1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 29: Lễ Trung Thu

      Nguyên Thu vội tiến lên vịn Trương di nương,lên tiếng hỏi “ mặt di nương sao lại như thếnày? Chẳng lẽ bôi dược cao kia của phụ thân sao?”

      Trương di nương mặt đầy nước mắt hận cắnrăng mắng “Nhất định là bị Lâm tiểu tinh kia bỏ thêm đồ gì vào, lúc đó nàng giúp ta thoa thuốc ta cảm thấy vết thương nóng rát chỉ xem như lần đầu thoa thuốc vết thương bị kíchthích cũng để ý. Mấy lần sau thoa vẫn cảm thấy nóng rát, cứ nghĩ là thuốc tốt lão gia lấy từ bên ngoài chắc sai. Nhưng hôm nay là ngày thứ ba vết thương tốt lên lạihiện ra sẹo”

      Nguyên Thu nghe vậy khỏi rơi lệ “Này sao có thể, dược cao tốt như vậy sao trị được vết thương?” xong quay đầu về nha đầu ngoài cửa kêu “Còn nhanh thỉnh đại phu tới xem thử”

      Nha đầu kia đáp tiếng vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, Nguyên Thu lau nước mắt lôi kéo tay trấn an Trương di nương “Di nương vềphòng trước chờ ta lát, ta tới phòng lớn” Lịa quay đầu phân phó Chức Mộng “Ngươi đưa di nương trở về, thuận tiện nhắc Lâm di nươngvà Vương di nương lát đại phu đến khôngnên tự tiện ra ngoài phòng tránh gặp mặt”

      Chức Mộng lên tiếng nhàng đỡ Trương dinương đường theo nàng vừa chuyện vừatrở về viện. Lúc Nguyên Thu đến phòng lớn CốLễ cũng ở đây, nghe Nguyên Thu nhất thời trừng mắt dựng thẳng “Thuốc cao kia của ta là thượng hạng, lượng bạc chai đối vớinhững vết thương kia là cực kì có tác dụng. Vốnđể lại cho Sơn nhi dùng, học võ tránhkhỏi bị thương tay chân, Nguyên Thu tốt bụng thưởng dược cao tốt như vậy cho Trương dinương. Dược cao tốt như vậy sao qua tay Lâm thị lại thành độc dược? Đây rốt cuộc là cái biểumuội gì chính là cái tai họa”

      Lý thị vội lôi kéo Cố Lễ khuyên nhủ “Lão giabớt giận, để đại phu nhìn trước cái rồi lại . Có lẽ Trương thị xức thuốc đúng hạncũng chừng”

      Cố Lễ hừ “Trương thị để ý nhất chính làdung mạo của mình, nàng làm sao quên thoa thuốc sợ ngày bôi tám lần còn chê ít”

      Nguyên Thu nghe vậy rơi lệ “Nữ nhi vốn là để cho Lâm di nương tự mình thoa thuốc choTrương di nương xem như bồi tội ai ngờ lại thành như vậy. Nếu Trương di nương vì vậy mà bị hủy dung phải là sai lầm của nữ nhi hay sao”

      Cố Lễ thấy Nguyên Thu rơi lệ, lại thấy Lý thị ở bên cạnh nhìn nữ nhi tâm đau vội ôm Nguyên Thu vào ngực an ủi “Chuyện này liên quan ngươi, là các nàng tự tìm đường chết, maulau nước mắt mẫu thân ngươi đau lòng”

      Nguyên Thu nức nở khóc ngừng, Lý thịôm nàng an ủi hồi lâu mới có người vào “Đại phu vết thương là chạm phải vật kích thích mới có sẹo nhưng Trương di nươngđã bôi xong dược cao đại phu biết trongdược cao có chất gì”

      Cố Lễ nghe liền nhấc chân vào viện Trương di nương, vừa vào cửa thấy Trương di nươngkhóc khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi. Cố Lễghét bỏ cau mày phân phó Như Lan rửa sạch mặt cho Trương di nương liền nhìn thấy vết sẹo ràng mặt nàng. Mấy đạo phấn hồng bò ngang dọc mặt trong lòng Cố Lễ khỏi chán ghét thêm mấy phần.

      Trương di nương thấy sắc mặt Cố Lễ tốt chợt nhớ tới dung mạo mình bị hủy, mắc cỡquay đầu chảy nước mắt thêm dầu thêm mỡ nóilại chuyện hôm đó lần, mực chắc chắnlà Lâm di nương hôm đó bỏ thêm đồ vào dượccao của mình.

      Cố Lễ thấy Trương di nương khóc sướt mướttrong lòng chán ghét vô cùng chỉ đành phân phócho người lấy bình dược cao khác đưa cho nàng“Đây cũng là dược cao kia, tự ngươi thoa mặc dù vết sẹo có thể tiêu trừ nhưng so với tại tốt hơn chút, ngươi bôi nhiều chút nếu vết sẹo tốt hơn trước đừng ra ngoài chạy loạn”

      Trương di nương thút thít nhận lấy dược cao,thuận thế nửa tựa vào trong ngực Cố Lễ, cánhtay Cố Lễ nửa ôm nàng trấn an nàng mấy câu cuối đầu nhìn mặt nàng cái tâm thần liền phiền não, đẩy nàng ra nhấc chân bước “Tađi xem phu nhân, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe”

      Trương thị bị Cố Lễ đẩy đụng bàn eo đau lệ chảy ròng ngẩng đầu thấy Cố Lễ ra ngoàiviện rồi. Lúc này phòng bên trái mở ra Vương di nương cầm mấy túi lưới ra ngoài. Cố Lễ nghe thanh dừng chút nghiêng đầu nhìnVương di nương, Vương di nương vội tiến lên thỉnh an “Tì thiếp Vương thị thỉnh an lão gia”

      Cố Lễ quan sát Vương di nương vài lần gật đầunói “ ra là Thải Châu, định đâu vậy?”

      Vương di nương thẹn thùng e lệ “Tì thiếpnghe Trương tỉ tỉ tâm tình tốt, có ý cầm mấy túi lưới hôm nay vừa kết tìm nàng,thuận tiện trò chuyện với nàng”

      Cố Lễ gật đầu cất tiếng “Ngươi trở về , nàng cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa nàng tốt hơn rồi xem nàng”

      Vương di nương vội phúc phúc thân thể “Dạ, tì thiếp nghe lão gia an bài”

      Cố Lễ lại nhìn nàng cái mới vội vã ra khỏiviện môn trở về phòng lớn. Vào cửa thấy Nguyên Thu tựa vào ngực Lý thị gì đó, chọc Lý thị cười ngừng, vội tiến lên lôi Nguyên Thu ra “ thể nửa nằm trong ngực mẫuthân ngươi, cẩn thận đè ép bụng của nàng”

      Nguyên Thu nghe vậy vội ngồi dậy, Lý thị thuậnthế ngồi dậy, tựa đệm hỏi “Trương thị sao?Vết sẹo có nghiêm trọng ?”

      Cố Lễ nhíu mày “Ai biết, ta cấp thêm dược cao cho nàng, nhìn được hay phải xemvận mệnh của nàng. Lâm thị nên ở trongsân Trương thị nữa cách các nàng xa xa cẩn thận náo cả đời”

      Nguyên Thu vội ra còn việntrống nhiều, có phòng là gần phòng lớn đểcho tiểu đệ đệ trong bụng mẫu thân. cáikhác cách viện con gần chút, con hỏimẫu thân để chuẩn bị làm thư phòng. Còn lại hai cái ở trong góc hướng đông, đến đây phải mất hai khắc hơn nữa trong nhà có chút lộn xộn chỉ sợ có phương tiện để ở”

      Cố Lễ “Xa chút tốt hơn, tùy tiện dọn dẹpmột cái để Lâm di nương qua đó ở , đưa thêm hai mama cho nàng”

      Lý thị gật đầu “Vậy cũng tốt, chỉ là Vươngthị có muốn dời cùng nhau ? Dù sao haiviện gần nhau, cùng dọn dẹp ra ngoài cũng khó khăn”

      Cố Lễ suy nghĩ xong “Trước hết cứ để nàngở lại trong viện Trương di nương trước. Ta thấynàng cũng hiểu lễ nghĩa, huống chi phục vụ lãothái thái nhiều năm cũng biết tiến biết lùi”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 29: Lễ Trung Thu(tiếp theo)

      Lý thị nghe vậy cười như cười nhìn Cố Lễ cái mới quay đầu lại với Nguyên Thu“Vậy làm theo lão gia an bài thôi”

      Nguyên Thu đứng dậy cười “Vậy con làmđây” xong thối lui ra khỏi phòng giọng phân phó Chức Mộng hỏi thăm xem Cố Lễnhìn thấy Vương di nương khi nào. Mình tìm quản gia sai dọn dẹp viện lại tự chọn hai mama điêu ngoa đưa cho Lâm di nương.

      Dọn dẹp xong phòng cho Lâm di nương cũng đến tiết Trung Thu.

      Trong vườn bày hương án từ sớm, hương án ánh trăng sáng rọi, Nguyên Thu chọn dưa hấu lớn, tiên ngẫu, thạch lưu, khoai sọ, quả táo, quả nho, mận chờ bày lên xong nha đầuphòng bếp bưng mâm bánh Trung Thu tới cười “Bánh nương muốn làm xong”Có người tới nhận lấy bánh bày lên hương án.

      Nguyên Thu thấy Trương, Vương, Lâm ba vị dinương đến, Nguyên Dung, Cố Sơn cũng đến. Nguyên Thu nhìn trời thấy đến giờ tuất sai người phòng lớn mời Cố Lễ và Lý thị tới.

      Người nhà ngồi vài lời thấy màn đêm từtừ buông xuống, trăng sáng chậm rãi lên cao. CốLễ rửa tay đốt hai cây nến đỏ, chia ra cắm haibên hương án. Mọi người theo thứ tự bái tế ánh trăng, Cố Lễ lấy dao cắt bánh trung thu, mọi người cầm miếng ăn mới ngồi xuống chỗcủa mình.

      Lý thị nhìn quanh vòng thấy cái bàn xung quanh dùng bình phong ngăn cách, trong bình phong bày mấy án , phía bày đầy hoa quả tươi, chung quanh cái bàn treo đủ loại đèn lồng trông rất đẹp mắt.

      Lý thị cười với Cố Lễ “ đứa bé như nàng làm mấy thứ đồ này xem ra đẹp hơn ta”

      Cố Lễ gật đầu “Nữ hài tử nên học nhiềuchút mới đúng”

      Nguyên Thu nghe hai người khen mình, đỏ mặt cọ xát Lý thị lúc, sai người lấy lồng hấp ra trong lồng hấp là mấy cái đĩa đầy cua đồng. Vì Lý thị mang bầu dám ăn cua, nên rửa tay lột cho Cố Lễ hai con lại lấy chút thịt choNguyên Thu.

      Nguyên Thu ăn xong con nhìn thấy Trương di nương bên cạnh bàn bên kia cầm cua gặmkhông ngừng, Lâm di nương lại ngồi bên cạnhkhinh thường cười lạnh, Nguyên Thu liền đứnglên “Di nương ăn thêm chút hôm nay còn nhiều cua lắm” Vừa cười phân phó nha đầunói “Đem tương giò buổi chiều chia làm hai bàn để lên bàn di nương bên kia, đùi dê thịt bò cũng phân làm hai bàn đưa qua”

      Tiểu nha đầu đáp, bưng bàn thịt qua, Trươngdi nương thấy vậy vội gắp thêm mấy miếng giòlại ngừng ăn thịt đùi dê, Nguyên Thu cườinhìn Trương di nương cái, mới ngồi xuống lọt khoai sọ cho Lý thị ăn.

      Cố Sơn kể những chuyện lí thú mình và thế tử học cho Lý thị nghe, cũng những chuyện líthú bên ngoài cho Nguyên Thu nghe thấyNguyên Thu nghe say sưa liền “Thế tử Nguyên Thu muội muội giỏi nhất là mấy món ăn chơi, ca lần sau ra ngoài mang theo muội đấy”

      Nguyên Thu cười “Muội đâu có ở ,hôm nay chỉ học nữ công còn giúp mẫu thân quản gia suốt ngày bận thậm chí ngủ còn đủ”

      Cố Sơn cười “Đúng vậy, ta với thế tử rồi, muội hôm nay là người bận rộn, sođược với trước kia, tại thể ra khỏicửa”

      Lý thị nghe cười “Đứa bé này, sao lại lấy muội muội ra đùa giỡn. Ngày mai là ngày sinh muội muội ngươi, ngươi chuẩn bị quà tặng gìhay cho nàng?”

      Cố Sơn nhìn Nguyên Thu “Muội thích gì?Ca ca mua cho muội”

      Nguyên Thu khoát tay “Đừng hỏi muội, làm gì có chuyện đưa quà cho người ta mà còn hỏitrước, ca ca tự chọn đưa cho muội. Chỉ là hàng độc nhất nếu là mua đồ tốt lung tung gạt muội, muội nhất định nhận”

      Cố Sơn cười “Muội yên tâm, ca chọn quà cho muội từ sớm, bảo đảm muội hài lòng”

      Nguyên Thu nghe vậy khỏi tò mò, vội lôi hỏi cái gì, Cố Sơn đương nhiên là tránh tráitránh phải làm thế nào cũng cho nàngbiết.

      Nguyên Dung thấy hai người chuyện vui vẻ,liền đứng dậy qua bàn kia tìm Trương di nương chuyện, ngồi lát thấy Trương di nương ăn hơi hai con cua rồi vội vàng ăn đùi dêliến nhíu chân mày “Di nương ăn quá nhiềulát nữa khó tiêu hóa”

      Trong miệng Trương di nương nhét đầy thức ănmơ hồ “Ngươi biết cái gì? Từ lúc ta bị cấm túc tới giờ được ăn thức ăn mặn, sau khi cấm túc mỗi bữa cũng chỉ có mónthịt thôi, hôm nay ăn nhiều chút ngày mai được ăn nữa”

      Lâm di nương bên cạnh nghe khỏi bậtcười, Nguyên Dung dựng lông mày lên hunghăng trừng Lâm di nương cái, đứng dậy về chỗ của mình. Vương di nương thấy Nguyên Dung trở về liến gắp chân giò đưa qua Trương di nương “Trương tỉ, muội ăn thử chân giò ngon tỉ ăn nhiều chút”

      Trương di nương cười vội nhận lấy, mọi ngườingắm trăng sáng chuyện phiếm, Lý thị chịu được ngáp ngủ, Cố Lễ thấy khôngcòn sớm liền đỡ Lý thị về trước, mọi người thấy vậy cũng giải tán.

      Hôm sau Nguyên Thu dậy muộn, Chức Mộng đãchuẩn bị quần áo mới từ sớm, Nguyên Thu nhìnthấy là màu sắc tươi mới cười “Kiểu này mặc cũng tươi trẻ hơn chút”

      Chức Mộng cười “Tiểu thư còn tuổi sợ cái gì” xong hầu hạ Nguyên Thu mặc mình và mấy nha đầu Thúy Oanh đều quỳ xuống chúc mừng Nguyên Thu.

      Nguyên Thu đỡ họ dậy cười “Ở trong nhà đừng học mấy thứ lễ nghi này, nhanh với ta đến phòng lớn là được rồi”

      Chức Mộng cười đáp đỡ Nguyên Thu lên phòng lớn ngang qua viện Trương di nươngthì Chức Mộng giọng “Nghe hôm nay mặt Trương di nương bị sưng lên lại khôngdám gọi đại phu, mình ở phòng thôi”

      Nguyên Thu liếc mắt cười “Thịt cua, thịt dê là thức ăn kích thích, nàng lại tham ăn, mộtmình ăn mâm lớn”

      Chức Mộng giọng cười đỡ Nguyên Thu đếnphòng lớn, trước tiên Nguyên Thu lạy cha mẹ, Cố Sơn lại chúc mừng Nguyên Thu, nha đầumama phòng lớn cũng rối rít dập đầu cho Nguyên Thu, náo loạn có người báo lại : Thế tử tới.
      tart_trung, AnLy90, linhdiep172 others thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 30: Ngày sinh của Nguyên Thu

      Mọi người nghe thế tử đến chơi đều sửng sốt, Cố Sơn phục hồi tinh thần lại “Ngày hôm trước ca có qua cho hôm nay là ngày sinh của muội để cho xin giúp sư phụcho ca nghỉ hôm, ai ngờ lại chạy tới đây?”

      Cố Lễ vội “Nếu thế tử đích thân đến, Sơnnhi với tar a ngoài làm lễ ra mắt thế tử”

      Cố Sơn khoát tay cười “Thường ngày chơichung chỗ, làm gì lễ phép lớn như vậy, đểbọn nha đầu kêu trực tiếp vào là được rồi”

      Cố Lễ nghe vậy trợn mắt nhìn Cố Sơn mắng“Thân phận địa vị của thế tử vẫn còn đó, ngươi sao lại có thể khinh cuồng như thế còn nhanh ra ngoài với ta đón”

      Cố Sơn nghe vậy đành theo Cố Lễ ra ngoài. Qua khắc, Nguyên Thu nghe hồi sảng khoái tiếng cười truyền đến, tiểu nha đầu vội vung rèm lên thấy thế tử dẫn đầu trước.

      Lý thị, Nguyên Thu vội lên thỉnh an, Sĩ Hànhvội đỡ Lý thị dậy cười “Bá mẫu cần hành lễ, quan hệ của ta và Sơn đệ rất tốt, bámẫu chỉ xem ta như con cháu bình thường mà đối đãi là được rồi”

      Lý thị cười mời thế tử ngồi ghế “Thế tử tính tình tốt nhưng lễ thể bỏ”

      Sĩ Hành nghe vậy đành thôi, lại mời Lý thị, CốLễ ngồi mới đưa hộp gấm cho Nguyên Thu“Lúc trước ta chơi thấy dáng vẻ đẹp nhưng ta giữ cũng vô dụng, muốn rãnh rỗi đưacho muội. Đúng lúc nghe ngày sinh của muộita liền mang đến, thuận tiện làm quà cho muội”

      Nguyên Thu vén áo thi lễ mới nhận lấy hộp cườinói “ phiền Sĩ Hành ca ca còn nhớ”

      Cố Sơn ở bên cạnh, lại gần nhìn Sĩ Hành “Ngươi có gì đẹp sao ta biết? Thu nhi nhanh mở ra cho ca xem với”

      Nguyên Thu bất đắc dĩ liếc nhìn Sĩ Hành, chỉ thấy mặt mày cười bộ dáng thèm để ý đành mở hộp gấm ra. Chỉ thấy bên trong cái đĩa là khỏa kim cương màu đỏ sặcsỡ lóa mắt óng ánh trong suốt. Ngón tay NguyênThu run rẩy lấy kim cương ra khỏi hộp, híp mắtnhìn viên kim cương dưới ánh mặt trời ghép thành hoa hồng phát ra ánh sáng quang mang, khỏi mê muội thở dài xinh đẹp!”

      Cố Sơn ở bên khỏi chậc chậc khenngợi “Món này xinh đẹp, là cái gì vậy?”

      Sĩ Hành cười “Nghe là kim cương đượcđưa tới từ Thiên Trúc. Trước kia ta cũng thấyđá kim cương nhưng phải màu sắc nàycũng có loại đẹp mắt như vậy. Ta thấy đá kim cương tạo thành dạng hoa hồng lại tinh xảogiống như nên muốn đưa cho muội muội chơi”

      Nguyên Thu cầm nhìn hồi lâu trong lòng kíchđộng thôi, gia đình kiếp trước của nàng cũng được xem như giàu có nhưng chưa từngthấy qua kim cương lớn như vậy đừng gì làRed Diamond. Nguyên Thu cầm trong tay sờ tớisờ lui nỡ để xuống.

      Nguyên Thu loay hoay với hoa hồng kimcương, Nguyên Dung từ bên ngoài vào, trước thỉnh an Cố Lễ, Lý thị lại chúc mừng NguyênThu, Nguyên Thu vội bỏ kim cương vào hộpđưa cho Chức Mộng trả lễ lại cho Nguyên Dung.Nguyên Dung cười keo tay nàng “Muộimuội tốt, tỉ có gì cho muội tỉ tự tay thêumấy khăn tay và hà bao đưa qua phòng cho muội, mong muội ghét bỏ”

      Nguyên Thu cười “Tỉ tỉ khéo tay, thêu hà bao nhìn đẹp hơn so với người khác, muội cầu còn được sao lại ghét bỏ”

      Nguyên Dung còn miệng lưỡi với Nguyên Thu phen, ánh mắt liếc hai cái tại vị trí ngồi trêntrong lòng thầm ngạc nhiên vì sao thiếu niên 11, 12 tuổi này có thể vào hậu viện.

      Cố Lễ thấy tỉ muội hành lễ xong với NguyênDung “Đây là Nam Bình Vương thế tử, nhanh ra mắt thế tử”

      Nguyên Dung vội tiến lên vén áo thi lễ, Sĩ Hành hơi nâng tay “Miễn lễ”

      Nguyên Dung lại phúc thân cái mới ngồivào bên cạnh Nguyên Thu giọng chuyện với nàng. Nguyên Thu ngoài miệng đáp đôi mắtcũng rời kim cương trong hộp gấm.

      Sĩ Hành liếc thấy vẻ mặt Nguyên Thu khôngkhỏi vỗ tay cười “Xem ra ta đưa lễ vật đúng rồi, muội đúng là thích món đồ chơi này. Đúng lúc ta còn có hộp kim cương ,ngày mai cho người đưa tới cho muội, muội giữlại làm chuỗi rèm hoặc làm chút đồ chơi thườngdùng”

      Nguyên Thu vội khoát tay “Quá đắt giá, được được”

      Sĩ Hành cười “Muội quá cẩn thận, khôngđáng bao nhiêu bạc. Bên kia Thiên Trúc thịnhhành đá kim cương, thuyền làm ăn theo biểnmua về rất nhiều. Mà chúng ta cũng có ai thích mấy vật này, mặc dù ta có ít nhưng để lại chỗ ta cũng vô dụng, để lại cho ta rất lãng phí”

      Nguyên Thu vội đứng dậy liên tục cảm ơn, Sĩ Hành cười với Cố Sơn “Ngươi xem nàng lúc này lại khách khí với ta, phải lúc trước giành ăn cá nướng với ta sao”

      Cố Sơn nghe cười lớn “Nếu giờ ngươi giành ăn đồ của nàng, xem nàng có còn khách khí vớingươi nữa

      Nguyên Thu nghe vậy hận hận giậm chân “Ca ca nào có ca ca nào muội muội như vậy”

      Cố Sơn và Sĩ Hành nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, nhịn được cười lớn. Nguyên Thu bị cườiđến đỏ mặt, phồng má nhìn chằm chằm hai người. Cố Lễ và Lý thị thấy bọn tiểu bối chơi vui vẻ cũng tiện nhiều vừa ngồi vừa cười. Nguyên Dung ngồi bên cạnh Nguyên Thu thấy thế tử, Cố Sơn và Nguyên Thu hết sức quen thuộc trong lòng hơi kì quái cũng khôngcam lòng bị gạt bên đành tìm lời cùng bọn họ.

      Cố Lễ thấy bọn họ chuyện vui vẻ cũng theo vài câu, Lý thị nhìn canh giờ còn sớm nên mời thế tử sang phòng khách. Sĩ Hành đứng dậy mời Cố Lễ trước, mình kéo CốSơn vừa cười vừa ra khỏi cửa, ở phía sauNguyên Dung chờ cho Nguyên Thu lại gần mới tỉ mỉ hỏi nàng “Thế tử đưa đá kim cương là dạng gì, muội cho tỉ xem với”

      Nguyên Thu miêu tả lung tung phen, Nguyên Dung nghe là trong suốt, là hoa hồngnhất định phải xem, Nguyên Thu chỉ đành “Mới vừa để Chức Mộng đem về phòng rồi, nếu tỉ muốn xem chờ xong xuôi rồi đến phòng muội xem”

      Nguyên Dung nghe vậy đành thôi, lặng lẽ hỏi“Lúc trước thế tử thường lui tới phủ sao? Sao tỉ gặp?”

      Nguyên Thu liếc nhìn nàng cái cười “Thế tử thường cùng chơi đùa với ca ca, cũngthường đến phủ làm khách, vỉ cùng tuổi với ca ca cho nên phụ thân mẫu thân cũng quen thuộc.Chỉ là tỉ ở trong am mấy tháng tất nhiên biết chuyện trong nhà”

      Nguyên Dung gật đầu nữa chỉ nhìnthế tử từ phía sau đầu mang buộc tóc kim quan khảm đá quý, nhìn người áo choàng Kim Mãng. Nguyên Thu thấy NguyênDung ngừng len lén quan sát thế tử liềnnhẹ nhàng lôi kéo tay áo của nàng, NguyênDung phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt cuối đầu.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 30: Ngày sinh của Nguyên Thu( tiếp theo)

      Mọi người cười đến phòng khách, Sĩ Hànhthấy trong phòng trưng bày hai bàn, trung gianlà bình phong thủy tinh che chắn với Cố Lễ “Tiểu chất hôm nay là tới để vui chơi vớimuội muội cần gì vì ta mà phân hai bàn, ngườithì nhiều lắm mà có người ngoài cùng nhau ngồi mới thú vị”

      Cố Lễ nghe sai người đổi bàn lớn, mời Sĩ Hànhngồi vào chủ vị, Sĩ Hành khoát tay mời Cố Lễ, Lý thị ngồi, mình lôi kéo Cố Sơn ngồi vào bên phải Cố Lễ, Nguyên Thu, Nguyên Dung ngồi bên tay trái.

      Vì Lý thị dễ buồn ngủ, ngồi được bao lâu, Cố Lễ sợ mình gò bó bọn họ, chỉ uống hai chung rượu rồi với Lý thị ra ngoài.

      Cố Sơn thấy phụ mẫu liền vui mừng, lôi kéoSĩ Hành uống rượu, Sĩ Hành đẩy ra “Mớiuống mấy chén với bá phụ, cũng có chút choángváng. Ngươi uống mình ta uống”

      Nguyên Thu nghe vậy liền ra ngoài, hồi bưng mấy li lên, Sĩ Hành nhìn trong li trắng mà phải trắng, lại có chút hồng ngạc nhiênhỏi “Muội muội, đây là cái gì?”

      Nguyên Thu cười “Là dùng hồng trà lọc lá trà ra, nấu trong nước thêm chút sữa, đườngphèn là gọi trà sữa. Lúc ăn nên uống trà, lại uống rượu uống li trà sữa là tốtnhất”

      Sĩ Hành bưng li cười “Ta lại chưa từng thấy trà nhập bọn với sữa mà thưởng thức, cũngmuốn uống thử xem mùi vị gì” Cố Sơn thấy thế cũng bỏ li rượu, cầm trà sữa nhấp ngụm,ngẩng đầu cười “Ngọt mà có mùi tanh, uống ngon”

      Sĩ Hành uống ngụm cũng cười “NguyênThu muội muội là tinh quái nhất, cách gì cũngnghĩ ra được”

      Nguyên Dung nghe vậy cười “Ngày thườngmuội muội để tâm nhất là cái ăn. Mẫu thân từng nàng nếu đem phần ý định này lên nữcông sợ là luyện rat ay nghề tốt”

      Nguyên Thu hấp hớp trà sữa cũng để ý cười “Sợ cái gì, sau này muội cũng khôngđịnh làm tú nương”

      Nguyên Dung nghe vậy cứng lại, rồi cười “Muội tính làm tú nương mà tính làm nữđầu bếp a?”

      Nguyên Thu ngẩng đầu liếc cái hơi mỉmcười “Muội chỉ trông làm sao ăn ngon đượcrồi, chuyện động thủ tự nhiên có người làm.Muội quen lười biếng, so với tỉ tỉ chịukhó, chuyện gì cũng đích thân làm”

      Nguyên Dung hừ lạnh “Tỉ cũng muốntự lực chỉ là có phúc khí như muội thôi”

      Cố Sơn nghe Nguyên Dung càng càngquá đáng vội chuyển hướng “Lại , Thu nhi muội ý tưởng đúng là nhiều, hôm qua còn saingười làm món trứng gà trứng vịt ăn cũng thậtngon”

      Sĩ Hành nghe cực kì có hứng thú, nhất định muốn nhìn món ăn như thế nào, bất đắc dĩNguyên Thu phải sai người làm bưng tới, Sĩ Hành cẩn thận nhìn, ra là cái bánh ga-tô hình tam giác, cắt ngang bột mì có thể nhìn thấy trứng muối màu vàng, lòng trắng trứng liềncười “Nhiều trứng như vậy làm thế nào để làm chung được?”

      Nguyên Thu cười “Khuấy đều trứng gà, cho thêm đường muối thêm chút dầu, lòng trắngtrứng, trứng muối cũng cắt thả vào trứng gà chưng trong nồi khoảng khắc, đợi nguội rồicắt thành hình tam giác là được rồi”

      Sĩ Hành ăn miếng cảm thấy trứng gà, lại cómùi trứng muối còn có lòng trắng trứng mềm cười lắc đầu “Lại ăn thêm loại mới, chờvề dạy bọn họ làm cho mẫu phi nếm thử mộtchút”

      Cố Sơn thấy Sĩ Hành ăn cũng được nhiều rồi cười “Hôm nay thời tiết đẹp, khó được muội muội cũng có chuyện gì, chi bằng chúng ta ra phủ chơi

      Nguyên Thu nghe vậy cười “Hai dặm phía sau phủ có sân cỏ lớn, mấy ngày hôm trướcmuội làm vài con diều, vì ngại trong phủ hẹp nên thả vẫn chưa lấy ra. Định để buổi chiều chúng ta xuất phủ chơi thả diều”

      Sĩ Hành cười “Nguyên Thu muội muội thếnào nghe đến chơi lại lên tinh thần vậy”

      Nguyên Thu lườm “Muội cũng là đứa béthôi, dĩ nhiên thích chơi. phải Sĩ Hành ca nghe chơi mắt cũng sáng lên sao?”

      Cố Sơn thấy Sĩ Hành bị chọc khỏi cười lớn, Nguyên Dung nghe ra phủ trong lòng âmthầm suy nghĩ, hôm nay là mừng tuổi muội muội theo lí thể tùy ý ra cửa. Nhưng thấy bộ dạng hào hứng bừng bừng của Nguyên Thu, lạithấy thế tử viễn vông cái gì câu cá bắt tôm, trong lòng khỏi muốn .

      Đám người Nguyên Thu cũng chú ý vẻ mặt Nguyên Dung, chỉ lấy diều xuất phủ từ cửa sau, Nguyên Dung đành chạy theo vài bước thởhổn hển “Chúng ta ngồi xe ngựa đisao?”

      Nguyên Thu cười bộ cũng chỉ khắc đồng hồ làm gì cần xe ngựa. Tỉ xem thời tiết, cuối thu khí thoáng mát, vừa vặn thích hợp đibộ”

      Nguyên Dung chỉ đành nhanh mấy bước đuổitheo Nguyên Thu, thấy cửa phủ trước mặtkhông khỏi khiếp đảm hỏi “Có cần đeo khăn che mặt ra ngoài hay ?”

      Cố Sơn quay đầu lại nhìn nàng “Làm gì chơi diều lại đeo khăn che mặt, nếu Dung muội muội có phương tiện ra ngoài trở về nhà nghỉ ngơi thôi”

      Nguyên Dung khép khép mắt nhìn Sĩ Hành, chỉthấy chú ý nhìn quanh bên ngoài, trong lòng có chút sợ phiền hà đành cùng theo ra cửa.

      Bốn người vừa chuyện đường đến bãicỏ, quả nhiên như lời Nguyên Thu chỉ rộng rãi mà còn gần sông . Nguyên Thu cho người lấy ra bốn con diều, Sĩ Hành chọn mộtcon “Long Phượng trình tường”, vì là ngày sinh nên Nguyên Thu lấy con “Song Hỷ phúc tường”, Cố Sơn để ý Nguyên Dung tự lấy con Ngô Công chạy, Nguyên Dung thấy chỉ còn lại con chim én bình thường hận hậndậm chân.

      Nha đầu bên cạnh Nguyên Thu giúp cột xongdây liền đem diều đưa Nguyên Dung. NguyênDung thấy diều mọi người bay lên cao.Nguyên Thu trước mặt vừa chạy vừa cười, tay tay nắm trục dây, tay ngừng kéo dây.Sĩ Hành thấy diều Nguyên Thu bay cao nhấtkhông khỏi khen “Muội cũng biết thả diềukhông bằng chúng ta tỉ thí phen

      Nguyên Thu quay đầu cười “So so, Muộinhất định thua, nhất định Sĩ Hành ca ca phải bị phạt”

      Sĩ Hành cười nhạo “Ta thua tiểu nha đầu” xong kéo dây chạy trước.

      Nguyên Dung thấy bọn họ cười vui vẻ, vội vàng cầm dây chạ về phía trước vài bước. Xưa nay nàng vận động, miễn cưỡng chạy lúclại thở hồng hộc, dùng sức lực nửa ngày diềucòn chưa bay lên.

      Nàng thấy diều Nguyên Thu cao, tronglòng thấy phục cắn răng chạy thêm vài bước, ai ngờ dẫm lên đá nhất thời quỵ xuốngngã ra đất.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31: Chuyện xưa của Cố Phủ

      Mấy tiểu nha đầu theo thấy Nguyên Dung té lăn, gấp rút chạy lại đỡ nàng. nghĩNguyên Dung té nặng chút, chân phải đổ máu chút, hai bàn tay cũng rách da, mấy tiểu nha đầu này cũng có bao nhiêu hơi sứccũng dám túm nàng, mấy người đỡ vài lần cũng đỡ được.

      Cố Sơn cách đó xa thấy diều bay vữngvàng, liền chạy chậm lại từ từ chỉnh dây, vừanói chuyện với Sĩ Hành và Nguyên Thu. NguyênThu chuyện vui với Cố Sơn, chợt nghe xa xa nha đầu chuyện quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Dung ngồi đất, Nguyên Thu sửng sốt “Nhị tỉ sao lại té rồi?” xong mới thu diều trong tay, mấy bước trở lại.

      Nguyên Dung nằm đất dậy nổi, thấyNguyên Thu về phía mình khỏi ngượngđỏ mặt, vội đẩy nha hoàn bên cạnh ra, dùnggiằng muốn ngồi dậy nhưng tay chân làm gì được lại té xuống, nhất thời Nguyên Dung vừa thấy xấu hổ vừa thấy lúng túng, thêm tay chân đau dữ dội nước mắt lại trào ra.

      Nguyên Thu thấy Nguyên Dung khóc vội sai nha hoàn đỡ nàng ngồi dậy, quay đầu kêu CốSơn “Ca ca, mau tới giúp tay”

      Cố Sơn nghe đành thu diều đến trước mặtNguyên Dung nhìn nàng khóc đến đáng thươngliền hỏi “Đau ở đâu?”

      Nguyên Dung liếc mắt nhìn Sĩ Hành giọngnói “Cổ chân đau”

      Sĩ Hành nghe vậy ra xa xoay người, Nguyên Thu từ từ kéo váy Nguyên Dung lên, Cố Sơn thăm dò lấy tay đè chỗ sưng, Nguyên Dung nhíuchân mày luôn miệng kêu đau. Cố Sơn đành thutay về “Chỉ là đau chân có gì đáng lo”

      Nguyên Thu gọi tiểu nha đầu kéo váy xuống cho Nguyên Dung vừa định đứng lên nghĩ Nguyên Dung lôi kéo tay áo mình buông. Nguyên Thu thấy nàng khóc đến đáng thương cũng tiện trực tiếp tránh ra chỉ đành đứng bên cạnh vài lời.

      Ước chừng qua nén nhang nha đầu kêu xe ngựa tới. Cố Sơn giúp đỡ Nguyên Dung, NguyênThu sợ mình cản trở vội đứng lên ai ngờ nàng ngồi quá lâu thân thể sớm tê rần, cộng thêmngồi dậy quá mạnh, trước mắt tối đen như mực,thân thể lung lay mấy cái.

      Cố Sơn nhìn thấy sắc mặt Nguyên Thu tái nhợt,thấy ngã xuống vội bỏ lại Nguyên Dung đangkéo được phân nửa lôi Nguyên Thu léo vàongực. Nguyên Dung thình lình bị té xuống ngẩng đầu thấy Cố Sơn cẩn thận hộ Nguyên Thu vào ngực, trong lòng thấy ê ẩm, ánh mắt phát ra cũng ảm đạm.

      Sĩ Hành thấy xe ngựa tới cũng chạy lại, Nguyên Dung thấy thế khỏi cõi lòng mong cờnhìn Sĩ Hành, Sĩ Hành nhìn thấy nàng ngồi dướiđất đáng thương nhưng mình cũng tốt đỡ nàng, chỉ đành ho khan quay đầu , lại thấysắc mặt Nguyên Thu tốt vội hỏi “NguyênThu muội sao vậy?”

      Nguyên Thu tựa vào ngực Cố Sơn ngừnglấy tay đấm chân có gì, chỉ là ngồixổm quá lâu chân tê rần”

      Sĩ Hành nghe vậy vén mành xe ngựa, Cố Sơnvội ôm Nguyên Thu lên, đỡ nàng ngồi xongmới ôm Nguyên Dung lên xe ngựa.

      Cố Sơn chắp tay với Sĩ Hành “Hôm naymuội tử tốt, làm thế tử mất hứng rồi”

      Sĩ Hành cười “Huynh đệ chúng ta cần gìkhách khí. Chờ ngày khác thời tiết tốt, ta mời ngươi cùng muội muội lên núi”

      Cố Sơn xong mấy câu rồi cáo biệt Sĩ Hành.

      Hai người về phủ, Nguyên Thu cho người đem kiệu êm tới nha hoàn đỡ Nguyên Dung ngồixuống, mình gọi Trương mama theo vào phòng Nguyên Dung.

      Trương mama sai người hầu hạ Nguyên Dungrửa chân trước, mình lấy rượu thuốc hớp mộtngụm phun vào chân Nguyên Dung dùng sứcxoa bóp chân cho Nguyên Dung.

      Da thịt Nguyên Dung mềm mịn trước đây làm gì bị như vậy, nhất thời đau đến khóc rống, Trươngmama dùng sức nắm cổ chân nàng buông tay, miệng trấn an “Nhị nương nhịn đaumột chút, mau là đau chân thôi thương xương cốt, nô tì xoa tan máu bầm là sao nữa”

      Nguyên Dung còn chỗ nào nghe lọt tai, cái chân còn lại đạp ngừng, làm Trương mama ra thân mồ hôi, cũng mất tâm tình giúp nàng xoa chân, bỏ tay ra với nha hoàn “Lấy chút nước giếng lạnh lại thoa chân cho nương nhà ngươi, canh giờ xoa ba lượt, đợi thời thần ngày mai lấy thêm nước nóng xoa chân, vàingày là khỏi”

      Hồng Phất vội lấy nước nóng cho Trương mamarửa tay, Liễu nhi thấy thế hung hăng trừng HồngPhất cái, vén rèm ra ngoài sai tiểu nhađầu lấy nước lạnh. Trương mama coi như khôngbiết nhận lấy khăn tay Hồng Phất đưa qua lau khô. Nguyên Thu dặn dò Liễu nhi thêm mấy câu rồi ra ngoài với Trương mama.

      Đúng lúc nha đầu bưng nước lạnh tới thấy Nguyên Thu vội chào cái mới bưng chậu vào. Nguyên Thu thấy thế khỏi chậm lạibước chân nhìn vào trong phòng, Trương mamanhỏ giọng “Tam nương nên phòng lớn tiếng với phu nhân”

      Nguyên Thu quay đầu cười “Ta biết”
      tart_trungAnLy90 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :