1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ở chung, phải tôn trọng nhau (1)

      Sau chuyện này, oán giận của Đường Kiều đối với Đường Uyển hoàn toàn chấm dứt.

      Cũng may từ đó về sau, Đường Kiều chuyển hộ khẩu đến Thành phố S, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới về Thành phố H thăm viếng chút, Đường Uyển rất ít có cơ hội xỉa xói.

      Nhưng hễ mà chỉ cần có cơ hội, Đường Uyển liền xỉa xói, thuận tiện xỉa xói cả Chu Du, người ở bên cạnh .

      Đường Kiều lắc đầu cái, đoán chừng và Đường Uyển kiếp trước là oan gia, cho nên kiếp này mới dây dưa dứt. Lúc đầu có lý do xỉa xói, sau đó lại kiếm cớ xỉa xói.

      Điện thoại của Đường Kiều rung lên hai lần, nhưng Chu Chú lại thay xem tin nhắn trước.

      Cử động của Chu Chú khác thường, Đường Kiều có chút áo não, người này, cũng quá coi mình là người ngoài chút nào.

      "Chu Du hẹn xế chiều dạo phố".

      Chu Chú lắc lư điện thoại của Đường Kiều trong tay, thay nhắn tin cho Chu Du.

      Chuyện Chu Du để sang bên, Đường Kiều cảm thấy trước hết phải cùng Chu Chú trao đổi chút về chuyện của hai người bọn họ.

      "Này, tôn trọng quyền của người khác chút được ?"

      Đường Kiều đoạt lấy điện thoại di động, khuôn mặt vặn vẹo. nhớ ràng lúc mới vừa đến sống, cùng Chu Chú ký kết "38 thỏa thuận". Thỏa thuận lớn nhất là: hai người trong cuộc được quấy nhiễu tự do cá nhân của nhau. Vấn đề rất ràng bây giờ là Chu Chú vượt qua ranh giới 38 kia, con bà nó, Chu Chú cũng nhanh chóng phá vỡ ranh giới.

      "Chu Chú, lúc trước ràng chúng ta thỏa thuận rồi mà"

      Đường Kiều có ý giành lại chủ quyền cho mình chút, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu Chu Chú nghe hiểu được tiếng người.

      "Thỏa thuận cái gì?"

      Chu Chú giả bộ ngu, trước đó đồng ý, đứa này có thể vào trong hang sói của sao? thể , mặc dù bình thường đầu óc của Ngu Châu chưa ra hình dáng gì, nhưng lần này cho đề nghị này, vẫn đủ đáng tin.

      Đường Kiều vuốt vuốt mái tóc, gần như muốn nổ tung.

      "Chu Chú, chúng ta chuyện chút."

      Mắt lơ đãng quét qua lồng ngực trống trơn của Chu Chú, Đường Kiều khổ sở nhắm mắt lại, sau đó nâng mắt lên, chạm với ánh mắt người khác.

      Đáng tiếc, hành động này, là sai lầm.

      "Tốt, "

      Người khác cười híp mắt, hớn hở tiếp nhận, trong đôi mắt hoàn toàn là nụ cười.

      Đường Kiều chợt có cảm giác, mình chiến đấu. được, dù là mình, cũng muốn tiếp tục chiến đấu.

      "Có phải cha của cậu gọi ông ngoại của tôi là sư trưởng hay ?"

      " sai."

      riêng gì cha của , mọi người trong viện, nhìn thấy ông ngoại Đường Kiều cũng phải gọi là sư trưởng. Lão sư trưởng câu, người nào dám chữ "", dù là Đường Kiều cũng phải ngoan ngoãn nghe.

      "Tôi với chị của cậu có phải là bạn học hay ?"

      "Chị họ"

      Chu Chú cường điệu, nếu như có thể, tuyệt muốn thừa nhận kia là chị . Trong chuyện này, nếu như Ngu Châu là cơn gió giúp nắm lấy Đường Kiều, vậy Chu Du chính là chướng ngại vật mà muốn bắt Đường Kiều.

      "Ở đây cũng truy cứu cụ thể"

      Đường Kiều khổ sở muốn giật tóc.

      "Cho nên thế nào?"

      Hai người bọn họ làm gì, bấu víu quan hệ sao?

      "Cho nên, nhìn những quan hệ này, có phải cậu cũng phải tôn trọng tôi chút hay ?"

      "Tôi tôn trọng lúc nào?"

      Bộ dáng Chu Chú ngạc nhiên, giống như tố cáo Đường Kiều muốn gán tội cho người khác.

      "Cậu thường vô cớ phá hư quan hệ bạn bè của tôi và bạn trai khác là tôn trọng tôi?"

      "Kiều Kiều, lời này của , tôi đồng ý rồi, tại sao lại là vô cớ, ràng là có lý do"

      Đúng vậy, đúng là có lý do, vừa đến lý do này, đỉnh đầu Đường Kiều lập tức bày quạ đen bay qua."Đúng vậy! Cậu có lý do!"

      Lần trước ăn cơm với người ta, bỗng nhiên xuất bàn cơm, đói bụng, sau đó đem đồ ăn trước mặt quét sạch, quét còn chút. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lại gọi đống món ăn giá cả xa xỉ, vô luận ăn thế nào cũng đủ no, ngược lại rất hào phóng trả tiền, từ đó về sau người bạn trai kia liền biến mất trong thế giới của . Lần trước, cùng bạn trai ở trong rạp chiếu bóng xem chiếu bóng, đến đoạn "Tình cảm mùi mẫn" Đường Kiều lo lắng có nên dựa đầu vào vai đối phương hay , chợt từ phía sau mọc ra cái tay, đem lấy đầu nghiêng qua, cứng rắn đẩy trở về vị trí cũ. "Cản trở tôi." Mặc dù Đường Kiều có quay đầu nhìn xem là ai, nhưng giọng này, tuyệt đối là Chu Chú, con mẹ nó Chu Chú, giống như hồn bất tán. Còn có lần trước nữa. . . . . . Còn có lần trước trước nữa. . . . . . Vô số lần. . . . . .

      Chuyện này đặc biệt muốn là, những bạn trai này đều là chị Chu Du của giới thiệu cho. Chu Du vui vẻ giới thiệu, Chu Chú rất vui mừng phá hư, Chu Chú càng vui mừng phá hư, Chu Du càng vui vẻ giới thiệu . . . . . .

      Aiz, chị em bọn họ, chính là khắc tinh của .

      "Nhưng mỗi lần cậu cũng có lý do nghiêm túc!"

      "Được, vậy lần sau tôi có lý do nghiêm túc"

      Ngược lại, Chu Chú thỏa hiệp rất nhanh, nhưng . . . . . Ách, đây là muốn sao?

      Điều này tạm thời để đó, Đường Kiều tiếp tục lên án.

      "Cậu chưa có đồng ý của tôi vào phòng tôi, là tôn trọng tôi sao?" Đặc biệt là nửa đêm! Nam nữ khác biệt, biết sao?

      " khóa."

      Cho nên là lỗi của ? Hơn nữa. . . . . .

      "Tôi khóa rồi!"

      "Nào có?" Chu đại thiếu gia giả bộ mất trí nhớ.

      "Có!"

      Hàm răng Đường Kiều cũng muốn cắn nát.

      "A, có." Sau đó, dùng chìa khóa mở cửa ra. Mỗi gian phòng đều có chìa khóa, bao gồm phòng tắm. Ngu Châu rất đúng, đàn ông mà, phải học làm chủ được mình.

      "Chưa có đồng ý của tôi, cậu nhận điện thoại của tôi, xem tin nhắn chính là tôn trọng tôi sao?"

      "Đây cũng phải là chuyện to tát gì"

      Chu Chú nhún nhún vai, dáng vẻ muốn so đo.

      Lần thứ ba, Đường Kiều khổ sở nắm tóc, làm ơn, rất so đo có được hay .

      "Cùng lắm , cũng có thể nghe điện thoại của tôi, xem tin nhắn của tôi"

      Có qua có lại mà.

      Mẹ nó, tập trung nghe ? có chút hứng thú đối với điện thoại và tin nhắn của có được hay , cần chính là tôn trọng, tôn trọng!

      "Vậy lần sau, tôi nhận điện thoại hay xem tin nhắn của , trước với tiếng?"

      Chu Chú đưa mặt rất gần , Đường Kiều cố kìm nén xúc động lớn để bàn tay của mình tát lên gương mặt tuấn tú.

      Đường Kiều tức giận lui ra khỏi máy tính, thuận tiện đẩy Chu Chú ngăn ở trước mặt cái, sau đó xoay người, nhào qua sô pha.

      thể chính là làn da của Chu Chú tệ.

      "Chủ nhật a, lãng phí thời gian dạo phố tốt, tôi cảm thấy đau lòng quá"

      Cùng Chu Chú tranh luận nửa ngày, rốt cuộc Đường Kiều nhớ tới tin nhắn của Chu Du.

      Chu Chú xoa xoa lồng ngực của mình, phát mình thích chị này, đúng là có chút khuynh hướng bạo lực, trong buổi sáng, đầu tiên là bị thúc vào cái, sau đó là bị đạp cước, tại lại bị đẩy cái, lồng ngực đáng thương của a, muốn làm lồng ngực của nam tử hán đúng là dễ dàng.

      Kinh nghiệm lịch sử chứng minh, cùng các dạo phố, là chuyện vô cùng sáng suốt, nhất là khi đối tượng là Chu Du.

      "Đầu của , có bị hỏng ?"

      Từ trước đến giờ, bạn học Chu Du từ chối, điểm này rất giống Chu Chú, ai bọn họ phải chị em hả.

      Truyện hay ! Thích 2 chị này. Chị bạo lực ghê nhưng đấu nổi này đâu.
      Đúng là mấy truyện 'trâu già-cỏ non' thế này, thường thấy mấy 'cỏ non' rất nham và hiểm mới trị được mấy chị 'trâu già'!
      Cám ơn megau edit!
      Chương 10: Ở chung, phải tôn trọng nhau (2)

      Đường Kiều thể từ chối thịnh tình muốn mời của bạn học Chu Du, cũng thể từ chối Chu Chú theo đuôi.

      Khi Đường Kiều mang Chu Chú xuất tại nơi hẹn của và Chu Du Chu Du lập tức trợn mắt nhìn.

      "Cậu tới làm gì?"

      Lúc này Chu Chú mặc quần áo giản dị bình thường, nhưng Chu Du biết, tên chết tiệt nọ có chút nào bình thường, mà từ trước đến giờ ghét những gì bình thường như vậy.

      "Cùng hai người dạo phố a."

      Chu Chú chuyện như đương nhiên. Sau đó, Chu Du hộc máu, Đường Kiều té xỉu.

      Lúc ràng Chu Chú rất ghét cùng trộn lẫn chung chỗ với các , loại tình trạng này vẫn giữ đến khi Đường Kiều trung học đệ nhị cấp, lúc đó và Chu Du hợp thành phe, mà Chu Chú và bọn Ngu Châu, cũng chơi riêng phe của mình, mỗi lần bọn họ vừa nhìn thấy các liền hếch lỗ mũi hướng về phía này với thái độ xem thường nữ sinh.

      Nhưng tại sao chuyện lại biến thành tình trạng hôm nay?

      Năm đó, Đường Kiều gửi lá thư tràn ngập huyết lệ, trải qua tay ông ngoại Đường, lại trải qua tay Cậu Đường, sau đó đến tay Chu Chú, Cậu Đường nhờ bạn học Chu Chú thay chuyển giao cho Chu Du. Lá thư này chuyển mãi cho đến khi vào trong tay Chu Chú, trong quá trình đó vẫn còn vô cùng thuận lợi, nhưng Chu Chú nhìn mấy trang giấy dầy trong tay, khỏi có chút tò mò, chẳng qua Đường Kiều cũng mới trở về gần nửa tháng, tại sao có nhiều lời muốn với Chu Du như vậy. Cậu ta hiểu nữ sinh, nhưng lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc, ở trong thơ Đường Kiều viết những gì.

      Vì vậy, Chu Chú ôm loại yên tâm, hề có chút nào cảm giác xấu hổ khi mình rình coi thư của người khác, tự tiện mở lá thư Đường Kiều viết cho Chu Du.

      Mà Đường Kiều ở tại Thành phố H xa xa và Chu Du học lớp buổi tối còn chưa có về nhà, đối với chuyện này biết gì cả.

      Nếu như sau khi Đường Kiều biết mọi chuyện, bao gồm thái độ thay đổi của Chu Du đối với , đều do đến từ lá thư này, nhất định tìm sợi dây giải quyết mình, cũng hối hận ban đầu tại sao mình muốn viết lá huyết lệ thư này.

      Đường Kiều tốn gần canh giờ đứt quãng để viết thư, Chu Chú chỉ tốn gần mười phút để đọc xong. Trong thời gian này, khóe miệng cậu ta co quắp sáu lần, mắt rút gân tám lần, ôm bụng cười bốn lần. . . . . .

      Lần đầu tiên Chu Chú phát ra Đường Kiều thú vị như vậy. Cậu ta khỏi nhớ tới đoạn thời gian trước, Đường Kiều thi cấp ba, phát khùng cầm lá thư tìm đến Chu Du, ngày đó vừa vặn Chu Du và chú của cậu xem xiếc thú nên có ở nhà. Đường Kiều oán trách Chu Du xem xiếc thú lại rủ theo, rồi đem lá thư nhét vào trong tay cậu ta.

      Chu Chú có chút hiểu, cho nên nhìn Đường Kiều.

      "Mặc dù cậu còn , nhưng dù sao cậu cũng là nam sinh, cậu giúp tôi xem lá thư tình này chút, xem có chỗ nào cần chỉnh sửa hay "

      Đường Kiều hề có chút nào ngại ngùng, ra bí mật của mình.

      Ngược lại, khi đó Chu Chú mới mười tuổi, mặt đen lại, ràng bày tỏ mình bằng lòng.

      Cậu ta , mắt nhìn thấy và Chu Du cũng sắp phải thi cấp ba rồi, hai người bọn họ lại còn rãnh rỗi như vậy, người rỗi rãnh xem xiếc thú, người rỗi rãnh viết thư tình cho nam sinh. Nữ sinh đều là như vậy sao?

      Chu Chú cũng chỉ điểm nội dung trong thư tình theo mong đợi của Đường Kiều, bởi vì căn bản cậu ta cũng xem qua lá thư tình, mà trực tiếp đem lá thư ném vào trong thùng rác, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Đường Kiều, cậu ta ăn sợi mì còn dư lại bấu vào phía cái ly mỳ ăn liền. Đợi đến Đường Kiều phục hồi tinh thần muốn giật lại còn kịp rồi.

      chỉ kịp gọi lại Chu Chú tới cửa, "Cậu đứng lại đó cho tôi"

      Lần này, ngược lại Chu Chú rất nghe lời, đứng lại.

      "Đền lá thư tình cho tôi."

      Đường Kiều thét chói tai, chân còn nhịn được giẫm hai cái mặt đất.

      Nhưng mặt của Chu Chú thay đổi, nhìn cái, sau đó liền mất, chỉ còn lại Đường Kiều sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu lên ba chữ: Nhóc . . . . . . chết. . . . . . tiệt. . . . . .

      Sau khi xem xong thư của Đường Kiều viết cho Chu Du, Chu Chú khỏi có chút hối hận lúc đầu có xem lá thư tình kia, chắc hẳn phải là rất thú vị.

      "Tôi ghét Đường Uyển, bởi vì con bé luôn dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào tôi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi, chờ khi tôi phạm lỗi, sau đó con bé vui mừng vỗ tay kêu lên. thanh kia giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, còn có tiếng cười càn rỡ của nó, Chu Du, nếu cậu có ở đây, nhất định cậu cũng muốn xé con bé ra. . . . . ."

      Đây là đoạn trong lá thơ Đường Kiều viết, Chu Chú vơ vét trong đầu cậu ta tất cả tri thức thời trung học đệ nhất cấp, vẫn cách nào tưởng tượng hình ảnh đôi mắt cá chết nằm gương mặt của như thế nào.

      là kỳ lạ.

      Chu Chú giả bộ đem lá thư còn nguyên vẹn trở về, đợi sau khi Chu Du kết thúc buổi học tối trở về nhà, đem lá thư chuyển giao cho , từ đầu tới cuối cũng giữ vẻ mặt chút thay đổi, giống như cậu ta chưa từng xem qua nửa chữ trong lá thư kia .

      Ánh mắt Chu Du nghi ngờ quét qua quét lại ở người Chu Chú, sau khi xác định có phát bất kỳ chỗ nào đáng nghi, xoay người vào phòng của mình.

      lát sau, từ trong phòng của Chu Du truyền đến hồi đấm bàn và tiếng cười điên cuồng.

      Đứng ở ngoài cửa, Chu Chú cũng nhịn được hơi cong môi cái, có lẽ cuối tuần này, cậu ta và Chu Du cùng bệnh viện Thành phố H thăm Đường Kiều xem bị hãm hại thế nào khiến cho bị thương.

      Lúc Chu Chú và Chu Du thăm Đường Kiều, là Cậu Đường lái xe chở bọn họ , lúc cộng thêm Cậu Đường là ba người, lúc về là năm người, thêm Đường Kiều và Bà ngoại Đường, cũng may, Cậu Đường lái xe bình thường.

      Ở bệnh viện, Chu Chú nhìn thấy được "Đường Uyển" mà Đường Kiều nhắc tới trong thơ, bởi vì ở trong thơ, Đường Kiều lên án bé đến ba tờ giấy, cho nên Chu Chú cố ý nhìn Đường Uyển mấy lần, bé rất đẹp, so với Đường Kiều, dáng dấp em này đáng hơn so với , Đường Uyển mặt trái xoan, lúc cười với cậu ta, chiếc cằm nhọn, giống Đường Kiều, chính là cái bánh bao a. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Đường Uyển cũng có "Mắt cá chết".

      "Cậu nhìn cái gì chứ ?"

      Bởi vì chị em tốt bị hãm hại, cho nên Chu Du đối với người hãm hại là Đường Uyển tự nhiên có ấn tượng tốt, kéo tay áo Chu Chú vào phòng bệnh.

      Bà ngoại Đường đút cho Đường Kiều ăn cháo, mấy ngày nay Đường Kiều ở bệnh viện vẫn luôn ăn cháo, ăn xong lại ói ra, đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao sau này Đường Kiều thích ăn cháo.

      "Chào Bà ngoại"

      Chu Du ngọt ngào chào bà già tiếng, trước khi Đường Kiều tới trong khu đại viện, Chu Du luôn gọi là bà nội, sau đó biết tại sao theo Đường Kiều gọi là Bà ngoại.

      cần biết gọi là gì, dù sao vai vế kém là được, cũng tùy ý bọn họ gọi là gì.

      Chu Chú ngậm miệng lên tiếng, nhìn chằm chằm Đường Kiều ăn cháo, ánh mắt quét qua chén cháo trắng trong tay Bà ngoại Đường, lại trở về mặt của Đường Kiều.

      Ừ, quả nhiên bệnh viện là nơi giảm cân tốt, khuôn mặt bánh bao của Đường Kiều tóp chút.

      Bà ngoại Đường cho Đường Kiều cho ăn xong cháo, cầm hộp giữ nhiệt ra ngoài, Chu Du đặt mông ngồi vào giường bệnh Đường Kiều.

      "Kiều Kiều, mới vừa rồi tôi thấy em của cậu rồi, dáng dấp giống như tiểu tinh"

      Chu Chú xấu hổ, biết rốt cuộc chị họ của cậu ta và Đường Kiều học được những từ này ở đâu.

      "Cậu ta còn nhìn con bé thú vị."

      Ngón tay Chu Du chỉ Chu Chú, ý cậu ta là phản đồ.

      Vì vậy, Đường Kiều kiếm chuyện, liếc mắt nhìn cậu ta cái, sau đó quay đầu , cố ý xem cậu ta là khí.

      Cậu ta. . . . . . chọc giận ai rồi sao ?
      PhongVy, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Ăn, phải trả giá (1)

      chứng minh, mang theo tên con trai dạo phố, căn bản cũng phải là chuyện lạ.

      Đường Kiều cũng tạm được, bởi vì căn bản cũng muốn dạo phố, chuyện dùng thể lực như vậy, quả có hướng tới. người lười, gần đây còn si mê mua sắm qua Internet, chẳng qua bởi vì phải tiết kiệm.

      Ngược lại, Chu Du rất oán giận, chỉ trích Chu Chú phá hư buổi dạo phố hăng hái của .

      "Em có ngăn cản chị dạo phố."

      Giọng của Chu Chú nhàn rỗi, bộ dạng rất đáng đánh đòn.

      "Ừ, cậu có ngăn cản."

      Chẳng qua, mỗi lần thử quần áo là cậu ta chỉ "Đúng trọng tâm".

      "Bộ quần áo này khó coi, có vẻ làm cho mập lên, Chu Du, chị vốn mập, mặc cái này vào mập thêm. . . . . ."

      "Cái này so với cái mới vừa rồi càng dễ nhìn, Chu Du, chị vốn xinh, đừng dựa vào quần áo để tôn lên, càng xấu chết rồi. . . . . ."

      Chu Du còn chưa kịp nổi giận, nhân viên bán hàng nổi giận, lệ rơi đầy mặt, mời ba người bọn họ ra ngoài, "Tiểu thư, xin lỗi, các người như vậy, chúng tôi có cách nào làm ăn."

      Chỉ trong chốc lát, cũng bị lời ác độc của Chu Chú dọa số khách bỏ .

      biết sao, lần nào Chu Chú ra chiêu cũng đúng, Chu Du tức giận, vỗ cái trán cậu ta.

      "Cậu câm miệng cho lão nương, nếu để cho lão nương nghe được từ trong miệng cậu chữ nữa thử xem, Kiều Kiều, cậu giúp tôi trông chừng cậu ta"

      "Tốt."

      Đường Kiều vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, cảm giác có chỗ dựa, đúng là phải tốt bình thường.

      Chu Du hung hăng uy hiếp có tác dụng, sau đó Chu Chú tiếp tục phát biểu bất kỳ lời nào, chẳng qua. . . . . . vẫn mua được cái gì cả.

      Mỗi khi thay bộ quần áo ra ngoài bảo Đường Kiều phát biểu ý kiến, Chu Chú ở bên, bộ dạng vô cùng đau khổ, vừa lắc đầu vừa thở dài.

      Vì vậy, nhân viên bán hàng mời bọn họ ra ngoài lần nữa.

      "Chu Chú, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

      Chu Du cũng quan tâm có phải đường phố hay , muốn vung tay tát!

      "Cùng hai người dạo phố a."

      Thành , hôm nay có Chu Chú theo, hành trình của Chu Du kết thúc rất nhanh, kết thúc nhanh Đường Kiều hết sức vui sướng. Chẳng qua, cũng chỉ có thể giấu vui mừng ở trong lòng, cũng thể để cho Chu Du nhìn ra, nếu , chết rất thê thảm.

      Chu Chú kéo vai Đường Kiều, đem cả thân thể dựa vào người Đường Kiều, còn oán trách, "Aiz, cùng hai người dạo phố là mệt mỏi."

      Phốc.

      Cậu ta cùng bọn họ dạo phố sao? ràng cậu ta phá hư buổi dạo phố của bọn họ.

      "Tôi để cho cậu theo nữa"

      Đường Kiều rối rắm, bởi vì bị Chu Chú làm liên lụy, lúc này ánh mắt của Chu Du giống như muốn giết người, mà còn giống như muốn giết cả và Chu Chú.

      "Tôi mời hai người ăn cơm, dạo lâu như vậy cũng mệt, Chu Du, phải chị muốn ăn món Hàn Quốc sao? Em biết có tiệm ăn Hàn Quốc chính hiệu, em mời hai người ăn."

      Chu Chú chủ động lấy lòng, sắc mặt của Chu Du dịu lại, xem như ăn phần, tạm thời tha thứ cho cậu ta, chuyện dạo phố, hôm nào hẹn Đường Kiều ra ngoài là được. Dù sao có Chu Chú ở đây, cũng đừng nghĩ mua được thứ gì.

      Chu Du và Đường Kiều thể thừa nhận, ở trong chuyện khác Chu Chú có bản lãnh gì, nhưng ở phương diện tìm quán ăn, cậu ta đúng là cao thủ.

      Chu Chú , tiệm ăn Hàn Quốc này đúng là rất chính hiệu, bà chủ và nhân viên phục vụ mặc đồng phục Hàn Quốc, vừa vào cửa liền cúi người xuống câu gì, Đường Kiều và Chu Du cũng nghe hiểu.

      Chu Du tha hồ gọi phen, Chu Chú chỉ gọi thịt ba chỉ, đến phiên Đường Kiều, Đường Kiều xem tờ thực đơn nhân viên phục vụ viết tràn đầy, cam lòng, phun câu: "Canh rong biển."

      "Đường Kiều, cậu muốn canh rong biển à, cũng quá tiết kiệm cho Chu Chú"

      Bản thân tôi chỉ muốn ăn chút thôi, các người gọi cho tôi chút gì đó là được. Đường Kiều ừ tiếng, quyết định làm người khiêm tốn.

      ra Đường Kiều là người vui vẻ, bình thường cười hi hi ha ha, nhưng ở trước mặt Chu Chú, có vẻ có chút an tĩnh. Nhưng phải vừa mới bắt đầu an tĩnh, Đường Kiều cũng nhớ được bắt đầu từ lúc nào, ở trước mặt Chu Chú, luôn dễ dàng an tĩnh. ra có suy nghĩ, biết mình suy nghĩ gì.

      Giống như lần này, muốn ăn canh rong biển, kết hợp với cơm, để ở trước mặt . vẫn nhúc nhích đũa, biết suy nghĩ bay tới phương nào.

      "Đường Kiều, cậu nghĩ gì vậy ?"

      Chu Du thọc cánh tay Đường Kiều chút.

      "A, có gì."

      Lấy lại tinh thần, Đường Kiều nhìn Chu Du cái, ánh mắt hướng về canh rong biển bàn.

      "Ăn thôi, ăn thôi."

      Đường Kiều chỉnh sắc mặt, che giấu vẻ mất hồn mới vừa rồi.

      Mà Chu Chú ngồi ở phía đối diện các , từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Đường Kiều, vô cùng kiên trì, Chu Du cũng trợn mắt nhìn cậu ta vài lần rồi, cậu ta cũng có cảm giác gì.

      "Chu Chú, cậu có thể kiềm chế lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu hay ?"
      (Tư Mã Chiêu có tên là Tử Thượng, là con trai thứ hai của đại thần phụ chính Tư Mã Ý thời Đông Hán)

      Chu Chú thích Đường Kiều, đối với cũng phải là bí mật gì, chẳng qua, thoải mái chính là, chuyện này lại thông qua đứa em gieo họa của Đường Kiều mới biết. cực kỳ khó chịu, cho nên, luôn tìm mọi cách phá hư, cảm thấy vai mình có nhiệm vụ vô cùng gian nan. Đó chính là tìm cho Đường Kiều ông chồng tốt, đẹp trai hơn Chu Chú, cao hơn Chu Chú, có tiền hơn Chu Chú, Đường Kiều hơn Chu Chú. Đối với Chu Du mà , Đường Uyển trơ trẽn, Chu Chú càng trơ trẽn hơn.

      Chẳng qua, ngăn cản thế nào, vẫn thất bại.

      Chu Chú có phản bác, chỉ xuề xòa nhíu mày, thay Đường Kiều làm cuốn thịt ba chỉ, rất cẩn thận bỏ vào cọng hành, sau đó đưa tới khóe miệng Đường Kiều. Đường Kiều lui về phía sau, nhìn Chu Du cái, đưa tay chuẩn bị nhận lấy cuốn thịt, tay Chu Chú rụt lại, làm tay cho rơi vào khoảng .

      "Tới đây, há miệng"

      Đường Kiều lúng túng, ở trước mặt mọi người, đúng là có thói quen này.

      "Há miệng"

      Lần này giọng của Chu Chú có chút cứng rắn, Đường Kiều tiếp tục từ chối, cắn cuốn thịt cái, Chu Chú kiên trì và biết xấu hổ, biết. Cậu ta sợ mất mặt ở trước mặt người khác, nhưng sợ đấy.

      "Tôi cũng muốn ăn."

      Chu Du vừa nhai bạch tuộc, vừa nhìn chằm chằm thịt ba chỉ bàn.

      "Tự cuốn "

      Chu Chú quan tâm tới cầu của Chu đại tiểu thư, lần này cuốn cuốn thịt, vẻ mặt hả hê đưa vào trong miệng mình.

      "Tôi! Cũng ! Muốn! Ăn!"

      Chu đại tiểu thư tức giận, gằn từng chữ. Đường Kiều nghĩ, nên sớm ăn ở quán ven đường, ăn như thế này, bị Chu Chú làm buồn nôn chết, chính là bị Chu Du làm đổ mồ hôi chết.

      Hai người lớn như vậy rồi, còn giống như đứa bé.

      "Ăn sao! Chị muốn ăn, cho chị ăn!"

      Chu Chú cố ý tìm lá rau xà lách già nhất, sau đó chọn khối thịt tương đối to, rất xấu bụng bỏ vào ba cọng hành, hai miếng đồ chua.

      Chu Du vừa ăn ngụm, nước mắt cũng chảy ra, quả nhiên muốn sống.

      Cứ như vậy, thời gian ba người ăn bữa cơm, so dạo phố còn lâu hơn.

      Sau khi ăn xong, Đường Kiều dựa vào thành ghế sờ sờ cái bụng tròn vo, trong lòng cảm thấy vô cùng sai lầm. Mà đầu sỏ gây nên sai lầm chính là hai chị em họ Chu, bọn họ cấu xé nhau, cũng chỉ có thể chăm chú ăn, cẩn thận, nên ăn quá nhiều.

      Chương 12: Ăn phải trả giá (2)

      Chu Du có lái xe ra ngoài, sau khi ăn xong, Chu Chú có ý muốn đưa về, trong nháy mắt Chu Du bị mất hứng, vì vậy cứ ngồi chờ, chờ cho đến khi Chu Chú nhịn được.

      ", đưa chị về nhà trước thôi."

      Vì vậy, Chu Du hài lòng đứng lên, thừa lúc Chu Chú nhìn thấy véo mông Đường Kiều cái. Đường Kiều gào lên tiếng, hiểu tuần này Chu nương phát điên cái gì.

      "Lần sau dạo phố cậu còn dám dẫn cậu ta ra ngoài, cậu nhất định chết!"

      Đường Kiều rơi lệ đầy mặt, là muốn dẫn sao, là muốn dẫn sao?

      Chu Chú lớn như thế, nếu muốn cùng, có thể ngăn được sao?

      Ra khỏi tiệm ăn Hàn Quốc, Chu Du và Đường Kiều cặp tay hướng bãi đậu xe tới.

      Ai ngờ, Chu Chú ngoắc tay, chiếc taxi liền dừng ở trước mặt , sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Du, nhét vào trong xe, địa chỉ. Chu Du còn chưa lấy lại tinh thần, xe chở ra ngoài, đợi đến lấy lại tinh thần Chu Chú và Đường Kiều điểm đen trong kính phía sau xe rồi.

      Chu Du hận nghiến răng, lại bị tiểu tử thúi này sắp đặt.

      " phải cậu đồng ý muốn đưa ấy về sao?"

      "Tóm lại là để cho chị ấy cùng về."

      Chu Chú tốt bụng , quay đầu lại, ánh mắt vui vẻ nhìn Đường Kiều.

      Xoay mặt , thích ánh mắt quá mức chăm chú, làm cho chỗ nào che giấu.

      " thôi."

      Chu Chú cầm tay Đường Kiều, lòng bàn tay ấm Đường Kiều cảm thấy nóng lên, nóng thẳng vào trong lòng.

      " đâu?"

      Phương hướng của bọn họ cũng phải bãi đậu xe.

      " cho tiêu hóa, sau đó xem phim."

      Tiêu hóa chính xác là cần thiết, nhưng yên lành, sao phát điên muốn xem chiếu bóng. phải luôn ghét chuyện lãng phí tiền bạc, lãng phí thời gian sao?

      Đường Kiều ôm cái bụng tròn vo, bị động, bị Chu Chú kéo .

      Bây giờ cách thời gian xem chiếu bóng còn sớm chút, Chu Chú kéo Đường Kiều vào tiệm thời trang. Đường Kiều đen mặt, mới vừa rồi chung với Chu Du, dạo tử tế, tại sao bây giờ lại nghĩ tới dạo quần áo.

      Tiệm này. . . . . . Dường như là. . . . . . Bán quần áo nữ. . . . . . Hơn nữa, còn là tiệm mới vừa đuổi bọn ra cửa.

      "Thử chút."

      Chu Chú nhanh tay lẹ chân cầm mấy bộ quần áo, sau đó cầm quần áo và Đường Kiều ném vào trong phòng thử quần áo.

      "Này . . . . . ."

      Đường Kiều chỉ mới được chữ, cửa phòng thử quần áo bị Chu Chú đóng lại.

      "Mặc dù tôi ngại thay quần áo, nhưng tôi sợ sau khi nhìn thấy cái bụng tròn vo của , ảnh hưởng đến sức tưởng tượng của tôi sau này "

      Mẹ nó, lưu manh này! Trong đầu cả ngày lẫn đêm đều nghĩ những chuyện này.

      Đường Kiều tức giận, nhưng vẫn nghe lời cầm quần áo lên bắt đầu thử. Trong phòng thử quần áo có gương, Đường Kiều mặc thử quần áo nhăn nhó nửa ngày.

      chỉ thích mặc quần áo tương đối rộng rãi, thứ nhất là thoải mái, thứ nhì là bởi vì có thể che kín cái bụng tròn vo, Đường Kiều sờ bụng cái, đúng là tròn vo a. Quần áo này nhìn đẹp mắt, chỉ là. . . . . . Dường như chặt chút. Quan trọng nhất là cái bụng tròn vo a. . . . . .

      " xong chưa?"

      "Xong ngay, xong ngay"

      Đường Kiều cởi quần áo, thay bộ váy màu hồng.

      Lần này, ngược lại nhìn bị tròn vo nữa, chẳng qua, chiếc váy này màu sắc mềm mại, Đường Kiều lúng túng, vẫn ngại ăn mặc như " lỡ ", đây là lần đầu tiên thử quần áo màu hồng như vậy đấy. Nhưng nhìn rất đẹp.

      Đường Kiều hít sâu hơi, kéo ra cánh cửa phòng thử quần áo, chuẩn bị nghênh đón lời ác độc của Chu Chú. Mới vừa rồi, Chu Du mặc đẹp như thế cũng bị ghét bỏ, thương tích đầy mình rồi, đoán chừng bị phê bình như chuột chui vào trong hang .

      " tệ, trong nháy mắt trẻ ra rồi."

      Chu Chú đối với quần áo mình chọn dường như rất hài lòng, sờ sờ cằm, dưới nhìn xem, cuối cùng gật đầu.

      "Mua cái này ."

      "Chu Chú, tại sao tôi phải mua quần áo?"

      phải chỉ thử chút sao?

      " dạo phố đương nhiên là phải mua quần áo, nếu , phải lãng phí thời gian sao?"

      Được rồi, có lý, chẳng qua, mới vừa rồi Chu Du muốn mua quần áo tại sao đả kích mãnh liệt như vậy?

      "Tốt lắm, chúng ta lại chỗ khác dạo chút, nếu ra, mua vài món."

      Thời gian kế tiếp, Chu Chú vẫn biểu rất lịch , Đường Kiều chỉ để ý thử, sau đó Chu Chú phụ trách mua quần áo, thậm chí sau khi mua xong quần áo, Chu Chú vẫn rất lịch xách túi đồ cho .

      Sau khi mua xong quần áo, Chu Chú cầm túi quần áo bỏ vào trong xe, sau đó lại kéo Đường Kiều xem phim, có phát hành bộ phim điện ảnh nào mới. Chu Chú liền chọn bộ phim điện ảnh rất quen thuộc “Kỷ Băng Hà”, ràng là phim điện ảnh rất hài, Đường Kiều choáng váng khóc sụt sịt. Chu Chú thể hiểu được, rút ra cái kết luận: Con quả nhiên là làm bằng nước. Giả sử Đường Kiều mạnh mẽ, cũng làm bằng nước.

      "Kiều Kiều, nghe tuần sau, Đường Uyển muốn đến, có thể với mẹ của , tôi rãnh chăm sóc con bé hay , để cho con bé đừng đến nữa"

      Đúng vậy, cũng biết, Chu Chú vừa mua quần áo, vừa mời xem phim điện ảnh, chính xác là có chuyện tốt.

      "Con bé tới đây cũng phải tìm tôi, tôi làm sao mở miệng."

      Mẹ nó, ràng là em , con bé muốn đến, tại sao Chu Chú biết, lại biết?

      "Hơn nữa, nếu con bé thích gần gũi với cậu như vậy, vậy cậu chăm sóc con bé thôi"

      Thân thể Đường Kiều dựa vào phía sau, hoàn toàn buông lỏng, đặt mình ngồi phịch ở bên trong xe. Mấy tháng nữa, là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Đường Kiều, mà năm nay Đường Uyển mới mười bảy tuổi. Thành , so đo với đứa bé mười bảy tuổi lên trung học đệ nhị cấp, cảm thấy mất mặt, nhưng Đường Uyển luôn để cho được yên ổn. Đừng là 25 tuổi, cho dù là 52 tuổi, Đường Uyển cũng có thể chọc cho nổi điên với con bé.

      Hơn nữa, đứa bé mười bảy tuổi hư hỏng, cũng biết xảy ra chuyện gì, còn tuổi mà ánh mắt tốt, lại chú ý người của Chu Chú rồi.

      Aiz, nếu phải biết Đường Uyển là thế nào, Đường Kiều tuyệt đối kiện Chu Chú dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.

      "Tôi làm sao có thể chăm sóc con bé được, tôi chăm sóc cho còn còn kịp nữa."

      Dáng vẻ của Chu Chú như gánh trách nhiệm nặng nề.

      "Cậu chăm sóc cho tôi bao giờ?" Vẻ mặt Đường Kiều khinh thường.

      Để cho nấu cơm cho là chăm sóc sao? Để cho cho giặt quần áo là chăm sóc sao? Còn nữa, để cho nửa đêm canh ba đến quán rượu đón về là chăm sóc sao?

      Nếu xem đây là chăm sóc, thể , cách thức chăm sóc người của Chu đại thiếu gia , đúng là có chút đặc biệt.

      "Tại sao có chăm sóc chứ, xem, nhìn cái bụng tròn vo của , phải là tôi chăm sóc sao?"

      Mẹ nó, nếu phải lái xe, tuyệt đối cào rơi lớp da của . Chẳng qua, may mắn ngồi ở xe, những lời này. . . . . . làm cho người ta hiểu lầm.

      Đúng vậy, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Huống chi, tình hình trước mắt, vừa cầm của người ta, lại ăn của người ta. Mọi thứ đều nợ người ta, mà chủ nợ, chính là Chu đại thiếu gia lái xe.

      "Tôi , phải với mẹ của chút."

      "Chuyện này tôi cũng vô dụng, bằng, cậu tìm Bà ngoại tôi ."

      Có thể được mẹ của , người kia tuyệt đối phải là , vẫn là câu kia, cái thế giới này ai người đáng nhất? Đáp án vẫn là Bà ngoại.
      PhongVy, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Bà ngoại, là vạn năng (1)

      Bởi vì Đường Kiều đề nghị đúng trọng tâm, sang ngày thứ hai, Chu Chú chở Đường Kiều về thăm Bà ngoại Đường.

      Mặc dù Đường Kiều lớn hơn Chu Chú ba tuổi, nhưng chứng minh, ở mặt nào đó Chu Chú còn mạnh hơn Đường Kiều chút.

      Cái này phải ràng là trở về nhà bà ngoại Đường sao, nhưng Chu Chú còn thân thiết hơn so với cháu Đường Kiều, vừa mua trà nước trái cây, lại mua thuốc bổ, vừa vào cửa liền kêu to.

      "Bà ngoại, cháu và Đường Kiều đến thăm bà"

      Đường Kiều mơ hồ cảm thấy lời này đúng, nhưng đúng ở chỗ nào, lại nghĩ ra, lắc đầu, Đường Kiều theo sau lưng Chu Chú vào cửa.

      "Các cháu tới rồi, đến đây, nhanh ngồi xuống uống trà, tới tới còn mang linh tinh, thiệt là."

      Bà ngoại Đường vui mừng ra mặt, Đường Kiều cũng vui mừng, mới vừa rồi vẫn còn ở sau lưng Chu Chú, nhảy lộc cộc hai ba cái, nhảy đến trước mặt Chu Chú, sau đó nhảy đến trước mặt của Bà ngoại Đường, ôm chầm vai Bà ngoại Đường.

      "Bà ngoại, cháu nhớ bà ngoại muốn chết rồi." Dứt lời hôn mạnh cái lên mặt Bà ngoại Đường.

      "Nhớ Bà ngoại mà lâu như thế đến thăm Bà ngoại." Bà ngoại Đường véo chặt lỗ mũi Đường Kiều, sau đó hướng về phía lầu gọi to lên. "Ông già, mau xuống đây, mau xuống đây, Kiều Kiều và Chu Chú tới."

      Chỉ chốc lát sau, thân thể ông ngoại Đường liền xuất ở cửa cầu thang, vì vậy Đường Kiều lại bật lên cầu thang, "Chào ông ngoại" có nặng bên này, bên kia, cũng hôn mạnh cái lên mặt ông ngoại Đường.

      Ông ngoại Đường vui vẻ để mặc cho Đường Kiều kéo cánh tay của ông, Chu Chú lập tức bưng quà tặng ra lấy lòng.

      "Ông ngoại, tuần trước cháu có người bạn Tây Tạng, mang về bộ cờ vua bằng ngọc thạch, Đường Kiều biết ông thích cờ vua, cho nên bảo cháu giữ lại."

      Bởi vì Ngọc Thạch tương đối nặng, cho nên bạn học Chu Chú rất có chừng mực đặt bộ cờ ở bàn trà.

      "Ông ấy chơi cờ hay, các cháu để ý tới ông ấy làm khỉ gió gì."

      Bà ngoại Đường làm sao biết bộ cờ này là cố ý mua, phải đứa Chu Chú này, bà rất thích, cũng xứng đôi với Đường Kiều, tuổi còn chút tính là gì, tục ngữ còn : nữ hơn ba, ôm gạch vàng mà, Đường Kiều của mình đầu óc cứng nhắc suy nghĩ ra.

      Ông ngoại Đường để ý đến Bà ngoại Đường, ngược lại, đối với phần quà tặng này của Chu Chú rất là hài lòng, " chút nữa sau khi cơm nước xong hai chúng ta giết bàn."

      "Được, chỉ mong ông ngoại xuống tay lưu tình mới được."

      "Ha ha, người trẻ tuổi rất khiêm tốn a"

      Bởi vì Đường Kiều đến nên tâm tình Ông ngoại Đường rất tốt, lại vì Chu Chú thổi phồng, tâm tình càng tốt thêm.

      Đường Kiều thầm giơ ngón tay cái về phía Chu Chú, đứa này, linh tinh, đúng là chút đỏ mặt.

      Đường Kiều biết đánh cờ, ông ngoại Đường từng cố gắng dạy cho chút, chẳng qua, thể , ở phương diện này, quả Đường Kiều vẫn tương đối chậm lụt. Ông ngoại Đường dạy hơn mấy tháng, ở bên nhìn bọn họ chơi, Chu Du cũng học được, nhưng trước sau, Đường Kiều học được, đến bây giờ, cũng chỉ lanh quanh với con tốt.

      Chu Chú ở nhà ông ngoại Đường, ngược lại có chút nào cảm thấy ngượng ngùng, từ , là người bình tĩnh, duy nhất có lần nổi nóng, cũng đều là vì Đường Kiều.

      "Kiều Kiều, có rãnh rỗi cháu cũng nên về thăm mẹ cháu chút, hai ngày trước mẹ của cháu lại nhắc đến cháu"

      "Vâng, gần đây chuẩn bị trở về xem chút"

      Đường Kiều ngoài miệng vâng dạ đáp lời, nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ, đâu có trêu chọc mẹ đâu, ở xa ngàn dặm như vậy, còn chịu buông tha cho .

      "Mẹ cháu lo lắng cho cháu, cháu cũng 25 tuổi rồi, còn chịu tìm bạn trai"

      Bà ngoại Đường vừa , vừa nhìn phản ứng của Chu Chú.

      Chu Chú rất bình tĩnh, ngược lại, Đường Kiều nghe vui.

      "Tại sao mẹ lại chuyện này, có phiền hay , suốt ngày cứ như thế"

      Dùng chiêu này để quan tâm sao?

      "Cháu đừng có vui, mẹ cháu cũng sai, quả cháu 25 tuổi rồi, hơn nữa còn có bạn trai, mẹ cháu làm sao lo lắng"

      Bà ngoại Đường như cố ý, như vô ý quở trách Đường Kiều nghe lời, ông ngoại Đường vừa nhả khói hút thuốc, vừa nghe, ánh mắt vẫn rời khỏi nét mặt của Chu Chú.

      Đường Kiều ngồi bên cạnh ông ngoại Đường, rất thoải mái uốn éo người, phiền não bới tóc, bới tóc.

      "Đừng khó chịu, uốn éo như thế, Bà ngoại nghe , sai đâu."

      Lần này Bà ngoại Đường và ông ngoại Đường đều cảm thấy hồ đồ, thái độ này của Chu Chú, rốt cuộc là có ý gì?

      Đường Kiều cam lòng trợn mắt nhìn Chu Chú cái, người kia chẳng qua cười cười, gương mặt. . . . . . vô cùng hả hê.

      Sau khi ăn xong, ông ngoại Đường và Chu Chú ở trong phòng khách đánh cờ, Đường Kiều cùng Bà ngoại Đường ở trong phòng tâm .

      "Kiều Kiều, rốt cuộc Chu Chú đối với cháu thế nào?"

      Bà ngoại Đường đối với ánh mắt nhìn người của mình vẫn rất tự tin, tên nhóc họ Chu kia, từ trung học đệ nhị cấp bắt đầu dính lấy Đường Kiều rồi, khi đó Đường Kiều học đại học, chiều nào học xong cũng về nhà. Hễ mà Đường Kiều ngày nào về nhà chậm, đứa bé kia cũng vui, luôn như cố ý như vô ý ra cửa viện ngóng trông. Đợi đến khi Đường Kiều về đến, lại giả vờ mình làm chuyện khác.

      Ai da, bà là người từng trải, làm sao hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi này.

      "Bà ngoại, hơn cháu đấy."

      " có chút tính là gì?"

      Trợn mắt nhìn Đường Kiều cái, bà cũng nghĩ ra, đứa Đường Kiều này, dù sao cũng chịu giáo dục đại lớn lên, tại sao đối với chuyện này đầu óc cứ bảo thủ như vậy.

      Vâng, ra Đường Kiều cũng biết mình bảo thủ.

      Nhưng. . . . . .

      Chắc chắn chút gì đó ngăn giữa bọn họ.

      Mặc dù ông ngoại Đường Kiều là lão sư trưởng, ai cũng tôn kính ông, nhưng chẳng qua cũng là cách nghĩ của lão sư trưởng.

      Mà Chu Chú, vừa nghĩ tới hào quang phía sau Chu Chú, Đường Kiều nhịn được có chút cúi đầu.

      Nam sinh ở cái tuổi này giống như Chu Chú, lại có nhà riêng. Lẽ ra nên xuất các trang đầu tờ báo lớn mới phải, phải nửa đêm chơi đua xe là tiệc rượu ôm người mẫu. Nhưng cả ngày Chu Chú và dính chung chỗ, ăn cháo nấu, dắt tay của băng qua đường, dẫn xem phim. . . . . . ra Đường Kiều rất sợ những thứ này.

      ra, muốn Chu Chú đối với quá tốt, Chu Chú còn trẻ, có lẽ cảm tình đối với chẳng qua cũng vì nhất thời mê luyến, dù sao từ bọn họ biết nhau, nghiêm túc cũng xem như là thanh mai trúc mã, mặc dù cây Mai này của hơi già chút. Hoặc là có lẽ vì nữ sinh bên cạnh Chu Chú chẳng qua cũng chỉ có và Chu Du, cho nên cũng có thể Chu Chú đem loại tình cảm người thân xem như là tình .

      Mà có lẽ từng cảm thấy thoải mái.

      Cho nên tình nguyện làm người mù, người điếc, cũng cần sau khi quay đầu lại trắng tay. Dù sao, tại Chu Chú mới hai mươi hai tuổi, tuổi còn quá trẻ, cái gì cũng có thay đổi, tương lai, càng thể . Chính cũng dám bảo đảm tương lai mình trước sau như tại sao cầu lòng.

      "Bà ngoại, bà đừng lo lắng chuyện này vì cháu, trong lòng cháu có tính toán"

      "Cháu tính cái gì?"

      "Cháu phải hiểu , Bà ngoại muốn ôm chắt trai rồi."

      Đường Kiều xấu hổ, Bà ngoại nóng ruột, đúng là cái gì cũng dám a, còn đòi ôm chắt trai. . . . . . Phốc!

      Chương 14: Bà ngoại, là vạn năng (2)

      "Ta xem đứa bé Chu Chú kia rất để tới ý cháu, còn cháu giống như đầu gỗ"

      Dáng vẻ Bà ngoại Đường chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      " chơi đùa như vậy, ai biết có thể chơi đùa được mấy năm ?"

      Đường Kiều giọng, phải phí hết tâm tư ngăn trở tất cả hấp dẫn của tên nghiệt Chu Chú kia, dễ dàng sao. Chuyện này đơn giản, làm mới khó, trái tim của a, giống như ngồi Yun-night Speed (tàu lượn siêu tốc).

      "Nếu chơi đùa, sao chơi lâu như vậy?"

      Từ lúc Chu Chú học trung học đệ nhị cấp đến bây giờ.

      Trong lòng Đường Kiều rối rắm, chẳng qua tên nhóc Chu Chú vẫn chưa tốt nghiệp. cũng năm thứ tư đại học rồi, còn hai tháng nữa phải tốt nghiệp, Đường Kiều lo thay cho . Nhớ ngày đó sắp tốt nghiệp, bận rộn muốn chết, cả ngày phải chạy đến các nhà tuyển dụng, chính là vò đầu bức tai làm luận văn tốt nghiệp. Nào có nhàn rỗi giống như Chu Chú, vừa bar, vừa tán . Cho dù vì bản thân mình, nhưng cũng kiên quyết cẩu thả như Chu Chú có tư tưởng tiến thủ. Mặc dù bây giờ mở công ty thiết kế, nhưng . . . . . . Người trẻ tuổi nên từ bước khởi đầu làm lên chứ, nên dọn gạch, nên đào than đá. . . . . . Đây mới là chuyện nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình phải làm a, nhưng hiển nhiên, Chu Chú chỉ là nam phụ trong tiểu thuyết, có bản lãnh còn có chí tiến thủ.

      "Nếu chơi đùa, cũng chọn người như cháu để chơi."

      Bà ngoại Đường thấy Đường Kiều chút nào nhúc nhích, dứt khoát đếm xỉa đến.

      Người này. . . . . . là Bà ngoại ruột của sao?

      "Bà ngoại, bà cũng thể vì thích Chu Chú mà xem cháu đáng giá đồng a."

      Khóc a, nào có bị Bà ngoại ruột ghét bỏ như vậy, chuyện này, tuyệt đối tính đầu Chu Chú.

      "Cháu vốn là đáng giá đồng, gặp Chu Chú tốt như vậy, còn tranh thủ nắm lấy"

      Đường Kiều xấu hổ, tư tưởng Bà ngoại Đường, thay mặt phái nữ tri thức thời đại cũng bằng a. Suy nghĩ của bà ngoại , bay nhanh giống như tên lữa, Đường Kiều cảm giác cho dù mình mọc thêm cánh cũng đuổi kịp.

      "Kiều Kiều, cháu oán trách cha mẹ của cháu sao?"

      Suy nghĩ của Bà ngoại Đường nhanh chóng thiếu chút nữa khiến cho Đường Kiều theo kịp, tại sao lại đến chuyện này. Hơn nữa Bà ngoại Đường hỏi chuyện này, làm cho Đường Kiều có chút lúng túng.

      "Bà và ông ngoại, cùng cậu đối với cháu tốt như vậy, cháu tận hưởng những ngày tốt còn còn kịp nữa, làm sao có thời gian oán trách những ngày tốt"

      Đường Kiều lời này cũng sai chút nào, lúc trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng loại tức giận này chẳng qua là khi tâm trạng tốt. Giống như vào lúc đặc biệt nào đó bạn muốn ăn món ăn. Đợi đến khi ham muốn đối với món ăn này của bạn phai nhạt, lãng quên, loại tâm trạng này cũng dần dần biến mất. Cha mẹ của rất thương Đường Uyển, dù sao có Bà ngoại, ông ngoại còn có cậu cũng giống như vậy.

      ra nếu so sánh, tốt hơn nhiều so với Đường Uyển.

      Mặc dù Đường Uyển ở bên cạnh cha mẹ lớn lên, cũng tận hưởng cưng chìu của cha mẹ, nhưng Đường Uyển bỏ lỡ nhiều thứ hơn so với Đường Kiều.

      Bà ngoại, ông ngoại bởi vì Đường Kiều, cho nên thái độ đối với Đường Uyển vẫn gần gũi, cho dù Đường Uyển năm đến Thành phố S mấy lần.

      Hơn nữa, Nhà họ Đường ở Thành phố H là nhà chung cư, chung cư nhiều nóc, loại chung cư mấy chục tầng, nhà Đường Kiều ở tầng 12, ban công, vườn hoa cái gì cũng có, nhưng điểm quan trọng nhất là có hàng xóm. Trước kia, lúc Đường Kiều bảy tuổi cũng sống những tháng ngày như thế, có bạn chơi, cả ngày lẫn đêm chỉ có thể cùng sách truyện, Anime làm bạn.

      Ngược lại, sau khi đến Thành phố S, Đường Kiều càng thêm như cá gặp nước, trong viện có nhiều đứa trẻ, nhà bà ngoại Đường cái gì cũng có, Piano, Violin. . . . . . Mặc dù Đường Kiều hơi ngốc, học cái gì cũng mơ hồ. Nhưng chỉ cần Đường Kiều muốn học, Cậu Đường lập tức hai lời, mua! ***************. cần biết bao nhiêu tiền, cho dù trước lúc Đường Kiều bảy tuổi, cha mẹ cũng nuông chiều như vậy. Ngay cả Chu Du nhìn thấy, cũng ao ước cuộc sống vui vẻ như Đường Kiều. Hơn nữa, mỗi lần chỉ cần có thể khi dễ Ngu Châu chút, có thể ở trước mặt Chu Chú đắc ý chút, Đường Kiều đều cảm thấy rất vui vẻ.

      "Cháu có thể nghĩ như vậy, trong lòng Bà ngoại rất vui. Lúc trước mẹ cháu mang thai Đường Uyển, là Bà ngoại bảo mẹ cháu đưa cháu tới đây" Năm đó Bà ngoại Đường đau lòng cho con , trong nhà có người chăm sóc coi như xong, mang thai còn phải chăm sóc cho nhóc nghịch ngợm Đường Kiều, cho nên Bà ngoại Đường mới đề nghị đem Đường Kiều đưa tới cho bà chăm sóc. Aiz. . . . . . Ai có nghĩ tới chuyện sau này lại phát triển như thế này.

      Những năm này, bà giận mẹ Đường Kiều ít, ngay cả Đường Uyển, bà cũng nhìn tốt, cũng bởi vì bà cảm thấy rất có lỗi với Đường Kiều, cảm thấy bà làm cho Đường Kiều có tình thương của cha mẹ. Cũng may tính tình Đường Kiều rất tốt, ngược lại với Đường Uyển, Đường Uyển cần cái gì, hoặc là cần, cũng đòi cho được, hơn nữa, chỉ cần Đường Kiều có cái gì, liền muốn cái đó. Piano, Violin, còn có đàn Tỳ Bà mà Cậu Đường mua cho Đường Kiều lúc sinh nhật, những thứ này Đường Uyển cũng có, mỗi lần Đường Uyển đến Thành phố S, lúc trở về luôn luôn có thêm món lớn. Đoán chừng cũng chính vì nguyên nhân này, cha mẹ Đường cũng để cho Đường Uyển đến Thành phố S nữa. Đường Kiều ngược lại, có gì chịu được, có được món đồ muốn thôi, cũng quá chấp nhất, duy nhất lần nghe theo, lần đó là chuyện bệnh viện.

      "Bà ngoại, cháu có oán trách gì, bà xem, bây giờ cháu sống rất thoải mái, so Đường Uyển tốt hơn nhiều" Hạnh phúc a, luôn là tương đối mới có thể hiểu hơn.

      Lần trước, bởi vì áp lực học tập quá lớn mà Đường Uyển trốn nhà , dĩ nhiên, ra ngoài mục đích là đến nhà bà ngoại Đường, Đường Kiều rất nghi ngờ, căn bản Đường Uyển tìm lấy cớ. Dĩ nhiên, tìm cớ để so đo với nhiều hơn chút, hay là tìm cớ để nhìn trộm Chu Chú nhiều hơn chút lắm. Chẳng qua, sang ngày thứ hai, liền gọi điện thoại về Thành phố H, tới đón Đường Uyển về, nơi này là thiên đường của , làm sao để cho Đường Uyển ở địa bàn của đắc ý, muốn đem đắc ý mới nảy sinh của Đường Uyển bóp chết từ trong trứng nước, để tránh cho tình thế phát triển nghiêm trọng hơn.

      Mặc dù tại ở trong viện, thế nhưng cũng thể để cho Đường Uyển mò tới đây đắc ý.

      tại, Đường Kiều làm ở Công ty Thương mại trong Thành phố, có thể xem như là trí thức , sáng chín giờ , chiều năm giờ về. Chu Chú mua nhà ở gần chỗ Đường Kiều làm, cho nên đây là nguyên nhân tại sao phải cùng Chu Chú ở chung chỗ. ***************. phải muốn chiếm chút tiện nghi, cũng cần trả tiền thuê phòng, mà ra chạy về trong viện quá xa.

      Về phần Chu Chú tại sao phải mua căn nhà ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn là cách chỗ làm gần như vậy, phải biết, chỗ kia là Tấc Đất Tấc Vàng. Sau khi Đường Kiều suy nghĩ lâu, cho ra kết luận: có tiền, cam tâm tình nguyện, có tiền khó mua được vui vẻ.
      PhongVy, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Ông ngoại, cũng kém (1)

      Đường Kiều và Bà ngoại Đường, hai người ở trong phòng lầu chuyện cả buổi trưa, Bà ngoại Đường ngồi ở ghế bật ngoài ban công, Đường Kiều dính ở bên cạnh Bà ngoại Đường, giống như con mèo.

      Sau đó, đề tài biết làm sao lại chuyển tới người Chu Du, chị em tốt của Đường Kiều.

      "Đứa bé kia, cũng 25-26 tuổi rồi."

      "Đúng vậy a, hai chúng cháu cùng tuổi."

      đến tuổi, trong lòng Đường Kiều liền bị co rút. Chỉ hận thể chạy về trong bụng Mẹ Đường để cho được sinh lại lần nữa.

      "Nó có bạn trai chưa?"

      Phốc, người lại chú ý đến Chu Du.

      " có, Bà ngoại, nếu bà có người nào tốt, giới thiệu cho ấy chút."

      người bị xuống nước đó phải là xuống nước, mọi người cùng nhau xuống nước, đó mới là xuống nước. Chu Du a, xin lỗi, để cho nằm cũng bị trúng đạn, tha thứ cho , Amen.

      "Bà có người tốt, bà còn chưa giới thiệu cho cháu a."

      Bà ngoại Đường tức giận, hiển nhiên trong lòng vẫn còn canh cánh đối với chuyện của Chu Chú. đứa bé tốt như vậy, tại sao Đường Kiều giống đầu gỗ thế.

      "Hắc hắc, cũng có thể cũng có thể."

      Đường Kiều ảo não sờ lỗ mũi, tự trách mình nhiều chuyện.

      "Bà ngoại, tại sao bà tìm cho cậu của cháu, cậu út cũng sắp bốn mươi rồi"

      Cậu út của Đường Kiều trước mắt vẫn còn độc thân a, đây mới là Vương Lão Ngũ a, tại sao Bà ngoại lại gấp việc của , tình huống của cậu có thể nghiêm trọng hơn nhiều.

      " bậy."

      Bà ngoại Đường vỗ vỗ tay mềm mại của Đường Kiều, nhìn Đường Kiều quở trách cái.

      "Là 39 tuổi"

      Hì hì! Thiếu chút nữa Đường Kiều nhịn được cắm đầu té xuống. Cái này và bốn mươi khác nhau ở chỗ nào? Vậy cũng là ông già a.

      "Vậy tại sao bà sốt ruột chuyện của cậu vậy" Nặng bên này, bên kia nha.

      "Tại sao sốt ruột, bà cũng sốt ruột muốn chết, nhưng gấp có ích lợi gì"

      Lúc ban đầu, ba ngày lo lắng, năm ngày vội vàng, bà với , nhà người nào đó lại kết hôn rồi, nhà người nào đó lại sinh em bé. ***************. Có lẽ sau đó cảm thấy phiền, về nhà, cả ngày ở trong quân đội. Bà cũng thể đến chỗ quânđội cằn nhằn chứ?

      "Hắc hắc, phải bà còn cả đống biện pháp sao."

      Đường Kiều bắt đầu rất vô lương đem Cậu Đường ra hãm hại, ở trong mắt , chỉ có chân lý, đó chính là: mọi người cùng nhau xuống nước, đó mới là xuống nước.

      "Aiz, các cháu đó, đều khiến cho bà lo lắng mãi"

      "Bà ngoại, bà đừng lo, chừng ngày nào đó, cháu ôm về cho bà chắt trai nha, đến lúc đó bà cũng đừng ngại phiền."

      " phiền, phiền, Bà ngoại ước gì ngày này đến nhanh chút."

      Đường Kiều hận được vả miệng mình, tại sao miệng lại tự đào hố cho mình như vậy. Đoán chừng từ nay về sau, bà ngoại nhớ kỹ chuyện này, được, trong thời gian ngắn, phải tìm cho cậu của người, sau đó để cho cậu của chế tạo đứa cháu cho Bà ngoại, để cho bà quên chuyện chắt trai này.

      "Đúng rồi, cậu út của cháu chút nữa về, các cháu chờ về rồi hãy về"

      "Có chuyện gì ?"

      Năm đó cậu hai mua Piano, Violin cho Đường Kiều, bây giờ thành thương nhân rồi, công ty cũng ở trong Trung tâm thành phố, thường lúc nào Đường Kiều có chuyện gì làm, thỉnh thoảng chạy qua ăn chực. Ngược lại, cậu út này, ít có cơ hội gặp mặt. Vốn là Đường Kiều về đại viện cũng có nhiều thời gian, ở lại cũng lâu, hơn nữa, mỗi lần Cậu út Đường cũng có ở nhà.

      " chuyện gì, là rất lâu gặp cháu rồi, trở về thăm cháu"

      "Hắc hắc. . . . . ."

      Đường Kiều cười gượng hai tiếng, trong lòng vừa mới len lén tính toán cậu út đấy. Chẳng qua, lần này tốt rồi, ở sau lưng tính toán, bằng ở ngay mặt tính toán.

      Bên này, lúc Đường Kiều và Bà ngoại Đường chuyện, bên kia cậu út Đường vào cửa.

      "Cha. Chu Chú, con đến rồi sao."

      Chu Chú cùng ông ngoại Đường vẫn còn ở trong phòng khách đánh cờ, ông ngoại Đường đánh cờ chậm, mỗi bước quân cờ cũng phải suy nghĩ khá lâu, Chu Chú cũng gấp, từ từ chờ, giống như là phối hợp ông ngoại Đường, tốc độ của mình cũng thả chậm ít.

      "Vâng, chào cậu, cậu gặp Đường Kiều sao, ấy và Bà ngoại ở trong phòng lầu, muốn cháu gọi ấy xuống ?"

      Chu Chú để xuống con cờ, đứng lên. Đối với hai người cậu họ Đường, Chu Chú tương đối tôn kính, nhớ tích năm đó, cậu hai Đường tay dũng đánh nhau với đám lưu manh, báo chí đăng mấy ngày, chẳng qua cậu hai Đường cũng vì lần đó bị thương nặng, mới từ trong quân đội lui xuống làm thương nhân.

      " cần, để cậu gặp nó"

      Cậu út Đường cầm cái mũ trong tay, nhìn Chu Chú gật đầu cái, sau đó xoay người lên lầu. Thân thể Cậu út Đường thẳng tắp, bước oai phong, ngay cả Chu Chú cũng khỏi thầm giơ ngón tay cái lên, quả nhiên là sĩ quan quân đội, tư thế xứng là sĩ quan quân đội.

      Đưa mắt nhìn cậu út Đường lên lầu, lúc này Chu Chú mới ngồi xuống, lại bắt đầu cùng ông ngoại Đường đánh cờ.

      "Chu Chú a, ông ngoại Đường có chút việc muốn hỏi cháu ... cháu có thể thành trả lời."

      Chu Chú cười, rốt cuộc nhịn nổi rồi sao? Từ lúc vừa vào cửa, nhìn ra, dường như ông ngoại Đường có lời gì muốn với , nhưng lại ngại có mặt Đường Kiều.

      "Dạ, chỉ cần cháu biết, nhất định thành trả lời."

      "Nhất định là cháu biết."

      Chuyện của , còn có thể biết sao?

      "Được, ông muốn hỏi chuyện gì?"

      Ông ngoại Đường cầm con Tượng trong tay, nắm lâu, vẫn chưa hạ xuống.

      "Cháu đối với Kiều Kiều nhà chúng ta, rốt cuộc có ý định gì?"

      Cũng là làm khó ông ngoại Đường rồi, tuổi cao, nửa đời trước ngựa chiến, nửa đời sau Phú Quý, cũng từng tuổi này rồi còn phải thay bọn trẻ chuyện bát quái.

      "Ý định của cháu đối với Kiều Kiều, vẫn biểu rất ràng."

      còn thiếu điều cầm giấy viết lên: tất cả là của Chu Chú, dán mặt Đường Kiều.

      "Nhưng cháu , người ta làm sao biết, làm việc cũng thể chỉ dựa vào suy đoán."

      Ông ngoại Đường đặt con Tượng xuống, cắt đứt đường lui của Chu Chú.

      Chu Chú chợt hiểu, lời này của ông ngoại Đường chỉ điểm quá chính xác.

      phải Đường Kiều vẫn ỷ vào có mở miệng, cho nên vẫn giả bộ ngây ngô sao, cái gì gọi là vào chỗ chết rồi sau đó sống lại, phải áp dụng loại thủ đoạn bình thường đối với Đường Kiều vậy.

      "Bây giờ cháu và Kiều Kiều ở chung chỗ."

      "Dạ, ở căn nhà cũng , cũng có thể chăm sóc lẫn nhau" phải lúc trước được ông đồng ý sao?

      "Ở trong nhà có hai gian phòng à?"

      Chu Chú thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, liếc sắc mặt của ông ngoại Đường cái, vẻ mặt vô cùng sầu khổ nhìn chằm chằm bàn cờ, giống như chẳng qua mới vừa rồi câu quan trọng gì.

      Chu Chú chợt hiểu, hoàn toàn hiểu, tối về đem cánh cửa gian phòng khác phá hủy. Quả nhiên gừng là càng già càng cay a, ông ngoại Đường là củ gừng già, đúng là cay kinh khủng.
      PhongVy, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: ông ngoại, cũng kém (2)


      "Mẹ, Đường Kiều, con vào nha."

      Cậu út Đường giơ tay lên, gõ lên cửa tượng trưng, sau đó đẩy cửa ra.

      Vừa vào cửa, vẻ mặt Đường Kiều cười khúc khích, liền nhào vào trong ngực .

      Được rồi, Đường Kiều vẫn như Đường Kiều trước kia, luôn làm người ta buồn nôn. Tất nhiên Cậu út Đường biết Đường Kiều tính toán chuyện của , còn tưởng Đường Kiều nhớ , trong lòng vui mừng lắm.

      ra Đường Kiều chột dạ, Bà ngoại Đường liếc mắt cái liền nhìn ra, cũng vạch trần, từ ghế mây ngồi dậy, đứng ở đó, vẻ mặt mỉm cười.

      Ở trong mắt Đường Kiều, Cậu út Đường là Nhân Vật Truyện Kỳ, thần tượng tuyệt đối. Ở trong lòng Đường Kiều, Bà ngoại Đường xếp thứ , cậu út Đường xếp thứ hai, vị trí tốt tuyệt đối.

      Đường Kiều kéo cậu út Đường, cũng đợi người ta nghỉ chút bắt đầu lải nhải, giống như đứa trẻ bị lạc tìm được mẹ, ngoại trừ tố cáo chút Chu Chú ở ngoài, phần lớn cũng là chuyện bị nhà tư bản hãm hại thế nào.

      Công ty Đường Kiều cũng tính là lớn, ở trung tâm thành phố thuê tầng văn phòng ở Cao ốc Phú Xuân, chừng năm mươi người. ***************. Lúc Đường Kiều vào công ty, ôm lý tưởng cao cả, sau khi tiếp nhận công việc, chuyện phải làm là hoàn thành bảng kế hoạch. Ai ngờ bảng kế hoạch này hoàn toàn vô dụng, sau khi làm xong Đường Kiều phát , công việc này, con mẹ nó, đúng là phải mình thích.

      Sau khi Đường Kiều xấu đống ông BOSS lớn, uống ngụm nước thấm giọng, trong thời gian này, cậu út Đường vẫn quấy rầy , chẳng qua nhìn mỉm cười, để mặc cho , ngược lại Bà ngoại Đường nghe được nửa, ràng cũng chống đỡ nổi, viện cớ xuống lầu.

      "Cậu, hay là cậu đưa cháu vào trong quân đội ?"

      Ý tưởng bất thình lình của Đường Kiều, cũng nghĩ sâu tính kỹ.

      "Tại sao muốn vào quân đội?"

      Chuyện này, ràng cậu út Đường nuông chiều Đường Kiều hơn so bất cứ ai. Nếu Đường Kiều lời này với ông ngoại Đường ông ngoại Đường tuyệt đối dùng con cờ Ngọc Thạch mà Chu Chú đưa cho ông, gõ đầu . Nếu Đường Kiều lời này với Chu Chú, Chu Chú tuyệt đối cho cái liếc mắt, sau đó đề nghị bác sĩ. Nếu Đường Kiều lời này với Chu Du, chuyện thứ nhất Chu Du muốn làm là gọi điện thoại khuyên người ta chuyển nơi khác. Mà bộ dạng của cậu út Đường như cảm thấy ý tưởng của Đường Kiều rất thú vị, cho nên , người như cậu út Đường, là quá hiếm.

      "Ở quân đội tốt, trong quân đội có nhà tư bản vạn ác, có bảng báo cáo hù chết người, cần thường xuyên chạy ra ngoài bằng đôi giày cao gót, cần nấu mỳ ăn liền cho người, cần giặt quần áo cho người, cần lo lắng buổi tối ngủ có người nhầm cửa. . . . . ."

      Đường Kiều cúi đầu kể lể đống, chợt nghe tiếng, ừ, Đường Kiều cũng rất vất vả rồi.

      "Trong quân đội có quy định nhiều hơn, buổi sáng năm giờ rời giường, cháu làm được ?"

      Cậu út Đường rất hiểu Đường Kiều, chỉ câu đủ để cho Đường Kiều từ bỏ ý định này.

      "Vậy ít nhất cũng cần lo lắng buổi khuya, có người nhầm cửa."

      Suy nghĩ chút, Đường Kiều vẫn cảm thấy quân đội là chỗ tốt, thiên đường của nhân gian a, dậy sớm chút tính là gì, ít nhất nửa đêm bị "Quỷ áp giường".

      "Thế nào? Sống với Chu Chú vui sao?"

      Đường Kiều có chút phiền não nắm tóc, sau đó co tay chân rúc vào trong chiếc ghế mây mà Bà ngoại Đường vừa mới ngồi.

      "Như thế nào mới có thể coi là chung sống bình thường vui vẻ?"

      Đường Kiều có chút nghi ngờ, mặc dù lỡ hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng đối với chuyện trai đơn chiếc chung đụng, còn chưa thành thạo. từng, có vô số lần cơ hội như vậy, đều bị Chu Chú bóp chết từ trong trứng nước. Có nhiều lần, rất muốn xông lên bóp cổ của Chu Chú, sau đó gầm thét, để cho trả lại cho cuộc sống bình thường của .

      thời đại a, bởi vì quan hệ với Chu Chú mà trở nên quá thê thảm nỡ nhìn.

      a, trái tim nhạy cảm, rất có thể vì trai đẹp đập vào mắt mà động lòng, mọi thứ xung quanh đều là màu hồng a, hồng vì trai đẹp, hồng vì mùa xuân. . . . . .

      Mà Chu Chú, tuyệt đối là tên nhóc vô lại lau sạch ghèn trong ánh mắt của , bất kể là Xuân Hạ Thu Đông. nhớ tới lúc mười bốn tuổi, lần đầu tiên viết thư tình cho thiến niên đẹp trai, mặc dù nhớ nổi bộ dáng của đứa bé kia, nhưng nghĩ, nhất định là đẹp trai, bằng làm sao lọt vào mắt của được, làm cho thi ngữ văn chưa bao giờ đạt chuẩn bởi vì hao tổn ít tế bào não để viết thư tình cho chứ? còn nhớ lúc hai mươi mốt tuổi, viết thư tình cho tên con trai lần cuối cùng, người ta dáng dấp rất đẹp a, mang mắt kính gọng đen, dáng vẻ thư sinh, ngược lại phong cách có mấy phần như Từ Chí. Nhưng tên Chu Chú kia hết lần này tới lần khác chẳng qua vừa ý mắt kính của người ta, hai lời, kéo mua cho mắt kính gọng đen, mặc dù đeo lên mắt rất đẹp mắt, bộ dạng đáng , nhưng lại cận thị, đeo mắt kính làm gì? ***************. Hơn nữa, kiên quyết thể đồng ý bừa cách làm của Chu Chú phá hủy trái tim thuần khiết của thiếu nữ.

      "Vậy là cháu cảm thấy hai người sống chung vui vẻ bình thường sao?"

      Cậu út Đường trả lời vấn đề của Đường Kiều, hỏi ngược lại câu, lần này đầu Đường Kiều vốn mơ hồ, càng thêm như bột nhão rồi.

      Dường như có câu , cái gì tha được tha nha.

      "Người bình thường hẳn phải như vậy chứ?"

      Người bình thường sao có thể như vậy, quan hệ giữa và Chu Chú, đó chính là quan hệ giữa chủ nợ và người vay, bất hạnh, vừa khéo là người vay.

      "Vậy tại sao cháu vẫn tâm cam tình nguyện sống chung với ?"

      câu đâm trúng rất đau a.

      Đường Kiều vặn vẹo, từ khuôn mặt, đến cả trái tim cũng vặn vẹo.

      Tại sao lại cam tâm tình nguyện cơ chứ? cam tâm tâm nguyện chỗ nào? ràng có cam tâm tâm nguyện, có!

      "Cậu, trình độ cậu quá sâu, cháu quyết định về sau tìm cậu thảo luận vấn đề như vậy nữa."

      Đường Kiều như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy xuống ghế mây, xù lông nhanh chóng rời .

      Cậu út Đường nhìn theo bóng lưng Đường Kiều giống như trốn chạy, cười cười để lại dấu vết.

      Trẻ tuổi tốt. . . . . .

      Đường Kiều xuống lầu Chu Chú và ông ngoại Đường còn đánh cờ nữa, chuyển sang uống trà nghệ thuật. Ông ngoại Đường bộ cờ tốt, Bà ngoại Đường trà ngon, thuận tiện tiếng, trà này cũng là Chu Chú đưa.

      Nếu đem so sánh, Chu Chú mới là cháu trai ruột của người ta a, mà Đường Kiều, ràng bị xem thường hơn nhiều.

      "Trút hết oán giận với cậu xong rồi hả ?"

      Bà ngoại Đường nhìn thấy Đường Kiều xuống lầu, khỏi trêu ghẹo . cá tính của Đường Kiều, chuyện gì cũng thích ra khỏi miệng, ra xong có chuyện gì nữa, đoán chừng ở bên Chu Chú nín nhịn, lần này trở về túm được cậu út Đường, phải hăng hái sao.

      Aiz, Đường Kiều cúi đầu, thầm thở dài, còn dám sao, cậu út Đường là con mẹ nó, quá triệt đường lui rồi, rất nghi ngờ cậu của ở quân đội rốt cuộc làm cái gì.

      "Cũng còn sớm nữa, vậy chúng cháu về trước thôi."

      Chu Chú đứng dậy chào, dùng ánh mắt ý bảo Đường Kiều .

      " ở lại ăn xong cơm tối sao?"

      " muốn ở lại ăn cơm tối ?"

      Chu Chú rất dân chủ hỏi ý kiến Đường Kiều, người sau lập tức phản xạ, lắc đầu cái. phải về, phải về.

      "Cũng tốt, buổi tối lái xe cũng quá an toàn, vậy các cháu về sớm chút thôi."

      Ông ngoại Đường , Bà ngoại Đường cũng còn giữ bọn họ lại nữa, chẳng qua đưa bọn họ đến cửa.

      "A Chú, nhớ kỹ khí thế phải mạnh như chẻ tre"

      Dưới chân Chu Chú lay động, thiếu chút nữa đâm đầu vào cửa. Quả nhiên gừng cay xè. . . . . .

      :clap:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :