1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9.2: Phản kích An Lan, thế tử kịp thời cứu mỹ nhân

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Phía dưới lầu các.

      An Sơ Dương lần theo tiếng động vừa rồi, đứng bên cạnh cái đình , vẻ mặt lạnh lùng quét mắt khắp nơi, nhưng nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. nhếch nhếch khóe môi nhàn nhạt, đứng ở nơi vừa phát ra thanh nhìn lại, đầu ngón tay chạm vào trái cây vừa bị người đạp phải, chất lỏng vẫn còn chảy, chứng minh vừa rồi có người ở đây, híp đôi mắt đen thấy đáy, nhìn quét chung quanh chút, khi nhìn đến chỗ ánh mắt lên tia sáng sắc bén.

      An Tri phủ có võ công, chưa từng phát khác thường, sau khi nghe nhi tử hô lên, cũng im lặng đứng nhìn bên, thấy tay trở về, hỏi: "Là ai vậy?"

      " ai cả." Nắm nắm gì đó trong tay, sắc mặt An Sơ Dương lạnh như băng, ánh mắt tối tăm trả lời: " việc gì con đây."

      "Con. . . . . . con muốn chọc giận chết ta sao, nghịch tử. . . . . ." An Tri phủ hung hăng dậm chân, rốt cuộc cũng ra lời, mà sắc mặt An Sơ Dương thay đổi, giống như nhìn thấy cất bước xa.

      An Tri phủ đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn hồi, thở dài mạnh hơi, cũng phất tay mà .

      Cho đến khi mọi thanh phía dưới đều còn, Vân Khanh mới ngẩng đầu lên, hơi hơi nhăn mày lại, đạo tặc mặt nạ bạc trước mặt này, tại sao lại xuất ở phủ Tri Phủ, chẳng lẽ muốn đến đây trộm cắp? Nàng ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách gần như thế, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm thon của , lộ chút màu trắng dưới mặt nạ màu bạc vẽ hoa văn, sau giữa trưa ánh mặt trời trở nên trong suốt, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, trắng nõn tỳ vết, nàng khỏi đoán diện mạo dưới mặt nạ của người này nhất định tầm thường.

      Bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt sâu thẫm thấy đáy dưới lớp mặt nạ kia lên ý cười trêu tức, khiến người ta nhịn được mà lạnh run, tiếng trầm thấp mang theo mê hoặc nên lời nhàng thốt lên bên tai nàng: "Sao, vẫn chưa nhìn đủ sao?"

      Lúc này Vân Khanh mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, màu đỏ từ hai má nhanh chóng lan tràn đến sau tai, trong lòng nổi lên chút chán nản với bản thân, sao lại nhìn đến mất hồn như vậy, vì sao mỗi lần đối mặt với người này nàng luôn thất thần, bị tên trộm vặt lấy làm lá chắn lần cũng thôi , lần này lại bị bắt, biết lại muốn làm gì, nếu để người khác biết nàng hai, rồi ba lần để người ta làm vậy, biết bị thành cái gì, khỏi muốn há mồm phản bác.

      Lại phát ngón tay kia vẫn còn đặt môi nàng, dường như còn có dấu hiệu tỉ mỉ ma sát, người này, hơi quá đáng rồi, nàng liếc mắt nhìn vị trí của chính mình, đúng là tầng lầu có thang lầu thông đến, là tầng đỉnh có gắn đá quý làm trang sức đỉnh lầu.

      Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, vừa vặn dừng mặt nạ bạc của nam tử, ánh bạc lướt qua, ánh sáng ngọc loá mắt, càng tôn lên nét sâu thẫm lường được trong đôi mắt.

      Vân Khanh ngầm tức giận, cam lòng mỗi lần bị bắt đều bị uy hiếp, quyết định há mồm cắn lên ngón tay đặt môi nàng.

      Nàng dùng hết sức lực cắn xuống, với đạo tặc này, biết tại sao, trong lòng nàng có sợ hãi, chỉ có tức giận và tức giận, vì thế sợ mà cắn mạnh, răng nanh đâm vào ngón tay, chảy ra máu đỏ tươi.

      Trong mắt nam tử đeo mặt nạ bạc lên ánh sáng kinh ngạc, tiếp theo liền đau đến nhăn mày, như tia chớp vươn hai ngón tay bóp cằm nàng, gia tăng sức lực khiến nàng mở miệng, rút ngón trỏ bị cắn đau ra, giơ trước mặt Vân Khanh, dưới ánh mặt trời chói chang, hai dòng máu đỏ thấm ra dọc theo dấu răng sâu hoắm, từ ngón tay chảy xuống.

      Lần nào Tiểu Hồ Ly cũng cắn , lần trước ở trong thư viện cũng chút nghĩ ngợi cắn xuống lồng ngực , bây giờ dấu răng còn chưa biến mất, tại lại lưu hai dấu răng ngón trỏ của , nàng vẫn làm thế với , vẫn nhìn thấy ai hài lòng liền cứ vậy mà cắn xuống?

      Nhớ tới cảm giác ướt át nóng bỏng vừa rồi khi ngón tay bị đôi môi nàng bao chặt, mặt liền dừng được mà nóng lên, ánh nhìn trong mắt lại càng thêm tức giận, cắn cũng thôi , nhưng nếu là nam tử khác có ý tốt, cứ như vậy cắn cái, chút tác dụng cũng có, chẳng lẽ Tiểu Hồ Ly này biết, hành động như vậy có lẽ khiến nam nhân càng thêm có dục vọng khi dễ nàng sao? Trong đôi mắt đen như mực lên ánh sáng khôn khéo, Ngự Phượng Đàn quyết định phải khiến Vân Khanh bỏ thói quen hư hỏng này.

      Ngón tay gia tăng sức lực, Vân Khanh bị bắt nâng cằm lên, dưới mặt nạ đôi mắt nam tử như lưỡi dao băng lợi hại, lộ ra hơi thở dày đặc, nàng nhìn mà có chút sợ hãi, lại nhếch đôi môi, thể lùi bước căm tức nhìn .

      Tuy rằng nhìn được biểu cảm của nam tử đeo mặt nạ, Vân Khanh lại có thể cảm giác được toàn thân lộ ra hơi thở khiếp người, khiến nàng cảm thấy vô cùng bị chèn ép, muốn tránh cũng còn sức lực.

      Nam tử đeo mặt nạ bạc quái dị cười tiếng, ngón tay bỗng nhiên nhét vào môi Vân Khanh, ngón tay vô cùng xấu xa nhàng xoay vòng đầu lưỡi phấn hồng của nàng, máu đỏ tươi dính vào đầu lưỡi, nàng nháy mắt cảm thấy mùi máu tươi tràn ra đầu lưỡi, lại bị loại động tác xâm nhập này làm sắc mặt đỏ lên, nhất thời mắt phượng trừng to.

      Chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, nam tử mặt nạ bạc thu ngón tay về, đốt ngón tay lưu luyến xẹt qua gương mặt nàng, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm cảnh cáo, "Về sau cho phép cắn những người khác, nàng làm vậy khiến người càng thêm muốn khi dễ nàng."

      Trong giọng mang theo ngang ngược thể phủ nhận, có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vâng theo vô điều kiện, loại khí chất khiếp người này lại chảy ra từ người tên trộm vặt, càng khiến Vân Khanh chắc chắc thân phận đặc biệt của .

      Nhưng ngang ngược ngang ngược, liên quan gì đến nàng, muốn làm gì tự mà làm, còn muốn lôi kéo nàng, lúc này đây. . . . . . nàng đánh giá cao thấp chút, bị thương, vừa rồi phía sau ai đuổi bắt , sao lại còn ôm lấy nàng.

      Chẳng lẽ bộ dạng nàng rất dễ bị bắt nạt?

      "Ta cắn ai liên quan gì đến ngươi, đại hiệp ngươi nên xen vào việc của người khác!" Vân Khanh oán hận cắn răng, từng chữ từng chữ phun ra ngoài, hai chữ ‘đại hiệp’ lại thốt ra đặc biệt nặng nề.

      Ngự Phượng Đàn vô cùng thích thái độ như vậy của nàng, híp mắt nhìn vẻ mặt nàng, khuôn mặt nhắn như bạch ngọc kia đều là tức giận, hơn nữa ánh mắt còn mang theo khinh thường nhìn qua bên.

      Lại chịu nhìn ? Lúc mang mặt nạ nàng cũng nhìn , đeo mặt nạ nàng cũng chịu nhìn, thì ra nàng đúng là thích nhìn ?

      Trong lòng bất mãn, ngón tay liền hung hăng xoay mặt nàng lại, khó chịu đè thấp giọng : "Bộ dạng ta rất khó nhìn sao? Vì sao nhìn ta?"

      Vân Khanh nghe vậy giương mắt nhìn mặt nạ bạc sáng chói của , phì cười, nâng tay vỗ lên mặt nạ của , "Ngươi có gì để ta nhìn?"

      Hừ! ra quên thân phận lúc này của mình phải là Ngự Phượng Đàn, dưới mặt nạ chu môi chép chép miệng, mắt hẹp híp lại, càng tới gần nàng thêm chút, trầm hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy bộ dạng An Sơ Dương đẹp mắt?"

      A? Sao lại đến việc này? Vân Khanh có chút kỳ quái nâng lông mi dài, mắt phượng kinh ngạc nhìn nam tử mặt nạ bạc.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9: Phản kích An Lan, thế tử kịp thời cứu mỹ nhân

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      đến An Sơ Dương? Vì sao lại hỏi ra mấy lời này, vừa rồi nàng tránh ở sau đình, chưa hề ngẩng đầu nhìn An Sơ Dương liếc mắt cái, nếu có quan sát, cũng chỉ là lúc đoán vật, nàng nảy lòng tham nhìn thêm vài lần, chẳng lẽ nam tử mặt nạ bạc vẫn luôn ở chung quanh nàng?

      Phán đoán này khiến nàng giật mình sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt nam tử mang mặt nạ bạc, nam tử trước mắt này mới gặp nàng hai lần, nhưng loại hơi thở tà ác mang theo sự bá đạo, các nam tử nàng từng quen biết chưa ai có đủ khí thế này, loại hơi thở này quá mức mê hoặc, cũng quá mức mê hoặc mất hồn, chi đến việc nhớ hay quên.

      Duy nhất người có khí chất lóa mắt như , đó là Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn, mà khí chất của Ngự Phượng Đàn lại hoàn toàn trái ngược với , đó là loại lười nhác chút để ý, tà mị bá đạo giống nam tử trước mắt này. Lại nhìn y phục người nam tử, cũng chỉ là áo bào màu lam mà người bình thường có thể mua được, mà Ngự Phượng Đàn từ đầu tới chân chỗ nào là hàng cực phẩm, chiều cao hình như cũng có chút chênh lệch.

      lúc lâu nàng gì, Ngự Phượng Đàn bất mãn, nghĩ nàng thích cái loại nam tử lạnh như băng như An Sơ Dương, liền hừ mạnh tiếng, "Khối băng kia có gì hay, vậy mà nàng cũng thích!"

      "Ta thích khi nào!" Vân Khanh tỏ vẻ hiểu nổi cái lý luận kỳ quái của , muốn tranh chấp với , người này làm đạo tặc làm đạo tặc, mặc kệ nàng thích ai .

      Nàng quay đầu, nhìn về phía sau, vừa nhìn đầu đã hơi choáng váng, nơi này chỉ dựa vào một mình nàng thể xuống, nhưng mà. . . . . . hình như nàng bị chuyện lúc nãy dọa đến mức bụng cũng thu lại, lúc này thả lỏng, lại nhớ tới việc bức thiết cần phải giải quyết. . . . . .

      Nàng rất muốn đến phòng vệ sinh, nhưng phải mở miệng thế nào với cái người ở trước mặt này đây, vì thế nghẹn cứng người, giọng : "Ngươi mau thả ta xuống. . . . . ."

      "Ta cũng ôm nàng, tự nàng xuống thôi." Ngự Phượng Đàn còn có ý muốn trêu đùa nàng lúc, chờ nàng giọng mở miệng cầu mang nàng xuống, ai ngờ sau lúc lâu có trả lời, liền quay đầu nhìn Vân Khanh, chỉ thấy sắc mặt nàng càng căng càng hồng, vẻ mặt mang theo chút khổ sở, trong lòng giật nảy, nhanh chóng xem nàng có trúng độc bị thương , lại thấy gì khác thường, nhất thời hiểu nổi.

      Liền nhớ tới vừa rồi nàng ở vị trí hẻo lánh như vậy, bình thường ai tùy tiện đến, trừ khi. . . . . . Ánh mắt nam tử met đeo nạ bạc mang theo nghi hoặc khó có thể nhận ra, thấy bụng nàng hóp lại, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay nắm chặt, bộ dáng này. . . . . .

      ngẩng đầu nhìn về phía đình kia, bỗng nhiên bật ra tiếng cười to, ôm theo Vân Khanh bay lên trung, sau đó đặt nàng trước phòng vệ sinh trong rừng trúc, tiếng cười chứa giọng mỉa mai lại thốt lên: " nhìn đến có người bị nghẹn chết."

      Dứt lời, xoay người tựa như cơn gió trong đêm đen rời khỏi rừng trúc, Vân Khanh sửng sốt, trong lòng tức giận, nhưng nàng nhịn tương đối lâu, bèn chạy nhanh vào tịnh phòng, đến lúc ra, trong lòng tràn đầy hốt hoảng, nhớ tới hôm nay từ lúc ra khỏi phủ đến bây giờ, mỗi kiện gặp phải đều có gì hay ho, sớm biết thế tìm cớ từ chối , lần hai lần lại ba lần, chọc Ngự Phượng Đàn ép uống rượu, lại cẩn thận nghe thấy chuyện nhà của Tri Phủ, cuối cùng còn bị tên trộm vặt chiếm tiện nghi. . . . . .

      Nghĩ đến cảm giác vừa rồi khi ngón tay chạm vào đầu lưỡi, Vân Khanh liền nhịn được mà xì tiếng khinh miệt, hương vị máu tanh còn lưu đầu lưỡi nàng, về sau nàng hẳn nên cắn người, khó chịu.

      Nàng vừa vừa căm giận mắng nam tử mang mặt nạ bạc cho hả, người này trộm này trộm nọ cũng biết thay đổi thời gian, mỗi lần đều xuất giữa ban ngày, phải người ta thường bảo trộm chỉ có lúc nửa đêm sao?

      Cái gì mà cho phép lại cắn người khác, nếu bắt nạt nàng, nàng cắn sao? Bất quá lời lại có đạo lý, nếu gặp người cố tình hại nàng, cắn cái như vậy cũng có tác dụng gì.

      Nàng vốn phải là người hay xúc động, biết tại sao, tự chủ của nàng với nam tử mang mặt nạ bạc hình như kém ít, nhịn được mà muốn đánh trả , dường như chắc chắn hại nàng? Nàng sờ sờ gò má, tự cảm thấy kỳ quái là sao mình lại có ý tưởng kỳ cục như thế, chẳng lẽ bởi vì lần trước lúc ở trong rừng trúc thả cho nàng con ngựa, cho nên cảm thấy gây nguy hiểm sao?

      Phải biết rằng, kẻ trộm, ngày đó người đầy máu tươi xuất trước mặt nàng, chứng minh phải là người tốt, có lẽ dưới tay từng lấy mạng người, về sau vẫn nên cẩn thận hơn chút.
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi14 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9: Phản kích An Lan, thế tử kịp thời cứu mỹ nhân

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Lúc về đến Lạc Mai viện, thấy trừ An Tuyết Oánh, An Lan, An Phương, Liễu Dịch Nguyệt và Lưu Uyển Như ra, An Ngọc Oánh đỡ lão thái quân nghỉ ngơi cũng tới.

      Vân Khanh vừa vào cửa, chợt nghe thấy giọng Liễu Dịch Nguyệt cất lên cao cao: "Biểu tỷ chuyến này... đúng là quá lâu, biết còn tưởng tỷ ngao du chuyến trong phủ Tri Phủ."

      Nghe vậy, An Ngọc Oánh cầm bức ‘Ánh trăng chiếu hồ sen’ trong tay, chậm rãi  phe phẩy, liếc xéo dò xét nhìn Vân Khanh : "Chắc là Vân Khanh muội muội cẩn thận mà lạc đường."

      "Ngọc Oánh tỷ tỷ biết đó thôi, quan hệ của Vân Khanh và muội muội Tuyết Oánh rất tốt, thường xuyên đến phủ chơi, mặc dù thể là biết hết mọi thứ trong phủ, nhưng ít nhất vài gian phòng trong hậu viện nhất định lầm, bình thường vẫn thế, sao đến tịnh phòng lại lạc đường, chỉ sợ còn có chuyện khác mà kéo dài thời gian?"

      chuyện là thứ nữ An Lan của Tri Phủ, nàng ta cùng tuổi với An Ngọc Oánh, hình như còn lớn hơn An Tuyết Oánh tuổi, năm nay mười bốn, bởi vì mẫu thân là thứ nữ của Hồ đại nhân ở Ty Diêm Chính (quan muối), là quý thiếp của An Tri phủ, trong phủ cũng coi như có chút mặt mũi, nàng ta lại là thứ trưởng nữ của phủ Tri Phủ, bộ dạng cũng thanh tú động lòng người, lại nhanh mồm nhanh miệng, ở trước mặt An Tri phủ cùng Tri Phủ phu nhân đều có vài phần sĩ diện, cho nên so với An Phương ngồi bên cạnh nàng ta, cũng hơn hẳn, nàng ta mặc cái áo vạt dài kín cổ màu hồng đào thêu hoa cúc bằng chỉ vàng, váy thêu hải đường màu hồng thắt dây lưng thêu chỉ vàng, thoạt nhìn toàn thân cũng vô cùng cao quý, chút cũng nhìn ra là ‘thứ tiểu thư’, đầu vấn búi tóc vân đóa, cài trâm ngọc mẫu đơn bằng bạc khảm đá quý màu xanh, bên tóc mai cài hai đóa hoa bằng lụa màu hồng nhạt, hiển nhiên hôm nay cũng trang điểm tỉ mỉ, muốn tô vẽ sắc đẹp trước mặt Ngự Phượng Đàn.

      Ninh Quốc Công chính là công thần khai quốc được tấn phong, là gia tộc lớn có nhiều thế hệ trâm , đích - thứ khác nhau rất ràng, đích nữ giống như An Ngọc Oánh, An Tuyết Oánh đều mang chữ Oánh trong tên, mà thứ nữ An Lan, An Phương thực ràng chỉ là quan hệ râu ria mà thôi, chỉ xét tên họ là khác nhau rồi.

      Vân Khanh từng nghe An Tuyết Oánh , rằng ‘thứ tỷ tỷ’ này bởi vì dung mạo xuất sắc, ở trong phủ coi như cũng được chìu, tác phong khác biệt lắm với các ‘chính nữ’, lúc nói chuyện phiếm cũng khá kiêu ngạo, nhất định là phải gả cho nam tử có thân phận - gia thế tốt làm chính thê mới chịu.

      Đối với việc kiên trì phải làm chính thê ấy, Vân Khanh chấp nhận, thê là phải cưới hỏi đàng hoàng, thiếp là vào theo cửa phụ, là đương gia chủ mẫu, là lấy sắc đẹp mà hầu hạ người, khác nhau quá ràng, trừ việc bất đắc dĩ phải làm thiếp, nữ tử nên có ý tưởng làm di nương. Bất quá thân là thứ nữ nhà Tri Phủ, nếu muốn gả làm chính thê cho nam tử có gia thế thân phận tốt, vẫn có chút khó khăn.

      An Lan vừa xong, tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt An Ngọc Oánh càng thêm dày đặc, dưới che đậy của bức tranh, đôi mắt đẹp cũng lộ ra vẻ đánh giá, Vân Khanh thấy vậy bất đắc dĩ, chắc chắn là thấy Liễu Dịch Nguyệt sắp bị Ngự Phượng Đàn gọi tên, mà nàng lại bị nghiệt kia gọi ngược, mặc dù sau đó chơi nữa, nhưng trong lòng các tiểu thư An gia vẫn thoải mái, vì thế ánh mắt tránh né, khi ngẩng lên mang theo men say mờ mịt, có chút ngượng ngùng cười : "An Lan mở lời liền buông tha cho người ta, phải do ta vụng về, đoán ra mấy vật gì đó, liền uống chín chén rượu trái cây, rượu kia ngọt ngào, ai biết tác dụng từ từ lại sâu như vậy, ta tới lui liền lạc, vất vả mới phát cảnh vật chung quanh khác lạ, giật mình tỉnh táo chút, quay đầu lại tìm được tịnh phòng."

      An Ngọc Oánh vẫn nhớ nàng uống nhiều rượu, lại nhìn góc váy nàng dính chút bùn, ánh mắt lại chứa men say, liền tin lời nàng, che miệng : "Được rồi, may mà ngươi vẫn chưa uống hết chỗ rượu đó, nếu ngay đó mà gục xuống ngủ mất, vậy khiến bọn ta phải chạy tìm!"

      Lời vừa ra, khí vừa rồi liền thân thiện hơn, Vân Khanh thầm thở dài vì tránh thoát được kiếp, miễn cho sau này An Sơ Dương lại đến hỏi thăm thời điểm đó là ai núp trong đình, cho dù biết là nàng, cũng biết nàng có men say cẩn thận mà nghe được, người uống say nghe những lời tranh luận đó.

      Vì thế sắc mặt Vân Khanh cũng thoải mái rất nhiều, mỉm cười với An Lan, trong con ngươi đen mang theo chút mỉa mai, muốn đốt lửa lên người nàng, cũng phải xem đạo hạnh sâu hay cạn. Nàng nửa nửa giả sẳng giọng: "Lời An Lan vừa , là có ý muốn cho ta xấu mặt, khiến ta bị chê cười trước mặt Ngọc Oánh tỷ tỷ của ngươi chứ gì."

      An Ngọc Oánh nghe vậy thản nhiên đưa mắt nhìn An Lan, lời nàng ta vừa khỏi khiến cho nàng nghĩ nhiều, nghĩ rằng Vân Khanh mượn việc đến tịnh phòng mà vụng trộm chạy đến tiền viện tìm Ngự Phượng Đàn, thứ đường muội này hẳn cũng coi trọng Cẩn Vương thế tử, vì vừa rồi gây chú ý được trong bữa tiệc mà căm tức?

      An Lan nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của An Ngọc Oánh, trong lòng quýnh lên, ngờ vào lúc này Vân Khanh chỉ hai ba câu đẩy luôn chuyện về phía mình, hôm nay đúng là nàng hơi tức giận, vốn nghĩ rằng lượt đoán vật tiếp theo nàng có thể biểu diễn khúc, ai ngờ cơ hội đoán vật đều có, ngay cả cũng chưa được hai câu, chẳng phải quá lãng phí tâm tư của nàng sao?

      An Tuyết Oánh thấy vậy vội vàng giảng hòa, liền với mọi người: "Ngày hôm trước ta được tặng chậu hoa rất đẹp, hôm nay các ngươi tới, liền để các ngươi cùng ngắm. . . . . ." Vì thế đề tài liền chuyển sang chậu hoa, mọi người ngươi lời ta câu, đánh giá chậu hoa sơn trà.

      lát sau, liền nghe có người hai người Ngự Phượng Đàn và Cảnh Hựu Thần, sau khi ăn cơm xong cũng cáo từ, hứng trí của An Ngọc Oánh liền tuột mất, lát sau, mọi người liền tìm cớ, đều tự giải tán.

      Vân Khanh lại ngồi xe ngựa dọc theo đường cũ mà trở về, xe ngựa vào đến cửa phủ mới dừng lại, sau khi vào Vân Khanh liền nhìn thấy tiểu nha hoàn của viện Tạ thị trông chừng ở cửa thùy hoa, mới từ xa xa nhìn thấy nàng liền vội vàng hấp tấp chạy tới.

      "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, tốt rồi. . . . . ."

      Lưu Thúy vừa nghe thấy lời này, liền nghiêm mặt, lập tức mạnh mẽ dạy bảo: "Chạy cái gì mà chạy, hấp ta hấp tấp, hô to gọi như vậy là sao chứ!"

      Trụy Nhi co rụt bả vai lại, vội vàng hành lễ với Vân Khanh, : "Vừa rồi nô tỳ có chút hấp tấp, xin đại tiểu thư thứ tội."

      Thấy nàng ta chờ ở đây, nhất định Tạ thị xảy ra chuyện gì quan trọng, đáy lòng Vân Khanh gấp gáp, mặt lại vẫn luôn trầm tĩnh, từ từ mở miệng : "Em chớ hoảng sợ, rốt cuộc là có chuyện gì, xem?"

      Trụy Nhi thấy vẻ mặt nàng ấm áp, thầm nghĩ đại tiểu thư tệ, trong lòng cũng lớn gan hơn chút, lúc này mới mở miệng : "Là Phỉ Thúy tỷ tỷ dặn dò nô tỳ đứng đây chờ  đại tiểu thư trở về, buổi sáng ngày hôm nay, sau khi ba vị di nương thỉnh an lão phu nhân, biết gì, lão phu nhân liền nổi cơn giận, hô hào gọi phu nhân đến, từ khi đó đến bây giờ, nô tỳ đứng đây cũng khoảng hai canh giờ, mà phu nhân vẫn còn chưa trở về viện."

      Trong lòng Vân Khanh lộp bộp tiếng, ánh mắt chứa tia sắc bén, nàng biết nhóm di nương đó an phận thủ thường ở yên trong viện của mình, phải sao, tại thấy Thẩm phủ vừa có chút an tĩnh, liền lập tức thổi gió dậy sóng rồi. Nàng gật gật đầu, với Trụy Nhi: "Em chạy với Phỉ Thúy, ta về rồi, sau khi về Quy Nhạn Các chuyến, sẽ đến Vinh Tùng đường ngay."

      AELITA, Minhang, Bé Bi13 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10: Di nương kiện cáo, ngược lại Thẩm Mậu tức giận

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Vào Quy Nhạn Các, Lưu Thúy dặn dò tiểu nha đầu múc nước đến, để Vân Khanh rửa mặt rửa tay, vẻ mặt Vân Khanh có chút nghiêm trang.

      Hôm nay ba vị di nương đến chỗ tổ mẫu gì, nàng cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì chuyện hai tháng nay phụ thân đến chỗ di nương, người tuổi càng lớn lại càng ngóng trông con cháu đầy cả sảnh đường, lão phu nhân lòng muốn con nối dòng, quan trọng nhất là muốn đứa cháu trai, kỳ nàng có thể hiểu được cách nghĩ của tổ mẫu, chỉ là nàng thể nhìn mẫu thân vì nguyên nhân đó mà bị phạt. Dù sao trong chuyện này, sai lầm cũng phải do mẫu thân.

      Vào đời trước, Vân Khanh vẫn cho rằng trong nhà yên ả, tuy phụ thân có tiểu thiếp thông phòng, nhưng cũng lạnh nhạt như băng với mẫu thân, nhưng sau khi trọng sinh nàng mới phát , hết thảy mọi việc trong Thẩm phủ so với trong ấn tượng của nàng đều khác nhau rất lớn, thậm chí có thể là khác nhau long trời lở đất, cho tới nay việc tổ mẫu làm khó dễ, tiểu thiếp kiện cáo, hết thảy đều do mình Tạ thị chống đỡ, lại xét việc bị bỏ thuốc kia, kẻ ra tay độc ác sau màn vẫn chưa bị lôi ra, kỳ vẫn luôn che giấu thân phận lại trong Thẩm phủ.

      Lưu Thúy thấy vẻ mặt tiểu thư như có điều suy nghĩ, tốc độ vắt khăn cũng chậm, vừa rồi ở trước cửa nàng nghe được phu nhân bị lão phu nhân gọi vào trong viện suốt hai canh giờ còn chưa trở lại, trong lòng loạn, muốn vội vàng đến Vinh Tùng đường xem, ai ngờ tiểu thư lại chút hoang mang về thay quần áo trước, nếu thèm để ý đến phu nhân, hẳn là thể nào, tiểu thư và phu nhân là mẹ con ruột thịt, quan hệ rất thân mật, xem ra nhất định là tiểu thư suy nghĩ cách đối phó.

      lát sau, Vân Khanh thay đổi bộ y phục hàng ngày nhàng lại thất lễ, đột nhiên mở miệng hỏi Thanh Liên: "Thanh Liên, vết thương của Phi Đan sao rồi?"

      Thanh Liên nghe vậy : "Hai ngày nay vết thương cũng tệ lắm, có thể đứng lên chút rồi." Cha mẹ Phi Đan đều là quản có thể diện trong phủ, lúc ma ma phạt roi đương nhiên cũng tay chút, hơn nữa Vân Khanh dặn dò phải nấu thuốc tốt, tuy rằng còn đau, nhưng cũng còn đáng ngại, chỉ là vẫn chưa làm việc được mà thôi.

      "Em bảo nàng ấy thay đổi xiêm y, lập tức đến phòng của ta." Vân Khanh dặn dò xong, Thanh Liên vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng chạy ra cửa với Phi Đan.

      Tiếp theo Vân Khanh với Lưu Thúy: "Ta nhớ lúc trở về, Tri Phủ phu nhân có cho hai hộp điểm tâm của Nghiễm Thành trai ở kinh thành phải ?"

      "Đúng vậy, là lão thái quân mang đến, kinh thành có điểm tâm mới đặc sắc, những nơi khác có được." Lưu Thúy biết tại sao tiểu thư lại hỏi việc này, chạy nhanh vào mang hai cái hộp màu vàng có khắc hoa lan hơi đỏ được để trong phòng ra, đặt trước mặt Vân Khanh.

      Bên kia Phi Đan nghe thấy Vân Khanh dặn dò, thay đổi quần áo, vào phòng, quỳ xuống hành lễ với Vân Khanh, : "Nô tỳ bái kiến tiểu thư."

      Vân Khanh đảo ánh mắt, Thanh Liên vội vàng lôi kéo nàng ta, " cần, bây giờ ngươi có thể lại được chưa?"

      Trong lòng Phi Đan vẫn còn biết ơn việc lần trước Vân Khanh mở miệng cầu xin giúp mình, lúc này thấy Vân Khanh gọi nàng đến, nhanh miệng đáp: " còn đáng ngại."

      "Ừ" Vân Khanh thấy kỳ nàng ta vẫn còn chưa tốt hẳn, bất quá cũng sao cả, nàng cũng cần Phi Đan làm việc nặng nhọc gì, quay đầu gọi: "Phi Đan, cầm hai hộp điểm tâm này, chúng ta đến Vinh Tùng đường."

      Trong Vinh Tùng đường.

      Lão phu nhân nằm giường La Hán, đầu quấn mảnh lụa vàng, tay chống đầu, cơ bắp mặt kéo căng, mà Tạ thị quỳ gối bên phải, cúi nửa người suy nghĩ, sắc mặt trắng bệch nhìn nền nhà lót gạch xanh.

      Bích Bình nhìn Tạ thị quỳ suốt hai canh giờ mà lão phu nhân còn chưa có dấu hiệu bảo bà đứng dậy, trong lòng khỏi sốt ruột, tuy phu nhân quỳ gối đệm, nhưng cứ quỳ như thế, đầu gối hẳn là quỳ sắp hỏng rồi, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài vài lần, nghĩ nghĩ rồi mở miệng : "Lão phu nhân, hẳn là đầu ngài vẫn còn đau, lâu thế mà vẫn còn đau, nô tỳ lấy viên thuốc cho người."

      Lão phu nhân nghe xong, mí mắt nhấc lên nhìn nàng ta cái, trong con ngươi đều là ánh sáng sắc bén, Bích Bình là nhắc nhở bà rằng Tạ thị quỳ rất lâu, hai canh giờ, dài lắm sao? Liền khẽ hừ tiếng, "Thuốc gì chứ, chỉ cần thứ tiểu nhân kia tác oai tác quái, đầu của ta, liền đau."

      Dứt lời, ánh mắt dạo qua vòng người Tạ thị, giống như mang theo dao găm, phải xé toạt bà mới cam lòng.

      Bích Bình bất đắc dĩ thở dài, biết lão phu nhân quyết tâm muốn trừng trị phu nhân, trong mắt chứa vẻ xót thương, nhớ tới buổi sáng ngày hôm nay, cũng biết là chuyện gì, ba người Bạch di nương, Thu di nương, Thủy di nương vội tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân nhìn thấy tâm tình bọn họ cũng vui gì, liền mở miệng dạy dỗ chút, bảo ba người bọn họ trang điểm xinh đẹp, bộ dạng ai ai cũng tệ, sao chẳng ai sinh được đứa bé nào, vân vân.

      Kết quả bị mắng chút, Thủy di nương liền cướp lời cáo trạng trước, sinh đứa bé, ai mà muốn, nhưng lão gia cũng phải đến phòng bọn họ mới được.

      Này vừa , lão phu nhân liền cứng họng, kỳ quái hỏi, chẳng lẽ lão gia đến phòng các di nương sao? Bạch di nương và Thu di nương đều gật gật đầu, lần này sau khi lão gia trở về, liền chưa hề bước vào phòng bọn họ, căn bản đều nghỉ lại trong phòng Tạ thị.

      Việc này liền chọc giận lão phu nhân, sau khi mắng ba vị di nương thêm chút, liền bảo người gọi phu nhân tới, hai lời bắt bà quỳ gối trong phòng, muốn phu nhân suy nghĩ cẩn thận, xem rốt cuộc mình làm sai điều gì.

      Trước mắt quỳ lâu như vậy, tức giận của lão phu nhân còn chưa tan, cũng biết phải chờ tới giờ nào mới có thể nguôi giận, nàng lại nhìn vài lần ra bên ngoài, qua chuyện tử tước cùng biểu tiểu thư lần trước, nàng nhận thấy tiểu thư là người thông minh lanh lợi, nếu nàng ấy đến hẳn có vài phần hi vọng.

      Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài thông báo: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến."

      Lần này lão phu nhân liền hừ tiếng mạnh, liếc mắt dò xét Tạ thị, cười lạnh : "Ngươi quỳ gối lên tiếng, nhất định chịu thừa nhận mình làm sai, ra là muốn chờ nữ nhi đến chuyện thay ngươi?"

      Đầu gối Tạ thị quỳ run lên, đau đớn từng đợt, chân cũng hơi phát run, bà biết trong lòng Dư thị (lão phu nhân) thích bà, chủ yếu là trách bà gả vào nhà nhiều năm mà vẫn sinh được con trai.

      Trước kia bà cũng hiểu đó là cái sai của mình, từ sau khi sinh Vân Khanh bụng cũng thấy tin tức, đại phu lớn đều tìm khám ít, chỉ lúc bà sinh đứa tổn hại thân mình, cũng vì nghĩ đến như thế, liền áy náy mà nạp nha hoàn tùy thân mang theo trước kia làm thông phòng, cũng chính là Bạch di nương bây giờ.

      Sau đó lão phu nhân lại mượn cơ hội đưa Thủy di nương vào, bà cũng gì, cuối cùng Thẩm Mậu ở bên ngoài lấy Thu di nương về, trong lòng bà thoải mái, nhưng vẫn làm chủ đón về, chủ yếu là muốn để bọn họ sinh con trai cho Thẩm gia.

      Nhưng hai tháng trước sau khi biết Thẩm Mậu bị bỏ thuốc tuyệt tự, tự tin trong lòng bà lại khôi phục, lão gia lại vì Vân Khanh càng ngày càng thông minh mà coi trọng bà thêm vài phần, bà liền ngóng trông hai tháng uống thuốc liên tục, có thể bụng chịu thua kém. Nhưng nguyên nhân này bà biết, lão gia biết, lão phu nhân biết, bà cũng thể cho lão phu nhân biết, người lớn tuổi như thế, nếu nghe tin tức đó, biết nóng giận đến mức nào, đến lúc đó lỗi của bà càng lớn.

      Trước mắt chỉ có thể chịu khổ, chờ mang bầu được tốt, Tạ thị ngầm thả lỏng đầu gối, cúi đầu : "Con dâu cũng nghĩ thế."

      "Có nghĩ hay chỉ mình ngươi biết!" Mặt lão phu nhân xanh mét, quay đầu, ra bên ngoài: "Cho con bé vào." ra bà muốn xem thử Vân Khanh có thể được gì, nàng là khuê nữ chưa gả sao có thể nhúng tay vào chuyện riêng của cha mẹ, huống chi mẹ chồng răn dạy con dâu, đó là chuyện hợp đạo lý, nếu Vân Khanh dám mở miệng, chính là bất hiếu.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10: Di nương kiện cáo, ngược lại Thẩm Mậu tức giận

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Ai ngờ sau khi Vân Khanh tiến vào, ánh mắt mang theo đau xót liếc nhìn Tạ thị cái, đón nhận ánh mắt hiền từ của bà, cắn chặt răng dời ánh mắt ra chỗ khác, cũng vội vã mở miệng giải thích cho bà, mà đến hành lễ trước mặt lão phu nhân, ánh mắt dừng dãi lụa vàng trán bà, : "Tổ mẫu, cơn đau đầu lại tái phát sao?"

      Vốn dĩ sắc mặt lão phu nhân khá khó coi, nghe nàng lời thân thiết như vậy liền lặng chút, vốn dĩ bà nghĩ rằng Vân Khanh tiến vào nhất định bước đến kéo Tạ thị đứng lên, hoặc là ôm Tạ thị khóc sướt mướt, ngờ sau khi nàng bước vào, điều đầu tiên quan tâm vẫn là thân thể của bà, điều này làm cho tâm tình của bà tốt hơn chút, bất quá ngữ khí vẫn được tốt, : "Suốt ngày đều có chuyện phiền lòng, sao lại đau đầu?" Bà oán hận trách móc, lại nhớ tới hôm nay Vân Khanh ra khỏi phủ, liền ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay đến quý phủ Tri Phủ gặp lão thái quân, gây ra chuyện gì đó chứ?"

      nghe thôi, vừa nghe lời này, biết còn tưởng mỗi ngày Vân Khanh đều rảnh rỗi gây chuyện sinh , may mà đây là trong nhà, nàng cũng quen tính tình biết điều của lão phu nhân, liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt phượng tràn đầy ánh sáng trong trẻo, mở miệng : "Tổ mẫu chú trọng lễ nghi, Vân Khanh cũng tuyệt đối dám làm ra chuyện tổn hại hình tượng ở quý phủ khác, dù sao bất cứ hành động nào của Vân Khanh khi ra ngoài, người khác đều biết là của nữ nhi Thẩm gia, đại diện cho thể diện tổ mẫu và cha, đương nhiên Vân Khanh dám khinh thường."

      "Ừ, vậy mới tốt." Lão phu nhân nghe nàng chuyện hào phóng khéo léo như vậy, khóe miệng khỏi cong lên chút, Phi Đan thấy thế, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Vân Khanh và lão phu nhân, vừa rồi lão phu nhân chuyện vẫn mang theo tức giận, trước mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí đó có thể thấy được chút vui vẻ, đơn giản.

      Vân Khanh thấy vậy, lại mở miệng : "Hôm nay lão thái quân của Ninh Quốc Công cũng ở đó, bà ấy từ kinh thành đến, cố ý đến thăm Tri Phủ Đại Nhân, còn dẫn theo nhị tiểu thư của nhà Ninh Quốc Công, lại mời thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, Nguyệt biểu muội của Liễu gia, còn có Lưu tiểu thư của Ty Tàu thuyền, cùng chơi ở hoa viên lúc, lại cùng dùng cơm trưa, cho nên bây giờ mới trở về."

      Lão phu nhân nghe nàng nhắc đến lão thái quân, còn nhắc đến thân phận của những người đến đó hôm nay, vừa nghe đến thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, ánh mắt liền phát sáng, mặc dù Thẩm gia giàu khắp phương, rốt cuộc vẫn là thương buôn, nhà giàu và quý tộc cách quá xa, bản thân bà ít khi giao tiếp với người có thân phận như vậy, cháu bà, trong nhóm người được mời, chỉ mình nàng có thân phận thấp, Vân Khanh cũng tệ, cũng được mời , nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ, liền hỏi: "Cũng tốt, thừa dịp tại còn chưa gả, ra ngoài dạo chơi nhiều, cũng tệ."

      "Đúng vậy, hôm nay chơi rất vui vẻ, chỉ là trong bữa tiệc cẩn thận nghe được Tri Phủ cùng An công tử. . . . . ." Giọng Vân Khanh càng càng , sau lại tiếp, dù sao cũng là chuyện cẩn thận mà nghe được, liền ngừng lời.

      Nhưng lão phu nhân nghe được, người ta luôn cảm thấy hứng thú nhất với mấy chuyện đồn đãi của quan lại quý tộc, thường chú tâm chút, mà bắt đầu muốn biết sâu hơn. Vị An công tử này là nhi tử mà vợ trước để lại, Tri phủ phu nhân vợ kế cưới vào sau, chỉ sinh nữ nhi là An Tuyết Oánh, rồi cũng có động tĩnh gì giống như Tạ thị, nghe trong phủ trừ hai di nương trước kia, Tri Phủ phu nhân cũng dâng người mới cho Hứa Tri phủ, bình thường cũng cho Tri Phủ chạy đến chỗ di nương, nàng là phu nhân mới cưới, dù sao cũng phải sinh con trai trưởng rồi mới , sao có thể để di nương sinh trước.

      Đương nhiên, đại gia tộc luôn bao giờ cho phép di nương sinh con trai trưởng trước chính thê, trừ khi ba năm mà chính thê vẫn có con, vì suy nghĩ cho đời sau, di nương mới có thể sinh nhi tử. Tri Phủ phu nhân là ỷ vào thế của nhà mẹ đẻ, Tri Phủ lại chìu, liền có chút nổi nóng, bất quá kia đều là chuyện của nhà người ta.

      Bà đưa mắt nhìn Tạ thị, Tạ thị gả vào năm thứ hai liền sinh Vân Khanh, nửa năm sau bà ta liền đưa người vào cửa, Tạ thị thể sinh con trai, để cho người khác sinh, Tạ thị cũng có ý kiến gì, còn làm chủ đưa nha hoàn thị tỳ lên làm di nương, như vậy, Tạ thị cũng phải là người ghen tị, vốn gần đây buôn bán bận rộn, nhi tử ít khi ở lại hậu viện cũng là bình thường, ngủ ở chính thất mới đáng để người ta để ý.

      Nghĩ như thế, sắc mặt bà liền tốt hơn rất nhiều, trong giọng cũng còn nhiều tức giận, gật gật đầu : "Việc nhà của người khác chớ bàn đến." Nay cháu này càng ngày càng tệ, hiểu đạo lý, hiểu được cái gì có thể cái gì thể .

      Vân Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt của lão phu nhân, hơi cúi mặt trong mắt xẹt qua ý cười, lại nhận lấy trà nóng nha hoàn đưa tới, đứng trước mặt lão phu nhân, lời mềm giọng : "Tổ mẫu, lão thái quân còn mang đến hai hộp điểm tâm đặc sản ở kinh thành cho con cầm về, nên vừa về phủ, con liền vội xách đến đây cho tổ mẫu nếm thử."

      Vừa nghe là lão thái quân cố ý gửi về cho bà ăn, lão phu nhân có loại cảm giác được coi trọng mà sợ hãi, bà và lão thái quân có giao tình, có thể khiến lão thái quân tặng hai hộp điểm tâm, nhất định là bởi vì Vân Khanh gì đó, nhất thời cảm thấy có thể diện, đầu cũng còn đau, vội vàng bảo Vương ma ma đỡ bà ngồi dậy.

      Kỳ lời Vân Khanh là có kỹ xảo, hai hộp điểm tâm này do lão thái quân mang đến sai, nhưng là do Tri Phủ phu nhân cho nàng, cũng mang về tặng cho lão phu nhân, nhưng Vân Khanh vừa như vậy, liền có vẻ như lão thái quân biết lão phu nhân của Thẩm phủ, cố ý bảo người ta cầm hai hộp điểm tâm đặc sản tặng cho bà, nhất thời vui mừng nhướng mày.

      Vẫn đứng phía sau Vân Khanh, Phi Đan mang hai hộp điểm tâm đến, bày ra bàn.

      Lão phu nhân nhìn thấy là nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua, nhìn thoáng qua lưng nàng, "Sao rồi, vết thương bị đánh bằng roi tốt hơn chưa?"

      Phi Đan cúi đầu cung kính trả lời: "Bẩm lão phu nhân, mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn bảo nô tỳ nghỉ ngơi, chén thuốc bữa ăn đều có người chuẩn bị, vết thương cũng tốt hơn rất nhiều rồi, nô tỳ nghĩ bởi vì lúc trước hiểu chuyện mà làm cho lão phu nhân thất vọng, lại bàn tán lung tung về tiểu thư, liền thẹn trong lòng, hy vọng có thể sớm hầu hạ tiểu thư, đền bù áy náy trong lòng."

      Nghe vậy, đáy mắt Vân Khanh mang theo chút tán thưởng nhàn nhạt, rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn trong phòng lão phu nhân, tuy rằng có chút sốt sắng, nhưng dạy bảo liền hiểu, nàng mang Phi Đan đến mục đích đúng là muốn nhắc lão phu nhân nhớ tới chuyện nàng ta bị người xúi giục trước đó, mà tại lời Phi Đan , phải là cực hay, nhắc đến ăn năn của nàng ta với lão phu nhân, rồi thể lòng trung thành với bà, nhưng lại vô cùng khéo léo nhắc nhở lão phu nhân.

      Quả nhiên, sau khi lão phu nhân nghe xong lời của nàng ta, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, Phi Đan chính là bị Vi Ngưng Tử bị tống ra ngoài xúi giục, đến tố cáo trước mặt lão phu nhân, muốn lợi dụng lão phu nhân để đối phó Vân Khanh, tình hình đó cũng gần giống hôm nay, người đến xúi chỉ đổi thành Thủy di nương thôi.

      Lão phu nhân lộ vẻ giận dữ, đồng thời cũng nghiêm túc đánh giá cháu này, cho tới nay bà đều thích cháu , nay cháu này hoàn toàn thay đổi, cả người thoạt nhìn đoan trang hào phóng, trầm tĩnh thong dong, đôi mắt phượng to tròn mang theo ánh sáng nhìn xa trông rộng, duyên dáng kiều đứng trước mặt bà, giống như đóa phù dung nở rộ, chút cũng kém hơn tiểu thư danh môn trong kinh thành mà bà từng biết.

      Nếu cháu mang theo Phi Đan đến đây, chừng bà lại hiểu lầm Tạ thị, hai tháng đến phòng di nương cũng phải là chuyện gì quá lớn, vẻ mặt bà  buông lỏng, liếc mắt nhìn Tạ thị cái, thấy con dâu quỳ hai canh giờ, mặt còn oán giận, trong lòng cũng thoải mái hơn.

      Vừa vặn cháu cũng đến, liền theo bậc thang đó, với Tạ thị: "Ngươi đứng lên ."

      bên hầu hạ, Phỉ Thúy vừa thấy lão phu nhân chịu tha, vội vàng bước đến giúp Tạ thị đứng lên, bà quỳ hai canh giờ, đầu gối sớm ê ẩm đau đớn, đứng lên có chút run run, nhưng tâm tư của bà cũng lộ ra mặt. Tạ thị biết bà có thể nhanh chóng còn bị phạt quỳ, đều nhờ tác dụng của việc nữ nhi đến đây. Nữ nhi mới mười ba tuổi, lại biết uyển uyển khéo léo, lòng vòng mà biện hộ cho bà, lại hề có lời nào bảo là xin tội cho bà, thông minh như vậy, lại khiến lòng bà có chút chua xót, trong lòng biết là vui hay buồn.
      AELITA, Minhang, Bé Bi15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :