nương, nhưng và nàng chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nàng vì sao phải làm như vậy?



      hít sâu hơi, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu nữ, cắn chặt răng, nếu hôm nay có thể quỳ xuống trước thúc phụ, chính là đánh cược để van cầu bạc chữa bệnh cho mẫu thân, chỉ cần có người chịu giúp, liền nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện, "Ngươi , muốn ta bán mình hay là làm nô tài, ta đều nguyện ý ."



      Nhìn thái độ sợ chết của , Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh mở miệng : "Ta vừa muốn ngươi bán mình, cũng cần ngươi làm nô tài, còn muốn cho ngươi đến trường, tham gia khoa cử, để có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ngươi."



      "Ngươi làm thế nào biết tình cảnh của ta?" Lúc nghe được cần bán mình làm nô, Vi Trầm Uyên đáy mắt ràng thả lỏng.



      Vân Khanh lại thản nhiên cười, đôi mắt quét qua người đứng phía sau sườn bên trái của mình: "Mới vừa rồi ta nghe Hoàng Tiểu Muội tình huống của ngươi, ngươi nếu là đọc sách giỏi, vậy nên vì thế mà lãng phí tài năng."



      từ khe hở thân cây nhìn xuyên qua bên kia thấy bóng ba , người là Hoàng Tiểu Muội trong trang, còn có hai người, xem ra chính là nha hoàn của vị tiểu thư này, nàng cho bọn họ đứng xa chút, là muốn các nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của , nghe được hai người chuyện với nhau, giúp hắn giữ lại chút thể diện sao? Hành động như vậy xác thực thập phần tri kỷ, khiến nhớ lại đánh giá quá quắt của mình đối với vị tiểu thư này mà mặt khỏi đỏ lên.



      "Chính là như thế?"



      "Chính là như thế." Dù là ai đối với chuyện may từ trời rớt xuống, đều có lòng cảnh giác, huống chi là thiếu niên vừa bị thúc phụ cự tuyệt trợ giúp, Vân Khanh mỉm cười đáp, "Bất quá, ngươi nếu là lương tâm bất an, bản thân ta ra cũng có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ."
      AELITA, Minhang, Bé Bi9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14. Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Vừa như thế, Vi Trầm Uyên liền thoải mái hơn nhiều, thích nhận viện trợ của người ta, liền lòng đối với Vân Khanh thở dài : "Nếu tiểu thư có thể cho ta mượn bạc để chữa bệnh cho nương, có cầu gì ngươi cứ việc , dù liều cái mạng này, ta đều có thể làm, xin tiểu thư trước đem khoản nợ ghi lại sổ, ta tại có lẽ vẫn chưa thể trả, về sau nếu có cơ hội, cam đoan tuyệt thiếu phần bạc."



      Lời này ra đúng với tác phong của Vi Trầm Uyên, kiếp trước cũng dốc hết sức giúp hai mẹ con Vi Ngưng Tử và Tạ di, chỉ cần các nàng mở miệng, có thể làm được nhất định làm, chính là cuối cùng Vân Khanh nhờ Vi Ngưng Tử cầu xin , Vi Ngưng Tử cầu, nàng ta ước gì Thẩm Mậu và Tạ thị chết sớm chút, làm sao chịu cầu xin, đáng tiếc nàng ngu ngốc tự biết, còn tưởng rằng biểu tỷ rắn rết là người tốt.



      Vân Khanh thản nhiên : "Bạc đối với Thẩm gia mà tính là cái gì, đợi khi ngươi được dư dả, trả lại cũng muộn, ta trước mắt tạm thời còn cần ngươi hỗ trợ, đến lúc nào đó nếu có việc, ta tìm ngươi, còn nữa, năm nay ngươi 14, có thể tham gia thi Hương, ngươi tuy rằng thành tích tệ, nhưng phu tử ở nông thôn trình độ có hạn, ta sau khi trở về ở Bạch Lộc thư viện giúp ngươi báo danh, ngươi nhất định phải đến."



      So với lời vừa rồi, câu này mới là kinh hãi nhất, Bạch Lộc thư viện là thư viện tốt nhất Dương Châu, bên trong các phu tử đều là lão sư giỏi nhất Dương Châu, nếu có thể vào đó, đối với các phương diện cá nhân về văn tự thi ca đều có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng ngược lại, Bạch Lộc thư viện học phí cũng thập phần sang quý, năm cần 50 lượng bạc, đối với người bình thường mà , là quá mắc.



      "Nhưng mẹ ta còn ở nông thôn, chỉ sợ là được." Vi Trầm Uyên nội tâm sớm muốn , bất đắc dĩ có khả năng thực hiện, chỉ có thể ngừng tiếc nuối, thể vứt bỏ mẫu thân mà vào thành học, mỗi ngày muốn quay lại cần 12 tiếng, nương nằm ở giường, có ai có thể chiếu cố đâu, mặc dù có người có thể chiếu cố, cũng yên lòng.



      Điểm ấy Vân Khanh đương nhiên cũng nghĩ đến, Vi Trầm Uyên là người rất có hiếu, nếu thể giúp Tần thị an bài tốt, tất nhiên thể an tâm đọc sách, liền từ trong túi lấy ra 12 lượng bạc vụn cho trước, : "Chuyện dừng chân này, ta thể làm chủ, nhưng mẹ ta có thể, ngươi về trước cho đại phu kê thuốc, buổi chiều ta cùng nương ta đến nhà ngươi nhìn xem."



      Vi Trầm Uyên nghe nàng tựa hồ sớm có tính toán, lại lo lắng sức khỏe của Tần Thị, cũng nhiều lời, tiếp nhận bạc xong, cúi chào sâu, vội vàng hướng về thôn xóm chạy , gió vườn thổi bay áo dài bạc màu của , so với vừa rồi nhõm hơn rất nhiều.



      Cho đến khi thân ảnh của biến mất ở trong tầm mắt, Vân Khanh mới chậm rãi xoay người, Vi Ngưng Tử, Vi Trầm Uyên cánh tay phải này ta nhất định chém rớt của ngươi, đời này, xem ngươi dùng cái gì cùng ta tranh!



      Đợi nàng ra, liền gọi Nã Thanh, Thanh Liên trở về sơn trang, Vân Khanh liền đem việc hôm nay cho Tạ thị nghe, "Nghe nữ nhi của Hoàng trang chủ , tuy rằng nhà nghèo, chí cũng nghèo, mỗi ngày dậy sớm đốn củi nấu cơm, sau đó đọc sách, lại học đường nghe giảng, buổi chiều trở về thức đêm canh thuốc nấu cho mẫu thân, là người cực kỳ hiếu thuận."



      Tạ thị nghe xong tuy rằng trong lòng rung động, nhưng nếu làm viện thiện này, cũng biết tương lai có thể hay rước lấy phiền toái gì, dù sao Tần thị cũng bị bệnh nặng. . . . . .



      Vân Khanh nhìn ra nghi ngờ của bà, nhíu mi : "Nương, phụ thân phải muốn mở Như Thiện đường, phải muốn tích thiện sao, vốn việc thiện dễ làm như vậy, nếu nữ nhi cũng muốn mời người về học, ngày hôm nay chuyện tình của Vi gia nữ nhi phát cũng thôi, nay đều đã biết đến, nếu làm như thấy, vậy còn cái gì là làm việc thiện, người ta còn chúng ta là giả nhân giả nghĩa, hơn nữa, nhà chúng ta cái khác , bạc luôn thiếu, mẫu thân mặc dù là nuôi bệnh, nhưng cũng , đại phu nếu vẫn uống thuốc, cũng tốt hơn, đến cùng còn phải vì quá nghèo, chút ngân lượng này, chúng ta tùy tiện tiết kiệm chút cũng có được, vì sao làm chứ?"



      Nghe nữ nhi , Tạ thị cũng hiểu được có chút đạo lý, nếu phải làm việc thiện, vậy thể thấy rồi làm như thấy, chỉ là chuyện nữ nhi việc học đường, "Chúng ta có phải hay quản quá nhiều rồi, còn lo chuyện học của ?"



      "Nương, người đều ra tay cứu người ta, sao giúp người giúp cho đến cùng, phu tử đều rất thông minh, nếu để lãng phí như vậy, chẳng phải là phụ lòng ông trời cho thông minh, chúng ta nếu đã cứu người, vậy giúp thêm một chút, nếu có thể thi đậu, về sau chừng làm quan, sao còn cần nhà chúng ta giúp đỡ nữa chứ?" Vân Khanh túm cánh tay Tạ thị, khổ tâm , "Hơn nữa xem tình huống này, nếu có người ra tay giúp đõ, mẹ chừng ngày nào đó chống cự nổi nữa, đến lúc đó liền biến thành cha lại nương, tình huống kia phải càng khổ sao."



      Đại khái là Vân Khanh ‘đứa đáng thương cha nương’ những lời này, khiến Tạ thị do dự hồi, rốt cục cũng đáp ứng, "Được rồi, ta buổi chiều liền cùng con đến nhà nhìn xem, nếu có chuyện gì, chúng ta ở Dương Châu còn có một tiểu viện trống, cho bọn họ chuyển vào ở.”



      Kỳ trừ việc này ra, còn có việc Tạ thị , vài lần quay về Liễu gia, bà cảm giác, Liễu gia đều có chút thay đổi, cũng biết là do chuyện của Lễu Dịch Thanh làm cho bà cảm thấy trong đó có cổ quái, còn có lần trước ở trong rừng nghe được Liễu Dịch Thanh buông lời nhục mạ, bà đối với nhà đại biểu tẩu trong lòng tồn tại khúc mắc, hơn nữa lần này nhìn đến thái độ của Liễu lão phu nhân đối với Tạ di và Vi Ngưng Tử, trong lòng bà đã còn hoàn toàn tin tưởng vào tình thân này nữa rồi. Thẩm Mậu vẫn cấp bạc trải đường cho Đại Biểu Ca Liễu gia, chính là muốn nhờ hắn ở quan trường có chuyện gì trợ giúp một chút, nhưng nếu Liễu gia chẳng phải đáng để dựa vào, bọn họ chẳng khác nào quăng tiền qua cửa sổ.



      Nay nghe Vân Khanh Vi Trầm Uyên đọc sách rất khá, nếu trợ giúp chút bạc, có thể làm ra chút thành tích, có tiền đồ, lại lợi nhiều mặt khác, suy tính lâu dài tuy có hơi dư thừa, nhưng so với đầu tư chết ở đường tương đối tốt hơn.



      Vì thế dùng qua bữa trưa xong, Vân Khanh cùng Tạ thị thay đổi bộ xiêm y thích hợp, liền gọi Hoàng Đại, phái hai cỗ kiệu, cho Hoàng Tiểu Hoa dẫn đường vào trong thôn.



      Đợi khi kiệu dừng ở gian nhà tranh lợp bằng cỏ trong thôn Vân Khanh cùng Tạ thị hai người đều chợt ngẩn ra, các nàng biết Vi Trầm Uyên nhà nghèo, nhưng ngờ tới lại nghèo như vậy, bùn đất cùng cây cỏ khô trộn lại làm vách tường, những bó rơm khô vàng trải ra thành nóc nhà, toàn bộ phòng ở lớn liếc mắt cái liền có thể nhìn được hết, còn bằng nửa Nhạn Các của Vân Khanh.



      Sau khi hai người bọn họ vào cửa thôn, liền có người thông tri Vi Trầm Uyên, kiệu được chút, liền nhìn thấy đứng ở trước cửa gỗ, thay trường bào màu xanh như học sinh, tuy là nửa mới nửa cũ, nhưng đây là cái tốt nhất có, nhìn thấy hai người liền thở dài : "Thẩm phu nhân, Thẩm đại tiểu thư." Sau khi từ trong núi trở về, mới biết được, ra là có phu nhân cùng tiểu thư của ông chủ đến thôn này hái vải, mà người hôm nay gặp, đúng là tiểu thư của ông chủ sau khi hái vải nghỉ chân.



      Tạ thị tất nhiên là đối phen đánh giá, thấy người mặc dù gầy, lại cốt cách kiên cường, cử chỉ hữu lễ, sắc mặt thản nhiên, trong lòng liền có hảo cảm, người có phong độ có thể theo khí chất mà nhìn ra, bà gật đầu : "Lệnh đường sức khỏe đỡ nhiều rồi chứ?"



      "Đại phu ở bên trong bắt mạch, Thẩm phu nhân xin mời vào trong ngồi." Vi Trầm Uyên hữu lễ trả lời, sắc mặt mang theo khiêm cung vừa phải, lại lộ vẻ ti tiện, Vân Khanh bên xem thầm mỉm cười, quả nhiên là người hai mươi tuổi ngồi lên chức Thượng Thư, nay dù chưa thành thục, có thể nhìn ra được phong phạm sau này trong cử chỉ rồi.



      Vào trong phòng, đầu tiên là cái phòng , dưới khăn trải bàn là cái bàn thô cùng bốn chiếc ghế , thấy những vật dụng bày biện bàn vuông sát tường, phía có bộ ấm trà cùng bốn cái cốc , hiển nhiên là phòng khách, mà bên trái nhà, chính là phòng Tần thị ở, cách tấm mành vải bông cũ, nghe được tiếng phụ nhân ho khan ở bên trong.



      Vân Khanh vào liền nhìn đến nữ tử bệnh tật sau này có thể khiến cuộc đời Cảnh Hựu Thần thay đổi rất lớn dựa vào gối đầu đỏ thẫm, lão đại phu ngồi ở đầu giường giúp bà bắt mạch.
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15. Thế Tử, Vân Khanh và cuộc hẹn ở dòng suối

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Lúc phụ nhân Tần thị nhìn thấy Tạ thị và Vân Khanh, hơi cử động thân người, Vi Trầm Uyên vội vàng qua đỡ bà, bà muốn đứng dậy chào, Tạ thị thấy bà như thế, : "Sức khỏe bà tốt, cần khách khí, mau nằm xuống cho đại phu bắt mạch ."

      Tần thị thấy vậy mới lại dựa vào gối, Vi Trầm Uyên đắp chăn cho bà, đứng ở bên chờ đại phu nói kết quả bắt mạch.

      Tạ thị phát , tuy rằng Tần thị luôn bệnh nặng, áo khoác người dù đã sờn cũ bạc màu nhưng vẫn sạch , đệm chăn áo gối đều ô bẩn, trong nhà thế nhưng có cái mùi tanh tưởi của người nghèo bị bệnh nặng, ngược lại có mùi hoa thoang thoảng, theo mùi hương tìm kiếm, ở đầu giường bằng gỗ của Tần thị, có ống trúc làm thành bình hoa, bên trong cắm vài ba cành hoa đào, làm phòng ở sáng sủa hẳn lên.

      Tần thị theo ánh mắt của bà nhìn thoáng qua, cười : "Đây là ta cho Tiểu Uyên hái vào, để phòng có vẻ sinh động chút, miễn cho khí trầm lặng."

                  Lúc ốm đau còn chú ý sắp xếp như vậy, có thể thấy được tâm tính Tần thị rất tốt. Lại nhìn trong phòng tất cả đều rất sạch , bày biện chỉnh tề, Vi Trầm Uyên bình thường rất chú trọng hình thức, tuy rằng nhà nghèo, nhưng gia giáo cũng tệ.

      lát sau, đại phu đứng lên, chắp tay : "Lệnh đường bệnh này cùng chẩn đoán trước đó vài ngày giống nhau, chính là khi sinh con sức khỏe cạn kiệt, sau lại được chăm sóc tốt, khiến tổn hao nguyên khí, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, dựa theo phương thuốc lão phu kê trước đó mà dùng và nghỉ ngơi, thì có gì đáng ngại nữa."

      Nghe chẩn đoán thế, Vi Trầm Uyên mắt liền sáng rực, thân thể nương có trở ngại gì là tốt rồi, chắp tay : "Đa tạ đại phu."

      " sao, nếu còn chuyện gì nữa, ta phải sang nhà khác chẩn bệnh rồi." Đại phu bắt đầu thu thập thùng thuốc, đeo lên vai, đứng lên cáo từ .

      "Được, mời ngài thong thả." Vi Trầm Uyên đưa đại phu ra cửa, trong phòng liền còn lại Tần thị cùng mẹ con Tạ thị ba người.

      Tần thị mới hướng Tạ thị : "Ta nghe Tiểu Uyên , hôm nay ít nhiều được mẹ con phu nhân giúp đỡ, đại ân biết như thế nào cảm tạ." Sau khi bà ngồi dậy, liền nhìn hai người : "Xem ta hồ đồ chưa kìa, vào cửa lâu như vậy vẫn chưa mời hai vị ngồi. Mau mau mời ngồi."

      Ánh mắt Tạ thị chuyển qua hai chiếc ghế đơn sơ trong phòng bà, nước sơn phía đều tróc ra, nhìn rối loạn lại có vẻ loang lổ cổ xưa, do dự hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống : "Quý công tử tuy còn nhưng rất hiểu lễ nghĩa, Thẩm gia ta vẫn luôn giúp đỡ gia ̀nh nghèo khổ, hôm nay tiểu nữ biết được chuyện tình trong nhà bà, liền trở về với ta, ta bèn tới nhìn xem."

      Tần thị nhìn đến Vân Khanh đứng ở bên cạnh Tạ thị, nàng mặc cẩm bào hình vân nhạn giương cánh, phối với váy áo màu đỏ thêu hoa hải đường màu vàng, đầu búi tóc hình tròn, cài cây trâm ́nh ba chiếc lông chim oanh, thêm một cây trâm bích vân có những sợi dây dài uốn lượn, ăn mặc như tùy ý, lại khóe léo hào phóng, tới nhà thăm bệnh, màu sắc y phục cũng được chọn lựa rất khéo, lại nhìn khuôn mặt như trăng rằm, làn da trắng mịn như ngọc, so với các tiểu thư trong kinh trước kia bà gặp qua đều xinh đẹp hơn vài phần, lại nhớ tới chuyện nhi tử , phát ra ca ngợi từ đáy lòng : "Quý thiên kim vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn lịch hào phóng, tâm địa lại tốt, phu nhân là có phúc khí tốt."

      Nghe được có người khen nữ nhi của mình, so với trực tiếp khen bà, Tạ thị nội tâm cao hứng hơn, khách khí : "Đâu có, đây chỉ là ở trước mặt người khác mới như vậy thôi, đâu thể so với công tử nhà bà."

      Sau khi hai người khách sáo vài câu, Vi Trầm Uyên từ bên ngoài vào, đối với Tạ thị cùng Vân Khanh cúi đầu sâu : "Đa tạ Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư tương trợ."

      " cần đa tạ, cũng là do mảnh hiếu tâm của ngươi thôi." Tạ thị : "Nghe ngươi ở thư viện thành tích tệ, nay cũng được mười bốn, nếu có thể, ngươi có muốn Bạch Lộc thư viện học ?"

      "Đương nhiên nguyện ý." Vi Trầm Uyên cúi đầu đáp, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt thản nhiên của Vân Khanh, lại rất nhanh thu hồi, "Chỉ là mẫu thân thân thể ôm bệnh , chỉ sợ thể rời ."

      Tần thị nghe được có người nguyện ý giúp đỡ nhi tử đến Bạch Lộc thư viện học tập, lại nghe nhi tử bởi vì sức khỏe của mình mà , sắc mặt khẩn trương, vội vàng : "Con cứ , bệnh của nương đáng ngại."

      Tạ thị nhìn vẻ mặt của bà, hiển nhiên muốn vì sức khỏe của mình mà cản trở tương lai sau này của con, ra cùng là mẫu thân ai cũng muốn con mình sống thật tốt, ngược lại sinh lòng đồng cảm, cười : "Bà cần sốt ruột, nếu lệnh công tử nguyện ý , nay thư viện khai giảng, ta ở Dương Châu có tiểu viện còn trống, sân tuy rằng lớn, cũng rất thanh tĩnh thích hợp cho hai người ở, cách thư viện cũng xa, có thể mang theo bà cùng , việc đến trường và chiếu cố bà thể chậm trễ cái nào, biết bà nghĩ thế nào?"

      Tần thị nghe thế, trong mắt kích động nên lời, bỏ chăn xuống giường đến trước mặt Tạ Thị quỳ xuống, cảm kích đến hai mắt đẫm lệ : "Phu nhân đại ân đại đức lời kể xiết, cho chúng tôi mượn bạc cũng thôi, còn cung cấp sân ở cùng thư viện, nông phụ như tôi là hổ thẹn dám nhận."

      Tạ thị vội vàng đứng lên khẽ đỡ : " cần như vậy, Thẩm gia chúng ta vẫn đều làm việc thiện, tình cảnh trong nhà phu nhân Thẩm gia biết, tất nhiên phải ra tay giúp đỡ, trăm ngàn chớ nên hành lễ, sức khỏe bà còn suy yếu, thể cử động mạnh, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt."

      phen khuyên bảo xong, Tần thị mới chịu lên giường, đại khái bởi vì vừa rồi động tác quá mạnh, tâm tình lại quá kích động, lại bắt đầu ho lên, Vi Trầm Uyên vội vàng vỗ lưng cho bà.

      Tạ thị hơi hơi nhíu nhíu mày, : "Ta từ ngày mốt tính quay về thành Dương Châu, nếu các người nguyện ý, liền cùng chúng ta lên đường, thứ nhất có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ hai thư viện muốn khai giảng, chớ để chậm trễ chương trình học mới tốt."

      Tần thị che miệng, hít hơi sâu ngừng ho : "Đa tạ phu nhân quan tâm, từ hôm nay chúng tôi ráng thu xếp hành lí, tại phu nhân cùng tiểu thư vẫn đừng nên đứng ở nơi này, nếu lỡ nhiễm bệnh ta rất có lỗi."

      Tạ thị vừa rồi cũng có suy nghĩ đó, thấy bà mở miệng trước, liền tiếp lời : "Ta đây liền về trước để bọn họ an bài chút, sân kia vẫn đều có người quét tước, chừng cỡ ngày kia là có thể vào ở, bà nên nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe của mình."

      "Được, Tiểu Uyên, tiễn Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư."

      "Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư, mời." Vi Trầm Uyên cúi người, đưa hai người ra ngoài.

      Hai cỗ kiệu còn đợi bên ngoài, Tạ thị lên cỗ phía trước nhìn cái, mở miệng : "Đem những đồ cần thiết thu thập là được, vốn cần vội vã như vậy, nhưng mẫu thân ngươi sức khỏe được tốt, xe ngựa của Thẩm gia vững vàng hơn một chút, miễn phải chịu xóc nảy nhiều."

      Vi Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng rung động, mấy năm nay bị người xem thường thành thói quen, chưa từng nghĩ Thẩm phu nhân còn có thể thay lo lắng những chuyện đó, có thể lo lắng chuyện xe ngựa, chỉ có người lòng có thiện tâm mới có thể làm được, ngực nghẹn ngào, giọng trầm đục như vịt lại khàn khan cất tiếng: "Thẩm phu nhân, đại ân lời nào cảm tạ hết được."

      Tạ thị mỉm cười, cũng còn khách khí, gật đầu lên kiệu, dưới cái nhìn của mắt nhiều người, Vân Khanh cũng cùng chuyện khác, gật gật đầu, cũng xoay người lên kiệu.
      AELITA, Minhang, Bé Bi10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :