1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4

      Edit: Thùy (Bé heo)

      Trước phủ Trấn Quốc Công, tiếng pháo nổ rung trời, vợ chồng Trấn Quốc Công mặc người bộ đồ mới dáng vẻ vui mừng đứng ở trước cửa chiêu đãi tân khách đến đây, tuy rằng Trấn Quốc Công vẫn có thói quen với bản chất cứng ngắt khuôn mặt, nhưng mà tân khách tiến đến chúc mừng vẫn có thể thấy được tâm tình của ông ta hẳn là tệ, xem ra chả hề gống như tin đồn là phản đối cuộc hôn nhân này nha.

      Ở trong lòng các tân khách thầm đoán, mặt cũng lộ ra chút khác thường, đều là vẻ mặt tươi cười cùng Trấn Quốc Công chào hỏi, lời chúc mừng.

      Rất nhanh, liền có người đến bẩm báo kiệu hoa còn cách con phố nữa là đến, quản gia phủ Trấn Quốc Công nhanh chóng phân phó mọi người chuẩn bị.

      Vô cùng náo nhiệt chờ đợi kiệu hoa xuất tại trước cửa, lại có người đem pháo đốt, trống nhạc vang trời, người chung quanh bị khí kia cuốn hút, cũng mở miệng cười đùa. Quan khách nhìn chăm vào chú rể con ngựa kia xoay người xuống ngựa, nghe theo bà mai đá cửa kiệu. Nhưng mà đợi bước tiếp theo là bà mai đỡ nương tử ra, tự xốc mành kiệu lên, vươn cánh tay thon dài như ngọc ra, đem tân nương tử bên trong đỡ ra.

      Hành vi tự nhiên như thế chẳng hợp với lễ nghĩa giáo dục làm cho mặt Trấn Quốc Công có chút ý cười cứng nhắc, Trấn Quốc Công phu nhân rất nhanh che dấu biểu cảm kinh ngạc ở mặt, cười như có việc gì, oán trách : "Đây chính là Lương nhi thương vợ của mình nha ."

      Mọi người nghe vậy, liền phát ra tiếng cười thiện ý, đem việc này như chưa từng xảy ra.

      Chỉ là bị nắm tay thôi mà làm Như Thúy có chút kỳ quái, Ôn Lương nắm đặc biệt chặt, giống như sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy.


      Vào bậc cửa, vượt qua chậu than, đường đến hỉ đường.

      Lúc này ở hỉ đường, vợ chồng Trấn Quốc Công ngồi ở vị trí trưởng bối, bên kia, vợ chồng Túc Vương cũng ngồi. Đến xem lễ tân khách nhìn thấy Túc Vương, trong lòng gợn sóng, lại lần nữa ý thức được Túc Vương đối với vị nghĩa muội này rất là coi trọng, đây phải là đến đây để cho nàng ta thể diện hay sao? Cho nên, tuy rằng biết thân phận lúc trước của tân nương tử này là thấp kém, nhưng nay mọi người ai dám gì cả. Cũng bởi vì xuất của Túc Vương, người của phủ Trấn Quốc Công khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng bộ dáng quang vinh hãnh diện.

      Ngoài ra, mọi người đến xem lễ còn phát hoàng đế phái lễ quan tới, đại biểu cho thân phận hoàng đế tại đây, có thể cho phủ Trấn Quốc Công đầy đủ mặt mũi, xem thế này, vốn còn cười nhạo tân nương tử vì có xuất thân thấp hèn nhưng giờ ai cũng phải ngậm miệng lại, trong lòng chỉ còn lại có cảm giác hâm mộ ghen ghét thôi.

      "Bái đường thôi !" Bà mai kêu to lên, lên đỡ lấy tân nương thân hồng y, hành động theo chỉ thị của bà, bắt đầu hô: "Nhất Bái Thiên Địa!"

      "Nhị Bái Cao Đường!"

      "Phu Thê Giao Bái!"

      Chờ Phu Thê Giao Bái xong, bà mai muốn muốn hét"Kết thúc buổi lễ" đột nhiên có biến, vài tên mặc quần áo thị vệ phủ Trấn Quốc Công giơ trường kiếm hướng đôi tân nhân kia mà đâm tới.

      Các tân khách ồ lên, Trấn Quốc Công khẩn trương đứng lên, kinh sợ mà kêu: "Có thích khách! Mau ngăn bọn họ lại!"

      Túc Vương đột nhiên đứng dậy, lạnh giọng kêu lên: "Người tới! Bắt lại cho bổn vương!"

      Những thích khách xuất trong nháy mắt, bên ngoài cũng có vài tên thị vệ ngăn cản, nhưng mà vẫn còn có tên thích khách tránh thoát khỏi ngăn cản của thị vệ, hướng tới Ôn Lương để giết. Ôn Lương phản ứng cũng chậm, bước qua bên tránh thoát được đường kiếm, mà thích khách kia cũng buông tha, ra chiêu vô cùng lợi hại, tựa hồ muốn đẩy vào chỗ chết mới bỏ qua.

      Bởi vì đột nhiên có thích khách đến, khiến cho trong hỉ đường mảnh hỗn loạn, tân khách bị ảnh hưởng dẫn đến hoảng hốt. Mặt của bà mai trắng bệch nhưng vẫn che chở cho tân nương tử đến chỗ an toàn, cũng ngờ có tên thích khách thoát khỏi thị vệ, thân đến.

      "A ——"

      Bà mai hét lên tiếng, mắt thấy kiếm kia đâm đến tân nương tử, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

      Những tưởng phát sinh trận huyết nhiễm hỉ đường giết chết tân nương tử, nhưng chỉ nghe tiếng phịch vang lên, bà mai mở to mắt vừa vặn nhìn thấy thích khách kia quỳ rạp mặt đất, thanh kiếm kia lại như thế nào mà đâm vào trong ngực của chính mình, nâng mặt lên biểu tình thể tin được, sau đó đầu lệch qua, liền tắt thở mất mạng.

      màn diễn ra rơi vào trong mắt của rất nhiều người, khỏi mở to hai mắt nhìn, đều chỉ có ý niệm trong đầu: là quá may mắn !

      Nguyên lai là thời điểm thích khách kia đâm tới, bà mai thét chói tai, đầu đoạn vải hồng tân nương tử dắt trong tay, đầu còn lại nằm trong tay của Ôn Lương, căng thẳng như vậy, thế nhưng rất khoa học khi đem tên thích khách kia vấp chân té mặt đất, mà tên thích khách kia bởi vì thị vệ đuổi theo tới để ngăn cản, kiếm trong tay kéo ra gốc kiếm hoa, vốn là đem tà niệm đến giết chết thị vệ, nhưng lại bị ngã xuống, khiến cho kiếm kia mất chính xác, trực tiếp đâm vào trong ngực của chính mình.

      Bị chết như thế khỏi uất nghẹn sao?

      Rất nhanh, thị vệ liền chế trụ thích khách này, trừ bỏ có vẻ tên thích khách kia chết là “Tự sát”, các tên còn đều bị bắt. Nhân dịp hôm nay là ngày đại hỉ của con Trấn Quốc Công, thích hợp thấy máu tanh, cho nên thị vệ cũng thông minh có đem những tên thích khách này giết chết.

      Thấy thích khách bị chế ngự, các tân khách mới khôi phục được bình tĩnh, nhưng thần sắc vẫn có chút kinh sợ. Chỉ là ai có thể nghĩ đến, có người ở trong hôn lễ của phủ Trấn Quốc Công mà quấy rối. May mắn bởi vì mục tiêu của thích khách là chú rể, có phát sinh thương vong, kinh hãi cũng là ít .

      Túc Vương tới, nhìn thấy sắc mặt của , người ở chỗ này khỏi rùng mình cái, dám cùng đối mặt.

      tới trước mặt thích khách, Túc Vương lạnh lùng : "Tra chuyện này cho bổn vương! Bổn vương muốn nhìn cái là ai ăn gan báo dám sinh ở hôn lễ!"

      Mọi người thấy bộ dáng cuồng nộ của Túc Vương cứ như " Hôn lễ của nhi tử bị người ta phá hủy", đều chăm chú nhìn lão Trấn Quốc Công ngồi ở vị trí cao đường, trong lòng khỏi có chút đồng tình: quả nhiên theo tin đồn Túc Vương chính là phụ thân của con Trấn Quốc Công, quả thế nhân ai dám bắt nạt!

      Thị vệ đem thích khách áp giải xuống, lúc này Ôn Lương quay lại hỏi tân nương tử may mắn nào đấy: "Nha đầu, ngươi sao chứ?"

      Người ở dưới hồng khăn nhàng lắc lắc đầu, thân người đứng thẳng tắp. Mọi người có cách nào khác là chính mắt nhìn thấy hình dáng của tân nương tử, bất quá trải qua kiện lần này, đối với tân nương tử này cũng có vài phần tò mò, riêng là nhìn thấy bộ dáng điềm tĩnh và vận may của nàng khi đối mặt với thích khách, cảm thấy nàng này đơn giản, chả trách được Túc Vương thu làm nghĩa muội hứa hôn cho nhi tử của .

      Hạ nhân đem hỉ đường thu thập xuống, lại chăm lo người bị thương, sau cùng tiếp tục đạo trình tự hôn lễ cuối cùng.

      Bà mai vừa rồi cũng bị sợ quá mức, khuôn mặt tròn tròn cho dù có son phấn cũng nhìn thấy ra tái nhợt, phản ứng đều có vài phần trì độn, thẳng đến lúc Túc Vương liếc mắt lạnh băng nhìn đến, chạy nhanh kêu lớn: "Kết thúc buổi lễ —— đưa vào động phòng!"

      Nghe được lời của bà mai, hai mắt Ôn Lương sáng lên, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, thiếu chút nữa làm mù hai mắt của những người có mặt ở đây, sau đó chỉ ngây ngốc nhìn Ôn Lương nắm hồng tơ lụa bên kia của tân nương tử hướng tân phòng mà .

      ******

      Chờ tân nhân sau khi rời , các tân khách bắt đầu dời đến bách đào viên ở trong phủ Trấn Quốc Công, nơi sớm chuẩn bị tiệc rượu ngon, chỉ đợi khách nhân tham dự.

      Sau đó lâu, thị vệ lại đây bẩm báo, điều tra thân phận của thích khách.

      Lúc này tân khách ở khoảng cách gần nhất thời kéo dài lỗ tai, muốn nghe xem là ai lớn mật như vậy dám đến ám sát con của Trấn Quốc Công, thậm chí chọn ngày đại hôn của , nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người chủ đứng sau màn này là hiểm vô cùng, chuyên chọn loại thời điểm này, là điềm rất xấu rồi. Mà số người trong gia tộc cùng phủ Trấn Quốc Công và quan viên cũng mở to hai mắt nhìn, muốn biết là kẻ thù nào đến phủ Trấn Quốc Công để giải trí cho bọn họ.

      Trấn Quốc Công cũng chú ý tới biểu tình của tân khách, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Tuy rằng ông cố tình đem việc này lén giải quyết, nhưng màn kia ở hỉ đường cơ hồ mọi người đều thấy được, nếu ông che che lấp lấp ngược lại bị coi là kém cỏi, bằng quang minh chính đại tại chỗ này, ông muốn nhìn cái là ai dám coi rẻ hoàng uy như thế, dưới chân Thiên Tử ám sát con trai trưởng của ông.

      Sau khi chờ nghe được thị vệ trả lời, người ở chỗ này đều lộ biểu tình ra ngoài ý muốn.

      Nguyên lai thích khách hôm nay là Bắc Việt phái tới để ám sát.

      Bắc Việt Vương Đình tuy rằng đối với Đại Sở cúi đầu xưng thần, nhưng ít vương tử cùng quý tộc chạy trốn Vương Đình cũng là thể chấp nhận kết quả này , bọn họ liên hợp với ít bộ lạc ở phía đông Bắc Việt, bắt đầu phản kháng thống trị của Vương Đình, thậm chí càng thêm cừu thị đánh bại Vương Đình cùng Đại Sở. Mà mọi người đều biết, Bắc Việt Vương Đình bị phá, là Ôn Lương sở hiến kế sách. Trải qua trận chiến này, thanh danh Ôn Lương lan truyền lớn, cũng trở thành định nhân cần phải trừ diệt trong lòng người Bắc Việt.

      Lần ám sát này, người Bắc Việt trù tính hồi lâu, nghĩ ở hôn lễ của Ôn Lương cực kỳ bất ngờ sát hại, chỉ có có thể giải quyết mối lo hận trong lòng, càng có thể đả kích khí thế của người Đại Sở, nhất cử lưỡng tiện.

      Chỉ tiếc, ám sát thất bại, ngược lại tiết lộ hành tung người Bắc Việt đào vong bên ngoài này.

      Ngay sau đó Túc Vương phái người lập tức tiến cung đem việc này báo cáo lên hoàng thượng, phái binh bắt người Bắc Việt trốn ở Đại Sở.

      Thấy sắc mặt Túc Vương dày đặc đáng sợ, người ở chỗ này đều quy củ, ngồi đàng hoàng tử tế, dám biểu lộ cảm xúc gì, chỉ sợ chính mình cẩn thận chọc cơn thịnh nộ của Túc Vương lại gặp tai bay vạ gió.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5
      Edit: Thùy (Bé heo)
      Beta: Quảng Hằng


      Vào tân phòng, màu đỏ thẫm trải đầy phòng, bàn gần cửa sổ có cặp nến long phượng cháy sáng.

      Ôn Lương liếc mắt nhìn chung quanh, liền dắt tân nương của đến trước giường có thêu đôi uyên ương được trải ra mà ngồi xuống.

      Khi ra khỏi hỉ đường, Ôn Lương liền bỏ quên dãy lụa đỏ thắm kia, trong mắt của bà mai và nhóm nha hoàn lên tia kinh ngạc, trực tiếp nắm tay tân nương tử may mắn, kéo nàng vềhướng tân phòng. Vẻ mặt của vô cùng bình tĩnh, cử chỉ thong dong, khiến cho bà mai muốn như vậy là hợp quy củ cũng phải miễn cưỡng nuốt vào. Mà trừ bỏ hai nha hoàn là nha hoàn của hồi môn của phủ Túc Vương, còn lại đều là trong phủ của Trấn Quốc Công, đương nhiên cũng dám lên tiếng, liền nắm người mạch tiến vào tân phòng.

      "Chúc mừng tam thiếu gia!" Bọn nha hoàn tiến lên cười , nhìn nhìn Ôn Lương, lại xấu hổ nhút nhát cúi đầu.

      Các nàng đều là nha hoàn mà phu nhân an bài hầu hạ bên người Tam thiếu gia cùng Tam Thiếu phu nhân, nếu như thể tốt, tương lai được lọt vào mắt của Tam thiếu gia, trở thành nữ nhân của Tam thiếu gia, đây chính là phúc phận tận trời. Hơn nữa lấy tướng mạo tài hoa còn có gia thế của Tam thiếu gia, phỏng chừng cho dù khiến nhóm quý nữ này ủy thân làm thiếp cũng cam nguyện, huống chi các nàng đều là nô tỳ.

      Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, bọn nha hoàn người người cười ngọt ngào.

      Nhân dịp tâm tình rất tốt, Ôn Lương cười lớn theo, thấy nha hoàn của hồi môn là Thanh Y cùng Lam Y tới hầu hạ ở bên, vài nha hoàn khác cũng cẩn thận, liền có chút yên tâm.

      "Nha đầu, ta xã giao với tân khách, rồi trở về." Ôn Lương hơi xoay người, và im lặng ngồi ở giường nghe người kia .

      Khăn hồng lay động chút, Ôn Lương cảm giác được nàng hơi ngẩng đầu, nhưng bởi vì mũ phượng nặng trĩu, khiến cho động tác của nàng có chút cứng ngắc. Ôn Lương mím môi cười, đưa tay cầm tay của nàng đặt ở hai đầu gối, ôn nhu : "Nha đầu, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, an phận chút, đừng để cho ta lo lắng."

      Trầm mặc, Như Thúy trả lời: "Ôn đại nhân, người yên tâm , ta rất an phận."

      An phận sao? Ôn Lương nở nụ cười thích thú, có lẽ an phận đó, nhưng thực có thể có người bị nghẹn khuất. Nghĩ nghĩ, mắt nhìn mấy nha hoàn kia, trong lòng tự nhiên biết chủ ý của người đưa các nàng đến đây, khỏi ở trong lòng cười lạnh, có người ngốc nghếch ở đây, phỏng chừng những nha hoàn này cũng sống dễ chịu.

      "Còn nữa. . . . . ."

      Tựa hồ nghe được tân nương tử còn có phân phó, bà mai cùng nha hoàn của phủ Trấn Quốc Công cũng khỏi hơi nghiêng người, trong lòng thầm nghĩ, vị tân nương này sao lại nhiều vậy, lúc này phải là nên thẹn thùng sao? Chỉ có Thanh Y và Lam Y nhịn được lén lút trừng lớn con mắt, cảm thấy chừng người nào đó khi mở miệng dễ nghe đâu.

      "Ôn đại nhân, chút nữa ngài cũng đừng uống rượu, tuy rằng ngài ca hát dễ nghe, nhưng mỗi lần đều lên nóc nhà mà hát, ta có cách nào khác đành phải ném cho ngài rớt xuống nha." Khẩu khí của nàng cực kỳ thành khẩn.

      ". . . . . ."

      Hình tượng mỹ nam của Ôn Lương hầu như bị tân thê tử phá hư thành công, trừng mắt liếc nàng cái, nghẹn cơn giận:

      "Nàng đừng có nhớ ràng như vậy được ? Hôm nay ta rất cao hứng, nhiều nhất uống mấy chén thôi."

      Mê rượu phải sai, sai là ở chỗ sau khi uống say làm ra ra những chuyện cực kì phong nhã, nhưng rơi vào trong mắt nha đầu kia, đều có thể khiến nàng tới tận trời. Vẻ mặt của nàng cố tình lại mang đầy vẻ thành khẩn, xong làm cho người ta nín thở thôi, cũng có cách nào cùng nàng tranh chấp.

      "Nga."

      Người ở chỗ này cúi đầu xuống, làm như có nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, thoạt nhìn coi như là thức thời .

      Ôn Lương lại dặn dò vài câu, liền ra ngoài xã giao với tân khách.

      Ôn Lương lâu, đám nương tuổi trẻ lại tới tân phòng, đều là nữ nhân cùng phủ Trấn Quốc Công có chút quan hệ, trưởng bối hoặc quan hệ thông gia đều có, ngay cả vài tiểu thư chưa lấy chồng trong phủ Trấn Quốc Công cũng tới. Các nàng tới nơi này là chỉnh tân nương tử —— Mặc dù có cái khăn voan căn bản thấy được, hai là dạy tân nương tử ít chuyện chú ý và kinh nghiệm của cuộc sống. Như vậy vừa có thể làm cho tân nương tử thả lỏng, đồng thời cũng dạy dỗ cho tân nương tử này chút ấn tượng với các nữ nhân trong gia tộc.

      Đương nhiên quá trình là nhóm nữ nhân này chạy đến , còn tân nương tử nghe là được.

      Nhưng mà hôm nay lại có chút bất đồng, tất cả mọi người đều chuyện, trong phòng người tuy nhiều, cũng chống được bầu khí quỷ dị này.

      Thanh Y và Lam Y đứng hầu ở bên, lén lút quan sát biểu tình của những người đến ở chỗ này. Đối với hai người các nàng trầm mặc cũng có thể lý giải ít, nhiều là toan tính trong lòng, lại hâm mộ tân nương tử ban đầu chẳng qua chỉ là nha hoàn lại bám vào Túc Vương, gả cho nam nhân mà nhóm quý nữ trong kinh muốn gả nhất, may mắn đến mức làm cho các nàng vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Bất quá tại thân phận tân nương tử cao tới đâu, cũng có cách nào che giấu mạng nha hoàn trước kia của nàng ta, khỏi có chút xem thường, thậm chí làm ra vẻ thanh cao, trưng ra cái dáng vẻ kiêu ngạo, tựa hồ chẳng thèm ngó tới

      Cuối cùng, vẫn là dâu cả phủ Trấn Quốc Công lag Ngô thị mở màn, đem khí điều chỉnh tốt lên.

      Mọi người vừa trò chuyện, vừa chuyện về số chuyện bát quái, về phần dạy tân nương tử cái gì, chữ cũng .

      Như Thúy nương đó có gì hơn người, mà là do vị Túc vương phi nào đó lúc trước khi lập gia đình tình huống cũng cực kỳ đặc thù, cũng là người biết ăn , hoàn toàn có ai đến giải thích cho nàng những tình huống phải đối mặt trong đêm động phòng, cho nên cũng cảm thấy mình bị nhóm phu nhân này bài xích công khai, hăng hái nghe nhóm quý phu nhân này lải nhải nồng nhiệt về chuyện bát quát .

      lát chờ khi nghe xong, đột nhiên nàng cảm thấy trong lời của nhóm phu nhân này có điểm cạnh khóe, hàm ý chửi người, rất nhanh, Như Thúy nương biết được các nàng là mắng nàng.

      "Hạ nương, nương chúng tôi vậy có đúng hay ? con dâu của Trần gia đó chẳng qua chỉ đứa con của thương nhân ti tiện (*), bởi vì năm đó Trần lão gia uống rượu say đầu mất minh mẩn, mới có thể vì hai tiểu bối nhà định việc hôn nhân, tạo thành bi kịch. nương nhìn Trần gia công tử , mỗi lần ra cửa cùng bạn bè tổ chức yến hội, cũng dám mang theo phu nhân của xuất môn, đều là mang theo tiểu thiếp thôi, mất thân phận. Nhưng Trần phu nhân kia cũng là người biết điều, da mặt dày cũng dám theo vị hôn phu cùng nhau xuất môn, mỗi lần đều khiến cho Trần công tử bị người ta chỉ trỏ. . . . . ."

      Mọi người im lặng nghe con dâu Dương gia chậm rãi tự thuật, mặt lộ ra chút biểu tình khinh thị. Thanh Y và Lam Y thấy thế, trong lòng có chút phẫn nộ, nhưng vì người ở chỗ này đều có thân phận phu nhân, mà hôm nay lại là ngày đại hỉ tiểu thư của các nàng, các nàng cũng dám gì.

      "Hạ nương, nương cảm thấy sao?"

      Con dâu của Dương gia kia ra vẻ hỏi ý kiến của nàng có giống như nàng ta , khẽ hỏi với giọng điệu khinh thường.

      Chiếc khăn đỏ khẽ lắc cái, mọi người có thể cảm giác được phương hướng mà tân nương tử xoay người để chuyện với con dâu Vân gia, chỉ nghe thanh trong trẻo : "Nga, con dâu Trần gia làm sai cái gì sao?"

      Nét mặt mọi người đều sửng sốt, nghĩ rằng vị tân nương tử này u mê nghe hiểu, nên mới lặp lại thêm lần. Chủ yếu là cho thấy, Trần phu nhân kia có thân phận quá thấp, gả đến Trần gia là làm cho Trần gia mất mặt, nhưng nàng ta lại là người biết điều, có bởi vậy mà tránh người, ngược lại hết sức cao hứng chạy đến những cuộc gặp gỡ giữa các phu nhân, bộc lộ ra nhà nghèo thiếu hiểu biết, ngầm biết làm cho người ta cười chê bao nhiêu.

      Người nào đó tiếp tục bình tĩnh : "Nếu có làm sai, lại có phạm vào thất xuất (**), nàng ấy sao lại thể xuất môn? Cưới nàng ấy cũng phải là ta, nên ta có ý kiến ."

      ". . . . . ."

      biết tính sao, các phu nhân ở đây đều cảm thấy người nào đó giả ngu, ràng là nhạo báng các nàng là quản quá rộng, trong lúc nhất thời đều có chút ngượng ngùng. Càng bởi vì Như Thúy có làm theo kịch bản của các nàng mà có chút phẫn nộ, cảm thấy chính mình bị nữ nhân xuất thân từ ả nha hoàn này khinh thường.

      Lúc này, hanh vui vẻ truyền đến: "Ai nha, các người đừng nên khi dễ tam tẩu của ta chứ, coi chừng Tam ca của ta mất hứng nha."

      "Tứ tiểu thư đau lòng vì tẩu tử rồi." vị phu nhân che miệng cười .

      "Mới phải, ta là đau lòng vì Tam ca của ta, cho phép khi dễ tân nương tử của Tam ca ta!" nương kia lớn tiếng , nghe thanh tựa hồ chỉ mới mười hai mười ba tuổi.

      "Uyển Uyển, đừng chuyện với trưởng bối như vậy." Ngô thị .

      Các phu nhân có so đo, Uyển thị này là tiểu thư con chính thất của Ôn phủ, là người có chút tùy hứng, nhưng nàng cũng là người thuộc dạng bốc đồng.

      Các phu nhân bồi ở trong tân phòng tiêu phí thời gian dài, chờ trời hơi sẩm tối rốt cục cũng lần lượt rời .

      Lúc này, Như Thúy nương cũng cảm thấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, mũ phượng đỉnh đầu lại nặng khiến cho nàng hận thể trực tiếp đụng đầu tới cái cột giường.

      Thấy nàng có chút ngồi yên, Thanh Y thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

      Như Thúy đưa tay đỡ mũ phượng, vô tội : "Ta đói bụng, có đồ gì ăn hay ?"

      "Cái này. . . . . ." Thanh Y có chút khó xử nhìn về phía bà mai.

      Bà mai gì nhìn các nàng, lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử bước vào tân phòng lại còn hùng hồn đòi ăn như vậy.

      "Hạ nương, thỉnh chờ trong chốc lát, tân lang trở lại nhanh." Bà mai khuyên nhủ, thể để cho người nào đó phá hỏng quy củ.

      "Rất nhanh là bao lâu?" Như Thúy hỏi.

      "Cái này. . . . . . Nghe thanh của bên ngoài, hẳn là còn hai khắc ."

      Vừa nghe thấy thế, Như Thúy nương thất vọng rồi, đành thương lượng : "Ta ăn mỗi thứ chút thôi, các ngươi làm như biết là được."

      ". . . . . ."

      Bà mai là bất đắc dĩ, loại câu hỏi ngốc nghếch này cũng có thể ra lời sao.. Làm tân nương tử, ngươi biết là mình nhiều lắm sao?
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6:
      Edit: Thiên Thiên



                Vất vả cả buổi tối, tân khách khắp nơi tụ tập   muốn buông tha cho tân lang, cho nên đều hướng đến tân phòng của , muốn đến náo loạn tân phòng.

                Ôn Lương có uống nhiều rượu chút, nhưng mất lý trí, bị đám nam nhân theo về phía tân phòng, trong long cảm thấy rất tức giận, hung tợn trừng mắt những nam nhân uống say này, những người này đều ở cùng quân doanh trước kia của , đối với quản thúc nghiêm khắc của , họ vừa kính vừa sợ. Hôm nay là ngày đại hỷ của , nếu nhân cơ hội chỉnh , chỉ sợ cả đời này cũng còn cơ hội khác, cho nên để ý đến ánh mắt của , cười hì hì tiếp tục áp tải đến tân phòng.

                Nhóm nữ quyến vẫn chưa rời nhìn đến đám nam tử thô lỗ kia, trong mắt dấu nổi vẻ khinh miệt đám quân nhân hèn mọn, vài nương trẻ tuổi trong long thầm mắng bọn họ, sợ Ôn Lương say bị động tác thô lỗ của bọn họ làm cho bị thương. Cũng phải là các nàng lo lắng cho Ôn Lương, thuần túy chỉ là thấy dáng người tuấn mỹ như thiên tiên của Ôn Lương phát ra ánh hào quang, đứng giữa đám nam nhân thô lỗ đương nhiên trở thành tiêu điểm.

                Đến lúc bọn họ biến mất ở ngã rẽ, nhóm nữ quyến mới thu hồi ánh mắt, mang theo vẻ mất mát.

                Trong tân phòng, Như Thúy ủ rũ vì đói bụng, nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, ngây ngô phản ứng chỉ nghe được tiếng cao hứng của  hỉ nương: “Tân lang trở lại”, Như Thúy nhất thời giống như chú gà trống chuẩn bị chiến đấu, dáng ngồi đoan trang, ngẩn đầu ưỡn ngực nhìn về phía cửa phòng.

                Lục Y và Lam Y thấy bộ giáng giống như chết sống lại kia, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, bắt đầu nhìn thấy tương lai của mình.

                Hỉ nương nhìn thấy đám gương mặt đỏ bừng khiêng tân lang vào, khỏi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, sai nha hoàn bưng đến chén canh giải rượu cho tân lang uống, vạn nhất tân lang say quá lại làm sai may.

                Cho Ôn Lương uống xong canh giải rượu, mọi người lại bắt đầu ồn ào lớn giọng muốn xem mặt tân nương, làm cho đám theo phía sau cũng nhịn được mà nhíu máy.

                Ôn Lương hít vào hơi, nhận lấy chiếc gậy được buộc dây lụa hồng do hạ nhân đem tới, nhàng vén lên khăn che mặt của tân nương.

      Lộ ra dung nhan đoan trang diễm lệ rơi vào trong mắt mỗi người, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là ánh mắt linh động, rất có thần thái, hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười tươi xinh xắn, làm cho người ta từ đáy long muốn đáp lại nụ cười của nàng.

      Đám nam nhân mặt dày hôm nay đến náo  loạn tân phòng đều là quân nhân, võ tướng quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh, cho dù nhìn heo mẹ cũng có thể biến thành Điêu Thuyền(*), lúc này nhìn thấy tân nương tử xinh đẹp thanh thoát, tự nhiên người người trầm trồ khen ngợi, làm Ôn Lương nghe được cũng cảm thấy vui vẻ, cũng hùa theo đám nam nhân kia, làm cho đám nam nhân kia lại mắng da mặt quá dày… mảnh náo nhiệt, chỉ có những nữ quyến đứng xa xa tỏ vẻ đồng tình, cảm thấy mình so với nha hoàn kia có xuất thân cao quý, vẫn luôn cho rằng, người như Ôn Lương cưới nàng ta chỉ vì muốn báo ân, nghĩ đến đây tâm tình lại trở nên thất vọng.

      (Điêu Thuyền: 1 nhân vật thời Tam Quốc, gây ly gián cho Lữ Bố và Đổng Trác bởi sắc đẹp của nàng)

      Qua nửa ngày, cuối cùng cũng hết náo nhiệt.

      Hỉ nương vẻ mặt tươi cười, nhìn đám hạ nhân đem đến đồ ăn được chuẩn bị cho đêm động phòng, Như Thúy nhìn thấy đống đồ ăn hai mắt sáng lên, đưa đến cái gì, nàng ăn cái đấy, tỏ ra chán ghét bất cứ cái gì, nhưng hỉ nương hỏi nàng đồ ăn có hợp hay , nàng vẫn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, thể trả lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa, làm cho mọi người phát ra tiếng cười vui vẻ. Hỉ nương vài câu tốt lành, rồi rót hai chén rượu đưa cho bọn họ, cười : “Mời tân lang, tân nương uống rượu giao bôi.”

      Như Thúy bình tĩnh nhận lấy chén rượu, hai cánh tay giao nhau, hai má chạm vào nhau, đem chén rượu giao bôi thô lỗ uống cạn, người biết còn tưởng là nàng uống nước. Nhìn đến màn như vậy, lại càng làm tiếng cười của mọi cười phát ra càng lớn hơn,

      Ôn Lương nhìn nàng đem rượu biến thành nước mà uống, có chút bất đắc dĩ lại buồn cười.

      Mọi người náo loạn lúc, mặc dù rất luyến tiếc nhưng rốt cuộc cũng bị Ôn Lương áp chế đuổi . Bất quá, điều làm cho bọn thất vọng là, đến náo loạn tân phòng, những làm cho tân nương thẹn thùng, mà thậm chí tân nương cũng náo loạn theo bọn họ, quả thực bản lĩnh tầm thường, làm cho bọn họ khỏi tán thưởng tiếng, chẳng trách trong lúc hành lễ có thích khách nàng lại sợ hãi. Nhìn đến mặt tân lang đỏ bừng, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia càng phát ra mị hoặc, ngay cả đến nam nhân như bọn họ cũng chống đỡ nổi, tranh thủ rút lui.

      Thấy thế, hỉ nương cũng thức thời, vài câu chúc xong, Ôn Lương cho nàng hồng bao rồi cho nàng lui xuống.

      còn hỉ nương ở bên chỉ đạo, Như Thúy như rút được gánh nặng, hai tay gỡ bỏ mũ phượng xuống, nhảy xuống dưới giường, duỗi lung cái, nhìn thấy phu quân của mình hai hay ở giữa trung, biểu tình có chút quái dị, cúi đầu hỏi: “Ôn đại nhân, ngài làm sao vậy?”

      Ôn Lương nhìn đến mũ phượng, thu tay lại, ho khan vài câu, : “ có việc gì, chắc nàng cũng đói rồi, lại ăn chút .”

      Nghe đến có đồ ăn, Như Thúy cũng khách khí, vừa hai bước, lại nhớ ra mình là người thành thân, lại lui người, kính cẩn đứng bên cạnh người Ôn Lương, cười : “Ôn đại nhân chúng ta cùng ăn chút gì .”

      Ôn Lương cười lớn thoải mái, kéo tay nàng ngồi vào bàn ăn.

      Ăn uống no say, rồi tẩy trang, được nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, vừa đến thời gian nghỉ.

      Trở lại tân phòng, Ôn Lương có ở đó, trong phòng chỉ có Lục Y và Lam Y ở lại hầu hạ, hỏi mới biết Ôn Lương sang phòng bên cạnh rửa mặt.

      Thừa dịp gia có ở trong phòng, Lục Y cẩn thận ghé tai vào Như Thúy : “Tiểu thư, Vương phi giao cho người quyển sách để ở trong ngăn kéo, có dặn dò lúc động phòng đem ra nhìn chút.”

      Như Thúy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Xem sách làm cái gì?”

      Lục Y tuy chưa có lập gia , nhưng lúc còn ở trong phủ có nghe mẹ nàng qua,cho nên biết chút, nhưng lại ngượng ngùng, được ràng. Đem tân phòng dọn dẹp lại chút, Lục Y cùng Lam Y lui ra ngoài.

      Nến long phụng lẳng lặng tỏa sáng, nhớ đến lời nhắc nhở của Lục Y, liền đến bên ngăn kéo, lấy quyển sách kia ra, là quyển sách được đóng cách hết sức tinh tế, bìa sách vẽ hình hai bông hoa hợp hoan, ở giữa có dòng chữ như rồng bay phượng múa đề: “Đông cung đồ”.

      Đông cung đồ? Như Thúy nghiêng đầu, cái này nàng có từng nghe qua, bất quá, về nội dung nàng chưa từng xem qua, nàng nghe , đông cung đồ này là về chuyện bí mật, nên làm nàng thường xuyên tò mò. Nếu vương phi động phòng nên xem, vậy cũng tốt, nên xem chút.

      chuẩn bị mở ra, có tiếng mở cửa, nam nhân mặc áo ngủ rộng thùng thình từ từ đến.

      “Nha đầu, nàng làm gì vậy?” Ôn Lương ôn tồn hỏi, khóe môi nhếch , thoạt nhìn tâm tình cực kỳ tốt. Nhưng khi nhìn đến quyển sách trong tay nữ tử, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

      Đây là lần đầu tiên thành thân, bình thường túc trí đa mưu, nhưng đối với chuyện này chút khái niệm, hơn hai mươi mấy năm, chưa từng gần nữ sắc, đối với chuyện nam nữ cũng có chút tò mò cùng kích động. cho nên đêm nay chú ý đến từng hành động của nương tử mình, đến cả nhăn mày, đến cả nụ cười của nàng.

      “Tiểu thư nhà thiếp có dặn, phải xem sách này mới động phòng được.” Như Thúy nghiêm túc .

      Ôn Lương cảm thấy bực tức, vì nha đầu kia chỉ nghe theo lời vương phi nhà nàng, xem chừng bây giờ nàng thành cái dạng này hoàn toàn là do vương phi dạy dỗ. Nghĩ đến đây, quyết để thua vị vương phi kia, quyết tâm giật lấy quyển sách kia quăng sang bên, : “ cần phải để ý đến lời của vương phi, ta dạy nàng.”

      Ôn Lương xong, kéo nàng vào trong long, cúi đầu nhàng lấy tay chạm vào mặt nàng, thấy nàng mở to đôi mắt hạnh nhìn mình, biết tại sao, trong long dâng lên cảm giác khác thường, cảm thấy thân thể nóng lên, giọng khàn khan : “Nha đầu, nhắm mắt lại.” (thiên: ha ta cũng muốn nhắm x_x, xấu hổ)

      Như Thúy nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận từng nụ hôn của mi mắt của nàng. Loại cảm giác kỳ lạ này, nàng lần đầu tiên cảm nhận được, biết nên làm như thế nào, đầu lưỡi của nam nhân mạnh mẽ xâm lược vào khoang miệng nàng. Làm nàng choáng váng.

      Chờ đến lúc lúc thanh tỉnh được chút, hai người nằm ở giường, quần áo chỉnh tề.

      “Đợi chút!” Như Thúy hai tay ngăn trở động tác của nam nhân, nghiêm túc : “Ôn đại nhân, như vậy thực đúng.”

      Ôn Lương lúc động tình, mặt mày nhiễm mảng xuân sắc, trong mắt là vẻ nhu tình, đẹp mắt. Nữ nhân trì độn nào đấy, lúc này cũng ngây ngốc nhìn nam nhân kia hồi, nhịn được tiến gần lại mặt cắn cái, : “Ôn đại nhân, chàng là đẹp, làm ta nhịn được muốn ăn chàng.” (thiên: chị làm em choáng :)))

      “…..” Ôn Lương thất vọng nên lời, thể diện nam nhân của xem như mất hết, “Nam nhân được dùng từ đẹp để miêu tả!”  nếu đúng ra, câu đó phải là mới phải chứ?

      “Dạ.” Như Thúy như lĩnh giáo, gật gật đầu, lại : “Ôn đại nhân, chàng là khiến người khác ngắm có thể cần ăn cơm!”

      “…. Nàng thể bớt chút sao?” Ôn Lương hết cách, “ biết dùng thành ngữ về sau cần dùng.”

      Như Thúy có chút nghi hoặc: “ đúng sao? Nhưng mà tiểu thư nhà thiếp có qua, bộ dạng đẹp đến mức làm cho người khác muốn cắn, chính là “Mặt đẹp có thể thay cơm.”

      Ôn Lương chuyển động cái, sát vào người nàng, lúc sau hỏi: “Có phải vương gia cũng bị vương phi như vậy đúng ?”

      “Đúng!”

      Ngay cả Túc vương nghiêm túc, lạnh lùng làm cho người khác dám nhìn thẳng cũng bị thành như vậy, cũng phải là người đầu tiên bị vương phi như thế này? Nam nhân thể để bị là “Đẹp có thể thay cơm” được!

      Xem như là bị nha đầu kia đả kích thành thói quen, nên Ôn Lương rất nhanh phấn chấn tinh thần, quyết định đem nha đầu kia thu phục. Ngay cả Bắc Việt hung ác như vậy còn thu phục được, tin trị được nàng.

      Vì thế hạ rèm giường xuống, ánh sáng bên trong giường trở nên mờ ảo, quần áo hai người nhanh chóng bị thoát ra hết.

      Nhưng mà, lại có vấn đề.

      “Ôn đại nhân, cái kia của chàng quá xấu ……….” Sau đó người nào đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn : “ ngờ Ôn đại nhân vẻ ngoài cao to đẹp trai như vậy, mà cái đó lại xấu xí như vậy…. Nhưng mà chàng yên tâm , ta với ai chuyện này đâu!” xong, lại dùng tay vỗ vỗ vào bả vai , người nào đó, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, kiên quyết vì mà bảo vệ bí mật này.

      Ôn Lương: “……”

                                  ********************************

      Túc vương phi cười điên cuồng, cười : nha đầu kia, được bảo hộ tốt quá, bây giờ làm được nửa rồi, thể dừng được, ngài đành chịu khó chút ….

      Túc vương nghiêm túc, : tiếp tục cố gắng!

      Ôn Lương nhăn mặt : TAT, ta muốn làm ra chuyện bị người khác ghét đâu!






    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                Chương 7
      Edit: Thiên Thiên







                Bóng đêm mông lung, chiếc bàn, đôi nến long phụng cháy được hơn nửa, nến giọt xuống loang lổ. Ngoài cửa sổ, gió đêm thu trong lành mang chút hơi lạnh thổi qua, làm lay động những tán lá già cây cao trước thềm.

                Tương phản với tiếng ve kêu trong trẻo lạnh lùng là màn xuân ý hòa thuận vui vẻ trong tân phòng.

                Vì thể tiếp tục nghe lời đả kích đến tự trọng nam nhân của , Ôn Lương đơn giản chặn miệng người nào đó bằng miệng của mình, hì hục vui vẻ “làm việc”. Cứ như vậy, có người nào đó thể chịu được, hu hu khóc đứng lên, hai tay vung lên, quấy nhiễu động tác của . Thân thể ma sát với nhau, làm cho thân thể càng bốc hỏa, làm cho đôi mắt đen thâm thúy của lóe sáng, khiến cho dung nhan tuấn mĩ của xuất thêm tầng mồ hôi, hơi thở đứt đoạn, mãnh liệt.

                Rốt cuộc thoát được bàn tay của , Như Thúy hít vào hơi sâu, ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt phiếm hồng, nơi khóe mắt xuất tầng hơi nước, thở hổn hển : “Ôn đại nhân, chàng cần hung tàn như vậy, chàng muốn nghe người ta chuyện, người ta là được mà…..”  biểu tình ủy khuất, như là bị người kia lãnh khốc vô tình cố ý gây với nàng.

                Ôn Lương nín thở, chuyện này là do sai sao? Vừa rồi là ai dám chê “cái đó” của xấu? Cái này phải là sỉ nhục lòng tự trọng của rồi sao? thể chờ mong nhiều vào nha đầu này được. Biết thế, lúc nãy nên ghen tỵ với Túc Vương phi mà cho nàng xem cuốn “đông cung đồ” kia, nếu nàng cũng như vậy.

                Nhưng mà Ôn Lương cũng có chút keo kiệt, cho dù là “Đông cung đồ”, cũng muốn nàng nhìn thấy thân thể của nam nhân khác, bằng cho nàng nhìn thân thể của .

                “Nếu như vậy, về sau nàng được những lời làm ta tức giận!” Ôn Lương nghiêm túc .

                Như Thúy trợn to mắt, kinh ngạc : “Ôn đại nhân, thiếp vừa làm chàng tức giận sao?” Nàng lại bày ra bộ dạng bao dung: “Ôn đại nhân yên tâm , thiếp gả cho chàng, cho dù xấu đến mức nào, thiếp cũng ghét bỏ!”

                “…… cám ơn nàng!” Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi , nhịn được, cúi xuống bờ vai của nàng, cắn cái.

                Tâm tình Như Thúy trầm xuống, cẩn thận : “Ôn đại nhân, chàng vừa rồi ăn chưa no sao? Đầu giường còn có điểm tâm cát tường táo đỏ và long nhãn, chàng có muốn ăn hay ?”

      Táo đỏ và long nhãn là vật cát tường hồi nãy do hỉ nương rải lên giường, sau lại được Lục Y và Lam Y dọn dẹp lại, để lên đầu giường.

                “Câm miệng!”

                Nghe ra tức giận trong lời của , Như Thúy lo sợ trong đêm tân hôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nghe lời ngậm miệng lại.

                Tuy rằng ngậm miệng lại, nhưng thân thể lại sâu sắc cảm thấy nhộn nhạo. Như Thúy lặng lẽ xiết chặt đệm dưới thân, để làm cho mình phát ra thanh. Chỉ là nam nhân người nàng hơi thở hỗn loạn, động tác lúc vừa nhanh vừa thô lỗ, tay dao động ở thân thể trần trụi của nàng, làm cho nàng nàng bị đau, theo bản năng muốn tránh.

                Cảm giác này rất kỳ lạ.

                Ôn Lương mặc dù mê đắm xâm nhập vào trong thân thể của Như Thúy, nhưng lại bị phản ứng của nàng làm phân tâm, thấy nàng cắn chặt môi, mắt nhắm chặt, trong long có chút thương tiếc, sợ mình làm tốt, lại gây ấn tượng  xấu với nàng, đây là chuyện càng làm tổn hại đến tự tôn nam tử của . Làm cho bây giờ bắt đầu có chút hối hận lúc ở trong quân doanh cự tuyệt lời mời của những nam nhân kia tìm hoa, nếu lúc đấy đồng ý tìm hiểu chút, bây giờ cũng đến mức tệ như vậy.

                Bất quá lúc ấy ở biên cảnh, dân tình hung hãn, nữ nhân vì sinh tồn, so với nam nhân còn hung hãn hơn. tôn trọng các nàng, cho nên cũng trêu ghẹo các nàng, cũng muốn tìm nữ nhân hầu hạ cuộc sống hàng ngày của . Mặc dù cũng có nhiều nữ nhân dung mạo xinh đẹp lại dịu dàng muốn tiếp cận , nhưng lại chỉ vì dung mạo của , lại ôm tâm tư quá nặng, cho nên trực tiếp cự tuyệt các nàng. Cho nên ở biên cảnh tám năm, vẫn giữ bản thân trong sạch, làm cho binh sĩ trong quân doanh nghi ngờ giới tính của có vấn đề….. mặc dù những người ra lời này bị chỉnh rất thảm, nhưng tin đồn vẫn lan rộng ra khắp quân doanh là đề tài bàn tán cho các binh sĩ lúc buồn chán.

                trán Ôn Lương rịn mồ hôi, đưa tay sờ tới cái vật mềm mềm của nàng (í hí đó biết cái gì :”>), cảm xúc khi chạm vào vật đấy cực kỳ thoải mái. cúi người, cọ cọ vào môi nàng, thanh của trước đây vốn nàng trầm ấm bây giờ lại biến thành khàn khàn: “Nha đầu, nếu khó chịu cứ kêu ra .”

                Như Thúy lắc lắc đầu, biểu tình được tự nhiên rồi quay hẳn đầu sang bên.

                Hành động này của nàng làm Ôn Lương sửng sốt, nàng là thẹn thùng, điều này chứng tỏ, nàng phải đối với có cảm tình, làm cho chấn động và vui sướng. Hóa ra, lúc trước nàng chịu gả cho cũng phải là do dùng mọi cách ép buộc nàng, như vậy rất tốt.

                Lúc này, trong lòng tràn đầy ôn nhu, hận thể đem nàng ôm vào lòng mình, vĩnh viễn xa rời, nâng thân thể nàng lên, làm cho thân thể hai người tiếp xúc càng thân mật, lúc sau, tách ra hai chân của nàng.

                Tuy rằng thẹn thùng, nhưng vị nương nào đó, thần kinh phản xạ vô cùng tầm thường, những nương bình thường, nếu là lúc này nhắm mắt lại vì xấu hổ, nhưng nàng ngược lại, cảm thấy nơi tư mật của mình bị cái gì đấy chạm phải, lập tức cúi đầu mở to hai mắt ra nhìn…..

                Thị giác bị kích thích, đặc biệt phối hợp lúc thân thể nàng bị xuyên qua, làm cho nàng đau hét lên tiếng, nước mặt chảy ra.

                “Ôn đại nhân…. Chàng, chàng….” Nàng bị đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó, ngôn ngữ nhất quán.

                Ôn Lương bất động phần thân thể cứng ngắc ở trong người nàng, vì đau cho nên xiết chặt phần kia của , ôn nhu trấn an nàng: “ xin lỗi, chỉ lần này thôi, về sau đau như vậy nữa…..”

                Như Thúy bị đau nên cực kỳ ủy khuất, nức nở : “Làm sao chàng biết được? Vật vừa to vừa thô như vậy, làm sao lại đau cơ chứ?”

                “… Ta nghe người ta như vậy, chắc là đúng.” Ôn Lương cũng có chút hoang mang, dám chắc điều mình vừa , là do nghe đám nam nhân trong quân doanh chuyện nam nữ, bất quá lúc đấy để tâm.

               “Ách, yên tâm , làm nhiều lần đau nữa.” Ôn Lương chỉ có thể vậy để an ủi nàng, cũng thương tiếc khi thấy nàng đau.

                Nghe được lời của , Như Thúy giật mình mở to hai mắt nhìn , : “Chàng còn muốn làm nhiều lần sao? Chàng vậy đúng, nếu mỗi lần bị vật thô cứng như vậy đâm vào, phải thiếp chết mất sao?” xong, nàng bày ra vẻ mặt thê thảm, thầm nghĩ, biết thế nàng ở với vương phi cả đời, quyết lấy chồng, so với bị Ôn Lương hành hạ ở phục vụ vương phi tốt hơn.

                Trong lúc nhất thời, Ôn Lương biết nên làm cái gì mới phải. bị nàng đả kích sâu sắc, nhưng tiếp xúc với nàng từng ấy năm, bản lĩnh kháng cự kích động của cũng phải tầm thường, cho nên thực bình tĩnh, đem lời nàng để vào trong đầu, tiếp tục làm chính .

                lúc sau, phát ra thân thể của nàng có phản ứng, Ôn Lương mỉm cười, hôn lên miệng nàng, phòng ngừa nàng lại phát ngôn linh tinh, lại bắt đầu nhàng ra vào, động tác càng về sau càng kịch liệt, hai người rốt cuộc lời nào, lâm vào triền miên vô tận.

                                   ************************

                Rốt cuộc cũng kết thúc, trong khí ngập tràn tình ái, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

                Ôn Lương lấy tay vuốt đống tóc ở trước ngực ra phía sau lưng, nhìn say đắm thân thể nữ tử nằm dưới thân mình. Lúc này, da thịt hồng nhuận, đôi môi đỏ bừng, mặt tràn đầy ý xuân, trong mắt lên tinh quang đào hoa, tôn lên vẻ tuấn mĩ đẹp tỳ vết, đẹp đến mức chói mắt làm người khác dám lại gần.

                Nhưng mà Như Thúy lúc này có tâm trạng để thưởng thức mỹ nam,

                Nàng nằm ở giường, chỉ cảm thấy phía dưới rất đau, chắc là bị xưng lên rồi, vừa nãy vẫn còn tốt, nhưng tên nam nhân kia đến phút cuối động tác lại càng thô lỗ, làm cho nàng chịu nổi, làm cho nàng đến lúc kết thúc, khó chịu muốn chết!

                “Nha đầu, nàng sao chứ?” Ôn Lương dịu dàng hỏi nàng, đôi mắt bao trùm lên những nốt hoa đào dày đặc thân thể của nàng.

                Như Thúy nhìn , chép chép miệng, khàn khàn : “Ôn đại nhân, thiếp khát nước.”

                Ôn Lương mím môi cười, phủ thêm ngoại bào, bước lại bàn rót cho nàng chén nước, lúc nàng uống xong, lại nằm xuống giường ôm nàng vào trong lòng, nhìn đến những dấu răng của mình để lại hai cái tròn tròn của nàng lúc kích tính, trong lòng có chút ảo não, nhưng phần lớn lại cảm thấy tự hào bản lĩnh nam nhân của .

                Tuy rằng mệt gần chết, nhưng Như Thúy lại ngủ được, hất tay ra : “Ôn đại nhân, thiếp thấy người dính dính, muốn rửa người.” xong, nàng cảm thấy ngượng ngùng, chẳng phải là muốn sai khiến sao?

                Nghe xong, Ôn Lương chỉ có thể thu hồi lại tay, biết vừa rồi ép nàng quá mức, xem chừng muốn nàng lần nữa là có khả năng.

                Ôn Lương đứng dậy, về phía bình phong, lúc sau bê lại chậu nước bằng đồng, tự mình lau người cho nàng. Như Thúy vốn tưởng là mình tự mình lau rửa, nhưng được Ôn Lương cẩn thận tỷ mỉ lau người cho, nên cũng so đo nữa.

                Ôn Lương nhìn đến khuôn mặt buồn ngủ của nữ tử ngồi giường, lại nhìn đến tấm vải trắng dính vệt máu đỏ hấp dẫn lạ thường, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, chạy đến kiểm tra lượt rồi đem bỏ nó vào trong cái hộp. Làm xong xuôi, quay về giường ngủ, thấy ánh mắt của người tưởng là ngủ lại trợn to hai mắt nhìn .

                “Sao vẫn chưa ngủ?” Ôn Lương hỏi, tay vuốt những sợi tóc vương trán nàng, lộ ra cái trán trắng noãn.

                Như Thúy nhìn đến ngăn tủ có chứa cái hộp kia, rồi quay người lại, hỏi: “Cái kia, là để cho trưởng bối xem sao?”

                “Đúng.”

                gật đầu, Như Thúy thở dài: “ ra đây là nguyên nhân thiếp và chàng phải làm chuyện đó. Ôn đại nhân, là thiếp hiểu lầm chàng, chàng đối với thiếp tốt.”

                Trong lòng vang lên tiếng : “, tốt chút nào, tại lại muốn đè nàng xuống, tiếp tục làm chút chuyện để nàng phải khóc lóc, cầu xin tha thứ!”







       ******************************************************************

       P/s: híc đọc H nhiều nhưng mà edit H là lần đầu =.=, lại H kiểu hài như thế này nữa >”<, cho nên có gì sai sót mong các bạn bỏ quá TT.TT

               

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8
      Edit: Thiên Thiên



                Trời vừa sáng, phủ Trấn Quốc Công cả vườn hoa đều được phủ được lớp sương, trước phòng có nha hoàn đứng đợi sẵn ở đó.

                “Tam thiếu gia, tam thiếu gia!”

                Ôn Lương mở mắt ra, vẫn còn chút mơ hồ, nhìn dung nhan trước mắt mình được ánh nắng ban mai nhuộm màu hồng rất bắt mắt, đến lúc cảm giác được người bên cạnh dậy,  nàng cũng dần tỉnh lại, nhớ lại mình ở đâu. Nghĩ đến mình ở phủ Trấn Quốc Công, mặt lộ ra tia run sợ.

                Thanh của nha hoàn kia, chỉ đánh thức Ôn Lương, mà còn đánh thưc được cả Như Thúy vốn ngủ say, mở mắt ra, qua ánh sáng yếu ớt, nàng  thấy nàng ôm nam nhân của nàng, ánh mắt của lạnh lùng, làm cho nàng hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ lúc, đấy là ánh mắt ôn nhu dịu dàng, thập phần hấp dẫn.

                Chẳng lẽ nàng nhìn nhầm rồi?

                Ôn Lương thấy nàng tỉnh, khóe môi cong lên, tươi cười hỏi: “Bị đánh thức sao? có việc gì, nếu nàng mệt ngủ tiếp , lát nữa ta gọi nàng dậy.” Nét mặt của nàng còn vương nét uể oải, Ôn Lương biết, tối qua làm nàng mệt như thế nào.

                Như Thúy lắc đầu, lẩm bẩm tiếng, sau đó vỗ hai má, làm cho bản thân tỉnh táo chút, rồi lật đật đứng dậy, lúc chuẩn bị bước xuống dưới giường, hai chân nàng vô lực mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào ra sàn nhà, may là Ôn Lương nhanh tay đỡ ngang người nàng ôm vào trong ngực.

                “Cẩn thận chút.” Ôn Lương bị nàng dọa, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thời tiết vào cuối thu, nếu mà ngã xuống, khẳng định rất đau: “Đâu có tân nương tử nào ngày hôm sau đêm tân hôn lại vội vàng như vậy? Hôm nay nàng có thể nhàn nhã chút, chúng ta còn nhiều thời gian, cần vội.” Câu cuối cùng đơn giản chỉ là quan tâm đến nàng, mang theo ý gì khác.

                Như Thúy có chút bối rối: “Thiếp… thiếp quên mất. Ôn đại nhân, so với chuyện hầu tiểu quận chúa leo núi, chuyện thiếp và chàng làm tối qua mệt hơn rất nhiều. Sau này, chúng ta vẫn nên làm hơn.” Nàng hỏi xong mang theo vẻ mặt mong chờ.

                “…”

                Ôn Lương đờ đẫn, sau đó gì, ôm nàng xuống giường, coi như nghe thấy những lời nàng , tránh mới sáng sớm, bị nàng chọc giận đến mức phát hỏa, tốt cho tiêu hóa.

                Bên ngoài có nha hoàn đứng chờ, nhưng hai người có ý định gọi các nàng vào hầu hạ thay y phục. Mặc dù Như Thúy hai chân mềm nhũn, tứ chi rã rời, bên dưới lại có chút trương trướng đau, nhưng thể chất của nàng vốn tệ, nên gây trở ngại gì cả. Lưu loát mặc y phục xong, nàng quay đầu lại nhìn về phía người nào đó chậm chạp mặc đồ.

                Tia nắng ban mai dần dần lan rộng ra, những áng mây xám xịt dần dần biến mất, thay vào đó là những làn mây trong xanh, lúc này, nam tử đắm chìm trong ánh nắng ban mai, nhất cử nhất động mang theo vẻ ý nhị, thập phần đẹp mắt. Cũng là điều tự nhiên, cũng là người có khả năng thẩm mĩ như người bình thường, cho nên chai mặt mà quan sát.

                Nhìn thấy mặc xong quần áo tử tế, Như Thúy cầm lên chiếc lược, vẻ mặt tươi cười : “Ôn đại nhân, để thiếp giúp chàng chải tóc.”

                Ôn Lương mỉm cười gật đầu.

                Tóc vừa đen vừa mượt, biết là có cách nào riêng bảo dưỡng , nhưng so với tóc của nữ nhân còn đẹp hơn rất nhiều, là làm cho nàng thích buông tay. Như Thúy động tác rất nhanh, chỉ lát sau nàng chải tóc cho xong, lại dung viên ngọc mắt mèo cột chặt lên búi tóc của .

                “Đúng rồi, chúng ta thành thân, nàng cũng đừng gọi ta là Ôn đại nhân nữa.” Ôn Lương đột nhiên kéo tay nàng .

                Như Thúy nháy mắt mấy cái, lại gãi gãi mặt, khó xử : “Ôn đại nhân, thiếp khó sửa lắm.” dù sao cũng gọi mấy năm. Trước đây nàng chưa từng nghĩ đến gả cho , ba từ “Ôn đại nhân” khắc sâu vào trong tâm trí nàng, thể thay đổi.

                Ôn Lương thở dài, “Thôi được rồi, lúc có người ngoài tùy ý nàng .” cũng thích gọi tên của nàng, cứ gọi nàng là “nha đầu”, nếu cứ gọi như vậy, có cảm giác nàng mãi dựa giẫm vào , mãi mãi thuộc về .

                Hai người chuẩn bị xong xuôi, nha hoàn Phượng Phượng liền tiến vào.

                theo sau là đám nha hoàn cầm bưng theo chậu nước và khăn mặt vào, giúp hai người súc miệng rửa mặt, đầu tiên là nương mặc y phục nha hoàn, nhìn dáng vẻ ước chừng cũng hơn hai mươi, diện mạo thanh lệ, khí chất trầm ổn dịu dàng, tiếp theo là Thanh Y và Lam Y, tiếp theo đó là hai nha hoàn của phủ Trấn Quốc Công.

                Như Thúy cảm nhận được hai nha hoàn kia địa vị giống nhau, bênh nghề nghiệp trỗi dậy, làm cho nàng tò mò đánh giá.

                Nha hoàn kia thấy hai người quần áo tươm tất, kinh hãi chút, sau đó ánh mắt ôn nhu, mềm mại nhìn về phía Ôn Lương, nhàng : “Chúc mừng tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, tam thiếu gia nay có tam thiếu phu nhân chăm sóc, chúng tỷ muội nô tỳ sau này cũng đỡ vất vả hơn rồi.”

                Hai nha hoàn phía sau bưng miệng cười, trong đó có nha hoàn dung mạo khả ái hùa vào theo: “Ngọc Sênh tỷ tỷ đúng, tam thiếu gia giống như ngày thường rất khó hầu hạ.”

                “Đây đều là công lao của tam thiếu phu nhân.”

                Ôn Lương ánh mắt mang theo ý cười, : “Miệng các ngươi ngọt.” Sau đó với Như Thúy: “Phu nhân, đây là Ngọc Sênh nàng là con của nhũ mẫu trước đây hầu hạ mẫu thân cnhuxta, còn đây là Ngọc Chi và Ngọc Dung. Ngọc Sênh, Ngọc Chi, Ngọc Dung các ngươi sau này các ngươi theo hầu hạ tam thiếu phu nhân.”

                “Vâng.” Ba nha hoàn đều cùng nhau cúi người hành lễ.

                Như Thúy cười bảo ba nàng đứng dậy, sau đó bảo Thanh Y lấy hồng bao phát cho các nàng.

                Các nàng lần lượt cám ơn Như Thúy, rồi bắt đầu hầu hạ Như Thúy và Ôn Lương rửa mặt.

                Sau khi rửa mặt xong, đám nha hoàn lại mang điểm tâm sáng lên, vì tân nương tử phải bái kiến trưởng bối phỏng chừng rất lâu, cho nên cần phải ăn điểm tâm để lấy sức, rồi mới bắt đầu .

                Ngọc Sênh tiếp nhận khay đồ ăn   tay của nha hoàn, đem đến trước mặt Ôn Lương, cười : “Tam thiếu gia, nô tỳ nhớ ngài rất lâu có về nhà, nô tỳ nhớ ngài buổi sáng thích ăn cháo ngọt đơn giản tốt cho tiêu hóa, cho nên nô tỳ tự tay nấu ít cháo tổ yến, ngài thử xem có hợp khẩu vị hay .” Sau đó lại chỉ vào chén cháo trước mặt Như Thúy : “Tam thiếu phu nhân, đây là cháo bách hợp, vị rất thanh đạm.”

                “Ngươi có tâm.” Ôn Lương gật đầu khen ngợi việc làm của Ngọc Sênh, sau đó với Như Thúy: “ta nhớ nàng thích ăn ngọt, bát cháo của ta nàng ăn , buổi sáng ta thích ăn quá ngọt.”

                Như Thúy thấy nét mặt của Ngọc Sênh có chút biến hóa, hướng về phía Ôn Lương tươi cười.

                Thanh Y, Lam Y cùng Ngọc Chi và Ngọc Dung cũng để ý đến nét mặt của Ngọc Sênh, Ngọc Sênh đứng yên ở nơi đó, khóe môi mỉm cười, gương mặt ôn hòa, dường như nhìn ra điểm gì khác biệt.

                Ôn Lương ngây ngốc ở biên cảnh bảy, tám năm, chiến trường khốc liệt sớm làm thay đổi bản tính công tử thế gia của , ở trong quân doanh cùng đám người ô hợp lâu, cũng còn để ý nhiều như vậy, chỉ cần thức ăn tốt, liền kén chọn, nếu ăn phải món nào đó ngon, có thể ăn liên tục món đấy trong vòng mấy năm cũng chán.

                Hai người yên tĩnh dung điểm tâm sáng, lát sau, Ôn Lương phất tay bảo nha hoàn lui xuống. Sauk hi đám nha hoàn rời hết, gắp miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng nhai, thấy Như Thúy nhìn nghi hoặc, liền : “Trong lúc ăn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ta thấy thoải mái.”

                Như Thúy gật đầu, có chút hiểu được : “Thiếp biết, Ôn đại nhân chàng tùy ý quen, tùy ý bắt đầu cũng làm người khác muốn học theo.”

                Ôn Lương nghe lời này có chút thích hợp, hỏi: “Nàng có ý gì?”

                Người nào đó bình tĩnh : “Ân, chính là lúc chàng mở miệng ra ăn, cũng làm cho người khác muốn ăn theo” (ý chỉ là Ôn Lương ăn nhìn rất ngon miệng)

                “…Ta ăn được rất nhiều sao?”

                Như Thúy như cũ gật đầu, hướng về phía cười : “Ôn đại nhân, chàng yên tâm , chàng thích ăn cái gì, thiếp làm cho chàng cái đó, sau này chàng cần đến Vương phủ chực ăn cơm nữa. Biết chàng thích ăn, cho nên năm ngày trước khi xuất giá, vương phi có cho đầu bếp trong Vương phủ đến dạy thiếp nấu ăn, đề phòng sau này chàng bị người khác dùng đồ ăn câu mất. Cho nên sau này ta làm thức ăn ngon nhất cho chàng, nuôi chàng béo tròn!” vừa nàng vừa làm động tác béo tròn.

                “…”

                Ôn Lương trong lúc nhất thời á khẩu được gì. Lời này rất đả kích nha, rất uất ức, vậy theo lời nàng , thân hình quá gầy nên nàng thích sao?

                ____________chỉ có thể , Ôn đại nhân của chúng ta lại suy nghĩ quá nhiều rồi!





                Thiên Thiên: mình chính thức nhảy vào hố này từ chương 6, mấy chương trước mình chưa hề đọc qua cho nên rất xin lỗi vì tên Thanh Y nhầm thành Lục Y mong các bạn thông cảm!




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :