1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                Chương 9:
      Edit: Thiên Thiên



                Sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản, Như Thúy lại bận rộn rửa mặt trang điểm, Thanh Y cùng Lam Y giúp nàng búi kiểu tóc của phu nhân, dùng trâm phượng hàm châu bằng vàng cài lên tóc, sau đó lại thay bộ y phục thêu hoa văn tinh tế, lại làm tăng thêm mấy phần khí chất của phu nhân nên có, chỉ cần nàng mở miệng, nếu nàng mà mở miệng bị biến thành nha đầu ngốc nghếch.

                Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Lương cũng chuẩn bị xong, mặc dù là tân hôn, nhưng vẫn mặc bộ y phục bằng gấm trắng tinh như cũ, chỉ có là ở ống tay áo được thêu hoa văn phú quý, nhưng dù sao vẫn là thời gian tân hôn, mặc như vậy thích hợp chút nào. Như Thúy quen mấy năm, cũng biết phong cách ăn mặc của , chỉ thích trắng thuần, hợp với dung mạo của , thực là phiêu phiêu dục tiên (thiên: cái này để nguyên văn ta thấy hợp hơn ^^), phong thái nho nhã, làm cho người khác tự chủ mà nhìn ngây người.

                Nhưng Như Thúy cảm thấy, Ôn Lương mặc thân bạch y như vậy tạo cho nàng cảm thấy chân thực, dường như hợp với tính cách của cho lắm, trước đây nàng cảm thấy ràng lắm, nhưng từ hôm qua bước chân vào phủ Trấn quốc công, nàng rất ràng tính cách của nàng và vốn dĩ bất đồng.

                Bọn nha hoàn liếc mắt cái, cúi mặt xuống dám lên tiếng, chỉ có Ngọc Sênh xưa nay đều ôn nhu, được Ôn Lương tin cậy mới lên tiếng khuyên nhủ: “Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn của ngài, sao lại có thể ăn mặc đơn giản như vậy?”  ‘Cẩn thận lão gia tức giận.’ nhưng câu cuối cùng này nàng ta chỉ dám để trong lòng, Ngọc Sênh biết, quan hệ giữa Ôn Lương và Trấn quốc công quan hệ tốt lắm, tránh ra lại chọc tức Ôn Lương.

                Ôn Lương Điềm đạm : “ sao.”

                muốn nhiều, Ôn Lương liền dắt tay Như Thúy ra ngoài.

                Ngọc Sênh nhíu mày, trong lòng thở dài. Nàng ta biết, tam thiếu gia từ trước đến giờ đều bài xích phủ Trấn quốc công, thậm chí ghét cay ghét đắng cái phủ này. Nhưng như thế nào nữa, cũng là đứa con trai của chính thất duy nhất của phủ Trấn quốc công, sau này phải kế thừa tước vị, làm sao có thể tùy hứng được? Về sau, chủ của phủ Trấn quốc công này chỉ có thể là của tam thiếu gia, nàng ta   hứa với mẫu thân, phải chăm sóc tốt tam thiếu gia, ai cũng đừng mong chiếm vị trí của nàng ta. Kể cả Trấn quốc công phu nhân cũng đừng mơ tưởng!

                Sắc trời sáng hẳn, mọi cảnh vật trong phủ Trấn quốc công đều rang. Lúc này là tháng mười, trong viện, hoa và cây cảnh đều rụng lá, đều là theo hướng suy tàn, cũng có gì đẹp mắt, mà bố cục trong phủ của ít quan lớn cũng khác biệt so với phủ Trấn Quốc là bao.

                Như Thúy nhìn sắc trời, nhìn đến từng bước chân Ôn Lương qua.

                đường tới, hai người chuyện, lúc gần đến chính sảnh, hai nương mặc y phục nha hoàn thượng đẳng đứng đợi ở trước cửa, xa xa trông thấy Ôn Lương cùng Như Thúy đến, đều mang vẻ mặt tươi cười.

                “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, hai người tới, mọi người đều đến đủ, chờ hai người.” Trong đó nha hoàn dung mạo khả ái, ánh mắt dừng người Ôn Lương chút rồi .

                Nha hoàn còn lại thấy Ôn Lương giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt tỏa sáng, nhưng lại xem thường Như Thúy ngốc nghếch bước nhảy lên cây làm phượng hoàng. Hai nha hoàn này là đều là nha hoàn nhất đẳng, xưa nay đều được Trấn quốc công phu nhân xem trọng, lần này cho hai nàng ra nghênh đón phu thê Ôn Lương, là nể mặt đích tử duy nhất của phủ Trấn quốc công này biết bao nhiêu.

                Ôn Lương hướng các nàng gật đầu, thần sắc đạm bạc xa cách, gì thêm, kéo Như Thúy vào.

                Hôm nay là ngày tân nương đến ra mắt dâng trà thỉnh an các vị trưởng bối, trong chính sảnh, mười mấy người ngồi theo đúng thứ tự.

                Lúc hai người tiến vào, Như Thúy cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn nàng chăm chú, nàng đoán những người này hẳn là tò mò muốn biết chính thê của đích tử duy nhất của phủ Trấn quốc công rốt cuộc có bộ dạng như thế nào. Bất quá, dưới ánh mắt của mọi người, nàng chỉ là nữ tử dung nhan tầm trung, hẳn là làm cho bọn họ thất vọng. Hơn nữa, Ôn Lương là nam nhân quá mức xuất sắc, nàng đứng ở bên người của Ôn Lương giống như là hạt bụi bị dính vào viên minh châu tỏa ánh hào quang, làm cho mọi người có cảm giác muốn loại bỏ hạt bụi là nàng.

                “Thúy Nhi, đây là phụ thân và mẫu thân.” Ôn Lương mang theo Như Thúy đến trước mặt vợ chông Trấn quốc công hành lễ.

                Như Thúy vốn thầm quan sát những người có mặt ở đây, nghe tiếng Ôn Lương gọi mình “Thúy Nhi”, bất chợt rùng mình cái, khóe miệng cong xuống, định kháng nghị nhưng lại nghĩ đến trường hợp này thích hợp, cho nên cũng gì thêm, liền hành lễ cung kính dâng trà cho vợ chồng Trấn quốc công, sau đó lại theo hướng dẫn của Ôn Lương hành lễ với đại ca Ôn Doãn cũng đại tẩu Ngô thị. Sau đó đối với số người ngang hàng hoặc là hậu bố chỉ cần chào hỏi qua, nhận lễ thỉnh an của bọn họ là được.

                Hôm nay chỉ là lễ ra mắt mọi người trong phủ, ngày hôm sau còn phải bái kiến các vị trưởng bối trong tộc. Trấn quốc công có bốn vị huynh đệ, trong đó Trấn quốc công là huynh trưởng, sau khi Trấn quốc công kế vị, ba vị thúc phụ tách ra ba phủ riêng biệt, trừ tứ thúc làm quan ở kinh thành, còn lại nhị thúc và tam thúc đều Thanh Châu Thành.

                Vì thân phận của Ôn Lương đặc thù, cho nên mọi người cũng làm khó bọn họ. Trấn quốc phu nhân tặng cho nàng đôi vòng ngọc, hòa nhã với nàng nhanh chóng vì phủ Trấn quốc công mà sinh hài tử, Như Thúy ôn nhu ngoan ngoãn dạ, là ngoan tưởng tưởng nổi.

                Lão Trấn quốc công trước sau chỉ trưng ra bản mặt, dâu kính trà cũng là nhàn nhạt, nhìn ra hỉ nộ. Trấn quốc công phu nhân sắm vai từ mẫu, dễ thân cận. Mà đại ca Ôn Doãn tướng mạo rất giống Trấn quốc công, vì qua tuổi ba mươi cho nên trầm mặc ít , còn đại tẩu là cháu ruột của Trấn quốc công phu nhân, tướng mạo đoan trang, nhìn ra là nữ tử khôn khéo.

                Như Thúy trong lòng sớm có chuẩn bị, trước lúc xuất giá, vương phi có cho nàng hiểu qua tình hình phủ Trấn quốc công, trong phủ Trấn quốc công có năm thiếu gia cùng bốn tiểu thư, trong đó nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia do trấn quốc phu nhân sinh ra, còn lại đều là thứ xuất, mà nhị thiếu gia Ôn gia mất sớm, tại chỉ còn bốn thiếu gia. Về phần bốn tiểu thư, trừ tứ tiểu thư Ôn Uyển là do Trấn quốc công phu nhân sinh ra, còn lại là do di nương sinh ra, đại tiểu thư xuất giá, còn lại vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ.

                Trong lòng nắm , lại thêm Ôn Lương ở bên giới thiệu, lâu sau Như Thúy đều nhận biết hết người trong phủ Trấn quốc công, trừ tứ tiểu thư ra, còn lại các đệ đệ, muội muội đều cung kính đến thỉnh an, Như Thúy đều cho mỗi người phần quà gặp mặt. Đại ca Ôn Doãn cùng tứ đệ Ôn An đều lập gia thất, cũng có con, những tiểu oa nhi đều nhìn mập mạp như bánh bao nhưng cũng rất lanh lợi, được nhũ mẫu dẫn vào thỉnh an.

                Kính trà, gặp mặt sau canh giờ cuối cùng cũng kết thúc. Lúc này hạ nhân chuẩn bị xong đồ ăn sáng, theo nghi lễ, con dâu mới phải hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa xong mới được phép ăn. Đạo lý này nàng hiểu, cho nên nét mặt thản nhiên, toàn bộ quá trình hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa sáng hoang mang, làm cho người trong phủ Trấn quốc công có chút ngoài ý muốn, khí chất này nhìn ra nàng từng là nha hoàn, chẳng lẽ vị Túc vương phi đoản mệnh trong truyền thuyết kia dạy dỗ nàng rất tốt.

                Nghĩ đến vị Túc vương phi kia, khỏi nghĩ đến những biệt danh mà người ta đặt cho nàng: Nữ nhân đoản mệnh, nữ nhân ghen tỵ và là nữ nhân duy nhất của Túc Vương…..

                Trong lòng Trấn quốc công đột nhiên tỉnh ngộ: nữ nhân này giống như Túc vương phi, là bình giấm cực lớn, cho phép trượng phu tam thê tứ thiếp chứ? Như vậy, Ôn gia đến bao giờ mới có con nối dòng đây?

                Tất cả nữ quyến ở đây cũng nghĩ đến điều ấy, biểu của các nàng giống như thèm quan tâm đến Túc vương phi, thậm chí còn mong nàng mắc bệnh sinh được con cho Túc vương gia, nhưng trong lòng lại vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ với nàng, vì nàng được Túc vương gia sủng ái cả đời! Nữ nhân, cả đời ngoại trừ vinh hoa phú quý, còn muốn trượng phu mình lòng dạ với các nàng. Mà tam thiếu phu nhân này được tay Túc vương phi dạy dỗ, phải chăng cũng đem nam nhân của nàng quản chặt?

                Vợ chồng Trấn quốc công liếc mắt nhìn nhau, lão Trấn quốc công ra quyết định, lát nữa để Trấn quốc công phu nhân chuyện với tam thiếu phu nhân, để cho nàng có thể chấp nhận Ôn Lương nạp thiếp.

                Đồ ăn sáng bày la liệt bàn, nhưng mọi người đều chìm sâu vào trong suy nghĩ của chính mình.

                Kết thúc bữa sáng, nam nữ tách ra. Mặc dù đều là người nhà, nhưng ngày thường nam và nữ ở dưới mái hiên tiếp xúc với nhau quá nhiều. Trước khi rời , Ôn Lương quyến luyến nhìn Như Thúy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại nhớ đến tính cách của nàng, trong lòng lập tức buông lỏng, thản nhiên rời .

                Đại tẩu tỏ vẻ thân thiết, nắm tay Như Thúy : “Muội gả qua đây, cũng là người của phủ Trấn quốc công, có cái gì hiểu có thể hỏi tỷ, cần phải ngại.”

                Như Thúy lộ ra nét mặt tươi cười, nhưng kém phần nghiêm túc, : “Muội biết rồi, chỉ sợ lúc đấy lại gây phiền phức cho mẫu thân và đại tẩu.”

                Mọi người thấy nàng chuyện khách khí, lại cười ái muội, thay nhau bắt chuyện với nàng, Như Thúy đều ngắn gọn đối đáp. Như Thúy hôm nay chuyện rất ít, hầu như là nghe nhiều ít, cho nên những nữ nhân trong phủ Trấn quốc công đều cảm giác được Như Thúy giống với người thường, ngược lại thấy tính tình tốt của nàng bây giờ lại sinh ra tia khinh miệt, cảm thấy nàng trừ có Túc vương phi nâng đỡ còn lại có gì, cho nên đáng ngại.

                Trong lòng mọi người tâm tư lập tức buông lỏng, vốn dĩ đối với nàng thái độ nhàn nhạt, bây giờ lại thân thiết mà chuyện.

                chuyện lúc, Trấn quốc phu nhân có vẻ hơi mệt, cho nên để cho con dâu trưởng dẫn con dâu mới tham quan trong phủ. Thẳng đến trưa, mọi người lại tụ tập cùng chỗ dùng ngọ thiện (cơm trưa), ăn xong Như Thúy theo Ôn Lương trở lại biệt viện nghỉ ngơi.

                “Nha đầu, các nàng làm khó nàng chứ?” Ôn Lương biết nàng lỗ mãng, nhưng trong phủ Trấn quốc công trắng đen khó phân biệt, cho nên vẫn nhịn được lo lắng.

                Như Thúy cười lúc, : “ có, mẫu thân cùng đại tẩu đều dễ tính, các muội muội cũng rất ngoan, chỉ có là tứ muội hơi hoạt bát chút, xem thiếp là biết có khó chịu.”

                Ôn Lương tay bưng tách trà, cười : “Tứ muội là đích nữ duy nhất trong phủ, đương nhiên rất được cưng chiều.”

                “Ôn đại nhân chàng cũng vậy sao?” Như Thúy tò mò hỏi.

                Ôn Lương phiền muộn liếc nhìn nàng, chẳng lẽ, trong lòng nàng, phải là nam nhân phải chịu khổ cực, tuấn tiêu sái, có mưu có dũng, là nam nhân đáng tin cậy sao? điểm nào giống như được chiều chuộng?

                Tựa hồ nhìn ra được phiền muộn trong lòng , Như Thúy thêm câu: “Ôn đại nhân, chàng yên tâm , mặc dù chàng được chiều chuộng, nhưng nhìn rất cứng cáp.” , lại nhìn đến bộ phận nào đó của , mặt lộ ra nét đồng tình, khẳng định gật đầu.

                Tốt lắm, nàng giải thích càng làm cho càng thêm buồn bực, Ôn Lương nhất thời lộ ra ý nghĩ, muốn đè nha đầu kia xuống giường, làm cho nàng nhận thức được có bao nhiêu “cứng cáp”!

      -----------------------------------------------------------------------------

                p/s: chương sau có H ta *cười gian xảo*, híc híc trời lạnh tê hết cả tay, ai cho ta lương thiện TT.TT

               






    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10

      edit: thiên thiên

      Sau khi dùng xong bữa trưa, mọi người bắt đầu rời .

      Trấn quốc phu nhân được trưởng tức phụ (con dâu trưởng) Tần thị cùng tứ tiểu thư dìu về phòng, dọc đường , ai chuyện, phía sau là ma ma và các nha hoàn cũng yên lặng phía sau các vị chủ tử.

      Đến chính sảnh, Tần thị đỡ bà ngồi xuống, nha hoàn dâng lên trà bánh xong, lui xuống.

      Trấn quốc công phu nhân nhận chén trà do trưởng tức phụ dâng lên, nhấp miếng, ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt mất hứng của nữ nhi ngồi cách đó xa, thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi là khoảng thời gian phát triển thân thể nhất, mái tóc dài đến chân, có thể mơ hồ nhìn ra chút dáng vẻ uyển chuyển của nữ tử, bộ dáng phấn nộn, xinh đẹp động lòng người, nhưng tính cách được ổn cho lắm.

      Trấn quốc công phu nhân thở dài, nữ nhi này mặc dù là đích nữ duy nhất của phủ trấn quốc công, nhưng là nữ nhi trước sau đều phải gả ra ngoài, thể so được với nhi tử. Hơn nữa Ôn Uyển tính tình hoạt bát, hỉ nộ vô thường, nếu cẩn thận, làm người khác tổn thương lúc nào cũng hay biết. Nguyên bản do nàng là đích nữ duy nhất của phủ trấn quốc công, cho nên mọi người so đo, nhưng về sau nếu cứ như vậy, nàng khi gả ra ngoài chịu thiệt thòi lớn.

      “Mẫu thân, người làm sao vậy?” Tần thị cười hỏi, “Có phải là từ sáng nay thấy khỏe?”

      Nghe ra ý nghĩ trong lời của nàng, trấn quốc phu nhân thản nhiên : “Hôm nay là ngày thê tử của Lương ca nhi ra mắt, tại sao lại mệt được chứ? Ta là nhìn đến bộ dáng của Uyển Uyển có chút an tâm.”

      Tần thị liếc mắt nhìn, che miệng cười : “Mẫu thân người vậy là sai rồi, Uyển Uyển của chúng ta là trấn quốc công đích nữ, vô luận bộ dáng như thế nào, đều đáng ngại.”

      Ôn Uyển tiểu nương nghe thấy hai người về mình, bất chấp thoải mái, chạy qu ôm lấy cánh tay của trấn quốc công phu nhân, gắt giọng: “Mẫu thân, nữ nhi như vậy có gì tốt chứ?”

      Trấn quốc công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, : “Là lỗi của mẫu thân, lúc trước dựa vào tính tình của Lương ca nhi, nghĩ ở lạ trong phủ, cho nên mới dung túng con, muốn cho con cuộc sống thoải mái nhất, ai ngờ….”

      Ôn Uyển nghe hiểu, yên lành, vì sao mẫu thân lại đến chuyện này, nhưng Tần thị tính tình khôn khéo, lại hầu hạ trấn quốc công phu nhân nhiều năm, nên cũng hiểu ra ý tứ của trấn quốc công phu nhân, chần chừ hỏi: “Ý của mẫu thân là, tam đệ cưới tam đệ muội ổn?”

      Trấn quốc công phu nhân trả lời câu hỏi của Tần thị, chỉ : “Lão gia cùng Lương can hi mặc dù náo loạn cùng nhau mấy chục năm, nhưng rốt cuộc vẫn là phụ tử, tại sao lại sinh ra thù hận chứ? Ở trong lòng của lão gia, Lương can hi vẫn là quan trọng nhất. Uyển Uyển, tam ca của con xưa nay vốn tự phụ, coi trọng thê tử của mình, cho nên, sau này dù trong lòng con thoải mái, cũng được để lộ ra bên ngoài.”

      Nghe đến đây, Tần thị cũng hiểu được lo lắng của bà. cũng phải, từ lúc vị đích nữ này được sinh ra, Ôn Lương còn ở trong phủ, cho nên nàng là nương có địa vị tối cao trong phủ, ngay cả các vị huynh đệ tỷ muội trong phủ cũng phải nể mặt nàng, đến cả trấn quốc công cũng rất cưng chiều nàng, làm cho nàng trở thành tiểu bá vương của phủ trấn quốc công, tuy là nữ nhi, nhưng so với các huynh đệ của nàng còn kiêu ngạo làm càn hơn.

      Bất quá, Ôn Uyển mặc dù lớn lối, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là phận nữ nhi, nếu trấn quốc phu nhân dạy dỗ nàng cũng tìm người gây chuyện. Nhưng hình như nàng rất thích vị huynh trưởng cùng ca khác mẹ Ôn Lương này, khi có thánh chỉ ban xuống đối với việc xuất thân của thê tử , có chút khinh thường làm cho trong lòng nàng bị nghẹn cỗ tức khí.

      Ôn Uyển bĩu môi, lơ đễnh : “Mẫu thân, nếu Hạ thị kia lúc ở trong thành cứu tam ca mạng, tam ca cũng vì báo ân mà cưới nàng ta.”

      Tần thị nghe được, trong lòng khẽ động.

      Trấn quốc công phu nhân lắc đầu: “Nếu Lương can hi muốn báo ân, có thể nạp nàng ta làm thiếp, với thân phận của nàng ta được làm thiếp ở phủ trấn quốc công là phù hợp nhất, nhưng mà Lương ca nhi lại cưới nàng làm chính thê, có thể thấy Lương ca nhi coi trọng nàng như thế nào. Hai người các con, sau này đối với thê tử của Lương ca nhi, nên thông minh chút.”

      Tần thị đáp lại tiếng, còn Ôn Uyển bĩu bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, rang, nàng để lời của trấn quốc phu nhân vào trong lòng.

      Trấn quốc phu nhân thở dài: “Nếu nhắc đến Lương ca nhi, sau lưng Hạ thị còn có phủ Túc vương chống lưng, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nể mặt nàng vài phần. Các con chớ cho rằng Túc vương nhận nàng làm nghĩa muội chỉ vì Lương ca nhi muốn cưới nàng, kể đến lúc rước dâu đội ngũ hoành tráng, chỉ cần nhìn đến số của hồi môn của nàng, làm cho người khác giật mình thôi, so với mẫu thân của Lương ca nhi năm đó được gả vào trấn quốc công phủ còn nhiều hơn.”

      Nghe đến đây, Tần thị kinh hãi, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

      Ôn Uyển nghe chuyện này có ấn tượng như Tần thị, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến thái độ của mẫu thân, nàng ngốc, mẫu thân nhiều như vậy là muốn phân tích tình huống cho nàng, để nàng tìm Hạ thị kia gây . Thế nhưng, Ôn Uyển cảm thấy, tam ca của nàng xuất sắc như vậy, vì cớ gì lại lấy thê tử vừa xấu xí, thân phạn lại thấp kém như vậy? Nàng là đau lòng thay cho tam ca của nàng.

      Ôn Uyển mặc dù tiếp xúc nhiều với Ôn Lương, nhưng mỹ danh của được tất cả các tiểu thư cao quý ở kinh thành hâm mộ, các thiếu gia trong kinh thành, ai có thể sánh được với tam ca của nàng. Mỗi dịp các phu nhân cùng tiểu thư tụ hội, những tiểu thư kia đều vây quanh người nàng, muốn kéo gần mối quan hệ với nàng, lưu lại ấn tượng tốt với nàng, để cho nàng trước mặt tam ca những điều tốt đẹp. Những vị tiểu thư kia đánh chủ ý lên người nàng rất ràng, nàng cũng muốn vì tam ca của nàng mà chọn cho vị tam tẩu, xem xét, chọn lựa trong đám tiểu thư kia người tài mạo song toàn, danh môn quý phái, tính tình lại tốt.

      Qua nhiều năm như vậy, mặc dù gặp mặt nhiều, nhưng Ôn Uyển lại tâm xem trọng tam ca của nàng, mỗi lần nhìn thấy tam ca, Ôn Uyển bị tài ba và khuôn mặt tuấn mỹ đẹp tỳ vết kia làm cho mê mẩn, đối với vừa kính vừa , nàng đem trở hành vị huynh trưởng quan trọng nhất mà đối đãi.

      Cho nên, nàng làm sao có thể chấp nhận tam tẩu thân phận thấp kém, dung mạo lại xuất chúng như vậy được?

      Thấy nữ nhi có vẻ nghe lời, nhưng trong mắt kia lại thể bất phục, trấn quốc công phu nhân nhất thời cũng trách mình thậm tệ, nàng gả vào trấn quốc công phủ nhiều năm như vậy, nhưng vì sao chỉ có duy nhất nữ nhi?

      Bởi vì có con dâu mới vào cửa, làm cho trấn quốc công phu nhân nhiều năm như vậy sinh ra cảm giác bất an, lo lắng, trong lòng có nỗi khổ tâm nhưng thể nào ra với người khác.

      Bất quá rất nhanh, nàng lo lắng về việc này nữa, vì còn có việc khác làm nàng lo lắng hơn.

      Buổi tối, trấn quốc công tiến vào phòng nghỉ ngơi, trấn quốc công phu nhân vừa giúp thay y phụ, vừa số tình trong phủ, trấn quốc công mí mắt cụp xuống, tùy ý nghe.

      Sau khi rửa mặt xong, hai vợ chồng lên giường ngủ, lúc trấn quốc công phu nhân chuẩn bị nhắm mắt ngủ, nghe thấy thanh của trấn quốc công, trấn quốc công phu nhân giật mình tỉnh lại, còn vẻ buồn ngủ như lúc nãy.

      “Sau này nàng cùng tam tức phụ ở cùng chỗ cho tốt, để ý nàng chút, đừng để nàng học theo Túc vương phi!”

      Lời của trượng phu truyền đến tai nàng, cho dù trong triều là trọng thần có danh tiếng, nhưng cũng dám đắc tội với Túc vương. Trấn quốc công phu nhân trầm mặc chút, uyển chuyển : “Lão gia, lời này chàng thỏa đáng rồi, tam tức phụ mới vào cửa, nếu có cái gì đúng, thiếp nhắc nhở, chàng yên tâm .”

      Trấn quốc công để lời của trấn quốc phu nhân vào tai, chỉ thấy hôm nay phu nhân có phần chậm chạp, hự lát, vẫn mặt dày mày dạn : “Tam nhi rốt cuộc cũng chịu lấy vợ, mặc dù đứa con dâu này ta hài lòng về thân phận của nó, thế nhưng….. aizzz, ngàn vạn lần đừng để nàng học theo vị Túc vương phi kia,   khụ khụ khụ… nàng đến lúc đó rồi xem, nếu là tam tức phụ có dấu hiệu, nàng phải lập tức dập tắt ngay, đừng để nàng dạy hư tam nhi, nam nhi từ đầu đội trời chân đạp đất, há có thể vì phu nhân mà bỏ tất cả….”

      “….”

      Trấn quốc công phu nhân yên lặng đau lòng: Lão gia, vì tam nhi của chàng, ngay cả cái mặt già của chàng cũng có thể để người ta giẫm lên sao?



      *********

      thiên thiên: e hèm, do tớ là sinh viên năm cuối, lại sắp thi nên rất bận, thể post đều được, cái này xem như là quà mừng năm mới của tớ nha, mong các nàng thông cảm TT.TT nhận lời với chị Hằng rồi mà thể thực hiên được nên tớ cũng rất ngại, tuần tới tớ thi nên có khả năng là có truyện, nếu thi tốt có thêm quà cho các nàng! Thân! 


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11

      Edit: Thiên Thiên

      Như Thúy bình tĩnh, nhàn nhã, tự tại ở nhuyễn giáp ngồi dưới chân của nam tử cầm quyển sách đọc, mặt thoáng qua tia nghi hoặc.

      Tân hôn của nàng cực kỳ nhàn nhã, ở phủ trấn quốc có bà bà cũng đại tẩu chưởng gia (bà bà: mẹ chồng), dưới có hạ nhân hầu hạ, căn bản cần nàng phải động thủ, hơn nữa bên cạnh lại có mỹ nam phu quân, cuộc sống hàng ngày thực là khoái hoạt như thần tiên.

      Nhưng Như Thúy cảm thấy có cái gì đấy đúng, giống như ở trong nhà này hai người bọn họ là làm khách, nàng có để ý, mặc dù mọi người xung quanh nhiệt tình, nhưng lại vui vẻ, hạ nhân hầu hạ tận lực, nhưng là giống như đối với khách quý, làm cho nàng cảm thấy thực thoải mái.

      Như Thúy chăm chú nhìn lên khuôn mặt nhàn nhã, thoải mái của nam tử đọc sách, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa xuống, che bớt khuôn mặt như ngọc tỳ vết, hang mi dài và dày cụp xuống, bao trùm lên đôi mắt đào hoa quá mức câu người, thỉnh thoảng đọc đến đoạn thú vị, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, ngón tay trắng nõn, thon dài nhàng vuốt lên mặt bàn.

      Ánh nắng mùa thu theo khe cửa sổ chiếu vào, nam tử áo trắng được ánh nắng chiếu vào sáng chói giống như là bức họa tuyệt mỹ, làm cho người khác nhìn vào cách nào dời mắt được, làm cho nha hoàn đứng bên hầu hạ nhìn đến ngẩn ngơ mất hết ý thức.

      Nhìn thấy cảnh như vậy, Như Thúy đứng thẳng dậy, xoa xoa mặt, sau đó nhìn đến đĩa bánh quế hoa còn dư lại bàn lạnh ngắt, đem nó cầm đến bảo người mang xuống. Đảo mắt nhìn đến đám nha hoàn, mỗi người đều ngẩn ngơ ngắm mỹ nam đọc sách tay theo thói quen vuốt lên bàn, ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt nghi hoặc nhìn lên bàn trống trơn, sau đó nhìn đến nàng.

      Như Thúy thấy vậy rất thỏa mãn, hóa ra người túc trí đa mưu như Ôn Lương cũng có lúc lại ngu xuẩn như vậy. “Ôn đại nhân, bánh quế hoa lạnh, thiếp cho người đem xuống, nếu chàng muốn ăn bảo nhà bếp làm thêm.” Cúi xuống, còn thêm: “Bất quá thiếp có đề nghị Ôn đại nhân cũng nên bớt ăn đồ dầu mỡ , nếu nóng tính rồi mặt bị nổi trường đậu tử.”

      “…Ta bị đâu!” Ôn Lương mặt đen nghĩ tới khuôn mặt mình bị nổi trường đậu tử 囧, “Ta qua cái tuổi bị lên trường đậu từ rồi!” Hơn nữa loại trường đậu tử xấu xí như vậy, trừ mười ba, mười bốn tuổi lúc dậy có bị lần, ngoài ra chưa tái phát lần nào!

      Như Thúy ồ tiếng, mở to mắt nhìn mặt của , ánh mắt chăm chú như vậy làm cho Ôn Lương có chút ngại ngùng, cũng có chút vui mừng. Bất quá, sau khi nghe được lời của người nào đó, Ôn Lương nhất thời muốn “bạo lực gia đình” với nàng để giảm bớt  vọng động của nàng.

      “Thiếp biết rồi, hóa ra chàng  qua tuổi lên trường đậu tử! Aizzz, nghe đại phu , trong thời gian dài nếu bị trường đậu tử chứng minh là còn trẻ, tới thời kỳ triệt trường đậu tử, cần lo lắng trường đậu tử làm ảnh hưởng tới tướng mạo!” , Như Thúy dơ móng vuốt của mình lên kéo lấy hai má của Ôn Lương sớm làm cho nàng nhìn đến muốn động thủ, vẻ mặt trung thành và tận tâm : “Ôn đại nhân, chàng yên tâm, mặc kệ chàng có phải là già hay khồn, thiếp cũng theo chàng!”

      Ôn Lương đem quyển sách trong tay trực tiếp ném , đem cái nương ngốc nghếch này ôm vào trong lòng, cúi người xuống ngăn miệng của nàng, cắn răng hỏi: “Ta rất già sao?” Nam nhân kiêng kị nhất là bị người khác bất lực, mà nha đầu kia lại già, lại làm suy nghĩ đến phương diện kia của được, làm cho nàng thấy, cực kỳ trẻ tuổi! (á, chết chị nha J)

      Nam nhân hai mươi bốn tuổi được xem như là trẻ chứ?!

      Như Thúy thành thực lắc đầu, Ôn Lương có chút hài lòng, lại thấy nàng lắm miệng thêm câu: “Ôn đại nhân, thoạt nhìn chàng tuyệt đối già!”

      Thoạt nhìn thần mã là quá mức, đây phải là kỳ thực rất già hay sao!

      Bị nàng chọc tức, Ôn Lương trực tiếp đem người nào đó đè xuống nhuyễn giáp cúi đầu hung hăn hôn lên môi nàng, cho nàng biết, tuyệt đối già, hơn nữa còn rất có tinh lực trị nàng ngốc nghếch luôn làm nghẹn chết người!

      Cách đó xa, Lam Y cùng Thanh Y đều cúi đầu, coi như nhìn thấy. Hai ngày nay, các nàng cũng biết được vị tiểu thư mà mình hầu hạ quả thực miệng lưỡi rất lợi hại, gia có bị bức đến nổi giận mà đem nàng hưu, có thể thấy dưỡng tính vô cùng tốt. Đổi lại là người khác, ngày ba bữa bị như thế, sớm bị nghẹn đến nội thương hộc máu.

      Lúc Ngọc Sênh tiến vào, nhìn thấy nhuyễn giáp nam tử cùng nhữ nhân dây dưa, mặc dù vạt áo chỉnh tề, nhưng cũng nhìn hai người họ là làm cía gì. Loại chuyện này đối với phu thê trong thời gian tân hôn là rất bình thường, nếu là nha hoàn thức thời xem như thấy, yên lặng lui xuống. Ngọc Sênh cứng người chút, sau đó thu lại biểu tình lui sang bên, cúi đầu chờ bọn họ xong việc.

      Nụ hôn kết thúc, Ôn Lương cười híp mắt ôm Như Thúy xụi lơ ở trong ngực , sờ sờ khuôn mặt của nàng, trong mắt ra mất phần đắc ý.

      “Nha đầu, ngày mai lại mặt xong, chúng ta trở về phủ thái sư.” ôm thân thể mềm mại của nàng, thanh như nhạc.

      Như Thúy hạ mắt, “Thái sư phủ? Chúng ta tại sao lại ở lại nơi này?” ràng phụ mẫu khỏe mạnh, lại ở riêng, chỉ sợ bọn họ chuyển ra ngoài ở tốt?

      ở lại đây! Nàng quên sao, ta tại là sư phụ của thái tử, hoàng thượng ngự ban phủ trạch ngay sát Tĩnh xa tướng quân phủ, chúng ta có nhà của mình.”

      Như Thúy ngửa đầu, nhìn thấy sắc mặt nhàn nhạt, nghi vấn đến miệng lại thốt ra. Mặc dù nàng luôn luôn vô tình chọc tức , nhưng tại gả cho , nàng đương nhiên phải vì mà suy nghĩ, làm phiền não.

      Như Thúy hỏi, nhưng ở bên Ngọc Sênh lại nóng nảy, tiến lên bước, che miệng : “Tam thiếu gia, việc này ổn!”

      Ôn Lương cùng Như Thúy nhìn về phía người nào đó biết từ lúc nào xuất hiên trong phòng Ngọc Sênh, vì Ngọc Sênh là con của nhũ mẫu mẫu thân qua đời của , Ôn Lương đối với nàng có chút nể tình, cho nên xưa nay đối tốt với nàng hơn so với các nha hoàn khác, lúc này nàng ta lại đột nhiên xen miệng vào, vẫn tức giận, chỉ là lạnh nhạt nhìn nàng

      Vừa nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của , Ngọc Sênh biết mình nóng vội hỏng việc, ổn định tâm tư, nhanh chậm : “Ngài là đích thiếu gia của phủ trấn quốc công, phụ mẫu ở ở riêng, nếu cùng tam thiếu phu nhân chuyển đến phủ thái sư thực đối với thanh danh của ngài tốt.”

      “Phụ mẫu ở …” Ôn Lương suy nghĩ đến lời này, ý vị cười cười, : “Việc này ta tất có chủ trương, người cần nhiều lời.”

      Ngọc Sênh ánh mắt ảm đạm, im lặng, lén lút nhìn về phía nữ tử ngồi ngay ngắn bên tam thiếu gia, thấy nàng vẻ mặt vô tội, trong lòng có mấy phần oán hận, biết nếu tam thiếu gia thực chuyển đến phủ thái sư, người nhàn rỗi đương nhiên lời tốt đến tam thiếu gia, vì sao lúc này nàng giống như những nữ tử khác, khuyên nhủ tam thiếu gia?

      “Đúng rồi, ngươi có việc gì sao?” Ôn Lương đem quyển sách vứt lúc này cầm lên.

      Nghe đến đây, Ngọc Sênh mới nhớ ra mục đích vào đây của nàng, : “Tam thiếu gia, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư các nàng mở tiệc trà ở hoa viên, cho người đến mời tam thiếu phu nhân cùng đến thưởng trà ngắm hoa.”

      Sau khi nghe xong, Ôn Lương đứng dậy thuận tay chỉnh lại cổ áo, cười : “Khó có lúc các muội ấy có nhã hứng, Thanh Y, đem tất cả trà ngon mà ta cất kĩ lấy ra cùng các muội ấy thưởng trà.”

      Thanh Y đáp tiếng, hành lễ lui xuống.

      ******

      Nơi mở tiệc trà là lương đình ven bờ ở hoa viên, hai bên hồ, hoa sen sớm tàn, bất quá dương liễu ở hai bên hồ vẫn xanh tốt, trái lại tang thêm vài phần thê lương, làm người khác nhìn đến trong lòng nhộn nhạo. Xung quanh đình được trông rất nhiều cây mộc quế cao to, mặc dù qua trung thu, nhưng hoa mộc quế vẫn ngoan cường nở ra, lúc người qua dưới cây mộc quế, có thể ngửi được mùi hương thanh nhã của hoa mộc quế.

      Lúc bọn họ đến, hai vị tiểu thư yên ổn ngồi ở trong đình, chỉ có Ôn Uyển chịu ngồi yên, đứng ở ngoài đình sai đám nha hoàn ngắt hoa mộc quế.

      Nhìn thấy bọn họ đếnm đám nha hoàn ma ma cúi người hành lễ, trong đình, hai vị tiểu thư trong lòng lấy làm kinh hãi, các nàng chỉ mời tam tẩu qua đây thưởng trà ngắm hoa, cũng nghĩ tới tam ca có gặp mặt vài lần cũng đến, nhanh chóng chạy ra nghên đón, cùng bọn họ hành lễ, câu nệ gọi “Tam ca, tam tẩu”.

      Ôn Lương ôn hòa cười miễn lễ cho các nàng, cùng Như Thúy tiến vào trong đình nghỉ mát.

      Đối với việc Ôn Lương xuất , người cao hứng nhất là tứ tiểu thư Ôn Uyển, vui vẻ bước qua bên này, tay kéo lấy ống tay áo của , vẻ mặt ngây thơ : “Tam ca, hôm nay huynh rảnh rỗi sao? Huynh đến cũng nên báo trước tiếng, để bọn muội còn phân phó nha hoàn chuẩn bị đồ ăn thích của huynh.”

      làm Uyển Uyển phí tâm.” Ôn Lương mỉm cười , nhàng rút ống tay áo trở về, “Hôm nay rảnh rỗi, nghe các muội mở tiệc trà, cho nên đến, các muội chào đón ta đấy chứ? Nha, ta mang theo ít trà ngon qua đây, cùng các vị muội muội thưởng thức.”

      Nghe như vậy, mấy tiểu nương vội vàng lắc đầu, lén lút nhìn Ôn Lương, mặt vẫn khẩn trương ít.

      Ôn Lương ở nhà nhiều, các nàng so với huynh trưởng gặp mặt chỉ có thể đếm đầu ngón tay, chưa bao giờ lại ngồi gần chuyện như vậy. Bất quá, là đích tử duy nhất của phủ trấn quốc công thân phận cao quý, lại có mỹ danh toàn kinh thành, muốn lờ vị huynh trưởng này cũng được, nếu như lời thế tục : ở giang hồ, nhưng khắp giang hồ đều là truyền thuyết về !

      Mọi người lần lượt ngồi xuống tho quy củ.

      có biện pháp, coi như là huynh trưởng ruột thitjm nhưng chua từng ở chung, giống như người lạ, hơn nữa lại là mỹ nam làm cho người khác liếc mắt bị hoa đầu váng mắt, làm cho tiểu nương như các nàng càng phải câu nệ.

      Như Thúy nhìn, cười : “Phu quân, chàng xuất ở đây cảm giác quá mãnh liệt, làm cho các muội muội cảm thấy thoải mái.”

      Lời trần trụi của nàng làm cho mấy tiểu nương trong lòng cảm động, lại thấy Ôn Lương cười, than thở: “Đây là lỗi của ta, rất lâ có về nhà, số lần gặp mặt nhiều, là vị huynh trưởng này sơ sót.”

      Nghe thấy bọn họ chuyện, biểu tình căng thẳng của các tiểu nương buông lỏng ít. Chỉ có Ôn Uyển vẻ mặt mất hứng trừng mắt với Như Thúy, thích lời bẩn thỉu của nàng vừa với huynh trưởng.

      Như Thúy vô tội nhìn lại nàng, quả nhiên tiểu nương này được chiều nên sinh hư, vẫn là Ôn đại nhân tốt, có thể nhìn thấy được chiều nhưng bị làm hư.

      *******************

      yeah! tớ trở lại, nhưng đảm bảo là lợi hại hơn ^^! rất cám ơn lời chúc của tất cả các nàng nhé :3

      để cảm ơn các nàng, tớ có quà là chương mới sau khi đủ 60 like :p

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12

      Edit: Thiên Thiên

      Tuy là cuối thu, nhưng có vẻ mùa thu năm nay rất ôn hòa, nếu phơi mình dưới ánh nắng mặt trời mang theo cảm giác ấm áp.

      Đám nha hoàn mới hái xong hoa mộc quế cầm rửa sạch, sau đó lại đem dùng để pha trà, sau khi pha trà xong, nước trà còn có mùi hoa quế thơm ngát, mát lạnh, mất ưu nhã, lại có vị ngọt nhàn nhạt, quả thực ngon miệng.

      Thừa dịp này, Ôn Lương cùng 3 vị muội muội chưa bao giờ ở chung chuyện phiếm, hỏi các tiểu nương ít vấn đề mà các nàng quan tâm, hỏi câu nào, các nàng trả lời từng câu đó, ví dụ như, các nàng thích cái gì, thường ngày đọc sách nào, tuy là những câu hỏi bình thường nhưng lại rất thực dụng, qua thời gian hỏi đáp như vậy, các tiểu nương còn câu nệ như trước nữa.

      Ba vị muội muội lần lượt gọi là Ôn Hâm, Ôn Nhã, Ôn Uyển, Ôn Hâm là nhị tiểu thư năm nay mười lăm tuổi, vừa mới tiến hành lễ cập kê, lâu sau có thể bàn chuyện kết hôn. Ôn Nhã và Ôn Uyển năm nay đều mười ba tuổi, Ôn Nhã sinh ra sớm hơn Ôn Uyển hai tháng, gọi là tam tiểu thư.

      “Tam ca, bọn muội lâu rồi chưa có nhìn thấy huynh, huynh kể chút chuyện tình bên ngoài cho bọn muội nghe .” Ôn Uyển kéo tay Ôn Lương , vẻ mặt hiếu kỳ.

      Ôn Lương cười : “Ta mấy năm nay phần lớn là ở trong quân doanh, đều là đánh đánh giết giết, thích hợp kể cho tiểu nương như các muội nghe.”

      đâu, bọn muội cũng rất quan tâm đến chiến , bởi vì tam ca cũng ở trong đó.” Ôn Uyển nghe lời, sẵng giọng : “Nếu huynh kể chuyện năm ngoái Tĩnh Xa tướng quân mang binh đánh phá Bắc Việt, làm sao để dụ địch ra khỏi thành sau đó đánh bại bọn họ….  Muội có nghe người ta kể qua, nhưng người này kể khác người kia, biết đâu là đâu là giả, tam ca, huynh có thể chi tiết kể lại lần cho bọn muội nghe ?”

      Ôn Lương bị nàng quấn lấy, còn cách nào, bèn chọn ít việc sơ qua chút. Kỳ Ôn Uyển có hứng thú nghe chuyện chiến , nàng chỉ là hiếu kỳ cuộc sống ở biên cương của , nếu quấn quít lấy tam ca, có thể giảm thiểu thời gian tam ca ở gần tam tẩu, nhất cử lưỡng tiện.

      Ôn Uyển lại liếc mắt cái về phía Như Thúy khiêu khích, nhìn thấy nàng chỉ ngồi uống trà, ánh mắt như quan tâm nhìn ra giữa hồ, căn bản chú ý đến chuyện bên này, trong lòng cực mất hứng.

      “Tam tẩu, tẩu nhìn cái gì vậy?” Ôn Nhã nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Ôn Uyển, nhàng tinh tế hỏi.

      Như Thúy chuyển ánh mắt từ bên hồ quay sang người nàng, tiểu nương này, tên cũng giống như người, thoạt nhìn văn nhã, khỏi lộ ra nụ cười tươi: “Nhìn cá, cá là béo!”

      “….”

      Ôn Nhã miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi, : “Con cá này là do phụ thân đặc biệt phân phó hạ nhân nuôi dưỡng, hang năm vào cuối mùa xuân cho người vớt lên để làm tiệc chiêu khách quý trong kinh thành, còn thời gian còn lại là để nuôi, được vớt lên.

      Như Thúy gật đầu, cười : “Ở đây phong thủy quả nhiên tốt, có thể nuôi được cá béo đến như vậy!” nhất định ăn rất ngon! Nàng nhớ Ôn Lương rất thích ăn cá, ăn cá làm cho đầu óc thông minh.

      Ôn Nhã biết tiếp chuyện với nàng như thế nào nữa, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ôn Hâm.

      Kỳ thực hôm nay các nàng mở tiệc trà là chủ ý của Ôn Uyển, nhân dịp này muốn mời tam tẩu qua làm cho nàng biết xuất thân của nàng đối với phủ trấn quốc công là hoàn toàn khác biết, chính là muốn làm cho nàng xấu mặt. Nhưng ngờ là Ôn Lương cũng qua đây, vì thế các nàng cũng dám thêm gì nữa.

      Ôn Hâm lớn tuổi hơn hai người kia, tính tình ổn trọng hơn, nhận được ánh mắt của tam muội, nhàn nhạt cười : “Tam tẩu thích ăn cá sao? Muội Muội ở trong sách có xem qua, ăn cá này cũng có tác dụng nhất định.”

      “Nga? Tác dụng như thế nào?” Như Thúy hung phấn hỏi.

      Ôn Hâm cười cười, tinh tế , trong lòng cũng biết được lời của Ôn Uyển là đúng, tam tẩu này quả nhiên là xuất thân nha hoàn, quả nhiên là mặt bàn, làm ra hành động có chút phóng khoáng.

      “ “Đầu tam, vĩ tứ, bụng ngũ, bối lục” có lần phu quân uống rượu có đến câu này ” Như Thúy cười cười , sau đó nhìn đến hai tiểu nương có chút sững sờ với hai nàng: “Tam ca của các muội mê rượu, hơn nữa cũng thích cùng người khác phẩm rượu, nhưng lại nhiều đạo lý.”

      Việc này lại có dính dáng tới Ôn Lương, hia tiểu nương lung ta lung túng ồ tiếng, dám loạn ngôn, miễn cho Ôn Uyển nghe xong lại mất hứng. Các nàng đều là do di nương sinh ra, trong phủ sủng ái sánh được với Ôn Uyển, có số việc phải tránh gây chuyện với nàng ta. Dường như lần này, Ôn Uyển quấn quít lấy Ôn Lương, nhường cho hai nàng túy ý bắt chuyện với Như Thúy, tốt nhất là có thể làm cho Như Thúy xấu mặt. Chỉ là tiểu nương ngu ngốc, biết người nào đó, đầu óc bình thường, ý nghĩ bất đồng , có đôi khi phản ứng cũng giống người thường.

      Cho nên, sau lúc hai vị tiểu nương chuyện, bị tân tam tẩu giống người này thỉnh thoảng cho đến nghẹn lời, khỏi hoài nghi mình là lấy nhiều hiếp ít, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy mình bị nghẹn khuất như thế này?

      Chờ Ôn Uyển quấn quít lấy Ôn Lương xong, quay đầu nhìn đến ba người kia, Như Thúy vẫn như trước cười híp mắt, nụ cười mặt đặc biệt vui vẻ, làm cho người khác nhịn được muốn cười cái đáp lại nàng, mà hai vị tỷ tỷ sắc mặt có chút cổ quái.

      Chờ lúc kết thúc tiệc trà, Ôn Lương cùng Như Thúy cáo từ rời , Ôn Uyển nhịn được hỏi hai vị tỷ tỷ: “Thế nào? Hạ Thị kia biểu như thế nào?”

      Ôn Nhã mở miệng, Ôn Hâm nhíu chân mày, lộ ra bộ dáng rất vi diệu, : “Tam tẩu thoạt nhìn thanh tú, bất quá lúc nàng ta lúc chuyện, lại làm cho bọn tỷ biết phải tiếp chuyện như thế nào. Hơn nữa theo tỷ thấy, nàng ta tựa hồ cảm thấy hứng thú với hồ cá này, chung là khen chúng nó béo tốt.”

      Ôn Uyển vừa nghe đến câu “Nàng ta lúc chuyện, lại làm cho bọn tỷ biết phải tiếp chuyện như thế nào” lâm vào suy tư, như vậy tức nào làm sao? Trong lòng nảy ra chủ ý: “Aizzzz, hai tỷ , nếu Hạ Thị kia động thủ với hồ cá, phụ thân có tức giận hay ?”

      Hai người giật mình nhìn nàng, : “Thế nhưng tam tẩu cũng biết hồ cá này, nếu phải là mùa xuân thể động vào.”

      “Vậy sao chứ?” Ôn Uyển lơ đễnh : “Tìm cơ hội khiến cho nàng ta tự mình động thủ, như vậy phải là được rồi sao?” Ôn Uyển siết chặt nắm tay, nàng thích Hạ Thị, chỉ bởi vì xuất thân của nàng xứng với tam ca hoàn mỹ của mình, mà vì nàng làm bẩn đến phủ trấn quốc công, người trong kinh thành đều biết đích tử phủ trấn quốc công cưới nha hoàn làm chính thê, hại nàng lúc gặp mặt đám tiểu thư khác mất thể diện, mơ hồ nhớ tới lời trào phúng khinh bỉ lúc tam ca của nàng thành thân, cực kỳ khó chịu.

      Ôn Hâm cùng Ôn Nhã vừa nghe xong, liền biết tam muội muốn thiết kế bẫy, để cho Hạ Thị động thủ đến hồ cá của lão trấn quốc công làm cho ông tức giận, đến lúc đó dám nghĩ tới hậu quả như thế nào. Thế nhưng các nàng cảm thấy, tam tẩu mặc dù thoạt nhìn có kiến thức gì, chuyện cũng thẳng, nhưng cũng phải là dạng người chịu để yên cho người ta thiết kế bẫy mình.

      ********************

      Bên kia, Ôn Lương dắt Như Thúy trở lại Tu hoa viện, đợi nha hoàn dâng trà lên xong, liền phất tay cho tất cả lui xuống.

      Ôn Lương đem Như Thúy kéo vào trong lòng, đem cằm đặt lên vai nàng, nhàng thở ra cái.

      “Ôn đại nhân?” Như Thúy bị ôm chặt, chỉ có thể nhìn đến vành tai bạch ngọc của .

      Ôn Lương lười biếng : “Ngày mai về lại mặt xong, cần trở lại đây, chúng ta lập tức đến phủ thái sư.”

      “Như vậy được đâu? Phụ thân tức giận!” Như Thúy nhớ tới vị công công (cha chồng) kia vẻ mặt luôn phụng phịu, dự đoán là tức giận đến mức râu dựng ngược hết cả lên. Nghĩ chút, hỏi: “Ôn đại nhâ, tâm tình của chàng tốt sao? Tứ muội hoạt bát như vậy, thiếp nghĩ chàng trò chuyện với muội ấy hẳn phải cao hứng chứ!” mặc dù nàng cùng Ôn Hâm và Ôn Nhã trò chuyện, nhưng có lúc phân tâm, nghe thấy Ôn Uyển líu ríu cùng rất nhiều chuyện trong phủ trấn quốc công, mà bộ dáng của tựa hồ nghe nàng ta chuyện cũng rất cao hứng.

      “Ân, quá hoạt bát, nữ hài tử vẫn là văn nhã tốt hơn.” Ôn Lương nhàn nhạt . Có lẽ bỏi vì mấy năm gần đây có về nhà, phát , mình cũng các muội muội rất xa lạ, thậm chí đối với Ôn Uyển cố ý gần gũi thân thiết với , làm cho cảm thấy thoải mái.

      Ôn Lương trong lòng thở dài, có lẽ mong đợi quá nhiều, đối với những người hại , lại hi vọng bọn họ đối tốt với mình. Thế nhưng, đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Coi như là huyết mạch tình thâm, cũng có cách nào khiến quên mối hận. Có lẽ từng có người phải trả giá, nhưng đây là do bọn họ thiếu nợ , đây vĩnh viễn là vết thương trong lòng ….

      Bất quá thất thần chút, Ôn Lương liền thả lỏng, nhàng vỗ về người trong lòng, thấp giọng : “Nha đầu, nếu có người bắt nạt nàng, cần khách khí, cũng cần sợ ảnh hưởng đến ta.”

      “Ai?” Như Thúy lùi lại, kinh ngạc : “ ai bắt nạt thiếp. Bất quá nếu bị người ta bắt nạt, nếu thiếp “trả lễ” cho người ta, đây phải là tính cách của thiếp!” , lại cho mình là ngời hiểu biết, vỗ vỗ cánh tay Ôn Lương, : “Ôn đại nhân, chàng yên tâm , sau này nếu có ai bắt nạt chàng, liền cho thiếp biết, thiếp nhờ Vương gia đại ca trị cho chàng!”

      “….Ta phải ý này!” Ôn Lương lần nữa lại bị nàng làm cho dở khóc dở cười. Hơn nữa, trong tình cảnh này, phải là nàng muốn giúp bắt nạt người khác sao?

      Chờ Ôn Lương cứ như thế cười híp mắt tự hỏi mình, người nào đó lại giúp trả lời, làm thiếu chút nữa nghẹn chết.

      “Sao có thể chứ!” Như Thúy mặt dày mày dạn : “Về điểm ấy, thiếp vẫn có thể tự mình hiểu , thiếp chỉ là yếu đươi, nếu người thong minh như chàng còn có biện pháp, thiếp cũng có cách nào giúp chàng đâu. Hay là chuyện này nên tìm Tượng vương gia ! Tượng vương gia chính là tên cướp!” (tớ thề là đoạn này tớ hiểu gì hết @@)

      “…”

      ************

      Buổi tối, Như Thúy thập phần phấn chấn.

      Ôn Lương mới vừa từ nhĩ phòng trở về, nhìn thấy người nào đó quanh quẩn trong phòng, đem nàng kéo lại, hỏi: “Nha đầu, có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

      Như Thúy cười híp mắt : “Ngày mai hồi Vương phủ, đương nhiên là cao hứng! thiếp qua ba ngày có gặp vương gia cùng tiểu quận chúa, thiếp nhớ bọn họ!”

      Ôn Lương mất hứng: “Chỉ là lại mặt, ăn cơm xong chúng ta trở về phủ thái sư.” Thanh có chút chua.

      “Thế Nhưng thiếp vẫn là coa hứng.” xong, cảm thấy mỹ nam tâm trạng được tốt, Nhe Thúy giọng an ủi: “Ôn đại nhân, phải là chàng thích vương gia sao? Chàng cũng nên cao hứng mới phải.”

      Ôn Lương thiếu chút nữa chết sặc, “Thích cái gì? Nàng lung tung! Ta là đối với vương gia tôn kính!”

      Như thúy kinh ngạc : “ phải là cũng như vậy sao?”

      Nhìn bộ dạng mở to mắt của nàng, Ôn Lương quay đầu, ra là suy nghĩ nhiều sao? Vẫn là nàng nghe thấy lời đồn đại gì đấy rồi!

      lát, Ôn Lương lau mặt, kéo tay nàng, : “Nha đầu, chúng ta ngủ .”

      Nghe đến đây, nét mặt Như Thúy lộ ra chút thống khổ.

      Ôn Lương trán gân xanh nổi, đây là biểu tình gì chứ.

      Lại nghe Như Thúy lắp bắp : “Ôn đại nhân, ngày mai về lại mặt, tối nay chúng ta đừng “đánh nhau” được ….. cía này thực là mệt chết được, thiếp thà leo núi còn hơn!” Nàng lộ ra vẻ mặt dũng hi sinh .

      Ôn Lương lại lần nữa bị nghẹn, được, tức giận mắng: “Đánh nau cái gì chứ! Nàng chớ bậy.” Hóa ra trong lòng nàng, phu thê hoan hảo chính là đánh nhau sao?

      Ôn lương cơ hồ ngửa mặt lên trời, thở dài, là sai rồi, hẳn là trước lúc cùng nàng OOXX nên phổ cập cho nàng thưởng thức chút.

      ************************

      Lảm nhảm: vì đủ lượt like nên tớ post chương này là tính theo của tuần mới ha ^^! vì tớ đến 14 này mới thi nốt môn cuối cho nên là có khả năng "hành khất" các nàng tuần này chương ^^

      ra người làm truyện như tớ, muốn được like để biết được thành phẩm của mình có được các nàng ủng hộ hay , truyện mình edit có được hay , từ đấy mới có động lực để làm tiếp ^^ cho nên các nàng cũng đừng trách tớ câu like ha ^^

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13

      edit: Thiên Thiên

      Ngày hôm sau, hai người bọn họ dậy rất sớm.

      Hôm nay, Như Thúy nhìn rất có tinh thần, nàng tự mình kiểm tra lại lễ vật tặng cho Túc vương phủ, vì nàng sợ có thứ hợp với sở thích của vương phi. Trái ngược với tâm trang của Như Thúy, Ôn Lương có vẻ thoải mái cho lắm, làm đám nha hoàn, nô tài thắc mắc, dựa vào mối quan hệ của Ôn Lương với Túc vương phủ, hôm nay phải là bái phỏng mưu cầu danh lợi, chẳng lẽ mệt sao?

      Nghĩ đến đấy, nhất thời có chút 囧, vội vàng cúi thấp đầu, dám nghĩ lung tung lại làm chủ tử tức giận.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, Ôn Lương dẫn Như Thúy đến chính sảnh để thỉnh an lão trấn quốc công, thuận tiện thông báo với họ tiếng.

      Biết hôm nay là ngày con dâu mới về nhà mẹ đẻ lại mặt, mặc dù thích con dâu này cho lắm, nhưng trấn quốc công vẫn dậy rất sớm ngồi đợi ở vị trí chủ tọa. Chỉ là, bản mặt già nua của , thoạt nhìn cương trực công chính, rất nghiêm túc, người ngoài biết còn tưởng con trai và con dâu thiếu tiền của .

      Cho nên, lúc nhìn thấy bộ dạng này của trấn quốc công, Ôn Lương thái độ vẫn nhàn nhạt, ôn nhu. Trái lại, Như Thúy tươi cười, thỉnh an hai lão nhân gia, nụ cười rạng rỡ, ngay cả trấn quốc công thích xuất thân của nàng, nhìn đến mặt của nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

      “Tất cả chuẩn bị xong chưa?” Trấn quốc công phu nhân cất tiếng hỏi: “Nếu còn đủ, với quản gia tiếng, khố phòng lấy. Tặng lễ vật cho Túc vương phi thể sơ xài được.”

      Ôn Lương lúc này biểu giống với trấn quốc công cùng nhau yên lặng đáp, Như Thúy đáp lại: “Đều đủ cả, cảm ơn mẫu thân quan tâm, chúng con chuẩn bị tốt.”

      Mẹ chồng nàng dâu nhìn đến hai nam nhân giả bộ kia, chi tiết chút với Như Thúy, thấy có gì ổn, trấn quốc công phu nhân liền im lặng, nhìn về phía trấn quốc công nghiêm nghị ngồi bên, cảm thấy bất đắc dĩ. ràng lúc nãy rất khẩn trường, thế nhưng vừa thấy mặt, lại biểu như con trai thiếu tiền của vậy, nếu tính tình này của thay đổi, có lẽ cả đời này Lương can hi cũng nhìn đến . Mặc dù đối với nàng đây là việc tốt, nhưng nàng bị kẹt ở giữa hai cha con này có chút khó xử.

      “Ừ, .” Lão trấn quốc công mở miệng.

      Ôn Lương hiền lành cười ứng phó, đáp tiếng, liền dẫn Như Thúy ra cửa.

      Ở ngoài cửa, quản gia chuẩn bị xong xe, Ôn Lương với quản gia câu rồi kéo Như Thúy lên xê ngựa.

      “Tam thiếu gia!”

      Nghe thấy lão quản gia kêu to, Ôn Lương vén rèm cửa sổ lên xem, nhìn về phía lão quản gia, trong lòng thở dài, mặt nở nụ cười, : “Sinh thúc, mấy năm nay thúc vất vả rồi.”

      Lão quản gia vừa nghe, nhất thời hai mắt đỏ hoe, nghiêng mặt đưa ống tay áo lên lau mắt, : “Lão nô vất vả, nhìn thấy tam thiếu gia lập gia thất, lão nô trong lòng rất cao hứng, lão nô cũng tin rằng phu nhân qua đời cũng rất vui mừng.”

      Ánh mắt Ôn Lương trở nên ôn hòa, nhàng : “Đúng vậy, mẫu thân rất vui. Sinh thúc, thúc năm nay lơn tuổi, sau này việc nặng nhọc đừng làm nữa, qua mấy ngày nữa, để Hải Quang ca đón thúc về hưởng phúc.”

      Lão quản gia sau khi nghe xong, cười cười, : “Việc này là lão nô lên làm, thiếu gia còn phải lo lắng nhiều việc, nên vì lão nô mà thêm nhọc lòng.”

      Ôn Lương cười , thả rèm cửa xuống, cho người lên  đường.

      Xe ngựa chậm rãi về hướng Túc vương phủ, hai phủ cách nhau xa, chỉ lát đến nơi.

      Hôm nay là ngày nghĩa muội của Túc vương gia lại mặt, người làm ở phủ Túc vương bận rộn từ sáng sớm, Tần quản gia cũng hung phấn đứng chờ trước phủ. Mặc dù trước đây Ôn Lương làm liên lụy đến Túc vương vướng phải rất nhiều lời đồn tai ương của dân chúng, nhưng Tần quản gia là người nhìn Ôn Lương lớn lên, đối với việc thành thân rất vui mừng, vị thê tử mà cưới về  tính cách từ trong ra ngoài Túc vương phủ giống ái, nhưng Tần quản gia vẫn dùng tâm tư mà bao dung, tiếp nhận nàng.

      “Ôn đại nhân, Ôn phu nhân, hai vị đến.”

      Ôn Lương đối với Tần quản gia rất kính trọng, kính trọng cũng được, Tần quản gia thế nhưng trước đây cầm chổi quét sân bưu hãn rượt chạy khắp nơi, cũng tại lúc còn rất nghich ngợm, lại ngả ngớn chút, làm cho thanh danh của Túc vương vốn tốt lại trở nên tệ hại, làm Tần quản gia tức giận mất hết cả lý trí, cầm chổi quét sân rượt đánh chạy khắp Túc vương phủ, lúc đó chỉ mwois mười ba tuổi, đến nay hơn mười năm rồi.

      Cho nên , Ôn đại nhân có lịch sử hắc ám (thiên: quá khứ của quá hào hùng :3), thể trách mỗi lân Tần quản gia thấy , cho được vẻ mặt tốt.

      “Tần thúc, vương gia vương phi dậy rồi sao?”

      sớm dậy rồi, vừa mới dùng bữa, chờ hai vị vào đó.” Tần quản gia vừa , vừa dẫn hai người vào.

      Trở về nơi quen thuộc, Như Thúy mặt mày như được giãn ra, tâm tình buông lỏng mấy phần. đường , gặp rất nhiều nha hoàn trong phủ, thấy số người thân thuộc có thể nhận ra được khuôn mặt tươi cười của Như Thúy, chỉ là thân phận bây giờ khác nhau, nàng thể cùng tụ tập chỗ true chọc trò chuyện với bọn họ, thậm chí số người trước đây còn có vài lần chuyện với nàng, nhưng bây giờ thân phận chênh lệch quá lớn, nàng là quý phu nhân, cho nên thấy nàng cách nào tươi cười với nàng, chỉ có thể cúi đầu trốn tránh.

      Mặc dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng đau lòng, nhân sinh vốn là như vậy, có được có mất, chỉ cần lòng người thay đổi là tốt rồi.

      Vừa tới đoạn cách chính sảnh xa, liền nhìn thấy người mặc trang phục nha hoàn thượng đẳng, Như Thúy vừa nhìn, cười tươi, nhảy nhảy kêu lên: “Như Lam tỷ tỷ!”

      Như Lam nhìn thấy nàng rất cao hứng, nhưng chuyện nàng gả cho người tính tình cổ quái như vậy có chút thở dài, hành lễ với Ôn Lương phía sau, cười : “Ôn đại nhân, vương gia vương phi ở bên trong, mời vào.”

      Ôn Lương mỉm cười gật đầu, kéo Như Thúy vào chính sảnh.

      Như Lam thấy vậy, bưng miệng cười, hi vọng Ôn đại nhân có thể chế trụ được nương ngốc nghếch kia là tốt nhất.

      Phu thê Túc vương ngồi ở phía , chờ hai người bọn họ vào, ở giữa còn tiểu bánh bao đoan đoan chính chính ngồi ở đấy, tuy rằng nàng ta chỉ mới ba tuổi, thế nhưng so với bộ dáng của Túc vương hề sai biệt, làm cho người khác khỏi buồn cười. Cùng vẻ nghiêm túc bề ngoài có chút hợp cảnh đó là tiểu gia hỏa màu trắng được ôm ở trong lòng, vật màu trăng kia run run tai dựng thẳng lên, có thể nhìn thấy đó là chú thỏ vượt quá chỉ tiêu về trọng lượng của loài thỏ.

      Bởi vì mọi người đều thân thuộc với nhau, cho nên sau khi tặng lễ vật, nha hoàn dâng trà lên, rồi cùng ngồi chỗ chuyện phiếm.

      Như Thúy tiến đến tiểu bánh bao ngồi người Túc vương, chỉ chỉ vào người con thỏ mập mạp trêu đùa, cười : “Tiểu quận chúa, hôm nay thố thố ăn thịt sao?”

      Tiểu bánh bao nghiêm túc gật đầu, vươn hai tay xoa xoa lên con thỏ mập mạp, : “Hai khối thijt~~” (thiên: ta bó tay hiểu, sao thỏ lại ăn thịt @@)

      Như Thúy mở to mắt, kinh ngạc : “Nga, sức ăn của nó lại tăng lên, có phải là sau này béo đến lức di chuyển được ?”

      Bên cạnh Túc vương phi chen miệng : “Nếu lo nó phát phì, bằng lo cho hai hồ ly ăn chay kia .”

      Như Thúy vừa nghe, lập tức khẩn trương: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ nó sinh bệnh sao?”

      Là con bạch thố và hai con bạch hồ ly mà mấy năm trước bọn họ săn với Túc vương và Ôn Lương bắt được đem về cho Túc vương phi giải sầu, lại bị hai nàng ngốc nuôi thành hai con hồ ly ăn chay, về sau vương phi có thai, lại chỉ lo chăm sóc tiểu bánh bao, cho nên đem hai con hồ ly cho Như Thúy nuôi, hin tại trở thành sủng vật của Như Thúy.

      “Muội mấy ngày ở đây, chúng nó nhìn cũng có tinh thần.” Vương phi cười “đến cà rốt cũng gặm.” (thiên: nhà này loạn rồi @@)

      Như Thúy bình tĩnh, “ có việc gì, chúng nó là chán cà rốt, muốn đổi khẩu vị.”

      “….”

      Ở bên cạnh, Như Lam nhìn thấu cùng hai vị phu nhân ngốc nghếch này bàn luận nên đổi loại thức ăn chay nào cho hồ ly, nhất thời cảm giác yên bình lâu lắm thấy bây giờ lại được tái .

      Sau khi hàn huyên chút, Túc vương phi viện cớ đem Như Thúy kéo đến nội thất, ít chuyện của thầm kín của nữ nhi.

      Cái gì là chuyện thầm kín? Đương nhiên là người bên nhà mẹ đẻ quan tâm nương nahf mình sau khi xuất giá, cuộc sống với phu quân có hòa hợp hay .

      Túc vương phi tuy phải là mẫu thân của Như Thúy, nhưng hai người tốt xâu gì cũng cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, quan tâm cũng là điều đương nhiên, hơn nữa Túc vương phi là mẫu thân của hai tiểu oa nhi, cũng còn là tiểu nương ngại ngùng, số chuyện nhất định phải hỏi cho ràng, sau khi vòng vo hồi, rốt cuộc cũng nghe hiểu Túc vương phi muốn hỏi cái gì, Như Thúy liên thở dài.

      “Làm sao vậy?” Túc vương phi kinh ngạc, nào có chuyện nương về nhà mẹ, hỏi đến chuyện này lại thở dài. (thiên: chị ấy kahsc người mà J))

      Như Thúy cúi mặt, chút tinh thần : “ phải “Phu thê đầu gường đánh nhau cuối giường hòa” sao? Vừa mới hai ngày ở chung, ngày nào cũng có đánh nhau, so vơi lúc ở thôn trang cũng tiểu quận chúa vất vả hơn nhiều.”

      lát sau, nghe ý tứ trong lời của nàng, Túc vương phi mặt đỏ nhìn nàng.

      Uy uy uy, muội có pahir là nghĩ sai rồi ? Nhà người ta là “đầu giường cãi nhau cuối giường hòa” mà! Cái nàng tinh đánh nhau mới đúng!



      ****************

      Thiên thiên: quà may mắn cho tớ thi tốt nha, hihi. Thi xong là tớ được nghỉ tết luôn, ra tết lại thực tập, cho nên tớ tham khảo ý kiến, có hai ý kiến ntn :v

      Thứ nhất: 1 tuần 2 chương, bất chợt có câu like chương thứ 3 ^^

      Thứ hai: cố định 1 tuần 2,5 chương :3

      Các nàng chọn nào <3

      p/s: thanks các nàng góp ý cho tớ về chỗ tuổi của tiểu quận chúa nha ^^, trong quá trình edit có gì sai sót mong các nàng thẳng tay ý kiến ạ :3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :