1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21

      Edit Vulinh


      Xe lượn dọc theo đường núi xuống, biển báo giao thông màu đỏ liên tiếp lui về phía sau. Đồng Nhan ngồi xe Tần Nhiên, cúi đầu nắm chặt tay giấu trong túi áo, trước kia có một thói quen xấu, đó là mỗi khi căng thẳng chỉ biết bẻ ngón tay. Về sau thói quen này bị Tần Nhiên bắt bỏ bởi vì mỗi khi bắt đầu căng thẳng , sẽ tới nắm tay .

      Đã nhiều năm trôi qua, cái thói quen này của đã trở về, chỉ là học được cách đem tay giấu trong túi áo, như vậy dù cho khẩn trương người khác cũng sẽ biết được.

      "Cách Lạp sẽ có chuyện gì..."
      Tần Nhiên vừa thuần thục lái xe vừa xoay đầu nói
      "Yên tâm , trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường"

      Đồng Nhan cười, nói gì.

      Đột nhiên điện thoại đặt trong túi vang lên, vội vàng lấy ra, chuông vang lên liên tiếp, màn hình báo "Trác Chính Dương gọi tới". Đồng Nhan nhấn nút trả lời.

      "Nhan Nhan"

      "Chính Dương, có chuyện gì?"

      Tần Nhiên ánh mắt vô cùng gắt gao nhìn Đồng Nhan, sau đó mặt thay đổi, quay đầu , tay nắm chặt vô-lăng, chân đạp ga tăng tốc.

      Cơ thể Đồng Nhan hơi nghiêng về phía sau, điện thoại di động cẩn thận từ trong tay tuột xuống, đưa mắt nhìn Tần Nhiên nhưng lại bày ra biểu tình chẳng có việc gì cả. Đồng Nhan cúi xuống nhặt điện thoại lên
      "Thật ngại, em vừa mới cẩn thận làm rơi điện thoại"

      "Sao em vẫn giống ngày xưa vậy, làm việc vẫn cẩn thận"
      Giọng Tần Nhiên chợt lớn nhỏ ở trong xe vang lên.

      Đồng Nhan ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tần Nhiên. Trác Chính Dương ở đầu bên kia điện thoại hơi trầm mặc lại, sau đó khôi phục như cũ nói giỡn
      "Có phải bị mèo hay chó dọa sợ , Nhan Nhan, chờ chút tới giúp em chơi đùa bọn mèo chó ấy nhé"

      Đồng Nhan cười cười
      "Có chuyện gì sao? Nếu như có chuyện gì, em cúp máy trước, em bây giờ có việc gấp, thể nói chuyện nhiều"

      Trác Chính Dương
      "Đừng cúp, có một chuyện"

      " vừa mới nhận được điện thoại của giáo Vương, bây giờ qua đó, gọi điện cho em biết để cần lo lắng, Cách Lạp cũng có chuyện gì, vừa rồi còn nói chuyện với Cách Lạp qua điện thoại, nó sao"

      Đồng Nhan kinh ngạc
      " Vương sao lại gọi cho "

      Giọng của Trác Chính Dương có chút đắc ý
      "Có lẽ Cách Lạp nói cho ấy , Cách Lạp muốn để em biết cho nên liền cho giáo Vương số của , lại nghĩ tới Vương cũng gọi cho em"

      "A"
      Đồng Nhan hơi yên tâm một chút
      "Cách Lạp thật sự có chuyện gì sao?"

      Trác Chính Dương
      "Ừ có chuyện gì, khi nó nói chuyện điện thoại với , thấy vấn đề cũng có gì lớn"

      "Vâng, được...."
      Đồng Nhan nói
      "Em cũng sẽ đến ngay thôi, nếu bận có thể về trước ..."

      " sao, vội"

      Đồng Nhan vốn còn muốn nói với Trác Chính Dương lời khách sáo "Tạm biệt" hoặc "Cảm ơn" , nhưng đã cúp điện thoại.

      -

      "Ha ha...Trác ba ba..."
      Ánh mắt Tần Nhiên nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười khẩy
      "Tại sao bỏ bớt chữ Trác đằng trước ?"

      Đồng Nhan nhìn , hơi suy nghĩ một chút sau đó cười
      "Cách Lạp quen gọi hai tiếng "baba" này, có lẽ ở trong lòng nó "baba" cùng với "Trác baba" ý nghĩa khác nhau là bao"

      Ánh mắt Tần Nhiên bỗng nhiên dừng mặt , sắc bén mà hề có độ ấm
      "Vậy còn , có phải cũng nghĩ Trác Chính Dương là cha của Cách Lạp"

      Đồng Nhan cười
      "Tần tổng hỏi vấn đề này làm gì, có thể Cách Lạp có một chút quan hệ với , hỏi vài câu cũng dễ hiểu, thế nhưng tôi với một chút quan hệ cũng có, tôi cùng Trác Chính Dương bây giờ là quan hệ gì cần thiết phải báo cáo lại với đúng ?"

      Tần Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói gì.

      -

      Khi Đồng Nhan và Tần Nhiên tới trường tiểu học Hạnh phúc vừa lúc tiếng chuông tan trường reo lên, học sinh tiểu học lục tục trào ra từ các cửa phòng học, Đồng Nhan sau khi xuống xe cũng vội vã chạy tới phòng làm việc của giáo Vương"

      "Tôi....... cùng với "
      Tần Nhiên kéo cánh tay .

      Đồng Nhan dừng bước, liếc nhìn Tần Nhiên một cái sau đó dùng tay kia đem tay Tần Nhiên hất ra, bây giờ còn lòng dạ nào ở chỗ này dây dưa cùng Tần Nhiên.

      Sắc mặt của Tần Nhiên được tự nhiên mà rất khó coi, sau đó cạnh , cùng nhau về vào trong trường học. Đồng Nhan một mạch chạy tới cửa phòng làm việc của thầy sau đó thở hồng hộc nhìn vào bên trong.

      "Nhan Nhan, em đến rồi"
      Trác Chính Dương ngẩng đầu cười toét miệng với , sau khi nhìn thấy Tần Nhiên phía sau , nụ cười hơi cứng đờ lại, sau đó trở nên càng thêm sáng lạn
      "Nhan Nhan, đã từ giáo Vương hiểu rõ tình hình, em qua đây nói với em"

      Đồng Nhan tới, liếc nhìn Cách Lạp co rúc trong lòng Trác Chính Dương, nó lạnh lùng nhìn một cái sau đó tầm mắt chuyển tới người Tàn Nhiên, giữa lông mày cau có một cái
      "Sao ông ấy cũng tới"

      Đồng Nhan trả lời câu hỏi của Cách Lạp mà kéo Cách Lạp qua, kiểm tra nó từ đầu tới chân, xác ̣nh nó sao mới yên lòng buông tay ra

      " giáo Vương đâu?"
      Đồng Nhan hỏi Trác Chính Dương

      "Cách Lạp đánh một bạn nhỏ bị thương, đã đưa vào phòng y tế, người nhà của bạn nhỏ đó vừa tới, giáo Vương bây giờ qua bên kia sắp xếp"

      Đồng Nhan nhìn về phía Cách Lạp, hít một hơi lạnh
      "Con đúng là đã đánh bạn?"
      vẫn cho rằng đứa bị thương sẽ là con trai mình, ngờ con trai lại là người đem người khác đánh.

      Hóa ra con trai những dẫn đầu trong phương diện học tập mà ở phương diện đánh nhau cũng cam chịu bị tụt hậu lại. Cách Lạp để ý đến , bĩu môi, lại lùi lại vào trong lòng Trác Chính Dương

      "Rốt cuộc là chuyện gì?"
      Đồng Nhan giận tái mặt hỏi nó.

      "Chính là ...nhìn nó thuận mắt...:"
      Giọng Cách Lạp buồn buồn, nhưng ngữ điệu cũng rất khí thế.

      "Nói thật "
      Nét mặt Đồng Nhan lạnh xuống vài phần, hiểu rõ con trai mình chắc chắn vì nhìn vừa mắt ai đó mà đánh nhau.

      "Con nói thật, mẹ thích tin hay thì tùy"

      "Nhan Nhan, phải như vậy..."
      Trác Chính Dương nói
      "Về chuyện này, Cách Lạp chưa hề làm gì sai, em nên trách cứ nó"

      "Vậy vấn đề là gì?"
      hỏi Trác Chính Dương.

      Khi Trác Chính Dương dang muốn nói với chợt ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên đứng một bên, nở một nụ cười có thiện ý sau đó nói với Đồng Nhan
      "Chờ về nhà sẽ cho em biết"

      Đồng Nhan vì Trác Chính Dương thừa nước đục thả câu nên nhíu mày vui, sau đó kéo Cách Lạp từ trong lòng Trác Chính Dương ra, giọng nhẹ nhàng
      "Con rút cuộc đánh bạn đó thế nào, sao lại có thể đánh đến nỗi phải vào phòng cứu thương?"

      "Cách Lạp của chúng ta rất lợi hại, đánh người cũng biết sử dụng vũ khí, trực tiếp cầm cái ghế đập xuống cho nên bé trai kia căn bản có dư sức đánh lại, trực tiếp bị đưa tới phòng cứu thương"
      Trác Chính Dương thay Cách Lạp trả lời.

      Đồng Nhan trừng mắt nhìn Trác Chính Dương, tiếp tục hỏi Cách Lạp
      "Vậy tại sao con muốn đánh bạn ấy?"

      Khuôn mặt nhỏ bé của Cách Lạp lạnh nhạt
      "Con nói, con chính là nhìn nó vừa mắt, nó trông rất xấu, mỗi ngày nhìn nó con rất khó chịu..."

      Đồng Nhan nghe xong lý do của Cách Lạp hận thể lấy quyển sách bàn đánh cho nó một cái
      "Con nói cho mẹ lại một lần nữa"

      Cách Lạp bĩu môi
      "Con đã nói hai lần rồi muốn nói thêm"

      "Nhan Nhan, quên , Cách Lạp còn nhỏ"

      Đồng Nhan trong lòng yên lặng một chút
      " thôi, theo mẹ cùng đến phòng cứu thương, mẹ cùng với con xin lỗi nhà người ta"

      Đồng Cách Lạp co rúc trong lòng Trác Chính Dương có ý ̣nh muốn , chợt ngẩng đầu nói với Đồng Nhan
      "Ông ta đâu?"

      Đồng Nhan nhất thời phản ứng kịp Cách Lạp nói ông ấy là chỉ ai, lúc sau nghĩ đến dường như Tần Nhiên cùng tới đây liền xoay người lại, Tần Nhiên đã còn ở đây.

      Trác Chính Dương khóe miệng xẹt qua nụ cười, sau đó ôm lấy Cách Lạp
      " thôi, con trai, chúng ta bây giờ tìm tên tiểu tử kia đối chất, có Trác baba đây cần sợ"

      Đồng Nhan do dự một chút, kéo Trác Chính Dương
      "Dù sao đánh người là Cách Lạp, chúng ta rất đuối lý"

      Trác Chính Dương phía trước nói
      "Đông Nhan, làm sao em biết chuyện này nhất ̣nh là Cách Lạp làm sai, thái độ này của em với Cách Lạp công bằng"

      Đồng Nhan đối với lời của Trác Chính Dương có sức phản bác.

      Trác Chính Dương nhìn một cái
      " thôi, mẹ thằng bé"

      Đồng Nhan
      "..."

      -

      Ở cửa phòng y tế, Cách Lạp từ người Trác Chính Dương dùng dằng tụt xuống, nó dừng bước sau đó dắt tay Đồng Nhan
      "Con với mẹ vào xin lỗi, bởi vì đánh người là đúng"

      Đồng Nhan cười
      "Được, chờ sau khi chúng ta giải quyết việc này, mẹ sẽ náu thịt kho tàu cho con ăn"

      Đồng Cách Lạp gật đầu một cái
      "Đừng cho nhiều xì dầu mẹ nhé"

      "Được"

      Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp vào, bên trong có một cậu bé mập mạp nằm trong lòn một người phụ nữ. Đồng Nhan tới cạnh họ
      "Cậu bé thế nào rồi, bị thương ở đâu?"

      Người phụ nữ nhìn một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Cách lạp, muốn qua mắng chửi thì bị người dàn ông phía sau chị ta cản lại, người đàn ông cũng khá mập, vừa nhìn có thể biết vị này chính là cha của cậu bé Chu Nhất Hải.

      "Tiểu Hải có xảy ra chuyện gì lớn, trẻ con cãi nhau là bình thường, cần gấp gáp..."
      Người đàn ông vừa nói, vừa hướng người phụ nữ nháy mắt.

      Người phụ nữ tức giận quay đầu , tiến tới nữa. Đồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, suy nghĩ rồi nói tiếp
      "Hết bao nhiêu tiền thuốc, tiền này nhất ̣nh tôi sẽ gửi lại"

      Người dàn ông khoát tay
      "Đã có người trả rồi mà, haha...thật ra cũng tốn bao nhiêu tiền, các người cần khách khí "

      Đồng Nhan giật mình, nhìn về phía Trác Chính Dương ở phía sau. Trác Chính Dương lắc đầu một cái ra hiệu phải trả tiền. Đồng Nhan suy nghĩ một chút, có thể khẳng ̣nh chính là Tần Nhiên trả, hơn nữa đoán rằng ta đã trả ít, nếu người đàn ông này sẽ dễ dàng nói chuyện như thế.

      "Chu Nhất Hải, xin lỗi"
      Giọng Đồng Cách Lạp lạnh lẽo vang lên.

      "Hừ ~~"
      Chu Nhất Hải mặc dù khóc nhưng cũng quên hừ lạnh một tiếng, trút ra oán giận của nó.

      "Xin lỗi, còn nữa hy vọng cậu có thể tha lỗi cho mình"
      Giọng Cách Lạp nói chuyện vẫn là trước sau như một.

      "Tiểu Hải, bạn đã xin lỗi rồi, con nên tha thứ cho bạn, nhanh nói một tiếng sao với bạn ấy "

      Đồng Nhan bị thái độ của người đàn ông làm cho dở khóc dở cười, lúc này giáo viên chủ nhiệm của Cách Lạp và Chu Nhất Hải giáo Vương cũng nói tiến tới nói xen vào, tới giảng hòa
      "Chu Nhất Hải, nếu Đồng Cách Lạp đã xin lỗi em, em nên tha thứ cho bạn "

      Lời của giáo với học sinh tiểu học có sức ảnh hưởng rất lớn, Chu Nhất Hải nghe xong lời giáo Vương vô cùng tình nguyện xoay đầu lại, nói
      "Đừng ngại"

      Sự việc xem như được giải quyết xong nhưng Trác Chính Dương đối với kết quả này vẫn chưa hài lòng
      "Được rồi, nếu Cách Lạp nhà chúng ta đã xin lỗi cháu, có phải cháu cũng nên nói lời xin lỗi với Cách Lạp ?"

      Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Trác Chính Dương
      "Tiểu Hải nhà tôi bị con trai đánh, chẳng lẽ còn muốn Tiểu Hải nhà tôi nói xin lỗi với các người?"

      Trác Chính Dương quan tâm đến câu hỏi của mẹ Chu mà trực tiếp hỏi Chu Nhất Hải một câu
      "Cháu nói Cách Lạp là đứa con hoang do mẹ nó và một người đàn ông hoang dã sinh ra, chuyện này, cháu hẳn nên xin lỗi có đúng ?"

      Trong lòng Đồng Nhan trầm xuống, nhìn về phía Cách Lạp
      "Chu Nhất Hải nói con như vậy sao?"

      Nét mặt Cách Lạp bơ , nói gì.

      Đồng Nhan nhìn về phía người phụ nữ
      "Cách Lạp vẫn luôn là một đứa trẻ rất khôn khéo, hôm nay nghe nói nó đánh bạn, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng sự thật giống như những gì Chính Dương nói thì chị cần giáo dục thật tốt con trai chị, một đưa bé có thể đem từ " đàn ông hoang dã" nói ra khỏi miệng , thể giải thích đó chỉ là lời nói của trẻ con mà là sự thiếu giáo dục"

      Người phụ nữ nghe Đồng Nhan nói xong, khuôn mặt hết hồng rồi lại xanh, muốn đứng lên động tay đánh người, lại bị Trác Chính Dương cản lại
      "Nếu muốn làm to chuyện, chị có thể thử xem"

      Giọng Trác Chính Dương vang nhưng lại trấn áp được người phụ nữ, chị ta phẫn nộ mà thu tay về, đột nhiên gào lên khóc
      "Số con tôi thật khổ ......"

      " thôi"
      Trác Chính Dương dắt tay , kéo rời , khi tới cửa chợt xoay đầu hướng Chu Nhất Hải núp trong lòng mẹ nó nói
      "Tiểu mập mạp, sau này nếu dám nói Cách Lạp có cha chú liền đem cháu lao động cải tạo đấy, dạy dỗ thật tốt cháu khiến cho cháu nhận ra rõ ràng, cha của Cách Lạp chính là chú"

      Đồng Nhan một tay dắt Cách Lạp, một tay bị Trác Chính Dương nắm chặt, thu tay về cảm giác có chút lúng tùng, cười cười
      "Hôm nay cảm ơn "

      Trác Chính Dương nhướng mày
      " giúp con trai xử lý chuyện, liên quan gì tới em?"

      Đồng Nhan
      "...."
      Last edited: 21/8/14
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang9 others thích bài này.

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Tem! Keke. Cất truyện vào kệ, có freetime đọc liền ^^:dao chich:
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @2709hangda ́ găng hoàn cho dạ quý đọc hé hé [​IMG]
      Pi ết : người ơi người tập trung tinh lực cho bộ tỷ đệ cho iemmmm, ngóng chờ từng ngày [​IMG]
      Min Cancel thích bài này.

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Ok men! Mai bỏ nguyên ngày dịch liền lúc 10 chương luôn :053:
      vulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ối mẹ ơi súp pừ mennnn, chết được [​IMG] ́ nhênnnnn
      [​IMG] [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :