1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Lòng riêng của Sĩ Hành

      Tử Yên nhìn nha đầu mama thu thập xong đồliền dẫn họ ra khỏi viện. Vừa ra cửa viện thấy Hạ Tử Nghiệp đứng trong lương đìnhbên ngoài viện Tử Yên cười nghênh đón “Ca ca đến đón muội à?” Hạ Tử Nghiệp xấu hổ thể nguyên nhân cho nàng chỉ quanh co xong lại quay đầu phân phó nha hoàn mama đặtđồ lên xe ngựa, mình dẫn theo Tử Yên lênphòng lớn từ biệt.

      Hai huynh muội mới vừa vài bước thấyNguyên Thu từ xa tới, Tử Yên bước nhanh đến kéo Nguyên Thu cười “Trời nóng nhưvậy, muội đến làm gì? Tỉ muốn đến phònglớn đây”

      Nguyên Thu cười “Muội còn muốn tặng đồcho tỉ, tỉ ngồi đây chờ muội lát, muội lấy xong rồi ra” Tử Yên nghe từ chối lúc, Nguyên Thu chỉ cười sai người đỡ nàng vào bên đình nghỉ ngơi. Nguyên Thu trở về tiện tay lấy hộp của Hạ Tử Nghiệp đưa nàng để sang bên, lấy mấy cây trâm hoa Lý thị mới đưa tới ra ngoài ngăn kéo, lựa chọn vài cây bỏ vào hộp đậy nắp lại ôm ra ngoài. Ai ngờ thân thể NguyênThu quay gấp, ống tay áo phất lên bàn đụng cáihộp, nghe tiếng đổ hộp rơi mặt đất cây trâm từ bên trong rớt ra.

      Nguyên Thu thấy rớt xuống đất là hộp mà Hạ Tử Nghiệp vừa đưa nàng, nàng chỉ nghĩ là món đồ chơi gì đó lại nghĩ là cây trâm. Nguyên Thu mơ hồ đoán được ý tứ củaHạ Tử Nghiệp tặng đồ cho nàng, mà nghĩrằng trực tiếp đưa cây trâm, cái này ám chỉquá ràng nhất thời Nguyên Thu lấyđược chủ ý.

      Cây trâm lăn đến chân Nguyên Thu liền dừnglại, Nguyên Thu suy nghĩ lát khom ngườinhặt cây trâm lên, lấy tay mở hộp đưa cho Tử Yên ra bỏ cây trâm vào đóng hộp lại vội vàng đitìm Tử Yên.

      Cố Sơn ở trong thư phòng học tâp, người hầu tới báo Hạ Tử Nghiệp đến đón Tử Yên về phủ. CốSơn nghe khỏi căng thẳng trong lòng, thầm oán giận Hạ Tử Nghiệp sao chàohỏi trước, vội sai người hầu thay đổi xiêm y gặpkhách nhanh lên phòng lớn. Cố Sơn nóng lòngđi rất nhanh thình lình đụng vào Sĩ Hành tiến vào thiếu chút làm rớt hộp gỗ trong tay Sĩ Hành.

      Sĩ Hành che chở hộp trong tay với Cố Sơn“Ngươi vội vội vàng vàng muốn làm cái gì?”

      Cố Sơn “Hạ Tử Nghiệp tới đón muội muội , ta trước bồi . Huynh đến đúng lúccùng nhau qua

      Sĩ Hành nghe hừ lạnh tiếng vào nhà ngồi phủi mặt “Ta

      Cố Sơn nghe vậy mơ hồ cảm thấy kì quái nhưngkhông kịp ngẫm nghĩ chỉ đành “Vậy huynh ngồi trước chút, ta lúc liền về”

      Sĩ Hành ngeh do dự chốc lát, cảm thấy tỏ ra mình hẹp hòi. Sĩ Hành vội gọi Cố Sơn tiếng, xoay người đem hộp gỗ bỏ lên bàn đuổi theo Cố Sơn ra khỏi viện. Hai người đichưa lâu nhìn thấy bóng dáng ba ngườiNguyên Thu. Cố Sơn vội bỏ lại Sĩ Hành tiến lên chào hỏi Hạ Tử Nghiệp lại giả bộ khuông chính khách sáo với Tử Yên phen. Tử Yên thấy Cố Sơn mặt tự chủ đỏ lên nàng lại sợngười khác nhận thấy ý định của mình đành giảbộ trấn định nhất nhất trả lời. Hai người ngươimột câu ta câu làm cho Nguyên Thu khôngcó chỗ chen từ từ cũng bỏ rơi Nguyên Thu ra.

      Hạ Tử Nghiệp ở phía sau lại chú ý đếnCố Sơn và Tử Yên, trong lòng vẫn còn thấp thỏm vì cây trâm mới đưa cho Nguyên Thu, khóe mắt liếc liếc Nguyên Thu. Nguyên Thu cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tử Nghiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ liền giả bộ biết quayđầu ngắm hoa ven đường.

      Sĩ Hành vì bắt gặp Hạ Tử Nghiệp đưa đồ choNguyên Thu ngực liền buồn bực. Lúc này lại cảm thấy khí khác thường giữa Hạ Tử Nghiệp và Nguyên Thu trong lòng hoảng loạn lên, chỉ lòng lưu ý hai người này làm sao còn chú ý được đến Cố Sơn và Tử Yên.

      Mấy người đều tự theo đuổi tâm tư của mình phát giác người khác khác thường cho đến ngoài phòng lớn mấy người mới thu ý nghĩbày ra tươi cười. Lý thị kéo Tử Yên đến bêncạnh hỏi các mama chuẩn bị xong chưa lúcnày mới tự mình đưa Tử Yên ra cửa viện nhìnnàng lên cỗ kiệu mới quay về.

      Tử Yên vừa , Nguyên Thu cảm thấy mình rất đơn mặt khỏi có cảm giác mất mát. Sĩ Hành nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyên Thu chỉ coi như là nàng vì Hạ Tử Nghiệp tronglòng càng thêm phiền muộn. Cố Sơn hoảng hốt lúc mới tìm về được thần trí, quay đầu kêuNguyên Thu Sĩ Hành trở vào. Nguyên Thu cười khoát tay cự tuyệt “Muội trở về nghỉ ngơi các huynh xem sách

      Cố Sơn sợ Nguyên Thu buồn bực vội dụ dỗ “Sĩ Hành mang thứ tốt đến cho muội vào việnca ca xem chút”

      Sĩ Hành nghe vậy mặt thoát trắng thoắt đỏ, cổ cứng ngắt uốn éo quay giọng lầm bầm“Mang đồ tốt cho nàng lúc nào?”

      Lúc Nguyên Thu náo loạn với Sĩ Hành quenthấy bộ dáng này của nhịn được trêuchọc “Muội còn nghĩ Sĩ Hành ca mang thứ tốt cho muội ai ngờ ca lừa gạt ta” xong bày ra bộ vui.

      Sĩ Hành quay đầu thấy vẻ mặt Nguyên Thu cảm thấy đau lòng sửa miệng “Ta trêu muội thôi, có hộp cho muội đấy”

      Nguyên Thu thấy vẻ mặt Sĩ Hành vừa vội vừa thẹn thùng nhịn được ‘phốc’ cười mộttiếng. Sĩ Hành thế mới biết bị mắc lừa trong lòng mặc dù vì Nguyên Thu vui mà thấy vui vẻ nhưng mặt nhịn được trừng mắt Nguyên Thu cái hất mặt nhìn nàng.Nguyên Thu nhìn vẻ mặt tức giận của Sĩ Hànhrất muốn bóp mặt của liền đẩy Cố Sơn “Ca nhanh bóp mặt bánh bao của Sĩ Hành ca”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Lòng riêng của Sĩ Hành ( tiếp theo)

      Cố Sơn nghe vậy tỉ mỉ quan sát Sĩ Hành thấy mặt quả tròn vo như bánh bao liền cười đưa tay bóp Sĩ Hành làm sao cho như ý vộikhom lưng vọt tới. Hai người ầm ĩ chạy về phíatrước, Nguyên Thu theo sau lưng nhìn hai ngườibọn họ cười ngừng.

      Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cười vui vẻ, oán khí tích tụ trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa náo loan lúc với Cố Sơn liền thu tay vừa vừanói chuyện với Nguyên Thu đường đến viện.

      Sĩ Hành vào nhà lấy hộp gỗ trước giống như hiến vật quý đưa đến bàn cạnh Nguyên Thu mở nắp ra cho nàng nhìn đồ vật bên trong. Nguyên Thu liếc mắt nhìn sơ, hình như so với đồ Cố Sơn đưa lúc trước còn nhiều hơn rất nhiều liền cười hỏi rốt cuộc mua về baonhiêu thứ. Sĩ Hành đâu quan tâm mấy thứ này,chỉ thúc dục nàng xem mấy món đó.

      Cố Sơn thấy Sĩ Hành cười hì hì hiến vật quý, vội lôi kéo Sĩ Hành ngồi xuống sai người bưng tràlên. Nguyên Thu cười sai người cầm quyển sách kín đáo đưa cho Sĩ Hành và Cố Sơn xem khôngcho họ phiền mình.

      Nguyên Thu cuối đầu nhìn hơn phân nửa hộpcảm thấy có chút khát nước liền ngẩng đầu đilấy trà thình lình thấy Nguyên Dung tựa cửa nhìn cười như cười nhìn mình nhất thời ra thân mồ hôi.

      Cố Sơn, Sĩ Hành nghe tiếng kêu của NguyênThu vội ngẩng đầu lên đều thấy Nguyên Dung đứng ở cửa. Nguyên Thu vội đứng lên cười “Tỉ đến đây sao tiếng, dọa muội giật mình”

      Nguyên Dung cười hành lễ với Sĩ Hành và Cố Sơn, lại ngồi cách cái bàn với Nguyên Thu mới “Tỉ nghe hôm nay Tử Yên muội muội về phủ liền muốn ra ngoài đưa nàng ai ngờ vẫnchậm bước. Tỉ khó được ra khỏi viện lạithấy hôm nay thời tiết tốt, liền muốn qua việnmuội chơi chút. Tỉ qua nghe nha đầu ở xa xa nhìn thấy muội và ca ca đến đây tỉ cũng theo đến”

      Nguyên Thu cười “Tỉ nhưng thời gian lâu rồi chưa ra viện muội hỏi mẫu thân hai lần, mẫu thân chỉ tỉ khỏe ở trong phòng nghỉ ngơi. Muội muốn xem thế nào lại sợ lúc tỉ dưỡng bệnh thích gặp người nên điqua”

      Nguyên Dung vội “Tỉ muốn muội qua nhưng sợ lại lây bệnh cho muội nên dám cho người mời hôm nay người khỏe nên mới dám ra ngoài”

      Nguyên Thu cười “Nếu tỉ khỏe lại tốt rồi,muội cũng an tâm, nếu tỉ muốn ăn cái gì sai nha đầu đến chỗ muội. Nếu muội có, đến chỗ mẫu thân lấy dù sao chỗ mẫu thân cái gì cũngkhông thiếu”

      Nguyên Dung cười khách khí với Nguyên Thu phen lại hỏi Cố Sơn “Sao hôm nay ca ca và Thế tử ca ca học?”

      Cố Sơn cuối đầu đọc sách đáp lời,Nguyên Thu vội cười “Hôm nay ca ca học văn, học ngày tiên sinh cho nghỉ ngày ở trong phòng tự làm văn”

      Nguyên Dung nghe vậy liền nhìn cái hộp kia trách được ca ca rãnh rỗi như thế, rabên ngoài mua nhiều đồ chơi cho muội như vậy.” xong lấy tay cầm hộp đồ chơi nhưng ngờ nhìn thấy bên bàn có tiểu khóa códấu ấn Nam Bình Quận Vương phủ nàng thu tay cầm khóa vuốt ve ra trong phủ Thế tửca ca dùng đều là khóa vàng, trước đầy muội cũng thấy qua lần nhưng khéo léobằng cái này”

      Sĩ Hành nghe vậy liền ngẩng đầu cười “Khóa cái hộp mà thôi, có đáng gì”

      Nguyên Dung nghe vậy liền cười hỏi còndùng những thứ khác như thế nào. Sĩ Hành chỉnói có gì li kì chỉ là chút đồ bình thường mà thôi. Nguyên Dung tin hỏi ngừng cho đến khi hỏi đến Sĩ Hành phiền lạnh mặt xuống Nguyên Dung mới hiểu mình lỗmãng vội vàng bồi lễ với Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy Nguyên Dung bồi lễ giống như mình có chút gì quá đáng đành lung tung ứng phó liền núp vàomột bên xem sách.

      Nguyên Dung thấy Sĩ Hành mất hứng mình cũngkhông có tinh thần ngồi với Nguyên Thu lúcnhìn nhìn đồ trong hộp cả thấy là bảo bối của Quận Vương phủ lòng nghĩ muốn lấy đến xem.

      Nguyên Thu thấy ánh mắt Nguyên Dung phiêu phiêu đến trong hộp sao biết được ýnàng. Nếu là mấy thứ bình thường Cố Sơn mua cho nàng có gì nhưng mấy thứ này là Sĩ Hành đưa tới. Sĩ Hành tính khí rất cổ quái,phàm là đưa cho Nguyên Thu cho Nguyên Thu đưa cho người khác ngay cả NữuNữu và Tuyền ca cũng được.

      Mấy tháng trước Nguyên Thu thấy Sĩ Hành đưatới đồ chơi bằng đường rất đẹp liền đưa cho Nữu Nữu. Ai ngờ Sĩ Hành biết chuyện này liền mua thêm đồ chơi bằng đường đem về đổi bằng được món đồ cho Nguyên Thu với Nữu Nữu. Nữu Nữu chơi vui sống chết khôngchịu đổi, Sĩ Hành thuyết phục đượcđương trường đoạt làm Nữu Nữu mất hứng lúc lâu.

      Nguyên Thu thấy Nữu Nữu vui Sĩ Hành vài câu hẹp hòi. Ngược lại, Cố Sơn ngọn nguồn ra với Nguyên Thu ra là Sĩ Hànhmua đồ chơi miêu tả vóc người Nguyên Thu vớingười bán hàng bảo dựa theo mà làm.Nguyên Thu thế mới biết là vì sao Sĩ Hành để ý đồ chơi bằng đường này như thế. Vì vậy mà Sĩ Hành giận dỗi để ý đến Nguyên Thu,Nguyên Thu đành tự mình làm vài món ăn đưatới cho Sĩ Hành cho vui vẻ mới lấy được tha thứ của . Chỉ là từ đó về sau, Nguyên Thu dám lấy đồ Sĩ Hành đưa tặng người khác chỉ sợ Sĩ Hành làm ra cái gì kì quái.

      Nguyên Dung ngồi liếc nửa ngày trong lòng thầm nghĩ Nguyên Thu vì sao còn tặng cho nàng. Nguyên Thu giả bộ biết, lại cũng thế, Nguyên Dung ngồi chút cảm thấy có ý nghĩa chỉ đànhđứng dậy cáo từ Nguyên Thu và Cố Sơn.

      Sĩ Hành ở trong phòng nghe Nguyên Dung vộivọt đến xem mấy thứ trong hộp, phát thiếu gì mới mím môi cười ngồi xuống.Nguyên Thu thấy bộ dáng trẻ con tức giận sinhkhí của nhịn được cười rộ lên.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: Nam Kinh

      Nguyên Thu liếc nhìn Sĩ Hành “Sĩ Hành ca ca càng ngày càng phát ra hẹp hòi” Sĩ Hành nghe chút phật lòng, ngược lại dạy dỗNguyên Thu “Đồ ta đưa muội, nếu thích đập nát cũng được đưa cho người khác”

      Nguyên Thu hé miệng cười “Nếu muội đập nát e là Sĩ Hành ca ca thể tìm muộitính sổ” Sĩ Hành dương dương hả hê “Muộibiết là tốt rồi”

      Nguyên Thu thấy như vậy biết mình nóikhông lại đành cười đáp. Nguyên Thu xem xong đồ Sĩ Hành đưa quay về viện ngủ, Sĩ Hành vội “Chắc có chuyện gấp…muội ngồi chuyện lâu chút”

      Nguyên Thu vội khoát tay “Thôi làmtrễ nãi các huynh học hành, làm tốt lại bị tiên sinh mắng. Đến lúc đó cần lôi muội vào cho tiên sinh mắng chung trận”

      Sĩ Hành nghĩ đến mình còn chưa làm xong văn chương cũng đành thôi. Cố Sơn thấy Nguyên Thu mới nhớ tới buổi sáng Sĩ Hành tức giậnliền hỏi “Hôm nay huynh đụng phải ai? Làm gì tức giận thành bộ dáng kia?”

      Sĩ Hành thấy Cố Sơn hỏi liền nghĩ đến chuyện Hạ Tử Nghiệp đưa cái hộp cho Nguyên Thutrong nháy mắt mặt đen phân nửa. Muốn méc cho Cố Sơn trách cứ chút Hạ Tử Nghiệp lén lút đưa đồ cho Nguyên Thu ra thể thốnggì nhưng chợt nghĩ đến mình còn phải cảngày kín đáo đưa các loại đồ chơi cho NguyênThu. Sĩ Hành suy nghĩ phen tự giải thích : Hạ Tử Nghiệp sao đánh đồng được với ta, ta và Nguyên Thu muội muội là cùng nhau lớn lên,hai trẻ vô tư sớm quen biết đưa vài kiện đồ là bình thường , đưa đồ chơi cho nàng cũng chẳng có gì. Mà Hạ phủ tuy là thế giao với Cố phủ nhưng hai người từ gặp nhau vài lần làm sao có thể tùy tiện tặng đồ được.

      Sĩ Hành vẫn suy nghĩ, Cố Sơn thấy mặt mộthồi xanh hồi trắng còn len lén cười chút, càng thấy bình thường, liền khôngngừng nhìn chằm chằm . Sĩ Hành tự suy nghĩmột chút, đột nhiên phát Cố Sơn ở bên cạnh nhìn thẳng vào mình, thình lình sợ hết hồn, làm bộ muốn đạp “Huynh đứng đây làm gì? Dọa ta giật mình”

      Cố Sơn cười hì hì ngồi xuống hỏi “Rốt cuộchuynh suy nghĩ cái gì? Cuối cùng buổi sáng ai chọc giận huynh?”

      Sĩ Hành làm sao biết xấu hổ mình nhỏmọn, chỉ đành mơ hồ trả lời cho qua chuyện, Cố Sơn chỉ xem như tiểu thiếp nào ở Quận Vương phủ sáng sớm tinh mơ náo thoải mái cũngkhông hỏi nữa, hai người tự cầm sách đọc.

      Đảo mắt hạ thu đến, rất nhanh đến thángmười thời tiết mát mẻ đến. Hai mươi tháng mườilà đại thọ bốn mươi của huynh trưởng Lý Túc Phong của Lý thị, ngày xưa huynh muội haingười người ở kinh thành người ở HàngChâu cách nhau rất xa, vì vậy nhiều năm Lý thịkhông thể khánh sinh cho huynh trưởng. Năm nay Lý Túc Phong nhậm chức ở Nam Kinh cách Hàng Châu đường mấy ngày. Lý thị bàn với Cố Lễ muốn dẫn Nguyên Thu đến nhà huynh trưởng ở lần.

      Sang năm Cố Lễ phải về kinh báo cáo công việc, cần dựa vào bên nhà Lý thị rất nhiều, đối với đề nghị của Lý thị tất nhiên là đồng ý, vội đilấy cái nghiên mặc mình trân quý nhiền năm ra thêm vào danh mục quà tặng.

      Nguyên Thu chưa bao giờ xa nhà, biết được mình có thể Nam kinh tất nhiên hưng phấnkhông thôi, đem tất cả công việc trong tay bỏ xuống hết, suốt ngày vội vàng dọn dẹp mấy cái rương với Chức Mộng và Thúy Oanh, hồinhớ tới cái này mang, hồi muốn mang theo cái khác. Mấy cái rương bị mở ra nhiều lần cho đến trước khi mới được xemnhư hoàn hảo. Mỗi lần Cố Sơn thấy Nguyên Thuvui sướng trong lòng thầm hâm mộ lén lútkhẩn cầu Lý thị dẫn , nhưng Lý thị lo lắnglần này tháng Cố Sơn nếu theo nhấtđịnh trễ nãi việc học của nhất định khôngdẫn theo.

      Lý thị chuẩn bị tốt quà tặng, vừa cẩn thận dặndò bà vú chăm sóc Nữu Nữu và Tuyền ca cho tốt. Lại sai bảo Trương mama và Chu tẩu tửnhìn chằm chằm Trương di nương và Lâm dinương cấm bọn họ đến gần viện Tuyền ca và Nữu Nữu. Nha hoàn, mama trong viện đều nghiêm túc quan sát trừ những thứ ngày thườngcần dùng, tất cả những thứ khác cho phéptiến vào viện. Lý thị dặn dò xong cảm thấy yên lòng, gọi Cố Sơn đến gần muốn mỗi ngày đến xem đệ đệ, muội muội, nếu nha hoàn mama lười biếng liền sai quản gia đánh bán ra ngoài.

      Cố Sơn trước kia nghe Sĩ Hành oán trách chuyện bên trong tranh đấu, nghe là tất cả những thủ đoạn người nhận ra đều có thể sử ra, đương nhiên biết mẫu thân lo lắng hai vị di nương tồn ý xấu với Tuyền ca và Nữu Nữu hạ độc thủ, vội gật đầu đồng ý chăm sóc đệ muội. Lý thị lại suy nghĩ lần, nhưng có chútkhông yên lòng về Nguyên Dung. Mặc dù năm này Nguyên Dung biểu coi như khéoléo nhưng dù sao nàng cũng từng hạ độc thủ vớiNguyên Thu, ý định ác độc thể khinh thường. Lưu lại lần mối họa tiềm nhưng nếu dẫn Nam Kinh sợ là mất mặt với thân thích.

      Nguyên Thu đoán được ý định của Lý thị, liền giọng với Lý thị “Mẫu thân, chi bằng đểcho người hỏi tỉ tỉ, nếu nàng muốn để nàng cùng, đến lúc đó con theo nàng cũng ra sai lầm gì. Nếu tỉ muốn liền phái mama lợi hại hầu hạ bên người nàng, tránh cho nàng làm ra cái gì tốt”

      Lý thị nghe vậy cảm thấy Nguyên Thu cũngkhông sai, sai người hỏi Nguyên Dung.Nguyên Dung mấy ngày nay vì Lý thị vàNguyên Thu có trong phủ mỗi ngày có thể đưa trà bánh cho Sĩ Hành mà vui mừng làm gì nguyện ý Nam Kinh. Còn nữa, nhà ruột thịthuynh trưởng của Lý thị làm gì vừa mắt nàng, theo cũng làm phụ gia cho Nguyên Thu thôi, bằng ở nhà thoải mái hơn. Nguyên Dungsuy nghĩ thông suốt liền trong người thoải mái sợ đồng hành được.

      Lý thị nghe vậy đành thôi, vì Nguyên Dung thân thể khỏe cũng tốt cho Lý thị lấy cớcho mama qua chăm sóc nàng. Mấy ngày nay trừ Sĩ Hành Nguyên Dung muốn làmchuyện khác vì vậy đối với mama này cũng chán ghét, hòa hòa khí khí dẫn tiến vào sân.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: Nam Kinh ( tiếp theo)

      Lý thị kiểm tra hàng hóa thỏa đáng, dẫn Nguyên Thu lên xe, Thái Tuyết, Chức Mộng và bảy támnha hoàn khác ngồi theo chiếc xe ngựa lớn đằng sau. Cố Lễ sợ đường an toàn phái hộvệ gia đinh đường theo đưa đến NamKinh mới trở về.

      Nguyên Thu nghe Lý thị từ trước, Lý gia làm quan lễ nghi quy củ rất nhiều. Mặc dù hôm nay cữu cữu tại nhiệm thừa lệnh làm giản lược nguyên tắc phô trương so với ở nhà. Nhưng cho dù vậy Cố phủ cũng thể so sánh. Nguyên Thu thường ngày ở nhà đơn giản quen, Lý thị sợ nàng bướng bỉnh vì vậy dọc theođường lễ nghi quy củ cho nàng dặn dò cẩn thận làm việc.

      Xe ngựa dừng bên ngoài cửa phủ, cửa lớn sớm có quản gia mang theo gia đinh chờ, thấyxe Lý thị tới vội tiến lên thỉnh an còn sai mở cửa chính ra cho xe chạy đường vào. Cỗ kiệu ởcửa chính đợi lâu, Lý thị và Nguyên Thu lên kiệu đường vào cổng trong, kiệu phu thảmàng xuống lại đổi mấy gã sai vặt tiến lênkhiêng đến cửa mơi thả xuống, liền có mama đứng ở cửa vung màn kiệu lên Thái Tuyết, Chức Mộng hai người chạy từ phía sau tới đỡ Lý thịvà Nguyên Thu xuống kiệu.

      Nguyên Thu vừa theo Lý thị và phòng chínhđại viện thấy nữ nhân ăn mặc hoa lệ ra đón, Lý thị nhanh hai bước hành lễ. Nguyên Thu nhìn quần áo nàng liền đoán đây là mợ nàngBạch thị.

      Bạch thị thấy Lý thị muốn hành lễ trong miệng thân thiết kêu “Muội muội, nhớ chết ta rồi” Lýthị nghe nghẹn ngào hai tiếng, lôi kéo Bạch thịkhông buông tay, hai người khóc hồi lâu, nhahoàn mama mới lên khuyên giải. Lý thị lúcnày mới quay đầu gọi Nguyên Thu tiến lên hànhlễ.

      Nguyên Thu đứng sau lưng Lý thị, thấy Lý thị ngoắc vội cười tiến lên cuối đầu với Bạch thị “Nguyên Thu gặp qua mợ”

      Bạch thị đỡ Nguyên Thu dậy, sai người đem quà chuẩn bị lấy ra lại lôi kéo Nguyên Thu tỉ mỉquan sát phen cười với Lý thị “Dángđứa này tốt” Lý thị khiêm nhường phen, Bạch thị cười tiếng dẫn Lý thị Nguyên Thu hai người vào nhà ngồi.

      Lý Túc Phong đến Nam Kinh nhậm chức chỉdẫn theo con thứ hai và tiểu nữ nhi ra ngoài. Trưởng tử ở lại kinh thành làm bạn với tổ phụ, tổ mẫu mà trưởng nữ đính hôn sợ hai năm sau xuất giá vì vậy cũng ở lại kinh thành.

      Đợi cho Lý thị và Nguyên Thu ngồi xuống xong,nhị tử của Lý Túc Phong là Vân Hải tiến lên bái kiến Lý thị, mắt Lý thị nén lệ lôi kéo Vân Hải “Lần trước nhìn thấy Vân Hải là lúc còn học , hôm nay lớn như vậy rồi” xong quay đầu gạt lệ, Bạch thị vội khuyên nhủ phen Lý thị cười bảo Thái Tuyết đem quà tặng chuẩn bị sẵn lấy ra tự mình đưa Vân Hải lại lôikéo hồi lâu mới buông tay.

      Nguyên Thu nghe Lý thị từ trước là có biểu ca lớn hơn mình tuổi, bởi vì sanh khỏe rất được mợ thương, vì vậy lần nàycữu cữu nhậm chức cũng dẫn theo. Nguyên Thu tiến lên hành lễ với Vân Hải gọi biểu cabiểu muội mới ngồi xuống.

      Tiểu nữ nhi của Bạch thị là Vân Phi, thấy VânHải hành lễ lúc này mới ra ngoài trịnh trọng gặp qua Lý thị lại hành lễ với Nguyên Thu. Bạch thịcười chỉ vào Vân Phi với Nguyên Thu “Đây là biểu muội của ngươi, hai đứa cùng năm, nàng cũng mười hai tuổi chỉ hơn hai tháng mà thôi” Nguyên Thu quan sát Vân Phi thấy nàng làđại gia khuê tú điển hình đứng chuyện rất có phong phạm. Vân Phi cúi chào xong ngồi xuống cũng chỉ hé miệng mỉm cười trừ trả lời câu hỏi trưởng bối còn lại mở miệng.

      Bạch thị thấy hỏi Nguyên Thu ít lại tán dương Cố Sơn “Ta nghe cháu ngoại học vấn rất tốt, ngay cả Nam Bình Quận Vương thế tửcũng giao hảo với

      Lý thị cười sơ lược Cố Sơn vài câu lại khôngnói đến chuyện của Sĩ Hành. Nguyên Thu nghe mợ hỏi Sĩ Hành mới chợt nhớ tới mình vì hưngphấn tới Nam Kinh quen chào hỏi Sĩ Hành.

      Sĩ Hành bị Nam Bình Quận Vương khảo sát việc học hành, vì vậy ở nhà xem sách mấy ngày, lại đem văn chương làm lúc trước sửa sang lại đem cho Quận Vương nhìn. Nam Bình Quận Vươngthấy Sĩ Hành học tệ trong lòng rất vui cho người tặng nhiều quà tặng đến Cố phủ. NamBình Quận Vương thích kết giao với quan viên trong lòng thích tài hoa của Cố Lễ, vì vậy chọn mấy loại giấy bút thượng hạng trongkhố phòng cho người đưa qua cho Cố Lễ.

      Sĩ Hành qua đợt kiểm tra thu thập sách vở cưỡi ngựa đến Cố phủ. Vì hôm nay là ngày tiên sinh dạy học, Sĩ Hành xuống ngựa vội chạy trực tiếp vào thư phòng, tiên sinh thấy hỏi mấy câu về việc học mấy ngày nay, nghe thấy khôngchểnh mảng mới cho ngồi xuống.

      Có bảy tám ngày Sĩ Hành chưa đến Cố phủ tựnhiên là biết chuyện Nguyên Thu NamKinh. Cho đến xế chiều, Nguyên Dung dẫn theo Liễu nhi bưng trà bánh mình làm tới, Sĩ Hành mới thầm lôi kéo Cố Sơn hỏi “Sao Nguyên Thu muội đưa đồ ăn tới?”

      Lúc này Cố Sơn mới với “Giữa tháng này sinh nhật cữu cữu, mẫu thân dẫn NguyênThu Nam Kinh chúc thọ cữu cữu, sợ là mộttháng mới về được. Ta nghe mẫu thân biểu huynh nhà cữu cữu học thức rất tốt, muốn cùng cho biết. Ai ngờ mẫu thân lại bảo ta ở nhà theo tiên sinh học”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 48: Sĩ Hành ngã bệnh

      Sĩ Hành nghe Cố Sơn Nguyên Thu NamKinh liền hỏi “Khi nào bá mẫu dẫn NguyênThu về?” Cố Sơn cười “Đoán chừng là tháng, mẫu thân lâu gặp nhàcữu cữu, thừa cơ hội ở thêm vài ngày”

      Sĩ Hành nghe có chút buồn buồn, vẫn cúi đầu lật sách xem, Cố Sơn chỉ xem như nhàm chán liền năn nỉ sư phụ nghỉ sớm. Trương tiên sinhthấy hai người bọn thời gian này học tệ cũng biết dụng công học hành liền đồng ý, chỉdặn hai người bọn họ được chạy loạn,phải đem văn chương học kĩ mới được.

      Cố Sơn và Sĩ Hành đứng lên, cung kính đưa tiên sinh ra ngoài trở lại ôm sách ra vườn dạo,Nguyên Thu thấy tâm tình hai người bọn họ tốt dám theo, sai Liễu nhi thu thập xong điểm tâm còn thừa lại về viện.

      Hôm nay là tháng mười, mặc dù buổi chiều ánhmặt trời chói chang nhưng bên ngoài cũng lạnh chút, sáng sớm Sĩ Hành đến mặc áo choàngkhông cảm thấy gì. Cố Sơn chỉ mặc áokhoát màu bạc, theo Sĩ Hành chút cảmthấy lạnh. Hai người ở trong phủ thích cónha hoàn theo, lúc này bên cạnh cóngười quay về cầm y phục, Cố Sơn đành chào Sĩ Hành mình vội vàng trở về viện lấy áo choàng.

      Sĩ Hành vòng vo chút đến Toàn Thúy các.Cố Lễ rất sách phạm vi học cũng hẹpphàm là sách thú vị đều mua về. Trong thư phòng để nhiều sách như vậy được Cố Lễ liền cho người sửa lầu các đặc biệt để sách,cũng dạy Cố Sơn và Nguyên Thu đọc nhiều sách.

      Trong Toàn Thúy các nha hoàn Thu Hươngđang ngồi ở cửa thêu hoa, thấy Sĩ Hành tới bận rộn hành lễ, Sĩ Hành khoát tay “Ta xem sách, ngươi với thiếu gia các ngươi tiếng, bảo thay xong quần áo tới đây tìm ta”

      Thư Hương vâng dạ, cúi đầu lui ra ngoài. Sĩ Hành vòng lầu , cầm quyển sách lên lầu hai. Phía nam lầu hai cửa sổ mở rộng ánhmặt trời chiếu vào. Sĩ Hành thấy chỗ này ánhsáng tốt liền chuyển ghế mây tới ngồi dưới cửalật xem.

      Xem vài tờ Sĩ Hành cảm thấy nhàm chán, ánh mặt trời chiếu lên người thoải mái, Sĩ Hành lười đứng dậy tìm sách liền để sách sang bên nhắm mắt ngủ.

      Cố Sơn nghe Thu Hương Sĩ Hành ToànThúy các, trong lòng yên tâm cũng vội đitìm giao phó cho Thu Hương “Thế tử ở Toàn Thúy các ngẩn ngơ khoảng hai canh giờ, buổi trưa ăn nhiều sợ lát nữa đóibụng. Ngươi phòng bếp bưng chút trà bánh điqua” Thu Hương nghe vội phòng bếp, phòng bếp nghe là điểm tâm cho Thế tử ăn khôngdám cầm đưa lung tung. Thư Hương thấy điểm tâm ước chừng hai khắc là có, liền ngay tạitrong sân chuyện với tiểu nha đầu ở phòngbếp, thuận tiện chờ đem điểm tâm mang về.

      Sĩ Hành biết ngủ bao lâu chỉ nghe loángthoáng có tiếng chuyện đến chỉ cho là cảm giác bị mê hoặc, thế nào cũng mở ramắt cũng biết là ngủ hay tỉnh hoảng hốtnhư trong mộng. chỉ nghe tiểu nha đầucười biết Thu Hương tỉ tỉ chạy đâu rồi, cửa cũng đóng cũng gọi ngườicanh chừng, lỡ trộm vào lấy sách sao”

      Nha đầu khác “Ngươi cũng dám bậy,trong phủ chúng ta làm gì có người ngoài tùy tiện tới? Lúc này cũng có công tượng sửa cây trong vườn lui tới đều là nha hoàn mama nhà mình, ai dám trộm sách? Huống chi sáchnày lén lấy ra cũng vô dụng, bánkhông bao nhiêu bạc, nếu bị lão gia phát còn bị đánh mười mấy hèo rồi bị bán ,lúc đó chỉ có khóc”

      Nha đầu đầu tiên “Ta chỉ muốn câuThu Hương tỉ lười biếng thôi, làm gì ngươi lại như vậy, thôi lau nhanh giá sách sạch nghiêm chỉnh chút”

      Người còn lại ra trong phủ chúngta phải hoàn toàn có người ngoài, Nam Bình Vương thế tử phải cả ngày ở trong phủ chúng ta sao? Còn có công tử Hạ gia và tiểu thư, gần đây cũng thỉnh thoảng tới ngồimột lúc”

      Người đầu tiên cười “Thế tử lớn tuấn, người lại thú vị, nếu tam nương chúng ta tương lai có thể gả cho Thế tử chẳng phải việc tốt sao?”

      Người thứ hai nghe nàng “Những lời nàycũng là ngươi có thể ? Nếu bị người nghe coi có đánh nát miệng ngươi ?”

      Người đầu tiên “Sợ cái gì, phòng này cửa sổmở nếu là có người xa xa sớm thấy được làmgì còn có người nghe được”

      Người thứ hai “Đúng là như vậy, ta chongươi. Ta nghe tỉ tỉ phòng lớn hơn phân nửa Tam nương là gả cho Hạ công tử”

      Người thứ nhất kinh ngạc “Vì sao? Thế tử chẳng phải tốt hơn Hạ công tử nhiều?”

      Người còn lại “Ngươi ngốc. Thế là thân phận gì? Đó là Nam Bình Quận Vương tương lai, sợ là lão gia và phu nhân có tâm trèocao như vậy. Huống chi Nam Bình Quận Vươngphủ có coi trọng nhà chúng ta hay còn chưa biết. Mà Hạ công tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, Hạ phủ là thế giao với nhà chúng ta. Nghe Hạ phu nhân cũng nhìn trúng Tam nương nhà chúng ta, hôm kia còn len lén hỏi báttự của Tam nương”

      Người thứ nhất vội “Đúng là như vậy nhưng chuyện này có mấy phần , nhị nương cònchưa hứa cho người ta, Tam nương sớm định như vậy, ai biết trung gian phát sinh chuyện gì. Ta cũng tin Thế tử nhìntrúng Tam nương nhà chúng ta”

      Người thứ hai cười “Hôn nhân là chuyệnlớn, từ xưa là dựa vào mối mai phụ mẫu lại còn có lão vương phi, nghe các nhà khá hơn cũng muốn đem nương gả vào Vương phủđấy. Chỉ nghe lão vương phi muốn tìm nương có gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt choThế tử”

      Người thứ nhất nghe đành thở dài “Tam nương chúng ta rất tốt, chỉ là biết lãovương phi có chọn trúng tam nương chúng takhông”

      Người thứ hai cũng thở dài vừa muốn mở miệng gì liền nghe người đầu tiên vội “Thư Hương tỉ tỉ về” Hai người vội ngậm miệng cúi đầu lau tủ sách.

      Thư Hương mực chờ phòng bếp làm xongđiểm tâm, còn sai người nấu nước sôi khốphòng lấy trà ngon, mới bưng hộp quay về ToànThúy các. Tiểu nha hoàn lau tủ sách thấy ThưHương sách theo hộp thức ăn lại cầm theo bìnhtrà, vội buông tay lau sạch đón, Thư Hương ngại tay nàng bẩn nhanh tránh ra mắng“Đây là cho Thế tử dùng, ngươi dám đụng”
      tart_trung, xixonlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :