1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 35: Đẩy nàng đến trước mũi đao

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Lúc An Ninh bị đẩy ngã, có ai thèm chú ý tới tình huống phía bên này, vậy mà bây giờ, khi Nam Cung Thiên Duệ ôm chặt An Ninh, ánh mắt của mọi người so với chiến thần còn khủng bố hơn, khóa chặt màn trước mắt này.

      Có người bắt đầu cau mày, khắc trước Nam Cung Thiên Duệ còn lưng ngựa, với khoảng cách như vậy, nếu phải là người quan trọng, làm sao có thể nhanh tay lẹ mắt chạy qua?

      Tô Cầm thoáng nhìn Nam Cung Thiên Duệ chút khẩn trương khi bị mọi người phát , có chút nhíu mày, tuy rằng cùng Nam Cung Thiên Duệ quen biết lâu, Nam Cung Thiên Duệ phải đến biên cảnh phía Nam, nhưng chỉ cần dựa vào những hiểu biết của hai năm trước, cùng với lời đồn về vị tướng quân này, đao chém vào người cậu ta, ngay cả mày cũng nhíu lại, lại có thể vì nữ tử sắp ngã sấp xuống, mà tâm tình lại khẩn trương, chuyện này đại biểu cho điều gì?

      Nhớ lại chuyện hai năm trước, khi hai người bắt đầu quen biết, chẳng lẽ An Ninh là người trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ?

      Nghĩ đến đây, biết vì sao, Tô Cầm theo bản năng phủ định suy đoán này, hai năm trước, An Ninh chỉ là nha đầu mới mười hai tuổi, làm sao Nam Cung Thiên Duệ có thể thích nữ oa (nữ oa: bé ) được?

      Có thể làm cho Nam Cung Thiên Duệ trầm mê như vậy, chắc chắn phải là tuyệt thế giai nhân phong tình vạn chủng, tuy rằng An Ninh cũng mĩ mạo, thanh lệ thoát tục, nhưng lúc đó An Ninh vẫn chưa cập kê sao có thể diễm lệ mê hoặc người khác được chứ?

      Có lẽ, An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ có chút quen biết mà thôi.

      An Ninh ngờ, xa cách lâu như vậy, lần đầu tiên gặp lại , lại có thể đứng gần nhau thế này, nàng cảm giác giống như trước kia, ngọt ngào cười với , làm nũng kêu tiếng "Thiên Duệ ca ca", nhưng rất nhanh An Ninh liền tìm lại lý trí, áp chế cảm xúc kích động khi gặp lại cố nhân, tại nàng còn là An Ninh của trước đây, nàng gánh lưng rất nhiều trọng trách, mà Nam Cung Thiên Duệ cũng còn là vị thiếu niên của ngày xưa, bây giờ là tướng quân chạm tay vào có thể bỏng, nhất cử nhất động đều có người nhìn chăm chú, cảm nhận được những ánh mắt nghi hoặc cùng ghen tị tràn ngập địch ý ở xung quanh, trong lòng An Ninh cười khổ, đây phải là nơi thích hợp để ôn lại chuyện cũ rồi!

      "Ta sao, cảm ơn tướng quân ra tay cứu giúp." An Ninh thoát khỏi tay , đứng lên, lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách của hai người.

      Nữ tử trong lòng vừa rời khỏi, cảm giác thất vọng đánh thẳng thẳng vào ngực của Nam Cung Thiên Duệ, nhìn nàng lộ vẻ xa cách, trong lòng Nam Cung Thiên Duệ co rút, nhớ lại quyết tuyệt hai năm trước của nàng, bàn tay cương cứng giữa trung lặng lẽ thu hồi, "Tiện tay cứu giúp, cần bận tâm."

      Tiện tay cứu giúp? ai biết rằng ánh mắt chưa từng dời khỏi người nàng, nhìn thấy nàng sắp ngã xuống, chút suy nghĩ liền nhảy xuống ngựa, cũng có ai biết được, lúc ấy trong lòng có bao nhiêu lo lắng nàng bị thương, cùng cảm xúc kích động run sợ vì được tiếp xúc gần gũi với nàng.

      Hai năm này, nàng bớt vài phần ngây ngô, ngày càng xinh đẹp động lòng người, ai biết mục đích vội vàng chấm dứt chiến tranh trở lại kinh thành, là vì nàng sắp đến tuổi cập kê, mà sau khi cập kê chính là phải lập gia đình!

      Nam Cung Thiên Duệ cười khổ, biết hai năm trước nàng biểu lộ tâm tư, vẫn cố chấp kiên quyết trở về! (TT: Tội nghiệp Duệ ca…*khóc-ing~*)

      "Tướng quân ca ca, người lợi hại, cảm ơn tướng quân ca ca khi nãy cứu Hinh Nhi cùng nhị tỷ." An Lan Hinh khẩn thiết chạy đến trước mặt Nam Cung Thiên Duệ, ngửa đầu nhìn Nam Cung Thiên Duệ thân áo giáp, hai mắt tràn đầy sùng bái cùng luyến mộ (luyến mộ: ngưỡng mộ cùng thích).

      Nam Cung Thiên Duệ giật mình, mới ý thức được vừa rồi nữ oa này cũng bị An Ninh lôi kéo, ở trong mắt của người ngoài, xem như cùng cứu hai người, vốn chẳng muốn để ý tới tiểu nha đầu này, nhưng thấy nàng ta tươi cười nhìn , thân thể khỏi giật mình, thời gian giống như về lại vài năm trước, tiểu Ninh nhi cũng ngửa đầu nhìn như thế này, cười đến thiên chân vô tà. (thiên chân vô tà: ngây thơ)

      "Ngươi tên là Hinh Nhi?" Ngoài dự kiến của mọi người, Nam Cung Thiên Duệ lấy tay sờ sờ đầu An Lan Hinh, tươi cười mặt trở nên nhu hòa, trước kia, thích nhất là sờ đầu của An Ninh, biết mỗi lần đều bị nàng kháng nghị, vẫn như cũ biết chán, thích nhìn thấy lúc nàng kháng nghị, bộ dáng trừng mắt nhìn .

      An Lan Hinh khó nén hưng phấn, tướng quân lại có thể cười với nàng, tim nàng đập bình bịch, tươi cười mặt càng thêm sáng lạn, ngừng gật đầu, tướng quân còn biết tên của nàng !

      Nét tươi cười mặt An Lan Hinh khiến Nam Cung Thiên Duệ phút chốc cứng đờ mặt, ý thức được cái gì, trong lòng dâng lên chút mất mát, thu hồi tay lại, xoay người về phía tuấn mã, làm cái gì vậy? Đó phải là Ninh nhi, Ninh nhi của sao có thể còn giống như trước kia, kháng nghị khi cố ý trêu cợt?

      Trong lòng biết ràng, nhưng chính vì biết nên càng cảm thấy đơn hơn.

      Đột nhiên xảy ra biến cố làm trì hoãn hành trình trong chốc lát, nên tướng quân nhanh chóng lên ngựa, cùng Tô Cầm và  Ly vương tuốt ở đằng trước, mà An Ninh bị những tầm mắt tràn ngập địch ý của các vị quan gia tiểu thư nhìn chằm chằm cũng lên xe ngựa, đuổi kịp đội ngũ.

      "Nhị tỷ, tướng quân mới vừa rồi cười với Hinh Nhi đó!"

      "Nhị tỷ, tướng quân cao lớn, dũng..."

      "Nhị tỷ, tướng quân..."

      xe ngựa, An Lan Hinh líu ríu chuyện ngừng, hưng phấn tràn đầy trong mắt.

      "Nhị tỷ, tỷ xem tướng quân có thích Hinh Nhi ... Nương bảo Hinh Nhi phải làm tướng quân thích, bây giờ Hinh Nhi cũng muốn được tướng quân thích." An Lan Hinh kéo tay An Ninh, "Nhị tỷ, muội biết có rất nhiều người đều muốn gả cho tướng quân, Hinh Nhi cũng rất muốn!"

      An Ninh đem phản ứng của nàng ta xem ở trong mắt, vẻ ngoài cùng phong thái của Nam Cung Thiên Duệ, quả dễ dàng làm cho nữ tử si mê, nhưng An Lan Hinh... Nhớ lại mọi chuyện kiếp trước của An Lan Hinh, An Ninh khỏi có chút nhíu mày.

      "Nhị tỷ, nếu có thể gả cho tướng quân, là tốt biết bao!" An Lan Hinh vẻ mặt chờ mong.

      "Muội gả cho !" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng hy vọng An Lan Hinh động tình với Nam Cung Thiên Duệ, ai biết hơn nàng tương lai An Lan Hinh là nữ nhân của ai, thân phận như vậy, nếu tâm tư đặt người nam nhân khác, nhất định chịu thống khổ cả đời.

      chỉ có như thế, nam nhân bị nàng ta mến, sợ là bị liên lụy, nàng thể để cho Nam Cung Thiên Duệ bị như vậy!

      Chi bằng chặt đứt mê luyến của An Lan Hinh, còn hơn là để nàng ta ngày càng trầm luân.

      Tươi cười mặt An Lan Hinh nháy mắt rút , oán hận nhìn An Ninh, "Ngươi... Ngươi cũng thích tướng quân đúng hay ? Ngươi cũng muốn gả cho tướng quân đúng hay ? Cho nên ngươi mới có thể như vậy, hừ! Ta để cho ngươi toại nguyện!" (TT: Chậc..chậc…Thái độ thay đổi 180 lun, bái phục)

      Gương mặt An Lan Hinh đầy vẻ giận dỗi, khí trong xe ngựa nhất thời trở nên quỷ dị, An Ninh nghĩ tới nàng ta lại nghĩ như vậy, trong lòng khỏi thở dài, muốn mở miệng chuyện, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh của hạ nhân, "Hai vị tiểu thư, đến cửa cung, mời hai vị tiểu thư xuống xe."

      An Ninh thu hồi những lời định ra, muốn kéo An Lan Hinh xuống xe, An Lan Hinh lại tránh né khỏi tay của nàng, mình xuống xe ngựa, An Ninh hơi cười khổ, từ khi nàng bắt đầu dạy Lan Hinh đánh đàn, nha đầu kia vẫn thích kề cận nàng, nghĩ tới hôm nay lại vì người nam nhân, mà sinh ra hiềm khích với nàng!

      Suy nghĩ thông suốt, An Ninh bước ra khỏi xe ngựa, vừa nhấc mắt, cũng quá bất ngờ khi lại nhìn thấy những ánh mắt kia, liền vội vàng tránh , nàng biết, trải qua biến cố mới vừa rồi, sợ là các vị quan gia tiểu thư xem nàng thành tình địch lớn nhất, đợi lát nữa đến tẩy trần yến, sợ là trận mưa bom bão đạn, sát khí tràn ngập xung quanh!

      Nhưng An Ninh biết, bước nàng cũng thể lùi lại!

      An Ninh xuống xe ngựa, chuẩn bị cùng theo các vị quan gia tiểu thư vào cung, nhưng ngờ lại thấy Ly vương Triệu Cảnh Trạch về hướng bên này, mặt còn tràn ngập ý cười ôn nhuận.

      " biết nhị tiểu thư có thể cùng bổn vương và tướng quân đồng hành, lúc tiến cung cũng có thể phối hợp lẫn nhau." Triệu Cảnh Trạch hơi cúi người xuống, ôn hòa thỉnh cầu, trong nháy mắt, An Ninh cảm thấy có vô số tầm mắt sắc bén cùng phóng thẳng tới người nàng, kín đáo che đậy địch ý trong đó.

      An Ninh có chút nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Cảnh Trạch, Ly vương muốn làm gì đây?

      Mặc kệ muốn làm gì, An Ninh đều biết , hành động mới vừa rồi của , triệt để đẩy nàng đến trước mũi đao nhọn!

      Hết chương 35.

      text-decoration: underline']P/s: Ta come back nha mn, sau này truyện ra như thường nếu có gì đột xuất báo trước. Mong mn comt nhìu nhìu để ủng hộ truyện nha.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 36: Bất ngờ tứ hôn tại tiệc tẩy trần

           Edit: Tuyết Tuyết

           Beta: Thiên Thiên

      "Chỉ là tiểu thư quan gia bình thường, sao có thể cùng tướng quân và vương gia? Vương gia, theo bản công chúa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tiến cung, đừng để hoàng thượng của quý quốc đợi lâu." Vũ Dương công chúa đứng phía sau Nam Cung Thiên Duệ, cao ngạo nhìn thoáng qua An Ninh, mới vừa rồi ở cửa thành, Nam Cung Thiên Duệ chỉ mành treo chuông (chỉ mành treo chuông: chỉ việc vô cùng cấp bách, nguy hiểm) cố gắng cứu bằng được An Ninh, nàng nhận ra Nam Cung Thiên Duệ đối với nữ tử này tầm thường, theo bản năng , nàng cũng bắt đầu phòng bị An Ninh.

      Ly vương giả vờ nghe thấy lời của Vũ Dương công chúa, gương mặt tuấn dật lên vài phần ý cười, "Nhị tiểu thư dám cùng bổn vương sao?"

      Hàng lông mày đen khẽ nhíu lại, ba phần khiêu khích, bảy phân ôn nhu, khuôn mặt như quan ngọc tựa tiếu phi tiếu, An Ninh xem ở trong mắt, làm sao nàng có thể hiểu Ly vương được? Kiếp trước, phu thê năm năm trời, tình gì của nàng đều hiểu , nhưng buồn cười là, đến cuối cùng nàng mới biết được vô tình!

      Nhớ tới mọi chuyện của kiếp trước, đôi mắt An Ninh nhắm chặt lại, đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, làm người ta kịp phát , lập tức vẻ mặt tràn đầy ý cười, "Thần nữ tạ ân điển của Ly vương."

      Nàng ra muốn nhìn xem, rốt cuộc trong lòng có chủ ý gì!

      Các vị quan gia tiểu thư vừa nghe thấy An Ninh đồng ý, ánh mắt liền như thương như tên bắn thẳng về phía An Ninh, khuôn mặt của Vũ Dương công chúa cũng nhất thời đen xuống, xấu hổ dị thường, Ly vương dám đem lời của nàng thành gió thoảng bên tai, nhưng điều khiến nàng càng thêm bất mãn là, nữ tử này ... phải là nàng ta cũng có chủ ý muốn câu dẫn vương công quý tộc chứ?

      Vũ Dương công chúa tràn đầy cảnh giác, trong đầu tính toán nên đối phó nữ tử này như thế nào, nếu ý đồ của nàng ta là những vị công tử khác cũng sao, nhưng nếu nàng ta dám đánh chủ ý lên người tướng quân, Vũ Dương nàng làm cho nàng ta chết cực kì khó xem!

      An Ninh cố ý bỏ qua những ánh mắt hận thể đem nàng thiên đao vạn quả, mặt hơi cúi xuống, trấn định tự nhiên theo phía sau Ly vương, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng "Nhị tỷ", An Ninh dừng lại cước bộ, quay đầu liền thấy được gương mặt bất lực của An Lan Hinh, cùng với bộ dáng giận dỗi mới vừa rồi của nàng ta khác nhau trời vực.

      "Nhị tỷ, Hinh Nhi..." An Lan Hinh cắn chặt môi, muốn lại thôi.

      Chính là liếc mắt cái, An Ninh liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng của nha đầu này, vươn tay ngoắc nàng ta lại đây, sau đó xoay người về phía Ly vương xin chỉ thị, "An Ninh có thể dẫn gia muội cùng được ?"

      Ly vương thản nhiên liếc nhìn An Lan Hinh cái, vẻ mặt ôn hòa như trước, "Đương nhiên có thể."

      An Lan Hinh cực kì vui mừng, gắt gao lôi kéo tay An Ninh, thấp giọng xin lỗi nàng, "Nhị tỷ, vừa rồi là Hinh Nhi tốt, nhị tỷ đừng giận Hinh Nhi nha!”.

      Khi chuyện, hai người đến trước mặt Nam Cung Thiên Duệ, An Lan Hinh tươi cười đầy mặt, đáy mắt như trước tràn ngập luyến mộ, An Ninh thấy vậy, trong lòng cũng nhìn được ý đồ của An Lan Hinh, chỉ sợ nàng ta xin lỗi là vì muốn tiếp cận tướng quân!

      Từ đầu đến cuối, tầm mắt Nam Cung Thiên Duệ đều đặt người của An Ninh, dù biết đây là nơi nào, chính mình lại vẫn liếc nhìn nàng, thực dễ dàng làm cho người ta nhìn ra tâm tư của , nhưng mà cũng thể quản được ánh mắt của chính mình, trong lòng khỏi chua xót, ở chiến trường khống chế được ngàn vạn tướng sĩ, nhưng ở trước mặt nàng, lại quản được tâm tư của chính !

      Tô Cầm cùng Ly vương đem phản ứng của Nam Cung Thiên Duệ thu vào trong mắt, hơi suy nghĩ chút.

      biết vì sao, khi Nam Cung Thiên Duệ nhìn chằm chằm An Ninh, lại khiến Tô Cầm mất hứng, nhưng muốn tìm hiểu xem tại sao lại cảm thấy như vậy, chỉ có thể tự với chính mình, vất vả mới tìm được người khiến Thương Địch để ý, muốn An Ninh bị người khác mơ ước, dù người đó có là Nam Cung Thiên Duệ cũng được! (TT: Rồi.. Cầm ca bắt đầu thik Ninh tỷ rùi)

      Mày đẹp của Triệu Cảnh Trạch cũng khẽ nhếch lên, để An Ninh cùng, chính là muốn thăm dò, về những phương diện khác Nam Cung Thiên Duệ hoàn hảo, nhưng chính ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ sớm bán đứng tâm tư của ta, nghĩ tới vị tướng quân trẻ tuổi này lại thích nha đầu còn chưa cập kê, thú vị!

      Xem ra, biết nên làm như thế nào để mượn sức Nam Cung Thiên Duệ rồi.

      Quả nhiên là hùng qua ải mỹ nhân, ngay cả Nam Cung Thiên Duệ cũng ngoại lệ !

      Trong Cảnh Dương điện, yến hội sớm được chuẩn bị chu đáo, vua Sùng Chính đế ngồi chủ vị, vẻ mặt tươi cười, chờ đợi nhân vật chính của ngày hôm nay trình diện, mà hoàng hậu nương nương sớm  đứng ngồi yên, thậm chí tự mình đến cửa điện nhìn xung quanh, ngóng nhìn lâu như vậy, bà rốt cục nhìn thấy chất nhi của bà trở lại!

      "Đến rồi, đến rồi... Hoàng hậu nương nương, tướng quân đến rồi..." Cung nữ nhìn đám người từ từ đến gần, lập tức vội vàng bẩm báo.

      Hoàng hậu nhìn lại, quả nhiên trông thấy được thân ảnh quen thuộc kia, ý cười mặt càng đậm, bà bất chấp thân phận, bước ra đại điện, vội vàng nghênh đón.

      Tất cả mọi người ngờ hoàng hậu nương nương lại tự thân ra nghênh đón, lập tức quỳ xuống đất yết kiến, Nam Cung Thiên Duệ muốn hành lễ, hoàng hậu lại chặn đứng động tác của , lôi kéo tay , vẻ mặt từ ái đánh giá, "Càng ngày càng tuấn." Rồi sau đó như nghĩ đến cái gì, mặt che kín lo lắng, "Mau để bản cung nhìn xem thương thế người của ngươi..."

      Quan tâm như thế khiến trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ ấm áp, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy thanh trêu chọc của hoàng thượng từ phía sau hoàng hậu truyền đến.

      "Thiên Duệ bị thương là chuyện của năm trước, sớm bình phục, nàng còn lo lắng như vậy." Sùng Chính đế ha ha cười ra tiếng, "Thiên Duệ a, của ngươi cả ngày nhớ thương ngươi, vừa nghe phía Nam có chiến , liền cứ cách ba ngày tìm trẫm hỏi tin tức của ngươi, hỏi ngươi có bị thương , có mạnh khỏe , lần đó nghe ngươi bị thương, gấp đến độ vài ngày đều ăn ngon ngủ yên, ngay cả trẫm cũng ghen tị!"

      "Thần tham kiến hoàng thượng, thần làm cho hoàng hậu nương nương lo lắng, tội đáng chết vạn lần." Nam Cung Thiên Duệ quỳ xuống đất hành lễ.

      "Có tội gì? Ngươi thay trẫm lập công lớn, mà hôm nay là gia yến, nên nơi này có quân thần, cần quá mức giữ lễ tiết." Hoàng thượng tự mình tiến lên nâng Nam Cung Thiên Duệ đứng dậy, có thể thấy được ông có chút coi trọng vị tướng quân này.

      Đoàn người vào đại điện, đều tự ngồi xuống, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Ly vương ngồi ở vị trí cao nhất, những vị trí theo sau là của các vị đại thần, chúng gia tiểu thư đều tự ngồi phía sau các đại thần, mà An Ninh cùng An Lan Hinh lại ngồi ở vị trí phía sau Nam Cung Thiên Duệ.

      Từ đầu đến cuối, những tầm mắt ghen tị đặt ở người An Ninh chưa bao giờ biến mất, giờ còn có thêm ánh mắt của Vũ Dương công chúa ở bên cạnh, tựa hồ muốn xuyên thấu thân thể của nàng, mặc khác hoàng thượng và Nam Cung Thiên Duệ hàn huyên chiến ở phía Nam, bên trong lời , đều là khen ngợi Nam Cung Thiên Duệ.

      An Ninh hiểu rất , Nam Cung Thiên Duệ xuất thân từ thế gia nhiều đời làm võ tướng, ở phương diện quân thiên phú dị thường, người nào có thể sánh bằng.

      " Đông Tần quốc của ta có thể có kỳ tài về quân như Nam Cung tướng quân, quả là đáng mừng, hôm nay trẫm phong Nam Cung Thiên Duệ làm Uy Viễn đại tướng quân, thay trẫm chưởng quản trăm vạn tướng sĩ cùng cấm quân trong kinh thành." Sùng Chính đế đột nhiên nghiêm mặt , lời vừa xuất ra, mọi người ở đây khỏi thở mạnh vì kinh ngạc.

      Trăm vạn tướng sĩ cùng cấm quân trong kinh thành? Điều này phải chứng tỏ là Nam Cung Thiên Duệ nắm trong tay nửa quân của Đông Tần quốc sao? chỉ có như thế, hoàng thượng lại có thể đem cấm quân thủ vệ trong kinh thành giao cho Nam Cung Thiên Duệ, xem ra, hoàng thượng quả là coi trọng Nam Cung tướng quân !

      "Như thế nào? Nam Cung tướng quân còn mau tiếp chỉ!" Sùng Chính đế nhíu mày nhìn Nam Cung Thiên Duệ.

      Hoàng thượng đột nhiên phong thưởng, nằm ngoài dự kiến của Nam Cung Thiên Duệ, phục hồi lại tinh thần, đứng dậy đến giữa đại điện, cung kính quỳ xuống đất, "Thần khấu tạ ân điển của hoàng thượng."

      "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân..."

      Lúc này, trong đại điện đủ loại thanh chúc mừng dứt bên tai, trong lòng mỗi người đều hiểu được, Nam Cung Thiên Duệ có thể làm hoàng thượng coi trọng như vậy, bọn họ phải hảo hảo lấy lòng vị tướng quân trẻ tuổi chạm tay vào có thể bỏng.

      "Hoàng thượng cũng đừng quên Thiên Duệ còn chưa cưới vợ đâu! Vừa rồi kiến công (kiến công: xây dựng nghiệp), cũng nên sớm thay Thiên Duệ lo lắng chuyện cưới vợ, nữ tử ở Đông Tần quốc ta, đều mỹ mạo đa tài, bằng ngài làm chủ, thay Thiên Duệ tứ hôn..." Hoàng hậu ám chỉ nhắc nhở, tẩy trần yến hôm nay, là thay Nam Cung Thiên Duệ đón gió, nhưng thực tế lại có huyền cơ khác, bà cầu xin hoàng thượng cố ý để các đại thần đều dẫn theo tiểu thư nhà mình đến đây, mục đích đương nhiên chính là hy vọng hôm nay có thể thay Nam Cung Thiên Duệ lựa chọn phu nhân cho tướng quân!

      Hoàng hậu vừa xong, sắc mặt của các vị tiểu thư đều lộ vẻ vui mừng, đáy lòng đều tính toán nên biểu chính mình như thế nào, để có thể tranh thủ vị trí tướng quân phu nhân này.

      Nam Cung Thiên Duệ giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua An Ninh, thấy nàng hạ thấp đầu xuống, biết suy nghĩ cái gì.

      Triệu Cảnh Trạch nhận thấy được ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ, đáy mắt sâu thẳm, đứng dậy chắp tay với hoàng thượng và hoàng hậu, "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần muốn đề cử người."

      "Nga? thử ta xem, rốt cuộc là tiểu thư nhà nào?" Hoàng hậu thân thiện hỏi, vẻ mặt chờ mong.

      "Nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ mỹ mạo thoát tục, lại xuất chúng hơn người, quả là nhân tài kiệt xuất trong các vị tiểu thư khuê các, hoàn toàn xứng đáng là người được lựa chọn!" Triệu Cảnh Trạch tiếc lời khen ngợi, tiếng hùng hậu đủ để truyền khắp mọi ngõ ngách trong đại điện, trong lòng tự đắc tràn đầy, nếu chuyện này có thể làm tốt, nhất định có thể mượn sức vị tướng quân trẻ tuổi chạm tay vào có thể bỏng này!

      Hết chương 36.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 37: Kinh động thế tục vì tự do hôn nhân

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      An Ninh giật mình, mỹ mạo thoát tục, tài hoa xuất chúng?

      Trong mắt của mọi người, An Ninh nàng chưa bao giờ công khai biểu cái gì, mặc dù tài hoa xuất chúng, cũng bị An Như Yên thay thế nhận thanh danh tốt này, người ngoài chỉ biết là An Bình hầu phủ có đại tiểu thư tài hoa xuất chúng, là đệ nhất tài nữ của Đông Tần quốc, mà mới vừa rồi mục đích Ly vương khen ngợi nàng cũng ràng, ngay cả cũng muốn lấy lòng Nam Cung Thiên Duệ sao? Cũng đúng, kiếp trước chẳng phải cũng có ý muốn mượn sức tướng quân đó thôi?

      Chẳng qua, lại dám đánh chủ ý lên người nàng!

      Kiếp trước, gây thương tổn cho nàng vô cùng sâu sắc, đối với kẻ thù này, nàng báo thù còn kịp, làm sao có thể cam tâm để lợi dụng được?

      Cảm nhận được đủ loại ánh mắt của mọi người, An Ninh giương mắt nhìn lên, vừa vặn đối diện hai mắt của Nam Cung Thiên Duệ, tình cảm chân trong mắt khiến lòng nàng căng thẳng, kiếp trước những lời mà An Như Yên bên tai nàng lúc sắp chết, nàng làm sao có thể biết Nam Cung Thiên Duệ thâm tình với nàng được?

      Chỉ là nàng gánh vai rất nhiều cừu hận, nàng thể thừa nhận cảm tình của , kiếp trước, An Như Yên tính kế đủ mọi cách, làm hủy mọi thứ của nàng nhưng đồng thời cũng phá hủy luôn hạnh phúc của Nam Cung Thiên Duệ, cho nên kiếp này, nàng hy vọng Nam Cung Thiên Duệ có thể ở ngoài cuộc, nàng đành lòng thấy lại bị liên lụy, rồi vận mệnh lại giống như kiếp trước!

      "Nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ..." Hoàng hậu nương nương nỉ non ra tiếng, ánh mắt tìm kiếm đánh giá An Ninh, cuối cùng có vẻ vừa lòng gật đầu, "Ngươi có nguyện làm cháu dâu của bản cung ?"

      "Thần nữ..."

      " , chất nhi có người trong lòng !"

      An Ninh muốn mở miệng, thanh Nam Cung Thiên Duệ lại ngăn cản nàng, "Vị trí tướng quân phu nhân, chất nhi mong muốn giữ lại cho nàng ấy!"

      Nam Cung Thiên Duệ vừa xong, nhất thời thanh hút khí vang lên liên tục, sắc mặt của các vị quan gia tiểu thư cũng trầm xuống, vô cùng tiếc hận, tướng quân có người trong lòng ư? Người đó là ai? Các nàng vẫn tưởng An Ninh là tình địch, nhưng tại xem ra, tình địch kia lại là người khác!

      Sắc mặt của Triệu Cảnh Trạch nhất thời cứng đờ, theo như những gì thấy, Nam Cung Thiên Duệ quả có ý với An Ninh, chắc chắn thể nhìn lầm, đáng lẽ Nam Cung Thiên Duệ phải dựa theo mong muốn của thuận lý thành chương thỉnh hoàng thượng tứ hôn, thế nhưng ta lại... Nam Cung Thiên Duệ rốt cuộc có chủ ý gì đây?

      An Ninh biết dụng ý của Nam Cung Thiên Duệ, nhất định biết nàng muốn mở miệng cự tuyệt, lại lo lắng nàng cự tuyệt chọc giận hoàng hậu nương nương, bởi vậy mà bị định tội, cho nên mới cắt ngang lời của nàng, dùng phương thức như vậy thay nàng giải vây!

      Chàng thiếu niên trong trí nhớ của nàng vẫn luôn bảo hộ nàng như trước thay đổi !

      "Có người trong lòng? Sao bản cung biết?" Hoàng hậu chút che dấu hoài nghi của bà, trước giờ bà luôn khôn khéo, làm sao có thể dễ dàng bị lừa gạt?

      "Chẳng qua vì chất nhi muốn ủy khuất nàng, cho nên, lúc trước đưa mỹ nhân cho chất nhi..." Nam Cung Thiên Duệ cúi mặt xuống, ý tứ cần cũng biết.

      Quả nhiên, hoài nghi mặt hoàng hậu nương nương biến mất, vẻ mặt lại tràn đầy ý cười, bà mà, những mỹ nhân này sao có thể nhập được vào mắt của Nam Cung Thiên Duệ, còn bị điều phòng bếp làm việc, ra là trong lòng có người, đã vậy hắn còn xem người đó như bảo bối, hoàng hậu nhất thời ha ha cười ra tiếng, " Tốt, tốt, tốt có người trong lòng, thử cho bản cung nghe, rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, bản cung sẽ bảo phụ thân của ngươi nhanh chút cầu hôn."

      " , chất nhi hổ thẹn, chất nhi tuy có tâm, nhưng vẫn chưa biết ý của giai nhân." Nam Cung Thiên Duệ cười khổ, lập tức quỳ xuống đất, tựa như hạ quyết tâm, kiên định mở miệng, "Thần khẩn cầu hoàng thượng và hoàng hậu nương nương ân chuẩn, ban thưởng cho thần được tự do hôn nhân!"

      Tự do hôn nhân?

      Mọi người ở đây đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng trở nên nghiêm túc, tự do hôn nhân? Bốn chữ này chắc chắn gây nên chuyện kinh động thế tục, trong lịch sử của Đông Tần quốc, hôn phối của nam nữ xưa nay là do phụ mẫu ̣nh đoạt, Nam Cung Thiên Duệ sinh ra trong tứ đại thế gia, lại là thân chất nhi của hoàng hậu nương nương, hôn nhân của hắn sớm bị đưa về hàng ngũ được hoàng đế tứ hôn, mặc dù đã có người trong lòng, cuối cùng cũng phải được hoàng thượng và hoàng hậu ân chuẩn, nhưng hôm nay hắn lại thỉnh xin hoàng thượng ban thưởng cho hắn được tự do hôn nhân, đây thể nghi ngờ là khiêu chiến quyền uy của hoàng thượng!

      Uy Viễn đại tướng quân này mới vừa được phong thưởng, giờ lại dám đưa ra cầu kinh thế hãi tục như vậy, phải là muốn chọc giận hoàng thượng và hoàng hậu chứ?

      Phía đại điện, cực kì tĩnh lặng, ngay cả hô hấp mọi người cũng đều cẩn thận, lặng lẽ quan sát sắc mặt của hoàng thượng và hoàng hậu, quả nhiên, ngay cả người hiểu Nam Cung Thiên Duệ nhất là hoàng hậu nương nương, giờ phút này cũng trầm mặt xuống, con ngươi của hoàng thượng đen thẫm lại, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

      Mọi người ở đây đều ôm tâm tình một nửa là lo lắng nửa là xem kịch vui, Nam Cung Thiên Duệ đừng vì câu nói này, mà đánh mất phong thưởng thật vất vả lắm mới có được !

      An Ninh trong lòng vô cùng vui vẻ, kiếp trước, sở dĩ An Như Yên có thể gả cho tướng quân, phần lớn là do hoàng hậu thúc đẩy, An Như Yên là người thông minh, biết rõ nên xuống tay từ người hoàng hậu, chỉ cần hoàng thượng tứ hôn cho nàng ta cùng Nam Cung Thiên Duệ, ban ra thánh chỉ, thì mục ́ch của nàng ta đã thành công, Nam Cung Thiên Duệ tuy là tướng quân có chiến công hiển hách, nhưng thể lo lắng Nam Cung gia tộc phía sau hắn, nếu kháng chỉ, nhất định đưa tới mầm tai vạ cho Nam Cung gia tộc.

      Tứ đại gia tộc nhìn ngoài mặt thì có vẻ bình yên, nhưng vẫn luôn thầm lục đục với nhau, phía sau hoàng hậu là Nam Cung gia mà phía sau Uyển quý phi là Lâm gia, ngươi lừa ta gạt, chỗ nào là nhìn thấy khói thuốc súng!

      Vân gia chính là ví dụ rõ ràng, lúc trước Vân gia, Nam Cung gia, Lâm gia, Tô gia đều là tứ đại thế gia, nhưng do tràng tai hoạ của nhiều năm trước kia, đã đem trăm mạng người của Vân gia lên đoạn đầu đài, sau sự việc đó, An Bình hầu phủ liền thay thế vị trí của Vân gia, trở thành một trong tứ đại thế gia.

      An Ninh biết, tai hoạ mà Vân gia phải gánh chịu nhất định cùng đại phu nhân và An Bình hầu có can hệ với nhau, thậm chí ngay cả Lâm gia ở phía sau Uyển quý phi cũng có thể có tham dự trong đó!

      Trong đầu ra thân ảnh của mẫu thân, nàng nối kết tất cả mọi chuyện lại với nhau, có lẽ cái chết của nương cũng đơn thuần như vậy!

      An Ninh nhắm mắt lại, trong lòng lập lời thề, mọi mưu trong chuyện này, nàng chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ ràng, chỉ vậy, mọi thứ mà Vân gia bị mất , nàng cũng đoạt lại một lần nữa!

      Phục hồi tinh thần, khi An Ninh mở mắt ra, trong mắt lên chút ánh sáng, chậm rãi đứng dậy về hướng đại điện, quỳ gối ở bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ, vẻ mặt bình tĩnh, "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần nữ có câu biết có nên hay ."

      Hoàng thượng hơi nhíu mày, "."

      "Tướng quân là công thần của Đông Tần quốc, là hùng trong cảm nhận của mọi người, một nam tử như vậy, lại có thể dụng tâm với một vị nương, làm cho người ta hâm mộ, nếu có một ngày tướng quân cùng vị nương kia kết làm phu thê, chừng ngày sau còn có thể trở thành đoạn giai thoại, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sao thành toàn cho đoạn giai thoại này? Mai sau dân chúng chắc chắn sẽ ca tụng ân đức của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, vừa lúc có thể làm cho thần nữ cùng các vị ngồi ở đây chứng kiến đoạn giai thoại này bắt đầu." An Ninh gằn từng tiếng, trấn định tự nhiên, nàng biết, trước giờ hoàng hậu vẫn luôn thương tướng quân, nhất định khó xử hắn, bất quá vì còn cố kỵ tâm tư của hoàng thượng, cho nên mới thay đổi sắc mặt, mà hoàng thượng, quốc gia đế vương sao có thể biết tích tài (tích tài: thu giữ nhân tài) được? Ông cần Nam Cung Thiên Duệ thay ông tranh đấu giành thiên hạ cùng phòng thủ giang sơn, nhưng vì có nhiều thần tử ở đây, nếu tùy tiện ân chuẩn cầu này của Nam Cung Thiên Duệ, sợ là sẽ đánh mất uy nghi, do đó ông cần có một bậc thang, mà nàng cũng sẽ thuận theo ý ông, cho ông cái thang để leo xuống.

      Việc mà nàng lưu tâm chính là, nếu chuyện Nam Cung Thiên Duệ có thể được tự do hôn nhân trở thành sự thật, An Như Yên làm sao còn có thể lấy lòng hoàng hậu nương nương, rồi dùng chỉ hôn để đạt được vị trí tướng quân phu nhân mà nàng ta mơ ước!

      Quả nhiên, mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đều lộ ra ý cười, "Chiếu theo lời nói này, trẫm phải ân chuẩn thỉnh cầu của Nam Cung tướng quân, nếu như trẫm đáp ứng, sợ là sẽ đối nghịch với ý nguyện của dân chúng ở Đông Tần, vậy trẫm sẽ y theo thỉnh cầu của Nam Cung tướng quân, ban thưởng cho Nam Cung tướng quân được tự do hôn nhân!"

      "Thần tạ ân điển của hoàng thượng." Nam Cung Thiên Duệ tạ ơn, kết quả này làm cho hắn thật cao hứng, nhưng điều khiến hắn giật mình là biểu hiện của An Ninh, nàng ấy từ khi nào đã nhạy bén như vậy?

      Phía đại điện, đều bởi vì kết quả bất ngờ này mà ồ lên, thật nghĩ tới hoàng thượng lại chuẩn tấu cho Nam Cung tướng quân được tự do hôn nhân, đây chính là tình trước nay chưa từng có !

      Mà lực chú ý của nhiều người cũng đều tập trung ở người An Ninh, mới vừa rồi phần thần thái toát ra lúc nàng nói chuyện kia, thật làm cho người ta mê say.

      Tô Cầm nhíu mày, biết An Ninh nhát gan yếu đuối là ngụy trang giả vờ, nhưng ngờ, nàng còn có thể cơ trí như vậy!

      Triệu Cảnh Trạch cũng nhíu mày, hai mắt mê muội, hai người này thể nghi ngờ là đã phá hủy kế sách của hắn, nhưng biết vì sao, trong lòng lại sinh ra nhiều hứng thú với An Ninh.

      "Ngươi tên là An Ninh? Đến đây, nhanh đến bên người của bản cung." Vẻ mặt của hoàng hậu nương nương ôn hòa, ngoắc tay với An Ninh, ý bảo nàng tiến lên, trong mắt tràn đầy khen ngợi, mới vừa rồi, bà còn chưa kịp nghĩ nên làm thế nào để hoàng thượng ân chuẩn Nam Cung Thiên Duệ mà buồn rầu, ngờ rằng nha đầu này lại có thể nghĩ ra biện pháp trước cả bà.

      ' đoạn giai thoại' ? Nha đầu này thật là thông minh , chỉ sợ ngay cả hoàng hậu là bà cũng thể nghĩ ra cách dùng ' đoạn giai thoại' để hoá giải cục diện bế tắc mới vừa rồi.

      Nhất thời, hoàng hậu đối với An Ninh càng thêm thích hơn!

      Hết chương 37.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 38: Vũ Dương công chúa khiêu khích trước mặt mọi người

           Edit: Tuyết Tuyết

           Beta: Thiên Thiên

      An Ninh chịu đựng ánh mắt của mọi người, đến bên cạnh hoàng hậu, hoàng hậu vẻ mặt từ ái lôi kéo tay An Ninh, phân phó cung nhân đem chỗ ngồi của An Ninh chuyển qua kế bên chỗ của bà, "Ngươi cứ ngồi ở đây, gần chỗ của bản cung, bồi bản cung chuyện."

      Tất cả mọi người thể tưởng được hoàng hậu lại thân thiện với An Ninh như vậy, nếu là trước kia, ở trường hợp như thế này, ngay cả thân sinh của hoàng hậu nương nương là Minh Nguyệt công chúa đều có đãi ngộ tốt như vậy.

      An Ninh từ chối, hoàng hậu thân thiện với nàng, phải chuyện xấu, huống hồ, nàng vốn có ý định muốn tiếp cận hoàng hậu, giờ cơ hội tốt cho nàng!

      " ngờ người lại là nương biết khoan dung độ lượng, mới vừa rồi Cảnh Trạch đề cử ngươi, nếu ngươi làm cho tướng quân thích ngươi, là có thể trở thành tướng quân phu nhân, nhưng khi ngươi biết được tướng quân có người trong lòng, ngươi chỉ oán hận, lại còn giúp phen, chắc phải là ngươi thích Thiên Duệ của chúng ta chứ?" Thanh cùng nét cười mặt của hoàng hậu có vẻ ôn hòa, nhưng đáy mắt lộ ra chút dò xét.

      Nữ oa này so với lần trước gặp ở mẫu đơn yến, càng thêm lạnh nhạt cùng nhàn nhã, làm cho người ta từ đáy lòng nhịn được thích.

      "Tướng quân oai hùng thần minh, tự nhiên rất nhiều nữ tử sùng bái." An Ninh trấn định ứng đối, chỉ là sùng bái, cũng là thích hay .

      Hoàng hậu giật mình, lát sau lập tức ha ha cười ra tiếng, "Đúng vậy, chất nhi này của ta, từ tuấn tú, nay lại có chiến công hiển hách, ngay cả bản cung cũng sùng bái ."

      Tuy là như thế, nhưng trong lòng hoàng hậu càng tăng thêm vài phần hảo cảm với An Ninh, quả nhiên là nương khéo chuyện, mặc kệ nàng ta có thích tướng quân hay , nếu mới vừa rồi nàng ta thích, chắc chắn chỉ có đắc tội với tướng quân, lại càng thêm đắc tội với hoàng hậu là bà, còn nếu thích, sợ là bị người ta chỉ trỏ này nọ, nàng ta mơ hồ trả lời như vậy, chẳng ai có thể tìm ra chỗ để bắt bẻ, quả nhiên là ứng đối có độ.

      Hoàng hậu đối với An Ninh thích biểu ra ngoài vô cùng ràng, khỏi làm cho số người đỏ mắt, Nam Chiếu quốc Vũ Dương công chúa giờ phút này sớm kiềm chế được , nàng thân là Nam Chiếu quốc trưởng công chúa, xưa nay chỉ cần nơi nào có nàng ở đó, nàng liền trở thành tiêu điểm của mọi người, nàng thích người khác nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lại càng thích người khác luyến mộ ca ngợi nàng, nhưng mà, từ khi nàng bước vào đại điện, nàng liền bị mọi người bỏ quên, ngay cả giới thiệu đều cái, càng miễn bàn có người chú ý tới nàng .

      Mặc dù nàng ngồi chếch về phía sau Nam Cung Thiên Duệ, nhưng tầm mắt của mọi người đều đặt ở người Nam Cung Thiên Duệ, chút lưu ý tới nàng.

      tại hay rồi, hoàng hậu Đông Tần quốc lại đối với nữ tử tên là An Ninh này biểu ra nồng hậu thích như vậy, nên lực chú ý của mọi người đều bị nàng ta đoạt , chính điều này khiến trong lòng nàng cực kì bất bình, nàng đường đường là công chúa, mà nha đầu An Ninh kia, nhiều lắm cũng chỉ là thế gia tiểu thư mà thôi, luận địa vị, Vũ Dương nàng biết cao hơn bao nhiêu, đáng lẽ nàng mới là người được chúng tinh phủng nguyệt (chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, chú ý)!

      "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ở trường hợp như thế này, bằng cho Vũ Dương đàn bản nhạc vì mọi người góp vui." Vũ Dương rốt cục đứng dậy, đến giữa đại điện xin chỉ thị, nhưng có dựa theo lễ nghi ở Đông Tần quốc là phúc thân hoặc là quỳ xuống đất, nàng hạ quyết tâm, vô luận như thế nào đều phải làm cho mọi người chú ý, nàng muốn chứng minh, mặc dù là ở Đông Tần quốc, Vũ Dương công chúa nàng cũng là người chói mắt nhất !

      Sùng Chính đế và hoàng hậu cùng đánh giá nữ tử thân phục sức dị tộc đứng giữa đại điện, đều có chút nhíu mày lại.

      "Ngươi là tiểu thư nhà ai? Sao ngày thường chưa từng thấy qua bao giờ?" mặt của hoàng hậu vẫn tươi cười như trước, nhưng thanh lại mơ hồ lộ ra cỗ lãnh đạm.

      Vũ Dương thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung người nàng, nhất là hoàng thượng cùng hoàng hậu, trong lòng vui vẻ, thầm quyết ý phải biểu tốt, để được hai người này thích, "Ta là Vũ Dương đại công chúa của Nam Chiếu quốc!"

      "Nguyên lai là Vũ Dương công chúa." Hoàng hậu nhíu mày, bà nhìn kĩ thấy cao ngạo trong ánh mắt của nàng ta, là được nuông chiều lâu ngày mà tạo thành, quả giống với dáng vẻ công chúa của quốc thổ, xem ra ở Nam Chiếu quốc cũng là chúng tinh củng nguyệt, " sớm nghe Vũ Dương công chúa rất được Nam Chiếu hoàng thượng thương, lại là bảo vật trong tam bảo của Nam Chiếu quốc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên mỹ mạo vô cùng."

      "Vũ Dương tạ ơn hoàng hậu nương nương khen ngợi." Vũ Dương sắc mặt khó nén vui mừng.

      "Ngươi muốn đánh đàn trợ hứng, nhưng sao có thể để công chúa của quốc gia làm chuyện như vậy?" Gương mặt của hoàng hậu lộ vẻ khó xử.

      " ngại, chỉ cần có thể làm cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cao hứng, muốn Vũ Dương làm chuyện gì đều được." Vũ Dương công chúa bất chấp tất cả, hôm nay nàng nhất định phải khiến mọi người kính phục nàng, ở Nam Chiếu quốc, vũ kỹ cùng cầm kỹ của nàng người nào có thể sánh bằng, đây chính là kiêu ngạo của nàng, nàng muốn dùng hai kỹ năng này, khiến mọi người ở đây ngạc nhiên!

      "Tốt lắm, người tới, đem đàn lại đây!" Hoàng hậu thản nhiên phân phó, lập tức, vài cung nhân liền đem đàn đến, bày ra giữa đại điện.

      Vũ Dương công chúa tao nhã tiêu sái đến trước cây đàn, mặt tự tin tràn đầy, nàng có thể tưởng tượng được, đợi lát nữa nàng đàn xong khúc, mọi người có phản ứng như thế nào, quả nhiên, khúc vừa kết thúc, mọi người ở đây đều lộ ra vẻ tán thưởng, hoàng thượng dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Cầm kỹ của Vũ Dương công chúa quả nhiên xuất sắc, dễ nghe êm tai, trẫm thích!"

      Vũ Dương cao hứng nhíu mày, ý cười mặt hơi lộ vẻ đắc ý, "Đa tạ hoàng thượng khen ngợi, Vũ Dương bốn tuổi luyện đàn, giờ cũng được mười ba năm, có thể được hoàng thượng thích, là vinh hạnh của Vũ Dương, Vũ Dương có cầu quá đáng..."

      Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, nếu là cầu quá đáng, nhất định phải là chuyện tốt gì cả .

      " nghe thử xem." Hoàng thượng nhíu mày, suy nghĩ trong lòng mặc dù cùng hoàng hậu nhất trí, nhưng vì ngại mặt mũi, ông thể chấp thuận cho Vũ Dương mở miệng.

      "Vũ Dương cũng muốn thỉnh vị nương ở quý quốc đàn khúc, theo Vũ Dương nhận thấy, vị An Ninh tiểu thư này nhất định cũng là người biết đánh đàn, bằng cho vị An Ninh tiểu thư này đàn thử bản, như thế nào?" Vũ Dương công chúa tuy dùng ngữ khí thăm hỏi, nhưng khiêu khích trong lời cũng có thể nhận thấy chút, nàng nhìn An Ninh, trong lòng tí hảo cảm nào, nữ tử này còn chưa cập kê, chắc là cầm kỹ cũng cao thâm, nàng muốn nhỉn thấy An Ninh thua thảm tay nàng!

      An Ninh giật mình, nghĩ tới Vũ Dương công chúa lại có thể đánh chủ ý này, nàng ta hình như nhắm vào nàng a!

      Tầm mắt của mọi người đều tập trung người An Ninh, thần sắc khác nhau, các nàng đều biết đại tiểu thư của An Bình hầu phủ đánh đàn vô cùng hay, nhưng lại biết vị nhị tiểu thư này có tài hoa giống như vậy , mặt của các vị quan gia tiểu thư đều lộ ra thần thái sắp được xem kịch vui, Vũ Dương công chúa cùng An Ninh vô luận là ai thua, đều chút tổn hại nào đối với các nàng, các nàng đều mừng rỡ nhìn xem cuộc chiến này.

      Tô Cầm hơi nhíu mày, đối với An Ninh, luôn theo bản năng muốn nhìn vẻ mặt của nàng, đến khi nhìn thấy khuôn mặt đầy bình tĩnh của An Ninh, trực giác cho , An Ninh làm cho thất vọng!

      Triệu Cảnh Trạch ngửa đầu uống xong chén rượu, cũng hứng thú tràn đầy nhìn An Ninh, mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng như vậy, biết trình độ đánh đàn như thế nào a!

      Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, có thể thấy được khuôn mặt hơi tức giận, muốn chuẩn bị che chở cho An Ninh, đem chuyện này thoái thác , nhưng hoàng thượng lại mở miệng trước bước.

      "Trẫm chuẩn tấu!" Khuôn mặt Sùng Chính đế nghiêm túc, lời có khí phách, nếu như đồng ý thỉnh cầu của Vũ Dương công chúa, liền đại biểu là Đông Tần quốc của ông sợ nàng ta, chắc chắn làm cho Đông Tần quốc ngẩng mặt lên nổi, tại ông cũng chỉ có thể chấp nhận, mong là An Ninh có thể đánh đàn hay, Sùng Chính đế thần sắc phức tạp nhìn An Ninh, An Ninh a An Ninh, ngươi nhất định phải thay trẫm thắng cuộc!

      Khuôn mặt của hoàng hậu lộ vẻ ưu sầu, vỗ vỗ tay An Ninh, giọng quan tâm nàng , "Có thể ứng phó hay ?"

      An Ninh cười xoa dịu hoàng hậu, nàng muốn sớm triển lộ tài năng như vậy, nhưng nếu có người đặc biệt tìm nàng khiêu chiến, nàng làm sao có thể lùi bước được?

      Mặt hơi cúi xuống, An Ninh nàng chuẩn bị tốt!

      Hết chương 38.

      text-decoration: underline']P/s: Chương trước ít comt wa' làm ta hơi nản edit nha. (T . T)


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 39: Nữ nhân điên cuồng tự tìm nhục nhã

          Edit: Tuyết Tuyết

      An Ninh muốn đứng dậy nghênh đón khiêu chiến của Vũ Dương công chúa, lại nghe thấy thanh tinh tế được truyền đến từ phía sau Nam Cung Thiên Duệ, "Cầm kỹ của thần nữ Lan Hinh là được nhị tỷ chỉ dạy, như vậy có thể cho phép Lan Hinh thay nhị tỷ đàn khúc hay ?"

      Mọi người nhìn An Lan Hinh, đều khẽ nhíu mày, nữ oa kia, bộ dáng bất quá cũng chỉ mười ba tuổi, lại dám nhận khiêu chiến của Vũ Dương công chúa, cầm kỹ của nàng ta rốt cuộc giỏi như thế nào?

      Vũ Dương công chúa tà liếc An Lan Hinh cái, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, hừ lạnh ở trong lòng, chỉ là tiểu nha đầu, đừng là nàng ta, ngay cả nhị tỷ cùa nàng ta chỉ sợ cũng phải là đối thủ của mình, nhưng nàng ta muốn liều lĩnh chạy đến trước mũi đao, mà mục đích của Vũ Dương công chúa nàng là muốn nhục nhã được An Ninh, làm sao có thể để cho An Lan Hinh che chắn phía trước An Ninh?

      muốn mở miệng từ chối, lại nghe được Sùng Chính đế trầm giọng quyết định.

      "Như thế cũng tốt, đều là tỷ muội, ai tới đàn khúc đều giống nhau, vậy hãy để Lan Hinh tiểu nương đến đàn !" Sùng Chính đế híp lại con ngươi, ngữ khí cho chen vào, vì trong lòng ông cũng có tính toán khác, ông biết cầm kỹ của An Ninh rốt cuộc như thế nào, so với mạo hiểm, bằng cho phép An Lan Hinh lên sân khấu, như vậy mặc dù là An Lan Hinh thua, cũng có thể quy tội là do nàng ta tuổi quá , ông cũng tin, Vũ Dương công chúa lại có thể mặt dày khi nhục tiểu nha đầu!

      "Tạ hoàng thượng thành toàn." An Lan Hinh cảm tạ ân điển, trong lòng vui vô cùng, là vì lúc nãy sau khi nàng nghe thấy tiếng đàn của Vũ Dương công chúa nên nàng tự tin vô cùng, hai là có thể tại nơi này hảo hảo biểu chính mình, nhất là ở trước mặt tướng quân!

      Lúc này nàng ta tâm tư thâm trầm, hoàn toàn giống tiểu hài tử, An Ninh xem ở trong mắt, khóe miệng gợi lên chút ý cười, có vẻ như thèm để ý, nhưng đáy mắt lại trào lên phần lạnh lùng, trình độ của An Lan Hinh, nàng đương nhiên ràng, chẳng qua, nàng ta có thể vì cái trước mắt mà biểu như vậy, tam muội này của nàng đúng là thể khinh thường !

      An Lan Hinh từ trong tầm mắt của mọi người, bước đến giữa đại điện, ai cũng đều nhìn chăm chú đôi tay nâng lên kia, thần sắc đều khác nhau, có chút nghiêm túc, khóe miệng cũng hơi nhếch lên khinh miệt, giống như là chờ xem tam tiểu thư của An Bình hầu phủ này xung phong nhận việc nháo ra chê cười như thế nào!

      Đầu ngón tay đụng tới dây đàn, phù ( phù: nốt nhạc) phát ra, bình thản vô kỳ, Vũ Dương công chúa xem ở trong mắt, khóe miệng đắc ý cùng trào phúng càng thêm nồng đậm, chẳng qua, khi điệu kế tiếp truyền ra, gương mặt của Vũ Dương công chúa nhất thời cứng đờ.

      Nàng là người biết đánh đàn, đương nhiên biết trình độ cỡ này là có ý nghĩa gì, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng ngời lên, nhìn tiểu nữ hài mới mười ba tuổi ngồi ở trước đàn kia, kích thích cực kì, chỉ cần khúc này cũng có thể làm cho người ta sợ hãi than thầm.

      Nếu là "Dễ nghe êm tai" có thể khái quát được ?

      Khúc nhạc thuần thục như vậy... Lại được chính tay tiểu nương đàn ra!

      Ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu sắc mặt cũng lộ vẻ vui mừng, hòn đá trong lòng hoàng thượng rốt cục cũng thả xuống, chỉ cần nhìn bộ dáng khiếp sợ của Vũ Dương công chúa, là có thể phân ra thắng bại!

      An Lan Hinh đem phản ứng của mọi người xem ở trong mắt, đoạn thời gian này, trình độ đánh đàn của bản thân tăng lên, ra ít nhiều cũng là do được nhị tỷ chỉ điểm.

      Sau khi khúc này hoàn mỹ chấm dứt, tất cả mọi người nhất thời nhịn được vỗ tay ca ngợi, An Lan Hinh vẻ mặt ý cười, mà sắc mặt của Vũ Dương công chúa sớm đen đến nỗi thể đen hơn nữa.

      "Vũ Dương công chúa, cầm kỹ của nữ tử ở Đông Tần quốc ta như thế nào?" Hoàng hậu nhíu mày, thanh vẫn ôn nhu như trước, nhưng trào phúng trong lời cũng phá lệ ràng, "Lan Hinh nha đầu năm nay mới mười ba tuổi phải ? Mười ba tuổi mà có kĩ nghệ như vậy, khỏi làm cho bản cung hoài nghi, Vũ Dương công chúa tập đàn được mười ba năm, hay là chỉ mới được ba năm?"

      Hoàng hậu vừa dứt lời, tiếng cười liền vang lên, Vũ Dương công chúa tràn đầy tức giận, gương mặt mềm mại trướng đỏ vô cùng, hoàng hậu Đông Tần quốc lại có thể nhục nhã nàng, nhưng mà, nàng ở Đông Tần quốc, đối mặt với nhục nhã của hoàng hậu, nàng chỉ có thể thừa nhận, cùng yên lặng cúi đầu, dám lời nào, mặc cho hận ý cùng cam tâm đan xen trong lòng.

      "Lan Hinh nha đầu, ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì?" Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, hoàn toàn đem Vũ Dương công chúa trở thành người trong suốt.

      An Lan Hinh trong lòng vui vẻ, nhưng lại lắc lắc đầu, "Lan Hinh cần ban thưởng."

      "Ha ha..." Hoàng thượng lại vừa lòng cười lớn ra tiếng.

      Mặt khác Vũ Dương công chúa vẫn như trước nuốt xuống được cục tức này, nàng như thế nào cũng nghĩ tới chuyện chính mình có thể bị đánh bại, cầm kỹ của nàng được sư phó khen ngợi, sư phó còn , trình độ của nàng có người nào có thể sánh bằng, nhưng mà hôm nay lại thua trong tay của tiểu nha đầu, bảo sao nàng có thể cam tâm được chứ?

      "Vũ Dương muốn trình diễn vũ khúc, khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận!" Lúc này đây, Vũ Dương quỳ gối xuống, chủ động hành đại lễ của Tần Quốc.

      Nàng cầm vũ song tuyệt, vũ kỹ so với cầm kỹ vượt qua rất nhiều, phụ hoàng từng , vũ đạo của nàng là do trời sinh, cho nên, tên của nàng mới có chữ ‘Vũ’, nàng vốn định dùng cầm kỹ để hạ uy phong của An Ninh cùng Đông Tần quốc, nhưng nghĩ tới, kết quả lại thành ra như vậy, với tình trạng như bây giờ, nàng cũng thể giữ lại điều gì, vô luận như thế nào, hôm nay nàng cũng thể thất bại được, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

      Hiến vũ? Hóa ra Vũ Dương công chúa còn có cam lòng nha!

      "Nhưng tại có nhạc công để thay Vũ Dương công chúa tấu nhạc a?" Hoàng hậu nương nương có chút nhíu mày, bà cũng sớm nghe vũ kỹ của Vũ Dương công chúa siêu phàm, mới vừa rồi An Lan Hinh khảy đàn thắng được nàng ta, nhưng về mặt vũ đạo cũng chưa chắc thắng được!

      "Để An Ninh tiểu thư thay Vũ Dương tấu nhạc là được!" Khóe miệng Vũ Dương công chúa gợi lên chút ý cười, muội muội của nàng ta nhục nhã nàng, như vậy nàng trả ngược lại cho nàng ta, thực là công bằng, phải sao?

      Trong lòng mọi người đều cả kinh, hiểu được ý tứ của Vũ Dương công chúa, nàng ta muốn dùng vũ đạo, để so với điệu của An Ninh.

      "Này..." Hoàng thượng lộ vẻ khó xử, hàng chân mày nhanh chóng nhíu lại, ngay cả Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, cùng Triệu Cảnh Trạch cũng nhíu mày, bọn họ đều biết , với tình huống như vậy, lực chú ý của người xem đều tập trung ở người của vũ giả (vũ giả: người múa), do đó ít lưu ý đến nhạc đệm, Vũ Dương công chúa ràng chính là muốn chiếm ưu thế này!

      "Hoàng thượng, Vũ Dương công chúa nếu mở lời, như vậy An Ninh cung kính bằng tuân mệnh, chính là hy vọng Vũ Dương công chúa đừng ghét bỏ cầm kỹ sơ sài của An Ninh là tốt rồi." An Ninh chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, giống như chút cũng biết làm như vậy ăn mệt vào người.

      thực tế, An Ninh như thế nào biết cơ chứ? Tâm tư của nàng ta nàng có thể xem thấu, Vũ Dương công chúa vốn là muốn nhằm vào nàng, vừa rồi lại bị An Lan Hinh kích thích, như vậy nàng ta càng thêm hy vọng có thể hảo hảo nhục nhã nàng phen, hừ, nhục nhã? An Ninh của kiếp này, làm sao có thể để cho Vũ Dương công chúa nhục nhã được?

      "Ninh nhi..." Hoàng hậu hiểu được ý đồ của Vũ Dương công chúa, trong lòng khỏi lo lắng thay cho An Ninh, bà càng ngày càng thích nha đầu này, bà cũng muốn để An Ninh chịu thiệt.

      "Hoàng hậu nương nương, hôm nay tướng quân khải hoàn trở về, Ninh nhi cũng nên tấu lên khúc nhạc, làm thành lễ vật dâng lên cho tướng quân!" An Ninh phúc phúc thân, đến ngồi xuống trước cây đàn, giương mắt chống lại tầm mắt của Vũ Dương công chúa, "Vũ Dương công chúa muốn An Ninh đàn cho công chúa khúc nhạc đệm nào vậy?"

      "Ngươi tùy ý , bất cứ thủ khúc nào bản công chúa đều có thể đuổi kịp." Vũ Dương công chúa hất cằm lên, vẻ mặt cao ngạo.

      "Tốt, An Ninh liền làm chủ." An Ninh cúi mặt xuống, chút biến hoá kỳ lạ theo đáy mắt chợt lóe mà qua, đôi tay nâng lên, đặt mặt cây đàn, tiếng đàn chậm rãi truyền ra, nhàng tao nhã, khóe miệng Vũ Dương công chúa gợi lên chút khinh thường, với trình độ này, nàng vô cùng thành thạo, huy động tay áo, Vũ Dương công chúa ở phía đại điện bắt đầu nhảy múa theo đúng điệu của khúc nhạc.

      Đột nhiên, tiếng đàn của An Ninh chuyển đổi, làn điệu du dương trở nên trào dâng, mãnh liệt đánh sâu vào thính giác khiến lực chú ý ban đầu mà mọi người tập trung vũ đạo của Vũ Dương công chúa đều tán , tiếng đàn kia giống như xâm nhập vào đầu bọn họ, làm cho bọn họ kìm lòng đậu muốn nhắm mắt lại, lãnh hội ý cảnh mà tiếng đàn miêu tả.

      Nhưng khi nhắm mắt lại, mọi người càng cảm thấy mình như hãm sâu vào trong đó.

      Cát vàng đầy trời, trống trận vang dội như tiếng sấm, chiến mã rong ruổi chiến trường, tướng sĩ dũng giết địch, đao kiếm tương giao, cực kì mãnh liệt, phút chốc, tiếng đàn lại khẽ biến đổi, bọn họ như thấy được cảnh đại thắng, sau đó các tướng sĩ chúc mừng, lại thấy ban đêm binh lính vụng trộm tưởng niệm thân nhân nơi quê nhà...

      Đây là khúc hành quân ca cho các tướng sĩ, là làm cho người ta rung động!

      Mọi người đều đắm chìm trong ý cảnh được dựng lên do tiếng đàn của An Ninh, thể tự kềm chế, mặt biểu tình theo tiếng đàn biến hóa mà biến hóa , khi bi thương, khi phấn chấn, khi trào dâng, đều do An Ninh hai tay khống chế .

      Vũ Dương công chúa nhảy múa rối loạn kết cấu, nhìn mọi người ngồi, ai ai cũng đều từ từ nhắm hai mắt, Vũ Dương công chúa nhất thời hoảng lên, đây là có chuyện gì? Bọn họ nhắm mắt lại, như thế nào có thể xem được vũ đạo tuyệt diệu của nàng a?

      Hung hăng trừng mắt An Ninh, vừa vặn chống lại tầm mắt của nàng ta, chỉ thấy mặt nàng ta ý cười ôn hòa, nhưng lại biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt kia, Vũ Dương công chúa cảm giác được tia tà ác, như muốn cắn nuốt nàng vào trong đó.

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, nàng biết trừ bỏ nàng cùng Vũ Dương công chúa, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, vì thế kiêng nể gì cười quỷ dị với Vũ Dương công chúa, vài phần khinh miệt, vài phần khiêu khích, vài phần trào phúng.

      Nàng ta nghĩ là chỉ cần nàng đệm khúc liền chiếm được tiện nghi sao? tình cũng đơn giản như vậy!

      An Ninh nàng cũng phải dễ dàng bị khi dễ, mặt hơi cúi xuống, tà ác thoáng ...

      Hết chương 39.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :