Chương 28: Tầng . Địa ngục. Nhờ vào ánh sáng phía ngoài cửa, Phương Mộc nhìn thấy dưới chân là những bậc cầu thang xi măng để xuống tầng ngầm, chắc có khoảng hơn 30 bậc. Phương Mộc thận trọng bước từng bậc , mới được mấy bước hoàn toàn nhìn thấy con đường ở dưới chân nữa rồi. Quay đầu lại, ánh sáng phía ngoài cánh cửa sắt đó chỉ còn lại đường lờ nhờ bé xíu. Cậu do dự mấy giây, cắn răng, vẫn dò dẫm xuống tiếp, sau đúng phút, cuối cùng cũng giẫm lên nền xi măng bằng phẳng. Xung quanh là màu đen đặc, yên tĩnh cách đáng sợ. Phương Mộc đứng yên vài giây, cố gắng căng mắt ra nhìn xung quanh, đáng tiếc chỉ nhìn thấy màn đêm đen, có giơ tay ra trước mặt cũng chẳng nhìn thấy ngón tay. Phương Mộc bị màn đêm đen dày đặc vây bủa, cơ thể dường như càng lúc càng nặng, đôi chân mềm nhũn. Đột nhiên cậu nhớ rằng mình có mang theo bật lửa, vội vàng lần tìm. Tìm thấy rồi, mở nắp, bật lên, đốm lửa vut sáng. Trước mắt Phương Mộc còn là bóng tối nữa, cậu phát ra mình đứng ở đại sảnh hình vuông, rộng khoảng 40m2. Đại sảnh được tạo thành từ xi măng đổ bê tông, ở góc tường xếp chồng bàn ghế cũ, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Bức tường ngay trước mặt, hơi khác với màu xám những bức tường xung quanh, giơ đốm lửa soi, hình như đó là cánh cửa. Phương Mộc rút dao găm ra, hít hơi sâu, từ từ lên trước. Đó đúng là cánh cổng sắt, hai cánh cửa sắt han gỉ khép chặt. Phương Mộc đặt tay lên tay nắm lạnh lẽo thô ráp, cảm giác có bụi. Xem ra, cách đây lâu, có người đến đây. Cậu thử kéo mạnh, cổng sắt phát ra tiếng rít rít nhói tai, cửa mở ra. Mùi ẩm mốc ghê rơn xộc tới khiến Phương Mộc nghẹt thở. Cậu đứng yên, nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt của bật lửa, Phương Mộc quan sát thấy phía trước mặt là hành lang dài. Phương Mộc chợt cảm thấy tâm trạng hoảng loạn đến độ khó mà kìm chế nổi, bật lửa cầm trong tay cũng bắt đầu run rẩy. Lòng bàn tay cảm giác được cán dao găm thô ráp, tâm trạng mới bình tĩnh đôi chút. Phương Mộc cố định thần lại, cố gắng nhìn xuống điểm tận cùng của hành lang đen kịt đó. Cậu phát ra hai bên trái, phải đều có hai cánh cổng lan can sắt mở, bên trong là phòng rộng khoảng hơn 20m2, Phương Mộc thấp thoáng nhận ra trong đó xếp đầy bàn ghế hỏng. góc phải của vòm cửa có đồ án Trung Hoa Dân quốc hoen ố, bên dưới có ghi số “1” bị hủy hoại nghiêm trong. Phương Mộc lấy bật lửa soi về phía bên trái, vòm cửa cũng có đồ án tương tự, chỉ có điều bên dưới là số “2”. rồi, đây là phòng giam. Nếu như đoán nhầm, có lẽ Thái Vĩ nằm ở phòng thứ tư phía bên phải của phòng giam. Cũng chính là phòng giam số 7. Nghĩ đến đây, Phương Mộc vô cùng nóng vội, bước từng bước lên phía trước. Nền dưới chân phải là nền xi măng nữa, khi giẫm lên thấy hơi lay động, nhờ ánh lửa, Phương Mộc thấp thoáng nhìn thấy dưới chân chính là tấm lưới thép dày đặc. Có lẽ hồi đó thiết kế để có thể giúp người canh giữ quan sát được hai tầng bên dưới. Phương Mộc vừa nghĩ vừa nhìn chăm chăm vào phòng giam số 3 đến gần, chân vẫn ngừng bước. Đột nhiên, cậu cảm thấy, chân mình giẫm lên chất liệu giống với lưới thép. Khi cậu nhận thấy đó có thể là miếng gỗ bị mục nát, cả thân hình đột nhiên bị rơi xuống dưới. Những tiếng vang lớn, Phương Mộc cùng với miếng gỗ giẫm gãy đó cùng rơi xuống tần dưới của tầng ngầm, ngã vật xuống nền xi măng. Cú ngã này khá mạnh, trong mấy giây liền, Phương Mộc cảm thấy vùng ngực đau rát, đến độ gần như nghẹt thờ. Cậu đau đớn lật người dưới đất, cuối cùng cũng miễn cưỡng thở hắt ra, tiếp đó là trận ho rút gan rút phổi. Khó khăn lắm mới dứt được con hơ, Phương Mộc thở dốc, bò dậy. Kính mắt biết rơi đằng nào rồi, mắt bị bụi bám đầy. Phương Mộc đưa tay lên dụi mắt, tay còn lại ra sức lần mò tìm kiếm, may mà, cậu nhanh chóng sờ thấy dao găm và bật lửa. Phương Mộc bật bật lửa, soi lên bên , mới phát ra phía khoảng 3 mét có cái hố hình vuông, bên dưới gắn liền với chiếc thang kim loại. Đây có lẽ là lối giữa hai tầng, lúc đầu có lẽ có cái nắp kim loại có thể đóng mở được, sau đó người ta sợ rằng nếu cẩn thận rơi xuống dưới, nên đặt mấy tấm gỗ lên . Do thời gian quá lâu, miếng gỗ bị mục nát rồi. Phương Mộc cử động tay chân, thấy có vấn đề gì nghiêm trọng, bèn cầm bật lửa soi xung quanh. Đây có lẽ là thủy lao, Phương Mộc phát mình đứng ở bục xi măng, bên dưới là bể xi măng rất lớn, sâu đến 2 mét. (Thiếu 1 đoạn do file ảnh chụp bị lỗi) Khoảng cách tới lồng sắt ngày càng gần, hình dáng người đó cũng dần lên, là người đàn ông, co người nằm nghiêng trong lồng sắt, lưng quay về phía Phương Mộc. Chiếc áo len màu xám đó trông rất quen mắt… Đung đưa đốm lửa chiếu lên phía đầu người đàn ông đó, mái tóc hoa râm. Mắt Phương Mộc bỗng mở to, lẽ nào là … Cậu chạy vòng đến phía bên kia lồng, quỳ xuống, soi bật lửa vào mặt người đàn ông đó. Là thầy Kiều! Nhất thời, Phương Mộc biết là nên kinh hãi hay vui mừng, là bi thương hay phẫn nộ. Cậu vội quỳ xuống, ra sức lắc mạnh lồng sắt, “Thầy Kiều, thầy Kiều …”. Thầy Kiều đầu tóc rối bời, thân hình gầy rộc hẳn , bị lắc mạnh bởi động tác của Phương Mộc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hề mở ra. Thầy chết rồi sao ? Đừng !! Phương Mộc giơ tay vào trong, đặt dưới mũi thầy Kiều, may quá, vẫn cảm thấy hơi ấm nhè . Phương Mộc vội ấn nhân trung thầy, ra sức gào thét: “Thầy Kiều, thầy tỉnh lại , thầy Kiều …” biết bao lâu, tay thầy Kiều đột nhiên nhúc nhích, trong miệng phát ra những thanh “u …u”. Phương Mộc mừng rỡ, vội vàng lấy tay nâng đầu thầy Kiều, cố gắng đỡ thầy ngồi dậy. Thầy Kiều ho, người mệt lả dựa vào lồng sắt, cố thốt ra tiếng yếu ớt: “Nước …” Nước, chỗ này lấy nước ở đâu, Phương Mộc cuống quá quay xung quanh nhưng khóe mắt lướt nhìn thấy ở góc lồng có bình nước khoáng. May quá, có non nửa bình nước. Thầy Kiều sau khi uống liền mấy hơi, hơi thở dần bình thường lại, mắt cũng từ từ mở ra. Đôi mắt vốn rất sáng và đầy trí tuệ, lúc này đầy vẩn đục vô cùng. Thầy Kiều từ từ chuyển động nhãn cầu, nhìn lúc mới nhận ra Phương Mộc. “Là em à ?” “Vâng, em đây, thầy Kiều, em là Phương Mộc”. Phương Mộc hỏi đầy khẩn thiết, “Tại sao thầy lại ở đây ?” Giáo sư Kiều lắc đầu, cười đau khổ , “Ôi! Thầy già rồi nên lẩm cẩm, thầy vẫn cứ tưởng có thể thuyết phục nó tự thú, thầy cứ tưởng nó vẫn là cậu sinh viên cầu tiến, ngoan ngoãn biết nghe lời năm nào”. Phương Mộc vội hỏi: “Là Tôn Phổ phải ạ ?” Giáo sư Kiều thoáng kinh ngạc, bèn gật đầu: “Quả thực thầy nhìn nhầm em.” “Chúng ta đừng nhiều nữa, thầy Kiều, em đưa thầy rời khỏi đây”. Phương Mộc dìu giáo sư Kiều dựa hẳn vào lồng, đứng dậy nhìn khắp lượt cả lồng. Chiếc lồng sắt, cộng thêm thầy Kiều, phải đến hơn 100 kg, di chuyển rất khó khăn, chứ đừng đến việc chuyển nó lên khỏi bể nước, rồi lại chuyển lên tầng . Cách duy nhất là mở được khóa, đưa được thầy Kiều ra rồi tính sau. Phương Mộc nhấc nhấc ổ khóa, khá nặng. Cậ̣u rút con dao găm ra, cắm lưỡi dao vào ổ khóa, cố thử lắc vặn, biết là thể cạy ra được, hơn nữa còn có thể gãy luôn cả lưỡi dao. Cậu quỳ xuống, với thầy Kiều: “Thầy đợi em lát, em tìm thứ gì đó để mở khóa.” Lời chưa dứt, nghe thấy thanh vang rền phía đỉnh đầu. luồng ánh sáng chiếu xuống, chiếu thẳng vào khuôn mặt Phương Mộc quỳ bên cạnh chiếc lồng sắt. Phương Mộc bị ánh sáng làm cho chói mắt, cậu vội giơ tay lên che mắt, nhìn về phía đó. Trần nhà xuất lỗ hổng lớn hình vuông, chiếc đèn pin chiếu thẳng xuống. Trong khi tầng ngầm vẫn còn có người khác nữa. Mặc dù bị hoa mắt bởi ánh sáng chói lòa, Phương Mộc vẫn thấp thoáng nhận ra người đó là nam giới. “ là ai ?”. Người đó trả lời, mà chỉ cười “ha ha” mấy tiếng. Trái tim Phương Mộc bỗng chốc lạnh giá, cậu biết đó là ai rồi. để cho cậu kịp nghĩ nhiều, trong tay người đàn ông đó cầm thêm vật gì đó, rót xuồng, thứ mùi nồng nặc nhức mũi tỏa ra từ xuống dưới. Phương Mộc né tránh theo bản năng, nhưng bên ống tay áo vẫn bị ướt đẫm thứ dung dịch đó. Thế nhưng thầy Kiều ở trong lồng sắt có chỗ tránh, bị ướt đẫm toàn thân. Phương Mộc giơ lên mũi ngửi, bỗng chốc lông mao toàn thân dựng đứng cả lên. Là xăng. Người đàn ông phía biến mất, chỉ còn lại lỗ hổng hình vuông. Ở lỗ hổng đó toát ra thứ ánh sáng yếu ớt .giống như con mắt, nhìn hai người phía dưới với cái nhìn hiểm ác. Phương Mộc sợ hãi đến ngẩn người, lúc sau mới bò đến bên chiếc lồng sắt. “Thầy Kiều…” “Em đừng lại đây” Thầy Kiều nghiêm giọng thét lên. Phương Mộc đứng nguyên vị trí, dám nhúc nhích, cũng dám động đến chiếc bật lửa đó. Trong bóng đêm, Phương Mộc cứng đờ người, nhìn chiếc lồng sát chỉ cách đó vài bước chân, thấp thoáng nhìn thấy thầy Kiều từ từ ngồi dậy, đôi mắt rực sáng, như suy ngẫm vấn đề nan giải nào đó. “Phương Mộc”, sau mấy giây trầm mặc, thầy Kiều gõ gõ vào lồng sắt, “Em từng tận mắt chứng kiến người bị chết cháy phải ?”. Phương Mộc ngẩn người, bất giác “Vâng” tiếng. “Hừ hừ, ra là thế.” Thầy Kiều lẩm bẩm: “Chẵng trách mà nó mãi giết mình. Phương Mộc,” thầy cất cao giọng, “Em có thể nghe được lời tôi ?” “Dạ được” “Được, bất cứ lúc nào nó cũng có thể quay lại. Em đứng nguyên ở vị trí cũ, được nhúc nhích, nghe tôi ”, giọng thầy Kiều chậm rãi, “Trước đây, tôi từng nghiêm khắc phê bình em vì em gíup đỡ cho bên cảnh sát phá án, em còn nhớ ?” “Dạ nhớ.” “Tôi già rồi, già đến nỗi dám để cho cậu sinh viên tôi quý nhất đối diện với thử thách, sợ sai lầm tương tự lại tiếp diễn.” Thầy Kiều ngừng lại lát, “Tôi phải thừa nhận, tôi sai rôi, em giống nó. Cho nên, hôm nay em nhất định phải sống sót ra khỏi đây. Bất luận thế nào, em phải ngăn cản nó.” “Thầy Kiều…” “ nghe thấy chưa ? “ “Nghe thấy rồi ạ” Phương Mộc giật mình, bất giác cũng hét vang. “Tốt, học trò ngoan.” Thầy Kiều dường như dung cạn sức lực của mình, giọng càng lúc càng trầm xuống, “Mau , rời khỏi đây ngay.” Phương Mộc nước mắt lưng tròng, cậu dự cảm đây là cuộc chuyện cuối cùng của mình với thầy Kiều. Mắt cậu ngân ngấn lệ nhìn thầy Kiều sắp lả ở trong lồng. Tiến thoái lưỡng nan. Đột nhiên, cậu chạy vôi lên trước, quỳ xuống trước lồng sắt, khóc thành tiếng, “Thầy Kiều, thầy Kiều, em thể để thầy lại đây mình được.” “Cậu nhóc này.” Giọng thầy Kiều rất đỗi dịu dàng, “Khóc gì thế ? chẳng ra gì.” bàn tay khô ráp vuốt ve khuôn mặt Phương Mộc. “Chết hề đáng sợ.” Thầy Kiều khẽ , “Điều đáng sợ chính là con người có linh hồn. Tôn Phổ chính là người có linh hồn. Đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa em và nó. Em hãy làm những việc em cần phải làm , hãy làm theo cách của em.” “Ha …ha…”, những tràng cười lạnh lùng vang lên phía đỉnh đầu. Phương Mộc ngẩng đầu, ô vuông đầu giờ bị bóng đen chiếm cứ. Trong tay là bó giấy rực cháy. “ !!!” Lời chưa dứt, đám lửa đó bay xuống dưới. Phương Mộc trợn mắt trừng trừng nhìn cuộn giấy đó càng lúc càng gần mình, lượn tròn, bốc cháy, liên tục có những đốm lửa bay tản mạn, dường như là điệu múa rực rỡ của tử thần. Đột nhiên, phần ngực của Phương Mộc bị bàn tay đẩy mạnh, khiến cậu bị đẩy ra xa 2 mét. Và đàm lửa đó ngay lập tức rơi vào trong lồng sắt. “Bùm”, trong thủy lao tối đen bỗng chốc bùng lên quả cầu lửa khổng lồ. Giáo sư Kiều chỉ hét lên tiếng “A” ngắn gọn, rồi im bặt, chỉ nhìn thấy ông uống cong người giữa đám lửa cháy hừng hực, đôi tay nắm chặt vào lồng sắt, lặng lẽ run rẩy. Phương Mộc ngã ngồi dưới đất, miệng há to, mắt mở trừng trừng nhìn thầy Kiều lặng lẽ giãy giụa giữa đám lửa. Khắp bầu khí tràn ngập mùi cháy khét, thứ mùi vị quen thuộc. Đó là mùi vị của tử vong, mùi vị của cái chết. Đột nhiên, mọi thứ trước mắt Phương Mộc đều biến mất. Thủy lao, lồng sắt, thầy Kiều, tất cả đều biến mất để lại chút dấu vết gì. Mà thay vào đó, là hành lang bốc cháy. Hai bên là những cánh cửa cháy hừng hực, trong phòng 352, có thể nhìn thấy Chúc Lão Tứ và Vương Kiện bị đốt đến co rúm người lại. Tôi ở đâu ? Trong góc tường có người từ từ đứng dậy, đó là Tôn Mai giờ còn là hình người nữa. giơ đôi cánh tay đầy xương xẫu, toàn thân bốc khói đen, mặc cho từng miếng thịt thấm đầy máu tươi rơi từng miếng xuống đất. “Đừng giết người nữa …” Tôn Mai lắc lư, bước từng bước về phía Phương Mộc. “Đừng giết người nữa …” Tại sao lại đưa tôi quay lại ? Hãy ôm tôi , hiểu giọng của ai chợt vang lên, Tôn Mai cũng được, cũng được, chỉ cần có đủ hơi ấm. Cho dù đó là cảm giác của cái chết. Mấy năm nay, những việc này, làm tôi quá mệt rồi. Xin hãy cho phép tôi được buông tay. “ nghe thấy chưa ?” Tiếng thét nghiêm khắc đó, ràng là của thầy Kiều. “A!!!” tiếng vang dội trào ra khỏi lồng ngực Phương Mộc. Mọi thứ trước mắt bỗng tan biến theo tiếng thét. Phương Mộc lại trở lại nền xi măng lạnh lẽo của thủy lao. Đám lửa cháy rực dần dần lại, thân thể thầy Kiều chỉ còn lại mẩu ngắn. Phương Mộc khó khăn bò dậy, im lặng nhìn lồng sắt cháy trước mắt. Hãy để em nhìn thầy lần cuối, thầy giáo của em. Phương Mộc rút con dao găm ra khỏi túi áo, vứt chiếc áo khoác vướng víu, ngờ cậu hề cảm thấy lạnh. Nhờ vào ánh lửa, Phương Mộc nhìn thấy ở cách đó xa, cái vị trí mà cậu rơi xuống, chiếc cầu thang sắt lạnh lẽo trầm mặc đứng đó. Cậu bước từng bước lớn đến cầu thang sắt,vịn tay vào những bậc cầu thang sắt hoen ố, nhìn hành lang đen sì sì phía bên , với mình: lên, cho dù nơi đó có là địa ngục. Phương Mộc trở lại hành lang ở tầng . Ánh lửa vẫn còn cháy ở thủy lao khiến cho hành lang còn tối đen nữa. Phương Mộc do dự, mà bước nhanh đến phía bên kia hành lang. Phòng giam số 3… phòng giam số 5… Phòng giam số 5 là cuối cùng của hành lang. Phía trước lại là cánh cửa sắt. Phòng giam số 7, là phía bên kia cửa sao? Phương Mộc nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh. Cửa sắt mở ra giữa tiếng vang rền, trước mắt lại là màn đêm đen kịt. Bật sang chiếc bật lửa trong tay, Phương Mộc phát ra mình dường như đến điểm cuối cùng của tầng hầm. Trước mặt là bức tường xi măng, hai bên bức tường đều có hai cánh cổng sắt dày đặc. Đất ở giữa hai cánh cổng sắt cũng phải là lưới thép như ở hành lang nữa, mà là xi măng đổ bê tông, ở giữa có miếng sắt rộng khoảng 1m2 có thể kéo ra được. Ở dưới đất phía bên cạnh có chiếc thùng nhưa đựng ít xăng. Tay Phương Mộc hơi run rẩy. Số xăng vừa rồi, chính là đổ xuống từ đây. Phương Mộc định thần, lấy bật lừa soi lên cánh cửa phía bên phải. Đúng vậy, số 7. Phương Mộc đến, hít thở sâu, giơ tay kéo cánh cửa sắt… Trước mắt là mảng sang trưng, Phương Mộc bất giác lấy tay che mắt. “Chào mừng đến thăm.” giọng lạnh lùng vang lên phía đối diện. Phương Mộc dõi theo tiếng . Tôn Phổ dựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn cậu, trong tay cầm khẩu sung ngắn K64, miệng súng đen ngòm hướng thẳng vào Phương Mộc. “Ngươi đứng ở bộ phận trung tâm của tầng hầm: Phòng giam số 7,” nhìn sang bên cạnh chu chu môi, “Kiêm phòng tra khảo.” Bên cạnh là cây thập giá bằng sắt, đôi tay Thái Vĩ bị khóa chặt thanh ngang, miệng dính miếng băng dính màu vàng. Lúc này, cố gắng giãy giụa, nhìn Phương Mộc chằm chằm, trong miệng phát ra thanh u u. “Sao? Muốn chào bạn mày à?” Tôn Phổ cười hi hi, “Hay là cầu xin nó cứu thoát mày ra?” cố tình làm ra vẻ tiếc nuối, thở dài, “Nhưng vị hùng của chúng ra e rằng còn khó bảo vệ nổi chính mình đấy. Cậu thấy đúng , sư đệ?” ta quay sang Phương Mộc: “Sư đệ, món quà gặp mặt vừa rồi thế nào? Có thích ?” Phươn Mộc mặt lạnh tanh nhìn cái, tỉnh bơ nhìn ngắm xung quanh. Diện tích phòng giam số 7 cũng tương tự các phòng giam khác, chỉ có điều có thêm số ghế sắt và giá sắt có hình dạng kỳ quái. trần nhà xi măng phía đỉnh đầu có hai lỗ thoát khí, ánh sáng chiếu qua lỗ thoát khí xuống, cho nên ở đây hề tối. Phương Mộc sau khi nhìn khắp lượt, mới hướng ánh mắt về phía Tôn Phổ: “Cũng khá đấy, từ 1 đến 7, chắc là tốn ít tâm trí nhỉ?” Tôn Phổ dường như hơi có chút nghi ngại đối với biểu hề phẫn nộ cũng hề sợ hãi của Phương Mộc. nhìn Phương Mộc có vẻ giống như người khách đến thăm quan, nụ cười mặt có vẻ hơi miễn cưỡng, “Đúng vây, chỉ với hy vọng ngươi xứng đáng với tâm huyết này của ta.” ngờ Phương Mộc cũng cười: “Thế sao? Vậy mày hy vọng tao thế nào?” Nụ cười mặt Tôn Phổ bỗng chốc biến mất, “Hy vọng mày thế nào?” lên nòng “rắc” tiếng, hét lớn: “Mày xem?” Thái Vĩ ra sức giãy giụa, tiếng gầm u u khe khẽ, cỗ tay bị rách toạc máu. Phương Mộc lướt nhìn cái, vẫn giữ nguyên nụ cười mặt, “Chết ư? Ha… ha, mày phải là người đầu tiên muốn giết tao.” Cậu dừng lại chút, “E rằng, cũng phải là người cuối cùng.” “Ồ?” Tôn Phổ cố tình tạo ra nét mặt khoa trương, “Mày tưởng rằng có người đến cứu mày sao?” giẫm giẫm chân, “Cái lão già ở dưới kia sao?” ta giơ cánh tay lên, chĩa thẳng nòng súng vào Phương Mộc, “ thực chứng minh, mày chính là thằng ngốc cứ tự cho mình tài giỏi.” “Vậy sao?” Phương Mộc nhìn chằm chằm vào nòng súng, “Đây cũng là lý do mày muốn giết tao, phải ?” Cậu hướng ánh mắt từ nòng súng chuyển sang mặt Tôn Phổ, khẽ : “Mày ghen tị với tao, sư huynh.” Mặt Tôn Phổ bỗng chốc trở nên trắng nhợt. “Từ khi mày giết Khúc Vĩ Cường, tao cảm nhận được loại tâm trạng của mày. Chặt đôi tay của thủ môn, giống như mày muốn tước đoạt khả năng tư duy suy nghĩ của tao vậy. Mày ghen tị cách tư duy của tao đúng ?” “Câm miệng!” Phương Mộc như thể nghe thấy gì, cứ tiếp. “Bắt đầu từ lần đại hội toàn trường đúng ? Mày nhìn thấy tao được mời lên bục giảng phát biểu như người hùng, còn mày chỉ là nhân viên quản lý thư viện bé, chỉ có thể co rúm vào góc rồi nhìn tao. Mặc dù mày tự lừa dối mình rằng, tất cả mọi điều này lẽ ra phải thuộc về mày !” “Câm miệng!” Thái Vĩ lại vang lên những tiếng u u, Phương Mộc nhìn , trong ánh mắt Thái Vĩ thoát ra lo lắng và cầu xin, dường như cầu xin Phương Mộc đừng tiếp nữa. “Cho nên lúc nào mày cũng muốn tìm mọi cách để được so tài với tao phen”. Phương Mộc nghiến chặt răng chậm rãi bước từng bước lùi về phía sau, tiếp tục :” Mày giết bao nhiêu người như vậy, mục đích là muốn chứng minh tao khắc hoạ tâm lý tội phạm giỏi như mày. Nhưng thực mày thắng được tao chưa ? Buổi tối mày có bị gặp ác mộng ? Mày có thể làm tình với bạn mày cách bình thường ? Hay là Thomas Jill thực làm mày…?” Cậu cười đẩy ý, đột nhiên nhẫn mạnh ngữ khí :” Đúng , sư huynh ?” Mặt Tôn Phổ đột nhiên co giật mạnh, cánh tay vẫn giữ khẩu súng giơ lên phía trước. Phương Mộc vội vàng tránh sang bên, gần như đồng thời, “Đoàng” tiếng. viên đạn bay lướt qua trán, bắn trúng vào cánh cửa sắt, kêu vang. Phương Mộc quay người, lao đến trước cánh cửa sắt, kéo cửa, lao ra hành lang. “Keng!” Lại viên nữa lao vào cánh cổng sắt. Phương Mộc chạy mấy bước, chui vào phòn giam số 5, dựa lưng vào tường thở dốc. Bước chân vội vã từ cánh cổng sắt truyền đến, khi chạy đến bên cửa đột ngột dừng lại. Phương Mộc cố gắng nín thở, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tôn Phổ đứng đó thở hồng hộc, mấy giây sau, bật cười hi hi. “Mày làm tao mất khống chế rồi, sư đệ.” dừng lát, “ đáng xấu hổ, chẳng phải sao, đại sư huynh lẽ ra phải chịu đựng hơn tiểu sư đệ mới phải.” Trong súng nhiều nhất cũng còn 5 viên đạn. Bóng tối chính là tấm bình phong tốt nhất. Trong hành lang tối om, Tôn Phổ cũng dám hành động bừa, giơ khẩu súng lên, nghiêng tai lắng nghe. “Sư đệ, mày ở đâu ?” Tôn Phổ hét tiếng, “Đừng có lẩn trốn giống con chuột nhắt vậy.” m thanh vang vọng dần biến mất, Tôn Phổ nín thở, chăm chú lắng nghe, nhưng giữa màn đêm chẳng có chút động tĩnh gì. “Hi hi, đến chuột !” Tôn Phổ thận trọng bước bước lên trước “Mày có thích mấy con chuột tao để lại cho mày ở nhà Mạnh Phàm Triết ?” nheo mắt, vừa chú ý quan sát tình hình xung quanh, vừa :”Đó vốn là để chuẩn bị giúp Mạnh Phàm Triết khắc phục trở ngại tâm lý đấy, ngờ lại dùng cho mẹ nó. Sư đệ, chính mày hại chết bà ta.” Trong giọng Tôn Phổ tràn đầy giễu cợt. “Nếu như mày chuyện điện thoại lớn tiếng như thế trong hành lang, mày sớm bắt được tao nhờ vào bức thư ấy rồi. Hi hi, thế Trần Giao và thầy Kiều cũng cần phải chết. Chẳng phải vậy sao ?” Phương Mộc cảm thấy máu trong toàn thân bỗng chốc dồng lên cả đầu, trong khoảng khắc đó, cậu hạn nỗi thể lao ra đâm chết Tôn Phổ. Tôn Phổ dường như nghe thấy hơi thở dồn dập, ra sức nắm bắt theo hướng tiếng động. “Tức giận rồi à? Thế mau ra đây báo thù cho họ.” Câu này, ngược lại, lại giúp Phương Mộc bình tĩnh trở lại. Cậu ép hơi thở của mình dần dần trở lại bình thường. Tôn Phổ lắng nghe lúc, nhưng thể nhận biết được vị trí của Phương Mộc, lại mở miệng tiếp: “Còn nhớ Mạnh Phàm Triết ?” Tôn Phổ cố ý thở dài đầy luyến tiếc, “Nó là xui xẻo. Mày biết , thực ra tao cũng thấy rất thích nó, cũng lòng muốn giúp nó. Nhưng đáng tiếc thay, cái tối hôm ở nhà thi đấu, mày và Thái Vĩ làm tao sợ quá.” dừng lại lát, “Đúng vậy, tao thể thừa nhận, mày làm tao sợ hãi. Tao hoảng quá, đành phải vứt nó ra. Nhưng, mày cũng thừa nhận, chiêu này của tao rất lợi hại, nó là đứa bé ngoan, biết nghe lời. Hi… hi. Khâm phục tao quá phải , sư đệ?” Phương Mộc từ từ ngồi xổm xuống, nhàng tìm kiếm xung quanh mình, cậu nhanh chóng sờ thấy thứ giống như là chân bàn. “Đoán được ra tao từ khi nào vậy?” Tôn Phổ nhích dần lên trước, “Từ khi tao thay thầy Kiều giảng bài lớp? Khà… khà, tao biết việc này rất mạo hiểm, nhưng bục giảng có sức mê hoặc quá lớn. Mày có thể hiểu được ?” chút rồi dừng lại, chăm chú lắng nghe từng động tĩnh xung quanh. Phương Mộc khẽ khàng kéo chiếc chân bàn, lặng lẽ nhấc lên, lặng lẽ bước đến cửa phòng giam. Phương đột nhiên chạy ra khỏi phòng giam, đồng thời ném chiếc chân bàn về phía cánh cổng sắt, tiếp đó chui vào phòng giam số 6 đối diện. Khi Tôn Phổ phản ứng lại muộn, chiếc chân bàn ném mạnh vào mũi , đập mạnh đến nỗi hoa cả mắt lên. ôm mặt, hướng về phía trước bắn hai phát súng “Pằng! Pằng!” Nhờ vào ánh lửa phát ra từ nòng súng, Tôn Phổ mới phát phía trước có ai. vô cùng tức giận, chạy đuổi theo, nhưng lại cảm thấy ổn, vội ngồi sụp xuống. Mũi đau nhức, thứ chất lỏng nóng hổi chảy từ mũi xuống, giơ tay ra lau, cả lòng bàn tay dính đầy máu tanh “Mày làm cũng khá đấy…” Hằn nhổ ra đờm dính đầy máu “Mày làm tao chảy máu rồi, thằng oắt con. Vẫn may tao phải là Mã Khải, nếu chắc chắn tao hút sạch máu của mày!” Phương Mộc giật mình, thất thanh :”Mã Khải?” m thanh này làm lộ vị trí của Phương Mộc, Tôn Phổ lập tức nhận ra cậu ở phòng giam số 6. thận trọng cầm súng tiến đến “Mày rất kinh ngạc phải ? Đúng vậy, Mã Khải từng là bệnh nhân của tao, giống như Mạnh Phàm Triết vậy, cũng là tư liệu thực tế rất đáng để nghiên cứu, đáng tiếc tin tưởng tao, tư vấn vài lần chạy biến mất. Về sau”, Ton Phổ dựa vào tường, từ từ lần mò lên trước, “khi tao nghe đến mấy vụ án hút máu người, lập tức nghĩ ngay đến do Mã Khải gây ra. Mày có biết tao vui mừng đến thế nào ? Tao cứ tưởng cuối cùng tao có cơ hội để được chứng minh mình. ngờ mày lại tranh trước bước…” Tôn Phổ cuối cùng cũng sờ được đến mép cửa, thấp thoáng nghe thấy hơi thở dồn dập của Phương Mộc. ở chỗ chỉ cách mình bức tường, ngay cạnh cửa “Cho nên này có biết là tao hận mày đến thế nào ?” Tôn Phổ nhảy lên trước, đồng thời quay người nhanh về phía bên phải , nhằm thẳng chỗ gần cửa trong phòng giam bắn phát “Pằng!”. Dựa vào ánh lửa phát ra ở nòng súng, Tôn Phổ phát ra hướng viên đạn bay trống . Còn chưa kịp đợi phản ứng, Phương Mộc ngồi xổm ở chân tường chợt lao đến, húc đầu vào ngực Tôn Phổ. Tôn Phổ bỗng chốc bị mất cân bằng, ngón tay trỏ mất khống chế, chiếc súng trong tay “Pằng! Pằng!” bắn ra hai viên đạn rồi ngã ngửa người xuống đất. Cú va chạm này chính Phương Mộc cũng choáng váng đầu óc, phía đối diện phát ra tiếng rắc rắc. Phương Mộc thở phào, còn đạn nữa rồi! Phương Mộc nắm chặt dao găm, bật bật lửa. “Phụt!” đốm lửa vụt sáng trong tay Phương Mộc, đốm lửa tuy , nhưng cũng đủ để soi sáng xung quanh. Tôn Phổ ngồi dưới đất cách đó mấy bước, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó người. Phương Mộc cầm dao, từng bước bước lại gần Tôn Phổ lùi từng tí về phía sau “Đừng… đừng…” Nhìn thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt , trong lòng Phương Mộc trào dâng cảm giác sảng khoái. “Mày sợ rồi à?” Phương Mộc bước chậm rãi, nghiến răng hét “Những người đó có ai từng cầu xin mày tha cho họ ? Có hay ?” “Cầu xin cậu, đừng giết tôi” Giọng Tôn Phổ hơi nghẹn ngào, nhưng trong ánh mắt ngân ngấn lệ dường như có vẻ hối hận lại ánh lên xảo quyệt. Tôn Phổ đột nhiên dừng xê dịnh, bàn tay cầm chiếc súng ấn nút mở hộp đạn, và tay còn lại, xuất thêm băng đạn Phương Mộc ngẩn người, ta vẫn còn đạn! Lao đến thể kịp nữa rồi, Phương Mộc ném chiếc bật lửa cầm trong tay về phía ta theo bản năng, quay người bỏ chạy. Còn Tôn Phổ cũng nhét băng đạn vào súng với tốc độ nhanh nhất, lên nòng, nhằm vào Phương Mộc bắn hai phát. Phương Mộc cảm thấy hai viên đạn bay vụt qua người cậu, bắn trúng vào cánh sửa sắt đối diện ở phía đầu hành lang bên kia, phát ra hai tiếng “Keng, keng” giòn tan “Pằng”, lại viên đạn bắn ở cạnh chân Phương Mộc. Cậu cuống cuồng chạy đến cánh cổng sắt, đẩy mạnh, nhưng cánh cửa nhúc nhích, lần sờ phía dưới, thấy ống khóa to. “Keng!” lại là viên đạn, bắn vào cách cổng sắt, lửa bắn tung tóe. Phương Mộc vội tránh, tiện đà lăn người vào phòng giam số 1. Tôn Phổ thấy cậu trốn vào phòng giam số 1, tìm thấy bật lửa, từng bước tiến đến. Đứng ở cửa phòng giam số 1, Tôn Phổ bật sáng bật lửa. mé phòng giam chất đầy bàn ghế cũ, mé trống . “Hi..hi” Tôn Phổ đầy đắc ý, “ ngờ phải . Thái Vĩ còn có băng đạn dự phòng” Phương Mộc bò ra sau đám bàn ghế, thầm mắng mình sơ ý. Ban tay nắm chặt con dao thoáng run rấy. Đối phương vẫn còn ba viên đạn, bị giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Cứ thế mà bị giết chết thế này sao? “Nhận thua , đừng ngoan cố nữa” Tôn Phổ cố tình thở dài ra vẻ hối tiếc “sao mày lại giống ông già đó vậy?” Thầy Kiều… “Hãy làm những việc mà em cần phải làm, theo cách của em” Trong lòng Phương Mộc định ra phương hướng “Đúng vậy, tao và thầy Kiều giống nhau”, Phương Mộc từ từ quỳ xuống, thận trọng ngồi sát vào bức tường. “Nhưng mày có biết khác biệt giữa chúng tao và mày ?” Tôn Phổ hỏi đầy kinh ngạc “Khác biệt?” “Mày quả thực là chuyên gia khắc họa tâm lý rất xuất sắc” Phương Mộc từ từ đứng lên, nhìn chăm chăm vào cửa, “Nhưng mày có linh hồn. hề có kính sợ và trách nhiệm đối với nghề của mày. Mày làm tất cả mọi thứ đều chỉ vì mày mà thôi. Nhưng chúng tao, lúc nào cũng có thể hy sinh bản thân mình để bảo vệ người khác.” Lúc này Phương Mộc hiểu vì sao thầy Kiều bị chìm vào giữa đám lửa cháy rừng rực nhưng vẫn hé răng kêu lên tiếng. Thầy Kiều chính là quân bài cuối cùng mà Tôn Phổ dùng để hủy hoại tâm lý Phương Mộc. Hằn biết ngọn lửa cháy rực, mùi cháy khét và tiếng kêu thảm thiết gợi dậy hồi ức đau khổ nhất trong lòng Phương Mộc. Và thầy Kiều cũng nhận thức được điều này, nên thầy cố gắng hết sức để phát ra tiếng kêu thảm thiết, chính là vì để có thể làm giảm bớt tấn công tâm lý đối với Phương Mộc khi phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mình bị đốt cháy cho đến chết. “Câm miệng! Mày láo!” Giọng Tôn Phổ run rấy, tiến lên phía trước bước. Phương Mộc cũng thận trọng di chuyển bước chân. “Mày biết vì sao thầy Kiều khinh thường mày mà lại xem trọng tao ?” “Ông ấy là lão già mù mắt!” Tôn Phổ gào to lên: “Tao giỏi hơn mày hàng vạn lần!” Phương Mộc từ từ di chuyển giữa các khoảng trống của các dãy bàn ghế, khoảng cách tới cửa càng lúc càng gần. “Bởi vì mày là con sâu đáng thương, tự cao tự đại, vô tri, chỉ biết dùng hình bức cung để giữ sĩ diện của mình” “Câm miệng!” Tôn Phổ cuối cùng cũng mất lý trí, điên cuồng lao vào, nhằm thẳng hướng của Phương Mộc mà bắn Thời cơ đến. Phương Mộc dồn toàn bộ sức lực của mình đâm mạnh, những đống bàn ghế xếp cao ngất ngưởng rầm rầm đổ xuống. Tôn Phổ đứng ở dưới chỉ kịp phát ra tiếng kêu kinh hãi, bị đè xuống dưới. Phương Mộc vừa lăn vừa bò, lao đến vị trí Tôn Phổ ngã xuống. Tôn Phổ ra sức kéo cái bàn đè lên thân mình, ra sức với khẩu súng bị văng ra bên. Phương Mộc cầm lấy cái ghế đập mạnh vào đầu . Chiếc ghế bị đập tan thành mấy mảnh, đầu Tôn Phổ lập tức xuất vết hở lớn, máu tươi phụt ra. Phương Mộc bước đến, giẫm lên ngực Tôn Phổ, nhanh chóng rút con dao găm ra, kề sát vào cổ “Nếu mày còn nhúc nhích, tao giết mày!” Tôn Phổ há miệng, quặt đầu sang bên, nhúc nhích nữa. Phương Mộc nhặt súng lên, nhìn Tôn Phổ bị ngất lịm , chợt giơ súng nhằm thẳng vào . Lồng ngực cậu thở phập phồng, nghiến răng kêu kèn kẹt, mấy giây sau cậu từ từ hạ súng xuống, nắm lấy cổ áo Tôn Phổ, khó khăn kéo ra khỏi phòng giam số 1. Con đường dưới chân dường như dài vô tận. Tôn Phổ bị ngất lịm trở nên nặng trình trịch, khi kéo vào phòng giam số 7, Phương Mộc cũng mệt nhoài. thể tha cho … Quyết thể! Phương Mộc lên đạn, động tác này kích thích Tôn Phổ, ra sức cựa quậy cái miệng bị ấn đến độ biến dạng, gào lên: “Bắn … nào… giết tao !” Cơ mặt Phương Mộc giật giật mạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khiêu khích của Tôn Phổ Chỉ cần phát, chỉ cần bóp cò nhàng phát… Là đủ để đưa tên ác quỷ này xuống địa ngục… “Phương Mộc, đừng bắn!”, Thái Vĩ vội hét lên, “ dụ cậu mắc lừa đấy, đừng có đền mạng mình vào” Phương Mộc rùng mình, ngòn tay cái vẫn bóp cò “Pằng! Pằng!” Thái Vĩ tuyệt vọng quay đầu , xong rồi, Phương Mộc đền cả mạng mình vào rồi, cái giá này quá lớn. Bên tai chợt truyền đến mấy tiếng va chạm giòn tan, tiếp đến có thứ gì đó trơn nhẵn lăn xuống chân mình. Thái Vĩ cúi đầu xuống, là viên đạn. vội ngẩng đầu lên. Đầu Tôn Phổ vẫn nguyên vẹn, nhắm mắt lại, dường như nín thở, mặt đỏ bừng bừng. nền xi măng, ở đỉnh đầu quá năm phân có hai lỗ màu trắng xám. Phương Mộc vẫn giữ tư thế bắn súng, gần như động đậy. Khẩu súng tay còn đạn, nòng súng bốc khói. lúc lâu sau, Phương Mộc mới vạch túi áo của Tôn Phổ, cầm chiếc chìa khóa trong tay. Lúc này Tôn Phổ mới từ từ thở ra. Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Phổ, dột nhiên mỉm cười. Cậu chậm rài nhưng ràng “Muốn chết? dễ như vậy đâu. Mày hãy đợi lên pháp trường !” Cậu đứng thẳng dậy, rút từ trong túi quần ra chiếc bút máy, huơ huơ trước mắt Tôn Phổ “Mày nhìn xem, đây là cái gì?” xong cậu liền đứng dậy, quay người bước về phía Thái Vĩ. Thái Vĩ thở phào, định khen ngợi mấy câu liền, đột nhiên nhìn thấy Phương Mộc về phía mình làm động tác kỳ lạ: cậu thò tay vào cổ áo len, khi thò tay ra, tay có thêm món đồ. Tôn Phổ vẫn nằm ở nguyên vị trí, sau khi nhìn chằm chằm lên trần nhà mấy giây, đôi mắt bỗng mở to. Bút ghi ? Trong lúc giãy dụa gắng gượng đứng lên, tay lại sờ thấy con dao găm Phương Mộc để bên cạnh. Trong khoảnh khắc, như có được thần lực, bò dậy, túm lấy con dao găm, lao về phía lưng Phương Mộc. Thái Vĩ nhìn thấy động tác của Tôn Phổ, con tim như bị bóp nghẹt, định hét lên nhắc Phương Mộc, nhưng lại bị nét mặt của Phương Mộc làm cho ngẩn người. Phương Mộc tỉnh bơ nhìn Thái Vĩ, ánh mắt mang theo nụ cười Đúng vậy, tôi biết Tôn Phổ làm gì phía sau tôi Tôi cũng biết giơ cao con dao găm trong tay. Phương Mộc từ tốn nhét viên đạn vào súng, sau đó khẽ lên nòng, rắc. Cậu thậm chí còn có thời gian rướn mày với Thái Vĩ. có còn nhớ viên đạn này ? Sau đó quay người, giơ súng. Người trước mặt trợn tròn mắt kinh ngạc, đứng sững lại, là ai? Cùng là Ngô Hàm và Tôn Phổ giơ cao con dao găm, trước mắt Phương Mộc, hai người hợp làm . Bất luận mày là ai, tao nghĩ, hãy giải quyết dứt điểm ! Phương Mộc bóp cò. đầu Tôn Phổ ngay lập tức xuất lỗ , đầu dường như bị đấm mạnh cái ngã ngửa ra phía sau, gần như đồng thời, thứ gì mang màu sắc lẫn giữa màu đỏ và trắng phụt ra từ phía sau óc. Tôn Phổ thẳng người ngã vật xuống. Keng, viên đạn vỏ đồng khẽ khàng rơi xuống đất Cho đến tận khi tiếng súng nổ vang vọng ở phòng giam số 7 dần dần biến mất, miệng Thái Vĩ há to sửng sốt vẫn chưa ngậm lại. Phương Mộc từ từ đặt súng xuống, cảm giác sức lực trong cơ thể bị rút sạch. Cậu nhìn Tôn Phổ co giật dưới đất, quay người mở còng tay, đỡ Thái Vĩ toàn thân cứng đờ. Cậu cố gắng né tránh ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc của Thái Vĩ, khẽ “ thôi, chúng ta rời khỏi đây!”
VĨ THANH Trong phòng tạm giam của thành phố J, Phương Mộc ngủ giác ngon suốt mấy ngày liền. mộng mị! Dưới cầu của cậu, Thái Vĩ sắp xếp cho cậu phòng giam đơn. Đồ ăn uống hàng ngày đều được mua từ nhà hàng ăn uống ở bên ngoài đưa vào. Phương Mộc cũng được đọc báo mới, mỗi ngày còn có bao thuốc lá Trung Hoa. Lúc rảnh rỗi, Phương Mộc ngồi chiếc giường sắt, qua ô cửa sổ tường, lặng lẽ nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi, mặt trời và mặt trăng thay nhau xuất . Thỉnh thoảng nhớ đến vài người, vài chuyện. Chỉ khác là, tâm trạng Phương Mộc yên bình hơn rất nhiều, dường như còn việc nào có thể gợi lên cơn sóng dữ dội trong lòng cậu được nữa. ra giết người cũng chỉ có thế mà thôi. Mấy hôm sau, cơ quan công an phát lượng vật chứng lớn trong nhà Tôn Phổ, chứng thực Tôn Phổ chính là hung thủ của những vụ giết người, và sai người đến trường đại học J thông báo tình hình vụ án, nỗi oan của Mạnh Phàm Triết được rửa sạch. Đồng thời nhận định, hành vi của Phương Mộc là tự vệ chính đáng, vụ án được xóa bỏ. Lời làm chứng của Thái Vĩ có tác dụng then chốt. Điều duy nhất khiến Phương Mộc cảm thấy nuối tiếc, chính là thể tham gia lễ truy điệu của thầy Kiều. Thái Vĩ đón Phương Mộc ra khỏi trại giam. Đó là ngày nắng to. Khi Phương Mộc bước ra khỏi phòng tạm giam, vừa vặn mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu. Được tắm nắng dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, toàn than hơi tê tê, rất dễ chịu, Phương Mộc cũng uể oải vươn vai giống như bao người khác. Ở xe, Thái Vĩ lặng lẽ giúp Phương Mộc sắp xếp đồ vật cá nhân, gồm cả chiếc bút máy đỏ. Phương Mộc cầm chiếc bút máy trong tay ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng thận trọng ôm chặt vào trong lòng. Thái Vĩ nhìn cậu đột nhiên hỏi: “Cậu cố ý làm như vậy phải ?” chỉ vào chiếc bút máy đó, “Đó chỉ là chiếc bút bình thường.” Phương Mộc trả lời , cậu biết khi làm chứng Thái Vĩ hề nhắc đến chiếc bút máy. Thái Vĩ thấy cậu trả lời, cũng hỏi nữa, lặng lẽ khởi động xe ôtô. Khi lái xe đến cổng trường, Thái Vĩ chợt nhớ ra điều gì. “À, phải rồi” sờ người lúc, “Tôi đòi lại vật này cho cậu.” chìa tay ra, con dao găm nằm gọn trong lòng bàn tay , Phương Mộc nhận lấy ngay, mà lặng lẽ nhìn nó mấy giây, rồi mới giơ tay ra đỡ lấy. “Tôi đây!” Cậu khẽ câu rồi nhảy xuống xe. được mấy bước, Thái Vĩ ở phía sau gọi cậu lại, cất tiếng hỏi: “Cậu có còn nhớ, tôi có lần kiến nghị cậu làm cảnh sát ?” Phương Mộc nhìn , gật đầu. Thái Vĩ cúi đầu, như thể suy ngẫm điều gì, mấy giây sau, dường như hạ quyết tâm, : “Tôi rút lại lời của mình.” xong, khởi động máy, lái xe . Phương Mộc nhìn thấy chiếc xe Jeep dần biến mất ở đằng xa, mỉm cười, quay người bước vào cổng trường. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thu cuối kỳ, các sinh viên thi xong đều nôn nóng kéo va-ly hành lý lớn bé, vội vàng rag a tàu hỏa. Phương Mộc ddi giữa đoàn người tất tả đó, chậm rãi bước về ký túc xá. Trở về phòng 304, Phương Mộc ngồi giường, nhìn thấy bàn chất đống tài liệu, đưa tay ra sờ, đầy bụi. Phương Mộc lặng lẽ ngồi thêm lát, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Những việc cần làm đều làm cả rồi, cũng chẳng cần ở lại đây thêm làm gì nữa. Buổi chiều đến phòng quản lý nghiên cứu sinh đăng ký chuyển đến khu ký túc xá khác. Đồ đạc của Phương Mộc nhiều, chỉ loáng thu dọn xong. Cậu phủi phủi bụi dính tay, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, mở cửa ra. Ơ? Ngoài hành lang có rất nhiều người đứng, Đỗ Ninh cũng ở đó. Mọi người đều nhìn Phương Mộc chằm chằm. Phương Mộc bất giác ngẩn người. Đõ Ninh bước đến, đứng trước mặt Phương Mộc, lặng lẽ nhìn Phương Mộc mấy giây, lại nhìn vào phòng 304. “Cậu thu dọn đồ à?” Cậu quay sang nhìn Phương Mộc, “Cậu muốn rời khỏi đây à?” “Ừ.” Phương Mộc khoonh muốn nhiều, nghiêng người qua Đõ Ninh. “Này!” Đõ Ninh ở phía sau lớn tiếng : “Còn việc cậu hứa với tớ sao?” Phương Mộc quay lại, “Gì cơ?” Đõ Ninh làm mặt lạnh, “Cậu hứa với tớ, nếu tìm thấy hung thủ với tớ đầu tiên.” Phương Mộc thoáng ngẩn người, cười đau khổ, lắc đầu, quay người bước . “Cậu tưởng cứ như vậy là xong sao?” Phương Mộc kìm nổi, định hỏi: “Thế cậu muốn thế nào?” Nhưng vừa quay người, thấy Đõ Ninh nhìn cậu, bật cười: “Nếu lại xuất Tôn Phổ, bọn tớ phải làm thế nào?” Cậu ta vỗ vỗ vai Trâu Đoàn Kết đứng bên cạnh, Trâu Đoàn Kết làm mặt quỷ với Phương Mộc, gọi mấy bạn đứng bên cạnh bước vào phòng 304. Đỗ Ninh mỉm cười nhìn Phương Mộc, “Cho nên, cậu ở lại .” Cậu từ từ về phía Phương Mộc, bên cạnh là các bạn bận rộn chuyển hành lý của Phương Mộc vào phòng 313. Đõ Ninh đnứg trước mặt Phương Mộc, rồi chợt giơ tay đám cái lên vai Phương Mộc, “Còn tin mừng nữa, sáng nay tớ vừa nhận được điện thoại của Lưu Kiện Quân, cậu ấy hồi phục rất tốt, nhanh chóng quay trở lại.” Hai tháng sau. Mùa đông năm nay kết thúc rất sớm, Phương Mộc vẫn mặc chiếc áo khoác bong, lại trong sân trường Sư phạm, lát toàn than đầm đìa mồ hôi. Vừa mới nhận được tin nhắn của Lưu Kiện Quân, cậu vui mừng khoe với Phương Mộc, mình chầm chậm được rồi. Phương Mộc ngửi mùi phấn hoa thơm ngát trong khí, cảm thấy tâm trạng cũng tuyệt vời như thời tiết ngày hôm nay vậy. Lớp băng trong hồ tan ra, có thể nhìn thấy lớp sương mù khẽ khàng chuyển động phía mặt nước. Phương Mộc nhìn sang phía bên kia hồ, ở đó trước đây vốn trồng rặng liểu, giờ đây trở thành cửa hàng dành cho sinh viên, chiếc loa trước cửa phát ra bài hát quen thuộc: “Bầu trời cao rộng.” Phương Mộc ngồi xuống phiến đá bên hồ, nhớ lại bộ dạng chống gậy của mình hai năm trước, bất giác bật cười. Cậu rút con dao găm từ trong túi ra, tỉ mỉ ngắm nghía nó, con dao màu xanh đen. Nó từng theo hai người chủ của nó, chứng kiến quá nhiều việc. Hồi đó, khi nó bắt đầu được hình thành từ trong dây chuyền sản xuất thô sơ, chắc nó thể nào ngờ được rằng, mình lại có từng trải phong phú đến nhường này. Còn lsuc này đây, nó lặng lẽ nằm trong tay Phương Mộc, vui vẻ tiếp nhận người chủ ngắm nhìn nó, dường như quên mất khi nó nằm trong tay hai người khác, hung tướng bộc lộ hoàn toàn. Dao, từ đầu đến cuối vẫn là dao. Tại sao lại bắt nso chịu đựng nhiều thứ đến như vậy. Phương Mộc khẽ mỉm cười, biết chịu đựng, chỉ có chũng ta mà thôi. Phương Mộc đứng dậy, nhấc con dao găm trong tay, đột nhiên vung tay lên. Con dao găm tạo nên đường vòng cung sáng lâp lánh dưới ánh mặt trời, “tõm” tiếng rơi xuống hồ nước. Hồ nước gợn lên những gợn sóng lăn tăn, nhưng rất nhanh, lại bình lặng như lúc đầu. Tạm biệt, Ngô Hàm!