1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31: Chuyện xưa của Cố Phủ ( tiếp theo)
      Hai người chưa ra khỏi viện, chỉ nghe bên trong ‘bang’ tiếng rồi nghe tiếng Nguyên Dung mắng “Nước lạnh như vậy, muốn đông lạnhchết ta sao?”

      Nguyên Thu nghiêng đầu thấy Trương mamabiến sắc hờn giận, vội lôi y phục của nàng rangoài trực tiếp qua phòng lớn, với Cố Lễ, Lý thị việc Nguyên Dung bị thương ở chân.

      Lý thị thở dài “Trương mama giỏi nhất là trị thương cái này, chỉ tại nàng tin, chi bằnggọi đại phu tới tốt hơn”

      Cố Lễ lại cần phiền phức, huống chi sắc trời tối, mời đại phu cũng dễ. Bảo Trương thị qua đó nhìn xem sao, giúp nàng xoabóp, cũng chỉ là đau chân thôi cần gì nhiềuchuyện như vậy”

      Nguyên Thu vội đáp, lấy cớ lui ra ngoài, sai tiểu nha đầu qua chỗ Trương di nương để qua xem Nguyên Dung, mình đường về viện.

      Lý thị thấy trong nhà có ai liền hỏi Cố Lễ “Bạc chúng ta đưa về sao rồi lão gia phái người thăm dò gì được ?”

      Cố Lễ dùng trà nghe Lý thị hỏi, khôngkhỏi nặng nề đặt Ly trà lên bàn “Hừ, còn khôngphải đặt người tam đệ”

      Lý thị hỏi nguyên do, Cố Lễ tỉ mỉ với nàng.

      Phụ thân Cố Lễ là Cố Hải sau mười năm học tậpgian khổ, vất vả cũng đỗ được cử nhân nhưngkhông đủ lộ phí vào kinh thi may mắn gặp đượcmột nhà giàu ở nông thôn, phú hộ này thấy Cố Hải thông minh đa tài, tâm tính hiền hậu nên chiêu làm rể.

      Cố Hải cưới dòng chính nữ của phú hộ, có đượclộ phí liền vào kinh thi cử, vốn định là trong năm có thể bay cao chưa từng nghĩ lại thi rớt. Chỉ đành về lại trang viện của nương tử tiếp tụckhổ học.

      Cố lão phu nhân năn đó oán hận phụ thân gả nàng cho thư sinh nghèo túng, ngày ngày nhìn Cố Hải vừa mắt, thường mắng cho hả giận. Lúc đó Cố Hải thấy thê tử có thai cũng cãi vả với nàng, chỉ là hết sức buồn bựcmà lao vào học. thi liên tục mấy lần cuốicùng khi Cố lão phu nhân mang thai đứa con thứ ba Cố Liêm đậu tiến sĩ, phú hộ giúp tiền chuẩn bị cho Cố Hải nhận được chức ởChâu Xử ( chẳng biết là chức gì).

      Cố lão phu nhân trở thành phu nhân của quanviên, lại cảm thấy mình tài trí hơn người, đối xửvới Cố Hải cũng tốt hơn. Vì lúc Cố Hải thi đậu mình sinh con thứ ba là Cố Liêm, nàng liền chorằng Cố Liêm có phúc tinh, mỗi ngày ôm như bảo bối gọi ngừng, trong lòng trong mắt gì cũng chỉ có đứa con trai này.

      Từ Cố Lễ được mẫu thân thích, cũng tranh thủ tình cảm với đệ đệ mà chuyên tam vào học hành, tuổi trẻ đậu tiến sĩ. Năm đó Cố Hải được thăng làm quan tam phẩm, Thuận Thiên phủ doãn Lý đại nhân xemtrọng tài học của Cố Lễ lại thấy hai phủ môn đăng hộ đối nên gả nữ nhi cho Cố Lễ.

      ngờ Cố Lễ thành thân nửa năm Cố Hải bệnh nặng qua đời. Ngày ngày Cố lão phu nhânluôn mắng Lý thị mang tinh môn, Cố Lễ biếtmẫu thân mình dốt đặc cán mai lại hiểu biếtnông cạn, sợ nàng khiêng kị miệng mình mà đắc tội với nhạc phụ, ngày ngày che chở Lýthị. Hành động của Cố Lễ rơi vào mắt Cố lão phu nhân là bất hiếu cũng lôi mắng chung.Đến khi Cố Lễ thăng chức làm tri châu của DưHàng, hai phu thê thương nghị dẫn theo ngườinhà đến Dư Hàng nhận chức.

      Nhị đệ Cố Lễ là Cố Nghi là người thườngthường, tài trí cũng như nhau tính tình bìnhthường, làm việc gì cũng theo quy củ. Tất nhiênCố lão phu nhân cũng thích đứa con trai đần độn này, chỉ cảm thấy Cố Liêm thông minh cơ trí được người thích mà thiên vị cưngchiều . Cố Hải thấy tiểu nhi tử có tiềnđồ chỉ đành góp vài vạn lượng bạc giúp tìm chức quan.

      Cố Liêm làm quan sáu năm mới lên lục phẩm, đây là nhờ Cố lão phu nhân náo loạn, Cố lãophu nhân đau đem bạc chuẩn bị cho .Trước đó vài ngày biết Cố Liêm đắc tộivới ai suýt nữa mất chức quan, Cố lão phu nhântốn rất nhiều tiền mới bảo vệ được cái mũ cánhchuồn này của nhưng Cố Liêm vẫn bị giángmột cấp.

      Cố lão phu nhân sợ tức giận, lấy bạc mua cho mấy trang viện dụ dỗ cho vui. CốLiêm có trang viên mới rất vui mừng, chỉ là quay qua quay lại ngay cả bạc Cố Lễ đưa vềcũng còn gì ngay cả ngân lượng năm đó Cố Hải để lại cũng tiêu tốn rất nhiều.

      Lý thị nghe mà tức chịu được nhưngtrước mắt Cố Lễ tốt mắng thẳng mẫu thân huynh đệ lòng dạ. Chỉđành vuốt ngực sinh khí lại mở miệng “Hàngnăm đưa về phủ nửa bạc, chúng ta tích góptừng tí hôm nay ít, lão gai lấy tiền riêng ra chuẩn bị

      Cố Lễ ôm nàng “Mấy ngày nay ta ngẫmnghĩ qua, quan chức ta còn thấp, hôm nay hồikinh sợ là được chức quan vừa lòng. Giang Nam đất đai giàu có đông đúc, chi bằng chúng ta ở nán lại Hàng Châu thêm ba năm nữahãy về kinh”

      Lý thị gả cho Cố Lễ nhiều năm đến khi đến Chiết Giang mới có những ngày tháng buông tâm, mình có gia đình làm đương gia chủ mẫu lại phải suốt ngày chịu đựng sựkhinh thường của bà bà ( mẹ chồng), Lý thị sớm có tâm tư trở lại kinh thành. Hômnay nghe Cố Lễ như thế đương nhiên là vui mừng mà đồng ý.

      Hai phu thê thương nghị xong việc này, Lý thịliền lấy chìa khóa đưa cho Cố Lễ lấy bạc chuẩn bị cho chi dùng.

      Hôm sau quả nhiên Sĩ Hành cho người đưa nửa hộp đá kim cương tới, Nguyên Thu vui mừngnhìn nhìn đa số là có màu sắc nhưng cóchen ít màu hồng, xanh dương hay màu đỏ.

      Chức Mộng đứng bên cười “Nô tì xem ra đẹp mắt, nếu làm rèm e rằng uổng phí”

      Nguyên Thu cười nhìn nàng “Những thứ nàylàm đồ trang sức cực kì đẹp, để ta làm rèm đáng tiếc. Chỉ là đồ trang sức của ta quánhiều, làm rất lãng phí, chi bằng giữ lại sau này dùng”

      Thúy Oanh nghe vậy cười “Từ khi nươngquản gia cũng phát ra hẹp hòi”

      Nguyên Thu nghe vậy nhảy dựng lên chọc chọc Thúy Oanh cho nhột, Thúy Oanh ngã trêngiường cười ngừng, mấy người vui vẻ tiểu nha đầu vào “Tam nương, Thẩmmama tới”
      tart_trung, Nhược Vân, AnLy902 others thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Vô đề

      Chức Mộng và Thúy Oanh sửa sang lại quần áo đứng sau lưng Nguyên Thu. Nguyên Thu cười nhìn hai nàng cái, lấy đồ may vá ra ngồi vàobàn mới nghiêm mặt “Mời Thẩm mama vào”

      Tiểu nha đầu ở cửa đáp tiếng vén rèm lên thanh thúy “Tam nương mời mama vào”

      Thẩm mama vội tới thỉnh an Nguyên Thu, Nguyên Thu đem công việc tay bỏ lên bàn, đứng dậy cười “Mama mau ngồi”

      Thẩm mama nhún nhường phen mớinghiêng người ngồi xuống, Chức Mộng dâng tràcho nàng, Thẩm mama đặt lên bàn cười hỏi Nguyên Thu “ nương ở trong phòng làm gì?”

      Nguyên Thu cười cầm đồ làm xong nửa cho nàng xem “Tính thêu cái hà bao bằng hoa quếqua mùa thu đeo”

      Thẩm mama nhìn tay Nguyên Thu cười “Đường may của nương bằng phẳng, nôtì nghe nương chỉ học nữ công màcòn mời sư phụ dạy cầm kì thư họa?”

      Nguyên Thu cuối đầu may thêm hai đường hà bao ngoài miệng cười “Đó là cả ngàyrãnh rỗi mẫu thân sợ ta gây loạn nên giúp ta tìmsư phụ tài nghệ. Hôm nay công việc nhiều buổi chiều còn phải theo Tô sư phó học nữ công, ngày cũng chi có canh giờ để đến đó học thôi”

      Thẩm mama gật đầu cười “Nữ công quantrọng, các môn học khác chỉ biết hai cũngđược rồi”

      Nguyên Thu cười mà nghe Thẩm mama hồi lâu mới mở miệng “Mama từ kinh thành xa xôi tới đây nghỉ ngơi đủ chưa?”

      Thẩm mama tấm tắc “Đúng vậy đườnghai ba tháng, bộ xương già của lão nô cũng bị vò nát, ở trong viện nghỉ ngơi hơn nửa tháng lúc này mới lại sức. Hôm nay cảm thấy người thoải mái chút nên ra ngoài lại mới vừa rồi ởphòng lớn nghe tối qua đại phu nhân ngủkhong ngon lúc này ngủ bù, lão nô liền tới chỗ nương”

      Nguyên Thu cười “Nếu mama ở trong nhà ngán nên siêng ra ngoài chút cũng đixem hai vị di nương chút. Hai vị di nương vừa tới Hàng Châu chưa quen cuộc sống ở đây, ngày thường cũng ra khỏi cửa sợ ở trongnhà buồn chán”

      Thẩm mama thu cười vòng vo câu chuyện “Lãonô nghe đại phu nhân có thân thể là nương thay phu nhân quản gia, tuổi nương còn năm đó lão thái thái sau khi thành thân mới quản gia”

      Nguyên Thu nghe vậy cười “Ta cũng theo lệcũ mà làm thôi, gặp chuyện hỏi mẫu thân,mà còn có quản gia và thê tử giúp đỡ ta cũng ứng phó được. Huống chi gia đình chúng tarất dưới tổng cộng cũng chỉ có mườimấy miệng ăn, mọi việc cũng lấy giản lượtlàm chủ so ra cũng kém nhà cũ nhân khẩu đông đảo, quy củ nhiều”

      Thẩm mama vội khen nàng nương mớibây lớn như vậy là khó có được. Chỉ là lão nô thấy phu nhân tại rất thích ngủ, nương nếu gặp chuyện cũng tốt quấy rầy phunhân, bên cạnh người giúp đỡ càng khó quyết định. Chi bằng tìm Vương di nương, nàng hầu hạ lão phu nhân nhiều năm,quy củ bên trong bên ngoài vô cùng am hiểu.Trước kia ở kinh thành, tam thẩm nươnghằng ngày quản gia cũng thương nghị với nàng”

      Nguyên Thu nghe vậy hơi mỉm cười “Thẩmmama đúng, mặc dù ta ở Hàng Châu nhưng nghe tam thẩm làm việc lão thái thái rất thưởngthức, nhà to như vậy quản lý ngay ngắn ràng. Hơn nữa lúc đó Vương di nương cũng giúp tam thẩm ít cũng tiết kiệm ít tâm tư cho lão thái thái. Ta nghĩ lão thái thái là ngườivô cùng quy củ, Vương di nương là người củalão nhân gia tự nhiên lão nhân gia dạy dỗ khôngkém”

      Thẩm mama vừa nghe định khen thêm Vương dinương vài câu nhưng ngẫm nghĩ thêm lời của Nguyên Thu khỏi đỏ mặt. Tam phòngvà nha đầu phòng lớn lướt qua chi thứ hai quản gia làm gì có quy củ như lời . Lão thái thái xưa nay làm việc tùy hứng nhưng cố tình lại sợ người khác nàng hiểu quy củ, ngày ngày bày ra bộ rất có quy củ ra bên ngoài.Đại lão gia mặc dù ở Hàng Châu xa xôi nhiều năm chưa về nhưng chuyện trong nhà chưa chắclà biết. Hôm nay Thẩm mama cũng tốt khi thêm lão thái thái dạy Vương thi vô cùng hiểu quy củ.

      Thẩm mama ngượng ngùng cười vài câu rồinói muốn xem nhị nương mượn lí do cáo từ.

      Thẩm mama ra khỏi viện Nguyên Thu, mình ở trong nhà suy nghĩ nửa ngày liền kêu Vương dinương và Lâm di nương tới, hỏi tình hình hai người và Cố Lễ. Khi nàng biết hai người chẳngnhững chưa kính trà mà ngay cả Cố Lễ cũng chưa gặp mặt khỏi mắng “Hai người cácngươi là chết hết rồi sao? Thế nào ma ngay cảgặp cũng gặp. Đại phu nhân lúc này đangcó bầu, ta nghe Trương di nương cũng bị hủy dung, lúc này chỗ đại lão gia ai phụcvụ các ngươi còn nắm chặt cơ hội”

      Lâm di nương nghe vậy khóc ròng “Từ ngày nương để ta mình viện, ta nghĩ lão gia muốn tới ngày ngày ăn mặc đẹp chờ đợi, ai ngờ ngay cả cái bóng cũng thấy. Chỗ ta ở lại xa, giữa ban ngày cũng thấy vắng lặng, buổi tối càng thêm đáng sợ, mama giúp đỡ cầu xin nương cho ta trở về viện lại

      Thẩm mama khỏi vươn tay chỉ ót nàng“Ngươi xuất thân cũng là tiểu thư sao lại hồ đồnhư thế, lão gia có tới hay làm sao nương biết? Còn nữa, lão gia đến việnngươi, ngươi biết tìm ? Ngươi làbiểu muội của lão gia, dù nể mặt mũi của lãophu nhân lão gia thể nể mặt ngươi ba phần. Về việc viện ở hôm nay cầu xin nương cũng vô ích, chờ khi ngươi được lão gia cưng chìu ngươi phải chỉ hai câu là được”

      Lâm di nương nghe vậy khỏi cười rộ lên “Sao ta hiểu mấy thứ này, bên cạnh lại cómama giúp đỡ. Nếu hôm nay được mamachỉ điểm vẫn còn ngồi trong viện mà chờ đợiđấy”

      Vương di nương chỉ lẳng lặng nghe cũng khôngnói lời nào, Thẩm mama mắng xong Lâm di nương quay đầu thấy nàng liền thở dài vỗ tay nàng “Ngươi rất thông minh, tự nhiên sẽkhông cần ta giao phó, chỉ là cần cứ ngâyngô ở trong nhà, có chuyện gì qua chỗ phu nhân nhiều chút”

      Vương di nương vội “Ta biết, mama yêntâm”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Vô đề ( tiếp theo)

      Thẩm mama thêm vài lời, hai người Lâm,Vương mới ra ngoài. Lâm di nương cố ý đisau vài bước thấy Vương di nương trở về việnmình vội nghiêng đầu về phòng lớn thămphu nhân.

      Lâm di nương cho rằng đến thăm phu nhân là có thể vào phòng ai ngờ đám người Thái Tuyết chặn nàng ở bên ngoài là phu nhân cần nghỉngơi, trước khi lão gia thư phòng phân phó cho người quấy rầy phu nhân. Lâm di nương mè nheo nửa ngày cũng vào phòng được, liền sờ soạn trong tay áo lấy tiền nhét vào tay Thái Tuyết “Chờ phu nhân tỉnh dậy nương đừng quên thay ta ân cần hỏithăm”

      Thái Tuyết cười đáp, đưa mắt nhìn Lâm di nương ra khỏi viện sắc mặt trầm xuống thuậntay ném mấy đồng tiền Lâm di nương vừa đưacho mama canh cửa.

      Mama này vuốt mấy đồng tiền trong tay miệngkhinh thường “Còn Lâm di nương xuất thân là tiểu thư, vừa rat ay có bao nhiêutiền cũng muốn đưa cho Thái Tuyết nương, ngay cả đưa cho bọn mama chúng ta cũng đủ”

      mama bên cạnh gặp may phủi nàngmột cái “Làm gì là tiểu thư, ta nghe mama theo từ kinh thành đến về Lâm di nương.Nghe nàng là nhi có chỗ dựa, phụthân nàng năm đó ba mươi mà chưa có con, saulại là nha đầu thông phòng sinh ra nữ nhi,về sau cũng có sinh thêm vì vậy cả nhànâng nàng lên trời. Nàng quen thói ở nhà kiêucăng đúng là đem mình làm tiểu thư có tiếng có miếng. Sau phụ thân nàng qua đời đem nàng giao cho phủ chúng ta. Lão thái thái nuôinàng ở bên người, cũng có mấy phần thương nàng, nàng thường xuyên bày ra tư thái tiểu thư cho người người nhìn cũng nghĩ lànàng ăn mặc dùng đồ đều là bạc nhà chúng ta”

      Mama trước mặt khỏi che miệng cười “Nếu như vậy đúng là biết nàng là loại người nào? Thông phòng nha đầu có khi còn sạch hơn đấy”

      Mấy mama canh cửa khỏi cười to có tiểunha đầu bên cạnh nghe vội tới “Còn làm việc ở đây cái gì, nếu để Thái Tuyết tỉ tỉ biết xem có mắng các ngươi

      Các mama bị dọa đùng cái cũng dám thêm.

      Lúc trước Nguyên Thu sai tiểu nha đầu qua báo cho Trương di nương hầu hạ Nguyên Dung bị trẹo chân. Trương di nương nghe Nguyên Dung bị trẹo chân sưng lên khối to cũng để ý mặt mình còn sưng, vội cầm rượu thuốc dẫn theo Như Lan, Như Mai chạytới viện Nguyên Dung. Vừa vào thấy đất mảnh hỗn độn, chậu gỗ nằm úp mặt đấttrên bàn cũng có nước tung tóe, Nguyên Dung nằm giường khóc hu hu nha đầu trong phòng đều đứng rất xa.

      Trương di nương thấy thế vội mắng “Các ngươiphục vụ nương như thế nào, còn dọnphòng cho sạch . Đừng cho rằng hai mẫu tửchúng ta thất sủng liền cái hai cái đều chàđạp chúng ta” Xong lại bên giường, vỗ nhènhẹ sau lưng Nguyên Dung an ủi nàng.

      Nguyên Dung nghe tiếng Trương di nương bật người ngồi dậy, nhìn thấy vết sẹo Trương dinương càng sưng lợi hại cũng bị dọa giật mìnhvươn tay lên sờ “Mặt mũi di nương thế này là sao?”

      Trương di nương thình lình bị nàng sờ nhất thời đau nhe răng nhếch miệng vội tránh ra “Cônương đừng đụng cẩn thận dơ tay nương. Di nương nghe chân nương bị trẹo mau cho ta xem thử”

      Nguyên Dung đành lấy chân để lên đùi Trươngdi nương. Trương di nương vén ống quần lên, nhìn thấy chân Nguyên Dung sưng lên khỏi hít hơi “ nương của ta, sao lại sưng lợi hại như thế, may nhờ di nương có đem theo rượu thuốc nhanh thoa cho ngươi”

      Nguyên Dung nhớ tới vừa rồi Trương mama có làm lần da đầu bắt đầu tê dại vội rút chân về. Trương di nương dụ dỗ nàng “Mặc dù hơi đau chút nhưng rất nhanh khỏi. Nếukhông làm, chân sưng lâu lắm đấy”

      Nguyên Dung là chẳng biết gì, nghe Trương di nương như thế đành đưa chân cho nàng xoa bóp trong miệng thầm “Trương mama bêncạnh mẫu thân ngày thường mặt mũi hiền lànhthật ra xấu xa, ta vừa đau nàng khôngchịu xoa cho ta còn cố ý làm mạnh lên”

      Trương di nương vội “Đúng vậy, nếu là tam nương trẹo chân sợ là Trương mama mỗingày đều tới đó, lão gia thiếu gia đoán chắc là tự mình xem nàng”

      Nguyên Dung nghe lời này nhớ tới mình đauchân mà phụ thân, mẫu thân, ca ca đến hỏi câu. Chỉ có Trương di nương để ý thương tích mặt mình tự mình chạy tớixoa chân. Tuy là mìn gọi phụ thân mẫu thân nhưng lại thương Nguyên Thu hơn, bây giờngay cả phụ thân cũng muốn gặp mình. Về phần ca ca, Nguyên Dung nhớ tới ban ngày Cố Sơn vì vịn Nguyên Thu đỡ mình lênmột nửa lại vứt mặt đất khỏi nướcmắt chảy ra.

      Trương di nương nghĩ là nàng đau chân vội “Chờ xoa bóp thêm chút máu bầm là tốtrồi, nương đừng khóc”

      Nguyên Dung ôm lấy Trương di nương từ sau lưng, vùi đầu lưng nàng mà khóc “Dinương, tại sao phụ thân, mẫu thân, ca ca đềuthương Nguyên Thu mà thương ta. Trước kia nghe di nương lúc chưa có muội muộiphụ thân suốt ngày ôm ta vào ngực, mẫu thân giữ ta ở trong nhà nàng ngủ, ca ca còn kéo tay ta học bộ. Nhưng bây giờ cho dù là xiêm áo hay đồ trang sức mẫu thân cũng cho muội muội chọn trước, lúc trước phụ thân còn thương ta chút gần đây cũng lạnh nhạt ta, còn ca ca ở trong ấn tượng của ta chỉ có Nguyên Thu là muội muội”

      Trương di nương nghe vậy tay cứng đờ, mắt rơi ra giọt lệ “Còn phải là bởi vì di nương xuất thân cao, ông ngoại ngươi cũng là quan lớn trong triều nhưng phụ thân củadi nương chỉ là cai nho Thông Phán. Mặc dù ngươi gọi phu nhân là mẫu thân nhưng là di nương sinh ra. Phu nhân hôm nay lại có thân thể nơi nào còn để ý đến ngươi. Phụ thân ngươi bây giờ tinh thần đều đặt người mẫu thân ngươi, hai mẫu tử chúng ta bị quên sau đầu rồi”

      Nguyên Dung khóc xong ngồi dậy “Di nương yên tâm, dù sao ta cũng là trưởng nữ củaphụ thân, nữ công cũng tốt hơn Nguyên Thu biết bao nhiêu lần. Gần đây phụ thân chỉ là bị Nguyên Thu dụ dỗ váng đầu thôi, chờ phụ thân suy nghĩ kĩ dĩ nhiên là thương lại ta”

      Trương di nương luôn miệng đúng, khen ngợi nàng phen, lại liên tục “Sau này di nương cũng trông cậy vào nương, từ nay dinương bị hủy dung mạo còn biết như thếnào. Nếu bị hủy sợ là thể vừa mắt phụ thân ngươi”

      Nguyên Dung vội trấn an “Mặt di nươngchắc chắn tốt, cho dù có sẹo cũng rõràng dùng phấn che lại là được”

      Trương di nương thở dài “Nếu là trước kia di nương cũng lo, nhưng hôm nay trongphủ lại có thêm hai người…” Trương di nương phân nửa chợt nhớ tới Nguyên Dung còn là nương có vài lời nàng cũng được vội vòng vo câu chuyện điều này nữa.

      Trương di nương chườm đá lạnh cho Nguyên Dung, dỗ nàng thêm lúc nữa mới rời việnNguyên Dung. Ai ngờ đường thấy Lâm di nương cầm hộp thức ăn vội vã qua
      tart_trung, Nhược Vân, AnLy902 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Lâm di nương rơi xuống nước

      Trương di nương thấy Lâm di nương vội vã, mang theo hộp thức ăn cố tình vào hướngtrong vườn trong lòng thầm cảm thấy kì quái, đứng đó sửng sốt nửa ngày. Như Lan lại cơ trí vội “Hôm nay trong vườn hoa quế tỏahương ngào ngạt, lão gia sai người thu thập thư các ra ngoài làm thư phòng, suốt ngày vào đó đọc sách mà thư phòng bên Thiền viện lâuchưa sử dụng. Lâm di nương vào vườn hơn phân nửa chắc là tìm lão gia”

      Trương di nương nghe vậy quay đầu lại hướngNhư Lan nhổ ngụm nước bọt, há mồmmắng “Nàng ta mà di nương gì, ngay cả trà nàngta kính phu nhân cũng chưa uống, xem ngươithò chân ra ngoài gọi nàng ta là di nương rồi”Như Lan bị nàng mắng vội thấp đầu ngậmmiệng. Trương di nương quay đầu lại nhìn thấy Lâm di nương sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, vội nhanh thêm hai bước, trong miệng khôngngừng mắng Lâm di nương “Tiểu tiện nhân, cư nhiên chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, cái thứ biết xấu hổ”

      Như Mai ở bên vội đỡ Trương di nương “Di nương, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng sáp lại gần lão gia sao?”

      Trương di nương cười lạnh “Nàng nghĩ thậthay, lão gia chán ghét nhất là thời điểm đangđọc sách bị người khác quấy rầy, các ngươi thấy bình thường ngay cả phu nhân cũng thư phòng tìm lão gia, lúc này nàng là chuẩn bị ăn mắng a”

      Như Lan ở phía sau nghe Trương di nương như thế do dự chốc lát giọng “Di nương, nô tì có câu này biết có nên hay ?”

      Trương di nương nghe vậy lườm nàng cái“Lúc nào lời của ngươi lại phun ra rồi nuốtvào với ta, ta mắng ngươi là vì ngươi gọi tiệnnhân kia là di nương lại mắng ngươi vì mở miệng chuyện. Có gì cứ , ít ấp a ấpúng con mẹ nó ” ( edit chỗ này thấy Trương dinương cũng chợ búa quá).

      Như Lan nghe vậy “Nếu là bình thườngLâm tiện nhân kia bị lão gia mắng trở về.Chỉ là thời gian này phu nhân mang thai, nhất định là có thông phòng. Mà lão gia mỗiđêm trừ phòng lớn cũng nơi khác tính ra hôm nay lão gia cũng nín lâu rồi. Nếu tiện nhân này sáp lại khó tránh khỏi lão gia ợm ờ muốn nàng”

      Trương di nương nghe vậy lập tức bối rối, muốn chạy lên cản Lâm di nương. Như Lan, Như Mai thấy vậy vội níu nàng lại “Di nương của ta, lúc này cản nàng làm gì, nếu nàng quậy lênlão gia biết mặt mũi của di nương cũng khó xem”

      Trương di nương vốn là đầu óc như gỗ, nghe nóivậy cũng biết làm gì mới tốt, may còn có Như Mai cơ trí theo đoạn cười “HọLâm này cũng hồ đồ, biết lão gia ở trongvườn mà biết thư phòng ở đâu, cũng làmcho chúng ta xoay quanh trong vườn. Trời cũngtối rồi chi bằng di nương mời lão gia ăn cơm nô tì lưu lại dọn dẹp nàng”

      Trương di nương nghe vậy chuyển buồn làm vui “Nhờ ngươi thông minh” xong chạy đường , nửa đoạn xa xa thấy Cố Lễ từ thưphòng ra. Trương di nương luống cuống tay chân chỉnh y phục nghênh đón, chợt nhớ tớimình chạy gấp như vậy tóc nhất định rối loạn,vội vàng chạy lại chỗ có nước vuốt lại tóc. Nàng vừa thấp đầu chỉ thấy mặt nước chiếu vết sẹo cực kì khó coi khỏi lung lay thânthể vài cái. Lúc ngẩng đầu lên Cố Lễ tớichợt lách người núp sau ngọn núi giả, thấy CốLễ xa mới đưa tầm mắt nhìn theo bóng lưngCố Lễ ngẩn người thẳng về viện.

      Lại Lâm di nương là lần đầu tiên dạotrong vườn, cũng quen thuộc lắm, giờ trời cũng tối, nàng hơn vòng lớn cũng tìm được thư phòng ở đâu. Mà lòng nàng ai biết được, lại dám trực tiếp hỏi người khác chỉ có xung quanh loạn.

      Trước giờ Lâm di nương ăn sung mặt sướng racửa là ngồi kiệu rất ít bộ mà hộp thức ăn trêntay lại nặng, nàng miễn cưỡng nửa ngày nhưvậy là cất bước nổi nữa.

      Như Lan, Như Mai đứng sau bụi hoa thấy Lâm di nương đứng chống eo nhìn thấy bên cạnh bờ hồ có tảng đá lớn vội đem hộp thức ăn đặt lên, mình cũng ngồi lên . Như Lan, Như Mai hai người rón rén ra, thấy trước mặt cóngười tới hai người bị dọa ngồi xổm xuống. Chỉthấy người nọ nhàng ra sau lưng Lâm di nương chợt đẩy nàng, bùm tiếng Lâm di nương ngã vào hồ. Người nọ làm xong quayngười trốn vào lùm cây, chỉ còn mình Lâmdi nương quậy nước hô to cứu mạng.

      Như Lan, Như Mai thấy như vậy khỏi hai mắt nhìn nhau cũng dám tùy tiện chạy ra ngoài. Đúng lúc này có mama quét sân qua, nghe tiếng kêu cứu ba chân bốn cẳng lôi Lâm di nương lên cũng biết từ đâu tìm được cánh cửa bên mang di nương ra khỏi vườn.
      tart_trungxixon thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Lâm di nương rơi xuống nước ( tiếp theo)

      Như Mai, Như Lan hai người thấy thế ngừng đặt mông xuống đất thở hổn hển. Như lan chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh làm sau lưng ướt đẫm,há mồm muốn nhưng Như Mai bụm miệng nàng chặt lại, đè đầu nàng xuống lặng lẽ chỉ chỉbên ngoài.

      Hai người theo kẽ hở bụi hoa thấy người nọ từ trong rừng cây tới bên hồ liêc mắt nhìn chỗ nước đọng mới đổi con đường khác ra khỏivườn.

      Như Lan và Như Mai dám tin, liếc nhau đồng thanh “Vương di nương”

      Đêm đó tin Lâm di nương rơi xuống nước đến tai Nguyên Thu. Mặc dù Nguyên Thu đoán được mấy di nương tranh thủ lúc mẫu thân mang thai mà tranh giành tình cảm cũng nghĩ là thủđoạn họ độc như vậy. Nếu như phảimama làm vườn ra trễ chút chậm hơn nửacanh giờ so với bình thường sợ là Lâm di nươngchết ở trong hồ rồi.

      Nguyên Thu mặc dù thích mấy cái di nương này, nhưng cũng muốn ai chết. Hơn nữa mấy di nương có người trong lòng mang ý đồ xấu, chừng lúc nào đó đêm ý đồchuyển đến người Lý thị. Kiếp trướcNguyên Thu có đọc sách cũng biết được phần lớn nữ nhân mang thai muốn bình an sinh racũng phải dễ, đa số là bị thê thiếp kháccủa trượng phu hại sinh non.

      Nguyên Thu suy nghĩ thông suốt ngồi kiệu vào viện Lâm di nương, lúc này hai mama ở trong phòng bếp đun canh gừng. Nguyên Thu thấy liền hỏi “Phòng bếp chưa từng sử dụng, bình thường ăn uống Lâm di nương cũng cho người đến phòng bếp lấy thức ăn, sao phòngbếp lại có đầy đủ mọi thứ?”

      Mấy mama này là người Nguyên Thu đưa tới,thấy Nguyên Thu hỏi như thế vội hành lễ “Thưa nương, buổi chiều Lâm di nương cho mấy mama dọn dẹp phòng bếp, ali5 sai nha đầuXảo Xảo của nàng cầm cây trâm đổi vài dụng cụ về. Nô tì chỉ nghĩ là di nương muốn ăn mùi vịquen thuộc nên cũng để ý. Ai ngờ Lâm di nương tự mình xuống bếp làm vài món ăn bỏ vào hộp mang ra ngoài, sau đó nửa canh giờ cũng thấy bóng dáng vừa mới bị người đưa trở về”

      Nguyên Thu nghe cũng gì nhiều, vào phòng cho người đưa hai chén canh gừng choLâm di nương uống xong mới hỏi nàng có thấy ai đẩy nàng xuống nước . Sắc mặt Lâm di nương tái nhợt núp trong chăn lắc đầu. Nguyên Thu nghĩ hôm nay cũng vào thu, huống gì buổi tối lại rơi vào nước sợ là bị nhiễmbệnh phong hàn, vội cho người gọi đại phu đến.

      Quả nhiên ban đêm Lâm di nương nóng sốt,mama vội vàng đem chén thuốc hầu hạ nàng uống. Nguyên Thu biết ở thời đại này nhiễmphong hàn rất dễ dàng chết, dám sơ sót saingười vào khố phòng hỏi lấy rượu nguyên chất. Nha đầu kia hỏi xong chạy về báo “Hạ lão gia mang rượu từ Sơn Đông tới vô cùng tinh khiết. Nghe rượu Hạ lão gia mang tới là rượu mà mấy vở kịch hay hát Võ Tòng uống ba chén làsay”

      Nguyên Thu vội “Đem rượu đó vào việnLâm di nương, mama lấy khăn nhúng vàorượu lau cả người nàng cho đến khi hạ sốt mới thôi”

      Nha đầu kia đáp lời, chạy tìm người đưa rượutới. Chức Mộng thấy vẻ mặt Nguyên Thu mệt mỏi kêu người đưa nước tắm vào phòng hầu hạ nàng tắm rửa, đau lòng miệng thầm nương cũng quá tốt tính, mình mệt mỏi khôngnói còn đem rượu quý của lão gia lãng phí trênngười nàng”

      Nguyên Thu ngồi trong phòng tắm cười lạnh “Phụ thân luôn phải có thiếp, ta quan sát mấy ngày nay, đầu óc Lâm di nương ràngbằng Trương di nương. Nhưng Vương di nươngsợ là đơn giản như vậy, chuyện lần này chừng chính là nàng làm”

      Chức Mộng cầm khăn tay vừa chà lau cho nàngvừa “Nô tì tưởng là Trương di nương làm,mặt của nàng là bị Lâm di nương hủy dung”

      Nguyên Thu gật đầu “Trương di nương từ trước đến giờ miệng lưỡi rất lợi hại, mọn tham tiền chút nhưng lá gan lớn nhưvậy. Nhưng lần này nàng bị hủy dung cũng khótránh xảy ra ý nghĩ độc ác”

      Chức Mộng cười nương đúng nhưngchuyện này phải với lão gia và phu nhân mớiphải”

      Nguyên Thu “Tất nhiên là phải hồi bẩm phụthân, mẫu thân. Dù sao cũng là thiếp thất củaphụ thân quả ta nên quản. Theo ta nghĩ, mấy cái di nương này cũng nên đuổi ra phủ mới được bằng mọi người được yênổn”

      Chức Mộng nghe vậy cũng tiện tiếp,cảm giác nước tay hơi nguội chút, đỡ Nguyên Thu lau sạch hầu hạ nàng ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thu sai người xem Lâm di nương hạ sốt chưa, nếu tốt saiđại phu đến xem thử. Mình phòng lớn, tiểunha đầu ngoài cửa thấy Nguyên Thu tới, chạy nhanh lại cười nương đến, Thẩm mamađang chuyện với lão gia, nếu nươngvào nhà sau xem phu nhân”

      Nguyên Thu nghe vậy khoát tay ra hiệu nàng nóinhỏ, mình tới gần cửa lắng nghe bên trong chuyện. Chỉ nghe Thẩm mama “Phu nhân cóthân thể thể phục vụ đại lão gia, lão nô biết đại lão gia đau lòng cho phu nhân nhưng thể những phòng khác. Lão tháithái đưa đên sẵn mấy di nương, cũng muốncác nàng thay phu nhân phân ưu”

      Cố Lễ nghe vậy chỉ cười , bưng trà uống.

      Thẩm mama thấy thế đành cười theo “Lãonô biết lần đầu lão thái thái đưa hai di nương tới sợ là phu nhân vui. Hôm qua lão nô xem hai vị di nương mới cũng với họ đểLâm di nương phục vụ lão gia trước. Lâm di nương dù sao cũng là biểu muội của đại lão gia là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, buổi tối nếu lão gia muốn viết chữ nàng có thể giúp lão gia mài mực. Chờ phu nhân sinh xong, đại lão gia lạiđem Vương di nương thu vào phòng, khi đó phunhân cũng còn gì có thể

      Bên ngoài Nguyên Thu nghe Thẩm mama tự náo nhiệt khỏi cười lạnh tới cửa, tiểu nha đầu giữ cửa cơ trí hô “Tam nương tới, thỉnh an tam nương” Tiến lên hành lễ mới nhấc rèm lên.

      Thẩm mama thấy Nguyên Thu tới, vội lúng túngvòng vo câu chuyện, Nguyên Thu làm như biết cười khanh khách thỉnh an Cố Lễ. Thẩm mama đứng dậy chào hỏi Nguyên Thu vàicâu thấy Nguyên Thu có ý muốn mớicáo lui trước.

      Nguyên Thu thấy trong phòng chỉ còn mấy tiểunha đầu liền đuổi ra khỏi phòng, mới chuyệnLâm di nương rơi xuống nước cho Cố Lễ.Thường ngày Cố Lễ chán ghét nhất là thiếp thất tranh giành, bình thường nháo loạn nho coi như xong, lần này suýt gây ra mạng người. Nếu Lâm di nương bị cái gì chuyện này truyền nhất định ảnh hưởng danh tiếng của mình, Cố Lễ nghĩ đến đây liền hạ quyết đoán nhất định phải tra cho ràng.
      tart_trung, AnLy90xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :