1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Inuyasha] Chỉ yêu Sesshoumaru (Hoàn, 40c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thak nàng nha.nữ 9 này bi quan quá:):p;)=D
      Bạch Xà thích bài này.

    2. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 2: Thời gian thấm thoắt trôi.


      Bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng chậm rãi bay, ánh mặt trời tươi đẹp trải rộng mặt đất, mảnh xán lạn.

      Trong khung cảnh thời tiết hấp dẫn ấy, tầng cao của thần xã *, vu nữ khí chất thanh lệ, trong trẻo, hông đeo trường kiếm cổ xưa, thẳng lưng đứng đài cao, mắt lẳng lặng nhìn phương xa. Nàng thân hồng y, phảng phất như băng tuyết cùng liệt hỏa giao nhau, mâu thuẫn nhưng hài hòa. Mái tóc dài buộc tùy ý ngang hông, đôi con ngươi đen thâm thúy như biển, bờ môi như có như nở nụ cười, lộ ra vài phần cao quý, vài phần xa cách.

      Gió lộng mặt biển, sóng nhấp nhô từng tầng lục sắc nối tiếp nhau, mái tóc dài cùng với ống tay rộng cũng phấp phới theo, như đôi cánh mở ra, tùy thời thuận theo gió mà lướt .

      “A Nguyệt”. giọng già nua tràn đầy thương từ phía sau truyền đến.

      Tiêu Lăng Nguyệt theo tiếng vọng nhìn lại, thấy đầu tóc trắng chậm rãi theo từng bậc cầu thang thần xã tiến lại, thân y phục vu nữ bạch y quần đỏ, con ngươi bên trái đeo cái bịt mắt màu đen.

      “A Phong, ngươi đến rồi!” Hơi hơi vuốt cằm hướng về phía người tới, nụ cười yếu ớt mang theo chút vui vẻ xuất môi nàng.

      “Aizz…” Lão bà tới bên cạnh nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn về phương xa.

      “40 năm, thể tưởng tượng được ngươi vẫn có gì thay đổi”.

      “Haizz…” Nàng thở dài cười: “Thời gian qua là mau, đảo mắt cái, ngươi thành lão bà bà rồi!” Nhìn xuyên qua gương mặt già nua của lão bà, Tiêu Lăng Nguyệt phảng phất nhớ lại thiếu nữ thanh xuân năm nào.


      Nhớ ngày đó, nàng chịu đả kích nặng nề, mê mang biết về phía trước mục đích; chẳng may đụng phải bầy quái, cuối cùng trong lúc nguy kịch, được A Phong cứu. Vì thế nàng liền cùng A Phong trở về thôn, ở lại nơi này ngây ngốc mà sống, nhưng cũng học được ít bản lĩnh. So với thời điểm mới đến, cái gì cũng , cái gì cũng biết, giờ đây, nàng vu nữ thể xem thường.

      Năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt, bốn mươi năm thời gian trôi qua rất nhanh. Trước tiền điện là cây đào nàng tự tay trồng, giờ thành đại thụ, hoa nở đỏ góc trời. Những con người ngày ấy cũng thoát khỏi bàn tay thời gian, thanh xuân qua; chỉ còn có nàng, khắc kia, tại thời điểm nàng vừa xuyên tới thời này, thời gian như vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi 20. Có khác chăng là, trải qua năm tháng lắng đọng, nàng còn hồn nhiên, còn ngây ngô như xưa, mà trở thành đóa mạn đà châu sa**, tản mát ra hơi thở mê người.

      “Lần này trở về, ngươi còn tính toán tiếp sao?” Cảm giác thấy tâm tư đối phương càng lúc càng bay xa phương nào, lão bà giọng hỏi.

      “A Phong, ngươi hẳn là biết, ta nếu , vạn nhất, có người nhận ra ta hề già , nhất định khiến mọi người sợ hãi. Dù thế nào con người cũng thể trường sinh bất lão.” Tiêu Lăng Nguyệt tự giễu cười cười.

      đời này, có người nào dễ dàng tha thứ và dung nạp ngoại nhân tồn tại đây? Nếu phát nàng có thân linh lực, cho dù là A Phong, cũng nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng – dù cho vì bản thân, vì an toàn của cả thôn, A Phong cũng nhất định làm vậy. Ngày đó, tại giây do dự, trong mắt nàng ta thoáng qua tia sát ý, nàng như thế nào lại nhận ra, chỉ là nàng luôn luôn tự lừa dối bản thân mình mà thôi.

      “A Nguyệt…” Nhìn nữ tử cố nén bi thương mà tươi cười, lão bà biết an ủi thế nào.


      “A Phong, ta biết , cần an ủi ta”. Nở nụ cười thản nhiên, nàng : “Ta thuộc về nơi này, rồi nhất định ta tìm được đường về nhà thôi”.

      Bị tự tin của nàng lây nhiễm, lão bà cũng cười theo.

      “A Nguyệt, ngày mai chính là ngày tế điện, ta hi vọng ngươi tới hiến vũ, cho nên, hãy ở thêm ngày .”

      “Ah?” Bị thỉnh cầu đột ngột gây sửng sốt, Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngốc nhìn bà lão.

      Trong thôn vẫn chưa có vu nữ mới sao? A Phong kỳ thực cũng vất vả mà.

      “Ha… ha…, A Nguyệt, lâu nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của ngươi”. Lão bà thoải mái cười to. Năm đó, nàng ấy vì bản thân mà học tập những bản lĩnh của vu nữ, cũng tạo ra ít chê cười, bất quá, nghị lực của nàng ta cũng đáng sợ kinh người.

      “Ngươi nha…” Tiêu Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Được rồi, ngươi như vậy, ta cũng lại từ chối, nhưng, chỉ đến lúc hiến vũ ta mới xuất ”.

      “Được, được, được. Bộ xương cốt già nua này của ta cuối cùng cũng cần phải ép buộc rồi…” Ban đầu tuy rằng tính toán ra ngoài thôn mời vu nữ trẻ tuổi trở về, bất quá, làm sao mà so được với A Nguyệt. Lần này, hãy cho nàng khi còn sống được nhìn màn hiến vũ hoàn mĩ lần cuối .

      --------------------------------------


      (Tác giả có lời muốn : bản thân nhận định vì Sess điện hạ quá mức hoàn mỹ, cho nên dùng 40 năm thời gian để nữ chính trưởng thành, biết các vị xem xong nghĩ như thế nào?)


      * Thần xã: còn gọi là đền, kiến trúc nguyên thủy của thần xã tương truyền được xây dựng từ thế kỉ thứ VI, còn kiến trúc nay được xây vào thế kỉ XII. Thần xã chỉ là niềm tự hào của người Nhật về kiến trúc mà còn là di sản tâm linh được mọi người dân đất nước mặt trời mọc hướng về.


      **Mạn đà châu sa
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Linh Mai, linhdiep175 others thích bài này.

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 3: Coi như là sơ ngộ


      Mặt trời chiều ngả về tây, ánh trăng dần nhô lên.

      sườn núi, thân ảnh tuyết sắc chậm rãi tới. Phía sau, mặt trăng to tròn dần dần lên ràng. Ngũ quan tuấn mĩ, mắt vàng lạnh như băng, giữa trán có ấn ký trăng non độc đáo, hai bên gò má với hai vệt văn, quần áo hoa lệ, mái tóc dài ngân bạch theo gió bay bay, quanh thân tản ra cỗ khí tức cao quý mà lãnh khốc. hổ danh là chiến quỷ công tử!

      “Sesshoumaru đại nhân, Sesshoumaru đại nhân… đợt tiểu nhân chút, đợi tiểu nhân chút a!” tiếng la vang lên đánh tan yên tĩnh của màn đêm. con tiểu màu xanh, nâng cây trượng đầu người nghiêng ngả, lảo đảo hướng về tuyết y nam chạy tới.

      Đôi lông mày nhíu nhíu lại, nâng tay, cục đá bắn ra, tiểu hét lên tiếng rồi ngã gục.

      “Sesshoumaru… đại nhân”

      “Jaken, ầm ĩ quá!” Như bản thân , thanh thanh lãnh mơ hồ hàm chứa cỗ uy hiếp, đủ để dọa chạy bất kì tiểu nào trú gần đó.

      Bị đôi mắt vàng đảo qua, tiểu màu xanh nằm sấp đất, mồ hôi lạnh ngừng tuôn ra. Sát… sát khí a!

      Mím mím môi, Sesshoumaru hờ hững xoay người.

      !”

      “A…vâng… Sesshoumaru đại nhân…” Nghe tiếng chủ nhân, Jaken lập tức khôi phục sức sống, khiêng trượng đầu người nghiêng ngả chạy theo.


      Thiết Toái Nha… Phụ thân cất nó ở nơi nào? Tại sao tìm kiếm lâu như vậy nhưng vẫn chút manh mối. Sesshoumaru vẫn bước chân tao nhã bước , nhưng trong đầu lại ngừng suy nghĩ.

      “A, Sesshoumaru đại nhân, phía trước phải là thôn trang nơi phong ấn Inuyasha sao?” Nhìn thôn trang xa xa, ánh lửa bập bùng, dường như ở đó cử hành buổi lễ gì đó. Nhìn có vẻ náo nhiệt, nhân loại luôn thích làm những chuyện nhàm chán thế này.

      Sesshoumaru chuyển động con ngươi, theo phương hướng tiểu chỉ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

      Inuyasha? Cái tên bán yếu ớt mang nửa huyết thống cao quý của phụ thân ư?

      “Sesshoumaru đại nhân, ngài muốn đến xem em trai mình sao?” Trong lúc vô tình ngẩng đầu, gặp phải đôi mắt vàng híp lại, Jaken mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức sửa miệng.

      , ! Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân ngài cùng Inuyasha là em! Cái tên bán đáng chết kia vì sao cố tình lại là con của phụ thân ngài, khiến cho người ta chán ghét!”

      “Hừ!” Hừ lạnh tiếng, Sesshoumaru thay đổi phương hướng, chút lưu tình lướt qua tiểu mà rời .

      Inuyasha? xem cũng tốt, chừng có manh mối để tìm ra Thiết Toái Nha.

      “Sesshoumaru đại nhân…” Nhìn chủ nhân hóa thành luồng sáng bay xa, Jaken quỳ rạp mặt đất, lệ rơi đầy mặt, giơ cánh tay vẻn vẹn chỉ có 3 ngón mà la lên. Nó có thể bị chủ nhân ném, có thể bị chủ nhân đánh, nhưng quyết thể bị chủ nhân vứt bỏ, nó chỉ muốn luôn luôn được làm tùy tùng của Sesshoumaru đại nhân vĩ đại!

      thể tốc độ khôi phục sức khỏe của Jaken có thể so với tiểu cường, thu hai dòng suối nước mắt, lấy lại tin tưởng mười phần, cầm trượng đầu người hướng bóng lưng xa xa đuổi theo.

      “Chờ tiểu nhân với, Sesshoumaru đại nhân…”

      Trăng tròn như cái đĩa, toả ra ánh sáng dịu nhuộm vàng cả mặt đất.

      đàn tế cao cao, vu nữ thân lễ phục xa hoa mình đón gió. trận gió đêm phất qua, nàng ngẩng đầu, mặt như tỏa sáng, vạt áo theo gió mà lay động, những cánh hoa đào bay bay quẩn quanh thân nàng theo từng vũ điệu. Mà nàng, lúc này thần sắc lạnh nhạt, giống như từ viễn cổ cho tới nay vẫn thanh lãnh như thế, cao quý như thế, khiến cho mọi tín đồ cam nguyện quỳ bái.

      Nhạc tế vang lên, nàng theo tiếng nhạc chuyển động. Tay nâng, quạt mở rộng, cử động tay áo, cất bước. Mỗi cái giơ tay, mỗi cái nhấc chân đều mang phong thái quyến rũ động lòng người.

      “Minh châu tự nhiên sáng, mặt ngọc tỏa hào quang”. Đó là lại khí chất tự nhiên, kinh diễm mà lạnh nhạt, tựa như nữ thần ánh trăng.

      Đôi môi hé mở, làn điệu cổ xưa từ miệng nàng ngâm ra. thanh thần bí phiêu tán trong gió, truyền xa. Mọi người say mê lẳng lặng mà nghe, tâm thành kính hướng tới vu nữ đài. Chỉ là biết, ở trung, từng đám, từng đám ác linh chậm rãi hội tụ, hồn phách dần được thanh lọc theo từng lời ca, rồi hóa thành nhiều tia sáng , bay vút lên trời cao.

      Dưới ánh trăng, bóng trắng xẹt qua, Sesshoumaru liếc nhìn vu nữ hiến vũ, khinh thường thu hồi tầm mắt, khắc cũng ngừng lại hướng về phía rừng rậm mà lao .

      Cũng chỉ có cái tên bán Inuyasha mới có thể ngốc nghếch thích cùng vu nữ đối địch. Nhân loại hèn mọn sao có thể địch nổi quái cường đại?

      Nhạc dừng, tiếng ca tắt hẳn, bước chân dừng lại, cánh tay thu về. Mỗi động tác đều hết sức hoàn mỹ. Thân ảnh nhiễm hạt bụi, hướng dưới mọi người dưới đài thi lễ, sau đó liền rời .

      Nhiệm vụ hoàn thành, sáng mai nàng vẫn nên nhanh chút rời thôi. tại… có lẽ nên xem nhân vật chính bị phong ấn kia chút.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, linhdiep17, Tiểu yêu tinh4 others thích bài này.

    4. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 4: Lướt qua nhau.


      Gió thổi qua đỉnh đại thụ, những chạc cây cũng theo đó mà lay động như đứng lên, thanh sàn sạt vang lên trong rừng rậm.

      Mái tóc bạch sắc tung bay, tuyết y nam ngẩng đầu chăm chú nhìn vào thiếu niên tựa lưng lên đại mộc thụ bình yên ngủ say.

      Đồng dạng mái tóc màu bạc bay trong gió, khuôn mặt thanh tú nhưng tất nhiên là kém hơn so với tuyết y nam . Xiêm y màu đỏ như đoàn hỏa diễm, đôi mắt vàng thời đóng lại, mất nhuệ khí, dáng vẻ sinh long hoạt hổ phảng phất như là giấc mộng mà thôi.

      “Hừ, bán vô dụng!”

      Phụ thân cường đại phản bội mẫu thân cao quý, thương nhân loại yếu đuối, cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng; mà Inuyasha lại càng ngốc hơn, chính tử địch của mình, dẫn đến kết cục là bị phong ấn.

      đáng châm chọc!

      người là phụ thân, người là đệ đệ bán , đều là cái kết thế này. Phụ thân đại nhân, ngài liệu có đoán trước được kết quả này hay ?

      Ánh trăng sáng ngời chiếu lên con đường mòn , mông mông lung lung, so với ban ngày có thêm vài phần cảnh ý. Lướt cỏ, Tiêu Lăng Nguyệt bước vào khu rừng rậm tràn đầy chướng khí.

      Ban đêm khu rừng im ắng, từng trận thanh côn trùng kêu vang nghe ràng. Có lẽ nàng từng vì yên tĩnh ấy mà cảm thấy sợ hãi, nhưng tập mãi cũng thành thói quen. Dọc theo con đường trong trí nhớ, Tiêu Lăng Nguyệt hướng về thần mộc mà tới. Chưa tiến tới được bao xa, cỗ khí cường đại mà xa lạ theo gió đêm truyền tới.

      quái?

      Dừng chút, Tiêu Lăng Nguyệt tay đè lại trường kiếm rung động kịch liệt vì bị khí kích thích, chân bước nhanh hơn về phía trước. Thanh trường kiếm này vốn là của vị đạo trưởng, trước khi lâm chung tặng lại cho nàng, đối với khí rất linh mẫn, bất quá phản ứng kịch liệt như thế này cũng rất ít. Này, hiển nhiên là quái cường đại!

      Đuổi tới thần mộc, nàng lại chỉ thấy đoàn bạch quang xa.

      Ai, là ai đây? Vì sao lại đem cỗ khí nồng đậm lưu lại chung quanh thần mộc như vậy? giống như muốn hại con người, mà như là tuyên cáo lãnh địa, chỉ làm cho đám tiểu dám đặt chân đến mà thôi. Bất quá, uy hiếp, nàng cũng muốn xen vào việc của người khác.

      Suy nghĩ hồi, Tiêu Lăng Nguyệt theo trời đêm thu hồi tầm mắt, nhìn lại vị thiếu niên ngủ say kia. Ánh trăng màu bạc ôn nhu chiếu quanh thân , vẫn như trước, thân hồng ý tóc bạch ngân, khuôn mặt thanh xuân chút thay đổi, chỉ là thanh đằng quấn quanh thân lại nhiều hơn, ra vài phần tang thương.

      So với nhân loại, sinh mệnh của quái quá dài lâu, vài thập niên chỉ như ngày, năm tháng qua cũng thấy lưu lại dấu vết thời gian.

      Thở hơi, Tiêu Lăng Nguyệt có chút cười tự giễu. Nàng, có lẽ … cũng được coi là nhân loại!

      Ngày qua ngày, nàng vẫn ngừng nhớ lại những kí ức ngày xưa. Đáng tiếc, trí nhớ biết từ khi nào bắt đầu trở nên mơ hồ, những khuôn mặt thân quen cũng còn nhớ . Nếu có thể trở về, liệu còn có ai có thể nhận ra nàng? Có lẽ, có lẽ…

      Ha ha, nàng muốn nghĩ tiếp, suy nghĩ tuyệt vọng so với bất cứ điều gì đều đáng sợ hơn.

      Trời tờ mờ sáng, phương xa mảnh trăng tàn. Thu thập xong bọc hành lý, Tiêu Lăng Nguyệt đổi trở về bộ hồng vu nữ Nam Kinh. Lưng đeo trường kiếm xoay người nhảy lên ngựa.

      “A Phong, ta phải rồi, ngươi hãy bảo trọng!” Quay đầu, Tiêu Lăng Nguyệt hướng lão bà tiễn đưa lời từ biệt.

      “A Nguyệt…” Lão bà tiến lên vài bước, cười thương “Có thời gian ngươi hãy trở về nhiều hơn chút, bằng , có lẽ ngày kia, ta còn chờ được nhìn thấy ngươi lần nữa…”

      Đối mặt với khuôn mặt tang thương của lão bà, Tiêu Lăng Nguyệt nhất thời biết gì.

      “… Yên tâm, lần này ta quá lâu…” Dù sao Inuyasha bị phong ấn 50 năm, ngày tỉnh lại cũng còn xa. Ngọc tứ hồn… vô luận như thế nào cũng sắp xuất rồi!

      “Được, được, như vậy ngươi tự cẩn thận”. Cười vui mừng, lão bà ngừng .

      “Tái kiến!” Dây cương rung lên, Tiêu Lăng Nguyệt hướng phía Đông mặt trời mới mọc chạy như bay mà .

      Nàng rời bao lâu, thiếu nữ mặc bộ đồng phục thủy thủ từ trong rừng rậm ra, mê mang đánh giá bốn phía…
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, linhdiep17, Tiểu yêu tinh4 others thích bài này.

    5. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 5: Ngẫu nhiên sơ ngộ.


      Sắc trời tối dần, vầng trăng cong cong soi sáng, ban đêm tịch mịch tản ra hơi lạnh như băng.

      “Nơi đâu có chiến trường nơi đó có tang thương”, đây là định luật từ xưa bao giờ thay đổi. Nhìn ánh lửa trùng trùng nơi chân núi, khói lửa bốn phía nổi lên, Tiêu Lăng Nguyệt cầm cương hướng tới chỗ sâu nhất phía sau rừng rậm bước vào.

      Có đôi khi, nàng tình nguyệt đối mặt với ma hung hãn, cũng nguyện đối mặt với nhân loại gian trá. Con người, kỳ thực so với ma càng đáng sợ hơn!

      Trong rừng bóng cây trùng trùng, khiến cho bóng tối càng trở nên trầm, may mà có ánh trăng rọi sáng, nàng mơ hồ có thể thấy được con đường .

      Ngồi ngay ngắn lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt giơ trường kiếm, chém mấy cành cây ngang tầm mắt. Tiếng chuông đồng trầm thấp theo từng vó ngựa truyền ra, trong chỗ tối, tiểu ào ào lui bước. Chiếc chuông đồng này là nàng trong lúc vô tình ở ngôi miếu hoang đổ nát mà có được, chuông đồng quanh năm suốt tháng được phật quang phản chiếu, dần dà, liền có chút linh khí, cũng được coi như là bảo vật.

      Gió đưa tới khí tươi mát, mơ hồ có riếng nước chảy róc rách truyền đến. Nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận, Tiêu Lăng Nguyệt dẫn ngựa hướng tới nguồn nước tìm kiếm.

      Cây chắn tầm mắt tăng dần lên, vó ngựa vẫn chậm lại, bỏ lại phía sau thất loan bát quái, dòng suối dần ra trước mắt.

      Nhảy xuống từ ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt nắm dây cương, dắt con ngựa tới dòng suối giống như dải ngân hà điểm xuyết nhiều điểm tinh quang. Chỉ là chưa được mấy bước, nàng liền đứng bất động tại chỗ.

      Theo ánh trăng, có thể thấy bên kia dòng suối, tại gốc đại thụ, dưới tàng cây trong bóng đêm, thân bạch y tóc ngân quang lẳng lặng nằm, hề nghe thấy tiếng động, bên ống tay trái, máu tươi nhuộm đỏ sậm. Mấy con đom đóm như những chiếc lồng đèn nho , đảo quanh bên người , nhất thời cảnh sắc mang thêm vài phần duy mỹ.

      Trường kiếm trong tay hơi hơi động, liền nhúc nhích thêm, nhưng cũng làm Tiêu Lăng Nguyệt đứng ngây ngốc bừng tỉnh. Thầm hô tiếng, kinh ngạc biến mất, buộc ngựa ở bên, lấy xuống gói đồ, Tiêu Lăng Nguyệt cầm theo trường kiếm, lặng lẽ hướng bóng trắng kia mà tới.

      Đến trước mặt , cúi người thấp lưng, Tiêu Lăng Nguyệt nhàng ngồi quỳ ở bên cạnh, nương theo ánh trăng, tinh thế đánh giá khuôn mặt trước mặt. Ngũ quan tuấn mỹ như thần, mặt có bốn đạo văn, bóng mắt hơi hồng, giữa trán là vầng trăng non đỏ tía. Mái tóc dài màu bạc có thể so với loại tơ lụa tốt nhất, trong đó có đôi tai, vừa thấy liền biết đây phải là nhân loại. Cho dù là hôn mê, nhưng cũng che giấu được thân thanh lãnh, khí chất cao quý. hổ là đại quái thuần huyết – Sesshoumaru!

      Trong nháy mắt, cảm giác kinh diễm tản , ánh mắt nàng dừng lại ở cánh tay trái nhiễm máu của .

      Cẩn thận xuốc lên ống tay áo, mùi máu tươi xộc vào mũi. Tiêu Lăng Nguyệt thoải mái nhíu nhíu mày, cố nén cảm giác ghê tởm, cẩn thận coi lại miệng vết thương.

      Chỗ cánh tay bị chém huyết nhục mơ hồ, máu vẫn ngừng chảy ra, với bọc đồ, lấy ra cái hòm thuốc tự chế, Tiêu Lăng Nguyệt vì mà động thủ xử lý vết thương.

      Tuy rằng khả năng phục hồi của quái rất mạnh, nhưng cứ để máu tuôn ngừng cũng phải là biện pháp. Huống chi, cho tới nay, nàng rất thích nhân vật này, dù muốn xen vào việc của người khác, nhưng nàng thể bỏ mặc quan tâm.

      Sesshoumaru – nàng luôn luôn cho rằng quái có quyền năng mạnh nhất trong thời Chiến Quốc. chém giết vì danh lợi, tỏ ra muốn thay trời hành đạo, chỉ hủy diệt những gì cản đường , hành tẩu luôn luôn cao ngạo. mang tâm thuật bất chính, bị dục vọng dụ hoặc chi phối, tàn sát nhân loại bừa bãi. , là chân chính nhiễm hạt bụi, vì sở hữu khí chất ấy, mà tỏa sáng.

      Tâm niệm vừa chuyển, nàng lộ ra chút tươi cười, dịu dàng như ánh trăng. Nàng xem như có phúc, Sesshoumaru có lẽ chỉ ngủ say mới lộ ra biểu cảm nhu hòa như thế. Khi ánh mắt kia mở ra, khí thế vương giả khiến người khác dám lại gần.

      Đáng tiếc… Dù tài giỏi đến mấy cũng có lúc sơ suất, lại bị người em trai bán cùng với thanh Thiết Toái Nha của phụ thân kính chém mất tay, biến thành chật vật, tâm cao khí ngạo như thế sao khó mà cam chịu?

      Chính là, muốn trở nên lớn mạnh phải trải qua trăm trận tắm máu, ở cửa tử tìm thấy đường sinh, mới chân chính trở nên cường đại, mới có thể ở cao nhìn xuống thiên hạ!

      Thở dài tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt đối với nam tử ngủ say giọng “Hẹn gặp lại… đế vương cao ngạo”

      Sau đó, nàng liền đứng lên rời .

      Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, Sesshoumaru nhất định trở thành vương giả xuất sắc, mà nàng, bất quá chỉ là người qua đường mà thôi, rời , đó mới là lựa chọn tốt nhất!

      Đáng tiếc, nàng có quay đầu lại, nếu quay đầu, liền có thể nhìn thấy cặp mắt màu vàng lạnh như băng mở ra. Giờ phút này, nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng rời , mâu trung thanh lãnh ra cảm xúc khó phân biệt.

      Hơi thở này… là vu nữ nhân loại hiến vũ ở đàn tế? Ta thế nhưng lại được nhân loại cứu…

      Nở nụ cười trào phúng, Sesshoumaru trầm trọng nhắm lại hai tròng mắt.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, linhdiep17, Tiểu yêu tinh5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :