1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #5a58ca']Chương 25: hiểu lầm mờ ám
      Tuy sợ hãi, nhưng trong đầu Tần Du Du lại toát ra ý niệm kì quái --- tổn thương nàng đâu. Ngay cả chính nàng cũng biết tin tưởng này bắt nguồn từ đâu.

      Nghiêm Di trả lời câu hỏi của Tần Du Du, chẳng qua chỉ chỉ ấm trà chén trà bàn, Tần Du Du hiểu ý, ngoan ngoãn thay rót trà, ngẫm lại có chút phục, lại rót luôn cho mình chén.

      Nghiêm Di nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng có vài phần buồn cười, uống chén trà do chính tay mỹ nhân đưa cho, tiện tay từ giá sách lấy ra cuộn giấy đưa qua : "Đây là bản vẽ nhà kho, nhưng có đánh dấu vị trí cơ quan lúc đầu, nàng lấy tạm xem xét , ngày mai bổn vương đưa nàng vào nhà kho tận mắt nhìn xem."

      Thái độ của cho thấy định tiết lộ ra nhiều thêm nữa, Tần Du Du cắn cắn môi, hỏi: "Ngươi thay ta tìm Y Thánh, là hay giả?" Điều này đối với nàng rất quan trọng nha.

      Nghiêm Di đưa tay tháo khăn che mặt của nàng xuống, trầm giọng : "Muốn đưa nàng về đây rất đơn giản, cần lừa nàng."

      Nghe thấy đáp án, trong lòng Tần Du Du hiểu sao lại thả lỏng, sau đó mới phát sâu trong nội tâm mình thế mà lại rất sợ Nghiêm Di thừa nhận lừa nàng, còn về nguyên nhân, nàng cũng hiểu lắm. Chắc bởi vì sư phụ sau khi mất tích, nàng lần đầu tiên gặp gỡ người khiến nàng cảm thấy an tâm và ỷ lại.

      Trong đầu nàng tại là mảnh hỗn loạn, hoàn toàn biết có nên tiếp tục tin tưởng hay , nghĩ đến Nghiêm Di lúc trước tự xưng với nàng là Vĩnh Lạc, khỏi giận hết sức: "Ngươi ngươi tên là Nghiêm Vĩnh Lạc..." Ngươi suốt đường giấu diếm thân phận chẳng lẽ còn chưa xem là lừa gạt sao?!

      Nghiêm Di đưa tay giữ cằm nàng, nhìn vào mắt nàng : "Bổn vương họ Nghiêm tên là Di, tự là Vĩnh Lạc, nàng tốt nhất nhớ cho kỹ."

      "Còn tháng nữa Thánh Thủ Lôi Đài tổ chức, những người trong thành Tử Dạ rất phức tạp, có việc gì đừng ra bên ngoài." Nghiêm Di xong lời này, nâng tay ý bảo Lương Lệnh tiến vào, đưa Tần Du Du nghỉ ngơi.

      Đây xem như giam lỏng nàng? Trong lòng Tần Du Du phức tạp theo sát Lương Lệnh ra khỏi thư phòng, được lát chợt nghe Lương Lệnh : "Tới rồi, nương trước nhìn xem viện này còn thiếu gì nữa , ta sai người đưa tới."

      Tần Du Du "Được" tiếng, ngẩng đầu nhìn nhà tù của mình, vừa nhìn thấy khỏi ngây ngẩn cả người --- nhà tù này cũng quá xa hoa rồi đó!

      Nàng giờ đứng trong hoa viên xinh đẹp, trước mắt nhiều loại hoa như gấm, rừng trúc núi giả thấp thoáng, phía sau là đình đài lầu các tinh xảo độc đáo, bên sân là cái hồ bên trong bao nhiêu là hoa sen đua nở, bốn phía thơm ngát.

      Loại hoa sen này tên là "Cửu Tử Ngọc Biện" (chín cánh hoa ngọc), trong viện Tần Du Du cùng sư phụ ở cũng có loại cây này, là Y Thánh tặng cho, nghe bản thân nó chính là vị linh dược hiếm có, vô giá, quái ân công thế mà lại đem nó tùy tiện đặt trong viện của phạm nhân bị giam lỏng, đây là phân tốt xấu hay là cố ý khoe của đây hả!

      Viện như vậy dùng để chiêu đãi khách quý cũng có vẻ có hơi long trọng quá.

      Lương Lệnh thấy Tần Du Du nhìn chằm chằm hoa sen trong ao, cười giới thiệu : "Đây là chủ nhân đường đặc biệt truyền tin phân phó dược sư trong phủ chuyển cây đó đến nơi này, là hương khí nơi này ngày ngày đối với thân thể nương mới có lợi."

      quái ân công quan tâm tới sức khỏe của nàng đến mức làm da đầu người khác run lên rồi, Tần Du Du ngây ngốc gật gật đầu, chẳng những như Lương Lệnh nghĩ cảm động vui sướng, ngược lại càng thêm thấp thỏm hoài nghi hơn.

      Lương Lệnh cũng thất vọng, tiếp tục dẫn nàng tới tú lâu giữa viện. Phía trước có phụ nhân trung niên cao lớn dắt theo tiểu nương chỉ khoảng mười tuổi bên cạnh, mở to mắt đánh giá nàng.

      Lương Lệnh tiến lên giới thiệu các nàng: "Vị này là Tần Du Du Tần nương, là khách quý của vương gia, tạm thời nhờ Vi Nương cùng tiểu Đình Hoa chăm sóc."

      xong lại với Tần Du Du: "Vị phu nhân này họ Đỗ tên là Vi Nương, là nhũ mẫu của vương gia, tiểu Đình Hoa là cháu của bà, Tần Du Du có điều gì cần có thể với ta cũng có thể nhờ các nàng hỗ trợ, Vi Nương là người vương gia vô cùng tín trọng (tin tưởng + xem trọng). Trong phủ vốn có nữ chủ nhân cũng chưa từng dự định có nha hoàn, thất lễ với nương, sau này vương gia có sắp xếp."

      Tần Du Du nhớ lại, hình như từ khi vào vương phủ tới giờ chưa từng thấy nửa nha hoàn bà tử nào, phải gia đinh thị vệ là thái giám, kì lạ, hộ gia đình giàu có bình thường nào cũng đều ít nhất có mấy nha hoàn hầu hạ, sao đường đường tòa vương phủ, lại chỉ có hai nữ tử phải chủ cũng phải người hầu thế này?

      Tiểu Đình Hoa mở to mắt nhìn, lớn tiếng : "Du Du tỷ tỷ rất đẹp, có phải là vương phi mà vương gia muốn lấy hay ?"

      "Tỷ chỉ tới làm khách..." Tần Du Du vội vàng làm sáng tỏ hiểu lầm, nàng ràng là tù nhân chịu tội mà, chẳng qua Lương Lệnh nể mặt nàng vạch vết thương lòng của nàng ra mà thôi.

      Tiểu Đình Hoa nhìn Tần Du Du lại nhìn bà nội của mình, nét mặt nghi ngờ: "Vương gia cũng chưa từng đưa nương nào trở về..."

      "Trùng hợp trùng hợp thôi, vương gia các người có số việc muốn tỷ làm." quái ân công chẳng lẽ là hòa thượng hóa thân sao?

      "Du Du tỷ tỷ, tỷ có sợ vương gia ?" Tiểu Đình Hoa hỏi tiếp câu nữa.

      "..." Tần Du Du tại rất sợ đó, chẳng qua mặt chịu thừa nhận thôi.

      "Được rồi, Du Du tỷ tỷ của con vừa mới đến, bà nội trước đưa nàng xem các nơi , tối này con lại đến tìm nàng chơi." Đỗ Vi Nương thích thú sâu sắc nhìn Tần Du Du hồi lâu, cuối cùng mở miệng giúp nàng giải quyết khó xử.

      Người mà tiểu Đình Hoa bình thường nhìn thấy trừ bà nội ra còn lại đều là nam tử, đột nhiên nhìn thấy Tần Du Du thích, nhưng nàng rất nghe lời bà nội, quả nhiên tiếp tục hỏi nữa.

      Tần Du Du nghĩ đến tình cảnh của mình, cũng có lòng muốn cùng hai bà cháu tạo quan hệ tốt, đưa cái giỏ tay mình đến trước mặt tiểu Đình Hoa : "Hai linh thú của tỷ ngủ, chờ chúng nó tỉnh dậy có thể cùng chơi với muội."

      Trong giỏ là con thỏ cùng con chim có dáng giống quạ đen tuy nhìn ra có đặc sắc gì, nhưng đều là linh thú a! Mắt tiểu Đình Hoa sáng ngời, dùng sức gật gật đầu lanh lanh lợi lợi chạy .

      Lương Lệnh đưa Tần Du Du giao cho Đỗ Vi Nương, Vi Nương vừa đưa nàng vào tú lâu vừa cười : "Viện này chưa có tên, người trong phủ thấy viện này ngay bên cạnh Thạch viện của vương gia, dứt khoát gọi nơi này là tiểu Thạch viện."

      Tần Du Du cho đến giờ phút này cũng chưa từng có cảm giác người trong vương phủ có thái độ thù địch với nàng, tâm tình buông lỏng cuối cùng cũng có hứng thú đánh giá nhà tù xa hoa của mình. Tòa tú lâu này trang trí chạm trổ , đồ dùng bên trong lịch , tao nhã, hào phóng, lộ ra bầu khí trong sạch, sáng sủa, phú quý, hơn nữa tất cả đều mới tinh.

      Đỗ Vi Nương nhìn qua tính tình ngay thẳng, thấy ánh mắt Tần Du Du dừng ở đồ dùng bài trí bên trong, đắc ý : "Vương gia viết thư về đưa vị khách nữ về phủ, bảo ta chuẩn bị, mấy thứ này đều là ta chọn lựa từ các thợ trong cung đó, tất cả đều là thợ trong cung mới làm ra đấy."

      "Bà là quá khách khí..." Trong lòng Tần Du Du cười khổ, vị đại nương này nhất định nhầm ý tứ của quái ân công rồi, cho rằng là khách quý tới, nhưng nàng có thể công hưởng thụ tiện nghi này phen cũng tệ nha.

      quái ân công chắc khoảng thời gian tới làm gì bất lợi với nàng, nhưng Tần Du Du lại cảm thấy có mưu gì đó ở phía trước chờ nàng.
      Bật mí chương sau: Du Du làm gì mà khiến Nghiêm ca nhớ mãi quên được nhỉ? ^^
      conlu124, thongminh123, minhhanhng5 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #845123']Chương 26:
      #845123']Nàng nhất định muốn lấy thân báo đáp rồi?
      "Hiếm khi vương gia đưa khách về đây, ngờ lại là tiểu nương xinh đẹp như vậy, a ha ha ha..." Vẻ mặt Đỗ Vi Nương nhìn qua hưng phấn đến mức khiến người ta hơi hoảng sợ, tiếng cười cao vút giống như lão gà mái mới vừa đẻ trứng, cười đến mức lông tóc Tần Du Du dựng đứng lên.

      Tiếng cười này nghe rất quen, giống như... giống như năm đó sư phụ đưa nàng qua thanh lâu vậy, giống như tiếng cười của tú bà người có mùi son phấn có thể hun chết người.

      Đỗ Vi Nương đưa Tần Du Du dạo vòng tú lâu, cũng hỏi đến cùng ràng ràng cả quá trình nàng cùng Nghiêm Di quen biết thế nào.

      Tần Du Du tự nhiên hoàn toàn kể hết, ít nhất cái lễ năm trước của hai người tuyệt thể ra, về chuyện mình là đệ tử của Thiên công Thánh thủ Tề Thiên Nhạc, dựa vào ám chỉ của Lương Lệnh, ngược lại cần giấu diếm Đỗ Vi Nương.

      Đỗ Vi Nương sau khi nghe xong, thái độ càng tha thiết hơn, cười đến càng khiến người sợ hãi hơn: " ra là hùng cứu mỹ nhân, nàng còn ngàn dặm đường cùng vương gia về phủ, a ha ha ha, nhất định là muốn lấy thân báo đáp rồi?"

      Tần Du Du bị hù dọa, sốc nặng: " đúng đúng, ta bị trúng độc, vương gia các người có thể giúp ta tìm Y Thánh chẩn trị (khám và trị bệnh), cho nên ta mới cùng trở về mà."

      " cần ngượng ngùng, đại nương ủng hộ nàng!"

      " phải mà, quan hệ của ta với vương gia các người phải như bà nghĩ như vậy đâu."

      Đỗ Vi Nương cười dài, vỗ vỗ cánh tay Tần Du Du, cho qua: "Được được được, đúng đúng. Tiểu nương nhất định da mặt mỏng! Nàng thân thể xương cốt gầy quá, phải bồi bổ tốt mới được! Sau này có muốn ăn cái gì cứ tới tìm ta, ta cùng tiểu Đình Hoa ở tiểu lâu phía sau viện đó."
      (Chu: càng chùi càng nhọ mà ^^)

      Tần Du Du được gì, nhưng nghĩ lại, đem nàng nghĩ thành vương phi tương lai còn tốt hơn so với đem nàng nghĩ thành tù nhân nhục mạ vương gia, ít nhất đãi ngộ tốt hơn, dù sao nàng cũng giải thích rồi, người ta tin nàng cũng chẳng có cách nào, thể nàng lừa gạt người ta được.

      Đưa Đỗ Vi Nương khỏi, Tần Du Du thuận tay nâng cái giỏ trúc cạnh cửa lên, thấy Đại Chủy run run lông, mở con mắt lén nhìn tình hình xung quanh bên ngoài.

      " cần giả bộ nữa, mọi người cả rồi!" Tần Du Du tức giận . Nó ràng sớm tỉnh rồi, lại giả bộ ngủ để nàng mình ứng phó với quái ân công, có nghĩa khí mà.

      Đại Chủy nhảy dựng lên đập cánh hai cái bay đến cái giá sách trước mặt Tần Du Du, nhìn trái nhìn phải chút xấu hổ : "Thâm tàng bất lộ ( để lộ tài năng), thời điểm thích hợp phải che giấu thực lực mới là cách trí giả (người thông minh) giành thắng lợi."

      "Ngươi giấu sâu như vậy, còn có thể lộ ra nữa sao?" Tần Du Du khinh thường .

      "Ngươi phải lý giải mức độ khó khăn của ta chứ, trước tiên phải hỏi ngươi khi nào đắc tội cái tên sát tinh kia vậy?" Giọng điệu Đại Chủy hứng phấn lại nhiều chuyện. Quả nhiên nó ít nhất lúc nàng cùng quái ân công vào thư phòng "Trao đổi tâm tư" tỉnh rồi!

      Tần Du Du thở dài : "Ngươi có nhớ hơn năm trước, Kiều thúc thúc viết thư cho sư phụ có nhắc tới, phía sau thác nước ở phía bắc sơn trại bọn họ phát cái hang đá, bên trong có cơ quan rất lợi hại, hoài nghi trong hang đó có chừa bảo tàng của triều đình lúc trước ?"

      "Nhớ chứ! Sau đó ngươi còn cứu mạng bọn người trong sơn trại Kiều Mộc Tra... Quát! Nơi này là Thánh Bình Thân Vương phủ?!" Đại Chủy nhớ lại lúc trước Tần Du Du có kể lại chuyện này với nó, nhất thời bỗng hiểu ra.

      Hơn năm trước, Tề Thiên Nhạc cùng Đại Chủy ra ngoài nhiều ngày chưa về, Tần Du Du đúng lúc nhàm chán, vì thế để Tiểu Khôi lại giữ nhà, mình mình đến sơn trại Kiều Mộc Tra định xem cơ quan lợi hại mà . Nàng ở trong hang đá nghiên cứu hơn mười ngày phá giải được hết các cơ quan bên trong, nhưng khi nàng đưa người của sơn trại vào bảo tàng mới phát bên trong trống trống rỗng rỗng, cái gì cũng có, cũng biết là kho báu xây dựng chưa kịp sử dụng, hay là bị người khác vào trước rồi.

      Mọi người tràn đầy hy vọng lại thất vọng, ngược lại cũng để trong lòng, Tần Du Du định về nhà, cả sơn trại lại bị quan quân Nguyệt quốc xuất bao vây, dẫn đầu chính là Thánh Bình Thân Vương nổi tiếng hung ác Nghiêm Di.

      Tần Du Du từ sống núi, đối với việc đời bên ngoài quá quan tâm, nhưng đám người Kiều Mộc Tra biết lợi hại trong đó, mỗi người tâm tình đều nặng trĩu.

      Bọn họ trước kia đều là sơn tặc thổ phỉ, từng cướp của tham quan gian thương biết bao nhiêu, Kiều Mộc Tra cùng năm đương gia với hơn trăm thủ hạ trung thành đều là tội phạm quan trọng bị truy nã của Nguyệt quốc cùng đông đảo các nước lớn gần đó, nếu bị bắt hậu quả rất nghiêm trọng.

      Bọn họ "Rửa tay chậu vàng" quay lại đường ngay nẻo chính mấy năm rồi, gia quyến lớn đều ở trong sơn trại, khi quan quân đánh lên tới, tính mạng bọn họ giữ được cũng đành thôi, cha mẹ vợ con cũng gặp nạn theo, của cải nhiều năm tích góp từng tí nhất định bị tịch thu toàn bộ, người già trẻ trong sơn trại cho dù may mắn có thể sống được, ngày sau cũng có áo cơm.

      Kiều Mộc Tra phái người gặp Nghiêm Di, hy vọng có thể lập ra điều kiện đầu hàng, kết quả phát thái độ Nghiêm Di cứng rắn hơn nữa vốn dĩ là hướng đến bào tàng của triều trước trong hang đá mà đến. Kiều Mộc Tra biết cho dù có bên trong bảo tàng trống đối phương cũng tin, hơn nữa còn cho rằng bọn họ chiếm bảo tàng làm của riêng, kết cục bọn họ chỉ có thảm hại hơn thôi.

      Quan Binh Nguyệt quốc khí thế to lớn, chỉ đợi tập hợp toàn bộ dấy binh lên núi, sơn trại Kiều Mộc Tra bọn họ địa hình hiểm yếu dễ thủ khó công, nhưng dù sao đối với người Nguyệt quốc cũng coi ra gì, đối phương đối với cái gọi là bảo tàng đó nhất quyết phải có được, quyết tâm phải đánh chiếm sơn trại bọn họ, bọn họ chống đỡ được hôm nay, chống được ngày mai.

      May mắn Tần Du Du phát trong bảo tàng có mật đạo thông ra ngoài, hơn nữa đúng lúc thông ra khỏi vòng vây của quan quân, chỉ cần ngăn chặn quan quân giữ bọn họ tạm thời dấy binh, tất cả mọi người trong sơn trại có thể nhờ vào mật đạo của bảo tàng ung dung rút .

      Vì thế nàng cùng Kiều Mộc Tra chờ mấy đương gia sơn trại bàn bạc, do Nhị đương gia ra mặt, giả bộ định bán đứng sơn trại để xin phú quý bình an cho bản thân, thầm cùng Nghiêm Di đàm phán ba ngày sau trong ứng ngoài hợp dấy binh lên núi, đảm bảo ít nhất có thể lần đánh chiếm sơn trại.

      Tất cả mọi người cho rằng sơn trại bị bao vậy, người ở bên trong lên trời đường xuống đất cửa, bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cho nên Nghiêm Di tin lời Nhị đương gia, án binh bất động, chờ ba ngày sau mới tấn công.

      Ba ngày rất nhanh qua , kết quả đều , Nghiêm Di phải chờ trái chờ cũng thấy Nhị đương gia xuất , sơn trại bên kia yên lặng kì lạ, thám tử hơi tới gần lập tức gặp cơ quan mai phục, cái bóng còn chưa thấy tổn binh hao tướng rồi.

      Nghiêm Di giận dữ chỉ huy quân lên núi, dọc đường ngoại trừ cơ quan ra đụng nửa người sống ra mặt chống cự, cứ như vậy thế như chẻ tre đường đánh thẳng tới sơn trại, phát hàng rào to như vậy vườn nhà trống, ngay cả con chó con mèo cũng con.

      Đại Chủy nhớ tới chuyện cũ chấp nhận được cười khúc khích : "Thánh Bình Thân Vương này cũng quá keo kiệt rồi, đường đường là đại nam nhân, lại thua dậy nổi như vậy."

      Tần Du Du chột dạ : " ra ta lúc ấy còn làm chuyện nữa..."

      "Cái gì?" Đại Chủy vừa nghe biết có nội tình khác.

      "Ta trước mặt mọi người nhìn dựng thẳng ngón giữa lên." Tần Du Du vừa chán nản vừa xấu hổ.

      Đại Chủy trừng lớn mắt nhìn Tần Du Du : "Ngươi ở đâu học được động tác hạ lưu thấp hèn này vậy?!"

      Tần Du Du rất oan ức: "Ta làm sao biết cái động tác tay đó là có ý đó đâu..."
      huyetdu, conlu124, thongminh1235 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #09d901']Chương 27:
      #09da01']Nàng là điều bất ngờ.
      Ngày đó Tần Du Du đưa toàn bộ người trong sơn trại khỏi, còn mình ở lại cuối cùng định đóng cửa hang nặng ngàn cân ngăn cản quan binh đuổi theo, nàng nghĩ đến lời của Kiều Mộc Tra về Nghiêm Di tàn nhẫn, thích giết chóc, mặt lạnh vô tình như thế nào, nghĩ đến mấy ngàn mạng người cả sơn trại vì mà gà chó yên, khiến mọi người thể bỏ nhà chạy trốn, vì thế nảy sinh tức giận với .

      Nghiêm Di dẫn theo rất nhiều quan binh đến dưới hang núi, chỉ thấy Tần Du Du dịch dung thành gã thiếu niên gầy đét mình đứng ở cửa động, trước mặt mấy ngàn quan quân mà đĩnh đạc giơ ngón tay giữa lên với , cười to ba tiếng ném lại câu "Quân thần quái quỷ gì, gì hơn cái này.", sau đó xoay người trốn vào trong động.

      Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Nghiêm Di "Nhớ mãi quên" Tần Du Du!

      "Ta theo thấy Kiều thúc thúc cãi nhau với người ta, làm động tác đó, bộ dáng rất oai phong, liền hỏi có ý gì, với ta đó là biểu thị khinh bỉ đối phương, ta làm sao biết gạt ta chứ!" Tần Du Du càng nghĩ càng cảm thấy mình rất oan ức nha.

      Đại Chủy nghĩ qua hiểu được, Kiều Mộc Tra là người thô kệch điển hình, làm cái động tác tay "đơn thuần" để tiểu chất tử Tần Du Du thấy được, còn hỏi động tác tay đó có nghĩa gì, làm sao biết xấu hổ mà giải thích đây? Đành thuận miệng có lệ thôi, kết quả Tần Du Du tin là , còn bắt chước dùng nó với Nghiêm Di, vô duyên vô cớ rước lấy phiền phức lớn.

      Ở Nguyệt quốc, ý nghĩa của việc dựng thẳng ngón giữa chỉ mang tính sỉ nhục nặng nề mà còn vô cùng thô tục thấp hèn, Nghiêm Di thân là hoàng tộc, đường đường Thánh Bình Thân Vương địa vị cao quý bách chiến bách thắng, đoán chừng lớn như vậy cũng chưa bị người đùa giỡn như thế bao giờ, càng ai dám trước mặt dựng thẳng ngón giữa, sỉ nhục như vậy đủ cho "Ghi nhớ mãi trong lòng".

      "Ngươi ra ngoài đều dịch dung, sao nhận ra ngươi được?" Đại Chủy nhớ lại thấy hợp lý lắm.

      "Ta cũng thấy kỳ quái." Tần Du Du định có cơ hội hỏi quái ân công chút, để tránh nàng lần tới lại bị người nhận ra.

      "Ta chỉ biết Thánh Bình Thân Vương này trong lòng nhất định có ý đồ xấu với ngươi! Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn đến mức gây bất lợi cho ngươi đâu, cho ngươi uống viên thuốc đó, ngươi mau tìm cơ hội để ta xem xem đến cuối cùng đó là cái gì!" Đại Chủy hừ .

      **********

      Bên này, sau khi Nghiêm Di để Tần Du Du nghỉ ngơi, liền trực tiếp vào cung gặp thái hậu cùng hoàng đế. Đúng lúc hoàng đế ở trong cung thái hậu, hai mẹ con trò chuyện đến đúng là cao hứng, nghe Thánh Bình Thân Vương cầu kiến (xin gặp), trao đổi ánh mắt, phân phó thái giám mau mau đưa người mời vào, lại vẫy tay ra hiệu cho hai bên lui xuống chỉ còn ba mẹ con chuyện.

      Thái hậu vừa thấy Nghiêm Di cũng chờ hành lễ giành trước hỏi: "Nghe con dẫn theo nương trở về, còn thân thiết nồng nàn dắt vào trong phủ nữa. nương đó là con nhà ai? Bộ dạng có đẹp ? Tính tình thế nào?"

      "Đợi việc xác định xong, nhi thần đưa nàng đến cho ngài tự mình nhìn xem." Nghiêm Di sớm biết đưa Tần Du Du về kinh tránh được bị mẫu hậu gặng hỏi mà.

      nhớ bộ dáng Tần Du Du lúc đó bị cứng rắn kéo vào vương phủ, hoảng sợ như bị ép lên pháp trường mà, tại sao lại thành thân thiết nồng nàn rồi? Nhưng những ngăm gần đây mặt đều chút thay đổi, cũng đến gần nữ nhân nào, mà Tần Du Du lại mang khăn che mặt thấy dáng vẻ dung mạo, thám tử về báo cáo hiểu lầm cũng có gì lạ.

      Thái hậu kiên nhẫn, hận thể giá lâm Thánh Bình Thân Vương phủ ngay lập tức để nhìn Tần Du Du từ đầu đến chân lần: "Còn chờ cái gì? Lập tức quyết định , lúc này cho người đón nàng vào cung ngay !"

      Nghiêm Di nhìn sang hoàng đế lão huynh ngồi bên cười xem kịch vui, hoàng đế vội vàng ho khan hai tiếng khuyên nhủ: "Mẫu hậu vẫn nên chờ chút , khó lắm Vĩnh Lạc mới thông suốt, biết dẫn nữ nhân hồi phủ, người muốn dọa nàng ấy chạy mất nguy rồi."

      Thái hậu hừ : " trưng cái mặt diêm vương (vẻ mặt cực kỳ hung ác) đó ra nương người ta còn chưa bị dọa, bản cung nào có đáng sợ như vậy?!"
      (Chu: là chạy thoát đấy ạ)

      Hai mẹ con bên xướng bên họa có nửa câu hay ho nào, Nghiêm Di sớm thành thói quen nghiêm mặt chút phản ứng.

      Thái hậu cảm thấy thú vị, hừ : "Trong phủ con ngay cả nha hoàn cũng có, đừng thất lễ người, chọn mấy cung nữ lanh lợi cùng con về , lại chọn hai lão nữ quan có kinh nghiệm giảng dạy về hầu hạ , tạm thời hẳn sai đâu."

      " cần... Nhi thần có sắp xếp rồi." Lời phản đối của Nghiêm Di gần như là buột miệng ra.

      thể phủ nhận, lúc trước cũng từng muốn bố trí nữ quan giảng dạy Tần Du Du lễ nghi, quy củ hoàng gia, nhưng mấy ngày nay ở chung với nhau, phát mình càng ngày càng thích nàng tự do phóng khoáng, xảo quyệt nhưng cũng thẳng thắn trong sáng, muốn nàng trở nên giống loại nữ nhi nề nếp, lễ độ, đáng chán của nhà quyền quý khác.

      Thái hậu liếc mắt nhìn cái: "Sao nào, còn sợ mẫu thân phái người ăn mất tâm can bảo bối của con sao?"

      "Đúng vậy." Nghiêm Di mặt chút thay đổi còn vô cùng nghiêm túc đáp, làm thái hậu nghẹn luôn tại chỗ, hoàng đế cười đến còn chút uy nghi nào.

      "Uổng công nuôi nấng ngươi mà!" Thái hậu chán nản .

      Hoàng đế cười hơn lượt, nghiêm mặt : "Đệ quyết định nhất định là nàng? Có thể quá vội vàng rồi hay ?"

      Nghiêm Di còn nghĩ nghĩ, gật đầu : "Nhất định phải là nàng, hai tháng sau đệ đưa nàng đến cấm địa bái tế tổ tiên chính thức thành hôn."

      "Cái gì?!" Thái hậu cũng cố nổi giận, lập tức ngồi thẳng người nhìn Nghiêm Di, vẻ mặt cứng ngắc nghiêm nghị nên lời, cũng chỉ có lúc này mới có thể dễ dàng nhìn ra dung mạo phong cách của bà cùng Nghiêm Di ra đặc biệt giống hệt nhau.

      Sắc mặt hoàng đế cũng tốt đẹp gì hơn: "Cấm địa cho dù là hậu duệ Nghiêm thị cũng chỉ có rất ít người có thể vào đó, càng cần nàng cùng lắm chỉ là thê tử của đệ thôi, cho là mẫu hậu, cũng là ở... Sau này mới được phép vào đó lần, Nguyệt quốc ta truyền thừa ba mươi sáu đời, đến nay chỉ có ba vị hoàng hậu vị vương phi ở trong cấm địa nhờ chư vị tổ tiên chứng giám thành hôn, đệ đưa nữ tử đó vào... dựa vào cái gì đây?"

      Hoàng đế ra tiếng lòng của thái hậu, bà vì Nghiêm thị sinh ra hai hậu duệ xuất sắc như vậy, cũng chỉ sau khi xác định thân phận đặc biệt của thứ tử Nghiêm Di, mới được mẹ quý nhờ con, được phép ngoại lệ vào cấm địa bái tế tổ tiên, Nghiêm Di đưa nữ tử về dựa vào cái gì mà hưởng thụ quang vinh đặc biệt mà phần lớn hoàng hậu cùng gần như tất cả vương phi các triều đại đều thể hưởng thụ chứ?

      Thái hậu phủ nhận trong lòng mình chua xót, đứa con cho dù say đắm nữ tử kia cũng nên làn càn như vậy.

      Đối mặt với phản đối cùng chất vấn của người thân nhất, Nghiêm Di vẫn tâm bình khí tĩnh như cũ: "Hai người có nhớ hơn năm trước việc đệ tìm bảo tàng triều trước chứ?"

      "Đương nhiên nhớ , phải có người nhanh chân đến trước, vào đó đóng cửa bảo tàng, thậm chí lợi dụng mật đạo trong bảo tàng đưa thổ phỉ vốn chiếm cứ núi sao?" Thái hậu .

      Hoàng đế cũng hiểu ra, ánh mắt sáng lên : "Nữ tử đó là người phá giải cơ quan của bảo tàng à? Sao lại là nữ nhân?"

      Nghiêm Di gật đầu : " sai."

      Thái hậu trầm ngâm lát, bỗng nhiên : "Con là vì vậy mới cùng nàng thành hôn?"

      " phải." Nghiêm Di trả lời như đinh đóng cột. "Nàng... là điều bất ngờ, là điều bất ngờ khiến con rất kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).”

      Ngón tay hoàng đế gõ lên ghế ngọc, nhíu mày : "Hai tháng sau... Đệ là định để nàng giúp đệ giải quyết cái tai họa ngầm đó sao? Nàng chịu được sao?"
      huyetdu, conlu124, thongminh1235 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a0903f']Chương 28:
      #a0903f']Nuôi béo rồi làm thịt
      "Hẳn là có thể. Dịch Kinh Đan trong tay đệ dùng gần hết rồi, muốn hỏi huynh lại đưa thêm hai phần nữa." Thái độ của Nghiêm Di chuyện với hoàng đến khác lúc đối mặt với người khác, mà bản thân thái hậu thậm chí là hoàng huynh cũng cảm thấy có gì hợp lý cả.

      Hoàng đế gần như muốn hộc máu: "Đệ thoải mái, luyện chế viên Dịch Kinh Đan cần rất nhiều công sức, hao phí bao nhiêu là linh dược quý giá, hai phần Dịch Kinh Đan gần như hao mất tiền thu ba năm tư khố hoàng gia đó, đến miệng đệ đơn giản giống mấy chục khối đường thôi vậy!"

      "Dược luyện ra phải để ăn sao? Hay là, huynh đủ tiền?" Biểu tình Nghiêm Di điềm tĩnh có thể đem người sống làm tức chết.

      Hoàng đế lại bỗng nhiên thu tức giận, cười : "Xem như đệ lợi hại, đan dược sẵn có chỉ còn hơn hai mươi viên, nguyên liệu luyện đan ra chỉ còn có chút, đợi lát nữa huynh sai người đưa tới cả thảy, đệ dù sao cũng rất nhàn rỗi mà, trở về tự mình luyện chế là được."

      Nghiêm Di ầm thầm cảnh giác, hoàng huynh dễ chuyện như vậy nhất định là chuẩn bị mang tới khổ sở tàn nhẫn gì đó cho rồi. Nhưng hoàng huynh ra chiêu, cũng đoán ra huynh ấy làm “chuyện tốt” gì.

      ở lại trong cung cùng mẫu hậu và hoàng huynh dùng bữa tối, lúc về vương phủ là đêm khuya rồi. Xa xa trông thấy tú lâu của Tần Du Du tỏa ánh đèn ấm áp, trong lòng tự giác cảm thấy an ổn thêm vài phần ôn nhu.

      Tần Du Du cùng Đỗ Vi Nương, tiểu Đình Hoa cùng nhau ăn cơm tối, rửa mặt chuẩn bị ngủ, Đại Chủy cùng Tiểu Khôi còn vì việc phân chia đóa sen khổng lồ hái trong hồ sen mà tranh chấp chưa xong, Tần Du Du sợ tiếng chúng nó ầm ĩ quấy rầy những người khác, rất tự giác ngồi bên cửa sổ giúp chúng nó canh chừng.
      (Chu: canh chừng xem có ai tới mắng hay đó mà.)

      Ba kẻ làm chuyện xấu nhìn thấy Nghiêm Di đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất trước cửa, đều hồi chột dạ.
      (Chu: hay , tỷ canh chừng thế đấy.)

      Tần Du Du từng có cái lễ trước đây với Nghiêm Di, giờ vẫn là người chịu tội, tại nhân lúc chủ nhân rời liền lén lút lạt thủ tồi hoa (chắc giống ngắt hoa bẻ cành), hoa đó còn là linh dược cực kỳ quý hiếm tên là Cửu Tử Ngọc Biện, người cùng tang vật đều có đủ cả.

      Tiểu Khôi ngây người chút, phản ứng cực nhanh, a ô ngụm nuốt trọn hoa sen khổng lồ đó luôn, cái đầu chui vào trong lòng Tần Du Du giả chết.

      Đại Chủy vất vất vả vả mới hái hoa sen xuống được mang về tú lâu, kết quả mới chỉ ăn được hai cánh hoa thôi, ủ rũ hổn hển bay đến đậu vai Tần Du Du muốn tìm Tiểu Khôi, nhưng ánh mắt hề hiền lành nhìn Nghiêm Di chằm chằm... Bỏ , nuốt luôn đóa hoa cũng coi như là cách phá hủy chứng cứ phạm tội, nó đường đường là kẻ trí giả, cần phải cùng con thỏ ngu ngốc so đo, càng thể trước mặt người ngoài mà nội chiến được.

      Tần Du Du nuốt nước miếng cái, cố gắng giả bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, cười nịnh chào hỏi Nghiêm Di: "Ngươi, ngươi về rồi à, ăn cơm tối chưa?"

      Biết nàng là nghĩ đằng nẻo, Nghiêm Di lại vẫn bởi vì nàng giả bộ quan tâm tiêu tan cơn tức, nhưng giọng vẫn lạnh ngắt: "Cửu Tử Ngọc Biện trong hồ sen là để cho nàng dưỡng thân chữa thương, chúng nó ăn mất rồi, bổn vương đành phải bắt chúng mang hầm cho nàng bổ thân vậy."

      Kẻ vừa mới ăn đóa hoa Cửu Tử Ngọc Biện - Tiểu Khôi có hơi run run, đáng thương càng ra sức lui vào trong lòng Tần Du Du, lại vừa len lén quay qua hung hăng liếc mắt nhìn Nghiêm Di cái.

      Tần Du Du chỉ thấy nó bị dọa sợ, vội vàng nhàng vuốt ve an ủi nó.

      "Vào trong phòng ." Nghiêm Di để ý tới con thỏ hai mặt đó nữa, tự ý kéo cánh tay Tần Du Du đưa nàng về giường ngủ trong phòng.

      Chuyện như thế này xảy ra quá nhiều lần, Tần Du Du ngay cả hăng hái phản khán, chú ý cũng đều có, thậm chí nhớ rằng đại nam nhân chạy vào phòng ngủ của nàng, còn đứng cách khoa trương bên giường nàng có cái gì ổn nữa rồi.

      Nghiêm Di từ trong tay áo lấy ra bình ngọc, trong đó lấy ra viên đan dược đưa tới trước mặt Tần Du Du : "Ăn."

      Lại là cái loại đan dược công dụng này sao!

      Tần Du Du tay nhận lấy đan dược, ngay trước mặt Nghiêm Di đưa cho Đại Chủy : "Ngươi phải rất hiểu về linh dược sao? Nhìn đây là thuốc gì?"

      Nàng rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi, với kiên trì ép nàng uống thuốc của Nghiêm Di từ lúc đó tới này, nàng thể giấu giữ đan dược cho Đại Chủy tra xét được, khi như vậy thẳng thắn tự nhiên chút, dù sao nàng cũng phải lần đầu đắc tội Nghiêm Di.

      Đại Chủy đưa đầu lại gần viên đan dược dùng sức hít lấy hơi, lẩm bẩm : "Cỏ Long Huyết, sâm Ngưng Tuyết Thiên, thạch nhũ Huyền Vũ, cây mây Thiên Cang..." Nó hơi ít nhất hơn mười tên loại linh dược, cuối cùng tổng kết : "Thứ tốt đó! Đây là Dịch Kinh Đan!"

      xong nước miếng tích tích rơi, muốn bắt chước Tiểu Khôi a ô ngụm nuốt luôn đan dược.

      Nghiêm Di lại giống như sớm đề phòng nó ăn mất, ngón tay bắn ra, đạo kình khí vô hình trực tiếp đánh vào mỏ của Đại Chủy, "Đốc" tiếng đánh nó từ vai Tần Du Du rơi xuống, viên đan dược đó đương nhiên vẫn chưa bị ăn mất.

      Tần Du Du vội là lên: "Đại Chủy, ngươi thế nào rồi?"

      Đại Chủy ở giường co lại thành cụm, giơ cánh che mỏ lại, ô ô kêu đau.

      "Đừng giả bộ nữa, bổn vương vốn dĩ có dùng lực gì cả." Nghiêm Di lạnh lùng .

      Đại Chủy hừ tiếng xoay người nhảy dựng lên, quả nhiên cả người đều có chuyện gì, Tần Du Du thoáng yên tâm, lại nghe Nghiêm Di : "Đây là Dịch Kinh Đan phải độc dược đâu, nàng có thể yên tâm ăn."

      Dịch Kinh Đan là linh đan nổi tiếng thiên hạ đó, tẩu hỏa nhập ma hay bị nội thương kinh mạch đứt từng khúc, chỉ cần người còn có hơi thở, ăn đan dược này có thể nhanh chóng làm dịu tình trạng thương tích lại, chưa tới tháng kinh mạch có thể khôi phục như lúc ban đầu, đối với người tu luyện mà , quả chính là tiên đan cứu mạng.

      Bởi vì luyện chế loại đan dược này cần rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, cho dù người Y Thánh cũng có được mấy viên nữa là, càng thể như Nghiêm Di mang đến cho nàng ăn mỗi ngày như vậy.

      Tần Du Du hờn dỗi : "Ta là trúng độc Hóa Nguyên Đan cơ mà, kinh mạch bị sao cả, ngươi bắt ta mỗi ngày ăn Dịch Kinh Đan này làm gì chứ? phải quá lãng phí thuốc rồi sao?"

      Mặc kệ thế nào, chính mình hiểu lầm người ta ép nàng ăn độc dược dù sao cũng là tốt.

      "Bồi dưỡng thân thể nàng nhiều, tương lai tu luyện có thể ít đường vòng." câu tràn ngập ôn nhu, quan tâm, từ miệng Nghiêm Di ra lại lạnh như băng, chút tính người cũng có.

      "Ngươi cũng giống người dễ tha thứ còn lấy ơn báo oán nha..." Tần Du Du chậm chạp nghi ngờ, vẫn chịu dứt khoát uống thuốc.

      Đại Chủy vừa bị đánh chút cũng chen vào: " đơn giản là, heo nuôi mập làm thịt!"

      Nghiêm Di thản nhiên liếc nó cái, con chim này trái lại ngu ngốc, nhưng chỉ dựa vào nó cũng phá hư được chuyện của .

      Tần Du Du rất u oán, Đại Chủy , sao lại có thể so nàng với heo chứ... Nhưng trong lòng nàng cũng đồng ý với nhận định của nó, Nghiêm Di chú ý kinh mạch của nàng thậm chí tiếc tốn số lượng lớn đan dược quý hiếm như vậy, là có mưu tính gì với nàng đây?

      "Nàng muốn bổn vương đích thân cho nàng uống thuốc?" Giọng điệu Nghiêm Di rất nghiêm túc.

      "Ăn ăn, hung dữ như vậy làm gì chứ?" Tần Du Du bất đắc dĩ giọng lẩm bẩm câu, cầm đan dược đưa đến miệng nuốt vào.

      Cảm giác thiêm thiếp quen thuộc từng hồi từng hồi xuất , nàng chậm rãi nhàng ngã xuống sàn ngũ say, quên mất trong vương phủ có nha hoàn nào cả, có người sau khi nàng ngủ say giúp nàng thu dọn, cởi giầy, đắp chăn...

      Nghiêm Di cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng ngủ yên bình hồi, vô cùng tự nhiên giúp nàng cởi giầy thêu, ôm nàng tới giường.
      conlu124, minhhanhng, 1620thuy3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #ff91a0']Chương 29:
      #ff91a0']Tự tin đến tự kỷ
      Cánh tay Tần Du Du ý thức buông ra, Tiểu Khôi nằm trong lòng lăn vài cái rơi phịch xuống bên người nàng, hiển nhiên ngủ như chết sớm hơn cả chủ nhân rồi, khó trách vừa rồi rên lên tiếng nữa.

      Tiểu Khôi mỗi lần ăn no đủ rồi ngủ rất say, cho dù bắt nó ném xuống đất cũng vẫn chưa tỉnh, Nghiêm Di sớm nhìn quen lạ gì nữa, đưa tay đắp chăn mền bằng gấm lên người Tần Du Du, tiện đường cũng phủ lên con thỏ béo luôn, cũng quan tâm nó có thể bị hơi hay --- con thỏ phế vật hai mặt, ham ăn, ham ngủ, tệ hại, bí hơi đến chết cũng hay!

      Đại Chủy nghiêng đầu đánh giá động tác của ngăn lại, cho đến khi Nghiêm Di làm xong hết, mới run run lông chim đen nhánh mình, hừ : "Ngươi thích Du Du đúng ? Vô dụng thôi, nàng có người trong lòng rồi."

      "Hửm?" Nghiêm Di mặt vẫn chút thay đổi như cũ, nhưng Đại Chủy lại ràng cảm thấy lạnh run từ móng vuốt bốc thẳng lên toàn thân.

      Đại Chủy cạc cạc hai tiếng, đập cánh bay đến xà ngang trong phòng, cố ý tiếp tục đề tài, nhắm mắt giả bộ ngủ.

      Nghiêm Di cũng hỏi tới cùng, xoay người nhanh rời .

      Mặc kệ con chim đó hay giả, về sau người trong lòng Tần Du Du là , hơn nữa chỉ có thôi, thể có người khác.

      Đến khi xa, Đại Chủy mới chậm rãi mở to mắt, ý nghĩa sâu xa lẩm bẩm : "Tên tự cho là đúng, về sau có rất nhiều đau khổ cho ngươi ăn!"
      (Chu: tối ngày ăn với uống T~T)

      Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Di đích thân dẫn Tần Du Du nhìn xem hoa viên ở nhà kho.

      Canh giữ nhà kho dĩ nhiên là thái giám trung niên thực lực bản thân đủ võ tôn cấp chín (O_O), võ tôn cấp chín đó nha! Tiến thêm bước nữa là thành nhân vật đạt trình độ siêu phàm nhập thánh rồi, thế mà lại ở trong này canh cửa cho người ta!

      Thái giám đó nhìn qua khom lưng cong người vẻ mặt thẫn thờ, khi ánh mắt đó mở ra nhìn người, giống như có thể giống như nhìn thấu người khác vậy.

      Tàn Du Du bị ông ấy nhìn thấy trong lòng sợ hãi, trong lòng khó chịu muốn hung trừng lại, nhưng nhớ có quái ân công ngay bên cạnh, lập tức thay đổi sách lược, giả bộ dạng nhu nhược trốn sau lưng .

      loạt hành động cố ý tỏ ra yếu thế của nàng đều rơi vào mắt Nghiêm Di, biết nên tức hay nên cười, xoa bóp tay nàng : "Nhiệm vụ Lão Trác ở đây, phải nhớ khuôn mặt hơi thở của từng người vào nhà kho trọng địa (nơi quan trọng), nàng cần để ý."
      (Chu: hơi thở mà cũng phải nhớ sao O_O)

      "Sợ có người dịch dung trà trộn vào sao? nhớ mỗi người vào? Lợi hại quá!" Tần Du Du lòng , nàng rất hâm hộ những người có năng lực nhận biết mạnh mẽ như vậy, nếu nàng có thể học được mấy phần thôi, nhầm lẫn xem kẻ thù thành ân công, bị người lừa vào hang soi, tương lai khó liệu.

      "Ừ, kho tàng xây dựng xong đến này, có thể vào đây thêm nàng nữa là năm người, phải nhớ từng người cũng khó." Nghiêm Di nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng cũng vạch trần. Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu buồn bực, khiến tâm tình tốt lên.

      Thái giám tên "Lão Trác" nhìn Tần Du Du , khom người đẩy cửa nhà kho mời hai người vào.

      Nghiêm Di qua bên người ông ấy : "Nàng ấy sau này khoảng thời gian thường xuyên ra vào nơi này, thiết kế cơ quan trong nhà kho này lại lần nữa."

      Vẻ mặt Lão Trác ngây ra hơi hơi nổi lên gợn sóng, cúi đầu lên tiếng "Dạ" rồi nữa, ánh mắt nhìn Tần Du Du kinh ngạc hơn mấy phần. vốn cũng rất kỳ quái từ trước đến này chủ nhân gần nữ sắc vì cái gì lại đưa nữ tử vào nhà kho trọng địa, ngờ nàng lại là cơ quan sư!

      Phía sau cửa lớn là những bậc thang dài xuống, Lão Trác dùng đá đánh lửa ngọn đèn bên cạnh, chỉ thấy lửa đường theo ngọn đèn kéo dài xuống, cả con đường cách mỗi ba thước có ngọn đèn vách đá, lát toàn bộ đều sáng lên.

      Tần Du Du mếu máo, khó trách muốn tìm nàng bố trí cơ quan lần nữa, trang bị ngòi nổ để đốt đèn này phải luôn thay cái mới, phiền phức hơn lần đốt đèn là sáng toàn bộ, từ cơ quan thiết kế là có hoa quả.

      Nghiêm Di nhìn bộ dáng phản đối của nàng rơi vào mắt, kéo nàng từng bước xuống dưới.

      Hôm qua đưa nàng bản vẽ mặt phẳng tổng thể của nhà kho, cũng cuối cùng có bao nhiêu cơ quan, nơi đặt cơ quan, đây là cố ý kiểm tra bản lĩnh của Tần Du Du.

      Tuy rằng lúc trước biết nàng là người trong thời gian ngắn phá giải toàn bộ cơ quan của bảo tàng triều trước, dù sao cũng có tận mắt nhìn thấy, định để Tần Du Du làm chuyện quan trọng, phải tận mắt nghiệm chứng thực lực của nàng mới có thể yên tâm để nàng .

      Tần Du Du cũng để thất vọng, đường xuống chỉ tốn chút sức phá giải từng cơ quan đường , cùng Nghiêm Di dễ dàng vào đại sảnh hình tròn ở giữa kho tàng.

      " tệ, quả nhiên có vài phần bãn lĩnh." Nghiêm Di đưa tay xoa tóc Tần Du Du, cũng che giấu tán thưởng của mình. Lúc trước giúp bố trí cơ quan trong kho tàng này là nghệ nhân đệ nhất cơ quan đại sư trong cung, ông ta từng trừ khi là Thiên công Thánh thủ Tề Thiên Nhạc đích thân tới, nếu thiên hạ ai có thể vào kho tàng mà đụng đến cơ quan nào.

      Nếu ông ta hôm nay nhìn thấy biểu của Tần Du Du, chừng hổ thẹn đến muốn tìm cọng mì treo cổ luôn.
      (Chu: biết đùa ^^)

      Tần Du Du vì hành động vô cùng thân mật của Nghiêm Di mà sửng sốt chút, tươi cười chậm rãi phai nhạt dần.

      "Sao thế?" Nghiêm Di hỏi.

      "Lúc trước ta phá giải cơ quan do sư phụ làm, hoặc là làm chuyện gì khiến sư phụ vui vẻ, ông luôn khích lệ ta như vậy... Nhưng sư phụ khích lệ ta có thành ý hơn ngươi." Tần Du Du mếu máo .

      Quả nhiên vẫn chỉ là tiểu nha đầu! Nghiêm Di lạnh nhạt : "Bổn vương phải sư phụ nàng." Càng tuyệt đối có hứng thú làm trưởng bối của nàng.

      "Đương nhiên phải rồi, ngươi tưởng tượng hay nhỉ." Tần Du Du xoay người lấy viên dạ minh châu bàn, lại từ trong áo da lấy ra kính thủy tinh phản chiếu ánh sáng viên ngọc chiếu xuống mặt đất.

      Cẩm thạch trắng bóng loáng lót đất lập tức lộ ra những sợi tơ mảnh đan xen nhau như mạng nhện, sợi tơ mảnh đó gần như hòa vào trong suốt với đá trắng đất, nếu phải Tần Du Du cố ý lấy chùm tia sáng phản chiếu, cho dù là cao thủ lợi hại cũng rất khó phát .

      Chỉ cần đặt chân lên đó, cơ quan tuyệt sát trong nhà kho lập tức khởi động, đến lúc đó vô số mũi tên có độc từ nỏ bắn ra đủ để đâm xuyên kẻ xâm nhập thành cái rây ngay.

      "Thiên sát địa võng này coi như có chút trình độ."Tần Du Du hiếm khi khích lệ câu.

      "Nàng có thể phá giải ?" Nghiêm Di thấy Tần Du Du dễ dàng hiểu cơ quan lợi hại nhất cũng là bí nhất trong nhà kho, biết có gì có thể uy hiếp nàng nữa, liền bình yên ngồi xuống, tùy ý nàng tự mình lại trong nhà kho.

      " khó lắm." đến lĩnh vực Tần Du Du am hiểu nhất, nàng tự tin đến gần tự kỷ luôn, khuôn mặt nhắn dưới ánh sáng êm dịu của dạ minh châu đắc ý vô cùng , so với bộ dáng đối phó ngày thường cố ý giả bộ yếu đuối, xinh đẹp hơn gấp vô số lần.

      Nghiêm Di nhìn lúm đồng tiền sáng sủa của nàng, lần đầu tiên bởi vì nữ tử mà say mê mong mỏi: "Nàng thử xem phá giải toàn bộ cơ quan trong nhà kho này, cần bao lâu?"

      "Hai khắc đồng hồ (khoảng 30ph) cũng nhiều rồi!" Tần Du Du hưng phấn , nàng khoảng thời gian chơi đùa mấy cơ quan khuôn mẫu cũ này rồi, tay ngứa ngáy đó.

      Nàng từ trong áo da lấy ra cây kéo màu bạc, bỗng nhiên lại do dự.
      Du Du tài giỏi quá !!! ^_^
      He he, chương sau có người " cưới được lão bà" *cười lăn lộn*
      huyetdu, conlu124, thongminh1236 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :