1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      41. Lần đầu tiên giao phong
       Edit: Tahiti -Lysa
      Beta: Quảng Hằng







      Nghe xong câu chuyện kể về đoạn cứu người này, mọi người trong phòng lại thổn thức trận, lão phu nhân mang theo vài phần cảm động : “ Tâm tư đơn thuần cứu ta, cầu hồi báo, sau khi tỉ mỉ trò chuyện, lại phát ra nàng chính là muội muội mẫu thân của ngươi, là dì ruột của ngươi, là để cho ta lắp bắp kinh hãi, nghĩ tới như vậy đều có thể trùng phùng, xem như là duyên phận a”.

      Nếu Tạ di tâm tư đơn thuần, vậy vì sao chỉ sau chút thời gian, liền cùng lão phu nhân quan hệ thân mật như thế, thủ đoạn nên xem . Vân Khanh cụp mắt xuống, đúng vậy, là duyên phận, nhưng là nghiệt duyên mà thôi. Nàng mỉm cười ngẩng đầu, đối với vị dì ruột này hành lễ : “Vân Khanh gặp qua dì”.

       Tạ di vội vàng ngăn nàng lại, kéo tay nàng, đáy mắt mang theo mảnh tình thâm ý trọng, chứa vài giọt nước mắt, cẩn thận đánh giá Vân Khanh, : “Đứa bé ngoan, cần, hôm nay vừa nhìn thấy con, ta liền nghĩ đến tỷ tỷ ruột của ta, nhiều năm gặp nhau, ta vẫn nhớ tỷ ấy, vốn là nghe lão phu nhân hôm nay nàng đến, nghĩ tới…. Nhưng như vậy cũng tốt, qua vài ngày tiếp theo được nhìn thấy”. Dứt lời, còn cầm khăn lau lau khóe mắt.



      Tốt, tốt lắm, khóe miệng Vân Khanh thản nhiên cong lên, vừa mới gặp mặt ở trong này liền hướng Tạ thị thị uy, lời trong ngoài nghe qua là tỷ muội tình thâm, kỳ chính là chỉ trích Tạ thị cho lão phu nhân mặt mũi, bảo Tạ thị tới đón người, lại phái Vân Khanh đến. Nàng đưa mắt thoáng nhìn, quả nhiên trông thấy sắc mắt của lão phu nhân trầm xuống.

      Cố nén xúc động muốn ra tay, nụ cười mặt Vân Khanh thập phần ôn nhu, “ chỉ có mỗi dì nhớ nhung đâu, nương cũng thường xuyên ở bên tai Vân Khanh bà có duy nhất thứ muội gả đến kinh thành, từ đó liền thấy tin tức, làm tỷ tỷ nhưng thân thể quá khỏe mạnh, thể lặn lội đường xa, nên có tự thân tới thăm, trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ áy náy”. là tưởng niệm, hơn mười năm cũng chưa lui tới, lúc này làm bộ dáng muốn cho ai xem?

      Nghe xong lời này, Tạ di liền thầm nghĩ tốt, bà ta vốn muốn thừa cơ hội này hướng Tạ thị ra oai phủ đầu, ai ngờ Vân Khanh hai ba câu liền vạch ra mấu chốt của vấn đề. Bà ta cùng Tạ thị cảm tình vốn là tốt, người là con vợ cả, người là con thứ xuất, từ bị Tạ thị lấn áp, vất vả bà ta mới được gả cho nhà quan lại, cách Tạ thị rất xa, hề bị chi thứ khác nhau ngăn chặn, làm sao có thể cùng vị tỷ tỷ này liên hệ, lần này phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng đến tìm Tạ thị để nương tựa.

      Trong phòng này vài người, ai mà gặp chuyện nhà cửa tranh đấu, lão phu nhân cũng nghe ra ý tứ này, ánh mắt liền hướng Tạ di hơn vài phần.

      Tạ di biết người thiếu nữ trước mắt này có lẽ phải thoạt nhìn đơn giản như vậy, mặt nhất thời khổ sở nhưng hề lộ ra, lập tức kéo phía sau lại, với Vân Khanh:

      “Vân Khanh, dì của con dẫn theo tỷ tỷ đến, về sau các con có thể cùng nhau chơi đùa rồi, đến đây, Ngưng Tử, hãy nhận thức biểu muội ruột của con ”.

       Tạ di tự đặc biệt nhanh, là vì muốn cho Vân Khanh nhớ kỹ, nàng chân chính mới là biểu muội ruột.

      Đời trước, ấn tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Vi Ngưng Tử muốn mơ hồ, nàng gần như muốn quên, trong đầu ràng nhất là hình ảnh cuối cùng Vi Ngưng Tử mặc hoa phục màu đỏ, lại nhìn Vi Ngưng Tử lúc mười bốn tuổi trước mắt, cằm hơi nhọn, môi tái nhợt, ánh mắt luôn mang theo vài phần long lanh, giống như nước mắt đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn còn yếu đuối hơn cả nhành dương liễu, làm cho người ta vừa thấy liền động lòng trắc . Nàng thể thời gian tạo nên những biến hóa ghê gớm .

      “Chào biểu muội”. Vi Ngưng Tử nhàng mở miệng, thanh mềm yếu nhàng tựa hồ như gió có thể thổi . Ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử giả dạng nhu nhược, vờ như thiện lương khiến Vân Khanh mềm lòng, từ đó về sau có cái gì tốt đều lấy ra chia sẻ cùng nàng ta, sợ nàng ta thoải mái vui vẻ. Nhưng nay phải nhìn lại bộ dạng này, trong lòng Vân Khanh hề có cảm giác, nhu nhược hay nhu nhược, phải xem ở bề ngoài, mà là ở tâm tư của người đó.

      Vân Khanh bước lên nắm lấy tay của Vi Ngưng Tử, khóe môi nhếch lên cười, thân thiết kêu: “Muội chào biểu tỷ, ngờ rằng muội lại còn có còn có biểu tỷ xinh xắn như vậy, lần này tới Dương Châu, cần phải chơi vui, rồi hãy trở lại kinh thành”.

      Vi Ngưng Tử vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Tạ di, sắc mặt Tạ di cũng mang theo vài phần khổ sở, bộ dáng đó rơi vào trong mắt lão phu nhân khiến bà cảm thấy mất hết mặt mũi, mở miệng mắng:

      “ Ngươi vừa cái gì, người ta còn chưa vào trong phủ, ngươi liền đuổi người ta ra ngoài, đừng nàng vốn là dì ruột của ngươi, nàng cũng là ân nhân cứu mạng của tổ mẫu ngươi, như thế là vong ân phụ nghĩa, tiểu thư khuê các như ngươi có hành vi như vậy sao ?”.

      Tự nhiên đầu đuôi bị nghe mắng, ánh mắt Vân Khanh cũng đỏ lên, hoàn toàn chân tướng nhìn lão phu nhân nức nở :

      “Tổ mẫu, Vân Khanh sai cái gì, dì cùng biểu tỷ đến Dương Châu phải đến Thẩm phủ chúng ta chơi sao?”.

      Nhìn cháu nức nở, lão phu nhân lúc này mới nghĩ đến, Vân Khanh hoàn toàn biết chuyện tình của Vi gia, mình mắng con bé nên, mặt liền có chút ngượng ngùng, nhưng muốn bà mở miệng nhận sai với tiểu bối có khả năng.

      Đứng ở phía sau Bích Bình thầm thở dài, biết lão phu nhân hối hận, lại thể hạ mặt mũi xuống thừa nhận mình mắng sai rồi, liền mở miệng :

       “Đại tiểu thư biết, Vi gia nửa năm trước xảy ra chuyện, phu quân Tạ di may rơi xuống thủy đàm, mấy thân thích đến Vi gia khi dễ, cứ ba ngày có hai ngày đến tống tiền, thậm chí muốn phân chia gia sản. Tạ di còn nơi nương tựa, liền nghĩ đến việc tìm tỷ tỷ để nương tựa.

      Vân Khanh làm ra vẻ như vừa chợt hiểu, mặt mang theo vẻ đồng tình sâu nhìn Tạ di cùng Vi Ngưng Tử ười, giọng mang theo xin lỗi: “Dì, biểu tỷ, nghĩ tới các người có tang , dượng , xin các người hãy nén bi thương, cũng là đến tìm nơi nương tựa, tổ mẫu cùng cha mẹ sắp xếp cho các người tốt”.

      Sắc mặt Tạ di thay đổi trong chớp mắt, trong lòng bà ta mong muốn nhất là đến nương tựa vị tỷ tỷ Tạ thị này, nhưng bà ta có thân nhân, chỉ còn lựa chọn như vậy, có thể tránh miễn đừng , đến lúc đó làm cho Tạ thị chủ động lưu mẹ con bà ta lại, như thế bà ta có thể thuận lợi ở lại Trầm phủ. nghĩ tới Vân Khanh lại hỏi ràng như vậy, làm cho người ta lại lặp lại lần nữa bà ta là đến tìm Tạ thị để nương tựa, trong lòng làm sao thoải mái cho được.

      Lão phu nhân nhìn Bích Bình với ánh mắt tán dương, thấy Vân Khanh chuyện cũng đầy vẻ thông cảm và hiểu chuyện, liền nhân theo đó liền : “Thấy người biết chuyện, lần này cũng thôi, lần sau chuyện cần phải nhìn nhiều nghĩ nhiều rồi hãy mở miệng, đừng há mồm lời ngu ngốc. Còn con, tâm tư đơn thuần đừng để ở trong lòng, nó cùng mẹ nó giống hệt nhau, đều biết nhìn sắc mặt nguwoif kahsc mà há mồm ra ”. Câu trước là giáo huấn Vân Khanh, câu sau là với Tạ di.

      Tạ di đắc ý trong lòng, lão phu nhân trước mặt mình quở trách Tạ thị, có thể thấy được tỷ tỷ ở trong phủ sống cũng được yên, mặt mang theo vẻ khoan hồng độ lượng :

      sao ạ, tỷ tỷ chỉ có đứa con, đương nhiên là xem như châu báu để mà nuôi”. Ở mặt ngoài sao, kỳ cũng giống như lão phu nhân, đem Vân Khanh cùng Tạ thị ra mắng, Tạ thị dạy con kiêu căng, biết phép tắc.

      Ha, Vân Khanh ở trong lòng cười nhạo tiếng, tổ mẫu đúng là buồn cười, ràng mình mắng sai, cho bậc thang còn muốn giáo huấn nàng, nàng thôi, còn muốn thuận tiện mang theo mẹ nàng.

      Tổ mẫu cũng thôi, như thế nào nàng cũng là trưởng bối trong nhà, nhưng Tạ di kia là có ý gì, dựa vào cái gì nàng phải nén giận vì người đến tìm Trầm gia nương tựa, nhẫn ở mặt ngoài nhưng đương nhiên chịu uất khí trong lòng.

      Nàng cười , đáy lòng khinh thường, mặt lại càng nhu hòa, đôi mắt phượng sang lấp lánh mâu lóe sáng như hai viên trân châu đen tuyền, chậm rãi mở miệng , “Tổ mẫu dạy rất phải, cháu gặp chuyện nên xem nhiều nghĩ nhiều mới thỏa đáng …”.

      Lão phu nhân nghe vẻ cam chịu trong lời của nàng trong lòng thoải mái hơn, ai ngờ Vân Khanh lại tiếp…



      Chôm chôm, Minhang, Bé Bi18 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42: Đóa hoa trắng nhu nhược
       Edit: Tahiti -Lysa
      Beta: Quảng Hằng






      Lão phu nhân nghe vẻ cam chịu trong trong lời của nàng trong lòng thoải mái hơn, ai ngờ Vân Khanh còn có câu tiếp theo, nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tạ di cùng Vi Ngưng Tử, đôi mày thanh tú nhàng nhíu lại, mang theo vài phần ủy khuất cùng nghi hoặc, :

      “Đều là Vân Khanh hiểu chuyện, trước kia có nghe nương qua, theo luật lệ Đại Ung nhà có tang , trong vòng ba tháng phải mặc đồ tang, trong vòng năm chỉ đơn thuần mặc trang phục đạm mạc , vì như thế biểu đạt lòng tôn kính đối với cố nhân, nay nghe tổ mẫu giáo huấn, lại nhìn dì cùng biểu tỷ, nhất định là nương sai rồi”.

      Lão phu nhân dọc theo đường cũng từng lưu ý vấn đề này, chỉ cảm thấy số mạng của mẹ con Tạ di khổ, trượng phu mất sớm, chỉ còn lại có hai mẹ con bọn họ, trong lòng để ý, lúc này nghĩ đến, dọc theo đường hai người bọn họ đều ngăn nắp sáng ngời trước mặt bà, bồi bà cười cười, khó nhìn thấy được vài phần ưu thương. Bà vẫn đều cảm thấy Tạ di là người trọng tình trọng nghĩa, nếu nhìn đến lúc bà gặp nguy hiểm xông lên đỡ đao vì bà, nhưng đối với trượng phu, người hơn mười năm chung sống lại có chút tình  cảm nào, vậy mà với bà , người chỉ mới nhận thức được mấy tháng tình cảm thực là nhiều, lúc này ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.

      Tạ di mới vừa rồi mang theo vài phần đắc ý nhất thời bị ảo não thay thế, Vân Khanh như thế rất đúng, dựa theo luật lệ Đại Ung, gia đình nào có người mới chết, phải mặc trang phục đạm mạc, mà trong lòng bà, họ Vi chết, dương đôi ngã, còn vướng bận, bà ta có nửa phần tâm tư mặc tang phục vì , làm cho người ta biết bà ta là quả phụ.  Nhưng ở bên ngoài bà ta thể ra như thế được, vội vàng lôi kéo Vi Ngưng Tử quỳ xuống, thanh mang theo nức nở : “Cháu của con rất đúng, dựa theo quy củ, là như thế. Nhưng con thể làm vậy.” .

      Nhìn nước mắt được khống chế như tự nhiên của Tạ di, Vân Khanh đáy mắt mang theo ý cười, hiểu lắm hỏi: “Dì như thế, chẳng lẽ có người buộc ngươi nhất định phải mặc đồ xanh đỏ sao?”.

      Lời này ràng là hàm ý châm biếm, nhìn Vân Khanh ánh mắt chớp chớp, giọng lại vô cùng ngây thơ, làm cho trong lòng Tạ di tức giận ngập tràn, cũng thể phát tác, tiếp tục cầm khăn : “Cháu có điều biết, nhà của dì kể từ khi tướng công chết, thân thích trong nhà xem chúng tôi là nhi quả phụ dễ khi dễ, mỗi ngày tới cửa mượn này mượn nọ, là mượn, kì là lấy, có khả năng hoàn trả, dì cho, bọn họ liền cướp từ xuống dưới, trong lòng dì vô cùng sợ hãi, đến Dương Châu đường xá xa xôi, đường nếu để cho người nhìn thấy mẹ con chúng tôi mặc tang phục, chắc chắn biết người có chỗ dựa, chừng cũng khi dễ chúng tôi như những người họ hang kia, vì tránh cho tình huống như vậy phát sinh, chúng tôi mới thể trái lương tâm ăn mặc rực rỡ, làm cho người ta thấy dì phải dễ khi dễ, mới có thể bình an đến Dương Châu, tìm nơi nương tựa” .

      Mặc dù bà ta khóc ngừng, mồm miệng lại có chút ràng, nhấn mạnh từng tiếng mang theo vài phần bi ai, khiến người chung quanh cảm thấy đồng tình.

      Đáy mắt Vân Khanh giống như mang theo vài phần thương tiếc, giọng : “Dì à, chẳng lẽ dọc theo đường phải vẫn cùng Tổ mẫu sao?”

      Sau khi nức nở vài tiếng, Tạ di nhìn Vân Khanh, đáy mắt lên tia ác độc, lập tức liền che dấu, kéo Vi Ngưng Tử quỳ gối trước lão phu nhân, tiếp: “Cũng may đường gặp lão phu nhân, để cho mẹ con tôi cùng đồng thành, nhờ phúc của lão phu nhân, cũng sợ bọn đạo tặc kia, nhưng đường cũng thể  mặc đồ tang đồng hành cùng lão phu nhân, lão nhân gia thân thể yếu đuối, chịu nổi bi thương, cho dù người ta chỉ trích hai mẹ con chúng tôi, chúng tôi cũng thể làm ảnh hưởng đến lão phu nhân.”. Vừa , hai mẹ con gắt gao ôm nhau cùng chỗ ôm đầu mà khóc.

      Đôi mắt đục ngầu của lão phu nhân cũng ươn ướt, đưa tay nâng mẹ con Tạ di dậy, cảm động : “ Con là đứa ngốc mà, sao chỉ suy nghĩ vì người khác mà cân nhắc suy nghĩ cho chính mình”.

      “ Lão phu nhân có ân đối với con, con làm sao dám quên ân tình của ngài” . Tạ di mặt mang theo đầy nước mắt, trong giọng mười phần chân thành.

      Phấn khích, là phấn khích, Vân Khanh nhịn được muốn hướng Tạ di vỗ tay, ràng chính bản thân muốn, tuân thủ tang chế, nhưng qua miệng lưỡi của bà ta, đổi thành là vì Tổ mẫu nên mới thể làm vậy.

      Rốt cuộc là Tạ di thuận thế đem Tổ mẫu xoay vòng vòng, thể công lực giống bình thường, Vân Khanh nhìn bà ta vừa xướng vừa diễn sai biệt lắm, cũng thuận thế theo, đem Vi Ngưng Tử quỳ mặt đất kéo lên, nhìn gương mặt nhắn tràn đầy nước mắt, thân thiết hỏi: “ Biểu tỷ mau đứng lên,  nếu nương biết dì cùng tỷ vì thân thể mẹ chồng bà an khang ngay cả giữ đạo hiếu đều để ở bên, chắc chắn thực cảm động”.

      Nghe vậy, trong mắt lão phu nhân lên tia tinh quang, triều đại này lấy hiếu trị quốc, hiếu vì trăm thiện trước, Tạ di vì thân mình bà an khang, mặc dù cũng có thể xưng là hiếu, cũng là vượt quá mức, bà phải vãn bối trực hệ của Tạ di, cần vì bà mà vứt bỏ đạo hiếu, còn nữa bà làm người già, đương nhiên hi vọng nữ nhân nên mặc áo tang, nếu con dâu của con trai mình giống Tạ thị, chưa xong đạo hiếu mặc quần áo xanh đỏ, bà nhất định tức chết, vốn muốn nhưng đến bên môi liền sửa lại, “Dù tâm tư con đơn thuần, dù con cùng Ngưng Tử vì sức khower của ta, nhưng quy củ vẫn phải giữ, nếu để người khác nghe được, còn tưởng rằng Trầm phủ ta có quy củ, ngay cả hiếu đạo đều dạy tốt”.

      xong, liền buông tay Tạ di ra, sắc mặt cũng trở nên thản nhiên, còn vẻ nào cảm động nữa.

      Vi Ngưng Tử hề chú ý tới thần sắc của lão phu nhân, ngay từ đầu nàng ta thầm quan sát vị biểu muội trước mắt này, chỉ thấy Trầm Vân Khanh  chải ba búi tóc, mái tóc đen nhánh theo vai chảy xuôi xuống dưới, đầu cài cây trâm hoa mai bạch ngọc , người mặc trang phục xanh nhạt thanh nhã, vạt áo thêu mai hồng, hạ thân mặc váy dài màu ánh trăng, tay đeo hai đôi vòng ngọc bằng vàng, toàn thân lơ đãng lộ ra quý khí, mỗi đồ vật lại càng thêm xa xỉ.

      Nàng ta theo bản năng nhớ tới chính mình, đầu bất quá chỉ có cây trâm bằng vàng, đóa hồng bằng lụa màu đỏ, cổ tay là chiếc vòng chạm trổ, chính là thứ tốt nhất của nàng ta, cũng sánh bằng những thứ hai tay biểu muội kia.

      Khóe mắt cụp xuống, nàng ta thầm nghĩ ở trong lòng: nhất định phải khiến cho biểu muội trước mắt này được vui, nàng ấy là con duy nhất của Tạ thị và Thẩm gia, nếu như nàng tiếp nhận chính mình, Tạ thị cùng Thẩm gia cũng rất dễ tiếp cận, mà chỉ cần bọn họ thích mình, những vật phẩm quý báu như thế nàng ta cũng có.

      Nàng ta ngẩng đầu, khóe mắt lộ vài giọt nước mắt, khóc đến lê hoa đái vũ, nhu nhược bắt lấy tay Vân Khanh, “ Cám ơn, cám ơn biểu muội quan tâm tỷ….” tới chỗ này, tựa hồ như kích động đến nỗi ra lời .

      Vân Khanh cười , đem thần thái Vi Ngưng Tử thu vào đáy mắt, đây là tuyệt chiêu của nàng ta, đơn giản đem mặt đáng của nàng ta biểu ra bên ngoài, ai ai cũng đều cảm thấy bình thường nàng ta sống được tốt, cho nên chỉ cần được người khác coi trọng chút liền cảm động, làm cho người ta thấy đau lòng, cảm thấy thương tiếc, trong lòng nhịn được cho nàng ta là rất tốt. Những điều ở kiếp trước trải qua cho nàng biết, Vi Ngưng Tử tựa như con rắn được người nông phu cứu, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng phun độc, cắn ngược lại ân nhân của mình,  là mỹ nhân độc như rắn rết, Trầm Vân Khanh nàng thấy đáng tiếc.

      Vân Khanh rút ra bàn tay bị nàng ta nắm, vỗ nhàng lưng nàng ta, nửa nửa giả sẵng giọng “Xem biểu tỷ , ở chỗ này có người nào quan tâm tỷ chứ, tỷ là dì quan tâm tỷ, hay là tổ mẫu quan tâm tỷ?”.
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      43. xe ngựa
       Edit: Tahiti -Lysa
      Beta: Quảng Hằng







      Vân Khanh rút ra bàn tay bị nàng ta nắm, vỗ nhàng lưng nàng ta, nửa nửa giả sẵng giọng “Theo biểu tỷ , ở chỗ này có người nào quan tâm tỷ chứ, tỷ là dì quan tâm tỷ, hay là tổ mẫu quan tâm tỷ?”.

      Sắc mặt Vi Ngưng Tử khẽ biến, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ nhìn thoáng qua Tạ di, lại nhìn sắc mặt lãnh đạm của lão phu nhân, vội vàng : "Làm gì có, tỷ phải có ý này, là nghĩ tới biểu muội cùng tỷ lần đầu gặp mặt, lại quan tâm đến tỷ như vậy".

      "Vừa rồi dì cũng , tỷ là biểu tỷ ruột thịt của muội, từ tổ mẫu từng qua với Vân Khanh, tiểu thư khuê các phải hiểu được tôn kính với trưởng bối, chiếu cố đệ muội, nếu quan tâm như theo lời của tỷ , chỉ sợ tổ mẫu vui đâu".

      Vân Khanh kiều cười , còn nhìn sang lão phu nhân hỏi: "Tổ mẫu, người hãy phân xử, xem cháu có đúng ?"

      Lão phu nhân sinh ra ở dòng dõi thư hương, trong nhà dù chưa có ai làm quan, nhưng có mấy đời đều là tú tài, điểm này bà có chút kiêu ngạo, nghe được Vân Khanh hỏi bà như vậy, vui tươi hớn hở nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, quỷ nha đầu này, nghĩ tới còn nhớ lời tổ mẫu như thế".

      bà cũng nhớ từng cùng Vân Khanh như vậy, nhưng lời này có vẻ bà giáo dưỡng con cháu tốt, đương nhiên bà vui vẻ thừa nhận.

      Vân Khanh biết tổ mẫu xem trọng mặt mũi, cũng thích nghe lời hay, nàng kéo Vi Ngưng Tử đứng trước mặt lão phu nhân, dịu dàng mở miệng : "Nương vẫn luôn với Vân Khanh rằng, kiến thức của tổ mẫu thâm sâu, cao hơn so với nương rất nhiều, bảo Vân Khanh hảo hảo theo tổ mẫu học tập tốt".

      Vừa nghe Tạ thị ngày thường ở trước mặt cháu khen bản thân như thế, bà cũng có chút ngoài ý muốn, nhớ tới người con dâu này, ngày thường cũng luôn kính cẩn nghe lời, ngoài chuyện thể sinh tôn tử, những chuyện khác đều khiến bà vẫn tương đối hài lòng, tâm tình tốt, liền đem Vân Khanh ôm vào trong ngực, thân thiết : "Xem cái miệng nhắn của con này, dỗ tổ mẫu vui vẻ cực kì..."

      Nhìn tổ tôn trước mặt vui vẻ ấm áp, đôi mắt Vi Ngưng Tử hơi nheo lại, động tác này Vân Khanh rất ràng, nàng ta ghen tị ở trong lòng, khi Vi Ngưng Tử buông tay mình ra, Vân Khanh hô lên: "Biểu tỷ sao lại hất tay của muội ra, tỷ thích tổ mẫu, cũng có thể làm cháu của tổ mẫu mà".

      Nàng xong, liền rời khỏi lòng của lão phu nhân, ánh mắt sợ hãi nhìn Vi Ngưng Tử.

      Lão phu nhân nhất thời vui, bà lâu lâu cùng cháu mình thân thiết có làm sao, Vi Ngưng Tử còn dám mặt nặng mày cho Vân Khanh xem, nhớ tới lúc đầu nàng ta còn có người quan tâm nàng ta, vậy đường cùng nhau, mình chiếu cố nàng ta, nhớ ư.

      Tạ di thấy thế lập tức tới, trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, lại dùng móng tay hung hăng nhéo bên hông nàng ta cái, Vi Ngưng Tử ăn đau nước mắt liền chảy ra, nức nở : "Tổ mẫu.... Con có....".

      Vừa thấy Vi Ngưng Tử bắt đầu muốn khóc, lão phu nhân kiên nhẫn khoát tay : "Được rồi, ta biết, giờ cũng còn sớm, Vương ma ma, an bài bữa tối ".

          Khóc sướt mướt đích thực là xui, lại nhìn Vân Khanh cười nhu thuận trước mặt, càng cảm thấy cháu nhà mình là tốt nhất, nắm tay Vân Khanh hướng đến thiện sảnh.

      Đây là lần đầu tiên trước mặt người khác lão phu nhân chừa chút mặt mũi cho mẹ con bà ta, Vi Ngưng Tử ngước mắt nhìn Vân Khanh, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhu hòa như hoa bách hợp, đôi phượng mâu lóe lên tia sáng, nhìn tinh thần thập phần đắc ý, nhưng nàng ta lại hiểu sao cảm thấy có luồng khí lạnh phía sau lưng.

      Dùng bữa rồi nghỉ ngơi ở biệt viện đêm, nhóm người hầu chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị khởi hành hướng đến phủ Dương Châu.

      Lúc Tạ di và Vi Ngưng Tử ra, chứng kiến lão phu nhân nắm tay Vân Khanh bước ra, hai người chào đón hành lễ : "Lão phu nhân vạn phúc/ Tổ mẫu vạn phúc".

      Thấy lão phu nhân cười, xem ra chuyện hôm qua bà cũng muốn so đo nữa, Tạ di lập tức đứng ở bên kia, giúp đỡ lão phu nhân leo lên xe ngựa, cười : "Lão phu nhân, người xem thời tiết hôm nay tốt, ngồi trong xe ngựa chắc chắn rất thoải mái".

      Lão phu nhân gật đầu, bước chân chuẩn bị bước lên xe ngựa, vừa mới quay lại, bắt gặp Tạ di cũng muốn leo lên, lập tức nhíu mày trách mắng: "Ngươi theo lên làm gì?"

      Gặp lão phu nhân mới vừa rồi còn cười tủm tỉm, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, Tạ di nhất thời chưa kịp phản ứng, ngay cả Vi Ngưng Tử cũng hiểu được chuyện gì xảy ra làm cho lão phu nhân tức giận như thế.

      Vương ma ma dọc theo đường chịu ít khổ sở từ hai người bọn họ, lúc này mở miệng : "Lão phu nhân lâu có gặp đại tiểu thư, muốn cùng đại tiểu thư tâm ".

      Hai mẹ con này dọc theo đường được lão phu nhân chiếu cố quá tốt, quên rằng đại tiểu thư mới chính là cháu chính thất của bà.

      Tạ di cùng Vi Ngưng Tử lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngượng ngùng :

       "Xem ta nhất thời hồ đồ rồi, Vân Khanh, đến đây, đường chăm sóc lão phu nhân tốt nhé.".

      đường hai mẹ con họ đều cùng ngồi chung với lão phu nhân chiếc xe ngựa, đây vốn là bọn họ cố ý mua thêm chiếc xe ngựa, thứ nhất là muốn tốn bạc, thứ hai là cùng ngồi chung với lão phu nhân, mỗi ngày làm bạn, có thể bồi dưỡng cảm tình. Nhưng nay cháu đích thực là Vân Khanh đến, bọn họ thể mặt dày đuổi Vân Khanh xuống.

      Vì thế đường trở về, lão phu nhân cùng Vân Khanh ngồi chiếc xe ngựa, Tạ di cùng Vi Ngưng Tử ngồi chiếc xe ngựa khác.

      Dọc theo đường , luôn nghe Vân Khanh dỗ lão phu nhân thoải mái cười to, tiếng tiếng cười rơi vào tai của hai mẹ con này chỉ cảm thấy chói tai. Tạ di ngồi ở xe, sắc mặt nhu hòa biến mất, hai mắt mang theo oán độc, làm cho Vi Ngưng Tử ngồi kế bên tự chủ co rụt cổ lại.

      Tạ di nhớ đến chuyện ngày hôm qua, vung tay xả giận vào cánh tay Vi Ngưng Tử, cắn răng mắng: "Ta với ngươi bao nhiêu lần, muốn ngươi dọc theo đường lấy lòng bà già đó, chỉ có lấy lòng bà ta, chúng ta vào Thẩm phủ mới có nơi sống yên ổn".

      Bà mắng nhiếc phen, Vi Ngưng Tử cắn chặt môi, chịu đựng rên tiếng. "Hôm qua ngươi hất tay tiểu tiện nhân kia làm gì, làm bà già kia đối với ngươi vui, hôm nay ngay cả xe ngựa cũng để ta ngồi cùng bà ta chỗ, ngươi lại nhăn mặt cho ta xem sao".

      "Nương, con có hất tay nàng ta, là nàng ta cố ý buông ra, sau đó đổ oan cho con ".

      Vi Ngưng Tử ăn đau, nhịn được vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, cánh tay đau đớn khiến cho nước mắt nhịn được muốn trào ra ngoài.

      Nếu Vi Ngưng Tử là nam hài, ai dám đến chiếm gia sản bà ta, những người đó phải khi dễ trong nhà bà ta có nam nhân sao, đám khốn kiếp, Tạ di nghĩ đến sắc mặt của những người trong tộc, vừa hận vừa tức, cầm lấy cánh tay Vi Ngưng Tử ngắt nhéo, trong lỗ mũi hừ lạnh hai tiếng, liếc Vi Ngưng Tử, thấy gương mặt trái xoan nhắn, đôi mắt hạnh ngập nước, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa đáng thương, khóe miệng lại mang theo ý cười, tốt xấu gì sinh nữ nhi cũng phải sai, nếu là có thể gả cho Hầu môn thế gia, chẳng phải so với sinh con trai càng hoàn hảo hơn sao.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ di tốt hẳn lên, đem Vi Ngưng Tử kéo qua ôm vào trong ngực, vuốt ve cánh tay nàng ta dỗ dành : "Tử nhi, con cũng đừng trách nương, nương có biện pháp, nhi quả phụ chúng ta ai cũng đều khinh thường, nếu cha con còn sống, tiểu tiện nhân Trầm Vân Khanh kia dám đùa giỡn với mẹ con ta như thế sao?"

      Mặt Vi Ngưng Tử tràn đầy nước mắt tựa vào trong lòng bà ta, đáy lòng nọc độc tỏa ra ngừng, Trầm Vân Khanh, nếu phải ngươi, ta cũng bị nương đánh, đều là ngươi làm hại, "Nương, nương yên tâm, bà cháu bọn họ đối đãi với mẹ con ta như thế nào, nữ nhi nhất định đoạt lấy hết tất cả của bọn họ".
      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương: 44.
      Edit: Juel
      Beta: Quảng Hằng​


      Bánh xe lăn mãi, hai ngày sau tiến về phủ Dương Châu, thanh xa phu từ bên ngoài truyền tới, “Lão phu nhân, đại tiểu thư, về đến Thẩm phủ rồi ạ.”

      Vân Khanh nghe thế nhàng mỉm cười, trước tiên đứng dậy rồi : “Vân Khanh đỡ tổ mẫu xuống xe.”

      Doc đường , lão phu nhân đều được Vân Khanh chăm sóc cẩn thận, ấn tượng của bà so với trước kia cũng tốt hơn ít, giờ lại thấy bộ dạng cháu hiểu biết lễ nghĩa, đáy mắt cũng lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu vịn tay nàng bước ra xe ngựa.

      Trước cửa chính, Thẩm Mậu và Tạ thị sớm tự mình dẫn theo gia nhân đứng đợi, vừa nhìn thấy lão phu nhân xuống xe ngựa lập tức bước lên hành lễ: “Nhi tử bái kiến mẫu thân, con dâu bái kiến mẫu thân.”

      Lão phu nhân thấy cả hai người đều cố ý chờ mình trước cửa thấy vừa lòng, gật đầu : “Làm khổ con phải đợi ta rồi.” Bà xong chuyển ánh mắt sang người Tạ thị, thấy con dâu mặc áo ngắn màu đỏ thêu mẫu đơn, dưới thân là váy lụa xanh thêu chỉ tơ màu vàng, vấn kiểu tóc tùy vân kế, đầu cài trâm phỉ thúy khảm ngọc đỏ, sắc mặt so với trước cũng hồng nhuận hơn mấy phần, dường như mấy tháng có bà trong phủ Tạ thị đúng là thoải mái, lạnh giọng: “Ngươi là vì muốn gặp em nên mới ra đây chờ sao.”

      Lời này đúng là oan uổng, cho dù trong lòng Tạ thị biết em đến, cũng nhất thiết phải đứng đợi ở cổng lớn, bà là trưởng tỷ, cùng lắm là đứng trước cửa thùy hoa đón tiếp xem như là có lễ, Thẩm Mậu thấy mẫu thân lại hài lòng với Tạ thị, vội vàng xen vào: “Mẫu thân, nghe hôm nay di muội và di chất nữ cùng đến đây, thế hai người kia đâu?”

      Tạ di vẫn từ phía sau quan sát Thẩm Mậu, thấy ông có đôi mắt luôn mang nửa ý cười, mi dài mặt trắng, lễ độ lịch , dáng người được điều dưỡng cẩn thận, có bộ dáng thương nhân và hơi tiền người tỏa ra, nếu phải thấy ông đứng cạnh Tạ thị, nhất định bà nghĩ ông là quan viên địa phương, cả người phong độ nhanh nhẹn, có hơi thở hấp dẫn của nam nhân trung niên, tim bà ta lại nhảy lên, nắm chặt tay Vi Ngưng Tử cúi người hành lễ, giọng nhàng: “Muội muội ra mắt tỷ phu, tỷ tỷ.”

      Thẩm Mậu liếc mắt nhìn bà ta, trong mắt lên mảnh đen tối, sắc mặt lập tức nghiêm nghị: “Di muội nén đau thương, đừng để quá mức đau lòng.” Vân Khanh sai người đưa thư về nhà, trong nhà có khách đến đều phải chuẩn bị cẩn thận, đặc biệt là người có tang lại càng thể tùy tiện, lão phu nhân căn bản nghĩ đến chuyện này, may là Vân Khanh đến đón, Tạ thị mới lợi dụng hai ngày này vội vàng chuẩn bị cẩn thận mọi việc.

      Tạ thị nhìn muội muội còn ít tuổi mà phải thủ tiết, đau lòng bước lên nắm lấy tay bà ta: “Muội muội đúng là để cho người khác bớt lo, lúc trước tỷ sai người đưa bái thiếp mời muội đến Dương Châu muội lại , giờ gặp mặt lại trong hoàn cảnh này…”

      Tuy trước kia vẫn còn ở trong nhà, muội muội luôn thích cùng bà tranh giành so đo, nhưng Tạ thị vẫn tự biết mình là tỷ tỷ, cũng bao giờ để ý, bây giờ cha mẹ khuất núi, đời chỉ còn muội muội là người thân ruột thịt duy nhất.

      Tạ dì nhìn thấy Tạ thị như vậy, trong lòng căn bản là khinh miệt, liếc mắt nhìn Thẩm Mậu, hít mũi cái, làm bộ đau khổ nức nở : “Muội sao có thể muốn gặp tỷ chứ, nhưng trong nhà dư giả, lại có quản gia, đường xá xa xôi, thể đến được.”

      Mắt thấy cả nhà đứng ở chỗ này ôn chuyện, Thẩm Mậu vội vàng : “Mẫu thân đường vất vả, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi, Văn nương cẩn thận chuẩn bị tất cả từ trước, chờ nương về để vào ở đấy.”

      Lão phu nhân vốn kiên nhẫn, đương nhiên muốn vào phủ rồi , liên tục gật đầu, được Vân Khanh và Thẩm Mậu người bên trái, người bên phải đỡ vào phủ.

      Tạ di và Vi Ngưng Tử từ trong xe ngựa thấy cổng lớn của Trầm phủ đại trạch sơn đỏ, đá tảng được đẽo gọt thành bậc thang, mỗi bước như giẫm mây, trước cửa là hai con tì hưu trấn tài điêu khắc sinh động, liếc nhìn cái cũng thấy phú quý thể miêu tả, vào trong phủ, chỉ cảm thấy mắt thể tiếp nhận, so với Hầu phủ ở Kinh thành cũng kém nửa điểm, trong lòng thầm tặc lưỡi.

      “Nương, Thẩm phủ lớn, so với nhà ở kinh thành cũng thua kém tí nào.” Vi Ngưng Tử hai mắt híp lại, dựa vào người Tạ di , “Chỉ tiếc là tổ mẫu thích con, hai ngay nay bà cùng con chuyện, chỉ cùng biểu muội cười đùa.”

      Tạ di vỗ vỗ tay nàng ta, đáy mắt thoát ra tia sắc nhọn, giọng: “Tử nhi cần lo lắng, nương có cách làm lão phu nhân càng thêm chán ghét nó.” xong đưa vật cầm trong tay cho Vi Ngưng Tử nhìn, chỉ thấy Vi Ngưng Tử vẻ mặt bất ngờ, : “Nương, người muốn làm gì?”

      “Đợi lát nữa con biết.” Khóe miệng Tạ di cười lạnh lùng, kéo nữ nhi theo.

      Vinh Tùng viện là nơi ở của lão phu nhân, ở phía Nam Thẩm phủ, cách chỗ của Vân Khanh hai viện , Tạ thị sớm sai người sửa sang lại mọi thứ tốt.

      Lão phu nhân vừa vào chính phòng của Vinh Tùng viện ngửi thấy mùi thơm mát ùa vào mũi, vừa ngửi thấy thoải mái tinh thần, đây là hương trà xanh bách hoa mà bà thích nhất, hơn nữa toàn bộ đồ dùng trong phòng đều do bà sắp xếp trước khi , đồ vật quý giá đều ngăn nắp gọn gang, hạt bụi cũng có, tấm đệm tháp thượng được đổi sang gối tơ tằm dùng cho mùa hè, rèm gấm dày của mùa đông cũng được thay bằng tấm màn che đỏ thẫm, tất cả đều theo ý thích của bà, gương mặt lạnh băng cũng lên vài phần ý cười.

      Thẩm Mậu thấy sắc mặt mẫu thân vui vẻ, nhìn Bích Liên phân phó: “Nhanh rót chén trà mật kim dữu lại đây cho lão phu nhân nhuận giọng.” bên đỡ lão phu nhân ngồi xuống cẩm tháp.

      Tạ dì sau khi bước vào bên trong, nhìn bài trí trong phòng, bên trái là bình sứ men xanh vũ thiên tình do nghệ nhân gốm sứ nổi danh tiền triều tạo ra, phía sau lão phu nhân là bộ tranh chữ phúc ngàn vàng do danh gia viết, mỗi món đồ đều giá trị xa xỉ, trong lòng bà ta lại sinh lòng đố kỵ, vừa làm bộ như thưởng thức đồ vật, ngón tay nhanh chóng từ trong ống tay áo ném ra vật vào bảo cách (giá ngăn cách các vật quý hiếm, kiểu như giá sách).

      Ánh mắt Vân Khanh xẹt qua, đem động tác của bà ta thu vào mắt, đôi mắt phượng lên tia u, lẳng lặng đứng cạnh lão phu nhân.

      Động tác của Tạ di nhanh chóng, trong phòng trừ Vân Khanh vẫn luôn để ý bà ta những người khác nhìn thấy. Ánh mắt bà ta tự nhiên, mở miệng tán thưởng: “Nhìn thấy bài trí trong phòng có thể nhận ra tỷ tỷ hết lòng với lão phu nhân, mỗi chỗ cũng dùng hết lòng dạ.”

      Lão phu nhân nhìn Tạ thị đứng bên, khuôn mặt dịu dàng tĩnh lặng, cũng hiểu được con dâu vẫn luôn tận tâm, gật đầu tán thưởng: “Lần này con làm tốt lắm.”

      Tạ thị cảm động liếc nhìn muội muội, đúng là muội muội tốt, vừa bước vào đỡ cho mình, bà thu hồi ánh mắt, khiêm tốn : “Mẫu thân trở về, con dâu tất nhiên là phải hết lòng.”

      Ai ngờ vẫn chưa xong, Bích Liên từ bên kia bưng trà mật kim dữu ra, bất ngờ sợ tới mức hét lên, lại theo ánh mắt nhìn đến thứ đen tuyền cạnh bảo cách, tức giận vỗ bàn: “Giỏi lắm Tạ Văn Uyên, đây là hết lòng của ngươi sao?!”.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang17 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45:Gieo gió gặt bão
      Edit: Suu
      Beta: Quảng Hằng

            Thấy lão phu nhân giận tím mặt,Thẩm Mậu vội vàng bước đến bên cạnh, vừa nhìn thấy, mày nhíu chặt vội hỏi : “ Đây là có chuyện gì?”

            Tạ thị cũng kinh ngạc,vội chạy đến hướng Đa Bảo các,vừa đến bà liền trông thấy con chim sẻ chết nằm mặt đất,sắc mặt bà trắng bệch,ánh mắt thể tin.Bà vì để mẹ chồng về thể bới móc gần như từng chút từng tấc trong phòng bà đều tự mình để ý,giám sát,ngay cả vừa rồi ra ngoài cửa đón lão phu nhân,bà kiểm tra kĩ lượt trong viện,thấy có gì bất thường mới yên tâm.Bây giờ làm sao có thể giữa nhà lại phát chim sẻ chết,phải biết rằng,lão nhân gia rất kiêng kị như vậy,vừa vào đến sân sau lại nhìn thấy vật chết,đây là điềm rủi.

            Nhìn ánh mắt oán hận của lão phu nhân,Tạ thị lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu giải thích : “ Mẫu thân, mỗi chỗ trong phòng đều là con dâu sắp xếp, biết chim sẻ này bay vào lúc nào,cũng phải con dâu có tình sắp xếp,mong mẫu thân hiểu cho”.

           Lão phu nhân lúc này thập phần tức giận làm sao có thể suy nghĩ kĩ,bà vừa khen Tạ thị gặp ngay cảnh này,đây phải là đánh vào mặt bà sao. Ánh mắt sắc bén đảo qua Tạ thị,lạnh lùng : “ phải ngươi cố ý sắp xếp còn ai vào đây,viện của ta cho phép di nương các nàng dám vào,các ma ma,nha hoàn đều do mình ngươi an bài,có chuyện gì đều phải qua tay ngươi,chẳng lẽ chính ta mang thứ xui xẻo này vào sao? Ngươi phải là muốn ta trở về  nên an bài như thế  làm ta tức chết sao.

           Lão phu nhân xong bắt đầu ho, sắc mặt đỏ lên,hiển nhiên là cực kì tức giận. Vương ma ma vội tiến đến giúp bà vuốt ngực,Bích Liên vội chạy tới rút ly trà thanh thủy bưng tới cho lão phu nhân uống.

          Thẩm Mậu biết Tạ thị cùng mẫu thân xưa nay hợp,nhưng mười năm nay,Tạ thị luôn kính cẩn hầu hạ,luôn giữ khuôn phép bao giờ quá phận hẳn bao giờ cố ý sắp xếp như vậy. Ông ngẩng đầu nhìn Tạ thị, mặt bà đều là khó hiểu cùng sợ hãi,nghĩ rằng chắc do đứa nha hoàn nào đó bắt nghịch, kết quả lại để rơi ở phòng lão phu nhân,,ông vội cười : “Mẫu thân bớt giận, Văn nương vẫn tận tâm tận lực hầu hạ mẫu thân, sao có thể làm ra chuyện bất hiếu như vậy.”

          Nghe vậy,lão phu nhân dựa vào người Vương ma ma lại nổi giận,đập tay lên bàn, với Thẩm Mậu: “Ngươi chỉ biết bênh vực vợ ngươi nào có đặt mẫu thân ta đây trong mắt, ngươi nào tận tâm tận lực hầu hạ ta vật con chim chết này nàng ta giải thích thế nào? thể sinh được tôn tử thôi đến việc này cũng thể làm được…”

          Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ai dám chen vào, lão phu nhân vốn vẫn thích Tạ thị nên mỗi lần có việc đều mang chuyện sinh được tôn tử ra ,Tạ thị cũng hiểu nên cũng gì. Thẩm Mậu lại càng thể , bên là mẫu thân, bên là thê tử, nếu ông thành bất hiếu, chỉ có thể lát nữa an ủi Tạ thi.

         Mắt thấy Tạ thị bị lão phu nhân quở trách mà sắc mặt trắng xanh, mất hết thể diện, Tạ di trong lòng sung sướng vài phần. Vị tỷ tỷ đích tôn này, thuở còn ở nhà lúc nào cũng tỏ vẻ rộng lượng,cái gì cũng làm cho bà ta, ra tâm tư rất khó lường, phụ thân luôn mắng bà ta tranh công tranh thưởng, nay cuối cùng cũng có người thu thập được Tạ thị rồi. Bất quá thấy lão phu nhân chuyện càng ngày càng xa,liền về phía lão phu nhân, đối với lão phu nhân thi lễ mà : “ Lão phu nhân cần quá tức giận, tuy có vật chết là điềm xấu, nhưng tỷ tỷ ở trong phủ phải giải quyết nhiều chuyện, ngẫu nhiên có sơ sót là chuyện thường, chỉ cần tỷ tỷ hướng ngài nhận tội là được, đừng nên làm bản thân tức giận”.

          Ngoài mặt là giúp Tạ thị, thực tế là trách cứ cùng Tạ thị có năng lực, làm đương gia chủ mẫu đại trạch mà thể quản lý được. Tiếp đó là làm cho Tạ thị nhận tội, cũng là trực tiếp khẳng định Tạ thị cố ý vứt chim sẻ chết đắc tội với lão phu nhân. Nếu hôm nay Tạ thị nhận tội, về sau nếu lão phu nhân muốn an bài ai quản lý bà cũng thể phản đối.

         Nhìn Tạ thị sắc mặt khẽ biến nhìn Tạ di ánh mắt mang theo vài phần suy nghĩ,  Vân Khanh thầm cười, nàng vẫn mở miệng cũng vì chờ Tạ di ra những lời này, làm cho Tạ thị nhận thức được ràng con người của muội muội ngoài mặt thân thiện này.

      Chỉ thấy nàng nhàng bước đễn trước mặt lão phu nhân,khẽ chỉnh đốn y phục hành lễ, nhàng : “ Tổ mẫu xin bớt giận,theo Vân Khanh vật ấy hôm nay xuất trong phòng là bình thường”.

         Lão phu nhân thấy nàng chuyện thong dong, nhàng nên cũng hạ giọng, ôn hòa : “ Con ? Vậy con xem như thế nào bình thường ?”

         Xem ra thời gian này nàng bỏ tâm tư dỗ tổ mẫu cũng uổng phí, nếu là trước kia,tổ mẫu sớm giận chó đánh mèo sang nàng rồi, làm sao còn cùng nàng chuyện. Nàng cười , đến chỗ con chim sẻ chết mà Thẩm Mậu dùng khăn tay bọc lại,nhìn kĩ, mở miệng : “ Tổ mẫu cùng cha thử nhìn xem,  đầu ,gáy, lưng con chim này lông đều ánh lên màu tím, hai chân đều màu đen mà ở cánh lại có điểm trắng, các người có biết là chim gì ?”

         Vương ma ma nghe Vân Khanh tả lại liền mở miệng : “ Đây là chim Hỉ Thước”

         “Vương ma ma đúng là có kiến thức sâu rộng. Đây đúng là chim Hỉ Thước” Vân Khanh nhìn bà cười rồi quay đầu với lão phu nhân: “ Tổ mẫu, xưa nay chim Hỉ Thước tượng trưng cho vận may cùng phúc khí. Nó xuất ở nhà nào nhà nào tượng trưng cho nhà đó có chuyện vui,hôm nay Hỉ Thước xuất trong nhà, đúng là tổ mẫu trở về đó là tin tốt”

         Nghe như vậy,sắc mặt lão phu nhân thay đổi, ngay cả hô hấp cũng còn dồn dập. Tạ di thấy thế liền cười khan tiếng, làm bộ như kinh ngạc : “ Cháu lời này nghe có vẻ đúng, nhưng đáng tiếc Hỉ Thước lại chết trong phòng, chắc đó là gặp gì tốt rồi”

          xong,Thẩm Mậu nhíu mi,ánh mắt khi nhìn bà ta có chút kì quái, Tạ thị cũng nhăn mày, nghi ngờ trong mắt càng sâu, ngay cả nha hoàn cũng nhìn bà ta nhiều hơn vài lần. Vị Tạ di này vừa vào cửa là muốn gia đình yên ổn sao ? Mắt thấy đại tiểu thư dỗ lão phu nhân vui vẻ mà  bà ta lại há mồm lung tung.

         Đối với lời của Tạ di, Vân Khanh cũng dự liệu được, nàng hề bối rối, quay đầu lại nhìn Tạ di khẽ cười đầy ngọt ngào: “ Dì đúng, Hỉ Thước bay tới phòng là vì tổ mẫu trở về khí đầy vui mừng, nhưng lại gục mặt đất, nhất định là có người xung khắc với khí vui mừng mơi có thể như thế”

         Nghe xong lời Vân Khanh , lão phu nhân thầm nghĩ thời điểm bà trở về có Hỉ Thước vào nhà lại vì gì đó tốt mà xung khắc làm Hỉ Thước mới chết,vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mẹ con Tạ di và Vi Ngưng Tử mặc quần áo trắng, gương mặt mộc trang điểm, nhất thời hiểu ra.

         Vi Ngưng Tử thấy Vân Khanh lời liền đem mọi đổ lên mẹ con các nàng liền đứng ra hành lễ : “ Tổ mẫu, trong sân lúc nào cũng có người, chim Hỉ Thước này bay đến trong phòng rồi chết hay là có người để vào chả nhẽ lại có người phát sao ?”

       Nếu hạ nhân có ai thấy dù Vân Khanh có xảo biện thế nào cũng vô dụng, Tạ thị hôm nay cũng vẫn gặp xui xẻo lớn như trước. Con Hỉ Thước này là do nương nàng mang vào, nếu có ai thấy mới lạ.

        Nghe vậy, khóe miệng Vân Khanh khẽ cười nhạt, liếc mắt nhìn sâu Vi Ngưng Tử, ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn quanh các ma ma,nha hoàn trong phòng.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :