1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59: Bệnh Thiên Hoa
      Edit: Tiểu Di

      justify;" align="

      justify;" align="

      Đường Vân Nhiễm mang phẫn hận, nhớ mình ra khỏi khoang thuyền thế nào. Mộ Dung Ôn Trạch dùng xe ngựa của tiễn nàng hồi phủ. xe, Đường Vân Nhiễm khóc nức nở như lê hoa đái vũ.

      "Thái tử điện hạ, hôm nay Vân Nhiễm dọa ngài rồi." Nàng mở miệng, câu đầu tiên liền làm mất mặt Mộ Dung Ôn Trạch, kỳ chính là với Mộ Dung Ôn Trạch: ta do ngươi mang đến, Quân Cơ Lạc cho ta mặt mũi, chính là coi ngươi ra gì.

      Lông mày thon dài của Mộ Dung Ôn Trạch cụp xuống, khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng chất chứa nhè tiếc thương, "Nhiễm Nhi, tại Quân Cơ Lạc quyền thế ngập trời, bản điện hạ cũng bất đắc dĩ phải khom lưng. Nhưng ngươi yên tâm, mai kia nếu bản điện hạ ngồi lên ngôi cửu ngũ, ta sai người chặt đầu cho ngươi đá."

      Mấy năm nay Mộ Dung Ôn Trạch cũng bị Quân Cơ Lạc chèn ép, còn hơn Đường Vân Nhiễm, kiêu ngạo trong lòng đối với ương ngạnh của Quân Cơ Lạc càng thêm thống hận. Nhưng, phụ hoàng tai ù mắt hoa vẫn che chở Quân Cơ Lạc, tạm thời cũng có biện pháp.

      Đường Vân Nhiễm ngừng tiếng khóc, ánh mắt xinh đẹp ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Ôn Trạch, vẻ mặt hoàn toàn là của nữ nhân sùng bái nam nhân.

      "Thái tử điện hạ, Nhiễm Nhi tin tưởng người! Nhiễm Nhi kiên nhẫn chờ ngày đó."

      Miệng Đường Vân Nhiễm như vậy, nhưng kích thích hôm nay khiến nàng lại lần nữa hạ quyết tâm phải diệt trừ Đường Tứ Tứ, nàng cảm thấy vận khí của Đường Tứ Tứ tốt đến bất ngờ. Nếu diệt trừ nàng ta, chuyện gì nàng làm cũng thành công.

      Đường Tứ Tứ chờ đến khi mặt trời xuống núi, Quân Cơ Lạc mới bằng lòng thả nàng. Đường Tứ Tứ cúi người hành lễ, tự đáy lòng câu cám ơn với Quân Cơ Lạc. Hôm nay có thể nhìn Đường Vân Nhiễm xấu mặt, tâm tình nàng hưng phấn đến cực độ.

      Hai tay Quân Cơ Lạc để ở đằng sau, nhìn bóng dáng bé và yếu ớt của nàng bị ánh nắng chiều nhuộm lên, vô cùng đẹp mắt. Chỉ là... Thân mình nàng vẫn rất đơn bạc.

      khẽ nâng cằm, cười nghiền ngẫm, "Nếu bản đốc nhớ lầm, qua vài ngày nữa nàng cập kê. Đến lúc đó là đại nương rồi, có thể tìm nhà chồng. Về sau cũng biết là người nam nhân nào có thể may mắn cưới được nàng..."

      tới đây, ngửa đầu nhìn xa xa, lại hạ giọng nho , "Đáng tiếc, hai chúng ta hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, còn cùng nhau tắm uyên ương, chỉ là... trâu già như Bản đốc dám xuống tay với nàng, aizz... Đáng tiếc. Nếu bản đốc trẻ lại bảy tám tuổi, nhất định nguyện ý chịu trách nhiệm với nàng..."

      Đường Tứ Tứ hai má ngượng ngùng, khuôn mặt nhắn càng nổi bật, càng xinh đẹp trong ánh chiều tà.

      Đường Tứ Tứ sống qua hai kiếp, lại nhiều lần bị tên hoạn quan đùa giỡn, điều này khiến nàng vô cùng uất ức.

      Nàng cúi người thi lễ, vội vàng rời . Mà sau khi nàng xoay người rời , Quân Cơ Lạc thấy bóng dáng nàng chạy trối chết, "ha ha" cười to. Tiết thần y ở bên cạnh mở to đôi mắt bát quái xen mồm hỏi, "Quỷ thiếu đạo đức, tên hoạn quan như ngươi sao lại luôn khi dễ tiểu nương người ta vậy?"

      Quân Cơ Lạc hung hăng liếc Tiết thần y cái, "Ta đây khi dễ nàng, vậy chẳng lẽ lại khi dễ lão?"

      vừa dứt, Quân Cơ Lạc nhấc chân, khi Tiết thần y còn chưa kịp phản ứng, lão ta cũng "ùm ùm" tiếng, bị đá xuống hồ.

      Rơi vào trong nước, Tiết thần y há miệng mắng to, "Quân Cơ Lạc, Quỷ thiếu đạo đức nhà ngươi. Lần sau có việc đừng tới tìm ta."

      Quân Cơ Lạc bĩu môi, trực tiếp ném lời của lão ra sau tai, sau đó lại thâm sâu nhìn Đường Tứ Tứ rời , cuối cùng bước vào khoang thuyền.

      Buổi tối.

      Đường Vân Nhiễm dùng xong bữa tối, Tiểu Đào Nhi từ bên ngoài ôm đến con mèo vô cùng đáng . Nàng ấy cười hì hì , "Đại tiểu thư, Ngũ hoàng tử biết hôm nay người bị ủy khuất, liền bảo người đưa tới cho người con mèo con."

      Đường Vân Nhiễm nhìn qua, phát con mèo này béo ú, lông toàn thân thuần trắng, giống mèo bình thường. Nàng ta nhíu mày, vô cảm với con mèo này.

      Tiểu Đào Nhi lại ở bên cạnh cười giải thích, "Đại tiểu thư, người mang con mèo do Ngũ hoàng tử tặng tới có . Con mèo này do Tây Vực tiến cống, đừng thấy tại nó giống con mèo nhà bình thường, nuôi dưỡng mấy ngày nó có thay đổi."

      "A!" Đường Vân Nhiễm hạ giọng thản nhiên đáp lời, Mộ Dung Nhược Hồng vì muốn nàng ta vui liền đưa con mèo này tới, có thể thấy được si mê nàng ta.

      Đường Vân Nhiễm ôm con mèo vào trong ngực, tay vỗ về lớp lông mềm mại của nó, ngay sau đó, khóe miệng của nàng ta đột nhiên lên nụ cười quỷ dị.
      Hy Tran, thanhbinh, peunv30 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60: Cho dù chết, cũng muốn lôi ngươi theo cùng xuống địa ngục (1)
      Edit: Tiểu Di
      Dưới đèn, Đường Tứ Tứ dựa bàn viết thư cho cậu Trì Lệ Dập của mình. Nàng muốn báo lại tin tức ban ngày nghe được từ nơi Quân Cơ Lạc cho cậu mình.

      Viết thư xong, nàng niêm phong phong thư, bảo nha hoàn đưa đến cho Trì Hằng Liễu. Bởi vì rất nhanh tới ngày lựa chọn võ cử nhân ba năm lần ở Tiêu Quốc. Mấy ngày nay Trì Hằng Liễu ở trong phủ, nhưng gã sai vặt của vẫn còn ở lại Đường phủ, chính là để vào thời điểm quan trọng có thể giúp đỡ chiếu cố Đường Tứ Tứ.

      Sau khi gửi thư, tảng đá lớn trong lòng Đường Tứ Tứ rốt cục cũng rơi xuống. Nàng thở phào hơi, chuẩn bị tắm rồi ngủ.

      Vào này, trong lòng Thanh Nhi ôm con mèo toàn thân thuần trắng đến.

      "Nhị tiểu thư, con mèo này đáng . biết làm thế nào, bỗng nhiên chạy đến viện chúng ta." Thanh Nhi phát con mèo này ở cửa sân, con mèo lông xù rất đáng . Nàng biết tiểu thư nhà mình cũng thích mèo nhất, liền vội ôm vào cho Đường Tứ Tứ xem.

      Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn qua, dưới ánh trăng, con mèo này béo ú, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng. Đường Tứ Tứ nghĩ bây giờ là đầu xuân, mùa này mèo luôn thích tán loạn vào buổi tối, phát ra thanh quấy nhiễu mộng người, nàng liền buông cảnh giác xuống.

      Đến gần vài bước, tay nàng cũng khẽ vuốt lông phủ người con mèo kia, con mèo làm như vô cùng hưởng thụ vuốt ve như vậy của Đường Tứ Tứ, vô cùng thảnh thơi nhắm mắt, vẻ mặt lười nhác vô tội, nhìn mà khiến cho lòng người mềm nhũn.

      "Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát miệng con mèo này có túi hương, cũng biết rốt cuộc là do ai đánh mất." Thanh Nhi lấy ra từ người cái túi hương , Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn túi hương kia, túi hương thêu hoa hải đường, cũng đặc biệt lắm.

      Đường Tứ Tứ nghĩ nghĩ, nhân tiện , "Cất trước , ngày mai mang ra hỏi, bằng nếu nha hoàn nào làm mất mà rơi vào tay người ngoài, liền xong."

      Thanh Nhi ghi nhớ, lại ôm con mèo kia đùa chốc lát.

      Bởi vì hôm nay Đường Tứ Tứ quá mệt mỏi, liền cho người hầu hạ nàng tắm rửa.

      Nửa đêm, nha hoàn khác của Đường Tứ Tứ là Tiểu Tiêu lo lắng đánh thức nàng tỉnh lại, "Nhị tiểu thư, tốt rồi. Thanh Nhi tỷ tỷ phát sốt, toàn thân ngứa ngáy..."

      Đường Tứ Tứ vừa nghe, liền từ giường bật dậy, muốn đến xem Thanh Nhi. Nhưng Tiểu Tiêu lại ngăn cản nàng, nàng ta lo lắng , "Nhị tiểu thư, người đừng , ma ma trong viện , có thể Thanh Nhi tỷ tỷ nhiễm bệnh đậu mùa..."

      Bệnh đậu mùa...

      Đường Tứ Tứ hít hơi, làm sao có thể? Thanh Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa?

      "Nhị tiểu thư, nhóm ma ma phải lập tức đưa Thanh Nhi tỷ tỷ ra bên ngoài an dưỡng, nếu , tỷ ấy lây bệnh cho càng nhiều người." Tiểu Tiêu hèn nhát .

      Đầu óc Đường Tứ Tứ muốn hỏng, nàng cùng Thanh Nhi thân như tỷ muội, tại nàng ấy nhiễm bệnh đậu mùa, trong lòng nàng tự nhiên khổ sở. " với bọn họ, được ủy khuất Thanh Nhi, phải mời đại phu tốt nhất, dùng thuốc quý nhất. Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều phải chữa cho tốt, bạc gì đó, ta trả hết."

      Tiểu Tiêu “dạ” tiếng, liền chạy .

      Đường Tứ Tứ bắt đầu hồi tưởng ngừng những thứ khả nghi mà nàng cùng Thanh Nhi tiếp xúc qua. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con mèo đột nhiên chạy đến viện của nàng.

      Đường Tứ Tứ kinh hãi, vấn đề có thể xuất người con mèo hay ? Vừa rồi nàng cũng sờ con mèo kia, có thể cũng xảy ra chuyện hay ?

      Đêm dài dần trôi, cả đêm Đường Tứ Tứ ngủ. Đợi đến hừng đông, Tiểu Tiêu thay thế Thanh Nhi tới hầu hạ Đường Tứ Tứ rửa mặt, nàng thấy gương mặt Đường Tứ Tứ nổi lên những đốm đỏ, kinh hãi làm chậu rửa mặt cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.

      "Nhị tiểu thư, người, người... nổi mẩn đỏ!"

      Rất nhanh Đại phu được mời đến, kết quả kiểm tra, đúng là Đường Tứ Tứ nhiễm bệnh đậu mùa!

      TG: Tứ Tứ nhiễm bệnh đậu mùa, Đường Vân Nhiễm bỏ qua như vậy sao?

      Cửu Thiên Tuế phải giúp Tứ Tứ thế nào đây? Ngày đại hôn của hai người, trãi qua đêm động phòng hoa chúc như thế nào?

      Còn có đệ đệ Đường Tử An, cậu Trì Lệ Dập, chưa xuất của Tứ Tứ, bọn họ có thể chấp nhận chuyện Tứ Tứ gả cho hoạn quan Cửu Thiên Tuế này sao? Mặt khác, còn có Tam hoàng tử chưa hề xuất , là tê liệt đến nổi chỉ sống quá hai mươi lăm tuổi sao? Sao có thể trở thành tình địch mạnh mẽ nhất của Cửu Thiên Tuế?

      Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, cuối cùng ai mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia? Mộ Dung Thái tử? Mộ Dung Ngũ? Mộ Dung Tam hoàng tử? Cửu Thiên Tuế? Hay là người vẫn muốn làm nữ hoàng Đường Vân Nhiễm...
      Mengotinh_Ranluoi, Hy Tran, Layla0636 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61: Cho dù chết, cũng muốn lôi ngươi theo cùng xuống địa ngục (2)
      Edit: Tiểu Di
      Đường lão phu nhân, Đường Trọng Nguyên lo lắng ngồi ở phòng khách chờ tin tức đại phu bắt mạch cho Đường Tứ Tứ. Đường Vân Nhiễm được Tiểu Đào Nhi đỡ tay nhanh nhẹn tới.

      "Tổ mẫu, phụ thân, hai người cần quá lo lắng. Nhị muội muội cát nhân thiên tướng, tin tưởng nhất định có việc gì." Đường Vân Nhiễm nhìn Đường lão phu nhân nhíu chặt vầng trán, giọng làm dịu.

      Kỳ trong lòng nàng sớm nở hoa. Con mèo kia là nàng cố ý cho người bỏ vào trong viện của Đường Tứ Tứ, vì có thể thành công khiến Đường Tứ Tứ nhiễm bệnh đậu mùa, nàng cố ý cho người ôm con mèo kia đến nơi ở của Hạnh Nhi.

      Ngay cả túi hương trong miệng con mèo, kỳ cũng là... của Hạnh Nhi. Về phần vì sao con mèo luôn ngậm nó, đó là bởi vì trước đó nàng cho người vẩy ít bột cá lên túi hương, con mèo ngửi được mùi cá, tự nhiên cho rằng trong túi hương kia có bảo vật.

      Đương nhiên, bước tính kế này, nàng dùng con mèo của Mộ Dung Nhược Hồng mới vừa đưa cho nàng, túi hương sớm bị nàng lấy từ chỗ Hạnh Nhi. Chỉ cần người gần nàng Tiểu Đào Nhi ra, ai hoài nghi hết thảy đều do nàng thiết kế.

      Trong tay Đường lão phu nhân niệm chuỗi Phật châu, miệng thào cầu nguyện, hy vọng Đường Tứ Tứ có việc gì. Mà Đường Trọng Nguyên chấp hai tay ra sau, lo lắng qua lại trong phòng khách.

      bao lâu, thần sắc Cung ma ma lộ vẻ khó coi đến.

      "Lão phu nhân, lão gia... cho đại phu xem qua, Nhị tiểu thư đúng là nhiễm... Bệnh đậu mùa." Cung ma ma cẩn thận ra mọi chi tiết mà bà biết.

      Đường lão phu nhân vừa nghe, cả thân mình run lên, thiếu chút nữa trực tiếp té xỉu. Đường Vân Nhiễm vội vàng tiến lên đỡ lấy bà.

      Đường Trọng Nguyên cầm chén trà đặt bàn trực tiếp nện xuống mặt đất, sau đó căm giận mắng, "Đứa có phúc khí... Cả ngày làm chuyện đứng đắn, chỉ biết ra ngoài chơi bời, tại lại nhiễm bệnh đậu mùa... Nó là muốn hãm hại cả Đường phủ ta..." Mở miệng ra, tràn đầy ghét bỏ Đường Tứ Tứ.

      Khóe miệng Đường Vân Nhiễm giương lên, lại , "Vậy phụ thân, tại phải bố trí cho Nhị muội thế nào đây."

      Đường Trọng Nguyên rướn cổ họng thét lên, "Còn thế nào nữa, đương nhiên phải nhanh chóng rời khỏi phủ. Dù sao phải nó chỉ có thể dựa vào Đường gia chúng ta. Nó còn có người cậu làm được kia mà. có Đường gia chúng ta, nó cũng chết được."

      Đường Trọng Nguyên rất sợ bệnh đậu mùa của Đường Tứ Tứ lây cho , nên cho dù thế nào đều phải "đuổi" Đường Tứ Tứ  khỏi Đường phủ.

      Đường lão phu nhân vốn muốn giúp Đường Tứ Tứ mấy câu, nhưng dù đứa cháu có quan trọng, cũng quan trọng bằng cả Đường phủ. Nếu nhiễm bệnh đậu mùa, vậy chỉ có thể đưa nàng ra ngoài.

      ngày nọ, Đường Tứ Tứ bị Đường Trọng Nguyên khẩn cấp “đưa” ra ngoài. Đường lão phu nhân chọn vài ma ma bệnh đậu mùa đưa theo nàng ra khỏi Đường phủ. Đường Trọng Nguyên lại phái vài gã sai vặt cao to theo.

      Nơi bọn họ muốn đưa dưỡng bệnh chính thôn trang mà mẫu thân Đường Tứ Tứ chuẩn bị làm của hồi môn cho nàng. Dọc theo đường , Đường Tứ Tứ ngồi xe ngựa, toàn thân bọc áo dài gấm màu đen, cả người ngứa ngáy khó chịu.

      Nhưng nàng biết, nàng thể gãi, khi gãi vỡ bọt nước mặt, là dễ lây bệnh cho người khác, hai là nếu gãi vỡ bọt nước, khuôn mặt của nàng chỉ sợ cũng bị hủy.

      Kỳ , tình phát triển đến mức này, đại khái nàng cũng biết là do Đường Vân Nhiễm. Con mèo thuần trắng kia nhất định bị người động tay động chân, chỉ là bộ dáng con mèo béo ú đáng kia mê hoặc các nàng, khiến cho các nàng mất cảnh giác nên có.

      Chiêu này của Đường Vân Nhiễm chỉ độc ác, mà còn khó lòng phòng bị.

      Lần này xem như ả ta gây khó cho nàng.

      Chỉ là... Nếu lần này ông trời cho nàng sống, dù chết nàng cũng lôi kéo Đường Vân Nhiễm cùng xuống địa ngục.

      Sau khi xe ngựa chạy đường lúc, liền ra khỏi cửa thành, chạy về phía đường lớn. Chỉ là người thường lui tới đường lớn cũng nhiều, thậm chí có đôi khi xuất chuyện cường đạo cướp bóc.

      Xe ngựa bỗng nhiên lảo đảo kịch liệt, đầu Đường Tứ Tứ đụng vào thùng xe. Tiện đà lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, ngoài xe ngựa truyền đến thanh giết chóc.

      Đường Tứ Tứ giật mình, mở màn xe ra, nhìn thấy mấy hắc y nhân từ trời giáng xuống, trong tay bọn họ nắm chặt thanh đao ác nghiệt đâm vào thân thể sống, đao vung đao rớt, máu tươi rơi xuống đầy đất. Mà gia đinh Đường Trọng Nguyên phái tới căn bản lại phải đối thủ của hắc y nhân.

      Rất nhanh, ngoại trừ Đường Tứ Tứ, đoàn người đều bị giết chết.

      Đám hắc y nhân này vây xe ngựa thành vòng, bao lâu, lại có nam nữ cưỡi ngựa chạy đến, mặt nam nhân mang mặt nạ, trong tay giơ liên hoàn nỏ, nhắm Đường Tứ Tứ ở đối diện, dường như chỉ cần di chuyển liên hoàn nỏ chút, tên từ liên hoàn nỏ bắn ra liền có thể đâm thủng thân thể Đường Tứ Tứ. Mà nữ nhân góc váy bay lên, mặt đeo lớp lụa mỏng.

      Với hiểu biết ở kiếp trước của Đường Tứ Tứ với Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm, tuy rằng lúc này hai người đều mang mặt nạ, nhưng chỉ cần liếc mắt cái nàng vẫn có thể nhận ra đôi gian phu dâm phụ này.

      "Đường Tứ Tứ, ngờ, ngươi cũng có hôm nay?" Mộ Dung Nhược Hồng cố ý hạ giọng, dùng giọng điệu khiến người sợ hãi .

      Đường Tứ Tứ lại có gì phải sợ, nàng ngồi ngay ngắn xe ngựa, vẻ mặt lạnh lùng, "Đúng vậy, ta ngờ sau khi Ngũ hoàng tử cùng Đại tỷ thành công làm cho ta nhiễm bệnh đậu mùa, còn hấp tấp muốn ta chết. Trong trường hợp đó, có đôi khi nóng vội ăn được đậu hủ nóng đâu. Ngay khi ta bước ra khỏi Đường gia, cũng mang suy nghĩ phải chết rồi."

      Nàng đến đây, liền cười tiếng, vô cùng phong lưu quyến luyến, "Bất quá, có các ngươi chết cùng Tứ Tứ, Tứ Tứ thực vừa lòng."

      Đường Tứ Tứ xong, ngầm bi thương mỉm cười, sau đó Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm liền phát , bên ngoài bọn họ cũng có nhóm người lao đến, người cưỡi ngựa cầm đầu vội vàng chạy tới là Trì Hằng Liễu.

      Lúc nhận được tin tức Tứ Tứ bảo người truyền cho , liền vội vàng tập kết ít thuộc hạ, chỉ là xem ra, tại số lượng dưới tay và Mộ Dung Nhược Hồng vẫn có chút chênh lệch, nhưng đánh bừa vẫn có thể thắng.

      Tay Đường Tứ Tứ sờ bụng mình, nơi đó cất giấu đồ vật này nọ, hôm nay dù chắc chắn nàng phải chết, nhất định cũng phải đem tai họa Đường Vân Nhiễm này kéo theo cùng vào địa ngục.

      Chỉ cần nữ nhân này chết, đệ đệ của nàng, cậu của nàng, biểu ca... chừng những người quan tâm nàng có thể bình an sống sót.

      Khi Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Trì Hằng Liễu đột nhiên xuất , sắc mặt rất khó coi. Nhưng hai người bọn đều biết Đường Tứ Tứ nhận ra bọn họ, nếu diệt trừ Đường Tứ Tứ, chờ sau khi Đường Tứ Tứ thoát hiểm thành công, sao bọn họ còn có thể có ngày tốt.

      Hai người trao đổi ánh mắt, thấy được trong đôi mắt của nhau quyết tâm giết chết Đường Tứ Tứ.

      Ngay cả liên hoàn nỏ Mộ Dung Nhược Hồng cầm trong tay cũng giao cho Đường Vân Nhiễm, mà bản thân giục ngựa mang người đón đánh Trì Hằng Liễu cùng người mà ta mang đến.

      Đường Vân Nhiễm cầm liên hoàn nỏ trong tay, trong mắt toát ra ánh mắt rắn độc mà vui vẻ, chỉ cần nàng khởi động cơ quan, Đường Tứ Tứ liền có thể biến mất trước mắt nàng.

      Từ nay về sau, còn người uy hiếp nàng!

      Ánh mắt Đường Tứ Tứ nhìn chằm chằm vào Đường Vân Nhiễm, khi nàng thấy ánh mắt hưng phấn của ả ta khi cầm liên hoàn nỏ, hàm răng nàng cắn cánh môi, cười nhạo , "Đại tỷ, ngươi muốn giết ta?"

      Cằm Đường Vân Nhiễm khẽ nâng, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy bễ nghễ coi rẻ đối với Đường Tứ Tứ, "Muội muội tốt của ta, nếu ngươi chết, đường của ta dễ hơn nhiều. Cho nên, vì Đại tỷ của ngươi, ngươi chịu ủy khuất ."

      Khóe miệng xinh đẹp của Đường Vân Nhiễm nhếch lên, giơ liên hoàn nỏ trong tay lên, nhắm ngay Đường Tứ Tứ. Hàm răng Đường Tứ Tứ dùng sức cắn môi, đột nhiên nhảy từ xe ngựa xuống.

      Thân mình nàng lăn vài vòng mặt đất, lợi dụng tốc độ kinh người chạy về phía Đường Vân Nhiễm.

      Đường Vân Nhiễm khởi động cơ quan, tên dài hướng Đường Tứ Tứ mà phóng tới. Đường Tứ Tứ lại như muốn sống, chân ngừng nửa nhịp, nàng tiếp tục sợ chết chạy về phía Đường Vân Nhiễm.

      Cách đó xa Trì Hằng Liễu đánh Mộ Dung Nhược Hồng, thấy màn như vậy, mắt căng ra, hoảng sợ hô lên, "Tứ Tứ!"

      May mắn, Đường Vân Nhiễm bắn tên chưa tốt, tên dài sượt qua hai má Đường Tứ Tứ, khiến vành tai của nàng hơi hơi tê rần. Dù vậy, nàng vẫn như trước dừng bước mà luôn nhằm về phía Đường Vân Nhiễm.

      Đường Vân Nhiễm lại nhanh chóng lắp tên dài, chuẩn bị khởi động cơ quan bắn về phía Đường Tứ Tứ. Nhưng Đường Tứ Tứ chạy tới trước ngựa của nàng. Đường Vân Nhiễm vung roi ngựa, chuẩn bị bỏ xa Đường Tứ Tứ.

      Ánh mắt Đường Tứ Tứ lên chút tàn khốc, nàng dũng cảm lấy chủy thủ sắc bén giấu từ thắt lưng ra, trực tiếp dùng sức chém vào bụng ngựa.

      Con ngựa ăn đau, giật mình, rên tiếng, hai chân trước giơ lên cao, tiện đà thẩy Đường Vân Nhiễm lên mặt đất.

      Đường Tứ Tứ xem xét đúng giờ cơ, dùng sức đánh về phía Đường Vân Nhiễm.

      Thân mình hai người nhanh chóng cuộn cùng chỗ.

      Đường Tứ Tứ giơ chủy thủ dính máu trong tay lên, chuẩn bị đâm Đường Vân Nhiễm. Đôi mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, nắm tay đánh lên gương mặt Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ né tránh, thực mạnh mẽ chịu đòn của Đường Vân Nhiễm, mà chủy thủ tay nàng cũng đâm vào thân thể Đường Vân Nhiễm.

      Đường Vân Nhiễm kêu lên sợ hãi, liên tục huy động nắm tay đánh Đường Tứ Tứ.

      Sức lực tay ả ta lớn, Đường Tứ Tứ bị ả ta đánh nổ đom đóm mắt. Nhưng nàng khẽ cắn môi, dứt khoát trực tiếp cúi xuống dùng răng nanh cắn Đường Vân Nhiễm.

      Đối với Đường Vân Nhiễm, kiếp trước kiếp này, nàng đều hận. tại nàng bị Đường Vân Nhiễm làm cho nhiễm bệnh đậu mùa, về sau có thể còn cách nào mà tiếp tục sinh sống đời này. Nhưng trước khi chết, có thể lôi kéo Đường Vân Nhiễm làm đệm lưng cho nàng, nàng vô cùng cao hứng.

      vị máu nồng đặc lan tỏa nơi môi răng Đường Vân Nhiễm. Đường Tứ Tứ như con mãnh thú thưởng thức mùi máu tươi, trong mắt lóe ra tia sáng khát máu, điên cuồng phát tiết toàn bộ thù hận của mình lên người kẻ đầu sỏ gây nên.

      "Đồ điên! Cái đồ điên này!" Đường Vân Nhiễm bị nàng vừa đánh vừa cắn, đau vô cùng. Nhưng ả cũng ngồi , Đường Tứ Tứ cắn ả, ả liền nắm chặt nắm tay, dùng sức đánh vào bụng Đường Tứ Tứ.

      Giờ phút này, hai người giống dã thú dùng hết toàn lực kịch liệt chiến đấu, nguyện vọng duy nhất trong lòng hai người chính là đưa đối phương đến chỗ chết.

      Thể lực Đường Tứ Tứ mạnh mẽ như Đường Vân Nhiễm, chờ khi động tác của nàng hơi chững lại, Đường Vân Nhiễm xoay người cái, đè nàng xuống dưới thân. Đường Vân Nhiễm nắm tay đấm nhanh như mưa vào người Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ đáp lễ ả ta, chủy thủ sắc bén gây ra vài vết thương tay Đường Vân Nhiễm.

      "Đường Tứ Tứ, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chọc đến ta, ta giết ngươi. Chỉ trách ngươi có mắt, mọi chuyện đều đối nghịch ta. Ngươi như thế, chết cũng chưa hết tội." Đường Vân Nhiễm phẫn nộ tố cáo hành vi phạm tội của Đường Tứ Tứ.

      Toàn bộ thế giới của Đường Tứ Tứ chỉ còn lại mình Đường Vân Nhiễm. Trong lòng nàng ngừng với chính mình, nhất định phải giết ả ta! Nhất định phải giết ả ta! Cho dù phải trả giá nặng nề cũng phải giết ả ta!

      Có ý tưởng này chống đỡ, Đường Tứ Tứ lòng dùng mạng của mình trả bất cứ cái giá nào.

      Lại xem phía Trì Hằng Liễu bên này, dưới tình huống vội vàng Trì Hằng Liễu tập kết nhóm người. Tuy rằng võ công những người này tệ, nhưng ràng số lượng người của Mộ Dung Nhược Hồng chiếm ưu thế, cho nên hai bên đánh nhau, người của Trì Hằng Liễu bị thương chiếm đa số.

      Mà bản thân Trì Hằng Liễu lòng hai phía, ràng là chịu thiệt. Mộ Dung Nhược Hồng từng chiêu bức người, Trì Hằng Liễu bị buộc chỉ có thể ứng phó. Thêm nữa nửa tâm ta của còn phân ra quan tâm Đường Tứ Tứ.

      Khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ bị Đường Vân Nhiễm đặt dưới thân hành hung, lòng dạ nào ham chiến với Mộ Dung Nhược Hồng. vội vàng vận công đánh chưởng lên người Mộ Dung Nhược Hồng, rồi chạy về phía Đường Tứ Tứ.

      Với Trì Hằng Liễu mà , an nguy của biểu muội luôn cao hơn hết thảy. Trước khi lâm chung từng hứa với bà, giúp bà chiếu cố biểu muội biểu đệ tốt. Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay cho dù đánh cược cả sinh mệnh này cũng muốn chu toàn cho biểu muội của .

      Trì Hằng Liễu vừa tung chưởng, liền đánh vào sau lưng Đường Vân Nhiễm. Tiếp theo, tay Trì Hằng Liễu kéo Đường Tứ Tứ từ mặt đất bứt lên, lôi nàng chạy trốn. Nhưng Đường Tứ Tứ như bị ma nhập, chủy thủ nắm trong tay lại muốn đâm về phía Đường Vân Nhiễm.

      Trì Hằng Liễu nhìn thoáng qua thấy Mộ Dung Nhược Hồng sắp tới, đỏ mắt quát Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, chúng ta chạy mau. Bằng còn kịp!"

      "! Muội muốn giết ả, muội muốn giết ả!" Đường Tứ Tứ giãy dụa thoát khỏi Trì Hằng Liễu, nàng còn muốn hung hăng đâm chủy thủ tay mình vào thân thể Đường Vân Nhiễm.

      Chỉ là lúc này Trì Hằng Liễu dung túng nàng, nâng giọng quát, "Tứ Tứ, mau! Nếu muội chết, Tử An phải làm sao? Để tiện nhân này lấy được mạng của muội sao, đáng."

      Lời của Trì Hằng Liễu khiến thân mình Đường Tứ Tứ cứng lại, Trì Hằng Liễu thấy nàng bài xích mình nữa, liền dắt tay nàng bỏ chạy. Hai người chạy khỏi đường lớn, tới bãi cỏ tương đối trống trải, bất quá rất nhanh bọn họ liền phát phía trước hai người là vực thẳm sâu thấy đáy.

      Dưới vực thẳm, sương trắng lượn lờ, giống như tiên cảnh.

      Nhưng khi ngã xuống, chỉ có thể tan xương nát thịt.

      Trì Hằng Liễu do dự, vô cùng quyết đoán kéo tay Đường Tứ Tứ muốn chạy trở về. Mà lúc này, Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm dẫn người đuổi theo, ngăn cản đường trốn của bọn họ.

      Như vậy, Đường Tứ Tứ cùng Trì Hằng Liễu trở thành cá trong chậu.

      người Đường Vân Nhiễm có ít vết dao của Đường Tứ Tứ, nhưng đều đâm vào chỗ hiểm. tại ả vỗ ngực bị thương, trong lòng thề hôm nay cho dù thế nào cũng phải diệt trừ Đường Tứ Tứ.

      Mộ Dung Nhược Hồng hô lên tiếng, mấy hắc y nhân liền đánh về phía hai người.

      Trì Hằng Liễu vừa nhanh chóng bảo hộ Đường Tứ Tứ vào trong ngực, vừa chém giết hắc y nhân. Võ công của hắc y nhân này đều vượt hơn Trì Hằng Liễu. Nhưng cả nhóm bọn cộng lại, tạo thành thương tổn lớn với Trì Hằng Liễu.

      Ngoài đám người, khóe miệng Đường Vân Nhiễm giương lên nụ cười khát máu, ả thưởng thức liên hoàn nỏ trong tay, sau đó khởi động cơ quan, tên dài "xoẹt" tiếng xuyên qua đám người, trúng giữa ngực Trì Hằng Liễu.

      Mộ Dung Nhược Hồng kiêu ngạo khích lệ, "Nhiễm Nhi, nàng học gì cũng rất nhanh."

      Đường Vân Nhiễm nhếch mày, lại khởi động cơ quan, chuẩn bị bắn Trì Hằng Liễu lần thứ hai.

      Mà Đường Tứ Tứ nhìn thấy ngực Trì Hằng Liễu nhiễm máu, lạnh toát cả người. Bỗng nhiên thoáng nhìn liên hoàn nỏ trong tay Đường Vân Nhiễm lại sắp bắn tên đến, nàng cắn răng cái, liền đẩy Trì Hằng Liễu qua bên, mà bản thân nàng lại nghiêng về phía tên dài phóng tới kia.

      Tên dài đâm vào người Đường Tứ Tứ, thân mình Đường Tứ Tứ cứng đờ, lập tức có trận đau đớn lan tràn toàn thân. Trì Hằng Liễu lập tức xông lên, kéo Đường Tứ Tứ vào trong lòng, kiên quyết ép nàng dựa vào, "Tứ Tứ, đừng sợ. Cho dù chết, biểu ca cũng đến địa ngục với muội..."

      Đường Tứ Tứ nhất thời nước mắt rơi như mưa, run giọng gọi, "Biểu ca..."

      Trì Hằng Liễu nhếch môi mỉm cười, đôi mắt như suối nước trong suốt phác họa ảnh ngược của Đường Tứ Tứ.

      Đám người Đường Vân Nhiễm biết hôm nay mình lấy được thắng lợi. Ả cằm khẽ nâng, vẻ mặt ngạo mạn, cả người giống như nữ hoàng cao cao tại thượng. Dường như chỉ cần có người dám ngỗ nghịch với ả, kết cục vô cùng thảm thiết.

      "Đường Tứ Tứ, ngươi ngoan ngoãn mà . Còn nữa, nhớ là khi tới điện Diêm Vương phải cầu xin Diêm Vương nhiều chút. Bảo lão nhân gia , kiếp sau ngàn vạn lần nên trói ta và ngươi vào cùng chỗ. cho ngươi biết, nữ nhân giống như ngươi vĩnh viễn đều thể đấu lại ta."

      Đường Vân Nhiễm xong lời này, hắc y nhân vây quanh bọn họ lại mãnh liệt tiến hành trận tấn công mới với hai người bị thương này. Trì Hằng Liễu rất sợ Đường Tứ Tứ bị thương, ôm nàng lui về sau.

      Chỉ là… phía sau bọn họ là vực sâu vạn trượng.

      Hơn nữa khối đá Trì Hằng Liễu đạp phải cũng có chút long ra. Trì Hằng Liễu giữ vững trọng tâm, đất đá dưới chân nháy mắt sụp đổ, thân mình hai người liền tự chủ ngã về phía sau.
      Hy Tran, KhaiDoanh_347, Layla0633 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62: Có bản đốc ở đây, dù là Diêm Vương cũng dám thu nàng!
      Edit: Tiểu Di
      Beta: Quảng Hằng

      Khi hai người ngã xuống vách núi đen, thân mình Trì Hằng Liễu bị thân cây vách núi chặn lại. chợt dùng sức bắt lấy thân cây kia. Chỉ là, sinh trưởng ở vách đá dù sao cũng chỉ là cây , cũng thể chống đỡ hai người bao lâu.

      Trì Hằng Liễu cúi đầu nhìn vực thẳm, vực thẳm sâu lường được.

      "Tứ Tứ, sợ ?"

      " sợ, bởi vì biểu ca qua... Cho dù đến địa ngục, biểu ca cũng cùng muội." Đường Tứ Tứ mới đến nửa, nhịn được khóc òa lên.

      Đương nhiên, nàng khóc cũng phải bởi vì sợ hãi, mà bởi vì làm phiền biểu ca của mình. Cậu nàng là nam nhân phi thường giữ mình trong sạch, trong nhà ông có tiểu thiếp, bên ngoài cũng có hồng nhan tri kỷ. Trong nhà chỉ có người mợ, mà thân thể mợ lại tốt, hài tử sanh ra chỉ có mình biểu ca. tại nếu biểu ca chết , Trì gia về sau phải làm sao bây giờ.

      Trì Hằng Liễu kỳ thực thích biểu muội của , hơn nữa phụ thân cũng qua chờ sau khi Tứ Tứ cập kê đến Đường phủ cầu hôn. Đến lúc đó nàng trở thành tân nương của .

      Trước đây lâu, còn khát khao cuộc sống tương lai. Nhưng tại, tất cả đều phải kết thúc.

      "Tứ Tứ, muội phải nhớ kỹ, mệnh này của muội là biểu ca liều mạng bảo hộ. Vô luận như thế nào, muội cũng thể chết. Muội chờ, gia đinh của ta nhất định mang người tìm được muội. Muội, bảo, trọng!"

      Khóe miệng của Trì Hằng Liễu chứa nụ cười sáng lạn nhất nhìn Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ tâm chợt động, như ý thức được cái gì. Nàng nôn nóng đến bật khóc , "Biểu ca, nếu biểu ca dám làm việc ngu ngốc, muội cũng nhảy xuống theo biểu ca."

      "Tứ Tứ ngoan! Tử An còn rất , muội có quyền chết!" Trì Hằng Liễu lại mềm , gương mặt tràn đầy nét ôn nhu.

      Trì Hằng Liễu bỗng nhiên dùng chút lực, đẩy Đường Tứ Tứ, buộc tay nàng nắm lấy thân cây kia. Mà bản thân lựa chọn buông thân cây kia ra.

      Thân thể Trì Hằng Liễu nhanh chóng rơi xuống.

      "Biểu ca..." Hai mắt Đường Tứ Tứ đẫm lệ, trong nháy mắt vỡ đê, nàng cúi đầu xuống nhìn, nhưng thấy thân ảnh Trì Hằng Liễu nữa.

      "Biểu ca!" Thanh thê lương gọi ngân vang cả vực thẳm, lòng Đường Tứ Tứ giống như bị người dùng dao cắt mình đầy thương tích, đau như đốt. Nàng thầm thề, chỉ cần nàng có thể sống, nàng nhất định phải đem Đường Vân Nhiễm bầm thây vạn đoạn, dùng máu nàng ta tế biểu ca của mình.

      vực thẳm.

      Đường Vân Nhiễm quan sát vực thẳm sâu thấy đáy phía dưới, khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên nụ cười dã đến cực điểm. Ả ta quay đầu với Mộ Dung Nhược Hồng, "Dưới vực này có thể có cơ hội sống sót gì đó, để ngừa vạn nhất, ta thấy nên sai người đứng hướng chỗ hai người bọn họ vừa rồi rơi xuống ném đá tảng." Ha ha, Đường Tứ Tứ, ta cũng tin ngươi có vận khí tốt đến như vậy, còn có thể chết.

      Mộ Dung Nhược Hồng si mê lấy tay kéo Đường Vân Nhiễm vào trong lòng, ôn nhu , "Nhiễm Nhi, nàng cũng bị thương, chúng ta nhanh trở về ."

      Đường Vân Nhiễm từ trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng giãy ra, cố ý thử , "Ta bị kẻ điên Đường Tứ Tứ kia cắn qua, có thể nhiễm bệnh đậu mùa."

      Mộ Dung Nhược Hồng thấy sắc mặt ả ta kiều diễm như hoa, chọc người trìu mến, lại ôm ả ta vào lòng, , "Nhiễm Nhi, sao. hồi ta mắc bệnh đậu mùa, cho dù có, ta cũng buông nàng ra."

      Đường Vân Nhiễm mở miệng cười tươi sáng, giống như hoa lan tươi mát. Ả ta nhàng tựa đầu dựa vào trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng, trong lòng vui sướng nên lời.

      Từ hôm nay qua , đời này còn nữ nhân tên là Đường Tứ Tứ tới phá chuyện của ả nữa. Ả phải bắt đầu đại triển khai khát vọng, tại cái thế giới khác này làm ra nghiệp oanh oanh liệt liệt.

      Mặt trời giữa trưa bắt đầu ngã về tây. Ánh mặt trời cực nóng vây khắp đại lục.

      Đường Tứ Tứ cảm thấy mình sắp chống đỡ nổi nữa. người nàng vốn trúng tên, máu tươi đỏ sẫm sớm nhiễm đỏ y phục chỗ ngực nàng, mà tại nàng còn phải bảo trì tư thế bất động.

      Nàng vừa đau vừa mệt, ngay cả chính nàng cũng biết có thể chống đỡ bao lâu.

      Trong lòng nàng như có thanh với nàng, "Vô dụng thôi, buông tay , ai đến cứu ngươi đâu."

      Nhưng mỗi khi nàng cúi đầu xuống nhìn vực sâu, dường như nàng lại có chút khí lực. Đúng vậy, mệnh này của nàng là do biểu ca dùng mệnh của bảo hộ, báo xong thù, làm sao nàng có mặt mũi buông ra.

      Kiên trì, kiên trì, phải kiên trì!

      Đây là lời Đường Tứ Tứ mực với chính mình!

      *****

      Hôm nay Mộ Dung Long Thịnh có vào triều sớm. bãi giá uống rượu ăn thịt, cùng với ít phi tần tân sủng gần nhất của mình thoát y tìm hoan mua vui. Quân Cơ Lạc chờ ở bên, làm như sớm nhìn quen hình ảnh kích thích như vậy.

      "Cơ Lạc!" Giọng Mộ Dung Long Thịnh khàn khàn mang theo mơ hồ truyền đến, Quân Cơ Lạc cúi thấp người vào trong điện. Dọc theo đường , lọt vào trong tầm mắt đều là thân mình trần trụi của nữ nhân.

      "Bệ hạ!" Quân Cơ Lạc đến trước mặt Mộ Dung Long Thịnh, cầm trong tay cái hộp gấm khảm vàng trình lên. Mộ Dung Long Thịnh nhận cái hộp kia, mở ra vừa thấy, bên trong là viên kim đan vừa mới luyện.

      Mộ Dung Long Thịnh lấy kim đan, cẩn thận bỏ vào trong miệng.

      bao lâu, thân mình trần truồng của Mộ Dung Long Thịnh truy đuổi đám phi tần lõa thể của . Rất nhanh, liền có hình ảnh trụy lạc xuất .

      Quân Cơ Lạc cúi người lui ra, tự động đem thanh tìm hoan mua vui trong điện này che chắn.

      Mà lúc này, có thị vệ mặc y phục phi ngư trình ra tờ giấy. Quân Cơ Lạc mở ra tờ giấy vừa thấy, nội dung tờ giấy làm cho tròng mắt u ám của trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, sát khí mạnh.

      với tiểu thái giám đứng ở bên cạnh, "Ngươi trước chờ ở trong này, để cho bệ hạ nếu có gọi đến, ngươi tạm thay bản đốc đáp lời."

      Tiểu thái giám sợ hãi gật đầu.

      Quân Cơ Lạc phất ống tay áo, nhanh chân rời khỏi đại điện. Chờ sau khi ra khỏi đại điện, Quân Cơ Lạc liền cùng sai nha ra khỏi hoàng cung. ra khỏi cửa thành, thẳng hướng về tây, bao lâu thấy được chiếc xe ngựa. Bên cạnh xe ngựa nằm ít thi thể hỗn loạn. Duy chỉ có thi thể Đường Tứ Tứ.

      Quân Cơ Lạc nheo đôi mắt nguy hiểm lại, nhìn vào trung , "Ra đây!"

      Rất nhanh, trước mặt Quân Cơ Lạc liền ra hắc y ám vệ. quỳ xuống trước Quân Cơ Lạc, cúi đầu nhận tội , "Cửu Thiên Tuế, thuộc hạ vô năng xin nhận tội!"

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc hàm chứa tức giận, "Nàng đâu, tại ở nơi nào?"

      Ám ảnh cung kính hồi đáp, "Thuộc hạ thấy bọn họ bị đuổi tới phía trước đoạn vách đá, hai người đều... rớt xuống vực."

      Quân Cơ Lạc nhíu chặt mi, mặt tuấn mỹ lên tức giận, nhấc roi da đánh mạnh vào người gã ám vệ, "Ăn hại à? Vì sao cứu bọn họ."

      Thân mình gã ám vệ run lên, phủ phục quỳ gối nơi đó, "Bọn họ nhiều người lắm..."

      Quân Cơ Lạc nhìn gã ám vệ kia nữa, cưỡi ngựa hướng đoạn vách đá chạy tới. Đến vách đá, Quân Cơ Lạc nhảy xuống ngựa, cúi thân nhìn, vực thẳm sâu thấy đáy làm cho gương mặt tuấn tú sâu lường được của hơi trầm xuống.

      "Cửu Thiên Tuế, hai người bọn họ ngã xuống như vậy, khả năng còn sống cực thấp ..." Ám vệ phía trước cùng tới đây, cẩn thận .

      Dung nhan tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc bỗng nhiên bình tĩnh, giống như bình yên trước khi nổi lên bão táp, dị thường bình tĩnh.

      "Ngươi đến thôn trang phụ cận tìm chút dây thừng đến!" Quân Cơ Lạc ra lệnh.

      Ám vệ kia dám cãi mệnh lệnh của Quân Cơ Lạc, qua thời gian đại khái nén nhang liền mang dây thừng đến. Quân Cơ Lạc lấy dây thừng kia qua hướng bên hông mình cột, ám vệ ở bên cạnh khuyên, "Cửu Thiên Tuế, đáy vực rất nguy hiểm, ngài thể làm như vậy."

      60 like có phần sau 
      <img id="smilie_243" title="Th 57" alt=":th_57:" src="http://www.tangthuvien.vn/forum/images/Rabbit/th_57.gif" />
      <img id="smilie_243" title="Th 57" alt=":th_57:" src="http://www.tangthuvien.vn/forum/images/Rabbit/th_57.gif" />
      <img id="smilie_243" title="Th 57" alt=":th_57:" src="http://www.tangthuvien.vn/forum/images/Rabbit/th_57.gif" />
      Hy Tran, tart_trung, thanhbinh32 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62: Có bản đốc ở đây, dù là Diêm Vương cũng dám thu nàng!
      Edit: Tiểu Di
      Beta: Quảng Hằng


      Quân Cơ Lạc lạnh lùng liếc người nọ cái, người nọ liền dám thêm gì nữa. Mà Quân Cơ Lạc đem đầu dây thừng cột vào thân cây đại thụ vách đá, sau đó đến vách đá, thả người nhảy xuống, cả người rơi xuống với tốc độ cao nhất.

      Đợi khi dây thừng đều thả hết, đôi mắt lợi hại của Quân Cơ Lạc bắt đầu tìm tòi ở vực thẳm, "Tứ Tứ..." Giọng của hơi khẩn trương ngừng vang trong vực thẳm, rộng ra bên ngoài...

      Bóng đêm, bóng đêm vô biên vô hạn...

      Đường Tứ Tứ khốn đốn gần như muốn nhắm mắt lại, cánh tay nắm thân cây kia lại vô cùng đau nhức.

      Nàng muốn chết như thế này, nàng vẫn còn chưa tận mắt thấy kết cục của Đường Vân Nhiễm, nàng thể chết được. Chỉ là... Nàng lại quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.

      "Tứ Tứ... Đường Tứ Tứ!"

      hoảng loạn, tựa hồ nàng nghe có người gọi tên của nàng, thanh kia rất dễ nghe, như người nàng quen biết. Nhưng tại ý thức hỗn độn, nàng nhớ thanh này là thuộc về ai. Bất quá quan hệ, chỉ cần người này tới cứu nàng là được.

      Đường Tứ Tứ mấp máy đôi môi khô khốc sớm bị mặt trời phơi nắng, nàng có chút run run mở miệng, giọng run rẩy , "Ta, ta ở đây.. Ta ở trong này..."

      Chỉ là vài phát đơn giản, lại làm Đường Tứ Tứ thở dốc.

      Giọng của nàng mỏng manh vang vọng ở trong vực thẳm, chỉ là có thể thanh quá , thế cho nên so với muỗi kêu khác mấy.

      Nàng thể dùng tất cả khí lực toàn thân, lại giương cổ họng khát đến gần như muốn bốc hỏa kêu, "Ta ở trong này... Ta ở trong này... Ai đó, cứu ta với..."

      thanh suy yếu lần này nhàng bay vào bên tai Quân Cơ Lạc, toàn thân Quân Cơ Lạc chợt căng lại, ánh mắt hơi nheo lại, tiện đà theo phương hướng thanh truyền đến nhìn qua. May mắn, rốt cục ở cái cây thấy được thân ảnh bé yếu ớt lộ ra.

      "Tứ Tứ!" Tròng mắt u ám của sáng ngời, dùng chủy thủ đâm mạnh ở vách đá, sau đó từng bước về hướng nàng.

      "Đường Tứ Tứ!" đến bên cạnh nàng, tay cẩn thận đem thân mình nhu nhược kia ôm vào trong lòng. Mà khi ánh mắt chạm đến mảng đỏ sẫm lớn ở trước ngực nàng, ánh mắt thâm trầm.

      Đường Tứ Tứ cảm giác mình được vòng tay ấm áp ôm lấy, nàng cố gắng mở to mắt, thu vào mắt nàng đó là khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc, nàng lại mấp máy cánh môi khô khốc, cặp mắt đen bóng lóe ra thần sắc kiên nghị, "Cứu ta... Ta muốn chết... Ta muốn sống... Cầu ngươi, cứu ta..."

      "Đừng sợ! Có bản đốc ở đây, dù là Diêm Vương cũng dám thu nàng!" Quân Cơ Lạc năng khí phách.

      Lời khí phách như vậy như dòng nước mát trong chảy vào bên tai Đường Tứ Tứ, tay nàng suy yếu bắt được y phục của Quân Cơ Lạc, thanh cũng dần dần thấp , "Ta thể chết được... Nhất định thể chết được..."

      Chỉ câu như vậy, lại mang theo sức nặng nặng trịch đánh vào lòng Quân Cơ Lạc. Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc nhìn chằm chằm nàng hề chớp. nữ nhân nhu nhược như vậy, nàng phải có bao nhiêu kiên cường mới có thể kiên trì sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt này.

      Quân Cơ Lạc giữ chặt dây thừng ôm Đường Tứ Tứ từ vách núi đen leo lên.

      Đường Tứ Tứ rất mệt, nhưng nàng vẫn dám ngủ, nàng mềm yếu ở trong lòng . Vòng tay của ấm áp rộng lớn, người còn có mùi đàn hương nhàn nhạt, ngửi cũng rất thoải mái.

      Cực kỳ gian nan ngửa đầu nhìn Quân Cơ Lạc, mũi cao thẳng tắp, cằm cong kiên nghị lạnh lùng, tựa như con người của , cho tới bây giờ đều là kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng dạng người như vậy vẫn sống tiêu diêu tự tại.
      Nhưng còn nàng, Đường Tứ Tứ cảm thấy mình là trưởng nữ, phụ thân thương, tổ mẫu bảo vệ, thứ tỷ lại ra tay hãm hại... Nàng từng bước chịu nhục, kết quả nàng lại có được cái gì? Biểu ca của nàng... Là bị nàng hại chết.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Quân Cơ Lạc cúi đầu xuống, ánh mắt cùng nàng đối diện, nhìn thấy trong mắt nàng ngấn nước, khóe miệng trộm nhếch lên đường cong hoàn mỹ, lên khuôn mặt như ánh mặt trời sáng lạn ngày xuân, tuấn nhã, "Đừng khóc, chờ lên rồi, ta mua kẹo cho nàng ăn."

      Đường Tứ Tứ bởi vì câu pha trò này của , nước trong hốc mắt nháy mắt liền chảy ra , nàng vội vàng dùng tay mặt, cho Quân Cơ Lạc nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của bản thân. Quân Cơ Lạc cười cười, tiếp tục theo dây thừng lên .

      Đại khái sau nén nhang, hai người bọn họ bình an leo lên đoạn vách đá. Giờ phút này đoạn vách đá tụ tập đám thủ hạ của Quân Cơ Lạc, nhìn thấy hai người leo lên, liền khom người hành lễ với Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc ôm Đường Tứ Tứ lên ngựa, lập tức thúc ngựa phóng . Mà Đường Tứ Tứ đến giờ phúc này mới dám yên lòng, nàng rất nhanh bị bóng đêm vây quanh, cả người đều rơi vào trong đêm tối.

      Quân Cơ Lạc thúc ngựa tới phủ trạch của Tiết thần y. Dừng ngựa, ôm lấy Đường Tứ Tứ, trực tiếp đá văng cánh cổng lớn của Tiết thần y. Mấy đồ đệ của Tiết thần y nghe tiếng chạy đến, Quân Cơ Lạc đôi mắt như đao, sắc bén dị thường quát, "Người có liên quan cút ngay!"

      Tiết thần y ở buồng trong chế thuốc, nghe được ở đại môn có thanh giẫm đạp quen thuộc, đau lòng mở cửa nhìn. Mà lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng. Thân ảnh Quân Cơ Lạc xuất ở cửa phòng.

      Tiết thần y vội vàng liếc mắt nhìn Quân Cơ Lạc, lại nhìn thấy trong lòng là Đường Tứ Tứ, lập tức kinh hãi nhanh chóng , "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Mau cứu nàng! Nếu nàng chết, ta đem nơi này của ngươi cũng hủy !" Quân Cơ Lạc nhìn Tiết thần y uy hiếp .

      Nếu ngày xưa Tiết thần y nghe như thế chắc chắn bùng nổ, nhưng hôm nay nhìn thấy trước ngực Đường Tứ Tứ mảng máu lớn, cũng thêm gì nữa, vội vàng ra lệnh Quân Cơ Lạc đem Đường Tứ Tứ đặt ở giường.

      "Tháo y phục của nàng ra!" Tiết thần y nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của nàng, thẳng.

      "A?" Quân Cơ Lạc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền phi thường quyết đoán xé mở y phục người nàng, cẩn thận đem phần da thịt bị thương lộ ra. Về phần chỗ khác, Quân Cơ Lạc lại theo bản năng giúp nàng che chắn kĩ, chỉ sợ bị Tiết thần y nhìn nhiều phần, chiếm tiện nghi của Đường Tứ Tứ.

      Tiết thần y kiểm tra miệng vết thương của nàng, tay xoa xoa mồ hôi trán, có chút khó giải quyết , "Vết thương này của nàng ra có nhiều vấn đề, chỉ là nàng còn nhiễm bệnh đậu mùa. Đây chính là chuyện quan trọng nhất."

      "Ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta cho, điều kiện tiên quyết là trị liệu cho nàng tốt." Quân Cơ Lạc cũng hề nghĩ nhiều, trực tiếp với Tiết thần y tiền hơn mạng.

      Tiết thần y cảm thấy hơi kinh ngạc, trước đây Quân Cơ Lạc còn đối với keo kiệt đến đáng ghét. tại vì Đường Tứ Tứ nhưng lại khẳng khái hẳn lên. Như vậy xem ra Quân Cơ Lạc đối với tiểu nương này rất có ý tứ. Nhưng hoạn quan, thể cưới người ta? Nghĩ lại mà , cho dù cưới nàng, nhưng thể làm cho tiểu nương người ta dùng dưa chuột cả đời chứ?

      Tiết thần y mấp máy môi, nghĩ ra chuyện trai trong lúc đó, liền cũng nghĩ nhiều. Dù sao chỉ cần có thể làm lấy được bạc, liền vui vẻ cứu người.

      Đường Tứ Tứ hôn mê ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư tỉnh lại, nàng được Tiết thần y mình sắp xếp ổn thỏa. Tròng mắt nàng quay tròn nhìn Tiết thần y, Tiết thần y cũng giận, vẫn dùng ánh mắt có thần sáng ngời như nhìn đống vàng trong bảo khố nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, " , chúng ta thương lượng chuyện làm ăn được ? Chờ vết thương người ngươi về sau khỏi hẳn, bệnh đậu mùa cũng hết. Ngươi theo ta phối hợp, lại tạo thêm chút vết thương mới. Như vậy là ta có thể bắt chẹt Quân Cơ Lạc nhiều bạc thêm chút. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm. Đến lúc đó bạc chúng ta chia đều."

      Khóe miệng Đường Tứ Tứ giựt giựt, vờ như hề nghe thấy lời của Tiết thần y.

      Đường Tứ Tứ ở chỗ Tiết thần y đại khái hai tháng, mẩn đỏ cùng bọt nước người nàng mới chậm rãi biến mất. Trong hai tháng này, bởi vì bị Tiết thần y nhốt tại gian phòng kín, nàng cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

      Chờ vết thương người nàng hết hẳn, khi có thể ra, thời gian qua ba tháng.

      Trong ba tháng này, trong Hoàng Thành xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong đó có hai kiện đối với Đường Tứ Tứ mà , là thập phần trọng yếu. Chuyện thứ nhất, hoàng đế hoa mắt ù tai đột nhiên hạ chỉ tuyển tú nữ vào cung, mà tên Đường Vân Nhiễm ràng cũng ở trong đó.

      Vốn là trưởng nữ Đường gia là nàng cũng có trong danh sách kia, chỉ là nàng nhiễm bệnh đậu mùa, còn tư cách vào cung chân tuyển.

      Chuyện thứ hai, chính là Quân Cơ Lạc vì bảo hộ lão hoàng đế ngu ngốc, bị thích khách ám sát trọng thương, trúng độc.

      Khi Đường Tứ Tứ biết tin tức thứ nhất, nở nụ cười. Kiếp trước Mộ Dung Long Thịnh cũng từng hạ chỉ tuyển tú nữ. Lúc ấy nàng cùng Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng đính thân, cho nên cần tiến cung. Mà Đường Vân Nhiễm, nàng ta có phúc khí của Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng, trước khi Mộ Dung Long Thịnh nhìn thấy được thay thế.

      Kỳ , trong Hoàng Thành vẫn có lời đồn đãi, Mộ Dung Long Thịnh tuy ăn đan dược, nhưng lại thích làm chút chuyện thải bổ dương. Truyền thuyết rằng nữ nhân leo lên long sàng của , ngoài Thục Phi ra, nữ nhân khác đều bị làm cho sắc mặt khô vàng sau tháng, đột nhiên già mười tuổi. Có người thậm chí chết bất đắc kỳ tử.

      Cho nên phàm là gia tộc có thân phận trong Hoàng Thành, đều sợ vào danh sách tú nữ kia.

      Đường Tứ Tứ nghĩ kiếp trước Đường Vân Nhiễm tiến cung. Nhưng kiếp này, nàng nhất định phải làm cho nữ nhân này tiến cung. Làm cho nàng ta trở thành đồ chơi của Mộ Dung Long Thịnh, chính là mục tiêu kế tiếp của nàng.
      Hy Tran, Layla06, thanhbinh36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :