1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46: Bắt gà thành còn mất nắm gạo
      Edit: Suu
      Beta: Quảng Hằng






      Trần ma ma quản lí trông coi sân tiến lên phía trước : “ Bẩm lão phu nhân, vừa rồi thời điểm nô tỳ xuất viện để nghênh đón ngài, thoáng trông thấy cái bóng đen, sau đó liền quay đầu lại thấy gì, có lẽ lúc đó Hỉ Thước vào nhà rồi”

         Vốn chắc ý nghĩ của mình đúng, Vi Ngưng Tử kinh ngạc khi nghe Trần ma ma dối mà chớp mắt, sắc mặt hơi biến : “ Ma ma, ngươi chắc là nhìn thấy Hỉ Thước bay vào mà phải do ngươi hoa mắt chứ?”

         Trần ma ma xoay người lại, khóe mắt mang theo khinh bỉ cất giọng : “Biểu tiểu thư, nô tỳ luôn trông coi trong viện của lão phu nhân, tất cả việc lớn bé đều do nô tỳ chú ý gần như trước nay đều phạm sai lầm,nếu ngài tin có thể hỏi những người khác”.

      Bà xoay người chỉ vào nha hoàn bậc hai tên Bích Thủy, ánh mắt nghiêm khắc hỏi: “ tại biểu tiểu thư tin lời của ta, ngươi hôm nay trông cửa có thấy Hỉ Thước bay vào hay ?”

         Bích Thủy cúi đầu : “ Bẩm lão phu nhân,hôm nay trông cửa, nô tỳ thấy hỉ thước bay vào, giống như đại tiểu thư , hỉ thước là điềm tốt, hôm nay lão phu nhân trở về, hỉ thước bay vào có lẽ là phúc lộc song toàn, liền ngăn trở thỉnh lão phu nhân thứ tội”. Nàng ta xong liền quì xuống.

         Mắt thấy những người khác đều hướng về giúp Tạ thị, Tạ di nhìn Trần ma ma cùng Bích Thủy, trong ánh nhìn như bắn ra băng, giọng nghiêm khắc uy quyền: “ Các ngươi trợn mắt mà dối,hỉ thước có bay vào hay ? Chớ có dối lương tâm”

        Vân Khanh cúi đầu, Tạ di đây cũng dám lương tâm, bà ta cố ý quẳng chim chết vào phòng tổ mẫu, bà ta đây mới là lương tâm bị chó tha mất.

        Tạ di khí thế mười phần, sắc mặt nghiêm túc nhưng trong phòng ai bị bà ta dọa sợ mà ánh mắt còn càng khinh thường. Phải biết trong viện lão phu nhân Tạ thị dễ dàng nhúng tay vào, phương diện này ma ma và nha hoàn trong viện còn có chút cao hơn so với các ma ma và nha hoàn khác trong phủ. Họ đều thầm quan sát mẹ con Tạ di ăn mặc bình thường, lại biết đây là mẹ con bà ta tìm đến phủ nương tựa thân thích, trong lòng càng khinh bỉ, vậy mà lúc này còn khiển trách các nàng, trong  lòng càng tức giận.

         Trần ma ma liền quì xuống, ủy khuất : “ Lão phu nhân nếu là mình nô tỳ nhìn thấy thôi, cả Bích Thủy cùng nhìn thấy, vốn hỉ thước bay vào là chuyện tốt vìa sao có người cố ý quăng vào, chẳng nhẽ là muốn ra oai phủ đầu cho chúng nô tỳ xem. Nô tỳ vốn chịu ủy khuất cũng thôi, nhưng lão phu nhân là có phúc khí thể để người khác bôi nhọ được”

                Bà là tì nữ của lão phu nhân, nhiều năm như vậy địa vị cùng gần bằng Vương ma ma, đối với người khác lão phu nhân lựa chọn tin người nhà. Bà nhìn mẹ con Tạ di cùng Vi Ngưng Tử phát giác ra càng lúc càng vừa mắt gặp các nàng có tang cũng thôi lại còn cố ý đổ oan cho Tạ thị.

                “ Rốt cuộc là thế nào ta ràng, Trần ma ma, Bích Thủy hai người các người đứng lên ”. Bà hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mẹ con Tạ di cùng Vi Ngưng Tử , nếu phải nhớ đến Tạ di cứu mình muốn mắng hai người bọn họ trận.

                Tạ di hiểu lão phu nhân tin tưởng do bà ta xung khắc, bà ta hiểu là hỉ thước này phải tự mình bay vào mà là bà ta đường xe ngựa dừng nghỉ thuê người mua đến rồi bóp chết quẳng vào. Ban đầu là muốn hãm hại Tạ thị nhưng nghĩ tới trộm gà thành lại mất nắm gạo, lại làm lão phu nhân thêm chán ghét mẹ con bà, chuyện này ngược với ý muốn của bà ta. muốn biện giải Vi Ngưng Tử đưa tay giữ lại, nhìn bà ta nhàng lắc đầu, bà ta mới  hậm hực nuốt lại lời .

                Chuyện đến nước này bà ta còn có thể biện giải thế nào? Tất cả hạ nhân đều hướng về Tạ thị, mực khẳng định có hỉ thước bay vào bà ta làm gì có khả năng chối cãi, cũng có khả năng nhận hỉ thước do mình quăng vào chả phải tự cho mình cái tát sao? Vẫn là do Tạ thị hiểm, vừa rồi phải ở cửa diễn tỷ muội tình thâm sao? Kì ở sau lưng cùng hạ nhân thông đồng làm chứng giả, còn Trầm Vân Khanh kia, con chim chết cũng có thể thành phúc khí, là vô sỉ dến cực điểm hổ là nữ nhi của Tạ thị.

                Nghĩ đến đây, bà ta nuốt đầy bụng tức,ánh mắt ngoan độc nhìn Vân Khanh, vừa vặn nhìn đến đôi mắt thâm sâu như nước, mắt phượng chứa ý cười ràng là vui vẻ,Tạ di cảm thấy ánh mắt này châm chọc.

                Đối với căm tức này,Vân Khanh thập phần để ý, chậm rãi thu hồi tầm mắt,ánh mắt của tổ mẫu nhìn mẹ con Tạ di thập phần chán ghét ý cười càng nồng đậm.

                Kì Vi Ngưng Tử rất thông minh, nàng ta biết dùng hạ nhân để chứng minh nhưng cũng do chưa từng quản lý phủ lớn mấy trăm hạ nhân nên hiểu tâm lý của hạ nhân. Nếu hôm nay hỉ thước này do Tạ thị làm chỉ mình Tạ thị bị phạt mà bọn họ cũng bị tội thất trách, ít nhất cũng là hai mươi đại bản. Nhưng nếu là điềm tốt,do người xung khắc,các nàng chỉ bị khiển trách chút. Cả hai bên đều có lợi,nên cần thông đồng trước cũng như vậy, đây chỉ là tâm lý tự bảo vệ mình của hạ nhân mà thôi.

                Cùng lúc Tạ di bỏ con chim chết là bà ta tự đào cho mình cái mồ, ràng là biết người ta dối nhưng thể phản bác đây nhất định là rất khổ sở . Vân Khanh có chút đồng tình nhìn ánh mắt oán hận của Tạ di và nhẫn tức giận của Vi Ngưng Tử. Các ngươi tức giận sao ? , bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

                Kiếp trước, các ngươi cậy có tổ mẫu cùng mẫu thân bao dung,còn có nàng tốt mới có thể ở lại Thẩm phủ, còn đứng vững ở nơi này. Nếu như tất cả chỗ dựa đều các ngươi thế nào? Vân Khanh mong chờ.

                “Được rồi, lần sau trông cửa phải cần thận được để xảy ra như vậy kẻo dọa sợ mọi người”. Thẩm Mậu thấy mẫu thân còn nghi ngờ nương tử liền vài lời xoa dịu.

      Trần ma ma, Bích Thủy đều khom người vâng dạ, Tạ thị cũng cười : “Mẫu thân đường bôn ba mệt nhọc, ngài rửa mặt nghỉ ngơi trước, con dâu bảo nhà bếp chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho người”.

                “Ừ, các ngươi lui , ta qua sau”. Lão phu nhân mấy ngày nay quả mệt mỏi, vừa rồi còn nổi giận nên rất mệt, gật đầu đồng ý.

                “Vậy con dâu trước chuẩn bị”. Tạ thị hành lễ rồi ra ngoài.

                Tạ di cùng Vi Ngưng Tử thấy vậy cùng hành lễ : “ Vậy chúng con cũng ra ngoài trước”. Nhưng thấy khí xung quanh đều tốt,lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần cũng có ý trả lời liền phẫn nộ ra.

                Ra ngoại viện,Vân Khanh cùng Tạ thị cùng ra, Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tưởng các nàng trước ngờ ở ngoài cửa gặp Vân Khanh cười nhìn các nàng : “ Dì, biểu tỷ các người cùng chúng ta đến thiên sảnh ”.

                Tạ thị vừa rồi đối với Tạ di có nghi hoặc lớn nhưng dù sao cũng là muội muội ruột nên bà cũng cười : “ Muội muội cũng cùng chúng ta ”.

                Tuy Tạ di cùng Vi Ngưng Tử nhìn mẹ con Tạ thị cùng Vân Khanh vừa mắt nhưng dù sao cũng biết mình là khách nên gật đầu. Bốn người vừa vừa trò chuyện, khí rất hài hòa chút cũng nhận ra vừa rồi ở chỗ lão phu nhân xảy ra chuyện . về phía hoa viên, nha hoàn mặc áo lục nhạt, váy lụa màu cam ôm con mèo đen gầy hướng về phía Vân Khanh, Lưu Thúy vội vàng đứng chắn phía trước, nha hoàn kia va phải Lưu thúy lảo đảo vài bước về phía sau mới đứng vững,con mèo kia cũng rơi xuống.

                Lưu Thúy liền mắng: “ Ngươi là ai? Sao đứng nhìn đường?”

                Nha đầu kia thấy Tạ thị cùng Vân Khanh liền hoảng sợ vội quỳ xuống: “ Nô tỳ phải cố ý…Vừa rồi khi kiểm tra phát ra con mèo hoang,nhất thờ nóng vội thỉnh phu nhân và tiểu thư thứ tội…”

                Tạ thị muốn trách mắng Vân Khanh hỏi: “ Ngươi phát ra mèo vậy mèo đâu?”

                Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng hét chói tai…

      Chôm chôm, AELITA, Minhang17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47:
       Edit: Juel








      Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng hét, mọi người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra con mèo đen biết từ lúc nào meo meo lao đến chỗ Tạ di, thân mình gầy, tốc độ cực nhanh, theo bản năng Tạ di đưa tay lên chặn con mèo lại, chỉ ngờ con mèo tránh mà há mồm cắn lên bàn tay phải của bà ta.

      mu bàn tay Tạ di lên bốn vết máu, máu tươi ứa ra bên ngoài, móng vuốt sắc nhọn cào sâu lên cổ tay bốn vệt đỏ đậm.

      Tạ di khiếp sợ hét lên thất thanh: “Nhanh, nhanh bắt con súc sinh này cho ta.” Bà ta liên tục nhảy ra sau, vừa vặn đụng vào nhành cây, cả người vô thức ngã mạnh về phía sau.

      Mà Vi Ngưng Tử sắc mặt chán ghét bắt lấy con mèo trong tay Tạ thị, hung dữ ném xuống đất, con mèo rơi mặt đất, thảm thiết kêu tiếng, động tác gọn gàng lưu loát, ánh mắt độc ác chút tình cảm làm mọi người nhìn thấy đều thầm khiếp sợ.

      Mông Tạ di vẫn ngồi mặt đất, nửa người đau đớn, tay bị mèo cào chảy máu đầm đìa, đau đến mặt mày vặn vẹo, Vi Ngưng Tử vội xoay người đỡ bà ta đứng dậy mà Phỉ Thúy phía sau Tạ thị cũng qua giúp nàng ta đỡ Tạ di đứng lên.

      Tiểu nha hoàn kia thấy mèo cào người bị thương, khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, dập đầu với Tạ di: “Lúc đầu là đại tiểu thư sai nô tỳ quét dọn hoa viên, thấy có mèo hoang nên phải bắt ra ngoài, ngờ lại làm bị thương khách quý, xin ngài tha thứ cho nô tỳ.”

      Tạ thị nghe xong nổi giận, muội muội ngày đầu tiên đến phủ bị mèo cào bị thương, ai biết còn nghĩ bà tốt, ghen ghét muội muội tìm nơi nương tựa mới cố ý gây chuyện, mở miệng : “Người đến, lôi nha hoàn này xuống đánh hai mươi gậy lớn.”

      Tạ di vừa nghe thấy là tiểu nha hoàn trong viện Vân Khanh, lại từng trải, nếu như tình tình còn giống như trước chắc lập tức sai người lôi tiểu nha hoàn này xuống đánh chết, nhưng ở trước mặt nhà người khác, cũng biết cầm chừng, lại nhìn tay mình, nhịn được mà : “Tỷ tỷ đúng là người tốt, tiểu nha hoàn làm bị thương tay muội muội, cũng chỉ đánh hai mươi gậy rồi thôi.”

      Giọng của bà ta kỳ quái, ai nghe thấy cũng hiểu giễu cợt trong đó, ra Tạ thị xử trí cũng , tiểu nha hoàn bị đánh hai mươi gậy lớn cũng mất hơn nửa cái mạng, nhưng Tạ di tâm địa ngoan độc, bà ta cho rằng như thế là đủ.

      Lại nghe thấy Vân Khanh đứng ra trách mắng Vấn Nhi: “Ngươi cũng to gan lắm, ở trong viện của ta phát mèo hoang, tốt bụng muốn đuổi cũng được, trong phủ đường cũng chỉ có cái, ngươi lại cố tình chạy đến hoa viên bên này. Rốt cuộc tính toán cái gì, phải chăng có người sai ngươi làm vậy?”

      Nàng như vậy, mấu chốt vấn đề liền nổi lên, chỉ là mèo hoang làm bị thương người mà còn trở thành cố ý hãm hại, hơn nữa ngầm Vấn Nhi là người trong viện của Vân Khanh, muốn xử lý cũng phải do nàng xử lý.

      Tạ di chỉ muốn vấn đề càng nghiêm trọng càng tốt, tốt nhất là đánh chết tiểu nha hoàn này để bà nguôi giận, cười lạnh : “Di chất nữ đúng lắm, phải hỏi cho được đến cuối cùng là có chuyện gì, nó chịu đánh, ta tin đánh chết nó cũng khai .”

      Vân Khanh đồng ý gật đầu, giọng lạnh lùng: “Vấn Nhi, ngươi còn thành khai ra, con mèo này là như thế nào, nó ràng là gần phu nhân hơn, tại sao lại cố tình chạy tới người dì, trong chuyện này có gì khuất tất còn ra?”

      Vấn Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn rơi đầy nước mắt, bộ dáng ngơ ngác, “Thưa Lý ma ma, nô tỳ biết, nếu có gì khác thường chỉ là con mèo này mấy hôm chưa được ăn gì, chắc vì đói quá nên nó mới cắn Vi phu nhân.”

      Những người khác sắc mặt có gì thay đổi, mèo hoang tìm được thức ăn là chuyện bình thường nhưng Tạ di lại khiếp sợ, mèo ăn chim choc cũng bản tính tự nhiên, tay bà vừa cầm chim khách, có lưu mùi người. Con mèo đen này đói bụng vài ngày, ngửi được mùi vị của chim khách nên mới cắn bà.

      Vân Khanh lại tiếp tục hỏi: “Mọi chuyện sao có thể đơn giản như thế, nếu đói qua sao nằm trong lòng ngươi lại cắn ngươi.”

      Tạ thị cũng biết mọi chuyện đơn giản như thế, sau khi trải qua chuyện thuốc bổ của Thẩm Mậu, bà đối với mọi chuyện trong phủ đều hết sức cảnh giác, cẩn thận : “Nếu vậy phải cẩn thận tra xét.” Bà quay người với Tạ thị: “Muội muội, tay muội được dính nước, phòng ngừa nhiễm trùng, ta sai người mời đại phu, đợi lát nữa đến đây, muội để đại phu nhìn xem tay muội có dính phải cái gì , nếu việc này là ý đồ của tiểu nhân, chắc chắn xử lý , để muội phải chịu ấm ức.”

      Nếu để cho đại phu nhìn, mùi chim khách bị phát , Tạ di vội vàng cười: “Nhìn tỷ tỷ nghiêm trọng chưa kìa, có thể là sáng nay muội ăn cháo cá, còn để lại mùi tay, bị con mèo tham ăn kia ngửi thấy nên mới nhào đến.” May mắn là đường , đồ ăn sáng đều tách ra dùng riêng, Vân Khanh cũng biết bà ăn cái gì.

      Nghe thấy thế, Vân Khanh giống như chợt hiểu ra, “ ra là vậy, đúng là do con nghĩ nhiều, mèo con thích nhất bắt cá vồ chim, mèo hoang lại càng thích thế.” Nàng quay người, trầm mặt với Vấn Nhi: “Ngươi còn nhanh tạ ơn dì, nếu con mèo này làm bị thương những người khác thể nào cũng bị đánh, may là ngươi số mệnh tốt, gặp được dì nhân hậu, là do dì ăn cháo cá, đem nguyên nhân nhận về mình, ngươi còn nhanh chạy qua dập đầu tạ ơn dì.”

      Tạ di mở to mắt, vừa rồi có nguyên nhân là do mình, nhưng Vấn Nhi phản ứng so với bà còn nhanh hơn, lập tức xoay người, dập đầu với bà hai cái, “Tạ ơn khách quý khoan dung, ngài là người nhân hậu.”

      Tạ thị bị hai người xoay vòng, người tốt bụng, người nhân hậu làm cơn tức nghẹn lại ở lồng ngực, thiếu chút nữa uất ức mà chết, tay bà bị cào rách, lại té ngã mặt đất, mà tiểu nha hoàn kia cái gì cũng sơ sảy gì, nhất thời máu dồn hết lên đầu, thân mình lảo đảo tưởng như sắp ngã xuống,Vi Ngưng Tử cẩn thận đỡ bà, mắt hạnh sâu kín nhìn Vân Khanh.

      Tạ thị nghe thấy lời của nữ nhi, mắt hơi lóe sáng, con ngươi nhìn về hướng Vinh Tùng viện rồi dừng lại ở tay Tạ di, xẹt qua tia nghi ngờ, mặt lên vẻ nghiêm khắc khiển trách hạ nhân: “Còn nhanh đỡ đến phòng khách, đứng ở chỗ này làm gì?”

      Đợi Tạ thị và đoàn người xa, Vân Khanh quay lại nhìn Vấn Nhi mỉm cười, “Mau đứng lên , sao em còn quỳ ở đấy.”

      Vấn Nhi lúc này mới đứng dậy, nhìn tiểu thư cao quý ung dung đứng trước mặt, trong lòng càng thêm dè dặt, lúc vừa vào phủ, Lưu Thúy sai người với nó tìm con mèo hoang đói bụng nhiều ngày, rồi theo như lời dặn từ hoa viên ra, “ cẩn thận” đụng vào tiểu thư, nó vừa rồi nhìn thấy con mèo hoang cắn cho tay khách quý đầy máu, nghĩ mình ít nhất phải chịu đánh mấy chục gậy, ai ngờ tiểu thư mở miệng, nàng chẳng qua chỉ phải dập đầu hai cái. Nhớ lại Tô Mi nương trước kia, nhìn đại tiểu thư tâm tư sâu sắc vượt qua tưởng tượng đứng trước mắt mình, đáy lòng lại thêm kính sợ nhiều hơn bậc.

      Vân Khanh nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nha hoàn, “Chỉ cần em phản bội ta che chở cho em.” Cúi đầu nhìn con mèo đen , hai mắt tròn xoe trong suốt, lộ ra tia thương hại, vì ván cờ của nàng mà làm nó bị thương, nó vốn có tội tình gì, đúng là đời này còn nhiều sinh linh vô tội, bao gồm cả kiếp trước của nàng.

      Nàng mỉm cười nhàn nhạt, với Vấn Nhi: “Đưa nó đến chỗ đại phu chữa khỏi , sau này nuôi trong viện của ta.”

      Tại phòng khách, đại phu sau khi đắp thuốc cho Tạ di, rồi băng bó ngừa độc cho bà ta, Tạ thị thấy ổn liền mở miệng: “Muội muội, di chất nữ nghỉ ngơi trước rồi đợi lát nữa dùng bữa, để hạ nhân khác làm ta yên tâm, ta đến thiên thính trước, đợi lát nữa Phỉ Thúy đưa muội đến đấy.”

      Tạ di nằm giường La Hán khắc hoa hải đường làm từ gỗ trắc, tức giận nên muốn mở miệng chuyện, vẫn là Vi Ngưng Tử gật đầu , “Dì có việc cứ ạ, cháu chờ nương rồi đến sau.”

      Tạ thị dặn dò vài câu mới xoay người bước , ra khỏi phòng khách, sắc mặt lạnh nhạt vài phần, nghiêng đầu với Lý ma ma: “Sai người đến hỏi hạ nhân trong viện lão phu nhân xem sáng nay ta ăn cái gì.”
      Chôm chôm, AELITA, Minhang17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48:
       Edit: Juel

       

      Qua chừng hai nén hương, Vi Ngưng Tử đỡ Tạ di còn hờn giận vào thiên thính, cũng bao lâu, lão phu nhân cũng đến, Tạ thị bước lên hỏi: “Mẫu thân, có thể đưa thức ăn lên được chưa?”

      Lão phu nhân gật đầu mới sai người truyền lời. Sáu tiểu nha hoàn mới bê thức ăn lên, hải lý du, lục thượng hành, sơn lý bào, mọi món đều có, ở giữa bàn ăn còn bày con tôm hùm to. Lão phu nhân ngồi xuống trước, sau đó Thẩm Mậu, Vân Khanh, Tạ di, Vi Ngưng Tử theo thứ tự ngồi xuống, Tạ thị đứng sau lão phu nhân chia thức ăn.

      Đây là tiệc mời khách, các di nương chỉ thuộc loại bán chủ bán nô có tư cách cùng ngồi ăn cơm.

      Tạ thị gắp khối Mân côi áp bô đặt trong bát, lão phu nhân  ăn ngụm, trong mắt lên tia sáng, khẽ gật đầu khen: “Món này làm tốt lắm, vừa cho vào miệng tan ra, lưu lại hương vị.”

      “Đến đây, ngay cả tổ mẫu cũng khen hương vị tệ, nhất định ăn ngon, Vân Khanh, con cũng ăn thử .” Thẩm Mậu trong mắt mang theo chiều, cười với Vân Khanh, nha hoàn chia thức ăn đứng phía sau lập tức gắp khối Mân côi áp bô để vào trong bát trước mặt nàng.

      Vi Ngưng Tử nhìn thức ăn bàn, riêng món ăn chính cũng có tới tám món, quán nhi am thuần, quái áp nhi, sang hà nhân, muộn hoàng thiện, phù dung yến thái, thanh chưng hỏa thối, kê ti đậu miêu, những món này còn chưa bao gồm đồ khai vị, món canh và rau ngâm, tất cả chừng hơn mười tám đĩa. bàn là thức ăn đầy màu sắc, hương thơm xông vào mũi làm người khác thèm dãi. ta chưa từng nghĩ đến chỉ bữa tiệc tẩy trần bình thường lại có thể có được ăn đồ ăn ngon như vậy, Vi gia là dòng dõi thư hương, nổi danh thanh bạch, ăn uống chi tiêu xa hoa, sao có thể giống như Thẩm phủ giàu có được.

      ta yên lặng ăn cơm, ngồi nhìn Vân Khanh mà trong mắt giấu được hâm mộ, mẫu thân của mình và Vân Khanh đều là người nhà Tạ gia, vì sao mẫu thân lại thể được gả tốt như vậy, chỉ có gia cảnh bằng Thẩm phủ già có, cha còn đoản mệnh chết sớm, để lại ta cùng mẫu thân chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người. Nhìn Tạ thị ấm áp tươi cười, Thẩm Mậu ánh mắt nuông chiều, nếu tất cả những thứ này là của ta tốt, quần áo tươi sáng xinh đẹp, trang sức ngọc ngà lóa mắt, cùng với chiều của cha mẹ đều là của ta tốt đẹp biết bao. Vì sao tất cả đều thuộc về Thẩm Vân Khanh? Vì sao lại như thế?

      Đối diện với ánh mắt thèm che dấu hướng về mình, Vân Khanh vẫn nhã nhặn ngồi ăn, lông mi cong dài che dấu ánh sáng sắc lạnh nơi đáy mắt. Vi Ngưng Tử, thèm muốn sao? Ghen tỵ sao? Có phải rất muốn những thứ này là của ngươi hay ?. Đáng tiếc, đời này ngươi chỉ có thể nằm mơ mà thôi.

      Nang nhấm nuốt thức ăn, chậm rãi buông đũa xuống, dùng nước nha hoàn bưng tới, rồi mớinlấy khăn lau khóe miệng.

      Tay phải Tạ di bị thương, chỉ có thể dùng tay trái chậm chạp ăn món này món kia, gương mặt như chìm trong mây đen trước cơn mưa mà bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Từ lúc đặt chân vào Trầm phủ nửa ngày nay, bà có lấy lần hài lòng, ném vào con chim chết trái lại còn bị lão phu nhân sợ xúi quẩy, bị tiểu nha hoàn bắt mèo làm mèo cào bị thương rồi cũng đâu vào đâu, trong lòng càng nghĩ càng giận, cố ý làm cho thìa rơi xuống, xoa xoa miệng, căm giận nhìn Tạ thị, “Tỷ tỷ, muội ăn xong rồi, có thể đưa muội đến trong phủ nghỉ ngơi được chưa?”

      Tạ thị ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, Lý ma ma vẫn chưa về và cũng biết kết quả như thế nào.

      “Sao dì ăn thêm chút nữa, vừa rồi người có ăn được bao nhiêu đâu.” Vân Khanh nhìn thấy ánh mặt Tạ thị vừa có chút lo lắng lại mong đợi, biết Tạ thị nghe thấy nàng “mèo hoang thích bắt cá vồ chim” nên xuất nghi ngờ sai người dò hỏi, bèn cố ý nhiệt tình chuyện với Tạ di, để Tạ thị có thời gian chờ đáp án.

      Ăn nhiều? Bà có thể nuốt trôi được hay sao? Bà cả người tức giận nhưng thể phát ra ngoài, nghẹn lại cực kỳ khó chịu. Nhưng đối diện là khuôn mặt nhắn của Vân Khanh, Tạ di thể khó nhọc nặn ra nụ cười: “Chắc do ngồi xe lâu nên muốn ăn.”

      Lúc này Lý ma ma bước đến, bà lấy cái khay từ trong tay Hổ Phách, đến bên cạnh Tạ thị : “Phu nhân, thỉnh người lau tay.”

      Ánh mặt của Tạ thị và Lý ma ma giao nhau trong trung, nghiêng thân mình, từ khay lấy ra khăn tay màu trắng, chậm rãi lau từng ngón tay, đầu hơi nghiêng vào trong, Lý ma ma thấp giọng , “Vừa rồi lão nô hỏi thăm, lão bà tử bên kia , sáng nay nhìn thấy người kia ăn chính là trà xanh và cao hạt dẻ.” Việc này chính là về Tạ di.

      Nghe thế, đáy mắt Tạ thị lên tức giận, giỏi cho hạt dẻ cao, vậy mà lừa dối bà là cháo cá, nếu phải là nữ nhi câu là bà nổi lên nghi ngờ, sai Lý ma ma thăm dò lúc này bà bị lừa gạt. Muội muội này đúng xem bà dễ tin người, lúc con chim khách chết xuất trong phòng, bà cảm thấy kỳ quái, Vân Khanh chim khách bay vào chạm phải khí dữ nên mới chết, bà liền tin, nếu là như vậy, lúc ấy tất cả chim khách chẳng nhẽ đều chết hết sao, cho đến khi mèo cào rách tay Tạ di, bà mới biết, hóa ra đều do tay muội muội tốt này làm, nhớ lại lúc ở Vinh Tùng viện, bà ta đứng gần bảo cách nhất, lúc bước vào còn đứng sau bảo cách nhìn ngắm, cực kỳ thuận tiện ra tay.

      Tạ thị hết lòng vì muội muội, thương Tạ di còn trẻ mà thủ tiết cho chồng, vốn định dùng hết sức chăm sóc muội muội, ngờ muội muội vẫn như trước đây, bất kể là gì đều muốn tranh đoạt cùng tỷ tỷ là bà. Vừa vào cửa giở mánh khóe, làm cho mẹ chồng ghét bà, đường , theo như tính tình của mẹ chồng, nhất định kể ra vừa lòng với con dâu, muội muội nếu biết như vậy mà còn làm, đương nhiên là có dụng ý riêng. Nếu thế, bà khách khí nữa.

      Tạ thị chậm rãi nhắm mắt lại, Lý ma ma là lão nhân bên người bà, hiểu được ý nghĩa của mỗi hành động, biết bà hiểu được tất cả, liền nhận lấy khăn tay rồi lui xuống.

      Tạ di lúc này có chút mất kiên nhẫn, giọng mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn toát ra hờn giận, “Tỷ tỷ, biết có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho muội muội ?”

      Hai tay Tạ thị giao nhau, xoay người lại, mặt lộ ra tươi cười nhưng trong mắt có ý cười, “Biết muội muội đến, tất nhiên ta chuẩn bị chu đáo tất cả, còn sợ có chỗ ở sao. Cúc khách viện chuẩn bị tốt lắm, còn chờ muội muội vào ở đấy.”

      “Vậy …” Tạ di đứng lên muốn ra ngoài, bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Tạ thị: “Tỷ an bài ta ở chỗ nào?”

      “Cúc khách viện, trong phủ chúng ta có mai lan cúc trúc khách viện cúc khách viện là viện tốt nhất, ở hướng Bắc triêu nam, ánh nắng đầy đủ, hai mùa xuân hạ mát mẻ nhất, trong viện còn có ao cá chép, rộng rãi thoải mái, muội muội vào ở nhất định là rất thích.” Vẻ mặt Tạ thị chân thành, trong lời đều có ý thiên vị muội muội, ý là nếu phải Tạ di đến, bà chuẩn bị khách viện tốt như vậy.

      Vân Khanh cúi đầu uống ngụm mao tiêm, hơi nước từ trong chén từ từ bay lên, xuyên qua lông mi dày rậm của nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ đẹp mờ ảo và tuyệt mỹ. Kiếp trước Tạ di đến phủ được sắp xếp vào ở cạnh viện của chủ mẫu, Thái lai viện, dáng vẻ tựa như nữ chủ nhân cường thế vào ở. Mà lúc này, nương lại sắp xếp ở tại Cúc khách viện, đây đúng là khác biệt ràng, xem ra nương biết chim khách chết ở Vinh Tùng viện là do ai làm, nếu theo như tính cách của bà, để cho muội muội ở tại khách viện.

      Khách viện? Ấy vậy mà lại để bà ở trong khách viện, đây chính là thông báo cho bà sớm hay muộn cũng phải chuyển ra ngoài sao? Ngón tay Tạ di xiết lại chặt, móng tay cơ hồ cắm vào lòng bàn tay, đôi mắt nhìn sang lão phu nhân, đổi thành bộ dáng nhu nhược, buồn bã mở miệng: “Lão phu nhân, con và Tử nhi hai người ở đó liệu có thỏa đáng ?” Bà ta sở dĩ hỏi ngược lại lão phu nhân, vì ở đường , lão phu nhân có qua để cho bà ta ở gần Vinh Tùng viện của mình, cũng chính là chủ nhân trong hậu viện.

      Chôm chôm, AELITA, Minhang16 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49:
        Edit: Juel







      Nào ngờ lão phu nhânlại giúp đỡ bà như bà mong muốn, mà lại chậm chạp : “Mặc dù hai người các ngươi ở tại Cúc khách viện là hơi rộng, nhưng con dâu sắp xếp như vậy, rộng rãi chút cũng tốt, như thế mới yên tĩnh.”

      Trong lòng Vân Khanh nhịn được mà tán thưởng, câu đầu tiên của tổ mẫu bóp méo lời của Tạ di. Lúc này, cách cay nghiệt của tổ mẫu nhằm vào mẫu thân mà là với Tạ di, hình tượng nhất thời trở nên dễ gần hơn trước. Tạ di được, đối với người coi trọng mặt mũi, lại hay mang thù, còn là lão nhân hay mê tín, việc chim khách chết vừa rồi cũng đủ để lão phu nhân đem những câu từng quăng lên chin tầng mây, chỉ sợ đồ tang người hai người xung khắc với mình, sắp xếp ở cách càng xa càng tốt.

      Bỗng nhiên, lão phu nhân suy nghĩ chút rồi ngẩng đầu tiếp: “Bên cạnh hai người đúng là có lấy người để hầu hạ, cũng bất tiện.”

      Lúc Tạ di đến Dương Châu liền đem tất cả những thứ ở kinh thành có thể bán đều bán hết, kể cả nha hoàn, bà tử, sai vặt đều đem phát mại đổi thành ngân phiếu, chỉ để lại ít cửa hàng ở Dương Châu vốn là của hồi môn. Hai người họ quyết tâm sau này đến Dương châu ăn của Tạ thị, mặc của Tạ thị, dùng của Tạ thị, tóm lại tất cả đều do Tạ thị chịu trách nhiệm.

      Editor có lời muốn : Té ghế với độ vô sỉ và mặt dày của mẹ con nhà này.

      Tạ thị nghe vậy, biết trong lòng lão phu nhân còn nhớ ơn cứu mạng của Tạ di, tuy bà vui với những việc lúc vừa vào cửa mà muội muội làm, nhưng cũng nhẫn tâm để bên người bà ta có lấy người hầu hạ, lập tức cười : “Mẫu thân yên tâm, sáng mai con dâu sai người thông báo cho Nha bà, bảo bà ta mang đám nha hoàn nhanh nhẹn lại đây để muội muội chọn.”

      Nghe thấy Thẩm phủ chuản bị mua nha hoàn cho mình, Tạ di nghĩ có nha hoàn bên cạnh cũng tiện, hơn nữa còn cần phải bỏ tiền của mình ra, cũng nghĩ thêm gì, thừa dịp : “Chẳng qua chỉ là quấy rầy vài ngày mà thôi, cảm ơn lão phu nhân và tỷ tỷ quan tâm.”
      Tạ thị sao có thể nhận ra trong giọng bà ta có bất mãn, nhưng muội muội vừa vào cửa muốn gạt chân bà cũng làm bà mềm lòng, con ngươi chợt lóe sáng, mặt thân thiết tươi cười: “Muội muội cũng nên vội vã chuyển , tỷ phu của muội thường xuyên ra ngoài, đến lúc ấy để người tìm xem có viện nào thích hợp mua cũng chưa muộn.”

      Mà Thẩm Mậu lúc này thưởng trà, nghe thấy tên mình, nâng mí mắt lên liếc nhìn Tạ thị, khóe miệng cười nhàng có chút sâu xa, quay đầu nhìn Tạ di: “Di muội muốn mua nhà, ta đương nhiên cẩn thận tìm.”

      Tạ di thấy ông lễ nghĩa nhã nhặn, cử chị nhàng, trái tim nảy lên cái, ánh mắt tự chủ được mà toát ra vẻ quyến rũ lẳng lơ nhìn Thẩm Mậu, giọng cũng mềm mại dịu dàng ba phần, “Vậy làm phiền tỷ phu để tâm.”

      Sắc mặt Thẩm Mậu thay đổi, gật gật đầu, “ cần khách khí.” Rồi lại uống thêm ngụm trà.

      nghĩ đến Thẩm Mậu có phản ứng gì với mị nhãn của mình, Tạ di thầm cắn chặt răng, ánh mắt nhìn sang Tạ thị đứng bên, lập tức hiểu được, nhất định là so Tạ thị ở đây nên mới thể , bà cần nóng vội như vậy, chỉ cần còn ở lại Thẩm phủ bà vẫn còn cơ hội, ý nghĩ vừa chuyển, bà ta hơi cúi thân mình: “Vậy muội về khách viện nghỉ ngơi trước.” Dứt lời liền xoay người bước thẳng ra ngoài.

      Vi Ngưng Tử cũng theo bà ta ngay, qua quan sát của mình, ta phát lúc Tạ thị ở trước cửa lớn đón nương, đôi mắt đầy vẻ tình thương tiếc, nhưng bây giờ lại mang theo lạnh lùng xa cách, xem ra việc nương vừa làm ở Vinh Tùng viện bị phát nên mới có thay đổi như lúc này. Mẹ con hai người cùng Vi gia trở mặt, chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Thẩm phủ, bây giờ thể đắc tội với Thẩm phủ được.

      Suy nghĩ kỹ, Vi Ngưng Tử cúi đầu hành lễ với lão phu nhân, Thẩm Mậu và Tạ thị: “Tổ mẫu, dượng, dì, mẫu thân đau buồn mất phụ thân, mấy ngày nay lại vất vả mệt nhọc, tính nết có vài phần nóng nảy, Ngưng Tử thay mẫu thân bồi tội với mọi người.”

      Lão phu nhân vốn vui với hành động vừa rồi của Tạ di, bây giờ xem bộ dáng hiểu biết của Vi Ngưng Tử, sắc mặt cũng thay đổi, gật đầu : “Con cũng là đứa đáng thương, về với nương của con .”

      Vi Ngưng Tử mang theo vẻ lo lắng thỏa đáng, làm cho người ta cảm thấy ta đau buồn vì cái chết của phụ thân, lại vì tính mẫu thân thay đổi tính cách mà lo lắng, ngay sau đó với Vân Khanh: “Biểu muội, tỷ về Cúc khách viện trước, ngày mai có thể tìm muội ?”

      Giọng ta mang theo sợ hãi, giống như e ngại Vân Khanh mở miệng từ chối, mặt hơi cúi xuống, lộ ra vẻ khiêm tốn và lo sợ, nhìn thấy ta như thế, Vân Khanh mỉm cười, gật đầu : “Biểu tỷ nếu ở tạm trong phủ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến Quy Nhạn các tìm muội.” Những lời này cực khách sáo, chỉ là câu trả lời bình thường.

      Nếu như là kiếp trước, nàng chắc chắn nhiệt tình lôi kéo Vi Ngưng Tử đến Quy Nhạn các ngay lập tức, nhưng bây giờ nàng biết, Vi Ngưng Tử vừa rồi trước mặt trưởng bối tạo ra dáng vẻ nhu thuận, nhân dịp trưởng bối còn ở đây thân cận với mình, để cho nàng tiện từ chối, trong chốc lát, tâm tư vội vàng xoay chuyển.

      Khóe miệng Vân Khanh mỉm cười nhìn Vi Ngưng Tử tuổi tác chênh lệch nhiều so với mình đứng trước mặt, ta mày nguyệt tinh tế như liễu, mắt hạnh mang theo mấy phần nhu nhược lại thể che dấu được thầm toan tính bên trong.

      Từ lúc gặp khó khăn, Vi Ngưng Tử cũng thêm câu vô nghĩa, lạnh lùng quan sát tất cả ở Thẩm phủ, tâm tư tinh tế thâm trầm, so với Tạ di chỉ có hơn chứ có kém, nàng phải cẩn thận từng bước .

      “Như vậy tốt.” Vi Ngưng Tử đối diện với Vân Khanh, nhưng cảm thấy đôi mắt quý khí của biểu muội tỏa ra khí tức u lạnh lẽo, lập tức tránh . lúc sau cúi người hành lễ rồi theo tiểu nha hoàn bên ngoài Cúc khách viện.

      Vào Cúc khách viện, thấy trong sân là có năm rương gỗ, là vật tùy thân của Tạ di và Vi Ngưng Tử, Tạ thị sớm sai người chuyển đến.

      Tiểu nha hoàn dẫn ta đến nơi, sau đó lui xuống, trong khách viện to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, Vi Ngưng Tử nghe thấy bên trong truyền ra thanh rơi vỡ, toàn thân cảm thấy bất an, bước chân vội vàng vào bên trong.

      Tạ di đứng trong phòng, tay phải bị quấn vòng băng vải trắng, tay trái cầm chổi lông gà ra sức quật xuống, tức giận mắng: “Tạ Văn Uyên, ngươi đúng là tiện nhân, lòng dạ keo kiệt hẹp hòi, trong phủ lớn như vậy mà sắp xếp ta ở chỗ này, muốn đuổi ta đúng , ngươi nghĩ ngươi có tiền là giỏi, cũng chỉ là thương phụ…”

      Vi Ngưng Tử nhìn hai tròng mắt bà ta đều là lửa giận, cánh tay ngừng vung lên quật xuống ghế dài, vội dừng bước, đứng bên chờ bà ta phát tiết xong rồi mới , tránh cho chổi lông gà lại chuyển đến người mình.

      Qua thời gian hai chén trà, Tạ di mới mệt mỏi đem chổi lông gà để sang bên, ngồi ghế dựa thở dài, ánh mắt nhìn thấy Vi Ngưng Tử đúng ở cửa, nhíu mày cao giọng hỏi: “Ngươi đến lúc nào, vào cửa biết lên tiếng, câm điếc hay sao?”

      Vi Ngưng Tử nhìn thấy chổi lông gà để sang bên, mới đến phía sau Tạ di, thay bà ta bóp vái, giọng: “Nương, người đừng tức giận, đáng tổn hại thân thể.”

      Tạ di liếc mắt nhìn ta cái rồi : “Lúc nãy thấy rồi chứ, dì ngươi khẩu phật tâm xà, giỏi nhất là bản lĩnh ngoài mặt, gì mà Cúc khách viện là khách viện tốt nhất, dù cho tốt thế nào cũng là ở tạm. Mọi người đều thương nhân coi trọng tiền tài quả sai, bà ta thấy chúng ta có chỗ dựa, liền ghét bỏ thân muội muội như ta.”

      Vi Ngưng Tử cũng gật đầu, yếu ớt thở dài: “Bây giờ chúng ta còn cách nào khác, nương cũng chỉ còn dì là người thân duy nhất, tuy Thẩm gia là thương nhân, nhưng người cũng thấy đấy, đây sao có thể là nhà thương nhân bình thường, dù là nhà của quan viên cũng thể xa hoa như vậy.”

      Lời này nghe vào lòng Tạ di, bà ta sớm nhìn thấy Tạ thị trang phục đẹp đẽ, quý khí bức người, phía sau là nha hoàn bà tử xếp hàng theo, mỗi người đều cung kính chờ sai bảo, đấy là tư thế của đương gia chủ mẫu. Nghĩ lại mình gả đến Vi gia nhiều năm như vậy, nha hoàn bà tử trong viện cũng chỉ có sáu người, lúc trước nếu biết Vi gia chỉ có như thế, bà

      Tạ di lạnh lùng hừ tiếng, đôi mắt chất chứa ánh sáng ghen ghét, nặng nề mở miệng: “Tử nhi, con biết , đáng lẽ Thẩm phủ trước đây phải thuộc về mẹ con ta…”

      Chôm chôm, AELITA, Minhang15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50:
        Edit: Juel







      Vi Ngưng Tử nghe Tạ di , trong lòng giật thót, tay tự chủ mà tăng lực đạo, Tạ di cau mày: “ tay thôi.”

      Tâm tình Vi Ngưng Tử lúc này thực kích động, nàng ta ở cùng Tạ di, cũng nghe chuyện về Tạ thị, nhưng phần lớn thời gian đều là Tạ di xấu Tạ thị trước mặt nàng, Tạ thị giả nhân giả nghĩa, khẩu phật tâm xà, nhưng chưa bao giờ nghe về chuyện hôn phối, động tác chậm lại, cúi đầu nhìn cái gáy của Tạ di, cố gắng kiềm chế tâm trạng hỏi: “Nương, lúc trước xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lúc trước phải gả đến Thẩm gia là người sao?”

      Lực đạo vai vừa phải, chỗ được xoa bóp cũng rất thích hợp làm tâm trạng Tạ di cũng tốt lên, bà ta thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt ánh lên tia sáng khôn khéo, lúc sau mở miệng : “Đó là dĩ nhiên, trước đây người tỷ phu nhìn trúng là nương, đến phủ cầu hôn cũng là nương, Tạ Văn Uyên  nghe thấy có người đến phủ cầu thân, ỷ mình là đích nữ, lén lút trốn sau bình phong nhìn trộm, kết quả là vừa nhìn thấy tỷ phu, sống chết đòi gả , từ cha đối xử với bà ta bất công, thấy bà ta ở nhà khóc lóc đòi chết, cũng còn cách nào khác, đành chấp nhận gả bà ta đến đây.”

      Tạ di vừa mới bắt đầu còn , về sau càng càng kích động, ngồi thẳng dậy, Vi Ngưng Tử nhích dần về phía trước, nghe đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt lên giận dữ, tất cả những thứ này vốn là của ta, mở miệng : “Nương, dì cũng đúng là biết xấu hổ, ràng là tướng công của nương, chỉ vì được ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu chiều mà mặt dày mày dạn cướp người, người như dì biết liêm sỉ.”

      Vi Ngưng Tử sảng khoái đem tức giận trong lòng trút hết ra ngoài, sắc mặt Tạ di lại lện chút buồn bực quá tự nhiên, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, bả vai rụt lại, nhíu mày, “Được rồi, cần bóp nữa, cẩn thận suy nghĩ tình hình bây giờ của chúng ta , con nghĩ chuyển ra ngoài ở sao?”

      Vi Ngưng Tử biết bà ta tại sao lại mất hứng, nhưng bóp vai lúc lâu, bàn tay cũng bắt đầu mỏi, liền nghe lời mà thu tay về, ngồi lên vái ghế khác, ta đương nhiên cũng muốn ra ở bên ngoài, nâng mắt nhìn bày trí và đồ dùng của Cúc khách viện, ghế ngồi là gỗ hoàng lê chạm trổ hình hoa cúc, bốn bức đại bình phong vẽ cúc đặt ở bên trong cũng là danh phẩm, trong phòng khách, bốn góc phòng đặt bốn bình sứ hồng mai thượng đẳng, nếu ra ngoài cũng thể thoải mái như vậy, ta biết mẹ mình cũng giống mình, muốn chuyển ra ngoài, liền mở miệng : “Nương, người có phát ra nhưng chuyện đường tưởng như là do hành động của chúng ta, nhưng ra mọi chuyện đều bị biểu muội tác động từng bước.”

      Nghĩ lại lúc đường đến đây, kể từ khi gặp tiểu di chất nữ, bà ta vẫn luôn thấy hài lòng, tất cả mọi chuyện đều làm bà ôm bụng tức giận, nghe Vi Ngưng Tử vậy mới nhớ lại chút, nghiến răng nghiến lợi : “Nó đúng là tiểu nha đầu xảo quyệt, sao có thể suy tính sâu xa như thế, chắc chắn đều do Tạ thị dạy nó.”

      Vi Ngưng Tử thấy vậy cũng nhiều lời, ta biết mẫu thân tình tình hung ác, cũng dễ che giấu, mới sang chuyện khác: “Nương cũng phải, nhưng dượng và dì chiều muội ấy như vậy, nếu nữ nhi có thể thân cận làm muội ấy thích mình, ở trước mặt dì dượng mấy câu tốt đẹp, chắc chắn có hiệu quả tốt.”

      Nhớ tới ánh mắt Thẩm Mậu nhìn Vân Khanh hôm nay, Tạ di cũng hiểu được đôi chút, nếu có thể làm cho Tử Nhi và Vân Khanh thân thiết, cũng có thể làm cho Vân Khanh ở trước mặt Thẩm Mậu tốt cho bà, thường xuyên tiếp xúc, đời này làm gì có nam nhân nào vụng tộm làm chuyện xấu bên ngoài, nghĩ thế, sắc mặt Tạ di trở nên tốt hơn, quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử tán thưởng: “Vẫn là nữ nhi của ta thông minh, nhưng hôm nay nhìn Vân Khanh đối với con cũng thân thiết, con định làm gì?”

      Nhìn thấy câu chuyện rốt cuộc cũng chuyển tới ý mình muốn , Vi Ngưng Tử mắt hạnh mang theo ý cười, nhướng mày: “Nương quên sắp tới là ngày khai giảng ở học đường sao, biểu muội nhất định , nếu nữ nhi cùng muội ấy hàng ngày đến học đường còn sợ có cơ hội sao?”

      Nghe vậy ánh mắt Tạ di sáng lên, thiếu chút nữa bà quên mất chuyện này.

      Bên trong Quy Nhạn các.

      Vân Khanh sau khi dùng bữa trở về viện của mình, hai ngày nay nàng cũng nghỉ ngơi tốt, nàng vừa quen giường, đột nhiên ban đêm lại đổi giường khác liền ngủ ngon giấc, hai ngày nay lại vừa phòng bị mẹ con Tạ di, lại vừa dỗ tổ mẫu vui vẻ, tinh thần hao tổn cực lớn, chờ đến lúc vào sương phòng, cả người cũng lộ ra mệt mỏi.

      Lưu Thúy dọc đường đều nhìn thấy tất cả, trong lòng đau xót, ban đêm ngủ ở bên ngoài, vẫn nghe thấy tiếng tiểu thư trằn trọc, lại nhìn thấy mẹ con Tạ di vẫn làm những chuyện xấu xa mà còn tâm cao khí ngạo, chỉ căm giận thể lên tát cho mẹ con nhà kia hai cái, nàng sai Vấn Nhi lấy chén trà mật an thần lại đây, Vấn Nhi nay được thăng làm nha hoàn bậc hai trong viện của Vân Khanh, nhanh nhẹn chịu khó, lại biết an phận, cha mẹ đều sống chết vì Thẩm gia, người là bà tử tuần tra, người là xa phu, trải qua chuyện của Tô Mi, còn có chuyện bắt mèo ở hoa viên, Vân Khanh cảm thấy Vấn Nhi cũng tệ lắm, dùng con bé cũng yên lòng.

      lát sau, Vấn Nhi đem trà được pha tốt bưng tới, sau khi Lưu Thúy nhận lấy, Vấn Nhi lui ra ngoài, nàng ta vén mành che sương phòng lên, nhìn thấy Vân Khanh nửa dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn thẳng vào sa trướng màu thiên thanh, cảm giác cả người Vân Khanh lộ ra khí chất mờ ảo thản nhiên như có như .

      Lưu Thúy bần thần, hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy, như là tiểu thư giống với những người khác đời này, lắc lắc đầu thấy Vân Khanh ngồi dậy, mắt phượng nhìn mình.

      “Tiểu thư, uống ngụm trà mật .” Lưu Thúy thu lại cảm giác kỳ quái lúc nãy, bước lên trước đưa trà cho Vân Khanh, lại cầm theo cả hoa quế cao mà Vân Khanh thích nhất, “Tiểu thư, người lúc nãy ăn được nhiều cơm, nếu vậy dùng chút điểm tâm được .”

      Vân Khanh uống non nửa chén trà, vị mật ngọt tự nhiên, theo đầu lưỡi trôi xuống cổ họng, nhìn thấy hoa quế cao cũng vị ngọt liền lắc đầu.

      Lưu Thúy thấy vậy mới : “Vậy cũng được, đợi lát nữa tiểu thư tỉnh ngủ lại ăn, tránh lại bỏ dở” xong liền đem hoa quế cao ra, lúc quay về, nghĩ nghĩ rồi mới mở miệng : “Tiểu thư, tại sao lúc ở Vinh Tùng viện, người vạch mặt Tạ di trước mặt lão phu nhân?” Theo như Lưu Thúy nghĩ, cố sức sai Vấn Nhi bắt mèo hoang rồi đụng mặt ở hoa viên còn bằng trực tiếp tại Vinh Tùng viện ra con chim chết kia là do Tạ di quăng đến.

      Chôm chôm, AELITA, Minhang15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :