1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 250: Vô tình gặp được đỉnh núi
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Khi nghe Lão Thái Gia Triệu Ngôn Ngọc bị thương nặng, Tề Hoàn quả giật mình, thiếu chút nữa liền mềm lòng muốn về, nhưng rất nhanh nàng thu mềm lòng trở lại, đặc biệt là khi nghe sao lại bị thương.

      Người khác biết Triệu Ngôn Ngọc, nàng còn có thể biết hay sao? Triệu Ngôn Ngọc là ai? Làm sao có thể dễ dàng để cho người khác đâm bị thương, huống chi còn mở thầu chậm mười ngày, cái này ràng là cố ý.

      Nàng vẫn còn nhớ ban đầu từ phủ Mộ Dung trở về bị thương, nửa bộ quần áo cũng nhuốm máu, nhưng thèm để ý chút nào, ngày thứ hai vẫn vui vẻ, nàng tin lần này bị thương đến mức xuống giường được, bị thương có lẽ là có, nhưng bị thương nặng, hừ, đáng đời.

      Tề Hoàn hiểu Triệu Ngôn Ngọc, cho nên có thể đoán được chân tướng thương thế của , nhưng những người khác biết, cho nên mới có tâm lên núi ngắm cảnh sắc, chỉ có bọn Trầm Hương là cố gắng vơ vét trong bụng, nghĩ cách khuyên Tề Hoàn nhanh chóng tha thứ cho Triệu Ngôn Ngọc, bất đắc dĩ Tề Hoàn chỉ lo thưởng thức cảnh tượng ngọn núi cùng bờ biển, căn bản nghe họ khuyên.

      "Thiếu phu nhân. . . . . ." Ân đem hai nha hoàn kéo đến bên kia, tự mình tới bên cạnhTề Hoàn, giọng mà : "Thiếu phu nhân, thiếu gia bị trọng thương, bằng chúng ta trở về. . . . . ."

      "Ân ." Tề Hoàn mỉm cười kêu lên, "Thiếu gia là ai ngươi còn chưa hiểu sao, huynh ấy bị thương hay là giả, chẳng lẽ ngươi phát ra sao?"

      "Nhưng ngộ nhỡ đây là?" Ân lo lắng hỏi.

      Tề Hoàn hừ tiếng, "Đó cũng là đáng đời ."

      Tuy là ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn để ý, chỉ là nàng ràng hơn, giờ nàng là ở lại đảo tốt hơn, trở về thành An Nam, chừng bị trói chặt lại.

      Ân nghe  Tề Hoàn như vậy, trong lòng áy náy sâu hơn, "Thiếu phu nhân vẫn còn giận thiếu gia, đều là lỗi của ta, nếu ban đầu ta sớm với người, người giờ cũng giận thiếu gia."

      Tề Hoàn dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Ân , cười cười , "Biết sớm hay biết trễ quan trọng, huynh gạt ta, bỏ thuốc ta, coi ta là thê tử, ta cùng vốn là nhất thể, nếu như là vì tốt cho ta, nên cùng ta thương lượng, chính ta đối với thân thể mình ràng hơn bất kì ai, có thể bình an sinh hạ đứa bé hay , ta đều biết."

      Đây là Tề Hoàn lần đầu tiên bày tỏ tức giận đối với Triệu Ngôn Ngọc trước mặt Ân , Ân , "Thiếu gia biết sai rồi."

      "Huynh ấy biết sai, nhưng biết lỗi ở chỗ nào." Tề Hoàn nhàn nhạt , tiếp tục về phía miếu thờ

      Ân vội vàng theo.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương ở phía sau thầm, biết lúc nào thiếu phu nhân mới chân chánh tha thứ cho thiếu gia, nghe thiếu phu nhân như vậy, giống như là chẳng phải tức giận.



      Rất nhanh, họ tới miếu Mụ Tổ, ở đỉnh núi còn xây tượng đá Mụ Tổ cao mười trượng, mặt ngó biển rộng, trông rất sống động. Sau lưng là miếu Mụ Tổ mặc dù có xanh vàng rực rỡ, nhưng cũng rường cột chạm trổ, hương khói ngừng.

      Mụ Tổ họ Lâm, tên Mặc, mọi người xưng là Mặc nương. Nàng sống ở nhân gian chỉ đến 28 xuân xanh, truyền thuyết rằng nàng ra đời vào đêm trăng rằm, gáy khóc, có tiếng tăm gì. Nàng từ tập thủy tính, biết Triều , còn biết xem tinh tượng, sau khi lớn nhìn thấy tinh phù, có thể biến ra thuyền mộc, nhiều lần cứu mọi người thoát khỏi tai nạn. Sau khi nàng mất, hồn hệ Hải Thiên, mỗi lần gió to sóng lớn, tường cột buồm bị bẻ gãy, nàng gặp hóa thành nữ tử áo đỏ, đứng nghiêm mây, chỉ dẫn thương lữ thuyền bè, gặp dữ hóa lành.

      Trăm năm qua, bao nhiêu  ngư dân cùng thương lữ ra biển cũng thành tâm thờ phụng Mụ Tổ nương nương.

      Tề Hoàn đứng ở tổ miếu đỉnh núi, dõi mắt trông về phía xa, chỉ cảm thấy Sơn Hải mịt mờ, trời nước màu, cảnh sắc tráng lệ, làm người khác sợ hãi than.

      "Chúng ta vào thắp nén nhang thôi." Tề Hoàn .

      ngờ lúc vào miếu, lại thấy bóng dáng cao lớn xuất trước mặt họ.

      "Phó thiếu gia?" Thấy của dung mạo người kia, Tề Hoàn liền giật mình, vội vàng chỉnh đốn trang phục thi lễ.

      Phó Kỳ Hữu nghĩ tới gặp Tề Hoàn ở đỉnh núi, mặt khó nén khiếp sợ, "Tề tiểu thư, sao ngươi lại đến nơi này?"

      "Nhàn rỗi vô , nên dạo đảo chút, nghe miếu Mụ Tổ linh nghiệm, cho nên lên cầu xin tâm nguyện." Tề Hoàn cười trả lời, nàng cùng Phó Kỳ Hữu gặp mặt nhiều lắm, đối với nam tử trẻ tuổi dễ dàng đỏ mặt xấu hổ này rất có hảo cảm, dĩ nhiên, loại hảo cảm này chỉ từ thưởng thức mà thôi.

      Phó Kỳ Hữu gợi cho nàng nhớ tới Quan Lãng, nhưng lại giống với Quan Lãng, hai người đều là người chân thành sảng khoái.

      "Tề tiểu thư  còn chưa quen cuộc sống ở nơi đây, chưa nên xa mới phải." Phó Kỳ Hữu , biết Tề Hoàn gả cho người khác từ tổ phụ, nhưng vẫn xưng Tề Hoàn tiếng tiểu thư như cũ.

      "Phó thiếu gia đến nơi này làm chi? Cũng là đến dâng hương sao?" Tề Hoàn cười hỏi.

      Sau lưng Phó Kỳ Hữu còn có hai người thuộc hạ, chỉ là Phó Kỳ Hữu dặn dò, hai người này ra ngoài miếu hầu rồi.

      "Ừ, tới đây dâng hương." Phó Kỳ Hữu ngôn ngữ hàm hồ, thích ở chỗ này giải thích tới làm chi, chỉ là nhìn Tề Hoàn cùng nha hoàn sau lưng nàng, giọng nghiêm túc , "Tề tiểu thư nếu có chuyện quan trọng, nên sớm trở về thôi."

      Tề Hoàn biết là có ý tốt, thi lễ đồng ý.

      Phó Kỳ Hữu còn muốn cùng Tề Hoàn mấy câu, chỉ là hắn còn có chuyện quan trọng cần làm, cuối cùng chỉ có thể dặn dò lần nữa, lúc này mới cáo từ rời trước.

      "Thiếu phu nhân, người này cũng quá thất lễ, biết người còn là tiểu thư khuê nữ , vẫn xưng người là tiểu thư." Bạch Hủy nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Kỳ Hữu thầm.

      Tề Hoàn cười tiếng, "Chỉ là cái xưng hô, huống chi Phó thiếu gia là quân nhân, đối với loại lễ tiết này khó tránh khỏi có điều sơ sót, cần để ý quá."

      Bạch Hủy cũng phải để ý cách xưng hô của Phó Kỳ Hữu đối với Tề Hoàn, dù sao ở đảo này, những ngư dân cũng được dạy lễ tiết, nhưng Phó Kỳ Hữu này mỗi lần chuyện với Tề Hoàn đều xấu hổ, nhìn Tề Hoàn với ánh mắt khác lạ, huống chi giờ Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc vẫn còn chiến tranh lạnh, khó trách Bạch Hủy khẩn trương như vậy.

      Tề Hoàn lại có việc gì khác, lòng thưởng thức cảnh tượng đỉnh núi.

      Dâng hương cho Mụ Tổ nương nương xong, họ tới hậu viện miếu Mụ Tổ, trông về cảnh tượng biển ở Nam úc đảo phía xa xa.

      "Thiếu phu nhân, người xem, bên kia còn có hòn đảo đấy." Trầm Hương chỉ vào mặt đông nơi xa toạ ốc đảo, với Tề Hoàn.

      "Tiểu đảo này là hoang đảo, có dấu vết người sống." Ân .

      Tề Hoàn gật đầu cái, "Có lẽ hoang đảo này có dược liệu trân quý đấy."

      "Thiếu phu nhân chẳng lẽ là muốn đến đảo đấy sao?" Trầm Hương hỏi.

      "Đúng là có ý nghĩ này. . . . . ."

      . . . . . .

      . . . . . .

      "Đại nhân, Phùng lão bản lại tới, người gặp hay gặp?" Phúc Sinh vào thư phòng, khẽ với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc chỉ mặc chiếc áo màu xanh thẳng xuyết, bả vai băng gạc còn chưa tháo ra, nhưng sắc mặt như thường, căn bản lại với bên ngoài, cho là Triệu Ngôn Ngọc trọng thương, thể xuống giường được.

      " đóng cửa từ chối tiếp khách, dĩ nhiên là gặp." Triệu Ngôn Ngọc lạnh nhạt .

      Phúc Sinh đáp tiếng, ra ngoài từ chối tiếp khách.

      Trong thư phòng trừ Triệu Ngôn Ngọc, còn có Phương Đình, lặng lẽ ở bên sửa sang lại mật hàm, lúc Phúc Sinh ra khỏi thư phòng, nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn.

      "Đại nhân, Phùng lão bản tựa hồ chưa từ bỏ ý định, ngày ngày vẫn đến tìm người." Phương Đình .

      Triệu Ngôn Ngọc duỗi lưng cái, vuốt vuốt băng gạc bả vai, "Băng gạc này cũng khác lắm nên tháo ra rồi."

      Phương Đình nghi ngờ nhìn , hiểu lời này của là có ý gì.

      "Luc Tô Diệp về tới, cũng là thời điểm gặp Phương Cảnh Thăng lần rồi." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười .

      "Đại nhân,  Lý đại nhân cùng Phùng lão bản. . . . . ." Mấy ngày nay, Tổng đốc Lý Tái Sinh lại cơ hồ ngày ngày phái người tới hỏi thăm thương thế Triệu Ngôn Ngọc, đơn giản đúng là vì ngày mở thầu  muốn vội vàng định xuống kết quả.

      Mấy ngày nay, Triệu Ngôn Ngọc cũng nhận được tin tức từ kinh đô truyền đến, Tứ hoàng tử cùng nhà Mộ Dung dường như yên phận, phái người đến An Nam, nhưng đến tột cùng là phái người nào tới đây, bọn họ còn biết mà thôi.

      Ý tứ Tứ hoàng tử là muốn đem lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ bán giao cho Phùng gia, đem Phùng gia hoàn toàn biến thành hoàng thương, nhưng Phùng gia lại bị Tứ hoàng tử cùng Mộ Dung Quý Phi nắm giữ ở trong bàn tay, điểm này làm Bệ Hạ thích rồi, nếu là hoàng thương, dĩ nhiên là muốn dùng ý tứ của hoàng thượng, tại sao có thể vì hoàng tử mà tranh giành phương tiện?

      giờ có thể chân chánh lợi dụng chỉ có cách nhà.

      Hoàng thượng muốn nắm kinh tế An Nam trong tay, càng muốn lợi dụng thuỷ vận vì mưu đồ riêng tương lai, mặc dù là Khâm sai được hoàng thượng phái tới, nhưng cũng có lòng riêng của mình, bất kể là vì phụ trợ Lục hoàng tử, còn muốn lưu lại đường lui cho mình, phải tự mình đem Phương gia nắm giữ ở trong lòng bàn tay.

      Về phần Phương gia có liên quan tới Hải Tặc 35 năm trước hay , đối với căn bản quan trọng.

      "Đại nhân." Lúc này, ngoài cửa truyền đến đạo thanh trầm thấp.

      Triệu Ngôn Ngọc mắt vi lượng, "Vào ."

      Là Tô Diệp trở lại.

      "Như thế nào?" Phương Đình so với Triệu Ngôn Ngọc còn khẩn trương hơn, lúc Tô Diệp vào, liền nghênh đón, gấp giọng hỏi.

      coi như là nửa người của Phương gia, nghe Phương gia cùng Hải Tặc có liên quan, tất nhiên so với người khác càng thêm dè chừng, chuyện này phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ xác nhận, chừng cả Phương gia xong rồi.

      Tô Diệp ràng tâm của Phương Đình, vỗ vỗ bờ vai của , chắp tay thi lễ với Triệu Ngôn Ngọc: "Đại nhân."

      "Cùng Phùng gia có quan hệ?" Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi ngồi thẳng người, cầm chum trà lên uống ngụm

      "Phương gia đích xác là lập người biển, hơn phân nửa là buôn lậu vận hàng. . . . . . Cùng ba mươi lăm năm trước quan ngân bị cướp cũng có trực tiếp quan hệ, chẳng qua là năm đó Phương gia từng vận chuyển qua hàng hóa cho những hải tặc kia, cuối cùng chuyến vận chuyển hàng lậu ba mươi lăm năm trước, sau khi quan Ngân bị cướp, sau, những hải tặc kia mai danh tích, Phương gia cũng buôn lậu, mà là ở An Nam thành nghiêm chỉnh làm thuyền thương. . . . . ." Tô Diệp , đây đều là những ngày qua tra in tức, trước tra được, là bởi vì người nào chỉ phương hướng chính xác.

      "Nếu như đoán sai, năm đó hàng lậu Phương gia cuối cùng, chính là có chút quan Ngân rồi." Tô Diệp .

      Triệu Ngôn Ngọc ngưng lông mày trầm tư, giọng , "Mười vạn lượng  quan Ngân. . . . . . Phương gia thể nào nuốt xuống được, nếu đều bị Phương gia nuốt, năm đó những hải tặc kia tại sao lâu như vậy cũng có xuất ? Phương gia vận chuyển chỉ là phần, quan trọng nhất. . . . . . Còn ở trong tay những hải tặc kia."

      Phương Đình cùng Tô Diệp đồng thời bật thốt lên, "Phùng gia"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 251: Hợp tác
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Mắt thấy trời tối dần, Tề Hoàn nghĩ muốn nhìn xem cảnh biển hoàng hôn, nhưng do mới đến đây cũng chưa quen thuộc nên mọi cần phải cẩn thận, chủ tớ bốn người mới dịnh xuống núi,  nhìn thấy Nhạc đại gia tới.

      Ông nghĩ tới lúc này nhìn thấy Tề Hoàn ở đây, Nhạc đại gia ngẩn ra, cho là Tề Hoàn là thiên kim tiểu thư yểu điệu muốn leo đến đỉnh núi , "Tiểu nha đầu lúc này mới xuống núi."

      Bạch Hủy cười trả lời, "Thiếu phu nhân nghe Mụ Tổ nương nương linh nghiệm,nên muốn lên thắp nén nhang, muốn bị gió cảnh sở mê, nên mới dừng lại ở đây, Nhạc đại gia, người sao lúc này lên núi? Trời gần tối rồi."

      "Ha ha, thành thói quen mỗi ngày vào giờ này dâng hương Mụ Tổ nương nương, được, các ngươi nhìn kỹ đường, trời tối đường ban đêm dễ ." Nhạc đại gia cười ha hả .

      Tề Hoàn cám ơn, liền chào Nhạc đại gia rời .

      được đoạn đường, nhìn thấy Phó gia biệt viện, Ân mới mở miệng , "Thiếu phu nhân thấy Nhạc đại gia rất lạ sao? Tại sao giờ này lại có người dâng hương cho Mụ Tổ nương nương , hơn nữa ông ta cao tuổi, trời tối đến muốn nhìn thấy đường , lại lên núi cũng có con cháu theo giúp đỡ."

      "Nghe nhạc đại gia là mẫu góa con côi, dưới gối có con cái." Trầm Hương .

      " núi cũng phải là chỉ có Nhạc đại gia, chúng ta cần quan tâm quá nhiều." Tề Hoàn giọng mà ra, lúc này ánh mắt hướng nhìn thấy hoang đảo, "Hai ngày này chúng ta hoang đảo chuyến thôi."

      Trầm Hương trong lòng nghi ngờ, "Đỉnh núi còn có ai? Lúc chúng ta mới vừa xuống núi, phải là thấy có khách hành hương sao?"

      Tề Hoàn liếc nàng cái, cười nhạt .

      Phó Kỳ Hữu cùng hai thị vệ lúc này nhất định vẫn còn ở đỉnh núi, chỉ là bọn ở trong đó làm cái gì, vậy biết được.

      Trở lại biệt viện, Tề Hoàn vào nhà trong rửa mặt, vẻ mặt sảng khoái, lúc này mới thỉnh an Tề lão thái gia.

      Nhìn xem lời đồn Triệu Ngôn Ngọc bị thương nặng ảnh hưởng tới cháu , Tề lão thái gia vuốt râu cười , "Xem ra con đối với tiểu tử kia là hết hy vọng rồi, coi như tự mình tới nơi này đón con, con cũng cùng ."



      Tề Hoàn ngồi xuống, tự mình rót ly trà, nhìn lên bàn cờ, "Tổ phụ như vậy? Chẳng lẽ con biểu rất lạnh nhạt?"

      "Sau khi nghe được tin bị thương, con ràng cười nhiều hơn." Tề lão thái gia  .

      "Ừ, có lẽ là cảm thấy huynh ấy tự làm tự chịu." Tề Hoàn nhếch khóe miệng, giống như tâm tình tệ.

      Tề lão thái gia cười ha ha, "Tiểu tử kia có lần này dạy dỗ, lần sau định dám chọc con tức giận, lại , tính khí con và tổ mẫu giống nhau, chỉ là  tổ mẫu con tính tình chỉ náo loạn , cũng liều mạng rời nhà trốn , con học của người nào?"

      "Lúc trước Tổ phụ làm thế nào chọc tổ mẫu vui?" Tề Hoàn tò mò hỏi, ở trong trí nhớ của nàng, tổ mẫu người rất dịu dàng hòa nhã với mọi người, chưa bao giờ thấy bà tức giận hoặc cùng Lão Thái Gia tranh cãi.

      "Lúc Ta đánh Tam thúc của con, liền đem bà chọc cho giận." như chìm vào hồi ức tốt đẹp, Tề lão thái gia sắc mặt trầm lại, trải qua năm tháng lễ rửa tội có vẻ tang thương đôi mắt sắc cơ trí phiếm nụ cười dịu dàng.

      Tề Hoàn chống cằm, nhìn Tề lão thái gia , " như vậy, Tam thúc là bị người đánh, cho nên mới rời nhà cũng trở lại sao?"

      Tề lão thái gia lườm nàng cái, "Ta là người tùy tiện đánh người sao?"

      "Thế sao Tam thúc lại về nhà? Cũng qua nhiều năm, con cũng quên Tam thúc hình dạng thế nào rồi." Tề Hoàn .

      "Sắp mau trở lại rồi." Lão Thái Gia tựa như nghĩ đến cái gì, mặt Nhu Tình vừa thu lại, trầm trọng.

      Tề Hoàn đối với vị kia Tam thúc rời nhà sớm hoài nghi, giờ nghe Lão Thái Gia như vậy, càng cảm thấy nghi ngờ, nếu như   đoán sai. . . . . . Tam thúc cũng tự mình rời , mà là phụng mệnh làm việc.

      Triệu Ngôn Ngọc cũng từng biến mất thời gian mà giải thích, sau khi trở về liền cùng Lão Thái Gia chuyện riêng lúc, chừng biết Tam thúc ở đâu.

      "Con ra ngoài, cảm thấy nơi này như thế nào?" Tề lão thái gia nhàng lắc đầu, muốn đến chuyện này nữa.

      Tề Hoàn đem cờ trắng bỏ vào bàn cờ, dịu dàng , "Nơi này ngư dân đều là ngư dân."

      "Còn phải ngư dân, xem ra cũng rất giống ngư dân." Dừng chút, nàng vừa cười .

      "Có thể mai danh tích nhiều năm ở đảo như vậy, làm cho mọi người nhìn ra thân phận , cũng có thể thấy những người này tính nhẫn nại, có phải hay hối cải để làm người mới lại là chuyện khác, nếu như chỉ là. . . . . ." Tề lão thái gia thanh thấp xuống, mắt nhìn bàn cờ, "Nghe Ngôn Ngọc bên kia cũng có đầu mối, biết tra ra cái gì."

      Tề Hoàn nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ nơi này có Hải Tặc. . . . . ."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Phùng gia ở An Nam thành là thế gia buôn bán trăm năm, vào lúc triều đình chưa chú ý đến An Nam thành, Phùng gia tại đây làm giàu mọc rễ, Phương gia ở An Nam thành chưa lâu, cho nên Phương gia là dựa vào cái gì làm giàu, chỉ cần điều tra chút biết, về phần Phùng gia, chưa có ai   nghiên cứu qua.

      "Phùng gia ở An Nam thành tài hùng thế lớn, xem như phú giáp thiên hạ, nhưng khi tiên đế tại vị cũng có hạ lệnh khai thông đường thủy ở An Nam thành, khi đó An Nam thành chỉ là trấn hoang vu, Phùng gia chỉ dựa vào làm ngư dân, nếu thế nào làm giàu? Cũng chỉ là tiểu thương ở An Nam thành, làm sao mà có tài lực hùng hậu như vậy” Tô Diệp .

      Phương Đình đồng ý gật đầu, " sai, Phùng gia mấy chục năm này mới được người biết, nhưng lúc biết được Phùng gia, Phùng gia đem kinh tế của cả An Nam thành nắm giữ ở trong bàn tay, giờ chỉ cần chúng ta động tới Phùng gia, chỉ sợ cuộc sống của dân chúng ở An Nam thành chịu ảnh hưởng."

      "Ba mươi lăm năm trước. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc ngón tay nhàng gõ mặt bàn, mắt trầm tư, Phương gia là dựa vào vận chuyển hàng buôn lậu làm giàu, rất khéo chính là ba mươi lăm năm trước  Hải Tặc cướp quan Ngân, hiển nhiên quan Ngân này cuối cùng là bị Bạch gia nuốt riêng, như vậy, Phương gia lúc trước cũng biết là số Quan ngân thể lộ nên mới nuốt riêng, hay là sau này mới biết?

      Những hải tặc thân phận ra là ai? Tại sao muốn chỉ định Bạch gia vận chuyển quan Ngân?

      "Phùng gia dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là thương nhân, làm sao có thể tra ra chuyện của Phương gia ba mươi lăm năm trước, mà ngay cả ám vệ của triều đình cũng tra được." Tô Diệp .

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, "Bất kể Phùng gia làm thế nào để biết, chuyện này chỉ sợ ngay cả kinh đô cũng biết, Tô Diệp, phát ra tin tức,  Phùng gia cùng chuyện ba mươi lăm năm trước có liên quan, cố gắng đừng kinh động đến trong cung, chỉ làm cho những người khác biết là được."

      "Dạ, đại nhân."

      "Phương Đình, ngươi cùng ta gặp Phương Cảnh Thăng." Triệu Ngôn Ngọc .

      Ngay từ lúc biết được Phương gia cùng Hải Tặc ba mươi lăm năm trước có liên quan, Triệu Ngôn Ngọc vẫn muốn gặp vị đương gia mới của Phương gia.

      trễ, thuyền hoa bên bờ sông, Phương Cảnh Thăng nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc nghe bị thích khách làm trọng thương, đến nay vẫn như cũ đóng cửa từ chối tiếp khách, mặt lộ ra ánh mắt khiếp sợ, ngờ tới người người muốn cầu kiến tiểu Triệu đại nhân lại xuất thuyền hoa thường tới.

      "Phương đương gia, làm phiền, xin hãy tha lỗi." Triệu Ngôn Ngọc tay cầm ly rượu, cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Thăng.

      Giống như nghe Triệu Ngôn Ngọc ra cửa. . . . . . Phương Cảnh Thăng nghĩ , sau đó nhìn gương mặt Triệu Ngôn Ngọc cười yếu ớt, chấn động mạnh, người này căn bản giống như bị trọng thương.

      "Có thể cùng tiểu Triệu đại nhân  uống chén, là vinh hạnh của thảo dân mới đúng." Trong đầu suy nghĩ ngừng tại sao Triệu Ngôn Ngọc lại xuất tại nơi này, Phương Cảnh Thăng nén khiếp sợ trong lòng, thi lễ cùng Triệu Ngôn Ngọc, rồi ngồi xuống dối diện với Triệu Ngôn Ngọc.

      "Phương đương gia, mời." Triệu Ngôn Ngọc tự mình rót rượu cho Phương Cảnh Thăng

      " dám dám." Phương Cảnh Thăng đáp lễ, giương mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc chút, "Tiểu Triệu đại nhân trọng thương chưa lành, lại rảnh rỗi thế này, thảo dân là bội phục."

      Triệu Ngôn Ngọc cùng vòng quanh, cười , " giờ, ta là vì Phương đương gia mà đến."

      Phương Cảnh Thăng kinh ngạc, cho là mình nghe lầm, cùng Triệu Ngôn Ngọc đừng là giao tình, chính là gặp mặt cũng ít lại càng ít, bởi vì thế lực của Phùng gia, thể tranh lần vận chuyển này, cho nên dù thế nào cũng  phục, nhưng chỉ có thể nhịn, thế nào chủ động lấy lòng Triệu Ngôn Ngọc, nhưng giờ. . . . . .

      "Phương đương gia, ta thẳng, biết Phương gia đối với lần vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ của triều đình có hứng thú ?" Triệu Ngôn Ngọc làm như thấy Phương Cảnh Thăng khiếp sợ, hỏi .

      "Tiểu Triệu đại nhân, người có ý gì?" Phương Cảnh Thăng cẩn thận từng li từng tí hỏi, Triệu Ngôn Ngọc này trẻ hơn gần mười tuổi, nhưng càng nhìn càng biết người trẻ tuổi này rốt cuộc suy nghĩ gì.

      Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười , "Phương gia tại sao để miếng thịt béo ăn, đơn giản đúng là bởi vì thế lực Phùng gia. So thế lực hai nhà cùng tài lực, tại sao Phương gia tranh cùng Phùng gia, Phương đương gia, sợ gì Phùng gia?"

      Sợ gì Phùng gia? Phương Cảnh Thăng lúc này phải khiếp sợ nhưng, cơ hồ nhưng khẳng định, tiểu Triệu đại nhân là cái gì cũng biết rồi.

      Trán đổ mồ hôi lạnh, nghĩ làm thế nào trả lời Triệu Ngôn Ngọc.

      "Tiểu Triệu đại nhân giỡn, chỉ là Phương gia đối với vận chuyển đường thủy có hứng thú, thế nào lại là e ngại Phùng gia." Phương Cảnh Thăng cười cười ha ha mà .

      "Vậy sao?" Triệu Ngôn Ngọc trong mắt thoáng qua tia kinh dị, khóe miệng có chút nhếch lên, "Bổn quan còn tưởng rằng, là Phương đương gia sợ chuyện năm đó bị Phùng gia vạch trần, cho nên mới nhẫn nhịn Phùng gia."

      Phương Cảnh Thăng cả kinh thất sắc, trừng lớn mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      "Phương đương gia cứ yên tâm, giờ ta tới gặp ngươi, đem chuyện năm đó ra, nhưng kế tiếp nên làm như thế nào, Phương đương gia nên ràng mới đúng." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào biết được. . . . . ." Phương Cảnh Thăng mồ hôi lạnh giọt, chợt nhớ tới Trừng Liễu, "Là tiện nữ nhân kia."

      "Bổn quan như thế nào biết được quan trọng, quan trọng là, chẳng lẽ Phương đương gia muốn cả Phương gia cứ như vậy bị Phùng gia uy hiếp sao?" Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt hỏi, "Triều đình cần là hoàng thương trung thành Ái Quốc, phải là hộ thế gia trăm năm."

      như vậy, lần vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ căn bản rơi vào người Phùng gia? Phương Cảnh Thăng vừa mừng vừa sợ, "Chỉ cần Phương gia được an toàn, thảo dân toàn bộ nghe tiểu Triệu đại nhân phân phó."

      Triệu Ngôn Ngọc nghĩ Phương Cảnh Thăng đáp ứng, trừ cùng hợp tác, Phương gia căn bản còn đường khác có thể , nhìn nhìn Phương Đình bên cạnh, đối phương Cảnh Thăng , "Phương Đình coi như là nửa người của Phương gia, ngươi nghĩ biện pháp để cho trở về Phương gia thôi."

      Phương Cảnh Thăng sửng sốt chút, lát sau, mới ứng tiếng xuống.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 252: Phát
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn ngày hôm sau lại muốn đến miếu Mụ Tổ, lại bị Phó Kỳ Hữu ngăn trở.

      “Đây là vì sao? Hay là đỉnh núi có cái gì nguy hiểm?” Tề Hoàn nhíu mày hỏi, hôm qua còn chưa du ngoạn hết đỉnh núi, hôm nay ý định còn chưa hết, dù sao ở trong biệt viện cũng rảnh rỗi, đến miếu Mụ Tố chút cũng tốt.

      Phó Kỳ Hữu nhìn khuôn mặt thanh tươi điềm tĩnh này,  mồm miệng lại cứng lại, phải chưa từng thấy mỹ nhân, lại càng thiếu tiếp xúc với các tiểu thư gia, chính là chẳng biết tại sao lúc chuyện với Tề Hoàn, lại nhịn được khẩn trương: “Đỉnh núi quá nguy hiểm, Tề tiểu thưu nếu có chuyện quan trọng, vẫn là nên ở lại biệt viện.”

      Bạch Hủy sớm xem Phó Kỳ Hữu này vừa mắt, thấy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu phu nhân nhà mình, tức giận : “Đỉnh núi có cái gì nguy hiểm, thiếu phu nhân chúng ta muốn nơi nào nơi đó, người khẩn trương cái gì.”

      Lời này làm Phó Kỳ Hữu đỏ mặt, xấu hổ gãi đầu: “Ta chỉ là muốn tiểu thư gặp nguy hiểm, đêm hôm qua…”

      được nửa, Phó Kỳ Hữu lại im miệng, cảnh giác nhìn bốn phía.

      “Vừa lại vừa , cũng biết có phải vậy hay .” Bạch Hủy hừ .

      Tề Hoàn nhìn nàng cái: “ được vô lễ với Phó thiếu gia.”

      “Phó thiếu gia ở đỉnh núi phát được cái gì?” Đem Bạch Hủy ra đằng sau lưng, Tề Hoàn quay đầu nhìn Phó Kỳ Hữu, thấp giọng hỏi.

      Nơi này là cửa nách của biệt viện, ở trong này chuyện cũng tiện, Phó Kỳ Hữu khó xử nhìn Tề Hoàn: “Nơi này khó mà , Tề tiểu thư, để sau, đỉnh núi vấn là nên .”

      Tề Hoàn nhàng cười: “Cũng thế cả, dù sao chính là trong lúc rảnh rỗi muốn chút, Phó thiểu gia, hôm nay cần ra ngoài làm việc sao?”

      Nghe Tề Hoàn như vậy, Phó Kỳ Hữ nhàng thở ra, nở nụ cười hàm hậu đứng lên: “Hôm nay ở nhà chờ tin tức.”

      Thoạt nhìn bộ dạng giống như định liệu trước, chẳng lẽ tra ra đảo này ai làm hải tặc rồi sao? Tề Hoàn trong lòng thầm nghĩ, nhưng có mở miệng hỏi tình hình cụ thể.

      Xoay người trở về nội viện, Phó Kỳ Hữu vốn là muốn đường theo sau, nghe được ở ngoài cửa lớn có người gọi: “Đô Úy đại nhân.” Người đến là thuộc hạ của Phó Kỳ Hữu, thần sắc vội vàng.

      Phó Kỳ Hữu nhìn thầy , chân mày lại cau lại: “Phát sinh chuyện gì? Như thế nào lại đến đây/”

      Người này là người Phó Kỳ Hữu phái đến An Nam thành điều tra nay lại xuất ở Nam Úc đảo, chẳng lẽ bên An Nam thành phát ra đầu mối gì?

      Người nọ ở bên tai Phó Kỳ Hữu vài câu, Phó Kỳ Hữu sắc mặt khẽ biến, mang theo vào phòng chuyện.

      “Thuộc hạ tra dò Phương gia, lại phát có ám vệ thiết kỵ doanh thầm điều tra, thiếu chút nữa là bức dây động rừng, người nọ cảnh cáo chúng ta lập tức thu tay rời khỏi An Nam thành.” Nam tử kia hạ giọng , từ trong ngực lấy ra tờ giấy đưa cho Phó Kỳ Hữu.

      Lúc này Phó Kỳ Hữu mặt làm sao còn có tươi cười hàm hậu xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú nghe thuộc hạ báo, trầm xuống, yên lặng nhìn tờ giấy kia nửa ngày, mới trầm giọng : “Ngươi cùng ám vệ kia giao thủ rồi hả? Xác định là người của thiết kỵ doanh?”

      “Tựa hồ cũng giống lắm …” Người nọ thấp giọng trả lời: “Thân thủ so với ám vệ thiết kỵ doanh còn tốt hơn chút, chẳng lẽ là ám vệ bệ hạ mới bồi dưỡng?”

      Phó Kỹ Hữu đem tờ giấy vận nội lực hóa thành mảnh : “Sớm nghe bệ hạ đối với Triệu Ngôn Ngọc vô cùng tin tưởng, xem ra lời đồn đãi này cũng sai, ám vệ đó hẳn là người của Triệu Ngôn Ngọc.”

      “Là vị tiểu Triệu đại nhân kia?” Nghe trọng thương đóng cửa tiếp khách, chứ phải là tra ra đầu mối gì, bị ám sát?

      “Nếu An Nam thành có Triệu Ngôn Ngọc, rút hết người của chúng ta về, tin tưởng Triệu Ngôn Ngọc điều tra kém chúng ta.” Phó Kỳ Hữu trả lời thuộc hạ, chính là trầm giọng ra lệnh

      Ám vệ thiết kỵ doanh đều là tâm phúc của hoàng thượng, nêu ám vệ bên người Triệu Ngôn Ngọc là hoàng thượng cho , thế có gì, nêu như chính là mình bồi dưỡng ra … Có thể cùng ám vệ thiết kỵ doanh ganh đua cap thấp chứng mình Triệu Ngôn Ngọc rất đáng sợ.

      Cho tới bây giờ có người nào làm cho có loại cảm giác này, Triệu Ngôn Ngọc là người đầu tiên.

      thế mà lại là phu quân của Tề tiểu thư…

      Bỗng nhiên rất muốn gặp vị Tiểu Triệu đại nhân này lần, cảm giác rất lâu mới gặp được đối thủ này làm cả người hưng phấn.

      Tề Hoàn trở lại phòng của mình, lại cảm thấy có việc gì, nhớ tới phụ cận còn có tiểu đảo, thầm nghĩ hôm qua ở đỉnh núi nhìn thấy hoang đảo kia liền có cảm giác quái dị liền xin Tề lão thái gia, cho Hải thúc mang các nàng đến chỗ hoang đảo đó nhìn xem.

      Tề lão thái gia dĩ nhiên chịu đáp ứng, hoang đảo kia cách Nam Úc đảo đoạn ngắn nhwung ai đảo có gì, như thế nào lại yên tâm cho các nàng qua.

      Cuối cùng địch được kiên trì của Tề Hoàn, muốn đến xem hoang đảo đó có thảo dược gì hay , lão thái gia dành phải cho Hải thúc mang theo hai hộ vệ đưa nàng qua, cũng may Phó gia biệt viện còn có thuyền chuyên dụng, Lão thái gia cũng tương đối yên tâm.

      Lúc cập bến, gia đinh Phó gia chuẩn bị thuyền tốt rồi, với Hải thúc bọn họ: “Lão thái gia chúng ta thích nhất là ra biển câu cá, hoang đảo kia cũng vài lần, bất quá cũng chưa vào hẳn, ngay tại chỗ câu cá, có ngư dân nhưng ra có mấy lần muốn đến bắt cái gì dã thú, kết quả cái gì cũng có…”

      Tề Hoàn nghe xong rất là cao hứng, nếu có ngư dân qua tiểu đảo kia, vậy chứng minh đảo có nguy hiểm,

      Hải thúc mặt nghiêm túc xuất nụ cười, cho Tề Hoàn các nàng lên thuyền.

      Lúc chuẩn bị lên thuyền, thấy lão hán lo lắng chạy tới, cẩn thận nhìn, nguyên lai là Nhạc đại gia: “Các người … Các người đây là muốn đâu?”

      “Nhạc đại gia, chúng ta muốn đến tiểu đảo bên kia, ngài ở chỗ này lâu năm như vậy, có thể chứ?” Tề Hoàn cười hỏi.

      “Bất quá là mảnh hoang vu, tiểu nha đâu thế nào lại muốn đến chỗ đó?” Nhạc đại gia cười vài tiếng: “Tuy có dã thú lui tới, nhưng cây cối cao lớn đủ loại, xà trùng nơi nơi đều có, tiểu thư vẫn nên , vạn nhất gặp được độc xà trong lời đồn ….”

      Tề Hoàn giật mình cái, cười : “ sao, ta có chuẩn bị, chính là muốn nhìn xem … có thảo dược nào dùng được hay thôi.”

      Nhạc đại gia ánh mắt đầy nếp nhăn hơi híp, nhìn Hải thúc bên  cạnh Tề Hoàn cái: “Ta chỉ khuyên tiểu thư vài câu thôi, tiểu thư thỉnh cẩn thận chút.”

      Hải thúc nhìn ông ta cái, gật gật đầu: “Tiểu thư, chúng ta thôi.”

      Thẳng đến lúc bọn họ lên thuyền, càng lúc càng xa, Nhạc đại gia vẫn đứng ở bờ cát bên biển, thần sắc biện bạch nhìn bọn họ, bộ dáng như có điều gì băn khoăn lo lắng.

      Bạch Hủy ở bên cạnh giọng : “ Nhạc đại gia tực hồ muốn chúng ta đến đảo kia.”

      Tề Hoàn nhìn về phía Hải thúc: “Hải thúc, người thấy thế nào?”

      “Tí nữa nhìn cẩn thận lát là biết.” Hải thúc

      Rất nhanh, bọn họ ra hoang đảo, con thuyền dừng lại ở bờ cát, lưa lại hai gia đinh trông coi thuyền, Tề Hoàn cũng Hải thúc cùng hai hộ vệ vào đảo.

      Theo bờ cát bờ biển này, trừ bỏ cỏ dại cao bằng người, chính là đại thụ ở trung tâm đảo, gió biển thổi đến, cỏ dại rung động, trừ bỏ thanh của sóng biển, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.

      Hai hộ vệ đẩy cỏ dại ở phía trước ra, thế mới phát ra nguyên lai có con đường thẳng vào đảo.

      “Hải thúc có phát hoang đảo này có chỗ nào kỳ quái ?”

      Bọn họ dần dần di vào, nghe thấy thanh của sóng biển, Tề Hoàn nhìn chung quanh, có mấy con bươm bướm màu sắc sặc sỡ chơi đùa hoa, đại thụ truyền đến thanh chiêm chiếp của chim chóc.

      Hải thúc ở bên người Tề Hoàn, giọng : “Hoang đảo này chỉ có tới đỉnh núi Mụ Tổ mới thấy được.”

      Đúng vậy, sau khi xuống núi, cảnh nhìn ở Nam Úc đảo với hoang đảo này căn bản giống nhau, chính là bởi vì vậy, Tề Hoàn mới kiền trì nhất định phải tự minh tới đây chuyến.

      Hoang đảo này cũng lớn, bọn họ canh giờ liền tới cuối, cũng phát cái gì.

      Nhưng ra Tề Hoàn lại hái được mấy vị dược liệu bình thường vô cùng hiếm thấy, đối với trị liệu thương thế bị bỏng vô cùng hữu hiệu.

      Lúc trở lại Nam Úc đảo, lại phát vị Nhạc đại gia kia còn ở bở biển, đợi Tề Hoàn bọn họ trở về, nở nụ cười ha ha, nếp nhăn giống như đóa hoa cúc nở rộ.

      Tề Hoàn cũng Hải thúc liếc nhau, cười xuống thuyền.

       An Nam thành, Triệu Ngôn Ngọc như trước đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng lại ở trong nhà, sau khi đàm đạo cùng Phương Cảnh Thăng, liền đến Tề gia chuyến, cùng nhạc mẫu đại nhân chuyện nửa canh giờ.

      Hôm sau, Lục Niệm Quang liền bị Lục thị mạnh mẽ đuổi về Lục gia, cũng viết thư cho hai vị huynh trưởng, đem tình thế lợi hại ở An Nam thành phân tích báo cho bọn họ biết, cho bọn họ khuyên Lục lão thái gia đừng tới chuyến này.

      Về phần Lục Hiền phi nghĩ như thế nào, cũng trong phạm vi Lục thị lo lắng, bà đối với chuyện Lục phi vì tư dục, làm Lục gia vốn tranh đời kéo xuống nước vốn rất bất mãn, nay thế nào còn suy nghĩ nhiều, huống chi nữ tế lộ ra, hoàng thượng muốn lập ai làm thái tử, căn bản phải người bên ngoài có thể tả hữu xen vào, cũng phải ai có thế lực lớn liền trở thành thái tử.

      Chẳng lẽ cựu thái tử bối cảnh thế lực đủ hùng hậu sao? Kết quả là gì? Toàn bộ Tống gia đều chôn theo cùng rồi

      Đồng thời, lúc ám vệ của Triệu Ngôn Ngọc điều tra Phùng gia, cùng vài người lai lịch động thủ, Tô Diệp , thân thủ những người đó rất giống như trong quân đội.

      Có người giống , hoài nghi Phùng gia rồi.

      Lại qua hai ngày, tình cuối cùng cũng có biến chuyển.

      “Ngươi , năm đó hải tặc cướp quan ngân năm đó ở Nam Úc đảo?” Triệu Ngôn Ngọc nghe Tô Diệp , vội đứng lên, thần sắc hột hoảng.

      Tô Diệp : “ dám khẳng định, nhưng manh mối là ở Nam Úc đảo.”

      Tề lão thái gia trước kia từng vây bắt hải tặc, thái gia trước kia ở Nam Úc đảo thời gian, nếu là có hải tực, thái gia làm sao có thể thấy?” Phương Đình , gần đây vội vàng chuyện trở lại Phương gia, lúc trở lại báo cho Triệu Ngôn Ngọc, lại nghe được tin tức tưởng này.

      tình qua nhiều năm như vậy, hải tặc năm đó chắc gì còn sống hết …
      Triệu Ngôn Ngọc trầm tư: “ chuẩn bị chút, lập tức đến Nam Úc đảo.”

      “Đại nhâ, thuộc hạ cùng ngài.” Bởi vì chuyện hải tặc năm đó lien quan đến Phương gia, Phương Đình đối với chuyện này khẩn trương chú ý.

      Triệu Ngôn Ngọc ra khỏi thư phòng: “Người ở lại An Nam thành, theo dõi Phùng gia cùng Bạch gia, còn có, Phương Cảnh Thăng cũng phải nhìn chằm chằm, đừng cho lộ ra cái gì.”

      “Dạ, đại nhân.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 253: Triệu Ngôn Ngọc tới
      Edit: Trang Trần
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Mượn cớ muốn tìm thảo dược quý liền chyển hướng tới hoang đảo, dù làm trong lòng Tề Hoàn khỏi nghi ngờ, nhưng đối với hoang đảo lại càng thêm tò mò, chỉ vì chuyện này nàng đã bị Tề lão thái gia mắng cho một trận nên thân.

      Biết được ba mươi lăm năm trước đảo Nam Úc này hải tặc đã cất giấu thứ gì đó, Tề Hoàn dù rất nghi ngờ, nhưng lại càng muốn biết nơi này hải tặc còn có bao nhiêu người nữa, thể thừa nhận, nàng vẫn còn suy nghĩ về những lời Triệu Ngôn Ngọc đã nói, nàng đã từng nghe lão thái gia nói qua, về chuyện ba mươi lăm năm trước của Phương gia và Phùng gia rất có thể liên quan với nhau.

      Ngày đó nàng lên ̉nh núi, ở trong Quan miếu nhìn về phía hoang đảo xa, có cảm giác rất kì lạ, hoang đảo hề thấy một bóng người nào, cũng thấy cả động vật đó , tính hoang đảo với Nam Úc đảo cũng xa lắm, những ngư nhân này chưa từng nghĩ sẽ lên đó khai hoang sao? Suy nghĩ dù như thế nào cũng cảm thấy rất là kì lạ.

      Còn có vị Nhạc đại gia kia……

      Tề Hoàn nhớ lại hành động kì lạ của vị Nhạc đại gia kia, làm gì có ai lại dâng hương vào lúc chiều tối? Và tại sao vị Nhạc đại gia kia lại muốn ngăn bọn họ lên hoang đảo?

      Có lẽ nên điều tra từ ông ta.

      “Thiếu phu nhân, Phó thiếu gia tới, là có điều muốn cùng người thương lượng.” Trầm Hương vào, hướng về phía cửa sổ nơi Tề Hoàn ngồi suy nghĩ mà .

      Tề Hoàn vội dừng lại suy nghĩ, “Mời Phó thiếu gia ra phòng khách chờ, ta sẽ lập tức tới .”

      tới phòng khách, liền nhìn thấy Phó kỳ Hữu ngồi thẳng lưng một cách nghiêm túc ghế trúc, mùa hè ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào người hắn, làm nổi bật thân hình cao to của hắn, ngay cả gương mặt ngày thường hay xấu hổ của hắn cũng nổi bật khí thế hiên ngang chí khí rất nhiều .

      “Phó thiếu gia.” Tề Hoàn chỉnh lại y phục làm lễ, mỉm cười yếu ớt nhìn Phó Kỳ Hữu.

      Phó Kỳ Hữu vội đứng lên nói, “Tề tiểu thư cần đa lễ, tại hạ thật thất lễ khi làm phiền tiểu thư vào giờ này, có mấy lời muốn trao đổi với cùng tiểu thư.”

      Tề Hoàn ở bên kia ghế tre ngồi xuống, “Phó thiếu gia cứ nói đừng ngại, mời ngồi.”

      “Tề lão thái gia đã nói cho tiểu thư về chuyện nơi đó của hải tặc, nên hôm qua tiều thư đã lên hoang đảo kia, cũng là vì chuyện này ?” Phó Kỳ Hữu khi nói về chuyện quan trọng thì gương mặt liền trở nên nghiêm túc, có xuất hiện một chút thẹn thùng nào .

      “Chẳng qua là ngày đó khi Quan miếu thì thấy bên hoang đảo kia có người, liền thấy tò mò, chỉ là muốn lên đó nhìn một chút mà thôi.”Tề Hoàn mỉm cười mà nói.

      Phó Kỳ Hữu liền nhìn Tề Hoàn một cái, nếu phải do điều tra về Triệu Ngọc Ngôn trong lúc này, hắn cùng lắm sẽ nghĩ Tề Hoàn chỉ là một tiểu thư khuê tú của nhà bình thường, nếu có chuyện gì cũng sẽ bước chân ra khỏi cửa. Hắn cũng rất hiểu rõ Tề Hoàn, biết nữ tử này khác với những nữ tử bình thường kia, cho nên muốn biết một chút nàng ấy ngày kia Quan miếu, thì ngày sau lại muốn lên hoang đảo kia, chuyện này hắn tuyệt đối tin tưởng nàng phải là do lòng tò mò mà muốn biết.

      Có nữ tử nào lại sinh ra lòng tò mò với một hoang đảo như thế?

      “Chỗ này có người ngoài, ta có lời thật muốn nói với tiều thư.” Phó Kỳ Hữu biết mình phải nói thẳng vô vấn đề, nếu đừng hòng từ trong miệng Tề Hoàn mà hỏi ra được chuyện gì, “Ta lần này phụng mệnh điều tra về vụ án quan ngân bị cướp ba mươi lăm năm trước, thật vất vả mới điều tra được ở Nam úc đảo này, vì ta muốn bứt dây động rừng, nên trong lúc này chúng ta đều thầm điều tra, cho dù là Quan miếu hay là hoang đảo….Chỗ nào cũng là cũng phải điều tra, vì tiểu thư hôm qua đã hoang đảo, sợ là chuyện này đã có người để ý, tại hạ mong là……”

      “Mong ta khoanh tay đứng nhìn, cần tò mò tìm hiểu chuyện này, càng nên lên hoang đảo kia nữa?” Tề Hoàn thấy hắn nói ngừng lại, liền mỉm cười nói tiếp lời của hắn.

      Phó Kỳ Hữu liền ho nhẹ môt cái, cười xấu hổ nói, “Mong Tề tiểu thư hiểu cho.”

      Tề Hoàn gật đầu từ từ, “Ta hiểu.”

      “Như vậy……” mặt Phó Kỳ Hữu hiện lên sự vui mừng, càng muốn nói với nàng về sau nên Quan miếu cùng với hoang đảo.

      “Vậy Phó thiếu gia có thể nói cho ta biết, Quan miếu và hoang đảo đó có vấn đề gì ?” Tề Hoàn cắt đứt lời nói của Phó Kỳ Hữu, nàng cũng có thể cần để ý cũng được, nhưng phải biết được đảo rốt cuộc là là có bí mật như thế nào?

      Bị Phó Kỳ Hữu ngăn lại, cũng chưa chắc là biết, trừ hắn cùng mấy người tâm phúc ra, làm gì còn những người nào biết nữa ….

      Tề Hoàn bình tĩnh cười nhạt nhìn hắn.

      “Quan miếu này ba mươi năm trước đã được sửa lại, lúc đầu lớn đến như vậy, chỉ là một miếu nhỏ…..Hai ngày nay người của ta đã phát hiện trong Quan miếu có rất nhiều cơ quan, chỉ là chưa có phương pháp để mở nó ra, và hoang đảo có mấy cái sơn động nhỏ, chúng ta ̣nh lên đó để mà điều tra…..” Phó Kỳ Hữu nói.

      Quả nhiên hai nơi này đều có vấn đề mặc dù rất khó phát hiện ra, như có thể nói là mình có nhìn lầm, “ đảo có nhân vật nào khả nghi ?”

      Phó Kỳ Hữu tâm tình nặng nề, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ biết rằng đảo này tất cả ngư nhân năm đó cùng với hải tặc có liên quan với nhau, cũng có thể là họ có tham gia đánh cướp hoặc là hậu nhân của những hải tặc kia.”

      “Nếu nhưng hậu nhân của hải tặc, cùng với ba mươi lăm năm trước liên quan tới nhau, triều ̀nh sẽ xét xử họ  như thế nào?”Tề Hoàn lại hỏi.

      “Chuyện chưa tra rõ thực hư, ta cũng thể nào trả lời được.” Phó Kỳ Hữu nói.

      Hỏi vấn đề này có thể làm cho người khác có chút khó chịu, Tề Hoàn cười cười, “Phó thiếu gia xin yên tâm, ta sẽ làm hư chuyện của ngươi .”

      Phó Kỳ Hữu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hạnh có một chút sáng ngời làm động lòng người, gương mặt đẹp thanh tú dịu dàng mang theo nụ cười vui vẻ, gương mặt tuấn tú nhịn được lại đỏ lên, “Vậy …Vậy đa tạ Tề tiểu thư.”

      Bạch Thủy đứng phía sau lưng Tề Hoàn thấy được bộ dạng kia của Phó Kỳ Hữu, liền liếc mắt, trong lòng càng thêm nóng nảy, thiếu gia còn chưa tới tìm thiếu phu nhân nữa.

      “Là ta đã làm cho Phó thêm phiền toái.” Tề Hoàn nói.

      Phó Kỳ Hữu cáo từ rời , Tề hoàn mặc dù đối với Quan miếu và hoang đảo còn nhiều nghi ngờ, nhưng mà cũng vội vàng tìm hiểu chỉ có thể tạm thời cần để ý tới, chỉ nhớ tới thảo dược hái ở hoang đảo.

      Hôm sau, khi thần hi vừa mới bao phủ cả một vùng, một chiếc thuyền thương gia cập bến dừng sát bờ cát, một lúc sau từ thuyền xuống một nam tử trẻ tuổi người mặc áo màu xanh đậm có hoa văn, nam tử kia thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, chính là Triệu Ngọc Ngôn chứ còn có thể là ai nữa?

      Hắn mang theo Tô Diệp tới phủ của Phó gia, sáng sớm lúc vào gặp đầu tiên là Tề lão thái gia luyện tập thái cực quyền, lúc này dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Ân , tới phòng của Tề Hoàn.

      Mặt trời lúc buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào, giường có người thoải mái nằm ngủ, lông mi lay động, như vẫn có ý muốn tỉnh dậy.

      Đã bao nhiêu ngày gặp nàng? có nàng ở bên cạnh, hắn liền ngủ được, nếu ngủ cũng được thẳng giấc, chỉ nghĩ nhớ tới nàng, lo lắng cho nàng ….

      Giống như một ngày gặp như cách ba năm, hắn bây giờ có thể cảm nhận câu nói này là đúng.

      “Tiểu sư muội, muội đã tha thứ cho huynh chưa?” hắn vươn tay, đem ngón tay dịu dàng vỗ nhẹ vào gò má mềm mại đỏ hồng của nàng, nhịn được từ từ khom người cúi xuống, “A Hoàn, đừng tức giận với huynh nữa được ?”

      Chỉ tiếc là, Tề Hoàn vẫn còn say sưa ngủ, nghe được lời cầu xin này của hắn.

      Triệu Ngôn Ngọc thở dài một tiếng, liền lên nằm gần bên cạnh chỗ trống của nàng, đem Tề Hoàn kéo vào trong ngực, trong ánh mắt mệt mỏi đã dần thay được sự dịu dàng thay thế, hắn mấy ngày đã ngủ, bây giờ được ôm người thương ở trong ngực, hắn có thể an tâm chợp mắt ngủ.

      biết qua bao lâu, Tề Hoàn nửa mê nửa tỉnh phát hiện bên hông của mình bị xiết chặt, lại có nhiệt độ …..Nàng liền giật mình tỉnh lại, phát hiện nằm trong lồng ngực nở nang bền chắc, trong hơi thở có mùi vị quen thuộc.

      Chính là…..Triệu Ngôn Ngọc?

      Nàng thể tin liền ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được gương mặt tuấn tú say ngủ, cho dù đã ngủ, cánh tay vẫn ôm nàng thật chặt, giống như sợ nàng có thể biến mất thấy được.

      Thật muốn một cước đem hắn đá xuống giường, như lại nhìn thấy được mí mắt thâm quầng của hắn, liền mềm lòng nỡ .

      Nghe nói hắn đã từng bị thương, cũng biết bị thương như thế nào? đúng như lời đồn đãi nghiêm trọng như vậy, có thể bị thương nhẹ thôi.

      Đáng đời nàng mắng một tiếng, khóe mắt liền hơi ươn ướt.

      Nàng kéo tay hắn ra, muốn gọi Bạch Hủy vào để hầu hạ nàng rửa mặt, đưa tay lấy tay của hắn ra, người vốn ngủ say liền lập tức mở mắt, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía của nàng .

      “Tiểu sư muội” Triệu Ngôn Ngọc liền tỉnh táo lại, nhận ra mình ở đâu, người bên cạnh là ai thì gương mặt tuấn mỹ liền hiện ra nụ cười dịu dàng, vội vàng ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tề Hoàn.

      Tề Hoàn quay mặt nhìn hắn, “ xuống”

      Triệu Ngôn Ngọc đã sớm quyết ̣nh cho dù như thế nào cũng đều chấp nhận tất cả, hắn nhất ̣nh phải làm cho tiểu sư muội bỏ qua lỗi lầm của hắn, cho dù phải lừa dối cũng được, hắn quan tâm đến gương mặt khó chịu của Tề Hoàn, một tay ôm lấy người nàng, “A Hoàn đừng tức giận nữa, muội giận huynh đã lâu lắm rồi, huynh biết huynh sai, về sau có chuyện gì huynh sẽ bàn bạc cùng với muội, sẽ tự ý mà làm một mình, muội có thể tha cho huynh lần được ?”

      “Huynh thật biết lỗi của mình?” Tề Hoàn nhìn hắn mà nói .

      “Huynh nên lừa gạt muội, muội chính là nương tử của huynh, huynh nên nói mọi chuyện với muội rồi cùng nhau bàn bạc, giữa phu thê phải có sự tin tưởng lẫn nhau, tiểu sư muội, thật xin lỗi vì đã làm cho muội đau lòng, đừng giận huynh nữa nha.”Hắn biết mình có lỗi, cho nên rất hối hận, hắn tại sao lại chịu tin tưởng nàng, lại ác độc làm tổn thương lòng của nàng như vậy.

      “Huynh tại sao lại ở đây?” Tề Hoàn tuy còn tức giận như cũng nguội bớt một chút, giãy giụa nữa mà cởi áo ra xem ngực của hắn.

      Triệu Ngôn Ngọc đem mặt mình tới gần mặt nàng, nhẹ nói, “Tất nhiên là do nhớ muội mà tới rồi.”

      Tề Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, “Tới tìm muội chỉ là do tiện đường mà thôi.”

      “Trong lòng huynh, có gì quan trọng hơn muội.”Triệu Ngôn Ngọc từ từ hạ xuống môi nàng, nhỏ giọng nói cười.

      “Lại dùng lời ngon ngọt” Tề Hoàn hừ nói.

      Triệu Ngôn Ngọc ôm chặt nàng trong tay, ở gò má mềm mại trắng noãn của nàng hôn vài cái, mới thõa mãn mà nói, “……Điều tra được Phùng gia và Phương gia năm đó cùng vụ đánh cướp quan ngân vốn có liên quan tới nhau, cho nên huynh tới nơi này điều tra thêm một chút, muội cùng với lão thái gia đều trở về thành An Nam , nơi này rất là nguy hiểm.”

      “Tra ra được bí mật của Phương gia?” Tề Hoàn hỏi, lúc đầu có nghe hắn nói, Phương gia đàn áp quản lí Phùng gia, tại sao lại thành Phùng gia nắm được nhược điểm trong tay .

      sai, Phương Cảnh Lăng đã tự mình nói ra.” Triệu Ngôn Ngọc kể cho Tề Hoàn nghe mình làm cho Phương Cảnh Lăng như thế nào mà đem bí mật của Phương gia tiết lộ ra, hắn đã làm cách nào để hợp tác với Phương Cảnh Lăng đơn giản nói cho Tề Hoàn biết.

      Tề Hoàn hừ hừ trong miệng nói, “Nàng ta quả là trợ thủ tốt giúp huynh, đúng là hồng nhan tri kỉ trong lòng của huynh.”

      Triệu Ngôn Ngọc cắn vành tai của nàng, ôm cái eo nhỏ nhắn bàn tay từ vuốt lên , dừng trước ngực mềm mại của nàng mà vuốt, khàn giọng nói, “Đã thả nàng ấy còn giá trị mà lợi dụng nữa, muội mới chính là …..Hồng nhan tri  kỉ  của ta.”

      “Triệu Ngôn Ngọc” Tề Hoàn nắm bàn tay của hắn lúc vào áo trong của nàng, tức giận kêu lên.

      “A Hoàn, huynh muốn muội thât lâu….Thật lâu…..”

      Nơi này vốn là nhà của bọn họ , bọn họ chỉ là khách như Tề Hoàn lại bị hắn trêu chọc làm cho toàn thân nóng lên, nhưng lí trí lại nói bọn họ được làm trong phòng này.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão thái gia muốn hai người qua bên đó để cùng thái gia nói chuyện một chút.” Tiếng nói của Bạch Hủy xuất hiện đúng lúc từ bên ngoài truyền vào, Tề Hoàn thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức kéo tay của Triệu Ngôn Ngọc ra, cao giọng nói với Bạch Hủy, “Bạch Hủy, vào hầu hạ ta mặc quần áo.”

      Triệu Ngôn Ngọc buồn bực than nhẹ một tiếng, thật vất vả mới làm cho tiểu sư muội bớt giận, còn tưởng rằng có thể ……
      tart_trung, susu, truth2056 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 254 : Làm lành
                             Edit: Trang Trần (NMT 1)
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Hai người sau khi rửa mặt xong, Triệu Ngôn Ngọc liền thay đổi trang phục màu trắng sáng, hắn chỉ ngủ có một chút mà xem ra tinh thần phấn khởi lên rất nhiều, hai vợ chồng cùng đến thỉnh an lão thái gia.

       Tề lão thái gia nhìn bọn họ một chút liền cười dạy dỗ mấy câu, làm cho vợ chồng bọn họ có thể hoà thuận ở chung với nhau, cũng bởi vì do có người ngoài phá hoại làm cho tình cảm của hai người được tốt, nói vài lời ngắn ngủn cho hai người trẻ tuổi biết được ý tốt trong đó.

       Bọn họ giật mình dám mở miệng nói ra nguyên nhân của chuyện này.

      Sau đó liền nói về chuyện quan ngân bị cướp của ba mươi lăm năm về trước, chuyện này xem ra ai biết rõ hơn Tề lão thái gia, năm đó quan ngân bị đánh cướp có một người chỉ đạo tên là bang Phong Vân đạo tặc, sau khi quan ngân bị cướp bang phái này cũng theo đó giải tán, trong bang có tổng ̣ng 120 người đều biến mất tìm được một ai, dù có mấy người cũng bị bắt nhưng hỏi ra được gì cả.

      Mười vạn vạn lượng quan ngân bị cướp đều biết đã về đâu.

      “Trong thời gian năm đó lão thái gia đuổi bắt hải tặc đã có nghe qua được danh tính một người họ Phùng hay ?” Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      “Phùng….” Tề lão thái gia con ngươi khẽ động, nhớ lại chuyện đuổi bắt hải tặc năm đó có họ Phùng hay .

      “Mấy vị đương gia ở bên trong đó, vốn có họ Phùng.”

      Tề Hoàn ở bên cạnh nói, “ Phùng gia lúc ba mươi lăm năm trước đã bắt đầu phát triển, tại sao lại cùng với hải tặc có quan hệ qua lại với nhau? Nếu thật sự có quan hệ sớm đã bị quan phủ bắt mà tra hỏi, như hiện tại bây giờ có chuyện gì cả?”

      Tề lão thái gia nói “A Hoàn nói đúng, có lẽ đương gia bang Phong Vân cùng với Phùng gia có quan hệ với nhau ……”.

      “Con muốn nhìn quanh đảo một chút, có thể sẽ tra ra đầu mối gì đó.” Triệu Ngôn Ngọc dĩ nhiên biết rõ là bọn họ có liên hệ với nhau, hắn phải là muốn tìm hải tặc năm đó, cái mà hắn muốn chính là quan ngân bị cướp năm đó, và cũng rất muốn đem thế lực của Phùng gia ở An Nam thành làm cho tan rã.

      Tề Hoàn nói “Muội cùng với huynh.”

      Nàng còn chưa nói với hắn về chuyện Quan miếu cùng với hoang đảo kì lạ kia, tiện thể vừa vừa nói luôn.

      Hai người từ nơi của lão thái gia ra ngoài, hướng về phía Quan miếu mà .

      “Những ngày này sống đảo đã thấy quen chưa a?’’ Triệu Ngôn Ngọc cầm cây dù che nắng cho Tề Hoàn, liền tham lam nhìn vào gò má mỹ lệ của nàng, cứ tưởng rằng lần này đến Nam úc đảo sẽ thấy được nàng, xin được sự tha thứ của nàng, bây giờ có thể cùng sánh vai với nàng, cho dù bộ dạng giống như trước kia nhìn thấy hắn sẽ lộ ra ngây thơ làm nũng mấy cái, nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng hài lòng rất nhiều.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Tề Hoàn cảm thấy gò má của mình như bị đốt nóng trước ánh nhìn của hắn, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng cũ “Rất tốt.”

      “Tiểu sư muội . . . . .” Triệu Ngôn Ngọc nháy mắt với Ân , sau lưng tuỳ tùng cũng biết ý mà cách xa một chút .

      Ân hé miệng mỉm cười, lôi kéo Bạch Huỷ cùng với Trầm Hương chậm lại mấy bước.

      Tề Hoàn lườm hắn, “Huynh thật ra muốn nói cái gì đây?”

      Triệu Ngôn Ngọc làm vẻ mặt uất ức từ từ đến bên cạnh nàng, giơ một tay ôm eo nhỏ của nàng, “Đừng tức giận nữa, mẫu thân biết tại sao lại biết chuyện của chúng ta, đưa thư tới giận dữ mắng huynh một trận, còn nói nếu làm cho muội hết giận đời này cũng đừng có tới mà gặp bà nữa, tiểu sư muội, trước đó huynh đã bị thương như vậy muội xem, một vết sẹo rất to còn ở đây nè .”

      Hắn làm bộ muốn kéo áo lên để cho nàng nhìn thấy vết thương của hắn.

      Tề Hoàn tức giận cầm tay của hắn mà nói, “Chỉ là vết thương nhỏ, mà huynh lại làm cho to lên.’

      “Muội thấy đau lòng hay sao?” Triệu Ngôn Ngọc giọng nói bi ai nhìn nàng.

      “Hừ” Tề Hoàn quay mặt thèm nhìn hắn lấy một cái.

      Triệu Ngôn Ngọc dùng sức đem nàng ôm vào lòng, “Tiểu sư muội, huynh bảo đảm sẽ bao giờ có chuyện như thế nữa, muội đừng tức giận nha.”

      Tề Hoàn nhìn vào gương mặt tuấn tú hoảng hốt của hắn, thật sự lo lắng là nàng sẽ vẫn còn tức giận hắn, lại nghĩ hắn đã dùng nụ cười dịu dàng dụ dỗ mình, trong lòng rốt cuộc thấy mềm nhũn ra, “Về sau có chuyện gì cũng sẽ cùng muội thương lượng?”

      “Ừ, muội là người mà huynh tin tưởng nhất có chuyện gì cùng muội nói còn có thể nói với ai nữa?” Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng nói tiếp, “ Chuyện trước đó là do ta quá lo cho muội cho nên mới tự làm chủ, sau này sẽ như vậy nữa.”

      “Vết thương đã lành chưa ?” Tề Hoàn bước chậm lại, tay nhẹ nhàng sờ lên bả vai bị thương của hắn.

      “Tốt lắm, thật ra bị thương cũng nặng lắm.”Triệu Ngôn Ngọc trong lòng mừng rỡ, biết là nàng đã tha thứ cho hắn.

        “Cũng biết huynh là người có nhiều mưu kế, sao lại dễ dàng bị thương nặng như vậy được.” Tề Hoàn đánh hắn một cái, “Nếu tin tức đã truyền về kinh đô, mẫu thân hẳn rất là lo lắng cho huynh.”

      “Mẫu thân phải lo lắng cho huynh.” Triệu Ngôn Ngọc thầm nói trong lòng, bà chỉ lo lắng hắn làm cho con dâu tức giận mà bỏ .

      Đoán được trong lòng Triệu Ngôn Ngọc suy nghĩ gì, Tề Hoàn nhịn được cười khẽ một tiếng , “Còn mau buông muội ra, mọi người nhìn kìa.”

      Triệu Ngôn Ngọc nói “Huynh ôm vợ của mình thì sao? Muốn nhìn thì cho họ nhìn.”

      Tề Hoàn kéo tay của hắn ra, nhỏ giọng nói “Chánh sự quan trọng hơn.”

      Triệu Ngôn Ngọc nghiêm túc nói, “Muội chính là chánh sự của huynh.”

      Mặc dù lời nói của hắn lấy lòng nàng, như Tề Hoàn muốn trước mặt bọn nha hoàn cùng hắn liếc mắt đưa tình, liền nói qua chuyện khác “Huynh xem bên kia chính là Quan miếu, lần đầu tiên ta đến đó phát hiện miếu này có chút kì lạ nhìn kĩ hình như là có cơ quan.” chỉ vào ngọn núi phía xa mà nói với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc theo hướng nàng chỉ nhìn qua Quan miếu đứng ngọn núi cao tới mười trượng, từ chỗ bọn họ nhìn qua có cảm giác Quan miếu thần thánh rất là trang nghiêm, sao lại có người lợi dụng chỗ thần thánh này che dấu những thủ đoạn mấy sạch sẽ như thế ?

      “Chúng ta cùng xem một chút nha .” Triệu Ngôn Ngọc cầm lấy tay nàng, hướng Quan miếu mà tới.

      đảo ánh nắng rực rỡ tươi sáng dưới chân là những hạt cát nhuyễn hơi nóng, hai người tay trong tay nắm thật nóng tới đổ mồ hôi. Tề Hoàn mấy lần muốn thoát tay ra khỏi nhưng Triệu Ngôn Ngọc lại chịu buông tay ra, nhất ̣nh đem tay nàng nắm thật chặt mới an tâm, ánh mặt trời chiếu mặt đất làm cái bóng của bọn họ quấn quít gắn bó với nhau.

      Tề Hoàn hỏi về chuyện trong An Nam thành.

      Triệu Ngôn Ngọc nhỏ giọng nói cho nàng biết Lục Niệm Quang bị Lục thị đuổi về, rồi liền mời hai vị huynh trưởng khuyên Lục lão thái gia cần phải hồ đồ mà nhúng tay vào những chuyện tranh đấu phong ba này, những ngày Tề Hoàn có ở An Nam thành có chuyện gì xảy ra hắn cũng đều nói hết cho nàng nghe tất cả.

      Nói đến vết thương của hắn, “. . .  . .Trừ kinh đô có vị hoàng tử kia, còn có ai trong lúc này lại muốn dạy dỗ ta? Nói chừng Tứ hoàng tử cùng với nhà Mộ Dung đã biết trước vị trí cất giấu quan ngân bị cướp kia, cho nên mới khẩn trương trong chuyện này vì những tình huống xảy ra trong An Nam thành.”

      Tề hoàn hỏi : “Tứ hoàng tử muốn đám quan ngân kia?”

      “Có những đám bạc kia, hắn có thể chế tạo ra thật nhiều binh khí, Tứ hoàng tử vốn phải là người kiên nhẫn.” Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng nói, Tứ hoàng tử thiếu sự kiên nhẫn tính tình lại hung dữ, nói chừng biết được hoàng thượng ́ ý lập hắn làm vương gia sẽ làm ra những chuyện đại ngịch bất đạo nên mới đề phòng.

      Trong tâm Tề Hoàn liền lạnh, nhớ tới kiếp trước Tứ hoàng tử vốn mang binh xuất chinh ra bên ngoài, kết quả biết nghe được tin đồn gì, lại buông ra trấn thủ thành mang theo ba vạn tinh binh vòng vèo trở lại kinh thành, đem hoàng cung bao vây lại nhằm lúc bệnh tình hoàng đế nguy kịch mà bức vua thoái vị, nếu phải Triệu Ngôn Ngọc với Lục hoàng tử kịp thời trở về để bảo vệ, chỉ sợ . . . . .

      Nàng lại nhìn Triệu Ngôn Ngọc một cái trong lòng liền cảm thấy lo lắng. Kiếp trước Tứ hoàng tử thành công là do có được sự phối hợp của Dương Uy, nhưng hiện giờ Dương Uy lại là phụ thân của Dương Quân Nhu . . . . .Quan hệ với Tứ hoàng tử bình thường, Dương Uy còn có thể trung thành một đời với hoàng thượng hay thì còn chưa biết được?

      biết lần này, Lục hoàng tử cùng Triệu Ngôn Ngọc có thể thành thành công bảo vệ được sự an nguy của kinh đô và hoàng thượng được nữa ?

      suy nghĩ gì vậy?” Triệu Ngôn Ngọc nói đến nửa ngày cũng thấy người bên cạnh nói gì cả, nghi ngờ quay qua nhìn nàng mới phát hiện nàng lại suy nghĩ đâu nữa rồi.

      Tề Hoàn thở dài nói: “ biết Lục hoàng tử mang binh tấn công Đông Hồ ra sao, một chút tin tức cũng thấy báo đến An Nam thành, nơi này dân chúng hề quan tâm đến chuyện chiến sự biên cương a.”

      Làm sao lại nhắc đến Lục hoàng tử rồi? Chẳng lẽ nàng lại để ý tới hắn? Triệu Ngôn Ngọc nhíu lại lông mày một cái, trong lòng càm thấy hơi chua chua, “Đã đem đại quân của Đông Hồ đánh ra năm trăm dặm rồi, nếu hiện giờ muốn đem quân của họ đánh ra ngoài xa biên cương cũng có thể được .”

      “Vậy thì tốt quá rồi .  . . . .” Tề Hoàn nghe thấy vậy thật vui mừng.

      “Tiểu sư muội, huynh thấy muội thật quan tâm đặc biệt đến Lục hoàng tử nha ?” Triệu Ngôn Ngọc mặc dù rất cao hứng khi nghe tin chiến thắng từ chiến tranh, nhưng thấy tiểu thê tử vì nam nhân khác mà vui mừng, thì trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.

      Tề Hoàn buồn cười nói: “Có sao? Muội chỉ là quan tâm tới chuyện chiến sự nơi biên cương mà thôi.”

      Nói xong, bọn họ đã tới dưới chân núi của Quan miếu, ̣nh lên núi trong lúc này lại thấy đường núi xuống hai thân hình cao lớn của nam tử trẻ tuồi.

      Triệu Ngôn Ngọc liền đem Tề Hoàn éo ra sau lưng khẽ nheo mắt nhìn vào hai người kia, hắn cảm thấy người bọn họ có một loại hơi thở khí thế tuyệt đối phải là ngư dân bình thường.

      Người đứng sau lưng là Tô Diệp, nhìn qua người tới là Triệu Ngôn Ngọc ở bên cạnh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

      “Tề tiểu thư.” Người mặc đồ màu đen phía trước chính là Phó Kỳ Hữu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc giống như thấy được người đối phương cũng có hơi thở như vậy, trong lòng cũng nâng lên sự cành giác, vẫn khách khí chắp tay chào hỏi cùng Tề Hoàn, hắn cũng có thể đoán ra được thân phận của nam tử này.

      Tề Hoàn ở sau lưng Triệu Ngôn Ngọc nhỏ giọng giải thích, “Là tôn tử của Phó lão thái gia, Phó thiếu gia.” Sau đó làm lễ với Phó Kỳ Hữu một cái rồi giới thiệu với Triệu Ngôn Ngọc “Đây là phu quân của tiểu nữ . . . . .”

      “Triệu đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Phó Kỳ Hữu cúi đầu nói, nghĩ thầm quả nhiên là hắn nhìn vào đáy mắt của hắn ta chút nào che giấu sự ganh đua hiếu chiến.

      “Nguyên lai là Phó đô uý.” Triệu Ngôn Ngọc đáp lễ nở nụ cười dịu dàng vô hại.

      Tô Diệp nhìn chằm chằm người đứng sau Phó Kỳ Hữu, đặt tay lên thanh bội kiếm ở bên hông hề buông lỏng.

      Phó Kỳ Hữu liếc mắt nhìn Tô Diệp một cái rồi hỏi Triệu Ngôn Ngọc “Hai vị muốn lên núi à?”

      Triệu Ngôn Ngọc nói “Nghe qua danh tiếng Quan miếu ở Nam úc đảo này đã lâu, hiện giờ khó tới được chỗ này một chuyến tất nhiên là muốn tham quan phong cảnh một lần cho biết .”

      Tề Hoàn hơi có chút xấu hổ một chút, nàng hôm qua mới đáp ứng với Phó Kỳ Hữu sẽ tới Quan miếu để tránh chuyện hắn làm, nàng vừa thấy được Triệu Ngôn Ngọc nghe nói An Nam thành có chuyện lại đem chuyện mình đã hứa quên mất.

      “Vậy làm phiền hai vị tham quan phong cảnh đảo, xin mời.” Phó Kỳ Hữu tránh qua bên cạnh nhường đường cho họ lên núi.

      Triệu Ngôn Ngọc khách khí cười một tiếng dắt tay Tề Hoàn về phía trước.

      “Đại nhân, ta đã cùng người đó từng đánh với nhau một lần.” Tô Diệp ghé vào nói nhỏ gần lỗ tai hắn.

      Người được tự nhiên là thuộc hạ của Phó Kỳ Hữu chỉ một mực im lặng nói gì.

      Giống như vậy, người nọ cũng nói với Phó Kỳ Hữu môt câu như vậy “Ta cùng với người nọ ở An Nam thành đã đánh với nhau một lần, đó chính là ám vệ kia.”
      tart_trung, susu, truth2055 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :