1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Hạnh phúc của .

      Hà Tử Nghiệp gần đây rất bận, cực kỳ bận! Ngay cả chủ nhật cũng có thời gian với , việc này cũng tính là gì, ngay cả hẹn hò với cũng tới trễ! Lâm Cảnh Nguyệt mân môi, muốn giận dỗi bỏ về, làm gì có chuyện đàn ông lại bắt phụ nữ đứng chờ chứ! ngồi ở bàn ăn đợi hơn tiếng đồng hồ, ánh mắt người phục vụ nhìn cũng trở nên kỳ quái, người kia vẫn chưa đến! biết công ty dạo này lại có công việc gì khiến cho có thể bận rộn đến như vậy!

      Ngay tại thời điểm Lâm Cảnh Nguyệt sắp muốn bùng nổ, Hà Tử Nghiệp tới, trong đôi mắt mang theo áy náy: “ xin lỗi Cảnh Nguyệt, lại để cho em đợi rồi!” Hừ, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác để ý tới , mấy ngày nay cũng rất thuận miệng ba chữ xin lỗi rồi, còn đâu bóng dáng của người chưa từng biết đến xin lỗi là gì của ngày xưa nữa chứ? phải đa nghi, nhưng hành động gần đây của là quá kỳ lạ!

      cuối cùng là bận rộn việc gì?” nhịn được hỏi ra thành lời, tật xấu, lúc muốn biết chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải biết cho được, nếu trong lòng rất khó chịu.

      có…” Lời còn sót lại muốn ra miệng bị nhóc tức giận trợn mắt nhìn lại, Hà Tử Nghiệp cong cong khóe môi, ngồi xuống bên cạnh : “ có gì, cũng sắp cuối năm rồi, hàng năm trước Tết Nguyên đán công ty cử hành họp tổng kết cho nên dạo này có chút bận rộn! Em mới làm nên chưa hiểu chuyện này, sau thời gian biết.”

      ? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, vì cử hành lễ hội cho nhân viên cấp dưới mà Tổng giám đốc đại nhân như lại bận rộn thành dáng vẻ này? Năm trước vì sao cũng chưa thấy bận rộn như vậy? Nhưng khi nhìn vào cặp mắt khẩn thiết của , lại cảm thấy : “Về sau được trễ nữa!”

      “Tuân lệnh!” Hà Tử Nghiệp hài hước đáp trả, Lâm Cảnh Nguyệt lại nể mặt: “ qua bên kia ngồi , cần ngồi cạnh em, như vậy rất kỳ!”

      chuẩn bị ôm tay , Hà Tử Nghiệp chợt cứng đờ, lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện với Lâm Cảnh Nguyệt. hề nể mặt gì hết mà!

      nếu quá bận tối cũng cần đến nhà em.” Nhân thấy đây là cơ hội tốt, Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng mở miệng, bận như vậy nên về nhà của mình, mỗi ngày đến ổ chim sẻ của làm gì? Làm hại suốt ngày đề phòng, chỉ sợ sơ ý chút bị ăn sạch.

      Sau lần xem mắt trước, biết thế nào gọi là “dây dưa”, tại nhìn thấy hai chữ này chịu nổi mà rùng mình!

      sao, nhà và nhà em gần nhau, ở đâu cũng vậy thôi.”

      Lâm Cảnh Nguyệt im lặng cúi đầu uống nước, khăn giấy bị nắm trong tay cũng biết biến thành cái dạng gì, theo như vậy là gần à, ràng cách nhau cả nửa vòng thành phố đó, có biết hay !

      Lúc này, điện thoại của Hà Tử Nghiệp vang lên, cầm máy ra ngoài, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt lóe lóe, lúc trước luôn nghe điện thoại trước mặt , nhưng mà bây giờ… cắn cắn môi, đem vứt bỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mình vứt bỏ, mặc kệ thế nào, đều tin tưởng , bởi vì ngoài ra, thế giới này còn có thể tin ai khác.

      “Vâng, tôi biết rồi, cám ơn cục trưởng An”. Hà Tử Nghiệp cười lạnh, trong miệng lại lời khách khí. “Đâu có, đâu có, hai bộ sao? thành vấn đề, được, tôi biết rồi, vậy cám ơn cục trưởng An, đồ đưa đến nhà tôi là được. Vâng, hẹn gặp lại.”

      Cúp điện thoại, sắc mặt Hà Tử Nghiệp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác nhìn vào cảm thấy rét mà run. Người vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa! Nhưng khi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt trở nên mềm mại, giống như tất cả dịu dàng của đều trút xuống người , cũng quan tâm đến người khác.

      của tuyệt đối thể bị người khác ức hiếp, nếu biết cũng sao, bảo vệ tốt!

      Cảm xúc của Lâm Cảnh Nguyệt vẫn khá hơn, mặc dù luôn thuyết phục mình Hà Tử Nghiệp lừa , nhưng vừa nghĩ đến hành động khác thường của lại nghi ngờ. Là điện thoại gì lại thể để cho nghe? giấu làm chuyện gì sao?

      Hà Tử Nghiệp nhận ra khác thường của , khi ăn vẫn yên lòng, ngay cả dạo phố cũng hăng hái. Khuôn mặt giống như cái bánh bao nhíu chặt, khiến thương dứt. cũng biết mấy ngày nay hành vi của khiến cho suy nghĩ nhiều, nhưng có số việc, để cho biết.

      Xã hội phức tạp như vậy, chuyện biết có rất nhiều, muốn vì cất giữ chút hồn nhiên, muốn nhìn khoái khoái lạc lạc, mà phải mỗi ngày đều lo lắng phiền não.

      “Cảnh Nguyệt” nắm lấy bàn tay của , đem chú ý của kéo về: “Chúng ta về nhà có được ? Em có mệt mỏi ?”

      Hai chữ về nhà giống như kích thích Lâm Cảnh Nguyệt, hất tay của ra: “ về nhà , em về nhà em! có nhà của chúng ta!”

      Hà Tử Nghiệp mỉm cười, giận rồi! ôm vòng bả vai của , giọng dụ dỗ: “Ngoan, đừng làm rộn như vậy, chúng ta về nhà, em phải muốn mua con gấu bông lớn sao, mua cho em có được hay ?”

      Chuyện này là có nguyên nhân. Lâm Cảnh Nguyệt khi ngủ thích ôm đồ mềm mại, mà từ khi Hà Tử Nghiệp đến liền bị cướp mất thú ôm, muốn ôm? Có thể, nhưng là ôm . Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn hết ức, khởi nghĩa vũ trang nhiều lần, tuy nhiên đều bị Hà Tử Nghiệp dễ dàng đàn áp…

      “Hà Tử Nghiệp.” Lâm Cảnh Nguyệt rũ mí mắt, ánh sáng rực rỡ trong mắt hoàn toàn bị che phủ: “ bạn hay là nuôi con ?”

      Hà Tử Nghiệp sững sờ, tay muốn xoa đầu cũng liền rụt lại, nhóc càng ngày càng khó lừa gạt rồi: “Là lỗi của .” Hà Tử Nghiệp hôn lên đôi mắt đnag khép nửa của , lông mi Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn im lặng. “Đừng giận có được , đúng là có chuyện gạt em,” chuyên chú nhìn chịu ngẩng mặt, thương tiếc hôn lên trán : “Có số việc, có gánh vác là được rồi.” Như vậy, hiểu chứ?

      có gạt em?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi nhìn ánh mắt của , muốn nhìn thấy được đáy lòng .

      Hà Tử Nghiệp cười , đặt tay lên ngực mình: “Chỉ có em.”

      Việc này giống như người đàn ông cởi bỏ bề ngoài cứng rắn của mình, đem tấm lòng mềm mại của mình hiến tặng cho . Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên ở hai kiếp sống, lời tâm tình với . Có lẽ đối với những cặp đôi khác, đây chỉ là những lời bình thường, nhưng đối với người đàn ông này mà , cái gì cũng làm, nhưng lại biết . từng rất ảo não, tuy là sống lại lần, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, đối với những lời tâm tình ngọt ngào đương nhiên vẫn rất thích nghe, thế nhưng lời cũng chua từng .

      Nhưng lúc này đây, chỉ vì muốn có nụ cười của , biết được dịu dàng phù hợp với tính cách của mình, giây phút này, biết người đàn ông trước mắt mà thay đổi bao nhiêu. ngửa đầu nhìn bầu trời đông xanh thẳm, hít sâu khí mát lạnh vào trong mũi, có chút ngứa, mắt cũng ẩm ướt.

      “Chúng ta về nhà thôi!”

      “Được.” vẫn như vậy dắt tay của , đem tay bọc chặt trong lòng bàn tay mình, bàn tay lạnh như băng của dần dần nóng lên, nghĩ, có lẽ như vậy, gặp phải , chính là hòa tan nhiệt độ ở trong .

      Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh đến cuối năm, vũ hội tổng kết cuối năm cũng sắp bắt đầu, đối với loại yến hội này Lâm Cảnh Nguyệt cũng mong đợi gì, dù sao cũng khác những năm trước là mấy, nếu tính cả kiếp trước cũng tham gia bốn lần rồi.

      Nhưng mà sinh nhật của sắp tới, lời hứa của cũng nên bắt đầu rồi.

      Cuối tuần Lâm Cảnh Nguyệt muốn trở về nhà, Hà Tử Nghiệp rất vui, thậm chí còn muốn cùng trở về.

      Lâm Cảnh Nguyệt đối với suy nghĩ này của hoảng sợ, vội vàng đưa ra tất cả thủ đoạn cố gắng bắt bỏ ý nghĩ này, cuối cùng ngay cả nhan sắc cũng đem bán, còn ký kết loạt các điều khoản bất bình đẳng mới đem yên lòng. Kinh hồn bạt vía trở về nhà lần

      Đây là lần trở về đầu tiên trở về sau khi sống lại, nhìn mái tóc bạc phơ của cha mẹ mà thấy lòng chua xót, cha vẫn cứ nghiêm nghị như vậy, nhìn thấy ràng rất vui mừng, lại sửng sốt cố tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc. Mẹ cười đến khép được miệng, biết phải biểu đtạ lời thương với con như thế nào, chỉ có thể cố gắng làm nhiều món ăn thích.

      Vậy mới biết có bao nhiêu hạnh phúc, ngay cả khi mất toàn bộ thế giới xung quanh vẫn còn hai người thương , cho dù lúc đó có phải móc tim móc phổi, vẫn hề oán tiếc, chỉ cần bình an, bọn họ liền thỏa mãn.

      thề, đời này nhất định để cho cha mẹ phải đau lòng! Chỉ cần bọn họ hy vọng cố gắng làm! Chỉ là…kiếp trước, hai ông bà thích Hàn Mộ Vân, mặc dù chỉ mới nghe vài lời bóng gió cương quyết muốn chia tay, như vậy, kiếp này, cha mẹ thích Hà Tử Nghiệp sao?

      Dù sao, bàn về giao tiếp Hà Tử Nghiệp vạn vạn bì kịp với Hàn Mộ Vân. Buồn ! Hi vọng, đến lúc đó cố gắng chút!

      Lúc rời , mẹ nhét rất nhiều đặc sản quê vào hành lý, muốn mang về chia cho đồng nghiệp, chỉ sợ xử lý tốt quan hệ với mọi người còn ý tứ dặn dò , ra đời như ở nhà, nhất định phải đối đãi với mọi người lòng mới có thể có được lòng của người khác, thể chiếm lợi, thể ích kỷ…Mẹ đống, Lâm Cảnh Nguyệt nghe rất kiến nhẫn, nghe mẹ càu nhàu, cho dù lớn bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, vẫn là đứa con hiểu chuyện trong mắt bà.

      Lâm Cảnh Nguyệt lén lút lau nước mắt, sau đó nhìn mẹ cười ngọt ngào: “Me, con biết rồi, con cố gắng nhớ, bây giờ con phải rồi, khi nào rãnh con lại về.”

      “A, hay quá.” Mẹ Lâm sờ sờ đầu con , vẫn có chút yên lòng: “Cảnh Nguyệt, con đừng có làm loạn gì nhé, bằng con đừng mang thứ kia nữa.”

      đâu mà mẹ, mẹ cứ chờ tin tốt !” cười, nét mặt ngọt ngài: “Con phải rồi.”

      Nhìn nụ cười hạnh phúc mặt con , mek Lâm dường như cũng hiểu ra việc gì: “ Con cũng lớn rồi, tự có chủ ý, mẹ chờ đấy!”

      Khi Lâm cảnh Nguyệt bước xuống ga xe lửa của thành phố A, còn chưa ra khỏi trạm, Hà Tử Nghiệp gọi điện thoại đến: “ đến hay chưa? Có mang được đồ ? chờ ở bên ngoài trạm xe lửa, em xuống xe chưa?”

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn đồng hồ tay, cũng chỉ cách thời gian hẹn năm sáu phút mà thôi. “Vừa mới xuống xe, đồ nhiều lắm, tự em có thể mang được, cứ ở nguyên tại chỗ đợi em là được rồi.” Lâm Cảnh Nguyệt trả lời từng vấn đề của .

      “Đừng, qua đón em, em đừng di chuyển, lập tức đến rồi.” xong đợi trả lời cắt điện thoại. nhìn màn hình thông báo cuộc gọi kết thúc chậm rãi mỉm cười, nụ cười so với nắng ấm mùa đông còn chói mắt hơn.

      Từ xa, bóng người cao lớn tới, bước chân có chút gấp, ánh mắt quét mọi người xung quanh, giống như tìm người. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn bóng dáng đến gần, vẫy vẫy tay: “Diệp Tử, em ở đây này!”

      Bóng dáng cao lớn lập tức chạy đến, mặc chiếc áo khoác đen cao cổ, cả người thon dài cao lớn, khí vũ hiên ngang, lại tị hiềm nhận lấy túi lớn, túi tay , ước ước sức nặng tay, nhíu chặt mày: “Nặng như vậy lại muốn tự cầm? Về sau cho mang như vậy nữa, biết ? đứng ngay bên ngoài, tại sao lại khiến mình xách nặng như vậy chứ!”

      Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu, nghe dạy dỗ, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, nhìn chút, mẹ, đây chính là hạnh phúc của con, hai kiếp sống, con cuối cùng cũng đánh mất nó.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38: Cuối cùng cũng sáng tỏ

      Buổi dạ hội tổng kết hàng năm được tổ chức vào trung tuần tháng 12. Hà Tử Nghiệp dâng trào khí huyết cố tình muốn cùng Lâm CảnhNguyệt mua áo tình nhân. Lâm Cảnh Nguyệtthật nghĩ tới người này ba mươi tuổi lại cố chấp đối với suy nghĩ này như vậy, nếunhư ngày hôm đó với mặc áo tình nhân, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận quan hệ của bọn họ, làm sao có thể đồng ý. Hà Tử Nghiệp cuối cùng vẫn thể thắng trong vấn đề này, nhưng vẫn kiên trì muốn mặc áo quần màu sắc giống nhau, Lâm Cảnh Nguyệt hết cách, chỉđành phải cùng mua quần áo.

      Vậy là, người luôn mặc tây trang màu đen lại mua bộ màu xanh dương, lúc từtrong phòng thử đồ ra Lâm Cảnh Nguyệt phải thán phục, người này đúng là mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp. Thay ra bộ tây trang màu đen, sắc bén người cũng giảm bớt phần, trở nên tuấn tú khác thường, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở của quý tộc.Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt si mê của , liền chắc chắn lấy bộ này, thử áo quần chỉ là lý do thứ yếu, quan trọng là muốn mê đảo củaanh thôi.

      Lâm Cảnh Nguyệt dĩ nhiên cũng mua chiếcváy màu xanh dương, cổ áo viền lông chồnmàu trắng, gương mặt tinh xảo của chôn trong lớp lông nhung trắng mịn, đôi mắt to đenlung liếng, nhìn giống như chú hồ ly , vừa sinh động lại cũng rất đáng .


      Hai người cuối cùng cũng hài lòng ra về, chỉ chờ đến buổi dạ hội cuối năm. Hà Tử Nghiệp mặc dùkhông hiểu nhóc nhà vì sao có hứng thú với loại dạ tiệc này, nhưng suy nghĩ chút cũng liền trở lại bình thường, vợ con của chỉ cần đem chú ý đặt người là được rồi, cần phải phân tâm vì nhữngchuyện vụn vặt khác!

      Trước dạ hội tuần, Hàn Mộ Vân trở lại côngty, thoạt nhìn rất mệt mỏi, tâm tình cũng khôngđược tốt lắm. Khi hai người chạm mặt, Lâm Cảnh Nguyệt có chút kinh hãi, cũng dámđây chính là Hàn Mộ Vân luôn có tác phongnhanh nhẹn, nhưng bây giờ có ra sao cũng có quan hệ với nữa rồi. Lúc hai ngườithoáng gặp qua nhau, Lâm Cảnh Nguyệt cảmthấy nhõm, biểu như vậy xem ra bọn họ còn dây dưa nữa rồi, cóthể bỏ xuống là tốt nhất.

      Trần Huyễn đối với dạ tiệc cuối năm có vẻ rất hứng thú, lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cùng đimua sắm trang phục, lúc biết được Lâm Cảnh Nguyệt mua rồi, có vẻ dám tin, giống như kinh ngạc vì ngờ bạn tốt của mình lại bỏ rơi mình như vậy. lúc Trần Huyễn muốn sử dụng bạo lực bức Lâm CảnhNguyệt lại mua thêm lần với , Lâm Cảnh Nguyệt chỉ ba chữ Trần Huyễn liền liên tục bại lui, ảo não bỏ chạy. Lâm Cảnh Nguyệt ở phía sau cười rất gian trá, đúng là muốn đối phó với Trần Huyễn chỉ cần sử dụng ba chữ Vệ Minh Viễn là bao giờ sai cả!

      Vệ Minh Viễn ở trong nhà hắt hơi cái, nhấtthời ngã xuống giường lăn lộn vui mừng, nhất định là Trần Huyễn nhà nhớ rồi, nhất định là như vậy! Buổi trưa có nên hẹn ra ngoài ăn cơm nhỉ?

      Buổi dạ tiệc cuối năm lặng lẽ tới trong trạng tháikhác nhau của mọi người. dưới công ty đềurất hứng phấn. Dù sao năm mới có lần, có thể ăn uống thả ga, lại có thể vui chơi tận tình, quan trọng nhất là cần phải bỏ tiền của mình ra!

      Hà Tử Nghiệp là tổng giám đốc đương nhiênphải đứng lên phát biểu vài lời, ra đối với những hoạch định phát triển của công ty cơ bảnkhông mấy người muốn nghe, nhưng mấy nămtrước công ty cũng muốn mấy lãnh đạo thaothao bất tuyệt phen, nhưng năm nay lạikhác, Hà Tử Nghiệp chỉ vài câu ngắn gọntrong vài phút đồng hồ tuyên bố dạ tiệc chính thức bắt đầu, nhất thời phía dưới tiếng hoan hô trở nên vang dội.

      Hà Tử Nghiệp ở khán đài nhìn bóng người mặc chiếc váy màu xanh ngọc dưới cười, vợ con thích ăn, chừng sớm sốt ruột lắmrồi, nên sớm bắt đầu thôi.

      Trước kia, vào dạ tiệc mỗi năm cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình xong liền trựctiếp lái xe trở về, nhưng năm nay lại ở lại,khiến những độc thân trẻ tuổi trong công ty trở nên rất hứng phấn, liên tục chà sát tay nhao nhao muốn thử, từng người đều muốnhướng tới ông chủ để tiếp cận. Nhưng ngờ, ông chủ lại là như vật cách điện vớicon , chỉ cần nơi nào có nhiều phụ nữ liền rời , chỉ chọn những nơi ít người để nghỉ.Nhìn như vậy đám trẻ vọngkhông thôi.

      Lâm Cảnh Nguyệt đnag cùng Trần Huyễn trò chuyện nhanh chóng liếc thấy Hà Tử Nghiệp,nhìn thấy bên cạnh rỗng tuếch, xung quanh chỉ có mấy quản lý đầu trọc, khỏi cười đến híp cả mắt, trẻ con dễ dạy, rất có tính tự giác!


      Vậy mà chưa đến vài phút thể cườiđược nữa, từng làm ở phòng nhân ,nhân duyên cũng rất tốt, tuy về sau đượcđiều nhiệm trở thành thư ký tổng giám đốc,nhưng vì chung công ty, tuy khác phòng cũng cản trở việc mọi người lui tới. Dạ tiệc hàng năm, quan hệ tốt đều tránhđược bị mời rượu, Lâm Cảnh Nguyệt là “phảnđồ của phòng nhân ” trong miệng của mọi người, việc nhân đức nhường ai, liền trở thành đối tượng được mọi người mời rượu.

      ra tửu lượng Lâm Cảnh Nguyệt cũng khá tốt, nhưng trong trường hợp này thể ai mời bao nhiêu cũng uống hết bấy nhiêu, đẩytới đẩy lui, cuối cùng cũng tránh được vàichén, nhưng cứ như vậy cũng rất thỏa mãnrồi, nếu bọn họ từng người từng ngườitới mời, đến 15 phút ngã gục rồi?!

      Cách đó xa, Hà Tử Nghiệp nhìn nhócnhà bị đám nam nữ bụng dạ khó lường vây ở giữa, lập tức đoán ra chuyện gì xảyra, vừa muốn đến, nhóc quay đầu lại, trừng lớn hai mắt với . Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp giống như điện giật. Đến khi phản ứng kịp, khóe miệng nhấc lên nụ cười xấu xa, có lẽ nhóc uống say tối nay mình có phúc lợi!

      Ở đâu đó, mấy hoa si vẫn chú ý đến Hà Tử Nghiệp, hưng phấn liên tiếp thét chói tai: “A!Tổng giám đốc cười!”

      mê người!”

      là quá đẹp trai rồi!”

      Sau vòng bị chuốc rượu, Lâm Cảnh Nguyệtcó hơi choáng váng, có cảm giác đếnnhững thứ xung quanh, lắc đầu nghĩ, cha thường người nhà họ Lâm có thể uống rượu,quả nhiên là giả! Lâm Cảnh Nguyệt vốn nghĩ tránh thoát, muốn lấy chút đồ ăn đểlấp đầy bao tử, ai ngờ còn chưa đến bàn để thức ăn bị nhóm người khác đến ngăn lại. Định thần nhìn lại, tốt! Đây phải là đám người của phòng hành chính sao? Ở giữakhông phải là Trần Huyễn à? Lại còn cười bỉ ổi như vậy!

      “Cảnh Nguyệt! Cụng lỵ cái!” Trần Huyễnhình như uống có chút say, bộ mặt hài hướcnhào qua lôi kéo cùng uống, đám người phòng hành chính bên cạnh lại ồn ào lên, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ đành phải uống vớiTrần Huyễn ly, nhất thời thu được tràng khen ngợi.
      Thế nhưng có chén đầu có chén thứ hai,đến khi cùng đám người ở phòng hành chínhuống sai biệt lắm phải đỡ bàn mớiđứng lên nổi. gương mặt cũng đỏ ửng, saylòng người, ánh mắt mông lung, khóe mắtnhuộm tầng quyến rũ, nhìn thấy như vậyánh mắt của các nhân viên nam cũng trợn hết cả lên.

      Lâm Cảnh Nguyệt rất chóng mặt, lại vẫn suynghĩ, bản thân lúc này bằng khilàm việc ở phòng nhân , ít nhất khi uống rượu còn có đồng bọn, chứ vị trí thư ký tổng giám đốcnày quá khổ ép, chỉ có mình ! mình lại uống chung với tất cả các phòng, quá ép người mà!

      Hà Tử Nghiệp vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả mấy quản lý đếnchào hỏi cũng có chút để ý lờ , khi nhìnthấy nhóm người của phòng hành chính đếnchuốc rượu tập thể vợ con của chân mày liền nhíu lại, khi dễ người lại dám khi dễ đếntrên đầu của sao? Vốn định trực tiếp tới, nhưng nhóc dường như biết suy nghĩ của , quay lại nhìn rất nhiều lần, trong mắt đều làvan xin, cũng cố chịu, nhưng mà bây giờ, nhóc của đứng còn vững cònchờ cái gì?

      muốn đến! Người là của , sớm muộn gì cũng công khai! Nghĩ như vậy, Hà Tử Nghiệp cũng do dự, đến trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt. Mọi người trong hội trườngđều trợn mắt há mồm nhìn tổng giám đốc mặtlạnh của mình thẳng đến bên cạnh Lâm CảnhNguyệt, trực tiếp bế ngang lên, nhanh chóngbiến mất ở cửa, phải mất khoảng lâu mọingười mới hồi phục lại tinh thần, trong phòng bỗng chốc như nổ oanh cái, rối rít suy đoánquan hệ giữa Lâm Cảnh Nguyệt và Hà TửNghiệp.

      Được rồi, cần suy đoán, cảđám hoa si cõi lòng tan nát rơi đầy đất, đámđàn ông cũng vỗ ngực liên tục than thở.

      Lâm Cảnh Nguyệt sau khi uống rượu rất ngoan ngoãn, đùa bỡn điên khùng, rất thành thậtco lại cục vùi ở trong ngực Hà Tử Nghiệp,níu lấy vạt áo của , mở to đôi mắt ngập nước mơ màn nhìn , hình như xem như chỗdựa duy nhất có thể dựa vào, ngay cả lúc Hà Tử Nghiệp lái xe, phải để lên ghế bên cạnh cũng muốn, vẻ mặt uất ức nhìn , nhìn dáng vẻ tội nghiệp này, lòng Hà Tử Nghiệp nhất thời tan chảy như nước mùa xuân.

      Đem nhóc kéo lại, dùng sức hôn sâu mớicó thể gạt đem về ghế. Nhưng mà ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm toàn thân Hà Tử Nghiệp từ xuống dưới,dáng vẻ sợ chạy trốn. Hà Tử Nghiệpbị nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, hận thể nhanh chóng biến về nhà.

      “Diệp Tử…” nũng nịu gọi tên .

      Nhịp tim Hà Tử Nghiệp lập tức gia tốc, hầu kết trượt nhanh mấy cái mới mở miệng: “Cái gì?”

      “Hắc hắc.” Lâm Cảnh Nguyệt cười khúc khích,chỉ vẫn nhìn . Hà Tử Nghiệp nhìn thấy phía trước là cột đèn đỏ, lập tức ngừng xe, sờ sờ đầu của , Lâm Cảnh Nguyệt hé mắt, cười ngọtngào với . Lỗ mũi Hà Tử Nghiệp nóng lên, quá…quá mê người rồi, nhóc này khi nào lạicó dáng vẻ quyến rũ như vậy? là hiếmcó!

      đúng! là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt trợn tròn mắt, nụ cười cũng biến mất.

      “Em cái gì?” Hà Tử Nghiệp cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, lại nhớ đến người đàn ôngkhác? Rượu vào lời ra, chẳng lẽ thíchtên kia? Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp dần dần tối mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống.

      là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt kêu la: “Tôi muốn xuống xe! Xuống xe!” xong liền muốn mở cửa xe, Hà Tử Nghiệp bị động tác của làm cho hết hồn, vội vàng đem xe đậubên đường, ôm lại, để cho làm loạn: “Lâm Cảnh Nguyệt! Em nhìn là ai?”

      “Hàn Mộ Vân!” giống như chắc chắn anhchính là Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp rất tứcgiận, hận thể chặn lên cái miệng đangnói bậycủa , nhưng lời kế tiếp của lại làm cho mọi tức giận của tiêu tan, : “Hàn Mộ Vân buông tôi ra! Diệp Tử nhà tôi sẽkhông mặt nặng mày với tôi như vậy!”

      Hà Tử Nghiệp sững ờ, ngay sau đó mừng nhưđiên, đem ấn chặt vào lồng ngực của mình, là Diệp Tử nhà , chợt cảm thấy toàn bộthế giới cũng bừng sáng, run rẩy buông côra, thanh luôn luôn trầm ổn có chút kích động: “Nguyệt Nha Nhi, em nhìn kỹ chút,nhìn xem là ai?”

      Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu, trong mắt lóe ra tia nghi ngờ, dịu dàng như thế, lại gọi là Nguyệt Nha Nhi, hình như là Hà Tử Nghiệp a! thử giọng kêu: “Diệp Tử?”

      “Chính là !” nắm chặt tay lên tiếng.

      là Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt lộ ra nụ cười to, đem cả đầu đặt ở lòng bàntay cọ xát: “Diệp Tử, có muốn em ?”
      Pe Mick, hoadaoanhxixon thích bài này.

    3. NaDuong

      NaDuong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      60
      Truyện này còn ko bạn ui đọc thấy hay ghê luôn hiuhiu

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Lần đầu tiên của (H)


      Cánh tay Hà Tử Nghiệp cứng đờ, dám tin nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, giọng cũng có chút cà lắm: “Nguyệt…Nguyệt Nha Nhi, em cái gì?”

      Lâm Cảnh Nguyệt cũng chỉ cười ngọt ngào nhìn , chữ cũng , đôi mắt ướt nhìn hồi khiến lòng nhộn nhạo. cúi đầu nhìn ngoan ngoãn trong ngực mình, trong lòng nhanh chóng tính toán: Chính mình cũng phải là lợi dụng khi người khác gặp khó khăn đâu nhỉ, là nhóc ra trước, mình cũng chỉ là theo ý nguyên của mà thôi. Hơn nữa, khụ khụ, mình sớm thề thỏa mãn tất cả các nguyện vọng của , cho nên, lần này nhất định phải nghe theo lời rồi!

      Nhưng ngộ nhỡ lúc tỉnh rượu lại nhớ những lời mình từng làm thế nào? Có thể trách hay ? Có thể cho rằng phải quân tử hay ? Mình có nên giả bộ say chút hay nhỉ? Đầu óc Hà Tử Nghiệp nhanh chóng xoẹt qua vô số ý tưởng.

      bên, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Hà Tử Nghiệp nửa ngày lại phát bạn trai của mình cơ bản hề để ý gì đến , như vậy sao được? “Diệp Tử…” Lâm Cảnh Nguyệt uất ức tựa đầu vào bả vai của , tại sao lại để ý tới mình chứ?

      Toàn thân Hà Tử Nghiệp cứng lại, khuôn mặt nhóc có chút nóng, nhiệt độ nóng ấm thông qua bả vai truyền đến tận các góc gách người , khiến cả người cũng nóng lên.

      tại chỉ có vấn đề: ăn hay ăn?

      Hà Tử Nghiệp lén lén nhìn , thấy nhắm mắt dựa vào bả vai , hàng mi cong thỉnh thoảng lay động, đôi môi đỏ thắm cong lên, giống như giận lạnh nhạt với mình, gương mặt trắng noãn cũng nhuộm tầng đỏ ửng, dáng vẻ ngây thơ làm cho người ta phải động lòng, nhịn được mà thương.

      Nếu là bạn của rồi, lý nào lại thể trở thành người của được! Chân Hà Tử Nghiệp nhấn cái, tốc độ xe lên tới cực hạn, nếu muốn, liền thỏa mãn thôi! Đúng, là người bạn trai hiểu bạn nhất thế giới!

      Chạy vào khu đỗ xe, Hà Tử Nghiệp ôm Lâm Cảnh Nguyệt chỉ nhảy mấy bước liền đến lầu. nhóc vẫn chuyện, vẫn chỉ cười, con mắt lóe sáng linh động, chút dáng vẻ đề phòng khiến lòng Hà Tử Nghiệp càng thêm thương tiếc. Thả sofa, Hà Tử Nghiệp nhanh gọn lột sạch áo quần của mình, xoay người lại tiếp tục bóc sạch Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng giống như tìm được chút lý trí, nắm cổ áo sống chết theo, lại càng ra sức uốn ưỡn lại trong ngực , khiến Hà Tử Nghiệp càng thêm bứt bối. nhóc này giống như trời sinh là khắc tinh của , ngay cả uống say cũng có thể giày vò thảm!

      Cứ lôi kéo như vậy vài phút, Hà Tử Nghiệp hết kiên nhẫn, trực tiếp ấn người lên mặt đất đem lột sạch . Thả người vào bồn tắm, sau khi mở vòi sen Hà Tử Nghiệp mới thở phào nhõm, nhìn người em của mình chút liền quyết định muốn đánh nhanh thắng nhanh.

      Nhanh chóng bôi sữa tắm lên người Lâm Cảnh Nguyệt, khiến Lâm Cảnh Nguyệt thoải mái thở dài tiếng, giống như bị cảm giác thư giãn này lấy lòng rồi, cười khanh khách vui vẻ, khuôn mặt cũng dính ít bong bóng xà phòng. Hà Tử Nghiệp nháy mắt nhìn chằm chằm nhóc, bàn tay lại rất sắc tình chạy loạn người .

      nhóc này nhìn có vẻ mảnh khảnh gầy yếu, thực tế thân thể lại vô cùng đầy đặn, nhất là hai luồng mềm mại trắng nõn trước ngực, khiến Hà Tử Nghiệp thích buông tay, nhào tới nhào lui, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm qua điểm đỏ như quả đào, muốn đòi bằng sạch những phúc lợi trước đây để hưởng thụ lần.

      Có lẽ cảm thấy lạnh, Lâm Cảnh Nguyệt chợt run người, đôi tay ôm ngực nằm ngửa bồn tắm. Hà Tử Nghiệp nhất thời cảm thấy chỉ dùng mắt nhìn liền đủ. Mái tóc dài ướt dính vào nửa người trắng nõn, bộ ngực bởi vì bị hai tay đè ép mà tạo khe rãnh sâu. Chiếc rốn khả ái bụng phẳng thỉnh thoảng vì hô hấp mà khẽ động, hai bắp đùi thon dài giao hòa khép vào nhau, nhưng vẫn thể che giấu được nơi quan trọng nhất. tại, toàn thân hề có điểm phòng bị nào đối với , hoàn toàn phô bày xinh đẹp nhất của mình trước mắt .

      Hà Tử Nghiệp nuốt ực cái, vội vàng đem từ trong nước ra ngoài, tay ấn lên tường, tay khác thô lỗ dọn dẹp đám bọt người .

      Giữa mùa đông, cả người cứ như vậy dính vào nền gạch, lãnh lạnh, cau lông mày, đưa tay chống lại Hà Tử Nghiệp, trong miệng lại ngừng la: “Lạnh…lạnh.”

      Nghe được thanh của , Hà Tử Nghiệp nhanh chóng ôm vào ngực mình, tiếp tục tắm rửa cho , Dù là uống say con người vẫn biết nơi nào tốt nơi nào tốt, khi dính vào lồng ngực ấm áp của , Lâm Cảnh Nguyệt lập tức còn lên tiếng, chỉ cố sức chen vào ngực , đầu nhún nhún, cọ xát đến lòng của Hà Tử Nghiệp cũng tê rần. Cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm kệ lau khô cho , sau đó ôm vào phòng ngủ.

      Đặt nhóc quang lõa giường, Hà Tử Nghiệp từ cơ thể trắng nõn của hôn từ đầu đến cuối, ban đầu chỉ rầm rì vài tiếng nhưng vẫn đẩy ra, liền tùy ý người muốn làm gì làm. Mút mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi người . Làn da của cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt, Hà Tử Nghiệp thích vuốt ve buông tay, thậm chí có nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.

      Cảm giác tê dịa ngực khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt nhịn được nhàng ngâm lên tiếng nhu mị, nghe được thanh này Hà Tử Nghiệp nhất thời khí nóng dâng trào, chỉ cảm thấy dưới bụng như nhóm lên đóm lửa, bao nhiêu nghẹn uất cũng khiến muốn nổ tung lên rồi.

      tay xoa nắn bờ mông khít khao của , tay nắm lấy bộ ngực trắng nõn. Nụ hôn của dần dần xuống tới bụng . Cảm giác ngừng truyền vào đại não của Lâm Cảnh Nguyệt, toàn thân của cũng nóng lên, chỉ cảm thấy có luồng nhiệt nóng theo bàn tay di động khắp cơ thể, muốn né ra lại cảm thấy thoải mái, trong đôi mắt mông lung sương mù: “A, uhm, …khó chịu…khó chịu.”

      “Nguyệt Nha Nhi…em cảm thấy nơi nào khó chịu, hả?”Hà Tử Nghiệp làm chuyện xấu, vừa hướng đến lỗ tai của thổi khí nóng, vừa đem tay lần xuống thăm dò phía dưới cơ thể . Nơi nào đó của Lâm Cảnh Nguyệt bao giờ chịu được trêu chọc như vậy, da thịt non mềm bị bàn tay chà đạp, điểm mẫn cảm cơ thể cũng bị nắm giữ, khắp cả người đều bị thiêu đốt, cảm thấy trong thân thể trống rỗng: “Diệp Tử…đừng…đừng như vậy…khi dễ em.” Nhìn dáng vẻ như bị ức hiếp như vậy của khiến hận được lập tức giương súng ra trận.

      Đầu ngón tay đùa bỡn hai điểm đỏ hồng ngực, Hà Tử Nghiệp tách hai đùi của ra, đem toàn bộ cơ thể của mở rộng, đối với đây là tuyệt tác đối với thị giác, cảnh đẹp trước mắt khiến hô hấp của trở nên nặng nhọc khắc thường, trán cũng rịn tầng mồ hôi, nhìn chằm chằm huyệt động nho màu hồng thắm, miệng nuốt nước miếng cái, phần dưới bụng cũng sớm ra sức chờ phát động.

      Tiểu huyệt của nhóc rất , may là có chút ướt, khó khăn lắm mới có thể chứa được ngón tay của , có ngốc cũng cần phải hỏi, cũng biết đây là lần đầu tiên của , trong lòng tràn đầy thương cùng nhu tình, cho dù thân thể muốn bộc phát lớn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cũng muốn làm bị thương.

      “Ân…Diệp, Diệp Tử…” Lâm Cảnh Nguyệt ngâm nga, chỉ cảm thấy đưa chút gì đó vào cơ thể mình liền hóa giải khát vọng của , nhưng mà đủ, còn chưa đủ. “Muốn…em muốn…”

      “Muốn cái gì? ra , Nguyệt Nha Nhi” Hà Tử Nghiệp rút ngón tay ra, kề bên lỗ tai khàn khàn , nhìn thấy chất lỏng trong suốt ấm áp bao quanh, ngón tay lại ra ra vào vào, chất lỏng theo đó chảy xuống. nhịn được lại tăng thêm ngón, nhóc này quá chặt.

      “Muốn…Diệp Tử., em muốn…” Lâm Cảnh Nguyệt cũng biết mình muốn cái gì, nhưng lại biết ràng người trước mắt chính là phuowngt hức cứu lấy mình. Bàn tay sờ loạn người , sờ đến cơ bụng sáu múi liền dừng lại, cứ liên tục vuốt ve, giống như đứa bé tìm được đồ chơi thích của mình.

      Đâ là trắng trợn quyến rũ! còn có thể nhịn sao? Mồ hôi Hà Tử Nghiệp từng giọt từng giọt rơi người Lâm Cảnh Nguyệt, tựa như có thể đốt cháy cả làn da . rút ngón tay ra, đỡ hông của , động cái liền đâm thẳng vào.

      “Đau…” nước mắt Lâm Cảnh Nguyệt liền chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rách: “ cần khi dễ em.” cố gắng đẩy người cơ thể mình ra, liều mạng chui vào trong chăn, giống như làm như vậy có thể làm tan đau đớn này.

      “Ngoan, …Nguyệt Nha Nhi, ai ức hiếp em, đừng động, đừng động.” Hà Tử Nghiệp bị hành động của làm cho thiếu chút nữa mất lý trí, vội vàng cúi xuống hôn môi của , tay cũng dọa quanh điểm mẫn cảm người của , cố gắng xoa dịu đau đớn. mặt nhóc vẫn còn nước mắt, nhìn đáng thương, cho dù nghẹn đến khó chịu, cũng dám làm liều mà động cái.

      Kéo hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng của , Hà Tử Nghiệp in lên ấn ký da thịt non mềm, bàn tay cũng nhàn rỗi, hai luồng mềm mại bị xoa nắn đến biến dạng. Dưới vuốt ve của , lông mày của Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng, thân thể cũng bắt đầu uốn éo, trong miệng cũng thoát ra lời rên rỉ, Hà Tử Nghiệp biết được giai đoạn đau đớn qua.

      cần nhẫn nữa, đem hai đùi của vòng qua bên hông mình, dùng sức đụng mạnh. “A, Diệp…Diệp Tử.” Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến Lâm Cảnh Nguyệt thể chịu nổi, ngửa đầu rên rỉ, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông người, bắt lấy cánh tay , giống như tìm lấy cảm giác an toàn.

      “Nguyệt Nha Nhi…Chính là , chính !” người trước mặt động tác mãnh liệt, lời ra lại hết sức dịu dàng, cúi đầu ngậm lấy lưỡi, hôn sâu, trao đổi hơi thở cho nhau, Lâm Cảnh Nguyệt vòng tay lên lưng , xem như chỗ dựa duy nhất: “Chậm…chậm chút.”

      Hà Tử Nghiệp để ý tới , há miệng ngậm lấy điểm đỏ ửng của , nhàng mút vào, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Thoải mái ?”

      , quá nhanh…”

      ?” Hà Tử Nghiệp nhíu mày, ôm vào ngực, để ngồi đùi mình: “xem ra còn chưa cố gắng.” xong liền dùng sức va chạm.

      “A a…”

      , thoải mái hay ?”

      “Thoải…thoải mái…ưm…”

      “Có muốn hay ?”

      “Muốn…A… muốn…”
      Bộ ngực của Lâm Cảnh Nguyệt theo động tác của Hà Tử Nghiệp mà run rấy ngừng, mang theo độ cong mềm mại, nhìn thấy ánh mắt của Hà Tử Nghiệp như thêm bùng cháy, bên ra sức đụng mạnh vào cơ thể , lại vừa hôn khắp người, bàn tay nắm chặt, đè ép hai bờ mông, dùng sức ép vào phía , dán chặt vào chừa kẻ hở, thân thể theo tiết tấu của mà đông đưa.

      ! em !” cường thế ra lệnh, phần dưới ngừng ra vào bên trong cơ thể cơ, dòng chất lỏng từ người chảy thẳng, giọt đến vũ khí người , nơi hai người giao hòa dính dính mảng.

      “Em…em …A a … .”

      “Tiếp tục!”

      “Em… …”

      Trong phòng chỉ còn lại tiếng nước chảy dính dính, cùng với tiếng rên mềm mại của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông, xen vào đó thỉnh thoảng là lời tâm tình khiến người khác phải đỏ mặt, nghe vào rất dâm mị.

      Nhớ tới đây là lần đầu tiên của , Hà Tử Nghiệp cũng muốn ra sức giày vò, chỉ lầm lần liền bỏ qua cho , dĩ nhiên thể tin lại có thể tốt bụng như vậy, người này chưa bao giờ chịu mua bán thua thiệt, phần còn thiếu hôm nay sớm muộn gì cũng phải bù lại vào ngày mai.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 40: Vô hạn cưng chiều

      Buổi sáng sau khi say rượu tất nhiên là dễ chịu, Lâm Cảnh Nguyệt vừa mở mắt cảm thấy đầu như búa bổ, quan trọng nhất là tại sao thân thể lại còn đau? Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng có thể cảm giác được, hơn nữa…lại đau ở chỗ khó mở miệng nhất, Lâm Cảnh Nguyệt chớp mắt, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt xanh đen của Hà Tử Nghiệp nhìn mình. Trong cái nhìn đó ngập tràn dịu dàng và cưng chiều, nhìn thấy tỉnh, lại tặng nụ cười khó thấy: “Nguyệt Nha Nhi, buổi sáng tốt lành.”

      Lâm Cảnh Nguyệt lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy liền nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua, ở dưới thân tùy tiện rên rỉ, người này lại còn ép buộc những lời mắc cỡ kia…Lâm Cảnh Nguyệt gương mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, là …quá dâm đãng rồi, vẫn thể tin người đó lại là chính mình!

      Nhìn thấy lời nào, Hà Tử Nghiệp cũng biết rằng xấu hổ, tay ôm lấy chiếc đầu của vào ngực mình, tâm tình của rất tốt, hôn bẹp lên mặt cái: “Xấu hổ?” Cái này phải là nhảm sao, nhìn thấy mặt cũng phát sốt rồi sao? phát hứng thú của người này càng ngày càng tệ hại rồi! Nhưng vì sao lại phải thẹn thùng? Đây là nhà của , giường của , huống chi đây là việc hai người cũng làm, cũng phải chỉ mỗi mình , vì sao chỉ có mình phải ngượng ngùng ? Hơn nữa, cho dù có xấu hổ, cũng phải nghẹn trở lại, thể trước mặt người này lộ ra ngoài!

      Nghĩ tới đây, Lâm Cảnh Nguyệt chợt thấy có thêm khí thế, ngẩng đầu liếc nhìn Hà Tử Nghiệp, chọt chọt lồng ngực kiên cố của : “Từ nay về sau chính là người của em rồi đó.”

      Nhìn bộ dáng cố làm ra vẻ bá đạo của Hà Tử Nghiệp thiếu chút nữa cười ra tiếng, gương mặt ửng hồng còn chưa tan hết lại muốn giả bộ bá đạo sao, nhưng lúc này ngàn lần vạn lần thể làm mất mặt mũi của , nếu lần khai trai sau chẳng biết lại đợi đến bao giờ! Hà Tử Nghiệp hổ là người lăn lộn thương trường, chỉ cần mấy giây đem mọi lợi hại phân tích ràng thông suốt.

      gật đầu cái, cầm bàn tay chọt loạn của , hùa theo lời của : “ là người của em.”

      Thế này còn được, Lâm Cảnh Nguyệt vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của Hà Tử Nghiệp, bày tỏ Lâm đại nhân rất hài lòng, Tiểu Hà Tử cũng rất tức thời. khẽ cử động chút, cái chăn che ở trước ngực liền vén lên, ánh mắt khép hờ của Hà Tử Nghiệp thoáng có thể nhìn thấy cảnh xuân tươi đpẹ trước ngực , hơn nữa, vào lúc này, bởi vì động tác của Lâm Cảnh Nguyệt, hai luồng trắng nõn ở trước ngực lại an phận nhảy lên mấy cái, ánh mắt của Hà Tử Nghiệp trở nên sâu thẳm, chuyện này…Vẫn nên tính là do chủ động thôi.

      “Cảnh Nguyệt…” Hà Tử Nghiệp đè thấp giọng , sáng sớm giường nghe thấy có vẻ cực kỳ mập mờ, Lâm Cảnh Nguyệt nghe thấy liền nổi cả da gà, “Cái gì…làm gì?”

      là của em….” xong, lật đè xuống dưới thân, cắn lỗ tai của nỉ non: “Cho nên, mau tới đây hưởng dụng !”, Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt run lên, toàn thân dường như muốn bốc khói, cái người này, ngay cả lời như vậy cũng có thể , còn biết xấu hổ hay vậy hả?!

      Hà Tử Nghiệp mặc kệ nghĩ thế nào, muốn làm liền làm, rất nhanh đem tay đến thăm dò nơi bị đau của , Lâm Cảnh Nguyệt cả kinh, hai chân nhất thời kẹp tay gắt gao, đẩy đẩy lồng ngực của : “Hà… Hà Tử Nghiệp, tránh ra, em…em đau.”

      “Ngoan, ướt liền hết đau.” nâng đùi lên, nhanh chóng thoát khỏi kìm kẹp của , quen cửa quen nẻo vào nơi tiêu hồn kia, sờ tới, vê lui, nắn bóp chút. “Ân…” Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi, nhưng vẫn khiến tia yếu ớt rớt ra bên ngoài, Hà Tử Nghiệp cứng đờ, ngay sau đó thế công càng thêm mãnh liệt, trong phòng nhanh chóng vang lên thanh đứt quãng của Lâm Cảnh Nguyệt. Thời điểm Hà Tử Nghiệp chuẩn bị vào, Lâm Cảnh Nguyệt chợt tìm về tia lý trí: “ được, làm… làm.”

      Nhẫn nại của Hà Tử Nghiệp đến cực hạn, mặc kệ kháng cự, phần hông đong đưa tiến vào, lại ghé vào lỗ tai : “ sao, công ty của mình!”. Lâm Cảnh Nguyệt đnag còn muốn , bị từng cái từng cái thế công mãnh liệt của đâm vào, chỉ có thể rên rĩ khích lệ thêm cho .

      Tuy làm tình ban ngày là chuyện tốt, nhưng mà đóng cửa, ai cũng nhìn thấy đúng ? Huống chi mỹ nhân trong ngực, ai còn có thể quan tâm đến thứ khác!

      Vì vậy, hai con người trong chăn bỏ lỡ điểm tâm, chỉ đuổi kịp chuyến xe cuối của bữa trưa, Hà Tử Nghiệp ôn Lâm Cảnh Nguyệt đến phòng tắm, sau đó nhanh xuống lầu mua cơm trưa. muốn để tắm mình, nhưng lại sợ ngộ nhỡ tắm lại tăng thêm khẩu vị, như vậy nhóc nhà nổi điên mất, cho nên vẫn nên sáng suốt chút mới tốt.

      Lâm Cảnh Nguyệt ngâm mình trong nước ấm, từng cảnh từng cảnh đêm qua và sáng nay xẹt qua trước mắt, nhịn được bĩu môi mắng câu: “Cầm thú!” mặt lại mang theo tia ngọt ngào, bọn họ rốt cuộc cũng bước đến bước cuối cùng, mặc cho tương lai như thế nào, ai cũng thể đoán trước, nhưng nếu giao mình cho , toàn tâm toàn ý tin tưởng . Hai kiếp, chỉ có mình , mặc dù biết, nhưng chỉ cần trong lòng hiểu là được rồi.

      người mặc dù có chút thoải mái, nhưng cũng đến mức bước nổi, biết nhất định hết sức dịu dàng, mới có thể khiến cho sau khi trải qua lần đầu tiên vẫn có thể hoạt động như bình thường, tỉ mỉ dịu dàng như vậy vốn thuộc về , nhưng lại vì mà có thể như vậy, có lẽ may mắn, mặc dù lúc này chỉ còn có mình .

      Khi Lâm Cảnh Nguyệt bôi sữa tắm, thanh Hà Tử Nghiệp vang lên bên ngoài, mang theo chút lo lắng khó phát giác: “Cảnh Nguyệt, còn chưa tắm xong sao?”

      “A, cũng sắp xong rồi.” Chợt nghe thanh thanh của trầm xuống, nhịp tim lập tức liền tăng nhanh, Lâm Cảnh Nguyệt vừa trả lời, vừa tăng nhanh động tác của mình. Bỗng nhiên, cửa phòng tắm răng rắc vang lên, Lâm Cảnh Nguyệt kinh hoảng xoay người lại, phát Hà Tử Nghiệp lại vào.

      Chuyện này…có thể đừng khiến cho chịu kích thích lớn nhất như vậy chứ? Có thể hay ?

      vào làm gì?” Lâm Cảnh Nguyệt che ngực lại, khuôn mặt có chút kinh hoảng, run rẩy biết phải làm sao, dáng vẻ hoang mang sợ hãi nhìn khiến Hà Tử Nghiệp buồn cười. chau chau mày tới trước mắt , mở vòi sen, vô tội : “Đương nhiên là tắm.”

      Tắm cũng đợi lát nữa được sao? cũng sắp tắm xong rồi! Nhưng khi nhìn thấy chế nhạo trong ánh mắt của , biết cố ý đùa mình, Lâm Cảnh Nguyệt tức giận đến ngứa răng, quá ghê tởm! Ăn sạch sành sanh lại còn dám lớn lối như vậy! “ tránh ra! Em lập tức tắm xong rồi!”

      sao, em cứ tắm.” xong Hà Tử Nghiệp ôm ngực nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, bày tỏ dáng vẻ chuẩn bị đứng nhìn tắm. Lâm Cảnh Nguyệt vừa tức vừa xấu hổ, quả biết phải làm sao, Hà Tử Nghiệp nhìn tức giận đến sắp khóc, cũng biết thể quá mức, điều chỉnh lại vòi sen, bắt đầu giúp tắm rửa bọt xà phòng người, dĩ nhiên, thực tế tâm tư muốn chiếm tiện nghi là hơn phân nửa: “Được rồi, được rồi, đùa em nữa, thức ăn chuẩn bị xong rồi, tắm xong liền ăn, đợi lát nữa bị lạnh lại tốt.”

      Lâm Cảnh Nguyệt cúi đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , cũng tiện cái gì nữa, chỉ là phẫn hận đá cước, dù sao cũng phải là chưa nhìn, chưa sờ qua, vấn đề cũng chỉ là số lượng, lại , chính cũng trần truồng, sợ cái gì. Nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt trở nên bình tĩnh, bắt đầu trợn to mắt ăn đậu hũ của Hà Tử Nghiệp.

      Hà Tử Nghiệp đối với hành động của có chút dở khóc dở cười, ra sớm biết nhóc nhà rất ưa thích cơ bụng của mình, mắt cũng nhìn dính lên bụng của : “Có muốn sờ cái ?”

      “Muốn!” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn đến quên hết mọi chuyện, vừa nghe thấy đề nghị của Hà Tử Nghiệp lập tức theo phản xạ trả lời, sau khi phản ứng kipkj, gương mặt nhanh chóng bốc cháy, Hà Tử Nghiệp vuôt cuốt chiếc đầu ướt nhepjc ủa , cầm lấy bàn tay đặt lên cơ bụng xinh đẹp của mình: “Thích?”

      Dù sao cũng bị đoán được, Lâm Cảnh Nguyệt như chiếc vò sứt mẻ, thoải mái gật đầu thừa nhận: “Thích.” Còn sợ chết thêm câu: “So với Ngô Ngạn Tổ giống nhau như đúc.” Lời vừa dứt liền cảm thấy làn gió lạnh lẽo từ phía , cả người cũng phát run, lúc này mới nhận ra mình lời nên .

      “Ngô Ngạn Tổ?” Hà Tử Nghiệp nghiến răng, của lại từ thân thể của nghĩ đến người đàn ông khác? “Em thích ?”

      Chống đỡ với cơn thịnh nộ của Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt liên tục lắc đầu, ra vẻ vô tội: “ có, có, em chỉ thích mình Diệp Tử thôi.”

      “Hả?” Hà Tử Nghiệp chọn môi, kiên cường mặt lại trở nên vô cùng tà: “ sao lại có cảm giác là em vô thức ra lời lòng?”

      Lâm Cảnh Nguyệt bị bức đến phía tường, nhìn thấy sắp va vào, cắn răng cái, chụp khăn tắm kệ nhanh chóng quấn lên người, nhanh chóng liếm lên môi Hà Tử Nghiệp, nhân lúc còn sững sờ, giở hết sức lực chạy như làn khói thoát ra khỏi phòng. Cho đến khi đóng lại cửa phòng tắm mới có thể thở dài hơi, phù, cuối cùng cũng an toàn!

      Hà Tử Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu sờ sờ môi mình, sức ảnh hưởng của đối với mình quá lớn, nụ hôn nho cũng khiến mình bị mê hoặc ròi. Thôi, theo nàng vậy, dù sao cũng có lúc buộc phải , mình mới quan tâm nhiều như vậy, nghĩ vậy, lòng Hà Tử Nghiệp trở nên nhõm, tốc độ tắm cũng nhanh hơn, muốn cùng ăn cơm với nhóc của mình, rất thích náo nhiệt, ăn cơm mình rất đơn.

      Kết quả là nguyên ngày hôm nay Hà Tử Nghiệp đùa qua, Lâm Cảnh Nguyệt giỡn lại, hai người ở nhà suốt ngày, cảm thấy vô vị. Đến buổi tối, Lâm Cảnh Nguyệt cảnh giác đem toàn bộ thân mình bao bọc thân chặt, dù sao ngày mai còn phải làm, thể tiếp tục để làm xằng làm bậy.

      Nhưng mà, khi tắt đèn, Hà Tử Nghiệp chỉ hôn lên trán cái, ngủ ngon xong liền nằm xuống, nghe lời đến nghi ngờ, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng thể làm gì khác bởi vì cũng có làm gì hơn, như vậy cứ dần dần ngủ thiếp , đến khi xác nhận ngủ thiếp, Hà Tử Nghiệp mới mở ra đôi mắt sắc bén.

      Tay lưu luyến gương mặt , cảm giác làn da bóng loáng nhẫn nhụi của : “Em là của , chỉ mình ...”. Hà Tử Nghiệp đem nhóc ngủ ngon ngọt ôm vào trong ngực, giọng lẩm bẩm. Cảm giác được lấp đầy trong ngực, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
      Hà Tử Nghiệp cuối cùng vẫn là Hà Tử Nghiệp, mặc kệ ở trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu cưng chiều, cố chấp bá đạo trong vẫn chút thay đổi, chẳng qua khi đưa mặt về pháo người mình , đem gương mặt trong bóng tối giấu mà thôi. Nếu có ngày, có việc dụ ra con dã thú giấu trong lòng , đó tuyệt đối là rất đáng sợ.

      Mèo ta dậy sớm nhất. . .chào các thím. .sớm vui vẻ. . . http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      Pe MickSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :