1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 220: Ý tứ của hoàng thượng
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Lúc Triệu Ngôn Ngọc vào cung chính là sau giữa trưa, hoàng thượng mới vừa ngủ trưa dậy, ở Ngự Thư Phòng gặp .

      có lập tức lấy phong thư của người Đông Hồ ra, nếu như hoàng thượng truy cứu phong thư này là làm sao có, tiện giải thích, dù sao lúc này mới vừa trở về kinh đô.

      Sau khi đem quan sát ở Giang Tây phủ hồi bẩm hoàng thượng, Triệu Ngôn Ngọc bắt đầu ở trong lòng suy tư muốn nhắc tới hôn của Linh Nguyệt Quận chúa thế nào.

      "Trẫm đem Giang Tây phủ giao cho Tiết Phác, đúng là thay trẫm quản tốt, đem mình làm thành Hoàng đế của Giang Tây phủ rồi." Nghe Triệu Ngôn Ngọc đáp lời, hoàng thượng hừ lạnh tiếng, đối với Tổng đốc Tiết Phác của Giang Tây phủ cảm thấy rất tức giận.

      Giang Tây phủ nghiệp quan cấu kết rất nhiều năm, Tiết Phác tham ô vơ vét của cải sớm phải bí mật, chỉ là hoàng thượng vẫn có ra tay đối phó với mà thôi, giờ thái tử cùng chuyện của Tống gia tất cả đều kết thúc, hoàng thượng tự nhiên muốn đem bàn tay hướng Đại Chu nơi có sâu mọt, tự mình đem tất cả sâu mọt bắt hết.

      Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu, lên mặt là ba phần sợ hãi, đầy đủ thể đối với lửa giận của hoàng thượng là khẩn trương cùng sợ hãi, trong lòng lại thầm Giang Tây phủ có thể có ngông cuồng nay, phải đều là nuông mà ra sao?

      "Hoàng thượng, nếu muốn ở Giang Tây phủ khai thông vận chuyển đường sông, độc quyền cùng độc tài của Bạch gia thể phòng." thích hợp mở miệng, thẳng phải trừ Bạch gia.

      Hoàng thượng trầm mặt, lạnh giọng , "Bạch gia là thương nhân lớn nhất Giang Tây phủ lớn nhất, là thế gia trăm năm, quan hệ rắc rối phức tạp, nếu là triều đình có thể sử dụng tài cán cũng thôi, nếu rơi vào tay những người khác, vậy phải là tốt."

      Bạch gia cùng Phùng gia ở An Nam là thông gia, hai nhà đều là thế gia trăm năm, manh động càng làm động tới cả hai, triều đình muốn cất nhắc thương nhân khác ở hai nơi này đứng vững, vậy tất phải làm suy yếu thế lực của bọn họ, hơi sơ ý chút, Bạch gia cùng Phùng gia nếu liên hiệp, Giang Tây phủ cùng An Nam tùy thời muốn náo động, đây là điều hoàng thượng muốn nhìn thấy.

      Triệu Ngôn Ngọc biết ngồi vị ngồi ở long ỷ kia còn có những lời khác, chỉ trầm mặc nghe.

      Hoàng thượng liếc mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, khóe miệng cong lên tia cười nhàn nhạt, "Nhạc phụ của khanh ở An Nam, biết thế nào, nghe là như cá gặp nước a."

      Lời này. . . . . . Triệu Ngôn Ngọc trong lòng cười khổ, xem ra An Nam xảy ra chuyện gì cũng thể gạt được hoàng thượng, "Nhạc phụ đại nhân đối với hoàng thượng trung thành tận tâm, nhất định phụ hoàng thượng nhờ vả."

      Hoàng thượng như cười như nhìn , "Nếu để cho khanh cũng An Nam, khanh có thể thay trẫm làm xong đường song vận chuyển của An Nam ?"

      Triệu Ngôn Ngọc giọng trả lời, "Thần nhất định đem hết khả năng làm việc cho Bệ Hạ."

      Ngay từ lúc hoàng thượng để cho Giang Tây phủ, Triệu Ngôn Ngọc liền đoán được chuyện khai thông thuỷ vận rơi vào vai , chuyến An Nam, ngay từ lúc đầu trong dự liệu của .

      "Chuyện này vội." Hoàng thượng hài lòng nhìn thần tử trẻ tuổi mình tay đề bạt lên, ông rất ưa thích Triệu Ngôn Ngọc trầm ổn thông minh, ít nhất nhiều lần thử dò xét bên trong, cũng để cho mình thất vọng, "Chuyện Đông Hồ Sứ giả cầu hôn, khanh nghe chưa?"

      nghĩ tới hoàng thượng chủ động nhắc tới chuyện này, Triệu Ngôn Ngọc trong lòng buông lỏng, "Thần nghe thấy."

      "Khanh cho là như thế nào?" Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc dừng chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn hoàng thượng cái, lúc này mới từ từ mở miệng, "Thần cho là, hành động của người Đông Hồ lần này tầm thường."

      Hoàng thượng thấp mắt biết nhìn cái gì, thanh rất đạm mạc hỏi, "Hả? Nghe Linh Nguyệt thời gian trước ở Quan gia trang, là vì tiểu tử Quan Lãng gì đó, chuyện như vậy khanh biết ?"

      "Linh Nguyệt Quận chúa cùng biểu ca của thần ở kinh đô quen biết, Quận chúa chỉ là Quan gia trang du ngoạn mấy ngày, thần có nghe qua." Triệu Ngôn Ngọc trả lời, mặt thấy tia sợ hãi.

      "Chỉ đơn giản là du ngoạn mấy ngày như vậy?" Hoàng thượng cười khẽ hỏi.

      "Chỉ đơn giản như vậy." Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh ung dung trả lời.

      Hoàng thượng cười cười, "Khanh hành động của người Đông Hồ lần này tầm thường, chỗ nào tầm thường?"

      "Người Đông Hồ nhiều lần phạm biên cương, thầm chế tạo binh khí, có tâm tư tốt, bỗng nhiên đến Đại Chu ta cầu hôn, thần cho là tầm thường, sợ có mưu khác." Triệu Ngôn Ngọc nhìn hoàng thượng cái, ra nghi ngờ trong lòng.

      cảm thấy. . . . . . Trước mắt lão hồ ly này chừng cái gì cũng biết, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, muốn cùng người Đông Hồ chân chính đánh trận mà thôi.

      Hoàng thượng nhàn nhạt , "Người Đông Hồ có thể có mưu gì, phải là muốn tìm lý do đúng tình hợp lý đối nghịch cùng Đại Chu sao? Linh Nguyệt nếu đường xảy ra chuyện gì, Đông Hồ vương tử có cả đống lý do cầu Đại Chu bồi thường bọn họ, nếu phải, liền dẫn binh thay mình tranh khẩu khí, trừ những mục đích này, bọn họ còn có thể làm cái gì?"

      Lão hồ ly quả nhiên cái gì cũng biết, Đông Hồ bên kia có gian tế hoàng thượng phái rồi.

      "Hoàng thượng minh." Cho nên, biết người Đông Hồ có mưu đồ khác vẫn đáp ứng cầu hôn, là muốn lợi dụng Linh Nguyệt sao?

      ra hoàng thượng cũng rất muốn đem người Đông Hồ đánh cho gượng dậy nổi mà thôi.

      Binh sĩ Đại Chu lâu có chân chính ra chiến trường.

      "Tốt lắm, ngươi trở về nghỉ ngơi tốt mấy ngày." Hoàng thượng vung tay lên, kêu Triệu Ngôn Ngọc về.

      Triệu Ngôn Ngọc thi lễ cái, thối lui khỏi Ngự Thư Phòng.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Lúc Triệu Ngôn Ngọc tới cửa cung, vừa đúng nhìn thấy xe ngựa nhà mình dừng ở bên, tới, gã sai vặt vội vàng tiến lên, "Thiếu gia, thiếu phu nhân ở trong xe rồi."

      Tề Hoàn theo cùng vào cung, cũng chỉ là thỉnh an Thái hậu cùng lúc gặp mặt Linh Nguyệt Quận chúa.

      Chỉ là lấy ý tứ mới vừa nghe được từ hoàng thượng, chỉ sợ coi như Linh Nguyệt dù muốn thế nào, cũng có đường sống quay lại, Thái hậu coi như thương Linh Nguyệt thế nào, so với hoàng thượng cùng Đại Chu, cũng có điều nặng .

      "Như thế nào? Hoàng thượng thế nào?" Nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn liền vội hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc ý bảo gã sai vặt đánh xe, khẽ với Tề Hoàn, "Hoàng thượng cái gì cũng biết, so với chúng ta biết còn ràng hơn."

      Tề Hoàn mặt vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thay đổi sắc mặt, "Hoàng thượng biết. . . . . . Người còn hạ chỉ, là có ý gì? Người chẳng lẽ biết, Linh Nguyệt chuyến này có thể vĩnh viễn về được?"

      "Hoàng thượng biết." Đơn giản đúng là hy sinh Linh Nguyệt đạt được mục đích của ông, chính là chỗ này đơn giản như vậy mà thôi.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Tề Hoàn chỉ cảm thấy miệng đầy khổ sở, trong đầu ra vẻ mặt đơn chấp nhận của Linh Nguyệt.

      Triệu Ngôn Ngọc cầm tay của nàng, "Muội phải tìm Linh Nguyệt Quận chúa sao? Nàng thế nào?"

      Còn có thể gì? Dĩ nhiên là chấp nhận, muốn liên lụy tới Quan Lãng, muốn liên lụy tới Quan gia trang, cho nên gượng cười nàng cái gì cũng từ bỏ.

      Tề Hoàn đem ý tứ của Linh Nguyệt ra, ". . . . . . Nàng giờ tâm tan rã như bụi, cho dù có biết gả Đông Hồ quốc là tử lộ, chỉ sợ cũng thay đổi chủ ý."

      Triệu Ngôn Ngọc than tiếng, "Trở về cùng Quan Lãng chút , có lẽ tình huống cũng có hỏng bét như chúng ta nghĩ."

      Chỉ có thể là cái dạng này, thánh chỉ hạ, bọn họ trừ phi có bản lĩnh thông thiên, nếu cũng cải biến được cái gì.

      Trở lại Triệu gia, Triệu Ngôn Ngọc đem ý tứ của Hoàng đế ý tứ cho Quan Lãng, Quan Lãng trầm mặc lâu, quay đầu nhìn về phía Tề Hoàn, trầm giọng hỏi, "Vậy. . . . . . Nàng thế nào?"

      Ai cũng nghe ra Quan Lãng thanh đơn cùng thương cảm, Tề Hoàn biết muốn với thế nào, Linh Nguyệt nhận mệnh.

      Có lúc lời nào, cũng là loại giải thích, Quan Lãng phản bác được, mạnh mẽ nặn ra vẻ tươi cười, "Huynh về trước ngủ giấc, chờ huynh tỉnh lại rồi hãy ."

      Triệu Ngôn Ngọc biết gặp phải phiền não gì cũng thích chạy ngủ, cho nên có có ngăn cản .

      "Huynh ấy trơ mắt nhìn Linh Nguyệt Quận chúa gả Đông Hồ quốc?" Triệu phu nhân vẫn có mở miệng nhíu mày hỏi, mặc dù bà rất muốn số đề nghị, tỷ như cướp hôn a, cái gì gả thay, những thứ này đều là bà trước kia xem mấy tình tiết trong sách, nhưng hiển nhiên đây phải là đề nghị tốt, bà còn chưa có vĩ đại đến mức vì Quận chúa mà khích lệ cháu mình mạo hiểm, còn là cầm mấy trăm mạng người cùng mạo hiểm.

      "Con cảm thấy hoàng thượng có thể có hậu chiêu, chưa chắc đem Linh Nguyệt gả Đông Hồ quốc." Triệu Ngôn Ngọc .

      Triệu phu nhân than tiếng, "Chỉ hy vọng như thế, tốt lắm, hai người các con mau thỉnh an Lão Thái Gia cùng lão phu nhân , tránh bị trách cứ."

      Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thậm chí quên trong nhà còn có vị lão nhân gia khó đối phó.

      Lúc này màn đêm xuống, Triệu Ngôn Ngọc cùng Tề Hoàn tay trong tay cùng đến Đức Viên, biển của Đức Viên là hai tháng trước lão phu nhân cho người ta treo lên.

      Ngoài dự liệu của Tề Hoàn chính là, lão phu nhân lại có gây khó khăn cho bọn họ, trừ vị Thiệu Tịnh Trúc kia thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán nhìn Triệu Ngôn Ngọc, lão phu nhân muốn Triệu Ngôn Ngọc nạp thiếp, điều này làm cho Tề Hoàn cảm thấy rất kì dị.

      "Các con vừa trở về cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước , cần ở lại bồi hai lão nhân gia chúng ta a." Triệu lão thái gia xua bọn trở về, nhưng ra là sợ bạn già nhịn được lại nhắc lại chuyện cũ.

      Triệu lão phu nhân lại chút cũng vui, phụ lời kêu bọn họ về nghỉ ngơi.

      Tề Hoàn trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn là hành lễ, cùng Triệu Ngôn Ngọc rời Đức Viên, Triệu Ngôn Ngọc có theo nàng về phòng, mà trước phải gặp Triệu Bỉnh Đức.

      Tự mình trở lại phòng, Tề Hoàn rốt cuộc cũng thở phào nhõm, giờ quá mệt mỏi.

      Bạch Hủy giúp Tề Hoàn tháo đồ trang sức xuống Trầm Hương vào, mừng rỡ hành lễ Tề Hoàn, "Thiếu phu nhân."

      "Trong nhà có việc gì chứ?" Tề Hoàn mang theo Trầm Hương đến Quan gia trang, chính là muốn nàng coi chừng, tránh xảy ra ra chuyện gì mà mình điểm cũng hiểu .

      Trầm Hương sắc mặt khẽ biến thu lại, giọng , "Ngày trước tết, lão phu nhân đem hạ nhân trong nhà an bài lần nữa, còn ở bên ngoài mua vào nhiều người, may là phu nhân lưu lại quản đắc lực, nếu nhân thủ trong viện của phu nhân cùng chúng ta đều bị thay đổi."

      Triệu gia vẫn luôn là Triệu phu nhân quản lý, Triệu phu nhân có ở đây, lão phu nhân tự nhiên muốn hảo hảo thành lập người của mình.

      "Bên viện của ta mới giống như nhìn thấy có hai tiểu nha hoàn?" Tề Hoàn nhàn nhạt hỏi.

      "Là lão phu nhân đưa tới, nô tỳ cho an bài thành nha hoàn quét nhà." Trầm Hương , sau đó chợt nhớ tới chuyện, ánh mắt hơi trầm xuống, cẩn thận từng li từng tí , "Lão phu nhân còn muốn an bài cho thư phòng của thiếu gia nha hoàn."

      Tề Hoàn trong lòng rùng mình cái, cười lạnh hỏi, "Hả? Tên gọi là gì?"

      Trầm Hương trả lời, "Là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, gọi là Thúy Xuân."

      Đó phải là nha hoàn trước kia lão phu nhân muốn kín đáo đưa cho Triệu Ngôn Ngọc sao?
      tart_trung, susu, duyenktn16 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 221: Mẹ chồng nàng dâu
      Edit: Phong Linh
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lão phu nhân muốn an bài người của mình ở bên nhi tử và tôn tử phải là lần đầu tiên, Tề Hoàn thể chỉ bởi vì Thuý Xuân mà cảm thấy khó chịu hay ngột ngạt. Nàng nghe Trầm Hương đem chuyện xảy ra trong nhà hai tháng qua lần, cười cười, gì khác, liền cho các nàng lui xuống.

      Triệu Ngôn Ngọc bao lâu liền trở lại, bồi Tề Hoàn dùng bữa tối.

      Hai người cũng tới chuyện của Linh Nguyệt cả tháng qua, chỉ tới chuyện xảy ra trong nhà. Tề Hoàn lại hỏi qua thư phòng của mình chưa.

      “Mới vừa rồi luôn ở ngoài đại thư phòng, có chuyện gì sao?”Triệu Ngôn Ngọc biết nàng tự nhiên hỏi tới chuyện này, nghi ngờ nhíu mày nhìn nàng.

      Tề Hoàn cười : “Lão phu nhân để Thuý Xuân tới thư phòng hầu hạ huynh, qua với huynh tiếng sao?”

      Triệu Ngôn Ngọc gương mặt tuấn tú cứng lại, đầu đau: “Lão phu nhân dến tột cùng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ tính đem những thủ đoạn năm đó đối phó với phụ thân toàn bộ áp dụng người huynh?”

      “Cũng có thể có thủ đoạn gì chứ?” Tề Hoàn tò mò hỏi, ít khi nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc phiền não cùng rầu rĩ.

      “Chỉ có muội nghĩ tới, chứ có chuyện gì lão nhân gia người làm được” Triệu Ngôn Ngọc , khoé mắt liếc nàng, đáy mắt chỉ có phiền muộn, còn có bỡn cợt cùng trêu chọc :”Muội đừng thầm nghĩ muốn xem chuyện cười của huynh, lão phu nhân khẳng định cũng quên muội.”

      Tề Hoàn cười :”Có quan hệ gì với muội?”

      Triệu Ngôn Ngọc nhéo nhéo má phấn hồng của nàng: “Có nạn cùng chịu, đừng nghĩ huynh bỏ qua cho muội, muội chút, Thuý Xuân kia làm thế nào bây giờ? Đuổi nàng trở về Đức viên sao?”

      “Đó phải là đánh vào mặt mũi của lão phu nhân sao, ngàn vạn lần thể được.” Tề Hoàn lắc đầu, tán thành phương pháp trực tiêp này, mặc dù nàng rất muốn làm như vậy, thuận tiện nhắc nhở lão phu nhân nên uổng phí tâm tư, nhưng rốt cuộc vẫn phải lưu chút thể diện cho trưởng bối.

      “Vậy muội có biện pháp gì tốt?” Triệu Ngôn Ngọc đảo mắt nhìn nàng “Tốt nhất có thể lần dứt khoát mất hết hy vọng, cần lại đánh chủ ý lên người huynh”

      Tề Hoan liếc cái: “Bình thường huynh phải là bụng mưu kế, sao giờ lại nghĩ ra biện pháp đối phó với lão phu nhân? Hơn nữa thư phòng của huynh tất cả đều là văn kiện quan trọng, tuỳ tiện nha hoàn nào cũng có thể vào sao? Huynh cũng để nàng ở ngoài coi chừng chứ? Nàng có thể có cơ hội như ý hay , đây phải là xem phản ứng của huynh sao? Huynh đối với nàng có gì, coi như nàng…….nàng cũng làm gì.”

      Triệu Ngôn Ngọc liếc nhìn nàng, nụ cười ngày càng đậm, nếu phải hiểu nàng, thế nào lại nghe ra trong giọng nàng có ý ghen tức?

      Tề Hoàn bị nhìn thấu hơi cáu, tức giận nhéo cánh tay của : “ vất vả giải quyết Tú Lệ, giờ lại tới cả Thuý Xuân, chừng hai ba ngày nữa lại tới A Thuý, A Xuân khác, Biểu muội tốt kia của huynh cũng cả ngày nhìn chằm chằm vào huynh, giống như huynh phụ tâm nàng vậy, biết trước kia huynh đào hoa thế nào, quả là mẫu thân đúng, nên đối quá tốt với huynh…”

      Từ xưa tới nay, thấy mẹ chồng nào thiên vị con dâu mà quở trách con trai mình.........Mẫu thân đại nhân của quả thực là hiếm thấy.

      “Điều này can hệ tới huynh a, huynh đối với muội tuyệt đối có tâm tư khác, trừ muội ở trước mặt huynh ra,…….Nữ tử nào huynh cũng chút động tâm.” Triệu Ngôn Ngọc bắt được cánh tay của nàng, thề son sắt.

      Lời bảo đảm này, ràng là đùa giỡn nàng, Tề Hoàn trừng mắt liếc cái, nụ cười ửng hồng: “Việc này huynh tự nghĩ biện pháp .”

      “Muội mới vừa rồi phải đồng ý nghĩ biện pháp cho huynh sao?” Triệu Ngôn Ngọc khoác vai nàng, cười : “Thư phòng của huynh trừ muội ra cho bất cứ ai vào, lão phu nhân muốn cho Thuý Xuân ở thư phòng hầu hạ huynh, vậy cũng phải vào thư phòng mới được, đúng ?”

      Tề Hoàn đẩy tay ra, để Bạch Huỷ tiến vào đem đồ ăn thừa của họ lui xuống “Muội muốn nhìn đại sư huynh chút, biết giờ tâm tình huynh ấy thế nào.”

      Triệu Ngôn Ngọc cùng nàng ra khỏi phòng “ cần , huynh ấy ở trong nhà, vừa mới đến tiệm thuốc.”

      “Huynh ấy làm chuyện gì điên rồ chứ?” Tề Hoàn hỏi.

      “Yên tâm, huynh ấy có chừng mực.” Triệu Ngôn Ngọc giọng .

      Hai người ở trong hoa viên dạo vòng tiêu thực, liền về phòng ngủ, suốt đêm chuyện.

      ……….

      ……….

      Hôm sau, Triệu Ngôn Ngọc sáng sớm liền tiến cung.

      Tề Hoàn thỉnh an Triệu phu nhận, sau đó mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau tới Đức Viên.

      Triệu lão phu nhân dùng bữa sáng, nhìn thấy con dâu cùng cháu dâu tới, trong lòng thầm thích, mình thua thiệt trước mặt nó nhiều như vậy, ám chỉ cùng biểu ràng như vậy   nào biết đứa cháu dâu này chính là dầu muối tan.

      “Mẹ chồng nàng dâu hai người tình cảm tốt.” Sau khi Triệu lão thái gia vào phòng, Triệu lão phu nhân nụ cười hiền lành mặt chợt tắt, thản nhiên nhìn Triệu phu nhân, nhàn nhạt trào phúng .

      “Đúng vậy a, người nhà, tình cảm đương nhiên la tốt.” Triệu phu nhân mỉm cười trả lời.

      Triệu lão phu nhân tự biết mình phải đối thủ của con dâu, khoé mắt liền hướng về phía Tề Hoàn bắt bẻ:”Có tin tức gì chưa?”

      “Mẫu thân, thời gian cũng chưa được bao lâu, làm sao có tin tức a, lại , A Hoàn cùng Ngọc nhi còn trẻ, vội, vội.” Triệu phu nhân trong long cười lạnh, cũng biết lão thái bà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng, năm đó đối đãi với nàng cũng là như vậy, giống như thành thân tháng thứ hai chưa có bầu là tội lớn vậy, phải cho phu quân mình nạp thiếp, thu nha hoàn rồi.

      “Cũng bốn tháng rồi, còn phải đợi bao lâu nữa?” Triệu lão phu nhân đen mặt lại .

      Tề Hoàn mắt sắc khẽ di động, bốn tháng……….Nàng mấy ngày trước mới có ngyệt , hẳn là chưa có bầu.

      “Thế nào có bốn tháng, phải có hơn hai tháng ở Quan gia trang sao? Mẫu thân, chuyện người trẻ tuổi, người ít quan tâm , nên an dưỡng nhiều hơn, chúng tự biết lo chuyện của mình.” Triệu phu nhân thầm mắng tiếng, A Hoàn này mới mười lăm tuổi, mười lăm tuổi tiểu nữ oa chưa có mang thai là chuyện tột, bà còn muốn sớm như vậy làm bà nội nha.

      “Con nếu quá mệt mỏi liền chon mấy nha hoàn tới hầu hạ Ngọc nhi, cần gì mọi việc đều tự làm như vậy, vẫn là nên tranh thủ thời gian sinh đứa hơn.” Triệu lão phu nhân ánh mắt lạnh lẽo quét tới Triệu phu nhân cái, đối với con dâu luôn cùng mình đối nghịch này hận thấu xương.

      Tề Hoàn cười cười:” Tổ mẫu, A Hoàn mệt, hầu hạ tướng công vốn là việc con phải làm.”

      “Ta chưa có con phải làm, chỉ là có chút việc nên ôm đồm, làm thê tử lòng dạ phải rộng rãi, thế quá so đo, mọn.” Lão phu nhân khóe mắt liếc Triệu phu nhân, hướng về phía Tề Hoàn giáo huấn.

      “Mẫu thân, Người có Triệu gia có quy củ của Triệu gia. Triệu gia là dòng dõi thư hương, cầu cực cao, A Hoàn cùng Ngọc Nhi vừa mới thành thân người liền muốn cho nha hoàn nữ tử này nọ đến gần Ngọc nhi, cái này nếu khiến nha hoàn kia mang bầu trước làm thế nào? Ban đầu là người , chánh thê chưa mang thai, các di nương nha hoàn khác cũng thể có bầu, người hẳn là chưa quên chứ?” Triệu phu nhân hời hợt , giọng mang theo châm chọc, dù sao bà cùng lão thái bà này hợp, lão thái bà luôn bà bất hiếu bà cũng nhận, cũng cần phải giả bộ làm nàng dâu hiếu nghĩa.

      Chỉ là A Hoàn giống vậy, bà muốn A Hoàn mới vào cửa liền chống đối lão phu nhân.

      Triệu lão phu nhân khoé miệng run rẩy, bà tự nhiên biết ý nàng dâu muốn , ban đầu, bà gả vào Triệu gia được mấy ngày liền đem nha hoàn bên cạnh Lão thái gia gả ra ngoài bắt các di nương kia uống thuốc tránh thai, cũng nhiều năm biết Quan Tiểu Lan này từ đâu biết được, thỉnh thoảng đem chuyện này ra chống đối bà.

      “Đây cũng phải muốn những nha hoàn kia mang bầu, chỉ là giúp dỡ A Hoàn hầu hạ Ngọc nhi, tránh cho nó quá mệt nhọc mà thôi.” Lão phu nhân sắc mặt khó coi, lạnh lùng .

      nghĩ thông, cũng phải là đưa nữ nhân cho nhi tử, con dâu khẩn trương cái gì chứ.

      Tề Hoàn trong lòng thở dài, trượng phu của mình cho phép nhìn nữ tử khác chút, chồng người khác trái ôm phải ấp, lão phu nhân quả quá ích kỉ.

      “Có thể mệt đến đâu chứ? Lão phu nhân, người mỗi ngày quan tâm chuyện của tụi trẻ mới thực là mệt, bằng để con mua mấy nhà hoàn hầu hạ người cùng lão thái gia?” Triệu phu nhân cười cười , sau khi trở về mới biết thư phòng trượng phu cùng nhi tử đều bố trí thêm vài nha hoàn kiều mị, nhiều năm như vậy, lão thái bà vẫn như cũ chết tâm, bà liền gậy ông đập lưng ông, xem Lão thái bà phản ứng ra sao.

      cần” Lão phu nhân giọng cứng rắn cự tuyệt “Hừ, biêt các người chê ta cản trở, ước ta sớm rời khỏi kinh đô cho vừa lòng mẫu thân hai người.”

      “Con dâu dám, người ở tại kinh đô chúng con hẳn là cao hứng mới phải, chỉ sợ người nhung nhớ đại ca, đại tẩu cùng mấy tằng tôn đáng lanh lợi a.” Triệu phu nhân cười .

      Lão phu nhân vẫn thiên vị dâu cả, nhưng đối với ấu tử cũng rất quí, chỉ là nhìn Triệu phu nhân vừa mắt mà thôi, lần này tới kinh đô mấy tháng quả tưởng niệm con Trưởng cùng mấy tằng tôn tử, Quan Tiểu Lan cố tình như tuỳ tiện nhắc tới, khiến bà thoải mái “Con hẳn là ước gì ta chết sớm chút đỡ chướng mắt con mới phải.”

      “Con dâu lòng mong người sống lâu trăm tuổi.” Triệu phu nhân hài lòng nhìn lão thái bà bị mình làm cho tức giận tới mức lựa lời, thỉnh thoảng sinh tức giân quả là hữu ích tránh cho lão nhân gia người quá thoải mái lại nghĩ đông nghĩ tây.

      Bị Triệu phu nhân quấy rầy như vậy, lão phu nhân có rất nhiều lời muốn đều thể ra miệng, vì muốn bị tức chết, lão phu nhân liền đuổi Triệu phu nhân cùng Tề Hoàn hai người xuống.

      Nhắm mắt làm ngơ qua nhiều năm như vậy bà vẫn thể thắng nổi Tiểu Lan, biết nhi tử rốt cuộc coi trọng nữ nhân này điểm gì, thân thế đừng rồi, lời , cử chỉ cũng giống đại gia khuê tú, quả …….. Quả làm Triệu gia mất hết mặt mũi.

      Từ Đức viện ra ngoài, Triệu phu nhân với Tề Hoàn: “Bất kể lão phu nhân nhét bao nhiêu nữ nhân cho Ngọc nhi, con cũng được tỏ thái độ mềm lòng, mặc dù ta tin tưởng con trai mình làm việc gì sai, nhưng con phải biết Tiểu Tam chính là Tiểu Tam, chuyện vô sỉ gì cũng có thể làm, nam nhân có lúc cái kia lên não rồi, chừng liền phạm sai lầm.”

      Bà kiên định cho rằng vợ chồng mới có thể tạo gia đình viên mãn, phải bà thiên vị A Hoàn, mà bà hi vọng gia đình bà xảy ra mưu quỷ kế, cuối cùng còn liên luỵ đến sinh mạng vô tội, chỉ vì tranh thủ tình cảm, tranh được nam nhân thỉnh thoảng lưu tình, loại tình tiêt này trong TV, tiểu thuyết đều nhìn qua quá nhiều.

      Tề Hoàn nghe được hiểu ra sao:” Mẫu thân, cái gì là Tiểu Tam, cái gì lên não?”

      Sư phụ nhiều lúc chuyện khó lí giải a.

      Cái này giải thích tốt lắm, Triệu phu nhân vỗ vai Tề Hoàn: “Dù sao con nhớ, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng phải là đạo lý gì, thời điểm nên độc ác phải độc ác.”

      Tề Hoàn cười đồng ý, liền trở lại viện, nghe Triệu Ngôn Ngọc trở lại, ở Tây sương thư phòng, nàng liền hướng thư phòng mà .
      tart_trung, susu, duyenktn15 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 222: Trước cửa thư phòng
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Còn chưa đến thư phòng của Triệu Ngôn Ngọc, liền nghe được hồi tiếng cãi vả truyền đến.

      "Ngươi tính làm gì đó, vì sao cho ta vào thư phòng hầu hạ thiếu gia? Ta cho ngươi biết, lão phu nhân chính là để cho ta tới hầu hạ thiếu gia, ngươi còn dám ngăn bản tiểu thư, ta liền khách khí với ngươi." Thanh này thanh thúy bén nhọn, giọng phách lối, Tề Hoàn bước chân chậm lại, khóe miệng cong lên tia cười yếu ớt.

      "XuânThúy nương, thiếu gia phân phó, có thiếu gia cho phép, ai cũng được vào thư phòng, ngươi nên ở bên ngoài chờ xem." Đáp lời chính là tiểu đồng có vẻ non nớt, tiểu đồng này gọi là Phúc Yên, là đệ đệ của Phúc Sinh.

      Bởi vì Phúc Sinh tuổi còn , thể vào nội viện hầu hạ, Tề Hoàn thấy đệ đệ ngày thường cơ trí, liền cho Phúc Yên đến thư phòng của Triệu Ngôn Ngọc hầu hạ.

      "Cái gì mà Xuân Thúy, ta tên là Thúy Xuân" Thúy Xuân tức giận kêu lên, "Ta chỉ là đưa trà bánh cho thiếu gia, cũng phải là làm cái gì, thiếu gia trách tội ngươi."

      Phúc Yên dùng sức lắc đầu, " được, thiếu gia rồi, ai cũng thể vào thư phòng."

      "Ngươi. . . . . ." Thúy Xuân tức giận đến muốn cầm cái khay trong tay nện vào đầu tiểu tử thúi này, "Ngươi chờ xem, ngày nào ta thành di nương, lập tức thu thập ngươi."

      "Khẩu khí lớn" Bạch Hủy ở sau lưng Tề Hoàn hừ lạnh, "Thiếu phu nhân, Thúy Xuân này chính là cho mình là nha hoàn của lão phu nhân, cho nên mới dám ở chỗ này phách lối."

      Nàng chỉ sợ Thúy Xuân đủ phách lối, tự biết mình mới khó đối phó, nếu Thúy Xuân này cái gì cũng làm, yên lặng canh giữ ở bên ngoài thư phòng nàng mới phải cẩn thận, Tề Hoàn trong lòng suy nghĩ, tới dưới bậc thang ngoài thư phòng.

      Phúc Yên nhìn thấy Tề Hoàn, lập tức gương mặt nụ cười sáng lạn chào đón, "Thiếu phu nhân, người tới."

      Tề Hoàn rất thích Phúc Yên chỉ có mười mười hai tuổi này, nhìn gật đầu cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Thiếu gia đâu?"

      "Thiếu gia ở bên trong, thiếu phu nhân, thỉnh người." Phúc Yên rất cơ trí, biết chủ tử chân chính của mình là ai, mặc dù trong này có huynh trưởng của nhắc nhở, chỉ cần có thể làm cho Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc đều tin tưởng, tiền đồ vô lượng.

      Thúy Xuân đứng ở phía bậc thang nhìn Tề Hoàn, miệng nhếch lên, hướng Tề Hoàn vái chào, "Thiếu phu nhân."

      Tề Hoàn nhìn nàng lãnh đạm gật đầu cái, đẩy cửa vào thư phòng.

      Thúy Xuân ánh mắt sáng lên, muốn nhân cơ hội cùng thể vào, còn chưa có lướt qua cửa, liền bị Phúc Yên ngăn lại, Bạch Hủy nhanh chóng đem cửa thư phòng đóng lại rồi.

      " có thiếu gia cùng thiếu phu nhân phân phó, ai cũng thể vào, Thúy Xuân nương, ngươi nên ở chỗ này đợi thôi." Bạch Hủy cười híp mắt .

      "Ta chính là người lão phu nhân kêu tới hầu hạ thiếu gia." Thúy Xuân lại đem lão phu nhân mang ra ngoài.

      Bạch Hủy cười tiếng, "Ta biết ngươi là tới hầu hạ thiếu gia, chẳng lẽ ngươi ở đây thể hầu hạ sao? Thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở bên trong chuyện, mình ngươi vào làm chi?"

      "Ta cũng là thiếu phu nhân kêu tới hầu hạ thiếu gia, thiếu gia để cho ta giữ cửa." Phúc Yên cười đến chân thành sáng lạn.

      "Giữ cửa cũng là rất quan trọng, Phúc Yên, ngươi làm rất tốt." Bạch Hủy vỗ vỗ đầu của , cười .

      "Thiếu gia khiến cho bất kì kẻ nào vào thư phòng, thiếu phu nhân làm sao lại có thể vào?" Thúy Xuân thở phì phì chất vấn, nàng là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân được cưng chiều nhất, Triệu đại phu nhân đối với nàng cũng rất khách khí, cho nên có lúc luôn quên thân phận của mình, cho là có lão phu nhân là chỗ dựa, liền đem Tề Hoàn coi là quan trọng.

      Bạch Hủy giống như ngu ngốc nhìn nàng, "Ngươi cũng biết đó là thiếu phu nhân? Vậy ngươi là cái gì?"

      Thúy Xuân mặt đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Hủy cái, vặn eo hướng Đức Viên.

      Phúc Yên lại gần bên cạnh Bạch Hủy, "Bạch Hủy tỷ tỷ, nàng nếu tìm lão phu nhân tố cáo làm thế nào?"

      "Chúng ta bậy, làm việc gì sai, còn sợ nàng cái gì?" Bạch Hủy hừ , "Lão phu nhân như thế nào nữa, cũng bác bỏ lời thiếu gia , thư phòng của thiếu gia vốn phải tùy tiện người nào cũng có thể vào."

      Phúc Yên nhếch miệng cười tiếng, "Bạch Hủy tỷ tỷ là lợi hại, đem Thúy Xuân này thành tức giận đến mặt đều tái rồi."

      "Đối phó với loại nữ nhân biết xấu hổ như thế này phải làm như vậy" Bạch Hủy .

      Tề Hoàn vào thư phòng, cái liền nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc ngồi ở ghế thái sư cúi đầu biết nhìn cái gì, nàng khẽ bước, tới bên cạnh án thư, thay trà nguội cho .

      Nghe được tiếng động, Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc lành lạnh, vừa thấy là nàng, trong mắt ý lạnh biến mất, lên nụ cười ấm áp, "Như thế nào lại tới đây?"

      "Nghe ngươi trở lại, cho nên liền tới xem chút." Tề Hoàn cười , nhìn giấy viết thư trong tay chút, " gặp Đại sư huynh sao?"

      " mực ở trong tiệm thuốc ra." Triệu Ngôn Ngọc , cầm lấy tay của nàng để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, " chỗ lão phu nhân có xảy ra ra chuyện gì chứ?"

      Tề Hoàn cười lắc đầu, "Còn có thể xảy ra ra chuyện gì."

      Triệu Ngôn Ngọc đến trong cung cho Linh Nguyệt Quận chúa chuẩn bị hôn , hoàng thượng giờ lâm triều hạ chỉ, cho Lục hoàng tử đưa Linh Nguyệt Quận chúa đến Đông Hồ quốc hòa thân.

      "Chẳng lẽ còn biện pháp sao?" Tề Hoàn giọng , nàng cảm thấy giống như có cái gì bị xem rồi, "Hoàng thượng nếu biết người Đông Hồ có ý tốt, tại sao còn đáp ứng?"

      "Có lẽ hoàng thượng còn có ý khác, chỉ là cho người khác biết." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn than tiếng, hết sức đau lòng cho Linh Nguyệt.

      Phu thê lát, thanh của Phúc Yên ở bên ngoài truyền vào, "Thiếu gia, bên ngoài có khách tìm người."

      "Lúc này còn có ai?" Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, cho là đúng .

      có đồng liêu của tới cửa, Tề Hoàn tất nhiên tiếp tục lưu lại thư phòng, liền để cho gặp khách trước, mình mang theo Bạch Hủy rời .

      Mới vừa trở lại trong nhà bao lâu, Thúy Xuân liền tới cửa.

      Là tới thỉnh an Tề Hoàn, cũng biết nàng chỗ lão phu nhân cái gì, cũng chỉ là gần nửa canh giờ, lúc này nhìn bộ dạng lúc trước ở thư phòng là hai người hoàn toàn khác, khiêm tốn thu lại nhiều.

      Tề Hoàn thái độ đối với nàng rất đạm mạc, cũng phải bởi vì nàng nha hoàn của lão phu nhân liền xem trọng ba phần, ai đối với người muốn tranh giành trượng phu với mình lại có vẻ mặt ôn hoà? Tề Hoàn tự hỏi có tấm lòng đó, có bỏ mặc cũng là tệ rồi.

      Thúy Xuân biết thiếu phu nhân trước mắt xuất thân tôn quý này, ngay cả lão phu nhân cũng dám làm gì nàng, nàng cũng muốn trêu chọc, chỉ là vì đến gần thiếu gia, nàng thể đến chuyến này.

      Nghe Thúy Xuân trái câu lão phu nhân cho nàng đến hầu hạ thiếu gia, bên phải câu hầu hạ thiếu phu nhân, Tề Hoàn mi tâm dần dần nhíu lên, khỏi bưng trà khẽ nhấp hớp.

      "Lão phu nhân chăm lo cho vãn bối, như vậy, ngươi liền hảo hảo hầu hạ ở thư phòng, thiếu gia phân phó thế nào ngươi liền làm như thế đó, có thiếu gia phân phó, ngươi chỉ cần coi chừng quy củ là được, nếu làm việc gì sai chọc giận thiếu gia, chính ta cũng giúp được ngươi, thư phòng của thiếu gia thường xuyên có đồng liêu cùng thương nghị chuyện trọng yếu, thiếu gia muốn người ngoài nghe, ngươi bình thường ở phòng bên cạnh thư phòng, thiếu gia có phân phó gì, ngươi hầu hạ thếthôi." xong, Tề Hoàn phất phất tay, kêu Thúy Xuân xuống.

      Thúy Xuân nghe được lời này trong lòng thầm mắng ghê tởm, thiếu phu nhân này quả nhiên giống lão phu nhân , là dầu muối tan, hổ là đồ đệ của phu nhân, hai người hợp thành lòng dạ hẹp hòi, đem nữ nhân nào có thể đến gần trượng phu của họ cũng coi là lang sói, giống như bị ngậm trong mồm mà tha .

      "Thiếu phu nhân, vốn là đề phòng như vậy cũng phải là biện pháp a, nhìn dáng dấp lão phu nhân đạt được mục đích bỏ qua." Trầm Hương cau mày .

      Tề Hoàn gật đầu cái, "Đúng vậy a, lão nhân gia nhàn rỗi có chuyện gì làm, rất thích cấp cho người trẻ tuổi thêm phiền toái."

      như vậy, bằng tìm chút chuyện cho lão nhân gia bận bịu.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Lúc Triệu Ngôn Ngọc đến đại sảnh nhìn thấy khách nhân, gương mặt tuấn tú thoáng qua tia kinh ngạc.

      "Thần bái kiến Lục hoàng tử." chắp tay hành lễ, nghĩ người tới là Lục hoàng tử, kể từ lúc ở Hoài Tây trở lại, cùng vị hoàng tử này lén lút gặp mặt nữa, giống như quên những lời ngày đó ở bờ sông.

      Lục hoàng tử thân cẩm y màu đen, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, nâng nâng tay, "Tiểu Triệu đại nhân cần giữ lễ tiết."

      Triệu Ngôn Ngọc biết Lục hoàng tử giờ cố ý tới cửa nhất định là có chuyện khẩn yếu, sau khi làm lễ ra mắt, liền đem mời tới thư phòng.

      "Tiểu Triệu đại nhân, hoàng thượng giờ hạ chỉ, muốn ta hộ tống Linh Nguyệt đến Đông Hồ hòa thân, ngươi biết ?" Lục hoàng tử ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Ngôn Ngọc, trầm giọng hỏi.

      Hoàng thượng là ngay trước văn võ bá quan tuyên chỉ, thế nào lại biết? Triệu Ngôn Ngọc giọng trả lời, "Thần biết."

      Lục hoàng tử ngón tay trái nhàng ở ghế dựa gõ , phát ra thanh thùng thùng trầm muộn, "Vị biểu huynh kia của ngươi đâu? Còn có ở kinh thành ?"

      Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt sắc lóe lên, "Lục hoàng tử là?"

      "Quan Lãng" Lục hoàng tử lạnh giọng , ánh mắt thâm thúy khó phân biệt, "Linh Nguyệt mất tích mấy tháng ắt là tìm vị biểu huynh kia của ngươi rồi, ta muốn biết, Linh Nguyệt hòa thân, nghĩ như thế nào."

      "Quan Lãng nghĩ như thế nào quan trọng, quan trọng nhất là hoàng thượng nghĩ như thế nào." Triệu Ngôn Ngọc thanh nhàn nhạt .

      Lục hoàng tử thẳng tắp nhìn Triệu Ngôn Ngọc, sau hồi lâu, giọng mới sâu xa hỏi, "Tiểu Triệu đại nhân, ta có thể tin tưởng ngươi sao?"

      Đây là loại tin tưởng giữa nam nhân với nam nhân, là loại cam kết lẫn nhau đối với tương lai, là loại mong đợi giữa hai bên, ngay từ lúc ở bờ sông Hoài Tây, đối mặt nơi nạn dân cùng đê đập sụp xuống, bọn họ sinh ra loại tư tưởng cùng dã tâm chung, giờ, cũng chỉ là đem tâm tư của hai người xé ra tầng cách ngăn, chân chính đối diện thôi.

      Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi giương mắt, nhìn Lục hoàng tử lạnh lùng gương mặt cương nghị, hồi tưởng vị hoàng tử này cùng với hoàng tử khác bất đồng, nhớ tới ngày đó mình ở Hoài Tây với , rốt cuộc, khóe miệng nâng lên, cúi đầu hành lễ, "Thần nguyện phụ tá Điện hạ."

      Lục hoàng tử đáy mắt thoáng qua tia ánh sáng, biết phụ hoàng coi trọng Triệu Ngôn Ngọc, cũng biết trước thái tử cùng lão Tứ suy nghĩ đem người này kéo đến trận doanh của mình, Triệu Ngôn Ngọc sau lưng có thể đại biểu quá nhiều, giờ có thể lấy được những lời này của Triệu Ngôn Ngọc, tin tưởng làm rất nhiều người khiếp sợ.

      Trong lòng cũng có cảm động, lấy thế lực của giờ, Triệu Ngôn Ngọc nguyện ý phụ trợ , rất dễ dàng, nhưng mặt bình tĩnh như nước, trầm giọng , "Hoàng thượng muốn đánh với Đông Hồ, cho nên tương kế tựu kế thuận nước đẩy thuyền, ta. . . . . . Muốn có phương pháp vẹn toàn đôi bên, hy sinh Linh Nguyệt thúc đẩy chiến tranh, đối với Linh Nguyệt mà công bằng."

      "Điện hạ biết kế hoạch của hoàng thượng sao?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.
      tart_trung, susu, duyenktn16 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 223: Biện pháp
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Linh Nguyệt Quận chúa lớn lên ở trong cung từ bé, tình cảm cùng với Lục hoàng tử là tốt nhất, đối đãi với nàng như là thân muội muội, bây giờ thế nào lại nhẫn tâm nhìn nàng lấy chồng ở xa, đến Đông Hồ quốc hòa thân? Chỉ là thánh chỉ của hoàng thượng hạ, cho dù có lòng muốn cứu, cũng là vô lực.

      Chỉ có thể tìm đến Triệu Ngôn Ngọc, tin tưởng mình nhìn lầm người, Quan Lãng đó khiến Linh Nguyệt khuynh tâm càng để cho nàng thất vọng.

      thu tầm mắt lên chung trà, uống ngụm trà, giọng mở miệng, "Hoàng thượng muốn cùng Đông Hồ khai chiến, chỉ là tìm được cớ, bây giờ người Đông Hồ tự chui đầu vào lưới, hoàng thượng bỏ qua cơ hội này, cho nên chuyện hòa thân căn bản có cách nào cứu vãn."

      Triệu Ngôn Ngọc ngồi ở ghế thái sư đối diện với Lục hoàng tử, đầu ngón tay ở mép chén nhàng vuốt ve, cười nhạt , "Tương kế tựu kế có thể đạt được mục đích, chỉ là xem ra, khỏi quá bị động rơi vào thế hạ phong, thể đem quyền chủ động giữ trong tay mình, Đại Chu triều chính là nước mênh mông, thế nào cũng do hoàng thượng quyết định, phải là bị người Đông Hồ quyết định."

      Lục hoàng tử , "Hoàng thượng làm sao nghĩ như vậy, cho nên người cho phép đội ngũ hòa thân xuất bất kỳ vấn đề gì, có khả năng chính là sau khi Linh Nguyệt tiến vào Đông Hồ quốc, lại phái người. . . . . ."

      Lại phái hạ nhân chi? muốn suy đoán, đứng ở vị trí của hoàng thượng, suy nghĩ hành động cùng tình cảm cá nhân liên quan, có liên quan là cả thiên hạ, cho nên dám nghĩ cũng dám đoán.

      " như vậy, chỉ cần kết quả khiến hoàng thượng hài lòng, quá trình như thế nào cũng quan trọng." Triệu Ngôn Ngọc biết nhớ tới cái gì, nhàn nhạt nở nụ cười.

      Lục hoàng tử giương mắt nhìn , "Ngươi có biện pháp gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt sắc lành lạnh thoáng qua tia kinh dị, "Điện hạ giờ tới đây, ra là muốn gặp Quan Lãng đúng ? Linh Nguyệt Quận chúa cùng Quan Lãng tâm đầu ý hợp, bất đắc dĩ thân phận cách xa, biết Điện hạ thấy thế nào?"

      "Nếu lần này có thể để cho hoàng thượng hài lòng, lại làm cho Linh Nguyệt cần đến Đông Hồ quốc, bất kể các ngươi làm cái gì, ta đều nhắm mắt, mở mắt." Lục hoàng tử lạnh giọng .

      "Như vậy, ba ngày sau, hạ thần cho Điện hạ câu trả lời chắc chắn." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      Lục hoàng tử nhàng gật đầu cái, cứ như vậy cáo từ rời Triệu gia.

      Chỉ là lúc ra cửa, tự chủ quay đầu lại nhìn chút, về phần nhìn về nơi nào, ngay cả cũng biết, có lẽ là muốn nhìn lại bóng hình xinh đẹp lưu trong lòng của , có phải vẫn kiều diễm rực rỡ như cũ hay .

      cười khổ tiếng, thầm than mình vẫn thể hoàn toàn buông tay, quá giống tính tình nên có.

      Triệu Ngôn Ngọc nhận thấy Lục hoàng tử trong mắt chợt lóe lên khổ sở, trong lòng ý vị sâu xa, ngay sau đó nở nụ cười, "Lục hoàng tử, thỉnh."

      Lục hoàng tử nghiêng đầu nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, khẽ cười, đáy lòng thoải mái, "Cáo từ."

      Sau khi đưa Lục hoàng tử , Triệu Ngôn Ngọc kêu Phúc Sinh đến tiệm thuốc của Quan Gia thỉnh Quan Lãng tới đây, còn mình trở về thư phòng, đem tin tức mới từ chỗ Lục hoàng tử có được sửa sang chút, nghĩ ra phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên.

      "Thiếu gia, người trở lại." Thúy Xuân sau khi bị Tề Hoàn đuổi , lại đến chỗ lão phu nhân khóc lóc kể lể, bị lão phu nhân dạy dỗ mấy câu, lúc này mới trở lại trước cửa thư phòng, suy nghĩ làm thế nào hấp dẫn chú ý của Triệu Ngôn Ngọc, liền nhìn thấy từ bên ngoài tới.

      Nàng lập tức cười quyến rũ nghênh đón.

      Triệu Ngôn Ngọc cau mày nhìn nha hoàn chợt từ bên cạnh xông ra, đáy mắt lên tia chán ghét, thèm quan tâm đến nàng, sải bước tới thư phòng.

      Thúy Xuân vội vàng đuổi theo, "Thiếu gia, người có mệt hay , nô tỳ xoa bóp vai cho ngài? Lão phu nhân thích nhất thủ pháp của nô tỳ đó."

      "Thúy Xuân nương, ngươi trở lại? Vừa đúng, ta có việc thỉnh giáo ngươi." Phúc Yên đem trong tàn trà trong thư phòng dọn dẹp sạch , ra thấy Thúy Xuân cơ hồ muốn dán lên người Triệu Ngôn Ngọc rồi, vội vàng tới, cơ trí ngăn ở trước mặt Thúy Xuân, ngăn cản nàng.

      "Ngươi cút ngay cho ta" Thúy Xuân vừa thấy được Phúc Yên cản trở, phát cáu, nếu phải là cái tiểu tử thúi này, nàng sớm đến gần thiếu gia, thế nào phải đứng ngoài cửa châm chọc.

      "Ơ, Thúy Xuân nương giận sao, làm sao, người nào chọc ngươi tức giận?" Phúc Yên cười hì hì hỏi.

      Thúy Xuân mắt thấy Triệu Ngôn Ngọc muốn vào thư phòng, tay dùng sức đẩy, đem Phúc Yên đẩy ngã xuống đất, bình trà cùng ly trà trong tay Phúc Yên rơi xuống, phát ra thanh chói tai.

      Triệu Ngôn Ngọc vào thư phòng, nghe được thanh, quay đầu nhìn lại.

      " đường cẩn thận, mau dậy ." Thúy Xuân nghĩ tới mình đem người ta đẩy ngã, cười khan kéo Phúc Yên lên, bước nhanh về phía Triệu Ngôn Ngọc, "Thiếu gia, nô tỳ pha lại trà cho người."

      "Cút" Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, " cho đến gần thư phòng trong vòng mười bước."

      Thúy Xuân sửng sốt, "Nhưng là, lão phu nhân. . . . . ."

      Triệu Ngôn Ngọc trầm mặt, toàn thân tản ra cỗ khí thế kinh người, "Người của ta thể tùy tiện để ngươi khi dễ, coi như ngươi là người bên cạnh lão phu nhân cũng như vậy."

      "Thiếu gia?" Thúy Xuân uất ức nhìn .

      "Phúc Yên, mời thiếu phu nhân tới đây." Triệu Ngôn Ngọc có nhìn lại nàng, mà phân phó Phúc Yên dọn dẹp mảnh vụn của bình trà sạch .

      "Dạ, thiếu gia." Phúc Yên thanh vang dội lên tiếng.

      Cửa thư phòng đóng lại, Thúy Xuân uất ức dậm chân, hung hăng trợn mắt nhìn Phúc Yên cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời cái, quyết định xin lão phu nhân ra tay, nếu nàng ở chỗ này cũng bằng nha hoàn vẩy nước quét nhà.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Tề Hoàn lần nữa vào thư phòng, nghe khách vừa rồi là Lục hoàng tử, mặt hơi ngẩn ra, "Là vì chuyện của Linh Nguyệt?"

      Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười nhìn nàng, "Tiểu sư muội thông minh."

      " gì? Chính là có biện pháp giúp Linh Nguyệt?" Tề Hoàn liếc cái, ngồi xuống bên cạnh .

      "Lục hoàng tử tới tìm chúng ta nghĩ biện pháp, biết Quan Lãng có biện pháp hay , mấy ngày nay vẫn chịu gặp người, nên nghĩ ra ít biện pháp tốt mới đúng." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      Tề Hoàn tức giận chọc chọc cánh tay của , "Đại sư huynh coi như nghĩ nát óc, cũng so được với huynh ý tưởng xấu xa quá nhiều, huynh có phải nghĩ ra biện pháp hay ?"

      Triệu Ngôn Ngọc bắt được tay bé của nàng, ở trong miệng cắn cái, "Muội nghĩ huynh như vậy, huynh thương tâm."

      "Yên chút." Tề Hoàn đỏ mặt rút tay trở lại, da mặt dày người nào có thể địch, nếu ban đầu làm sao lại để ý tới nàng mặt lạnh mà vẫn quấn lấy nàng.

      "Để cho huynh ôm cái." Triệu Ngôn Ngọc giang hai cánh tay ôm hông của nàng.

      "Thiếu gia, Biểu thiếu gia tới." Thanh của Phúc Yên đúng lúc ở bên ngoài truyền đến.

      Tề Hoàn che miệng cười đẩy Triệu Ngôn Ngọc vẻ mặt phẫn nộ ra, tự mình mở cửa, vừa thấy được Quan Lãng ở ngoài cửa, bị dọa sợ hết hồn, "Đại. . . . . . Đại sư huynh? Làm sao huynh biến thành như vậy?"

      Lại lúc này Quan Lãng người giống như dưa muối, quần áo nhiều nếp nhăn, mới hai ngày thấy, làm sao lại gầy như thế, mắt càng thêm hai vòng đen lớn, sắc mặt vàng như nến, cằm đầy râu, thấy thế nào cũng là chán chường nhếch nhác.

      Còn có mùi rượu nồng nặc.

      Triệu Ngôn Ngọc cau mày nhìn , lạnh lùng , "Người giống người"

      Tề Hoàn đành lòng kéo tay Quan Lãng vào thư phòng, "Đại sư huynh, huynh sao phải khổ như thế chứ? Cũng phải là có biện pháp, hành hạ mình như vậy, chẳng phải khiến người khác cũng thấy đau lòng."

      "Đệ tới tìm huynh rốt cuộc có chuyện gì?" Quan Lãng mở miệng hỏi, thanh khàn khàn đáng sợ.

      "Dĩ nhiên là tìm huynh hỏi câu, giờ là phải ngay cả chết cũng sợ rồi hả?" Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng theo dõi , trong lòng thầm than, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng kia của Quan Lãng, xem ra đối với Linh Nguyệt cũng phải là quan tâm.

      Quan Lãng sa sút tinh thần ngồi dựa ghế thái sư, nhếch miệng mà cười cười, "Thế nào? Huynh xem ra rất sợ chết sao?"

      "Huynh phải sợ chết, huynh sợ người khác chết." Tề Hoàn đau lòng nhìn , lấy tính tình của Quan Lãng, tự nhiên cũng sợ giành lại Linh Nguyệt, mang theo Linh Nguyệt cao bay xa chạy, chỉ sợ mình làm như vậy liên lụy tới người khác.

      "Tiểu sư muội, lão tử ngay cả chết đều làm được." Quan Lãng khổ sở cười tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc lãnh đạm nhìn , "Đệ muốn huynh lẻn vào đội ngũ hòa thân, hộ tống Linh Nguyệt Quận chúa đến Đông Hồ quốc thành thân."

      Quan Lãng trừng mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Triệu Ngôn Ngọc, tên khốn này có phải cảm thấy bây giờ còn đủ thảm, cho nên muốn đạp vào vết thương của rồi đem xức muối hay ?

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc vô duyên vô cớ lời này, nàng nghi ngờ nhìn , "Huynh muốn cho Quan Lãng mang Linh Nguyệt ?"

      Nghe vậy, Quan Lãng ánh mắt sáng lên, "Huynh có biện pháp?"

      "Đệ có thể có biện pháp gì?" Triệu Ngôn Ngọc cười cười, "Huynh hộ tống Linh Nguyệt Đông Hồ quốc, sau đó nghĩ biện pháp để cho nàng uống thuốc độc tự sát, Linh Nguyệt Quận chúa ở Đông Hồ quốc bị hại, Hoàng thượng chúng ta nhất định phải truy cứu, lại từ trong Đông Hồ lấy ra người chết thay, người Đông Hồ độc sát Quận chúa của Đại Chu ta, hoàng thượng có thể như nguyện tấn công Đông Hồ, cứ như vậy."

      "Chẳng lẽ hoàng thượng vốn là muốn cho Linh Nguyệt chịu chết?" Quan Lãng cả kinh đứng lên, sắc mặt trầm khó coi.

      Triệu Ngôn Ngọc phủi cái, "Đệ thế nào đoán được hoàng thượng suy nghĩ gì, chỉ cần kết quả là điều hoàng thượng muốn là được."

      "Nhưng. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Quan Lãng vô cùng khiếp sợ, "Nếu để cho người khác phát thế nào? Lục hoàng tử tự mình đưa Linh Nguyệt Đông Hồ, có tin hay ?"

      "Lục hoàng tử mới vừa rời ." Tề Hoàn giọng nhắc nhở Quan Lãng.

      "Vậy muốn hạ độc thế nào? Cũng thể độc chết Linh Nguyệt chứ?" Quan hắng giọng hưng phấn, chỉ cần có thể cứu Linh Nguyệt ra khỏi Đông Hồ quốc, làm cái gì cũng nguyện ý.

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày , "Có độc dược gì có thể để cho người sau khi ăn giống như người chết hay ?"

      "Như vậy quá mạo hiểm rồi." Tề Hoàn lắc đầu , "Người Đông Hồ tôn trọng hỏa táng, ngộ nhỡ bọn họ muốn đem Linh Nguyệt đốt làm thế nào? Cái phương pháp này được."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Thuốc làm cho người ta giả chết khó tìm, nhưng đến Đông Hồ quốc thể xuất ngoài ý muốn, nếu như thực khiến người của Đông Hồ quốc đem Linh Nguyệt hỏa thiêu, đó phải là cái gì cũng lộ rồi.

      Triệu Ngôn Ngọc giọng nhàn nhạt , "Vậy tìm người thay thế, Đông Hồ vương tử cũng biết Linh Nguyệt hình dạng thế nào, chớ chi là người Đông Hồ rồi, chỉ cần là nữ tử Đại Chu chúng ta là được."

      Đó phải là muốn người khác thay thế Linh Nguyệt chịu chết sao? Tề Hoàn thở dài tiếng, đem đành lòng trong lòng đè xuống.

      "Biện pháp này tốt." Quan Lãng gật đầu, huynh đệ hai người giọng thương lượng.

      Tề Hoàn lắc đầu cái, biện pháp này là tốt nhất rồi, lại cho Linh Nguyệt từ đó rời khống chế của hoàng cung cùng Quan Lãng ở chung chỗ, lại cho hoàng thượng tìm ra lý do trị tội.

      Về phần hy sinh người khác…Tề Hoàn nghĩ, Triệu Ngôn Ngọc bọn họ nhất định an bài xong.

      tart_trung, susu, duyenktn16 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 224: Vào cung khuyên bảo
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      ". . . . . . Lão phu nhân, phải nô tỳ hầu hạ tốt, là thiếu phu nhân căn bản cho phép nô tỳ đến gần thiếu gia, nô tỳ dựa theo lão phu nhân người giao phó, đối với thiếu phu nhân mực cung kính, khiêm tốn chút, nhưng thiếu gia chỉ sợ thiếu phu nhân cao hứng, liền cho nô tỳ vào thư phòng, lớn tiếng đuổi nô tỳ cút." Thúy Xuân gạt lệ khóc ở bên chân lão phu nhân, bộ mặt đầy nước mắt, rất đáng thương.

      Triệu lão phu nhân nghe xong nhịn được, tức giận , "Đồ vô dụng, bình thường cơ trí, thế nào đến trước mặt thiếu gia lại giống như ngu xuẩn."

      Thúy Xuân uất ức , "Nô tỳ muốn hảo hảo hầu hạ thiếu gia, nhưng căn bản gần được bên người thiếu gia, lão phu nhân, người nên vì nô tỳ làm chủ a."

      "Làm chủ, làm chủ cái gì? Ai cho ngươi biết phân biệt trêu chọc người của thiếu gia? Thiếu gia thích ngươi, thế nào cũng để ý, thôi, ngươi chính là trở về Đức Viên , thiếu gia bên kia ta tự ." Triệu lão phu nhân chán ghét nhìn nàng cái, vốn là nhìn nha hoàn này ngày thường tệ, người vừa cơ trí, đến bên cạnh Ngọc nhi khẳng định dễ dàng, ai biết có hai ngày liền chọc giận Ngọc nhi.

      Nàng cũng muốn bởi vì nha hoàn mà cùng tôn tử trở mặt.

      phải lão phu nhân mang theo nàng tìm thiếu phu nhân tính sổ, kêu thiếu phu nhân cho phép nàng vào trong nhà thiếu gia hầu hạ sao? Thúy Xuân kinh ngạc mà nghĩ, lại biết Tề Hoàn cùng Triệu phu nhân năm đó căn cơ bất đồng, Triệu lão phu nhân làm sao làm ra chuyện như vậy? Tề Hoàn sau lưng là cả Tề gia, hơn nữa còn là Thái hậu tứ hôn.

      Thiệu Tịnh Trúc vẫn đứng ở bên cạnh mặt giễu cợt nhìn Thúy Xuân khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng hồi sung sướng, ngay từ lúc lão phu nhân kêu Thúy Xuân hầu hạ thư phòng của biểu ca, nàng xác định Xú Nha Đầu này vừa mắt, còn chưa nhìn thấy biểu ca, liền đem mình thành nửa chủ tử, còn dám mặc kệ sắc mặt cho nàng nhìn, giờ tốt rồi, biểu ca căn bản nhìn nàng thấy chướng mắt, vẫn còn có mặt khiến lão phu nhân ra mặt cho nàng, cũng tưởng mình thân phận là gì.

      tiểu nha hoàn liền muốn xứng với biểu ca, là nằm mơ.

      Triệu lão phu nhân để ý đến Thúy Xuân khóc sướt mướt, kêu hai ma ma mang nàng xuống, cũng cảnh cáo cho nàng xuất trước mặt Triệu Ngôn Ngọc.

      "Bác chồng, người đừng nóng giận, biểu ca là Nhân Trung Long Phượng, dĩ nhiên là xem thường Thúy Xuân, nhưng nhất định có thể biết người có ý tốt." Thiệu Tịnh Trúc xoa bóp vai cho lão phu nhân, thủ thỉ thù an ủi.

      "Ta cũng phải muốn làm khó phu thê bọn họ, người cháu này từ có ý kiến của mình, Tề Hoàn đó phải là tốt, chỉ là xuất thân quá cao, chỉ sợ hầu hạ Ngọc nhi tốt, ta chọn chút người săn sóc hợp ý đến hầu hạ , nghiệm được tâm ý của ta cũng sao, nếu biết, còn tưởng rằng lão thái bà ta xen vào việc của người khác." Triệu lão phu nhân thở dài, trong lòng cảm thấy thân cận cùng tôn tử nhất này đều là lỗi của Triệu phu nhân.

      Nữ nhân kia nhất định là ở trước mặt nhi tử cùng tôn tử xấu nàng ít.

      Thiệu Tịnh Trúc dịu dàng , "Biểu ca nhất định biết ý tốt của người, bác chồng, người cũng đừng lo lắng."

      "Ta coi Tề Hoàn đó phải là cái gì dễ đối phó, con cũng đừng trêu chọc nàng, con cùng Ngọc nhi dù sao còn có tình duyên khi còn bé, qua thư phòng nhiều, chừng có thể làm cho nhớ tới tình nghĩa trước kia." Triệu lão phu nhân .

      "Dạ, Tịnh Trúc nhớ kỹ." Thiệu Tịnh Trúc Tâm vui mừng, động tác tay càng thêm dụng tâm, nàng tin tưởng đến cuối cùng, biểu ca nhất định biết ai mới thích hợp với nhất, nàng so với Tề Hoàn đối với tốt hơn, hiều được, chăm sóc cho .

      Lão phu nhân gật đầu cái, cái gì nữa.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Qua mấy ngày, Quan Lãng cùng Triệu Ngôn Ngọc thường sớm về muộn, cũng biết bận những thứ gì, Tề Hoàn ngay cả có muốn hỏi, cũng rất khó gặp.

      Triệu Ngôn Ngọc có lúc nửa đêm mới trở về, vì muốn đánh thức Tề Hoàn, liền nghỉ ở thư phòng.

      Mắt thấy ngày hòa thân càng ngày càng gần, Tề Hoàn trong lòng cũng thấp thỏm, nàng biết chuyện Triệu Ngôn Ngọc bọn họ làm nhi tùy thời chọc giận hoàng thượng, hoàng thượng nổi giận, hậu quả thiết tưởng chịu nổi a.

      Càng biết Linh Nguyệt có biết kế hoạch bọn hay .

      Như thế qua nửa tháng, Triệu Ngôn Ngọc rốt cuộc có ngày mặt trời vừa xuống núi trở lại.

      đợi Tề Hoàn hỏi những ngày này làm cái gì, với Tề Hoàn, "Ngày mai muội vào cung chuyến, tìm Linh Nguyệt chút kế hoạch sau khi đến Đông Hồ quốc, tránh cho đến lúc đó nàng cái gì cũng biết."

      "Các huynh tìm người nào thay thế Linh Nguyệt?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc cười , "Cái này muội đừng hỏi nữa, muội yên tâm, chúng ta cưỡng bách bất kì ai, là vị tiểu thư kia tự nguyện."

      Dĩ nhiên là tự nguyện, nếu Đông Hồ thế nào lại nghe bọn sai khiến.

      Hôm sau, Tề Hoàn mang bài tử tiến cung, kể từ khi nàng chữa trị cho Thái hậu, vào cung so với những người khác dễ dàng hơn rất nhiều.

      chút chuyện nhà với Thái hậu, liền bị lão nhân gia đuổi , "Linh Nguyệt phải xuất giá rồi, con trò chuyện với nó , nha đầu kia gần đây buồn buồn vui, ắt buồn bực đến mang tâm bệnh rồi."

      Tề Hoàn đáp tiếng, cáo lui tìm Linh Nguyệt.

      Lúc nhìn thấy Linh Nguyệt, Tề Hoàn lòng khẽ nhói cái, nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Linh Nguyệt, nữ tử Hồng Y phất phơ, thần thái phấn khởi, làm cho người ta ánh mắt sáng lên, để cho nàng ấn tượng khắc sâu cỡ nào, Linh Nguyệt giống như đóa Diễm Hỏa rực rỡ, nhiệt tình bị cản trở, thoải mái bay lên, mà phải giống như bây giờ, cặp mắt vô hồn, nụ cười gượng gạo, giống như tuyệt mệnh, đối với tương lai tràn đầy tuyệt vọng.

      "Linh Nguyệt. . . . . ." Nàng vào, đau lòng mà kêu tiếng.

      "A Hoàn, ngươi đến rồi." Linh Nguyệt nằm ở bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Tề Hoàn cái, cười cười .

      Tề Hoàn tới, lôi nàng lên, "Ta có lời cho ngươi."

      Linh Nguyệt kêu tất cả cung nữ trong cung lui ra, khổ sở cười, "Ngươi muốn , họ ở bên ngoài dám nghe lén."

      Coi như là như vậy, Tề Hoàn cũng dám thẳng ra, nàng lại gần bên tai Linh Nguyệt, ngắn gọn đem kế hoạch của Triệu Ngôn Ngọc cùng Quan Lãng cho nàng biết, ". . . . . . Đến lúc đó ngươi liền cùng Quan Lãng rời , cần nữa cái gì Quận chúa nữa, bản thân mình sống cuộc sống tự do tự tại."

      Linh Nguyệt đôi mắt bình thường nguội lạnh chợt lóe lên tia ánh sáng, nhưng rất nhanh lại dập tắt, "Như vậy vì ta. . . . . . liên lụy quá nhiều người, được, ta thể đáp ứng."

      "Tin tưởng Quan Lãng bọn họ có biện pháp, liên lụy tới Triệu gia, càng liên lụy tới Quan gia trang." Tề Hoàn .

      "Ngộ nhỡ bị người Đông Hồ phát làm thế nào?" Linh Nguyệt lắc đầu cái, "Đừng ahhh... Ta đáp ứng."

      Bất kể Tề Hoàn khuyên như thế nào, Linh Nguyệt cũng kiên quyết đồng ý.

      Xem ra chỉ có thể khiến Quan Lãng tự thân xuất mã, Tề Hoàn thầm nghĩ.

      " như vậy, bằng hai ngày nữa, chúng ta cùng ra ngoài hảo hảo vui đùa chút, ngươi xin Thái hậu cho ngươi xuất cung chuyến thôi." Tề Hoàn .

      Linh Nguyệt do dự.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn thấy Quan Lãng chút sao?" Tề Hoàn .

      "Được rồi, ngày kia, ngày kia ta xuất cung tìm ngươi." Linh Nguyệt gật đầu cái, rốt cuộc là bỏ được Quan Lãng
      tart_trung, susu, duyenktn15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :