1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 39: Nguyên Dung bị bệnh

      Hạ Tử Nghiệp ngồi bên cạnh Lý thị cười nghe Lý thị chuyện thỉnh thoảng phụ họa vài câu,chợt thấy Nguyên Thu và Tử Yên tới, vội đứng dậy tiếp đón “Cố muội khỏe”

      Nguyên Thu vội trả lễ “Thế nào mà năm thấy Tử Nghiệp ca lại trở nên đa lễ thế?”

      Hạ Tử Nghiệp vội “Lúc hiểu lễ, khiến Cố muội chê cười rồi”

      Nguyên Thu ngồi vào bên cạnh Lý thị tỉ mỉ quan sát Hạ Tử Nghiệp lúc. Thấy mặt ít vẻ bướng bỉnh, dáng ngồi nghiêm trang giống đại nhân, thỉnh thoảng khiêm tốn phụ họacười với Lý thị.

      Nguyên Thu chỉ thấy cử chỉ của thú vị cườinhìn hồi lâu, Hạ Tử Nghiệp cảm giác thấy ánhmắt Nguyên Thu theo dõi, ngạc nhiên ngẩng đầunhìn vào mắt Nguyên Thu bướng bỉnh cười vội đỏ mặt hoảng hốt nghiêng đầu . Nguyên Thuthấy thế trong lòng buồn cười dứt.

      Tử Yên ngồi bên cạnh Hạ phu nhân nhìn hoangoài cửa sổ liền nhớ tới năm ngoái du hồcười “Muội cũng thường tìm tỉ chơi, lần trước du hồ về chúng ta vẫn chưa ra ngoài. Giờ khí trời vừa đúng, ngày khác hẹn Sơn ca ca, Thế tử ca ca chúng ta ra ngoài chơiđược ?”

      Hạ Tử Nghiệp nghe vậy vội “Muội cũng lớnrồi, sao còn giống như lúc bé, sao có thể chạyloạn khắp nơi”

      Nguyên Thu cười “Hạ Tử Nghiệp phát ra cũkĩ rất nhiều”

      Tử Yên bĩu môi “Còn phải là tiên sinh gì kia của tiên sinh, há mồm chính là KhổngMạnh, phiền chết được. Nếu sau này ca ca biến thành như tiên sinh vậy tỉ để ý đếnhắn”

      Hạ Tử Nghiệp vội “Tiên sinh chỉ là có chútnghiêm cẩn, muội được bậy. Còn nữa, ta cũng có như vậy…” xong len lén liếc nhìn Nguyên Thu và Tử Yên cố nhịncười, đỏ mặt “Ta cũ kĩ như vậy”

      vừa Nguyên Thu nhịn được cườilên, Lý thị ánh mắt đều cười “Đứa này là thành

      Hạ phu nhân che miệng cười “Muội muội ngươi trêu chọc ngươi, làm sao ngươi lại cho là

      Hạ Tử Nghiệp nghe vậy mặt càng đỏ trợn mắt nhìn Tử Yên cúi thấp đầu xuống. Nguyên Thuthấy da mặt mỏng vội vòng vo câu chuyệnnói về trang sức xiêm áo với Hạ phu nhân. Tử Yên nghe bọn họ chuyện vui vẻ cũng dời lựcchú ý vội vàng theo thảo luận.

      Hạ Tử Nghiệp thấy mọi người thảo luậnvấn đề của nữa thở phào cái, móc khăn ra lau mồ hôi trán, Nguyên Thu mỉm cười nhìnhắn, Hạ Tử Nghiệp nhìn nàng cái lại đỏ mặt quay mặt . Trong lòng Nguyên Thu nín cười, mặt làm như bình thường chuyển tầm mắt.

      Mọi người giỡn lúc lâu, có người bày xong cơm trưa, Hạ phu nhân mời Lý thị lên ngồi phòng khách. Ăn cơm xong, uống trà Lý thị cảm thấy có chút buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu cáo từvề phủ.

      Nguyên Thu thấy vẻ mặt Lý thị buồn ngủ cũng dám quấy nhiễu nàng, tự thẳng về việnngủ trưa. Lý thị ngủ giấc tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện Lâm Tuyết Diên, ngoắc Trương mama đến bên cạnh phân phó làm việc mộtphen.

      Tối đó, lời đồn đãi về Lâm Tuyết Diên truyền đến tai Nguyên Dung. Lúc đầu Nguyên Dung kiên quyết tin, cười lạnh “Tuyết Diên Tỉ được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, ở nhà nàng muốn cái gì là có cái đó. Ăn mặc còn tốt hơn so với nữ nhi chính thất ngay cả nhi tửcủa Lâm phu nhân cũng được sủng ái bằng nàng. Lâm đại nhân tối sủng ái Tuyết Diên tỉ làm sao để cho Lâm phu nhân chỉnh chết Tuyết Diên tỉ. Rốt cuộc là ai bậy, để cho ta với mẫu thân đuổi ra khỏi nhà”

      Liễu nhi cười nương đúng, để nô tì nương nô tì ra ngoài nghe ngóng”


      Nguyên Dung gật đầu “Cũng tốt, ngươi , để cho nàng sớm chút cho nương ngươi về nhà, ngày mai đến muộn chút cũng được, chỉ làcần ràng chuyện này cho ta là được”

      Liễu nhi vội đáp rồi , Nguyên Dung ngồi hồi cảm thấy tâm phiền ý loạn, gọi Hồng Phất vào giúp mình rửa mặt nghỉ sớm. Hồng Phất thấy Nguyên Dung ngủ sai tiểu nha đầu xemchừng, mở cửa theo đường đến viện Nguyên Thu.

      Buổi trưa hôm sau Như Lan thở dốc chạy đếnviện Nguyên Dung. Nguyên Dung thấy vẻ mặtNhư Lan nặng nề trong lòng lộp bộp cho nàng ngồi, sai Liễu nhi bưng trà cho nàng vội hỏi“Tuyết Diên tỉ như thế nào?”

      Như Lan cầm ly trà uống mạch hơn phânnửa, lau miệng “Thưa nương. Lâm nương chết”

      Nguyên Dung nghe vậy vội “Làm sao có thể? Lâm đại nhân sủng ái nàng như thế”

      Như Lan “Nô tì nghe người ta TuyếtDiên nương hạ độc Lâm thiếu gia, bị Lâmphu nhân phát đuổi Tuyết Diên nương đến thôn trang. Người bên cạnh nàng ấy nênđánh đánh, nên bán bán người cũngkhông lưu lại. Lâm đại nhân cũng có ý kiến gì với cách làm của Lâm phu nhân, chỉ nóilà bên cạnh nàng ấy ai phục vụ cũng được, sai nàng tùy tiện phái hai người .Lâm phu nhân liến đưa hai mama của hồi môncủa mình qua, kết quả chưa tới nửa tháng liềnnghe tin Tuyết Diên nương bệnh chết”


      chương 39: Nguyên Dung bị bệnh( tiếp theo)

      Nguyên Dung nghe vội hỏi “Vậy Lâm phu nhânđâu? Lâm đại nhân có từ nàng?”

      Như Lan lắc đầu “Chỉ cấm chừng nửa tháng. Hôm nay Lâm phu nhân có con trai trưởng dòng chính bên người, ngược lại Lâm đại nhân đối với nàng tốt hơn chút. Nhưng di nương của Tuyết Diên nương bị đả kích quá lớn nằmđến hôm nay còn chưa dậy được”

      Nguyên Dung nghe vậy lảo đảo thối lui mấy bước, Liễu nhi vội tiến lên đỡ nàng. NguyênDung mất hồn nhìn Liễu nhi “Tại sao? Sao lại như vậy? Tuyết Diên tỉ phải rất được cưng chiều sao?” Liễu nhi biết trả lời như thế nào, chỉ có thể an ủi nàng phen, đỡ nànglên giường nghỉ ngơi.

      Nguyên Dung nằm giường chưa tới nửa canh giờ liền nóng lên, Liễu nhi sợ hãi cho người thông tin cho Nguyên Thu, Hồng Phất vộinói “Mấy tiểu nha đầu này ngượng nghịu làmsao ràng, để ta tự mình

      Liễu nhi vội “Muội nhanh lên, cần phảinhanh chóng Tam nương nhanh mời đạiphu”

      Hồng Phất đáp xốc rèm ra ngoài, đườngchạy tới viện Nguyên Thu mới châm chân lại, nha đầu trong sân sớm thấy Hồng Phất tới, cười ra đón.

      Hồng Phất cười khách sáo với mấy nha đầu kia vài câu, mới giọng cười “Tam nươngcó nhà ?”

      Tiểu nha đầu giữ cửa cười “Có, để ta thay tỉbẩm báo tiếng” xong vén rèm vào, hồi ra cười nương gọi Hồng Phấttỉ vào”

      Hồng Phất vội cười cảm tạ nàng, vén rèm vào, thấy Nguyên Thu xem sổ sách, Chức Mộng và Thúy Oanh đứng sau lưng, ngoài ratrong nhà cũng có ai khác. Hồng Phất vội tiến lên thỉnh an, Nguyên Thu gật đầu cái ánh mắt vẫn ở sổ sách.

      Hồng Phất cười nương bận bịu”

      Nguyên Thu “Ừ. Nhị nương thế nào?”

      Hồng Phất cười “Như Lan hỏi thăm tin tức Tuyết Diên nương trở về, năm mười cho nhị nương, ai ngờ nhị nương nghe xong nóng lên, nên Liễu nhi bảo nô tì đến Tam nương xin đại phu xem bệnh”

      Nguyên Thu gật đầu “Ta hiểu rồi, ngươi về trước , cẩn thận lưu ý nàng”

      Hồng Phất cười hành lễ, lui ra khỏi phòng.

      Thúy Oanh thấy trong nhà có người ngoàiliền cười ngờ nhị nương sợ hãinhư vậy, liền ngã bệnh”

      Nguyên Thu thở dài “Trước đây nàng vẫn cho là thứ nữ được sủng ái liền có thể bay lên trời, Tuyết Diên chính là mục tiêu trong lòngnàng. Ai ngờ cái mục tiêu này dễ dàng sụp đổ như vậy, chắc hẳn là nàng bị đả kích rất lớn”

      Chức Mộng cười “Tuyết Diên được cưng chiều hơn nữa như thế nào? Còn phải là bị rơi xuống kết cục như vậy. Ngay cả nô tìcũng hiểu được cửa đầu tiên của quan lão gia làdanh vọng là con cháu, làm sao mà các tiểu thư thứ xuất lại hiểu?”

      Nguyên Thu thở dài, bảo Chức Mộng sai tiểunha đầu ra cửa cho người mời đại phu về xem bệnh cho Nguyên Dung, mình lại cúi đầu nhìn sổ sách phát vấn đề gì mới đem hết đivào phòng Lý thị.

      Thân thể Lý thị hôm nay tốt, Nguyên Thuthương nghị với nàng việc giao hồi chuyện quản gia. Lý thị biết năm nay Nguyên Thu khổcực vất vả, làm trễ nãi luyện tập nữ công, liền đồng ý rồi đem rất nhiều trang sức cho nàng.

      Lý thị xem trương mục mấy ngày phát hiệnkhông sai chút nào, các mama tham ô cũng ít hơn phân nửa. Lại kêu quản gia tới hỏi, nghe đêm nào Nguyên Thu cũng ngồi kiệu chung quanh điều tra nghe ngóng, có lúc đêm đihai lần, phàm phát uống rượu đánh bạc đánh hèo bán . Mấy mama kia cảm thấy ởtrong Cố phủ nhõm hơn so với nhà khác. Nếu bị bán hơn phân nửa là làm khổ dịch, trong lòng hết sức e ngại. Vì vậy chuyện uốngrượu đánh bạc cũng bị bãi bỏ.

      Lý thị nghe vậy hứng thú, liền sai quản gia đem chuyện Nguyên Thu quản gia tỉ mỉ mộtphen. Quản gia chọn chế độ thưởng phạt, dò xét lẫn nhau lần, Lý thị nghe thầm tán thưởng. Quay về với Cố Lễ, cũng làm cho Cố Lễ có ý tưởng với chuyện quản lí thuộc hạ,làm cho người đưa hai món đồ mình mới được cho Nguyên Thu.

      Nguyên Thu ở trong phòng nhìn trang sứcLý thị cho lại thấy Cố Lễ cũng đưa đồ qua, khỏi cười thầm “Quản gia năm, chỉ có tiền lương liền thưởng cũng cónữa” Lắc đầu nhìn đồ vật chọn mấy loại đưacho Tử Yên, còn dư gọi Chức Mộng cất vàorương khóa lại.

      Nguyên Dung bị bệnh mấy ngày, chỉ thấy Trương di nương đến xem mình lại thấyCố Lễ cho người tới hỏi thăm lại cho Liễu nhi tự mình hỏi. Liễu nhi phòng lớn thấy Cố Lễđang ôm Nữu Nữu trêu chọc vội thỉnh an đứngnghiêm bên.

      Cố Lễ nhìn cũng nhìn nàng chỉ lo đùanghịch Nữu Nữu, Lý thị hỏi câu “Nghe nóicô nương các ngươi bị bệnh hôm nay khỏe chưa?”

      Liễu nhi vội trả lời “Vẻ mặt nương còn kémmột chút”

      Cố Lễ nghe vậy mới “Trở về phục vụ nương, bảo nàng đúng hạn uống thuốc. Chờ khỏe rồi đến phòng lớn thỉnh an. Hôm nay cônương bệnh các ngươi phục vụ cần chạy loạn, người biết có lây bệnh hay . Nếu lây cho Tuyền ca và Nữu Nữu ta nhất định bán các ngươi”

      Liễu nhi nghe vậy vội lui ra ngoài, chọn điều tốt cho Nguyên Dung. Nguyên Dung chỏ xem như phụ thân bận rộn ại thêu hà bao bảo Liễu nhi đưa đến phòng lớn, Liễu nhi làm gì dám chỉ đành che giấu. Nguyên Dung chỉ xem như nàng lười biếng, mắng trận. Liễu nhi đànhnói lời của Cố Lễ cho Nguyên Dung nghe,Nguyên Dung nghe trong lòng lạnh lẽo nằm giường khóc rống phen.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 40: Hai năm sau

      Hai năm sau

      Lý thị ngủ trưa tỉnh dậy kêu Thái Tuyết vào “Gọi bà vú ôm Tuyền ca và Nữu Nữu lại”

      Thái Tuyết cho người múc nước rửa mặt cho Lýthị, bên cười “Tam nương sớmkêu bà vú ôm Tuyền ca, Nữu Nữu đến viện nàng chơi rồi”

      Lý thị cười “Nếu như vậy cứ để Tuyền cavà Nữu Nữu chơi ở chỗ nàng nhiều chút,hai tiểu tử này dính tam tỉ tỉ bọn họ”

      Thái Tuyết cười “Nô tì thấy Tam nươngcũng dính bọn Tuyền ca, Nữu Nữu”

      Lý thị cười “Ta xem hôm nay càng nóng bức,bảo Chu tẩu tử nấu nồi nước ô mai để vào băng, lấy trái cây và dưa rửa sạch đưa tới choThế tử và thiếu gia trong phòng . Ngày hômnay hơi nóng, ăn chút cho lên tinh thần, đọcsách cũng tốt hơn”

      Thái Tuyết đứng sau lưng chải đầu cho Lý thịnghe vậy cười “Tam nương sớm phânphó cho người đem rồi, ngay cả ô mai sángsớm sai Bích nhi nấu xong để trong băng mấy canh giờ”

      Lý thị lắc đầu cười “Nha đầu Nguyên Thu này từ tính tình ổn thỏa. Nay lớn hơn vàituổi, làm việc càng chu toàn hơn lúc bé”

      Thái Tuyết cười “Còn phải là phu nhândạy tốt, tam nương nhà chúng ta cũng đượclão vương phi, Quận vương phi khen phen đấy”

      Lý thị nghe trong lòng càng hưởng thụ, sai tiểu nha đầu lấy ô, Thái Tuyết đỡ đến viện Nguyên Thu. Mấy người còn chưa vào nhà, chỉ nghetiếng cười khanh khách của Tuyền ca và NữuNữu, tiểu nha đầu giữ cửa thấy Lý thị tới vộivung rèm lên báo “Phu nhân tới”

      Nguyên Thu nghe chạy ra đón, Lý thị kéo tay nàng vào nhà hỏi “Ngủ trưa rồi sao?” NguyênThu cười “Ngủ chút, tỉnh dậy ôm Tuyềnca và Nữu Nữu tới phòng con chơi”

      Lý thị thấy giữ nhà có tấm thảm lông dêlớn, vì trời nóng Nguyên Thu sai người trải chiếu trúc lên , Tuyền ca và Nữu Nữu haiđứa bé ngồi chiếu cầm con ngựa gỗ nhỏtrong tay chơi.

      Tuyền ca nhìn thấy Lý thị vào trước, vội quăng xe ngựa chạy tới Lý thị trong miệng kêu “Mẫu thân ôm, mẫu thân ôm”

      Lý thị cười ôm Tuyền ca vào ngực hôn cái, lại ngẩng đầu nhìn Nữu Nữu, ai ngờ Nữu Nữu căn bản để ý Lý thị, bận nhét xe ngựa Tuyền ca bỏ lại ôm vào ngực, Lý thị và Nguyên Thu thấy nhất thời dở khóc dở cười.

      Tuyền ca ở trong ngực Lý thị nửa ngày chánmới chạy lại chiếu, lúc này mới phát đồchơi của mình bị Nữu Nữu ôm chặt vào ngực,chỉ còn lại mấy bộ đại bố Nguyên Thu tự taymay rải rơi đầy đất. Tuyền ca đành ôm đại bố cún con đứng chiếu, trơ mắt nhìn mónđồ chơi trong ngực Nữu Nữu, nước mắt vòng quanh hốc mắt, uất uất ức ức nghiêng đầu nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu nhìn thấy chỉ cười ýbảo chính mình hỏi Nữu Nữu lấy.

      Tuyền ca lúc đầu nhăn nhó chịu , sau thấy Nguyên Thu giúp , chỉđành tiến lên với Nữu Nữu “Muội cho ta cái với”

      Nữu Nữu nghe vậy càng ôm chặt vào ngực, đầu dao động như trống lắc “ được”

      Tuyền ca nhìn Nguyên Thu cái, thấyNguyên Thu khích lệ hướng cười, lấy dũng khí “Muội ôm trong ngực cũng chơi khôngđược, bằng để xuống chúng ta cùng chơi”

      Nữu Nữu ôm lúc lâu thấy cánh tay nhức mỏi, vẫn ngồi đó suy nghĩ nửa ngày, thấy Tuyềnca có lý cầm lấy đưa cho Tuyền ca. Lý thịthấy thế khỏi nở nụ cười, tiến lên ôm Nữu Nữu vào ngực “Vật này, sao lại báđạo như vậy?”

      Nữu Nữu thích Lý thị ôm, mắt hướng lên nhìn trộm, chỉ sợ Tuyền ca học nàng trộm đồchơi. Lý thị thấy Nữu Nữu trong lòng yênchỉ đành thả nàng xuống. Nguyên Thu khôngchịu thả Nữu Nữu trở về kéo nàng cười “Nữu Nữu, muội xem ca ca nhân cơ hội giành ngôi nhà của muội, muội biết tại sao ?”

      Nữu Nữu ngồi trong ngực Nguyên Thu dám lộn xộn, giương mắt nhìn Nguyên Thu “Vì Nữu Nữu trả lại xe ngựa cho ca ca rồi”

      Nguyên Thu cười “Nữu Nữu đối tốt với ca ca, ca ca đối tốt với Nữu Nữu phải haykhông?”

      Nữu Nữu nghiêng đầu hồi mới gật đầu,nhếch miệng cười với Nguyên Thu “NữuNữu đối tốt với ca ca, cũng tốt với tỉ tỉ cũngđối tốt với đại ca ca”

      Nguyên Thu nghe vậy cười buông tay để Nữu Nữu chơi, thấy Nữu Nữu chạy về, đem ngôi nhà mình chơi nửa ngày cho Tuyền ca,mình ôm con thỏ nẳm bên người đạicẩu hùng kể chuyện xưa Nguyên Thu dạy cho mình.

      Lý thị thấy bọn họ chơi vui vẻ cũng điquản bọn họ nữa chỉ sai bọn nha đầu trông kĩ đừng đụng ngã. Bà vú và mấy nha đầu ngồichồm hổm ngoài tấm thảm coi chừng, vì Lý thịnói đứa bé phải gọi tên mới nuôi lớn được, mấy nha đầu bà vú cũng gọi Tuyền ca, Nữu Nữu dụbọn họ chơi.

      Lý thị và Nguyên Thu vào trong phòng nóichuyện, trong chốc lát nha đầu phòng lớn chạy tới báo “Trương di nương lại cãi vả với Lâm di nương, cũng chạy đến phòng lớn kiện cáo”Lý thị nghe vậy nhíu chân mày “Bảo các nàngquỳ ở bên ngoài chờ ta về” Tiểu nha đầu kiađáp, đường về phòng lớn.

      Nguyên Thu nghe vậy vội đứng dậy đỡ Lý thịcười “Mẫu thân cần tức giận vì hai dinương, kệ bọn họ

      Lý thị cười vỗ vỗ tay nàng vịn Thái Tuyết vềphòng lớn.

      Năm đó khi Truyền ca và Nữu Nữu ra đời, Cố Lễ thấy viện của Trương di nương gần phònglớn, viện lại lớn chuẩn bị dọn dẹp viện choTuyền ca. Liền hạ lệnh Trương di nương chuyển đến viện Lâm di nương, viện Trương di nươngcho người ta dọn dẹp quét vôi lại dành cho NữuNữu sau này.

      Từ lúc vào cửa Lâm di nương bất hòa vớiTrương di nương. Trương di nương lại ghi hận Lâm di nương hủy dung mạo, luôn châm chọcLâm di nương là ở chỗ lạnh lẽo, lão gia xa như vậy nhìn nàng, cười nhạo Lâm di nương bạc mệnh. Lâm di nương bị chửi tự nhiênkhông cam tâm, mỗi lần đều giơ chân châm chọc lại, cái gì là hủy dung mạo xấu xí, chính là ở dưới mắt lão gia cũng thấy lão gia nhìn nàng.

      Chương 40: Hai năm sau ( tiếp theo)

      Khi Cố Lễ hạ lệnh Trương di nương dọn dẹp sânbên cạnh Lâm di nương, nhất thời làm Lâm di nương cười ngừng. Đợi ngày Trương di nương dọn nhà, sáng sớm Lâm di nương tựa cửanhìn người làm cầm quần áo trang sức các loạiđến sân sát vách, chờ Trương di nương lại châmchọc “Trương tỉ tỉ cũng dọn tới lãnh phòng,ở dưới mắt lão gia cũng được chào đón, hôm nay dời đến bên cạnh lãnh phòng của muội,sợ là càng thấy được mặt trời. Nhưng tỉ tỉ yên tâm, chờ lúc lão gia đến thăm ta, ta báo cho tỉ tiếng, để tỉ xa xa nhìn lão gia mộtchút”

      Trương di nương nghe vậy giận dữ, thuận taycầm bịch quần áo vứt vào mặt Lâm di nươngngoài miệng mắng “Ngươi tính là gì, phunhân cũng chưa uống trà của ngươi. Ngươi là xem mình là di nương nghiêm chỉnh rồi sao,đồ hạ tiện”

      Lâm di nương thấy Trương di nương đâm chọcchỗ đau của mình, tiến lên vật lộn với nàng, hai mama Lý thị phái qua hầu hạ Lâm di nươngnghe tiếng ra cũng ngăn cản. Chờ hai người đánh đủ mới kéo Lâm di nương về phòng.

      Từ đó trở , hai người ba ngày lần chuyệnnhỏ, năm ngày chuyện to, mỗi ngày ít lần đứng cách tường mắng nhau. Mặc dù Cố Lễ rất ít qua nhưng vì có đối tượng gây gỗ, hai người lại thấy buồn bực, ngày ngàyvắt óc tìm kế để ngày mai mắng đối phương.

      Lý thị biết càng thêm vui vẻ để cho hai ngườimắng nhau, cho đến lúc còn ra hình dạng gì mới kêu hai người đến trước mặt mắng vài câu. Thời gian lâu, Cố Lễ lại thấy cử chỉ lời của hai tiểu thiếp thô tục chịu nổi, cũng giống như xuất thân từ tiểu thư khuê các ngược lại như đàn bà chua ngoa ngoài đường.Vốn ngại đường tới viện hai tiểu thiếp xahôm nay nhìn dáng vẻ của bọn họ còn nhịn được.

      Lý thị từ viện Nguyên Thu trở về, thấy hai người phơi dưới mặt trời chói chang trợn mắtnhìn bọn họ, hận hận mắng “Giữa trưa cũngkhông để cho người ta nghỉ ngơi”

      Trương di nương thấy sắc mặt Lý thị tốt cũng dám tiếng, vội đứng lên cúi đầu sau lưng Lý thị. Lâm di nương thấy thếlập tức nhanh vài bước đẩy nàng ra, dẫn đầu theo Lý thị vào phòng. Trương di nương sợLý thị phát cũng dám tranh đoạt cứng rắn với nàng chỉ đành sau Lâm di nương tiến vào trong lòng mắng dứt.

      Lý thị ngồi giường, tiểu nha đầu vội rót tràdâng lên, Lý thị cầm lấy uống hớp đặt lên bàn mới nhìn hai người cái, hỏi “Các ngươi đây là sao?”

      Lâm di nương nghe vậy lấy búp bê vải quấn đầy châm cho Lý thị xem, miệng khóc ròng “Đây là tì thiếp phát thấy trong phòng Trương tỉ tỉ, trách được tì thiếp khôngmang bầu được ra đều là Trương thị nguyềnrủa tì thiếp, phu nhân người xem, những kim châm này toàn bộ đâm vào bụng”

      Lý thị nghe vậy bảo Thái Tuyết cầm búp bê vảitới, Lý thị nhìn qua tay Thái Tuyết, thấy trước ngực búp bê kia dán miếng vải trắng đó viết tên Lâm di nương và ngày sinh tháng đẻ. Lýthị nhận thấy búp bê này đúng là từ tay Trương thị may vá trong lòng liền sáng tỏ.

      Lý thị khép hờ mắt, tỉ mỉ suy nghĩ phen,cầm ly trà lên uống hớp, ngẩng đầu lên nhìnLâm di nương cái hỏi “Sao ngươi lại vào phòng Trương di nương? Làm sao lại phát hiệnđược vậy này?”

      Lâm di nương nghe vậy cứng lại, nàng thấyTrương di nương dẫn nha đầu tìm NguyênDung liền chuồn êm vào, nhưng những lời này sao nàng dám với Lý thị chỉ đành chột dạ cúi đầu.

      Trương di nương thấy nàng dám nhận lénvào phòng mình, vội quỳ xuống khóc kêu oan, chỉ trời thề thốt phải mình làm. Lâm di nương chửi “ ràng chính là ngươi làm, bằngkhông sao ta sinh được con” Trương di nương cười lạnh “Chính bụng ngươi có bệnhcòn trách được ai”

      Lý thị bị họ sảo nhức đầu vội quát lên “Đềungậm miệng, cãi nhau thế còn thể thống gì nữa”

      Trương di nương và Lâm di nương nghe vậy chỉđành ngậm miệng, Lý thị lấy búp bê vải từ tay Thái Tuyết quăng qua quắc mắt quát “Còn trở về phòng yên lặng cho ta, lát lãogia trở về nghe mấy chuyện này xem có đánh hèo các ngươi , tất cả trở về đàng hoàng cho ta”

      Trương di nương vội dập đầu cầm búp bê vải ra ngoài. Lâm di nương thấy thế liền đuổi theo Trương di nương giành búp bê vải. Hai ngườimột đường vừa đánh nhau vừa trở về, cuối cùngLâm di nương bị Trương di nương nhốt bênngoài viện. Trong lòng Lâm di nương tức giậnbất bình, mắng nửa ngày, mới quay về viện mình, kiểm tra vải vụn, tự tay may búp bê vải, viết tên Trương di nương, ngày sinh thángđẻ hung hăng đâm nửa ngày.

      Hai mama nhìn thấy cũng quản nàng chỉsai tiểu nha đầu len lén báo cho Lý thị tiếng, tiểu nha đầu kia về ôm tấm vải nóivới Lâm di nương “Vừa rồi nô tì hái hoa đưađến phòng lớn, phu nhân thích khen vài câu. Sainô tì đem vải về đưa di nương may xiêm y, chịu uất ức”

      Lâm di nương nghe vậy nhanh đứng dậy cầmlấy tấm vải kia, tỉ mỉ xem xét thấy là vải dùng cho mùa đông chất liệu dày, liền mất hứng tiếp tục cúi đầu ghim búp bê vải trong tay. Vì Lâm di nương dùng vải vụn lại làm gấp khôngbao lâu dã bị ghim hư. Lâm di nương liền lấytấm vải Lý thị đưa tới cắt bỏ làm đống búpbê vải ghi tên họ Trương di nương ngày ngày lấychân đạp.

      Lại sau khi Lý thị , Nguyên Thu chơi với Tuyền ca và Nữu Nữu thêm nửa canh giờ rồi sai bà vú đưa hai đứa trẻ trở về. Nguyên Thu liếc nhìn sa lậu ( là vật dùng tính thời gian) xem chừng còn nửa canh giờ Cố Sơn và Sĩ Hành mới tan học, sai Bích Nhi đem điểm tâm mới làm xong chọ vài món bỏ vào hộp thức ăn. Tự tay mang theo trà long tĩnh dẫn nha đầu theo cùng Chức Mộng đến thư phòng.

      Nguyên Thu còn chưa tới thư phòng xa xa thấyNguyên Dung tự tay làm hộp thức ăn tiến vào, dừng chân lại với Chức Mộng “Nhị tỉ gần đây chịu khó”

      Chức Mộng hừ lạnh năm trước, nô tì còn nghĩ nàng thu liễm, ai ngờ giờ nàng lại là người ai nhận ra tâm tư của nàng”
      tart_trung, AnLy90, xixon2 others thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41: Mua nha hoàn

      Nguyên Thu khoát tay áo giọng chút , nếu bị người khác nghe truyền ra bên ngoàilại cái gì. Chúng ta theo xem chút” xong lặng lẽ tới sân qua cửa sổ nhìn vào trong. Chỉ thấy Nguyên Dung lấy mấy đĩa điểmtâm tinh xảo nhất nhất đặt trước mặt Sĩ Hành,tươi cười “Muội cố ý sai nha đầu Thụy Hỉ Hiên mua điểm tâm, thế tử ca ca nhanh nếmthử”

      Cố Sơn ở bên lấy trước khối quế hoa cao nhét vào miệng, cắn cái cau mày hỏi Nguyên Dung “Trong nhà phải có nữ đầubếp sao lại chạy ra ngoài mua điểm tâm?”

      Nguyên Dung cười “Đồ ăn trong nhà sao ngon bằng bên ngoài” Vừa vừa bảo Sĩ Hànhăn, Sĩ Hành nhìn cái nhặt khối đậu sacao, Nguyên Dung khẩn trương nhìn chằm chằmSĩ Hành, thấy cắn miếng vội hỏi “Ănngon ?”

      Sĩ Hành vừa định trả lời bị mảnh vụn sặc, nhấtthời vỗ ngực ho khan ngừng. Nguyên Thu ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy ho lợi hạiNguyên Dung cuống quít đấm lưng cho . Sĩ Hành vừa ho vừa né tránh tay của nàng làm cho thân mình giày vò ra thân mồ hôi.

      Nguyên Thu thấy thế tới rót trà đưa cho Sĩ Hành, Sĩ Hành vội tiếp uống hai ngụm mới thấy tốt hơn chút. Nguyên Thu nhìn thấy SĩHành mặt và cổ đầy mồ hôi, liền cầm khăn đưacho Sĩ Hành “Sĩ Hành ăn đồ ngon gì mà gấp thành như vậy?”

      mặt Sĩ Hành ửng đỏ vì ho khan, nghe nàng như vậy đỏ tới tận mang tai. Vội hốthoảng cầm khăn lau mồ hôi đưa khăn trả choNguyên Thu. Nguyên Thu chưa kịp cầm Sĩ Hành thấy khăn tay đầy mồ hôi vội nhét nó vào tay áocười “Khăn tay bị bẩn, hôm khác ta đưa lạimuội cái mới” Nguyên Thu khoát tay cười cái khăn mà thôi đáng giá gì, làm gì cần trả lại. Nhưng lần sau Sĩ Hành ca thấychỗ nào có tượng đất đem về cho muội hai cái.Cái hôm trước bị Tuyền ca làm hỏng rồi” SĩHành cười cười đồng ý.

      Nguyên Thu thấy Cố Sơn ăn hai miếng điểm tâmNguyên Dung mang đến để xuống, vội khoát tay bảo Bích nhi đem hộp thức ăn tới. Sĩ Hành thấy mắt sáng lên cười thở dài với Nguyên Thu “Ta cảm thấy đói bụng, muội đem thứ tốt gì mau lấy ra thôi”

      Nguyên Thu cười bày mấy thứ Bích nhi làm lêncũng là hoa hồng cao, hạt thông hạnh nhân, mộtcái khác sai tiểu nha đầu đặt canh ngân nhĩ hạt sen xuống. Nguyên Thu tự mình múc chén mang lên cho tiên sinh, trở lại múc thêm cho Sĩ Hành và Cố Sơn chén nữa. Sĩ Hành nhấpmột hớp canh ngân nhĩ hạt sen lại ăn thêm khối hạt thông hạnh nhân ăn xốp giòn mà ngọt rất vừa miệng, liền quên mấy thứ quế hoa cao ngọt ngấy Nguyên Dung mang tới.

      Lúc Nguyên Thu tới trong lòng Nguyên Dung có chút bất mãn, sau lại thấy Sĩ Hành chuyện với Nguyên Thu hoàn toàn bỏ quên mình khôngcam lòng bưng điểm tâm của mình lên đưa tớitrước mặt Sĩ Hành cười “Thế tử ca ca, quếhoa cao hương vị ngọt ngào là muội thích nhất, ca ca cũng ăn chút

      Nguyên Dung lại biết rằng Sĩ Hành và Cố Sơn sợ nhất là ăn đồ ngọt, cho đến bây giờ Nguyên Thu làm đồ ăn cho bọn họ đều cho rất ít đường. Nhưng Nguyên Dung làm sao biết mấy thứ này, còn ân cần đẩy điểm tâm của mình vềphía trước, Cố Sơn thấy vẻ mặt Sĩ Hành lúngtúng vội tiếp điểm tâm Nguyên Dung đưa qua đưa lên cho tiên sinh.

      Nguyên Dung mặt bất mãn với hành động củaCố Sơn nhưng dám gì chỉ đành vòngvo đứng bên cạnh Sĩ Hành kiếm chuyện cho nghe. Nguyên Thu chuyện với Cố Sơn, lấy cây quạt giúp quạt, Cố Sơn ăn liền mấy miếng điểm tâm, lại ăn thêm ít canh ngânnhĩ hạt sen, Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cũng đểđũa xuống liền sai nha đầu đem thức ăn còn dưthu thập.

      Bích nhi thấy tiểu nha đầu dọn dẹp xong dẫn họvề trước. Nguyên Thu thấy Nguyên Dung cònđứng bên cạnh Sĩ Hành chuyện, cười cắt đứt nàng “Tỉ, các ca ca nên đọc sách chúng ta nên về

      Nguyên Dung thấy Cố Sơn cầm sách lên cúi đầu đọc, Sĩ Hành cũng cầm bút làm văn chỉ đành theo Nguyên Thu ra khỏi thư phòng.Nguyên Thu tìm chút chuyện tán gẫu với nàng, Nguyên Dung để ý phụ họa mấy tiếng. Tỉmuội đoạn mắt thấy đến ngã ba, NguyênDung kéo tay Nguyên Thu cười “Muội cả ngày vội nhiều việc, chi bằng để tỉ thay muội đưa điểm tâm cho ca ca”

      Nguyên Thu cười “Tiền hàng tháng của tỉ có hạn, nào dám để tỉ lấy tiền chi tiêu nữa”

      Nguyên Dung cười mỉa “ đáng giá gì, cũng có bao nhiêu tiền. Xưa nay ta cũngthích ăn điểm tâm Thụy Hỉ Hiên thường xuyên sai nha hoàn mua. Mỗi ngày đưa thư phòngchỉ là mua nhiều thêm chút thôi”

      Nguyên Thu nghe cười “Tỉ tỉ tốt, đau lòng ca ca. Nhưng Sĩ Hành ca ca rất kén chọn, thích ăn bên ngoài sợ sạch

      Nguyên dung nghĩ đến Sĩ Hành chỉ ăn chút điểm tâm mình đưa liền buông xuống, ngược lạiăn đồ Bích nhi làm đến mấy miếng, lúc nãy còn biết chuyện gì xảy ra ra là do vậy.Nguyên Dung suy nghĩ lúc vội cười có gì khó, ngày mai tự tay tỉ làm mộtchút điểm tâm đưa qua, bảo đảm sạch

      Nguyên Thu nghe vậy khỏi tức cười lúc lâu “Tỉ giống như chưa nấu ăn bao giờ”

      Nguyên Dung cười “Hôm nay ta mới mười ba tuổi, mẫu thân ta nên học nấu nướng chút. Lúc trước có sai người làm bếp nhỏtrong viện, ngày mai kêu Lý tẩu tử ở phòng bếp tới dạy ta”

      Mặc dù Nguyên Thu mười tuổi nhưng họcnấu nướng nửa năm, đến bây giờ làm miễn cưỡng mới dám lấy ra gặp người, nghĩ đếnNguyên Dung chưa học muốn làm điểm tâm cho Sĩ Hành và Cố Sơn ăn mồ hôi lạnh chạytoàn thân, vội khuyên can “Tài nấu nướngkhông dễ học như vậy. Tỉ mới học làm cho chúng ta nếm thử là được rồi, nào dám đưa cho Sĩ Hành ca ca ăn, nếu ăn bị đau bụng QuậnVương trách tội trong nhà chúng ta làm sao dám gánh chịu”

      Nguyên Dung nghe được ủ rũ cúi đầuđi tới ngã ba miễn cưỡng cười tạm biệt vớiNguyên Thu rồi trở về viện. Nguyên Thu nhìn bóng lưng Nguyên Dung thở dài xoay người đitới phòng lớn.

      Lý thị chuyện với Trương mama thấyNguyên Thu tới vội ngoắc kêu nàng tới bên cạnh “Con tới đúng lúc, mẫu thân có chuyệncần

      Nguyên Thu nghe vậy ngồi xuống bên cạnh Lý thị, vội hỏi “Mẫu thân muốn gì với con?”

      Lý thị cười với Nguyên Thu “Hôm nay con cũng lớn rồi, nha hoàn bên cạnh cũng chỉ có vài cái. Ngày mai mẫu thân cho người buôn ngườitới con chọn vài cái vừa mắt trước hết để cho bọn họ phục vụ trong sân. Lưu tâm thêm nửa năm, thấy tay chân sạch làm việc nhanh nhẹn đầu óc lanh lợi chọn hai cái mà dùng”

      Nguyên Thu nghĩ tới nha hoàn bên cạnh chỉ có Chức Mộng, Thúy Oanh, Bích nhi được xem như có thực lực còn lại đúng là nha đầu chỉ biếtnghe phân phó động não liền gật đầu nóitốt.

      Hôm sau, Lý thị quả nhiên kêu môi giới bánngười, trước xem xét thân thế trong sạch, xiêmáo sạch giữ lại ít lại cho người tới kêuNguyên Thu đến chọn.

      Nguyên Thu sống hai đời đây là lần đầu tiên tựmình chọn nha hoàn tay chân nhất thời luống cuống, biết chọn từ đâu. Lý thị thấy thế liền chỉ người trong đó kêu nàng tiến lên hỏi“Tên gì? Mấy tuổi? Biết làm gì?”

      Nha đầu kia cúi đầu “Nô tì tên Hồng Mai, năm nay mười bốn tuổi, giỏi nhất là thêu thùa may vá” Môi giới bán người nhân cơ hội tiến lêncười “Mẫu thân nàng dựa vào may vá mà sống, nha đầu này thủ nghệ tồi”

      Lý thị nghe vậy nhíu mày “Thái Tuyết, lấy khăn tay, tùy tiện chọn thêu tuyến khác cho nàng, để cho nàng thêu thử chút”

      Thái Tuyết đáp, cầm đồ đưa cho Hồng Mai. Quả nhiên Hồng Mai động tác nhanh nhẹn hồiliền thêu được nụ sen hé lộ, Nguyên Thu thấy nàng mắt đen bóng, lộ ra cỗ linh khí gật đầu cười “Người này giữ lại”

      Lý thị cười gật đầu, Nguyên Thu học bộ dáng Lý thị, lại chọn thêm Lục Ý, tiểu Ngư ra ngoài mang về viện. Lý thị theo như phần của Nguyên Thu chọn ba người đần độn đến đưacho Nguyên Dung, lại chọn hai nha đầu làm việcnặng đưa qua cho Lâm di nương. Gọi quản gia vào đưa 35 lượng bạc cho môi giới bán người,môi giới bán người thu bạc đưa khế ước bánthân cho Lý thị vui mừng hớn hở ra phủ.

      Vì hôm đó Sĩ Hành đồng ý đưa tượng đất choNguyên Thu, lúc làm gì ra ngoài tìm đúng lúc phát cửa hàng thú vị bên trong rất nhiều đồ cổ quái, quyết định chủ ý ngày mai xin cho Nguyên Thu ra ngoài dạocửa hàng.
      tart_trung, AnLy90, xixon2 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 42: dạo phố

      Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thu vừa từ phònglớn thỉnh an về, nha đầu của Cố Sơn tới nóiNguyên Thu qua đó chuyến. Nguyên Thu chỉ cho Cố Sơn có việc gì gấp, vội thu thập qua viện Cố Sơn. Vừa vào viện môn, nghe tiếngCố Sơn, Sĩ Hành cười truyền từ cửa viện ra,nha đầu giữ cửa thấy Nguyên Thu tới vội vén rèm lên “Tam nương đến”

      Nguyên Thu cười hành lễ với Cố Sơn, Sĩ Hành,mới ngồi xuống hỏi “Ca gọi muội tới có gì ?”

      Sĩ Hành cười “Là ta cho người gọi tới, hôm qua ta thấy có mấy cửa hàng hết sức thú vị, nếumuội làm gì ta dẫn muội ra ngoài dạo”

      Nguyên Thu vội “Nếu có thể ra ngoài dạothì rất tốt, nhưng muội phải xin phép mẫu thânmới được”

      Sĩ Hành cười “Lúc ta tới sớm với bá phụ, bá mẫu chỉ sợ lúc này ngựa xe cũng chuẩn bịtốt rồi”

      Cố Sơn gật đầu “Mấy ngày gần đây ca cũng mực dụng công chưa ra ngoài. bằng hôm nay cũng ra ngoài buông lỏng chút”

      Nguyên Thu nghe vậy đành theo hai người bọn họ, về phòng thay xiêm áo ngồi kiệu đến cửa phụ. Cố Sơn, Sĩ Hành lúc này chờ ở cổngtrong. Nguyên Thu thấy xe ngựa chuẩn bị xong liền xuống kiệu, Cố Sơn giúp Nguyên Thuvén rèm lên, đỡ Nguyên Thu lên xe ngựa. Bên cạnh, có sai vặt dắt ngựa qua cho Sĩ Hành và Cố Sơn, hai người tung người lên ngựa theo haibên xe ngưa ra phủ.

      Nguyên Thu thấy trong xe ngựa có rèm cửa sổ dày được dây vải vén lên chỉ còn tầng samỏng ngăn cửa sổ. Nguyên Thu ngồi chổ cửa sổnhìn ra ngoài, mơ hồ có thể thấy hai bên cửahàng và tiếng người bán rong rao hàng.

      Sĩ Hành và Cố Sơn sợ Nguyên Thu ngồi trong buồn bực, chút chuyện vui cho Nguyên Thu nghe. Sĩ Hành thường lại đường thấy cửahàng nổi danh cũng chỉ cho Nguyên Thu giớithiệu sơ qua. Lâu rồi Nguyên Thu ra phủ làm gì cảm thấy ngồi xe ngựa buồn bực chỉ thấymắt nhìn đủ thỉnh thoảng phân phó xe ngựa chạy nhanh hoặc chậm chút.

      Xe ngựa khoảng hai khắc đến phố Thanh Hà, vì con đường này cửa hàng rất nhiều muabán rất phồn hoa, có phương tiện cho xe ngựa vào. Vì vậy Nguyên Thu xuống xe ngựa ở đầu đường, Cố Sơn Sĩ Hành cũng xuống ngựa, gã sai vặt theo phía sau nhanh nhẹn cầm lấy dây cương. Cố Sơn liếc nhìn đường phố chậtchội, lại quay đầu với gã sai vặt “Mấy ngườicác ngươi ở đây chờ , nhanh nhẹn chútđừng để cho ngựa kinh sợ”

      Nguyên Thu xuống xe ngựa chân bước trênmặt đường nhìn cửa hàng hai bên, lại nhìn đámngười nhốn nha nhốn nháo cảm thấy mới mẻ. Sĩ Hành thấy nàng vui vẻ đến mắt cũngcong lên khỏi cười chờ đidạo vui vẻ như vậy rồi”

      Nguyên Thu làm gì còn tâm trí cãi vả với , mắt ngừng nhìn hai bên. Cố Sơn thấy thế chỉ đành mang nàng dạo lần lượt các cửa hàng. Nguyên Thu lúc lâu mới nhớ tới Sĩ Hành có cửa hàng rất thú vị liền cười hỏi “Lúc trước ca cửa hàng thú vị là ở đường này?”

      Sĩ Hành cười “Mấy cửa hàng này ta mớiphát ngày hôm qua, cũng phải ở đâyhết” xong chỉ cửa hàng bán đồ cách đó xa “Cửa hàng này là bán đồ ít nhất”

      Nguyên Thu thấy ngõ kia hẹp hẹp ít có người ra vào, lại cảm thấy hứng thú vội để Sĩ Hành dẫn đường trước. Ba người theo đườngnhỏ vào ngõ, thấy có mấy cái gia đình đến gầnquả nhiên có 2 – 3 cái cửa hàng. Chỉ là cửa hàng giống như các cửa hàng khác là khôngtreo bất kì bảng hiệu gì, nếu nhìn qua cửa sổ thấy giá hàng bên trong có lẽ biếtđược ở đây bán hàng.

      Sĩ Hành vung rèm lên mời Nguyên Thu vào,Nguyên Thu nhìn thấy phần lớn cửa sổ bị ngăntrở chỉ còn chút có chút ánhsáng xuyên vào. Vì mặt ngôi nhà hướng ra ngỏ vốn hơi tối chút cộng thêm cửa sổ bịngăn trở hơn phân nửa vì vậy mà có vẻ vô cùng mờ mờ ảo ảo. Nguyên Thu xem xét gianphòng, chợt nhìn thấy nữ nhân mũi ưng ở trong nhà nhìn thẳng vào mình, NguyênThu đề phòng bị dọa giật mình. Cố Sơn vào, thấy nữ nhân mũi ưng mắt màu xanh dương cũng sợ hết hồn, vội đem Nguyên Thu ra saubảo hộ giọng hỏi Sĩ Hành “Nữ nhân này sao dáng vẻ giống như nữ, ta xem nhà này cũng kì quái, chúng ta trở về

      Sĩ Hành vội “Hôm qua ta hỏi nàng là từ đảo cực lớn tên là Bỉ Lợi Á tới. Ở đấy họ lớn lên đều là như vậy” Cố Sơn nghe vẫn nghi ngờ nhìn nữ nhân kia vẫn dám buông tay Nguyên Thu ra.

      lúc Cố Sơn nghi hoặc nam tử râu dê khoảng năm, sáu mươi tuổi ra ngoài vớinữ nhân mấy câu. Nguyên Thu nghe như tiếng chỉ nghe ngữ pháp hơi hơi quái dị vội dựnglỗ tai lắng nghe, chỉ nghe như nam tử kêu nữ nhân vào nhà. Nữ nhân nghe xog cũng phản ứng, nam tử đành lôi tay nàng vào. Qua lúc lâu chắp tay ra ngoài thi lễ “Phu nhân hiểu biết quấy rầy hứng thú của các vị, kẻ hèn là chưỡng quỹ của tiểu điếm họ Hổtên Vận”

      Lúc này Cố Sơn mới yên tâm, trả lễ lại, tò mò thân phận nàng kia hỏi “Tôn phu nhân hình như phải người của bổn triều?”

      Hồ Vận cười “Đúng vậy, tộc nhân họ bị quốc vương hãm hại lén lút trốn thoát được.Mười mấy năm trước tiểu nhân ở ngoài biển gặpđược nàng. Thấy thân thế nàng đáng thương cho nên mang về”

      Chương 42: dạo phố (tiếp theo)

      Ba người Cố Sơn cũng biết Bỉ Lợi Á là ởđâu tiện tiếp liền xem hàng hóa quầy. Nguyên Thu thấy trước mặt chỉ là mấy vật dụng bình thường càng về sau càng thấy li kì nhưng cảm thấy quen mắt giống nhưđã gặp qua ở đâu cho đến khi thấy được thủytinh cầu mới bừng tỉnh hiểu ra trong lòng cũng sáng tỏ thân phận .

      sớm nghe thấy thời Trung cổ ở nước cổ động diệt Nữ Vu, diệt tất cả các việc có liên quan đến ma pháp, chắc hẳn này là NữVu trong truyền thuyết. Nguyên Thu mới nhớ lúc vừa vào cửa nhìn thấy nàng dội mũ dài đentrên đầu đây phải là mũ phù thủy sao.

      Xem mấy thứ đồ này, Nguyên Thu dạo xungquanh chút cảm thấy hứng thú thêm chút, xem trưng bày giá treo các loại kì kì quái quái bình bình lon lon, còn có trong truyền thuyết giấy da dê và bút lông vũ, các loại đá thủy tinh màu sắc, thậm chí góc tường đều bày bốn, năm cây chổi. Nguyên Thu cảm thấy chơithật tốt, tiến lên sờ soạn cái.

      Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cầm cây chổi để lên đặt xuống cho đồng dạng bên phải khỏicười “Muội muốn học người ta quét sâncũng phải phương pháp quét như vậy”

      Nguyên Thu thử cây chổi này xem có bayđược hay , nghe Sĩ Hành như thế đỏmặt cười “Muội chỉ thấy cây chổi này khônggiống chổi dùng ở nhà”

      Sĩ Hành chưa dùng qua chổi nhưng cũng thấycây chổi này giống chổi mình thấy quacười với Cố Sơn “Đây chẳng lẽ là cây chổicủa Bỉ Lợi Á, sao lại phái dưới trói chéo ra sau thành hình dáng như vậy” Cố Sơn làm sao biếtđược cái này, chỉ đoán là phong tục tập quán của họ.

      Nguyên Thu cười cầm chổi vứt qua bên, lại xem bên trong vài thứ phía phần nhiều là sách tiếng có liên quan thiên văn, địa lí, lịchsử, pháp y, y dược, dĩ nhiên cũng có quẻ bói,Nguyên Thu lật xem lần nữa lựa mấy cuốn thiênvăn, địa lí, món ăn, y dược có thể dùng được lấy ra.

      Sĩ Hành thấy thế nhíu mày “Muội muốn xemmấy loại văn chương này?”

      Nguyên Thu cười “Muội làm sao hiểu mấy thứ này, giống như xem thiên thư, muội thấy mấy đồ này li kì, cầm về xem về sau có thể bán giá cao thôi”

      Sĩ Hành và Cố Sơn nghe vậy khỏi cười nàng tham tiền, lại xem như nàng thích mấycuốn sách li kì cũng suy nghĩ nhiều.

      Nguyên Thu vài vòng, chọn hai khối đá thủytinh, chọn thêm giấy da dê và bút lông vũ, lấythêm mực nước và chút đồ vật cùng với vài cuốn sách lúc nãy đưa cho Cố Sơn bảo trả tiền. Sĩ Hành nhìn thủy tinh cầu lớn như vậy, bên trong nhìn như có thứ gì, cảm thấy kì lạ muốn mua thứ này cho Nguyên Thu. NguyênThu trước kia nghe Nữ Vu có chút ma thuật hắc ám, sợ vật kia là điềm xấu khôngmuốn thứ thủy tinh cầu này, Sĩ Hành đành bỏqua.

      Chưỡng quỹ dùng bao bố gói kĩ đồ đưa cho Cố Sơn, Cố Sơn tiếp lấy lại đem thủy tinh trong taybỏ trong bao. Ba người cười ra khỏi cửa hàng lại qua cửa hàng bên cạnh. Đúng là phong cách Thiên Trúc, Nguyên Thu khôngthích hương vị này, mấy người hơi liếc nhìn liềnđi ra.

      Sĩ Hành thấy đến trưa dám để Nguyên Thu ngây ngô bên ngoài quá lâu, ba người vội ra khỏi ngõ . Nguyên Thu thấy nơi này cách xe ngựa còn đoạn đường dài, chân lại có chút đau liền năn nỉ Cố Sơn kêu xe ngựa tới. Cố Sơn nghe vậy đành nhờ Sĩ Hành chăm sóc NguyênThu, mình đường về hướng xe ngựa.

      Sĩ Hành đoán Cố Sơn cũng phải hai nén hươngmới có thể trở về, kêu Nguyên Thu tới tiệm son phấn tránh mặt trời. Nguyên Thu vào nhìn vòng thấy bên trong đều là son phấn, bụng thích, liền ngửi cũng ngửi cáiđi ra khỏi cửa hàng. Sĩ Hành đứng dưới mái hiên thấy nàng ra ngoài liền cười “Muộinhìn xem có thích ?”

      Nguyên Thu lắc đầu “Muội xem bằng tự muội làm nước hoa, phấn thuốc, dùng mấythứ này hư mặt” Vì Sĩ Hành hiểu mấy thứnày chỉ coi là quán này tốt liền chỉ mộtcửa hàng đối diện với Nguyên Thu “Nhà kialàm cực tỉ mỉ mỗi tháng cũng đưa vào QuậnVương phủ ít”

      Nguyên Thu nghe vậy mới mới nhớ đến có mộtlần mùng tám tháng chạp mùa đông giá rét nhìnthấy Quận Vương phi mang theo đóa mẫu đơn tươi lúc ấy còn rất kì quái vẫn suy nghĩ vì sao mùa đông còn có mẫu đơn nở, sau lại nghe là thợ khéo tay dùng lụa làm ra trong lòng thầm khen phen. Nguyên Thu lúc nàynghe là hoa lụa xuất phát từ cửa hàng đốidiện, liền vội vàng chạy qua nhìn.

      Sĩ Hành thấy Nguyên Thu chạy gấp vội vàng theo. Đúng lúc này tiếng vó ngựa vang lên Sĩ Hành quay đầu nhìn thấy người cưỡi ngựađi vào phố phường sầm uất, người đườngchung quanh tránh né kịp ngã bị thương,hàng hóa người bán hàng rong cũng bị đạp đổ.Mắt thấy người nọ cưỡi ngựa đụng vào người Nguyên Thu, Sĩ Hành bước bước lên phía trước kéo hông Nguyên Thu chuyển về sau mộtcái vừa đúng lúc con ngựa kia lướt qua.

      Cố Sơn dẫn theo hạ nhân vào vừa đúng thấymột màn này, khỏi giận dữ tiến lên tránhthoát đầu ngựa đưa tay nắm dây cương lôi ngườitrên lưng ngựa xuống.

      Người này họ Cung tên Mãnh, phụ thân là tri huyện nho Cung Mãnh tham luyến Hàng Châu phồn hoa ép phụ thân mua tòa nhà ở đâyvới , mỗi ngày trừ uống rượu là phóng ngựađả thương người. Vì dân chúng sợ quan lại baoche cho nhau nên dám kiện , ai ngờ hôm nay xui xẻo gặp phải Cố Sơn.

      Cố Sơn thấy suýt nữa thương NguyênThu, trong lòng hận chết, nhặt roi ngựa đấthung hăng quất mấy cái, mới với hạnhân của mình “Đưa lên nha môn thẩmvấn”

      Mặc dù Nguyên Thu bị đụng vào nhưngvẫn chưa tỉnh hồn, Sĩ Hành thấy nàng cả ngườirun rẩy thấp đầu với nàng “Đỡ chút nàochưa? Có bị thương đâu ?”

      Nguyên Thu lắc đầu sắc mặt tái nhợt, chỉ giọng “Chỉ là sợ chân muốn nhũn ra” SĩHành thấy xe ngựa đến gần đỡ Nguyên Thu lên xe.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 43: Nam nữ thân gia?

      Cung Mãnh bị trói lại vẫn phục, trongmiệng ngừng kêu cậu mình là Ngũ phẩmAn Phủ Sứ, Cố Sơn làm như nghe thấy , cho người nhét vải rách vào miệng dẫn đến nha môn.

      Nguyên Thu bị kinh sợ Cố Sơn dám để nàng nán lại bên ngoài, Sĩ Hành cưỡi ngựa chechở Nguyên Thu về phủ. Sĩ Hành lo lắng Nguyên Thu bị hù dọa sinh bệnh cho người đimời đại phu trong Quận Vương phủ tới xem,Nguyên Thu vội ngăn cản có gì quan trọng, muội cũng phải người nhát gan sao có thể bị hù dọa sinh bệnh cần thiết làm kinh động Quận Vương phủ. Nhưng mà huynh giúp muội cản xe ngựa có bị thươngkhông?” Nguyên Thu xong đánh giá Sĩ Hànhthấy xiêm áo rách mảnh dài.

      Sĩ Hành theo tầm mắt Nguyên Thu cũng nhìnthấy vết áo rách liền cười việc gì,lát tat hay áo khoát muội cho người khâu lại giúp ta là tốt rồi”

      Nguyên Thu thấy việc gì liền yêntâm, lại xem chừng lúc này phòng lớn dùngxong cơm trưa, cùng Cố Sơn đến viện saiBích nhi chuẩn bị chút thức ăn đưa tới.

      Trở về nhà Cố Sơn tự mình vào bên trong tìmxiêm y cho đổi. Nguyên Thu cho người đem xiêm y thay ra để ở phòng ngoài, lại lấy hộp kimchỉ tới tự mình tuyến trùng với màu áo ngồi bên cửa sổ khâu lại vết rách.

      Sĩ Hành rửa mặt xong ra ngoài thấy Nguyên Thu cuối đầu giúp vá xiêm y nhất thời ngẩnngười tại đó. Ánh mặt trời buổi trưa bao phủbóng dáng nho chỉ thấy nàng cây kim sợi chỉ tinh tế vá lại thỉnh thoảng cầm xiêmy lên xem đường may chút. Xiêm áo Sĩ Hành cũng rách nhiều, bao lâu đãsửa xong. Nguyên Thu lưu loát đánh nút kết cầm xiêm áo lại gần cuối đầu cắn sợi chỉ.

      Nguyên Thu đưa hộp kim chỉ cho nha hoàn thu ngẩng đầu thấy Sĩ Hành tựa cửa ngơ ngác nhìn mình liền cười ngoắc ngoắc “Xiêm áo sửaxong nhưng chỗ này dơ mảng lớn chờ chonha hoàn giặt xong phơi nắng rồi đưa ca đổi lại”

      Sĩ Hành phục hồi tinh thần cầm xiêm áo thấy đường may rất mịn nhìn kĩ phát liền tán dương Nguyên Thu phen. Nguyên Thu nghe chỉ cười sai nha hoàn đem giặt, sau giữa trưa hè mặt trời nóng vô cùng sợ buổi trưa khô được. Chờ bên này thu thập xong Chức Mộng và Bích nhidẫn theo nha đầu tới.

      Bích nhi và Chức Mộng nhìn thấy cửa viện liềncầm lấy hộp thức ăn tự mình đem vào, rửa taydọn tất cả các món ra ngoài. Bên cạnh, Nguyên Thu nhìn kĩ thấy Bích nhi làm mấy món ăn nhìncó vẻ ngon mắt, rất muốn ăn.

      Ba người dạo cho đến trưa lúc đầu cũng thấy gì nhưng giờ thức ăn trước mặt mới cảm thấy đói bụng. Bích nhi xới cơm cùng với Chức Mộng chia thức ăn cho ba người. Nguyên Thu ăn nửa chén cơm để đũa xuống. Ngược lại Cố Sơn và Sĩ Hành khẩu vị rất tốt, hai người thời kì phát triển cơ thể ăn hết chéncơm đầy mới súc miệng. Nguyên Thu ăn xongcảm thấy buồn ngủ, cố ngồi nửa canh giờ rồi sai người đỡ mình về viện ngủ trưa. Cố Sơn, Sĩ Hành tự vào bên trong nghỉ ngơi.

      Mấy ngày sau Lý thị mới biết chuyện NguyênThu suýt bị ngựa đụng, trách nàng ít liênđới Cố Sơn cũng bị oán giận. thầm quyếtđịnh với Cố Lễ sửa trị người cưỡi ngựa Cố Sơn nghe vậy cười “Người cưỡi ngựa có cậu gì đó phụ thân còn muốn dàn xếp xuống ai ngờ đểQuận Vương phủ biết, lúc này làm áp lực mọi chỗ còn ai dám thay họ cầu cạnh?” Lý thị nghe vậy mới giảm bớt giận dữ.

      Cà ngày Tử Yên ở trong phủ cảm thấy buồnphiền, đúng lúc này Nguyên Thu mua thủy tinh cho nàng chơi. Tử Yên biết Nguyên Thu xuất phủ mua nhiều đồ chơi về liền đòi tới thăm. Hạphu nhân vài ngày thấy Lý thị liền gởi thiệp dẫn theo đôi nam nữ đến thăm.

      Từ năm trước Hạ Tử Nghiệp bị Nguyên Thu đùa vài câu, sau lần đó thấy Nguyên Thu mặt đều đỏ. Nguyên Thu chỉ coi là bé trai mặt mũi mỏng, để ý tới . Nhưng đối mặtvới Nguyên Thu, Hạ Tử Nghiệp băn khoăn lo lắng rơi vào trong mắt người lớn lại có phený tứ.

      Hạ Tử Nghiệp và Tử Yên ở phòng khách ngồimột lúc, liền bị Cố Sơn và Nguyên Thu kéo vềphòng mình chuyện. Hạ phu nhân thấy cửchỉ của Nguyên Thu tự nhiên thanh thoát, mặc dù màu sắc diễm lệ bằng Nguyên Dungnhưng phong cách toàn thân cũng là loại khuê tú thể sánh được. Lại nghĩ đến nàngđối đãi với người khoan hậu, xử ổn thỏa tuổi còn mà có thể giúp Lý thị quản gia càngthêm thích lôi kéo Lý thị hỏi ngày sinh tháng đẻ của Nguyên Thu.

      Lý thị thấy Hạ phu nhân hỏi như vậy, trong lòng hiểu được ý nàng, lặng lẽ đem ngày sinh Nguyên Thu viết vào lòng bàn tay nàng. Lý thị nhìn Hạphu nhân hơi cười cười, liền đoán là bát tự của Nguyên Thu vô cùng hợp với Hạ Tử Nghiệp.Liền cầm khăn che miệng “Ngươi cũng quánóng lòng, bọn họ mới mấy tuổi tính toán cái này. Mà hai nhà chúng ta quan hệ là cực tốt ngươi còn sợ tương lai chúng ta kết được thân gia sao?”

      Hạ phu nhân liếc nhìn nàng “Ta biết chuyện này giờ hơi sớm chút. Chẳng qua hỏi câu thôi để trong lòng còn có tính toán”

      Lý thị cầm tay nàng “Yên tâm, ta hiểuđược”

      Hạ phu nhân với nàng lúc, còn sai ngườiôm Tuyền ca và Nữu tới đây. Đúng lúc Nguyên Dung may hai túi thơm đưa tới cho Nữu Nữu.Lúc trước Hạ phu nhân cũng có nghe Lý thị qua Nguyên Dung hai chuyện, trong trí nhớ Nguyên Dung cũng là cái tính tình táo bạo. Hôm nay nhìn lúc, Hạ phu nhân mắt lạnhnhìn Nguyên Dung cảm giác so với trước ổnthỏa chút chuyện cũng biết tiến lùi.

      Lý thị cười hỏi Nguyên Dung vài câu “Tử Yên muội muội tròng phòng muội muội ngươi, ngươi cũng đừng ở trong phòng buồn bực tìm hai muội muội chơi chút

      Nguyên Dung cười đáp, vài câu với Hạ phu nhân mới lui ra ngoài trực tiếp qua viện của Nguyên Thu.

      Nguyên Thu và Tử Yên chuyện vặt vãnh hai người náo nhiệt có nhađầu xốc rèm lên “Nhị nương tới”

      Nguyên Thu nghe vậy cười cười “Bên ngoài mặt trời chói chang, mau mời tỉ tỉ vào” Nguyên Dung vào thấy lễ với Tử Yên, Nguyên Thuvội kéo hai người ngồi xuống, gọi Chức Mộng châm trà cho Nguyên Dung.

      Nguyên Dung cười “Các muội gì vui vẻnhư vậy, tỉ ở bên ngoài nghe thấy mọi ngườicười”

      Tử Yên vội làm cho tỉ chê cười,Nguyên Thu muội về chuyện muội ấy chơi với Sĩ Hành ca ca và Cố Sơn ca ca, chơirất vui”
      tart_trung, AnLy90xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :