1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Cưới - Đệ Tứ Cá Bình Quả L (73c Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Thăm Người Thân

      cần…. buông tôi ra……. Buông ra…….”

      “Thả em ra làm sao chịu được! Em vẫn là nên theo ! Triệu Kiến Quốc làm lính, quanh năm suốt tháng cũng về nhà được mấy lần. mình em ở nhà, có đàn ông cũng như có, cuộc sống trôi qua như quả phụ, em làm sao phải khổ như thế?”

      cần, van cầu …. Buông tôi ra……”

      “Mai Tử, lòng thích em. theo , bảo đảm em mỗi ngày đều được ăn ngon, như thế tốt hơn là cả ngày phải ở nhà chịu đựng em chồng kia đúng ? Tên đàn ông của em còn bằng ngón tay , em sống khổ như vậy còn chưa đủ hay sao? Ừ… Suy nghĩ kỹ chút …..”

      cần…….”

      theo ! Triệu Kiến Quốc là lão già, làm sao biết được trong lòng em nghĩ gì, muốn cái gì? nào có hiểu em như ?”

      ………

      cần……….”

      Hàn Mai bị sợ tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.

      “Gâu! Gâu!” Cầu Cầu nằm ở cạnh giường nghe được động tĩnh, hướng Hàn Mai sủa hai tiếng.

      có việc gì, Cầu Cầu.”

      Lại là giấc mơ này. Hàn Mai ngồi dậy ôm hai chân co rút thành cục, ngủ được nữa.

      Kiếp trước lần đầu tiên ở cùng Lý Khải Dân ra là bị cưỡng bách.

      Ngày đó đến thời gian tan việc, những người khác đều trở về ký túc xá hết, chỉ còn hơi bị váng đầu nên mới ngồi trong phòng nghỉ ngơi của xưởng uống chút nước nóng.

      Lý Khải Dân biết vào từ lúc nào, từ phía sau ôm chặt ép xuống bàn. Lúc ấy biết vì sao toàn thân yếu ớt, muốn đẩy ra cũng có sức lực. Lý Khải Dân mặc dù cao lớn, cường tráng như Triệu Kiến Quốc nhưng dù sao sức lực nam nữ cũng khác biệt, căn bản là có năng lực kháng cự.

      ………

      Ngày đó tiếng kêu gào cùng cầu khẩn vang khắp phân xưởng số ba của nhà máy thuốc lá nhưng người nào đến giải cứu cho .

      ………

      Sau đó, Hàn Mai vô cùng sợ hãi, dù sao đây cũng phải chuyện tốt đẹp gì nên dám với người khác, nếu truyền ra ngoài, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên gặp người. Vốn muốn bỏ việc tại nhà máy, nhưng Lý Khải Dân lại tìm tới, tuyên bố nếu làm, chuyện này ra ngoài, còn cho mọi người biết là do Hàn Mai chủ động quyến rũ . Lúc ấy Hàn Mai bị dọa sợ, chỉ có thể tiếp tục làm tại xưởng, bị Lý Khải Dân dây dưa.

      Người phụ nữ nào ở bên ngoài bị khi dễ đều hi vọng được người đàn ông của mình bảo vệ. Hàn Mai cũng ngoại lệ.

      Cuộc sống như thế trôi qua ba tháng, Triệu Kiến Quốc trở về. Hàn Mai biết phải cùng làm sao, cũng dám cho biết. Có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc bị vợ mình đội nón xanh đầu chứ? Huống chi ban đầu Hàn Mai cũng nguyện ý gả cho Triệu Kiến Quốc, hai người căn bản thể hảo hảo chuyện với nhau. Hơn nữa Triệu Kiến Quốc làm lính nhiều năm, người hình thành loại khí thế bức người, cho nên Hàn Mai mặc dù làm chuyện thân mật với nhưng từ đáy lòng vẫn cảm thấy sợ người đàn ông này. Đặc biệt là lúc gì, chỉ dùng đôi mắt sáng quắc nhìn đều có cảm giác sợ muốn khóc. Chuyện này nếu để Triệu Kiến Quốc biết, cũng dám tưởng tượng kết cục của bản thân như thế nào nữa.

      Mấy ngày sau Hàn Mai quyết định đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, muốn lập tức nhìn thấy , khắc cũng chờ được.

      Trước đó ngày, Hàn Mai đến nhà mẹ thông báo tiếng, sau khi về chuẩn bị mấy bộ quần áo đơn giản mang theo, đem Cầu Cầu sang nhờ Thạch thẩm trông giúp, mang theo chút đồ để ăn tàu liền xuất phát.

      Lúc này tàu chạy vẫn còn chậm, muốn đến bộ đội cũng phải mất hai ngày. Hàn Mai nhờ Thạch Đầu mua giúp vé tàu trước mấy ngày, tuy rằng mua được vé giường nằm nhưng có ghế ngồi cứng cũng quá tệ.

      Hai ngày xe lửa hầu như Hàn Mai đều ngủ. Tàu hỏa được như xe hơi, tương đối ồn ào, khu ghế ngồi cứng tàu vừa nhiều người vừa nhiều đồ, ít người mua được vé ghế ngồi, đều là đứng . Người càng ngày càng nhiều, các loại mùi vị phong phú lẫn vào nhau trong khí. Hàn Mai chịu nổi mùi này, dạ dày khó chịu, im lặng dùng áo che mũi ép buộc bản thân ngủ, ngủ rồi cái gì cũng ngửi thấy.

      Xuống tàu, Hàn Mai sang bên trái xem bảng chỉ đường.

      Doanh trại của Triệu Kiến Quốc còn cách chỗ này đoạn nữa, bình thường cũng có xe qua lại. Ông cụ bán rau gần đấy cách ba ngày có xe bộ đội đến quán ông mua chút rau dưa, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.

      Hàn Mai cảm thấy vận khí của mình tốt, đến đầu đường đợi, chừng có thể gặp được xe bộ đội, xin nhờ đoạn.

      Hàn Mai đợi ở đầu đường nửa giờ, quả chiếc xe đến.

      Hôm nay đến lượt binh sĩ cấp dưỡng Vương Lôi ra ngoài mua đồ, vừa mới đem đồ mua xếp lên xe chuẩn bị trở về doanh trại bỗng nhìn thấy trẻ tuổi hướng mình vẫy tay, liền dừng xe lại.

      “Đồng chí, tôi đến thăm người thân trong doanh trại, thuận đường có thể cho tôi nhờ đoạn được ?”

      “Lên xe .” Vương Lôi thấy Hàn Mai là , từ chỗ này đến doanh trại cũng mất nửa giờ xe, đường lại tốt, bình thường bản thân cũng thường chở khách đến thăm người thân, mở cửa cho Hàn Mai lên xe.

      Hàn Mai cám ơn liền lên xe. Nhưng quên vấn đề nghiêm trọng, chính là bị say xe. Vừa rồi ngồi tàu còn chịu đựng được, nhưng bây giờ ngồi ô tô, lại đường núi, dạ dày Hàn Mai lập tức thấy chộn rộn.

      “Sao thế? thấy khỏe ở đâu à?” Vương Lôi nhìn sắc mặt Hàn Mai tốt, gấp gáp hỏi.

      có việc gì, chỉ là có chút say xe.”

      “Cái gì? Say xe? thực bị say xe?” Đừng trách Vương Lôi dễ nổi nóng, ngày thường cậu ở trong bộ đội đều là đàn ông, đám người kia làm sao giống Hàn Mai là con , mà người con này lại bị say xe chứ?

      chậm lại chút, đến chỗ cua đừng gấp quá là được.”

      Vương Lôi nghe theo Hàn Mai thả chậm tốc độ, thấy vẫn còn khó chịu, gãi gãi đầu, hay là chút chuyện để phân tán lực chú ý của ấy nhỉ.

      “Ai trong nhà bộ đội vậy?”

      “Chồng tôi.”

      Vương Lôi trong lòng hồi mất mát, đáng tiếc, sao xinh đẹp như vậy lập gia đình rồi?

      Hai người bắt đầu trò chuyện, Vương Lôi kể cho Hàn Mai vài chuyện thú vị trong bộ đội, Hàn Mai càng nghe càng thích thú, cũng biết là vì xe chậm hay là Vương Lôi kể chuyện có hiệu quả cảm thấy còn khó chịu như khi nãy nữa?

      “Tôi kể cho nghe chuyện này rất buồn cười! Trong doanh trại chúng tôi có truyền thuyết như thế này, phía sau núi có ngôi mộ của vị lão binh, nửa đêm hồn ông ấy thường ra ngoài tìm mấy tân binh chuyện phiếm. Có tân binh cực kì nhát gan, nghe xong chuyện này ban đêm đều dám mình. Liên trưởng của chúng tôi biết chuyện liền bắt nửa đêm chạy tới ngôi mộ sau núi, chép lại ba hàng chữ bia mộ mang về. nghĩ xem, mình đâu vào ban đêm đều sợ, nào dám chạy tới ngôi mộ kia lúc nửa đêm? Nhưng Liên trưởng ra lệnh, thể tuân thủ nha.”

      “Sau đó sao?”

      ra sau núi, tìm được tấm bia mộ kia. Nhưng đêm hôm đó lại có trăng, bốn phía đen như mực, giơ tay ra cũng nhìn thấy năm ngón. Đừng là chữ, có người đứng trước mặt cũng nhìn .”

      “Vậy ta làm như thế nào?”

      chỉ có thể dùng tay sờ từng chữ bia rồi chép lại chứ sao? chép đến chữ cuối cùng sau lưng phát ra tiếng thở dài, đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại..”

      “Thấy cái gì?” Hàn Mai nếu ở trong tình cảnh đó tuyệt đối hôn mê.

      “Chỉ thấy bóng người mặc quân trang, mang theo nón lính ngồi đối diện bia mộ. Cậu tân binh đó bị dọa sợ lập tức ngã ngồi mặt đất, chỉ thấy cái bóng đó hé miệng câu?”

      cái gì?”

      ‘Tấm bia này về sau là của ngươi’, tân binh đóa bị dọa mặt trắng bệch, tiểu cả ra quần.”

      “Có ?”

      “Đương nhiên là ! Tôi lừa làm gì?”

      “Vậy cái bóng đó là hồn ma của lão binh sao?”

      “Chưa hết! xong câu kia cái bóng đó lại lên tiếng, , ‘Chép xong rồi nhanh chóng trở về, ngày mai còn có huấn luyện’”

      Phốc. Hàn Mai bật cười.

      “Cái bóng kia là Liên trưởng của các đúng ?”

      “Làm sao biết Liên trưởng của chúng tôi?”

      Hàn Mai cười , “Trừ ấy ra còn có thể là ai”, nghĩ tới Triệu Kiến Quốc còn có thể giả quỷ dọa người, quá buồn cười.

      ……….

      Kể xong chuyện cũng đến doanh trại.

      Vương Lôi muốn đưa thức ăn phải vào từ cửa sau của phòng ăn liền trước.

      Hàn Mai xuống xe, ngước nhìn mây trắng trời, hít sâu hơi, đây chính là nơi sinh hoạt.
      truyen hay wa di, dung the loai mjk thich , thank ban nha , mong som co chap moi
      Chương 20: Gặp Mặt

      Hàn Mai tới bên cạnh lính trinh sát đứng nghiêm.

      “Chào đồng chí, tôi tới thăm người thân, Liên trưởng Triệu Kiến Quốc, làm phiền giúp tôi thông báo tiếng.”

      Lính trinh sát Tiểu Lưu nhìn Hàn Mai cái , “ chờ ở đây.” Nghĩ thầm đây là người nhà của Liên trưởng? Dáng dấp cũng xinh đẹp nha! Nghe trong nhà Liên trưởng còn có người em , phải là đó chứ? Chỉ là nương này nhìn trắng trẻo, khuôn mặt nhắn cũng có thể nhéo ra nước rồi, dáng dấp cùng Liên trưởng thực giống nhau. Cũng thể trách được, nghe hai người cũng phải cùng cha sinh ra mà.

      Tiểu Lưu vừa vừa suy đoán lung tung, trong lòng chắc chắc Hàn Mai là em của Liên trưởng. Ai kêu Triệu Kiến Quốc kết hôn cũng có tin tức gì, khó trách người khác vợ là em .

      Chẳng được bao lâu, tin tức em xinh đẹp của Liên trưởng đến thăm truyền ra khắp liên đội, ai chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện, đàn ông cũng kém, chỉ là bọn họ thể ra mà thôi. Mọi người tranh nhau chạy đến xem em xinh đẹp trong truyền thuyết, biết đâu lại vừa mắt con nhà người ta sao, đến lúc đó Liên trưởng phải trở thành rể của mình sao?

      Triệu Kiến Quốc vừa mới làm mẫu động tác cho binh sĩ xong liền thấy Tiểu Lưu tới thông báo có tới tìm , nghe bảo hình như là em .

      Triệu Kiến Quốc nhất thời khó hiểu, quan hệ của và em cùng mẹ khác cha vốn thân thiết làm sao có thể đến thăm , chẳng lẽ trong nhà có chuyện? Trong đầu Triệu Kiến Quốc rơi lộp bộp tiếng, phải là mẹ xảy ra chuyện chứ? Càng nghĩ càng thấy có thể, lần trước về thăm bà, bà còn bị ốm. Nhưng vợ gửi thư đến đáng lo nữa. Nghĩ như vậy, vội vã ra cổng doanh trại.

      Phạm Bằng thấy Liên trưởng nóng nảy cũng lo lắng, theo sau rời .

      xa trông thấy nhóm người vây ở cửa, Triệu Kiến Quốc quát tiếng dẹp đường ra.

      Giây phút Hàn Mai nhìn thấy Triệu Kiến Quốc, mấy tháng nhớ nhung cùng uất ức, cả khủng hoảng khi gặp Lý Khải Dân đều bừng lên, nhào tới trong ngực Triệu Kiến Quốc khóc to. Cũng ngại Triệu Kiến Quốc vừa huấn luyện xong cả người dính mồ hôi và nước bùn, ôm hông Triệu Kiến Quốc chịu buông tay.

      Triệu Kiến Quốc thấy là vợ đến thăm mình, mới vừa rồi còn tràn đầy lo lắng, bị Hàn Mai ôm như vậy lập tức bối rối, ngây ngốc đứng ra đó. Nghe thấy vợ khóc thút tha thút thít mới phản ứng được, chuyển buồn thành vui, nghĩ tới lại xa như vậy đến thăm , thấy khóc thảm thiết liền cảm thấy đau lòng cùng thương.

      Binh sĩ ở bên cạnh cũng bối rối, phải là em của Liên trưởng sao? Sao hai người lại chẳng giống nhau chút nào cả?

      Tiểu Lưu cũng hiểu ra sao, thấy các chiến hữu trừng mắt nhìn liền tức giận. Tại sao chỉ nhìn tôi? Tôi cũng chưa ấy là em của Liên trưởng a! Là tự các cậu nghĩ như thế, bây giờ còn quay ra trách tôi. Tôi là oan uổng mà!

      Phạm Bằng vừa nhìn thấy Hàn Mai liền nhận ra là trong tấm hình bảo bối của Liên trưởng. ra là đối tượng của Liên trưởng đến thăm a.

      Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai vẫn còn khóc, đau lòng vỗ vỗ lưng , vừa lau nước mắt vừa nhàng , “Ngoan, đừng khóc.”

      Sau lưng lập tức nổi lên trận hút khí, này……. Đây có đúng là Liên trưởng của bọn họ ? Vẫn là khuôn mặt đó nhưng nhìn sao cũng thấy giống. là quỷ dị!

      Phạm Bằng lại quá để ý, gần đây tượng này thường xuyên xuất người Liên Trưởng, tập mãi nên quen rồi. Nhìn thấy binh lính lại dễ xúc động như vậy liền nghĩ năng lực ứng biến của mấy người này vẫn chưa được! Phải tìm cơ hội huấn luyện lại mới được.

      “Khụ.”

      Phạm Bằng quay đầu thấy hai người Liên trưởng còn dính lấy nhau để ý đến mọi người xung quanh, ngượng ngùng ho tiếng thầm nghĩ, Liên trưởng cũng đừng trách tôi, chủ yếu là các người như vậy ở bộ đội có ảnh hưởng tốt! Liên trưởng cũng phải vì tôi mà suy nghĩ chút, hai người ở trước mặt tôi ngọt ngào bảo tôi làm sao mà chịu nổi?

      Ai biết trong mắt hai người này căn bản có người khác, lòng để ý việc khác như thế, nghe thấy nhắc nhở, buộc Phạm Bằng thể lên tiếng.

      “Tôi này Liên trưởng, phải nên giới thiệu chút sao?”

      Hàn Mai lau khô nước mắt, rời khỏi ngực Triệu Kiến Quốc nhìn mọi người, đỏ mặt ngượng ngùng , “Chào mọi người, tôi tên là Hàn Mai, là người của Liên trưởng.”

      Lời Hàn Mai vừa thốt ra thua gì bom nguyên tử “Bùm” tiếng nổ tung.

      Liên trưởng khi nào kết hôn rồi?

      Phạm Bằng vừa nghe cũng lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm ngờ Triệu Kiến Quốc có thể như thế, dù sao hai người cũng làm chiến hữu vài chục năm rồi mà kết hôn cũng cho mình biết. Nếu phải chị dâu tới thăm, có phải Triệu Kiến Quốc định lừa cả đời ?

      Triệu Kiến Quốc nghe được Hàn Mai giới thiệu là người của liền cảm thấy tư vị mỹ mãn. là người , hai người nhau mới gọi là người nha. Vậy phải là sao? Mọi suy nghĩ xác định ban đầu trong lòng bị câu của Hàn Mai làm cho biến mất hoàn toàn.

      Nhìn các chiến hữu ở bên cạnh, Triệu Kiến Quốc cũng biết họ suy nghĩ gì nhưng cũng cố ý gạt họ nha! Ai bảo họ hỏi , họ hỏi, chắc chắn ! Bọn họ hỏi lại muốn người đàn ông sắp ba mươi tuổi cũng chưa qua chuyện đương là chạy đến ra chuyện lần trước về nhà để kết hôn, thực được!

      Nhìn mọi người vẫn còn ở bên cạnh bàn luận, mặt Triệu Kiến Quốc tối sầm.

      “Các người có chuyện làm đúng ? , động tác vừa rồi mỗi người thực năm trăm cái, làm xong buổi tối được phép ăn cơm.”

      “Vèo” tiếng, tất cả mọi người giải tán. Chuyện cười, nhìn thấy Liên trưởng đại nhân tức giận rồi sao? Ở lại làm gì? Tìm chết chắc?

      Triệu Kiến Quốc đỡ lấy túi của Hàn Mai, dắt tay về hướng ký túc xá của mình.

      Đến ký túc xá, mở cửa, đem túi vứt lên bàn, hai người lại ôm lấy nhau.

      rất nhớ em!”

      “Ừ, em biết. Em cũng nhớ !”

      Hai người cứ ôm nhau như vậy thẳng đến giờ cơm tối.

      Triệu Kiến Quốc buông Hàn Mai ra , “ tắm, sau đó chúng ta đến phòng ăn ăn cơm.”

      muốn, em để cho đâu.” Hàn Mai cái gì cũng quan tâm, chỉ nghĩ muốn ở gần , lần nữa chui vào trong ngực Triệu Kiến Quốc. Chỉ khi ở bên cạnh , mới có cảm giác an toàn. Chỉ có chạm vào , cảm nhận nhiệt độ của , mới tin đây là .

      Khóe miệng Triệu Kiến Quốc nhàng giơ lên, có biện pháp với này. Bình thường vợ đều rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng có chủ kiến riêng; chỉ khi có người ngoài mới lộ ra chút tính trẻ con, chút làm nũng, chính là tính cách này của .

      Hàn Mai cũng cảm thấy và Triệu Kiến Quốc ở chung có lúc rất giống cha và con . Triệu Kiến Quốc thương , cưng chiều , mọi chuyện đều nhường , giống như cha cưng chiều con mình; nhưng đồng thời cũng có loại thương tiếc của đàn ông dành cho phụ nữ. Hàn Mai đùa giỡn, làm nũng với nhưng trong lòng cũng vô cùng lệ thuộc vào . Hai người đối với hình thức chung đụng này đều hài lòng, hơn nữa còn có cả thích thú.

      Triệu Kiến Quốc tắm xong, Hàn Mai thay bộ quần áo khác liền cùng nhau tới phòng ăn.

      Hàn Mai vừa vào tới cửa liền nhìn thấy binh sĩ đứng thành từng hàng chỉnh tề cùng nhau hô, “Chào chị dâu.”

      “Chào mọi người, làm phiền mọi người rồi!” Hàn Mai bị nhiệt tình của binh sĩ dọa sợ hết hồn, vội vàng cười chào mọi người.

      Phạm Bằng giúp hai người Hàn Mai lấy cơm xong, kêu hai người ngồi xuống.

      “Chị dâu, ăn nhiều chút, đừng khách khí, có điều thức ăn ở đây cũng được ngon lắm.” tiểu đội trưởng ngượng ngùng .

      sao! Tôi thấy ngon vô cùng. Chờ sau này tôi theo quân đến bộ đội rồi mời các cậu đến nhà chúng tôi ăn cơm.”

      Phạm Bằng vừa nghe liền kinh hãi nhìn Triệu Kiến Quốc cái, thấy người ta căn bản để ý tới mình, lại hỏi, “Chị dâu muốn theo quân sao?”

      Cũng trách hỏi lại nha, vốn dĩ ít người thân theo quân, người trẻ tuổi như Hàn Mai mà chịu đến bộ đội chịu khổ quả có nhiều.

      Nhắc tới theo quân, Hàn Mai lập tức lộ ra vẻ mong chờ, “Đúng vậy. Cũng phải chờ mấy tháng nữa các xây xong khu nhà cho người thân mới chuyển tới được.”

      “Vậy tốt, đến lúc đó chúng tôi nhất định đến nhà chị ăn chực cơm, cám ơn chị dâu trước.”

      Phạm Bằng cảm thấy Liên trưởng tốt số. Bình thường bảo Liên trưởng tìm vợ, Liên trưởng đều chịu tìm, khi tìm lại tìm được người tốt nhất, đến dáng dấp xinh đẹp, tính tình cũng tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ chịu theo quân, khó trách Liên trưởng muốn cất giấu.

      “Chào chị dâu!”

      Đột nhiên chào to tiếng, Hàn Mai sợ hết hồn. Trong bộ đội ai có thanh lớn đều phải là người hay sao? quay đầu nhìn lại, ra là người lúc trước chở tới, Vương Lôi, cười cười chào hỏi, “Chào cậu.”

      nghĩ tới người chị dâu tìm lại là Liên trưởng của chúng tôi! Tôi còn nghĩ nhà ai lại có dâu xinh đẹp như vậy? Hóa ra là Liên trưởng Triệu.”

      “Tiểu tử ngươi tại sao lại biết chị dâu?”

      “Hôm nay lúc tôi tới vừa đúng lúc gặp được Vương Lôi mua thức ăn trở về, liền xin nhờ xe, cậu ấy còn kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị trong bộ đội.” Hàn Mai giải thích."

      Ánh mắt Triệu Kiến Quốc nguy hiểm nhìn Hàn Mai, Hàn Mai biết muốn cái gì, cảm thấy người đàn ông này là hẹp hòi. Sau đó lại giả bộ đáng thương, nhìn Triệu Kiến Quốc , “ đường em bị say xe, may mà có Vương Lôi ở bên cạnh chuyện cùng, cậu ấy kể chuyện tân binh sợ ma đến mức tiểu ra quần, em mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.”

      Triệu Kiến Quốc vừa nghe thấy vợ bị say xe, đau lòng dứt, lập tức mặc kệ cùng ai chuyện xưa.

      Hàn Mai thấy vẻ mặt của đau lòng của Triệu Kiến Quốc, cười thầm nguy cơ được giải trừ, nhìn thấy Vương Lôi ở bên nháy mắt ra hiệu.

      binh sĩ nhịn được với Vương Lôi, “Chính cậu sợ ma đến mức tiểu ra quần, lại dám ra trước mặt chị dâu, là có ý tứ.”

      Hàn Mai bật cười tiếng, chuyển sang với Vương Lôi, “ ra người tiểu ra quần đó chính là cậu!”

      Đến lúc này mọi người đều nhịn được cười đến ngã trái ngã phải.

      Vương Lôi kìm nén đỏ bừng cả mặt, nhìn Hàn Mai uất ức , “Chị dâu, tôi có…. có tè ra quần!”

      Hàn Mai thấy như vậy, cười càng vui vẻ hơn, dựa vào vai Triệu Kiến Quốc xoa bụng.

      Tân binh khi nãy nghe Hàn Mai như vậy thầm kêu nguy rồi, vội với Vương Lôi, “Tôi cậu là người tè ra quần nha, là chính cậu tự ! Chuyện này liên quan đến tôi!” xong co cẳng chạy, Vương Lôi lập tức đuổi theo phía sau quát “Tiểu tử, cậu có bản lĩnh đừng chạy! Đem chân giò hun khói trả lại cho lão tử….”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Vết Sẹo

      Ăn xong cơm tối, Hàn Mai trở về ký túc xá cùng Triệu Kiến Quốc, lấy hành lý chuyển đến gian phòng khách trong bộ đội. Tối nay, hai người ở lại trong nhà khách, Hàn Mai vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra liền mặt hồng tim đập, vừa khẩn trương vừa mong đợi.

      Triệu Kiến Quốc thấy vợ đỏ mặt, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, biết trong đầu suy nghĩ cái gì? ra cũng rất muốn . Mỗi buổi tối nằm giường, đều lấy hình của ra xem mấy lần. Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của vợ, bao nhiêu mệt mỏi sau ngày huấn luyện cũng trôi hết. Mỗi ngày đều tự hỏi bây giờ làm gì? ngủ hay chưa? Có nhớ hay ?...

      Mỗi lần đều là nghĩ như vậy rồi ngủ mất.

      Hàn Mai từ trong phòng tắm ra nhìn thấy Triệu Kiến Quốc quay lưng lại, dựa vào cửa sổ hút thuốc. Trong tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phương xa, khỏi phải dáng vẻ có bao nhiêu hấp dẫn. Giờ phút này trong lòng Hàn Mai cực kì bình tĩnh, tất cả lo lắng trước đó đều thấy. Nhìn Triệu Kiến Quốc, chỉ cảm thấy bóng lưng màu xanh lá cây đó có bao nhiêu to lớn, cả đời này nơi dựa vào chính là đó, chỉ cần có ở bên cạnh, mặc kệ gặp phải khó khăn gì cũng có dũng khí đối mặt.

      Triệu Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thấy vợ tắm xong, trong tay cầm cái chậu nhựa đỏ, bên trong chứa quần áo vừa thay ra, ngơ ngác đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình. Tóc dài phủ xuống vai, đuôi tóc vẫn còn nước, vài sợi tóc nghịch ngợm dính vào trán, giọt nước từ thái dương theo cổ thon dài chảy xuống dưới, qua xương quai xanh trượt vào bên trong cổ áo.

      Ánh mắt Triệu Kiến Quốc phát ra thâm trầm, nuốt ngụm nước miếng. dập tắt điếu thuốc trong tay tới trước mặt Hàn Mai, nhận lấy chậu nhựa trong tay đặt xuống góc tường, đóng cửa lại, dắt Hàn Mai đến bên giường ngồi xuống, lấy ra cái khăn lông giúp lau tóc. Sợ kéo đau nên lau rất cẩn thận, từ chân tóc đem tóc nâng lên, nhàng giũ, ngón tay ươn ướt thỉnh thoảng chạm vào cổ Hàn Mai.

      Hàn Mai nhắm mắt lại hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy mở miệng.

      “Về sau ra ngoài cho phép em thả tóc.”

      Hàn Mai liếc mắt nhìn trời, người đàn ông này có thể nhen thêm chút nữa ? Lúc nãy ăn cơm nếu phải nhanh trí giả bộ đáng thương cũng biết phải khi nào mới xong chuyện.

      Triệu Kiến Quốc giống như biết Hàn Mai suy nghĩ gì, nghiêng người qua đè xuống phía dưới , “Biết mình làm sai còn nghiêm túc nhận lỗi, thái độ hối cải chân thành, tội thêm bậc, xem như thế nào thu thập em.” xong liền giơ tay ra cởi quần áo Hàn Mai.

      Hàn Mai vừa kêu cần vừa đưa tay ngăn cản Triệu Kiến Quốc, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này muốn cứ ra lại còn bày đặt ra đống lý do.

      Triệu Kiến Quốc đem Hàn Mai cởi sạch, sót thứ gì nhưng người vẫn là quân trang chỉnh tề. vừa liếm vừa cắn xương quai xanh của Hàn Mai, hai tay ngừng dò xét người , chỉ chốc lát sau liền thâm nhập trại địch. Triệu Kiến Quốc cảm thấy dưới tay dính ướt, trong lòng hả hê , nha đầu này ướt thành như vậy rồi còn cãi cứng, khó trách Thạch Đầu phụ nữ đều là ăn ở hai lòng.

      Hàn Mai biết bí mật của mình bị phát , nhất thời đỏ bừng cả mặt, biết phải làm sao.

      Triệu Kiến Quốc tà mị cười tiếng, thuần thục cởi hết quân phục xuống, vác súng ra chiến trường.

      Hàn Mai phút chốc bị lấp đầy, hai người thoải mái cùng thở dài hơi.

      Mấy tháng này Triệu Kiến Quốc bị nghẹn đến sắp nóng nảy, tại vợ tự mình đưa tới cửa, chẳng có lý do gì mà ăn cả.

      Hàn Mai cảm thấy Triệu Kiến Quốc hôm nay đặc biệt hưng phấn, càng cầu xin tha thứ lại càng dũng mãnh, chỉ có thể yên lặng cảm thán, ngày mai sợ là đứng dậy nổi rồi!

      ………

      Kích tình qua, Hàn Mai vùi ở trong ngực Triệu Kiến Quốc bất động, thực là mệt mỏi nhưng lại muốn cứ như vậy ngủ.

      Triệu Kiến Quốc nhìn dáng vẻ vợ ngừng ngủ gật lại cố nén ngủ thấy vô cùng dễ thương. cười cười, nâng bàn tay ấm áp trùm lên hai mắt , cảm thấy ngừng nháy mắt, lông mi dài như cánh bướm nhàng quét qua lòng bàn tay của , ngứa chút, ngay cả tim cũng cảm thấy ngứa.

      “Ngoan, em mệt rồi, mau ngủ !”

      Hàn Mai kéo bàn tay to của xuống, cong miệng lên , “ cần, ngày mai còn phải huấn luyện, có thời gian theo em, ngày mai em ngủ cũng được. Ban ngày là lính, buổi tối chỉ là người đàn ông của em nên bây giờ phải theo em.” Sau khi xong vòng tay ôm chặt cổ Triệu Kiến Quốc buông.

      Triệu Kiến Quốc hết cách với , lơ đãng câu cũng có thể làm lòng ấm áp, vừa gặp phải chuyện của , nhiều năm tỉnh táo của liền sụp đổ. tại dám tưởng tượng nếu ngày vợ rời mình , trở nên như thế nào.

      “Được, nghe theo em.”

      Hàn Mai nhếch khóe miệng lên. cái có cái khẽ vuốt lưng Triệu Kiến Quốc, đột nhiên sờ tới khối tròn trịa nhô ra vai trái của .

      “Đây là cái gì?” Hàn Mai nghi ngờ hỏi.

      có gì.” Triệu Kiến Quốc lập tức vòng vo, chịu trả lời.

      Hàn Mai nghĩ thầm, thực có gì sao? có gì mà phải phản ứng như vậy làm gì?

      “Quay lại em xem chút!”

      có cái gì.” Triệu Kiến Quốc khổ sở .

      “Em bảo quay lại!” Hàn Mai lên giọng .

      Triệu Kiến Quốc thấy vợ tức giận , có biện pháp chỉ có thể nghe lời xoay người lại.

      Khi Hàn Mai nhìn thấy từng vết sẹo lớn sau lưng Triệu Kiến Quốc liền rơi nước mắt. Những vết sẹo kia phải là chưa nhìn thấy, tất cả chỉ là chút vết thương ngoài da cẩn thận lưu lại lúc huấn luyện. Nhưng sau lưng ràng có vết thương do bị đạn bắn, hơn nữa vị trí bị bắn cách tim quá gần, chỉ cần hơi lệch chút, sợ rằng hôm nay đứng trước mặt phải là Triệu Kiến Quốc rồi.

      Triệu Kiến Quốc thấy sau lưng có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại thấy mặt vợ toàn nước mắt, đau lòng ôm vào trong ngực lau nước mắt.

      “Vợ, có chuyện gì, tại cũng đau nữa.”

      Hàn Mai lạnh lùng nhìn cái, tránh ra khỏi ngực , dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, câu cũng , đưa lưng về phía ngả đầu ngủ, cũng thèm nhìn Triệu Kiến Quốc lấy cái.

      Triệu Kiến Quốc chưa từng thấy vợ như vậy bao giờ nên cũng biết làm sao, Thạch Đầu lại có ở đây, muốn tìm người thương lượng cùng cũng có ai. Vợ thực là giận rồi, hơn nữa là rất rất tức giận… Nhưng lại biết bản thân sai ở đâu.

      Triệu Kiến Quốc gấp đến độ nghĩ muốn chuyện phiếm với nhưng lại chỉ có thể nhịn lại trong lòng, cực kỳ khó chịu. . chuyển đến nằm cạnh Hàn Mai, từ phía sau ôm lấy hông của , mặt dán vào cổ của nhàng cọ.

      “Vợ, có chuyện gì mà! Em xem tại tham gia huấn luyện trong liên đội cũng có mấy người có thể làm đối thủ của .”

      Hàn Mai càng nghe càng giận, bị thương như vậy rồi mà còn có thể đắc chí được. Lần này sao, lần sau sao? có thể bảo đảm mọi lần đều có việc gì sao?

      Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai còn chưa để ý đến mình, nằm dính sát vào Hàn Mai , ở bên tai dụ dỗ tiếp,

      Hàn Mai nghe đến phiền lòng, dùng sức đẩy Triệu Kiến Quốc cái. Triệu Kiến Quốc “A” tiếng liền nằm gục mặt đất.

      Giường trong nhà khách vốn dĩ cũng lớn, mình Hàn Mai nằm chiếm gần nửa giường, Triệu Kiến Quốc nằm sau lưng , nửa người treo ở phía ngoài giường. Bị Hàn Mai đẩy cái, lại chuyên tâm dụ dỗ , đề phòng, sơ ý cái liền rớt từ giường xuống.

      Hàn Mai nghe được thanh , vội vàng mở mắt nhìn, thấy Triệu Kiến Quốc tay chống hông nằm xuống đất, khổ sở rên rỉ. vội vàng xuống giường.

      “Như thế nào? Có đau ? Mau, em đỡ lên giường.”

      “Đừng động! Hình như là trật eo rồi.”

      “Á! Vậy làm sao bây giờ? Để em đỡ dậy trước … Chậm chút…”

      Hàn Mai cẩn thận đỡ Triệu Kiến Quốc nằm giường, sau đó khoác thêm áo đến hỏi phòng bên cạnh xem có dầu xoa hay ?

      Mở cửa là chị Hồ gặp lúc tối, nghe Hàn Mai là Triệu Kiến Quốc bị trật khớp eo nên tới mượn dầu xoa về dùng, chị Hồ mập mờ nhìn Hàn Mai cười chút mới lấy dầu.

      Hàn Mai mượn được dầu xoa, cám ơn liền chạy về, vừa mới được hai bước liền nghe được giọng chị Hồ.

      “Người trẻ tuổi, ngay cả kích tình cũng có a! Hơn nửa đêm ngủ, còn đem eo làm đến bị trật! Hai người này thực là ngọt ngào!”

      Thanh ? Nghĩa là mới vừa rồi hai người ở trong phòng làm gì bên ngoài đều nghe thấy? Mặt Hàn Mai nóng như lửa, làm sao cũng nghĩ được hiệu quả cách lại kém như vậy, ngày mai bảo làm sao dám ra ngoài gặp người đây?

      Ở trong phòng Triệu Kiến Quốc bắt chéo hai chân nằm giường, nghĩ thầm sớm biết trật khớp eo là có thể dỗ vợ hết giận, sớm làm rồi. Ở trong bộ đội bị trật eo là chuyện bình thường, người có chỗ nào chưa bị thương qua đâu. Nhìn vợ khẩn trương, trong lòng ngọt như được bôi mật. Vợ vẫn là đau lòng cho nha! nghĩ khi nào về nhà phải giáo huấn lại Thạch Đầu, mỗi lần để dạy vài chiêu lại hả hê y hệt gà trống thắng trọi vậy, đồng thời cho biết Triệu Kiến Quốc ở phương diện này có giác ngộ rất cao! Triệu Kiến Quốc còn tự đắc chí nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Mai vang lên ngoài hành lang, vội vàng giả bộ khổ sở như vừa nãy.

      Hàn Mai về phòng nhìn thấy Triệu Kiến Quốc nằm lỳ giường, trong miệng còn kêu đau. Hàn Mai hết đau lòng vẫn là đau lòng, vội vàng xoa thuốc cho .

      Triệu Kiến Quốc cảm thấy bàn tay bé của vợ nhàng xoa xoa ngang hông mình, lát sau ngang hông chỉ có cảm giác ấm nóng, đau đớn gì, còn cực kì thoải mái.

      Hàn Mai xoa thuốc cho Triệu Kiến Quốc xong, mang dầu xoa trả ngay mà giữ lại, đến mai lại xoa tiếp cho , bằng tan được máu bầm. cởi áo khoác ra, trèo lên giường chui vào chăn.

      Triệu Kiến Quốc thấy vợ lên giường, lập tức nằm xích lại gần, Hàn Mai thấy như vậy mới nhớ còn giận , tính để ý tới . Nhưng Triệu Kiến Quốc lát lại kêu khát muốn uống nước, làm Hàn Mai phải rót; lát lại kêu ngứa chân, muốn Hàn Mai gãi giúp . Dù sao chính là cho Hàn Mai có cơ hội lạnh nhạt .

      Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai vẫn còn chút tức giận, trong lòng mệt mỏi. tiến tới, ôm Hàn Mai vào trong ngực, thấy còn giống lúc nãy để ý tới mình nữa, biết là vợ hết giận. Hôn cái lên trán Hàn Mai, tay chậm rãi vuốt tóc , mắt nhìn chằm chằm hỏi, “Mới vừa rồi, tại sao lại tức giận?”

      Tại sao lại tức giận? biết là khi phụ nữ tức giận được hỏi nhất chính là vì cái gì mà tức giận sao? Ngay cả tại sao tức giận cũng biết, vậy tức giận chẳng phải là vô ích sao?

      Thấy vợ lên tiếng, Triệu Kiến Quốc thở dài, đem tóc rủ xuống trán Hàn Mai vén ra sau tai, nhàng , “ ra, em thích cái gì, đều sửa lại, được ?”

      Hàn Mai nhìn cái, sâu kín hỏi, “Vết sẹo đó, tại sao lại có?”

      Triệu Kiến Quốc thở dài nghĩ vợ rốt cuộc vẫn hỏi ra. biết mình làm quân nhân, có lúc thể đối mặt với nguy hiểm, bị thương, thậm chí là tử vong đều thể tránh được. cũng hi vọng vợ phải đối diện với mấy cái này. Nhưng đối với người khác còn có thể, đối với vợ mình, người có vết sẹo kia làm sao giấu giếm được .

      “Đều là chuyện nhiều năm trước rồi, lần đó bọn thi hành nhiệm vụ lùng bắt mấy nghi phạm buôn lậu súng ống đạn dược, có nghi phạm bắt nữ sinh cấp ba làm con tin. trường lúc ấy rất loạn, trong quá trình giải cứu con tin giúp ta đỡ viên đạn.”

      Triệu Kiến Quốc kể lại đầu đuôi, muốn gạt vợ. Hàn Mai vùi đầu vào ngực nửa ngày lời nào. Nhưng Triệu Kiến Quốc biết lại khóc nữa, mặt của ướt đều dính vào lồng ngực của , nước mắt kia như mang theo nhiệt độ cực nóng, in vết sâu vào tim .

      Hàn Mai khóc chút rồi dần dần ngừng lại, nhìn Triệu Kiến Quốc kiên định , “Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng về sau cho phép lại xảy ra nữa. Em biết người lính, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của , binh sĩ dưới quyền cũng là trách nhiệm của . Nhưng là chồng của em, em cũng là trách nhiệm vai , cả đời hạnh phúc của em đều ở tay . Chúng ta sau này có đứa bé, còn có trách nhiệm của người cha. Em quan tâm chuyện có đem em xếp hạng cuối cùng hay , chỉ xin trước khi quyết định làm bất cứ cái gì đều phải nghĩ đến em đầu tiên, nhớ có người mực… chờ về nhà….”

      Hàn Mai nghẹn ngào xong, nước mắt lại chảy ra.

      Triệu Kiến Quốc cúi đầu, đau lòng hôn lên nước mắt của Hàn Mai, để sót lại giọt nào. Miệng ngừng giọng , “ , về sau bao giờ nữa. đồng ý với em, mặc kệ như thế nào, nhất định bình an trở về gặp em. Đừng khóc, có được hay ?”

      Hàn Mai lấy được lời hứa của , dần dần dừng khóc.

      Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ say

      Chương 22: Tình Nồng

      Ngày hôm sau, lúc Hàn Mai tỉnh dậy thấy Triệu Kiến Quốc đâu. chuyển thân thể sang nằm lên vị trí tối qua Triệu Kiến Quốc nằm, kéo cao chăn trùm kín đầu, cỗ mùi vị của đàn ông thành thục tràn đầy khoang mũi khiến đặc biệt thấy an lòng, ngọt ngào lại ngủ thiếp .

      Tối hôm qua hai người giằng co đến lúc trời gần sáng mới ngủ. Hàn Mai phải là người chịu được khổ, nếu chủ động xin được theo quân, cũng phải người yếu ớt, chỉ là đêm ngủ, cả ngày hôm sau có tinh thần, nên mới thừa dịp Triệu Kiến Quốc ra ngoài vội vàng ngủ bù.

      Phạm Bằng vừa mới đến sân huấn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc người Triệu Kiến Quốc. Làm lính nhiều năm, vết thương lớn gì cũng có rồi, Phạm Bằng ngửi cái, biết ngay mùi này là mùi gì. Nhìn Liên trưởng Triệu thỉnh thoảng lại siết chặt eo rất quái dị liền nghĩ ngay ra là chuyện gì.

      Phạm Bằng có ý tốt trêu, “Ơ, Liên trưởng đại nhân bị làm sao vậy? Thế nào lại cẩn thận để trật cả khớp eo như thế. Đừng bị chị dâu đánh nha!”

      Triệu Kiến Quốc nhìn vẻ mặt mập mờ của chiến hữu lâu năm, cả mặt đen lại, quay đầu thèm để ý.

      Phạm Bằng chút nào bị ảnh hưởng, sờ sờ mũi, cười đến nghẹn, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay.

      tới nửa ngày, kiện “Liên trưởng Triệu bị trật eo” được lan truyền trong toàn liên đội với nhiều phiên bản khác nhau.

      Phiên bản , Liên trưởng Triệu vừa mới tân hôn đem vợ ném trong nhà, chị dâu tức giận, tự mình tìm đến tận bộ đội chém giết. Tối qua, hai người cãi nhau trận, hơn nữa còn vung tay đánh nhau, kết quả chị dâu thừa dịp Liên trưởng chú ý cước đạp Liên trưởng từ giường xuống đất, dẫn tới Liên trưởng bị trật eo.

      Phiên bản hai , Liên trưởng bởi vì thời gian dài thấy vợ lại đột nhiên được gặp, nhất thời kìm nén được kích tình, khống chế được sức lực mới làm trật eo.

      Phiên bản ba , chị dâu xa tới thăm Liên trưởng, Liên trưởng vì muốn dỗ vợ vui vẻ mới làm bộ động tác có độ khó cao nên mới làm cho eo bị trật khớp.

      ………….

      Mọi người ai cũng cho rằng phiên bản của mình mới đúng, ai chịu nhường ai. Chỉ đạo viên khẳng định chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy. Những người khác cũng chịu yếu thế, suy đoán của họ là có căn cứ, mấy người nhìn thấy hôm qua chị dâu khóc Liên trưởng đau lòng như thế nào sao?

      Đến cuối cùng cũng ai ra được phiên bản cuối cùng là gì, nhưng tất cả binh sĩ đều khẳng định, ngày thứ nhất chị dâu đến bộ đội, Liên trưởng lập tức bị trật eo! Đừng thấy người ta chân tay mềm mại yếu ớt, lực bộc phát rất mạnh nha, có thể bắt được Liên trưởng đại nhân phải ai cũng làm được.

      Vì thế, những binh sĩ này lập tức sùng bái Hàn Mai cuồn cuộn như nước. Lúc này Hàn Mai vẫn buồn bực ngủ trong nhà khách, hề biết rằng uy danh của mình vang xa như thế nào.

      Triệu Kiến Quốc huấn luyện xong trở về vẫn thấy vợ nằm giường ngủ say. đặt hộp cơm trong tay xuống, mở hộp giữ nhiệt bàn ra thấy bánh bao và cháo vẫn còn nguyên liền cau mày. Như vậy sao được, cả ngày chưa ăn gì nhất định là rất đói bụng. Ban đầu nghĩ vợ ở nhà mình có thể tự chăm sóc mình, kết quả sao? Ngay cả cơm cũng quên ăn, thế này bảo làm sao mà yên tâm được.

      Nhìn vợ ngủ, cái miệng nhắn nhếch lên chút, bộ dáng vô cùng dễ thương. Triệu Kiến Quốc nằm xuống bên cạnh Hàn Mai, nắm lên lọn tóc dài nhàng cọ cọ mặt .

      Hàn Mai ngủ cảm thấy giống như có con sâu mặt , mắt cũng mở mà đưa tay lên sờ mặt nhưng thấy cái gì. Chỉ nghe thấy tiếng nén cười vang lên bên tai, biết ngay là Triệu Kiến Quốc, lật người cái đè lên người .

      “Được lắm, dám trêu em.”

      Triệu Kiến Quốc kéo đầu vợ xuống, ở môi thơm cái.

      “Ai bảo em đến bây giờ còn ngủ? Cơm cũng nhớ ăn! thấy đói bụng sao?”

      Bị Triệu Kiến Quốc như thế, Hàn Mai cũng có chút ngượng ngùng, từ có thể ngủ rất lâu như vậy rồi. Hơn nữa bụng rỗng tuyếch, cũng cảm thấy đói. Hình như là muốn phối hợp, bụng đúng lúc kêu lên hai tiếng “Ùng ục” “Ùng ục” làm Hàn Mai càng thêm ngượng ngùng.

      Triệu Kiến Quốc rất nể tình cười to lại bị vợ lườm cho cái sắc lẻm, lập tức ngậm miệng.

      tại mấy giờ rồi?”

      “Mặt trời đều muốn xuống núi, em xem mấy giờ rồi?”

      “Cái gì? đến chiều tối rồi sao? Em ngủ lâu như vậy à?”

      sao. Mau dậy rồi tắm, mang cơm tối cho em, nhân lúc còn nóng ăn, sau đó dẫn em ra ngoài dạo.”

      Hàn Mai vừa nghe thấy được ra ngoài liền thấy hưng phấn, ngày hôm qua muốn chung quanh xem chút rồi, kiếp trước sống chết chịu theo quân, cũng đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, biết doanh trại bộ đội trông như thế nào. muốn hiểu mà đây lại là nơi sống hơn mười năm, nhất định có rất nhiều kí ức tốt đẹp ở đây. Mặc dù có mặt trong những kí ức ấy nhưng cũng trở ngại hai người chia sẻ cùng nhau.

      Hơn 20 phút sau, Triệu Kiến Quốc dắt tay Hàn Mai dạo trong sân huấn luyện rộng lớn, chỉ vào khu nhà thi công cách đó xa , “Vợ, em xem, đó chính là khu nhà mới cho người thân, tới hai tháng nữa là hoàn thiện rồi. Đến lúc đó chỗ đó có nhà của chúng ta.”

      Triệu Kiến Quốc càng càng kích động, con mắt lóe sáng nhìn Hàn Mai.

      “Ừ, nhà của chúng ta.”

      Hàn Mai dựa vào lồng ngực nóng bỏng của chồng nhìn khu nhà xây dở, trong lòng ấm áp. Đúng vậy, đó mới là nhà của , mới có thể cho cảm giác an toàn.

      Hai người cứ từ từ , tới mảnh cỏ xanh ngồi xuống, trời cũng dần dần tối . Thời tiết mùa này mặc dù bắt đầu ấm áp nhưng khi mặt trời lặn, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, Triệu Kiến Quốc kéo rộng vạt áo ngoài đem cả người Hàn Mai ôm vào trong ngực, để cho dựa đầu vào ngực mình, đặt cằm lên đầu Hàn Mai thân mật cọ từng cái .

      “Kiến Quốc, kể cho em nghe chuyện trong bộ đội ! Em thích nghe!”

      Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên hết sức vui vẻ, để kể cho nghe tất nhiên tốt hơn là nghe người khác kể! Được rồi, thừa nhận mình có chút mọn, nhưng người đàn ông nào đối với việc này mà mọn chứ, trừ khi phải đàn ông!

      “Em muốn nghe chuyện gì?”

      “Ừm… Đồ ăn trong phòng ăn của các luôn khó ăn như vậy à? Nhiều món như vậy nhưng mùi vị đều giống nhau, chẳng lẽ các biết món ăn khác nhau phải dùng gia vị khác nhau khi nấu mới ngon sao? ở đây vẫn ăn như vậy à?”

      Hàn Mai có chút đau lòng, ngày hôm qua nhìn mâm lớn thức ăn nhưng cũng biết nên gắp món nào. Nghĩ tới Triệu Kiến Quốc ăn thức ăn như vậy hơn mười năm, chẳng trách mỗi lần làm cơm cho , đều ăn như quỷ chết đói đầu thai.

      “Lúc mới vào bộ đội thức ăn còn được như bây giờ. Nhưng làm lính, được ăn no bụng là thỏa mãn rồi, đâu quản chuyện có ngon hay . Mấy năm trước, biết còn tính ăn nửa bát trước, sau đó ăn xong lại xới thêm bát đầy. Đến lúc ăn xong nửa bát, chậu cơm bị giành hết, nửa bát cũng còn, chỉ có thể chịu đói.”

      “Như vậy sao được? còn phải huấn luyện nữa mà, đói bụng thế làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?”

      “Có mấy lần, tại lúc đấy đói lắm rồi, cùng mấy tân binh nửa đêm vào ruộng câu chim bìm bịp.”

      “Câu chim bìm bịp?”

      “Ừ, dùng sợi bông mảnh buộc nắm miên hoa vào đầu dây, sau đó đưa dây lại gần chỗ chim bìm bìm bịp núp, tay cầm sợi bông nhàng kéo theo nhịp, bìm bịp thấy động nghĩ rằng là côn trùng, đầu lưỡi chuyển cái đem miên hoa nuốt vào trong bụng luôn, như vậy chỉ cần kéo đầu dây còn lại là chim bìm bịp bị ‘câu’ lên rồi.”

      “Oa! Biện pháp này thông minh nha! Ai nghĩ ra vậy ?”

      “Đương nhiên chính là người đàn ông của em chứ ai..”

      Triệu Kiến Quốc hả hê khoe khoang.

      Hàn Mai hết sức phối hợp , “Dạ dạ dạ, đàn ông nhà chúng ta là giỏi nhất!” Cuối cùng còn rất rộng rãi nghiêng đầu hôn cái mạnh lên mặt .

      Triệu Kiến Quốc trong lòng ngọt như được quét mật, càng càng hăng say, kể từng tích uy phong của bản thân trong những năm ở bộ đội, như nào được đánh bại mọi người khi thi đối kháng, như thế nào nằm tuyết ba ngày ba đêm hoàn thành nhiệm vụ, như thế nào trong cơn mưa to cùng các chiến hữu gánh bao cát chặn lũ…

      Hàn Mai càng nghe càng kích động, cảm thấy hình tượng của Triệu Kiến Quốc ngày cao lớn hơn, người đàn ông như vậy cả đời này cũng buông tay.

      Triệu Kiến Quốc thấy trong mắt vợ dâng lên từng hồi sùng bái liền cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo phải bởi vì chính làm những việc kia mà là bởi vì nhận được khâm phục và ái mộ của vợ.

      Dĩ nhiên cũng kể ít chuyện xấu hổ khi còn là tân binh, thấy những chuyện này cũng chẳng có gì để phải dấu giếm vợ mình cả, muốn chân nhất trước mặt .

      “Ở trong bộ đội, phòng ký túc xá nhìn từ bên ngoài đều giống nhau, có lần vệ sinh đêm về nhìn , chui vào nhầm phòng, trèo lên giường người khác ngủ cả đêm.”

      “Làm sao có thế ngốc như vậy a! Phòng của mình mà còn nhận nhầm được! Vậy sau này em theo quân rồi, chẳng lẽ em đều phải lo lắng xem có nhận lầm phòng , có ngủ nhầm luôn giường người ta hay sao?” Hàn Mai làm như trêu .

      “Em yên tâm, giường của em, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được!”

      “Vậy mũi liền là mũi chó a!”

      xong, Hàn Mai “Xọat” tiếng lập tức chui khỏi ngực Triệu Kiến Quốc.

      “Tốt! Em lại dám là chó! Xem như thế nào thu thập em.”

      “Em dám! dám mà! A….”

      “Còn dám hay ? Hả?….”

      dám! Binh ca ca tha cho em ….. A…..”

      Hàn Mai đột nhiên bị vấp vào đá, ngã xuống đất. Triệu Kiến Quốc lập tức xoay người, lấy thân làm đệm đỡ Hàn Mai vào trong ngực. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, ai câu.

      Triệu Kiến Quốc lật người đè Hàn Mai xuống dưới, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán .

      “Vợ, em tốt!”

      ………
      leotitonannhieu, xixonxatieuman thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Biến Hóa

      Hàn Mai ở lại bộ đội hai buổi tối, đến sáng ngày thứ ba theo xe của ban cấp dưỡng rời . cho Triệu Kiến Quốc tới tiễn mình vì sợ bản thân khắc chế được mà khóc lên.

      biết là sau khung cửa sổ xa có đôi mắt kiên nghị thâm tình nhìn mình.

      Triệu Kiến Quốc đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng nho lên xe, nhìn chiếc xe biến mất nơi cuối đường, trong lòng thầm thề: Vợ, để em phải sống cuộc sống như vậy lâu hơn nữa! Còn có hai tháng, hai tháng sau, chúng ta phải tách ra nữa rồi!

      Phạm Bằng nhìn Liên trưởng nhíu chặt chân mày, khỏi thở dài sức mạnh của tình là vĩ đại a!

      * * * * * *

      Hai ngày sau, Hàn Mai về tới trấn, vừa xuống xe liền tới tiệm ăn. biết ở nhà mấy ngày, trong tiệm buôn bán ra sao? Tuy Thạch Đầu cần vội đến cũng được nhưng Hàn Mai biết đột nhiên bỏ xuống chuyện trong tiệm chạy đến bộ đội thăm chồng, mặc dù Thạch Đầu gì, Tiểu Thúy cũng rằng hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

      Lúc này hơn hai giờ chiều, công việc trong tiệm cơ bản kết thúc. Tiểu Thúy ngồi sau quầy hàng xem lại sổ sách, Quách Hồng cầm cây chổi quét sàn, hai người vừa nhìn thấy Hàn Mai trở lại, lập tức ra đón.

      “…Mau, để túi xuống, ngồi xuống uống cốc nước trước.”

      đường có tốt ? có chuyện gì xảy ra chứ? Tôi bảo là để Thạch Đầu đưa lại chịu. là phụ nữ, lại chưa xa nhà bao giờ, là làm cho người ta yên tâm.” Tiểu Thúy oán giận . Tiểu Thúy tại mang thai hơn sáu tháng, thời điểm ba tháng còn chưa nhìn ra hình dạng gì, đến tháng thứ tư bụng của Tiểu Thúy giống như bị thổi hơi, nhanh chóng phồng lên, bây giờ đứng lên cũng nhìn thấy chân nữa.

      Hàn Mai hâm mộ nhìn bụng Tiểu Thúy, trêu ghẹo , “Tôi cũng muốn nhưng cũng phải biết Thạch Đầu nhà , mà nguyện ý rời khỏi khắc sao? Còn hận thể đem biến lại treo lưng quần, đâu cũng mang theo người ấy. Tôi mà muốn để đưa , ngoài miệng gì, trong lòng có khi ngừng thầm mắng tôi!”

      Quách Hồng nghe Hàn Mai nhìn được “Ha ha” cười lên.

      Tiểu Thúy mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, biết lại Hàn Mai như thế nào, nghĩ thầm, sớm muộn gì cũng giống như tôi bây giờ, xem lúc đấy còn cười được ?

      Cũng khó trách Tiểu Thúy ngượng ngùng, kể từ khi mang thai, Thạch Đầu nhà đúng là rất khẩn trương, sợ bị người khác chê cười, ngày ngày bước cũng rời khỏi vợ. Tiểu Thúy mặc dù cả ngày oán giận Thạch Đầu nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ loại khẩn trương này của chồng.

      “Vừa trở về khi dễ mẹ của con tôi, nếu đem vợ tôi chọc tức, cho dù Triệu Kiến Quốc tự mình đến tôi cũng bỏ qua cho đâu.”

      Thạch Đầu ra từ phòng bếp, nghe thấy Hàn Mai trêu chọc Tiểu Thúy, thể giúp vợ đôi ba câu.

      Hàn Mai thấy Thạch Đầu tới, hỏi thăm tình huống mấy ngày nay trong tiệm.

      “Cũng tệ lắm, có tôi ở đây rồi, cứ yên tâm! Mấy ngày qua đều đông khách tới tiệm ăn cơm, cũng thiếu người nhìn thấy món ăn của tiệm ngon miệng, muốn mua mang về nhà ăn. Tôi suy nghĩ thấy đây cũng là cơ hội, dù sao buổi trưa nhiều người, chỗ ngồi trong tiệm cũng có hạn, thời gian mọi người tới dùng cơm cũng sai biệt nhau lắm, làm ăn kiểu này dù làm thế nào cũng có hạn. Nhưng nếu chúng ta làm xong món ăn có thể để khách mang về giống nhau, như vậy chiếm gian trong tiệm, hơn nữa người thích món ăn của tiệm chúng ta có thể mua món thích mang về nhà giữ đến buổi tối hâm lại ăn. thấy thế nào?” Thạch Đầu kịp chờ đợi ra suy nghĩ của mình, mặt mong đợi nhìn Hàn Mai.

      Hàn Mai nghe xong đề nghị của Thạch Đầu, nghĩ thầm quả nhiên là có đầu óc kinh doanh. Theo lý mà ban đầu quyết định mở tiệm ăn, Hàn Mai muốn cùng trai góp vốn, như thế yên tâm hơn so với Thạch Đầu, nhưng Hàn Mai biết tính trai là người đọc sách, bắt người như thế cả ngày tính toán củi gạo mắm muối bao nhiêu tiền khẳng định là được, Thạch Đầu lại giống vậy, đừng thấy có lúc Thạch Đầu chuyện bừa bãi, kỳ rất có đầu óc! Thạch Đầu vì muốn tiết kiệm mấy phân tiền trong nhà mà có thể cò kè mặc cả cùng người bán hàng rong trong chợ thực phẩm, biết phải như nào để làm quen với nhiều loại khách, quan trọng nhất là làm những điều này Thạch Đầu cảm thấy mất thân phận. Nhưng nếu đổi thành trai khẳng định bỏ xuống được mặt mũi để làm. Đói chết là chuyện , danh tiết mới là chuyện lớn, mặc dù trai đến mức quá cổ hủ nhưng hoàn toàn phải người có thể làm ăn kinh doanh.

      Sau khi đến bộ đội theo quân, Hàn Mai để cho chị dâu tương lai Quách Hồng xử lý mọi chuyện trong tiệm ăn, có Thạch Đầu bên cạnh nữa cũng xảy ra vấn đề lớn lao gì được, còn trai vẫn tiếp tục làm giáo viên. Chờ thêm mấy năm, có nhiều tiền chút mua ít đất. cũng phải là người có đầu óc buôn bán gì nhiều, nhưng biết mười mấy năm sau giá nhà điên cuồng tăng lên. Tốt nhất là có thể mua nhiều chút, về sau có thể cho thuê lại mặt bằng, như vậy cho dù trai cùng chị dâu phương diện làm ăn được tốt cũng có thể dựa vào số tiền cho thuê cửa hàng kia mà chi tiêu trong nhà.

      Nhìn dáng vẻ mong đợi của Thạch Đầu chờ trả lời, Hàn Mai , “Chủ ý này tệ, có thể kiếm thêm tiền, chỉ là nếu mang về tăng thêm khoản chi phí mua hộp đựng, nhưng cũng có khi khách mang hộp đựng cơm từ nhà tới, như vậy đối với chúng ta mà là quá tốt.”

      Thạch Đầu nghe Hàn Mai đồng ý với đề nghị của mình cực kì kích động, chuẩn bị an bài. Đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn Hàn Mai , “Sau khi , nhà đầu tư từ tỉnh khác lần trước lại tới tiệm thêm nhiều lần, là muốn hợp tác với chúng ta, còn chỉ đích danh để chuyện. ra thấy có ở tiệm, hỏi khi nào trở lại, tôi biết, cũng thêm cái gì nữa liền rời , cách hai ngày tới tiệm hỏi thăm.”

      Trong lòng Thạch Đầu vẫn còn uất ức. Dù sao cũng coi như là nửa chủ nhân của tiệm, hơn nữa còn là người đàn ông, Hàn Mai có ở đây, muốn chuyện trước với nhà đầu tư kia, tìm hiểu tình hình chút, chờ Hàn Mai trở lại hai người thương lượng tiếp. Nhưng tên đàn ông kia căn bản thèm liếc mắt nhìn lấy cái, mực chờ Hàn Mai trở lại, tức giận dứt khoát trả lời biết. Hừ! thể tha thứ! Ai bảo làm tổn thương tôn nghiêm đàn ông của !

      “Nhà đầu tư lần trước là ai?” Hàn Mai mờ mịt hỏi.

      “Chính là người lần trước muốn mua lại cửa tiệm của chúng ta, tên là Lý cái gì ấy…”

      “Lý Khải Dân!” Toàn thân Hàn Mai lạnh lẽo ra ba chữ này.

      “Đúng đúng đúng! Chính là Lý Khải Dân! cách vài ngày lại tới tiệm chờ , nhìn dáng vẻ còn rất vội vàng.”

      đúng! Kiếp trước ràng Lý Khải Dân là phó xưởng trưởng của nhà máy thuốc lá, sao kiếp này lại biến thành nhà đầu tư tỉnh ngoài rồi? Sau khi sống lại mặc dù có chút chuyện xảy ra thay đổi, tỷ như chuyện quan hệ của với Trịêu Kiến Quốc, thế nhưng lúc có ý thức thay đổi đều xảy ra biến hóa quá lớn so với kiếp trước, nhiều lắm chỉ là trước ít thời gian mà thôi. Cũng đến nỗi biến Lý Khải Dân từ phó xưởng trưởng thành nhà đầu tư chứ? Rốt cuộc là sai ở đâu?

      Hàn Mai trăm mối có lời giải, nhìn Thạch Đầu hỏi, “ xác định Lý Khải Dân là nhà đầu tư tỉnh ngoài tới?”

      “Chính ta như vậy, hơn nữa lần trước chính chú họ của Tiểu Thúy đến làm thuyết khách, chú ấy dù sao cũng là quản lý của phòng khai thác trong công ty lớn, nên thể nào là giả được.”

      Điều này cực kì giống với kiếp trước, chừng thực có khả năng muốn hợp tác cùng tiệm ăn hợp tác sao? Hàn Mai nhất thời đoán được rốt cuộc kiếp này Lý Khải Dân muốn giở trò quỷ gì.

      suy nghĩ hồi rồi mới với Thạch Đầu, “Nếu lại tới tìm tôi nữa, cần chờ tôi đến tiệm, trực tiếp từ chối là được.”

      “Thế nào? đồng ý hợp tác với à?”

      Dĩ nhiên đồng ý rồi, chỉ sợ lại có cái gì dính dấp cùng Lý Khải Dân, kiếp trước bị người đàn ông này làm cho sợ rồi! Mặc kệ muốn hợp tác là hay giả, cách xa tuyệt đối sai. Nhưng thể với Thạch Đầu điều này được! Hàn Mai lại nhức đầu.

      “Cửa tiệm này về sau nhất định buôn bán rất tốt, đặc biệt lại có bến xe được xây dựng nữa, chúng ta phải lo kiếm được tiền. cần thiết phải hợp tác với người khác, đến lúc đó chén cơm của chúng ta phải đem chia sẻ cho người khác, hơn nữa Lý Khải Dân đó có lai lịch như thế nào chúng ta cũng biết , tốt nhất là chúng ta vẫn nên tự mình buôn bán.”

      Thạch Đầu trong lòng vẫn rất muốn biết Lý Khải Dân muốn hợp tác như thế nào nhưng Hàn Mai cũng có đạo lý, huống chi cũng thích tên Lý Khải Dân kia, dáng dấp thư sinh nhưng cảm giác người này có mục đích khác, muốn trêu chọc vào.

      Chuyện này cứ như vậy được quyết định.
      nhoxbina, leotitonannhieu, Trinhsnow2 others thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Lại 1 hố trùng sinh nữa. nhảy hố thui
      Tks nàng =D
      xatieuman thích bài này.

    5. xatieuman

      xatieuman New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      3
      trùng sinh sao ta
      tieu thu tho thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :