Chương 4: Lướt qua nhau.
Gió thổi qua đỉnh đại thụ, những chạc cây cũng theo đó mà lay động như đứng lên, thanh sàn sạt vang lên trong rừng rậm.
Mái tóc bạch sắc tung bay, tuyết y nam ngẩng đầu chăm chú nhìn vào thiếu niên tựa lưng lên đại mộc thụ bình yên ngủ say.
Đồng dạng mái tóc màu bạc bay trong gió, khuôn mặt thanh tú nhưng tất nhiên là kém hơn so với tuyết y nam . Xiêm y màu đỏ như đoàn hỏa diễm, đôi mắt vàng thời đóng lại, mất nhuệ khí, dáng vẻ sinh long hoạt hổ phảng phất như là giấc mộng mà thôi.
“Hừ, bán vô dụng!”
Phụ thân cường đại phản bội mẫu thân cao quý, thương nhân loại yếu đuối, cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng; mà Inuyasha lại càng ngốc hơn, chính tử địch của mình, dẫn đến kết cục là bị phong ấn.
đáng châm chọc!
người là phụ thân, người là đệ đệ bán , đều là cái kết thế này. Phụ thân đại nhân, ngài liệu có đoán trước được kết quả này hay ?
Ánh trăng sáng ngời chiếu lên con đường mòn , mông mông lung lung, so với ban ngày có thêm vài phần cảnh ý. Lướt cỏ, Tiêu Lăng Nguyệt bước vào khu rừng rậm tràn đầy chướng khí.
Ban đêm khu rừng im ắng, từng trận thanh côn trùng kêu vang nghe ràng. Có lẽ nàng từng vì yên tĩnh ấy mà cảm thấy sợ hãi, nhưng tập mãi cũng thành thói quen. Dọc theo con đường trong trí nhớ, Tiêu Lăng Nguyệt hướng về thần mộc mà tới. Chưa tiến tới được bao xa, cỗ khí cường đại mà xa lạ theo gió đêm truyền tới.
quái?
Dừng chút, Tiêu Lăng Nguyệt tay đè lại trường kiếm rung động kịch liệt vì bị khí kích thích, chân bước nhanh hơn về phía trước. Thanh trường kiếm này vốn là của vị đạo trưởng, trước khi lâm chung tặng lại cho nàng, đối với khí rất linh mẫn, bất quá phản ứng kịch liệt như thế này cũng rất ít. Này, hiển nhiên là quái cường đại!
Đuổi tới thần mộc, nàng lại chỉ thấy đoàn bạch quang xa.
Ai, là ai đây? Vì sao lại đem cỗ khí nồng đậm lưu lại chung quanh thần mộc như vậy? giống như muốn hại con người, mà như là tuyên cáo lãnh địa, chỉ làm cho đám tiểu dám đặt chân đến mà thôi. Bất quá, có uy hiếp, nàng cũng muốn xen vào việc của người khác.
Suy nghĩ hồi, Tiêu Lăng Nguyệt theo trời đêm thu hồi tầm mắt, nhìn lại vị thiếu niên ngủ say kia. Ánh trăng màu bạc ôn nhu chiếu quanh thân , vẫn như trước, thân hồng ý tóc bạch ngân, khuôn mặt thanh xuân chút thay đổi, chỉ là thanh đằng quấn quanh thân lại nhiều hơn, ra vài phần tang thương.
So với nhân loại, sinh mệnh của quái quá dài lâu, vài thập niên chỉ như ngày, năm tháng qua cũng thấy lưu lại dấu vết thời gian.
Thở hơi, Tiêu Lăng Nguyệt có chút cười tự giễu. Nàng, có lẽ … cũng được coi là nhân loại!
Ngày qua ngày, nàng vẫn ngừng nhớ lại những kí ức ngày xưa. Đáng tiếc, trí nhớ biết từ khi nào bắt đầu trở nên mơ hồ, những khuôn mặt thân quen cũng còn nhớ . Nếu có thể trở về, liệu còn có ai có thể nhận ra nàng? Có lẽ, có lẽ…
Ha ha, nàng muốn nghĩ tiếp, suy nghĩ tuyệt vọng so với bất cứ điều gì đều đáng sợ hơn.
Trời tờ mờ sáng, phương xa mảnh trăng tàn. Thu thập xong bọc hành lý, Tiêu Lăng Nguyệt đổi trở về bộ hồng vu nữ Nam Kinh. Lưng đeo trường kiếm xoay người nhảy lên ngựa.
“A Phong, ta phải rồi, ngươi hãy bảo trọng!” Quay đầu, Tiêu Lăng Nguyệt hướng lão bà tiễn đưa lời từ biệt.
“A Nguyệt…” Lão bà tiến lên vài bước, cười thương “Có thời gian ngươi hãy trở về nhiều hơn chút, bằng , có lẽ ngày kia, ta còn chờ được nhìn thấy ngươi lần nữa…”
Đối mặt với khuôn mặt tang thương của lão bà, Tiêu Lăng Nguyệt nhất thời biết gì.
“… Yên tâm, lần này ta quá lâu…” Dù sao Inuyasha bị phong ấn 50 năm, ngày tỉnh lại cũng còn xa. Ngọc tứ hồn… vô luận như thế nào cũng sắp xuất rồi!
“Được, được, như vậy ngươi tự cẩn thận”. Cười vui mừng, lão bà ngừng .
“Tái kiến!” Dây cương rung lên, Tiêu Lăng Nguyệt hướng phía Đông mặt trời mới mọc chạy như bay mà .
Nàng rời bao lâu, thiếu nữ mặc bộ đồng phục thủy thủ từ trong rừng rậm ra, mê mang đánh giá bốn phía…