1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 40: Khiêu khích dẫn nàng ta đến kết cục bi thảm

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Thấy Vũ Dương công chúa ngừng múa, nên An Ninh nháy mắt mấy cái về hướng Vũ Dương công chúa, khiêu khích trong mắt càng đậm, mới vừa rồi phải , vô luận thủ khúc thế nào, Vũ Dương công chúa đều có thể theo kịp nàng sao? Nhưng chỉ cần nàng ta lọt vào tay An Ninh nàng, vậy chưa chắc đâu!

      Quả nhiên, sắc mặt trầm khó coi của Vũ Dương công chúa giống như hiểu được khiêu khích ở trong mắt của nàng, kiêu ngạo trong lòng sao có thể cho phép nàng lùi bước như vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Ninh cái, lại tiếp tục nhảy múa, cố gắng đuổi kịp điệu của An Ninh.

      Khóe miệng An Ninh gợi lên chút ý cười, nhận thấy nàng ta quả nhiên mắc mưu, ngón tay chuyển động dây đàn càng chuyên tâm, tiếp tục miêu tả cảnh chiến tranh trong đó,nhưng đồng thời cũng quên gia tăng thêm khó khăn cho Vũ Dương công chúa, thấy bước nhảy của nàng ta lộn xộn, trong mắt An Ninh xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, đây chính là hồi đấu tranh tâm lý, lúc bước nhảy của Vũ Dương công chúa bắt đầu rối loạn, toàn bộ cũng ở trong tầm khống chế của An Ninh, nếu nàng ta càng ngoan cố chống lại, kết cục càng thê thảm!

      Giờ phút này, nàng vẫn còn muốn đùa giỡn nàng ta nhiều hơn!

      Ở bên này An Ninh trấn định tự nhiên, ngón tay thoải mái lướt dây đàn, mà bên kia Vũ Dương công chúa nhảy múa càng thêm lộn xộn rất chật vật.

      Phía bên ngoài Cảnh Dương điện ở cách đó xa, Thương Địch vận thân huyền sắc cẩm y, nghe được tiếng đàn truyền đến đây,  nên nhịn được nghỉ chân lắng nghe, khoanh tay mà đứng, phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt như ngọc dâng lên vẻ khen ngợi khó có được, " Đại mạc rộng lớn, chiến mã phi nhanh như bay, thủ khúc mãnh liệt, làm cho người ta như lâm vào cảnh trí trong khúc nhạc, quả nhiênlà tuyệt diệu, từ khi nào mà bên trong hoàng cung lại có vị cao thủ đánh đàn như vậy?"

      "Chủ tử, có cần thủ hạ điều tra chút hay ?" Thân là hộ vệ bên người của Thương Địch Đồng Tước hiếm khi nhìn thấy chủ tử vì thủ khúc mà dừng lại cước bộ, chủ tử của người hiểu biết luật, có thể được ngài ấy tán thưởng, quả nhiên tệ.

      " cần." Thương Địch nhìn về phía Cảnh Dương điện, bước thẳng từng bước tới hướng Cảnh Dương điện.

      Đồng Tước giật mình, nơi mà bọn họ muốn vừa vặn ngược hướng với Cảnh Dương điện, bản thân chủ tử có chuyện quan trọng nhưng lại có thể theo tiếng đàn kia mà đến, điểm này khiến cho Đồng Tước có chút phản ứng kịp, nhìn thấy chủ tử muốn xa, vội vàng đuổi kịp cước bộ của Thương Địch...

      Bên trong Cảnh Dương điện.

      Mọi người vẫn như trước nhắm hai mắt, đắm chìm ở bên trong tiếng đàn, mà khuôn mặt của An Ninh tuy bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại lóe ra tà ác, thấy được mặt của Vũ Dương công chúa đầy mồ hôi, khỏi hừ lạnh ở trong lòng, xem nàng ta còn có thể kiên trì bao lâu!

      Vũ Dương công chúa ở Nam Chiếu quốc được chăm sóc như bảo bối, dưỡng thành tính tình duy ngã độc tôn (duy ngã độc tôn: mình là nhất), từ cường thế, biết chính mình rơi xuống thế hạ phong, nhưng vẫn như trước cam lòng với tình trạng như bây giờ,  dù cho ý đồ của nàng hoàn toàn thất bại rồi.

      Đột nhiên, tiếng đàn của An Ninh dần dần dịu , giống như cố ý nhượng bộ cho Vũ Dương công chúa, nhận thấy được bước nhảy lộn xộn của Vũ Dương công chúa có hơi cải thiện, vừa nhấc mắt, vừa vặn chống lại cặp mắt đắc ý của Vũ Dương công chúa, An Ninh trong lòng cười khẽ, cảm thán thay cho ngu ngốc này của Vũ Dương công chúa, nàng ta nghĩ là nàng vô tình làm như vậy à? Cũng chút nghi ngờ coi bên trong có tình hay , cứ như vậy thể ra vẻ đắc ý của nàng ta, quả nhiên là công chúa có đầu óc. (TT: đến chuyện ko có đầu óc, ta lại nhớ tới câu “tiêm botox làm phẳng nếp nhăn trong não” trong phim YCFTS làm ta bùn cười wá trời!!)

      Thủ đoạn cỡ này mà cũng muốn khiêu khích nàng, ràng là tự tìm đường chết!

      An Ninh hơi cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch, sâu hít thở hơi, đột nhiên dùng chút lực, "Đinh" tiếng, thanh này vang lên,mọi người lâm vào bên trong tiếng đàn giống như mới từ trong mộng bừng tỉnh, mà cũng cùng lúc đó vì thanh này, vốn là Vũ Dương công chúa do đuổi kịp khúc nhạc mà đắc ý lại phanh tiếng, ngã mạnh mặt đất.

      "A..." Vũ Dương đau đớn la lên, nàng nằm úp sấp mặt đất, chật vật chịu nổi, đầu oanh tiếng, trống rỗng, đây là có chuyện gì?

      Mọi người mở mắt ra, vừa vặn thấy màn này, khúc vừa kết thúc, Vũ Dương công chúa cũng hoàn thành đoạn múa cách đẹp mắt, mà là té lăn quay mặt đất, huống hồ, với tư thế này... Mọi người vừa thấy, đều nhịn được lộ ra chút cười nhạo, nghe dân gian đồn rằng Nam Chiếu quốc đại công chúa cầm vũ song tuyệt, vậy mà về cầm kỹ, nhưng lại thua dưới tay tiểu nha đầu mới mười ba tuổi, còn về vũ kỹ ... Mới vừa rồi, bọn họ chỉ lo thưởng thức ý cảnh trong tiếng đàn, rảnh phân tâm lưu ý vũ kỹ của nàng ta, chẳng qua bây giờ nhìn thấy nàng ta ngã ngửa mặt đất, cũng hiểu , vũ kỹ của nàng nhất định cũng bình thường thôi, sợ là ngay cả vũ cơ bình thường đều múa giỏi hơn nàng ta nhiều, nhớ lại bộ dáng kiêu ngạo lúc nãy của nàng ta, trong lòng càng cảm thấy khinh thường.

      "Vũ Dương công chúa, ngươi làm sao vậy? Chúng ta chẳng qua là nghe An Ninh tiểu thư đàn xong một khúc, nhưng ngươi lại quỳ rạp mặt đất, mặc dù là ngươi cảm thấy vũ kỹ của mình theo kịp cầm nghệ của An Ninh, cũng cần phải hành đại lễ a!" E sợ thiên hạ chưa đủ loạn Tô Cầm nhíu mày nói, một chút cũng che dấu sự trêu tức cùng trào phúng trong lời nói, trong lòng hắn cũng vô cùng buồn bực, theo lý thuyết, Vũ Dương công chúa là người có sở trường về nhảy múa, làm thế nào cũng đem chính mình biến thành chật vật như vậy, trừ phi...

      Tô Cầm theo bản năng nhìn về phía An Ninh ngồi, chỉ thấy miệng của nàng khẽ nhếch, vẫn như trước là bộ dáng dịu dàng, nếu biết, sợ đúng là sẽ nghĩ lầm nàng là tiểu thư khuê các có quy củ, nhưng biết vì sao, lại có loại trực giác, Vũ Dương công chúa có bộ dạng thảm hại chật vật như thế này, nhất định cùng An Ninh có liên quan, mà giờ phút này khỏi ảo não, mới vừa rồi hắn lâm vào ý cảnh được dựng lên trong tiếng đàn kia, sợ là đã bỏ lỡ trò hay rồi !

      Tô Cầm vừa nói xong, mọi người ở đây nhất thời cười vang, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn được cười ra tiếng, một chút cũng có ý tứ lưu lại mặt mũi cho Vũ Dương công chúa.

      Nam Cung Thiên Duệ cùng Triệu Cảnh Trạch cũng có cùng ý tưởng giống Tô Cầm, ánh mắt nhìn An Ninh, tràn ngập vẻ muốn xem kỹ nàng.

      "Vũ Dương công chúa, đa tạ !" An Ninh đứng dậy, bất cứ ai đã xem một màn này, đều sẽ biết rốt cuộc là ai thua ai thắng, mà kết cục này là do nàng ta khiêu khích tạo thành!

      Vũ Dương công chúa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến mới vừa rồi An Ninh cố ý nhượng bộ nàng, sợ là lúc ấy đã thầm tính kế, thừa dịp nàng phòng bị, hại nàng ngã xuống đất, Vũ Dương công chúa nắm chặt tay thành quyền, muốn thử đứng lên, nhưng đều thành công, ngược lại khiến cho nàng càng thêm chật vật chịu nổi, cặp mắt tràn ngập hận ý hung hăng trừng về phía An Ninh, như muốn thiêu cháy nàng ta, nhưng khi nhìn thấy An Ninh mặt khẽ cười, lại khiến lòng nàng đau đớn như bị dao cắt.

      "Thắng bại định, nhưng trẫm ngờ Đông Tần quốc lại có người đánh đàn hay như vậy." Sùng Chính đế vừa lòng gật đầu, mắt lộ vẻ khen ngợi, khúc nhạc này thật vô cùng dễ nghe êm tai, ràng chính là khúc nhạc dành cho thần tiên, An Ninh này, quả nhiên là đơn giản .

      "An Ninh tiểu thư cầm nghệ siêu phàm, làm cho người ta bội phục."

      "An Ninh tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đã có tài nghệ cỡ này, hậu sinh khả uý a!"

      Các quan viên cùng hùa nhau khen ngợi, mới vừa rồi tiếng đàn miêu tả hình ảnh giống như ở trước mắt, tâm tư của bọn họ cũng nhịn được theo tiếng đàn để cảm thụ hành khúc trào dâng bi thương này, đối với nam tử đã trải qua chiến tranh, sợ là cũng sẽ đem hành khúc này suy diễn như thế, huống chi là nữ tử? Trong lòng bọn họ khỏi càng thêm thưởng thức An Ninh từ tận đáy lòng.

      "Chúc mừng An Bình hầu, có thể dạy dỗ ra nữ nhi vĩ đại như vậy, thực là làm cho người ta hâm mộ." Có người bắt đầu mở miệng chúc mừng, An Bình hầu này, mới nãy có thể đè nén như vậy, thì ra là biết nữ nhi có cất giấu tài hoa nha!

      An Bình hầu dắt ra khuôn mặt tươi cười đón ý hùa , trong lòng tràn ngập nghi hoặc về An Ninh, ông biết cầm kỹ của An Ninh tệ, nhưng biết nàng lại có bản lĩnh như thế này, có thể làm cho người ta trầm luân vào tiếng đàn, thể tự kềm chế, xem ra, ông phải lần nữa xem kỹ nhị nữ nhi này mới được !

      An Ninh cảm nhận được tầm mắt của ông, nhưng vẫn bất động thanh sắc, nàng có thể dự đoán được tâm tư của An Bình hầu, chẳng qua, muốn đối phó với An Bình hầu, nàng vẫn tự có biện pháp!

      Các quan gia tiểu thư giờ phút này còn ghen tị như vừa rồi, vẻ mặt tràn đầy vẻ hâm mộ, khúc mới vừa rồi kia, quả khiến các nàng tâm phục khẩu phục, cho dù các nàng có học cả đời, sợ là cũng đàn ra phần mười ý nhị bên trong khúc nhạc như An Ninh.

      Mà lúc này An Lan Hinh sắc mặt cũng xanh mét, trong thời gian này, nhị tỷ chỉ điểm cầm kỹ cho nàng, nhưng lại chưa từng tự mình đàn qua, nàng đã nghĩ là dựa vào thiên phú cùng cố gắng của chính mình, cũng đã học được gần mười phần, nhưng hôm nay vừa nghe nhị tỷ đàn một khúc này, nàng đã tỉnh mộng , rốt cục cũng nhận chuyện, nếu so sánh ra thì nàng kém xa nhị tỷ rất nhiều!

      Nhìn mọi người tỏ vẻ thưởng thức nhị tỷ, An Lan Hinh nhất thời cảm thấy có chút châm chọc, mới vừa rồi nàng còn tưởng rằng sau khi mình triển lộ cầm nghệ, mọi người nhất định sẽ nhớ kỹ tam tiểu thư của An Bình hầu phủ cầm nghệ tuyệt hảo, chẳng qua, tại xem ra, nàng là tự tìm nhục nhã mà thôi!

      Nhị tỷ hoàn toàn toả sáng hơn nàng, mà nàng chẳng qua là phụ trợ làm nền cho nhị tỷ!

      "Mới vừa rồi là ai khảy đàn?"

      Thanh hùng hậu tràn ngập từ tính từ bên ngoài đại điện truyền đến, mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy người bước tới, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sao lại đến đây?

      Hết chương 40.

      text-decoration: underline']P/s: Cầu comt nha, cầu comt....

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 41: Ngang nhiên ám sát, bị đánh nhốt vào thiên lao

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Y phục màu đen kia làm sáng tỏ thân phận của người bước tới, ở Đông Tần quốc, có thể mặc y phục màu đen, chỉ có Dụ Thân vương cùng nam nhân trước mắt này, tất cả mọi người đều biết Thương Địch thích xã giao, do vậy, lúc hoàng thượng tổ chức tiệc tẩy trần, cũng mời đến, nhưng bây giờ lại mời mà đến là chuyện trước nay chưa từng có, ngay cả hoàng thượng cũng vô cùng kinh ngạc.

      "Ngươi tới chậm rồi, vừa vặn bỏ lỡ trò hay!" Tô Cầm nhíu mày, ám chỉ nhìn về hướng của An Ninh, Thương Địch tinh thông luật, nếu nghe xong khúc mới vừa rồi của An Ninh, chừng còn có thể coi nàng là tri .

      Thương Địch nhạy bén nhìn theo tầm mắt kia, khỏi có chút nhíu mày, An Ninh? Khúc nhạc vừa rồi chẳng lẽ là do nàng ấy đàn ra ? Chỉ là tiểu nương, lại có thể đàn ra giai điệu hùng dũng như thế sao, ngay cả cũng giật mình.

      tới chậm sao? Trong lòng lại có chút ảo não, mới vừa rồi nên đến nhanh mới phải, tuy rằng dọc theo đường vẫn lắng nghe tiếng đàn tuyệt diệu kia, nhưng giờ phút này rất muốn được tận mắt xem bộ dáng khi nàng ấy ngồi đánh đàn.

      Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở người của Thương Địch, như muốn tìm hiểu mục đích tới nơi này rốt cuộc là cái gì.

      Trong lòng của Vũ Dương công chúa tràn đầy cảm giác cam tâm, phẫn nộ đan xen vào chút hận ý, nhìn nét trầm tĩnh gương mặt của An Ninh, liền hận thể đem khuôn mặt này phá hỏng , ở hoàng cung Nam Chiếu, chỉ cần là người nàng thấy chướng mắt, hoặc là dám chọc giận nàng, nàng đều dùng mọi biện pháp tra tấn bọn họ đến chết, chẳng qua lúc này nàng quên chính mình ở nơi nào, chỉ thầm nghĩ phải hảo hảo giáo huấn nữ nhân làm cho nàng mất hết mặt mũi này.

      Cố nén đau đớn, khởi động thân thể, rút ra chủy thủ tùy thân giấu trong giày, ngoan độc trong mắt bắn ra bốn phía, chút do dự đâm thẳng về phía An Ninh, chủy thủ này là do phụ hoàng tặng cho nàng để làm quà sinh nhật, được tạo ra từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn, nàng cũng nhớ là dùng cây chủy thủ này tước mạng sống của bao nhiêu cung nữ, hình ảnh mà nàng có thể dự đoán được bây giờ là cây chủy thủ này đâm sâu vào thân thể của An Ninh.

      An Ninh cảm nhận được nguy hiểm tiến thẳng về phía nàng, ánh mắt căng thẳng, Nam Cung Thiên Duệ cũng ngẩn ra, chỉ có thể hành động theo bản năng là phóng thẳng tới chỗ An Ninh, tiếc dùng thân thể để che chở cho An Ninh, mà cũng cùng lúc đó, thân ảnh mặc y phục màu đen cũng bay nhanh tới đại điện, hành động trước Nam Cung Thiên Duệ bước đem An Ninh ôm vào trong ngực.

      Hai người đều đem An Ninh ngăn cách ở bên ngoài nguy hiểm, cùng lúc này thanh chủy thủ trong tay của Vũ Dương công chúa xẹt qua thân thể của hai người, cắt qua y phục của Thương Địch, nhưng lúc xẹt qua Nam Cung Thiên Duệ, lưỡi dao lại cắt trúng da thịt, máu tươi dính vào chủy thủ, nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

      Nam Cung Thiên Duệ bắt lấy cổ tay của Vũ Dương công chúa, có chút thương tiếc, dùng lực đạo cực mạnh, như muốn bóp nát nàng ra.

      Cảm giác vô lực tay đánh úp lại, Vũ Dương công chúa nhanh cau mày, mặt khó nén thống khổ, chủy thủ rơi mặt đất, Vũ Dương công chúa giật mình nhìn Nam Cung Thiên Duệ, nàng vẫn nghe rằng Nam Cung tướng quân ở chiến trường dũng mãnh vô địch, nhưng dọc theo đường nàng chỉ thấy Nam Cung Thiên Duệ nho nhã ôn nhu, mà giờ phút này tức giận mặt , cơ hồ như muốn cắn nuốt nàng.

      Đột nhiên, bụng của nàng truyền đến trận đau nhức, cả người của Vũ Dương công chúa giống như đứa trẻ bị đá bay ra ngoài, cuối cùng ngã mạnh mặt đất, mà lúc rơi xuống đất, có thể nghe thấy thanh xương cốt vỡ vụng.

      Tất cả mọi người cả kinh, nhìn cảnh Thần vương vừa rồi giơ chân lưu loát ngoan tuyệt đá bay Vũ Dương công chúa, mặt của chút thay đổi lạnh lùng mở miệng, "Trong hoàng cung lại dám ngang nhiên ám sát, là ăn gan hùng tim báo mà!"

      Chẳng thèm liếc nhìn Vũ Dương công chúa coi thử xem nàng ta có đứng dậy nổi hay , ngược lại chỉ hỏi han nữ tử ở trong lòng, "Có sao hay ?"

      Biết nàng ấy được che chở, có khả năng bị thương, nhưng vẫn nhịn được quan tâm mà thốt ra, An Ninh lắc lắc đầu, ý bảo chính mình bình yên vô , mọi người kinh ngạc, Thần vương xưa nay thích lo chuyện bao đồng, đừng thế gia tiểu thư bình thường, dù cho có là thân biểu muội Minh Nguyệt công chúa của gặp nguy hiểm, cũng nhất định ra tay, mọi người thấy bộ dáng lúc này của , trong lòng hơi suy nghĩ chút.

      "Người đâu, đem thích khách lớn mật này áp giải vào thiên lao!" Sùng Chính đế nghiêm túc mở miệng, đế vương uy nghi mười phần.

      ", các ngươi thể đối xử với ta như vậy, ta là người được phụ hoàng đưa tới Đông Tần để cầu thân ... Các ngươi thể..." Vũ Dương công chúa hoảng lên, nàng đương nhiên biết thiên lao là chỗ nào, càng biết thiên lao của Đông Tần quốc cũng giống của Nam Chiếu quốc, có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn người ta, mà những luật lệ trong thiên lao lại khiến lòng nàng run rẩy, sợ hãi thôi, , nàng cần đến chỗ đó, thể đến chỗ đó a!

      Sùng Chính đế có chút nhíu mày, hừ lạnh tiếng, "Cầu thân? Sao trẫm có thể cùng quốc gia thua trận kết làm thông gia? Hừ! Chuyện này trẫm thể cứ thế mà quên , người đâu, lập tức thay trẫm viết ra phong thư đưa Nam Chiếu, Nam Chiếu hoàng đế lại có thể phái công chúa đến hoàng cung Đông Tần của ta để ám sát, trẫm muốn biết, ông ta rốt cuộc có mưu gì! Thuận tiện thay trẫm cho ông ta, trăm vạn đại quân của trẫm tùy thời xin đợi khiêu khích của Nam Chiếu hoàng đế!"

      Dứt lời, tất cả mọi người trừng mắt Vũ Dương công chúa, thị vệ ngoài điện chạy nhanh vào, thô bạo kéo Vũ Dương công chúa lên, Vũ Dương công chúa tâm trầm xuống, biết chính mình gây ra đại họa, nghĩ đến lời dặn dò của phụ hoàng, trong lòng nàng bối rối thôi, thân thể bị thị vệ tha , đau đớn làm cho nàng a a kêu ra tiếng, chân của nàng... Đau đớn toàn tâm thực cốt, mắt cá chân ở chân trái trừ bỏ đau, cũng còn cảm giác gì, đột nhiên ý nghĩ nhảy vào trong đầu của nàng, cú ngã vừa rồi kia, chặt đứt chân của nàng a!

      "Hoàng thượng tha mạng... Tha mạng..." Vũ Dương công chúa bất chấp mọi thứ, vội vã cầu xin tha thứ, Nam Chiếu là quốc gia thua trận, dù cho là phụ hoàng cũng khó bảo vệ nàng .

      Chẳng qua là cầu xin tha thứ của nàng có chút tác dụng, thanh của Vũ Dương công chúa càng lúc càng xa, phía đại điện dâng lên trận trầm mặc, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại sau màn kia, vừa rồi Thần vương cùng Nam Cung tướng quân bảo vệ An Ninh lại khiến cho Sùng Chính đế cùng hoàng hậu nương nương nhíu mày trầm tư.

      Hai người này đều là người mà bọn họ thương, chẳng qua bọn họ cũng thấy được, hai người này mới vừa rồi ràng lấy thân mình che chở cho An Ninh, tình huốn này làm cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đều nhịn được suy tư cùng để ý.

      "Nha, tướng quân ca ca chảy máu !" An Lan Hinh sợ hãi kêu ra tiếng, lập tức lấy khăn tay ra, muốn tiến lên thay Nam Cung Thiên Duệ băng bó, nhưng Nam Cung Thiên Duệ lại nhanh nhẹn chợt lóe, xảo diệu tránh An Lan Hinh, An Lan Hinh trong lòng nhất thời trận mất mát.

      "Mau, mau tuyên thái y... Bị thương có nặng ? Mau cho bản cung nhìn xem!" Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, đến đại điện, vẻ mặt quan tâm.

      An Ninh cũng giật mình, nhìn vết máu cánh tay , trong lòng cả kinh, Nam Cung Thiên Duệ lại chỉ thoải mái cười cười, " có việc gì, chỉ cắt qua da thôi, có gì trở ngại!"

      Hoàng hậu nhìn kỹ, quả nhiên miệng vết thương sâu, trong lòng mới nhàng thở ra, " Vũ Dương công chúa kia quả nhiên là to gan lớn mật, chẳng qua chỉ là lễ vật được Nam Chiếu hoàng đế đưa tới lấy lòng Đông Tần quốc ta, nhưng lại dám làm càn như thế!"

      Nghĩ đến cái gì, tầm mắt của hoàng hậu chuyển hướng An Ninh, thân thiết lôi kéo tay nàng ấy, "Mới vừa rồi có bị dọa sợ ?"

      " Cậu- mợ,Ninh nhi mới vừa rồi quả bị kinh hách, chất nhi đưa nàng ra cung trước." đợi An Ninh mở miệng, Thương Địch thay nàng trả lời, ôn hòa có lễ, nhưng ngữ khí lại cho thương lượng. (TT: éc…từ khi nào mà xưng hô “Ninh nhi” thân mật zới Ninh tỷ như zậy a!!!!)

      Hoàng hậu sắc mặt hơi cứng lại, ngay cả An Ninh khóe miệng cũng khỏi co rút, tạm gác kinh hách qua bên , chỉ riêng chuyện Thương Địch muốn đưa nàng ra cung, làm nàng hơi kinh ngạc, mà những người ngồi ở đây, dù có là thừa tướng đương triều, sợ là cũng dám làm phiền Thần vương điện hạ đưa tiễn!

      "Như thế cũng tốt, Địch nhi hãy đưa An Ninh trở về ! Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày khác bản cung phái người mời ngươi tiến cung, mới vừa rồi ngươi đánh đàn bản cung còn chưa có nghe đủ đâu!" Hoàng hậu trong lòng thích An Ninh.

      Hoàng hậu vừa xong, trong lòng mọi người ở đây có vài phần sáng tỏ, sợ là bây giờ nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ trở thành tâm phúc mới trước mặt hoàng hậu rồi a!

      "An Ninh ở yên trong Hầu phủ chờ hoàng hậu nương nương tuyên triệu." An Ninh trong lòng vui vẻ, chỉ cần hoàng hậu càng thích nàng, nàng càng an toàn, An Bình hầu chắc cũng nghe được ý chỉ hoàng hậu, nàng lại có thêm bùa hộ mệnh nữa!

      An Ninh lùi xuống, xoay người , cổ tay lại bị bàn tay to nắm lấy, động tác mềm , An Ninh theo bản năng nhìn về phía Thương Địch, sườn mặt hoàn mỹ cương nghị vẫn như lúc ban đầu, con ngươi thâm thúy như trước nhìn ra chút cảm xúc, An Ninh thầm trong lòng oán hận: đúng là nam nhân bá đạo thâm trầm!

      Hết chương 41.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 42: Khéo léo dùng kế thi độc nghiêm hình bức cung

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Sau khi An Ninh cùng Thương Địch ra khỏi hoàng cung, cũng có quay về An Bình hầu phủ, mà là dạo khắp kinh thành cùng với Thương Địch, xe ngựa, hai người đều cực kì ăn ý duy trì trầm mặc, Thương Địch cầm sổ sách mới vừa rồi lấy từ cửa hàng, cẩn thận lật xem.

      Nghĩ đến mới vừa rồi bọn họ cùng tiến vào vài cửa hàng, An Ninh có chút suy nghĩ, giờ phút này nàng vẫn còn rất kinh ngạc, mấy cửa hàng kia đều nổi danh lừng lẫy trong kinh thành, bao gồm cửa hàng ngọc khí, tửu lâu, dược liệu, mà những cửa hàng này còn có rất nhiều chi nhánh ở những nơi khác của Đông Tần quốc, dù cho là ở kiếp trước, nàng cũng biết những cửa hàng này là của Thương Địch , nàng càng thêm nghĩ tới, Thương Địch lại có thể dẫn nàng tuần tra cửa hàng, nghĩ đến vừa rồi khi chưởng quầy nhìn thấy nàng, mặt lộ ra sự kinh ngạc, An Ninh nhịn được khẽ nhếch khoé miệng.

      "Bên cạnh nàng nguy hiểm cũng ít." xe ngựa cực kì yên lặng, đột nhiên lại vang lên thanh hùng hậu của Thương Địch, mà tầm mắt của hắn vẫn như trước đặt ở sổ sách, giống như người vừa mới mở miệng nói chuyện phải là hắn vậy.

      An Ninh giật mình, chốc lát đã sáng tỏ ý tứ của , với sự khôn khéo của Thương Địch, ngày đó ở Phi Hoa tiểu trúc, chỉ sợ cũng biết nàng ở An Bình hầu phủ bị hổ sói rình rập! Vừa rồi ở hoàng cung Vũ Dương công chúa lại có ý đồ ám sát nàng, quả thật là nàng gặp nguy hiểm ít a!

      "An Ninh còn có thể ứng phó." An Ninh cúi đầu xuống, vẫn duy trì vẻ bình thản như trước, ở trước mặt của Thương Địch, nàng cần phải ngụy trang, mà dù có ngụy trang, chỉ sợ cũng lừa được nam nhân khôn khéo này, trong khoảng thời gian gần đây, nàng ngừng vì chính mình mưu tính, khuếch trương lợi thế của nàng, nếu ngay cả mấy chuyện này cũng thể ứng phó nổi, nàng làm sao có thể báo thù?

      Bàn tay lật sổ sách có chút ngừng lại, "Nàng cần có một người hộ vệ ở bên cạnh."

      Hộ vệ bên người?

      An Ninh còn chưa kịp trả lời, thanh của Thương ̣ch lại từ từ vang lên, "Ngày mai, ta sẽ phái người đến bảo vệ cho nàng."

      An Ninh giật mình, Thương Địch muốn phái hộ vệ bên người cho nàng? Đây là tình huống gì vậy a?

      Áp chế cảm giác kì quái trong lòng, An Ninh hơi trêu đùa mở miệng nói, "Thần vương điện hạ là muốn giám thị An Ninh sao?"

      Thương Địch lập tức dừng động tác lật sổ sách, giương mắt nhìn về phía An Ninh, con ngươi thâm thuý híp lại , khóe miệng cương nghị tựa tiếu phi tiếu, cũng thèm trả lời vấn đề của An Ninh, mà vẫn cứ nhìn nàng như vậy, cái chớp mắt cũng có.

      Bị cặp mắt lợi hại nhìn chằm chằm như vậy, An Ninh cảm giác giống như đứng đống lửa, ngồi đống than, nàng nghĩ kỹ lại, đường đường là Thần vương, giám thị thế gia tiểu thư như nàng để làm gì?

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đến ngoài cửa của An Bình hầu phủ, An Ninh muốn mở cửa xe bước xuống, lại nghe thấy Thương Địch đột nhiên mở miệng từ phía sau, "Về sau, nàng là chủ nhân duy nhất của hắn!"

      giám thị nàng!

      An Ninh cứng đờ động tác, "Vì sao?"

      Thương Địch cũng chỉ cười mà , An Ninh cảm giác được chính mình sẽ đợi được đáp án, bất đắc dĩ nhíu mày, xuống xe ngựa, thẳng về hướng đại môn của An Bình hầu phủ.

      Vừa rồi theo Thương Địch tuần tra cửa hàng cũng mất ít thời gian, lúc này mặt trời cũng đã lặn được một lúc, An Ninh tiến đến đại môn, liền nhìn thấy An Lan Hinh đứng đợi ở bên ngoài đại sảnh, lúc nhìn thấy nàng bước vào cửa, trong mắt của nàng ta có chút ghen tỵ chợt lóe qua.

      An Ninh xem ở trong mắt, cũng có như ngày thường cười cười với nàng ta, muốn quay về Thính Vũ hiên của nàng, An Lan Hinh lại vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng của nàng, khóc nức nở, An Ninh khỏi nhíu nhíu mày, vừa rồi còn có thân thiện nhìn nàng, vậy mà tại lại khóc trong lòng nàng, An Lan Hinh rốt cuộc muốn làm gì?

      "Nhị tỷ, tướng quân ..."

      Nghe được hai chữ tướng quân, thân mình An Ninh ngẩn ra, mạnh mẽ lôi An Lan Hinh từ trong lòng ra, nắm lấy hai vai của nàng, "Tướng quân làm sao vậy?"

      An Lan Hinh ngửa đầu nhìn An Ninh, "Nhị tỷ, tướng quân trúng độc , sau khi ngươi ra khỏi cung, liền té xỉu, tướng quân nếu phải vì cứu ngươi, cũng sẽ bị Vũ Dương công chúa kia cắt trúng cánh tay, cũng ..."

      Tay của An Lan Hinh căng thẳng lên, áp chế ghen tỵ trong lòng, nàng biết, mặc dù là nàng hận nhị tỷ có thể được tướng quân đối xử như vậy, nhưng nàng cũng thể biểu ra ngoài, tại nàng vẫn chưa thể đối ̣ch với nhị tỷ.

      An Ninh trong lòng cả kinh, trúng độc? Làm sao có thể trúng độc?"Thái y trong cung đâu?"

      "Thái y trong cung thể chế ra giải dược, Vũ Dương công chúa thật tâm ngoan thủ lạt, dám bôi thối độc lên chủy thủ, hoàng hậu nương nương đã phái người thiên lao bức nàng ta giao ra thuốc giải, nhưng nữ nhân kia lại có, chết sống cũng chịu giao ra, phải làm sao bây giờ?" An Lan Hinh khó nén lo lắng, vẫn khóc nức nở như trước.

      Mà lúc này các nàng đều có chú ý đến ở khúc quanh của hành lang, Dĩnh Thu tựa như nghe được tin tức trọng đại, lập tức vội vàng xoay người chạy về phía Cách viên...

      An Ninh đẩy mạnh An Lan Hinh ra, xoay người chạy ra ngoài An Bình hầu phủ, tâm tư của Vũ Dương công chúa có ý tưởng gì, nàng có thể đoán ra vài phần, nhưng mà vô luận như thế nào, nàng đều phải đem giải dược bức ra!

      Thiên lao, phải là nơi mà người thường có thể tùy tiện tiến vào, đột nhiên, trong đầu ra một khuôn mặt, trong lòng An Ninh sinh ra hy vọng, tại chỉ có mới có thể giúp nàng !

      xe ngựa, trong khí thản nhiên tràn ngập mùi hương của hoa lan, Thương Địch vô tâm lật xem sổ sách, trong đầu lại ra thân ảnh của An Ninh, đột nhiên lúc này nghe được bên ngoài có tiếng dồn dập la lên, Thương Địch hơi nhíu mày, lập tức phân phó Đồng Tước xuống xe ngựa, mở cửa xe ra, quả nhiên nhìn thấy An Ninh thở hổn hển chạy về hướng của hắn.

      "Mau mang ta đến thiên lao!" An Ninh bất chấp tất cả, tại chỉ có Thương Địch mới có thể giúp nàng.

      Đôi mắt Thương Địch hơi híp lại, cũng thèm hỏi nhiều, lập tức kéo nàng lên xe ngựa, nhắn nhủ Đồng Tước thiên lao, mà xe ngựa, khuôn mặt của An Ninh vẫn trầm tĩnh, nhưng Thương Địch vẫn có thể nhìn ra trong mắt của nàng che giấu sự khẩn trương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng ấy lại vội vàng như vậy?

      Rất nhanh, hai người đã tới thiên lao, bởi vì có Thương Địch, nên đường đều gặp trở ngại, ngục tốt cung kính đem hai người đưa đến phòng giam giam giữ Vũ Dương công chúa, sau đó liền lui ra ngoài, bên trong nhà tù, chỉ còn lại ba người là Thương Địch, An Ninh cùng với Vũ Dương công chúa chật vật nằm mặt đất.

      Trong khí, tràn ngập hương vị mục nát, Vũ Dương công chúa nhìn người vừa mới tới, điên cuồng cười lớn ra tiếng, "Ngươi đến tìm ta để lấy thuốc giải sao? Bản công chúa rồi, căn bản có giải dược, các ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Lần trước vì tra tấn tiểu cung nữ, bản công chúa mới bôi thối độc lên chuỷ thủ, kỳ độc của Nam Chiếu quốc, chỉ cần dính phải chút, là có thể làm cho người ta hỗn loạn, thân thể giống như lâm vào băng hỏa, lúc thì lạnh, lúc thì nóng, ngay cả thời khắc cuối cùng là bị nóng chết hay là bị lạnh chết cũng biết đâu!"

      An Ninh nắm chặt đôi tay run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi phải thích tướng quân sao?"

      "Ha ha... Thích, bản công chúa đúng là thích tướng quân, nhưng như vậy thì sao? Hoàng đế của các ngươi bỏ qua cho bản công chúa, nếu đã như vậy, còn bằng để bản công chúa kéo chôn cùng, Đông Tần quốc có Nam Cung tướng quân, trăm vạn tướng sĩ của các ngươi cũng sẽ uy hiếp được Nam Chiếu quốc của ta!" đôi mắt của Vũ Dương công chúa lộ ra hàn quang, nàng vẫn có quên người mà nàng muốn giết là An Ninh, nhưng tại sao đao kia lại đâm trúng An Ninh?

      "Ngươi muốn chết?" An Ninh nhíu mày, đột nhiên tiến lên chế trụ hàm dưới của Vũ Dương công chúa, bức nàng ta hé miệng ra, lập tức lưu loát quăng vào miệng nàng ta một viên thuốc, bức nàng nuốt vào .

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?" Vũ Dương công chúa phòng bị nhìn An Ninh.

      Khoé miệng An Ninh khẽ nhếch, ý cười mặt làm cho lòng người phát lạnh, "Ngươi phải muốn chết sao? Ta thành toàn cho ngươi ! Chẳng qua, viên thuốc vừa rồi kia cũng giết chết ngươi ngay lập tức."

      "Ngươi có ý gì?"

      "Vậy mà cũng hỏi, đương nhiên là muốn cho ngươi nhận hết tra tấn mà chết!" An Ninh nhíu mày, nhìn thấy mặt của Vũ Dương công chúa thoáng sự sợ hãi, trong lòng biết ý đồ của mình đã thực hiện được, "Chắc công chúa cũng biết trong《 độc điển 》ghi lại thiên hạ thập đại kịch độc?"

      Vũ Dương công chúa sắc mặt nhất thời xanh mét,《 độc điển 》? Nàng đương nhiên đã nghe qua, đó là độc vương bí tàng, nghe mặt có ghi lại các loại độc vật, nhưng nhiều năm trước, bản duy nhất đã bị thiên hạ đệ nhất thần trộm lấy , sau đó cũng ở đâu, mà An Ninh cư nhiên có thể biết trong《 độc điển 》ghi lại thiên hạ thập đại kịch độc, hay là...

      Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, khóe miệng của An Ninh cười một cách quỷ dị, " sai,《 độc điển 》đúng là ở trong tay của ta!"

      "Ngươi..." Trong mắt của Vũ Dương công chúa tràn đầy sự hoảng sợ, nếu《 độc điển 》ở trong tay của An Ninh, vậy thì thứ mà nàng mới nuốt phải là...

      Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của An Ninh, thân mình của Vũ Dương công chúa run rẩy từng trận, bị sợ hãi vây quanh, nhận hết tra tấn mà chết? Vậy... là kiểu tra tấn nào a?

      (Thiên: tất nhiên là sống bằng chết rồi :v; TT: ta cũng nghĩ như zậy ah!!!)

      Hết chương 42.

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 43: Khéo léo dùng kế thi độc nghiêm hình bức cung (2)

          Edit: Tuyết Tuyết

      An Ninh vừa lòng nhìn phản ứng của Vũ Dương công chúa, giờ phút này, tuy rằng nàng vẫn cưởi dịu dàng như trước, nhưng bên trong vẻ tươi cười này, lại hàm chứa rất nhiều tà ác, bàn tay nhắn giơ về hướng Vũ Dương, móng tay tùy ý vuốt dọc gương mặt bóng loáng non mịn của nàng ta, càng làm khơi dậy thêm sợ hãi của Vũ Dương, "Vũ Dương công chúa, ta vốn từng nghe qua người dân ở Nam Chiếu quốc dùng độc rất giỏi, vậy công chúa cũng là người tinh thông dụng độc, vừa hay, ta cũng thập phần cảm thấy hứng thú với những thứ này, thời điểm có việc gì làm thường thích dựa theo những gì 《độc điển 》ghi lại cân nhắc suy nghĩ, An Ninh bất tài, nhưng vẫn làm ra được mấy thứ bảo bối, ngươi xem, rốt cuộc là độc của Nam Chiếu quốc lợi hại, hay vẫn là thiên hạ thập đại kịch độc trong 《độc điển 》lợi hại?"

      Vũ Dương công chúa nuốt nuốt nước miếng, muốn né ra, nhưng mà thân thể của nàng lại tấc cũng thể di động, "Có bản lĩnh, ngươi cứ giết bản công chúa!"

      "Giết ngươi? Làm sao có thể được a? Ta rồi, muốn cho ngươi nhận hết tra tấn mà chết, ngươi cho là ta đùa sao?" An Ninh tà tà nhíu mày, "Hạc đỉnh hồng, khổng tước đảm (mật của chim khổng tước), mặc chu nước (chất lỏng lấy từ nhện đen), thịt thối cao, thải hồng khuẩn (nấm màu cầu vồng), bích tàm noãn (trứng của tằm ngọc bích), phúc xà tiên (nước miếng của rắn hổ mang), phiên mộc biết (rùa phiên mộc), khoai lang nha (mầm của khoai lang), ngươi hãy đoán thử xem rốt cuộc vừa rồi ta cho ngươi ăn loại nào a?"

      Gương mặt của Vũ Dương công chúa bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo , mỗi cái tên mà An Ninh ra, đều làm cho lòng nàng run rẩy lợi hại, những loại này đều là vật kịch độc, vô luận là ăn loại nào, nàng biết , phải chịu tra tấn nhất định phải ít!

      "Đoán ra?" Khóe miệng của An Ninh khẽ nhếch, đột nhiên nàng nắm chặt lấy hàm dưới của Vũ Dương công chúa, bức nàng ta nhìn thẳng vào chính mình, giống như muốn nhìn sợ hãi khuôn mặt của nàng ta, "Yên tâm , phải là những thứ đó đâu, cái mà ta cho ngươi ăn là... Thất, tinh, hải, đường!"

      Nghe được bốn chữ "Thất tinh hải đường", mặt của Vũ Dương công chúa từ màu xanh trong nháy mắt chuyển thành màu trắng, sợ hãi trong mắt càng nồng đậm, Thất tinh hải đường? Nàng từng nghe phụ hoàng qua, trong thiên hạ thập đại kịch độc, chín loại vừa được kể ra cũng phải là lợi hại nhất, mà loại độc đáng sợ nhất chính là Thất tinh hải đường!

      Loại độc này màu vị, ngay cả người tỉ mỉ nhất cũng thể phòng bị được, đáng sợ nhất là nó phá hủy tâm não của người ta trước, sau đó mới phá hủy thân thể, làm cho người bị trúng độc chậm rãi quên những kí ức đáng nhớ nhất, cho đến khi tâm trí thoái hóa đến giai đoạn của đứa trẻ, bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày người bị trúng độc phải chịu các loại tra tấn giống nhau, đến tận lúc chết mới có thể kết thúc thống khổ.

      Bên trong nhà giam u ám, Thương Địch vẫn luôn luôn đứng tại bên lẳng lặng nhìn An Ninh, lúc nghe được 'Thất tinh hải đường', thân hình cao lớn ràng ngẩn ra, bàn tay nắm chặt thành quyền, giống như nhẫn.

      "Sợ sao?" An Ninh thản nhiên mở miệng, Vũ Dương công chúa tự tay tra tấn rất nhiều người, có ai hiểu biết hơn nàng ta việc nhận hết tra tấn là thống khổ như thế nào, "Tưởng tượng chút , trí nhớ cùng tâm trí mỗi ngày đều bị thoái hóa, đường đường là công chúa cuối cùng lại biến thành kẻ ngu ngốc, vậy mỗi ngày lại phải chịu thống khổ... Những bốn mươi chín ngày, biết công chúa có thể chống đỡ được hay a? Với tình hình tại của công chúa, sợ là muốn tự sát cũng đều bất lực! Chỉ có thể chịu tra tấn, chờ chết !"

      Mỗi chữ mà An Ninh ra đều giống như lợi kiếm, thẳng tắp cắm vào trong lòng của Vũ Dương công chúa.

      Nàng sợ! Vũ Dương công chúa nàng quả rất sợ, nàng có thể chịu chết, nhưng mà chết kiểu này, nàng thể thừa nhận nổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi biến mất từ lâu, giờ nàng ta chỉ có thể cầu xin lôi kéo An Ninh, "Van cầu ngươi, cho ta thuốc giải, ta muốn chịu tra tấn... Van cầu ngươi..."

      Cầu xin tha thứ? Rốt cục cũng chịu cầu xin tha thứ sao?

      "Nhưng như vậy phải làm thế nào đây? Ta đến tìm ngươi để đòi thuốc giải, ngươi cho, bây giờ ngươi lại kêu ta cho ngươi thuốc giải, rốt cuộc là ta nên cho hay nên cho a?" An Ninh giống như hơi buồn rầu mở miệng, mặt cúi xuống, che khuất vui vẻ vì ý đồ thực được, nàng chính là muốn nàng ta tự mình cầu xin tha thứ!

      Tâm tư của Vũ Dương công chúa vô cùng rối loạn, giờ phút này chỉ thầm nghĩ phải lấy bằng được thuốc giải từ tay An Ninh, nên ngừng mở miệng , "Chúng ta trao đổi, ta viết cho ngươi cách điều chế thuốc giải."

      "Tốt, lời định, nhưng ta làm sao biết được, ngươi có cho ta thuốc giải hay , có khi ngươi cho ta cách điều chế sai cũng chừng?" An Ninh nhíu mày, nàng biết, Vũ Dương công chúa càng vội vàng muốn lấy thuốc giải của nàng, càng có khả năng viết cách điều chế sai cho nàng.

      "Ta viết cách điều chế trước cho ngươi." Vũ Dương công chúa bất chấp tất cả, nàng rất sợ hãi An Ninh đổi ý, "Ngươi phải đáp ứng ta, nhất định cho ta thuốc giải!"

      "Tất nhiên rồi!" An Ninh thản nhiên mở miệng, lập tức phân phó ngục tốt đem giấy bút ra, giao cho Vũ Dương công chúa.

      Vũ Dương công chúa rất nhanh viết xuống cách điều chế thuốc giải, giao cho An Ninh, "Cho ta thuốc giải!"

      An Ninh cầm cách điều chế thuốc trong tay nhìn lần, lập tức cất vào trong lòng, ý vị thâm trường nhìn Vũ Dương công chúa, cũng có ý tứ đưa cho nàng ta thuốc giải.

      Trong lòng của Vũ Dương công chúa sinh ra tia bất an, lôi kéo quần áo của An Ninh, mở miệng, "Cho ta thuốc giải!"

      "Ta cũng có thuốc giải cho ngươi." An Ninh nhíu mày, bỏ tay Vũ Dương công chúa ra, mục đích đạt được, nàng cũng cần phải dây dưa với Vũ Dương công chúa, nay trọng yếu nhất là đem cách điều chế giao cho hoàng hậu nương nương, nàng tin tưởng, với thực lực của thái y viện, chắc chắn rất nhanh là có thể chế ra thuốc giải.

      Vũ Dương công chúa giống như bị nhốt đánh vào địa ngục, sắc mặt đen lại, cả người xụi lơ mặt đất, trừng mắt nhìn An Ninh, "Ngươi đưa cho ta thuốc giải !"

      "Ta ngươi tin?" An Ninh nhàng cười, nàng vẫn chưa có quên đao kia của Vũ Dương công chúa vốn là hướng về phía nàng, nàng ta muốn giết nàng, nàng làm sao có thể cứu nàng ta?

      "Ngươi gạt ta!" Vũ Dương công chúa ngờ An Ninh lại lừa nàng, nàng hận thể tiến lên lạp xả nàng ta, hơi cử động thân thể chỗ gãy ở mắt cá chân trái lại đau đớn càng thêm kịch liệt.

      "Biết ta lừa ngươi ngươi cũng tin?" An Ninh đắc ý nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vũ Dương công chúa, nàng chỉ có thể Vũ Dương công chúa này rất ngu ngốc rất khờ khạo.

      Khinh thường liếc nàng ta cái, mặc cho Vũ Dương công chúa càn rỡ gầm rú, An Ninh đảo mắt nhìn Thương Địch đứng chờ tại bên, trong lòng ngẩn ra, hành động mới vừa rồi của nàng, chắc đều nhìn thấy, xem ra, về sau nàng ở trước mặt , càng thêm cần ngụy trang !

      "Chúng ta thôi! Tướng quân còn chờ thuốc giải." An Ninh mở miệng, người rất nhanh ra khỏi nhà giam.

      Thương Địch cũng cùng ra ngoài, đôi mắt lúc sáng lúc tối, sau khi vào nhà giam, mới biết được, ra nàng ấy vội vàng đòi đến nhà lao, là vì thay Nam Cung Thiên Duệ lấy thuốc giải!

      Nhớ lại hôm nay ở Cảnh Dương điện Nam Cung Thiên Duệ vội vàng bảo hộ An Ninh thua kém gì , trong lòng hiểu vài phần.

      "Xứng sức của nàng hình như bị thiếu cái gì!" xe ngựa, Thương Địch đột nhiên mở miệng, giương tay cầm lấy ngọc bội của An Ninh cẩn thận thưởng thức, bên dưới ngọc bội có dây tua rua, ở phía có mấy viên trân châu trang trí, phá lệ tinh xảo, chẳng qua, vốn là có năm viên trân châu, tại chỉ còn lại có bốn viên.

      Lúc này, xe ngựa chở bọn họ chạy về hướng hoàng cung, từ lúc bắt đầu rời thiên lao, cặp mắt thâm thúy của Thương Địch vẫn dời khỏi người của An Ninh, ánh mắt giống như tìm kiếm, lại có thêm vài phần thâm trầm áp lực.

      An Ninh ngẩn ra, quả nhiên là lừa được nam nhân khôn khéo này, nàng giương mắt chống lại tầm mắt của , "Thần vương điện hạ nếu biết, cần gì phải hỏi nhiều?"

      sai, viên trân châu kia đúng là viên thuốc mà nàng nhét vào miệng Vũ Dương công chúa, hừ! Nếu Vũ Dương công chúa biết thứ mà nàng ta nuốt vào chẳng qua chỉ là viên trân châu mà thôi, biết là có tức giận đến hộc máu hay a!

      Chẳng qua mục đích của nàng là dùng kế này để bắt Vũ Dương công chúa giao ra cách điều chế thuốc giải mà thôi, mặc dù Vũ Dương công chúa có ăn phải Thất tinh hải đường, cái thiên lao mà nàng ta ở, cũng cho nàng ta chịu đủ, chỉ riêng hình cụ trong thiên lao cũng đủ để tra tấn nàng ta thành hình người!

      Thương Địch nhíu mày, biết nàng là nữ tử trí tuệ, nhưng nhìn thủ đoạn mới vừa rồi nàng ấy dùng để đối phó với Vũ Dương công chúa, ngay cả cũng giật mình , nghĩ tới nàng ấy còn có những hành động kỹ càng cùng tâm tư kín đáo như vậy.

      rất thích giao tiếp với người thông minh, mà trí tuệ của An Ninh, thậm chí vượt qua rất nhiều nam tử, lúc này, càng thêm hứng thú với An Ninh, trực giác cho , Hầu phủ tiểu thư này nhìn bình thường, nhưng còn gây ra rất nhiều kinh hỉ cho mọi người!

      "Khi nào có thể nhìn thấy độc vương bí tàng ở trong tay của nàng?" Thanh hùng hậu lại vang lên trong xe ngựa.

      An Ninh ngẩn ra, Thương Địch muốn xem 《độc điển 》? Nhưng mà 《độc điển 》...

      Theo bản năng nàng giương mắt, lại ngờ bị lạc vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu...

      Hết chương 43.

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 44: Dốc lòng mưu tính để ngừng cường đại

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      "Từ khi nào mà Thần vương điện hạ lại cảm thấy hứng thú với những thứ này vậy?" An Ninh nhanh chóng tránh khỏi cặp mắt đen sâu thẳm kia, cúi đầu xuống, bình phục gợn sóng trong lòng, thể ánh mắt của Thương Địch rất lợi hại, sợ là chuyện gì cũng thoát khỏi hai mắt của ! Nếu lại nhìn thẳng vào , nàng khó đảm bảo là tiết lộ tâm tư cùng bí mật của chính mình.

      "Chắc là 《độc điển 》 có ở trong tay nàng, đúng chứ?" Thương Địch vẫn thản nhiên cười như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào An Ninh, hơi suy nghĩ chút, có thể biết được trong 《độc điển 》ghi lại thiên hạ thập đại kịch độc, chắc có lẽ xem qua 《độc điển 》, nhưng mà nàng ấy chỉ là Hầu phủ tiểu thư, làm sao có cơ hội tiếp xúc đến 《độc điển 》được?

      Điều này làm cho Thương Địch cảm thấy nghi hoặc, người An Ninh còn có rất nhiều điểm mà vẫn chưa nhìn , nữ tử này, sâu lường được!

      An Ninh mỉm cười, cũng có trả lời, nàng đương nhiên cho Thương Địch, sở dĩ nàng biết thiên hạ thập đại kịch độc, là vì kiếp trước có cơ hội tiếp xúc với 《độc điển 》, dù 《độc điển 》nhiều năm trước biến mất tung tích, nhưng vẫn có vô số người thầm tìm kiếm như trước, hy vọng có được bản độc vương bí tàng này, tuy rằng tại 《độc điển 》 có ở trong tay của nàng, nhưng nàng lại biết 《độc điển 》 được cất giấu ở đâu, cúi đầu xuống, ý tưởng đột nhiên xuất trong đầu nàng, có lẽ có được 《độc điển 》cũng tệ, có thể dùng nó để phòng thân!

      "Nếu như Thần vương điện hạ có chủ ý lấy cắp nó, bất cứ lúc nào cũng có thể xem, nhưng xem là xem, trăm ngàn lần cũng đừng tìm hiểu tại sao ta lại có được 《độc điển 》, biết điều này Thần vương điện hạ có thể đáp ứng ?" An Ninh nhíu mày, chống lại tầm mắt của , khi chuyện với Thương Địch cũng cần phải quanh co lòng vòng.

      Thương Địch ha ha cười ra tiếng, ôn hòa chấn động từ trong lồng ngực phát ra, khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ giống như bị ánh mặt trời bao phủ, lúc này An Ninh mới biết được, ra Thần vương Thương Địch cũng có mặt ôn hòa như thế!

      "Dám bàn điều kiện với ta, nàng là người đầu tiên!" Thương Địch hơi nhíu mày lại, thâm thúy trong ánh mắt có thêm vài phần ấm áp.

      An Ninh cười yếu ớt, nàng biết, đồng ý, chẳng qua..."Mặt khác, nếu cho vương gia ngài xem, vậy là ngài nợ ta cái nhân tình!"

      Thương Địch mỉm cười có chút cứng đờ, nhưng lát lại giãn ra, ý cười càng nồng đậm, "Dám được tấc lại muốn tiến thêm thước, nàng cũng là người đầu tiên!"

      An Ninh nhíu mày, nhưng chỉ cười mà , có thể để Thần vương nợ nhân tình, là rất có lời, mà giờ phút này trong lòng của Thương Địch cũng có tâm tư khác, nếu như có nhớ lầm, đêm đó An Ninh từng nợ mạng, cái nhân tình so với cái mạng, có là gì?

      Lúc này, Chu Tước điều khiển xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa của hoàng cung, nhưng An Ninh vẫn có xuống xe, mà là đem cách điều chế thuốc giải lấy từ Vũ Dương công chúa giao cho Thương Địch, Thương Địch hiểu được ý tứ của nàng, nàng hy vọng có thể đem cách điều chế thuốc này đem vào cung, nhưng mà... Thương Địch khỏi có chút nhíu mày, "Nàng vào xem tướng quân sao?"

      An Ninh chỉ thản nhiên cười, " cần, Thần vương điện hạ có thể thay An Ninh đem thuốc giải vào cung, An Ninh yên tâm rồi ."

      Đây là hoàng cung, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, bây giờ mà gặp Nam Cung Thiên Duệ, phải là thời cơ tốt!

      Thương Địch nhìn An Ninh lát, sau đó lập tức tiếp nhận tờ giấy viết cách điều chế tay của nàng, xuống xe ngựa, rồi phân phó Đồng Tước, "Sắc trời cũng tối, ngươi hãy đưa An Ninh tiểu thư trở về An Bình hầu phủ."

      Xe ngựa lại lần nữa chạy , An Ninh biết, đem cách điều chế giao cho Thương Địch là tuyệt đối an toàn, nghĩ đến Nam Cung Thiên Duệ, An Ninh hơi nhíu mi tâm, từ lúc nàng bắt đầu nhận thức, vẫn luôn che chở cho nàng, nhưng tại xem ra, chính vì che chở cho nàng, nên mới gặp nhiều nguy hiểm hơn, nghĩ đến kiếp trước, tay của An Ninh vô ý thức nắm chặt lại, nàng phải cường đại hơn nữa, mới có thể bảo vệ hết thảy những người mà nàng quý trọng!

      An Ninh bảo Đồng Tước đem xe ngựa dừng ở cửa sau của Hầu phủ, nàng biết, An Lan Hinh chắc chắn ở trước đại môn chờ nàng, nhưng hôm nay trải qua rất nhiều chuyện, nàng có tâm tư để dây dưa cùng An Lan Hinh, lúc trở lại Thính Vũ hiên, tuy rằng Bích Châu giật mình vì nàng về trễ, nhưng cũng có hỏi nhiều, hầu hạ nàng rửa mặt xong, An Ninh liền phân phó Bích Châu xuống nghỉ ngơi, trong lòng nàng hiểu được, mặc dù Bích Châu là nha đầu trung thành, nhưng muốn nàng ấy trở thành trợ thủ đắc lực của nàng, cần phải rèn luyện thêm nữa!

      Thần vương phủ, mặc dù đêm khuya, nhưng bên trong chủ viện, đèn vẫn sáng rực như trước.

      "Ngày mai ngươi tự mình chuyến đến thiên lao, dặn dò ngục tốt, bảo bọn họ hãy hầu hạ tốt cho Vũ Dương công chúa!" Thương Địch khoanh tay đứng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thản nhiên dặn dò Đồng Tước, vẫn chưa quên, đao mà Nam Cung Thiên Duệ phải chịu kia, là hướng về phía An Ninh.

      "Nhưng mà... Nàng ta là công chúa của nước..." Đồng Tước lộ vẻ khó xử, chủ tử rất ít quản chuyện tình của triều đình Đông Tần, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, "Hầu hạ" trong miệng của chủ tử có ý nghĩa gì, đương nhiên hiểu được, chỉ sợ vừa dặn dò xong, Vũ Dương công chúa kia liền khó bảo toàn mạng !

      Thương Địch nhíu mày, xoay người nhìn về phía Đồng Tước, con ngươi thâm thúy lộ ra chút tức giận, "Chắc phải ngươi coi trọng Vũ Dương công chúa chứ?"

      Đồng Tước ngẩn ra, trong lòng chợt lạnh, quỳ mạnh gối xuống, "Đồng Tước biết sai, Đồng Tước nên nghi ngờ điều mà chủ tử phân phó."

      theo Thương Địch nhiều năm, quên mất kiêng kị của chủ tử, nghĩ đến hai năm trước, Xích Ký - thành viên trong "Bát Tuấn" bị chủ tử điều , trong lòng cảm thấy bất an, bất chấp mọi thứ, dập mạnh đầu mặt đất, "Thỉnh chủ tử cho Đồng Tước cơ hội."

      Thương Địch thản nhiên chuyển tầm mắt , lại tiếp tục nhìn đêm đen ở bên ngoài cửa sổ, "Bên trong Bát Tuấn, ai là người có năng lực phòng ngự mạnh nhất?"

      Động tác dập đầu của Đồng Tước dừng lại, có chút hiểu tâm tư của chủ tử, nhưng nghĩ đến câu hỏi mới vừa rồi, nên lập tức mở miệng, " Là Phi Phiên ạ."

      "Tốt lắm, lập tức phát ra tin tức, bảo Phi Phiên ngay ngày mai chạy tới kinh thành!" Thanh của Thương Địch bình tĩnh vô ba, " còn việc gì nữa, ngươi lui xuống ."

      Trong lòng của Đồng Tước lại bất an, chủ tử bảo Phi Phiên vào kinh thành, chắc phải là muốn thay thế chứ? Dù rất muốn hỏi cho ràng, nhưng khi nhớ tới giáo huấn mới vừa rồi, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng lui xuống.

      Trong phòng, dù Thương Địch nhìn bầu trời, nhưng trong đầu lại ra thân ảnh của An Ninh, khóe miệng khẽ nhếch, đồng ý là ngày mai phái hộ vệ bên người cho nàng ấy, cũng thể nuốt lời a!

      Hôm sau, ở lương đình cách thành Tây mười dặm.

      Sáng sớm hôm nay, sau khi An Ninh dặn dò Bích Châu che dấu cho nàng xong, liền lập tức thay đổi thân nam trang, lặng lẽ từ cửa sau của Hầu phủ trốn ra, nàng vẫn chưa quên hôm nay là ngày ước định gặp biểu ca ở lương đình.

      Nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ mặc thanh y đứng ở trong lương đình, chiếc mặt nạ bạc mặt của khiến An Ninh có chút nhíu mày, "Biểu ca là vị công tử phong lưu văn nhã, làm kẻ ăn xin ủy khuất cho túi da tốt này, tại vì sao còn phải dùng mặt nạ che mặt ?"

      Khuôn mặt tuấn tú giấu bên dưới mặt nạ của nam tử lên tia xấu hổ, nghĩ đến bộ dáng chật vật của ở ngôi miếu đổ nát ngày ấy, ánh mắt trở nên kiên định, "Ít nhiều nhờ biểu muội chỉ điểm, từ hôm nay trở , ta còn là tên ăn xin chỉ biết trốn tránh kia nữa, cũng còn là Vân Cẩm công tử, đợi đến ngày Vân gia được phục hưng, đó là ngày mà ta tháo mặt nạ xuống, lấy lại thân phận của chính mình!"

      "Biểu ca có chí khí, với quyết tâm này của huynh, nhất định có thể lấy lại công đạo cho Vân gia." Khóe miệng của An Ninh khẽ nhếch, " bao lâu nữa, ta nhất định làm cho khắp Đông Tần quốc biết được, đời này còn có thần thương đeo mặc nạ bạc!"

      "Tốt, Vân Cẩm mỏi mắt chờ mong, biểu muội có chuyện gì, chỉ cần phân phó là được!" Vân Cẩm nhìn An Ninh nữ phẫn nam trang đứng trước mặt, lúc này ánh mắt của nàng lộ thêm vài phần khí, mặt tràn đầy vẻ tự tin, khiến cho vạn vật thế giới đều mất màu sắc.

      "Chuyện thứ nhất, chính là mong biểu ca tiếp quản cửa hàng lương thực ở ngõ Liễu An thành Đông." Khóe miệng của An Ninh gợi lên chút tươi cười, nàng sớm thầm thu mua cửa hàng kia, đây là nơi đầu tiên bọn họ điều khiển mạch máu kinh tế quốc gia.

      "Cửa hàng lương thực?" Vân Cẩm có chút nhíu mày, lại nghe thấy An Ninh mở miệng tiếp.

      "Lâm gia nắm trong tay hai phần ba các cửa hàng lương thực trong kinh thành, còn tam đại thế gia khác ở phương diện lương thực cũng có chen chân vào, dân dĩ thực vi thiên (dân dĩ thực vi thiên: người dân lấy việc ăn là chính), đây là căn cơ!" An Ninh hơi cúi đầu, giờ phút này nàng giống như người thương nhân từng trải, "Mặt khác, từ hôm nay trở , huynh hãy thu mua số lượng lớn các loại lương thực khác nhau, khi cần có thể đề cao giá mua vào, còn nếu tứ đại thế gia phóng lương, huynh cũng có thể thầm thu mua."

      "Với số lượng lớn lương thực như vậy, nếu trữ hàng quá nhiều, vạn nhất bán ra ..."

      "Ta làm như vậy, đương nhiên là có dụng ý của ta, đến lúc đó huynh biết, số lương thực này có vai trò rất quan trọng!" An Ninh cắt ngang lời của Vân Cẩm, nhớ lại chuyện sắp xảy ra ở kiếp trước, An Ninh nhếch miệng cười cách quỷ dị.

      Nàng muốn báo thù, nhưng người nàng phải đối phó chỉ có ba người là đại phu nhân, An Như Yên, Triệu Cảnh Trạch, mà còn có Lâm gia cùng An Bình hầu phủ!

      Nhưng nếu nàng muốn đối phó với kẻ thù, bước đầu tiên chính là làm cho chính mình trở nên cường đại!

      Hết chương 44.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :